Chương 38 Phòng của ngài phải ở đây! khí giống như ngưng kết. Lam Tranh chậm rãi tới trước giường Khuynh , thò tay xốc màn che lên. Nàng gần như chôn đầu trong cánh tay, lúc tới gần như là co rúm lại, nhắm hai mắt lại dường như là chờ đợi xả lửa giận lên người nàng. Tâm tình Lam Tranh đột nhiên khá hơn, ánh mắt của dừng ở chiếc nhẫn Ngọc Hoàn ngón tay bé của nàng, : “Kỳ thực cũng hoàn toàn là lỗi của nàng, bởi vì nàng có bản lĩnh cao như vậy.” Khuynh thất thần ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Lam Tranh ngồi ở bên cạnh mình, hơn nữa bắt đầu cởi quần áo của !! “Ngài… ngài làm cái gì?!” Tâm vừa mới buông lỏng xuống lại vang lên chuông báo động, Khuynh hoảng sợ nhìn thẳng . “Ta chẳng phải nam nhân đói bụng ăn quàng.” Lam Tranh nhàng nhìn nàng từ đầu đến chân:“Ta cũng thích bắt buộc nữ nhân có ngực.” Lam Tranh vừa đặt áo ngoài xuống, lại nhìn Khuynh , dường như là do cảm xúc tác động, nhàng ho khan lên. “Ngài thoải mái sao?” Khuynh thử hỏi: “Có phải ta gây rất nhiều phiền toái cho ngài hay ?” “Ừ.” “‘Ừ’ là chuyện gì xảy ra? Ngài thể ràng được sao?” “Ta mệt.” nằm ở bên cạnh nàng, đuổi nàng đến mép giường bên trong, sau đó nhắm mắt lại. “Nhưng phòng của ngài phải ở đây!” “Tất cả phòng nơi này đều là của ta.” Dường như là ngại nàng quá ồn, trở mình cái, thò tay nắm ôm lấy hông nàng, gắt gao siết chặt vào trong lòng, dùng bờ ngực rắn chắc của mình chặn miệng nàng lại. Toàn bộ mặt Khuynh lại đỏ lên. vất vả tránh thoát, khai mở gông cùm xiềng xích của ra, hơi thở của Lam Tranh cũng đều đều, có vẻ như ngủ rất sâu, gương mặt tinh xảo có vẻ tái nhợt trong suốt, tiếng hít thở như có như , giống như hơi chút dùng lực có thể khiến bể nát. Khuynh nhớ tới bộ dáng vừa rồi của , khinh địch như vậy mới bị đánh bại, còn có lời Già Diệp vừa mới . Ở nơi này lâu như vậy, nàng cảm thấy Già Diệp cáu kỉnh là tốt, cho dù là người bên ngoài nhân bình luận ầm ỉ, cũng châm chọc khiêu khích nàng, thậm chí còn có thể tận tâm tận lực an bài xong hết thảy, nhưng ánh mắt nhìn nàng phảng phất như là có thâm thù đại hận. Nàng rốt cuộc làm chuyện gì mà bị người ta hận như vậy. Khuynh mặc quần áo tử tế rúc vào góc giường, ôm đầu gối lẳng lặng ngồi. Lúc này đây Lam Tranh hình như muốn ở phòng này cả đêm.
Chương 39 Bọn họ là ai Ngày hôm sau, Lam Tranh tỉnh lại lúc Khuynh co rúc trong góc giường ngủ rất say. Cho dù là ngủ, mày của nàng lại luôn giãn ra, mặt tràn ngập bất lực cùng mờ mịt, tư thế ngủ cực kỳ có cảm giác an toàn, giống con thú con, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng nàng kích động từ trong mây rơi vào cỗ kiệu của , gương mặt kinh hoàng. Lam Tranh đưa ngón tay tới vén tóc của nàng ra sau vành tai. “Chờ ta chán thả nàng .” tới gần nàng, như là nhớ tới cái gì, lại ở bên tai của nàng nhàng thào: “Nhưng Khuynh , cần biết nàng là ai, cần mang ý đồ trêu chọc ca ca ta, nàng trêu chọc nổi.” Ánh nắng sớm rơi xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng. Già Diệp ở bên ngoài trông đêm, quả thực là dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh cả đêm, chờ cửa đẩy ra, tê chân đứng vững, bị ván cửa vỗ trúng sau ót của , thiếu chút nữa ngã sấp mặt đất. “Điện… điện hạ.” lảo đảo đứng lên vội vàng nghênh đón: “Thân thể của ngài như thế nào?” Lam Tranh rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Người bên ngoài cuối cùng sao?” “Hả?” Già Diệp . “Vậy ngươi giữ ở ngoài cửa cả đêm là vì cái gì?” Lam Tranh dừng chút, lại nhàng ho khan: “Ngươi lẽ nào lại sợ hãi ta làm cái gì với nàng hay nàng làm cái gì với ta sao?” Bị đoán trúng tâm tư, Già Diệp xấu hổ vô cùng. Khi chuyện, bọn họ trở về, cửa tẩm cung đóng lại, Lam Tranh vào trong điện, Già Diệp vội vàng đuổi theo, muốn tìm chút thuốc, lại thấy chủ tử của mình đột nhiên cắt ngón tay của mình, giọt máu tươi hạ xuống, dùng lực mang theo giọt máu vẽ ra pháp trận trong trung, đường cong màu đỏ giống như biến thành con giao long đỏ quấn quanh ở cánh tay , theo động tác của mà bay múa!! Lam Tranh vung tay niệm chú, giao long hóa thành quầng lửa. Sắc mặt Già Diệp biến đổi, sợ hãi : “Cái này – -!!!” Chỉ thấy ở bên trong quầng lửa có hình ảnh mấy bóng đen nấp ở cột trụ trời, tầm mắt có thể giám thị phòng Khuynh , từ khi Lam Tranh vào phòng của nàng, bọn họ liền rời , thậm chí có thể thấy ràng bọn họ sử dụng pháp thuật thấu thị, bởi vì bọn họ nấp vô cùng tốt, sử dụng thủ đoạn cũng cực kỳ cao, vẫn gây bất kì biến đổi gì. Thẳng đến bình minh, bọn họ mới chậm rãi rời , thấy chút dấu vết. Già Diệp đổ ra thân mồ hôi lạnh, canh giữ ở cửa cũng có phát ! “Thuộc hạ biết tội – -” quỳ xuống, trong lòng nổi lên ngàn tầng ý lạnh. Hôm qua điện hạ bị thương, nếu mình canh giữ ở cửa, chẳng phải có khả năng phát sinh chuyện tình càng tệ hơn sao. Lam Tranh lắc đầu. Người ngoài đều biết thời tiết cung Thiên Xu đại biểu cho tâm tình của , lại biết trận pháp như vậy có thể bảo vệ hết thảy tòa cung điện này. Từng bông hoa từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều là dùng linh lực hạ ấn chú, liền như mắt của , có bất kì tình gì có thể giấu diếm được tầm mắt của . “Điều tra bọn họ là loại người nào.” vung tay lên, hình ảnh biến mất. Rồi sau đó nhàng nhắm mắt lại: “Còn có quan hệ của Khuynh cùng bọn họ.” Chương 38 Khế ước Sau đó, Lam Tranh dời phòng Khuynh đến trong tẩm cung của . Tuy rằng phải chung giường, bất quá cũng cách xa. Cái vị vị trí vốn là của Già Diệp dùng để chuyên môn hầu hạ , chỉ dùng mảnh bình phong khổng lồ che lại, thậm chí bồn tắm cũng để bên trong. “Làm tỳ nữ của ta có rất thu nhập rất cao.” Dừng chút, Lam Tranh dắt nàng tiến vào: “Chi phí ăn mặc lúc trước của nàng còn ghi ở sổ sách, bao gồm cống phẩm nàng ăn trong thời gian ở điện nữ thần quan, thấy thứ nàng dùng như tiên dược, tính theo giá trị của con người, bây giờ cho dù bán nàng cho tộc U Minh làm nô lệ ngàn kiếp đều có cách nào trả hết nợ. Mà tộc U Minh là cái tộc tàn nhẫn trong thần tộc, bọn họ là hậu duệ lai giữa Thần Tộc cùng tộc Tu La, ở U Minh sơn cốc, bọn họ khát máu hiếu chiến, nô lệ thế gian như nàng chỉ sợ sống qua nổi ngày. Nàng có muốn lựa chọn chút ? Khóe môi gợi lên chút độ cong, tức thời gương mặt hơi tái nhợt cười rộ lên, lực sát thương vẫn đầy đủ mười phần. Khuynh dùng ánh mắt kinh khủng nhìn : “Ta tuyệt đối hầu hạ người khác.” “Vậy nàng mặc quần áo sao?” “.” “ ăn cơm ?” “.” “ ngủ sao?” “Đợi chút, ngài có ý tứ gì?!” Khuynh mơ hồ nghe ra cái gì đúng, thần kinh căng ra. Lam Tranh nhìn lướt qua nàng, dùng loại ánh mắt có chút ghét bỏ: “Nếu cạnh nàng có nhiều thức ăn ngon, nàng bụng đói ăn quàng lựa chọn đống xương cốt ai muốn sao? Hơn nữa nàng trừ bỏ đồng ý, còn có lựa chọn khác sao?” Mười phút sau, hiệp nghị đạt thành. Nhưng Khuynh nhìn thoáng qua khế ước bày ngay trước mắt, tay lại hạ nổi bút. Nội dung đại khái là nhiệm vụ công việc của mình ở Thần giới, làm tỳ nữ của Lam Tranh, công việc đại khái bao gồm hầu hạ mặc quần áo, ăn cơm, cam đoan tẩm điện sạch – đều là việc Già Diệp làm trước đây, lương gấp đôi nữ thần quan bình thường, tương đương với trợ lý cao cấp của giám đốc ở trần thế. Nếu nàng có thể trở về thế gian, lương dư thừa chuyển thành chúc phúc cho thân nhân của nàng, nếu nàng thể trở về, nàng có thể rời nơi này sau khi trả sạch nợ. Dưới cầu của Khuynh , cuối cùng còn tăng thêm câu, ở trong lúc công tác đối bắt buộc Khuynh làm chuyện tình vượt qua phạm vi khế ước. Lam Tranh có vẻ như cũng rất phối hợp, hề cầu quá đáng, đối đãi cũng hợp lý. Đối với bình người thường mà , cái khế ước này giống như là bánh thịt từ trời rớt xuống, nhưng Khuynh luôn có loại dự cảm bất an, bánh thịt quá lớn đè chết người đó =_=|||. “Nàng còn muốn thêm điều kiện gì ?” Nhìn nàng chần chừ lâu, Lam Tranh gõ gõ ngón tay mặt bàn, “Có lẽ nàng muốn bị bán cho người khác làm nô lệ?” “Ta còn phải người nơi này, ngài có quyền tự tiện mua bán ta! Điện hạ Trường Minh ràng chỉ , ta tại có thể theo ngài tu hành, thẳng đến khi có thể nuốt quả của thần thụ.” “Già Diệp, liên hệ với tộc U Minh.” Lam Tranh nhàng ngắt lời nàng: “ cho bọn họ biết nơi này có nô lệ hiếm có, bọn họ nhất định có hứng thú.” “Ta ký!” Khuynh cắn răng dùng cái bút lông chim vàng ký tên, lúc nàng ký xong, đột nhiên đầu ngón tay của nàng bị thương, rơi ra giọt máu trang giấy , giống như con dấu màu đỏ khó phai. “Tốt lắm.” Lam Tranh chậm rãi cầm lấy khế ước, mái tóc vàng che lấp đáy mắt chợt lóe sáng rồi biến mất. Chương 39 Những phương pháp khác rời Lúc này ở trong thành Dao Quang truyền ra tin tức làm số tiên tử đau đớn vỗ ngực liên tục. Mà người trong đó là Già Diệp. phái người thầm điều tra nghe ngóng bọn bóng đen, nghĩ rằng chủ tử nhà mình cũng nổi lên tâm phòng bị với nữ nhân kia, nào biết rằng bị ả cướp chỗ! Ả còn làm thay công việc của nữa chứ!! Vừa nghĩ đến từ nay về sau ả hầu hạ điện hạ Lam Tranh mặc quần áo, ăn cơm, tắm rửa, ngay cả ngài ấy tiểu đêm cũng kêu nữ nhân này, trong lòng liền thấy mất mát. Sáng sớm ở trong cung điện, thấy Khuynh đến gặp mình hỏi xem nên mặc hoàng phục như thế nào, thèm đưa ra vẻ mặt dễ chịu. “Cung Thiên Xu cần cung nữ tay chân thô kệch, điện hạ Lam Tranh càng cần!” lạnh lùng trả lời, trong giọng lộ châm chọc: “Đừng nghĩ rằng bò lên được giường của điện hạ, ngươi có thể muốn làm gì làm, đây phải nơi cho ngươi sử dụng tâm cơ!” Ở trong cung điện này, Già Diệp – từng là người duy nhất có thể giúp mình – cũng bắt đầu lời ác độc, sắc mặt càng tệ hơn những người khác. Vì thế Khuynh chỉ có thể đến điện nữ thần quan xin Phù Liên giúp đỡ. “Cho nên mới , nàng nên được đằng chân lân đằng đầu, nhân cơ hội này mà thiếp thiếp chàng chàng với điện hạ Lam Tranh, sau đó vênh váo tự đắc cho bọn họ biết tại ai mới là nữ chủ nhân điện Thiên Xu!” Phù Liên híp mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng. Khuynh bất đắc dĩ thở dài, đưa khế ước cho Phù Liên xem, “Ta chẳng qua là tỳ nữ thôi.” “Nàng chỉ biết làm tỳ nữ.” Phù Liên hừ lạnh tiếng: “Có sắc đẹp mà nàng cũng biết sử dụng, cũng biết điện hạ Lam Tranh mù con mắt nào mới cho nàng theo hầu ngài.” Khuynh thể nào bình tĩnh: “Ta đổi với nàng nhé?” “Ta mới cần.” Phù Liên móc móc lỗ tai: “Nam nhân quỳ dưới váy ta có cả vạn người, vì người mà bỏ cả vạn có lời.” Ở chung lâu như vậy, Khuynh hoàn toàn quen thuộc với trình độ quá của Phù Liên. Nàng cơ hồ là tùy tiện, lại coi ai ra gì, hơn nữa dung mạo dáng người đẹp đẽ, người như vậy luôn khiến người khác ghen ghét. Chẳng qua nếu như tình coi là bạn bè, nàng lời khó nghe hơn cũng làm tổn thương ai. “Phù Liên, có biện pháp khác rời nơi này sao?” Khuynh buồn rầu cúi đầu. “Có.” Phù Liên đáp vô cùng nhanh: “Bất quá đối với nàng mà cũng vô dụng. Có truyền thuyết, nghe lúc mới tạo lập cõi trời, thần sáng tạo hạ trận pháp bí mật có thể triệu gọi người khác tới, cũng có thể tự mình đến bất cứ nơi nào.” Phù Liên : “Bất quá mỗi lần muốn triệu hồi cái trận này hao phí tu vi trăm năm, còn chắc có thể thành công, từ lúc ta sinh ra đến bây giờ chưa từng nghe qua có ai thành công.” “Nàng mấy tuổi rồi?” “Ta còn rất trẻ, chưa đầy năm trăm tuổi.” Phù Liên đếm ngón tay bắt đầu tính ra, Khuynh nghe mà nổi gân đen đầu đầy, so với bản thân mình hai mươi tuổi, nàng ấy có thể tính là bà nội của bà nội n lần của mình. “Thần Tộc sống rất lâu, người Thần Tộc bình thương ba trăm tuổi là mới bắt đầu trưởng thành, còn đối với hoàng tộc là bảy trăm tuổi mới vừa trưởng thành.” Phù Liên càng hứng thú giảng giải: “Tỷ như điện hạ Trường Minh 1300 tuổi, mà điện hạ Lam Tranh còn năm nữa vừa đủ ngàn tuổi nha.”
Chương 40 Đường phía trước thể Tuổi tác khác biệt là làm cho người ta hít thở thông. Khuynh vất vả mới học xong cách thức mặc quần áo hoàng gia mà Phù Liên chỉ, lại học tập lễ nghi nơi bàn ăn mới mờ mịt rời . Buổi sáng đến xin phép Lam Tranh mới có thể ra ngoài, trước giữa trưa phải trở về hầu hạ dùng bữa cơm – – bọn họ căn bản ăn cơm, bọn họ hấp thu linh khí trời đất, tựa như ngồi xuống khẽ hít gió cũng đủ duy trì thể lực mỗi ngày. Ngọn gió đó nhất định là gió tây bắc. Khuynh nhanh chạy trở về. Nàng có thể thuần thục trùm khăn lên đầu che tóc đen lại để gây phiền toái cần thiết. Phục trang của Thần giới rất đặc sắc, cho dù dùng vải quấn vòng quanh cả khuôn mặt như xác ướp cũng có ai cảm thấy kỳ quái. Bất quá hôm nay lại có chút kỳ quái, người xung quanh đặc biệt bình luận, trong mắt các dường như đều có tia lửa nóng rực thiêu đốt người ta. Khuynh hết sức mẫn cảm với mấy cái này, nàng vùi thấp đầu bước nhanh hơn, lại cẩn thận đụng phải người ta. “Thực xin lỗi.” Bởi vì khẩn trương, nàng rất nhanh. Đối phương lại vô cùng hiền lành: “ có vấn đề gì, bất quá đường phía trước thể .” “Vì sao?” “Hôm nay điện hạ Trường Minh làm bạn với công chúa Bắc quốc tham quan thành Dao Quang, đội ngũ lập tức sắp tới, tại thể thông hành. Nhưng mọi người đều biết những thứ này đều là lễ nghi, điện hạ Trường Minh của chúng ta mới coi trọng tuyết nữ điêu ngoa kia.” Người nọ dừng chút, mỉm cười: “Tiểu thư, vận khí của nàng tốt, có thể nhìn thấy khuôn mặt điện hạ Trường Minh, nàng nhất định cũng rất vui vẻ.” “A, vâng.” Khuynh mơ hồ đáp lại, lập tức thở dài nhõm hơi, ra nghị luận của mọi người phải là về mình, ánh mắt muốn ăn thịt người của những nữ nhân vừa rồi là đưa về phía Trường Minh. nghĩ, cách đó xa có hàng đội ngũ dài chậm rãi qua. Các tiên nữ lượn lờ phía trước, có cánh hoa như như trôi nổi, mà qua chung quanh tràn ra mùi thơm mà ngấy, vô cùng thoải mái. Giữa đội ngũ có đỉnh kiệu khổng lồ hình tròn, xung quanh có chuông gió leng keng rung động, mà chở nó là năm con dã thú bộ dáng kỳ quái, đầu có sừng, còn có vảy nhiều màu!! “Đến thần thú Kỳ Lân cũng xuất , hôm nay nhất định là ngày lành đáng ăn mừng.” Người bên cạnh chắp tay bái, trong mắt đều là sùng bái. ra là Kỳ Lân, Khuynh lại lần nữa cảm thấy bi ai cho hiểu biết nông cạn của mình. Đội ngũ càng ngày càng gần, chung quanh có giọng nữ hưng phấn thét chói tai – – Dưới màn kiệu đẹp đẽ quý giá làm nam nhân hết sức bắt mắt, mạc mặc áo quần lộng lẫy, đầu tóc đen sáng ngời mà mềm mại. Đối với nữ tử áo trắng bên cạnh trang điểm phô trương loá mắt, vẫn cứ trầm mặc làm nàng ảm đạm. Mặt như cũ là cười, nhưng vẫn là cách nào che lấp dung mạo xinh đẹp của , ánh mắt thâm thúy, môi mỏng như lá phong, dáng vẻ cao quý cho phép khinh nhờn.
Chương 41 Nàng chạy cái gì! Lê Thiên Thường mang dung nhan tinh xảo động lòng người, chỉ vào các nơi trong thành Dao Quang, nhàng cười bắt chuyện cùng Trường Minh. Mà Trường Minh đại đa số thời gian đều là trầm mặc, có đôi khi cũng nhàng gật đầu cái gì đó. Tuy rằng Khuynh vô cùng muốn gặp nữ nhân này, lúc trước chuyện nàng tự nhiên ra tay đả thương mình vẫn canh cánh trong lòng. Bất quá thể thừa nhận, hình ảnh hai người bọn họ cùng chỗ như vậy vô cùng chói mắt người ta. Người người ào ào quỳ xuống đất, vùi đầu cung kính hành lễ. Khuynh bị người vừa rồi giật góc áo mới giật mình nhớ tới mình cũng phải quỳ. Nhưng cả cha mẹ mình nàng cũng chưa quỳ chớ chi nữ nhân thiếu chút nữa giết chết mình. Hai chân thẳng tắp cong xuống được. Lúc này người bên cạnh chỉ cho là nàng háo sắc, tay kéo nàng xuống đè đầu của nàng đụng xuống đất. - – hừ, ta chỉ dập đầu cho người chết. Nghĩ như vậy, Khuynh lại đắc ý. Móng vuốt Kỳ Lân càng ngày càng tới gần. Nhìn gần, thần thú trong truyền thuyết càng có loại khí phách làm cho người ta cảm thán. Nhớ lại lúc trước có người nó tượng trưng cho trường thọ cùng may mắn, Khuynh nhịn được lại vụng trộm giương mắt lên muốn nhìn chút. Nhưng mới vừa nâng mí mắt, liền nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh, cặp mắt rất lạnh nhạt cũng sắc bén. Khuynh chỉ nhìn thoáng qua liền cảm giác mình bị nhìn thấu tất cả. Khí thế như vậy khiến cho tim nàng đập như sấm, hoảng loạn mở to mắt, đầu chôn thấp hết cỡ, bên tai trống rỗng, có loại áp bách khiến nàng thầm nghĩ nhanh trốn cách nam nhân này càng xa càng tốt – – nàng sợ . Hàng ngũ chậm rãi tới. Mùi hoa bốn phía cùng làn váy phiêu dật của các tiên nữ cũng có giảm bớt cảm xúc khẩn trương của Khuynh , nàng chịu hết nổi phải đứng bật dậy chạy trốn theo phía ngược lại, cũng để ý người chung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái. “Ngươi đứng lại đó cho ta!” Đột nhiên tiếng lạnh lẽo vang lên. Khuynh nghe được đây là giọng của hoa tiên chú lùn, vì thế chạy nhanh hơn. “Nữ nhân chết tiệt! Ngươi đứng lại!” “Người tới! Bắt ả cho ta!! – -” Rốt cục ở đầu cái hẻm , Khuynh bị binh lính chặn lại, mà mặt bọn họ phần lớn tím lịm rồi. Trước nghe người phàm yếu ớt, bọn họ cũng dám dùng pháp thuật sợ giết chết nàng. Nhưng hôm nay nếu phải tự mình thể nghiệm, bọn họ cũng nghĩ ra nữ nhân thoạt nhìn yếu kém này lại hung hãn như vậy. “Ngươi chạy cái gì!” Nam Huân nhăn mày, nữ nhân này giống như con bọ chó, muốn tát cái cho nàng chết. “Vậy ngươi đuổi cái gì!” Khuynh vịn tường thở hổn hển. “Ngươi chạy ta phải đuổi sao?” Nam Huân nhẫn nại dùng hết sức lực hét ra. “Ngươi đuổi ta chạy làm cái gì!” Khuynh cũng tức giận hét lại. “ theo ta.” “ !” Nam Huân vô nghĩa với nàng nữa, sai người ta trói tay nàng sau đó nhét nàng vào chiếc xe ngựa. “Mang .” thở ra hơi, cũng ngồi lên xe ngựa.
Chương 42 Có thể bị phân phó sao Khuynh bị trói thành cái bánh chưng, chỉ còn lại ánh mắt trừng : “Tên lùn chết bằm, ngươi muốn dẫn ta nơi nào?!” “Câm miệng!” “Ngươi thả ta xuống ta câm!” “Ngươi nghĩ ta muốn bắt ngươi sao?” Nam Huân giận xanh mặt, “Ai biết ở đường phố gặp trúng ôn thần nhà ngươi, còn làm cho đại điện hạ thấy được! Làm cho đại điện hạ gặp được coi như xong! Ngươi kẻ quê mùa này còn làm cho công chúa Bắc quốc cũng nhìn thấy! nhiều ngày Lê Thiên Thường tìm mọi phương pháp trừ bỏ ngươi, vừa rồi nếu phải ta cao tay, nữ nhân kia sớm hạ thủ ngươi! Nếu như phải là vì mối quan hệ của hai đại thần đô, ta thèm để mắt tới người phàm như ngươi!” đầu Khuynh chậm rãi nổi tia gân đen: “Giữa ban ngày ban mặt sao lại có nữ nhân biết đạo lý như vậy?” “Công chúa Bắc quốc nổi danh phô trương ương ngạnh, ngay cả vua Bắc quốc cũng bó tay với nàng, cho dù nàng có lấy mạng của người phàm như ngươi, thành Đông Phương cũng có khả năng phản ứng gì!” Thông qua chuyện này, Khuynh mới hiểu người của thế giới này. ra chỉ có keo kiệt, gian xảo, mà còn có ác bá tung hoành. “Mà ta dùng khăn trùm đầu bọc tóc, làm sao các ngươi có thể nhận ra?” chưa dứt lời, Nam Huân lập tức phát điên nhảy lên xỉa xói vào đầu nàng: “Ngươi làm vậy có ích lợi gì! Lúc hành lễ với hoàng tộc là thể đội mũ, ngươi trùm khăn là muốn làm người ta ghé mắt sao?” Vẻ mặt Khuynh như là nuốt trúng con ruồi: “ xin lỗi…” Xe ngựa từ từ chạy tới phía trước, trong xe yên tĩnh mảnh. “Đợi chuyến du hành chấm dứt, đại điện hạ muốn phân phó cho ngươi việc.” Nam Huân rốt cục lại mở miệng. “Có thể bị phân phó sao?” =_= nàng thích nhìn thấy . “Ngươi có tư cách cò kè mặc cả!!” “Chú lùn, quá kích động sinh nếp nhăn, ngươi tuy rằng nhìn trẻ tuổi, bất quá nhất định cũng .” Khuynh hảo tâm khuyên nhủ. Nam Huân phát điên, thêm mấy câu nữa với nữ nhân này, bao nhiêu tu dưỡng của bị tan nát hết. nhìn nhìn quả đấm của mình, lại nhìn cái đầu của nàng, muốn đánh thẳng quyền vào đầu nàng. nghĩ, ngọc bài bên hông bỗng nhiên sáng lên, lập tức nâng ngọc bài cung kính bày ngay chính giữa xe ngựa. “Đây là cái gì?” Khuynh tò mò nhìn sang. Nam Huân hung hăng trợn mắt liếc nàng cái, lại thò tay cởi dây thừng người nàng xuống: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu chút nữa làm chuyện gì vô lễ, ta tuyệt đối tha cho ngươi!” Khuynh có chút mê mang, Nam Huân cũng xốc rèm xe ngựa lên, ngồi ở phía trước. Ngọc bài ở trong tích tắc sáng rọi mãnh liệt, sau đó từ bên trong xuất bóng người tóc đen, con ngươi đen, ngũ quan lạnh lùng, thân ảnh của hơi mờ, lại ảnh hưởng chút nào đến khí thế cường đại của . Khuynh hoảng sợ, đầu như bị đập, trong lòng hốt hoảng, ôm đầu chui vào góc tránh – – mỗi lần nhìn thấy mặt , nàng đều hít thở thông giống như chết. Hơn nữa số lần nhìn thấy càng lúc càng tăng lên.