1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.3: Điều hai tốt nhất nên quen biết


      Bây giờ chính thức trở thành người đàn ông ưu tú mà , An Bảo Bối lựa chọn làm gì?

      Cho đến cuối cùng An Kỳ cũng Vinh Ninh bây giờ thay đổi cho An Bảo Bối biết, trong nội tâm của bây giờ đấu tranh nhiều như An Bảo Bối

      An Kỳ ngay cả cơm trưa cũng ăn, buổi chiều lại vội vã làm. Tới ban đêm hai người chỉ có thể liên lạc với nhau trong chốc lát qua internet.

      An Bảo Bối chọn lấy quả dưa hấu quá lớn rồi cùng An Kỳ tạm biệt, dưới hướng dẫn của An Kỳ, cuối cùng cũng có thể tìm được bến xe bus và trực tiếp về nhà.

      Đến giữa trưa ánh mặt trời so với buổi sáng còn gay gắt hơn. An Bảo Bối trong ngực ôm quả dưa hấu, đứng ở trước đèn giao thông, khẽ ngẩng đầu lên ngắm bầu trời màu xanh lam, mây trắng cùng mặt trời nóng bỏng kia.

      Cùng An Kỳ gặp mặt, ngoại trừ gặp nhau ở bên ngoài, Vinh Ninh cùng chuyện của Cục cưng cũng làm cho thấy cảm động rất nhiều, suy nghĩ, tóm lại làm như thế nào, tuổi cục cưng thuộc về bé ngược lại là thành thục cùng phản nghịch, nguyên nhân là vì từ có cha dạy dỗ sao?

      chỉ biết là lúc mình lúc còn ở nhi viện, chỉ cần là người có chút ít quan hệ với mình, thuộc về mình hay thuộc về gia đình mình, chốn ấy có thể che mưa chắn gió. Đối với , cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất thế giới. ngờ cục cưng có được ông ngoại, bé còn có mẹ bên ngoài còn muốn làm gì?

      Qua tuổi trưởng thành, khiến cục cưng càng đem mọi chuyện đều giấu ở trong lòng mình, từ trước đến nay cùng ai chia sẻ, cũng chưa bao giờ tự mình với ai, chẳng lẽ giống như lời của An Kỳ , nhìn cục cưng cứ như người lớn ra trong lòng cũng muốn có cha thương bé sao?

      để cho cục cưng tìm Vinh Ninh, cũng chưa bao giờ có ý định muốn chính mình cùng người khác phái kết giao, chính mình thuộc về mặc kệ gặp được chuyện gì đều là thuộc về loại người ngây ngốc như vậy, đối với người bày tỏ với , cũng chỉ muốn làm bạn với người mến, đợi đến lúc lấy lại tinh thần đối phương bị làm cho sụp đổ tình cảm. lần lượt mất những cơ hội đương mới cũng có thể cho cục cưng mất cơ hội được cha chiều.

      cắn môi dưới, đem ánh mắt chuyển về phía trước, lập tức cảm thấy trước mắt lờ mờ chút, trước điểm dừng xe, cuối cùng xe bus cũng tới. An Bảo Bối lúc này mới nhớ ra ôm quả dưa hấu chạy trối chết. Tiếng còi xe ô tô bên cạnh người vang lên, quay nhanh đầu lại, chiếc xe thể thao màu đỏ gần sát đến người .

      Gần tới buổi trưa, Niếp Minh đưa cho Vinh Ninh tập danh sách nhân vật.
      Ninh Vinh nhìn danh sách tên người, tư liệu cùng với ảnh chụp, ngây ngây ngô ngô tự nhiên lại rất muốn ngủ.

      “"Đây là danh sách phụ nữ của em trong tám năm trước, vì tường chút, ngay cả chín năm trước, mười năm trước cũng tìm." Vinh Ninh khóe miêng co quắp , nhìn lên chỗ biểu thị tên mấy người phụ nữ, nhưng có đến ba mươi mấy người như vậy, líu lưỡi làm cho Niếp Minh nhìn bằng ánh mắt coi thường. Chậm rãi lạnh lùng câu “ Em tự tìm?”

      “dạ đúng…” Vinh Ninh lật từng trang , trong đầu lại chút ký ức dư thừa gì, lần nữa nhìn lại, giống như cho tới bây giờ chưa từng được gặp qua.

      Cho đến khi nhìn đến trang cuối cùng, Vinh Ninh cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì, cầm tập văn kiện phen ném thẳng tới bàn làm việc Niếp Minh “ chỉ có từng này?”

      “chỉ có từng này…” Niếp Minh bề ngoài tỏ vẻ kinh ngạc, “ Vinh đại thiếu gia, từng này là nhiều rồi, em còn muốn thế nào?”

      “ lúc trước em với đâu giống như những kẻ keo kiệt chứ!”

      " Niếp Minh ngoại trừ tiền cùng vợ của mình cộng thêm cặp song sinh chuyên quấy rối tất cả bên ngoài đều hứng thú.

      “Em cảm thấy hình như thiếu người” Vinh Ninh khẽ xoa cằm, cẩn thận suy xét lại. kiện kia liên quan đến vụ tai nạn xe cộ năm đó, vừa mới khỏi hẳn từ bệnh viện ra.

      Từ ở thành phố A lớn lên, nhưng sau khi bị tai nạn mất rất nhiều ký ức, lúc còn nhớ , ở đám người, ở thành phố A với chị cả luôn có loại cảm giác.

      đến chẳng có mục đích, chỉ hy vọng nhìn thấy chút cảnh vật quen thuộc cũng có thể có lợi cho trí nhớ mất. Đột nhiên phía sau lưng người con kêu tên của , nhưng vừa quay đầu lại khuân mặt của người con đó, khuôn mặt lại chút cảm giác gì. Duy nhất biết rằng biết mình, có lẽ cũng có thể biết chủ nhân của số điện thoại kia là ai. Mất ký ứcmình như con cừu non lầm đường lạc lối, lúc đó cảm xúc kích động, vì tìm lại được trí nhớ của mình, ở trước mặt mọi người nắm lấy tay đó rồi hỏi , cuối cùng đạt được từ cái đá vào chân , bị ấy cười nhạo. mất trí nhớ của mình có chút nhớ tính cách của mình, duy nhất còn nhớ là ở phương diện tình cảm, từ trước đến nay phải cái loại người chịu trách nhiệm với phụ nữ, đến khi tai nạn xe cộ bị trời cao cướp ký ức quan trọng, mọi thứ đều sao, bị người nào đó lôi bạn trước ra cười nhạo cũng sao

      cũng chỉ là muốn tìm về trí nhớ của mình, tìm về người ảnh hưởng đến cuộc đời .

      “ Em suy nghĩ gì?..” Niếp Minh cắt đứt tâm tư của , Vinh Ninh bày ra khuôn mặt sầu đời, Niếp Minh khẽ nhăn mày, bộ dáng rất nghiêm túc, “ Xem ảnh mấy kia rồi nghĩ tới gì thế?”. Vinh Ninh lắc đầu “ phải, em chỉ nghĩ, quen nhau 3 năm mà cố ây ra nông nỗi như vậy. Niếp Minh dựa vào thành ghế nhìn , “ tư liệu tìm là sai, đương nhiên trừ người em quên ra hả.”

      phải vậy, có phải hay cần phải có người…” Vinh Ninh cẩn thận suy nghĩ, hôm đó ở đầu đường bị kia đá cho cước, tướng mạo đại khái là…~~~~

      “ đầu tóc dài ngắn, buộc đuôi ngựa, vóc dáng chả có gì đặc biệt, nhưng mà hết sức gầy, làn da hơi ngăm, sau đó…. Đại khái là 1 như vậy,” Niếp Minh trong mắt đầy cười mà nhìn, “ Phụ nữ đường đống, huống chi chỉ có chút điểm tốt cũng có, căn bản bề ngoài đều có..” Vinh Ninh sờ sờ đầu, trí nhớ của lẫn lộn, làm cho thực nhớ kia lớn lên trông thế nào, nhưng nếu như lần nữa gặp nhau mà , nhận ra.

      “ được rồi, cầm lấy những thứ danh sách này rồi tìm họ, liên lạc với em sau”. Niếp Minh móc ra địa chỉ, đầu ngón tay lấy tờ giấy địa chỉ ấn theo mặt bàn đưa cho , “Em , dù sao buổi chiều cũng có việc gì, cả vài ngày này cho em nghỉ, dù sao trong lòng em suy nghĩ nhiều chuyện cũng làm được việc gì, lòng dạ nào làm việc bằng cho em nghỉ, chuyên tâm mà đii tìm mẹ cục cưng ”.

      “Ừ”. Vinh Ninh cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn, nhét vào trong túi quần của mình, cầm lấy văn kiện chuẩn bị , Niếp Minh lần nữa gọi lại. phải lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác, Lộ Phi bên kia vất vả từ chỗ Tô Nhất Dạ ra, tại lại đến phiên em”. Vinh Ninh khẽ nghiêng đầu, tâm tư ngưng trọng: “ xin lỗi, khiến em thêm nhiều phiền toái”.

      “Nếu biết phiền như vậy là tốt rồi, cho nên… nếu muốn chuộc lỗi, bất kể chúng ta là em tốt, còn có cục cưng, còn có mẹ của cục cưng, phải hết sức tìm ra ấy, đối đãi với ấy tốt, đối với chúng ta họ là món quà báo đáp tốt nhất”.

      Vinh Ninh ngây người hồi, mang theo bộ dáng khổ sở cười gật đầu, ra khỏi văn phòng của Niếp Minh.

      Niếp Minh nhìn cánh cửa đóng chặt khẽ mỉm cười, tim của chỉ cơ vợ của mới giúp cởi bỏ. nghiệp tập đoàn Đế hết thảy cũng đều nằm trong lòng bàn tay Ngôn Hoan.Lộ Phi sống như người thường, từ trước hiểu tình , chỉ hiểu được cố gắng chiếm giữ lấy Ngôn Hoan, cũng quỳ gối dưới váy Tô Nhất Dạ, sống chỉ lạnh như băng tại chỉ còn lại trong ngày thường nhất cho người khác thêm phiền toái lại thường xuyên thích che đậy cảm xúc để cho người khác nhìn thấu Vinh Ninh, bây giờ hạnh phúc vốn có của ngày càng gần.

      Khỏe mạnh, mới có thể sống tiếp

      “ Vinh Ninh, cậu cố gắng lên ~”. em có thể giúp được .

      --- --- --- --- ----- ---- ----- ------ ----- ------ ------ ------ ------ ----- ----- --- --- --

      Vinh Ninh vẻ mặt đầy tâm bước vào trong xe của mình, cầm trong tay tờ giấy địa chỉ Niếp Minh đưa, nhìn nhìn, đem tờ giấy để qua bên, xe hơi ở đường chạy băng băng, trong xe tỏa khí hơi lạnh, nhưng ngược lại cảm thấy oi bức, kéo cửa sổ xe xuống, khí mang theo dòng nước ấm, theo tốc độ xe quay cuồng, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tâm tình cũng trở nên bực bội hẳn lên.

      hiểu nổi nguyên nhân khiến bực bội, đầu dường như cũng rối loạn thành mớ tung tùng phèo, suy nghĩ cách nào sửa sang lại ràng hiểu, có loại cảm giác trong đầu lưỡng lự chắc, trước sau lại tìm ra nguyên nhân tại sao lại như vậy.

      Niếp Minh đưa tư liệu, mới biết thế nào là mạnh mẽ, nhưng là vì cái gì lại tìm thấy chủ nhân của số điện thoại kia?

      Những người phụ nữ kia quả từng cùng mình quen biết, nếu như vậy ngày ấy đường cái kia đá 1 cước luôn miệng là bạn trước của ? Vì sao lại có chút ấn tượng gì về cả? Nếu quả từng quen tại sao Niếp Minh lại đưa tư liệu của cho , vì cái gì kia tồn tại?

      dối?

      Vinh Ninh suy nghĩ sâu xa, tại sao lại dối ? dối để làm gì? Lời dối có lợi cho sao? như vậy biết mất 1 phần ký ức quý giá, cả người, cả trái tim điều trống rỗng mảnh, có vài người thừa dịp này mà chen vào. thực tế hạng người thừa dịp người ta nhớ mà chen vào đời phải chưa từng gặp qua.

      Nhưng lại có, nhận thấy giống với những người khác, hám lợi, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Cho đến hôm nay sau khi Niếp Minh đưa tài liệu cho . Vinh Ninh mới phát ra người đó còn dấu bao nhiều điều bí mật, tức giận kéo kéo cổ áo mình, hơi nóng liên tục phả vào mặt, tâm tình lại càng bực bội hơn.

      Khuôn mặt của lại lên trước mặt , khuôn mặt kinh ngạc mang theo chút nghi hoặc. Trong chốc lát giống như mọi bí mật được cởi bỏ, Vinh Ninh giật mình, có lẽ đó nhất định biết chủ nhân của số điện thoại đó là ai, nhưng lại cho biết, nếu với như chưa từng quen, vậy sao lại biết ? Biết chủ nhân của số điện thoại kia, lẽ và chủ nhân số điện thoại là bạn bè thân thiết?

      nhất định phải tìn được kia, cách chân tướng chênh lệch rất xa?

      Trong nội tâm kích thích mọi suy nghĩ lại lần nữa kích thích
      Thành phố A là lớn nhưng cũng lớn, cũng , tìm người lại có dễ dàng gì, cho dù Niếp Minh tìm ở hệ thống mạng internet, cũng tìm được kia, chứ đừng họ tên, ngay cả diện mạo cũng nhớ ràng. Bao trùm chán nản, hối hận đánh tan trí nhớ của , tại vì sao qua nhiều năm như vậy mới nhớ cùng chủ nhân số điện thoại thực người. Bảy năm rồi, trải qua suốt thời gian bảy năm, bây giờ mới nhớ tới còn tác dụng gì? Chắc có lẽ ấy rời khỏi thành phố A đến nơi khác sinh sống rồi,… có thông tin về , biết họ tên của , cho dù tìm khắp nơi thế giới, như vậy chả khác gì mò kim đáy bể

      hít sâu hơi, bàn tay ấn giữa vô lăng nhấn cái, tiếng còi xe lập tức vang lên vang dội điều này nhìn như trống rỗng.. giây sau, đường dành cho người bộ có qua, mà đèn đổi thành đèn đỏ, Lúc này Vinh Ninh mới thu lại ý nghĩ của mình, nhanh chóng phanh xe lại, cuối cùng và xe an toàn dừng lại ở ven đường.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.4: Điều hai tốt nhất nên quen biết

      Đèn đỏ chuyển màu, mới khiến Vinh Ninh thu suy nghĩ lại, nhanh chóng rẽ và phanh lại, cuối cùng làm xe mình và mình an toàn dừng lại ven đường.

      Lốp xe cùng ven đường ma sát vào nhau, cả người ngừng run rẩy.

      Cánh tay của Vinh Ninh lạnh run, nhìn cánh tay của mình run kịch liệt, lập tức trái tim cũng đập mạnh liên tục, hô hấp thông, cả người đầy mồ hôi lạnh phả vào mặt.

      Di chứng sau tai nạn xe cộ, ràng cẩn thận có tái phạm . . . . . .

      Giấy tiếp theo, Vinh Ninh mới nhớ tới lúc vừa mới lái xe qua đường đó đèn đỏ người đèn xanh, lần tại nan xe cộ này là lỗi của .

      Vinh Ninh mang theo tâm tình còn vững vàng chậm rãi bước xuống xe, trái tim yên, từng bước chạy qua chỗ quỳ rạp mặt đất, dự cảm xấu vẫn quanh quẩn ở trong lòng của ,cảm giác này cực kì mãnh liệt, nhưng mà cảm giác mãnh liệt này cũng giống với cảm giác của người gây ra tai nạn mà khủng hoảng.

      Sau khi y chạy tới gần mới phát , chất lỏng màu đỏ ở dưới bụng của lan ra, Vinh Ninh hít sâu hơi, hô hấp lại bắt đầu ổn định, như là lại nhớ tới đêm đó xảy ra tai nạn xe cộ lại bắt đầu run run.

      Loại cảm giác này. . . . . . Loại cảm giác này. . . . . .

      "Này ! sao chứ?" tiếng của bối rối, giống như Phương Trạch Tây qua, đối với người bị tai nạn xe cộ tốt nhất cần giúp đỡ, hoặc là di động thân thể của người đó, bằng đối phương rất dễ dàng lọt vào thương tổn lần thứ hai, tình huống nghiêm trọng hơn. Vinh Ninh nhàng đẩy người bị thương nằm ở giữa đường.

      Từ trong túi lấy ra di động cầm tay, di động ở trong bàn tay của mình rung lên sau đó nên gọi cho 120 bệnh viện cấp cứu mới đúng.

      "Đau quá. . . . . ." An Bảo Bối thào mở miệng, may mắn hai bên đều phản ứng rất đúng lúc, mới có thể tránh thoát được lần tai nạn nguy hiểm này. Chỉ là lúc né tránh, nghĩ qua là nằm ngã ngửa, té, cả người ngay cả mặt cũng cùng đường cái thân mật tiếp xúc, đầu gối nhiều chỗ cũng có chút tổn thương, đáng thương nhất vẫn là quả dưa hấu kia, hoàn toàn làm đệm cho mình nếu cả khuôn mặt kia cũng bị va vào mặt đường.

      An Bảo Bối xoa xoa bụng của mình bị dưa hấu làm đau, ướt sũng mảnh, nàng cúi đầu, khom người nhìn dưa hấu vỡ nát thầm sầu não, ràng đây là ý tốt của bà*** kia, ràng dưa hấu còn có người ăn, nó cũng nát vụn .

      "Nơi này là bắc ngoại tam hoàn. . . . . ." Vinh Ninh nhìn nhìn chung quanh cảnh vật kiến trúc, "gần Đại học A, đường Thanh Khẩu trạm xe ba mươi lắm, có người bị tai nạn xe cộ, mau chóng đến đây!"

      "Giọng này. . . . . ." An Bảo Bối để ý đến quả dưa hấu bị vỡ vụn, chỉ cảm thấy giọng của vị tiên sinh gọi điện thoại kia rất quen thuộc. Giống như từng nghe qua ở đâu đó.

      Giọng đàn ông tràn ngập lo lắng lại làm cho vô cùng quen thuộc đột nhiên xuyên qua màng tai của va chạm vào lòng của , trái tim bình tĩnh của thoáng kia nhấc lên trận gợn sóng, giọng này. . . . . . Chẳng lẽ thế giới này cũng có giọng tương tự như thế sao? Tương tự đến mức làm cho cảm thấy giống hệt như giọng của người mà ngày nhớ đêm mong suốt tám năm…

      Trái tim trong ngực An Bảo Bối thấm thỏm yên chậm rãi quay đầu xuất trong tầm mắt của khuôn mặt nhìn nghiêng nhíu mày của , thể tin được, kinh ngạc che miệng mình, vừa mới còn muốn cùng người đàn ông này gặp mặt, vì sao lại đột nhiên ở trong tình huống này thế nhưng. . . . . . hiểu sao gặp được nhau?

      Trái tim của đập thình thịch ngừng, Vinh Ninh, Vinh Ninh thế nhưng chính là người gây ra lần tai nạn xe cộ này? !

      Vinh Ninh cất điện thoại vội vàng quay đầu hỏi tình trạng của kia như thế nào, vừa quay đầu lại ngay lập tức nhìn thấy đó che miệng mình nhìn , chỉ lộ ra đôi mắt to như mắt nai giống như từ gặp qua.

      Bốn mắt nhìn nhau, dường như là qua thời gian dài, Vinh Ninh chỉ cảm thấy nhìn quen mắt lại cố gắng kêu ra tên của .

      ". . . . . ." chỉ về phía , loại cảm giác giống như từng gặp qua này là sao? Vì sao lại quen thuộc như thế? Y hỏi."Tôi. . . . . . Có phải từng gặp qua phải ?"

      Giọng kia dường như qua mấy đời, kích thích An Bảo Bối nước mắt mạnh mẽ tràn ngập hốc mắt, qua hồi lâu mới kịp phản ứng lắc đầu, ". . . . . . có!"

      cần nhìn thấy , đừng cho nhận ra , ở trong lòng của , trong cảm nhận Vinh Ninh sớm chết ở tám năm trước, vĩnh viễn chỉ sống ở trong trí nhớ của chính mình mà cũng phải xuất ở trước mặt của mình. . . . . . ràng xuất ở trước mặt của mình.

      " có?" Vinh Ninh nghi vấn nhìn , cảm thấy lòng bị nhéo mạnh, đó là loại cảm giác? chất vấn nội tâm của chính mình, nhưng mà trái tim lại cho câu trả lời.
      .
      Ánh mắt di chuyển lưu lại người An Bảo Bối, bụng có vật dính lại làm có giật mình, chất lỏng màu hồng cùng hỗn loạn vỏ trái cây màu xanh, đây phải là dưa hấu sao?

      Lại đánh giá người An Bảo Bối, xem năng động, có thể khóc, có thể chuyện, cũng ý nghĩa có bao nhiêu trở ngại, trái tim cũng hơi chút hạ xuống chút, ánh mắt an tâm lại trong chốc lát còn đứng lên.

      Có lẽ chỉ là vết thương ngoài da, trong cơ thể có lẽ có, cần phải tốt làm nghiêm túc kiểm tra mới được.

      "Tôi vừa mới gọi xe cứu thương, tôi nghĩ lát sau đến đây, chuyện lần này là do tôi gây ra, tôi bỏ lại ."

      Tôi bỏ mặc . . . . . . Những lời này cỡ nào quen thuộc, An Bảo Bối rũ xuống đôi mắt mang theo nước mắt, đau lòng càng tăng thêm, trước kia, cũng từng với mình như vậy, bỏ lại em quan tâm, ngọt ngào như vậy, làm cho nội tâm của nhộn nhạo. . . . . .

      Vinh Ninh ngây ra như phỗng, nhìn ngừng che nửa khuôn mặt của chính mình, chỉ lộ ra hai mắt to pha nước mắt, trong lòng hương vị tràn ngập làm cho đau lòng, cho tới bây giờ đều có gặp mặt, thậm chí ngay cả toàn bộ khuôn mặt của cũng thấy ràng, vì sao trong lòng có cảm giác như thế?

      nhìn chăm chú vào ánh mắt của chỉ làm chính mình biết theo ai, phát sao? Vẫn là lần nữa nhớ là ai?

      An Bảo Bối tiếp tục lắc đầu, trong hốc mắt nước mắt trào ra càng nhiều, cho tới bây giờ, còn chờ mong cái gì? Chờ mong cái gọi là tình sao? Chờ mong cái gọi là trong lòng Vinh Ninh vẫn còn vị trí của sao?

      Khi từng theo ở cùng chỗ , khi còn nhớ chính mình, đều phải mình mình có được , huống chi còn mất trí nhớ, mất . . . . . . kí ức có liên quan đến hai người bọn họ.

      Cũng đúng, là nghĩ? Cũng là nghĩ nhớ đến? Dù sao đoạn trí nhớ kia với chẳng qua giống như là chó ven đường, khả năng bởi vì đáng thương, đối phương đáng , lên kiểm tra, đau đớn, nhưng mà cũng đại biểu cho, đem con chó bị bỏ rơi mang về nhà, cũng có nghĩa là con chó kia lưu lại dấu vết trong ký ức của .

      Vinh Ninh bối rối cảm nhận được nước mắt của An Bảo Bối, này khóc cái gì? Từ trước đến nay luôn lơ đễnh nhưng người con này lại giống, chỉ cần ấy vừa khóc, trái tim của cũng đau theo, loại cảm giác này giống với cảm giác khi cục cưng khóc ở trước mặt .

      biết nước mắt của cục cưng là giả, đứa ồn ào ầm ĩ vì đạt được vật mình muốn là rất bình thường, nhưng cái này là nước mắt của con , cũng là xuất phát từ trong lòng , biết mình vì sao lại biết, chỉ là biết đau lòng, trái tim... Nó mãnh liệt run rẩy.

      "Vì sao lại khóc? Có phải là miệng vết thương có chút đau hay ?" đau lòng hỏi, giọng êm dịu ngay cả cũng phải giật mình.

      Có phải ấy chịu vết thương bên trong rất nghiêm trọng, rất đau? Thế cho nên nước mắt của ấy lúc nào cũng chảy ngừng, nhất là chính mình lúc chuyện càng phải như vậy.

      Vinh Ninh nhìn xem hai đầu đường, vẫn như trước có xe cứu thương đến, kích động, thoáng cảm thấy chút tức giận, vì sao xe cứu thương lại đến chậm như vậy, thời gian dài như vậy ngay cả bóng dáng thấy đâu? Làm hại ấy khóc, làm hại ấy đau?

      "Tôi sao!" Chịu đựng đau đớn trong lòng mang đến , An Bảo Bối từ mặt đất đứng lên, thân hình có chút lay động nhưng cũng đại biểu có cách nào đường. phải rời khỏi nơi này, thể lại cùng Vinh Ninh dông dài, sợ, nhịn được hỏi , em, em là An Bảo Bối, còn nhớ em ?

      Trốn tránh tám năm, lừa mình dối người quên , suốt tám năm, chỉ là muốn mang theo con của cố gắng sinh sống, cũng muốn cùng Vinh Ninh gặp mặt, làm cho lần nữa biết .

      "Còn có việc gì? có việc gì còn che lấy mặt của mình làm gì?" giọng của Vinh Ninh có chút tức giận, khuôn mặt nghiêm chính là chứng minh rất tức giận, người này tại sao có thể biết quý thân thể của mình như vậy? Có phải nghĩ với câu 'Tôi sao' nghĩ rời như vậy hay ? Ngỗ nhỡ thực bị thương rất nghiêm trọng vậy phải làm thế nào? là người gây ra họa cũng có chạy trốn, vì sao lại phải chạy trốn?

      "Tôi..." An Bảo Bối cắn môi, nghiêng mặt qua, "Vừa rồi ngã xuống cẩn thận làm trầy da mặt, bị rụng mất hai cái răng mà thôi." Đưa ra lời dối được tự nhiên, chỉ là cặp mắt lóe lóe từ ngữ mập mờ kia bán đứng tất cả…

      “Phài ?” Vinh Ninh nâng ngữ điệu lên, càng như vậy, trong mắt An Bảo Bối càng phát ra nhiều tia sáng quang mang, giống như là tên lừa đảo, bị người biết hết quá trình lừa gạt.

      “Tôi xem chút!”

      “…” Đề nghị của Vinh Ninh càng làm cho An Bảo Bối cảm thấy hoảng sợ, bối rối lắc đầu , Vinh Ninh giữ chặt cánh ta của , cứng rắn kéo xuống hai tay mặt của .

      Đây là gương mặt gì?Vương Ninh khẽ há hốc mồm nhìn , xác thực, biết tất cả đều là lừa dối, mặt căn bản có vết thương nào, huống chi cái gọi là rụng mất hai cái răng?

      Đó là gương mặt sạch thuần khiết, làn da khỏe mạnh màu lúa mì, trong đôi mắt to chứa tràn ngập nước mắt, còn có chút kinh sợ, môi giống như bởi vì khủng khủng hoảng mà lạnh run, đột nhiên Vinh Ninh cảm giác được tâm tình nặng nề như khối sắt, trong đầu toàn bộ đều nặng trịch, ánh mắt của ngừng phóng đại, mang theo sâu sắc ý tứ hàm xúc khác.

      Người này, vì sao lúc nhìn thấy , tâm tình biến hóa nặng nề? Mà ngay cả đầu óc dường như cũng cùng thân thể bình thường của mình tách ra, hô hấp của bất ổn, suy nghĩ cả người đều bị khuôn mặt của kéo vào?

      Phiền muộn, uất ức!

      Vinh Ninh cảm thấy cực kì ưu phiền cảm nhận được loạn tóc bị gió thổi nhè , giờ phút này chỉ có hai chữ này mới có thể giải thích đầy đủ ràng tâm tình của .

      Trong tay vẫn như cũ nắm lấy hai tay của kia, có phân nửa ý định muốn buông tay, cắn môi, hỏi lần nữa:”Tôi gặp có đúng hay ?!”

      Chắc là gặp qua, nếu tại sao có thể có cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng lại gặp qua ở nào, cũng nhớ , nhưng có khẳng định duy nhất là, chắc chắn gặp qua này, từng nhìn thấy ở nơi nào đó.

      có!”An Bảo Bối vẫn như trước luôn lời chối bỏ, thở ra hơi dài, từ vừa rồi biết phải làm sao, tại chuyển biến thành khẳng định:”Tôi chưa từng gặp , tôi căn bản biết !”

      Vinh Ninh chậm chạm chút, nhìn trong mắt An Bảo Bối trực tiếp có loại cảm giác.

      “Phải ?” Vinh Ninh hạ giọng, cả khuôn mặt đều trầm, nhớ lầm, nhớ lầm người từng gặp qua, An Bảo Bối sâu sắc hoảng sợ vì nghi vấn của , giọng của như vậy là sao? Vì sao hỏi cái này? Chẳng lẽ nhớ ra điều gì?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.5: Thứ hai tốt nhất là quen biết

      nhớ lầm, nhớ lầm người từng gặp qua, An Bảo Bối bị câu hỏi của làm sợ hãi, giọng điệu của sao vậy? Vì sao lại hỏi điều này chứ? Chẳng lẽ nhớ ra gì đó rồi?

      An Bảo Bối nuốt nước miếng, tại nên làm gì đây?

      Xa xa truyền đến tiếng xe cứu thương, cuối cùng cũng chạy tới, cố gắng muốn giãy giụa muốn thoát khỏi tay của , Vinh Ninh lại càng tăng thêm sức tay, An Bảo Bối cắn răng muốn thoát khỏi , "Buông tay!"

      “Xe cứu thương đến rồi, bệnh viện kiểm tra ." Trong giọng của tràn đầy ý tứ mệnh lệnh.

      cho là ai chứ? Chúa cứu thế hay là thần bảo hộ? Có thể phụ trách quản lý tất cả của , việc muốn làm cũng muốn bắt làm?

      " bị bệnh sao!?" An Bảo Bối ngẩng đầu lên mắng to , "Tôi là tôi sao, luôn muốn kéo tôi bệnh viện làm gì? Chẳng lẽ bệnh viện là do nhà mở sao, muốn nhân cơ hội kiếm thêm khoản chắc?!"

      Vinh Ninh mím môi, gương mặt lãnh khốc, "Tùy muốn nghĩ như thế nào."

      Trong lòng có suy nghĩ, thể để cho người phụ nữ này rời khỏi, trong lòng ấy nhất định là gạt mình chuyện gì đó mà mình biết, lần này giống như lần trước nữa, thể bỏ qua bất kể manh mối nào.

      " điên rồi?! Hay là bệnh thần kinh đây? Đừng níu kéo tôi nữa, tôi phải về nhà!"

      "Kiểm tra xong rồi tôi đưa về nhà." Giọng của nhàn nhạt, lại cực kỳ có lực đả kích.

      "Tôi cần quan tâm! Tôi phải về nhà!" phải về, phải về, nếu quay về, sợ...

      Nếu như chuyện gì cũng để cho Vinh Ninh biết , như vậy mấy năm nay, sống khổ cực như vậy, cố gắng quên , lãng phí nhiều thời gian như vậy, thân mình thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, đến cùng là vì cái gì?!

      thể để cho tất cả mọi thứ của mình cứ như vậy mà biến mất, vứt bỏ quá nhiều, lại thể có thứ gì đó thuộc về mình sao?

      "Vậy cho tôi biết, có phải tôi từng gặp hay ?"

      "..." An Bảo Bối ngừng giãy giụa nhìn , câu vừa rồi của rốt cuộc là có ý gì? Vinh Ninh có chút kích động nhìn , " cho tôi biết! Tôi có biết hay ?! Tám năm trước... Tám năm trước ở đâu? tên là gì!?"

      Mau cho biết, bị cơn ác mộng kia hành hạ suốt tám năm, vất vả mới tìm thấy chút xíu manh mối, tuyệt đối dễ dàng để cho người phụ nữ này rời , muốn hỏi, hỏi cho , để đem toàn bộ những thứ che giấu ra mới thôi!

      "Tôi tên Trác Văn Đình! Chẳng lẽ biết tôi sao?"

      "Trác Văn Đình?" Vinh Ninh thấp giọng nỉ non ba chữ kia, quả thực là chưa từng nghe qua, nghe được cái tên như thế từ trong miệng , cũng có bao nhiêu cảm giác, đây giống như cảm giác từng quen biết.

      Chẳng lẽ là lỗi của ? Nhận lầm người?

      "Buông tay! Tôi cũng tên cho biết rồi!" Tùy tiện bịa ra cái tên, đây là cái tên mà Trác Nhất Phong đặt cho năm đó, vì tưởng niệm mẹ của mình, lại chưa từng sửa tên, việc này cũng là sau khi được đám người Trác Nhất Phong tìm thấy, Trác Nhất Phong mới cho biết, cho dù lấy cái tên này đưa cho Vinh Ninh, Vinh Ninh cũng tra được ra tin tức của .

      Gian trá trong mắt bị Vinh Ninh nhìn thấy ràng, người phụ nữ biết che giấu nội tâm của mình, làm sao lại có thể bị lừa gạt bởi chút thủ đoạn đó của ?

      Kéo cánh tay của , để cho thân thể của dựa vào gần mình hơn, đôi mắt của Vinh Ninh đột nhiên lóe ra thần sắc khác, chất vấn từng chữ , ", rốt, cuộc, là, ai?!"

      Hô hấp của An Bảo Bối dần mất trật tự, trước ngực cũng ngừng phập phồng, thể ràng là mình hoang mang kích động, hay là tức giận.

      Lời dối của mình thoáng cái bị Vinh Ninh nhìn thấu, Vinh Ninh thả tay ra, lại còn từng bước ép sát vào, muốn hết tất cả những gì biết ra, xe cứu thương bên kia cũng lái tới, hai loại tư tưởng đấu tranh cực đoan phẫn nộ giãy dụa trong đầu , dứt khoát, dứt khoát lại chọn cách trốn tránh lần nữa, , có lẽ là biện pháp tốt nhất với mình bây giờ, đó là trực tiếp giả bộ bất tỉnh.

      Vinh Ninh nhìn thấy An Bảo Bối chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể cũng dần dần té xuống mặt đất, cuống quít vươn tay, nâng eo của , kéo thân thể của An Bảo Bối cái, trực tiếp đụng vào trong lòng của .

      Vinh Ninh cúi đầu nhìn , nhàng vỗ vỗ mặt của , " làm sao vậy? Tỉnh lại !"

      biết là bởi vì tai nạn xe cộ vừa rồi chấn động, hay là bởi vì vừa rồi từng bước ép sát.

      Mắt thấy là thể hỏi được điều gì, Vinh Ninh thở dài hơi, , "Có lẽ là tôi ép quá nhiều, thực xin lỗi."

      An Bảo Bối giả chết vẫn nhắm hai mắt lại như cũ, trong lòng lại cảm thấy ổn, Vinh Ninh... vậy mà xin lỗi với ? Bất kể là trước đây hay là bây giờ, cũng là lần đầu tiên xin lỗi mình, nhưng sau đó, lại nghe thấy Vinh Ninh mình, "Tôi chỉ là rất muốn biết chuyện của mình trước kia, ký ức tám năm trước có lẽ là gì đối với người khác, hoặc là, chẳng qua chỉ là ký ức mà thôi, có liên quan gì đâu?"

      Vinh Ninh ngừng , xe cứu thương đến, từ bên trong buồng xe có hai người ra, mang cáng, chỉ vào An Bảo Bối trong ngực Vinh Ninh , "Đây là người xảy ra tai nạn xe cộ sao?"

      "Đúng."

      "Mau, mang bệnh nhân lên, mang lên cáng!"

      Vinh Ninh buông thân thể An Bảo Bối ra, để nhân viên cứu hộ nâng lên băng ca.

      " là người nhà của kia sao?"

      Vinh Ninh lắc đầu , " phải, tôi là người gây ra tai nạn."

      Nhân viên cứu hộ kinh ngạc nhìn cái, đại khái thể tưởng tượng được trong xã hội vì lợi ích của riêng mình này, vẫn còn có người tông xe khiến người khác gặp chuyện may mà vẫn chạy trốn khỏi trường?

      "Tốt lắm, xin mời cùng lên xe, chúng tôi liên hệ cục cảnh sát."

      "Được." Vinh Ninh mỉm cười trả lời, đời này còn chưa bị cảnh sát hỏi chuyện lần nào, đây cũng tính là loại kinh nghiệm trong đời người .

      Vinh Ninh ngồi sau mái che của xe cứu thương ở bên cạnh An Bảo Bối, có thể cảm thấy người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình, chưa rời .

      bị đeo chụp dưỡng khí, nhân viên cứu hộ chuyện bên cạnh, "Kỳ quái, huyết áp, hô hấp và tình huống thân thể của bệnh nhân này đều hết sức bình thường mà?"

      Làm sao lại có thể hôn mê bất tỉnh?

      An Bảo Bối cố gắng làm cho hô hấp của mình vững vàng, chuyện giả bộ bất tỉnh, cho dù có thể thoát khỏi con mắt của Vinh Ninh cũng qua nổi nhân viên cứu hộ.

      "Có lẽ là bởi vì vừa rồi bị xe đụng làm cho não chấn động, cho nên vẫn chưa tỉnh lại ?" Vinh Ninh phụ hoạ ở bên cạnh, nụ cười mặt vẫn càng rực rỡ hơn chứ giảm chút nào.

      phải người ngu, có phải té xỉu hay , có thể nhìn ra, nhưng là nếu như người phụ nữ này muốn trả lời câu hỏi của , thế cho nên muốn diễn vở kịch ngây thơ này trước mặt , cũng quan tâm, tin có thể luôn giả bộ bất tỉnh mà tỉnh lại.

      "Có lẽ, nếu thực là như vậy, vấn đề càng thêm nghiêm trọng, bị thương ngoài da còn có thể trị hẳn, nhưng nếu cơ năng trong cơ thể có vấn đề, rất có thể tạo thành uy hiếp đến tính mạng."

      "Hả?" Vinh Ninh cố làm ra vẻ kinh ngạc trừng to mắt, "Lại khủng bố như vậy? Như vậy sao được đây? Nếu tôi đụng người ta chết, hoặc là trở thành người thực vật, tội của tôi phải quá lớn sao, còn có thể bị tù chung thân đó?"

      "Tất cả cũng phải đến bệnh viện kiểm tra mới có thể ràng được, vị tiên sinh này, hãy yên tâm, sau khi phát sinh tai nạn xe cộ trực tiếp rời khỏi, trái lại còn gọi xe cứu thương mang vị tiểu thư này bệnh viện, cũng tính là hành vi tự thú, pháp luật ép đến cùng đường, nhưng mà đụng xe người khác vẫn là đúng, loại tài xế như các tôi gặp rất nhiều rồi, tuân thủ luật giao thông gây tổn thương cho bao nhiêu người vô tội đây?”

      "Tôi... Tôi biết sai." Lời của đối phương quả thực làm cho Vinh Ninh có cách nào phản bác, việc này vốn là do mà ra, đối phương giáo dục là rất đúng, thế nhưng nhờ trận tai nạn xe này ban tặng, dường như bắt được vật gì đó...

      thể dùng biện pháp mạnh, vậy mềm mỏng.

      Lần nữa nhìn thoáng qua An Bảo Bối còn nằm ở nơi đó nhúc nhích giả chết, khóe mắt Vinh Ninh khẽ nâng lên, tiếp tục hỏi ý kiến, “Vậy nếu như tai nạn xe cộ lần này có gây hại gì cho đối phương, nhưng đối phương lại giả bộ bất tỉnh, tôi có thể là tố cáo ấy lừa gạt ?

      Vị nhân viên cứu hộ kia ngẫm lại, cũng phải là cố như thế ở phương diện này, thế giới này chính là như vậy, mặc kệ đối phương là cố tình hay vô ý bị phát sinh tai nạn xe cộ, rất nhiều người cũng lợi dụng người thiện tâm, do đó có thể lừa gạt tiền tài từ người đối phương.

      như vậy, đối phương có hành vi thuộc loại phạm tội, có thể đề cập đến việc kháng án, cầu bồi thường, nếu như việc này gây tranh cãi lớn, đến mức lên tin tức gì đó, đối phương cũng phải chịu sức ép từ dư luận xã hội.”

      “Ah!” Vinh Ninh gật đầu , “Cảm ơn cho tôi biết những điều này, tôi biết phải làm như thế nào rồi.”

      “Tiên sinh, …” Nhân viên cứu hộ há hốc mồm, ánh mắt chuyển đến người An Bảo Bối nằm ở đâu đó, “ nghi ngờ này làm bộ té xỉu, lừa gạt ?”

      Vinh Ninh sờ sờ cái mũi, ảm đạm thở dài hơi, , “ phải, chỉ là muốn hiểu thêm chút về vấn đề ở phương diện này, tôi lớn như vậy, cũng chỉ gặp có hai lần tai nạn xe cộ, là lần này, lần khác là vào tám năm trước, nhưng mà tám năm trước đó là tôi cẩn thận, là tôi sai, phát sinh tai nạn xe cộ đó là do tôi gây nên, nhưng mà gần đây các công cụ thông tin luôn nêu lên ít trường hợp mà tôi vừa kia, tôi lại là lần đầu tiên đụng vào người khác, tôi sợ hãi.”

      Vinh Ninh cúi đầu, dáng vẻ có tinh thần, thực có chút ý vị của người có tội.

      “Tiên sinh…”

      “Cho nên… coi như tôi xin các , chắc chắn phải cứu được này này, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng có vấn đề gì, tôi chỉ là muốn tội lỗi của tôi lại tăng lên.”

      Vinh Ninh ngẩng đầu, gương mặt lộ ra càng thêm đáng thương, nhìn đối phương ngây người lát, cảm giác, cảm giác có chút…

      “Vâng, tiên sinh xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định cứu sống vị tiểu thư này.”

      “Tôi thực sợ ấy xảy ra chuyện, cho nên có thể đưa ấy đến phòng quan sát triệu chứng nặng hay ? Nhận quan sát? Tiền phải là vấn đề, tôi có thể mời mười hộ lý luân phiên chăm sóc ấy.”

      Con mắt Vinh Ninh sáng lòe lòe, “Lần đầu tiên tôi phạm sai lầm như vậy, tôi nhất định phải đền bù tổn thương mà tôi gây ra cho vị tiểu thư này, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền cũng sao, xin các nhất định phải cứu sống ấy, bằng lương tâm của tôi áy náy cả đời, ngay cả đêm cũng ngủ ngon.”

      Thấy dáng vẻ hiền lành lương thiện như vậy của Vinh Ninh, nhân viên cứu hộ cũng bị ý tốt của làm cho cảm động, ngừng an ủi , “ hãy yên tâm, chúng tôi nhất định cứu ấy, nhất định.”

      cám ơn các !” Vinh Ninh kích động kéo tay ta, cả gương mặt đều tràn đầy ánh sáng kích động và dáng vẻ tươi cười.

      An Bảo Bối vẫn còn giả bổ bất tỉnh, lúc nghe Vinh Ninh cái gì mà: vụ án lừa gạt cùng với chuyện muốn tìm mười hộ lý luân phiên chăm sóc , còn phải vào phòng bệnh triệu chứng nặng gì đó, cũng sợ tới mức cả người phát run, lại biết rốt cuộc là nên tỉnh lại hay là tiếp tục giả bộ bất tỉnh.

      Lúc ấy cũng muốn tranh chấp tiếp với Vinh Ninh, cho nên đành phải làm hành động của con rùa đen, trốn vào trong vỏ bọc của mình, mặc kệ đối phương gõ mai rùa như thế nào, vẫn chịu ra, thế nhưng nghĩ tới chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, nếu cứ bị coi giữ chặt chẽ như vậy, dựa vào năng lực của Vinh Ninh, cần chờ đến ngày mai, cũng có thể điều tra ra toàn bộ tư liệu của , kể cả chuyện của tám năm trước, thể để cho cứ thực như vậy được!

      Vinh Ninh xoay mặt nhìn , cũng tin nghe được câu kia mà còn có thể tiếp tục giả vờ đến lúc nào, nếu giả bộ bất tỉnh ở trước mặt , trả lời vấn đề của , vậy cũng có thể cần trực tiếp vạch trần lời dối của , ngược lại gián tiếp tính toán theo bước của , muốn đe dọa, sau đó coi giữ, chỉ cần là người giả bộ được ở trước mặt , trừ phi có công phu nín thở, hoặc là giống như Châu Tinh Trì ở trong ≪Đường Bá Hổ Diễm Thu Hương≫, có thể vận dụng nội lực làm nhiễu loạn mạch đập của mình.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.6: Điều hai tốt nhất nên quen biết.

      vẫn ngồi ở chỗ kia đợi như trước, quả nhiên, An Bảo Bối chậm rãi mở to mắt, Vinh Ninh tỏ vẻ kinh ngạc lại kích động, suýt chút nữa vui vẻ reo hò lên.

      “Cuối cùng cũng tỉnh!” vỗ vỗ tim của mình, “Tôi còn nghĩ rằng tai nạn xe cộ tạo thành tổn thương với , có lẽ còn khiến trở thành người thực vật, tỉnh lại là tốt rồi, nếu lương tâm của tôi chịu nổi!”

      Sắc mặt An Bảo Bối trắng bệch, mệt mỏi nhìn , ngực hơi phập phồng, biết rằng lời Vinh Ninh vừa mới , rốt cuộc có phải là cố tình ra hay .

      “Nhưng cũng thể chủ quan như vậy, hay là bệnh viện kiểm tra lần tốt .” Nhân viên cứu hộ bên cạnh , khóe miệng An Bảo Bối run run, cầm cái chụp dưỡng khí ở mặt, “Tôi sao, tôi rất khỏe mạnh, tôi muốn xuống xe!”

      thể để như thế được.” Khóe miệng Vinh Ninh hơi hơi cong lên, “Vẫn nên kiểm tra tất cả lần mới tốt, bằng nếu như xảy ra chuyện gì, là chịu trách nhiệm hay tôi chịu trách nhiệm đây?”

      “Tự mình chịu trách nhiệm của mình!” Lúc Vinh Ninh lái xe vượt qua, tuy rằng kịp né, nhưng mà Vinh Ninh cũng rất nhanh tạm thời sửa lại đường phanh, cũng chỉ tổn thương chút da lông bên ngoài do ngã sấp xuống mà thôi, căn bản là có nghiêm trọng như vậy.

      Trái lại, cứ coi như bản thân bị chấn thương gì đó bên trong, vậy cũng tốt hơn rất nhiều so với tiếp tục tiếp xúc với Vinh Ninh.

      núp nhiều năm như vậy, tránh né nhiều năm như vậy, tuyệt đối thể tiếp tục có mối liên quan nào với Vinh Ninh nữa…

      chịu trách nhiệm? có thể chịu trách nhiệm thân thể của , nhưng cũng có thể chịu trách nhiệm lương tâm của tôi sao?” Gương mặt của Vinh Ninh nghiêm túc, lạnh lùng nhìn , “Xin nên chỉ lo mỗi bản thân, rồi hoàn toàn quan tâm đến cảm thụ của người khác, có lẽ cảm thấy có việc gì, nhưng tôi có lẽ bởi vì sai lầm hôm nay mà áy náy cả đời.”

      “Hai chúng ta rốt cuộc là ai quan tâm đến cảm thụ của ai?!” An Bảo Bối cắn môi, suýt chút nữa muốn kêu ra lời vừa rồi trước mặt Vinh Ninh.

      Vốn chỉ muốn dựa vào cố gắng của mình, cho mình mái nhà ấm áp, nhưng mà… Rốt cuộc là người nào vào cuộc sống của ?

      Vốn tìm được cảm giác của nhà từ người Vinh Ninh, tìm được cảm giác tình cảm chân thành cả đời, nhưng ban đầu là ai, hoàn toàn hủy diệt hết thảy những thứ tốt đẹp đó?

      lựa chọn rời khỏi bên cạnh , tìm cuộc sống thuộc về chính , né tránh nhiều năm như vậy, thời gian lâu như vậy, muốn gặp lại ! Vậy ai bỗng nhiên xuất trước mặt , nhiễu loạn tâm trí của , quyết tâm của ? Lại vẫn còn đại nghĩa ở như vậy ở trước mặt như điều đương nhiên, quan tâm cảm thụ của ? Vậy có lúc nào quan tâm ?

      Càng nghĩ, loại cảm giác này càng bộc phát mãnh liệt hơn trong lòng An Bảo Bối, muốn đem tất cả mọi thứ ràng trước mặt Vinh Ninh, cuối cùng… lại vẫn ngấm ngầm nhịn xuống.

      tức giận có nghĩa là còn cách nào khác, lời nào có nghĩa là còn lời nào để .

      Đôi mắt to như nai con kia của , sau khi trừng hồi lâu, rốt cuộc lại chậm rãi nhắm lại lần nữa, ngay cả đầu cũng xoay qua bên.

      Đó là ánh mắt như thế nào? Vinh Ninh kinh ngạc nghĩ, mang theo chút hờn giận cũng bất đắc dĩ nhè , nhưng lại biết rốt cuộc là vì sao, lại chịu nhìn , Vinh Ninh cũng vẫn là lần đầu tiên có chút biết nên gì, nên làm gì.

      “Cái kia…”

      Vinh Ninh dùng giọng điệu cứng rắn, song vừa mở miệng, An Bảo Bối dứt khoát ngay cả chụp dưỡng khí cũng cởi ra, kêu tiếng, buồn bực , “Tôi chết rồi!”

      Vinh Ninh vẫn đem lời của mình giấu vào trong lòng, đối với lời vừa rồi của An Bảo Bối, cũng biết là nên khóc hay nên cười, đành phải dùng gương mặt mang theo nụ cười khổ nhìn .

      Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, nhân viên cứu hộ vẫn luôn xem cuộc vui dùng vẻ mặt hiểu nhìn bọn họ, tại sao vẫn luôn có loại cảm giác, hai người này, căn bản giống quan hệ người gây tai nạn và người bị hại, mà lại có chút giống đôi tình nhân đấu võ mồm?

      Xe cứu thương vẫn chạy đường như cũ, khí đọng lại trong xe dường như còn nặng nề hơn so với có người chết, lạnh như băng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, từng tiếng từng tiếng vang lên ngừng.

      Cuối cùng tới nơi, xe cứu thương vừa mới dừng lại, đôi mặt của An Bảo Bối cũng mở ra, đập vào mi mắt chính là gương mặt tuấn tú đáng kia của Vinh Ninh, vốn là hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngây người lát, giây sau, An Bảo Bối đứng dậy, gỡ chụp dưỡng khí.

      Bây giờ tỉnh táo hơn bất kỳ giây phút nào.

      làm gì vậy?”

      “Về nhà!” Lạnh lùng trả lời Vinh Ninh câu, An Bảo Bối nhanh chóng xuống xe muốn ngay, Vinh Ninh lại kịp thời giữ lại tay của , dùng sức kéo cái, An Bảo Bối cảm thấy choáng váng, giây sau liền phát mình xuất trong vòng ôm của Vinh Ninh.

      muốn làm gì?” An Bảo Bối kinh hoảng nhìn , cũng muốn dùng sức thoát khỏi trói buộc của , Vinh Ninh lại càng dùng sức lớn hơn.

      bệnh viện kiểm tra lại !” Dừng chút, Vinh Ninh tiếp tục mở miệng , “Đến lúc đó tôi đưa về nhà.”

      Đưa về nhà? An Bảo Bối há to miệng, ánh mắt lại bắt đầu chớp lóe có quy luật, nếu để cho Vinh Ninh đưa mình về nhà, vậy tất cả cũng đều bị sáng tỏ, cục cưng của , người nhà của , tất cả của

      cần, tự tôi .”

      Vinh Ninh nhếch môi, cũng chuyện, gương mặt giống y hệt đường nét của , lạnh như băng, kiên định.

      “Vị tiểu thư và tiên sinh này.” Nhân viên cứu hộ chậm rãi mở miệng, càng ngày càng cảm thấy hai người thực là hết sức kỳ quái, thậm chí kỳ quái đến ra thể thống gì, “Có phải hai người biết nhau hay ?”

      “Chúng tôi…”

      biết!” An Bảo Bối chặn lời Vinh Ninh, giọng điệu cứng rắn , “Tôi căn bản quen biết vị tiên sinh này, đúng là ta đụng vào tôi, nhưng mà cũng thấy đấy, tôi cũng có vấn đề gì, tôi muốn trở về.”

      cần nghe ấy.” An Bảo Bối vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt chút biểu tình nào kia của Vinh Ninh, “Sắp xếp kiểm tra toàn bộ, tôi rồi, bao nhiêu tiền đều thành vấn đề.”

      !” An Bảo Bối ngoại trừ việc tức giận kêu chữ đó, cũng có phương pháp đối phó .

      thèm để ý. Vinh Ninh ôm lấy thân thể của , ôm cái kiểu công chúa đơn giản lại xinh đẹp, bị ép buộc, An Bảo Bối chỉ có thể dùng hai tay quàng qua cổ , ngửa đầu lên từ dưới nhìn , “ rốt cuộc muốn làm sao?”

      muốn gì cả, cũng lười phải nghĩ.

      “Phải đâu?” Vinh Ninh hỏi, nhân viên cứu hộ chỉ vào địa chỉ, “Xem ra vị tiểu thư này cũng có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên làm kiểm tra, vì vậy khử trùng, băng bó vết thương trước, sau đó tôi sắp xếp làm loạt kiểm tra tổn thương bên trong.”

      “Được.” Vinh Ninh im lặng đáp ứng, theo phương hướng nhân viên cứu hộ chỉ.

      “Vị tiên sinh này, mời thả tôi xuống được ?! Cho dù là kiểm tra, tôi cũng có thể tự mình từ từ , phiền phải hao tâm tổn trí!” bướng bỉnh ngẩng đầu, đụng phải mặt của Vinh Ninh, Vinh Ninh chưa từng cúi đầu, đối với lời An Bảo Bối với , chọn dùng chính sách mắt điếc tai ngơ.

      “Vị tiểu thư này, vị tiên sinh này cũng vì tốt cho thân thể của , xin có thể ngoan ngoãn phối hợp được ?”

      Nhân viên cứu hộ là buồn bực ghê gớm, người khác bị người ta đụng phải, hận thể làm kiểm tra từ trong ra ngoài thậm chí cả nha khoa cũng phải , nhưng vị tiểu thư này lại rất kỳ quái, người hảo tâm giống như vị tiên sinh này, trong xã hội lại càng thêm ít, cam tâm tiêu phí số tiền đáng kể để cho kiểm tra, thậm chí mời mười hộ lý luân phiên trông giữ cũng sao cả, ai ngờ lại từ chối ý tốt của vị tiên sinh này ngoài ngàn dặm, thậm chí ngay cả mặt cũng mang theo mùi vị chán ghét nồng đậm, biết rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

      Ngay cả nhân viên cứu hộ bên cạnh cũng phụ họa cho Vinh Ninh, An Bảo Bối muốn làm kiểm tra, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi bên , lại bị nhân viên cứu hộ cho là loại người nhàn rỗi có chuyện gì làm mà tìm phiền toái?

      An Bảo Bối cắn môi, dùng sức lớn đến nỗi đôi môi nghiến chặt kia sắp lên màu hồng phấn nhàn nhạt, tức giận há mồm thở hổn hển, mãi đến khi người trong ngực kia mở miệng nữa, rốt cuộc Vinh Ninh cũng đặt ánh mắt chút nhìn chăm chú lên gương mặt đỏ của .

      "Đầu gối và cả cánh tay đều trầy da, phải ? Làm sao được? Đến lúc giữa đường may lại té xỉu làm sao bây giờ?" chất vấn, lại mang theo chút nóng tính.

      phải là loại người nguyện ý tổn thương thân thể của mình, lúc người khác cũng tổn thương thân thể của mình như vậy, cũng tức giận, nhất là người phụ nữ ôm trong ngực này? Thân thể của như tờ giấy trắng, có bất kỳ cảm giác có thể trọng nào, khắp người đừng là ôm, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy được chút mỡ thừa nào, sắc mặt có chút suy yếu, người lại bị thương, ai biết nếu rời khỏi tầm mắt của mình phát sinh ra chuyện gì?

      Huống chi...

      Có lẽ biết tám năm trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra người , cũng có khả năng biết mẹ của cục cưng rốt cuộc là ai.

      dám khẳng định, nhưng lại dám nhận định, nhận định chắc chắn là có chỗ liên quan với mình, bằng cảm giác lần đầu gặp , làm sao mãnh liệt như vậy? Làm sao lại cảm thấy giống như từng quen biết?

      Trực giác cho biết, nhất định có quan hệ gì đó với mình, trước lúc nhìn thấy khỏe mạnh đứng trước mặt , trước lúc biết được tên của , cứ như vậy mà buông tay!

      "Vậy cũng có liên quan gì tới đâu?" An Bảo Bối nghiêm túc , vốn có quan hệ gì với Vinh Ninh, tại quên mất mình, , có lẽ là chưa bao giờ nhớ tới, như vậy rốt cuộc có làm sao, có liên quan tới Vinh Ninh ư?

      trời sinh chính là loại người quản chuyện và người liên quan đến mình, tại mình đối với chỉ thuộc về người xa lạ, có liên quan gì tới đây? Sống hay chết, cũng có cách nào ngăn cản cuộc đời của , cũng mang đến cho cuộc đời của bất cứ trễ nải nào.

      "Đương nhiên là có liên quan!" thấp giọng gầm lên, hù dọa An Bảo Bối đến mức thân thể cũng run bắn.

      bướng bỉnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , cái loại cảm xúc ràng trong mắt kia là tiếng động mà cười nhạo .

      có liên quan đến quá khứ của tôi, có liên quan đến đoạn trí nhớ mất kia của tôi, vì vậy tuyệt đối có liên quan với tôi!” kiên định , giọng điệu kiên định như vậy lại khiến An Bảo Bối có chút ngạc nhiên.

      điên rồi.” hơi nhắm mắt lại, “Tiên sinh, tôi rồi, tôi biết , cho tới lúc này cũng chưa từng gặp bao giờ, hiểu vì sao lại như vậy.”

      Đúng vậy, chỉ cần nghĩ như vậy, như vậy, giữa hai người bọn họ liền có bất kỳ liên hệ nào, muốn quên , hề nhớ lại , lại càng muốn cho tên của rốt cuộc là gì, cho dù là nhớ được, vậy làm sao? Lại lần nữa tái lại tổn thương của đối với sao?

      cũng hạ tiện như vậy, cũng kiên cường như những gì người khác thấy, lòng của yếu ớt tựa như trang giấy đâm cái là rách kia, thực vất vả mới có thể dùng miếng băng dán đột ngột nhìn thấy kia dính lại cái hồi ức đau đớn trong nội tâm đó, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương, tuy rằng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết dán lại, nhưng những cái có thể đó cũng đồng nghĩa là bao giờ sợ bị thương tổn nữa.

      người , từng bị thương, từng đau đớn, cũng từng khóc, những điều này cũng đủ rồi, bao giờ muốn trông mong gì lần nữa, nhất là cái loại tình cảm trống rỗng mờ mịt mua được này, thứ nhìn được, sờ thấy, tình gì gì đó, quá buồn cười, những người nhau thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu? Tất cả tình cơ bản đều là do bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng giữ lại, còn bên kia hào phóng, rồi cười nhạo, hưởng thụ cảm giác được người khác , tình như vậy là tình sao?

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17.7: Điều hai tốt nhất quen biết

      Nếu tình cơ bản chỉ có bên trả giá, khao khát, duy trì, mang theo hy vọng cho , còn bên kia lại hào phóng, giễu cợt , hưởng thụ cảm giác người khác cố gắng vì mình ,như vậy tình còn gọi là tình sao?

      chịu đủ rồi, cũng cầu xa vời gì, hay muốn có cái gì, dù có được cái kia bất cứ lúc nào cũng thừa lúc bản thân ý thức được rời , vì vậy, chỉ muốn tại sống tốt , nghĩ muốn gì, nếu rời , lúc mất cũng thống khổ như vậy, cuộc sống bình bình yên yên mới là cuộc sống mà mong muốn nhất tại, thứ gọi là tình , có lẽ là rất lâu rồi, ở trong thân thể của , ở trong trí nhớ của sớm biến mất, cuối cùng còn rung động .

      "..." Vinh Ninh im lặng, đối mặt với câu hỏi của An Bảo Bối, biết nên trả lời thế nào?

      Chỉ là bởi vì cảm giác sao? Nếu như mở miệng, đừng , cho dù là người khác cũng cho rằng là người điên, há to miệng, lời vẫn bị nghẹn trong cổ họng.

      An Bảo Bối nhìn cười giễu cợt, "Tiên sinh, nếu trả lời được, càng cần gặp tôi,xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó đưa tôi đến bệnh viện tôi vô cùng biết ơn , xem là người tốt, nhưng xin hãy thu lại những lời đó, những thứ kia mang đến phiền phức cho tôi ."

      Vinh Ninh cúi đầu, trong mắt tràn đầy đơn, " biết tôi sao?"

      "Tôi chưa từng gặp qua thưa tiên sinh, sao lại có thể nhớ ? Còn nữa, tôi phải là người ở thành phố A, tôi chỉ vừa mới tới nơi này lâu, ngay cả nơi này tôi còn chưa quen thuộc, làm sao có thể gặp qua đây?"

      vẫn tiếp tục dối, còn cố gắng chau mày, hai mắt trừng , để phát mình dối, có lẽ Vinh Ninh thấy giống như , dừng bước, nghiêm túc đánh giá lần nữa, cố gắng làm cho trái tim của mình duy trì nhịp đập như thường ngày, lúc nhìn chăm chú vào mắt cũng tận lực làm cho mình thả lỏng.

      Vinh Ninh thu hồi ánh mắt tiếp tục về phía trước , An Bảo Bối thầm thở phào nhõm, có lẽ tin lời dối của , vậy là tốt rồi... Tuy như vậy, nhưng là trong lòng lại có chút thất vọng cảm giác biết giải thích như thế nào.

      Quên , đó chỉ là chuyện dư thừa, là lãng phí thời gian mà suy nghĩ .
      "Suy nghĩ của tôi hiểu." Đến cuối cùng, đem đặt lại giường bệnh, mở miệng lần nữa.

      Y tá cầm lấy bông vải được tiêu độc giúp An Bảo Bối xử lý miệng vết thương, Vinh Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh của , nhàng nhìn .
      An Bảo Bối có chút được tự nhiên nhìn đối diện, muốn nhìn thấy gương mặt đó của Vinh Ninh, gương mặt mang vẻ đơn chán chường, chút vui vẻ, bộ dạng trầm thích hợp với Vinh Ninh. .

      phải được sống hạnh phúc hơn so với mọi người, phải cực kì tốt mới được, chẳng qua chỉ là kí ức đáng nhớ mà thôi, nếu quên mất nên triệt triệt để để quên mất mới đúng.

      "Có người hy vọng mình có thể đem phần kí ức của mình quên , bao giờ muốn nhớ lại, nhưng cũng có người, lại bởi vì mất đoạn ký ức, mà hàng năm, hàng tháng, ngày ngày, hàng đêm thừa nhận hành hạ vì mất kí ức." mở miệng, chỉ mình, nhất là vị trí trái tim, "Mà tôi thuộc vế sau, tôi cách nào nhớ được đoạn thời gian kia xảy ra chuyện gì, trải qua cái gì, gặp được hạng người gì, có mất ký ức biết được cảm giác trống rỗng đó."

      "Có quan trọng ?"

      "..."

      "Chuyện quên quên , có gì lớn lao? Con người phải nhìn về phía trước, mà phải cứ nhìn về quá khứ." nhìn , cảm thấy buồn cười, liều mạng muốn quên, mà liều mạng muốn nhớ tới.

      Hai nguời trời sinh chính là thuộc về lẫn nhau, khó trách...

      "Quan trọng!" vô cùng kiên định với suy nghĩ của mình, "Đoạn ký ức đó đối với tôi mà , thể quan trọng, trải qua đoạn trí nhớ đối với tôi mà người quan trọng!"

      "Tôi hiểu." An Bảo Bối lắc đầu, cúi đầu nhìn y tá cầm lấy tăm bông thấm nước sát trùng từng chút từng chút chùi vết thương cho , vốn là cần phải cảm nhận đau đớn , nhưng lại chút xíu cảm giác, chút cũng cảm giác được.

      ra, khi tâm trí chết lặng , thân thể cũng cảm giác được đau đớn .

      "Nếu như đoạn ký ức kia quan trọng, tôi cũng liều mạng muốn nhớ lại, cũng cả ngày lẫn đêm đều làm tôi mơ thấy tai nạn xe cộ hôm đó, vào đêm bão tuyết đó, nếu phải tôi muốn tìm người nào đó, tôi cũng gấp đến như vậy, tôi cũng biết tôi sốt ruột là vì thứ gì, chỉ biết là muốn tìm người nào đó, mà người đó là người rất quan trọng trong cuộc sống của tôi."

      Người quan trọng nhất?

      An Bảo Bối rũ mắt , hai cánh tay tại đó xoa nắn qua lại.

      ra cũng có tồn tại người quan trọng đối với Vinh Ninh sao? Như vậy người kia rốt cuộc là người nào? Có thể có được chỗ trong lòng Vinh Ninh đúng là đủ hạnh phúc a, ràng trước kia, có rất nhiều người trong đó có cả mình, muốn vào trong lòng của Vinh Ninh, trở thành đầu trái tim của , làm nhiều chuyện như vậy, ảo tưởng nhiều như vậy, vẫn chiếm được lòng của Vinh Ninh, mà người kia lại có thể dễ dàng chiếm được vị trí quan trọng trong lòng Vinh Ninh, chuyện làm cho người ta hâm mộ a, ngay cả ... Cũng nhịn được muốn gặp người ở đầu quả tim của Vinh Ninh, xem xem ấy đến cùng có hình dáng thế nào, là người có tính cách như thế nào, lại có thể làm cho Vinh Ninh dù mất trí nhớ, nhưng cũng tiếc dùng bất cứ phương pháp gì cũng muốn tìm được ấy.

      vươn tay, có chút biết phải làm gì mới tốt , chứng kiến vẻ mặt cùng lời của Vinh Ninh, dám khẳng định những lời vừa với đều là lòng, người kia đối với quả rất quan trọng, cũng rất muốn tìm được ấy.

      Nhưng phải làm sao bây giờ đây? đối với chuyện của Vinh Ninh hoàn toàn biết gì cả, bất kể là bây giờ hay là trước kia, thứ biết nhất chính là nhà của Vinh Ninh rất có tiền, cũng là tập đoàn lớn nhất thành phố A tập đoàn Đế , biết là viên ngọc sáng trong ngành thiết kế, biết có cha mẹ, có người em trai, những chuyện còn lại đều biết, lúc ở cùng với cũng chưa từng gặp qua người nhà hay bạn bè của , phụ nữ bên cạnh cũng chỉ gặp qua hai người mà thôi, nhưng mà hai kia người lại quan trọng với Vinh Ninh như lời .

      Liền tính thừa nhận từng lui tới với Vinh Ninh, nhưng mà cũng thể cho Vinh Ninh thông tin chính xác của “Người kia”, vì Bảo Bối muốn cho Vinh Ninh biết tồn tại của , nên càng thể ở trước mặt Vinh Ninh thừa nhận hai nguời có dạng quan hệ gì trong lúc đó.

      Thấy An Bảo Bối trầm tư rất lâu, còn tưởng rằng hẳn là nghĩ tới việc gì Vinh Ninh có chút kích động hỏi, "Như thế nào? Có phải hay nghĩ tới việc gì? trước kia gặp qua tôi phải ?"

      An Bảo Bối ngẩng đầu nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của Vinh Ninh, biết dối là đúng, nhìn đến bộ dáng đơn của , trong lòng cũng khó chịu, nhưng mà vừa rồi tự hỏi lại có lỗi gì, vì muốn làm cho thất vọng, vẫn lắc đầu , " phải vậy."

      "... phải..." Vinh Ninh mới vừa rồi trong mắt còn thấy thần thái sáng láng, trong nháy mắt liền biến mất thấy, vào lúc từ trong miệng phát ra hai chữ, bộ dáng đơn mặt càng thể hơn.

      "Tiên sinh, tôi có biện pháp giúp , muốn lí do thoái thác, tôi thừa nhận việc tìm kiếm ký ức làm tôi rất cảm động, nhưng mà tôi thể dối, từ có, như vậy, lương tâm của tôi chịu được, cũng có lỗi với ."

      Giọng An Bảo Bối chậm dần, có loại phản nghịch của trước kia, hận người khác được, liền muốn oán giận Vinh Ninh làm đủ chuyện đối với , nhưng mà người ở đầu quả tim phải là , thể trước những lời dối giới hạn trước mặt , khiến cho tìm kiếm có mục đích, đối với như vậy công bằng, ràng bị mất ký ức quan trọng, tìm được người mà rất , đối với rất bi thảm rồi. Nếu còn cắm thêm dao nữa, chuyện này so với gián tiếp muốn mạng có gì khác nhau.

      "Cám ơn." Vinh Ninh nhàn nhạt phun ra hai chữ, đơn trong mắt chỉ trong chốc lát lại biến mất thấy gì nữa, hai mắt mở to sáng long lanh hướng về phía chớp chớp, "Có lẽ là tôi tự mình đa tình, cũng quá tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, cho nên liên tục quấy rầy từ trường xe cộ đến giờ, là rất xin lỗi."

      Phải ? khóe miệng Vinh Ninh khẽ nhếch lên, ở trong mắt An Bảo Bối lại thấy nhiều thêm vài phần thất vọng.

      "Ưm..." An Bảo Bối vuốt vuốt đầu, Vinh Ninh như vậy, tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt Vinh Ninh như vậy, tim của lại đau như vậy chứ?

      "Tiên sinh, cũng đừng quá để ý, nghĩ ra cũng có thể tiếp tục, tìm được người cứ tiếp tục tìm, dù sao tìm nhiều năm như vậy, thêm thời gian cũng đâu có sao phải ? Tóm lại... Xin đừng từ bỏ!"

      Miệng lưỡi của vô cùng vụng về, hề biết dối, liền ngay cả lời an ủi người khác, cũng có chút ràng , biết Vinh Ninh nghe có hiểu , chỉ là muốn cho biết đừng buông tay. Đừng buông tay mà phải tiếp tục tìm người kia, đó là đoạn ký ức quan trọng đối với .

      "Cám ơn." Vinh Ninh cười với , "Tôi nghe lời , cho đến lúc tìm thấy người kia tôi tuyệt đối từ bỏ.

      " cần cám ơn." Chỉ cần nhìn gương mặt đó của Vinh Ninh, An Bảo Bối bất giác có cảm giác tội lỗi, lừa người khác là hành động tốt đẹp gì, huống chi người này lại bị mất trí nhớ.

      "Liên tục quấy rầy là ngại quá,nhưng mà trách nhiệm của vụ tai nạn xe cộ này chính là tôi, coi như muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi cũng chịu trách nhiệm với sức khỏe của ,xin dừng từ chối nữa, cứ thoải mái tiếp nhận ý tốt của tôi ."

      "Nhưng mà..." có chuyện gì, hơn nữa chỉ là trầy da chút mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt rồi, vẫn như cũ có thể vui vẻ .

      "Xin đừng từ chối ý tốt của tôi nữa, bởi vì sai sót của tôi mới làm cho bị thương, bởi vì giác quan thứ sáu ràng của tôi, nên mới tìm quấy rầy, nếu cho tôi chịu trách nhiêm cho vụ tai nạn này, tôi..."

      Tiếng của Vinh Ninh càng ngày càng , cho đến khi ngừng , lời của , gương mặt của , đôi mắt , đều toát ra vẻ áy náy, lừa , nếu như còn từ chối ý tốt của , trái tim vốn tổn thương ấy có thể lại bị tổn thương nặng hơn ?

      "Vậy, được rồi." Suy nghĩ chút, An Bảo Bối quyết định tiếp nhận, nếu như còn từ chối tiếp,như vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuối sao?

      "Vậy là tốt rồi." Vinh Ninh khóe môi nhếch lên cười tươi, vẻ mặt khiến người khác thể biết được nghĩ gì, đáng tiếc An Bảo Bối lại nhìn thấy, dù có thấy được cũng đoán ra ý nghĩ trong đầu Vinh Ninh.

      " đúng người tốt, bởi vì sai sót của tôi mà làm bị thương, còn liên tục quấy rầy hỏi lung tung, ghét tôi, còn khuyên nhủ tôi, cần phải tiếp tục để tìm ra người kia, người tốt như vậy ở thế giới này, là ít lại càng ít, biết phải gọi là gì?"

      "Tôi..." An Bảo Bối dừng chút, thiếu chút nữa đem tên của mình cho biết, "Cái kia, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tên gì cũng quan trọng."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :