Chương 35: Ván cờ Mùa đông, thời gian trời sáng rút ngắn nhiều. Lê Tử Hà trở lại Thái y viện vẫn chưa muộn nhưng trời tối sầm. đường , nàng nhớ lại cảnh tượng ở phủ thừa tướng lúc nãy. Mọi người ở phủ thừa tướng đối xử với Mộ Phiên Ngô rất cung kính, hai điều gọi "Mộ công tử" dám chậm trễ. Hiển nhiên Trịnh Dĩnh biết Mộ Phiên Ngô cho nàng biết quan hệ của hai người, nhìn từ bên ngoài, hai người cứ như phụ tử . Trịnh Dĩnh hỏi nàng nhiều về phương pháp chữa trị, cũng dị nghị với chuyện nàng đến phủ thừa tướng vào ngày mùng và mười lăm hằng tháng, trong lời còn vẻ để ý đến uy hiếp của mình đối với ông ta lần trước nữa. Có lẽ, ông để mình chữa chân cho Mộ Phiên Ngô, là chấp nhận quan hệ hợp tác? Mặc dù phải là hợp tác, ít nhất cũng phải là kẻ địch...... Lê Tử Hà bước vào sân sau, ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy trong căn phòng của mình, ánh nến xuyên qua khe cửa đóng hờ, len lỏi ra ngoài. Chắc Thẩm Mặc vẫn còn đợi nàng trong phòng. Hôm nay có rất nhiều vấn đề nàng còn chưa , e rằng chỉ nhờ mới có thể có được đáp án. Nghĩ đến đây, trong lòng chợt có cảm giác yên ổn chưa từng có, chần chừ bước chân nữa, đẩy cửa vào phòng. Thẩm Mặc ngồi trước bàn lật xem y thư của Lê Tử Hà, ánh nến hiu hắt, chiếu lên mặt tranh sáng tranh tối. Khi thấy Lê Tử Hà, ánh mắt chợt lóe sáng, ngay sau đó trở lại bình thường lạnh nhạt : "Về rồi à." Lê Tử Hà gật đầu, đến cạnh ngồi xuống, chờ nàng mở lời, Thẩm Mặc : "Hách công công ngươi muốn điều tra đó, sáu năm trước vùi thân trong biển lửa rồi." "Biển lửa?" Lê Tử Hà kinh ngạc, trong hoàng cung, sao có thể dễ dàng bốc cháy? "Đúng vậy." Thẩm Mặc quả quyết : "Sáu năm trước, Hồng Loan điện của Hoàng hậu đột nhiên bốc cháy, đến nửa đêm mưa to mới dập được ngọn lửa. Tất cả mọi thứ trong Hồng Loan điện hóa thành tro bụi, chỉ có thị nữ bên Hoàng hậu may mắn chạy trốn giữ được tính mạng." Thị nữ, vậy chỉ có Diêu nhi thôi. Năm đó nàng đuổi hết cung nữ thái giám ở Hồng Loan điện, chỉ để lại Diêu nhi mà nàng có thể tin tưởng, nhưng sao Hách công công lại ở Hồng Loan điện? Ông ta là thái giám theo Vân Tấn Ngôn từ hồi là Tam hoàng tử. Nếu người mà Vân Tấn Ngôn có thể tin tưởng, cũng chỉ có Hách công công đó thôi. Vốn cho rằng ông lớn tuổi nên xuất cung, ngờ lại mất mạng ở Hồng Loan điện. Mất ông ta, chuyện năm đó liền mất manh mối. Lê Tử Hà hơi khép mắt lại, yên lặng ngồi xuống. Người biết được chuyện năm đó mà hôm nay có thể hỏi, chỉ có Phùng Tông mà thôi. Nhưng nàng muốn ông phải lo lắng vì chuyện Quý gia nữa. Hôm nay vẫn còn sống như vậy, cách xa những chuyện này là tốt nhất. Đột nhiên cảm thấy tay ấm áp, trong ấm áp còn có cảm giác ướt át. Thẩm Mặc nắm lấy tay nàng, Lê Tử Hà giật mình, rút tay ra. Chưa bao giờ để ý tới nhiệt độ tay mình, bây giờ mới cảm thấy lạnh buốt. Bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng, liếc mắt lại hỏi: "Chuyện của Quý phủ, Tử Hà chỉ biết Vân Tấn Ngôn lấy lý do mưu sát Bình Tây vương để trị tội, hạ lệnh tru di cả nhà. Người còn biết chi tiết nào khác ?" Ánh mắt của Thẩm Mặc tối sầm lại, im lặng hồi lâu, ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa nhảy múa cây nến, lên tiếng hỏi: "Có phải ngươi bỏ quả cho tất cả những người từng hại Quý gia ?" "Đúng vậy." Lê Tử Hà trả lời chút do dự. Quý phủ hùng mạnh như vậy, thể nào chỉ bởi mệnh lệnh của Vân Tấn Ngôn mà sụp đổ trong nháy mắt. Trong đó có bao người đắc lợi, bao người bày mưu hiến kế, hôm nay phải có tưng đấy người đền mạng. "Dù là trực tiếp hay gián tiếp, hữu ý hay vô tình?" "Vâng." Gian phòng lại trở nên tĩnh lặng, người quật cường quyết tuyệt, người tâm trạng bất ổn, bóng dáng hai người lập lòe theo ánh nến, người mở miệng chuyện, dường như đều đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình. Hồi lâu, cuối cùng Thẩm Mặc cũng thở dài tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc, cất giọng hờ hững: "Ta chỉ có thể điều tra được chuyện sáu năm nay. Sáu năm trước thể biết được." " sao, chỉ hỏi chút mà thôi." Bây giờ Lê Tử Hà mới cảm thấy giọng của mình hơi gượng gạo. Nàng và Thẩm Mặc cũng chỉ hợp tác mà thôi, có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình. Huống chi, bây giờ có Cố gia đủ cho nàng nhức đầu, những chi tiết kia, dần dần lộ chân tướng. "Nam tử tìm ngươi ngày hôm nay, là nam sủng ở phủ thừa tướng." Thẩm Mặc ngước mắt nhìn Lê Tử Hà, cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng. Ánh mắt Lê Tử Hà trầm xuống, nét nhu hòa mặt vốn ít giờ biến mất hầu như còn. Nam sủng sao chứ? Nàng muốn nghe bất kỳ ai khinh thường Mộ Phiên Ngô vì thân phận này. " là bằng hữu của ngươi à?" Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vui, nhưng lại muốn chuyển đề tài. "Ừ." Lê Tử Hà gật đầu, "Huynh ấy muốn rời khỏi phủ thừa tướng." "Sau đó?" "Bây giờ Tử Hà và huynh ấy tạm thời có cùng mục tiêu." Thẩm Mặc cười khẽ: "Ta chỉ sợ ngươi dạ cả tin. Nếu ngươi tin , ta cũng phản đối ngươi lấy tin tức của Trịnh Dĩnh từ chỗ ." Lê Tử Hà hơi kinh hãi trong lòng, mặc dù chuyện của mình liên quan tới người khác, nhưng lại tự giác giải thích cho . Bắt đầu từ khi nào, ngay cả tâm ý của mình cũng thể nắm giữ nữa rồi? Thẩm Mặc lại nhõm hơn nhiều, lúc này mới nhớ Lê Tử Hà mới từ bên ngoài trở lại. Lật chén trà lên rồi rót trà cho nàng, chậm rãi: "Ngươi có hiểu thế cục triều đình ?" Lê Tử Hà gạt bỏ tạp niệm, cau mày, : "Cho đến bây giờ, Tử Hà biết và suy đoán rằng, trong triều có hai thế lực giằng co, nghiêng về Trịnh Dĩnh, nghiêng về Cố Vệ Quyền. Hai thế lực ngang bằng phân cao thấp, tất nhiên thể thiếu tranh đấu gay gắt. Nhưng cũng hiểu đạo lý kiềm chế lẫn nhau duy trì cân bằng, ai muốn ra tay để lộ sơ hở để bên kia bắt được nhược điểm. Vì vậy mấy năm nay, cũng coi như bình an vô . Nhưng nếu chúng ta muốn động tới Cố Vệ Quyền, tất nhiên phải ném hòn đá vào hồ nước phảng lặng này." Ngọn sóng nổi lên, tiếp theo, đục nước béo cò. "Ngươi ném hòn đá đó rồi." Thẩm Mặc khen ngợi Lê Tử Hà: "Hôm nay Hoàng thượng phong phó tướng Mạc Lăng làm hữu tướng quân, tiếp quản hai mươi vạn binh mã đóng ở Tây Nam của Cố Vệ Quyền, cũng cho Cố Vệ Quyền về Vân Đô tĩnh dưỡng, ba tháng sau đến Tây Bắc." "Mạc Lăng?" "Đúng vậy, mấy năm nay nhanh chóng phất lên thăng làm phó tướng." Thẩm Mặc nhìn chén trà trong tay. Lá trà lượn vòng dao động theo động tác trong tay, hờ hững : " triều, ngoài sáng chỉ có hai thế lực chống đối, ra chỉ có vậy." "Người Vân Tấn Ngôn?" "Đúng vậy, sáu năm qua chắc thầm nuôi dưỡng thế lực cho mình, ví như Mạc Lăng này. Còn có tả tướng quân Vân Hoán bị mọi người coi thường nhiều năm, quanh năm đóng quân ở Đông Bắc khắc nghiệt. Biên cảnh Đông Bắc kéo dài, lúc ấy từng nhóm quân qua cũng gây chú ý. Nhưng tính toán cẩn thận, trong tay Vân Hoán ít nhất cũng phải có năm mươi vạn binh mã. Kể cả quan viên trong triều, nhìn từ bên ngoài, nếu phải là phe Trịnh Dĩnh là phe Cố Vệ Quyền, nếu muốn ta , e rằng trong đó có ít tai mắt của Vân Tấn Ngôn." Lê Tử Hà chậm rãi gật đầu. Nàng cũng biết Vân Tấn Ngôn thể nào chỉ có hư danh. Nhưng sáu năm qua rốt cuộc làm những gì, đúng là thể nào biết được. Vân Hoán là đệ đệ của tiên hoàng, cũng chính là thúc thúc của Vân Tấn Ngôn, theo thường lệ vốn nên phong Vương, hưởng cẩm y ngọc thực. Nhưng ông ta vốn hiếu chiến, thích yên ổn trong cung, vài năm trước nàng cũng chỉ gặp mấy lần mà thôi. Bởi vì triều đình dẹp yên, ông ta lại ít khi hồi cung, nếu Thẩm Mặc nhắc tới, nàng cũng nhớ tới còn có người như vậy tồn tại. Năm đó tiên hoàng dẫn ba trăm vạn đại quân thống nhất Vân Quốc, sau khi lên ngôi tu thân dưỡng tính, phần lớn binh tướng cởi giáp về quê. Những năm đó Vân Quốc yên bình, có chiến , binh lực có khoảng trăm năm mươi vạn. Khi tiên hoàng còn tại vị, binh quyền thay đổi thế nào nàng biết, chỉ nhớ khi Vân Tấn Ngôn mới lên ngôi, đội quân đóng ở Đông Bắc là hai mươi vạn, Bảo Hoàng quân có ba mươi vạn, phụ thân nàng vốn là từ võ tướng tới văn thần, trong tay nắm giữ năm mươi vạn binh mã, Cố Vệ Quyền cũng nắm giữ năm mươi vạn. Lê Tử Hà giật mình. như vậy, sau chuyện Quý phủ, binh mã dưới quyền phụ thân nàng bị phân tán. Hôm nay, tính cả hai mươi vạn quân trong tay Mạc Lăng, năm mươi vạn quân của Vân Hoán, ba mươi vạn Bảo Hoàng quân. Như vậy, bất tri bất giác, Vân Tấn Ngôn nắm giữ phần lớn binh quyền. "Nếu như suy đoán là , Vân Tấn Ngôn nắm giữ trăm vạn binh mã, còn có thể buông tha cho Cố Vệ Quyền ư?" Lê Tử Hà cũng biết Cố Vệ Quyền là người phúc hậu đàng hoàng, cho dù có lòng phản bội, nhưng cũng có gan làm phản. "Có thể." Thẩm Mặc trả lời quả quyết, nghiêng đầu hỏi, "Tử Hà có biết trước khi Vân Tấn Ngôn lên ngôi, Cố Vệ Quyền ủng hộ hoàng tử nào ?" Lê Tử Hà im lặng gì, thâm tâm có đáp án. Cố Vệ Quyền rất bảo thủ, cố chấp ủng hộ trưởng ấu, ngôi vị hoàng đế nên do Đại hoàng tử thừa kế, chẳng thèm ngó ngàng tới Vân Tấn Ngôn lúc ấy là Tam hoàng tử. "Năm đó ông ta ủng hộ Đại hoàng tử, cuối cùng Vân Tấn Ngôn lên ngôi, mới còn dị nghị gì nữa. Nhưng Vân Tấn Ngôn ôn hòa ân cần như vẻ bề ngoài. Đa nghi là trong những bản tính của ." Nếu , diệt sạch Quý gia nâng đỡ lên ngôi. Câu cuối sau Thẩm Mặc ra, chỉ liếc mắt nhìn Lê Tử Hà, khe khẽ thở dài. "Chúng ta giúp diệt trừ Cố gia, binh quyền đều ở trong tay , phải càng như ý sao?" Lê Tử Hà hiểu, đến lúc đó muốn lay động địa vị của , khó lại càng thêm khó. Thẩm Mặc cười khẽ, : "Thu binh quyền dễ dàng, thu lòng người khó khăn. Nếu có người kích động, những lão tướng theo Cố Vệ Quyền nhiều năm nhất định phục. Huống chi, trong đó còn rất nhiều thủ hạ cũ của Quý gia." Rốt cuộc ngươi có thân phận thế nào? Lê Tử Hà suýt nữa buột miệng hỏi. Am hiểu y thuật, suy nghĩ kỹ lưỡng chẳng có gì lạ, nhưng lại nắm chắc thế lực binh quyền trong triều đình. Dù là người xuất thân quan gia như nàng cũng chưa từng nghiên cứu cẩn thận như vậy. Nhưng ban đầu hứa hỏi, vậy cứ tin . Nếu quyết định hợp tác, do dự nữa. Cuối cùng mình vẫn quen những thứ kế trong kế, bẫy trong bẫy này. Có lẽ, có Thẩm Mặc ở đây, nàng mới có cơ hội thắng được Vân Tấn Ngôn. "Ngươi bày kế tống Nghiên phi vào lãnh cung, là mồi lửa trong trận nội loạn này. Bây giờ chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa là được." Thẩm Mặc nhìn Lê Tử Hà, nụ cười an ủi chậm rãi mặt, khiến trái tim vẫn lơ lửng của Lê Tử Hà từ từ hạ xuống. Chỉ cần khơi lên cuộc chiến giữa hai nhà Trịnh Cố, Vân Tấn Ngôn nhất định kiếm cớ tước binh quyền của Cố Vệ Quyền, rồi họ tìm cơ hội kích động lòng quân. khi nội loạn, ngôi vị hoàng đế của Vân Tấn Ngôn còn bền chắc nữa. Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà cười tươi với Thẩm Mặc, cuối cùng nàng cũng nhận biết được phương hướng của con đường báo thù này. Cuối cùng khí cũng hòa hoãn trở lại, hai người nhìn nhau cười, Lê Tử Hà lại đột nhiên cảm thấy lúng túng, rũ mí mắt làm bộ châm trà, Thẩm Mặc lại đoạt lấy bình trà, rót đầy rồi : "Sau đó nghỉ ngơi cho tốt." Lê Tử Hà yên lặng gật đầu, cho dù quan hệ hợp tác lợi dụng lẫn sau, vì sao Thẩm Mặc lại vẫn cho nàng cảm giác ấm áp như vậy? Thẩm Mặc còn định mở miệng gì đó, vừa mới hé môi liền dừng lại, ánh mắt rét lạnh, khẽ với Lê Tử Hà: "Có người tới." Lê Tử Hà nghi ngờ liếc nhìn , đứng dậy mở cửa, vừa hay nhìn thấy Ngụy công công cầm đèn lồng tới. Thấy Lê Tử Hà, ông khom lưng cất giọng nhã nhặn: "Lê ngự y, Hoàng thượng triệu kiến." Lê Tử Hà hơi kinh ngạc, chẩn mạch sao? Sáng nay vừa mới sáng mai mới đến qua, sao bây giờ lại cho gọi? Quay đầu lại cho Thẩm Mặc ánh mắt an tâm, đóng cửa lại rồi theo Ngụy công công tới Cần Chính Điện. Đèn dầu trong Cần Chính Điện sáng trưng, còn thắp nhiều hơn bình thường hai ngọn đèn. Lúc Lê Tử Hà bước vào thấy Vân Tấn Ngôn cầm quân cờ màu đen, nhìn chằm chằm vào bàn cờ đầy những quân đen trắng, nhíu mày trầm tư. Ánh đèn sáng rỡ, áo bào minh hoàng, màu sắc vàng ấm chiếu lên mặt khiến đường nét ngũ quan cực kỳ ràng. Giữa hàng mày vẫn mang nét cười, tăng thêm vẻ nhu hòa. Lê Tử Hà chỉ nhìn lướt qua rồi quỳ xuống hành lễ, ôn hòa khiêm tốn. Đây là ảo giác Vân Tấn Ngôn từng cho mình, từng cho người khác. Luôn cười dịu dàng với tất cả mọi người, nhưng vào lúc lơ đãng nhất lại cho người đó đao dịu dàng nhất. "Bình thân." Vân Tấn Ngôn ngước mắt lên, vẫn nhìn chằm chằm bàn cờ, hờ hững : "Lê ngự y biết chơi cờ ?" Lê Tử Hà đứng dậy, cúi đầu cung kính : "Vi thần ngu dốt, chưa từng học." ra nàng biết chơi cờ. Thân là con thừa tướng, Quý Ninh cố ý vun trồng, Quý Lê ham chơi nhưng ngốc, về lâu về dài, có thể là cầm kỳ thư họa gì là tinh thông. Nhưng nếu là Lê Tử Hà, biết tốt hơn. Huống chi, kỳ phẩm xem nhân phẩm, dù bình thường nàng hết sức chú ý, nhưng bàn cờ, những lúc mình chú ý, bản chất tương tự Quý Lê cất giấu sâu trong linh hồn nhất định bộc lộ trong lơ đãng. "Vậy à?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày, hơi thất vọng, cười : "Vậy khanh dọn bàn cờ này ." Dứt lời, đặt quân cờ đen trong tay xuống. Lê Tử Hà hơi nhìn sang, vốn định thắng thua, nhưng quân cờ này đặt xuống, ván cờ lại ở thế hòa. Lê Tử Hà hơi khom người, cúi đầu đến đối diện Vân Tấn Ngôn, bình thản nâng tay, chia quân cờ thành hai bên đen trắng rồi thả vào trong hộp. Quân cờ vốn lạnh lẽo, nhưng bởi vì bàn tay Lê Tử Hà cũng lạnh buốt nên nàng hề cảm thấy lạnh. Bỗng dưng tay nóng lên, ngẩng đầu chợt thấy đôi mắt đen nhánh, chứa ý cười của Vân Tấn Ngôn, bàn tay mang nhiệt độ quen thuộc nắm lấy tay nàng, vuốt ve tỉ mỉ, khẽ cười rồi : "Tay của Lê ngự y còn mảnh khảnh mềm mại hơn nữ tử bình thường, e rằng phi tần của trẫm còn bằng......" Lê Tử Hà ngẩn ra, quân cờ kẹp giữa hai ngón tay chợt rơi xuống.
Chương 36: Thăm dò Hơi ấm trong Cần Chính điện vấn vít trước mắt Lê Tử Hà như vương thành lớp hơi nước. Nam tử đối diện có khuôn mặt và nụ cười quen thuộc, hơi thở và độ ấm quen thuộc, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm thấy đáy lại tìm thấy chút tình cảm nào, chỉ có nụ cười hờ hững từ từ lan ra, nhưng cũng hàm nghĩa là gì. Vân Tấn Ngôn nhàng nâng tay nàng lên, thậm chí còn khẽ vuốt ve. Ngay khi Lê Tử Hà thấy động tác kỳ lạ giữa hai người, phản ứng đầu tiên là muốn rút tay về. Bàn tay kia từng nhuốm máu của cả Quý phủ, sao có thể đụng vào nàng được? Nhưng nàng chợt khựng lại. Phản ứng quá kịch liệt nhất định khiến nghi ngờ, nhưng nếu rụt lại, bàn tay của tựa như sắt nung, khiến nàng đau đến mức chỉ muốn chém đứt tay mình. Trăm ngàn ý nghĩ thoáng qua, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Quân cờ rơi xuống đất, vang tiếng giòn giã lọt vào tai nàng. Lê Tử Hà vội quỳ xuống, tay kia rút ra vô cùng tự nhiên, dập đầu lớn tiếng : "Vi thần thất thố, xin Hoàng thượng giáng tội." Tay Vân Tấn Ngôn trống , nhìn bàn cờ lộn xộn, lại nhìn lướt qua vẻ hoảng loạn của Lê Tử Hà, bật cười tiếng : "Bình thân, là trẫm nắm tay ái khanh, có chút thất thố mới đúng." "Tay của vi thần phải ngâm trong thảo dược từ năm này qua năm khác, khô ráp vàng vọt khó coi, vì giã dược mà dầy cộm vết chai, làm tổn thương thánh thể, xin Hoàng thượng giáng tội!" Lê Tử Hà quỳ dưới đất chịu đứng dậy. Tay nàng chỉ hơi hơn tay nam tử bình thường, nếu là mảnh khảnh còn miễn cưỡng nghe được, nhưng mềm mại? Liếc nhìn qua, chẳng ai có thể dùng được từ này, chứ đừng đến chuyện nắm nó ở trong tay. Như vậy, lời và động tác này của Vân Tấn Ngôn có ý gì đây? "Ái khanh đừng lo lắng, trẫm nhất thời mơ hồ." Vân Tấn Ngôn cười ôn hòa, đứng lên định nâng Lê Tử Hà dậy. Lê Tử Hà khéo léo tránh khỏi tay , tự dậy đứng ở bên, cúi đầu chờ sai bảo. Vân Tấn Ngôn nhìn Lê Tử Hà, đôi mắt cảm xúc. ngồi xuống, chậm rãi thả quân cờ vào trong hộp, cho dời bàn cờ xuống, khẽ : "Chẩn mạch." Lê Tử Hà lấy gối bắt mạch mang bên mình, đặt lên bàn, còn chưa bắt đầu chẩn mạch nghe Vân Tấn Ngôn : "Trước khi ái khanh lạy Thẩm Mặc làm thầy, là người ở đâu vậy?" "Hồi bé thần mắc bệnh nặng, trừ tục danh của mình còn lại nhớ gì cả. Chỉ biết khi tỉnh lại sống cùng đám ăn xin ở Vân Đô, vì vậy đoán chừng trước khi mình bị bệnh cũng là ăn xin." Lê Tử Hà cúi đầu trả lời, khi về chuyện qua, giọng điệu hề xao động. "Tại sao lại học y?" Vân Tấn Ngôn tỏ vẻ đế vương, chỉ tò mò hỏi như hai người bình thường chuyện phiếm. "Thần nghe gia gia chết do bệnh nặng, thần cũng sống sót sau cơn bệnh nặng, mong học y để tự bảo vệ mình, cũng có thể cứu người." Lê Tử Hà thấy Vân Tấn Ngôn đặt tay lên gối, vươn tay ra bắt mạch. " ra là như vậy..…" Vân Tấn Ngôn cười khẽ tiếng. Đột nhiên như nhớ ra cái gì, : "Vào ngày đông chí nửa tháng sau, hoàng cung tổ chức đại lễ. Diêu phi ưa náo nhiệt, nhưng gần đây thân thể yếu ớt, nàng bất mãn muốn Ân ngự y chẩn bệnh, hôm qua tìm trẫm chỉ đích danh muốn khanh chẩn mạch. Mấy ngày nay khanh theo Ân ngự y học hỏi, lần trước Phùng viện sử hộ cho khanh, nàng làm khó cho khanh đâu, đừng lo lắng." Lê Tử Hà rụt tay lại rồi chắp tay : "Thần tuân lệnh. Mạch tượng Hoàng thượng có gì khác, có điều vô cùng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi." Vân Tấn Ngôn gật đầu, phất tay ý bảo lui ra. Lê Tử Hà ra khỏi điện, cơn gió mát giúp nàng tỉnh táo hơn nhiều. Vì sao Diêu phi lại tìm nàng chẩn mạchchứ? Trận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện sáu năm trước, bệnh điên của nàng sáu năm qua, Vân Tấn Ngôn dung túng nàng đủ điều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà mình biết? Lần trước dò hỏi Phùng Tông cũng có kết quả, như vậy lẽ nào phải dò hỏi Diêu phi? Lê Tử Hà thở dài hơi, nếu muốn dò hỏi phải suy nghĩ kỹ hơn. Diêu phi hôm nay còn là Diêu nhi nữa. Trở lại Thái y viện, Thẩm Mặc rời , Lê Tử Hà lấy chậu nước để rửa mặt, dưới ánh nến leo lắt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình qua mặt nước. Nếu là nữ tử, diện mạo này của nàng cũng chỉ bình thường, nếu là nam tử cũng được cho là thanh tú. Nhưng nam tử có làn da trắng noãn cũng có gì lạ. Vuốt ve hầu kết gắn chặt cổ mình, sao có thể để lộ sơ hở? Hay do là giọng của mình? Bình thường nàng rất ít , hơn nữa còn chú ý hạ thấp giọng, thể nào khiến kẻ khác nghi ngờ được. Nhưng hôm nay ý đồ thăm dò của Vân Tấn Ngôn quá mức ràng, chẳng lẽ mình có động tác thích đáng? Lê Tử Hà nhớ nhớ lại những hành vi cử chỉ của mình trong hai lần gặp mặt Vân Tấn Ngôn, nhưng tìm được đầu mối. Nhíu mày đổ sạch nước, ngày mai hỏi Thẩm Mặc xem có thuốc có thể làm cho giọng khàn thêm chút mới được. Thò đầu ra khỏi cửa sổ, Lê Tử Hà nhìn phòng của Thẩm Mặc. Là trong tám gian phòng ở tiền điện. Từ cửa sổ phòng nàng có thể nhìn thấy mặt bên của cánh cửa sổ phòng . Ánh nến chưa tắt, hình như Thẩm Mặc ngồi trước bàn, bóng dáng nghiêng đầu bên cửa sổ hề nhúc nhích. Lê Tử Hà chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng cửa sổ, nằm xuống ngủ. Nàng hề biết ánh nến đó tỏ suốt đêm thâu. Trưa ngày hôm sau, Lê Tử Hà theo Ân Kỳ đến Đào Yểu điện chẩn bệnh cho Diêu phi, hiển nhiên Ân Kỳ bất mãn khi bị Lê Tử Hà xen vào. Trước khi hung dữ lườm nàng, sau đó để ý tới nàng mà thẳng về phía trước. Lê Tử Hà cũng chẳng quan tâm. Nàng cần người khác đối tốt với mình, cũng để ý tới chuyện người khác thù hằn mình, chỉ cần ngăn trở con đường của nàng, người ta muốn làm gì cũng được. Hôm nay trong hậu cung này, Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, chỉ còn lại Diêu phi được sủng ái nhất. Nhưng Đào Yểu điện lại náo nhiệt như thường ngày, cung nữ thái giám bị đuổi phân nửa, những người còn lại đều lui ra đứng canh ở ngoài điện. Lê Tử Hà theo Ân Kỳ vào điện, vừa mới vào thấy chén trà bị ném qua, đập xuống đất vang tiếng giòn giã. Cũng may phản ứng kịp thời, tránh thoát trong gang tấc. Ân Kỳ được may mắn như vậy, nước trà nóng bỏng vẩy lên người, hận thể lập tức cởi quan phục ra, muốn kêu đau lại dám, bức bối khó chịu. Ông đành phải kéo y phục ra quạt quạt, sau đó Diêu phi quát to tiếng, làm ông giật bắn cả mình. "Ân ngự y! Vào Đào Yểu điện của Bổn cung mà thèm hành lễ sao, chẳng lẽ Hoàng thượng cho ngươi đặc quyền này?" Ân Kỳ quay đầu lại, phát Lê Tử Hà quỳ đâu ra đấy, ngẫm lại mấy ngày liên tiếp Diêu phi luôn gây khó khăn cho mình, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, lớn tiếng tham bái: "Thần tham kiến Diêu phi nương nương, nương nương vạn phúc!" "Lăn tới đây!" Ân Kỳ nghe vậy, dám đứng dậy, quỳ lê gối dưới đất đến trước giường Diêu phi, dập đầu : "Thần Ân Kỳ chẩn mạch cho Diêu phi nương nương." Diêu phi nằm giường, sau màn che chỉ thấy bóng người mờ ảo, tiếng cười khinh thường khẽ vọng ra: "Ngươi chẩn mạch? Chẩn được cái gì sao? Mấy ngày này bổn cung vô cùng khó chịu, mà chưa thấy có chuyển biến gì tốt, ngươi làm ngự y nhận bổng lộc làm gì?" "Vi thần đáng chết! Xin nương nương trách phạt!" Ân Kỳ chỉ biết dập đầu xuống đất, nghĩ mãi ra bản thân đắc tội với Diêu phi lúc nào. Trước kia còn rất tốt, kể từ khi Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, Diêu phi có việc gì cũng gây , chẳng lẽ nàng ta bẩm sinh hiếu chiến, thiếu đối tượng để gây nên tới tìm mình? Lại nghe Diêu phi cười khẽ, vén màn tơ lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Ân Kỳ, : "Trách phạt đương nhiên là tránh được." Ân Kỳ run lên, vốn là lời khách sáo chốn quan trường, nhưng Diêu phi vừa như thế, hơn nữa ánh mắt đó khiến ông run lẩy bẩy, vội dập đầu : "Nương nương thứ tội! Nương nương thứ tội!" "Ta thấy áo bào của Ân ngự y ướt sũng hết cả rồi." Diêu phi ngồi thẳng người, ý bảo Duyệt nhi bên cạnh kéo màn che ra hộ nàng, rồi tiếp: "Ân ngự y mau mau cởi ra , tránh nhiễm phong hàn." Ân Kỳ tái mặt, bảo ông cởi áo bào trước mắt bao người, về sau còn có mặt mũi nào lại trong cung nữa? ngừng dập đầu, : "Vi thần ti tiện, làm phiền nương nương quan tâm!" "Hả? ngại à?" Diêu phi nhíu mày, nhìn chòng chọc vào Ân Kỳ lần nữa, hài lòng cười tiếng, bảo Duyệt nhi đỡ nàng dậy. Duyệt nhi lo âu lắc đầu, Diêu phi nhíu mày, những vẫn đứng lên, quay người cầm lấy chậu gỗ giá gỗ bên giường, nâng lên. "Ào" tiếng, nước lạnh đổ hết lên người Ân Kỳ. Ân Kỳ chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy như mưa to ập xuống, cả người ướt đẫm, mở to mắt. Cơn gió thổi qua, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập. " phải ngươi muốn trừng phạt sao? Cút ra ngoài quỳ! có lệnh của Bổn cung, được đứng dậy!" Diêu phi ném chậu gỗ xuống, hung dữ lườm Ân Kỳ, quay lại ngồi lên giường. Nỗi bực tức dâng lên trong lòng Ân Kỳ.Ngay cả Hoàng thường còn chưa từng đối xử với ông như vậy, nha đầu này xuất thân tỳ nữ, dựa vào đâu mà phách lối như vậy? Tức tức, cuối cùng dám gì, ngay cả Nghiên phi nàng ta còn có thể lật đổ, đừng đến ngự y quyền thế gìnhư ông. Phẫn nộ dập đầu, cắn răng đứng dậy, cúi đầu khom lưng nhanh chóng ra khỏi điện, vẫn quên trừng mắt với Lê Tử Hà. Nghĩ lại gặp nạn cũng chỉ mình chịu. phải lần trước Lê Tử Hà bị nàng vô duyên vô cớ đánh cho ba roi sao? Lê Tử Hà chẳng lấy làm lạ gì với thay đổi của Diêu phi, nhưng nếu nàng ta vẫn cắn mình buông, đừng trách nàng xuống tay trước. Diêu phi ngồi ở bên giường, tâm trạng có vẻ tốt lên, cất tiếng: "Phía ngoài là Lê ngự y?" "Chính là vi thần." Lê Tử Hà trầm giọng trả lời, bên trong có động tĩnh, chỉ có tiếng quần áo, chốc lát liền thấy Diêu phi mặc trường sam màu đỏ, khoác áo choàng trắng như tuyết bước ra khỏi bình phong. Lê Tử Hà còn do dự có nên mở miệng khuyên giải hay , nghe thấy Duyệt nhi bên cạnh nàng : "Nương nương, nương nương còn chưa đủ tháng, nên lại, bên ngoài gió lớn trời lạnh…" "Bổn cung biết." Diêu phi ngắt lời nàng, liếc nhìn Lê Tử Hà, khóe miệng dâng vẻ khinh miệt, : "Ngươi đứng lên , theo ta gặp chủ cũ của ngươi." Đến lãnh cung? Lê Tử Hà hơi kinh ngạc, nhưng vẻ mặt thay đổi, cúi đầu theo sau Diêu phi. Ra điện thấy Ân Kỳ run lẩy bẩy quỳ gối trong gió rét, Lê Tử Hà nhíu mày. Coi như trước kia nàng nhìn lầm Diêu Nhi, nhưng hôm nay hành vi của Diêu phi khiến người ta khó hiểu. Trước kia nơi luôn chĩa mũi nhọn vào Nghiên phi có thể là để tranh giành tình cảm, làm khó nàng trăm bề, có thể bởi vì thể chấp nhận chữ viết gần giống Quý Lê của nàng. Nhưng còn Ân Kỳ này? Nếu muốn sống yên ổn ở hậu cung, Diêu phi ngu xuẩn đến mức đắc tội với tất cả mọi người chứ? nghĩ ra thôi nghĩ nữa, bây giờ nàng nên quan tâm đến chuyện này. Lê Tử Hà chìm trong tâm trạng, nhưng vẫn nên cảnh giác trước con đường trước mắt, xem Diêu phi mang nàng đến lãnh cung để làm gì. Khí trời chuyển lạnh, lãnh cung lại càng lạnh lẽo, tiếng gió ào ạt từng cơn như xen lẫn tiếng khóc của nữ tử. Lê Tử Hà thấy Duyệt nhi trước cực kỳ lo lắng nhìn mình sau, buông mắt coi như nhìn thấy. Diêu phi cho tất cả thái giám cung nữ lui ra, chỉ mang theo hai người nàng. Vào cung, quay đầu hỏi: " ta ở đâu? Đưa Bổn cung qua đó." Lê Tử Hà sáng tỏ, : "Nương nương theo thần." Lấy danh chẩn mạch để mình đưa nàng đến chỗ của Nghiên phi, muốn lấy tư thái người thắng khoe khoang đắc ý sao? Khóe miệng Lê Tử Hà lướt qua nét cười khẽ khó có thể phát , dựa vào trí nhớ rẽ trái rồi rẽ phải, đến trước tiểu điện, đứng sang bên cung kính : "Nương nương, chính là nơi này." Trong tiểu điện cực kỳ tĩnh lặng, u có tia ánh sáng mặt trời. Diêu phi nhìn lướt qua Lê Tử Hà, : "Ngươi theo ta vào trong, Duyệt nhi chờ ở bên ngoài." Lê Tử Hà xốc lại cái hòm thuốc vai, nhiều mà tiến bước theo vào. Lần trước tới đây tiểu điện còn đầy bụi bậm, bây giờ được dọn dẹp sạch thỏa đáng, có điều thiếu đồ trang trí nên có vẻ hơi tiêu điều. Cố Nghiên Lâm nằm nghiêng giường, đắp người là lớp chăn bông mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, nhìn kỹ còn thấy nứt nẻ bong tróc. Mắt hé mở, ngẩn ngơ nhìn xà gỗ cạnh giường. "Ơ, tinh thần tỷ tỷ tệ lắm nhỉ." Giọng vọng đến, Diêu phi mặc bộ đồ đỏ rực, áo choàng trắng như tuyếtđập vào mắt Cố Nghiên Lâm. Nàng hờ hững liếc nhìn rồi quay mặt . "Ha ha, tỷ tỷ giờ đây đạm bạc hơn nhiều rồi. Chẳng lẽ lãnh cung này khiến cho tính tình của tỷ tỷ cũng lạnh ?" Diêu phi tìm bừa cái ghế, ngồi xuống cạnh bàn, khẽ cười rồi nhìn vào Cố Nghiên Lâm. hề che giấu vẻ hào hứng và hài lòng mặt, nhướng mày với Lê Tử Hà: "Lê ngự y, còn chẩn mạch cho chủ tử của ngươi ?" "Thần nguyện trung thành với Hoàng thượng, dám phụng người khác làm chủ!" Lê Tử Hà khom lưng chắp tay, nhún nhường . "Đúng vậy, trong cung này, có thừa tướng tướng quân, dưới là cung nữ thái giám, có ai dốc sức vì Hoàng thượng?" Diêu phi làm bộ như hoàn toàn tỉnh ngộ, nhíu mày thương tiếc lắc đầu với Cố Nghiên Lâm: "Chậc chậc, đáng tiếc có số người hết lần này đến lần khác muốn đối đầu với Hoàng thượng, vọng tưởng lôi kéo người khác. Kết quả… Ai, muội muội đọc nhiều sách, biết lời dễ nghe, nhưng từng nghe câu, cái gì nhỉ, trộm gà được còn mất nắm thóc!" Càng đến phần sau, giọng Diêu phi càng sắc bén, cuối cùng thở dài hơi, với Lê Tử Hà: "Nhìn tỷ tỷ nhu nhược như vậy, Lê ngự y vẫn nên xem nàng thế nào ." Lê Tử Hà gật đầu tiến lên, lại bị Diêu phi ngăn lại: "Khoan ! Ha ha, bổn cung hồ đồ, ngày ấy bổn cung nghe , Hoàng thượng , chỉ cần giữ lại mạng cho tỷ tỷ, có phải ? Sống cho tốt à, cần làm phiền Lê ngự y rồi, lui ra ." Ban đầu Cố Nghiên Lâm còn thẫn thờ nằm giường, dư sức để ý, vừa nghe thấy câu "Chỉ cần giữ lại mạng" mà Diêu phi cố ý nhấn mạnh, đột nhiên toát ra ánh mắt tuyệt vọng đến sắc bén, nhìn chằm chằm vào Diêu phi, giùng giằng ngồi dậy, cắn chặt môi, như muốn cắn đến đầm đìa máu tươi mới chịu bỏ qua. Lê Tử Hà chỉ liếc nhìn Cố Nghiên Lâm, rồi mang hòm thuốc rời . Diêu phi cười càng thêm rực rỡ, áo choàng người rung rung, đứng lên : "Sao thế, tỷ tỷ muốn gì? Hôm nay chỉ có hai tỷ muội ta ở đây, cứ đừng ngại." Môi Cố Nghiên Lâm lộ dấu răng đỏ tươi, tròng mắt tràn đầy vẻ phẫn hận, như muốn bao phủ Diêu phi, cắn răng thốt lên chữ: "Cút!" "Cút?" Diêu phi nhíu mày, chậm rãi bước đến trước giường Cố Nghiên Lâm, vươn tay kéo mái tóc dài của nàng, hung ác : "Cho tới bây giờ, cũng tới phiên ngươi chữ này với bổn cung!" Thân thể Cố Nghiên Lâm vốn suy yếu, bị Diêu phi kéo mạnh mà ngã nhào xuống giường, chăn bông trượt xuống, hơi lạnh ập tới, cắn răng : "Tiện tỳ! Coi như ngươi leo lên hậu vị, cũng thay đổi được ngươi là tiện tỳ! Bay lên cũng làm được phượng hoàng!" "Bổn cung thèm làm phượng hoàng!" Diêu phi tay giữ chặt cánh tay Cố Nghiên Lâm, tay ra sức kéo nàng xuống giường, đầu gối đập xuống đất vang tiếng trầm đục, Diêu phi nghe càng thêm sảng khoái, : "Cảm giác bị vứt bỏ cũng tồi chứ? Cảm giác mất con cũng thoải mái chứ? Bổn cung sợ cho ngươi biết, đứa bé kia, là ta giết!" Cố Nghiên Lâm chợt ngẩng đầu, tóc dài bị Diêu phi kéo rối tung trước mắt, cặp mắt như muốn ra máu. Đứa bé, ta đứa bé nào? "Đứa bé của ta, là ta tự tay giết!" Diêu phi nhìn thẳng vào mắt Cố Nghiên Lâm, đôi mắt cũng đỏ bừng, trong nụ cười quái dị hàm chứa nỗi thù hận, chậm rãi : "Con của ngươi, cũng là ta giết đấy." "Tiện nhân! ! phải là người! Kẻ điên! Ngươi điên rồi!" Cố Nghiên Lâm hít hơi, vùng vẫy đứng dậy, dốc hết sức khàn giọng kêu lên: "Ngươi trả con cho ta! Trả con cho ta!" Cố Nghiên Lâm tiến lên muốn kéo Diêu phi, bị nàng trở tay đẩy ra, ngã rầm xuống đất. "Ha ha!" Diêu phi đột nhiên dịu dàng hẳn , ngồi xuống buông mắt nhìn Cố Nghiên Lâm ngã dưới đất vô cùng khốn khổ, xoa tay, cười : " ra cũng thể coi là vậy, tuy ta đẩy ngươi ngã, nhưng cũng được Hoàng thượng ân chuẩn. Cho nên, ta à, tối đa cũng chỉ tính là đồng phạm…" " bậy! Cút! Ngươi cút cho ta!" Mỗi lần nghe đến hai chữ "Hoàng thượng", nỗi tuyệt vọng của Nghiên phi càng thêm nồng đậm. Lúc này nghe Diêu phi như thế, nước mắt thể ngừng được, mãnh liệt tuôn trào. Diêu phi cười càng thêm đắc ý, tiếp tục : "Nếu phải Hoàng thượng ngầm cho phép, Bổn cung ngốc đến nỗi đẩy ngã ngươi trước mặt . Ngươi cho rằng ngươi câu kia có thể khiến Bổn cung kích động như vậy sao?" Sắc mặt Cố Nghiên Lâm lại càng tái nhợt, thậm chí thoáng qua màu đen, thể ngăn dòng nước mắt, thể thêm lời phản bác. "Quý Lê thành ma cũng tha thứ cho ta…" Diêu phi đột nhiên cười khẽ, ánh mắt hơi rệu rã, nhưng chợt bừng sáng, đứng dậy cho Cố Nghiên Lâm bạt tai, cười to, : "Ha ha, như vậy tiểu thư bỏ qua cho ngươi ư?" Cố Nghiên Lâm che mặt, lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cũng lau sạch nước mắt, quỷ mị cười khẽ: "Xấu nhất chỉ là ở trong lãnh cung cả đời…" "Đúng vậy!" Diêu phi lớn tiếng ngắt lời Cố Nghiên Lâm, khóe miệng hàm chứa nụ cười sảng khoáichậm rãi : " đến cùng, con ngươi cũng chính do ngươi tự tay hãm hại mà thôi. Ngươi dùng cốt nhục của mình đổi lấy tham sống sợ chết trong lãnh cung, ta dùng máu mủ của ta đổi lấy cả đời vinh sủng. Ha ha, Cố Nghiên Lâm, ngươi cho rằng như vậy là chấm dứt rồi hả? Ta cho ngươi biết, có Diêu nhi ta ở đời ngày, các ngươi! Tất cả đừng mơ có ngày tốt lành!"