Bài học yêu đương của tiểu ma vương - Minh Nguyệt Thính Phong (74c + PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 20 Thân thế phức tạp của Mai Côi
      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
      Edit: Heo con

      Sang năm mới, Mai Côi theo cha và dì Triệu quay về quê nhà, sau khi quay lại, Mai Côi có thêm người mẹ mới. Sau đó, quả nhiên theo lời Mai Côi, nhà bọn họ chuyển về bên Triệu Tuệ Trung. Ở bên đó, Mai Côi đến nhà trẻ nữa, hoàn toàn tách rời khỏi nhà họ Nghiêm.
      Nghiêm Cẩn mặc kệ chuyện đó, cuối tuần cậu cũng hay được nghỉ nhưng có cơ hội về chạy thẳng sang nhà họ Mai. Cậu lúc nào cũng muốn đến thăm rùa con, còn có thể đưa rùa con về nhà chơi cùng càng tốt. Vì để bị mất liên lạc, cậu và Mai Côi còn rất chăm chỉ luyện tập truyền thông tin, còn dạy bé dùng máy tính lên mạng, chuẩn bị cho sau này Mai Côi được dùng máy tính có thể lên mạng tìm cậu. Nhưng thời gian gặp nhau dù sao cũng rất ngắn ngủi, qua mấy tháng, Mai Côi bị chuyển đến trường tư gọi là trường Ánh Dương.
      Ngày Mai Côi , Nghiêm Cẩn cùng cha mẹ tiễn Mai Côi đến trường. Kế hoạch mua di động cho Mai Côi của cậu bị ngâm nước nóng bởi vì biết kí túc xá của bé là dạng gì, có thể bị mất hay . Hơn nữa, Mai Côi cam đoan có thể truyền tin qua suy nghĩ với cậu Tiểu ma vương mới từ bỏ ý định.
      Đến trường học của Mai Côi, Nghiêm Cẩn dò xét khắp trường từ đầu đến cuối, đủ mọi ngóc ngách, nắm tay Mai Côi dẫn bé chào hỏi bạn học với và giáo. Nghiêm Lạc, Tiểu Tiểu xe xịn, khí thế xuất chúng, đương nhiên vô cùng nổi bật, hơn nữa với vẻ mặt của Nghiêm Lạc, tất cả giáo viên trong trường đều khỏi khách khí với . Ngược lại, Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung bị gạt sang bên, tình cảnh đó như nhà họ Nghiêm mới là nhà của Mai Côi, còn hai người bọn họ chỉ là hai người qua đường Giáp đến tiễn người. Sắc mặt Triệu Tuệ Trung trở nên rất khó coi, Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, Nghiêm Lạc mặt chút thay đổi, Nghiêm Cẩn được chân truyền, hơn nữa cực ghét Triệu Tuệ Trung nên cũng chẳng buồn nhìn ta lấy lần.
      Ở trước mặt mọi người, cậu còn lớn tiếng với Mai Côi:
      - Em ở trường phải chăm chỉ học hành nhưng cũng đừng để ai bắt nạt, ai làm em khó chịu cứ cho , nhất định trút giận cho em. Còn nữa, thiếu cái gì, muốn ăn gì gọi điện cho , nếu gọi cho mẹ Tiểu Tiểu cũng được, chúng ta nhất định mang tới cho em. Em đừng lo lắng, em đâu cũng có người thương, chẳng sợ thiếu mất 1, 2 người.
      Tiểu Tiểu day day trán, đứa con này đúng là có huyết thống của Boss chảy người, rất giữ thể diện cho ai. Lại nhìn Mai Khánh Hải và Triệu Tuệ Trung, Mai Khánh Hải hình như thấy có gì ổn, vô cùng cao hứng hôn con dưới cái cau mày nhăn nhó của Nghiêm Cẩn, còn vui mừng:
      - Đúng, Tiểu Mai Côi nhà chúng ta đáng nhất, đâu cũng được mọi người thích. Ở đây nhất định có thể quen biết nhiều bạn tốt.
      Đến lúc này Tiểu Tiểu có thể đưa ra kết luận, Tiểu Mai Côi ngốc nghếch như vậy quả nhiên là bị di truyền.
      Tiểu ma vương tiễn Mai Côi mà vô cùng khó chịu. May mà học kì mới cũng bắt đầu, cậu liên tiếp nhận được thư tình, điều này khiến lòng hư vinh của cậu lại bành trướng, tâm tình thoải mái. Đồng thời, việc học của cậu cũng rất bận rộn. Nghiêm Lạc thậm chí còn lấy camera theo dõi bài thi cuối kì để mà chất vấn cậu
      - Lúc qua hồ, con rời , chọn nhổ cây làm cầu để cho các bạn khác chờ, kết quả con ở đó, các bạn bị Thủy Linh vây đánh. Con có nghĩ tới việc nếu con quay về đúng lúc có hậu quả gì? Trong đội con mạnh nhất, mà công việc này cũng chỉ cần sức mạnh, có mạo hiểm, con hi sinh vũ khí mạnh nhất để làm việc đơn giản nhất, chẳng phải là chuyện quá ngu ngốc.
      Nghiêm Cẩn cúi đầu , cậu bé hiểu có điều khi thi cậu nghĩ nhiều như vậy. Nghiêm Lạc đem toàn bộ vấn đề của cậu quá trình thi ra, sau đó :
      - Con à, con tiến bộ rất nhanh, thành tích tổ các con cũng tốt nhất, bị loại nhưng biểu của con đủ tư cách. Con làm tròn chức trách của người lãnh đạo. Con nghĩ giành hết mọi việc, các bạn trong tổ con ỷ lại vào con mà thể phát huy sở trường của mình, cuối cùng cả tổ chỉ thành đám phế vật.
      Nghiêm Cẩn thực thụ giáo, cha quả nhiên là rất tài năng. Nghiêm Lạc còn :
      - Chương trình học ở trường cha điều chỉnh cho con, có những môn quan trọng hủy , lâu nữa con đến công ty thực tập.
      Nghiêm Cẩn vừa nghe nhân cơ hội cầu:
      - Cha ơi, thế con làm việc cho cha, cha cho con tiền lương !
      - Con mấy tuổi? Có thể làm được gì? CÒn biết xấu hổ mà đòi tiền lương.
      Nghiêm Cẩn khẽ :
      - Người ta muốn mua điểm tâm cho rùa con, lần trước chưa mua di động cho em ấy, con còn tích được chút tiền nhưng còn muốn mua máy tính cho em ấy, rùa con thích xem phim hoạt hình, Triệu kia chắc chắn mua cho em ấy, rùa con còn muốn du lịch, chúng con chọn được chỗ rồi, chờ con lớn đưa em ấy .
      Trái rùa con, phải rùa con, nghe vậy sắc mặt Nghiêm Lạc cũng nhu hòa lại, chẳng lẽ Tiểu ma vương nhà cũng là đứa trẻ si tình, còn tuổi giao hết mọi thứ cho Tiểu Mai Côi. Nhưng Nghiêm Cẩn lại tiếp:
      - Còn nữa, về sau bạn con nhiều như vậy, hẹn hò đều phải dùng tiền, con vất vả làm việc, lấy chút tiền nuôi vợ cũng là đúng chứ!
      Nghiêm Lạc sửng sốt:
      - Rất nhiều bạn ?
      - Đương nhiên, cha, con của cha rất có sức quyến rũ
      Học kì mới này cậu nhận được nhiều thư tình là đủ chứng minh. Nhưng làm người đàn ông quyến rũ cũng dễ, cậu vừa phải chăm sóc rùa con vừa phải chọn bạn mới, còn nhiều bài tập phải làm, quá bận.
      Trong lòng Nghiêm Lạc có cảm giác như con ngoan nhà mình bị tiểu tử bên ngoài đùa bỡn. lạnh lùng hừ:
      - Con có gan hẹn hò lung tung phải có gan chịu trách nhiệm, đừng có hối hận.
      Nghiêm Cẩn tròn miệng, có cái gì phải hối hận, cha lại bắt nạt cậu, cậu phải mách rùa con.
      Mai Côi bên này lại được hăng hái như Nghiêm Cẩn. bé thích ứng với trường học quả có chút khó khăn. bé thích yên lặng nhưng ba người còn lại trong phòng lại rất ồn ào, mỗi này đều bàn tán chuyện bát quái, còn dẫn cả bạn học khác về chơi đùa
      Khả năng đọc suy nghĩ của Mai Côi càng ngày càng mạnh, đồng thời muốn ngăn cản ý nghĩ của người khác cũng càng ngày càng cần năng lượng. Lúc trước ở nhà trẻ cũng có nhiều người như vậy, mọi người học chú ý vào bài, về nhà yên lặng, cần vất vả làm những chuyện này. Nhưng giờ ở trường học hơn ngàn học sinh chỗ, ý nghĩ gì cũng có, ngày 24h trong hoàn cảnh này thực bé rất vất vả. Cứ như vậy, bé càng lúc càng thu mình, càng lúc càng sống nội tâm, hòa đồng.
      Mỗi ngày, lúc vui vẻ nhất của bé là vào ban đêm yên lặng, chung quanh có nhiều người suy nghĩ, bé có thể thả lỏng, nghỉ ngơi, có thể trò chuyện với Nghiêm Cẩn, có thể chuyện phiếm với cậu. Tuy rằng chủ yếu đều nghe cậu nhóc bô lô ba la chuyện của mình nhưng bé thực thích nghe. Những câu lải nhải quan tâm và những chuyện thú vị của cậu giúp nhóc bớt căng thẳng.
      Nhưng như thế buổi tối bé luôn ngủ rất muộn, nghỉ ngơi tốt khiến ban ngày học đủ tinh thần để tập trung. Hơn nữa bé vốn chậm, cho nên thành tích cũng tốt, trở thành đứa trẻ kì quái trong mắt mọi người. May mà Mai Côi có thế giới nho của chính mình, để ý đến ánh mắt của người ngoài, cứ như vậy mà ngày tháng trôi qua.
      Chớp mắt, Mai Côi thành học sinh lớp ba, hơn hai năm qua, bé hoàn toàn có thể sử dụng năng lực của mình cách tự nhiên dù là trong trường học hơn ngàn người nhưng bé vẫn đơn như trước. Quan hệ của Mai Côi và mẹ kế cũng có cải thiện, thậm chí ngay cả cha Mai Khánh Hải cũng còn thân thiết như trước. Cũng khó trách, trước kia vừa bận vừa mệt, về nhà có thể cùng con trò chuyện mấy câu, giờ về nhà chỉ thấy vợ, con tuần cũng chỉ gặp lần, bất tri bất giác trở nên xa cách.
      Liên lạc nhiều nhất, thân cận nhất với Mai Côi vẫn là Nghiêm Cẩn của bé. Cậu dù bận rộn trăm việc cũng thỉnh thoảng đến trường thăm nhóc. Bình thường cậu dùng thuật di chuyển nhanh mà lặng lẽ vào trường học, tìm chỗ vắng vẻ chuyện với rùa con. Cậu mang cho bé ít điểm tâm, hoặc là kem mà rùa con thích.
      - Hôm nay hủy hẹn hò với Tiểu Mị đấy, tan học thăm em, tốt với em ?
      Bốc phét, tâng công, chuyện bát quái là ba điểm quan trọng khi Nghiêm Cẩn chuyện với Mai Côi. Tiểu Mị là bạn thứ 4 trong suốt 2 năm qua của cậu. Mỗi lần hẹn hò hay chia tay Mai Côi đều biết, thư tình người ta viết cái gì, cậu chấp nhận thế nào, sau này vì sao chia tay, từng chi tiết cậu đều lải nhải với Mai Côi. cho cậu chắc cậu nghẹn mà chết mất, mà rùa con là người đáng tin cậy nhất để cậu tâm .
      - Vâng.
      Mai Côi liếm kem, cảm thấy mỹ mãn
      - Hôm nay em thi thế nào?
      Nghiêm Cẩn mất nửa giờ để bốc phét việc mình thi thố dũng mãnh thế nào xong bắt đầu mới quan tâm đến rùa con
      - Thi tốt nhưng chắc đủ điểm qua.
      Mai Côi còn nghiêm túc nhớ lại ít đề thi, có chút uể oải.
      - Ai da, em đúng là ngốc, em xem những bạn học giỏi lúc thi làm thế nào được sao? Điểm cao chút tránh cho Triệu tinh kia lại lung tung với cha em
      - Ăn gian trong thi cử là tốt. Mai Côi cũng có nguyên tắc của mình
      - Lúc trước em giúp ăn gian sao?
      - Lúc đó các đánh nhau, rất nguy hiểm. Nếu ngồi trong phòng học viết bài thi, em giúp.
      Mai Côi nghiêng đầu, nghiêm túc cắn miếng kem. Nghiêm Cẩn thấy bé ăn ngon như vậy cũng thèm, kéo tay cầm kem của bé, cắn miếng to. Mai Côi đau lòng nhìn que kem mất nửa dẩu môi. Nghiêm Cẩn vừa ăn vừa :
      - Bĩu môi cái gì, keo kiệt, kem này là mua cho em còn gì, bọn họ đến thăm em có mua quà cho em ?
      Loại kem này chỉ bán ở cửa hàng duy nhất, dễ mua nhưng rùa con ăn lần rồi thích mãi, có dịp cậu hết sức để mua cho bé ăn.
      Mai Côi nghĩ lại cũng đúng, bĩu môi nữa, lại chăm chú ăn. Nghiêm Cẩn nhìn nhìn rồi còn :
      - Cho miếng nữa!
      Mai Côi do dự hồi lâu cũng đưa đến, còn quên giọng :
      - Cắn miếng bé thôi nhé, sắp hết rồi.
      Nghiêm Cẩn vừa lòng cười. Rùa con nhà cậu đúng là ngoan, đáng hơn Tiểu Mị nhiều. Cậu cố ý há hốc mồm, khi Mai Côi còn nhăn nhó mặt mày lại cắn xuống miếng bé, Mai Côi khẽ thở phào, vẻ mặt đó khiến Nghiêm Cẩn cười vui vẻ:
      - Rùa con, em cố gắng thêm mấy ngày, được nghỉ đến đón em về, cha mẹ đồng ý đưa bọn mình về quê ngoại em rồi, đến lúc đó chúng ta tìm thêm manh mối.
      - sao?
      Mai Côi hưng phấn, khuôn mặt nhắn tỏa sáng.
      - Ừ, đó!
      Nghiêm Cẩn cũng rất vui mừng, cuối cùng có thể đưa rùa con ra ngoài tìm mẹ
      Mẹ rùa con như bốc hơi giữa biển người, mấy năm qua chút dấu vết cũng có, có bất kì điều gì cả, có thẻ tín dụng, chứng minh thư hay đăng kí gì cả… Tất cả những điều này đều rất bình thường.
      - Nhưng vạn nhất cha đồng ý sao bây giờ?
      Mai Côi có chút lo lắng, cha cũng hiểu vì sao mà gần đầy tâm tình có vẻ ổn, ba tuần liền đón bé về, cũng thăm bé.
      - Em yên tâm, với cha , cha thu phục cha em
      Nghiêm Lạc quả đúng như Nghiêm Cẩn , gặp Mai Khánh Hải nhưng mọi chuyện xảy ra lại vượt quá suy nghĩ của . rất tức giận việc thời gian qua Mai Khánh Hải thờ ơ với con nhưng còn chưa được mấy câu mắt Mai Khánh Hải đỏ hoe. ta cúi đầu ngồi hồi, bỗng nhiên cầm giấy báo cáo, xét nghiệm ra.
      Nghiêm Lạc nhìn là kết quả khám sức khỏe của Mai Côi, lòng trầm xuống, nghĩ Tiểu Mai Côi biết bị bệnh gì nhưng nhìn kĩ có bệnh gì cả, mọi thứ đều bình thường. Mai Khánh Hải lau nước mắt :
      - Tôi là người đàn ông vô dụng, hôn nhân thất bại, con cũng chăm sóc tốt, , tôi cũng rất thương Mai Côi.
      Nghiêm Lạc chờ tiếng ta lại ngừng. Nghiêm Lạc nhíu mày:
      - Rốt cuộc muốn gì? Giấy kiểm tra sức khỏe này làm sao?
      Mai Khánh Hải nhắm mắt:
      - Tôi là người sơ ý, chưa từng để ý chi tiết báo cáo sức khỏe của con , trước kia tôi chỉ nhìn sơ qua, thấy sao được. thời gian trước, tôi muốn mua bảo hiểm cho Mai Côi, đem giấy kiểm tra sức khỏe học kì này của Mai Côi ra xem mới nhìn thấy
      ta bỗng dưng òa khóc.
      Nghiêm Lạc sắp mất kiên nhẫn lại nghe tiếp:
      - Tôi và mẹ nó đều là nhóm máu A nhưng Mai Côi là nhóm máu B
      Mai Khánh Hải đau lòng:
      - Tôi còn trách ấy bỏ tôi và con nhưng tôi ngờ, đứa con bảo bối bao năm qua của tôi lại phải là con đẻ tôi. Sao ấy có thể làm chuyện như vậy. ấy phản bội tôi, còn bắt tôi đổ vỏ, tôi nên đối mặt với Mai Côi thế nào, tôi biết phải đối mặt với con bé thế nào…
      Nghiêm Lạc nhìn người đàn ông khóc trước mặt mình, trong lòng là cảm xúc gì. Trong đầu lên bóng dáng ngoan ngoãn của bé kia, khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt to như bảo thạch, má lúm đồng tiền đáng . Tiểu Mai Côi đáng như vậy lại có thân thế như vậy. bé lại có cha mẹ chẳng ra gì.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 21 Cuộc gặp mặt gia đình của tiểu ma vương
      Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
      Edit: Heo con

      Mai Khánh Hải ôm đầu khóc rất đau lòng, đáng tiếc Nghiêm Lạc có nhiều tình thương xót cho người ngoài, hơn nữa còn thương Mai Côi chịu tủi cực, lập tức cũng mặc kệ ta, vào phòng Mai Côi thu dọn chút đồ đạc rồi ra ngoài với Mai Khánh Hải:
      - Ngày mai Mai Côi đến nhà tôi ở, chúng tôi đưa con bé du lịch, nếu vẫn cứ thế này đừng để con bé thấy. Chờ nghĩ thông suốt đến đón bé sau.
      Mai Khánh Hải cúi đầu , Nghiêm Lạc cũng chẳng đợi trả lời bỏ .
      Nghiêm Cẩn nghe rùa con những có thể cùng du lịch mà cả kì nghỉ đều ở nhà mình vui đừng hỏi, quả nhiên cha ra mặt có khác.
      Cậu cao hứng theo mẹ đón rùa con về nhà, lại tự mình dọn giường trong thư phòng cho rùa con, sau đó lại kéo bé về phòng mình:
      - Mau lại đây, tìm được cho em nhiều phim hoạt hình lắm.
      Hai đứa trẻ vui vẻ chơi đùa, người lớn lại có chút lo lắng. Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc vào phòng thầm:
      - Boss, ngoài địa chỉ của ấy chứng minh thư còn manh mối gì khác sao?
      - có, ấy vào Mai Khánh Hải ly hôn rồi biến mất như khí vậy, bảo Ray điều tra nhưng ở bên công an có báo cáo chết, các bệnh viện cũng có ghi lại trong danh sách người chết, còn tìm đến cả các nghĩa trang nhưng cũng có, cho nên theo lý thuyết, ấy hẳn là còn sống, chỉ là biết trốn đâu
      Tiểu Tiểu thở dài:
      - Cũng chỉ thăm con ruột lần thôi, có cần giấu kĩ như vậy ? Hơn nữa suốt mấy năm qua hề thấy ấy về thăm Mai Côi.
      Điều Nghiêm Lạc nghĩ lại sang hướng khác:
      - Quan trọng ở chỗ sao ấy có thể che chắn bản thân kĩ như vậy?
      có tài khoản ngân hàng, có công việc, nhà đất, cuộc sống như vậy làm sao mà sống được?
      Hai vợ chồng nhìn nhau thở dài. Nghiêm Lạc :
      - Chuyện huyết thống tạm thời đừng cho Mai Côi, cả Nghiêm Cẩn cũng thế, thằng nhóc miệng rộng, cái gì cũng lại với Mai Côi. Lần du lịch này, chú ý đến hai đứa bé, coi như nghỉ phép bình thường thôi, đừng để Mai Côi phải buồn
      Nhưng còn chưa du lịch Tiểu ma vương lại bắn viên đạn khiến cha mẹ hoảng sợ: tiểu tử đó dẫn người gọi là bạn về nhà “ra mắt”
      Từ Nghiêm Cẩn xưng phải làm người đàn ông sexy nhất hành tinh, lên nhà trẻ có lý tưởng lập hậu cung 3000, lên tiểu học muốn thành tình thánh nhân gian. Tình thánh tình thánh, dù sao đứa trẻ ranh cũng chẳng làm được gì, chẳng phải chỉ như chơi đồ hàng? phải Tiểu Tiểu bênh con mà cũng hiểu đám trẻ con đó là làm sao, mới học tiểu học nghĩ thoáng như vậy, còn viết thư tình, hết lá này đến lá khác, đúng là ít, bắt được trong kí túc xá của con trai đến cả thùng thư. Như năm đó, và Boss đến lúc sau khi tốt nghiệp đại học với mắt đầu, chẳng lẽ thời đại giờ thay đổi? Nhưng xem Tiểu Mai Côi đó, cũng đâu có như vậy. Tiểu Tiểu thở dài, nghĩ lại chắc hẳn là đám trẻ trong trường kia bình thường.
      Bạn đương nhiệm của Nghiêm Cẩn là Tiểu Mị, thuộc hồ tộc (Cáo), thân phận này Tiểu Tiểu thích vì tình địch cũ của cũng là hồ tộc nhưng đó là đứa trẻ, lại là bạn của con mang về nên Tiểu Tiểu vẫn tận tâm chiêu đãi.
      Tiểu Mị và Nghiêm Cẩn hẹn hò hơn hai tháng, nghe là người có thời gian hẹn hò dài nhất với Tiểu ma vương, điều này khiến Tiểu Mị rất đắc ý, ở trong trường càng thêm oai phong. Chuyện lần này đến nhà họ Nghiêm làm khách cũng khiến bé hưng phấn, lúc nào về trường phải khoe khoang mới được.
      Sau khi Tiểu Mị đến Nghiêm gia, cuối cùng gặp được rùa con mà ngày nào Nghiêm Cẩn cũng nhắc đến, đây là cục cưng trong truyền thuyết của Tiểu ma vương. Tiểu Mị thấy bé gọi Nghiêm Cẩn là “” còn gọi Tiểu Tiểu là “mẹ” đoán đó là em ruột của Nghiêm Cẩn. bé vốn nghĩ rùa con này chỉ là thú cưng của Tiểu ma vương, nào biết đó là đứa bé luôn yên tĩnh, ngoan ngoãn, cũng rất lễ phép. Tiểu Mị thoải mái hơn, em này hẳn là khó lấy lòng.
      Nhưng bé vào nhà chưa đầy 2 phút lấy lòng nhầm chỗ. Đầu tiên ngọt ngào gọi hai chữ “rùa con” liền khiến Tiểu ma vương tức giận trừng mắt:
      - Đó là biệt danh tớ gọi, người khác phải gọi em ấy là Mai Côi
      Gì, chỉ là xưng hô thôi, chuyện . Tiểu Mị độ lượng gọi Mai Côi, cũng chẳng coi việc này có gì to tát.
      Sau đó trong lúc chờ ăn cơm, Tiểu ma vương muốn chơi điện tử, còn kéo rùa con và Tiểu Mị chơi đối kháng. Tiểu Mị là cao thủ, nghe vậy cũng vui vẻ, nhưng ngờ Nghiêm Cẩn lại đặt mông ngồi xuống sau Mai Côi làm quân sư cho em ấy. Tiểu Mị có chút buồn, sao người lại tạo thành nhóm đấu địch mà lại chia ra? nghĩ nhiều, chơi rồi . Phản ứng của Mai Côi có vẻ chậm, loại trò chơi này chỉ có đường thua. Chơi ba ván thua liền cả ba, Tiểu Mị thầm đắc ý, thấy Nghiêm Cẩn gõ đầu Mai Côi dạy dỗ vui vẻ. Nghiêm Cẩn lải nhải:
      - Em đúng là đồ ngốc, thua nhiều làm mất mặt .
      - Em xin lỗi, em giúp mẹ Tiểu Tiểu, và chị Tiểu Mị chơi nhé!
      Mai Côi lòng rời khỏi vị trí, trò chơi kiểu này bé vốn thích. Nhưng Nghiêm Cẩn nhìn thấy bé chạy vào phòng bếp khó chịu, trách Tiểu Mị:
      - Rùa con phản ứng chậm, cậu thể nhường em ấy sao. Cứ thắng suốt, chẳng vui gì?
      Cậu lúc nào cũng khó chiều, năng đụng chạm, Tiểu Mị nghe xong rất vui. Em của cậu thua chạy mất dép lại trách tớ? Nhưng dám . Vì thế cuộc vui kết thúc trong khó chịu.
      Đến lúc ăn cơm trưa, Nghiêm Lạc về, năm người ngồi quanh bàn chữ nhật. Nghiêm Lạc ngồi chính giữa, Tiểu Tiểu và Mai Côi ngồi bên,Nghiêm Cẩn và Tiểu Mị ngồi bên là đúng. Thế nhưng Nghiêm Cẩn lại nổi cơn:
      - Mẹ, mẹ cướp chỗ ngồi của con
      Bình thường cậu và rùa con đều ngồi cùng nhau. Nghiêm Lạc trừng mắt:
      - Ăn cơm rồi còn loạn xạ cái gì, đừng làm cho bạn học chê cười.
      Tiểu Mị nhu thuận cười, thoải mái :
      - sao, ở nhà con cũng thích làm nũng
      Nghiêm Cẩn trừng mắt, vẻ mặt có mấy phần giống người cha Diêm vương của mình:
      - Nam tử hán đại trượng phu, ai làm nũng?
      Cậu khó chịu ngồi xuống đối diện rùa con, nhìn rùa con lén bưng miệng cười khó chịu. Cậu bị cha mắng, bạn cười mà em ấy còn vui. Cậu nhóc ăn được mấy miếng lại bắt đầu:
      - Rùa con, thích ăn thịt bò:
      Bát vươn ra chờ người gắp. Tiểu Tiểu lườm con cái, vội gắp miếng thịt bò xào cho cậu. Nghiêm Cẩn thất vọng, bĩu môi lườm Mai Côi cái. Mai Côi cũng gắp miếng cho cậu cậu nhóc mới thu bát về
      Lại được hai miếng lại tiếp:
      - Rùa con, thích ăn chân gà
      ràng đĩa chân gà gần cậu hơn, kêu gì mà kêu? Lúc này Nghiêm Lạc cũng khó chịu nhìn cậu. Tiểu Mị nhanh tay vội gắp chân gà vào bát Tiểu ma vương, còn bonus thêm nụ cười ngọt ngào. Tiểu Tiểu quen với việc con thích sai bảo Mai Côi, gắp miếng rau cho Mai Côi, ý bảo Mai Côi cần để ý cậu bé.
      Nghiêm Cẩn há miệng cắn chân gà, cảm thấy chẳng ngon chút nào. Rùa con bình thường cậu bảo gắp cái gì gắp cái đó cho cậu, hôm nay lại dám lạnh nhạt với cậu. Cậu nhịn được, thầm với Mai Côi: “Rùa con, biểu hôm nay của em rất tệ, phải phạt em”.
      “Phạt? Phạt cái gì?”. Mai Côi hoàn toàn hiểu, nhướng mắt nhìn Nghiêm Cẩn, dùng suy nghĩ hỏi: “Là thế nào?”
      Thế nào? bé còn hỏi cậu thế nào? Vì thế bữa ăn trở thành tình cảnh Tiểu ma vương bỏ bát chạy lấy người. Nghiêm Lạc buông câu:
      - Trẻ con vui buồn thất thường!
      Câu này Tiểu Mị đầy đồng cảm. đến nhà biết, ra tính tình Tiểu ma vương cổ quái như vậy.
      Vốn dĩ kế hoạch của Tiểu Mị là ở nhà Nghiêm Cẩn ngày bị rút thành nửa ngày. Bởi vì Nghiêm Cẩn bực bội nên sau bữa trưa, Nghiêm Lạc tiện đường đưa Tiểu Mị về luôn. Nghiêm Cẩn khóa cửa phòng hờn dỗi nhưng Mai Côi vào dỗ. Cậu chờ lại đợi, cuối cùng mất kiên nhẫn chạy ra xem thấy rùa con cười cười cùng Tiểu Tiểu rửa bát. Nghiêm Cẩn nóng nảy, ràng cậu xếp thứ nhất, cậu vui mà bé hoàn toàn lo lắng?
      Cậu dậm chân, lại làm ồn:
      - Rùa con, muốn ăn hoa quả
      xong bỏ chạy về phòng, nhìn chằm chằm kim phút đồng hồ báo thức. Mắt thấy kim phút được 1 vạch, 5 phút qua nhưng rùa con còn vào, Tiểu ma vương chịu nổi, vừa vứt đồng hồ báo thức , định ra ngoài gào thét nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Nghiêm Cẩn vội ngồi xếp bằng ở giường giả bộ thâm trầm.
      Mở cửa vào quả nhiên là Mai Côi, bé ôm khay đứng ngoài cửa nhìn rồi vào:
      - ơi, ăn dưa hấu.
      Nghiêm Cẩn nhìn bé, thấy bé rất thành ý chẳng biết xấu hổ mà ngoác mồm đòi Mai Côi bón. Mai Côi phối hợp đút 1 miếng dưa hấu vào miệng cậu. Tiểu ma vương vui mừng, cậu khai ân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, há miệng chờ người đút miếng thứ hai. Đến khi ăn được năm miếng mới thể hoàng ân bao la:
      - tha thứ cho em
      Mai Côi rộng rãi :
      - Vâng!
      Cũng chẳng hỏi tha thứ cái gì? Nghiêm Cẩn cũng tuân theo nguyên tắc giận cần lý do, tha thứ cần giải thích. Cậu bé và rùa con miếng, em miếng, xử lý sạch khay dưa hấu.
      - Vừa rồi mẹ gì với em.
      Ăn no rồi, cơn tò mò lại nổi lên
      - Mẹ Tiểu Tiểu bảo em đừng học theo , sớm vậy có bạn . Mẹ con phải chờ 18 tuổi, lên đại học rồi tính
      - Lên đại học? Em mới học lớp 3, mẹ thế chẳng quá sớm à
      - Vâng, mẹ cũng bảo giờ sớm nhưng sợ em bị dạy hư nên nhắc nhở trước
      - Hứ
      Nghiêm Cẩn lộn vòng giường:
      - Mẹ đúng là, sao dạy hư em được. cũng vì tốt cho em thôi, em nghĩ xem, thường xuyên học hỏi kinh nghiệm đương, đến lúc em đến tuổi đương, có nhiều kinh nghiệm giúp đỡ cho em. Đến lúc đó tìm bạn trai cho em, em đừng tự tìm.
      Mai Côi ngoan ngoãn lắc đầu:
      - Em tìm bạn trai, em muốn tìm mẹ.
      Nghiêm Cẩn kéo bé vào lòng, vỗ vỗ lưng an ủi:
      - Rùa con, tìm được mẹ rồi em định làm gì?
      - Em cũng biết, em muốn hỏi mẹ xem em nên làm gì với năng lực này
      Nghiêm Cẩn bỗng nhiên nghĩ ra chuyện nghiêm trọng:
      - Rùa con, lần này du lịch, nếu tìm được mẹ em cũng đừng bỏ theo mẹ nhé, nếu em cứ như thế mà rời khỏi giận em cả đời.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :