1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 66

      Tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh!

      "Em cũng cần thiết phản ứngmãnh liệt như vậy, đây cũng là chuyện rất bìnhthường. Em chính là tò mò." Từ Du Mạn tặng cái liếc mắt cho . Sau đó nắm tay lên: "Nếu phải nhìn tay đangquấn băng gạc, em nhất định muốn kiểm tra chút xem lòng bàn tay của có vết chai hay ." Từ Du Mạn cẩn thận, động tác nhàng sờ tay , nhịn được đau lòng. lát sau, mới thả tay xuống.

      "Tại sao?"

      "Nếu như lòng bàn tay có vết chai, liền chứng minh 26 năm qua đều là tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, tự mình động thủ cơm no áo ấm, nếu có, vậy phải ngoan ngoãn tiếp nhận nghiêm hình tra khảo của em rồi."

      "Em ấy, biết trong cái đầu này của em chứa đựng những thứ gì nữa."

      Sau lần đầu tiên tới vào ngày hôm đó, Úc liềnkhông xuất nữa, giống như là bốc hơi khỏinhân gian rồi. Nếu phải bọn họ còn đangở trong bệnh viện này, tất cả giống như giấc mộng.

      Lúc Yến Trầm Phong trở lại chăm sóc Cố Uyên với Từ Du Mạn, Cố Uyên cùng ta nóichuyện rất nhiều, cũng rất lâu. Quá trình này có thể biểu qua động tác của Từ Du Mạn.

      Lúc mới bắt đầu chuyện, Từ Du Mạn hết sức chăm chú, chuyên tâm nhất trí nhìn CốUyên, cũng nghe . Hơn nữa thỉnh thoảngcòn chen vào câu. Ví dụ như mới vừa thẳng vào vấn đề chính, thời điểm nhắc tớingười phụ nữ kia, Từ Du Mạn chợt xen vào, : "Người phụ nữ kia là cực phẩm trongđám tiện nhân, tiện nhân trong cực phẩm." Sau khìn thấy sắc mặt của Yến Trầm Phong, cảm giác mình hơi quá, dù sao người ta cũng từngyêu đến chết sống lại như vậy, ngay trướcmặt Yến Trầm Phong xấu người phụ nữ mà ta thích hình như hơi có đạo đức. Vềsau vẫn nên sau lưng bọn họ, Từ Du Mạncười gượng hai tiếng: "Các tiếp tục, các tiếp tục, em tránh qua bên cạnh."

      Sau đó, ôm gối đầu ngủ thiếp .

      Sau đó, Từ Du Mạn tỉnh dậy, ai oán nhìn thoáng qua Cố Uyên cùng Yến Trầm Phong, ở bên cắn gối đầu. Vừa cắn vừa thanh thanh cổ họng, "Lúc nào mới xong a, em đói quá!"

      Cố Uyên liếc Từ Du Mạn cái, thấy bộ dạng đáng thương hề hề của , bật cười, cười với Yến Trầm Phong: "Được rồi, điều nên nóitôi xong rồi, rốt cuộc nên làm sao, trong lòng cậu hẳn hiểu , tiếp với cậu sau. Tôi sợ Mạn Mạn để ý tới tôi nữa.Mạn Mạn đói bụng rồi, vừa lúc tôi cũng đóibụng, cậu chắc hẳn cũng đói bụng chứ, chuyện cho tới trưa rồi. Cho nên, vẫn phải làm phiền cậu mua cơm thôi. Lúc có ngườinào trong hai cậu tới, tôi với Mạn Mạn ăn đồ ăntrong căn tin bệnh viện đến phát chán rồi." Mạn Mạn này, là làm cho đến cách nào dùng lời mà hình dung được rồi. Thấy đói thành như vậy, trong lòng rất đau, cho dù đó là do Mạn Mạn cường điệu hóamà thôi.

      Nghe thấy chuyện nữa, mà muốn mua đồ ăn, Mạn Mạn lập tức linh hoạt, sôi nổihẳn lên.

      "Thầy Cố, em biết ngay thầy đối với em tốt nhất nha." Thời gian dài, Cố Uyên cũng cách Mạn Mạn gọi là thầy Cố rồi. Mỗi lầnnghe Mạn Mạn gọi là thầy Cố, đều sẽcó loại khoái cảm khó hiểu.

      " đối tốt với em, chẳng lẽ lại đối tốtvới người phụ nữ khác?"

      " dám, nếu dám đối tốt với khác,thân mật với khác, em liền cắt cái vật kiacủa đó." Từ Du Mạn lên tiếng uy hiếp.

      "Vậy còn mẹ sao?"

      "Mẹ ?" Từ Du Mạn suy tư lát, :"Được rồi, em cho phép đối xử tốt với mẹanh, bà là mẹ sinh ra , đối xử tốt vớimẹ đối tốt với ai? Nhưng trừ em ra, em chỉ cho phép đối tốt với mẹ , người khác nhất định được."

      "Bình dấm chua ."

      cụm từ lưu truyền từ xưa đến nay, chính là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

      Vừa mới nhắc tới mẹ của Cố Uyên, mẹ liền gọi điện thoại tới. Điện thoại vừa kết nối thìtừ bên đầu kia điện thoại truyền đến giọng nóithanh thúy của mẹ : "Con trai, con đúnglà đuổi theo vợ quên mẹ, mẹ gọi điệnthoại cho con, con vĩnh viễn cũng nhớgọi điện thoại cho bà già này phải ?"
      Phong nguyet thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 67

      chút, rất đau!

      Thầy Cố cùng với trưởng lớp của bọn họ mấy ngày chưa tới lớp rồi, hai người cơ hồ là đồng thời mất tích? Mọi người cũng khó tránhkhỏi suy nghĩ lung tung. Cuối cùng, trải qua bàn bạc, quyết định để Chương Xuyến gọi điện thoại cho thầy Cố hỏi chút.

      Thầy chủ nhiệm vài ngày lên lớp, mặc dù thầy giáo dạy thay là thầy Cố có chuyệnkhông thể tới, nhưng bọn họ hỏi thăm chútcũng là việc nên làm. Mà lớp trưởng cũng học, bọn họ thăm hỏi cũng là hợp tình hợp lý. Công việc vinh quang mà gian khổ‘thăm hỏi Từ Du Mạn’ liền hợp lẽ rơi vào ngườiVân Xảo. Vân Xảo cùng Chương Xuyến đồngthời giơ hai tay đồng ý, hoàn toàn có dị nghị.

      Hai người quyết định đồng thời gọi điện thoại.Gọi gọi cùng lúc, có lẽ là tín hiệu điện thoại của Cố Uyên tốt hơn chút, cho nên kết nối được trước, "Thầy Cố phải ạ?" Chương Xuyến cẩn thận từng li từng tí .

      Đây là lần đầu tiên gọi điện thoại cho thầyCố đó, trong lòng căng thẳng a… căngthẳng.

      "Xuyến Xuyến?" Chương Xuyến nghe được đối phương gọi mình là Xuyến Xuyến, xém chút kích động đánh rơi điện thoại di động. Thầy Cố gọi là Xuyến Xuyến, ha ha, thầy Cố gọi là Xuyến Xuyến! Thầy Cố có phải có ý với hay ?

      "Xuyến Xuyến? Tại sao lời nào?"

      Ặc… hình như phải thầy Cố, là nhận điện thoại. Chẳng lẽ thầy Cố có bạngái? Đợi nào...! Cái thanh này… Y, là Mạn Mạn!

      Bên này điện thoại di động của Từ Du Mạncũng được gọi tới. Sao hôm nay đều gọi điện thoại tới đây cùng lúc thế? Từ Du Mạn ngheđiện thoại di động của mình.

      "Nhóc Xảo. Nghĩ như thế nào mà gọi điện thoạicho tớ thế? uổng công tớ thương cậunhư vậy, ha ha." Từ Du Mạn vừa bận rộn nóichuyện, vừa giơ cái điện thoại di động lên.

      Chương Xuyến bên này cũng nghe thấy Từ Du Mạn với Vân Xảo, "Mạn Mạn, điện thoại của thầy Cố ở chỗ của cậu sao?" Có JQ (giantình)! Khẳng định, xác định cùng với nhất định là có.

      "Ừm… này, thầy Cố tại tiện ngheđiện thoại." Đó là tiện nghe điệnthoại, phải gạt người.

      Chương Xuyến cùng Vân Xảo thần thần bí bí nhìn nhau. Trong khi liếc mắt nhìn nhau, ánhmắt cùng với vẻ mặt của hai người cũng đangtiến hành đoạn đối thoại.

      ‘Chương Xuyến: tớ nghe lầm chứ?

      Vân Xảo: khéo chính là tớ cũng nghe như vậy, cho nên tớ khẳng định cậu nghe lầm.

      Chương Xuyến: tất cả tiểu thuyết, phim ảnhtrên TV tớ xem nhiều như vậy, bình thường ai đó tiện nghe điện thoại, vậy đốiphương đều là tắm! Vân Xảo: … Giống lắm.

      Chương Xuyến: Vậy… chúng ta tiếp tục sao?

      Vân Xảo: Dĩ nhiên.’

      Vân Xảo với Từ Du Mạn: "Mạn Mạn, cậumới vừa chuyện với ai à? Tớ hình như ngheđược cậu cái gì mà tiện cái gì mà thầy Cố đó.

      Từ Du Mạn ước chừng đoán được là chuyệngì xảy ra, "Nhóc Xảo, cậu nghe lầm thôi? Tớvừa rồi gì mà, tớ đường,có thể là bên cạnh đó."

      "Ha ha, nhưng tớ nghe thanh của đó sao giống như thanh của cậu thế? Hơn nữa đường làm sao lại yên tĩnh như vậy?"

      "Đúng ha, tớ cũng thấy kỳ quái a, đườngsao lại chỉ có tớ với bên cạnh nhỉ."

      " . . . . . ."

      Vân Xảo biết nên làm sao tiếp, quayđầu lại, nháy mắt với Chương Xuyến, ChươngXuyến liền hiểu ý tứ của Vân Xảo, đến lượt lên.

      "Khụ khụ, Mạn Mạn."

      "Hả?"

      "Cậu với thầy Cố ở cùng nhau?"

      "Ừ, thầy ấy ở bên cạnh tớ, nhưng thầy ấykhông tiện nghe điện thoại."

      Chương Xuyến cùng Vân Xảo đồng thờinghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt nhau. Khôngphải tắm, bởi vì thầy Cố ở bên cạnh ấy, hơn nữa có tiếng nước chảy. Trong đầucủa Chương Xuyến, Vân Xảo lên cảnhtượng giống nhau. giường, người đàn ông khai khẩn người của , bất chợt điện thoại vang lên. cặp mắt mê ly ôm lấy đầu người đàn ông, ngăn cản ta tiếncông, "… có điện thoại.", "Mặc kệ nó!"Người đàn ông quan tâm tiếp tục di chuyển miệng tới những nơi khác. khôngngăn cản được, nhưng điện thoại liên tục vanglên, có cách nào khác, đành phải , "Chậm chút, em nghe điện thoại." Sau đó nhận điện thoại : " ấy tại tiện nghe điện thoại."

      "Thầy Cố ở bên cạnh cậu, sao thầy lạikhông rảnh tiện nghe điện thoại mà cậu lại tiện nghe điện thoại chứ?"

      "A, tay chân của thầy tiện, rảnhnghe điện thoại." Chương Xuyến cùng Vân Xảo tiếp tục vội vã liếc nhau cái, xem ra họ đãđoán đúng.

      "Mạn Mạn, thành thực khai báo, cậu và thầyCố ở cùng nhau?"

      "Đúng vậy a."

      "Thầy Cố tại có thể bận, cho nên tiện nghe điện thoại, cậu liền nghe giúpthầy ấy?"

      "Đúng vậy a. Ừm… Đau!" Đau? Trong đầu củaChương Xuyến với Vân Xảo tiếp tục xuất mấy cảnh cấm trẻ gì đó.

      " ra cậu cũng bận hả?" Vân Xảogia nhập cuộc đối thoại.

      "Ừm…." Chương Xuyến cùng Vân Xảo cũngkhông phân biệt cái ‘ừm’ này của Từ Du Mạn là trả lời họ hay chỉ là khống chế khôngđược mà thở gấp. Hô hấp của Mạn Mạn có chút dồn dập nha. Chương Xuyến cùng Vân Xảo vẫncòn chìm trong tưởng tượng của mình,cũng gì nữa. Lại nghe Từ Du Mạnkêu tiếng, " chút, đau chết mất."

      "Ặc… Chúng tớ quấy rầy cậu với thầyCố nữa, hai người tiếp tục… tiếp tục."

      Chương Xuyến và Vân Xảo cực kỳ ăn ý nóicùng lúc, lại nghe Từ Du Mạn : "Đừng vội cúp máy, các cậu tới đây chuyến ."Chương Xuyến cùng Vân Xảo nghĩ đến tà ác hơn rồi, chẳng lẽ Mạn Mạn thích bị người taquan sát tại chỗ? , rất mẹ nó hấp dẫn người ta, họ còn chưa từng quan sát tại chỗcảnh xuân của người đấy. Dáng người và gương mặt của Mạn Mạn so với Tiểu Lan TiểuThương tốt hơn nhiều. (Các đáng , hề biết Tiểu Lan Tiểu Thương sao?) Chưa đến là thầy Cố so với mấy tên đàn ôngkia, đó là người là mây, người là phân và nước tiểu, khác nhau trời vực.

      Màn biểu diễn của Mạn Mạn với thầy Cố, là muốn nhìn a. " Được, nhà cậu hay là nhà của thầy Cố?"

      "Bệnh viện! bệnh viện." Từ Du Mạn đồng thời cúp máy, "Nhóc Xảo quả bị Xuyến Xuyến dạy hư rồi."

      "Tôi thấy xấu nhất là em đó." Dung Hiên xong, bôi thuốc vào chỗ bị thương châncủa .

      "Ha ha, em chính là giáo dục họ chút, làm cho tư tưởng của các ấy đừng tà ác như vậy,phải ràng đơn thuần giống như nước, họ chính là muốn suy nghĩ theo hướng tà ác." Từ Du Mạn đến hợp tình hợp lý.

      " chút, đau quá." Cố Uyên nhìn thấyTừ Du Mạn lập tức đổi sắc mặt, liền biết làđụng phải chỗ đau của , nhắc nhở. là,lúc chuyện đùa, rất đau lại cố nén, cũngkhông rên lên tiếng.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 68

      Chỉ là người quen biết

      "Người này đau lòng à nha?" Dung Hiên mặc dùngoài miệng nhạo báng Cố Uyên, nhưng độngtác vốn rất lại càng nhàng hơn, giốngnhư là đối đãi với trân bảo dễ vỡ vậy.

      Từ Du Mạn nhìn vẻ mặt Dung Hiên chuyên tâmbôi thuốc cho mình, đột nhiên cảm thấy có chút tự nhiên, có chút bối rối, khỏi : "Đừng nghe ấy, mạnh tay chút cũng sao, em có thể nhịn." sợ nhìn thấy trong mắt Dung Hiên giống như có cái gọi là nghiêm túc, đau lòng.

      Dung Hiên lại trả lời trống đánh xuôi kèn thổi ngược: " xin lỗi, mới vừa rồi làm đau em."

      " có việc gì, hắc hắc."

      Cố Uyên tâm tư cẩn mật, cũng phát ra cái gì đó, "Da ấy thô, mạnh tay chút cũng sao. sợ đau cũng tốt, đến lúc đó cũng cứng rắn muốn tôi dừng lại, như vậy chính là tôi thống khổ." Lời của CốUyên khiến Dung Hiên lúng túng, cũng hiểu vừa rồi trong lòng mình toát ra ý nghĩ vô cùngkhông ổn, thu hồi suy nghĩ.

      Từ Du Mạn lại đỏ mặt, " lung tung cáigì đó!" khẽ gắt.

      " , đây gọi là phòng ngừa rắc rối cóthể xuất ." Mạn Mạn 19 tuổi rồi, chờ 20 tuổi, cho dù lừa gạt cũng phải đưa đếncục dân chính lấy giấy chứng nhận. Đến lúc đó,nhất định phải ăn sạch Mạn Mạn.

      Dung Hiên vừa rời , Chương Xuyến và Vân Xảo liền tới rồi, cùng với hai người họ là toànbộ học sinh trong lớp. Chương Xuyến, Vân Xảo còn có những bạn học khác toàn bộ đều chen vào phòng bệnh, phòng bệnh vốn là rất rộng rãi, bởi như vậy mà chật chội ít. Còn có mộtsố bạn học đứng ở ngoài phòng bệnh, chen vào đấy.

      vài bác sĩ hoặc là y tá nhìn thấy bên trongbên ngoài cửa phòng có đám học sinh, cũngkhông khỏi cho rằng trong phòng bệnh này nhất định là giáo viên đặc biệt được học sinh kính nhưng lại mắc bệnh nan y. Bác sĩ lớn tuổi hơn còn thương tiếc lắc đầu, :"Đáng tiếc giáo viên tốt như vậy a. Dạonày, thầy giáo tốt được học sinh quý nhưvậy còn nhiều lắm." Nếu Cố Uyên ởtrong phòng biết ý nghĩ của người bên ngoài, biết có cảm giác gì.

      "Thầy Cố, thầy đây là…?" Chương Xuyến lo lắng thăm hỏi. Vốn cho rằng có thể nhìn thấy cảnh phim cấp hạn chế, ngờ nhìnthấy chính là hai bệnh nhân, trong mắt ChươngXuyến thoáng qua điều gì đó gọi là đáng tiếc.

      Nhìn Chương Xuyến Vân Xảo đều quan tâm ân cần hỏi thăm Cố Uyên, trong lòng Từ Du Mạncó chút ê ẩm, hai người sắc nữ này, thấy sắcquên bạn, "Này, tớ cũng bị thương, sao các cậucũng tới quan tâm tớ chứ? Sớm biết sẽkhông gọi các cậu tới."

      "Cậu bị thương chút xíu thế này cũng khôngbiết ngượng mà còn lấy ra ?" Chương Xuyến, Vân Xảo đồng thời xem thường quay mặt về phía Từ Du Mạn xì tiếng khinhthường, tiếp theo sau đó dịu dàng hỏi Cố Uyên:"Thầy Cố, vết thương của thầy làm sao lại có? Nghiêm trọng như vậy, thầy có đau ?"

      " có việc gì." Cố Uyên nhàn nhạt , vẻmặt có chút cứng nhắc. biết thích ứng với việc bị nhiều người nhưvậy vây vào giữa hay là thích quan tâm của Chương Xuyến và Vân Xảo.

      "Lớp trưởng, hai người xảy ra chuyện gì? Sao đều bị thương?" Lý Cương hỏi.

      Từ Du Mạn lập tức cảm thấy vui mừng, cũngkhông phải toàn bộ đều coi tồn tại của , "Chính là tớ bị bắt cóc, sau đó thầy Cố tớicứu tớ, lúc đánh nhau với bọn bắt cóc bị thương." Từ Du Mạn đơn giản .

      "Thầy Cố là lợi hại nha." Trong lớp đông đảo nữ sinh vẫn thèm muốn Cố Uyên háo sắc , trong đám háo sắc đó bao gồm cả hai ngườiChương Xuyến và Vân Xảo kia.

      "Thầy ấy lợi hại? Lợi hại bị thươngnặng như vậy rồi." Từ Du Mạn rầu rĩ . Khóchịu, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhiều nữ sinhđối với Cố Uyên háo sắc như vậy, mà bộ dángcủa vẫn còn rất hưởng thụ. để choChương Xuyến với Vân Xảo biết tung tích của mình thuần túy chính là sai lầm.

      Từ Du Mạn vô cùng buồn chán mở máy vi tínhxách tay của mình ra, bắt đầu xem lời nhắn của các độc giả dành cho . Vốn là để cho ChươngXuyến với Vân Xảo đến chuyện phiếm với , kết quả, các ấy tới, còn dẫn theo bạn họccả lớp. Hơn nữa, vẫn chưa có người nào chơivới . Nữ sinh coi như xong, đều là hoa si,thấy thầy Cố liền dời mắt được, sao có thể quan tâm đến chứ? trước đó là sai sót. Nhưng nam sinh sao, cư nhiên cũng có nam sinh chuyện với , chuyện với hỏi đông hỏi tây lại là con ruồitương đối phiền, có cách nào, vẫn là các độc giả của đáng .

      Bởi vì bị bắt cóc, Từ Du Mạn viết haingày rồi. Trong lúc đó, người biên tập tìm vôsố lần, tin nhắn QQ, tin nhắn qua mail, thậm chícòn có điện thoại. Dĩ nhiên, là sau khi Thẩm Mặc Dư mang máy đến cho mình mới biết. Độcgiả nhắn lại cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều. phần là trách ngừng viết truyện, nhưng phần lớn vẫn là quan tâm hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay . Từ Du Mạn thành trả lời độc giả của mình. Sau đó, nhận được rấtnhiều tin nhắn an ủi quan tâm . Rất nhiềungười chúc sớm ngày bình phục, hỏi có khỏe lên chút nào chưa.

      Hôm nay Từ Du Mạn mở máy vi tính ra, lạithêm mười mấy lời nhắn quan tâm thăm hỏi .Trong lòng tràn đầy cảm động. Nhìn lời nhắncủa độc giả, lại nhìn Chương Xuyến và Vân Xảo ngừng chuyện với Cố Uyên, lạinhìn thấy Cố Uyên trò chuyện vui, Từ Du Mạn cảm thấy, vẫn là độc giả của mình tốt.

      Chỉ là, Từ Du Mạn thấy được mấy lời nhắnkhông giống như vậy. Thứ nhất biết, người thường để lại lời nhắn cho nhỏmười bốn tuổi. Đây là lời nhắn mà để lại cách đây mấy ngày. Chỉ thấy với nickname Dạy Dỗ Nguyệt Nguyệt Quang Hoalưu lại: ‘Chị ơi, người thầy giáo cứu chị kia có phải rất tuấn tú hay ? Hắc hắc, chị có thể nghĩ ra câu chuyện về tình thầy trò hay ? Chị ơi chị à, tác phẩm kế tiếp viết vềthầy trò nhau , có được ? Với lại, chúc chị và thầy giáo của chị sớm ngày bình phục.

      Từ Du Mạn thấy buồn cười, Nguyệt Nguyệt này đúng là có lối suy nghĩ tầm thường.Người khác đều chú ý đến chuyện bị bắt cóc có bị thương , ấy lại chú ý tới thầy giáo cứu . Có câu rất đúng, nhỏmới là nhạy cảm nhất, cư nhiên toàn bộ để cho ấy đúng.

      Còn có tin nhắn khiến Từ Du Mạn nhíuchân mày, là tài khoản mà chưa từng gặpqua, cấp bậc rất thấp, hẳn là mới đăng kí. Lời nhắn của người này tạo thành công kích đối với : ‘Bắt cóc? là thiên kim nhà giàu hay là siêu minh tinh chứ? Tôi phạm lại bắt cóc sao? Cho dù là mỹ nữ, vậy người khác bắtcóc , có phải hay chứng minh bịngười ta cưỡng bức. Cưỡng bức sao? Vì đểtăng cường nhân khí của chính mình, láo chút cũng sai! Nhưng nên vừa phải. Đừng sửa quá nhiều để lừa gạt độc giả đơn thuần.

      Lời nhắn này mới gửi , cho nên về cơ bản vẫn chưa có người nào thấy lời nhắn này, nếu như bây giờ Từ Du Mạn xóa nó , rồi cấm cái nick ảo kia đăng lời nhắn, như vậy sinh ra ảnh hưởng gì lớn. Nhưng cũng suy tính chút, cho dù cấm cái nick ảo kia đăng lời nhắn, người kia cũng vẫn có thể lần nữa đăng ký cái nick ảo khác, vĩnh viễn cũng xóa xong cấm được. Đây hẳn phải là độc giả của , nhưng tại sao lại tới đây tiến hành công kích như vậy đây? Rốt cuộc là ai? Hình như đăng ký nick ảo là cố ý chĩa mũinhọn vào . đắc tội với ai chứ? Từ Du Mạnsuy nghĩ trong chốc lát, vẫn có đầu mốinào, dứt khoát thèm nghĩ nữa, viết truyện tiếp mới là quan trọng nhất, cũng thể ngừng viết nữa.

      Lúc Từ Du Mạn gõ chữ hoàn toàn có thể làm được đến mức cả thể xác và tinh thần hợp nhất, trong lúc mê mệt gõ chữ, hai lỗ tai của nghe thấy chuyện bên cạnh, lòng chỉnghĩ đến những chữ trong đầu. Các bạn học ồnào lộn xộn líu ríu chút ảnh hưởng nào với .

      Chương Xuyến và Vân Xảo hàn huyên với CốUyên lâu, họ lần đầu tiên phát ra là thầy Cố cũng phải cái loại ăn khói lửa nhân gian, là người vô cùng vô cùng lạnhlùng như họ nghĩ lúc đầu, ngược lại rất hài hước vui tính. Cùng thầy Cố chuyện phiếm rất dễ dàng rất vui vẻ, cho nên vừa tán gẫu liền quênthời gian quên cả người.

      Lúc Chương Xuyến và Vân Xảo nhớ tới Từ Du Mạn, trong lòng vẫn còn có chút áy náy. Thấycô bạn mình độc đánh máy vi tính, họ lại cảm thấy áy náy hơn.

      Dáng vẻ Mạn Mạn thân mình nhìnmáy vi tính, thấy đơn cỡ nào.

      Chương Xuyến, Vân Xảo vừa định qua an ủibạn của mình chút bị Cố Uyên gọi lại, "Bây giờ đừng quấy rầy em ấy, nếu khôngem ấy nổi giận." Đây là kinh nghiệm mà rút ra được trong mấy ngày nay, lúc đầu còn biết, quấy rầy nhiều lần liền biết.Từ Du Mạn nổi giận lên rất dũng mãnh. Nếu như gặp phải người quấy rầy đến , để cho linh cảm của còn, hậu quả phảithảm bình thường. Vì để tránh cho Từ Du Mạnlần nữa nổi giận, Cố Uyên tốt bụng nhắc nhở.

      Họ chọc Mạn Mạn, làm cho nổi giận, sau đó phủi mông cái liền , người gặp nạn vẫn làanh.

      Cố Uyên đột nhiên cảm thấy, bọn họ còn chưa kết hôn bị Mạn Mạn ra uy rồi, về sau kếthôn rồi, còn biết như thế nào đấy. Ha ha, nhưng mà nguyện ý.

      Mộ Trường Phong vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh, nhấn chuông báo động rồi, nhưng vẫnkhông yên lòng, vội vàng chạy tìm bác sĩ. Tuyết Tuyết ấy sắp sinh rồi, có thểkhông vội sao?

      Buổi sáng mới vừa mua cháo trở về đút cho Tuyết Tuyết ăn. Bụng của lớn đến nhìn cũng sợ, sau khi đến bệnh viện, căn bản là động cũng dám để cho động.Bụng lớn như vậy, biết mình Tuyết Tuyết làm sao chống đỡ được.

      Vẫn còn ăn cháo, chợt Tuyết Tuyết liềnôm bụng đau đớn kêu lên. Tính ra, hôm nay chính là ngày sinh dự tính của Tuyết Tuyết, cư nhiên quên mất! Vội vàng ấn chuông báo động, lại lo lắng bác sĩ quá chậm, làm chậmtrễ thời gian, Mộ Trường Phong nhanh chân chạy đến phòng làm việc của bác sĩ ở bên kia.

      Nửa đường liền gặp được bác sĩ, bác sĩ đangchạy nhanh tới, có vẻ Mộ Trường Phong lolắng có chút dư thừa.

      Đối với thân phận của , còn có tiền của ,bác sĩ sao dám chậm trễ chút nào đây? Cho nên nghe được chuông báo, bác sĩ y tá dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Chỉ là tuổi của bác sĩ hơi lớn, hơn nữa còn là bác sĩ nữ, tốc độ nhanh nhấtcũng hơi chậm hơn tốc độ của Mộ TrườngPhong.

      Mộ Trường Phong nào có để ý nhiều như vậy,vội vàng kéo bác sĩ chạy tới phòng bệnh. Các y tá theo ở phía sau, tốc độ cũng nhanh hơn. Đến phòng bệnh, y tá tự giác di chuyển giường bệnh, Mộ Trường Phong theo giường bệnh, ở bên cạnh nắm tay của Lâm Thiển Tuyết, giọngan ủi: " phải sợ, Tuyết Tuyết, ở bên cạnh em. Cái gì cũng đừng nghĩ, đừng sợ. Ngoan, trông chừng em."

      Ở thời điểm đứa bé sắp sinh ra, Lâm ThiểnTuyết vẫn giả vờ kiên cường, nhưng lúc cha củađứa bé dịu dàng an ủi ngụy trang đó lại bị đánh vỡ, nước mắt như nước lũ tràn đê, trào ra.Lâm Thiển Tuyết kiên định gật đầu cái, cônhất định phải sinh con ra, nhất định.

      Lâm Thiển Tuyết được đẩy nhanh vào phòng giải phẫu, Mộ Trường Phong dĩ nhiên bị chặn ởbên ngoài, cho vào. Mộ Trường Phong mắt thấy Tuyết Tuyết quý bị đẩy vào phòng giải phẫu, mắt thấy cửa phòng giải phẫu vô tình đóng lại, vẫn ngây người lâu ở cửa ra vào, nhúc nhích, trong lòng tràn đầy lo lắngsợ hãi.

      Tiếng kêu khổ sở của Lâm Thiển Tuyết khiếnMộ Trường Phong phục hồi tinh thần. Đôi tay chặt nắm, gân xanh tay nổi hết lên, nhìn thấy mà ghê, khó nhìn ra Mộ TrườngPhong căng thẳng sợ hãi đến mức nào. Tiếng kêu thảm thiết từng tiếng từng tiếng truyền vàolỗ tai của Mộ Trường Phong, Mộ Trường Phong mắng: "Sao hiệu quả cách kém như vậy?"

      Chỉ là, nếu như hiệu quả cách quá tốt, cái gì cũng nghe được, Mộ Trường Phong có lẽ lại sợ hiệu quả cách của phòng giải phẫu này sao lại tốt như vậy.

      Mộ Trường Phong nghe thanh của LâmThiển Tuyết, trái tim cũng treo lơ lửng rồi, nếunhư có thể, rất muốn thay thế Tuyết Tuyết sinh con, bảo đảm, chỉ đứa thôi, về sau nhất định để cho Tuyết Tuyết sinh con nữa. Nghe thanh khổ sở như vậy, TuyếtTuyết chắc hẳn rất đau! Chỉ đứa thôi, vềsau tuyệt đối sinh nữa. A, đúng, làhai đứa. Lúc siêu cho Tuyết Tuyết, bác sĩ là hai. Hai đứa bé, gì cũng đủ rồi.

      Mộ Trường Phong quyết định xong, quả quyếtquyết định, chính là cái quyết định này, sau này còn có thể giúp giải quyết được phiền toái lớn.

      Mộ Trường Phong lo lắng tổn thương đến thânthể của Lâm Thiển Tuyết, cho nên thuốc tránh thai nhất định thể uống, đặt vòng cũng có hại cho thân thể, lại thích mang mũ, cho nên quyết định buộc ga-rô (ngăn sinh nở).

      Bên trong từng tiếng kêu truyền tới tim củaanh càng giống như bị mèo cào. Mộ TrườngPhong dùng sức nắm tóc của mình, nhưng bây giờ có biện pháp, biết làm thế nào mới tốt.

      vẫn còn bởi vì từng tiếng kêu thảm thiết kia làm cho nóng ruột bứt rứt, chợtthanh bên trong biến mất, còn lại là yênlặng, yên lặng hoàn toàn. Vốn Mộ TrườngPhong còn cảm thấy tiếng kêu khiến phiền muộn trong lòng, vậy thanh kia còn, hẳn nên vui mừng, yên tâm. Có phải đứa béđã sinh ra được rồi hay ? Nhưng tại saotrái tim cảm giác càng trầm xuống, giống như có tảng đá khổng lồ ép tới thở nổi. Yên lặng, yên lặng đáng sợ, yên lặng tới mứcquỷ dị.

      Mộ Trường Phong sợ yên lặng này, luống cuống, muốn gõ cửa két tiếng,cửa phòng giải phẫu mở ra, nhưng phía đèn vẫn đỏ như cũ, chứng minh cuộc giải phẫu còn tiến hành. Mà giải phẫu tiến hành ở bên trong, cửa lại mở ra, chứng minh điều gì? Chứng minh bên trong xảy ra chuyện ngoài ýmuốn. Dự cảm của Mộ Trường Phong thành rồi. Mộ Trường Phong liền vội vàng tiến lên: "Y tá, rốt cuộc là làm sao vậy? Bà xã củatôi thế nào rồi?!"

      Y tá nhìn Mộ Trường Phong che giấuđược lo lắng, vội vã câu: "Khó sinh."sau đó chạy .

      Mộ Trường Phong còn chưa phục hồi tinh thần từ câu ‘khó sinh’ của y tá, y tá chạy mấtrồi. Cửa khóa chặt, Mộ Trường Phong cũng chú ý được nhiều như vậy, đẩy cửa ra, xông vào trong. Vốn là Mộ Trường Phong được phép vào, mạnh mẽ vào bị ngăn lại, đẩy ra ngoài; nhưng bởi vì tình huống quá cấp bách, bác sĩ chỉ là ngẩng đầu liếc Mộ Trường Phong cái, ý bảo mặc bộ đồkhử trùng treo bên cạnh vào, rồi hề để ý tới Mộ Trường Phong – cái người vốn khôngnên xuất ở nơi này.

      Mộ Trường Phong vào, thấy được màn mà sau này vĩnh viễn cũng cách nào quên được. Lâm Thiển Tuyết bởi vì mất máuquá nhiều hơn nữa hết sạch hơi sức hôn mê rồi. Mà toàn bộ phần thân dưới của Lâm Thiển Tuyết cơ hồ thấm đẫm máu tươi. Mộ TrườngPhong thấy sắc mặt của Lâm Thiển Tuyết chợt tái nhợt, giống như phải biến mất vậy. căng thẳng trong lòng, còn chưa kịp gì, liền bị y tá vừa này đẩy ra.

      " sao lại vào được?" Giọng điệu của y tácũng tốt lắm. Ai gặp phải tình huống như vậy mà còn chậm rãi, thủ thỉ thù cơ chứ.

      Mộ Trường Phong nhìn thấy theo phía sau y tá là bác sĩ nam, "Sao lại để bác sĩ nam vào đây?"

      " ấy là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi." vẫn là cho bác sĩ nam vào,để cho vợ mình vì khó sinh mà chết hay là đểcho bác sĩ giỏi nhất tới?

      Mộ Trường Phong biết, tình huống như thế, còn có lựa chọn sao? Buông bàn tay giữ chặt bác sĩ kia. lúc đầu bởi vì khôngmuốn Tuyết Tuyết bị người đàn ông khác nhìn, cho nên đặc biệt cầu muốn bác sĩ nữ đỡ đẻcho Lâm Thiển Tuyết. Bác sĩ nam sau khi đượcMộ Trường Phong buông ra, nhanh chóng tới bên cạnh bác sĩ nữ.

      Bác sĩ nữ tránh ra, vị bác sĩ nam này là người có uy tín nhất ở khoa phụ sản, ta tới, đươngnhiên phải tránh ra. Bác sĩ nam tiến đến vị trícủa mình, động tác thuần thục bắt đầu tiến hànhphẫu thuật, "Khi tôi tới sắp xếp người truyền máu, sao còn chưa tới? Nhanh thúc giục!"Nếu , ngay cả có biện pháp lấy đứa bé ra, sản phụ cũng kiên trì được.

      y tá kia lại vội vàng chạy , Mộ TrườngPhong đờ đẫn ở cửa nghi ngờ chútnào lại bị đẩy ra.

      Cú đẩy này, Mộ Trường Phong hơi hoàn hồn,bước nhanh tới bên kia bàn mổ, kéo tay LâmThiển Tuyết. Mộ Trường Phong chợt nhớ tới:"Tại sao sinh mổ?"

      Vốn cho là bác sĩ có trả lời, ngoài dựđoán, ta cư nhiên tại giải đáp dưới tình huống khẩn cấp như vậy, "Vị trí của đứa békhông bình thường. Đứa bé bị kẹt ở giữarồi tại mổ bụng căn bản là thể."

      " phải siêu rất bình thường sao, tư thế cơ thể của đứa bé cũng bình thường sao?"

      "Đó là hai đứa kia, đứa bé cuối cùng này tư thế bị ngược."

      Còn đứa nữa? Vậy hai đứa kia sinh ra rồi hả? Mộ Trường Phong lúc này mới nhìn vềphía bên cạnh, có hai y tá chăm sóc hai đứa trẻ sơ sinh toàn thân vẫn còn dính máu. Vừa rồi lúc tiến vào, đúng là chúý tới bên cạnh. Trái tim, đôi mắt, toàn bộ đều ở người Lâm Thiển Tuyết. Nhìn thấy sắc mặttrắng bệch của , sao còn có suy nghĩ nhìn sang bên cạnh?

      Đây là con của , nhưng Mộ Trường Phong chỉ nhìn hai đứa bé cái, liền dồn hết chú ý vào người Lâm Thiển Tuyết, tràn đầy thâm tình cầm tay Lâm Thiển Tuyết, "TuyếtTuyết, nhất định phải chịu đựng, nhất định phải kiên trì. Em còn chưa nhìn thấy con của chúngta đâu, em là người mẹ tốt, trông mong đứa bélâu như vậy, sao có thể nhẫn tâm để cho đứa békhông có mẹ chứ? Chúng ta phải chỉ cóhai đứa bé, là ba đứa bé a, Tuyết Tuyết, nhấtđịnh phải chịu đựng. Đứa bé thể có mẹ, cũng thể có em..." xong, Mộ Trường Phong khóc ra tiếng.

      Nam nhi có lệ dễ rơi, chỉ là chưa tới mứcđau lòng mà khóc thôi.

      Lại là người đàn ông si tình a, bác sĩ thầm nghĩ.

      Cửa mở ra rồi, y tá mới vừa ra sắc mặt có chút đúng : "Máu RH tính trong kho dự trữ máu dùng hết rồi." Mộ TrườngPhong thế mới biết Tuyết Tuyết lại có nhóm máu rất hiếm thấy thế giới, nhóm máu RH tính.

      vẫn là hiểu Tuyết Tuyết, hiểu rồi. RH tính! Rốt cuộc làm sao tìm được! ? Mộ Trường Phong vội vã chạyđi, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho trợ lý của mình.

      "Kêu tất cả mọi người trong công ty ra ngoài, bệnh viện còn có đường phố, dù sao là những nơi đông người, tìm cho tôi người cónhóm máu RH tính đưa đến bệnh viện,nhanh lên chút!"

      Trợ lý A Vĩ cũng biết ông chủ của mình muốn làm cái gì? Ông chủ khoảng thời gian dài bình thường, hôm nay càngthêm bình thường, có điều, ông chủ , kiên quyết phục tùng.

      Tất cả mọi người biết xảy ra chuyệngì, chỉ biết là có đám người giống kẻ điên, tóm được người nào liền hỏi người đó có phảinhóm máu RH tính hay .

      Cho dù có máu, cuộc giải phẫu cũng phải tiến hành. Nhóm máu thích hợp còn chưa tìmđược, bác sĩ hỏi: "Muốn người lớn hay là đứatrẻ?" Cái gì? Muốn người lớn hay là đứa trẻ? Người lớn hay là đứa trẻ.

      "Muốn người lớn hay là đứa trẻ?" Thấy MộTrường Phong lâu trả lời mình, bácsĩ cũng biết việc lựa chọn này quả rất khó, khỏi lập lại lần nữa.

      "Cả hai đều muốn!"

      "Nếu như còn tìm được nhóm máu thíchhợp, sợ rằng cả hai đều khó bảo toàn. Bây giờ tốt nhất nên quyết định, muốn giữ người lớnhay là đứa bé?"

      Ai, người đáng thương a.

      "Người lớn, tôi muốn giữ người lớn." Trong mắtMộ Trường Phong xuất tia máu. Bác sĩ cũng có thể đoán được kết quả, nhưng ta thể tự tiện làm chủ, cho nên vẫn phải hỏi.Giữ người lớn, đó là đương nhiên. Mặc dù đứabé quan trọng, nhưng ít nhất có hai đứa bé rồi.

      "Bác sĩ, cầu xin nhất định phải giữ ngườimẹ bình an." Cục cưng, ba thực xin lỗi con. MộTrường Phong cũng kìm nén nổi nữa, gàokhóc. Cục cưng, ba vô dụng, ba vô dụng, giữ được con. Muốn trách trách ba, mẹ con quá khổ rồi.

      Lúc này, điện thoại di động vang lên, MộTrường Phong cũng tránh , căn bản còn tâm tư ra ngoài. Là điện thoại của A Vĩ. Mộ Trường Phong tay có chút run run: "AVĩ."

      "Tổng giám đốc, chúng tôi tìm được RH tính rồi, bây giờ chạy tới phòng truyềnmáu."

      Thanh của A Vĩ hơi lớn, bác sĩ nghe được,: " còn kịp rồi, trực tiếp dẫn người tớiđây ." Trong phòng giải phẫu thiết bị đầy đủ,còn sợ lấy được máu sao?

      "Trực tiếp dẫn người tới đây."

      "Vâng" Điện thoại vừa cúp, Mộ Trường Phong thở phào nhõm, Tuyết Tuyết nghe thấy chưa? Ngay cả ông trời cũng giúp chúngta. Đứa bé có chuyện gì, cả người mẹvà đứa trẻ đều có chuyện gì.

      Cảm giác thời gian giống như qua lâu, rốtcuộc có người mở cửa ra. ngờ người lạilà ngồi xe lăn được đẩy tới, càng nghĩ tớingười kia chính là Mạn Mạn!

      "Mạn Mạn?" Chẳng lẽ Mạn Mạn chính là người có nhóm máu RH tính mà A Vĩ ?

      "Là hả?" Nếu Mộ Trường Phong lại xuất tại nơi này, như vậy người sản phụ bị xuấthuyết chính là chị Tuyết rồi? ! Từ Du Mạn nhìnvề phía bàn mổ, quả nhiên là chị Tuyết. ChịTuyết sao sinh con lại thành ra như vậy rồi?

      "Còn đơ ra đó làm gì? Nhanh lên a!" Cũngchẳng quan tâm nhiều như vậy, y tá có thâmniên tùy tiện xoa chút cồn sát trùng rồi bắt đầu rút máu.

      "Xác định là RH tính?" Bởi vì quá gấp, căn bản là còn kịp xét nghiệm máu nữa.

      "Xác định." Lúc trước còn dùng máu này để cứu người bệnh khác cũng có nhóm máuRH tính. phải loại máu này rất hiếm gặp sao? Thế nào mà ngoài mình ra, đều gặp phải hai người rồi. Hai lần đều là truyền máu cho người ta! Xem ra làm kho máu di động là lãng phí.

      Rút 400CC máu rồi treo lên, y tá liếc mắt nhìn Từ Du Mạn : "Hình như đủ."

      "Lấy của tôi nữa ." Lập tức ít 400CC máu, đôi môi của Từ Du Mạn cũng biến thành hơikhô nứt, tái nhợt, yếu ớt .

      Y tá kiên quyết lắc đầu, " được! Nếu , chính là cấp cứu cho sản phụ xong lại phải cấp cứu cho nữa!"

      "Thân thể tôi tốt, có chuyện gì đâu."

      " được Mạn Mạn, thể ích kỷnhư vậy." Vì Tuyết Tuyết hy sinh Mạn Mạn? Chuyện như vậy làm được.

      Từ Du Mạn nhìn máu của mình chậm rãi chảyvào trong cơ thể của Lâm Thiển Tuyết, "Tôibây giờ tìm người đến còn kịp ?"

      "Trong vòng 30 phút chạy tới."

      "Được."

      "Mạn Mạn, em quen người có nhóm máu nàysao?"

      "Ừ." Từ Du Mạn lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số tồn tại trong điện thoại của rất lâu nhưng chưa từng gọi tới.

      Âu Dương Nhất Phàm bàn bạc hợp đồng,cái hợp đồng này ta chuẩn bị rất lâu rồi, nếu như hợp tác thành công, lại có thêm mộtkhoản thu vào trăm triệu. Chuông điệnthoại di động vang lên, Âu Dương Nhất Phàmnhìn thấy số điện thoại gọi tới, khỏi nởnụ cười. Lâu như vậy, rốt cuộc gọi điện thoại cho mình rồi, tha thứ cho mình rồi sao?

      "Mạn Mạn."

      "Trong vòng 30 phút có thể chạy tới bệnh viện ?"

      "Có thể." Âu Dương Nhất Phàm khẳng địnhnói. Xem ra lại tránh khỏi nhận đượcthêm mấy cái giấy phạt rồi.

      "Vậy nhanh lên chút." Từ Du Mạn cúp điệnthoại.

      Âu Dương Nhất Phàm quả quyết đứng dậy, để ý đến Vương Gian Nghiệp vẫn còn xem bản hợp đồng, cầm lên cặp công văn của mình rồi rời khỏi quán cà phê. có thời gian để ý tới Vương tổng rồi.

      Âu Dương Nhất Phàm vọt vào trong chiếc Porsche, đem chân ga đạp tối đa, vèo tiếng, thấy bóng dáng chiếc Porsche nữa. Bác sĩ vốn định giữ lại đứa bé, nhưng bâygiờ còn chút hi vọng, đứa bé cũng là sinh mạng, vẫn phải hết sức giữ đứa bé lại thôi.

      Bác sĩ cẩn thận rạch cửa đạo của Lâm ThiểnTuyết lớn hơn chút nữa, đứa bé bị kẹt chỗ đó,phải như vậy mới được. Sau đó cẩn thận kéođứa bé xuống dưới, toàn bộ động tác đều vôcùng nhàng, xương của trẻ sơ sinh mềmnhư vậy giòn như vậy, hơi đụng phải gãyngay. Chân của đứa trẻ ra trước tiên, tay bị kẹtở bên trong. Nếu xử lý thích hợp, tay củađứa bé bị tàn phế. Còn phải nắm chắc thời gian, chỉ bởi vì mất máu, cũng bởi vì trong bụng sản phụ thể cung cấp đủ dưỡng khí cho đứa bé nữa.

      Bác sĩ mồ hôi càng ngừng tuôn ra, y tánghiêm chỉnh thành thạo lau mồ hôi cho bác sĩđể tránh mồ hôi chảy vào trong mắt bác sĩ,khiến tầm mắt ta bị mơ hồ, quấy nhiễu tiếntrình giải phẫu.

      Mộ Trường Phong cùng Từ Du Mạn cũng mồhôi ngừng toát ra, nhưng bọn họ tốt số như bác sĩ, phải tự mình lau.

      Bộ đồ khử trùng người Mộ Trường Phong bị ướt đẫm mồ hôi, Từ Du Mạn còn đỡ hơnmột chút. Ít nhất cái chỗ vết thương được băngbó cũng bị ướt nhẹp. Lâm Thiển Tuyết có thể là bị rạch xuống đường nên bị đau mà tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Mộ TrườngPhong bên cạnh.

      "Phong." Mặc dù Lâm Thiển Tuyết mang mặt nạ thở oxi, thanh cũng rất ; nhưng Mộ Trường Phong vẫn nghe được lời của ,liền nắm chặt tay của .

      "Tuyết Tuyết đừng sợ, ở đây, có việc gì."

      "Ừ." Lâm Thiển Tuyết khẽ cười, trong tiếng cười tràn đầy hạnh phúc thỏa mãn.

      "Tuyết Tuyết, em nhất định phải chịu đựng."

      "Ừ."

      "Tuyết Tuyết."

      "Ừ."

      "Chờ em bình phục, chúng ta trở về kết hônnhé."

      "Ừ."

      "Em đồng ý rồi?" Mộ Trường Phong mừng rỡ như điên.

      "Ừ." Lâm Thiển Tuyết tất cả lời đối thoại cơ hồ đều chỉ có chữ, đó chính là ‘ừ’. Nếu là bình thường, sợ rằng còn có người hiểu lầm Lâm Thiển Tuyết chỉ biết ‘ừ’ đấy.

      Mộ Trường Phong xoa mái tóc của Lâm Thiển Tuyết: "Tuyết Tuyết."

      "Hả?"

      " em."

      Từ Du Mạn yên lặng ở bên cạnh nhìn màn đẹp nhất thế giới, đẹp đẽ như vậy, là ai cũng mong muốn bị quấy rầy. Cố tình, lại có người tới quấy rầy, hơn nữa còn là quấy rầy khiến bọn họ có lời nào để .

      "Khoa phụ sản, lầu hai phòng giải phẫu." Từ Du Mạn nhìn điện thoại gọi tới, điện thoại vừa kết nối, câu liền cúp máy.

      Từ Du Mạn vừa mới cúp điện thoại, chỉ thấysắc mặt của Mộ Trường Phong chợt thay đổi,chỉ thấy Lâm Thiển Tuyết lần nữa nhắm mắt lại.

      "Tuyết Tuyết, Tuyết Tuyết!" Lúc này Mộ Trường Phong giống như dã thú gào thét, ngừng lay người Lâm Thiển Tuyết. Từ Du Mạn nhịn được rơi lệ. Chẳng lẽ chị Tuyết chị ấy…

      Bác sĩ nghiêm mặt câu với Mộ TrườngPhong phát điên, Mộ Trường Phong lậptức yên tĩnh trở lại, " ấy còn chưa chết, lại lay nữa chết."

      Mộ Trường Phong giống như ngẩn ra, ngâyngốc buông tay của mình ra, ánh mắt dừng lại ở tay lát, sau đó dùng sức tát vào mặtmình.

      vừa là làm cái gì vậy? Thiếu chút nữa làmhại Tuyết Tuyết. Lúc Âu Dương Nhất Phàm tới được cửa phòng mổ, đứa bé ra rồi, bác sĩ ôm cho y tá.

      Lâm Thiển Tuyết vẫn hôn mê, người đắpchăn xong, đôi mắt của Mộ Trường Phong chớpcũng chớp nhìn Lâm Thiển Tuyết. Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm tới, ra hiệu cho Âu Dương Nhất Phàm mặc đồ khử trùng vào. Cuối cùng bộ đồ khử trùng cũngđược mặc vào người của Âu Dương Nhất Phàm.

      Lúc Từ Du Mạn bắt đầu vào cũng mặc, mới vừa vào, y tá mặc vào cho bọnhọ.

      Bịch máu 400CC của Từ Du Mạn thấy đáyrồi, Âu Dương Nhất Phàm cần suy nghĩ cũng biết mình tới làm cái gì, lại có thể là người có nhóm máu RH tính.

      Âu Dương Nhất Phàm cuộn ống tay áo lên, dịu dàng với y tá: "Muốn bao nhiêu, lấy ."

      Y tá bị choáng bởi nụ cười của Âu Dương Nhất Phàm, cho đến khi Từ Du Mạn chọc ta mộtcái mới hồi hồn, đỏ mặt, lấy máu cho Âu DươngNhất Phàm.

      Từ Du Mạn hơi né tránh ánh mắt nóng bỏngkhông hề che giấu mà Âu Dương Nhất Phàmđang phóng tới. Ánh mắt của ta quá nhiều trực tiếp, khiến thể tránh được. Nếu phải tình huống hiểm nghèo, TừDu Mạn thế nào cũng liên lạc lại vớiÂu Dương Nhất Phàm. Nhưng cũng may, ban đầu xóa số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm, nếu tại liền khôngcó biện pháp. Mặc kệ lúc trước cùng ÂuDương Nhất Phàm từng có cái gì, ít nhất Âu Dương Nhất Phàm bởi vì cuộc điện thoạicủa mà tới rồi, cũng thể nào mặt lạnh với đối phương.

      Từ Du Mạn nghĩ đến chuyện lúc trước, càngkhông thể nào vui vẻ chào đón, làm được.

      Mộ Trường Phong làm sao có thể nhìn ra giữa Từ Du Mạn cùng Âu Dương Nhất Phàm cóbí mật gì đó, nhưng mà bây giờ đâu còn tâm tư trông nom Mạn Mạn a, phải tậptrung tinh thần người Lâm Thiển Tuyết.Chương 68.5

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, thấy bác sĩ lộ ra nụ cười vui mừng, Mộ Trường Phong mới có động tác, "Tuyết Tuyết, bà xã quý,em lợi hại." Mộ Trường Phong khẽ hôn lên trán Lâm Thiển Tuyết, theo giường bệnh củaLâm Thiển Tuyết tới phòng bệnh.

      Từ Du Mạn tự mình đẩy xe lăn, còn chưa di chuyển, Âu Dương Nhất Phàm liền tự động đitới gần đẩy xe lăn cho . Từ Du Mạn dĩ nhiênkhông đồng ý, mới ra khỏi phòng giải phẫu, liền đẩy tay của Âu Dương Nhất Phàm ra, khách khí đồng thời cũng lạnh lùng : "Chuyện ngày hôm nay cám ơn nhiều. Tôi theo giá thị trường mà trả tiền cho máu đãtruyền hôm nay."

      Âu Dương Nhất Phàm cười khổ, lời củaMạn Mạn là tuyệt tình. Là trừng phạt sailầm lần đó của sao? Hai năm để ý tớihắn, cũng là trừng phạt lớn nhất đối với hắnrồi. Tiền? biết khi Mạn Mạn biết được bởi vì cuộc điện thoại của mà khiến mất bản hợp đồng cả trăm triệu sẽlàm thế nào?

      Âu Dương Nhất Phàm trong lòng chợt toát ra ý niệm như vậy, nhưng rất nhanh bị xua tan mất.

      "Mạn Mạn…" Âu Dương Nhất Phàm từngnghĩ tới, nếu như Mạn Mạn bằng lòng gặp , cái gì. nghĩ rất nhiều rất nhiều lời muốn , nhưng khi gặp phải lạnh lùng vô tình của , cái gì mà lý trí của toàn bộ biến mất hầu như còn, thế nhưng biết gì? Có, trừ khổ sở vẫn làkhổ sở.

      Nhưng có thể làm gì đây? Lúc trước quả làm tổn thương Mạn Mạn, từ đó, Mạn Mạn cự tuyệt bước vào thế giới của . Lầnnày, rất có thể là bước ngoạt tốt cho và Mạn Mạn, nhất định thể bỏ qua nữa.

      "Âu Dương tiên sinh, chúng ta hình như thân thiết đến mức đó chứ? Xin gọi tôi là Từ tiểu thư."

      Hiển nhiên, lời của Từ Du Mạn lần nữa đả kích Âu Dương Nhất Phàm. Sắc mặt hơi trở lại bình thường sau khi vừa rút lượng máu lớn, thêm hai câu của , thành công trở nên tái nhợt.

      "Mạn Mạn, nhất định phải như vậy sao?"

      "Nếu sao? Tôi rồi, từ đó về sau là người lạ."

      "Mạn Mạn, xin lỗi, lần đó cố ý, uống say mới có thể như vậy."Âu Dương Nhất Phàm cố gắng muốn giải thích, nhưng lời ra, mới biết lời giải thích củachính mình lại yếu ớt vô lực như vậy, ngay cảchính cũng tin.

      Quả nhiên, Từ Du Mạn nghe Âu Dương Nhất Phàm xong liền cười lạnh tiếng: "Trênthế giới này đáng thương nhất chính là rượu những thứ này, đàn ông luôn dùng rượu để che giấu sai lầm của mình. Sau khi làm xong, đemmọi thứ cuối cùng toàn bộ đổ lỗi cho rượu." Khi đó ấy tin tưởng cỡ nào, hình như là người thứ hai khiến tin tưởng như vậy, lại nhẫn tâm phá vỡ tin tưởng của .

      "Mạn Mạn, chịu trách nhiệm. cưới em." Âu Dương Nhất Phàm vội vàng muốn biểu đạt lập trường của mình, cưới Mạn Mạn, phát điên muốn kết hôn với .

      "A, chịu trách nhiệm? Cưới? Mấy chữ buồn cười cỡ nào. Âu Dương tiên sinh, những thứnày tôi đều cần, chỉ xin vài chục năm tới đều giống như hai năm qua, vĩnh viễnđừng xuất ở trước mặt tôi."

      "Mạn Mạn, em sao lại nhẫn tâm như vậy?" Âu Dương Nhất Phàm tin, bước chân có chút chênh vênh.

      "Tôi cho tới bây giờ đều là người nhẫn tâm nhưvậy, phải sao? Hai năm trước nên biết tôi nhẫn tâm rồi chứ."

      "Mạn Mạn, tóm lại, lần này em gọi điệnthoại cho , gặp được em lần nữa, liền sẽkhông giống như hai năm trước dễ dàng rời như vậy." Âu Dương Nhất Phàm kiên định .

      Trời mới biết, lúc trước đồng ý với MạnMạn vĩnh viễn xuất trước mặt , cuối cùng hối hận cỡ nào. Trời mới biết, hainăm qua nhớ bao nhiêu, mỗi lần ở trongbóng tối len lén nhìn , thấy khổ cực nhưvậy đau lòng cỡ nào. Thấy Mạn Mạn đốivới bạn trai tốt như vậy, ghen tỵ cỡ nào. Thấy Mạn Mạn bị vứt bỏ, phẫn nộ bao nhiêu, rất muốn ôm Mạn Mạn lúc ấy ngửa đầu nhìn trời để cho nước mắt chảy ra vào trong ngực. hối hận, hối hận vì đồngý với . Hôm nay, Mạn Mạn chủ động tìm tớihắn, như vậy, tuyệt đối buông tay nữa.

      Âu Dương Nhất Phàm muốn để cho Từ Du Mạn quá mức chán ghét , thể dồn ép quá mức, nếu hù dọa chạymất. Âu Dương Nhất Phàm cố gắng để cho mình bình tĩnh, là người giỏi xoay sở trênthương trường, chút năng lực này vẫn phải có. Âu Dương Nhất Phàm khôi phục tỉnh táo rất nhanh. Ở trước mặt Mạn Mạn, luôn quênngụy trang: " mình em có thể được sao?"

      "Ai tôi chỉ có mình?" Âu Dương Nhất Phàm lúc này mới theo ánh mắt của Từ Du Mạn nhìn sang. Vốn tưởng là người đàn ông còn khiến khẩn trương phen, ra lại làmột . Cũng đúng, Mạn Mạn phải đãchia tay với cái người tên là Tả gì đó rồi sao, tại nào đâu ra đàn ông chứ.

      đúng, có. Mới vừa rồi trong phòng giảiphẫu có Mộ Trường Phong, vốn tưởng là tình địch, nhưng người mù cũng có thể nhìn ra Mộ Trường Phong thảm ngườiphụ nữ xinh đẹp giường bệnh.

      Còn có ba người nữa là Dương Kiệt, thầy giáocủa Mạn Mạn – Cố Uyên, còn có cái cậu họcsinh kia, nhưng mà hình như đều bị Mạn Mạntừ chối rồi.

      là đàn ông, khó nhìn ra Cố Uyên có tình cảm với Mạn Mạn. Ánh mắt của Cố Uyên nhìn với ánh mắt nhìn giống nhau như đúc.

      Xem ra, phải nắm chắc thời gian. Bởi vì chuyện hợp đồng bận rộn tháng, nên mộttháng qua nhìn thấy Mạn Mạn, cũng biết tháng này xảy ra chuyện gì. Vốn định làm xong hợp đồng này liền hỏi Vân Huy, nhờ Vân Huy giúp nghe ngóngmọi động thái của Mạn Mạn. ngờ lúc gần xong hợp đồng lại nhận được điện thoại của .

      Trong thời gian 1 tháng, Âu Dương Nhất Phàmcăn bản biết tháng này xảy ra chuyện gì. Chân của thế nào lại bị thương?Xem ra, phải trở về hỏi Vân Huy cho chút, phải cầu tên kia bảovệ tốt Mạn Mạn sao!

      Lúc Chương Xuyến thấy Âu Dương Nhất Phàm sau lưng Từ Du Mạn, trong mắt thoáng qua tia sáng. Từ Du Mạn biết là Chương Xuyến lạiháo sắc nữa rồi, "Mạn Mạn, thầy Cố bảo tớ tớiđón cậu." Vốn là với Từ Du Mạn, nhưng ánh mắt của Chương Xuyến giống như dùng sứcmạnh dính lên người Âu Dương NhấtPhàm, dời được.

      Vốn là Chương Xuyến còn có chút buồn bực tại sao người ra ngoài đón Mạn Mạn lại là phải Vân Xảo, tất cả oán trách sau khi nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm toàn bộ đều biến mất hầu như còn. Thầy Cố rất đẹp trai nhưng cũng nhìn lâu rồi, chung quy thị giác mệt nhọc. Có thể nhìn trai đẹp chưa từng gặp qua, dĩ nhiên tốt hơn rồi.

      Chương Xuyến tại tin chắc, chỉ cần theo bên cạnh Mạn Mạn, lo có trai đẹpđể nhìn.

      Thầy Cố? Là Cố Uyên a. Âu Dương Nhất Phàmnghe được lời của Chương Xuyến liền cau mày, cúi đầu nhìn Mạn Mạn. Mạn Mạn khônghề lạnh lùng xa cách với kia, mà thay vàođó là nụ cười ấm áp.

      Âu Dương Nhất Phàm ghen tị đến phát điên,thời gian 1 tháng rốt cuộc xảy ra chuyện gì? chính là nhớ thái độ của Mạn Mạn đốivới Cố Uyên cũng là để ý quan tâm mà, làm sao lại thay đổi nhanh như vậy? Trong vòng tháng này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? thể nào hỏi Mạn Mạn, cũng cho biết, cho nên hắnmuốn biết, phải về hỏi Vân Huy. đếnđây, hình như hơn tuần lễ nhìnthấy Vân Huy rồi.

      " có người đến đón em rồi, vậy rời đitrước." Bóng lưng của Âu Dương Nhất Phàm rất đơn.

      Chương Xuyến bĩu môi : "Mạn Mạn, đó là ai thế? Sao bên cạnh cậu luôn có nhiều trai đẹpnhư vậy a?" Chương Xuyến ghen tị . Ông trời quá công bằng, tại sao chính làkhông cho soái ca chứ?

      "Người quen biết." Từ Du Mạn lạnh nhạtnói.

      Hình như là đúng với suy đoán của mấy bạnrồi!
      Phong nguyet thích bài này.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 69

      Chương Xuyến cùng Từ Du Mạn cùng lớp hơn hai năm rồi, biết tính cách của Từ Du Mạnnên hỏi nữa. Có điều trong lòng vẫn là bất mãn, ràng có quen biết, nếu ta làm sao có thể gọi Mạn Mạn thân mật như vậy? Hừ, có thầy Cố còn chưa đủ, quen biết soái ca mà cũng giới thiệu chút.

      "Thầy Cố phải bảo cậu dẫn tớ về sao?"Từ Du Mạn nhắc nhở.

      Lúc quay trở lại phòng bệnh, bạn cùng lớp cũng về hết, chỉ còn Vân Xảo cùng Cố Uyên ở trong phòng bệnh. Chương Xuyến thấy tronglòng ngứa ngáy a, sao phải là và thầy Cố ở mình với nhau a a a a.

      "Cám ơn các em đến thăm chúng tôi, nhưng xinnghỉ quá lâu cũng tốt." Cố Uyên với tưcách là thầy giáo tốt bụng dạy bảo học trò. Chỉ có Từ Du Mạn mới biết Cố Uyên đến cùng phúc hắc cỡ nào.

      "Vậy thầy Cố, chúng em trở về học đây ạ."

      "Thầy Cố sớm khỏe lại nhé ạ." xong, hai nha đầu vô lương tâm ngay cả liếc cũng khôngliếc nhìn Từ Du Mạn cái liền rời .

      Từ Du Mạn ai oán nhìn Cố Uyên, "Đều tại ,phá hư tình cảm giữa em với bạn học. Hừ."Chính là dùng Mỹ Nam Kế!

      Cố Uyên phản bác Từ Du Mạn cố tìnhgây , dịu dàng : "Rút ít máu phảikhông? Mau nằm xuống nghỉ ngơi lát ."

      Vốn bọn họ đều ở trong phòng, chợt người đàn ông vào trong căn phòng đông đúc,vô cùng sốt ruột bắt lấy từng học sinh đều hỏi có phải nhóm máu RH tính hay . Mấyhọc sinh nhát gan còn bị hù ngã.

      Từ Du Mạn từ máy tính chợt ngẩng đầu lên : "Tôi phải."

      Sau đó bởi vì Từ Du Mạn đứng có chút tiện, người kia muốn ôm Từ Du Mạn .Chuyện cười, làm sao có thể để người đàn ông khác ôm Mạn Mạn của chứ? Cho nên, cuối cùng tìm tới cái xe lăn.

      Từ Du Mạn bị rút nhiều máu như vậy, Cố Uyên chính là rất đau lòng. Đặc biệt là thấy sau khi trở về sắc mặt tái nhợt.

      "Ừ." Từ Du Mạn yên lặng bò lên giườngcủa mình nằm xuống, rất nhanh liền ngủ mất rồi.

      Xem ra, quả rất mệt mỏi.

      Từ Du Mạn bị đói mà tỉnh. Tỉnh lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mặc Dư, Trương Chương Việt và Yến Trầm Phong đều ở đây, bàn bên cạnh còn có cháo gà. Là phần cho hai người.

      Thầy Cố còn chưa ăn sao? Cố Uyên là người đầu tiên phát Từ Du Mạn tỉnh rồi, "MạnMạn tỉnh ngủ rồi, vậy tới đây đút ăn cháođi."

      Cố Uyên vừa , tất cả mọi người đều chú ý tớiTừ Du Mạn rồi, "Vừa rồi lúc em chưa tỉnh, sao ăn?" cũng đói bụng đấy.

      "Tay đau quá."

      "Tất cả mọi người đều ở đây." Từ Du Mạn còn đặc biệt đảo mắt quét qua người Thẩm Mặc Dư, Trương Chương Việt, cùng Yến Trầm Phong.Xem ra hẳn là ràng rồi, nếu sẽkhông hài hòa như vậy cùng nhau đứng ở đây.

      Yến Trầm Phong là người đầu tiên : "Uyênnói đàn ông tay chân vụng về, sợ chúng tôi đútcho cậu ấy lại đút vào trong lỗ mũi cậu ấy."

      "Phốc…" Từ Du Mạn nhìn về phía đương Cố Uyên, Cố Uyên lấy làm hổ thẹnngược lại còn cho rằng quang vinh mà cười,giống như thừa nhận đúng là , sai.Hơn nữa, Cố Uyên còn tiếp: "A Dư ngượclại là nữ, nhưng để khác đút cho ăn, sợ em ghen."

      "Thôi , em ghen cái gì chứ?"

      " muốn ăn cháo gà." Cố Uyên rất đúng lúc chuyển đề tài.

      " được! Em cũng đói rồi, em cũng muốnăn."

      " lại cho em ăn, vốn làchuẩn bị phần cho hai người mà." Cố Uyên cười .

      "Em là em rất đói bụng, có tinh lựcphục vụ đại gia nhà ."

      "Vậy chúng ta vẫn nên mỗi người thìa ?"Từ Du Mạn nhìn thấy giảo hoạt trongmắt của Cố Uyên .

      " được."

      "Tại sao? Bọn họ phải đều có thể sao?"Nếu như biết Cố Uyên, nhất định bịánh mắt đơn thuần đáng của mê đảo.Cố Uyên làm diễn viên rất đángtiếc nha.

      " giống nhau."

      "Có cái gì giống nhau, vậy..." Cố Uyênngay lúc Từ Du Mạn trừng mắt liền yên tĩnh lại,"Nếu , em ăn trước rồi đút cho sau! Dù sao thân thể của tốt, sợ ăn đồ lạnh." Chiêu này của gọi là lấy lui làm tiến.

      "Vậy còn được." Từ Du Mạn hài lòng ôm cháogà bắt đầu ăn, động tác đó khiến Cố Uyên trợn tròn mắt. Theo lẽ thường phải Mạn Mạnnên đau lòng : "Nếu mỗi ngườimột miếng , vậy đều có thể ăn nóng." sao? Tạisao lại như vậy? giống như dự tính.

      Từ Du Mạn nhân cơ hội ăn cháo, dùng cái bát che lại khuôn mặt của mình. Khuôn mặt bị cáibát che khuất tràn đầy biểu cảm vui mừng vì thực được mưu kế. Chẳng qua Từ Du Mạncũng chính là vì tức giận Cố Uyên. vẫn cònđang dưỡng thương, dĩ nhiên thể ăn đồlạnh.

      Từ Du Mạn múc muỗng cháo gà cho Cố Uyên, nhìn mắt cũng chớp mà ăn cháo gà.

      "Vui vẻ như vậy sao, sợ bên trong có gì sao?"

      sợ, đồ ăn do Trầm Phong mang tới, MạnMạn cũng ăn, làm sao có thể có thứ gì. Cho dùcó, Mạn Mạn tự tay đút cho, độc dược anhcũng ăn như thường. " sợ." Cố Uyên dịu dàng xong, đồng thời còn vươn chiếc lưỡimềm mại liếm cái thìa. Động tác bất ngờ củaanh khiến tay run lên cái, thiếu chút nữacái thìa liền rơi xuống rồi.

      Cố Uyên được như ý, cười tiếng, "tốt bụng"nhắc nhở: "Coi chừng chút."

      Ánh mắt Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên là xem thường trắng trợn : "Phi, còn phải đều tại sao!"

      "Mị lực của lớn."

      " biết xấu hổ, cuồng tự luyến." Từ Du Mạn mặt đỏ tới mang tai nhìn tới đám người ADư vẫn nhìn chằm chằm vào hai ngườibọn họ.

      "Ha ha, hai người cứ tiếp tục, chúng tớ rời trước." Ba người rất ăn ý ra khỏi phòng bệnh. Trước khi , Yến Trầm Phong còn đứng ở cửanháy mắt với hai người họ.

      "Xem , đều là tại ."

      "Đó là năng lực tự kiềm chế của em khôngmạnh."

      Hừ, Từ Du Mạn kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên : "Vậy tự mình ăn , em đút nữa."

      Cố Uyên khóe miệng giật giật : "Mạn Mạn, anhsai rồi."

      " sai ở chỗ nào?"

      " nên trêu chọc em."

      "Còn gì nữa ?"

      " nên muốn em dùng miệng đút ăn."

      Oanh, Từ Du Mạn lập tức đỏ mặt đến tận mang tai : "Phi, bậy cái gì đó."

      " lung tung, chỉ ." Từ Du Mạn kịp thời đút cháo gà vào trong miệng , muốn chặn lại cái miệng của !

      Lần này người tới lại là Mộ Trường Phong. TừDu Mạn nhìn Mộ Trường Phong cặp mắt trànđầy tia máu, vẻ mặt mệt mỏi mới vừa tiến vào: "Sao lại tới đây?"

      Đồng thời, Cố Uyên cũng cực kỳ ăn ý câu "Sao lại tới đây?" giống Từ Du Mạn. Hai câu có ý khác nhau, câu hỏi của Từ Du Mạn là mang theo lo lắng quan tâm. Làm sao lại tới đây? Sao chăm sóc chị Tuyếthoặc là nghỉ ngơi ? Mà câu hỏi của Cố Uyênlại mang theo mùi vị ê ẩm, tại sao ta muốn đến? Hơn nữa còn quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

      Mộ Trường Phong cũng để ý tới CốUyên vẫn luôn có thiện cảm với mình, đithẳng tới trước mặt Từ Du Mạn : " xin lỗi,bởi vì Tuyết Tuyết sắp sinh, cho nên, chăm sóc tốt cho em, hại em bị thương."

      " xin lỗi gì chứ, vết thương của tôi cũng phải do làm hại."

      " trông nom em tốt, để cho em bị người ta bắt cóc."

      " có trách nhiệm nghĩa vụ chăm sóccho tôi." Giọng của Từ Du Mạn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng bình tĩnh như vẻbề ngoài.

      Chẳng lẽ, Mộ Trường Phong biết thân phận của rồi sao? Nếu là bạn của chị Tuyết, Mộ Trường Phong cũng thể lại nóilời này, " …"

      Mộ Trường Phong lúc này mới nhìn về phía CốUyên cả người bị thương, đều được băng bóbằng băng gạc, khinh thường chê cười : "Anhchỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao?"

      Cố Uyên nghe Mộ Trường Phong , có chútbuồn bã. Đúng vậy, bảo vệ tốt choMạn Mạn, khiến Mạn Mạn bị thương. Nhưng Từ Du Mạn mặc kệ, người khác biết, nhưng biết Cố Uyên trải qua chuyện gì. Vậy cũng thể Cố Uyên có bản lĩnh! "Sao lại chuyện với thầy Cố nhưvậy? Tôi cần quan tâm." Từ Du Mạncũng suy nghĩ qua liền ra lời bảo vệCố Uyên như vậy.

      ra quan tâm đến Cố uyên còn là chút xíu nữa.

      Mộ Trường Phong rất tổn thương, Cố Uyên rất hả hê. Mạn Mạn của bảo vệ như vậy a, chẳng lẽ đáng để vui mừng sao?

      "Mạn Mạn..." Từ Du Mạn cũng cảm thấy lờicủa mình hơi quá đáng, tổn thương của MộTrường Phong cũng nhìn thấy trong mắt, giọng khỏi bình tĩnh hơn nhiều, "MộTrường Phong, ngoại trừ chị Tuyết, giữa chúng ta chút quan hệ cũng có. khôngcần thiết phải đối với tôi như vậy." Xem ra anhta biết thân phận của rồi, về phần anhta làm sao biết, muốn hỏi. Người của Mộ gia, muốn có quá nhiềutiếp xúc. Hơn nữa, ta cũng cảm thấy lời của mình buồn cười cỡ nào sao? Nếu như muốn trông nom, tại sao 12 năm trước lại bỏmặc.

      còn nhớ ràng ngày đó của 12 năm trước,Mộ Trường Phong đối với thế nào. tại,đây coi là cái gì?

      "Khi đó là hiểu chuyện, tại nếu tìm được em rồi, thể mặc kệ em."

      "Người phụ nữ kia cũng trông nom, cảm thấy có cần thiết ?"

      "Mộ tiên sinh, tại tâm tình của Mạn Mạn có chút ổn, ra ngoài trước ."Nghe qua, người đàn ông này cũng phải tình địch của , ngược lại có quan hệ gì vớiMạn Mạn. Người phụ nữ mà Mạn Mạn là ai? ở nước 12 năm, mặc dù tìm ngườigiúp đỡ chú ý tới Mạn Mạn, nhưng cũng thể hiểu toàn bộ. đúng, Mạn Mạn 12 năm trước bỏ mặc … Mộ Trường Phong, họMộ… Cố Uyên chợt cười cười, ra là như vậy. Khó trách Mạn Mạn như vậy, khó trách Mạn Mạn luôn nóng lạnh với Mộ Trường Phong.

      Cố Uyên ngu đến mức để Mạn Mạn cùng người phụ nữ kia làm hòa với nhau, mặcdù đó là mẹ của Mạn Mạn thế nào? Dù sao, bà ta bỏ rơi Mạn Mạn lúc chỉ mới 7 tuổimà thôi.

      Cố Uyên khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Mạn Mạn.

      Mộ Trường Phong cũng hiểu là thếnào, trong khoảng thời gian này biết Mạn Mạn dần dần tiếp nhận , sao bỗng nhiên thái độ đối với lại giống như lần đầu tiêngặp mặt vậy? Mộ Trường Phong nghĩ thông.

      ra nguyên nhân rất đơn giản. Lúc đầuMạn Mạn đối với ta như vậy là bởi vì thân phận của ta. Sau đó tiếp xúc thời gian dài, dần dần tiếp nhận ta, hơn nữa coi ta là bạn, đó là bởi vì Mạn Mạn cũng biết rằng ta biết quan hệ của hai người,cho nên Mạn Mạn chú ý đến thân phậncủa ta, mới chấp nhận ta. tại, côđã biết ta biết thân phận của , hơn nữabiết nguyên nhân ta đối tốt với , nếumuốn chấp nhận, vậy càng khó.

      Cố Uyên sai, tại ở chỗ này, dường như có hiệu quả hoàn toàn ngượclại. Mộ Trường Phong thất bại : "Vậy chăm sóc Tuyết Tuyết, em tự chăm sóc tốt cho mình." nhận được lời đáp của Từ Du Mạn, Mộ Trường Phong đơn rời , đóng cửa lại.

      Đây là lần thứ hai trong hôm nay nhìn thấy loại bóng lưng đơn như vậy. Từ Du Mạnnhìn cửa phòng đóng chặt, lẩm bẩm : "Emkhông phải quá vô tình chứ?"

      Cố Uyên đưa tay nắm tay Từ Du Mạn, bìnhthường lúc này tay của mới có thể động. " phải, Mạn Mạn của là Mạn Mạn tốtnhất, thiện lương nhất thế giới."

      khó chịu trong lòng Mạn Mạn, có thểhiểu. cơ hồ có thể hoàn toàn cảm nhận được cảm thụ của Mạn Mạn, đau khổ như vậy.

      "Ha ha, em mới tốt đấy. xem, vìem đều giữ mình trong sạch, ngay cả lầnyêu đương cũng chưa từng có, mà em..."

      Cố Uyên dùng bàn tay còn quấn băng gạc chặnlại lời kế tiếp mà Từ Du Mạn muốn . kéo tay của xuống, mặc kệ nghĩ sao, vẫn phải .

      Hôm nay thấy Âu Dương Nhất Phàm, mớihồi tưởng lại quá khứ chịu nổi kia. Mặckệ Cố Uyên nghe xong có còn muốn ở bên cạnhcô hay , dù sao muốn lừa gạtanh. "Hãy nghe em . Em từng có bạn trai."

      Cố Uyên mơ hồ biết Từ Du Mạn muốn gì, căng thẳng trong lòng. Ngay sau đó lại nghĩ Mạn Mạn muốn cho biết, chứng minh trong lòng Mạn Mạn có , muốn lừagạt giấu giếm , mới yên tâm nghe MạnMạn chuyện giữa và bạn trai của . Mặc dù trong lòng dấm chua tuôn ra, ghen ghét đến phát điên.

      " ra trước khi em với Tả Minh lui tới, em sớm quen biết người đàn ông khác. Anhta đối với em rất tốt, em vẫn coi như ngườianh trai đáng tin cậy nhất. Em gần như cái gì cũng cho ta biết, ngay cả việc em kết giao với bạn trai. Nhưng, ta thế nhưng lạiphụ tin tưởng của em, sau khi em cho ta biết, ta cư nhiên… làm ra chuyệnnhư vậy đối với em."

      Nghe tới đây, trong lòng Cố Uyên giống như dời sông lấp biển, dường như có người cầm daotừng điểm từng nhát từng nhát khoét vào tim . Đau. Đau vô cùng. Âu Dương Nhất Phàm,Cố Uyên hung hăng nhớ kỹ cái tên này. Tại sao, biết về tồn tại của Âu DươngNhất Phàm? Tả Minh có thể là ngoài ý muốn, hơn nữa là bạn học trước kia của Mạn Mạn, Thương Lan chú ý tới là bình thường. Nhưng nghe giọng điệu của Mạn Mạn, thời gian tên Âu Dương Nhất Phàm đó tiếp xúc với Mạn Mạn vẫn hề ngắn, Thương Lankhông thể nào chút cũng biết.

      "Em dùng cái chết để uy hiếp , cho phép lại xuất trước mặt em. Cũng may có vẻ giữ chữ tín, quả nhiên hai năm qua, hề xuất . Em cho TảMinh, chính là người bạn trai kia của em. Em chưa bao giờ cho phép Tả Minh đụng vào mình, cho nên, mới kiên trì được thời gian năm, liền có quan hệ với khác, bỏ rơi em."

      Từ Du Mạn rất đơn giản, Cố Uyên lại biết trong lúc này Mạn Mạn đến cùng trải qua cái gì, Mạn Mạn của vì sao luôn làm cho ngườita đau lòng như vậy.

      Từ Du Mạn có chút trốn tránh, dám nhìnvẻ mặt của Cố Uyên. sợ từ trong mắt nhìn thấy xa cách, nhìn thấy khinhthường, "Em bẩn như vậy, em… ."

      Cố Uyên ôm lấy cổ của Từ Du Mạn, kéo thấp xuống dưới. Từ Du Mạn phòng bị, lập tức kéo xuống đè lên người , tay vừa vặn đụng phải vết thương của . CốUyên để ý cơn đau vết thương, so với nỗi đau trong lòng , kém hơn rất nhiều. Cố Uyên hôn sâu, giống như mưato gió lớn, đoạt lấy Từ Du Mạn.

      Cố Uyên dùng sức mút đôi môi đỏ mọng của TừDu Mạn, khàn khàn cắn cánh môi của . Môibị cắn phá, máu tươi đỏ thắm tràn ngập nơi hai đôi môi chặt chẽ dán sát hòa làm . Mùi tanhcủa máu tươi hòa vào trong hơi thở của haingười, kích thích thần kinh lẫn nhau.

      Từ Du Mạn lặng lẽ chịu đựng từng đợt từng đợt gặm cắn chút kiêng kỵ của Cố Uyên.Xem đau đớn cánh môi, xem tê dại cánh môi, chủ động đáp lại nụ hôn giống như dã thú của .

      Gắn bó như môi với răng.

      Hồi lâu, Cố Uyên mới dừng lại trận xâm lược này, dịu dàng, khẽ liếm đôi môi sưng đỏ của ,hôn lên đó.

      Từ Du Mạn mở mắt ra, nhìn đôi mắt của Cố Uyên gần trong gang tấc, sao lại cảm giáctrong mắt của có chút ướt át. khócsao? lại lập tức phủ nhận suy đoán của mình, "Thầy Cố…."

      “Suỵt… đừng nữa Mạn Mạn, quan tâm!”
      Phong nguyet thích bài này.

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 70

      quan tâm? quan tâm mà lại mất khống chế hôn như vậy sao? "Thầy Cố có quan tâm."

      Cố Uyên lại cắn xuống cằm của Từ Du Mạn,lưu lại dấu răng của , sau đó hung ác :"Đúng, quan tâm, quan tâm đến phátđiên. Trước kia là ở bên em, lỗi của . Nhưng tại em là của , chỉ có thể là của mình ."

      Âu Dương Nhất Phàm? có nghe qua người này. Tổng giám đốc của tập đoàn Âu thị chứ gì.Nhưng biết, lại còn tổn thương Mạn Mạn của như vậy.

      " xin lỗi." Nếu như biết còn có thể trở lại, tin tưởng Âu Dương Nhất Phàmnhư vậy sao? đồng ý lui tới với Tả Minh sao? Đáp án, cũng biết.

      " phải lỗi của em." Là bảo vệem tốt. "Quên quá khứ , tại có rồi."

      tại có rồi…

      Những lời này của Cố Uyên thành công khiếnnước mắt của Từ Du Mạn tràn ra.

      "Đừng khóc, ngoan. Có đây." Từ Du Mạnrốt cuộc khắc chế được, nhào vào trong ngực , lại đụng phải vết thương của .

      "Ui..." Từ Du Mạn nghe được tiếng hít khí củaCố Uyên, biết mình lại làm chuyện ngu ngốc. Định ngồi dậy, nhưng Cố Uyên lại lấy tay đè lạilưng của , để cho ngồi dậy, cố định ở trong ngực. Lại lần nữa đụng phải vếtthương của khiến nằm yên trong lồng ngực của , động cũng dám động. Nghe tiếng tim đập trầm ổn của , yên tâm mà cười. Đúng vậy, em tại ở bên cạnh. Có tốt.

      Từ Du Mạn chợt nghĩ đến mình còn có chuyệnchưa , "Đúng rồi, hôm nay gặp Âu DươngNhất Phàm rồi."

      "Hả?" đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Âu Dương Nhất Phàm, liền hận thể lộtda của Âu Dương Nhất Phàm.

      "Máu của em đủ. Em quen biết với ÂuDương Nhất Phàm lúc truyền máu, cho nên, em gọi tới. hình như vẫn còn ý kia vớiem." Từ Du Mạn càng lúc càng tiếng,chỉ sợ Cố Uyên tức giận.

      "Ừ."

      Ừ, là vậy thôi hả? Chỉ phản ứng như vậy sao?Từ Du Mạn muốn nhìn xem vẻ mặt của , lại bị đè lại.

      "Đừng động."

      "A." Từ Du Mạn tự biết đuối lý, dámnhiều lời. Aiz, ai bảo là bên sai chứ, để chothầy Cố khi dễ lát . Nếu , trong lòng của thầy Cố thăng bằng .

      Khi Từ Du Mạn lần nữa mở máy vi tính lên,khu vực bình luận của ra loạitrạng thái điên cuồng.

      Bên trong các độc giả vẫn luôn theo Từ Du Mạn từ khi bắt đầu viết văn học mạng dĩnhiên đồng ý rồi. Thấy có người nhằm vào Từ Du Mạn như vậy, người đồng ýđầu tiên chính là các ấy rồi. Phải từ lúc bắt đầu đăng bài lên mạng internet đến bâygiờ gần ba năm rồi, chính là tương đương vớiviệc họ biết được gần ba năm rồi. Banăm, đủ biết người, trừ phi người kia là ngụy trang quá tốt. Các hiểu Từ Du Mạn.

      Cuộc sống đánh chữ ba năm của Từ Du Mạn chưa từng ngừng lại, người cũng rất thân thiếthòa nhã. Mỗi lần họ nhắn lại, Từ Du Mạn cũngsẽ rất nhanh trả lời họ, điểm này, rất nhiều tác giả đều làm được.

      Lần này bị ngừng giữa chừng là lần đầu tiên, cho nên khi Mạn Mạn ngưng viết, câu đầu tiênmà bọn họ hỏi chính là có phải xảy ra chuyện gì hay , nếu theo hiểu biết của họ, Mạn Mạn làm sao cũng ngừng viết giữa chừng. Những người mắng chửi Mạn Mạn kia, họ rất khinh thường, bởi vì những người đó chân chính hiểu .

      Mặc dù khinh thường, nhưng gặp phải tác giả ngưng viết giữa chừng, trong lòng thoải mái vài lời phát tiết bực tức, đó cũng làchuyện thường tình, cho nên bọn họ mới gì thêm. Nhưng tại cái người có ID "Vạch trần bô mặt của ", nhìn tên tài khoản cùng với những lời đó, cũng biết đây là nick ảo có người đặc biệt mở, cố ý nhằm vào Mạn Mạn.

      Mạn Mạn là bạn của bọn họ, dĩ nhiên cho phép có người cố tình bôi nhọ như vậy,vì vậy, họ - độc giả có thâm niên này của lạibắt đầu vòng chiến đấu. Vì danh dự của TừDu Mạn mà chiến đấu.

      Từ Du Mạn tỉ mỉ liếc nhìn từng lời từng lời nhắnphía dưới, cảm động tột đỉnh. Những người này đều là bạn bè của . Mặc dù chưa từng gặpmặt, khoảng cách địa lý cũng xa xôi như vậy, nhưng có thể cảm thấy tấm lòng của họ, ấm áp như vậy, khiến lòng của cũng ấm áp.

      Lúc đầu cái nick "Vạch trần bộ mặt của " khí thế rất cao, ngừng dùng đống lời lẽ hèn hạ, cái gì cũng , dốc hết sức lực chửi bới Từ Du Mạn, giống như muốn làm Thân Bại Danh Liệt.

      Chuyện như vậy, giống như là đối phó với các minh tinh mới vừa xuất đạo mà thành công vậy, những người đó ghen tỵ đỏ mắt rồi, cũng có người cố ý bôi nhọ người khác như vậy. Đây là chuyện thường gặp trong Làng Giải Trí. Nhưng Từ Du Mạn chính là nghĩ ra, chỉ là nghĩ ra người nào cố ý chĩa mũi nhọn vào , mà ngay cả việc họ chọn loại phương pháp này cũng nghĩ ra. cũng chỉ là nhà văn ở phía sau màn yên lặng viết văn, có cần tới mức như vậy ?

      Từ Du Mạn chỉ biết những độc giả theo từđầu liền bảo vệ . Cái gì mà Thanh Thanh, U Lan, thường tặng hoa tươi cho , dĩ nhiên nhận ra. Sau đó càng tranh cãi càng kịch liệt, vài độc giả chưa từng thấy qua cũng nhàovô rồi. Là những người có đọc truyện viếtmà vào, nhưng xem lời nhắn của những độcgiả xa lạ này, khó nhìn ra, trong số đócòn có rất nhiều người chưa từng xem qua tácphẩm của .

      Những người chưa hề xem qua tác phẩm của côcũng quen biết Từ Du Mạn, đối với đương nhiên chính là biết . cănbản chính là từ lời nhắn của các độc giả khácmà biết về , cũng mấy câu công bằng.Đương nhiên, trong lúc này cũng thiếuđộc giả đơn thuần là vào xem náo nhiệt.

      Tại sao có thể có nhiều độc giả xa lạ như vậy?

      Từ Du Mạn nghi ngờ mở ra trang đầu của trangweb, quả nhiên, ở bảng bình luận nhìn thấyđược tác phẩm của .

      Bảng bình luận là mảng được trang webđặc biệt thiết lập ra, nằm ở trang đầu, khôngkhó nhìn thấy. Bình thường bảng bình luận làba ngày đổi lần, chính là trong thời gian ba ngày xem, số bài bình luận đạt tới số lượngnhất định là có thể lên bảng. Lời nhắn lạibên dưới truyện của Từ Du Mạn xuất ào ào rất nhanh, tiến vào bảng bình luận đó là bìnhthường, rành rành.

      Mắt thấy người ủng hộ Từ Du Mạn ngày càngnhiều, "Vạch trần bộ mặt của " dần dầnthua trận. người khó địch lại nhiều cái miệng a. chịu yếu thế, "Vạch trần bộ mặt của " chạy tìm người giúp đỡ, bắt đầumắng nhau ở trong khu bình luận truyện của TừDu Mạn.

      Mắng lâu, đề tài cũng lệch khỏi nội dunglúc đầu, hoàn toàn vào chủ đề ‘Từ Du Mạn mình bị bắt cóc là cố ý lăng xê truyện của mình’ lúc đầu. Toàn bộ chính là đơn thuần là mắng chửi người, mắng chửi người.

      Từ Du Mạn cảm thấy, người ta vì bảo vệ màmắng lâu như vậy, ra mặt biểu chút, hình như có hơi áy náy. Hơn nữa, cũng muốn xem mọi người tiếp tục mắngchửi nhau như vậy, dù sao, khu bình luậntruyện là dùng để cho độc giả đề xuất nhữngkiến nghị với , liên lạc tình cảm giữa tác giả cùng độc giả, cãi nhau như vậy, khu bình luận sách của cũng sắp trở thành cái chợ rồi.

      Từ Du Mạn trả lời người nào, mà dùngID của chính mình ở phía : ‘Cám ơn mọi người tin tưởng và ủng hộ Mạn Mạn, Mạn Mạn rất cảm động. Nhưng cãi nhau vớiloại người này chính là hạ thấp phẩm cách của các bạn, hạ thấp phẩm cách của các bạn liền chứng tỏ hạ thấp gu thưởng thức của các bạn,đó phải là gián tiếp truyện của tôikhông hay, cấp bậc thấp gì đó, đúng nào?Họ muốn mắng liền để cho họ mắng, các bạn có phát , cãi nhau như vậy, độc giả mới vào đọc phải chỉ có hai người, họ gián tiếp quảng cáo cho tôi rồi. Trước giờ chưa từng vào đến bảng bình luận, nhưng hômnay tôi cư nhiên lại vào được bảng bình luận, cho cùng, công lao của mấy người kia khá lớn, đương nhiên, công lao của các bạn cànglớn hơn nữa. Hôm nay là cám ơn các bạn,Mạn Mạn quyết định hôm nay tăng thêm chữ,ha ha.

      Độc giả cũ của Từ Du Mạn nhìn thấy mấy lời của , cũng cảm thấy có hứng thú nữa, U Lan chợt câu thế này : ‘Cãi nhau vớiloại người này, đó là sỉ nhục chính mình, hơn nữa là sỉ nhục Mạn Mạn. Các độc giả ủng hộ rối rít phụ họa, thèm cãi nhau nữa.

      "Vạch trần bộ mặt của " cũng cảm thấy Từ Du Mạn hình như là , đây nhưng là hoàn toàn ngược lại với dự tính ban đầu của côta. ta vốn định làm cho Từ Du Mạn thân bại danh liệt a, khiến độc giả của Từ Du Mạn cũng cách xa . Nhưng bây giờ, ra độc giả khôngchỉ rời , ngược lại càng thêm ủng hộ Từ Du Mạn rồi. buồn bực chính là còn có thêm ít độc giả mới.

      Trong buồn bực, "Vạch trần bộ mặt của "mang theo nhóm người của mình, ảo não biến mất thấy nữa.

      Sau khi "Vạch trần bộ mặt của " rời ,khu bình luận truyện yên tĩnh lát, chỉ thấysau đó Thanh Thanh nhắn lại : ‘A, trước kiacảm thấy Mạn Mạn dịu dàng cỡ nào a, hôm naymới thấy bộ mặt của Mạn Mạn, ra Mạn Mạn với nữ chính trong truyện của bạnđộc miệng giống nhau a. Trước kia đúng làchúng tôi xem thường Mạn Mạn rồi. Aiz, tôi phát tôi càng ngày càng thích Mạn Mạn,làm sao bây giờ?’

      U Lan tiếp: Đúng vậy đúng vậy. Xem ra tên‘Vạch trần bộ mặt của ’ kia đúng làvạch trần bộ mặt của Mạn Mạn rồi, MạnMạn càng thêm đáng đấy.

      Tiểu Tịch lại tiếp: Hôm nay chúng ta có phúc lợi, Mạn Mạn muốn thêm chữ a, đây là cơ hội khó có được cỡ nào nha? Phải biết rằng,trước kia mặc dù Mạn Mạn chưa bao giờ ngừngviết giữa chừng, nhưng mỗi ngày đều là số lượng chữ nhiều giống nhau nha.

      Còn có độc giả có nick ‘Chưa từng đọc qua sách của Mạn Mạn’ cũng nhắn lại: Nghe mọingười giống như nữ chính trong truyện của tác giả này rất độc miệng, đúng ? Tôithích nhất nữ chính lợi hại. Vì điểm này, truyệncủa tác giả này tôi nhất định phải theo.

      Từ Du Mạn lúc vừa mở máy tính thấy tác giả giật dây chuyện này, bộ sưu tập truyện của cư nhiên lập tức tăng 743 lượt xem, đây con số khổng lồ, ở trang đầu tốt nhất đềcử cả ngày cũng chỉ tăng được hơn mộtngàn lượt.

      Từ Du Mạn lúc đầu là cố ý châm chọc cái người ‘Vạch trần bộ mặt của ’ kia, tại, trong lòng cảm ơn ta, ha ha. Cảm ơn tuy là cảm ơn, nhưng Từ Du Mạn vẫn muốn biết , rốt cuộc là nick ảo của ai, ai muốn chĩa mũi nhọn nhằm vào như vậy?

      Từ Du Mạn phải trinh thám, trađược. Chỉ có bước nhìn bước, là hồ ly đều lộ ra cái đuôi.

      Aiz, muốn thêm chữ, còn có bản thảotồn, có biện pháp, Từ Du Mạn bất đắc dĩôm laptop đau khổ ép mình bắt đầu đánh chữ.

      Tống Lâm Bạch mấy ngày qua tìm Từ Du Mạn nhiều lần, mỗi lần câu trả lời nhận được đều là biết. Sau đó Tống Lâm Bạch lại chạy đến tiểu khu mà Từ Du Mạn ở để tìm . Chú bảo vệ tiểu khu cũng biết Tống Lâm Bạch, Tống Lâm Bạch đêm đó để lại ấn tượng rấtsâu sắc đối với chú ta. Nhưng từ miệng chú bảovệ, Tống Lâm Bạch vẫn có được đáp án,vẫn chưa biết. Tống Lâm Bạch lần trước cũng chỉ đưa Từ Du Mạn đến cửa tiểu khu, cũngkhông đưa vào nhà, bên trong tiểu khu lại cónhiều tòa nhà như vậy, cậu làm sao biết rốt cuộc là tòa nhà nào. Chú bảo vệ nhìn ra TốngLâm Bạch muốn tới từng nhà để tìm, mới nóithật với cậu ta.

      Tống Lâm Bạch biết Từ Du Mạn mất tích, tronglòng biết lo lắng sợ hãi cỡ nào, vì vậy quyết định trở về nhờ trai giúp tay.Tống Lâm Bạch chưa từng hoài nghi năng lực của ông trai hoàn mỹ của mình. Lần này,Tống Lâm Bạch thể hoài nghi khả năng có chuyện gì làm được củaanh trai mình trước giờ. Cư nhiên lâu như vậy mới nhận được tin tức!

      Khi Tống Lâm Bạch nhận được tin tức, Từ Du Mạn ngây ngốc ở bệnh viện hai ngày rồi, đúng lúc đến bệnh viện thăm Từ Du Mạn lạigặp phải Từ Du Mạn cùng Cố Uyên hôn môi.

      Từ bên ngoài cánh cửa khép hờ, Tống LâmBạch nhìn đến màn kia ở bên trong, trái timliền tan nát. Cậu sớm nên biết, từ ngày mưahôm đó nên biết quan hệ của bọn họ cũng đơn thuần là quan hệ thầy trò. Chỉ là sau đó thấy Từ Du Mạn cũng về cùng thầy Cố, nên cậu mới nghĩ theo hướng khác.

      ra… ra là Mạn Mạn sớm ở cùng mộtchỗ với thầy Cố.

      ra… Mạn Mạn cự tuyệt cậu, cũng là vì thầyCố. (Điểm này Tống Lâm Bạch nghĩ sairồi ).

      Chẳng qua, cậu hiểu được, chính mình hoàn toàn có cách nào so được với thầy Cố, cậu thua rồi. Còn chưa bắt đầu, cũng thua rồi. Như vậy, để cho cậu giống như lời Mạn Mạn , làm học đệ tốt của Mạn Mạn, ítnhất như vậy cậu còn có thể đến gần , ở bêncạnh .

      Chính cậu cũng biết rốt cuộc sao lạithích Từ Du Mạn lớn tuổi hơn mình đến như vậy nữa? Rốt cuộc từ lúc nào bắt đầuthích nhỉ?

      Có lẽ là ngày đó ở căn tin .

      Nhà cậu rất giàu, đây là đánh giá của người khác đối với cậu.

      Ngày đó cậu ta nhất thời cao hứng tới căn-tin để ăn cơm, từ trước đến nay đều là quản gia từ trong nhà mang cơm đến cho cậu. Thức ăn ở căn-tin chút cũng hấp dẫn, cũng ngon. Cậu chỉ ăn chút xíu liền hết hứng ăn. Có điều cậu vẫn tương đối thích bầukhông khí trong căn-tin, cho nên dù ăn,cậu vẫn ngồi ở chỗ đó.

      Cậu nam sinh ngồi đối diện ăn như hổ đói, thoạtnhìn rất chật vật rất nhanh liền ăn hết phần thức ăn nhiều gấp hai lần của cậu, sau đó vội vã rờiđi.

      Cậu còn chưa kịp phản ứng, nhìn thấy người đàn ông, đúng, là người đàn ông mà phải học sinh, từ phong thái là có thểnhận ra được. người đàn ông có chútkhông ngồi vào chỗ đối diện với cậu. Vừa ngồixuống, đĩa cơm trong tay còn chưa đặt lên bàn, nữ sinh liền nhanh chóng đặt đĩa cơm của ấy lên bàn rồi.

      Nữ sinh kia biết nên hình dung như thếnào. Cậu biết làm sao miêu tả ,chỉ biết là rất đẹp. Cậu nhìn kiathật lâu, nhìn cùng người đàn ông tranh chấp, trước kia phát ra, nữ sinh cãi nhau cũng có thể mê người như vậy, trước kia cậu chỉ cảm thấy rất ồn ào.

      Cậu có chút ngây người nhìn , lúc phục hồi tinh thần, mới phát ra mặt của mình đỏ lên rồi. Cậu cảm thấy hơi mất thể diện, nữ sinhđã ngồi lên bàn, vì vậy cậu vội vàng chạy ra khỏi nhà ăn. Ở cửa ra vào căn-tin, cậu cònkhông nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn. Nhìn thấy nữ sinh ngồi vào chỗ vốn là của cậu,mặt càng đỏ hơn, lại chạy trốn khỏi cái nơi kỳ quái này.

      Sau đó cậu nhịn được nghe ngóng tin tức của nữ sinh kia. ra còn lớn tuổi hơn cậu,là chị ở lớp . , lúc ở căn-tin cậu thậtđúng là nhìn ra. ra nữ sinh ấy tênlà Từ Du Mạn, tên rất êm tai.

      Cậu luôn luôn nhịn được chạy đến lầutrên len lén ở bên ngoài cửa sổ nhìn . Nhìn và bạn cùng lớp ồn ào, bộ dáng giảo hoạt kia luôn xua được.

      biết cậu đến cùng là làm sao vậy, buổitối thế nhưng lại nằm mơ thấy Mạn Mạn, hơnnữa, còn là loại mộng xuân cậu chưa từng có.Mỗi lần tỉnh lại, cậu đều cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, cậu cư nhiên lại có loại mộng đó!

      quần ẩm ướt làm cho cậu có chút bối rối,cảm giác mình quá mức mất mặt, cũng cảm thấy chính mình hình như là tên con trai hư hỏng.

      Có thể là dì phụ trách giặt quần áo cho anhtrai, trai cư nhiên lại biết chuyện của cậu. trai hỏi cậu, cậu kể hết cho mình.

      trai là người mà đời này cậu kính trọngnhất.

      cậu rằng cậu trưởng thành, có mà mình mến rồi. Cậu ngây ngẩn cả người, ra cái này gọi là thích sao?

      trai , thích người phải dũng cảm, gan dạ theo đuổi. Thích nhất định phải lấy được. của cậu còn , nếu như bỏ lỡ, tương lai hối hận cũng kịp.

      Cậu cũng cảm thấy mình đúng, cho nên cậu hành động.

      Ở đại hội thể dục thể thao, nhìn thấy Dương Kiệt xum xoe lấy lòng Mạn Mạn, cậu nghĩ tớilời của trai, bỏ lỡ liền hối hận kịp. Cậu lấy cớ cái ly lần trước bị cậu làm rơivỡ, lần đầu tiên, tiếp cận Mạn Mạn.

      Cái ly kia là cái ly giống y như đúc mà cậu tìm ở rất nhiều nơi mới tìm được.

      ngờ bạn học của Mạn Mạn chuyệnrõ ràng như vậy, cậu có chút kinh sợ, cư nhiên lại chạy mất. Chạy rồi, cậu hận thể đánh mình hai cái, mình tại sao cứ vô dụng như vậy?

      Trời mưa, tài xế tới đón cậu. Cậu để cho tài xếvề nhà trước, mình chỉ giữ lại cây dù. Cậunhớ , Mạn Mạn hôm nay mang theodù.

      Dương Kiệt cũng muốn đưa Mạn Mạn về nhà,nhưng cây dù của Dương Kiệt hiển nhiên là củanữ sinh bên cạnh kia. Mạn Mạn cự tuyệt,trong lòng cậu rất vui mừng. Nhưng Mạn Mạn cũng cự tuyệt cậu. Thầy Cố tới. Cậu sau này mới biết người cùng với Mạn Mạn ở trong căn-tin tranh giành chỗ ngồi chính là Cố Uyên – thầy Cố mới trở về từ nước , khó trách lúcấy liếc mắt cái liền cảm thấy người ấy có phần giống người thường.

      ngờ thầy Cố cũng định đưa Mạn Mạnvề, nhưng Mạn Mạn vẫn cự tuyệt.

      Cuối cùng, Mạn Mạn cùng với người đànông xa lạ có cảm giác cùng loại người giống anhtrai mình rời . Người kia là bạn trai của Mạn Mạn sao?

      biết người nào lan truyền lời đồn, Mạn Mạn là người tình của người khác, chínhlà người đàn ông lần trước kia. Cậu tin tưởngngười kia cho dù là bạn trai của Mạn Mạn, cũngkhông phải là Mạn Mạn bám theo người giàu có. Mạn Mạn làm sao có thể là người như vậy chứ?

      Mạn Mạn chưa học. Cậu nghe là bị bệnh, nhưng cậu căn bản cũng biết nhà củaMạn Mạn ở đâu. Muốn thăm cũng khôngphải có cách nào, trai của cậu nhấtđịnh có thể tra ra được. Nhưng cậu muốnlấy cách này để biết nhà của , cậu muốn để cho dẫn cậu tới nhà của .

      Sau đó Mạn Mạn quay trở lại.

      Nghe thầy Cố tổ chức trò chơi Lời Lòng hay Đại Mạo Hiểm. Quả nhiên, thầy giáotừ nước ngoài trở về, phương pháp giáo dục chính là giống nhau.

      Cậu quyết định vẫn phải ra, muốn thổ lộ với .

      Biết tiểu khu nhà Mạn Mạn ở nơi nào, cậu rấtvui mừng, đồng thời cũng bị uyển chuyển cựtuyệt, rất đau lòng.

      Mặc dù trai rằng, bản thân mình muốnthì phải dùng hết tất cả biện pháp cũng phải lấy được. Nhưng cậu từ trước tới giờ đều khônggiống như trai, cậu lựa chọn buông tay.

      Bị cự tuyệt, cậu có mấy ngày vụng trộm nhìn Mạn Mạn nữa. Sau lại , mới biết MạnMạn lại học. có được tin tứccủa , vẫn là làm phiền trai rồi.

      Toàn bộ bạn cùng lớp của Mạn Mạn đều biến mất buổi sáng, cậu nghĩ, họ hẳn là bệnhviện thăm Mạn Mạn. Cậu vẫn muốn bệnh viện thăm chút, với tư cách là họcđệ, người bạn thăm .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :