1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cứ quyết định vậy nhé - Tiểu Bố thích ăn bánh trứng (hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 35

      Edit: Blue

      Khâu Thiên: “Người trong lòng là công chúa, nên gọi là bế công chúa.”

      [​IMG]


      “Thấy, ai, thấy ai?” Kim Đa Bảo ngừng lắp bắp.

      “Mẹ .”

      “Bác thấy hả?”

      “Chắc vậy.”

      “Cái gì mà chắc vậy?” Kim Đa Bảo nóng nảy đánh vào tay .

      “Chắc là có thể nhận ra con trai mình.” Khâu Thiên khoanh tay.

      Tim Kim Đa Bảo lại đập thình thịch, so với lần đầu hôn Khâu Thiên còn căng thẳng hơn. nuốt nước miếng, “Hay là về nhà trước , lái xe về, còn em dạo trong trường hai vòng rồi về sau.”

      Nhỡ mẹ đứng trước cửa chờ con trai sao, hôm nay tóc vừa rối, trang điểm vừa nhạt, trang phục còn khó coi… được được, thể đem bộ dạng này gặp phụ huynh được!

      Khâu Thiên “Ừm” tiếng, sờ sờ gương mặt hoảng hốt của bạn , “Mẹ có ăn thịt người đâu, nhìn em chẳng có tiền đồ gì cả.”

      Kim Đa Bảo đẩy tay ra, “ mau về , mau về , để em chạy quanh sân tập hai vòng lấy bình tĩnh.”

      “Có thể chạm mặt ba .”

      “A!” Kim Đa Bảo bỏ ngay ý tưởng dạo trong ngôi trường có toàn người nhà Khâu Thiên này, “Dù sao cũng mau về trước , lát nữa em về sau.”

      Sau khi rời , Kim Đa Bảo cũng dám chạy lung tung, ngồi hàng ghế trước kí túc xá gọi điện thoại rủ Tiểu Vân ăn cơm, Tiểu Vân chuẩn bị ra khỏi nhà kiếm đồ ăn, nghe thế lập tức hưởng ứng, khóa cửa ra ngoài, lúc tới cửa cầu thang chạm mặt mẹ Khâu, còn nhiệt tình chào hỏi.

      “Bảo, lúc nãy tớ chạm mặt bác nhà đối diện, ánh mắt bà ấy nhìn tớ hơi lạ.” Tiểu Vân vừa chạy tới trước mặt Kim Đa Bảo, vừa hình dung lại ánh mắt mà mẹ Khâu nhìn mình, hình như hơi thương hại, còn có chút tức giận.

      nay, “Bác nhà đối diện” là cụm từ thuộc vấn đề nhạy cảm của Kim Đa Bảo, muốn nghe Tiểu Vân tiếp, bèn vội đổi chủ đề.

      Lúc Khâu Thiên về nhà cậu út tới, ban nãy mẹ Khâu nấu ăn, nấu được phân nửa mới phát nhà hết đường trắng, bà ra siêu thị trong trường học để mua đường, ai ngờ khéo thế nào lại đụng mặt con trai hôn nữ sinh, nó mải nhìn theo nữ sinh kia vào kí túc xá, lúc sau mới thấy bà.

      Có nhiều khách mua hàng ở đó, nên bà thể tới mắng con trai, thầm nghĩ tối về phải trao đổi chuyện trách nhiệm và chung tình với nó chút. Nào có ai vừa quen con bé nhà đối diện, vừa qua lại với nữ sinh đó chứ. Cái con bé nhà đối diện cũng là, bạn trai ngoại tình, mà nó chẳng biết gì, còn hẹn người ta ra ngoài ăn thịt quay, trái tim quá bao dung rồi đấy.

      “Chị hai, có canh hầm chưa, nghĩ gì thế?”

      Mẹ Khâu nhìn cậu em họ vào phòng bếp bưng thức ăn, “ chờ rút bớt nước, em ra ngoài , đừng để mùi khói bếp ám vào người.”

      Tạm thời bỏ chuyện của con qua bên, mẹ Khâu vui vẻ bày bàn đồ ăn, hỏi thăm cậu em họ lâu gặp, ăn được lúc, bà nhịn được lo nghĩ chuyện gia đình cho em, “Viên Viên, gần đây có người chưa? Người ta thành gia lập nghiệp, nghiệp cũng coi như thành công rồi, có phải bây giờ nên tính đến chuyện lập gia đình ?”

      Đối với cái tên “Viên Viên” này, Thẩm Tùng Nguyên cũng quá quen, nghe là do lúc còn bé hơi béo, nên người nhà ta mới biến “Nguyên Nguyên” thành “Viên Viên”*, còn kéo theo hàng loạt tên gọi cưng như “Đoàn Đoàn”, “Hoàn hoàn”, “Biển Biển”, “Cầu Cầu” **.

      *Chữ Nguyên (mở đầu) và chữ Viên (tròn) hoàn toàn trùng , đều đọc là yuán

      ** Đoàn Đoàn: hình tròn

      Hoàn Hoàn: những vật mà tròn

      Biển Biển: những vật dẹt

      Cầu Cầu: quả bóng

      Lúc ta vừa tới thành phố gây dựng nghiệp, người nhà sợ ta ăn ngon, ở quen, nên để ở nhà chị lớn, cũng vì thế mà quan hệ của hai người rất tốt. Buông đũa xuống, Thẩm Tùng Nguyên suy nghĩ chút, “ ra dạo gần đây có bé rất hợp ý em, nhưng mà thấy tuổi ấy hơi , nên chưa biết có nên theo đuổi .”

      Nhìn thái độ chín chắn cẩn thận trong tình cảm của người ta kìa! Mẹ Khâu chỉ hận rèn sắt thành thép, ai oán liếc Khâu Thiên cái, làm chàng lùa cơm kia chẳng hiểu gì.

      Ba Khâu rót cho Thẩm Tùng Nguyên li nước trái cây, “Tuổi chút cũng sao, quan trọng là hợp tính nhau.”

      “Ừm, tính tình rất tốt, người trầm tĩnh, trông cũng thông minh.” Thẩm Tùng Nguyên tiếc lời khen ngợi bé kia.

      “Vậy tốt rồi, do dự gì nữa, hợp ý theo đuổi !” Mẹ Khâu thấy có hi vọng, ngừng cổ vũ .

      Thẩm Tùng Nguyên cười ha ha, “Được, về theo đuổi.”

      Ăn no xong, mẹ Khâu lại lấy chút thịt bò mới mua hôm nay, bảo Thẩm Tùng Nguyên đem về ăn, chờ ta hẳn, bà cầm tay Khâu Thiên, “tâm ” với : “ bé hôm nay là sao?”

      “Bạn ạ.” Khâu Thiên đáp đơn giản.

      phải con quen bé nhà đối diện à?”

      “Ừm.”

      “Ừm cái gì, con vừa quen con bé nhà đối diện vừa quen con bé hôm nay sao?”

      “Cùng người.” Khâu Thiên bình thản, “Người mẹ thấy hôm nay chính là người ở nhà đối diện.”

      bậy! Lúc về mẹ còn chạm mặt con bé ở đối diện… Chờ chút, con chỉ quen đứa?” Mẹ Khâu năng lộn xộn, chợt có chút sáng tỏ, “Đứa mập hay đứa ốm?”

      “Ốm.” Khâu Thiên ngờ mẹ Khâu lại hiểu lầm chồng chất như vậy, “Tên là Kim Đa Bảo.”

      “…” Trước nay đều điều tra sai đối tượng? Đầu mẹ Khâu bị vệt đen này làm phồng to, “Chừng nào dẫn về cho mẹ gặp chút.”

      “Hôm nay bị mẹ bắt gặp nên ấy xấu hổ lắm, hai ngày nữa , đợi tới trước ngày con về đội ấy.” Khâu Thiên thấy hình như mẹ mình cũng rất xấu hổ, dù sao cũng là lần đầu làm mẹ chồng để gặp con dâu.

      Mẹ Khâu gật đầu, “ vội vội, mẹ phải chuẩn bị chút.”

      Ha ha, y như Kim Đa Bảo.

      Vốn là cuối tuần thoải mái, còn có bạn trai ở bên, nhưng Kim Đa Bảo lại phải dành buổi chiều để làm. Phòng khách văn hóa được lập trong tổ hạng mục chính thức khởi động, vì là mảng quan trọng nhất, nên toàn bộ thành viên trong tổ đều phải có mặt, Kim Đa Bảo vừa ngủ giấc, gửi “đơn xin nghỉ phép” cho Khâu Thiên: “Tối về em qua tìm .”

      Khâu Thiên lái xe chở mẹ ra ngoài làm chút chuyện, lát sau mới gửi tin nhắn trả lời, “Chừng nào tan ca gọi điện cho , tới đón em.”

      Tâm trạng của Kim Đa Bảo tốt hơn nhiều, mặc chiếc áo khoác mới mua, đeo vài món trang sức nhã nhặn, ăn mặc tươm tất đến Hữu Đồ tham gia hoạt động. cứ tưởng bầu khí trong loại phòng khách này rất ngượng nghịu, ngờ những thanh niên văn nghệ tới đây đều chuyện rất vui vẻ, cần phải hướng dẫn hay tổ chức việc gì, bèn tìm chiếc ghế sô pha trong góc tối, ngồi chơi trò chơi điện thoại.

      Những trò chơi hại gan* lại tốn thời gian thế này rất dễ khiến người khác mê mệt, thể thoát ra ngoài, ngay cả chuyện có người tới cạnh mình từ lúc nào, Kim Đa Bảo cũng biết, thoáng ngẩng đầu, thấy Thẩm Tùng Nguyên ngồi đối diện uống trà.

      *Trò chơi hại gan: chỉ những trò chơi có nhiệm vụ hoặc cách thức rườm rà, chồng chéo, có giới hạn. Nhiều người chơi vì hoàn thành nhiệm vụ mà suốt đêm ngủ. Việc thức đêm ảnh hưởng rất lớn tới gan, nên người chơi đều gọi đùa là: Tròchơi hại gan.

      “Thẩm tổng.” thả điện thoại xuống, đứng lên chào hỏi ta.

      cứ chơi .” Thẩm Tùng Nguyên vẫy tay, bảo ngồi xuống, “Đúng lúc hôm nay qua đây, tới xem thử chút. Chơi gì mà mê mẩn vậy?”

      Kim Đa Bảo giơ màn hình cho ta xem, “Là game mobile do tác giả viết tiểu thuyết của tôi cải biên.”

      “À, cái đó. Mấy trò chơi này rất tốn thời gian, còn ảnh hưởng đến sức khỏe. Chưa sử dụng xong cảm thấy mệt, còn muốn dùng hết phải tốn tới mấy tiếng.” Thẩm Tùng Nguyên xong, cảm thấy hình như mình dạy dỗ người ta, “Khụ khụ, nên chú ý nghỉ ngơi, đừng chơi mê mẩn quá.”

      Kim Đa Bảo gật đầu, “Tôi chỉ muốn khai thông hai mươi cửa, mở tất cả chức năng có, sau đó xem thử quái vật trông thế nào thôi, vốn tính chơi tiếp. Tôi cũng thấy trò này ý nghĩa lắm, rất phí thời gian.”

      Thẩm Tùng Nguyên rướn người lên trước xem cấp bây giờ của , ở trình độ này, muốn mở toàn bộ chức năng chắc cũng phải chờ đến lúc trò chơi này hạ nhiệt. ta lấy tấm cạc trắng trong ngăn kéo ra, dùng bút máy viết sột soạt tài khoản và mật khẩu của mình, “ lấy chơi , nick là Cao V, dù sao tôi cũng dùng tới nữa.”

      Kim Đa Bảo kinh ngạc, há miệng nhìn tấm cạc, hỏi Thẩm Tùng Nguyên, “Thẩm tổng cũng chơi à?”

      “Thời gian mới ra có bỏ chút tiền vào tài khoản, chơi vài ngày chơi nữa.” Thẩm Tùng Nguyên chỉ muốn nắm bắt trào lưu văn hóa tại mà thôi.

      định từ chối, Thẩm Tùng Nguyên nhận điện thoại, có việc gấp phải xử lí, ta gật đầu chào đơn giản, sau đó bước nhanh . Tấm cạc màu trắng vẫn nằm lẻ loi bàn, Kim Đa Bảo nghĩ ngợi hồi, bèn cất tấm cạc vào túi, định bụng về nhà lấy kéo cắt vụn ra, tránh chuyện để lộ thông tin.

      Đến khi kế hoạch hoạt động kết thúc, Kim Đa Bảo gửi tin nhắn cho Khâu Thiên, ngờ kết quả là Khâu Thiên ở bên ngoài, nên đến rất nhanh.

      “Xong chưa?” ngồi xe gọi điện cho , “ đến rồi.”

      “Chưa, lãnh đạo , chúng em cũng thể mặt dày về trước được. tới tầng năm đón em .” Kim Đa Bảo che điện thoại, giọng , “Tới tiếp thu tri thức văn học chút.”

      Khâu Thiên cười khẽ, “Được rồi, tới đây.”

      bước vào thang máy, đóng tầng trệt, chợt nghĩ biết có nên thăm cậu út chút , nhưng lại nhớ hôm nay là cuối tuần, chưa chắc cậu út làm, mà có làm cũng rảnh để tiếp đón , nên thôi, cứ đến thẳng tầng năm đón Kim Đa Bảo là được.

      Cửa thang máy vừa mở thấy ngay bảng hướng dẫn, Khâu Thiên đến quán cà phê, đưa mắt nhìn, thấy Kim Đa Bảo đứng ở cửa sau, áo khoác nón mũ chỉnh tề, bất cứ khi nào cũng có thể rút lui. bước vào cửa sau, im lặng ôm lấy từ phía sau, sợ đồng nghiệp thấy thích hợp, bèn bế cách xa chút, lúc ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, : “Bế công chúa.”

      Kim Đa Bảo bác bỏ, “Bế công chúa phải như vậy, phải là thế này, ôm ngang lên, sau đó như vầy.” vừa vừa huơ tay múa chân, diễn tả phải bế thế nào, cuối cùng đút tay vào túi áo, “ cười cái gì…”

      Khâu Thiên: “Người trong lòng là công chúa, nên gọi là bế công chúa.”

      “…” Ây da, ý là công chúa sao, hì hì, Kim Đa Bảo cố găng duy trì gương mặt bình tĩnh, “ ăn đường à.”

      “Em muốn nếm thử ?” Khâu Thiên cúi đầu, tới gần trêu chọc .

      Ngay lúc hai người còn chưa được mấy câu, tổ trưởng bắt đầu tạm biệt các hội viên. Lãnh đạo rồi, Kim Đa Bảo liền tan việc, kéo cánh tay Khâu Thiên ra ngoài.

      Trước cửa thang máy có rất nhiều người đứng đợi, Kim Đa Bảo và Khâu Thiên thang bộ, lúc tới tầng sách bán chạy, kiêu ngạo giới thiệu bộ sách mình làm cho , “Lúc em vừa tới công ty, chưa có sách đánh dấu, chủ biên giao vài cuốn chị ấy làm được nửa cho em, còn cái này, với ba cái kia là em tự làm hết.”

      Khâu Thiên lật mấy quyển, thấy khá hứng thú với quyển được in màu —— bên trong chỉ có tranh minh họa bằng giấy bóng.

      “Cái này, em làm được ?” chỉ vào trong tranh minh họa, kia gập bụng, chàng trai ngồi phía trước đè lấy chân , mỗi lần ngồi dậy hôn ta cái.

      Quyển sách này về các tư thế hôn môi kì lạ, ngay cả những cảnh kì lạ quái đản nhất cũng được họa sĩ tranh minh họa vẽ ra.

      gì, Khâu Thiên lại lật tới trang mới, chàng trai nằm ban công trước cửa sổ, khom người, hôn ta.

      “Ô?” Khâu Thiên cũng bị rung động trước cảnh tượng này, nhìn Kim Đa Bảo kì vọng, vội che mắt , “Em làm được, rướn tới.”

      Khâu Thiên tiếp tục lật trang khác, cảm giác được tiếp thu rất nhiều tư thế mới, đến tận trang cuối cùng, “ này làm gì vậy?”

      trồng chuối cạnh tường, còn chàng trai ngồi xổm cho mèo ăn bên cạnh, bất ngờ hôn .

      “Thầy dạy Yoga…” Kim Đa Bảo bỗng cảm thấy rất xấu hổ vì làm ra quyển sách như thế, kéo tay Khâu Thiên rời , “ thôi, về nhà.”

      Khâu Thiên giữ chặt sách trong tay, “Được, về nhà nghiên cứu tiếp.”

      “Nghiên cứu cái gì.” Kim Đa Bảo giựt sách trong tay , trả về chỗ cũ, nhìn gương mặt tỏ vẻ vui của , dỗ dành có lệ, “Nhà của em cũng có sách giống vầy, muốn xem em về tìm cho…”

      Ngay lúc hai người lôi lôi kéo kéo, rời khỏi đó lâu, Thẩm Tùng Nguyên xử lí xong công việc trở lại tìm Kim Đa Bảo, định mời ăn cơm chiều, nhưng chỉ thấy nhân viên quét dọn sắp xếp bàn. ta thở dài tiếc nuối, đành quay về văn phòng tăng ca.

      Ngồi xe, Khâu Thiên thông báo chuyện ngả bài với mẹ Khâu tối hôm qua cho Kim Đa Bảo, quả nhiên liền thấy Kim Đa Bảo ngồi cứng còng, tay chân biết để đâu. Lúc trước chưa còn tạm, nhưng bây giờ mẹ Khâu biết quan hệ của bọn họ, nếu tới hỏi thăm chính thức có vẻ ổn lắm.

      “Vậy em, chừng nào em tới nhà dùng cơm?”

      vội, sáng mai mẹ phải về quê giải quyết thủ tục nhà cửa, tối nay có thời gian gặp em đâu.” Lúc Khâu Thiên câu này, giọng lộ ra vẻ hớn hở, “Chiều nay ba cũng phải dẫn đội tham gia thi đấu, ra ngoại thành, ba bốn ngày tiếp theo chỉ có ở nhà.”

      “Vậy à.” Giờ Kim Đa Bảo mới biết có thể kéo chậm dây thần kinh tới mấy ngày, nhìn ánh mắt như có sáng kiến gì đó của Khâu Thiên, “ muốn cái gì?”

      sợ ngủ ở nhà mình lắm.” mặt dày đáp.

      được, em để qua chỗ em ngủ được.” Kim Đa Bảo nhớ lại tình huống lúc hai người ngủ chung lần trước, có chút xấu hổ.

      qua.” Khâu Thiên cũng thấy bất tiện vì có Tiểu Vân ở nhà, “Em qua chỗ ngủ .”

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 36

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo chui vào chăn, nằm sấp trước ngực Khâu Thiên, “Em là Bảo Bảo ấm áp.”

      [​IMG]


      Ba mẹ đều rời khỏi nhà, Khâu Thiên như con chó hoang đứt dây xích, muốn làm gì làm, tự do tự tại. cũng quan tâm là Kim Đa Bảo tâm chống cự, hay chỉ từ chối vì xấu hổ, cương quyết đến công ty lôi người vừa tan ca đó về nhà mình.

      Vừa vào cửa, thấy trái tim rất lớn được xếp bằng các lon nước ngọt Gia Đa Bảo sàn nhà, quay đầu, nhìn nụ cười tự đắc của Khâu Thiên, bĩu môi, “Lúc bạn học gọi em là Gia Đa Bảo, sau đó em chuyện với cậu ta suốt ba năm.”

      “…” Khâu Thiên vội ngồi xổm xuống, nhặt tất cả lon nước dưới đất ném vào tủ cất đồ.

      Lần đầu tiên Kim Đa Bảo tới nhà , thay dép xong cũng dám lung tung, đứng trước cánh cửa màu đen, tò mò đánh giá cách bài trí trong nhà. Tuy là căn nhà đối diện, nhưng nhà Khâu Thiên rất lớn, có ba phòng hai sảnh, chỗ đón và hứng ánh sáng tốt, cách sắp xếp nhà cửa cũng rất ấm áp. mới nhìn mấy lần thích, “Bác xử lí giỏi .”

      Khâu Thiên kéo vào phòng mình, “Em ngồi chơi chút , làm cơm.”

      Phòng của chắc cũng do mẹ Khâu sắp xếp, từ bàn học, ghế xoay, cho đến bộ ba món giường đều có màu của vải kaki, Kim Đa Bảo vươn tay sờ tấm chăn của Khâu Thiên, cảm giác mềm mại thoải mái. ngồi hồi lại thấy hơi chán, bèn lấy áo khoác treo sau cửa, chạy vào phòng bếp tìm Khâu Thiên, “Làm gì đó?”

      “Lúc mẹ có hầm canh đuôi bò, dặn bữa nào cũng ùng ục ùng ục có thể dùng trong ba ngày.”

      “Ùng ục ùng ục là gì?”

      “Là hâm nóng lại, phải mỗi lần nước sôi đều kêu “ùng ục ùng ục” sao?” Khâu Thiên bắt chước tiếng nước sôi, chọc Kim Đa Bảo cười.

      cầm tảng thịt bò để tan đá lúc ra khỏi nhà, đặt dưới vòi nước rửa sạch, sau đó ném lên thớt, dùng đao pháp thuần thục của mình để cắt thịt, cắt ra đĩa lớn mới phát hơi nhiều. “Em gọi Vương Hiểu Vân đến ăn chung , tụi mình ăn hết.”

      “Uhm!” Kim Đa Bảo xoay người .

      “Chờ chút.” Khâu Thiên gọi lại, “Sẵn tiện đem quần áo tới nữa.”

      “…” Kim Đa Bảo gì, chạy ra ngoài, nhưng lúc dẫn Tiểu Vân đến lại khoác chiếc túi vải màu trắng vai.

      Khâu Thiên nhìn cái, để lò vi sóng và nồi đun lên bàn cắm điện vào, đổ nước sôi vào nồi, bỏ thêm cà chua cắt cục và nấm kim châm, bắt đầu đun, “Rửa tay .”

      Kim Đa Bảo nghĩ nếu để Khâu Thiên làm tiếp rất áy náy, bèn chạy vào bếp giúp bới cơm, múc canh đuôi bò, làm xong thấy Khâu Thiên dọn dẹp lau bàn, chạy theo sau hỏi , “Em còn làm được gì nữa ?”

      “Hình như mắt bị cộm, em giúp thổi ra .”

      “Hả?”

      Kim Đa Bảo tiến lại gần mặt , nhón chân lật mí mắt xem thử, còn chưa thấy gì, cúi đầu, hôn lên miệng ba cái “chụt chụt chụt”, “Được rồi, ra ngoài ngồi ăn cơm thôi.”

      Cửa phòng bếp mở toan, hơn nữa còn đối diện phòng ăn, Tiểu Vân vốn ngồi bàn nhìn nồi cà chua chằm chằm, biết chừng nào có thể bỏ thịt vào, nàng chẳng đề phòng, lỡ nhìn thấy cảnh thân mật của hai người kia. Tiểu Vân cắn ngón tay, suy nghĩ xem có nên dùng lời lẽ chính nghĩa để giữ lại tôn nghiêm của quý tộc độc thân, lên án hai con người kia hay : Đừng hôn nữa! Hôn có thể no bụng sao! Nồi cũng mở rồi, sao mấy người còn chưa tới ăn!

      Ăn cơm xong, Tiểu Vân chủ động giúp Kim Đa Bảo dọn bàn làm vệ sinh, sau khi Khâu Thiên rửa chén xong, nàng mới hỏi Kim Đa Bảo, “Cậu muốn ở bên này chơi thêm lát ?”

      “Ừ…” Kim Đa Bảo còn chưa dự định về nhà của mình.

      “Vậy cậu chơi , tớ về trước.” Tiểu Vân rất tự giác để lại gian riêng tư cho hai người, sau đó biết nghĩ gì lại hỏi câu, “ phải nhà cậu ta có ai sao? Cậu về làm gì, ngủ ở đây luôn .”

      “Tớ sợ cậu ở nhà mình, sợ…”

      “Tớ sợ, về nhà tớ khóa cửa lại, cậu đừng về, mắc công tớ phải ra mở cửa cho cậu.” Tiểu Vân đưa lưng về phía Kim Đa Bảo, mang giày, vẫy vẫy tay ra sau rồi mở cửa rời .

      “Đúng là uổng công mời ấy ăn cơm, nhìn người ta rồi nhìn lại em , hừ, chẳng có lương tâm, ăn xong chuồn mất.” Tiếng Khâu Thiên huyên thuyên truyền ra từ phòng bếp, còn có tiếng nước chảy ào ào, làm lời bị đứt quãng.

      Kim Đa Bảo lấy quần áo và đồ dùng để thay trong túi vải, nhìn Khâu Thiên vừa tắt đèn phòng bếp ra, hỏi, “Tắm ở đâu?”

      “Tắm hả, rắc rối , có muốn giúp đỡ ?”

      “Giúp kì lưng hả?”

      “Cũng được.”

      “Thôi bỏ …”

      Khâu Thiên mở cửa nhà tắm, giúp chỉnh nước ấm, sau đó đặt khăn tắm của mình lên xà, “Tắm .”

      Kim Đa Bảo chỉ cái khăn lông lớn dưới bộ đồ của mình, “Em có mang khăn.”

      Khâu Thiên rút chiếc khăn màu hồng nhạt ra, ném vào bồn rửa tay, mở vòi nước, cái khăn lông khô liền biến thành đống chèm nhẹp.

      làm gì thế?” Kim Đa Bảo kinh ngạc hỏi.

      “Giặt khăn giúp em.” Khâu Thiên ra vẻ “cây ngay sợt chết đứng”, vắt khô khăn, “Để phơi lên ban công cho.”

      cần phơi, em còn sử dụng được.” Kim Đa Bảo xỏ đôi dép tắm cỡ lớn của , chạy lạch bạch tới đòi khăn lông.

      Khâu Thiên cầm khăn lông ướt rời khỏi phòng tắm, trước khi đóng cửa còn chỉ lên thanh xà, “Dùng của đó.”

      Kim Đa Bảo vốn hiểu tại sao lại bắt dùng khăn tắm của , lúc ngồi ghế sa lon chơi điện thoại, thấy Khâu Thiên quấn khăn tắm ra ngoài, nghĩ tới chuyện hai người chỉ dùng chiếc khăn để lau người, mặt liền đỏ lên.

      Tóc Khâu Thiên mới sấy khô phân nửa, bước qua gọi Kim Đa Bảo vào phòng. Thấy vẻ mặt xấu hổ của Kim Đa Bảo, bỗng giật phăng khăn tắm ra, bên trong là chiếc quần lót boxer, “Có mặc đồ, mặt em đỏ lắm rồi đó.”

      “…” Kim Đa Bảo tò tò đưa mắt nhìn cái quần lót màu đen kia, “ có mặc đồ quấn khăn làm gì?”

      “Cho ấm.” Mùa này nóng lạnh thất thường, thể bật máy sưởi, cởi khăn ném lên chiếc ghế cạnh giường, sau đó vội vàng kéo chăn chui vào, hít hơi lạnh ngắt, cuối cùng cũng ấm hơn nhiều, ngoắc tay, gọi Kim Đa Bảo nằm vào chăn.

      Kim Đa Bảo mặc áo ngủ và bít tất bằng lông nhung, cần đắp, “Em lạnh.”

      “Bộ cho em vào là vì sợ em lạnh à?” Mặt Khâu Thiên lên vẻ “Đồ hiểu phong tình”, chống tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn , “ sợ lạnh, nên mới gọi em vào đây làm ấm giường cho .”

      “…” Kim Đa Bảo chui vào chăn, nằm sấp trước ngực Khâu Thiên, “Em là Bảo Bảo* ấm áp.”

      *Bảo Bảo: Cục cưng.

      “Tự gọi mình là Bảo Bảo?” Hình như Khâu Thiên cảm thấy rất buồn cười.

      phải là Bảo Bảo, là Bảo Bảo ấm áp, loại cao dán người*, tỏa nhiệt.”

      *Trong tiếng Hán, “Bảo Bảo ấm áp” là “Noãn Bảo Bảo” – đây là tên của hiệu cao dán giữ ấm.

      Hình:

      [​IMG]

      “Dán người? Dán chỗ nào?”

      “Dán đâu cũng được, lạnh chỗ nào dán chỗ đó.”

      Khâu Thiên nhìn chằm chằm, “ ra, có ý chọc ghẹo em.”

      “Hả?”

      lạnh .”

      “…” Kim Đa Bảo muốn ngồi dậy, “Em về nhà ngủ!”

      Khâu Thiên vui vẻ, giữ vai lại cho , bò dậy liền đè xuống, bò dậy lại đè xuống, cuối cùng Kim Đa Bảo ầm ĩ hồi, toát mồ hôi, chẳng thèm so đo, nằm yên nữa.

      nằm sấp giường, nghiêng đầu nhìn , Khâu Thiên vỗ vỗ eo , “Lật người lại ngủ, ngực bị đè phẳng luôn đấy.”

      “Trọng lực tác dụng, như vậy mới lớn hơn…” Ý thức được chủ đề thảo luận của hai người ngày càng đen tối, hãm phanh kịp lúc, “Tuần sau phải rồi à?”

      “Ừ.” Khâu Thiên nằm đối mặt ngắm , “Mùa thi đấu mới bắt đầu rồi, vòng đấu còn luân phiên hai bên, chắc phải mấy tháng mới về nhà lần.”

      Gương mặt Kim Đa Bảo dần ảm đạm, mấy tháng mới về nhà lần, vậy lần sau gặp cũng biết là khi nào.

      do dự , “Nếu , em…”

      “Nếu em tái giá?” biết trong đầu Kim Đa Bảo nghĩ gì, lại bật ra câu như vậy.

      Vừa xong bị Khâu Thiên đánh mạnh lên ót, “Nghĩ gì thế?”

      “A.” Kim Đa Bảo ôm đầu, “Đau muốn chết.”

      “Đau mới nhớ. Để gửi vé xem thi đấu ở sân nhà cho em, nếu đấu ở tỉnh khác, em được nghỉ phép phải tới tìm , khả năng về lớn lắm.” Khâu Thiên suy nghĩ chút, “Ngày mai đưa tiền thưởng ghi bàn lần trước cho em, em dùng mua vé máy bay và đặt khách sạn trước .”

      “Sao có cảm giác như điên cuồng theo đuổi ngôi sao thế nhỉ, thông báo mình ở đâu, em chạy theo tới đó.” Kim Đa Bảo cần tiền của , nếu phải chạy theo khắp nơi như , tiền lương đáng thương của còn chẳng đủ để chuyến.

      “Đúng là phiền phức .” Khâu Thiên bỗng xoay người đưa lưng về phía , hướng mặt vào tường, lạnh lùng , “Vậy em tái giá .”

      ???

      Kim Đa Bảo khóc “oa” tiếng, nhào lên người , “Sao trở mặt nhanh thế?”

      Khâu Thiên hất vai ra, cho động vào, “Phiền phức quá mà, cần gặp, cần đương gì nữa.”

      thấy mềm mại ?”

      “Hả?”

      Kim Đa Bảo cọ cọ lên vai , “Sao?”

      Gương mặt lạnh lùng của Khâu Thiên vỡ vụn, kéo lão tài xế Kim Đa Bảo qua, hôn lên mặt cái, “Sao em biết dỗ dành người khác thế hả? Bạn trai cũ của em cũng có cách làm khó em đúng ?”

      “Trước đây… em có bạn trai.” Đầu óc Kim Đa Bảo mù mờ, “Em đáng như vậy, người nào em mà nỡ chia tay với em chứ! Em có bạn trai cũ.”

      Khâu Thiên có vẻ tin, “Gạt ?”

      “Gạt làm gì? … Này này này, làm gì sung sướng như vậy hả? Trước đây từng đương rồi đúng ?”

      .”

      “Em nghĩ rất giỏi tán tỉnh con , trông như cao thủ tình trường ấy.”

      Hình tượng của đối phương trong lòng hai người đều sụp đổ, sau đó nhanh chóng xây lại dáng vẻ càng khiến người khác thích hơn.

      Kim Đa Bảo sờ chiếc cằm mát lạnh vừa cạo râu của , “Được rồi, thấy có tí kinh nghiệm nào, sau này nếu còn ấu trĩ như thế, em nhường chút.”

      như thể em có rất nhiều kinh nghiệm ấy.”

      có kinh nghiệm thực chiến, nhưng lý luận tồn kho khá phong phú, em xem bao nhiêu truyện Vàng, à , bao nhiêu truyện ngôn tình thế mà.”

      “Ồ, lý luận của cũng phong phú lắm, xem khá nhiều phim Vàng*.”

      *Blue xin nhắc lại, trong tiếng Hán, Vàng còn có nghĩa là đồi trụy

      “… Nội dung trong phim Vàng đều gạt người!”

      “Truyện Vàng của em cũng có thực tế bao nhiêu đâu.”

      phải là truyện Vàng, là truyện ngôn tình! Rất đứng đắn!”

      “Hôn môi còn phải giạng chân, mới xem thấy phải là loại sách đứng đắn rồi.” Khâu Thiên lấy quyển sách xem hôm qua làm ví dụ.

      Kim Đa Bảo cãi lại, “Quyển sách đó rất đứng đắn, trong hài hước mang theo đứng đắn.” vén chăn ngồi dậy, bò qua người Khâu Thiên, dựa vào tường trồng chuối, “Bên trong nếu đổi góc độ khác để nhìn người , đầu óc vừa tỉnh táo, vừa choáng váng, tim đập dồn dập, nhịp nhàng, đó chính là cảm giác của tình . Ừm, bây giờ em có cảm giác như vậy.”

      Khâu Thiên tránh ra chút, ngồi xổm nhìn , “Là do máu em chảy ngược, não thiếu ôxi.”

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 37

      Edit: Blue

      Khâu Thiên lấy di động ra nhìn chút, “Được phút rồi, mình làm hòa .”

      [​IMG]


      Kim Đa Bảo trồng chuối gần hai phút, bất mãn hỏi chàng Khâu Thiên ngồi xổm bên cạnh mình, “Sao hôn em?”

      “Trông em khó coi muốn chết, hôn.” Khâu Thiên vươn tay chạm vào khóe mắt , vẽ đường, “Bọng mắt lớn quá này.”

      phải bọng mắt, là bầu mắt dưới! Con đẹp mới có!” Đầu Kim Đa Bảo vốn sung huyết, bây giờ sốt ruột càng cảm thấy choáng váng hơn, “ hôn à, vậy em đứng lên đó.”

      hôn.” Khâu Thiên cao lãnh lui ra sau hai bước, đổi thành nửa quỳ nửa ngồi, đưa tay ra, sợ lúc lật người rớt xuống giường.

      hôn thôi.” Kim Đa Bảo từ từ hạ chân xuống, vừa vặn lăn vào lòng Khâu Thiên, quay đầu nhìn người cởi trần phía sau, “ phải lạnh à, chui vào chăn .”

      “Ừ.” Khâu Thiên nằm xuống, hỏi bằng vẻ mặt thỉnh giáo, “Em đọc nhiều sách như vậy, trong sách có viết giai đoạn sau này của chúng ta phải phát triển thế nào ?”

      “Là sao? Giai đoạn gì?”

      nhau mấy tháng, tay cũng nắm rồi, môi cũng hôn rồi, còn sờ cả… Ô.” Kim Đa Bảo bịt miệng Khâu Thiên, làm chữ cuối bị nghẹn trở lại.

      phát triển, cứ như vậy thôi.”

      “Cứ như vậy? đương mà vẫn cứ như vậy sao?”

      Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên sâu xa, điểm vào mũi cái, “ phải à? Chứ muốn thế nào? Bây giờ kiểm định nghiêm ngặc, được miêu tả từ phần cổ xuống, cái em được xem cũng chỉ là hôn môi thôi.”

      “Phần cổ?” Khâu Thiên dùng tay xoẹt đường ngang cổ Kim Đa Bảo, “Vậy cả ngày chuyện đương với cái đầu là được rồi.”

      Vừa làm vừa như vậy rất kinh dị, Kim Đa Bảo sợ run cả người, “Sao em chẳng thấy buồn ngủ thế nhỉ, hay chúng ta xem phim chút .”

      lấy USB nhé?”

      “…” Kim Đa Bảo giơ tay tìm điện thoại di động, “Em muốn xem hoạt hình.”

      “Trong USB của cũng có hoạt hình.”

      “Thứ đó còn có hoạt hình à?”

      “‘Thứ đó’? tới Chú bọt biển tinh nghịch mà.” Khâu Thiên cười bỉ ổi, xuống giường lấy máy tính bảng về, mở thư mục ra, có hơn mười tập phim Chú bọt biển tinh nghịch bên trong.

      Kim Đa Bảo cảm thấy hình như chỉ trêu mình, khẽ thở phào cái, rúc trong ngực cùng xem phim hoạt hình. Mới xem vài tập cảm thấy buồn ngủ, hai mí mắt đập vào nhau, cơ thể cũng từ từ tuột xuống.

      Khâu Thiên nhìn người trong ngực, đóng máy tính bảng để bên, nhàng đặt Kim Đa Bảo xuống giường.

      Tắt đèn, ngủ.

      Kim Đa Bảo thức dậy trong mùi thơm ngào ngạt, mở mắt thích ứng với cảnh tượng mấy quen thuộc chút, khi ý thức trở lại mới vội nhìn đồng hồ, so với bình thường còn dậy sớm hơn mười phút. thở phào, mặc áo ngủ vào toilet rửa mặt, sau đó chạy tới phòng tếp tìm Khâu Thiên.

      rất thích ôm lấy Khâu Thiên từ phía sau khi làm việc, khẽ dịch ra chút, kéo chiếc áo thun màu đen dài của , “Sao cởi trần, mặc chiếc quần soóc để làm thôi, đàn ông nấu cơm tạp chí đều tạo dáng như vậy.”

      Khâu Thiên lùi ra sau hai bước, đẩy Kim Đa Bảo tránh ra, “Tại lạnh lắm.”

      “Lạnh sợ gì, như vậy mới gợi cảm.”

      Khâu Thiên bật cười, gắp xúc xích bạch tuộc* chiên xong vào dĩa, “Ngốc quá, dầu bắn lên người bây giờ.”

      *Xúc xích bạch tuộc:

      [​IMG]

      “Chúng ta mới nhau chưa đến nửa năm, đừng dùng giọng điệu như vợ chồng già chuyện với em được .” Kim Đa Bảo đấm chàng chẳng có tí lãng mạn kia cái, bưng dĩa lên bàn ăn.

      Vẫn là hai phần ăn sáng giống nhau, Kim Đa Bảo nhìn bột uống dinh dưỡng của Khâu Thiên, sau đó nhìn xúc xích, trứng gà và bánh mì phô mai của mình, thấy xót ruột vì .

      Ăn sáng xong, thay quần áo từ toilet ra, thấy Khâu Thiên vẫn chưa rửa chén, còn ăn mặc tươm tất, đứng cạnh tủ giày chờ . hoài nghi hỏi, “Chi vậy?”

      “Đưa em làm.”

      “Hỏng rồi, em tàu điện.”

      “Ồ, vậy cũng ngồi tàu điện với em.”

      “Phí sức lắm.” Ngoài miệng Kim Đa Bảo vậy, nhưng mặt tươi như hoa, lúc tới mang giày còn vịn tay vào cánh tay Khâu Thiên.

      Hai người chẳng ngại sến sẩm, cùng thân mật chen chúc tàu điện đến công ty, sau đó hẹn tối tới đón tan ca, trông cứ như đôi vợ chồng trẻ mới cưới.

      Nhưng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua trong tích tắc, lúc Tiểu Văn ăn chực đến ngày thứ tư, ba mẹ Khâu vẫn chưa về, Khâu Thiên nhận được thông báo phải về đội sớm. Kim Đa Bảo giúp thu dọn hành lý, mắt cay cay, lời chẳng nghe được mấy, chỉ lo xếp đồ vào từng vị trí.

      Khâu Thiên ngồi xuống cạnh , “Qua hôm là lộn xộn ngay, cần xếp ngay ngắn như vậy đâu.”

      Kim Đa Bảo nhìn , “Nếu em chẳng còn chuyện để làm.”

      “Sao lại có chuyện để làm, tụi mình có thể xem phim hoạt hình.” Bọn họ xem được ba tập Chú bọt biển tinh nghịch.

      “Uhm.” Kim Đa Bảo đóng khóa vali, ngồi lên ghế sa lon, “ lấy máy tính bảng tới .”

      “Máy tính bảng? phải ở đây à.”

      “Ở đâu?”

      sa lon đó.”

      Kim Đa Bảo cúi đầu tìm nửa ngày cũng thấy, ngẩng đầu bắt gặp nụ cười của , bỗng hiểu ra là “máy tính bảng”, thở phì phò, khoanh hai tay, “Là máy tính bảng mà hôm qua sờ hăng say như vậy hả!”

      “Qủa nhiên là em giả bộ ngủ.”

      “…” Mặt Kim Đa Bảo nóng lên, đứng phắt dậy, lướt qua chạy vào phòng ngủ. Khâu Thiên sãi bước đuổi theo sau, suýt nữa bị cửa kẹp chân, gắng gượng dùng đầu gối giữ cửa mở.

      “Em định nhốt ở ngoài hả?”

      biết em giả bộ ngủ mà còn ra, quá đáng, em muốn chiến tranh lạnh năm phút với .”

      “Lâu quá.” Khâu Thiên lấy di động ra nhìn chút, “Được phút rồi, mình làm hòa .”

      Kim Đa Bảo ngồi giường giận dỗi, cũng biết mình dỗi vì việc gì, có lẽ còn thêm chút tủi thân, nghĩ đến chuyện lâu lắm cũng được gặp , tủi thân đến mức khống chế được tâm trạng của mình.

      Khâu Thiên kéo tay , luồn từ dưới áo vào trong, đặt lên ngực mình xoa xoa, “Cho em sờ lại nè, đừng giận nữa.”

      Dưới tay là cơ ngực nở nang, so với lí trí, tay của Kim Đa Bảo lại cảm nhận cách thành hơn, sờ soạng hồi bỗng thấy rầu rĩ, “ tự mà sờ , thích máy tính bảng đừng sờ nữa.”

      “…” Khâu Thiên bán rẻ sắc đẹp, lại thể dỗ bạn vui lên, so với còn rầu hơn, “ chỉ đùa thôi, sao lại thích? thích hơn nửa đêm bò dậy tim đập thình thịch sờ em làm gì?”

      Tiếng của dần, cũng cảm thấy có chút tủi thân, nằm sấp lên giường, úp mặt vào gối lẩm bẩm, “Chó Bảo đổ oan cho , sống nổi nữa.”

      Kim Đa Bảo trợn mắt, há miệng nhìn chàng nằm giường, làm nũng?

      Ôi trời ~ sao lại đáng thế chứ!

      cũng nằm sấp bên, đẩy mặt ra khỏi gối, xáp tới hôn cái, “ dễ thương quá đó.”

      “Làm hòa nha?” Khâu Thiên quệt miệng.

      Kim Đa Bảo lại hôn thêm cái, “Ừm!”

      Khâu Thiên liền nở nụ cười thấp thoáng, “ cho em xem bảo bối.”

      tính gì bậy bạ đúng ?” Kim Đa Bảo híp mắt.

      “Đâu có.” Khâu Thiên nhảy xuống giường, tìm cây bút màu đen, “Em nhắm mắt .”

      muốn vẽ đồng hồ cho em à?” Kim Đa Bảo suy nghĩ chút, “Vẽ nhẫn?”

      “Hừm! Nhắm mắt.” Khâu Thiên kéo tay , ra lệnh.

      Kim Đa Bảo nghe lời nhắm mắt, cảm thấy ngón giữa hơi nhột chút, ngòi bút lăn qua lăn lại, ràng là vẽ nhẫn! nhịn được, hí mắt nhìn, Khâu Thiên mới vẽ xong đường màu đen rất đậm.

      “Nhắm mắt lại!” Khâu Thiên phát nhìn lén, lại lần nữa.

      Xì, làm gì mà cho xem, ngượng chứ gì?

      “Được rồi.” Sau khi Khâu Thiên hoàn thành tác phẩm lớn, có thể mở mắt, giơ tay lên trước mắt cho xem, “Đẹp ?”

      Kim Đa Bảo nghiên cứu tỉ mỉ, “Đây là viên kẹo hả?”

      “Mắt bị gì thế, nhìn lại .”

      “A, là khúc xương!”

      “…” Khâu Thiên tự qua, kề đầu nhìn cùng , sau đó chỉ chỉ Kim Đa Bảo, “Bộ vẽ giống sao, là con cá, cá Đa Bảo.”

      “Hả?” Kim Đa Bảo nhìn kĩ lại, “Ồ, giống , là con cá!”

      Khâu Thiên nhíu mày, “Để sửa lại, em nhắm mắt , do em nhìn lén mới ảnh hưởng tới tác phẩm của đó.”

      “Được thôi.” Lần này Kim Đa Bảo quấy rầy quá trình phát huy nghệ thuật của bạn trai nữa, nhắm chặt mắt, mãi đến khi thấy tay mát lạnh, nghe Khâu Thiên cho phép mới mở ra xem.

      ngón tay có chiếc nhẫn sáng bóng, hình dáng của nó chính là con cá mà Khâu Thiên vừa vẽ, dưới nhẫn còn lộ ra mép vẽ màu đen.

      “Bây giờ giống chưa?” Khâu Thiên đắc ý hỏi .

      “Oa.” Kim Đa Bảo xoay qua xoay lại, thưởng thức chiếc nhẫn, “Đây là bạch kim hay bạc thế?”

      “Inox.” Khâu Thiên trêu .

      “Em đeo mỗi ngày! Tắm cũng tháo ra!”

      “Tắm mang theo làm gì, đâu thể giúp em kì lưng.” Khâu Thiên chỉ chỉ mình, “Mang theo hữu dụng hơn.”

      Kim Đa Bảo ưỡn thẳng lưng, “Em phẳng lắm, chẳng có gì đẹp để xem.”

      “Lại nữa, phải làm hòa rồi sao?”

      “Ai bảo cứ như vậy.” Kim Đa Bảo nhìn chiếc nhẫn tay, tâm trạng tốt vô cùng, “Quên , so đo với nữa.”

      Khâu Thiên đột nghiên nghiêm mặt, “Em biết tại sao luôn chê cười em ?”

      “Tại sao?”

      “Vì rất tự ti.” Khâu Thiên ngồi xổm xuống cạnh Kim Đa Bảo, dường như rất thống khổ, lại như rất muốn bày tỏ với người khác, khiến Kim Đa Bảo sợ hết hồn, “Vì quá ngắn, chút tôn nghiêm của đàn ông cũng có, sợ em ghét bỏ , cho nên mới giả vờ ghét bỏ em trước.”

      Mặt Kim Đa Bảo trắng bệch, ngẫm lại mấy đêm nay, mặc dù Khâu Thiên thích gần gũi sờ soạng , nhưng làm ra chuyện gì quá trớn, vốn nghĩ do rất biết kiềm chế, bây giờ nghe như vậy, là bởi vì tự ti?

      Nhất thời chẳng biết gì, cười khan hai tiếng, “ hay giả thế? Đừng gạt em.”

      Khâu Thiên cúi đầu, “ vẫn luôn dám có bạn , cũng vì nguyên nhân này. Quyết định quen em là vì quá thích em, nhưng sau khi mình bên cạnh nhau, luôn thấy có lỗi với em. Nếu như em chấp nhận được, có thể rời khỏi , dù sao, sau này cũng ở bên ai khác nữa…”

      “Này, này, đừng giỡn nữa, mắc cười đâu.” Kim Đa Bảo càng lúc càng hoảng, kéo tay lắc lắc, “ bệnh viện kiểm tra chưa? Đôi khi, có thể là do vấn đề tâm lí hay gì đó, hẳn là chữa trị được đúng ? Này, đừng làm em sợ.”

      Khâu Thiên lắc đầu, “ trị được, lúc nào cũng mềm oặt, xem phim Vàng cũng có phản ứng.”

      cầm ngược lại tay , kéo quần thể thao rộng thùng thình ra, nhanh chóng để cảm nhận chút, “Chính là như vậy, em có thể chấp nhận ?”



      Như vậy cái con khỉ! Mềm oặt cái con khỉ! ràng ngỏng đầu khỏe như vâm thế mà! Tuy có khái niệm ràng, nhưng cũng biết nó chẳng chút nào!

      Còn nữa, bị bệnh thần kinh à, tại sao mặc quần lót!!!

      Kim Đa Bảo kéo chăn trùm lên đầu , vừa đấm vừa đá, “Đồ lưu manh!”

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 38

      Edit: Blue

      đứng bên ngoài sân vận động, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Khâu Thiên, “ ở đâu thế?”

      [​IMG]


      Ngày thứ mười tám Khâu Thiên , nhớ .

      Lúc Kim Đa Bảo đánh dấu hạng mục công việc cuốn lịch, phát chẳng biết mình khoanh được mười tám cái vòng tròn đỏ từ bao giờ, trong đầu đột nhiên bật ra lời thoại như vậy.

      như oán phụ, giơ tay khoanh lên bìa lịch, thở dài hơi, sau đó lấy sô la và bánh quy nằm trong thùng trữ đồ ra ăn. Sáng hôm Khâu Thiên trở về đội, vẫn đưa làm như trước, thậm chí sau khi tiễn đến công ty, còn gọi điện bảo ra ngoài, mua vài món quà vặt trong siêu thị gần đó, để lúc nghỉ ngơi lấy ra ăn. Nhưng đâu chỉ là “vài món” mà có thể nhét vào túi áo, Khâu Thiên còn mua cả thùng nhựa trắng để cất đồ.

      mang nổi, bèn báo với bảo vệ để Khâu Thiên vào công ty, giúp cất thùng xuống dưới bàn làm việc. Khóe mắt hơi đỏ, hỏi , “ phải rồi sao?”

      Người trong phòng làm việc rất nhiều, Khâu Thiên xoa xoa đầu , “Ừ, làm việc cho tốt vào, chừng nào em ăn xong về.”

      ngày là ăn xong rồi.” Kim Đa Bảo giọng lầu bầu.

      Khâu Thiên tranh cãi với , cũng để tiễn xuống lầu, vẫy tay bảo làm việc tiếp rồi rời .

      Sau hôm đó, Kim Đa Bảo bắt đầu chuỗi ngày làm bạn với quà vặt, dám ăn hết trong ngày như , luôn ăn chậm, bởi sợ ăn xong mà vẫn chưa về, thân mình càng khó khăn hơn.

      ra nước ngoài trước, đấu trận mang tính thương mại với đội các ngôi sao Quốc, tuy lần này được nằm trong đội hình chính thức của tuyển quốc gia, nhưng lúc gọi điện cho Kim Đa Bảo, Khâu Thiên lại im lặng, như thể , “Có lẽ chỉ do tướng tá đẹp.”

      Thi đấu xong trở về cũng được nghỉ ngơi, lại đến câu lạc bộ huấn luyện, mùa giải Ngoại hạng mới bắt đầu. Tùy Mẫn chuyển qua câu lạc bộ khác, do đó Khâu Thiên thuận lợi trở thành trung vệ số , thay thế vị trí của Tùy Mẫn.

      Vòng thứ nhất Cổ Quế đá ở sân nhà, Khâu Thiên gửi vé vào cổng cho Kim Đa Bảo như hứa, nhưng chỉ có tấm. hỏi sao lấy thêm hai vé cho Tiểu Lộc và Tiểu Vân, Khâu Thiên khó hiểu, hỏi, “Em tới xem là được rồi, gọi mấy kia làm gì?”

      “Đấu trễ như vậy, em về nhà mình sợ lắm!”

      “Xong trận đó chắc được nghỉ ngày, đưa em về.” Khâu Thiên ai oán, giáo huấn , “Sao em nghĩ phải ở mình với ?”

      “Ồ? có thể về cùng em à? Vậy tốt rồi!”

      về nữa.” Khâu Thiên hạ giọng, “Đưa em ra ngoài ở.”

      Giọng rất lưu manh, làm người nghe cảm thấy mập mờ. Nhớ lại lúc thân mật khi ở bên nhau, Kim Đa Bảo có phần mất tự nhiên, hắng hắng giọng, “ được.”

      Khâu Thiên cười cười, còn chưa kịp trêu thêm lúc, trưởng đoàn gọi tập luyện, hớp ngụm nước, ném chai , “ nữa.”

      Kim Đa Bảo còn chưa chào tạm biệt, điện thoại ngắt máy, nghe tiếng tút tút trong điện thoại lúc, tổn thương thả điện thoại lên bàn. Trong lúc nghỉ trưa, ngủ được, cũng muốn làm việc, bèn nhoài người lên bàn gọi video với mẹ Kim. Mẹ Kim trong đội ngũ lao động sắp về hưu nên công việc khá nhàn rỗi, lúc nhận cuộc gọi của , bà dọn dẹp đồ chuẩn bị về nhà.

      “Đa Đa Bảo, gì thế?”

      “Mẹ lại trốn việc đó hả.”

      Mẹ Kim trừng mắt lườm , “Im miệng! Mẹ ra ngoài rồi chuyện với con sau.”

      Kim Đa Bảo nhìn mẹ Kim đeo túi rời khỏi phòng làm việc, ra khỏi cửa đơn vị mới dạy dỗ , “Mẹ mà trốn việc à, mẹ bị đẩy xuống tuyến thứ hai, bên kia có chuyện gì làm, nhìn mấy đứa khép nép mẹ cũng được tự nhiên, mẹ bọn họ thoải mái hơn. Bây giờ con được nghỉ à? Sao ngủ?”

      “Ngủ được.” Kim Đa Bảo gãi gãi tay, lúc mắt đưa sang chiếc nhấn ngón giữa, giơ lên cho mẹ Kim xem, “Mẹ, đẹp ?”

      “Hửm?” Mẹ Kim đưa điện thoại lại gần hơn, ống kính gần như đụng vào trán của bà, “Đẹp đó.”

      “Ha ha, bạn trai tặng.” Kim Đa Bảo kiêu ngạo tuyên bố.

      “Mới tháng ba mà nhỉ? Chưa tới Cá tháng tư đúng ? Mẹ cũng đồng ý với ba con là bắt con xem mắt nữa rồi, con cần bịa chuyện đâu.”

      “Mẹ… Con có bạn trai …”

      “Ồ, vậy chừng nào mới cho ba mẹ gặp bạn trai trong truyền thuyết của con đây? về gọi video cũng được, từ lúc con chuyện này, tới nay cũng hơn nửa tháng rồi, mà chẳng thấy bóng dáng nó đâu.”

      ấy bận mà, phải con gửi ảnh cho mẹ xem rồi sao?”

      “Mới nhìn là biết cái đó gỡ từ áp phích xuống, cũng chẳng biết là tiểu minh tinh nào, con bớt khoác lác .”

      Kim Đa Bảo chưa bao giờ biết trao đổi với mẹ mình lại vất vả như vậy, “Chờ ấy về tới cho mẹ xem người , được rồi, con làm việc đây, tạm biệt!”

      Ngắt video, Tiểu Mỹ bên cạnh cơm nước xong, về chỗ ngồi. Kim Đa Bảo cũng có chút nghi ngờ bản thân, hỏi đồng nghiệp, “Hôm đó có nhìn thấy bạn trai tôi ?”

      “Hả? Thấy chứ, vừa cao vừa đẹp trai, chi vậy, khoe khoang đấy à?” Tiểu Mỹ khách khí, lấy viên kẹo trái cây bàn Kim Đa Bảo, “Còn đem cho thùng đồ ăn nữa.”

      “À, có gì, chỉ muốn xác nhận chút thôi.” Kim Đa Bảo dùng hai tay nâng má, tức muốn chết, lần sau gặp Khâu Thiên, nhất định phải chụp chung nhiều hình để gửi cho mẹ Kim mới được!

      Tối thứ sáu, sân vận động được fan hâm mộ Cổ Quế lấp kín, hôm nay Kim Đa Bảo quyết định ăn diện phen, mặc cái áo mà Khâu Thiên khoác lên người lúc trước, nghe sau đợt đó, câu lạc bộ phạt ba trăm đồng phí trang phục. Vị trí hôm nay của quá gần, nhưng cách xa khu nghỉ ngơi của cầu thủ, cầm ống nhòm xem thi đấu cũng khá . Khâu Thiên vừa ra sân, thấy rất nhiều nữ hâm mộ lân cận gọi tên , quay đầu nhìn chút, trong lòng thầm nghĩ, “Uhm, đẹp bằng mình.”

      Dù vẫn hiểu bọn họ dùng chiến thuật gì, nhưng Kim Đa Bảo hô khẩu hiệu với mọi người xung quanh lại rất trôi chảy, chỉ cần Khâu Thiên cướp được bóng, liền đứng lên nhìn chớp mắt, tầm mắt hướng vào sân chưa từng rời khỏi người Khâu Thiên, lúc kiến tạo được bàn thắng đầu tiên, còn vui hơn cả tiểu ca ngoại quốc ghi bàn kia.

      Trận đấu kết thúc với tỉ số thắng 1:0, Kim Đa Bảo ngồi khán đài chờ khán giả rời , vịn vào rào bảo hộ, nhìn mặt các cầu thủ dọn đồ ở khu nghỉ ngơi. Sau đó bỗng thấy có dáng người rất nóng bỏng, ôm bóng, đánh bạo đến tìm Khâu Thiên kí tên, biết bọn họ gì, nhưng có thể nghe thấy tiếng cười ầm của các cầu thủ.

      Kim Đa Bảo hơi buồn bực, lúc bị nhân viên an ninh thúc giục rời khỏi sân thi đấu, mới chầm chậm, dọc thang lầu ra ngoài. đứng bên ngoài sân vận động, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Khâu Thiên, “ ở đâu thế?”

      “Khu B, cửa số 3, chừng nào ra?”

      “Uhm, em chờ chút.” Đầu bên kia vẫn hơi ồn ào, qua lúc, tiếng hít thở và tiếng bước chân của Khâu Thiên dần ràng hơn.

      Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên đầu đầy mồ hôi, bước ra từ cửa , bỏ di động vào túi, “Sao chưa thay quần áo.”

      “Sợ em đứng ngoài này mình, thôi, em theo vào trong trước, chờ thay đồ lát.”

      Khâu Thiên nắm tay vào lại sân vận động, nhớ tới chuyện phòng thay quần áo có đám đàn ông mặc đồ, bèn để đứng bên sân có người quét dọn, “Đừng chạy lung tung, quay lại ngay.”

      nghe lời gật đầu, chờ rời mới nhớ người còn mặc áo đá banh của , thấy hơi xấu hổ, liền lấy áo khoác trong túi ra mặc vào. Lúc xem đá bóng kích động nên thấy lạnh, bây giờ trong sân chỉ còn lại vài người, mới nhận ra gió rất lớn, nhịn được dọc quanh bức tường.

      Cảm giác chờ rất lâu, Khâu Thiên mới ra ngoài, vừa tới ôm chặt lấy , tiện thể hôn lên mặt cái, cười vui vẻ, “Lạnh ?”

      “Cũng tạm.” Lúc nãy Kim Đa Bảo còn oán trách trong lòng, tại sao gặp lại lạnh nhạt như vậy, nhưng trong nháy mắt được cái hôn của chữa khỏi, “Giờ mình về hả?”

      “Khâu Thiên!” Giọng Vương Hi Lâm từ vòm cửa truyền tới, tiếp đó có hai ba cầu thủ cũng tới đây, thấy hai người nắm tay liền gọi rất tự nhiên: “Em dâu”. Mấy người đó giữ Khâu Thiên lại, cho , “ chút thôi, uống rượu, về nhà làm gì, ngày mai cho cậu về cả ngày, Wald mới đấu trận đầu, còn ghi bàn nữa, cậu cho người ta chút mặt mũi, thử hỏi cậu ta nghĩ thế nào đây?”

      Wald là ngoại binh mà Cổ Quế mới mua trong mùa giải này, chính là người ghi bàn cho trận đấu hôm nay.

      Kim Đa Bảo lúng túng, nhìn Khâu Thiên, nghĩ Khâu Thiên nên xã giao, nhưng lại nghĩ nếu dám bỏ mình, giận .

      “Em dâu cũng , chơi chung.” Người thoạt nhìn lớn tuổi nhất bỗng mở miệng, Kim Đa Bảo nhận ra, đó là thủ môn.

      chung chung.” Vương Hi Lâm ủng hộ, “Bạn tôi cũng tới, nàng muốn được nhìn tiểu soái ca Wald ở cự li gần.”

      Cuối cùng, vì biết từ chối thế nào, Kim Đa Bảo ngờ nghệch đành theo nhóm Khâu Thiên ra ngoài tụ họp. hồi hộp, nắm chặt tay Khâu Thiên, Khâu Thiên cúi đầu khẽ vào tai , thỉnh thoảng môi lại chạm vào mặt và tai , “Đừng uống rượu, biết chỗ bọn họ tìm có sạch , cũng đừng dùng đồ ăn, trong túi có nước, em muốn uống hỏi .”

      Kim Đa Bảo nhìn hoảng sợ.

      búng cằm , “Phòng hờ thôi, có gì đâu.” sợ nghĩ quá nhiều, đâm lo lắng, bèn dời chú ý của , “Chẳng phải em thích mấy soái ca ngoại quốc à, cho phép ngắm Wald trước mặt đó, giận đâu.”

      Kim Đa Bảo nghe như vậy, liền ngắm người ngồi trong góc phòng bao chút, so với những ngoại binh vừa đen vừa to con trong tưởng tượng của , ta lại giống, Wald là thanh niên người , trông rất quyến rũ, nhất là đôi mắt xanh sâu thẳm kia, chỉ cần nhìn thẳng vào khiến người đối diện mê mệt.

      “Đủ rồi, cho em ngắm, em lại dán cả con mắt lên thân người ta.”

      Kim Đa Bảo nghe thế quay đầu nhìn Khâu Thiên, cái tên này khó tính , còn giận, ràng cứ mãi.

      Trong phòng bao toàn là thanh niên, huấn luyện viên chỉ uống hai li rồi rời , giữa cuộc, phục vụ vào hỏi có muốn gọi các em tới hát cùng , thủ môn bèn đứng dậy, nhét chút phí đuổi ta .

      Kim Đa Bảo hỏi khẽ Khâu Thiên, “Bình thường các ra ngoài chơi, còn chọn… chọn “ấy” nữa à?”

      Khâu Thiên lựa bài hát, nghe hỏi thế nhìn bằng ánh mắt kì quái, “Chắc là vậy, có biết đâu, mỗi lần đá xong đều về gọi cho em.”

      “Vậy trước đó, lúc gọi cho em sao?”

      “Về gọi mẹ .”

      “…” Trong lòng Kim Đa Bảo thầm cảm ơn mẹ Khâu Thiên.

      Vương Hi Lâm vừa thấy Khâu Thiên cầm micro lên liền chạy tới cướp, ta sớm biết ngón nghề của người em này, sợ Khâu Thiên mở miệng làm bạn mình tối ngủ gặp ác mộng.

      “Nào, chúng ta chơi Đại mạo hiểm .” Vương Hi Lâm lấy ống thăm bằng trúc từ dưới bàn ra, đặt chai rượu lên mặt bàn thủy tinh, xoay tròn cái, chai rượu chỉ tới ai, người đó phải rút chiếc thăm.

      biết có phải Vương Hi Lâm giở trò , ta mới xoay vòng, cái chai chỉ về phía Khâu Thiên. Khâu Thiên thản nhiên rút thăm trong ống trúc, “Mặc đồng phục y tá, chụp hình gợi cảm.”

      “Phụt.” Kim Đa Bảo vừa bật cười bị Khâu Thiên trừng mắt lườm cái, vội bịt miệng, nuốt xuống.

      đâu tìm đồng phục y tá chứ, đổi cái khác .” Khâu Thiên xong, định rút thăm khác.

      “Này! Chờ chút!” Vương Hi Lâm chịu bỏ qua, nhấn nút gọi phục vụ, đến nửa phút sau, có người tới hỏi cần giúp gì.

      “Các có đồng phục y tá ? Hay trang phục nữ nào cũng được, quần áo diễn kịch ấy.”

      “Để tôi hỏi ông chủ giúp ngài.” Nhân viên phục vụ cầm bộ đàm lên, người trong phòng bao vẫn tiếp tục ồn ào. Cuối cùng, quản lí dưới sảnh lớn mang bộ đồng phục y tá lên, đưa hóa đơn cho Vương Hi Lâm xem.

      Vương Hi Lâm nhìn giá thuê phía chỗ kí tên, “Sạch ?”

      “Mới giặt xong, tuyệt đối sạch .” Quản lí thề chắc chắn.

      Chờ quản lí ra, Vương Hi Lâm ném bộ đồ lên người Khâu Thiên, cười bỉ ổi, “Tới luôn , Tiểu Khâu?”

      Khâu Thiên đứng lên, cầm đồ vào phòng vệ sinh của phòng bao, “Tới tới.”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 39

      Edit: Blue

      Kim Đa Bảo kéo tất lưới của ra, bắn cái, “A, còn vui sướng như vậy.”

      [​IMG]


      Khâu Thiên thay quần áo rất nhanh, quá mười phút kéo cửa phòng toilet ra ngoài, đèn trong phòng bao được mở hết lên, còn có quả đèn màu sáng choang, màu sắc phong phú, ngừng xoay tròn, tạo thành các vệt sáng mờ ảo đất.

      Đối với người cao mét tám như Khâu Thiên, bộ đồng phục y tá này có phần quá mê người, ngực áo căng cứng, váy ngắn đến mức lộ hàng, hơn nữa dây khóa phía sau lại kéo lên được, thít chặt ở chỗ rẽ làm lộ hông của . Tất lưới màu đen bị bắp thịt cứng cáp kéo căng, mắt lưới dãn to ra, bất cứ lúc nào cũng có thể nứt toạc. Mặt biểu cảm, đứng trước chân micro, “Như vậy được chưa?”

      Đám người ngồi sa lon cười nghiêng ngã, Vương Hi Lâm bước tới, giúp chỉnh lại chiếc mũ y tá bị lệch, hướng dẫn làm biểu cảm sexy, “Dựng ngón trỏ đặt lên môi, cười , đừng xị mặt, cười mới đáng .”

      Người phía dưới đều lấy điện thoại ra chụp hình, Wald thẳng tới ôm vai tự sướng, sau đó đăng weibo kèm theo phụ đề: “Y”*. Ngồi ghế salon còn có trưởng đội bóng, thấy mọi người đều đăng trạng thái, bèn đăng bức ảnh chụp chung của Khâu Thiên và Wald lên weibo đại diện của Cổ Quế: “ chàng nào đó thua trò Đại mạo hiểm, hóa thân y tá chúc mừng chiến thắng tối nay ~”

      (*) Mình search google chữ Y là kí hiệu của bàn tay giơ ngón cái và ngón út, theo mình nhớ lầm khi coi show giải trí, mỗi lần 666 (có nghĩa là “đỉnh đỉnh đỉnh”) người ta thường giơ tay như vậy. Nên có thể Wald đăng weibo với ý là “Rất đỉnh”.

      Khâu Thiên thấy tất cả mọi người cười đủ, liền về toilet thay đồ, thay được phân nửa bỗng mở hé cửa, thò đầu ra gọi Kim Đa Bảo, “Kẹt rồi, qua giúp kéo xuống.”

      Những người khác chỉ trêu chọc vài tiếng, sau đó tiếp tục chụm đầu xoay chai rượu.

      Kim Đa Bảo chẳng nghi ngờ gì, chạy qua giúp đỡ , kết quả mới bước vào bị chàng Khâu Thiên chỉ mặc tất lưới và quần lót ấn lên cửa, gặm cắn trận như sói, xấu hổ mắng, “Mẹ nó, mất mặt muốn chết.”

      “Phụt.” Vì hôn kịch liệt nên Kim Đa Bảo hơi thiếu oxi, mặt đỏ lên, cứ tưởng vừa nãy bình tĩnh , hóa ra cũng thấy xấu hổ. giơ tay lên, xoa đầu an ủi, “ mất mặt, rất đáng .”

      “Im miệng.” Khâu Thiên hăm dọa .

      Có lẽ vì quá chật chội, bộ đồ xíu thít chặt lớp da phía dưới, nên bây giờ vẫn còn thấy vết hằn đo đỏ, Kim Đa Bảo chọt chọt cơ ngực nở nang của , “Hôm nay có người đẹp ôm bóng tới tìm đúng ?”

      “À, em thấy hả?”

      “Tìm làm gì thế?”

      “Nhờ kí tên.”

      “Chỉ kí tên ư? Vậy bọn họ la hét làm gì?”

      Khâu Thiên cười đen tối, “ hỏi ta kí ở đâu, ta kí lên bóng, ta đưa bóng cho mình, ta lại đưa, ưỡn ngực kí lên bóng nào cũng được.”

      Kim Đa Bảo tức giận giậm chân, “ ta thả câu đúng !”

      “Chắc thế.”

      Kim Đa Bảo kéo tất lưới của ra, bắn cái, “A, còn vui sướng như vậy.”

      “Đâu có, kí cho ta.” Khâu Thiên mò tay vào áo Kim Đa Bảo, vuốt ve, “ thích ngực .”

      “…” Kim Đa Bảo biết nên tức giận hay nên xấu hổ, kéo tay ra, “Mau mặc quần áo rồi ra ngoài, đứng trong đây lâu kì lắm.”

      “Em cởi cho .” Khâu Thiên kê cằm lên vai , “Bây giờ thấy hơi ám ảnh, muốn ra ngoài.”

      “Đừng ba hoa nữa, mau thay đồ rồi ra ngoài thôi.”

      “Em giúp …”

      Kim Đa Bảo đấm tấm lưng rắn chắc của , thấy dai dẳng như vậy nên chẳng còn cách nào, bèn đẩy ra, khom lưng giúp cởi tất lưới xuống, cầm bộ đồ treo tường, giục nhấc tay nhấc chân mặc nhanh vào.

      Khâu Thiên mặc quần áo cách đàng hoàng, gương mặt tỏ vẻ âu sầu, “Có cảm giác danh dự đàn ông bị thách thức, nếu sau này hùng phong phấn chấn được sao bây giờ, em có muốn an ủi Tiểu Khâu Thiên chút ?”

      Lần trước cũng gạt như thế! Có ngốc mới tin thêm lần nữa!

      Kim Đa Bảo trừng mắt, “Này!”

      Khâu Thiên rất biết nhìn ánh mắt, vội ngưng chủ đề này lại, kéo Kim Đa Bảo vào lòng xoa xoa, hôn lên đầu , “Vợ ơi, em tốt ~”

      Kim Đa Bảo mù mờ bị Khâu Thiên dắt tay ra ngoài, ngay cả khi bị mọi người chọc ghẹo do ở trong quá lâu cũng thấy hồi hộp xấu hổ, não giống như tấm màn bị đạn bắn, tất cả đều là câu : “Vợ ơi, em tốt ~”

      Sau đó, cuối cùng cũng hồi hồn từ kinh ngạc, lúc Khâu Thiên lấy cốc nước trong túi ra, hỏi muốn uống , liền đánh mạnh lên bắp đùi cái, giọng mắng, “Đáng ghét!”

      “???” Khâu Thiên lấy cốc về tự uống ngụm, bộ dạng oan ức, “ uống thôi, sao lại đánh ?”

      Lát sau, nhóm người vẫn chơi rất vui vẻ, Kim Đa Bảo rút được thăm phải chọn người khác phái bất kì ở đây, cách khăn giấy hôn lên mặt người đó để trao đổi “Số điện thoại”, Kim Đa Bảo vẫn chưa hiểu luật chơi, Vương Hi Lâm bèn giải thích cho , xem mặt là bàn phím, tính từ mắt, đánh số 123, rồi cứ thế xuống. Kim Đa Bảo hiểu, sau đó nhìn những người ngồi ghế salon, Khâu Thiên bỗng lắc lắc cánh tay , “Nghĩ gì đó, chẳng lẽ em muốn chọn người khác?”

      Vương Hi Lâm lại bắt đầu ồn ào, “ được chọn bạn trai, chọn Khâu Thiên còn thú vị gì nữa, đổi người khác, đổi người khác!”

      “Tôi! Tôi!” Wald dùng giọng tiếng Trung có chút kì lạ của mình, nhiệt tình giơ tay.

      Kim Đa Bảo nhìn Khâu Thiên, phát ánh mắt Khâu Thiên rất nguy hiểm, giống như chuẩn bị cắn đến nơi. Vì vậy chút suy nghĩ muốn đùa giỡn cũng dám có, chỉ Khâu Thiên, : “Tôi chọn người đẹp trai nhất.”

      “Xì ~” Những người khác đều nhìn hai người ghét bỏ, bọn họ cũng chẳng có hứng xem cặp đôi đứng đắn này em em, để Kim Đa Bảo hôn lên mặt lên trán Khâu Thiên vài cái cho có lệ, sau đó bỏ qua cho hai người.

      Chơi đến nửa đêm mới tan cuộc, Khâu Thiên định về nhà, hỏi Kim Đa Bảo có muốn ra ngoài ở với .

      Kim Đa Bảo bĩu môi, “Em còn có thể à?”

      thể.” Khâu Thiên đè tay lên đầu , vò tới vò lui, “Ốc tiêu ~”

      Hai người đứng vỉa hè đón xe, Kim Đa Bảo bỗng nhớ là mẹ luôn tin đương, bèn kéo Khâu Thiên, “Tụi mình gọi video cho mẹ em .”

      “Bây giờ? Em sợ mẹ em biết tối nay tụi mình mướn phòng à?” Khâu Thiên buồn cười nhìn , “Sáng mai .”

      “Ừm, được.” Kim Đa Bảo bỗng giậm chân, nhảy lên tíu tít, “Cái đó cái đó”.

      “Hả? Cái nào?”

      phải ngày mai tụi mình tới nhà chuyến sao? Em với cùng về à?” Kim Đa Bảo nhớ lại mấy ngày nay, mỗi lần về nhà đều phải lo lắng đề phòng, sợ mở cửa chạm mặt bác trai và bác đối diện, biết phải chào hỏi thế nào cho tốt.

      thôi.” Khâu Thiên lại để tâm, cuối cùng cũng gọi được xe, mở cửa cho Kim Đa Bảo ngồi vào, sau đó ấn đầu dựa lên vai mình, với tài xế, “Đến khách sạn gần nhất.”

      Tuy mặt tài xế có biểu cảm, nhưng Kim Đa Bảo vẫn thấy chột dạ, nghĩ người ta nhìn mình, lúc đến nơi liền giục Khâu Thiên xuống xe, bị Khâu Thiên trêu ghẹo, “Gấp như vậy hả?”

      Kim Đa Bảo kịp giải thích với , đường đều cúi đầu xấu hổ, chờ làm thủ tục nhận phòng xong, lẽo đẽo theo vào thang máy lên phòng. cởi áo khoác, bên trong vẫn là chiếc áo đá banh size lớn, chiếc áo phủ qua chân, bọc vòng đường cong ở eo và mông. Khâu Thiên chợt ôm lấy từ phía sau, thầm, “Vừa nãy thấy em mặc cái này ở KTV, muốn thế này.”

      “Hả?” Kim Đa Bảo quay đầu nhìn .

      ôm chặt eo , nhịp nhàng vỗ vào mông hai cái, “Thế này.”

      “…” Kim Đa Bảo quẫy ra, chẳng có chút khí thế trách móc, “Sao giống con Teddy thế hả…”

      khen ngợi à?”

      phải!”

      “Ồ, vậy cần cảm ơn.”

      Kim Đa Bảo cảm thấy da mặt tên này càng ngày càng dày, chẳng buồn đánh làm gì, “Em tắm.”

      “Sợ lạnh gọi , có thể đem “Mặt Trời ” cho em, dùng sức làm ấm người.” Khâu Thiên có vẻ hết sức mong chờ, nháy nháy mắt với , trông rất ngả ngớn bỉ ổi.

      “Em khóa cửa!”

      “Đồ ngốc, mau tắm .” Khâu Thiên vô cùng tự nhiên vỗ vỗ mông Kim Đa Bảo, cởi giày nằm lên giường xem ti vi.

      Tắm rửa sấy tóc xong, Kim Đa Bảo chỉ mặc áo thun ôm chạy ra ngoài, bò lên giường nhanh, phát Khâu Thiên ngủ thiếp . TV vẫn chiếu tiết mục giải trí, MC cười ầm lên rất khoa trương, trong phòng chỉ bật đèn đầu giường, trông yên bình lạ thường. Kim Đa Bảo nhìn đồng hồ, gần ba giờ sáng, mới thi đấu xong, chắc là rất mệt. tắt TV, nương theo ánh đèn đầu giường ngắm gương mặt , hôn lên chóp mũi cái, có thể thấy rất mệt.

      cũng thấy hơi buồn ngủ, nhưng nhìn Khâu Thiên, tế bào trong cơ thể lại chịu nghỉ ngơi. Kim Đa Bảo suy tư lúc, nghĩ mới vận động mạnh nên cơ bắp rất nhức mỏi, giúp đấm bóp massage chút chắc là có tác dụng.

      Nghĩ như vậy, Kim Đa Bảo bò xuống cuối giường, xốc chăn để lộ bắp chân của Khâu Thiên, dùng sức xoa bóp giúp .

      Đây là chân sao? Đây ràng là cục sắt! Sao lại cứng như thế? Bóp quá tốn sức… vậy đành đấm thôi.

      “Chó Bảo… ?” Khâu Thiên mơ màng, cảm giác như có người đánh mình, ngẩng đầu nhìn cái, sau đó lại nằm xuống, “Làm gì đó? Đừng rộn nữa, mau ngủ .”

      “Giúp thả lỏng chút, mà thịt cứng quá.”

      Khâu Thiên cười, lầu bầu, “Còn có cái cứng hơn, ngày mai phơi ra cho em xem, buồn ngủ quá, mau ngủ thôi.”

      cứ ngủ , em giúp xoa bóp rồi ngủ.” Kim Đa Bảo hiền lành, tiếp tục đấm.

      Có lẽ được đấm rất dễ chịu, Khâu Thiên chỉ lầu bầu mấy câu, sau đó lại ngủ thiếp . Kim Đa Bảo đấm từ bắp chân lên đùi, vân vê lúc làm tay đau cả lên. ngồi thẳng dậy, lắc lắc tay, định kết thúc công việc, bỗng nhìn lên eo , bên tai chợt văng vẳng giọng khả ố ban nãy, “Còn có cái cứng hơn… Còn có cái cứng hơn…”

      như bị ma nhập, nhìn quần soóc của mấy phút, tò mò rờ lên chỗ cách quần lót của

      Khâu Thiên trở mình, vội thu tay về, giấu sau lưng, sau đó nhanh chóng tắt đèn nằm xuống, đặt trán lên lưng , từ từ vào giấc ngủ.

      Hôm sau thức dậy muộn, lúc mở mắt ra thấy ngồi chơi điện thoại, thấy dậy đặt điện thoại xuống, nằm dài ra, chống tay lên đầu, nghiêng người nhìn , “Hôm qua em làm chuyện xấu gì thế hả?”

      “Sao?”

      “Hừ, còn giả bộ, có phải em nhân lúc ngủ sàm sỡ ? Hửm?”

      Kim Đa Bảo mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, nghe chất vấn như vậy, liền xấu hổ nhận sai, “Em chỉ tò mò thôi, mới sờ chút à…”

      “Trời đất?” Khâu Thiên trợn mắt, “Vậy là em sàm sỡ ?”

      “Ơ…” Vừa nãy tên thối tha này gạt ?

      Khâu Thiên chẳng có chút tự giác của người bị hại, vui mừng hớn hở kéo tay Kim Đa Bảo, “Để sàm sỡ lại, hoặc là tiếp tục sàm sỡ , em chọn !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :