1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chủ tử xấu xa

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      Edit : Khánh Linh
      khẽ đẩy nàng chút, cả người nàng mất thăng bằng nên ngã ngồi lên giường ở phía sau, quần áo người cũng theo đó mà tuột ra, hé ra chút bộ ngực sữa trắng như tuyết.
      “Cởi quần áo người ra.”
      Mới đầu Hồng Liên có phản ứng đối với mệnh lệnh lạnh lùng của , nhưng nàng biết mình đúng là vẫn nên khuất phục dưới dục vọng của , chứ nên lại phản kháng cách chật vật mà tự rước lấy nhục.
      Nâng cánh tay bé mảnh khảnh lên, nàng cúi đầu yên lặng cởi bỏ quần áo mặc người.
      Ánh mắt của hoàn toàn hề rời khỏi thân thể nàng từ khi nàng bắt đầu cởi kiện áo khoác thứ nhất theo lời .
      Khi nàng cởi xong cái yếm màu đỏ, nàng hình như nghe được tiếng thở hốc vì kinh ngạc, nên khỏi hoang mang ngẩng đầu lên, thân thể này của nàng xem cũng xem hết, sờ cũng sờ qua biết bao nhiêu lần, hẳn là còn kích động như vậy nữa mới đúng chứ.
      Lúc trước, lúc nàng phát sinh quan hệ với lần đầu tiên, cũng có phản ứng như vậy.
      Nhưng mà nàng phát , gần đây hình như càng lúc càng thích nhìn nàng.
      Nàng nhu thuận cởi hết chỉ còn lại tiết khố nho duy nhất, rồi mới nằm ở giường lẳng lặng nhắm lại hai mắt, giống như là pho tượng bé bằng ngọc phỉ thúy trầm tĩnh tỳ vết, đợi sủng ái.
      Bộ ngực sữa khéo léo có hình dạng tuyệt đẹp, rất tròn mà đứng thẳng, tuyết trắng như tượng, phía còn hơi thoáng chút hồng hồng càng tôn vẻ đẹp như tiên, khí lạnh trong phòng làm cho nụ hoa đỏ hồng đỉnh co rút nhanh, nhanh chóng làm hạ phúc của xôn xao lay động.
      Nhưng biết vì sao mà nàng càng tỏ ra nhu thuận càng nóng nảy.
      “Tối nay có trò vui mới đó”
      “Cái gì?” Nàng khó hiểu mở to mắt.
      “Ta muốn lệnh cho Lôi chờ ngoài cửa.”
      “Vì sao?”
      “Ta là chủ nhân của , muốn thế nào phải làm thế đó.”
      Hồng Liên sửng sốt chút, rồi mới bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt nàng đỏ lên kinh ngạc nhìn , “Ngươi thể làm như vậy.”
      “Nếu ngươi kêu ra tiếng chắc hẳn cũng biết chúng ta làm gì.”
      Cái gì gọi là “chắc hẳn ”? Cái gì gọi là “nàng kêu ra tiếng”?
      Nàng cũng rất muốn khống chế tốt chính bản thân mình để kêu ra tiếng, nhưng nàng biết loại chuyện này nàng rất khó khống chế được, mà điểm này, Nguyệt Hiên Hoa tất nhiên cũng biết rất .
      cách khác...... Căn bản chính là cố ý.
      “Ta tin ngươi phải làm như vậy.”
      Vẻ tuấn mỹ mặt Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi lên chút nét cười như ác ma, “Lôi.”
      Tiếng gọi uy nghiêm lập tức được thanh khác ngoài cửa đáp lại, “Có.”
      Nguyệt Hiên Hoa tựa đầu sát vào bên tai của nàng, xấu xa : “Muốn gọi tiến vào ? Ngươi bây giờ trần như nhộng đó!”
      cần.” Hồng Liên đem tay ôm chặt lấy chính mình. Thân thể của nàng bị nam nhân này xem hết suốt lượt là chuyện thể tránh khỏi, nhưng bắt buộc nàng lại bị nam nhân khác, nhất là nam nhân mà nàng xem là đại ca thân thiết, đến đây nhìn nàng là việc vượt quá mức chịu đựng của nàng.
      “Vì sao cần? Chẳng phải ngươi vẫn rất khát vọng có thể thương nhung nhớ hay sao? Chỉ tiếc rằng ta có khoan hồng độ lượng đến độ cùng chia xẻ nữ nhân với bộ hạ theo ta, cho nên ngươi chỉ có thể hết hy vọng mà thôi.”
      Sắc mặt Hồng Liên hơi hơi trắng xanh, trong lòng bất an nghĩ, ‘đừng từng có ý niệm như vậy trong đầu nha?’
      Chia xẻ nàng với nam nhân khác?
      “Nguyệt...... Đừng như vậy......” Nàng thần trí run run, giọng thốt ra.
      Lúc này Nguyệt Hiên Hoa cũng giống như với trước kia luôn thể tự chủ mà bổ nhào vào đè lên thân thể nàng, rồi mới bá đạo xâm nhập vào thân mình ngọt ngào của nàng, mà lần này lại đưa tay kéo đôi bàn tay bé của nàng ôm chặt lấy khuôn ngực, đem chúng nó kéo lên đặt đỉnh đầu của nàng, tay kia giống như tràn ngập ma lực ra sức vuốt ve bộ ngực sữa của nàng.
      Hồng Liên lần nào cũng thể kháng cự được với những âu yếm này của , cảm giác như mỗi tấc da thịt của mình đều như bị đốt cháy nóng bỏng, ngừng thiêu đốt nàng, như muốn nàng hòa tan hoàn toàn khi nằm khuỷu tay của .
      “A......” Cái miệng mọng đỏ lơ đãng thoát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nhưng rồi nàng lập tức cắn môi dưới, muốn làm cho người ở bên ngoài nghe được.
      “Sao vậy? dám kêu ra tiếng sao?” ác liệt ép hỏi, “làm cho nam nhân bên ngoài cũng nghe được chút tiếng kêu mất hồn của ngươi !”
      cần!”
      ngừng đặt môi hôn lên khuôn mặt nhắn nóng hồng lên của nàng, ngón tay tà ác tiếp tục khiêu khích nụ hoa vô cùng mẫn cảm trước ngực nàng, thích vuốt ve rời tay bầu ngực rất tròn của nàng, khoái cảm mãnh liệt nhưng lại rất thoải mái nhanh chóng lan tràn đến toàn thân dưới của nàng.
      , phải là từng muốn hưởng qua hương vị của ngươi chứ?” ghen tị muốn phát điên.
      !”
      Có lẽ là vì câu phủ nhận được thốt ra quá nhanh nên lại có tác dụng ngược lại, lại làm cho nghĩ rằng nàng dối.
      “Ta tin, bằng vì sao bây giờ ngươi lại nhăn nhó trước mỗi cái xiết, hề giống như trước đây luôn phóng đãng hưởng thụ?”
      Hồng Liên khẽ cắn môi dưới, nghĩ mình nên nữa.
      ra, sai chút nào, tuy rằng nàng cũng muốn thừa nhận, nhưng mỗi khi được ôm ấp, nàng càng lúc càng giống như dâm phụ, tham luyến vòng ôm của .
      “Sao? Ta đúng chứ?” Ánh mắt Nguyệt Hiên Hoa lạnh như băng, lạnh lùng ép hỏi.
      phải, ta chỉ có nam nhân là ngươi mà thôi.” Nàng giọng .
      “Phải ?” đột nhiên cúi đầu, há mồm ngậm chặt nụ hoa thẹn thùng xấu hổ ngực nàng, rồi mới mút liếm sâu làm nàng run run nhịn được, “Nụ hoa xinh lại mềm mại như vậy chỉ có mình ta độc hưởng, ngươi có cảm thấy rất đáng tiếc hay ? Có nghĩ tới đem nó chia xẻ với nam nhân khác hay ?”
      có, có.” Nàng vừa yếu ớt kháng cự khoái cảm từ từ lan tràn khắp thân thể, lại vừa muốn kháng cự việc cố ý dụ dỗ muốn nàng vô tình thốt ra lời sai, là rất vất vả.
      “Sao vậy? Mất hứng à?” rất thích khi nhìn thấy nàng vì tên nam nhân khác mà phản kháng .
      “Ta...... có.” Nàng thùy mỵ hạ mắt xuống, dáng vẻ đáng thương xong, hàng lông mi dày đậm phủ bóng da mặt trắng nõn hơi điểm chút đỏ ửng thành bóng ảnh mê người, càng làm tăng thêm loại cảm giác mụ mị muốn chiếm đoạt của nam nhân.
      “Chẳng lẽ ngươi quên, ngày đó nếu có ta khả năng tại người bạn cùng giường với ngươi có khi còn thê thảm hơn? Có lẽ ngươi lưu lạc ở yên hoa, trở thành kỹ nữ môi đỏ mọng ngàn người hôn, cánh tay ngọc vạn người cầm rồi.”
      Đúng vậy! Nàng làm sao có thể quên được cái ngày nào đó?
      Cái ngày hoàn toàn biến đổi nhân sinh số kiếp của nàng đó, cũng là cái ngày tàn nhẫn đem nàng từ tiểu thư thiên chân vô tà trước kia biến thành nữ nhân đó......
      Nàng vĩnh viễn cũng bao giờ quên.
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 3

      Ngày nào đó, là ngày Nguyệt Hiên Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Liên.

      đường ngang qua gian miếu đổ nát vừa lúc trời đổ cơn mưa.

      Tiến vào bên trong gian miếu đổ nát, tìm chỗ thân kín đáo phía sau cây cột, rồi liền nhắm mắt dưỡng thần chờ trời tạnh mưa.

      Hôm nay Nguyệt Hiên Hoa nhàm chán kiếm cớ “chỉnh đốn” nhóm huynh trưởng vô tình của mình, tức giận bởi vì bọn họ khi có người khác phái liền thèm quan tâm đến huynh đệ nữa, cho nên thể nào để yên cho bọn họ chỉ xuất ra vài chiêu đơn đơn giản giản mà liền ôm được mỹ nhân về, cũng sẵn tiện thí nghiệm chút xem vài vị nữ nhân kia có xứng làm chị dâu của hay .

      Thực bất hạnh cho , từng cảm giác đều tệ lắm.

      Có phải sao hồng loan chiếu mệnh của huynh đệ bọn họ đều đồng loạt động đậy sau thời gian dài im lìm hay ?

      Bọn họ dường như đều đồng thời cùng lúc gặp được phân nửa sinh mệnh kia của chính mình, chẳng qua chuyện này cũng khó trách, bởi vì bọn họ là bào thai sinh bốn, như vậy, nếu chiếu theo đó...... đừng cũng có khả năng gặp được phân nửa của chăng?

      Nghĩ đến đây, Nguyệt Hiên Hoa biểu lộ thái độ khinh thường, cũng tin rằng nữ nhân nào lại thương kẻ có khuôn mặt nửa người nửa quỷ như vậy. Hơn nữa, cũng cần có nữ nhân vướng chân vướng tay tò tò theo bên người.

      người đơn, mà nỗi đơn này lại quá lâu quá dài, nên có chút ý tưởng bất mãn.

      Ngay phía sau, nghe được thanh truyền đến từ cửa miếu đổ xiêu đổ vẹo, xem ra gian miếu đổ nát này hề do độc chiếm.

      là chán ghét mà. thích mà cũng có thói quen ở chung chỗ với người quen biết, định đứng dậy rời , lão thiên gia lại dường như muốn để rời nên đánh đường tia chớp màu lửa bạc xẹt qua phía chân trời, rồi lập tức sau đó là tiếng sấm ầm vang vọng tới.

      Đáng chết! Sét đánh. khỏi rủa thầm trong lòng câu, lại nhắm hai mắt lại, nghĩ, quên , dù sao bọn họ cũng phát ra có mặt của , cứ coi như bọn họ là hình nhân mặt là được rồi.

      Trong lòng nghĩ như thế, nhưng những người đó lại tuyệt im lặng chút nào.

      là, lục đục cái gì mà hoài vậy! Nguyệt Hiên Hoa hờn giận nhăn mi lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời muốn gần tạnh, đứng lên, chuẩn bị rời cái nơi làm cho bực mình như muốn đòi mạng ai đó này.

      cái quay đầu lơ đãng, phát mình đón nhận đôi mắt ngập nước thập phần sinh động, mà trong cặp mắt kia lóe lên ánh nhìn mang đầy vẻ tuyệt vọng, giống như là cầu cứu .

      Đôi mắt lạnh lẽo như băng của Nguyệt Hiên Hoa cuối cùng cũng thấy bọn họ lục đục cái gì.

      bàn tay to lớn đè chặt miệng của để nàng thể phát ra bất kỳ tiếng kêu cứu mạng nào.

      bị trói quặt tay ra sau, toàn thân thể động đậy, chỉ có là nhìn thấy người đàn ông đứng trong bóng tối, còn những nam nhân khác bởi vì quá vội vã thích chí muốn hưởng thụ thân thể xinh đẹp của nàng nên căn bản chú ý tới tử thần đứng ở phía sau, lẳng lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

      nàng này xinh đẹp cực phẩm, dáng người chẳng những hoàn mỹ mà còn trắng nõn trắng nà, đậu hũ Tây Thi trong thành so ra còn kém nàng đó nha.”

      Ác danh của huynh đệ nhà họ Cao này lan rất xa, bởi ỷ lại vào khối tài sản được phụ thân di chúc nên suốt ngày ăn ngồi rồi, ham chơi mà lười làm việc, nhưng lại ác nỗi là bọn chúng chuyên đùa giỡn con nhà đàng hoàng khắp nơi nơi, nếu nhìn thấy thích nữ tử nào liền mạnh tay bắt , đoạt trong sạch của người ta, có số nử tử chịu nổi nỗi nhục nhã như thế thắt cổ tự sát, nên xét ra huynh đệ Cao gia này giết hại rất nhiều mạng người vô tội.

      Những người bị hại khác nếu tự sát chết cũng dám hé lộ ra, cho nên đến bây giờ đôi huynh đệ dâm tặc này vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

      Hôm nay Hồng Liên cùng vị hôn phu Giang Văn của mình cùng đến miếu núi bái Phật, bởi vì hai người muốn thành hôn trong thời gian ngắn.

      Tuy rằng Giang Văn có tài cán gì nhiều hay là mang chí lớn gì trong ngực, nhưng mà chỉ cần chàng làm xằng làm bậy mà cứ theo sát phụ thân để học cách làm ăn, sống cuộc sống bình thường cả đời, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn lắm rồi.

      Nhưng nàng ngờ đến gặp tai kiếp đáng sợ đến như vầy!

      “Đúng vậy, đúng vậy! Đại ca, trước đây ca đều là người hưởng trước, bữa nay có thể đến lượt đệ trước !”

      được, mặt hàng tốt đẹp cực phẩm như vậy, đương nhiên là đại ca trước rồi.”

      “Nhưng......”

      “Nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, sao đánh tiếp cái tên tiểu tử thối kia .”

      Theo như lời kẻ đại ca nhắc tới, ánh mắt Nguyệt Hiên Hoa hướng theo và dừng lại người nam nhân bị buộc chặt vất ở góc, mặt mũi bị đánh đến bầm dập, vốn nãy giờ nằm im có phản ứng gì, nhưng vừa nghe có người nhắc đến việc tiếp tục đánh nên lập tức kinh hoàng cầu xin tha thứ cách rất hèn mọn.

      “Hai vị đại gia, cần đánh ta nữa, dù sao người mà các đại gia thích là nàng, ta đem nàng cho các người, các người cứ thong thả hưởng thụ là tốt rồi. Thả ta , ta cam đoan chuyện này ra ngoài đâu.”

      Hồng Liên vừa nghe vị hôn phu như vậy, mở to đôi mắt dám tin mà nhìn thẳng vào mắt .

      “Hồng Liên, nàng đừng oán hận ta.”

      Nước mắt Hồng Liên nhịn được mà chảy dài xuống hai má, phải bởi vì nàng sợ bản thân sắp nhận kết cục đáng sợ đến thế nào, mà là bởi vì ánh mắt của nam nhân trước mắt này làm cho nàng cảm thấy trái tim mình nổi lên tầng băng giá.

      Từ đến lớn nàng vẫn cho rằng mình gả cho , sau đó làm người vợ bình thường vì chồng nấu cơm sinh con, mà cũng bảo hộ nàng suốt đời suốt kiếp, nhưng thể ngờ rằng khi gặp uy hiếp bạo lực như lúc này, thế mà vẫn cứ nhận chịu uất ức, vậy còn muốn hy sinh nàng!

      Nghĩ đến việc chính mình lại tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của thứ nam nhân đáng mặt nam nhân này, nàng muốn phun hết ruột gan ra.

      “Hắc hắc! Nam nhân của ngươi cũng nhiệt tình đề cử như vậy, ta nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục khách khí có vẻ phụ lòng tốt người ta.”

      Hồng Liên oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt trương phì làm người ta phát buồn nôn kia, trong lòng cầu mong người nào đó có thể tới cứu nàng lúc này. Nhưng ngay tại thời điểm dường như sắp tuyệt vọng đến nơi, nàng lại phát Ông Trời phái cứu tinh tới.

      Bởi vì miệng của nàng bị bịt chặt, thể phát ra tiếng nào, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng dùng ánh mắt hấp dẫn bóng ma của người kia để có thể nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của nàng.

      Chiêu thức duy nhất này thế mà lại có hiệu quả.

      Thân hình tuyết trắng, ngoại y bị xé rách tươm, nước mắt chảy thành dòng, ánh mắt ai oán bắn về phía vị nam tử lạnh lùng kia.
      NBTBạch Phụng thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Nguyệt Hiên Hoa khi đón nhận ánh mắt cầu xin đáng thương nhất mực kia của Hồng Liên cảm thấy ngực như bị chùy sắt đập nhát mạnh.

      Cặp mắt to như hồ thu long lanh ngập nước, giờ phút này tràn ngập nước mắt van vỉ cầu cứu hướng về , tác động mạnh đến trái tim trước giờ vốn luôn bình tĩnh gợn sóng xao động nào của . Quần áo người nàng bị xé rách tươm nên thể che dấu được cảnh xuân đẹp tuyệt, thân mình trong trắng như thủy tinh trong suốt, bộ ngực sữa mượt mà đầy đặn hơi run run, đỉnh núi nho màu phấn hồng biết là vì sợ hãi hay là do khí lạnh mà se chặt lại, tạo tác động kích thích đến dục vọng sâu nhất của nam nhân.

      Nàng giống như là con vật đầu bị nắm chặt, chỉ có thể dùng cặp mắt kinh hoàng bất lực nhìn hướng mà phát ra lời cầu xin tiếng động.

      chưa từng bao giờ mềm lòng chỉ vì thấy người khác cầu cứu, cho tới bây giờ cũng có. thế giới này, chỉ duy nhất hiểu được nỗi đau của chính mình, nỗi đau hay sợ hãi nào của những người khác lại có thể xứng đáng để tim nổi lên tia đồng cảm.

      Nhưng bây giờ vì sao mà trong lòng lại nảy sinh cảm xúc thương hại kỳ dị, níu kéo thể buông tha đối với đôi mắt đầy bất lực sợ hãi kia?

      Tại nơi này, thời điểm này, nàng lại dùng đôi mắt đen to sâu lắng lẳng lặng rơi nước mắt, ánh mắt tái nhợt kinh hoảng như vậy, nhu nhược bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy......

      Ánh mắt như vậy, từng thấy qua.

      Nhiều năm trước kia, từng nhìn thấy ánh mắt giống vậy mặt nước hồ lạnh như băng, lúc ấy, đói đến mức chỉ có thể uống thứ nước lạnh băng trong hồ đó mà cầm cự. Tại khoảnh khắc ấy, hy vọng có kỳ tích xuất , chỉ cần có người có thể vươn tay cứu viện cho dù có bắt cả đời làm nô lệ, cũng đáp ứng.

      tại, tiểu nữ nhân này đúng là hình ảnh lúc trước của .

      Nhưng mà, điều này cũng có nghĩa là ở thời điểm tại, nhất định phải làm cái người tốt mà lúc trước hy vọng xuất kia, bởi vì lúc ấy cũng chẳng có người nào cứu cả.

      Nguyệt Hiên Hoa tự nhủ ‘mình hẳn là nên nhanh chóng xoay người rời , cần xen vào việc của người khác’, nhưng thời điểm mà phản ứng cơ thể bắt kịp với suy nghĩ trong đầu bước chân của về phía hướng Hồng Liên.

      Ngoài cửa, tia chớp xẹt qua phía chân trời trong khoảnh khắc, Hồng Liên mở to hai mắt, nghênh diện đôi con ngươi sâu thẳm thần bí trong cặp mắt hắc ám như vực sâu, kinh ngạc khi nhận ra rằng bóng ma lạnh như băng có đôi mắt hữu thần ấy phải là người mà Ông Trời phái tới.

      Nàng từng nghe người ta qua rằng ‘gặp Thần Phật thấy thần tích’, nhưng có rất ít người từng gặp qua la sát để có thể tả xem hình dạng là như thế nào, cho nên thân ảnh cao ngất mang chút vị cao ngạo chậm rãi về phía nàng, mái đầu với những sợi trắng bạc phiêu đãng bay bay trong gió, dưới ánh sáng từ tia chớp làm lộ ra nửa bên mặt đầy vẻ tuấn mỹ như thần thánh đến khiến cho người khác như muốn ngừng thở.

      Toàn thân của nam nhân trẻ tuổi trước mặt kia tản mát ra khí chất cao ngạo lạnh lùng, vẻ mặt lại càng thể tối tăm lạnh lẽo như băng.

      kẻ ngạo mạn lãnh đạm xem mình như cả thiên hạ? Hay là kiêu ngạo lạnh lùng cuồng vọng? Hay là lãnh khốc đến vô tâm vô tình?

      Cho dù là thế nào, đều là nam nhân xinh đẹp nhất mà Hồng Liên từng gặp qua – nhưng mà, đó là suy nghĩ của thời điểm mà nàng còn chưa nhìn thấy nửa khác của khuôn mặt kia.

      làm gió lạnh thổi phất qua, trong nháy mắt nửa bên mặt bị tóc che khuất liền phơi bày ra trước mắt mọi người, toàn bộ mọi người tại đây đều giật bắn mình há to mồm mà hít thở khí lạnh.

      gương mặt của quỷ dữ hung tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ, cứ như lập tức hướng lại đây nuốt trọn bọn họ vào bụng, như là Quỷ Vương ăn tiểu quỷ vậy.

      “Aaaa!”

      “Có quỷ!”

      Huynh đệ Cao gia vốn mới đầu mang đầy vẻ hung thần ác sát, dâm dục đầy bụng, thế mà khi nhìn thấy Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt nhanh chóng bị dọa đến nỗi tay chân cứng ngắc thể cử động được.

      Đối mặt với tình huống phản ứng như vậy, Nguyệt Hiên Hoa biết từ lâu nhưng cũng thể trách bọn họ. Những kẻ ngây thơ ngu xuẩn nhưng tự cho là mình thanh cao này, nghĩ rằng dáng vẻ của mình có vẻ bình thường chút liền đem lòng khinh bỉ những người có bộ dạng dị thường hơn mình.

      Nguyệt Hiên Hoa mặt chút thay đổi lẳng lặng nhìn chăm chú vào Hồng Liên, giống như tại trường chỉ có mình nàng mà thôi, những người khác đều đáng để liếc mắt xem cái.

      Theo lý thuyết, đáng lẽ nàng cũng nên bị dọa cho sợ hãi, nhưng nếu là ‘bị dọa’ bằng là ‘khiếp sợ’ đúng hơn, hơn nữa cảm giác này trôi qua rất nhanh, thậm chí ngược lại ở trong lòng nàng lại cảm thấy so với ba nam nhân khác cũng ở chỗ này, thoạt nhìn còn muốn tốt đẹp hơn chút.

      Nàng cố gắng giãy dụa, muốn cứu nàng.

      “Ngươi muốn ta cứu ngươi?” Rốt cuộc Nguyệt Hiên Hoa cũng mở miệng, thanh trầm thấp quanh quẩn trong ngôi miếu cũ đổ nát, tạo ra tiếng vọng rùng rợn làm cho mọi người lông tơ dựng đứng còn xương cốt nhũn ra.

      Hồng Liên cố sống cố chết gật gật đầu.

      Đương nhiên nàng nghĩ, tại nếu cứu nàng còn có ai có thể cứu nàng đây?

      Ba nam nhân bên cạnh vẫn còn bị dọa đến toàn thân thể nhúc nhích, bọn họ thậm chí còn cảm thấy phải chăng quái này sử dụng pháp thuật người bọn họ, chứ nếu sao tay chân bọn họ như nhũn ra, liên tục muốn cử động cũng thể động đậy chút nào.

      Chỉ nhìn đến vẻ mặt bị dọa đến chấn kinh của bọn họ đủ để cho Nguyệt Hiên Hoa nổi lên sát khí.

      Hơn nữa, phát rằng càng đợi lâu, càng thích có bàn tay của nam nhân khác đặt ở người tiểu nữ nhân kia.

      Cảm giác kỳ quái như vậy làm cho được tự nhiên, mà cũng bởi vì cảm xúc này trước đây chưa từng trải qua, nên càng làm cho thể chịu đựng được loại xúc động này.

      “Muốn ta cứu người, có thể, nhưng giá là do ta tùy ý đặt ra.” Cả người tràn ngập sát khí.

      ra kẻ sát thủ nhận tiền, có thể dùng tiền để giải quyết việc là tốt rồi. Hồng Liên vội vàng dùng sức gật gật đầu, chuyện tới nước này muốn như thế nào đều tốt cả, chỉ cần có thể cứu nàng thoát khỏi ma chưởng.





      NBTBạch Phụng thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      ai nhìn thấy tình diễn ra như thế nào, thế nhưng sức nặng của bàn tay vốn vẫn đè chặt miệng Hồng Liên đột nhiên buông lỏng ra, đồng thời nghe được tiếng kêu đầy bi thảm, Hồng Liên cảm giác được có dòng chất lỏng ấm nóng phun lên mặt mình.

      Mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong khoang mũi nàng, lúc này nàng mới phát cánh tay vốn đặt mặt nàng bị cắt đứt ngọt rơi xuống nằm cạnh bên người nàng, ngón tay vẫn còn vặn vẹo đầy khủng bố.

      “Ta ghét lúc ta hỏi chuyện mà có người quấy rầy.” Nguyệt Hiên Hoa lạnh lùng phun ra câu.

      “A! Đau quá! Chặt đứt tay ta rồi.” Tiểu đệ Cao gia nắm chặt cánh tay phải bị chém đứt, máu tươi ngừng theo chỗ đứt phun ra có vòi, nhìn rất đáng sợ.

      Lúc này, Nguyệt Hiên Hoa lại hướng đến gần Hồng Liên, ánh mắt chậm rãi dừng cơ thể cơ hồ bị tê cứng của nàng mà quần áo bị xé rách nát cũng che được thân thể tuyệt vời, nhất là dừng lại lâu hơn chút ở bộ ngực tuyết trắng đẹp đẽ đáng của nàng.

      Giữa con ngươi đen thẳm thâm thúy lóe lên ánh lửa bừng bừng bức bách người.

      Nàng có thể thấy được trong mắt Nguyệt Hiên Hoa cũng ngọn lửa dục vọng thiêu đốt giống như những nam nhân kia, nhưng điều làm nàng thể tin được là, ánh mắt của những kẻ kia làm nàng cảm thấy bị nhục nhã, mà ánh mắt của nam nhân này lại khiến nàng cảm thấy thân thể mình giống như bị lửa thiêu đốt nóng cháy.

      “Thích trừng phạt bọn họ như thế nào?” Lời này ra nghĩa là chấp nhận lời cầu cứu của nàng rồi.

      “Ta muốn bọn họ vĩnh viễn thể xuất trước mặt ta.” Hồng Liên vừa khóc vừa phẫn nộ thốt ra.

      Nếu có thể, nàng hy vọng chính nàng có thể ngoan độc mà quyết tâm giết chết bọn chúng.

      “Tuân mệnh, công chúa của ta.”

      Nguyệt Hiên Hoa chậm rãi xoay người đối mặt với hai huynh đệ Cao gia. Tiểu đệ Cao gia đau đến mức sắc mặt trắng bệch và có thể té xỉu bất cứ lúc nào, đại ca Cao gia lại cam lòng khi phải buông tay với Hồng Liên xinh đẹp như vậy, nếu hôm nay chiếm đoạt được nàng, khả năng là sau này cũng cơ hội nào nữa.

      Nguyệt Hiên Hoa lập tức hạ đao giết người ngay mà cho hai kẻ kia đủ thời gian để chạy trối chết, rồi mới từ từ mở miệng, “ đúng là được chết dưới hoa mẫu đơn, có thành quỷ cũng phong lưu.”

      “Ngươi......”

      Lời còn chưa dứt thấy ánh hào quang lóe lên, rồi tất cả lại trở về vẻ bình thản vốn có.

      Nguyệt Hiên Hoa lại chuyển hướng nhìn về phía Hồng Liên, sát khí trong thanh còn chưa hết, hỏi, “Còn tên kia?”

      Vừa nghe thấy hung thần ác sát này quay ra đối phó với mình, Giang Văn vội vàng hướng Hồng Liên dập đầu cầu xin tha thứ, “Liên nhi, tha cho ta, nàng nhẫn tâm nhìn ta chết chứ? phải nàng rất muốn được gả cho ta sao? Nếu ta chết như lời ......”

      Nghe vậy, trong nháy mắt, Hồng Liên rất muốn rống to ‘giết ’, nhưng rồi nàng vẫn mở miệng thốt ra chữ này, bởi vì dù sao ai mà chẳng sợ chết.

      “Để cho thôi!”

      Nguyệt Hiên Hoa chuẩn bị ban cho y đao thống khoái, lại nghe nàng câu muốn để cho y !

      Nhưng mà vẫn làm theo nguyện vọng của nàng, để y rời .

      Nhìn thấy Giang Văn chút do dự quay lưng bỏ chạy trối chết, ngay cả ý niệm muốn cứu nàng cũng có trong đầu, nàng chỉ có thể bất lực mà khóc rống lên, khóc cho tình cảm thực lòng dâng tặng suốt bao nhiêu năm qua ra lại đáng giá chút nào như vậy.

      Nàng quá mức sa vào cảm xúc thương tâm của chính mình mà quên rằng thời còn tồn tại của người khác.

      Khi thân ảnh cao lớn của tạo bóng đen đầu nàng, lúc này nàng mới chậm rãi nâng khuôn mặt nhắn đầy nước mắt lên nhìn chăm chú vào , còn mặt vẫn chút thay đổi mà nhìn thẳng vào nàng như trước.

      Nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lại giống như trước mà trở nên nóng cháy.

      “Nên thực hứa hẹn của ngươi.”

      “Xin người cởi trói cho ta trước, ta nhanh chóng về nhà lấy tiền –”

      “Ta rồi, trả giá nào là do ta đặt ra.” vô cảm cắt ngang lời của nàng.

      “Người muốn bao nhiêu tiền?” Nàng hỏi, rồi mới phát ánh mắt dừng bộ ngực tuyết trắng lộ liễu của mình, trong đầu nàng liền lên ý niệm bất an. Nàng muốn che thân thể mình lại, nhưng mà hai tay bị trói chặt nên nàng căn bản thể động đậy được tí nào, chỉ có thể cố sức cuộn thân thể lại để gắng che khuất chút cảnh xuân lộ ra ngoài.

      Trong đầu cũng có ý niệm giúp nàng cởi bỏ dây thừng, mà đứng tại chỗ cao ngạo lạnh lùng trừng mắt nhìn xuống nàng, những sợi tóc màu trắng bạc phía sau lưng chậm rãi lay động phiêu diêu, vẻ mặt tuấn mỹ bị che kín bởi dục vọng làm cho người ta nín thở.

      “Người cần tiền.” Đây là câu khẳng định, nàng biết cái mà gọi là ‘trả giá’ phải là tiền, “Vậy người muốn cái gì?”

      vươn bàn tay to kéo nàng vào trong lồng ngực rộng lớn của , nàng khiếp sợ và hoang mang nhìn chăm chú vào , nhiệt độ cơ thể cùng mùi nam nhân của như ngấm vào da thịt nàng, làm cho lòng nàng trong khoảnh khắc đó thể khống chế mà đâm ra vô cùng kinh hoàng.

      “Ta nghĩ muốn tìm người để theo giúp ta.” Lần đầu tiên trong cuộc đời, thừa nhận mình đơn tịch mịch, rồi ngay lập tức bất thần túm chặt cái miệng nhắn của nàng cách vô cùng bá đạo, khắc lên đó dấu ấn riêng của .

      Cả đời thể xóa được.

       
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 4

      Bóng người trong nhà mồn khung cửa sổ làm cho người khác muốn xem cũng được, bên trong phòng là bóng người cuồng vọng nằm đè thân của người khác, quần thảo kịch liệt như dã thú.

      màn dâm đãng ái muội như vậy làm cho Lôi đứng ngoài cửa xấu hổ thôi, ánh mắt trừng trừng nhìn thẳng phía trước, cố gắng để cho mình bị ảnh hưởng bởi thanh tinh tế, tiếng thở gấp bị đè nén nhưng vẫn kiềm chế được truyền ra từ trong phòng.

      Nữ nhân trong phòng là người thuộc về riêng chủ nhân, cho dù Lôi có đau lòng đến thế nào vẫn thể nhúng tay vào can thiệp được.

      rất muốn rời khỏi nơi này, nhưng chủ nhân lệnh cho phải chờ ngoài cửa, ý tứ thế nào cũng rất hiểu, đó là chỉ ra và chứng minh cho biết rằng Hồng Liên là người thuộc về chủ nhân, tuyệt đối cho phép nam nhân như nhúng chàm.

      Đột nhiên nghe phòng trong truyền đến tiếng kêu la thống khổ của Hồng Liên, Lôi muốn nhảy vọt vào nhưng lại nghĩ đến mệnh lệnh của chủ nhân, thế là bèn dùng ngón tay chọc lỗ mặt cửa sổ giấy, rồi ghé mắt vào nhìn.

      Vừa nhìn thấy được tình cảnh bên trong, nhịn được mà thở dốc ra vì kinh ngạc.

      Hồng Liên người trần như nhộng nằm giường, gương mặt trắng noãn bởi kích tình mà nhuộm sắc đỏ bừng, hai tay vung vẩy bị Nguyệt Hiên Hoa đặt ở hai bên, giữa hai chân bị tách rộng ra bất đắc dĩ tiếp nhận dục vọng cường hãn của nam nhân nằm .

      Hình ảnh tràn ngập ái muội và ý tứ hàm xúc dâm đãng làm khỏi choáng váng.

      Mà Hồng Liên ở trong phòng cũng biết hết thảy những hành động của mình bị rình coi, bởi vì thân thể của nàng sớm phản bội nàng.

      “A......” tiếng rên rỉ thống khổ nhưng mang đầy khoái cảm mạnh mẽ phát ra từ trong miệng nàng, trong cơ thể nàng dường như bị ngọn lửa to lớn hừng hực thiêu đốt, lý trí hoàn toàn rời khỏi thân thể nàng.

      Trả giá cho việc được cứu lại trong sạch, lại chính là phải trở thành nữ nhân của !

      Hồng Liên cảm thấy buồn cười, bởi vì chẳng qua nàng chỉ từ tình trạng suýt trở thành nữ nhân của rất nhiều nam nhân mà chuyển sang thành nữ nhân tiêu khiển của riêng nam nhân, nhưng mà ra vẫn mất trong sạch của bản thân.

      Nhưng biết vì sao, nàng phát ra rằng nàng thế nhưng càng lúc càng có khuynh hướng tham luyến hoan ái, càng lúc càng lưu luyến được nằm trong khuỷu tay của nam nhân cường hãn này.

      “A......” từng đợt khoái cảm làm cho Hồng Liên rốt cuộc cũng mất tia lý trí cuối cùng, cái miệng đỏ mọng xinh ngừng bật ra tiếng rên rỉ mất hồn xen lẫn thanh cầu xin van vỉ , chẳng những ngăn cản được việc tiếp tục đong đưa ra vào kịch liệt, mà ngược lại càng làm thêm giữ chặt lấy nàng khiến nàng liên tục thở gấp.

      ...... A......” Cảm giác này giống như là ngọn lửa hồng rừng rực thích thú cháy lan tràn đồng cỏ, ngừng thiêu đốt nàng, mà cũng cho nàng có cơ hội thở dốc khắc nào, vẫn tiếp tục dùng sức đâm sâu vào nàng, làm cho nàng cuối cùng thể chịu đựng được nữa, giữa bản nhạc hoan hỉ sung sướng mãnh liệt liền gắt gao ôm lấy bờ vai của mà khóc thét lên đạt điểm cao trào.

      Nàng cũng nghe thấy mình kêu la lớn tiếng, nhưng cũng còn sức lực đâu mà để ý.

      Cảm giác được cao trào sắp xảy ra, càng cật lực đem dục vọng của mình tiến nhập sâu vào thân thể của nàng, điên cuồng bá đạo đong đưa giữa hai chân mở rộng của nàng.

      Liền sau đó phóng xuất kịch liệt, vẫn đặt sâu trong hoa tâm của nàng, yết hầu phát ra tiếng kêu khàn khàn vang vọng. Nàng cảm giác được dòng nhiệt nóng bỏng, là mầm mống kiêu hãnh của , được phóng xuất vào sâu trong cơ thể nàng, lại đẩy nàng lên cao trào thêm lần nữa.

      Quá trình kích tình quá nồng nhiệt làm nàng mệt muốn chết, chân tay thân thể mềm nhũn, chỉ có thể thở dốc mà rúc vào lồng ngực cũng nóng rực của rồi rất nhanh chìm vào trạng thái ngủ sâu, chẳng còn sức lực đâu mà lo lắng xem Lôi đại ca có nghe thấy được cái gì hay .

      Nguyệt Hiên Hoa đặt môi hôn lên khuôn mặt mỏi mệt say ngủ của nàng, rồi mới chậm rãi quay đầu qua nhìn ra phía cửa sổ ngoài kia, như là sớm biết Lôi rình coi, hại người ngoài cửa sổ đầu lạnh buốt rùng mình cái, vội vàng dời ánh mắt.

      Tiếp theo, Lôi nghe được phòng trong truyền đến thanh , “Lôi, ngươi có thể lui xuống.”

      “Dạ.” Lôi xoay người bước thẳng vào giữa làn gió quất lạnh ngoài sân, cố ý muốn mượn gió lạnh thổi cho dịu bớt dục vọng khô nóng vừa mới bị màn kia thổi bùng lên trong người.

      biết qua bao lâu, Lôi mới chậm rãi lộ ra chút tươi cười, rồi từ từ biến thành tiếng cười to.

      “Đại ngu ngốc, nghĩ rằng dùng phương pháp này để biểu thị công khai quyền sở hữu của mình, thế nhưng lại biết rằng ngược lại tiết lộ ra nhược điểm dễ bị nắm thóp của bản thân.”

      cần lo lắng dùm cho Hồng Liên nữa, bởi vì mối quan hệ mà người ngoài thoạt nhìn thấy rất công bằng này biến đổi, bởi chủ nhân cố gắng muốn cho toàn thể mọi người thế giới rằng Hồng Liên là của ngài, cũng đồng thời cho mọi người biết, ngài cũng là của nàng.

      kẻ đại ngu ngốc!

      Thiệt mệt cho chủ nhân vừa mới phải ra sức nhiều như vậy, bất quá...... mông của trông cũng đẹp đấy chứ, vừa cao vừa săn chắc nha.

      ------------------

      Đêm càng lúc càng khuya, bên ngoài chim chóc trong rừng trúc thỉnh thoảng kêu lên vài tiếng lẻ loi, càng thể cảm giác liêu tịch mịch. Ngoài phòng gió lạnh vù vù thổi đem lại chút cảm giác mát lạnh len lỏi vào trong phòng, làm cho thiên hạ nằm giường vô thức tìm kiếm vị trí ấm áp hơn, sau đó lại giống như con mèo grừ grừ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Nguyệt Hiên Hoa cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân rúc vào ngực .

      Nàng giờ nằm giường của , có vẻ vô cùng danh chính ngôn thuận, vô cùng hiển nhiên, ngủ giấc ngủ sâu đến thế, ngọt ngào như vậy, cứ như là nàng ngủ bên cạnh cả đời.

      Cả đời......

      Nguyệt Hiên Hoa lẳng lặng nằm im, trừng mắt nhìn đỉnh màn vải trắng thêu hoa rải rác mắc bên cái giường lớn, giường này chính cố ý tìm kiếm khối gỗ hồng lớn đem về điêu khắc tinh xảo mà thành, trông có vẻ cân xứng chút nào, nhưng lại được tấm màn lụa mỏng trắng tuyết kết những đóa hoa nho xinh xinh kia bao bọc quấn quanh cách kiêng nể chút nào.

      Như hình ảnh đại biểu cho thân thể mềm mại của nàng quấn quanh tấm thân cứng rắn của , cả đời cũng tách ra.

      nhớ tới lần đầu tiên âu yếm nàng, thân thể nàng cứ cứng ngắc sợ hãi đến muốn đòi mạng, nhưng tại trở thành thân thể nữ nhân rất mềm mại mang đầy hương thơm tuyệt vời, đem đến cho khoái cảm đến cực hạn.

      Ánh mắt lạnh băng của chậm rãi dừng dung nhan có vẻ hơi mỏi mệt lúc ngủ của Hồng Liên, rồi từ từ vươn tay vén những sợi tóc đen lòa xòa khuôn mặt trắng nõn của nàng, lòng bàn tay đụng chạm đem đến xúc cảm mềm mại, nếu có thể vĩnh viễn vuốt ve nàng giống vậy cũng hề e ngại.

      biết trong lòng nàng phục!

      Tuy rằng là ân nhân cứu mạng của nàng, chuyện lấy thân báo đáp là đương nhiên, nhưng trong lòng nàng phân chia ràng minh bạch: nhận thức chứ nhận mệnh, cho nên có thể thấy ràng ánh quật cường cùng đối nghịch được nàng đào sâu chôn chặt trong đôi mắt to long lanh ánh nước kia.

      cúi đầu nhàng hôn phớt lên đôi môi mọng đỏ của nàng, hình như có hơi sưng chút, xem ra có lúc quá mức thô bạo rồi. Nhưng mà thể trách được, ai bảo tiểu nữ nhân này luôn tìm cách chọc cho tức giận làm chi.

      cố ý thả nàng về nhà để nàng thấy được tình hình, bởi muốn nàng hết hy vọng, đừng tiếp tục vọng tưởng là có thể thành thân cùng với vị hôn phu của nàng, rồi cùng nhau chung hưởng những tháng ngày đầy hương vị hạnh phúc mỹ mãn. Bởi vì, nàng từng là nữ nhân của , nam nhân như kẻ kia thể nào có được tấm lòng độ lượng vị tha, ngại tấm thân tàn hoa bại liễu của nàng. Nhất là, sai người điều tra tường tận vị hôn phu của nàng.
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :