1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bliss - Lynsay Sands ( 21c + kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      9.1

      Chương 9

      Mắt Hethe hẹp lại đầy nguy hiểm chiếu lên dâu của chàng. Trong khoảnh khắc, chàng nghĩ chàng nhìn thất tia xấu hổ le lói khuôn mặt nàng. đó phần nào làm dịu cơn giận dữ của chàng, nhưng sau đó nét mặt nàng trở lại vẻ thách thức và nàng nhìn chằm chặp vào chàng của như thể tình huống này hoàn toàn là lỗi của chàng. Đẩy cánh cửa đóng lại, chàng di chuyển về phía chiếc giường, tay chàng siết chặt lại đầy giận dữ. Chàng chỉ mới được nửa đường băng ngang qua phòng trước khi mắt dâu của chàng mở lớn đầy báo động. hề báo trước, nàng quăng tấm chăn lông che phủ nàng sang bên, lần nữa quạt cái mùi thơm đó vào chàng.

      "Sau tất cả, Ngài vẫn muốn thử lần nữa ư, thưa ngài?" Nàng rít lên.

      Hethe bất ngờ dừng lại và bịt miệng, sau đó quay về phía cửa sổ. Chàng làm bẩn mất chiếc ấm trong phòng. Lần này chàng nôn nốt phần còn lại của bữa ăn tối đầu tiên chàng được phục vụ tại Tiernay ra khỏi cửa sổ, xuống cái sân bên dưới. tràng cười nghèn nghẹt phát ra từ chiếc giường phía sau chàng, và Hethe lặng lẽ thề rằng vợ chàng phải trả giá vì việc này. Phải. Nàng phải trả giá.

      Hethe vẫn còn cúi người ngoài cửa sổ tiếng gõ cửa vang lên vài phút sau đó. Dạ dày chàng bây giờ trống rỗng, chàng còn buồn nôn nữa. Chàng chỉ đơn giản là hít thở cái khí trong lành, ngọt ngào mà vị trí cạnh cửa sổ này có thể cung cấp cho chàng. Miễn cưỡng đứng thẳng dậy, chàng quay người, hét lên “Vào ”, sau đó theo dõi từ vị trí tương đối an toàn cạnh cửa sổ của mình, khi cánh cửa bật mở và đám người hầu tràn vào, mang theo bồn tắm và từng xô từng xô nước.

      Hethe cẩn trọng theo dõi khi bồn tắm được đặt xuống và đổ nước vào trong. rất tuyệt vời, cái cách mà họ nhanh nhẹn làm việc, chàng nghĩ với ngạc nhiên. Những người hầu của vợ chàng dường như ko thể kết thúc công việc của họ và rời đủ nhanh. Chàng bỏ lỡ mỗi người trong số họ bước những bước lưỡng lự, hoặc co rúm như thế nào khi họ hít phải làn gió mang mùi hương ngọt nhào độc hại phảng phất trong khí. Ko hề chậm bước, mỗi người đều liếc chủ của mình, sau đó đến chàng. Chàng nghi ngờ gì họ biết chuyện gì xảy ra, và Hethe trở nên dữ tợn hơn với mỗi giây phút bẽ bàng chàng phải trải qua. Nó dường như ko còn là cuộc chiến im lặng của ý trí nữa rồi. Chàng bắt đầu nghi ngờ rằng mỗi người trong lâu đài Tiernay đều biết về cuộc chiến mà chủ của họ tiến hành. Dường như những kẻ ngốc, ko biết gì còn lại là người của chàng và ngài Templetun.

      Hethe nghĩ chàng đáng lẽ phải biết ơn rằng họ, ít nhất, ko hề bị đánh động bởi thực tế bẽ bàng chàng là chú rể ko được mong muốn. Nhưng chàng hề cảm thấy đặc biệt biết ơn vào giây phút này.

      hầu của vợ chàng là người cuối cùng bước vào. Ducky. giỏ đầy những chai và lọ lỉnh kỉnh cánh tay . Hethe vẫy tay ra hiệu cho lại gần. Tóm lấy cái giỏ từ , chàng hướng cái nhìn về phía hầu . Ducky phải là phụ nữ ngốc nghếch. Nhận thấy mệnh lệnh im lặng của chàng, quẳng cái nhìn lo lắng đầy xin lỗi cho chủ của mình rồi lướt ra khỏi phòng. đóng cánh sau lưng mình và người hầu cuối cùng. Hethe và vợ chàng còn lại mình.

      Chàng ngay lập tức chiếu cái nhìn giận dữ của mình vào nàng. Hình như, nàng ko thông minh như Ducky. Nếu ko thế nàng cứng đầu cách ngu ngốc. nhướn bên lông mày, nàng hỏi ngây thơ vô số tội, "Cái gì?"

      "Vào trong bồn tắm," chàng ra lệnh.

      Nàng ngập ngừng chút. Sau đó, hình như quyết định nên mạo hiểm cuộc nổi loạn công khai, nàng vụng về thu thập đống chăn lông quấn quanh mình như chiếc áo dài và cẩn thận từ tốn bước xuống khỏi giường. Hất cằm lên, nàng băng ngang qua phòng, thành hình vòng cung để nàng có thể lướt qua ngay gần chàng.

      Chàng gần như rên rỉ khi chàng thấy mình như nổi lềnh bềnh trước cái mùi hương như thể đám mây vô hình tụ lại xung quanh nàng. Dạ dày chàng nổi sóng đầy giận dữ. Nhắm chặt mắt, chàng tập trung vào những gì còn lại trong dạ dày của chàng, trong dạ dày của chàng. Hương thơm của nàng, át cả đống tỏi làm chàng nhộn nhạo kể từ lúc chàng tiêu thụ chúng, giờ tạo nên kết hợp đầy khó chịu.

      Cái mùi hương ghê tởm ấy nhạt . Hethe mở mắt để thấy đầy nhõm khi mà bây giờ nàng đứng trước bồn tắm. Thay vì thả đống chăn lông xuống và bước vào, nàng chỉ đơn giản đứng đó bồn chồn. Chàng bối rối trước ngập ngừng của nàng cho đến khi nàng bắt đầu cởi bỏ đống chăn lông bao quanh, sau đó tạm dừng để liếc chàng qua vai nàng đầy đau khổ. Chàng mới vỡ lẽ ra rằng nàng miễn cưỡng phải cởi đồ trước mặt chàng.

      chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dù thực tế là họ kết hôn, họ gần như là những kẻ xa lạ. Chàng băn khoăn nếu nàng ko thể chút dè dặt nào. Trong thực tế, nếu đây là đêm tân hôn bình thường, và nàng là dâu trẻ, ngây thơ, bẽn lẽn, như bao dâu bình thường khác, chàng có thể cho nàng riêng tư - ít nhất là cho đến khi nàng thay đổi quần áo và tắm. Tuy nhiên, đây chẳng có gì là gần với đêm tân hôn bình thường cả, và tiểu thư Helen khác xa những dâu trẻ, ngây thơ, bẽn lẽn, bình thường khác. Chỉ có Chúa cao mới biết nàng nghĩ ra cái khỉ gì khi chàng vừa mới quay lưng . Chàng ko quay lưng đâu hết.

      "Vào trong!" Chàng quát lên.

      Mắt tiểu thư Helen hẹp lại chiếu lên chàng trong cơn giận dữ bất lực, sau đó nàng quay lưng, vai thẳng lên và thả rơi cái chăn lông. Miệng Hethe hơi cong lên thích thú trước làn da hồng hồng chàng thấy được khi nàng lao vào bồn tắm. Chàng lạc quan nghĩ rằng tấm chăn lông thậm chí còn chưa kịp rơi xuống nàng yên vị ở trong bồn nước, đầu gối co lên, tay vòng qua chúng cách chắc chắn trong tư thế mẫu mực nhất mà người có thể xoay xở được khi ở trong bồn tắm.

      Dù nàng nhanh như thế, chàng vẫn thấy được kích động thoáng qua của đôi chân cân đối của nàng và đằng sau chúng. Nếu dạ dày chàng ko còn cuộn lên nữa, chàng chắc chàng có thể đánh giá nó cao hơn ko. Vì nó quả là thế, chàng chú ý rằng mông nàng cũng nảy nở như ngực nàng vậy. Điều đó khiến chàng hài lòng. Chàng kiên quyết thẳng người lên và bắt đầu xem xét cái giỏ Ducky cung cấp. ta hết sức nghiêm túc tuân theo mệnh lệnh của chàng và mang tới bất cứ thứ gì có hương thơm dễ chịu. Những loại thảo mộc khô thường được sử dụng để nấu ăn nằm giữa các cánh hoa khô. Cũng có vài loại dầu và cồn thuốc khác nhau. Hethe mở hoặc hai chai, khụt khịt ngửi mùi đầy nghi ngờ.

      Hethe nghĩ chúng ngửi mùi cũng khá dễ chịu. Nhưng, bên cạnh vợ chàng, vào lúc này đến phân bò có lẽ cũng có mùi như thiên đường. Ý nghĩ đó khiến chàng dừng lại và liếc nhanh đầy giận dữ đến tấm lưng cong, mảnh khảnh của nàng. Điều mà, tất nhiên, chỉ phí thời gian thôi. Nàng hoàn toàn ko bị khuấy động tí nào trước cái nhìn chằm chặp của chàng. Đầu hàng, chàng chuyển chú ý trở lại việc quyết định nên thử cái gì trước.

      Cái mùi thối rữa độc hại của vợ chàng đưa ngang qua phòng tới chỗ chàng vì đống chăn lông ko còn che đậy nó nữa. Chỉ luồng gió cũng đủ khiến chàng quyết định rằng chàng sử dụng cái lọ chứa dầu thơm lớn nhất trước, và nếu nó vẫn còn chưa đủ, chàng đổ thêm những lọ khác. Thẳng người cách kiên quyết, chàng hít hơi thở sâu và nín thở khi chàng băng lên phía trước.

      Dừng lại bên cạnh bồn tắm, Hethe lục tung cái giỏ, moi ra chiếc lọ to nhất. Chàng túm lấy nó, mở nắp, đổ vào nước tắm giữa cái lưng hồng hồng của vợ chàng và thành bồn. Nàng ngọ ngoạy nhưng, nhưng tiếng, cũng thèm nhìn xung quanh.

      Hethe ngập ngừng chút, sau đó thả cái lọ vào trong giỏ và cúi xuống để dùng tay khoả nước ra xung quanh, làm nước bắn tung toé lên lưng, lên vai, thậm chí cả lên đầu nàng. Nàng rít lên phản đối khi nước chảy xuống tóc và mặt, sau đó nàng quay đầu để cằn nhằn với chàng qua vai nàng.

      Lờ cái nhìn trách móc, Hethe thẳng người dậy, ngập ngừng, sau đó mạo hiểm nhanh chóng hít hơi. thanh ghê tởm gần như trượt qua môi chàng nhưng chàng nuốt nó lại. lọ dầu, tất nhiên, là chưa đủ. Hethe lấy chai kế tiếp, mở nó ra, và đổ xuống.

      Vẫn tiếp tục nín giữ cái hơi thở hôi thối mới hít phải, chàng moi lọ khác ra khỏi giỏ và nhanh chóng đổ nó. vợ chàng bất thình lình quay lại nhìn khi chàng đổ cái lọ thứ ba. Mắt nàng mở lớn trong kinh khiếp, sau đó nàng bắt đầu rít lên.

      Hethe nghĩ rằng nàng rít lên cái gì đó về việc trộn các các mùi hương và được phép sử dụng tất cả chúng, nhưng chàng chắc chắn lắm. Đầu chàng trở nên bẫng - mặc dù chàng biết liệu đó là vì việc chàng nín quá lâu hay việc chàng giữ cái mùi khủng khiếp của nàng trong phổi. Dù trường hợp nào, chàng cũng ko nhụt chí. Lờ những phản đối của nàng, chàng nhanh chóng đổ đến lọ cuối cùng vào bồn nước; sau đó, vụng về giữ tất cả các lọ rỗng bằng tay, chàng dốc ngược cái giỏ và cơn mưa cánh hoa và thảo mộc đậu tóc, vai nàng và trong bồn nước. Nàng ngừng ngay việc kêu la, sau đó nhanh chóng cúi đầu để tránh những cánh hoa khô dính vào miệng, vào mắt.

      Hethe lắc mạnh cái giỏ để đảm bảo tất cả những cánh hoa và thảo mộc được trút vào bồn tắm với nàng, sau đó lảo đảo tránh ra xa khỏi chiếc bồn, thả các lọ rỗng lại vào giỏ. Sau khi đạt được khoảng cách tương đối, chàng thả cái hơi thở độc hại bị giam trong phổi chàng ra và hít thử hơi. Còn hơn cả kinh dị, bất chấp các nỗ lực của chàng, chẳng có chút mùi nước hoa thơm tho nào trong ko khí cả. tất cả mọi thứ, mùi bây giờ còn tệ hơn trước. Và chàng phải đứng xa hơn lúc trước.

      "Cái gì?" Chàng nín lặng đầy kinh khiếp. Đầu của vợ chàng quay lại, mắt nàng chiếu những tia giết người vào chàng khi nàng liếc lên đống hoa và thảo mộc khô đậu tóc nàng.

      "Như tôi với ngài, thưa ngài. Người ta ko bao giờ trộn nước hoa và thảo mộc cách bừa bãi. Chúng ko phải luôn là pha trộn tốt. "

      Hethe nhắm mắt lại với tiếng rên. Chúng ko những trộn với nhau ko tốt, mà chúng dường như còn ko trộn tốt với mùi của nàng. Ít nhất là tốt đối với cái mùi của cây cỏ hôi bám víu lấy nàng. Nếu bất cứ điều gì, thêm thảo mộc, hoa và dầu thơm chỉ nhấn mạnh cái mùi ban đầu, phóng đại nó. Còn hơn cả bị đánh bại, chàng giúp đỡ nàng. Nhận thúc này khiến chàng còn hơn cả bực bội.

      vật cứng bất ngờ đập vào lưng chàng, kéo chú ý của Hethe lại thực tế là trong khi chàng suy nghĩ, chàng cũng vô thức bước giật lùi khỏi dâu của chàng. Lúc này chàng dứng dựa vào tường cạnh cửa sổ. Ngay cả ở đó, chàng cũng ko thoát khỏi mùi hôi thối của nàng. Mắt chàng bắt đầu đau nhói và rơm rớm nước khi chúng bị tấn công bởi bầu ko khí cay nồng ấy
      Hethe chửi thề dưới hơi thở của chàng. Nó như thể việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này giờ đây ko còn là vấn đề nữa. Điều tích cực duy nhất về tình trạng này là dâu của chàng trông cũng đau khổ như chàng bị kể từ khi đặt chân đến Tiernay.

      Phải, điều này chắc chắn bù đắp cho căn phòng kinh hoàng, lạnh buốt, bà hầu phòng cổ kính, bồn tắm lạnh ngắt, đống thức ăn kinh khủng, cốc rượu dở tệ, cái giường đầy bọ chét du ngoạn và hơi thở ko thể chịu nổi của dâu của chàng. Ko kể đến cái chương trình bé của nàng để kéo chàng ngã xuống sông hôm nay. Và trong khi chàng có thể ít nhất là thoát ra khỏi cái giường và phòng đầy bọ chét của chàng, nàng thể thoát khỏi hơi thở bốc mùi của chính mình. Phải. Chàng lên cái kế hoạch này, nó có thể là chiến lược sáng chói.

      "Ồ, !"

      Trở về từ suy nghĩ của mình, Hethe liếc cái nhìn sắc nọn về phía vợ của chàng, chú ý cách run rẩy rằng khuôn mặt nàng chuyển sang màu đỏ rực. "Cái gì?"

      "Những hoa petals. Là chúng phải ko? "Nàng hỏi cách cấp bách.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      9.2

      "Những cánh hoa. Là chúng phải ko? "Nàng hỏi cách cấp bách.

      Hethe nhìn nàng mơ hồ chút, sau đó nhận thấy rằng mắt nàng trở nên sưng húp và chuyển thành màu đỏ - khá giống như chúng vào ngày họ picnic cánh đồng. Mắt chàng mở lớn đầy ngờ vực. Là trí tưởng tượng của chàng, hay chàng mơ hồ ngửi phải ...? Nhìn xuống đống lọ trong giỏ chàng cầm, chàng nâng hết lọ này đến lọ khác lên để kiểm tra. Mùi thơm ở cái lọ lớn nhất khiến chàng dừng lại. Đây chính là cái lọ chàng đổ lần đầu tiên. Cái lọ chàng hoà lẫn với nước trước khi té lên đầu, lên vai nàng. Mắt chàng di chuyển đến dâu đầy kinh dị. nàng ko hề chú ý. Nàng nâng cánh tay lên khỏi mặt nước và nhìn kỹ nó với dáng vẻ mất hết tinh thần. Thậm chí từ nơi chàng đứng, Hethe vẫn có thể nhìn thấy những vệt đỏ tấy bắt đầu lên da nàng.

      "Phấn hoa!" Nàng thét lên, đột ngột lao ra khỏi bồn nước như thể chúng là axit. Điều đó khiến cho chàng thấy việc xưng tấy ko chỉ có ở cánh tay nàng. Mỗi inch cơ thể nàng chìm trong nước bây giờ xuất những vệt tấy màu đỏ đậm. Oh, trời ơi, điều này chắc chắn đền bù cho tất cả những gì nàng làm hoặc cố gắng làm với chàng, chàng yếu ớt nghĩ khi nàng giơ cánh tay ra xa khỏi cơ thể và chầm chậm quay người đối mặt với chàng.

      "Ngài quẳng đống hoa đấy vào với tôi?" Nàng kêu lên vẻ ko tin được.

      thể mở miệng, Hethe chỉ đơn thuần cầm cái lọ rỗng lên. Nó ko phải là cánh hoa, chàng đảm bảo, nó là dầu mà. Tiếng la hét đầy đau khổ của nàng gần như đánh bại chàng. Cảm giác tội lỗi đột nhiên bao bọc lấy chàng, Hethe bắt đầu nhàng tiến về phía cửa ra vào. Chuyện này tốt. tốt chút nào. . Chàng có ý để chuyện như thế này xảy ra. Điều này ... Phải, nó là khủng khiếp, chàng quyết định khi chàng tiến đến cánh cửa và giật mó mở tung.

      Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết rằng chàng có ý định chuồn, Helen ngừng kêu gào và xuyên những tia nhìn từ đôi mắt nàng vào chàng. "Ngài định đâu?"

      "?" Hethe giật mình cách tội lỗi, sau đó ngập ngừng chút, tay chàng dừng lại nắm cửa.

      "Phải. Ngài ko định bỏ mặc tôi như thế này phải ko? "Nàng kêu lên đầy thống khổ.

      "Bỏ mặc em? Ko, ko." Chàng bắt đầu quờ quạng cái chốt cửa khi nàng tiến đến, mùi hương của nàng dâng lên cuồn cuộn hướng về phía chàng như đám mây độc hại.

      ", tất nhiên là rồi," chàng long trọng đảm bảo với nàng, nhưng tình huống hài hước này và cái cách kế hoạch của nàng đem lại kết quả ngoài mong đợi gây ấn tượng sâu sắc với chàng cách cực kỳ bất ngờ và chàng khó mà giữ để nụ cười ko xuất khuôn mặt. Chàng biết môi chàng nhếch lên, và điều đó dường như càng khiến người phụ nữ trước mặt chàng tức điên lên.

      ". Tôi nghĩ nên gọi hầu đến giúp em… và có lẽ cả dì em nữa" Chàng lẩm bẩm, sau đó mở cửa và chuồn qua nó trong khi chàng còn có thể. Hethe chỉ vừa kịp đóng cửa trước khi tiếng thét thất thanh đầy nản chí vang lên và cái gì đó bị ném vào cửa.

      Nỗi ngạc nhiên của chàng tắt ngóm, thay thế vào đó là quan tâm rằng nàng ko còn đứng trước mặt chàng nữa, tay dang ra, tóc và cơ thể dính đầy hoa khô và thảo mộc, chàng nhanh chóng hướng đến cầu thang dẫn đến đại sảnh tìm kiếm hỗ trợ.

      Helen lăn lộn giường, gãi như điên khi dì nàng và Ducky xuất . Mặc dù có mặt cuẩ họ ko làm nàng dừng lại. Nàng thậm chí còn thèm nhìn xung quanh để xem đó là ai. Nàng chỉ đơn giản tiếp tục quằn quại đệm, gãi tất cả những chỗ nàng có thể với tay đến. Những chỗ nàng thể với đến được chà xát bởi cái chăn lông xù xì và những cái trườn, quằn quại của nàng.

      "Oh, dear God! Helen!" Dì nàng lao tới bên cạnh và giữ chặt vai nàng. Helen lúng túng và ngay lập tức đẩy tay bà ra để tiếp tục gãi, ngay lập tức khi luồng khí đầu tiên phả vào và bà thình lình giật lùi đầy kinh dị. " làm gì cháu?"

      "Những chai dầu và hoa khô kết hợp với cây cỏ hôi ko được tốt lắm.” Helen kêu lên giữa hai hơi thở hắt ra.

      "Dì ngửi thấy mùi đó rồi," Nell lầm bầm, dùng ngón cái và ngón trỏ bịt mũi. "Nhưng bị ngứa, Helen. Sao cháu lại bị ngứa? "

      Helen cuộn tròn người lại để có thể gãi cẳng chân, bàn chân và giữa các ngón chân trước khi trả lời. "Có tinh chất hoa ở trong những lọ Ducky đưa cho ta!"

      "Ồ, ." hầu kêu lên kinh hoàng khi Dì Nell quay lại nhìn . "Tôi biết. tôi xin thề. Ông ấy rằng lấy tất cả mọi thứ có mùi thơm dễ chịu. Tôi lùng sục trong nhà bếp, sau đó đến bà lang già Joan và bảo bà ấy đưa cho tôi bất cứ thứ gì bà ấy có mà mùi dễ chịu. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc kiểm tra những lọ đó." chuyển cái nhìn đầy tội lỗi đến chủ quằn quại. "Oh, thưa tiểu thư, tôi rất xin lỗi."

      Quá khổ sở để trả lời, Helen chỉ đơn giản tiếp tục trường và lăn lộn, biết rằng hai người bạn của nàng nhìn đầy tuyệt vọng. Sau đó, dì nàng quay lại Ducky và , " tìm bà lão Joan. Giải thích những gì xảy ra. Bà ấy phải có thuốc xoa hoặc cái gì đó để chữa trị. Đưa bà ấy lại đây. "

      Gật đầu, hầu hấp tập ra khỏi phòng. Dì Nell chờ cho đến khi ấy
      khỏi, sau đó chuyển quan tâm trở lại cháu . "Helen. Cháu phải cố gắng ko gãi. Nó để lại sẹo. Nào." Bà dịch lại đủ gần để nhàng đặt tay lên vai Helen. Lần này, khi Helen vưon tới để hất tay bà ra, Nell tóm lấy tay nàng và giữ chặt. "Cháu phải dừng lại."

      "," Helen rên rỉ, cố gắng giật tay ra. "Nó ngứa như điên ấy".

      Miệng Nell mím chặt lại và bà im lặng chút. Với Helen dường như bà dừng lại để nghe cái gì đó. Nàng hiểu những gì Nell , "Cháu thở khò khè, cháu . Cháu bị khó thở phải ko? Khỉ ! Dì nên bảo Ducky sai người mang lên bồn tắm sạch. Chúng ta phải cố gắng rửa hết tinh dầu hoa ra khỏi cháu." Thả tay Helen ra, bà quay và vội vàng ra khỏi phòng.

      Helen nhanh chóng bắt đầu gãi tiếp. Nàng biết nàng nên, thậm chí nàng còn muốn dừng lại, nhưng nàng cảm thấy làn da mình như bị hàng trăm con nhện lúc nhúc, những cái chân bé xíu của chúng da thịt nàng.

      Dường như dì àng hàng tiếng đồng hồ, trong thực tế có lẽ chỉ là vài phút. Bà trở lại với đám người hầu bê bồn tắm riêng của phu nhân Shambleau và những thùng nước tắm mới. Ducky khó khăn lắm mới chen đựoc vào, dẫn theo bà lão lấy những lọ dầu thơm.

      Bà lang nhìn Helen cái và lao đến giường để tóm lấy tay nàng, giữ chặt chúng. "," bà kiên quyết khi Helen cố gắng chống cự. "Đừng để ấy gãi," bà ra lệnh cho Ducky. hầu lao đến thế chỗ của bà thầy lang, nhưng cần phải thêm cả sức mạnh của Nell mới có thể kiềm chế được Helen đủ để bà thầy lang được tự do bắt đầu pha chế các loại thuốc cao, thuốc mỡ của bà

      "Cố gắng được loại bỏ mùi hôi," Helen hằn học ra lệnh, ngọ ngoạy để chiếc chăn lông có thể gãi vào lưng vì nàng ko thể sử dụng tay được.

      Joan chiếu tia nhìn bực tức vào nàng, nhưng Nell là người cuối cùng cất tiếng : "Cháu chắc chắn ko nghĩ rằng ta cố gắng hợp thức hoá cuộc hôn nhận này bây giờ chứ?" Bà kêu lên với vẻ ko thể tin nổi.

      Ý nghĩ của Helen lúc đó ko gì khác ngoài trả thù. Nàng rất có khả năng giết chết khứu giác của mình. Nàng có thể bằng phản ứng của những người khác rằng cái mùi đó vẫn còn mạnh lắm, và khi nàng nằm đó, tuyệt vọng nhằm giảm cái cơn ngứa khắp người ra ko hề giảm tẹo nào, nàng nghĩ rằng nếu nàng và chồng dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Nếu tìm hiểu về nhau nhiều hơn. Nàng bám lấy chàng như cây trường xuân bám chặt vào tường vậy, nàng dứt khoát quyết định.

      "Hãy cố gắng loại bỏ mùi hôi," nàng rít lên khi nhận thấy họ vẫn chờ câu trả lời của nàng.

      Lắc đầu, bà lão Joan quẳng đống thảo mộc bà trộn và bắt đầu cái mới.

      Hethe rón rén xuống đại sảnh, gần như cảm nhận đường trong bóng tối. Mặt trời vẫn chưa mọc, mặc dù chàng ngó thấy cái vệt màu hồng cam phía chân trời từ cửa sổ của căn phòng bé tẹo, lạnh ngắt chàng được phân. ko phải là đêm thoải mái. Chàng tránh xa cái giường để tránh lũ bọ chét và lần nữa ngủ co quắp chiếc ghế gãy cạnh cái lò sưởi lạnh ngắt. Mặc dù vậy, nó còn tốt hơn việc ngủ trong căn phòng mà dâu của chàng đầu độc bằng cỏ hôi và đống hoa hoét ấy. Lạy Chúa, chỉ ý nghĩ bây giờ phải quay lại đó cũng khiến chàng nhăn mặt. Nhưng có việc cần phải được tiến hành. Ngài Templetun nghỉ ngay lập tức sau khi ông và những người khác đưa chàng vào giường dâu. Ít nhất, ông già cũng ở dưới nhà khi Hethe xuống tìm phu nhân Shambleau và hầu của vợ chàng. Templetun hình như cũng xoay xở ngủ qua luôn náo động sau nghi thức đêm tân hôn. Trong trường hợp đó, ông già ko biết chút gì về việc xảy ra tối hôm qua và Hethe hi vọng có thể giữ ông tiếp tục như thế. Điều đó có nghĩa là vị cố vấn của nhà vua tiến tới và cầu bằng chứng của việc hợp thức hoá cuộc hôn nhân này, Hethe cung cấp nó. Chàng nghi ngờ dâu của chàng ở trong tình trạng có thể làm việc đó. Sau tất cả mọi việc, nàng đêm vất vả.

      Chắc chắn chàng phải trả cái giá cắt cổ nếu vị cố vắn của nhà vua ko được cung cấp bằng chứng và Hethe gần đây bị trả giá đủ rồi (There would surely be hell to pay if the king’s man wasn’t provided with proof and Hethe had had just about enough hell of late). Vì vậy, khi vệt sáng đầu tiên nhô lên phía chân trời, chàng xé mảnh vải lanh đặt chiếc ga trải giường, cách xa nơi mà lũ bọ chét dạo chơi hết mức có thể, rũ mạnh nó, sau đó buộc nó quanh mặt để che mũi và miệng. Sau đó, chàng rạch vết cánh tay, bôi máu lên giữa chiếc ga trải giường, và kéo nó ra khỏi giường chàng. Giờ đây chàng rón rén xuống đại sảnh của lâu đài Tiernay, tiến đến phòng của vợ chàng. Chàng nên rũ nó mạnh hơn, chàng nhận ra khi cơn ngứa đột ngột nhói lên phía dưới cánh tay chàng, ngay nơi mà tấm ga trải giường được cuốn lại. Tấm ga vẫn bị lũ bọ chét tung hoành.

      Đẩy nhanh tốc độ chút, chàng nhõm khi cảm thấy bức tường dẫn đến cánh cửa khác. Dừng lại chút, chàng hít hơi sâu, sau đó từ từ mở cửa và chuồn vào phòng. Trong khi cái hành lang ko của sổ vẫn còn tối thui, mặt trời mọc lên nhanh chóng trong suốt cuộc hành trình chậm chạp của Hethe và phòng ngủ của vợ chàng ngập trong cái ánh sáng vàng cam rực rỡ. Miễn cưỡng tiến bước ra xa khỏi cánh cửa, Hethe ngó vào chiếc giường và người phụ nữ ngủ trong đó. Ánh sáng ko thực ca ngợi tình trạng tại của nàng. Nó chỉ làm nổi bật những vết đỏ dầy, sưng tấy che phủ làn da thời ko tì vết của nàng.

      Cảm giác tội lỗi tràn qua Hethe. Chàng muốn chuyện sảy ra như thế này. Chàng mất bình tĩnh và hành động cẩu thả, thậm chí còn ko thèm suy nghĩ trước khi đổ những chai dầu và những thứ tượng tự vào bồn tắm cùng với nàng. Chàng biết nhiều hơn thế. Hành động cách thiếu suy nghĩ có thể gây ra nguy hiểm khủng khiếp. Nó thường khiến đàn ông bị giết, và hình như khiến phụ nữ bị phát ban.

      Chàng cau mặt trước thực tế đó tiếng gõ cửa vang lên, khiến chàng giật mình. Thình lình quay đầu lại, chàng bắt đầu hướng về phía cửa chỉ để dừng lại ở nửa đường. Chàng khó có thể trả lời trong tình trạng như thế này. Chàng với tay, kéo tấm vải lanh ra khỏi mặt, quắc mắc và chuồn tới gần cửa khi cái mùi hôi thối đó sộc vào chàng. Cố gắng nôn oẹ, chàng thả tấm ga trải giường để kéo áo qua khỏi đầu, sau đó thả nó sang bên. Nhặt lại tấm ga trải giường, chàng đứng sao cho chặn hết tầm nhìn từ cánh cửa và mở hé nó chỉ để quẳng tấm ga trải giường ra cho bất cứ ai gõ cửa.

      "Đấy. . Chúng tôi vẫn ngủ," chàng rít lên, và sau cái nhìn trần tục của vị linh mục, vẻ mặt giật mình của Templetun, và vẻ bị sốc của phu nhân Shambleau, chàng kéo cánh cửa đóng lại.

      "Chuyện gì thế?" Câu hỏi ngái ngủ phát ra từ chếc giường kéo cái nhìn của Hethe lại, và chàng quay lại, thở hắt ra trước dâu của mình. Oh ... ánh sáng này thực làm nàng hãnh diện tí nào cả. , thưa ngài. Nàng lúc này ngồi dậy, kéo tấm chăn bằng vải lanh lên ngực và nheo đôi mắt xưng phồng, đỏ ngàu vào chàng. Có vẻ chắc chắn rằng nàng chẳng nhìn thấy cái khỉ gì cả. Điều đó có vẻ là hay nhất, vì nếu nàng có thể nhìn nàng lúc này trông ra sao ... Well, nàng có thể hét tốc cả mái nhà ấy chứ.

      " có gì. Ngủ tiếp , " Chàng thầm với giọng khàn khàn, sau đó quay lại, giật cánh cửa mở bung ra và chuồn ra ngoài. Ngài Templetun, phu nhân Shambleau và vị linh mục xuống hành lang hướng về đại sảnh, mang theo tấm ga trải giường với họ. Dường như họ đều hài lòng, chàng nhõm nhận ra. Ít nhất, ngài Templetun và vị linh mục hài lòng. Phu nhân Shambleau liếc lại qua vai khi bà thấy cánh cửa lại mở ra và dò xét Hethe đầy ngờ vực.

      "Ngài làm gì đấy?" Giọng Helen cũng đầy ngờ vực vang lên phía sau chàng. Vẻ ngái ngủ hoàn toàn biến mất khi nàng nhận ra giọng của chồng mình.

      Thở dài, Hethe từ từ đóng cánh cửa và bắt đầu quay lại phía giường, chỉ để dừng lại bởi mùi hôi thối. Nhặt tấm vải lanh chàng dùng để lọc mùi hôi từ sàn nhà, chàng nhanh chóng buộc nó lại xung quanh mặt, sau đó cũng hết sức nhanh chóng chộp lấy cái áo và mặc vào. Chàng tiến bước nữa về phía chiếc giường nhưng lại dừng lại lần nữa. Hình như mặt nạ của chàng chỉ có hiệu quả từ xa.

      "Ai ở ngoài cửa đấy?"

      "Là ngài Templetun,dì nàng và linh mục," Hethe miễn cưỡng trả lời.

      "Ngài quẳng cái gì vào họ vậy?" Nàng hỏi, lườm chàng dữ dội hơn, thẳng ngay chính diện. Mắt nàng sưng phù lên nhìn như díp tịt lại, và chàng tự hỏi nàng nhìn thấy được bao nhiêu, nếu nàng có thể nhìn thấy được.

      "Cái ga trải giường có dính máu," chàng nhàng giải thích. "Tôi nhận thấy rằng họ muốn thấy nó vào sáng nay, vì vậy tôi lẻn vào đây để đưa nó cho họ," chàng tuyên bố. Chàng đợi lời khen từ nàng về chu đáo của chàng, nhưng chàng đáng lẽ phải hiểu biết hơn.

      "Ngài làm gì?" Nàng phóng ra khỏi giường, vòng qua nó, nhảy bổ vào chàng chỉ trong nháy mắt, hình như quá điên tiết để nhớ rằng nàng chẳng hề có mảnh vải che thân nào cả. may, nó phải là cảnh tượng đẹp đẽ gì. Lạy Chúa, chàng chưa bao giờ nhìn thấy làn da nào lốm đốm như thế, chàng nghĩ khi lùi lại, phải vì sợ cuộc tấn công thân thể, mà để tránh cuộc tấn công bởi mùi hương dữ dội của nàng.

      "Tôi muốn cứu em khỏi phải xấu hổ," chàng cách nhanh chóng, chân di chuyển còn nhanh hơn cả miệng khi chàng trườn về phía cửa ra vào.

      "Cứu tôi khỏi phải xấu hổ?" Nàng quát lên, nàng ngập ngừng tiến lên chút – còn hơn cả nhõm của chàng. "Việc ngài làm bẫy tôi vào cuộc hôn nhân này! Họ huỷ bỏ nó nếu họ nghĩ rằng nó được hợp thức hoá. "

      Hethe cảm thấy chàng như hoá đá. Chàng nghi ngờ rằng đây chính là mục đích đằng sau hành động của dâu của chàng đêm qua, nhưng nghi ngờ và biết chắc là hai vấn đề hoàn toàn khác. Niềm kiêu hãnh của người đàn ông có thể chỉ chấp nhận nhiều như thế thôi.

      Buộc mình phải bình tĩnh, chàng cố gắng để lý lẽ với nàng. "Chúng ta đều bị mắc bẫy vào khoảnh khắc nhà vua quyết định chúng ta nên cưới nhau. Tất cả những gì tôi làm là … "

      "Chúng ta?" Đầu nàng ngẩng lên, và nàng cười cụt ngủn. "Cứ như thể ngài ko hài lòng vì việc này vậy! Ha! Ngài nhận được Tiernay, sản giàu có, thịnh vượng! "

      Mắt Hethe hẹp lại, chàng nổi giận cách nhanh chóng. "Phải", chàng đồng ý. "Tôi nhận được Tiernay. may, nó kèm với ! ả mình nổi đầy phát ban, bẩn thỉu, hôi hám, kẻ ko có nổi trí khôn để biết khi nào nên biết ơn. "

      tiếng thở hổn hển sững sờ buột ra khỏi miệng nàng, miệng nàng mở ra rồi đóng lại giống như con cá vậy. Nàng ngậm miệng lại giây sau đó, và chàng có thể thấy nàng định thổi ra hoặc hai lời mệt thị đáp trả chàng, nhưng chàng đón đầu nàng bằng cách thêm vào, "Và nếu em cố gắng quyến rũ tôi vào giường, em làm tốt hơn nếu mặc thêm quần áo. Tôi sợ rằng ánh sáng này chẳng giúp gì được cho em đâu."

      Vợ chàng liếc xuống mình, mắt mở to khi nàng nhận ra nàng đứng đó, trần như nhộng như ngày nàng được sinh ra. Sau đó, nàng kêu ré lên , chạy lại giường. Hethe chộp lấy cơ hội để rời khỏi chiến trường, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng và kéo cánh cửa đóng sầm lại. Chàng khá chắc rằng chàng thắng lượt này, nhưng nó chỉ cho chàng chút niềm vui. Chàng cảm thấy rằng chàng thực chiến đấu công bằng, khi chàng lôi chứng phát ban của nàng ra châm chọc.

      Và chàng cũng hoàn toàn trung thực. Trong khi chứng phát ban làm giảm phần nào vẻ ngoài của nàng, nó dấu các đường cong khiêu gợi của nàng, hoặc bộ ngực vểnh cao của nàng. Quả là đồ ngu nếu chàng ko háo hức chút nào. Nếu phải vì mùi hôi của nàng, dù phát ban hay ko, chàng rất bị cám dỗ để quay trở lại biến cuộc hợp thức hoá giả vờ kia thành .

      Khỉ ! cuộc chiến còn dễ hơn nhiều cái cuộc chiến dữ dội giữa chàng và dâu của chàng. Ít nhất trong cuộc chiến chàng nhức nhối muốn làm tình với kẻ thù.

      End of chap 9

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.1

      Chương 10

      “Cháu làm gì thế?”

      Helen thẳng người dậy, thôi ko lục lọi cái rương của nàng khi tiếng kêu hoảng hốt ở cửa cất lên. Quay lại để nhìn thấy dì nàng lao nhanh vào phòng và đóng cánh cửa lại đằng sau bà, Helen gật đầu chào dì nàng, rồi quay lại tiếp tục tìm kiếm.

      "Cháu tìm cái áo," nàng giải thích. " cái áo cũ thôi. Cái mà cháu ko ngại phải vứt nếu mùi hôi ko giặt sạch được - Ha ha!" Nàng đứng thẳng lên, cái áo thích hợp nằm gọn trong tay.

      “Oh, Helen. Cháu thể xuống nhà như thế này,” Nell phản đối, lấy tay che mũi khi bà hấp tấp đến bên cạnh cháu và cố thuyết phục nàng dừng bước. “Cháu nên ở yên đây thời gian. Để mấy vệt phát ban của cháu có cơ hội lành lại, nếu … ” bà ngưng giữa chừng, quay đầu ra xa và hớp lấy ngụm khí trong lành. "Chúa ơi!”

      Cố gắng để bị xúc phạm bởi phản ứng của dì nàng, Helen nhún vai trước dì nàng và giũ tung cái áo dài nàng cầm trong tay, cố gắng làm phẳng những nếp nhăn của nó vì bị cất ở trong giương. "Cháu phải chuyện với Templetun. với ông ta rằng cuộc hôn nhân này chưa được hợp thức hoá, nó phải được huỷ bỏ."

      .” Dì nàng chụp lấy cái áo, sau đó dùng nó để che lên mũi và miệng bà, bắt đầu giục Helen quay lại giường. Giọng bà như bị nghẹt lại khi bà , “, trong tình trạng nay của cháu, Helen, Cháu thể để ông ta gặp cháu như thế này. Ông ta biết ngay những gì cháu làm. Có lẽ nếu như ngày mai cháu… tốt hơn, rồi cháu gặp ông ta.”

      “Nhưng –”

      “Cháu có thực nghĩ rằng nhà vua hài lòng khi biết những gì chúng ta tiến hành ở đây ?” Tại sao, Chúa cao mới biết nhà vua làm gì nếu ngài nghe về cách cư xử của chúng ta. Ngài chắc chắn chúc mừng cháu về ý tưởng này đâu. Ngài có đủ rắc rối với đứa con trai vâng lời; cháu có nghĩ là ngài hài lòng với kẻ chư hầu tuân lệnh ?”

      ,” Helen miễn cưỡng đồng ý. Vai nàng rũ xuống, nàng ngừng kháng cự và đồng ý bị dẫn quay về giường. “Cháu chờ cho đến ngày mai. Nhưng chắc cháu để cho Templetun rời khỏi đây trước khi cháu có thể với ông ấy điều này.”

      “Dì cũng ,” Dì Nell hứa hẹn qua cái áo còn bịt chặt mặt bà. Bà dùng bàn tay còn tự do để kéo mạnh miếng vải lanh phủ lên vai Helen. “Bây giờ, cháu phải nghỉ ngơi, ” Bà ta ra lệnh, rồi rút lui nhanh chóng, vẫn còn che mũi và miệng bằng cái áo khi chạy ra khỏi phòng.

      Thở dài sườn sượt đầy khủng khiếp, Helen nằm dài nệm và cố tình quên rằng mỗi inch cơ thể nàng có vẻ như cầu xin nàng gãi nó. Tất cả là lỗi của ta, dĩ nhiên. Kẻ đần độn và vụng về ấy. Đồ con lừa. Con… Nàng từ bỏ việc xấu với tiếng thở dài. Đơn giản là đủ từ dùng để mô tả gã đàn ông này. Ít nhất là có đủ những từ diễn tả xấu xa của .

      Tâm trí nàng quay trở lại với trận cãi cọ vừa mới diễn ra của họ và những điều mà ta . “ ả hôi hám, bẩn thỉu, mình nổi đầy phát ban, kẻ có nổi trí khôn để biết khi nào nên biết ơn.” Ha! Nàng phải biết ơn vì cái gì? Vì cưới ta chăng? Ngài Hammer của Holden? Gã con hoang tàn bạo nhất miền bắc nước . Gã đàn ông làm cho người của mình phải đến quỵ lụy Helen, cầu xin lòng nhân hậu của nàng?

      Nhận thức mình gãi cánh tay, nàng ngừng lại và nhìn kỹ vào những vết đỏ phồng giộp xấu xí nổi da của nàng. Chúng trông đáng sợ. Nàng chắc phải trông lộn xộn lắm. Hoàn toàn khủng khiếp. Ý nghĩ này khiến mặt nàng tối sầm lại. Helen chưa bao giờ nghĩ mình kiêu ngạo, và nàng luôn cho rằng vẻ bề ngoài chẳng hề quan trọng tẹo nào, nhưng đúng vào lúc này, nàng cảm thấy khó chịu. Xấu xí, ngứa ngáy … và khổ sở. Có cái gì đó chảy xuống má nàng và nàng đưa tay lên để thấy những giọt nước mắt ở đó. Nàng khóc . Oh!, chúa ơi.

      Nàng sụt sịt cách đáng thương, rồi nhăn mặt vì mùi hương của chính nàng làm nàng khó chịu. Nàng buộc phải thở bằng miệng để tránh mùi hôi thối của mình cách khổ sở suốt tối hôm qua và ngủ được tí nào. Lúc đầu nàng cảm thấy bị tê liệt vì mùi hương này, nhưng sau lúc, cái mùi này dường như thay đổi, khiến cho nàng hít vào mùi hôi thối mới theo từng hơi thở của nàng. (While she had been numb to the odor at first, after a while it was as if the scent changed, leaving her inhaling a new form of stink with every breath.) Chỉ có cách duy nhất để tránh nó là bọc nàng lại trong núi chăn lông. Nhưng như vậy quá nóng, và chỉ làm chứng phát ban của nàng sưng tấy thêm, làm nàng phát điên lên vì ngứa ngáy. tình trạng nào – dù nôn mửa hay bị phát ban khắp người – có thể dẫn nàng chìm vào giấc ngủ (Neither state—nauseated or covered in hives—was conducive to sleeping). Những vệt nắng đầu tiên từ từ ló lên từ phía chân trời trước khi Helen cuối cùng cũng bị giấc ngủ cuốn vì kiệt sức hoàn toàn.

      Nàng bị đánh thức vài phút sau đó bởi kẻ ngu ngốc mà nàng kết hôn ngày hôm trước, gã hề đó, kẻ xúc phạm gọi nàng là bẩn thỉu và hôi thối . Những giọt nước mắt của nàng bắt đầu tuôn xối xả như mưa, và Helen khịt mũi lần nữa, nhưng lúc này phải do ảnh hưởng của khứu giác. Mũi nàng bị nghẹt vì khóc. Sau tất cả mọi thứ, đó cũng là điều tốt, nàng đau khổ nghĩ, rồi khóc cho tới khi ngủ thiếp .

      “Nó là sản lớn hơn tôi nghĩ.”

      Hethe dứt cái nhìn của chàng khỏi khu đất họ vừa cưỡi qua để liếc phụ tá thứ nhất của chàng. "Phải," William đồng ý lặng lẽ. Họ vừa quay trở về sau khi khảo sát tình hình chung của sản Tiernay. Họ có ý qua cả vùng đất này, nhưng có qua những vùng đất có giá trị của thái ấp. Tiểu thư Helen là nhà quản lý giỏi, nàng biết những gì nàng có xung quanh và có vẻ nàng làm công việc tuyệt vời. Cái nhìn của Hethe lướt qua Boswell, người phụ việc của tiểu thư Helen, cậu ta tham gia để hướng dẫn họ trong chuyến khảo sát này . Người đàn ông này tự chứng minh mình vô cùng thành thạo trong công việc. Cậu ta quá lễ phép trong suốt chuyến khảo sát này nhưng phẫn uất và ghét bỏ của cậu ta cũng được trưng bày. Cũng như phẫn uất và ghét bỏ của hầu hết những nông nô mà họ giao tiếp ngày hôm đó. Phải thừa nhận là có vài ghét bỏ như vậy. Trong khi tiểu thư Helen đưa chàng tới mọi căn nhà có trẻ con trong đó, và trong khi những người mà chàng gặp cùng nàng im lặng và công khai đối kháng, Boswell dường như cố tình hướng họ đến khu vực có đa số người dân Tiernay sinh sống. Và vài người trong số những nguời họ gặp lộ vẻ cáu gắt và thân thiện.

      ngờ vực ràng và công khai của những thần dân mới nhất của Hethe làm chàng bối rối lo âu chút. Chàng thường dành phần lớn thời gian với những binh lính của chàng chiến trường, và bọn họ đều trung thành và lễ phép với chàng. chỉ vậy, họ cũng thích chàng. Hethe thể hiểu được, và chàng cũng quan tâm thù oán này có nhằm thẳng vào chàng ko. Chàng muốn đổ lỗi cho Helen về việc này, nhưng vì có mặt của nàng hôm dã ngoại dường như ngăn chặn cách cư xử này, chàng biết phải nghĩ gì nữa.

      " Sáng nay ngài dậy muộn." Có chút trêu chọc trong lời bình luận của bạn chàng, và Hethe gần như nghiến răng ken két. phải chàng tức giận với người phụ tá thứ nhất của mình; mà là vì những suy nghĩ về đêm hôm trước - đêm tân hôn của chàng - làm chàng muốn đập tan cái gì đó. Chúa ơi! thất bại thảm hại.

      Nó bắt đầu ko hề tồi tệ chút nào. Chàng nhớ lại cách sống động thân hình mềm mại của vợ chàng ở bên dưới, đôi môi nàng hé mở dưới môi chàng như bông hoa dưới ánh mặt trời. Lưỡi của nàng vuốt ve chàng. Những tiếng rên rỉ của nàng và những tiếng thở dài. Cái cách mà nàng uốn cong vào chàng. Cái cách mà thân thể của chàng đáp lại nhiệt tình của nàng, trở nên cứng lại và đòi hỏi.

      may, chàng cũng nhớ lại cách sống động mùi hương của nàng khi cái chăn lông bị đẩy sang bên, và việc nôn hết bữa tối của chàng ra ngoài cửa sổ sau khi bắt nàng vào trong bồn tắm đổ đầy nước hoa đó. Mẹ kiếp, kí ức khiến chàng ham muốn nàng, ký ức khác khiến chàng muốn bóp cổ nàng.

      Nhưng những ký ức về cách nàng đáp trả đụng chạm của chàng khiến chàng hy vọng. Chàng chắc chắn rằng nếu phải vì mùi hương kinh dị của nàng ảnh hưởng đến họ, chàng hợp thức hoá cuộc hôn nhân tối qua - với niềm hạnh phúc của tiểu thư Helen. Nàng chắc chắn rên rỉ, thở dài và uốn cong và rùng mình bên dưới chàng như thiếu nữ sẵn sàng. Cho đến khi trò bịp bợm của nàng kéo cả hai người ra khỏi say mê của họ .

      đêm dài ngủ?” William cất lời trêu ghẹo, làm cho Hethe nhận thấy rằng chàng trả lời lời bình luận trước đó.

      "Nó là đêm tân hôn của tôi mà,” chàng chỉ ra, có chút gì ko thoải mái về thành của lời ngụ ý đó. "Người ta ngủ nhiều vào đêm tân hôn của mình."

      .” Cậu ta cười toe toét, rồi lắc đầu và thở dài. “Tôi phải thừa nhận là tôi ghen tị với . Nàng là người phụ nữ xinh đẹp.”

      “Phải. Nàng xinh đẹp.”

      “Và nàng có giọng ngọt ngào. Tôi nhận thấy khó mà tin rằng nàng lại là bạo chúa Tiernay.”

      “Tôi tin,” Hethe thầm chân , sau đó cau mày áp đảo bạn chàng. "Ý tôi là, tôi tự tin cho lắm," chàng dối để che lấp bất cứ điều gì có vẻ bất ổn đối với cuộc hôn nhân của mình. Nhiều hơn cả nhõm, nhóm của họ rời khu rừng sau đó và bắt đầu băng ngang qua vùng đất trống bao quanh lâu đài.

      Hethe ngay lập tức thúc ngựa chạy nước kiệu, khoan khoái với lý do này để tránh những câu hỏi của bạn chàng.

      Helen vui mừng thấy đại sảnh khá vắng khi nàng xuống cầu thang. Nàng hy vọng nó như thế, vì là cuối buổi sáng và bây giờ hãy còn sớm trước khi mọi người tụ họp lại để dùng bữa trưa. Yên nào, theo cái cách nàng may mắn gần đây, nàng hề ngạc nhiên nếu thấy căn phòng lúc nhúc người. Có đúng nửa tá người hầu qua lại, tuy nhiên mỗi người đều châưm chú vào công việc của mình.

      Helen đến để tìm đồ ăn. Nàng ăn nhiều vào buổi lễ đám cưới đêm hôm trước, sau đó nàng khóc thầm cho đến khi ngủ thiếp vào sáng hôm nay thay cho bữa ăn sáng của nàng, do đó khi thức dậy cách đây vài phút, nàng đói chết được. Nàng mặc quần áo, chải tóc và xuống dưới truy lùng đồ ăn thức uống với hy vọng có cái gì đó để ăn uống được, sau đó lẻn ra trước khi đại sảnh bắt đầu đông người.

      Với suy nghĩ này trong đầu, Helen đến người phục vụ gần nhất, vẫn nhăn nhó khi người đàn bà này liếc lên nhìn thấy nàng và nhanh chóng mỉm cười. Rất là nhanh. Vẻ mặt bà ta nhanh chóng được thay thế bằng nỗi kinh hoàng khi Helen đến gần hơn và mùi hôi thối ràng toả ra từ nàng.

      thầm khá liều mạng nàng muốn tìm gặp Ducky , người phục vụ lao nhanh ra và vội vã hướng về phía nhà bếp. Bà ta được tất cả những người phục vụ khác nhanh chóng bám đuôi khi mùi hôi thối bao quanh Helen bắt đầu từ từ lan ra khắp phòng. ai muốn ở gần nàng. Cố gắng tự nhủ rằng bản thân mình có mùi này, Helen di tới ngồi ở bàn ăn với tiếng thở dài. Bọn họ ăn xong rồi, dĩ nhiên. còn lấy mẩu bánh mì, chút pho mát hay cốc rượu mật ong nào để cho nàng ăn trong khi chờ đợi. quá lâu, dường như, trước khi tiếng động của cánh cửa nhà bếp mở ra thu hút chú ý của Helen làm nàng quên cơn đói hành hạ.

      Liếc nhanh qua vai, nàng nhìn thấy Ducky thận trọng đến gần, và nàng đứng lên chào ta. hầu dừng lại cách nàng vài bước, mũi ta chun lại rất nhanh trước khi có thể kiểm soát bản thân và cố gắng nở nụ cười.

      “Chào buổi sáng, thưa tiểu thư.” Ducky bắt đầu rồi cắn môi.

      “Dì của tiểu thư rằng tiểu thư xuống đây ngày hôm nay. Bà ấy dường như nghĩ rằng là tốt nhất nếu như tiểu thư nghỉ luôn phòng cho tới khi điều tồi tệ này … ”. ra hiệu mập mờ về phía Helen, cử chỉ có thể ám chỉ tới mùi hôi của nàng hay tới chứng phát ban tấy đỏ phủ khắp làn da nàng trắng ngần như ngọc trai của nàng. "Cho đến khi nó qua ."

      "Tôi biết, nhưng thức dậy tôi đói lắm. Tôi đến đây để tìm thức ăn."

      "Ồ. Tất nhiên. Vậy , em có thể mang cái gì đó lên phòng cho tiểu thư dùng và –”

      " cần thiết phải như vậy, Ducky. Tôi thích ăn ở đây hơn. Ít phiền phức hơn cho em." hầu trông có vẻ lưỡng lự với ý định của nàng, Helen thở dài “Tôi phát ốm đến chết mất thôi nếu cứ phải ngồi chết dí trong phòng của mình. ” Bây giờ có ai ở chung quanh đây. Nếu ăn nhanh, tôi có thể quay trở lên lầu trước khi có bất kỳ ai đến.”

      “Nhưng Dì của tiểu thư … ”

      “Dì tôi đâu?” Helen sốt ruột ngắt ngang.

      “Bà ấy xuống làng. Lucy sinh em bé và -”

      “Lucy sinh em bé hả? Oh! Tôi đến thăm ấy ngay!” Nỗi vui mừng của Helen bất ngờ tan biến dưới cái nhìn khó chịu của hầu thay cho nỗi phiền muộn. “Oh. , em nghĩ rằng đây phải là ý hay, phải tiểu thư” “Tại sao tiểu thư chịu ngồi xuống đây, và để em mang cái gì đến cho tiểu thư dùng bữa, thưa tiểu thư.” Ducky . ràng động lòng thương, ko nỡ bắt buộc chủ mình quay trở về phòng và nhìn Helen với ánh mắt tỏ ra thương xót.

      Gật đầu đầy thất vọng, Helen ngồi xuống băng ghế ở bàn ăn và thở dài sườn sượt trong khi hầu vội vã thực những lời hứa hẹn.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      10.2

      Niềm khuây khỏa của Hethe về việc quay trở lại lâu đài Tiernay chỉ tồn tại trong khoảng khắc ngắn ngủi. Chỉ cần đúng hai bước chân tiến vào bên trong lâu đài chàng ngửi thấy cái mùi dễ sợ nhất đời ấy. Ngay lập tức chàng biết rằng vợ chàng có mặt ở đâu đó quanh đây. Yên nào, phải mất vài phút chàng mới nhận ra nàng ngồi ở bàn ăn. Hầu như, chàng nghĩ rằng, chàng thể tưởng tương nổi cái mùi hôi thối của nàng có thể bay xa đến như vậy. Nàng chắc phải chỉ vừa mới xuống dưới nhà thôi, mang theo mùi hôi thối lan trong khí theo sau nàng, chàng nghĩ như thế. Chàng nhìn theo dáng độc mình của nàng với cái nhìn chán nản.

      “Chúa ơi, mùi gì kinh thế?” William kêu lên, bước ngay sau ông chủ của mình.

      Hethe tức khắc quay lại đối diện với cậu ta và những người đồng hành cùng chàng trong chuyến khảo sát. Bọn họ hăm hở mong đợi để được uống rượu cho thỏa thích. “Cậu và những người khác xuống quán rượu trong làng uống , William, ” Chàng ra lệnh dứt khoát. “Tôi đến ngay”

      Chàng do dự trong lúc, nhún vai và quay lại xua những người đàn ông ra khỏi lâu đài.

      Hethe chờ cho đến khi cánh cửa đóng lại đằng sau, rồi thận trọng tiến về phía vợ của chàng. Chàng nhận thấy chàng chỉ có thể xoay xở để đến gần nàng trong vòng quá mười bước chân trước khi cái mùi thối này hoàn toàn thể kham nổi. Ngồi băng ghế cách xa nàng chút, chàng quay lại nhìn nàng trừng trừng. Chàng quả quyết nàng có quan tâm đến có mặt của chàng ở đó, nhưng nàng ko hề lộ vẻ băn khoăn, lo lắng, chú tâm về chàng, thậm chí còn ko thèm nhìn về phía chàng.

      Nàng đưa đẩy miếng thịt và pho mát quanh cái đĩa của nàng, trông cực kỳ khổ sở. Hethe cảm thấy trái tim mình có phần dịu chút bởi những gì mà nàng phải chịu đựng. Nàng thể vượt qua được chính bản thân mình . Hơn nữa, chàng cũng có cảm giác tội lỗi vì chàng phải chịu trách nhiệm về tình trạng tồi tệ của nàng . Phải, chàng cũng nhớ, nàng tự chuốc họa vào thân với cây cỏ hôi đáng ghét đó.

      “Thức ăn của em ko ngon ư?” Chàng hỏi. Với lời mở đầu đầy cởi mở, câu của chàng có vẻ đầy dò hỏi, nhưng nó làm nàng phải ngẩng đầu lên để nhìn chàng. (As an opening gambit it left much to be desired, but it did make his wife raise her head to look at him. Hethe nearly winced at the sight). Hethe gần như cau mày lộ vẻ xót xa với tiếng thở dài. Gương mặt nàng xanh xao tiều tụy, quầng mắt thâm đen cùng với những vệt phát ban đáng nguyền rủa làn da trinh nguyên của nàng. Tóc nàng được chải ra phía sau trông hơi giống kiểu chim ưng. (Her hair was pulled sharply back from her face, leaving it looking somewhat hawkish.)

      .”

      “Thế sao em ăn? Nếu thức ăn hợp khẩu vị, em phải cho nhà bếp biết chứ.” Nàng buông tiếng thở dài trước câu đó. “ Thức ăn chẳng sao cả, đó là do tại tôi thôi.”

      “Nàng ư?”

      “Tôi thể ngửi được bất cứ mùi vị gì, vì thế thể thưởng thức được những món ăn. ” nàng nhàng giải thích.

      Hethe nhăn nhó. Chàng có thể hoàn toàn hiểu điều đó. Cái mùi hôi thối này chắc chắn làm tiêu tan ngon miệng của chàng khi chàng quay trở về từ chuyến khảo sát. Đáng tiếc là chàng thể làm gì để khắc phục phiền toái này, nên chàng nỗ lực tìm cách gì đó để thay đổi chủ đề. Thình lình chàng nhận ra nàng mặc cái áo chết tiệt xấu xí nhất mà chàng từng nhìn thấy. những xấu xí, nó còn bạc màu, tả tơi và thậm chí là quá . Chàng cau mày, nhìn kỹ vào chiếc áo. "Nàng mặc cái quái gì vậy?"

      Khi nghe những lời của ông chồng nàng, Helen liếc nhìn xuống mình với vẻ quan tâm lắm. “Cái áo.”

      “Tốt, Tôi có thể nhìn thấy. Nhưng tại sao nàng mặc cái gì đó cho phù hợp hơn với quý ? Nàng phải có những cái áo khác đẹp hơn là cái này. Tôi nhìn thấy nàng mặc ít nhất hai trong số chúng.”

      “Chúng là những cái áo đẹp của tôi , ” nàng giải thích kiên nhẫn. “Tôi nghĩ tôi để dành chúng … ” Nàng ngừng lại bất ngờ khi người phục vụ thình lình xuất ở bàn ăn với cái ly và bình rượu. hầu đặt chiếc ly trước mặt Ngài Holden và rót rượu vào trong đó, rồi ngập ngừng, cái nhìn chăm chăm của ta ném về Helen cách miễn cưỡng. “ có muốn dùng thêm chút rượu , thưa tiểu thư?”

      ràng này hy vọng Helen và Helen gần như tiếng ko đó vì lòng trắc , nhưng nàng nhận ra nàng khát khủng khiếp và nhanh chóng uống hết ly rượu mật ong mà Ducky mang đến cùng với bữa ăn của nàng. Nhăn mặt vẻ đầy xin lỗi, nàng đẩy cái ly của mình ra xa dọc theo bàn ăn như câu trả lời

      hầu cắn chặt môi tỏ vẻ vui, sau đó đứng thẳng vai như chiến binh sắp lâm trận, hít sâu hơi rồi giữ nó, và nhanh về phía trước. rót đầy ly với tốc độ hơn là cẩn thận, làm tràn nhiều ra bàn trong vội vã. Với nỗ lực như để chuộc lỗi của mình mà Helen nghĩ là như vậy, hầu đẩy lui ly rượu nửa chừng về phía chủ trước khi xoay người phóng nhanh ra ngoài. Thở hổn hển giống khi giải thoát chỗ khí mà giữ là điều hoàn toàn dễ hiểu trong yên lặng của căn phòng khi ấy lao nhanh về phía nhà bếp, hít vào lượng lớn khí như thể bù lại phần nào nghẹt thở.

      Helen thở dài, nàng nhìn lướt tới Hammer. Người đàn ông này nhìn chăm chăm phía sau hầu , và ngay cả khi nàng nhìn, ngạc nhiên khiến miệng chàng cong lên. Tràng cười nổi lên bên trong chàng, cho đến khi chàng bắt gặp cái nhìn giận dữ của nàng. Chàng nghiêm nét mặt ngay tức . “Hmmm,” chàng hắng giọng và làm ra vẻ nhăn mặt với cố gắng hết sức ràng để làm tan biến nỗi ao ước được cười phá lên. Chàng biết chắc rằng nàng bao giờ tha thứ cho chàng, hay cho phép chàng lên giường với nàng, nếu chàng cười. Chàng may mắn nếu nàng …

      “ Vâng , Well.. vậy chúng ta phải may thêm cho nàng vài bộ quần áo nữa,” chàng thông báo, đánh lạc hướng cơn tức giận của nàng. hài hước của chàng cũng chứa đựng trong đó, cái nhìn chằm chằm của chàng lướt qua khắp người nàng lần nữa . “Tôi cũng muốn nàng để kiểu tóc như vậy. Tôi thích chúng được xoã xuống hơn. Đừng bao giờ mặc cái áo như vậy nữa.”

      Ngay lập tức Helen lùa tay vào mái tóc nàng. Nàng kéo hết chúng ra phía sau cột bằng sợi da mà Dicky mang đến. Sau tất cả mọi việc, nàng quá ư là mệt mỏi và kiệt sức để buộc tóc cách cẩn thận. Bây giờ nàng buông tay xuống đầy cáu kỉnh. Cứ như thể nàng quan tâm nếu chàng thấy nàng ko hấp dẫn ? "


      Ngày hôm nay tôi khảo sát sản của chúng ta."

      Helen liếc cái sắc như dao. “Của chúng ta, ” phải "của tôi "? Những từ ngữ được lựa chọn làm nàng sửng sốt, mọi thứ mà nàng sở hữu bây giờ là của ta theo luật pháp, hay là của khi đám cưới được hợp thức hoá. Nàng nhớ nhanh lại ký ức của tối hôm qua. Trong thoáng, nàng như quay trở lại giường với thân thể của chồng nàng áp xuống nàng, đôi môi chàng khiến nàng đê mê, bàn tay của chàng vuốt ve mơn trớn khắp người nàng. Nàng cảm thấy đầu vú mình cương cứng lên. Hơi nóng như tụ lại dưới dạ dày nàng trước kí ức này, và nàng đỏ mặt đầy ngượng ngập trước phản bội của cơ thể nàng. Quay lại, nàng nâng ly rượu lên để giấu phản ứng của nàng và hớp nhanh ngụm.

      "Tôi có cảm giác người của nàng ko thích tôi lắm."

      Helen nuốt xuống với cái nhăn mặt gần như là thích thú. ta được thích lắm là có phần hơi . Mọi người ở Tiernay đều sợ hãi và ghét ta với những lý do xác đáng. Những chủ trại ở quá gần ranh giới đất của ta bị đốt trụi những trại của họ. Những con bò cái lang thang phần đất của ta cũng bị bắt giữ. Và mọi người đều biết ta đối xử với những cư dân của như thế nào, nhất là kể từ khi vài người nông nô và người hầu ở Tiernay mà trước kia là người của Holden nhưng họ bỏ chạy đến đây để được che chở.

      “Tôi trách nàng .”

      Helen gần như phun rượu ra ngoài ngay khi nàng vừa mới nuốt. Cố nuốt xuống cổ, nàng quay lại hoài nghi nhìn chàng chăm chú. “Tôi ư? Ngài trách tôi bởi vì những người ở xung quanh đây – bao gồm cả những người của ngài – đều sợ và xem thường ngài? ”

      “Người của tôi sợ và xem thường tôi, ” chàng cãi lại, ràng cảm thấy bị lăng mạ.

      Nàng càu nhàu “Ngài có thể lừa gạt tôi, thưa ngài. Tôi nhận đủ những người của ngài, những người thỉnh cầu để xin việc làm.”

      “Cái gì?” Chàng quay lại nhìn trân trối vào nàng. “ người nào của tôi ở đây cả.”

      “Họ chắc chắn có. Tôi phải trả tiền để mua những người nông nô và – “
      Nàng ngắt ngang và đứng lên. còn hứng thú để với những gì mà ta biết rồi. Chỉ có Chúa mới biết, nàng gpó phần tăng thêm vào mớ tài sản của bằng cách mua những người hầu này, nếu ko hành hạ họ rồi.

      “Nàng đâu?” Chàng quát lên, quay người băng ghế để nhìn nàng chăm chăm khi nàng tiến về phía cầu thang. “Tôi chưa hết chuyện với nàng .”

      Helen quay lại ngay lập tức. Nàng có thể là vợ dễ bảo khi có dịp cần đến, nàng nghĩ cách dứt khoát, thích thú cái cách làm cho chàng tái nhợt và từ từ đỏ lên rồi rút lui theo phươnng kế của nàng. Tiếp tục về phía trước, nàng mở to đôi mắt cách ngây thơ vô tội. “Tại sao, thưa ngài, tôi nghĩ ngài muốn chuyện tiếp với tôi ? Tôi sai ư?”

      Che mũi, Ngài Holden liều lĩnh rút lui. Nàng có thể nhận thấy những suy nghĩ trong đầu ta. chiến binh giỏi biết khi nào nên tấn công khi nào nên lui binh. Cuộc thảo luận này tốt nhất nên giữ lại cho lần khác. Có lẽ trong vài ngày tới hay tuần. khi mà vợ chàng quá bốc mùi như thế này, chàng lao nhanh về phía cửa lâu đài rồi bất ngờ quay lại. “Tôi tới quán rượu dưới làng để gặp người của tôi . Tôi muốn phòng lớn phải được thoáng khí khi tôi quay lại. Hãy lo liệu nó.”

      Cánh cửa đóng sầm sau những từ cuối của ta và Helen cười đầy chế giễu.

      “Để rồi xem, ” nàng thầm, hướng về phía cầu thang. ta có thể tự thấy nó khi ta quay lại. Nàng về phòng của mình khóc thoải mái. Có lẽ nếu nàng khóc đủ nhiều và lâu, mũi nàng bị nghẹt lần nữa và nàng phải ngửi mùi hôi thối của nàng đủ lâu và có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Thở dài đầy thất vọng, Helen bắt đầu leo lên từng bậc cầu thang

      “Chúng ta nên ăn ở quán rượu. Tôi nhớ ngài thức ăn của buổi picnic được chuẩn bị ở đây rất ngon.”

      Hethe nhìn lên khi nghe lời bình luận đáng ghét của William. Mặc dù, chàng thể khiển trách cậu ta vì việc này được. Chàng nghĩ đến bữa ăn được đặt sẵn cho chàng tại cái quán này cách dễ chịu chút nào, món hầm vừa mặn vừa dai, thịt đen thui, và rượu bị pha loãng, dở hơn bất kì món ăn nào mà chàng ăn do đầu bếp của Helen nấu. William bị thết đãi nhưng món dở tệ giống như những món mà chủ của cậu ta phải chịu đựng. Và thịt gà cũng giống như thịt gà mà chàng dùng vào ngày khác cũng từ quán rượu này. Ah, Well, có lẽ họ chờ bổ sung thực phẩm … hay đại loại như thế. Thở dài, Hethe cương quyết nhai miếng thịt đen thui được mang đến. Thậm chí chàng cũng tài nào đoán ra đây là loại thịt gì. Có lẽ là thịt bò; mà cũng có thể là thịt gà. Nó cháy đen và khô thành thứ mà chàng thể được.

      Bà chủ quán rượu tiến về phía họ, đặt mạnh bình rượu được pha loãng hơn xuống bàn, dành hẳn những phút để nhìn trừng trừng vào những vị khách của mình, rồi rút lui. Thế đấy, ấy cố gắng bước , nhưng thực là lạch bạch bước . Người phụ nữ này mang bầu, ràng như thế, và mang bầu rất to rồi, Hethe ngạc nhiên khi thấy ta vẫn còn phục vụ bàn trong tình trạng nặng nề như thế. Chàng nhìn theo dáng lạch bạch của xuyên qua cửa nhà bếp, đôi mắt nhạy bén sắc sảo của chàng nhìn thấy bà già chờ ở bên kia. Hethe ngừng nhai ngay lập tức, xững người lại ghế.

      Đó là mụ phù thủy già gần như luộc chín chàng bằng nước chàng tắm vào cái ngày mà chàng đến.Oh Chúa ơi, mụ quái già nua theo dõi chàng, làm cuộc sống của chàng khốn khổ, chàng chợt hiểu ra thất kinh hồn vía. Đầu tiên mụ ta xuất trong lâu đài, nhưng bây giờ lại ở đây - Và chàng nghi ngờ phút nào, mụ ta đứng đằng sau tất cả những bữa ăn kinh khủng này.

      Bất ngờ đứng dậy, chàng quẳng miếng thịt ăn được xuống sàn nhà và cách giận dữ về phía nhà bếp. im lặng bất ngờ bao trùm khắp phòng trước hành động này của chàng. Hethe lờ những cuộc truyện trò bị im lặng bất thình lình, tập trung tiến về phía cửa nhà bếp và mụ phù thủy già đằng sau nó. Những người phụ nữ trong bếp bị đánh động bởi yên lặng trong phòng ăn, cả hai người họ đứng yên như tê liệt bên trong bếp, túm tụm lại với nhau và thận trọng quan sát khi Hethe xuất . Chàng dừng lại ngay bên trong phòng, cái nhìn chằm chằm của chàng di chuyển từ người đàn bà này sang người đàn bà khác. Người trẻ hơn trong hai người trông có vẻ khiếp sợ, đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hoàng. Còn bà già ràng trông dữ tợn và nhẫn nhục. Bà ta chuyển mình đứng trước người trẻ hơn như có ý bảo vệ.

      “Bữa ăn ko ổn ư, thưa Ngài? ” Bà ta cả gan cười khẩy khi đến tước hiệu của chàng, Hethe nhận thấy, rất đỗi ngạc nhiên.

      “Bà sợ tôi à,” chàng nhận thấy đầy kinh ngạc. Mụ phù thuỷ xấu xí ngu ngốc này nên sợ chàng. Bất kỳ kẻ thường dân nào với bất kỳ ý nghĩa nào - đặc biệt là kẻ vừa mới phục vụ vị lãnh chúa của mình bữa ăn đạt tiêu chuẩn đòi hỏi nên khiếp sợ trước tâm trạng giận dữ của ông ta. Nhưng mụ phù thủy già này lại hề sợ hãi.

      "Tôi là bà già," Bà chỉ ra nụ cười. "Điều xấu nhất là Ngài có thể làm là đánh và giết chết tôi, và Ngài lấy bao nhiêu năm cuộc sống của tôi ?"

      Hethe cứng người. “Tôi bao giờ đánh hay giết những người già,” chàng cáu kỉnh vẻ đầy khó chịu.

      “Ngài có chắc . Già Bets tám mươi tuổi vào cái ngày mà Ngài giết bà ta. Và Ngài cũng làm nhiều việc xấu xa tồi tệ hơn thế nữa. Ngài làm điều này đối với tôi quá dễ dàng, tôi đánh cược như thế.”

      “Già Bets? Bà ta là người bất hạnh nào vậy? Và ai gieo vào đầu bà bằng những lời dối bẩn thỉu này ” Hethe phẫn nộ hỏi.

      Mụ phù thủy già hơi nghiêng đầu, nhìn chàng như suy xét, rồi người đàn bà trẻ hơn , giọng run run sợ hãi khi . “ Ngài ấy đúng, mẹ ơi. Ngài chưa bao giờ đánh đập hay giết chết bất kỳ người hầu nào. Vì ngài luôn luôn có những gã khác làm điều đó cho ngài. Ngài chỉ ra lệnh thôi.” Trước khi Hethe có thể đáp trả những lời buộc tội xúc phạm đến như vậy, cánh cửa mở ra đàng sau chàng. Nhìn nhanh qua vai, chàng thấy William đứng ở đó, thái độ giận dữ. Cậu ta ràng sẵn sàng ủng hộ chàng trong bất cứ tình thế cần thiết nào. Nhưng Hethe cần bất cứ ủng hộ nào. Đây phải là cuộc chiến. Chàng chỉ chuyện với hai người đàn bà dối trong làng. Và chàng muốn tình huống này vượt quá tầm kiểm soát mà chắc chắn nó vượt ra nếu như chàng lần đầu chứng kiến láo xược của hai người nông dân này. Chàng quay , rồi dừng lại, lấy ra đồng xu rồi ném nó vào chân những kẻ buộc tội ông . “Trả cho bữa ăn của tôi.”

      Sau đó, chàng dẫn William ra khỏi nhà bếp và sau đó là ra khỏi quán trọ.

      " xảy ra chuyện gì vậy?" Phụ tá thứ nhất của chàng hỏi ngay khi họ vừa ra bước ra bên ngoài quán rượu, cưỡi lên ngựa để quay trở lại lâu đài.

      " có gì," Hethe thầm, nhưng tâm trí của chàng lại để cả vào những điều mà người đàn bà nọ khi nãy. Tất cả là dối. Trong cuộc đời của mình, chàng chưa bao giờ đánh đập hay giết chết, hay ra lệnh để đánh đập hay giết chết, người hầu già hay nông nô nào cả. Hay người trẻ. Nhưng cả hai người đàn bà này đều tin như vậy, bằng cả trái tim của họ. “Già Bets là ai?”

      William liếc nhanh cái nhìn sắc nhọn trước câu hỏi này. “Già Bets?” Cậu ta bối rối hỏi . “Tôi …”

      “Thôi bỏ ,” Hethe ngắt ngang với tiếng thở dài. Chàng tìm hiểu về người đàn bà này mình. Chàng điều tra đến tận cùng việc này nếu như đó là điều cuối cùng chàng làm. kẻ nào đó gieo rắc những lời dối khủng khiếp về chàng.

      Thảo nào tiểu thư Helen chống cự quá mãnh liệt việc là vợ của chàng. Trừ phi nàng đứng đằng sau vu cáo đó … chàng suy nghĩ về điều đó khi họ cưỡi ngựa trong im lặng quay về lâu đài. Chàng thích những ý nghĩ này, nhưng giả thiết rằng nó có thể. Điều này giải thích tại sao những lời dối được dễ dàng chấp nhận bởi những người thuê đất của tiểu thư Helen như của Chúa vậy. Họ mong tiểu thư của họ dối về thứ như vậy. Yên nào, tại sao nàng ghét chàng đủ để gieo rắc những chuyện kinh tởm như vậy?

      Chàng cũng đến tận cùng của việc này, chàng tự mình quả quyết. Nếu chàng có thể đến đủ gần để tra hỏi nàng. Nếu nàng có thêm bất cứ trò lừa bịp nào như cây cỏ hôi …

      “ Khi nào chúng ta quay lại chiến đấu. Tôi chắc bây giờ Henry cần chúng ta”

      Hethe liếc nhìn người phụ tá thứ nhất của chàng. Chàng ko hề ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu ta. Chàng và William hiếm khi ở lâu chỗ trong suốt 10 năm trở lại đây. còn nghi ngờ gì, cậu ta càng lúc càng bồn chồn, áy náy vô cùng, người của chàng chắc chắn cũng vậy.

      ra, Hethe cũng trở nên bồn chồn, mặc dù chàng biết nên đổ lỗi vào đâu: đó là vợ của chàng. Lòng khát khao của chàng về nàng ràng và nhức nhối suốt từ đầu đến cuối bữa ăn sau hôn lễ, và sau đó ngay khi chàng ở giường với nàng… Hơi thở của nàng làm chàng khó chịu tí nào, vì trước đó chàng tự mình tiêu thụ đống tỏi, và chàng gần như chìm đắm trong đôi môi mềm mại của nàng. Nàng cũng đáp lại những nụ hôn của chàng, khiến những cảm xúc mạnh mẽ của chàng càng nóng bỏng hơn. Chàng như cậu thanh niên hừng hực, tai ướt đẫm (He had been like a randy lad, wet behind the ears). Chàng vẫn có cảm nhận được khát khao đó.

      Dĩ nhiên, nó chết, cái chết bất ngờ ngay khi chàng kéo tầm chăn lông sang bên và ngửi thấy mùi hơi tỏa ra từ nàng.

      Lúc này cái mũi chàng giật giật như thể nhớ lại về nó. Mẹ kiếp, nàng lấy đâu ra cái ý tưởng về cây cỏ hôi đó là câu hỏi chàng muốn được trả lời. Đầm lầy, còn nghi ngờ gì nữa.

      "Hethe?"

      Giật mình, thoát ra khỏi những suy nghĩ của mình lần nữa, Hethe nhận thấy chàng trả lời câu hỏi đầu tiên của người phụ tá thứ nhất của chàng. Khi nào họ quay lại chiến đấu? , chàng ngại phải rời khỏi đây ngay lập tức. Chàng chán ngấy cái cuộc chiến ngủ chung giường với vợ chàng rồi, và chỉ có mình Chúa cao mới biết tiếp theo nàng giở trò gì để ngăn chặn chàng. Có lẽ chàng nên đánh cuộc bằng cách đơn giản là trở lại chiến trường và cho tiểu thư Helen thời gian để quen với việc kết hôn với chàng. Có lẽ ngay khi Templetun thoát khỏi tình thế này, ngay khi việc được ổn định lần nữa, nàng từ bỏ kháng cự lố bịch và sẵn sàng chấp nhận.

      . "Và có lẽ lợn biết bay," chàng thầm chế nhạo.

      “Chuyện gì vậy?” William hỏi.

      Hethe lắc đầu. “ có gì, tôi nghĩ chúng ta quay lại chiến đấu sớm thôi. Rất sớm. Thậm chí sáng mai.” Chàng thông báo dứt khoát. ra có gì giữ chàng ở lại đây.

      End of chap 10

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      11.1

      Chương 11

      ta rồi!”

      Helen buộc phải mở mắt khi dì nàng lao nhanh vào phòng, kéo mái tóc qua bên, nàng từ từ ngồi dậy khi dì lao đến gần cái tủ, và bắt đầu lục lọi trong đó. Bối rối tràn ngập nàng, nàng hỏi giọng ngái ngủ, "Hả ? Có chuyện gì vậy? "


      “Chồng cháu khỏi đây. Richard de Lucy cho mời ta đến dưới danh nghĩa của nhà vua. Bá tước của Leicester tiến đến tận cửa sông Deben ở Suffolk với những tên lính đánh thuê vùng Flemish ( vùng gồm các phần của 3 nước Bỉ , Pháp và Hà Lan). Bigod gia nhập với ông ta. "" Bá tước của Norfolk? "Helen hỏi yếu ớt , bây giở nàng bắt đầu tỉnh táo.”

      “Phải. Họ dự định xâm chiếm và lật đổ con trai của Vua Henry (Henry’s son’s name). Holden được gọi đến để giúp đánh bại chúng.”

      ư”

      “Phải, dậy ! Chúng ta phải nhanh lên”

      “Nhanh lên để làm gì?” Helen hỏi, cảm thấy bối rối trở lại.

      "Ngài Templetun cũng lên kế hoạch để rời ," Nell giải thích, cầm cái áo lên, kiểm tra nhanh, sau đó ném nó sang bên. " Bây giờ ông ta ăn sáng, và dự định ngay sau đó. Nếu cháu muốn chuyện với ông trước khi ông ta cháu phải khẩn trương lên. "

      Thốt lên tiếng than oai oái đầy sợ hãi, Helen đẩy tấm chăn vải lanh qua bên và nhảy ra khỏi giường. Dì nàng ném chiếc áo hình như bà chọn về phía nàng, rồi hấp tấp vòng qua cái giường và tiến về phía cửa. Bà dừng lại ở đó, quay lại nhìn khi Helen bắt đầu kéo chiếc váy lên qua khỏi cái áo lót mỏng mà nàng mặc lúc ngủ.

      "Chúng ta phải làm gì đó với tóc của cháu," bà thông báo khi cháu của bà mặc xong quần áo và bắt đầu thắt lại những dải đăng ten.

      Nghe thấy lo lắng trong giọng , Helen đưa tay lên sờ tóc mình, nhăn nhó với cái mớ tóc trở nên bù xù nhếch nhác. Nàng ra lệnh chuẩn bị tắm đêm hôm trước, nhưng đủ can đảm để cầu trợ giúp của Ducky; cái mùi thối này vẫn còn rất nồng. Nàng đuổi hầu khỏi và cố hết sức để gội mái tóc của mình, nhận thấy làm công việc này trong cái thau khó khăn. Sau đó, nàng cảm thấy thư giãn nhưng khá mệt mỏi. Nàng rơi vào giấc ngủ ngay lập tức, thậm chí còn thèm nghĩ đến việc chải những lọn tóc dài. Bây giờ, tóc của nàng là mớ rối bù hoang dại đầu.

      "Dì cầu người hầu đến," Dì nàng quyết định và quay về cánh cửa.

      ",Cháu chải thẳng ra theo cái cách tốt nhất có thể và buộc nó sau lưng. còn đủ thời gian để cho Ducky chăm sóc nó." Helen chụp lấy cây lược và bắt đầu chải tóc cách hằn học. Sau khi quan sát Helen vật lộn để chải tóc mình trong lúc, dì nàng cáu tiết , “Đưa đây, để dì giúp cháu, ”

      “Cháu …” Helen bắt đầu, rồi ngừng lại khi bắt gặp cái nhìn của dì Nell. Hơn là đến gần nàng, dì nàng tới phía trước cái tủ và kéo ra môt cái áo sơ mi sạch mà ngay sau đó bà dùng để che khuôn mặt lại. Khi việc đó kết thúc, bà di chuyển đến bên cạnh Helen và giơ tay ra cầu cây lược.

      Helen im lặng đưa cây lược và quay mặt để che giấu xấu hổ. là bẽ mặt khi phải làm người bị ruồng bỏ. Nếu như nàng biết rằng nàng còn có cơ hội để tự mình giáng cho Hethe đòn, nàng bảo Joan loại bỏ hết cái mùi đó. Suy nghĩ này làm nàng chau mày.

      "Có lẽ cháu cần phải tắm trước khi gặp Ngài Templetun," Nàng gợi ý.

      Dì Nell do dự chút, rồi lắc đầu, tiếp tục chải tóc Helen. " còn thời gian cho việc này bây giờ. Cháu phải liền và hy vọng ông ta chú ý."

      Helen khịt khịt mũi trước khả năng đó, rồi nhận ra nàng dùng tay này gãi vào tay kia và tự buộc mình phải ngưng lại. Nàng cho người tìm Joan sau cuộc gặp mặt này, nàng quyết định như thế. Nàng gột sạch đám cỏ hôi này và bôi nhiều thuốc mỡ hơn. Có lẽ rồi nàng cảm thấy là con người hơn.

      "Được rồi. Đó là việc tốt nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ, " Dì Nell tuyên bố, kéo tóc Helen ra sau buộc thành kiểu đuôi ngựa. Sau khi dì nàng làm xong và bước , Helen vội vã hướng về phía cửa, để ý rằng dì theo sát gót nàng. Họ bắt đầu xuống cầu thang trước khi Helen nhìn lướt qua và nhận thấy dì nàng vẫn chưa tháo cái áo sơ mi che quanh mặt ra. Nhăn mặt, nàng kéo mạnh phía dưới cái áo để nhắc nhở bà, và lắc đầu khi Nell bất ngờ dừng lại và tháo nó ra.

      " trước ," Dì nàng . "Dì phải cất cái này, rồi theo cháu."

      Helen tiếp tục xuống cầu thang. Hơn cả nhõm, Ngài Templetun vẫn còn ngồi ở bàn ăn, kết thúc món cuối cùng.

      Ông ta mình, tất nhiên. Hơn nửa thần dân của nàng kết thúc bữa ăn và trở lại công việc của họ, nhưng vẫn còn rất nhiều đồ ăn sáng khi nàng bắt đầu băng ngang qua đại sảnh. Họ ở lại lâu. Ngay khi nàng bị phát ra, mọi cuộc trò chuyện trong phòng đều ngừng lại, người này huých người kia để chỉ trỏ có mặt của nàng. Những tin tức về rắc rối của nàng chắc phải lan truyền vì Helen chỉ vừa mới được nửa đường ngang qua đại sảnh loạt người bất ngờ ra. Bật dậy đều tăm tắp, những người dân của nàng bỏ lại bữa ăn của họ đằng sau và chạy trốn cứ như thể cuộc sống của họ phụ thuộc vào đó vậy.

      Helen nghĩ, hơi cáu giận chút, nàng chưa bao giờ thấy họ hăm hở như vậy khi bắt tay vào công việc. phải người của nàng chậm chạp lười biếng, nhưng họ thích bữa ăn sáng nhiều mhư buôn truyện với nguời bên cạnh (Not that her people were sluggards, but they enjoyed the morning meal as much as the next person). Nhưng phải hôm nay, hình như vậy. Ít nhất là , nếu như họ phải chịu đựng cái mùi khó chịu của nàng…

      Nhìn lên, gần như là giật mình trước những bước chân bất ngờ và những tiếng thầm vội vã, Ngài Templetun kinh ngạc nhìn đại sảnh trống . Helen ở nửa đường ngang qua phòng lớn trước khi ông liếc nhìn xung quanh và phát ra nàng. Ông già ngay lập tức đứng lên, nở nụ cười chào hỏi thay cho bối rối của ông.

      "Ah, Chào buổi sáng, thưa phu nhân. Tôi vui mừng khi bà quyết định gặp tôi trước tôi rời . Tôi - " Ông ngập ngừng, mũi ông hếch lên, còn đôi mắt mở to hoài nghi khi nàng bước đến gần hơn. Khi ông lo lắng lùi ra sau bước, Helen dừng lại ngay tức thời, nhận ra những vệt đỏ mặt bối rối của nàng từ từ dọc theo cổ rồi lan ra hai bên má. Cả hai người im lặng trong lúc; Rồi tiếng rên rỉ lớn vang lên đằng sau nàng. Nhìn lướt qua vai, Helen phát Goliath ngủ cạnh lò sưởi. Ducky báo cho nàng con chó nằm ngủ ở đây kể từ cái kiện với cây cỏ hôi. Bây giờ nó rên rỉ trong giấc ngủ, lấy hai chân che kín cái mũi.

      Thốt ra tiếng thở dài, nàng quay lại nhìn Templetun. Nét mặt ông tỏ ra thông cảm… cho con chó. “ Thưa Ngài?”

      Giật mình, ông quay nhìn nàng cách lịch , rồi dường như nín thở và bước lui thêm bước nữa. Thấy mình có ý tiến lên phía trước lần nữa khi , Helen tự dừng lại và nở nụ cười giả tạo với vị cố vấn của nhà vua. Nàng có ý làm cho ông ta yên lòng, nhưng nàng nghi ngờ nó trở thành như là gợi lên lòng thương xót.

      "Uh … Tôi vừa mới ăn sáng xong," Ngài Templetun ngớ ngẩn, dùng lý do đó để di chuyển quay trở lại bàn ăn và ngồi xuống chỗ của ông - khoảng cách an toàn cách xa nàng. Helen do dự, rồi cũng đến bàn ăn, ngồi vào chỗ mà nàng nghĩ là đủ xa để tránh cho ông khỏi bị bao phủ bởi cái mùi kinh dị của nàng. Nàng nghĩ sai, hình như thế. Người đàn ông này mau lẹ dời chỗ ngồi sang bên, rồi đặt khuỷu tay lên bàn và di chuyển bàn tay che trước mũi ông trong cái dáng vẻ làm như vô tình mặc dù ông vẫn nhìn nàng.

      "Er ... Xem ra tiểu thư ... Có phải bị bệnh phát ban ?" Ông ta đột ngột hỏi, nhanh chóng hạ thấp bàn tay của mình chỉ để biểu lộ vẻ quan tâm. Sau khi thở hơi, thế là, ông ta đặt tay mình về chỗ cũ che kín mũi.

      "Aye." Helen trong tiếng thở dài. "Tôi có phản ứng xấu tới cái gì đó khi tắm."

      "Tiểu thư tắm?" Ông ta hỏi ngạc nhiên, rồi nhận ra là mình và nhăn mặt. "Ý tôi là, tiểu thư có phản ứng tốt với cái gì đó khi tiểu thư tắm?" Ông ta cố gắng làm cho thanh của những từ phát ra giống như là câu hỏi có lý, nhưng đó là cứu vãn đáng thương. Nàng nghĩ nàng ngạc nhiên khi ông ta khó mà tin là nàng tắm. Thực tế chứng minh giả thiết đó là đúng.

      Quyết định rằng tốt nhất là nên bỏ qua đề tài này, nàng hắng giọng và "Dì tôi tôi rằng Ngài rời chúng tôi để ngay ngày hôm nay phải ạ?.”

      "Aye." Ông ta có vẻ vui mừng trước ý tưởng đó. Helen cố gắng để bị xúc phạm. "Aye, vâng… " Nàng lưỡng lự, chắc chắn, bây giờ nàng chuyện với ông ta, đúng như thế, làm thế nào để những gì mà nàng muốn. Sau hồi cân nhắc, trong lúc Ngài Templetun quay mặt sang bên để hít hơi sâu bằng miệng, nàng quyết định cách nhanh nhất đây có thể là lần đánh cược hay nhất của nàng. Có lẽ ông ta thông cảm và thấu hiểu về việc nàng gây khó chịu cho ông từ đầu đến giờ, và nàng tán thành lý do này nhiều hơn.

      "Tôi muốn nhờ Ngài thỉnh cầu nhà vua đơn hủy bỏ.” nàng thốt ra.

      Ngài Templetun sửng người trước cầu này và bắt đầu khó chịu. "Tôi hiểu, thưa tiểu thư. Chắc hẳn tiểu thư biết rằng cuộc hôn nhân thể hủy bỏ ngay khi nó hoàn thành.”

      “Vâng. Nhưng cuộc hôn nhân này hoàn thành.”

      Templetun lẫn tránh lời tuyên bố của nàng rồi lắc đầu. “Nhưng tôi xem bằng chứng. Ngài Holden đưa cho tôi chiếc khăn trải giường.”

      “Ông ta đưa cho Ngài chiếc khăn trải giường,” nàng hỏi lại. “Nó phải lấy từ giường của tôi , và nó cũng phải là máu của tôi .”

      Helen biết nàng trông đợi phản ứng nào, nhưng chắc chắn đây phải là những gì mà nàng mong đợi. Ngài Templetun hoàn toàn lạnh nhạt với lời tuyên bố của nàng, nét mặt ông căng thẳng, đôi mắt nheo lại thành khe như lạnh lùng dò xét nàng. Nàng thực chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta đáng sợ như thế, nhưng chỉ trong chốc, nàng như bị thúc giục bất ngờ là chạy trốn. Thay vì thế nàng bắt đầu nhiều.

      “Tôi xin lỗi thưa Ngài.Nhưng tuyệt đối tôi thể nào chịu đựng được việc phải lấy ta. ta … Well, cứ thử ngửi mùi của tôi xem! ta khiến tôi ra nông nỗi này,” Nàng tuyên bố với cảm hứng bất chợt. “ ta cũng là nguyên nhân của bệnh phát ban của tôi . Vào ngày khác, ta phá ra cười khi tôi bị té ra ngoài thuyền và rớt xuống sông. ta … ”

      “”Sông?” Templetun đột ngột ngắt ngang. Helen đỏ mặt xấu hổ . “Vâng. Chúng tôi … er … ta nghĩ rằng cuộc dạo bằng thuyền ngắn ngủi đâu đó sông là tuyệt và …”

      “Ngài Holden thích nước. Cậu ta thích từ khi còn là đứa trẻ.” Templetun lặp lại những điều mà nàng biết. “Tôi hiểu tại sao cậu ta lại đề nghị cuộc dạo bằng thuyền sông.”

      “Ah, vâng.. Có lẽ đó là ý của tôi ,” nàng lầm bầm , nhìn chằm chằm xuống hai tay. Templetun im lặng trong lát rồi hỏi, “Và với cái mùi mà tiểu thư tỏa ra? Cậu ta là nguyên nhân của nó như thế nào hả?”

      “Hmmm?Um…” Nàng ngọ nguậy với vẻ có lỗi băng ghế , đưa mắt nhìn khắp mọi nơi trừ ông. “ .. ta cho bỏ nhiều loại dầu có mùi thơm khác nhau vào trong bồn tắm của tôi. Những chai dầu có mùi đối lập nhau.”

      “Vào đêm tân hôn của tiểu thư ư?”

      Nàng chau mày tỏ vẻ ngạc nhiên. Nàng gặp Ngài Templetun từ đêm tân hôn. Mùi hôi thối được khẳng định lan ra bởi người chồng của nàng có thể xảy ra bất cứ khi nào kể từ lúc đó. "Đúng. Làm sao Ngài biết được ?" Ông ta nhìn chòng chọc vào nàng trong im lặng, rồi chứng tỏ ông ta có ngu. "Tôi chú ý có mùi khó chịu rệt khi Ngài Holden mở cửa để quẳng tấm ga trải giường ra ngoài vào buổi sáng hôm sau đám cưới tiểu thư. Đó là mùi này”

      Ông ta khẻ vẫy tay như thể xua đám mây vô hình bao quanh rồi mắt ông hẹp lại. "Cũng có mùi nữa vào đêm hôm trước, khi chúng tôi đưa cậu ta lên phòng ngủ của tiểu thư. Tôi lấy làm ngạc nhiên về nó, và lúc đó tiểu thư mặc áo lông thú bên dưới tấm chăn vải lanh, nhưng căn phòng lạnh lẽo và mọi thứ dường như tốt đẹp vào sáng hôm sau." Ông nhún vai tỏ vẻ nghi ngờ khó chịu rồi nhìn chăm chăm vào . “Cái mùi trong phòng đêm hôm cưới quá kinh dị. Tuy nhiên, Tôi chắc có phải là mùi này hay !.”

      “Oh?” Nàng thầm lo sợ.

      “Thế tại sao Ngài ấy lại đổ dầu và những thứ tương tự vào bồn tắm của tiểu thư.”

      Helen cố gắng tìm nhanh lời dối có thể chấp nhận được rồi thở dài thú nhận . “"Tôi xức hương cỏ dại có mùi hôi khắp người để ngăn phải trải qua đêm tân hôn cùng với ." Trông thấy nét bị xúc phạm và giận dữ mặt của vị cố vấn của nhà vua, Helen tiếp tục phòng thủ. "Tôi muốn đám cưới này. Tôi bao giờ muốn. Tôi làm bất cứ điều gì để cho nó bị hủy bỏ. Tôi …"

      " Đủ rồi!” Ngài Templetun giữ vững quan điểm. "Tôi đề nghị tiểu thư tìm người hầu của tiểu thư và bảo ta chuẩn bị chiếc rương . Đủ cho ngày hay hai, Tôi cần phải suy nghĩ. Rồi trở lại xuống đây và chuẩn bị ."

      ?” Helen nhìn ông chăm chú đầy hoảng sợ.

      đâu?”

      “Đến Holden. Đó là nơi gần với chỗ của nhà vua và những chiến binh của ngài chiến đấu với Bá tước Leicester và nhưng tên lính đánh thuê Flemish. Tôi đưa tiểu thư rời khỏi đây, rồi tiếp tục mang Ngài Holden quay trở lại để làm cho xong những gì cần làm vào đêm tân hôn của tiểu thư. Nếu khỏi đây nhanh, chúng ta chắc đuổi kịp cậu ta trước khi cậu ta vào trận.”

      “Oh! Nhưng –“

      có chữ nhưng, thưa tiểu thư,” Ông già ngắt lời, làm cho nàng nín lặng. “Nhà vua giao phó cho tôi phụ trách việc này, và tôi quan tâm để việc này làm cho xong – cho dù tiểu thư có thích hay .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :