1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: ghen sao?

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ mới xoay người được nửa bị câu kia làm cho khựng lại.

      cắn môi dưới, khuôn mặt trở nên tái xanh.

      nhất định là năm mơ, nhất định là như vậy. lẩm bẩm trong lòng mình như vậy. Thời gian trôi qua chần chừ biết phải làm sao, cho đến khi có bàn tay nắm lấy tay , sợ hãi đến sắp phát khóc, quay người lại.

      Trong đôi mắt ngăm đen của tràn đầy vẻ tức giận, giọng cáu kỉnh vang lên: “Chết tiệt, bộ dạng em bây giờ là cái quỷ gì vậy?” Nhiếp Tử Phong trừng mắt lên nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, sau đó nhìn xuống phía dưới thấy mặc chiếc váy ngắn hở hang ánh mắt trở nên tức giận: “Em lại có thể ăn mặc thiếu vải giống như người ta? Nhiếp Tử Vũ em có đầu óc hả?”

      “Em…” Cánh tay truyền đến cảm giác đau đơn, khiến cho Nhiếp Tử Vũ hiểu rằng rất tức giận, bị đau nhưng cũng dám giãy dụa hoặc kêu la lên, sợ làm tức giận hơn nữa.

      Lãnh Duy Biệt đứng bên cạnh thấy vậy ra tay ngăn cản. “Phong, cậu làm ấy đau đó.”

      Lãnh Duy Biệt cũng có ý định can thiệp, nhưng thấy khuôn mặt Nhiếp Tử Vũ nhăn nhó vì bị đau, nên cũng nỡ lòng.

      Nghe thấy bạn tốt của mình đau lòng vì , trong lòng Nhiếp Tử Phong rất vui, lạnh lùng trừng mắt nhìn người bạn mười năm gặp này, : “Chuyện này liên quan đến cậu” Tuy là vậy nhưng tay vẫn giảm bớt sức lực .

      Lâm Nhĩ Kỳ khoanh tay trước ngực, về phía ba người bọn họ, gương mặt rất ngang ngược tràn đầy vẻ thích thú kiểm chế được: “Ha ha, mình hiểu rồi nha Lãnh, ra cậu và Vũ Vũ là cặp, hắc hắc.”

      Lời vừa ra khỏi miệng, ngũ quan của Nhiếp Tử Vũ nhất thời nhăn nhó, xem ra tâm trạng tốt chút nào.

      “Câm miệng” trừng mắt nhìn Lâm Nhĩ Kỳ cái, sau đó kéo tay Nhiếp Tử Vũ ra ngoài. “Theo về”. Lúc này, cơn tức giận của bùng nổ, quên mất mục đích tới đây, lòng chỉ muốn đưa về nhà.

      “Buông ấy ra!” Lãnh Duy Biệt lên tiếng ngăn cản lại bị Lâm Nhĩ Kỳ cản lại.

      “Chuyện gia đình họ hãy để họ tự giải quyết . Hơn nữa lần này là Vũ Vũ làm quá rồi.” Còn chưa trưởng thành mà dám pub, nếu bị đăng báo Nhiếp gia bị mất mặt rồi. Nhưng cũng phải lại, ngờ bình thường Vũ Vũ bảo thủ như vậy mà lại có vóc người tuyệt đẹp như thế.

      “Nhà bọn họ?” Lãnh Duy Biệt sửng sốt, nhớ lại câu mà người bạn tốt quát măng kia. “ ấy chính là bé được bỏ lại trong sân năm đó?”

      “Ừ” Lâm Nhĩ Kỳ gật đầu.


      quan tâm tới tiếng kêu đau của Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử Phong túm lấy kéo lên xe Lamborghini màu xanh ở phía trước. Cửa xe mở ra, Nhiếp Tử Vũ chưa kịp giãy dụa bị nhét vào ghế phụ lái.

      “Ầm” tiếng, cửa xe đóng lại, bên cạnh lại xuất thêm người.

      Nhiếp Tử Vũ theo trực giác quay đầu , muốn tránh cánh tay đưa ra trước mặt , nhưng chưa kịp nhúc nhích bị bắt lại như bắt con gà con, Sau đó kéo lại trước mặt .

      “Đau, đau quá.” Nhiếp Tử Phong dùng sức lấy tay chà mặt , sức hơi mạnh khiến la lớn lên.

      Cũng biết mất bao lâu Nhiếp Tử Vũ thấy còn dùng lực lau chùi nữa, mới thu tay trở về.

      Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn mở to đôi mắt lên, bởi vì hung dữ chà lên gương mặt , khiến đôi lông mày tơi tả.

      Chì kẻ mắt nhòe ra, phấn trang điểm lem luốc khắp mặt làm cho nhìn như bảng pha màu, muốn khó coi bao nhiêu khó coi bấy nhiêu.

      Nhưng Nhiếp Tử Phong rất hài lòng, thế nhưng vẫn chưa nguôi giận, hét lên.

      “Chết tiệt, em ăn gan hùm mật gấu hay sao? Chẳng lẽ em biết em ăn mặc hở hang như vậy khiến cho biết bao nhiêu đàn ông nảy sinh ý đồ xấu hả? Nếu có chuyện gì xảy ra với em làm sao đây?”

      Bị lớn tiếng khóe mắt liền đỏ lên. Nhưng khi thấy đôi mắt tràn đầy vẻ ghen tỵ chợt nở nụ cười: “ để ý tới chuyện này như vậy, hay là … ghen?”

      ngờ lại câu như vậy, Nhiếp Tử Phong sửng sốt sau đó : “ chỉ làm theo lời dặn dò của ba mẹ thôi.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ vất vả mới nở được nụ cười liền bị dập tắt trong nháy mắt.

      “Tóm lại, sau này cho phép em lại tới những nơi như thế này nữa, có nghe ? Còn nữa, em cũng được phép mặc những loại váy ngắn như thế này nữa.”

      Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, bị bọn họ chiêm ngưỡng hết, con giận của lại dâng lên, cởi áo khoác ra, khoác lên người , còn bá đạo cài lại nút áo.

      “Đừng…” Nhiếp Tử Vũ chu cái miệng nhỉ nhắn lên nhưng dám phản bác.

      Đánh chết cũng giám như vậy nữa.
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7: muốn xem mắt

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Buổi sáng ngày hôm sau.

      Bầu trời trong xanh, gió thổi nhè , mặt trời chiếu khắp nơi, vì thế vạn vật thế gian đều ánh lên màu vàng sán lạn.

      Trong phòng ăn Nhiếp gia

      Nhiếp Tử Vũ múc thìa cháo từ trong chén đưa lên miệng, đôi mắt trong suốt nhìn Nhiếp Tử Phong vừa đọc báo vừa uống cà phê với vẻ mặt thay đổi ngồi đối diện mình, bộ dạng rất uất ức.

      Hic, xem ra vẫn còn rất tức giận, từ tối qua tới giờ bọn họ vẫn chưa chuyện với nhau câu nào.

      Nhớ tới buổi tối ngày hôm qua, bưng ly sữa tươi tới phòng muốn lời xin lỗi với , lại bị chặn ngoài cửa cho vào, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mình đáng thương. Ngước mắt lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đáng thương.

      “Vũ Vũ, con bị làm sao vậy?” Mẹ Nhiếp ở bên cạnh hiểu gì nhìn vẻ mặt đáng thương của hỏi. Vũ Vũ tuy là đứa bé được gia đình họ nhận nuôi, nhưng bọn họ cũng coi là con ruột trong nhà.

      có gì ạ” Nhiếp Tử Vũ vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

      Mẹ Nhiếp hoang mang liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Phong vừa khẽ động khóe môi, trực giác của bà cho biết giữa bọn họ có chuyện gì xảy ra rồi, nhưng mà cũng hỏi tiếp, chỉ : “Tử Phong, Ngày mai con có rảnh ?”

      “Có chuyện gì sao?” Nhiếp Tử Phong thản nhiên hỏi lại.

      “Ngày mai mẹ muốn giới thiệu cho con người, con xem có bớt chút thời gian rảnh được ?”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong gấp tờ báo lại, đặt xuống bàn.

      Nhiếp Tử Vũ tò mò nở nụ cười nhìn mẹ Nhiếp, hỏi: “Mẹ, là ai thế ạ?”

      Mẹ Nhiếp thần thần bí bí cười tiếng, : “Là con của Công ty Quan thị tương lai cũng có thể trở thành chị dâu của con đó”

      vừa dứt lời, lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời chìm xuống, cái thìa trong tay rơi xuống chén kêu ‘cạch’ tiếng, cháo trong chén bắn lên mu bàn tay khiến vùng da tay đó bị đỏ lên, nhưng cũng thèm nhíu mày lấy cái. Ngược lại là Nhiếp Tử Phong nhíu mày vì nhìn thấy điều này.

      muốn gặp mặt!?” mở to đôi mắt ra, cảm thấy tin tức này thể tin nổi.

      “Đúng vậy.” Mẹ Nhiếp cũng có giấu giếm, cười ha hả : “ con cũng trưởng thành rồi, huống chi mẹ và ba con cũng mong sớm có cháu để bồng mà.”

      Sắc mặc Nhiếp Tử Vũ tái nhợt , ngơ ngác nhìn mẹ Nhiếp, trong đầu tất cả đều là chữ ‘bồng cháu’ kia.

      Nghĩ đến chuyện phải kết hôn, sinh con, con của gọi mình là , trong lòng giống như bị châm kim. Lỗ mũi chua xót, khóe mắt đỏ lên.

      , còn chưa trưởng thành! còn chưa thay đổi thành người phụ nữ gợi cảm! thể cho cơ hội vội vàng kết hôn!

      ! thể tiếp nhận chuyện này!

      Nhiếp Tử Vũ cắn răng, ánh mắt chờ đợi nhìn về phía người trong cuộc là Nhiếp Tử Phong.

      Nhưng khiến cho đau khổ và thất vọng hơn chính là Nhiếp Tử Phong lời nào.

      Chỉ thấy cũng thèm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhiếp Tử Vũ lấy cái, : “Đương nhiên là con rảnh. Nghe tiểu thư Quan thông minh xinh đẹp, dịu dàng hiền thục, cho dù rảnh con cũng bớt ra chút thời gian để tới gặp mặt ấy.”

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ như chìm xuống đáy cốc, oán giận nhìn Nhiếp Tử Phong cười lộ ra lúm đồng tiền mê người, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.

      Mẹ Nhiếp nhìn theo bóng lưng chạy, ánh mắt hoang mang hiểu: “Vũ Vũ bị làm sao vậy? Từ nãy tới giờ sắc mặt nó tốt, có phải là bị bệnh rồi ?”

      giây trước nhìn Nhiếp Tử Vũ chạy , giây sau Nhiếp Tử Phong có loại kích động muốn đuổi theo. Nhưng cuối cùng cũng dằn tình cảm phức tạp trong lòng mình xuống, lời trái lương tâm: “Mặc kệ nó, nó bị chiều hư rồi.”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8: Sắc dụ

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng, khóa cửa phòng lại Nhiếp Tử Vũ vùi mình vào trong chăn, sau đó khóc to.

      “Hu hu…” Nước mắt chảy xuống ào ào như mưa, thấm ướt cái chăn mỏng màu trắng.

      Hé ra khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, nước mắt trong suốt, ánh mắt bất lực, khóc lóc ầm ĩ, muốn có bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.

      Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại có thể đồng ý chứ?

      Nhớ lại ánh mắt kiên định của trước lúc rời , lòng của Nhiếp Tử Vũ đau như dao cắt, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn nữa.

      rành đồng ý với , chỉ cần trở nên gợi cảm , tại sao bây giờ lại giữ lời hứa?

      “Tên lừa gạt, tên lừa gạt!” dùng sức đấm vào gối, phát tiết tức giận trong lòng.

      biết khóc bao lâu, khi đôi mắt khô còn rơi giọt nào nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngừng khóc. nằm giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà trắng tinh, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.

      được, thể ngồi chờ chết như vậy!

      là của , nhất quyết cho phép con hồ ly tinh nào khác cướp đoạt mất!

      Nghĩ tới đây, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cầm điện thoại di động lên nhanh chóng bấm dãy số.



      Đến khuya, mọi vật đều im lặng.

      Mọi người trong Nhiếp gia từ xuống dưới cũng đều vào mộng đẹp, chỉ có người đứng ở ban công chờ đợi, cặp mắt sang lên trong đêm khuya thanh vắng.

      “Tới rồi, tới rồi.” Thấy chiếc Lamborghini quen thuộc thẳng vào nhà để xe, Nhiếp Tử Vũ vội vàng cởi xuống áo choàng tắm người, tới trước gương soi toàn thân.

      Trong gương phản chiếu ra Nhiếp Tử Vũ e thẹn, khuôn mặt nhắn tuyệt sắc. bồ đồ ngủ bằng ren xuyên thấu màu đen chỉ có thể che được cái mông. Màu đen bí làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của , đóa hoa tạo hình che dấu nơi tư mật.

      Nhiếp Tử Vũ gỡ cái kẹp tóc xuống, để mặc cho mái tóc xõa xuống lưng, thoa lại son môi lần nữa, lúc này mới gật gật đầu hài lòng.

      Nhìn thân hình nóng bỏng của mình trong gương, toàn thân Nhiếp Tử Vũ nóng như lửa, nhịn được thẹn thùng muốn lui bước. Nhưng mà vừa nghĩ tới ngày mai phải xem mắt, có thể kết giao, liền hạ quyết tâm dứt khoát ra khỏi cửa phòng.

      tới gian phòng cách vách, thử dò xét đẩy cửa phòng ra, nghe được thanh trong phòng tắm truyền tới tiếng soạt soạt lúc này mới vào trong, cũng khóa trái cửa lại.

      Đôi mắt lấm lét mở to nhìn xung quanh, đứng tại chỗ, do dự lát, sau đó tới phòng tắm.

      Nhiếp Tử Vũ cố gắng lên!

      Sau khi tự cổ vũ mình ở trong lòng, ngay sau đó dứt khoát mở cửa phòng tắm ra.

      Hơi nước xông vào mặt, khí ấm áp khiến nhịp tim Nhiếp Tử Vũ tăng nhanh.

      Nhiếp Tử Phong tắm gội nghe tiếng động quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt e lệ của Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng cầm lấy khăn tắm che lại thân thể trần truồng của mình.

      Thấy thân thể gần như trần truồng, cổ họng Nhiếp Tử Phong khô khốc, giọng trở nên khàn khàn: “Vũ Vũ, em…”

      .” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ kêu lên, sau đó chạy lại ôm lấy eo , vùi đầu vào trong ngực nước của , khó khăn mở miệng : “Em… Em thích , xin … Muốn em …”

      cà lăm ra những lời mà Nhã Nhã dặn dò , gương mặt đỏ bừng lên.

      Vừa nghe xong những lời to gan lớn mật đó của co, gương mặt đẹp trai của Nhiếp Tử Phong run lên lúc. Bởi vì dựa sát người , trong cơ thể giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể mình kích động.

      hít hơi sâu, ánh mắt di chuyển từ thân thể mê người của sang chỗ khác, vừa đẩy ra: “Em bị bệnh à?”

      “Em có bị bệnh, em chỉ muốn… Em… Muốn …” Nhiếp Tử Vũ quấn lấy chặt, đột nhiên đôi tay ôm lấy gáy của , kéo đầu xuống, sau đó nhón chân hôn lên môi




      Chương 9: Đánh cái mông của

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đôi môi mềm mại như bông đè lên đôi môi lạnh băng của , trong nháy mắt như có dòng điện chạy qua, cái gọi là ‘lý trí’ trong đầu Nhiếp Tử Phong cũng bị sụp đổ trong chớp mắt. tự nhủ trong lòng là làm như vậy là đúng, nhưng cơ thể lại hành động theo lý trí của .

      Thay vì đẩy hai tay của ra lại đổi thành ôm chặt lấy hai bên hông , cúi đầu xuống hôn sâu. Gặm cắn lên đôi môi mềm mại của , đầu lưỡi linh hoạt như thế chẻ tre cạy mở hàm răng ra, đoạt lấy mọi vị trí trong miệng . say đắm trong hương thơm ngọt ngào của , tận hưởng cảm giác ngọt ngào này…

      Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn ngây người, bởi vì nghĩ là hôn , trong lòng kích động, cái lưỡi ngây ngô phối hợp quấn quýt với .

      nụ hôn sâu này biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Nhiếp Tử Phong có cảm giác trong tay mình cầm nắm vật gì đó rất mềm mại, sau khi tận mắt chứng kiến mình nắm giữ bộ ngực của , mới tỉnh táo lại.

      “Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, đẩy ra, gương mặt đẹp trai là vẻ hối hận thôi.

      Nhiếp Tử Vũ vẫn còn trầm mê trong nụ hôn của càng khiến cho căng thẳng hơn, lửa nóng dục vọng ở đáy mắt bay mất. Đột nhiên bàn tay to của lần nữa kéo vào trong ngực mình, sau đó chờ phản ứng kịp kéo ra khỏi phòng tắm.

      “Bịch bịch!” tiếng, Nhiếp Tử Vũ bị quăng lên giường cách hung hăng, sau đó lấy cái chăn đắp lên người của .

      làm gì vậy… A!” Chưa hết câu bị tát phát lên mông của , khiến đau đến mức phát khóc.

      , lần sau em còn dám làm vậy nữa ?” Nhiếp Tử Phong tức giận vì lấy sắc dụ , hơn nữa lại tức giận chính bản thân mình lại dễ dàng nổi lên sắc dục đối với !

      “Vừa rồi người ta có làm sai… A!” Lại cái tát.

      “Em còn dám nữa? cho biết, là ai dạy em như vậy? Có phải lại là Triệu An Nhã đó ?” Lúc trước dẫn pub, bây giờ lại có thể dạy những chuyện như vậy, ta là! Cơn tức bùng nổ, Nhiếp Tử Phong lại phát xuống cái.

      “Ôi, là đau…” Nước mắt tràn ra như vỡ đê, Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào khóc ra tiếng.

      Thấy khóc, Nhiếp Tử Phong mới ý thức được mình làm sai rồi. thu tay lại nhưng sắc mặt nghiêm túc lại thay đổi.

      “Em có biết là nếu lúc nãy có dừng lại, hậu quả rất nghiêm trọng ?” Nghĩ tới thân thể ở dưới cái chăn, sắc mặt Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, giọng u ám: “Nếu là người đàn ông khác sớm đem em nuốt vào bụng rồi.”

      “Ôi… cũng vì đó là nên em mới làm như vậy” Nhiếp Tử Vũ thấy mình có lỗi chút nào. lẩm bẩm ngồi dậy, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt , chu lên cái miệng nhắn: “Huống chi vừa rồi cũng…”

      “Được rồi!” Nhiếp Tử Phong vui ngắt lời , mi tâm nhíu chặt, nhìn lâu, bất đắc dĩ thở dài : “Lần sau cho phép lại làm như vậy nữa, nghe ?” xong, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt .

      “Em có thẻ đồng ý với , nhưng cũng phải đồng ý với em chuyện.” Nhiếp Tử Vũ thương lượng, thấy sắc mặt đen lại, lại vội vàng : “Trước khi em tròn mười tám tuổi, được phép kết hôn, chỉ có thể vui chơi chút!” nức nở, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn .

      Nhiếp Tử Phong ban đầu muốn cự tuyệt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt van nài của , tim cũng mềm lại, chần chừ lúc, gật đầu cái: “ đồng ý với em.” Dù sao nữa, cũng muốn kết hôm sớm quá, và vì để cho làm những chuyện hoang đường như thế này, vẫn nên đồng ý.

      “Em biết ngay là người hiểu em nhất.” Lấy được đáp án mong muốn, Nhiếp Tử Vũ vòng tay qua ôm hông cái chặt.

      Nhiếp Tử Phong phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong ngực chỉ lát sau ngọn lửa trong lòng lại cháy lên. Nhìn vật giữa hai chân lại đứng thẳng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, đưa tay ra ôm lấy .

      Xem ra lại phải tắm nước lạnh rồi…



      Chương 10: Phá hư buổi gặp mặt của

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Mặc dù Nhiếp Tử Phong đáp ứng, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa yên tâm lắm, cho nên tính toán lúc gặp mặt, lén theo, thấy có chuyện gì đúng, phải nhân cơ hội chạy ra phá hư chuyện của .



      Ánh nắng giữa trưa ấm áp, gió thổi nhè , lá cây lung lay theo gió. Hai mặc áp T-Shirt quần jean đeo kính đen đội mũ lưỡi trai, lén lút theo sau người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen có gương mặt rất đẹp trai. Thấy người đàn ông bước vào nhà hàng, lập tức muốn theo lại bị kia kéo lại.

      “Đừng nóng vội, chờ đến khi ta ngồi xuống , rồi chúng ta mới vào..” Triệu An Nhã vỗ vỗ vai bạn tốt an ủi tâm trạng thấp thỏm của , cho đến khi thấy Nhiếp Tử Phong ngồi xuống xong, lúc này mới kéo tay Nhiếp Tử Vũ vào ngồi đối diện xéo chỗ của .

      Nhân viên phục vụ bước tới hỏi, Triệu An Nhã tùy tiện gọi hai món đồ uống xong bắt đầu ngủ gật.

      “Nhã Nhã, cậu đừng có ngủ mà.” Thấy thế Nhiếp Tử Vũ vội vàng hạ thấp giọng kéo kéo quần áo của , đôi mắt ngập nước chợt lóe sáng: “Cậu xem người phụ nữ kia cười si mê với ấy kìa, nhìn cái là biết phải người tốt rồi!” Vậy mà mẹ còn cái gì mà dịu dàng hiền thục nữa chứ, nhất định là dối!

      Triệu An Nhã miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Làm ơn đó phải là si mê, đó ràng là cười khách sáo có biết chưa.” kéo tay Nhiếp Tử Vũ ra ngả đầu lên tiếp tục ngủ bù.

      Tối hôm qua mất ngủ, ai ngờ sáng nay lại bị Nhiếp Tử Vũ bắt phải rời giường, chịu theo ấy theo dõi là nể mặt bạn thân lắm rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng có gọi dậy làm cái gì nữa!

      “Cậu xem, người phụ nữ kia lại nắm chặt tay của , tức chết mình mất thôi!” Nhiếp Tử Vũ trong lòng đầy căm phẫn nắm chặt tay Triệu An Nhã, càng nhìn càng tức giận: “Cái gì mà thiên kim tiểu thư, mình thấy cũng giống như những người phụ nữ kia thôi, vừa nhìn thấy mình là muốn leo lên giường ấy!”

      Nghe vậy, Triệu An Nhã bất đắc dĩ trợn mắt cái. Cũng chỉ có những chuyện liên quan đến trai của ấy mới khiến ấy có khuôn mặt cau có như vậy.

      “Tiểu Thư à, câu ở đây tức có lợi ích gì đâu, cậu chỉ cần trực tiếp tới đó phá hư là được mà.” Như vậy đỡ tốn sức.

      Triệu An Nhã chẳng qua là giỡn thôi, ngờ Nhiếp Tử Vũ lại coi lời .

      “Đúng vậy.” Nhiếp Tử Vũ đột nhiên buông tay Triệu An Nhã ra, sau đó đứng lên : “Vậy mình qua đó.”

      Triệu An Nhã còn chưa kịp ngăn cản, thấy người ở trước mặt nữa rồi.


      “Tiểu thư Quan, chúng ta cứ thẳng ra vậy. Tôi và sinh ra trong gia đình giàu có, chúng ta chuyện đương rất thực tế, cho nên…” Nhiếp Tử Phong mới được nửa câu, lại bị câu làm cho ngừng lại.

      .”

      Giọng mềm mại quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vừa quay đầu lại, giây sau thấy khuôn mặt xinh đẹp nhắn ngọt ngào ngay trước mặt.

      “Vũ Vũ.” thể tin được Nhiếp Tử Vũ lại xuất ở trước mặt mình, giây sau khuôn mặt rất khó coi. Cũng quan tâm tới nơi này có người khác, gầm lên với : “Đáng chết, Em lại dám bỏ học! Em ngứa da sao?”

      “Hắc hắc.” Nhiếp Tử Vũ cười ha hả sờ lỗ mũi, rồi bước lên chen vào ngồi bên cạnh , thân mật ôm lấy tay , muốn đánh lạc hướng: “Người nay chính là chị Quan là thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp vừa dịu dàng sao?”

      Bị nhắc tới, dịu dàng cười tiếng, gật đầu với cái, “Xin chào, chị là Quan Duyệt. Em chắc là tiểu thư Nhiếp, rất hân hạnh được biết em.” Lịch nhưng có chút khách sáo.

      Nhiếp Tử Vũ trả lời ta, chu cái miệng nhắn đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong có sắc mắt tốt vì kia, : “, em rất đói”.

      Vừa nhìn thấy đôi mắt to vô tội của , vẻ lạnh lùng cố chấp của Nhiếp Tử Phong còn nữa, lập tức mềm nhũn ra.

      “Muốn ăn cái gì? Nhưng lát ăn xong em phải ngoan ngoãn về trường học”

      “Được” ngở Nhiếp Tử Vũ đáp ứng rất nhanh, nghiêng mắt nhìn nét mặt bình tĩnh của Quan Duyệt, Đáy mắt thoáng qua tia gian trá: “Nhưng mà phải đưa em về trường học.” Nhiếp Tử Vũ hất cằm lên, mặt lộ vẻ khiêu khích.

      Nghe vậy Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn Quan Duyệt với vẻ xin lỗi, áy náy : “Tiểu thư Quan, xin lỗi.”

      sao.” Quan Duyệt lắc đầu, chịu thua nhìn vào mắt Nhiếp Tử Vũ : “Dù sao sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: ấy chỉ là thương hại

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Giữa giờ dùng cơm, phòng ăn càng lúc càng đông người. Ăn cơm được nửa, Nhiếp Tử Phong ra ngoài nghe điện thoại, để lại hai người Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt dùng bữa.

      Tình đich đối mặt nên ghen ghét, những lời như vậy quả là sai. Nhiếp Tử Vũ mặc dù ăn đồ ăn ngon những tất cả suy nghĩ đều ở người Quan Duyệt đối diện.

      Nhiếp Tử Vũ: “Chị cười cái gì?”

      Quan Duyệt quan tâm tới ánh mắt sắc bẻn của , nhàn nhã ăn điểm tâm bàn ăn, bỗng nhiên miệng nở nụ cười.

      “Chị cười cái gì?” ta cười khiến Nhiếp Tử Vũ tức mắt, lông mày thanh tú nhăn lại, vui hỏi.

      Nghe vậy, Quan Duyệt từ từ để dao nĩa tay xuống, lấy khăn ăn lau miệng mình, đôi mắt mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ, đột nhiên thu lại nụ cười, đáy mắt ra vẻ khinh bỉ: “Tôi cười ngây thơ tới mức ngu ngốc.”

      “Chị!” ngờ ta như vậy, ngay lập tức Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Sau đó, tức giận từ từ tràn ra từ đáy lòng, lúc nghiến rang muốn đáp trả Quan Duyệt lại nhanh miệng trước.

      cho rằng với thủ đoạn như vậy mà muốn ngăn cản tôi và Nhiếp Tử Phong gặp mặt sao? cho biết, tuyệt đối thể nào! có cơ hội phá hư lần này, nhưng có thể đảm bảo theo ấy suốt hai mươi bốn giờ trong ngày ? Ôi, buồn cười.” Lời của Quan Duyệt rất sắc bén, trong lời thể khinh thường đối với .

      nỗi bực tức dâng lên tới cổ, mặt Nhiếp Tử Vũ đỏ lên, ngẩng đầu lên chịu yếu thế mà : “Dù tôi thể theo ấy hai mươi bốn tiếng có làm sao? Thời gian chị và ấy tiếp xúc riêng với nhau chút cũng có!”

      Vì lời của mà sắc mặt Quan Duyệt trong nháy mắt trầm xuống, nhưng mà do được dạy dỗ rất tốt nên ta kìm nén được lửa giận trong lòng. Đột nhiên, ta nhíu mày, có thâm ý : “Nếu tự mình biết thân, biết phận nên được voi đòi tiên!”

      “Chị có ý gì?” Nhiếp Tử Vũ mặt lạnh xuống.

      Quan Duyệt khẽ cười tiếng, chậm rãi : “Người khác có lẽ biết thân phận của , cho là tiểu thư chân chính của Nhiếp Gia, nhưng mà tôi lại biết thân phận của . chẳng qua là đứa bị vứt bỏ được Nhiếp Tử Phong nhặt được trong sinh nhật mười tuổi của ấy mà thôi. còn mơ tưởng được gả cho ấy ư? Con người của Tử Phong thiện lương, ấy chỉ là thương hại nên mới đối xử tốt với như vậy thôi.”

      “Chị dối!” Sắc mặt Nhiếp Tử Vũ trắng xanh, đáy lòng chua xót. Trong nhà cho dù giúp việc biết là được nhận nuôi nhưng vẫn cưng chiều lên tận trời, lần đầu tiên nghe được người khác châm chọc thân thể của mình, trong dạ dày Nhiếp Tử Vũ khó chịu như dời sông lấp biển. Nhất là câu cuối cùng!

      “Nếu cho rằng Tử Phong thích nên mới đối xử tốt với như vậy hay sao?” Quan Duyệt trêu chọc , sợ tiếp thu nổi lại kích thích thêm: “Đừng có đùa, Tử Phong có luyến đồng, những người phụ nữ của ấy có người nào là xinh đẹp, có người nào phải vừa hai mươi tuổi?”

      “Đủ rồi!” Nhiếp Tử Vũ đập bàn đứng lên, tiếng kia nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

      Đây phải là , phải !

      thích mới đối xử tốt với , cũng phải do thương hại , phải vì đáng thương!

      Nhiếp Tử Vũ tự với mình trong lòng, nhưng là khóe mắt lại trái với lương tâm mà đỏ lên, đáy mắt trong nháy mắt tràn đầy hơi nước.

      Nhìn bộ dạng đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Quan Duyệt hiểu mình chọc đúng điểm yếu, đáng lúc đắc ý, ánh mắt lỡ đãng liếc thấy bóng người về phía này, ta lập tức : “Có muốn chúng ta đánh cuộc ? Để xem giữa chúng ta. Tử Phong coi trọng ai hơn?”

      Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp suy nghĩ ý tứ những lời này của ta, thấy ta đột nhiên cầm ly nước mà uống qua, đem phần nước còn lại tự tưới lên đầu mình cho chảy xuống, sau đó đem cái ly lần nữa để lại vị trí cũ.

      Động tác làm rất nhanh, nhanh chóng đến mức khiến cho người ta nhìn thấy .

      “Chị…” ta là làm cái gì, Nhiếp Tử Vũ mắt lạnh lùng nhìn ta.

      Lại thấy đáy mắt ra chợt lóe sáng, giây sau đó liền khóc òa lên.
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Khóc chạy

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác đứng im tại chỗ, cái đầu nho còn chưa kịp nghĩ xem xảy ra chuyện gì, tiếng bước chân lo lắng truyền đến từ sau , sau đó bóng người quen thuộc nhanh chóng chạy tới bên cạnh Quan Duyệt.

      “Tổng giám đốc Nhiếp đừng trách tiểu thư Nhiếp, tất cả đều là lỗi của em.” Quan Duyệt vừa ăn cướp vừa la làng, mắt ta đỏ hoe, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt uất ức bất đắc dĩ nhìn, nước mắt ngừng lăn xuống.

      Vừa nghe xong vẻ mặt Nhiếp Tử Phong ngay lập tức nghiêm túc lại. lo lắng lấy chiếc khăn tay từ trong túi ra vừa lau nước mặt cho Quan Duyệt, vẻ mặt vui quay đầu lại nhìn vẻ mặt đần thối của Nhiếp Tử Vũ, “Vũ Vũ, em làm cái gì vậy? Tại sao lại hắt nước lên người tiểu thư Quan?”

      Nhiếp Tử Vũ bị tiếng hét tức giận của làm giật mình tỉnh lại, nhưng mà sau khi tiếp xúc với ánh mắt tức giận của , nỗi chua xót dâng lên trong lòng.

      phải do em làm!” lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Quan Duyệt, vừa tức lại vừa uất ức. “Chính bản thân chị ta tự cầm lý nước đổ lên đầu mình, liên quan đến em…”

      Nhưng mà chưa kịp hết câu bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.

      “Đủ rồi!”

      Bởi vì Nhiếp Tử Phong câu này ra rất lớn, ngay lập tức ánh mắt của những người trong nhà hàng tập trung tới chỗ bọn họ, hơn nữa còn khiến cho quản lý nhà hàng chú ý.

      “Tiên sinh Nhiếp, xaury ra chuyện gì sao?” Quản lý rất chuyên nghiệp bước lại hỏi thăm.

      lấy giùm tiểu thư Quan cái khăn lông tới đây.” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng phân phó, xong, ánh mắt lần nữa nhình Nhiếp Tử Vũ. “Vũ Vũ, em xin lỗi với tiểu thư Quan !”

      Nhiếp Tử Vũ trợn mắt lên nhìn, thể ngờ lại giúp Quan Duyệt, sau đó hốc mắt đỏ lên, ngân ngấn nước mắt: “ !” kiên quyết lắc đầu.

      xin lỗi!” Nhiếp Tử Phong nhắc lại lần nữa.

      , em làm gì sai cả!” Nhiếp Tử Vũ yếu thế hét lại, nước mắt rơi xuống nhiều hơn.

      Thấy khóc Nhiếp Tử Phong nhất thời cảm thấy đau trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng lập tức mềm nhũn ra. Nhưng vừa nghĩ tới có thể là do bản thân mình quá cứng chiều mới khiến kiêu căng ngạo mạn như vậy, vì vậy nhíu lông mày lại, nâng cao giọng lần nữa: “Nhiếp Tử Vũ, muốn em xin lỗi với tiểu thư Quan!”

      .” Nhiếp Tử Vũ giữ vững lập trường, tức giận liếc nhìn Quan Duyệt khiến mình maatsmatwj trước bao nhiêu người, liền quay đầu chạy ra khỏi nhà hàng.

      Thấy vừa khóc vừa chạy , Nhiếp Tử Phong theo bản năng muốn đuổi theo .

      Quan Duyệt đứng bên canh thấy muốn đuổi theo, vội vàng hét lên.

      Nhiếp Tử Phong nghe tiếng, quay đầu lại thấy Quan Duyệt vẻ mặt ngượng ngùng lấy tay che ngực mình, : “Xin lỗi, quần áo của em bị ướt hết.”

      Nhiếp Tử Phong theo bản năng trợn mắt lên, vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên người ta, vừa khoác vừa xin lỗi: “Xin lỗi, Vũ Vũ bị chiều hư rồi, cho nên mới tùy hứng như vậy, hi vọng tiểu thư Quan bỏ qua cho, tôi thay ấy xin lỗi .”

      có gì.” Quan Duyệt cố tỏ ra thẹn thùng lắc đầu cái, nheo nheo mắt lại : “Lúc nãy em ngồi xe người nhà tới, tổng giám đốc Nhiếp có thể chở em về nhà thay quần áo được ?”

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, thấy ánh mắt đau khổ của ta, nỡ từ chối, gật đầu cái: “Dĩ nhiên có thể.”

      Đáy mắt Quan Duyệt chợt lóe lên vì đạt ý nguyện, Nhiếp Tử Phong nhìn thấy, nhưng mà toàn bộ đều lọt vào mắt của Triệu An Nhã ngồi cách đó xa.

      Người bạn tốt bị giăng bẫy tức giận chạy , hết buồn ngủ. Khóe miệng nhấc lên cái, cầm ly nước trái cây bàn lên sau đó tới chỗ bọn họ.

      ‘Bộp’ vỗ lên bả vai Quan Duyệt.

      Quan Duyệt vừa quay đầu lại, ly nước trái cây được dội từ đỉnh đầu xuống khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của ta.

      Nhiếp Tử Phong phản ứng nhanh nhất, tức giận nhìn vẻ mặt cao ngạo của Triệu An Nhã, sắc mặt tái xanh: “Triệu An Nhã, lại là !”

      Nhưng mà, Triệu An Nhã chỉ miễn cưỡng liếc nhìn cái, to đầu, nhưng có não.” hết câu bước chân ra ngoài.

      Để lại Nhiếp Tử Phong còn sững sờ và Quan Duyệt rất tức giận.
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :