Chương 8: Sắc dụ
Editor: Táo đỏ phố núi
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phòng, khóa cửa phòng lại Nhiếp Tử Vũ vùi mình vào trong chăn, sau đó khóc to.
“Hu hu…” Nước mắt chảy xuống ào ào như mưa, thấm ướt cái chăn mỏng màu trắng.
Hé ra khuôn mặt tinh xảo tái nhợt, nước mắt trong suốt, ánh mắt bất lực, khóc lóc ầm ĩ, muốn có bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.
Tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao lại có thể đồng ý chứ?
Nhớ lại ánh mắt kiên định của trước lúc rời , lòng của Nhiếp Tử Vũ đau như dao cắt, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn nữa.
rành đồng ý với , chỉ cần trở nên gợi cảm , tại sao bây giờ lại giữ lời hứa?
“Tên lừa gạt, tên lừa gạt!” dùng sức đấm vào gối, phát tiết tức giận trong lòng.
biết khóc bao lâu, khi đôi mắt khô còn rơi giọt nào nữa, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới ngừng khóc. nằm giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà trắng tinh, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
được, thể ngồi chờ chết như vậy!
là của , nhất quyết cho phép con hồ ly tinh nào khác cướp đoạt mất!
Nghĩ tới đây, đôi mắt đột nhiên sáng lên, cầm điện thoại di động lên nhanh chóng bấm dãy số.
…
Đến khuya, mọi vật đều im lặng.
Mọi người trong Nhiếp gia từ xuống dưới cũng đều vào mộng đẹp, chỉ có người đứng ở ban công chờ đợi, cặp mắt sang lên trong đêm khuya thanh vắng.
“Tới rồi, tới rồi.” Thấy chiếc Lamborghini quen thuộc thẳng vào nhà để xe, Nhiếp Tử Vũ vội vàng cởi xuống áo choàng tắm người, tới trước gương soi toàn thân.
Trong gương phản chiếu ra Nhiếp Tử Vũ e thẹn, khuôn mặt nhắn tuyệt sắc. bồ đồ ngủ bằng ren xuyên thấu màu đen chỉ có thể che được cái mông. Màu đen bí làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của , đóa hoa tạo hình che dấu nơi tư mật.
Nhiếp Tử Vũ gỡ cái kẹp tóc xuống, để mặc cho mái tóc xõa xuống lưng, thoa lại son môi lần nữa, lúc này mới gật gật đầu hài lòng.
Nhìn thân hình nóng bỏng của mình trong gương, toàn thân Nhiếp Tử Vũ nóng như lửa, nhịn được thẹn thùng muốn lui bước. Nhưng mà vừa nghĩ tới ngày mai phải xem mắt, có thể kết giao, liền hạ quyết tâm dứt khoát ra khỏi cửa phòng.
tới gian phòng cách vách, thử dò xét đẩy cửa phòng ra, nghe được thanh trong phòng tắm truyền tới tiếng soạt soạt lúc này mới vào trong, cũng khóa trái cửa lại.
Đôi mắt lấm lét mở to nhìn xung quanh, đứng tại chỗ, do dự lát, sau đó tới phòng tắm.
Nhiếp Tử Vũ cố gắng lên!
Sau khi tự cổ vũ mình ở trong lòng, ngay sau đó dứt khoát mở cửa phòng tắm ra.
Hơi nước xông vào mặt, khí ấm áp khiến nhịp tim Nhiếp Tử Vũ tăng nhanh.
Nhiếp Tử Phong tắm gội nghe tiếng động quay đầu lại, sau khi nhìn thấy khuôn mặt e lệ của Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng cầm lấy khăn tắm che lại thân thể trần truồng của mình.
Thấy thân thể gần như trần truồng, cổ họng Nhiếp Tử Phong khô khốc, giọng trở nên khàn khàn: “Vũ Vũ, em…”
“.” Nhiếp Tử Vũ xấu hổ kêu lên, sau đó chạy lại ôm lấy eo , vùi đầu vào trong ngực nước của , khó khăn mở miệng : “Em… Em thích , xin … Muốn em …”
cà lăm ra những lời mà Nhã Nhã dặn dò , gương mặt đỏ bừng lên.
Vừa nghe xong những lời to gan lớn mật đó của co, gương mặt đẹp trai của Nhiếp Tử Phong run lên lúc. Bởi vì dựa sát người , trong cơ thể giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể mình kích động.
hít hơi sâu, ánh mắt di chuyển từ thân thể mê người của sang chỗ khác, vừa đẩy ra: “Em bị bệnh à?”
“Em có bị bệnh, em chỉ muốn… Em… Muốn …” Nhiếp Tử Vũ quấn lấy chặt, đột nhiên đôi tay ôm lấy gáy của , kéo đầu xuống, sau đó nhón chân hôn lên môi …
Chương 9: Đánh cái mông của
Editor: Táo đỏ phố núi
Đôi môi mềm mại như bông đè lên đôi môi lạnh băng của , trong nháy mắt như có dòng điện chạy qua, cái gọi là ‘lý trí’ trong đầu Nhiếp Tử Phong cũng bị sụp đổ trong chớp mắt. tự nhủ trong lòng là làm như vậy là đúng, nhưng cơ thể lại hành động theo lý trí của .
Thay vì đẩy hai tay của ra lại đổi thành ôm chặt lấy hai bên hông , cúi đầu xuống hôn sâu. Gặm cắn lên đôi môi mềm mại của , đầu lưỡi linh hoạt như thế chẻ tre cạy mở hàm răng ra, đoạt lấy mọi vị trí trong miệng . say đắm trong hương thơm ngọt ngào của , tận hưởng cảm giác ngọt ngào này…
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn ngây người, bởi vì nghĩ là hôn , trong lòng kích động, cái lưỡi ngây ngô phối hợp quấn quýt với .
nụ hôn sâu này biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Nhiếp Tử Phong có cảm giác trong tay mình cầm nắm vật gì đó rất mềm mại, sau khi tận mắt chứng kiến mình nắm giữ bộ ngực của , mới tỉnh táo lại.
“Đáng chết!” khẽ nguyền rủa tiếng, đẩy ra, gương mặt đẹp trai là vẻ hối hận thôi.
Nhiếp Tử Vũ vẫn còn trầm mê trong nụ hôn của càng khiến cho căng thẳng hơn, lửa nóng dục vọng ở đáy mắt bay mất. Đột nhiên bàn tay to của lần nữa kéo vào trong ngực mình, sau đó chờ phản ứng kịp kéo ra khỏi phòng tắm.
“Bịch bịch!” tiếng, Nhiếp Tử Vũ bị quăng lên giường cách hung hăng, sau đó lấy cái chăn đắp lên người của .
“ làm gì vậy… A!” Chưa hết câu bị tát phát lên mông của , khiến đau đến mức phát khóc.
“, lần sau em còn dám làm vậy nữa ?” Nhiếp Tử Phong tức giận vì lấy sắc dụ , hơn nữa lại tức giận chính bản thân mình lại dễ dàng nổi lên sắc dục đối với !
“Vừa rồi người ta có làm sai… A!” Lại cái tát.
“Em còn dám nữa? cho biết, là ai dạy em như vậy? Có phải lại là Triệu An Nhã đó ?” Lúc trước dẫn pub, bây giờ lại có thể dạy những chuyện như vậy, ta là! Cơn tức bùng nổ, Nhiếp Tử Phong lại phát xuống cái.
“Ôi, là đau…” Nước mắt tràn ra như vỡ đê, Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào khóc ra tiếng.
Thấy khóc, Nhiếp Tử Phong mới ý thức được mình làm sai rồi. thu tay lại nhưng sắc mặt nghiêm túc lại thay đổi.
“Em có biết là nếu lúc nãy có dừng lại, hậu quả rất nghiêm trọng ?” Nghĩ tới thân thể ở dưới cái chăn, sắc mặt Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, giọng u ám: “Nếu là người đàn ông khác sớm đem em nuốt vào bụng rồi.”
“Ôi… cũng vì đó là nên em mới làm như vậy” Nhiếp Tử Vũ thấy mình có lỗi chút nào. lẩm bẩm ngồi dậy, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt , chu lên cái miệng nhắn: “Huống chi vừa rồi cũng…”
“Được rồi!” Nhiếp Tử Phong vui ngắt lời , mi tâm nhíu chặt, nhìn lâu, bất đắc dĩ thở dài : “Lần sau cho phép lại làm như vậy nữa, nghe ?” xong, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt .
“Em có thẻ đồng ý với , nhưng cũng phải đồng ý với em chuyện.” Nhiếp Tử Vũ thương lượng, thấy sắc mặt đen lại, lại vội vàng : “Trước khi em tròn mười tám tuổi, được phép kết hôn, chỉ có thể vui chơi chút!” nức nở, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn .
Nhiếp Tử Phong ban đầu muốn cự tuyệt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt van nài của , tim cũng mềm lại, chần chừ lúc, gật đầu cái: “ đồng ý với em.” Dù sao nữa, cũng muốn kết hôm sớm quá, và vì để cho làm những chuyện hoang đường như thế này, vẫn nên đồng ý.
“Em biết ngay là người hiểu em nhất.” Lấy được đáp án mong muốn, Nhiếp Tử Vũ vòng tay qua ôm hông cái chặt.
Nhiếp Tử Phong phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong ngực chỉ lát sau ngọn lửa trong lòng lại cháy lên. Nhìn vật giữa hai chân lại đứng thẳng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, đưa tay ra ôm lấy .
Xem ra lại phải tắm nước lạnh rồi…
Chương 10: Phá hư buổi gặp mặt của
Editor: Táo đỏ phố núi
Mặc dù Nhiếp Tử Phong đáp ứng, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa yên tâm lắm, cho nên tính toán lúc gặp mặt, lén theo, thấy có chuyện gì đúng, phải nhân cơ hội chạy ra phá hư chuyện của .
…
Ánh nắng giữa trưa ấm áp, gió thổi nhè , lá cây lung lay theo gió. Hai mặc áp T-Shirt quần jean đeo kính đen đội mũ lưỡi trai, lén lút theo sau người đàn ông mặc bộ đồ tây màu đen có gương mặt rất đẹp trai. Thấy người đàn ông bước vào nhà hàng, lập tức muốn theo lại bị kia kéo lại.
“Đừng nóng vội, chờ đến khi ta ngồi xuống , rồi chúng ta mới vào..” Triệu An Nhã vỗ vỗ vai bạn tốt an ủi tâm trạng thấp thỏm của , cho đến khi thấy Nhiếp Tử Phong ngồi xuống xong, lúc này mới kéo tay Nhiếp Tử Vũ vào ngồi đối diện xéo chỗ của .
Nhân viên phục vụ bước tới hỏi, Triệu An Nhã tùy tiện gọi hai món đồ uống xong bắt đầu ngủ gật.
“Nhã Nhã, cậu đừng có ngủ mà.” Thấy thế Nhiếp Tử Vũ vội vàng hạ thấp giọng kéo kéo quần áo của , đôi mắt ngập nước chợt lóe sáng: “Cậu xem người phụ nữ kia cười si mê với ấy kìa, nhìn cái là biết phải người tốt rồi!” Vậy mà mẹ còn cái gì mà dịu dàng hiền thục nữa chứ, nhất định là dối!
Triệu An Nhã miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn, bất đắc dĩ thở dài: “Làm ơn đó phải là si mê, đó ràng là cười khách sáo có biết chưa.” kéo tay Nhiếp Tử Vũ ra ngả đầu lên tiếp tục ngủ bù.
Tối hôm qua mất ngủ, ai ngờ sáng nay lại bị Nhiếp Tử Vũ bắt phải rời giường, chịu theo ấy theo dõi là nể mặt bạn thân lắm rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng có gọi dậy làm cái gì nữa!
“Cậu xem, người phụ nữ kia lại nắm chặt tay của , tức chết mình mất thôi!” Nhiếp Tử Vũ trong lòng đầy căm phẫn nắm chặt tay Triệu An Nhã, càng nhìn càng tức giận: “Cái gì mà thiên kim tiểu thư, mình thấy cũng giống như những người phụ nữ kia thôi, vừa nhìn thấy mình là muốn leo lên giường ấy!”
Nghe vậy, Triệu An Nhã bất đắc dĩ trợn mắt cái. Cũng chỉ có những chuyện liên quan đến trai của ấy mới khiến ấy có khuôn mặt cau có như vậy.
“Tiểu Thư à, câu ở đây tức có lợi ích gì đâu, cậu chỉ cần trực tiếp tới đó phá hư là được mà.” Như vậy đỡ tốn sức.
Triệu An Nhã chẳng qua là giỡn thôi, ngờ Nhiếp Tử Vũ lại coi lời là .
“Đúng vậy.” Nhiếp Tử Vũ đột nhiên buông tay Triệu An Nhã ra, sau đó đứng lên : “Vậy mình qua đó.”
Triệu An Nhã còn chưa kịp ngăn cản, thấy người ở trước mặt nữa rồi.
“Tiểu thư Quan, chúng ta cứ thẳng ra vậy. Tôi và sinh ra trong gia đình giàu có, chúng ta chuyện đương rất thực tế, cho nên…” Nhiếp Tử Phong mới được nửa câu, lại bị câu làm cho ngừng lại.
“.”
Giọng mềm mại quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vừa quay đầu lại, giây sau thấy khuôn mặt xinh đẹp nhắn ngọt ngào ngay trước mặt.
“Vũ Vũ.” thể tin được Nhiếp Tử Vũ lại xuất ở trước mặt mình, giây sau khuôn mặt rất khó coi. Cũng quan tâm tới nơi này có người khác, gầm lên với : “Đáng chết, Em lại dám bỏ học! Em ngứa da sao?”
“Hắc hắc.” Nhiếp Tử Vũ cười ha hả sờ lỗ mũi, rồi bước lên chen vào ngồi bên cạnh , thân mật ôm lấy tay , muốn đánh lạc hướng: “Người nay chính là chị Quan là thiên kim tiểu thư vừa xinh đẹp vừa dịu dàng sao?”
Bị nhắc tới, dịu dàng cười tiếng, gật đầu với cái, “Xin chào, chị là Quan Duyệt. Em chắc là tiểu thư Nhiếp, rất hân hạnh được biết em.” Lịch nhưng có chút khách sáo.
Nhiếp Tử Vũ trả lời ta, chu cái miệng nhắn đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong có sắc mắt tốt vì kia, : “, em rất đói”.
Vừa nhìn thấy đôi mắt to vô tội của , vẻ lạnh lùng cố chấp của Nhiếp Tử Phong còn nữa, lập tức mềm nhũn ra.
“Muốn ăn cái gì? Nhưng lát ăn xong em phải ngoan ngoãn về trường học”
“Được” ngở Nhiếp Tử Vũ đáp ứng rất nhanh, nghiêng mắt nhìn nét mặt bình tĩnh của Quan Duyệt, Đáy mắt thoáng qua tia gian trá: “Nhưng mà phải đưa em về trường học.” Nhiếp Tử Vũ hất cằm lên, mặt lộ vẻ khiêu khích.
Nghe vậy Nhiếp Tử Phong liếc mắt nhìn Quan Duyệt với vẻ xin lỗi, áy náy : “Tiểu thư Quan, xin lỗi.”
“ sao.” Quan Duyệt lắc đầu, chịu thua nhìn vào mắt Nhiếp Tử Vũ : “Dù sao sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp mặt.”
Last edited by a moderator: 12/12/16