1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giáo sư khó chịu, chớ lộn xộn - Mạn Nam (93c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 71

      Vận khí của Tống Lâm Bạch trước sau đềukhông tốt, đến bệnh viện lần nữa, cư nhiên lạigặp phải Từ Du Mạn ngủ. giốngnhư lần trước lặng yên tiếng động rời khỏi, Tống Lâm Bạch lựa chọn phương pháp ngốc nhất, ở bên ngoài bệnh viện chờ đợi.

      Sau khi mấy người bạn học của Mạn Mạn mà cậu thấy qua ở trong bệnh viện rời , cậu mới lên. Lại đụng phải người đàn ông hôm trời mưa lần trước dẫn Mạn Mạn rời . Nghe giọng điệu của , dường như đặc biệt khôngmuốn gặp ta.

      Tống Lâm Bạch là đứa bé ngoan, cảm thấy ở ngoài cửa nghe lén người khác chuyện là cực kỳ có đạo đức. Cho nên, cậu lại lựachọn dạo loanh quanh ở công viên bên cạnhbệnh viện, cũng giết thời gian khá tốt.

      Lần nữa lên cũng 5h chiều rồi, rốt cuộc, còn ai nữa rồi, cũng có những chuyện mà cậu nên nhìn nên nghenữa. Tống Lâm Bạch lấy dũng khí gõ cửa.

      "Mời vào."

      Từ Du Mạn hơi bất ngờ lại là Tống Lâm Bạch, vốn cho rằng sau lần đó cự tuyệt Tống LâmBạch, cậu ta hẳn còn để ý tới nữa, ngờ còn tới thăm .

      Trong lòng Từ Du Mạn vẫn có chút vui mừng,mặc dù đối với Tống Lâm Bạch cóloại tình cảm thích đó, nhưng tin rằng bấtkể nào cũng thể chống cự được sức hấp dẫn của cậu thiếu niên nha, hơn nữa còn là đứa bé ngoan ngoãn lại vô cùngngượng ngùng này. Nếu như phải là TốngLâm Bạch thích , muốn nhận cậu ta làm em trai của mình.

      Nếu như Tống Lâm Bạch trở thành em trai củacô, sảng khoái. Suy nghĩ chút cũngđã cảm thấy sảng khoái rồi.

      Tống Lâm Bạch sợ Từ Du Mạn lời gì mà cậu muốn nghe, nên nhanh chóng biểu lộthái độ của mình. Vừa vào cửa, Tống Lâm Bạchliền lập tức : "Chị Mạn. Thầy Cố." Tống Lâm Bạch xem ra là đứa bé đàng hoàng, vốncậu ta cũng chính là đứa bé thành ; ngoan ngoãn chào hỏi Từ Du Mạn và Cố Uyên.

      "Ừ. nghĩ tới cậu đến thăm tôi."Từ Du Mạn vui mừng . Cố Uyên sao, chỉlà tượng trưng ‘ừ’ tiếng.

      Thái độ của Cố Uyên nằm trong phạm vi mà Tống Lâm Bạch lo lắng, điều mà cậu quantâm chính là phản ứng của Từ Du Mạn. Xem ra Mạn Mạn hẳn là rất vui mừng khi cậu đến thămcô.

      "Nghe chị nhập viện rồi, cho nên đến thăm chút. Em trai thăm chị hẳn có vấn đề gì chứ?" Tống Lâm Bạch chỉ sợ Từ Du Mạn muốn gặp mình, cho cậunhìn thấy sắc mặt hòa nhã, cậu bé khiến người ta thương .

      "Đương nhiên là có vấn đề a." Từ Du Mạn lòng muốn Tống Lâm Bạch trực tiếp gọi mình là chị, khỏi YY trong đầu,nếu Tống Lâm Bạch trực tiếp gọi là chị, loại cảm giác đó tuyệt đối là hưởng thụ.

      Từ Du Mạn luôn có thói quen, rất nhiều khi trong lòng YY cái gì, tự chủ mà ra. Lần này dĩ nhiên cũng ngoại lệ.

      "Chị."

      Hả? Ai gọi chị à?

      "Chị nghĩ gì vậy?" Tống Lâm Bạch ngheđược Từ Du Mạn muốn cậu trực tiếp gọi côlà chị, trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn hơi vui mừng. Loại tâm lý này rất mâu thuẫn.

      Từ Du Mạn lúc này mới phản ứng kịp, đó là Tống Lâm Bạch gọi mình. Chẳng lẽ, lại đem suy nghĩ trong lòng mình ra rồi? là, mất mặt chết.

      Cố Uyên dĩ nhiên cũng nghe đến Từ Du Mạn , trong lòng càng thêm thoải mái. Cậu thiếuniên này giỡn. Mạn Mạn chỉ coi cậulà em trai của mình. dường như bớt mộttình địch.

      "A, có gì." Từ Du Mạn mặt cười nởhoa. có thêm người em trai rồi, sựsảng khoái sảng khoái nha.

      "Chị, về sau em đều gọi chị là chị a, em chính làem trai của chị, được ?" Tống Lâm Bạch rất khó khăn đem lời này ra. Bởi vì cậu biết , vừa ra lời này liền đại biểu cậu vĩnh viễnkhông có cơ hội nữa.

      "Ừ." Từ Du Mạn cầu cũng được. Rất vuimừng, chỉ thiếu chút nữa nhảy lên. có biện pháp, chân bị thương, nhảy được.

      Tống Lâm Bạch cùng Từ Du Mạn trao đổi sốđiện thoại, về sau có chuyện gì cũng dễ dàng hơn chút.

      "Chị, thầy Cố, em về trước đây, hôm nào trở lại thăm hai người." Tống Lâm Bạch cùng Từ Du Mạn hàn huyên lát, sắc trời hơi tối rồi, Tống Lâm Bạch mới lưu luyến rời màchuẩn bị về.

      ngờ cuộc sống của chị gian khổ như vậy, cậu là đứa bé từ lớn lên ở trong hũ mật, cách nào tưởng tượng chị làm sao trải qua cuộc sống trước đây. Tống Lâm Bạchcó cảm giác, còn có rất nhiều chuyện chị cũngchưa ra .

      Chị, trước kia chị rốt cuộc làm sao trải qua?

      "Được. đường cẩn thận."

      Từ Du Mạn cũng nghĩ đến, mình tại saolại cùng Tống Lâm Bạch đến những chuyện trước kia. Xem ra thích cậu em trainày. Phải biết rằng chuyện trước đây của còn chưa từng kể cho ai đấy. A Dư và thầy Cốlà vốn biết.

      "Thế nào? Còn luyến tiếc?" Cố Uyên chua chuanói.

      Cậu nhóc Tống Lâm Bạch đúng là biết khơi lên niềm vui, dụ được Mạn Mạn cười liên tục. Hừ, biết khơi dậy vui vẻ thế nào, Mạn Mạnvẫn là của .

      "Ơ, thầy Cố của chúng ta ghen sao?" Từ Du Mạn cười hì hì đáp lời. Bộ dáng Cố Uyên ghenthật đáng .

      "Ai ghen chứ? chưa bao giờ ghen." Cố Uyên dĩ nhiên thừa nhận.

      "Đúng vậy a, chưa bao giờ ghen." chấp nhặt với người đàn ông xạo.

      Những ngày nằm viện trôi qua rất nhanh, thoáng cái hơn nửa tháng trôi qua rồi. Trong gần tháng này, Từ Du Mạn liền viếttiểu thuyết, cùng Cố Uyên đấu võ mồm, có lúc lại thăm chị Tuyết, thời gian trôi qua vẫn làrất nhanh. Chương Xuyến, Vân Xảo cũng thường xuyên đến thăm , chỉ là ràng mà , hẳn là đến thăm Cố Uyên.

      Yến Trầm Phong cả ngày lẫn đêm cóviệc gì làm, dĩ nhiên nhân vật mỗi ngày mangcơm đến cho bọn họ chính là ta rồi.

      Mộ Trường Phong cũng tới, Từ Du Mạn vẫnluôn làm như thấy, biết làm sao đối mặt với Mộ Trường Phong.

      Còn có Âu Dương Nhất Phàm bắt đầu tới bệnhviện thăm Từ Du Mạn, đều hờ hững, đồng thời còn mỗi ngày đều gọi điện thoại cho . nhận. Gởi nhắn tin, cũng trảlời.

      Trương Chương Việt cùng A Dư cũng thườngxuyên đến, dù sao đồ đạc muốn chuẩn bị cho việc kết hôn cũng sớm chuẩn bị xong. Nếu phải bởi vì , Trương Chương Việt cùng A Dư sớm kết hôn rồi. Nghe , TrươngChương Việt còn tặng thêm nhiều sính lễ cho nhà A Dư, nên nhà ấy mới đồng ý hoãn lạithời gian. Bất qua, vẫn có người A Dư bịTrương Chương Việt bỏ rơi gì đó. Sau đó vẫn là Trương Chương Việt phải tự mình giải thích.

      Ngày Từ Du Mạn ra viện, chính là ngày TrươngChương Việt kết hôn với A Dư.

      Nếu phải Cố Uyên khăng khăng muốn Từ Du Mạn ở lại bệnh viện với , với chútvết thương kia chân của , nhiều nhất ởbệnh viện tuần là có thể về nhà tĩnh dưỡngrồi.

      Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư đều thể được, cho nên Trương Chương Việt phái người đến đưa lễ phục cho Cố Uyênvà Từ Du Mạn, rồi đưa họ đến nơi tổ chức hônlễ.

      Lại , khả năng bình phục của Cố Uyên mạnh mẽ. Bị thương nghiêm trọng như vậy, nhưng lúc vết thương ở chân của Từ Du Mạngần như khỏi hẳn, thương thế của cư nhiên cũng gần khỏi rồi. Mặc dù thể vận động mạnh, nhưng bộ bình thường, chỉ cần đụng phải vết thương hoàn toànkhông có chuyện gì. thể , Cố Uyên chính là Tiểu Cường, năng lực sinh mạng cực kỳ cường hãn.

      Lúc Từ Du Mạn từ trong toilet ra, ánh mắtcủa Cố Uyên cũng mau nhìn tới.

      Bộ lễ phục màu tím kia, giống như là đượcmay đo đặt riêng cho Từ Du Mạn, dán sát vào mỗi tấc da thịt người . Chặt chẽ kếthợp, hiển lộ ra dáng người có lồi có lõm của . Trước giờ Từ Du Mạn đều mặc áo T-shirt, cănbản là nhìn ra vóc người của , hôm nay vừa nhìn, có tiềm chất làm cho người ta phun máu mũi.

      Lễ phục cao quý màu tím, hiển lộ ràng tao nhã cao quý toát ra từ mặc nó. Vai thơm lộ ra, da thịt trắng như tuyết cơ hồ làmcho ánh mắt của Cố Uyên choáng váng. Thânváy dài, cũng phải rất ngắn, vừa vặn dài đến đầu gối, làm lộ ra đầu gối xinhxắn của .

      Từ Du Mạn lần đầu tiên trang điểm. Mặc dùtrước kia chưa từng trang điểm qua, nhưng kỹ thuật trang điểm vẫn phải có. Có thể bản lĩnhtrời sanh của phụ nữ, cần học cũng biết.Trang điểm thanh nhã làm nổi bật ngũ quanxinh xắn của . Tóc được buộc theo kiểu đuôingựa tùy ý trước sau như cũng bị đơngiản gỡ xuống, ở phía sau búi kiểu tóc đơn giản, đó gắn thêm vật trang sức nho .

      Toàn bộ công đoạn ăn mặc trang điểm của liền hoàn thành.

      Từ Du Mạn mới vừa ra, liền cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Uyên từ bên kia truyềntới, phảng phất muốn thiêu cháy .

      Từ Du Mạn đương nhiên ngốc giống như mấy ngu xuẩn trong tiểu thuyết, còn ra vẻ đáng thương tôi nghiệp, lo lắng hỏi có phải là rất khó coi hay ? là ngốc, ngay cả loại ánh mắt này cũng hiểu. Mặc dù hiểu kinh diễm của , vẫn có chút quen với ánh mắt của , quá mức nóng bỏng.

      "Nhìn cái gì chứ? Còn mau thay quần áo?" Từ Du Mạn dùng thanh thô lỗ che giấunội tâm của mình.

      Chương 71.2

      "Chúng ta làm phù rể phù dâu có đượckhông? Thương thế của còn chưa lành hoàntoàn." Cố Uyên muốn để cho người khácnhìn thấy Mạn Mạn đẹp như vậy. Vốn tình địchđã nhiều rồi, buổi hôn lễ tối nay, người trong xã hội thượng lưu chắc chắn ít, nếu lại có thêm mấy người có bản lĩnh nhìn trúng Mạn Mạn, vậy đúng là chuyện phiền toái. Mặc dù có thể giải quyết hết, chỉ là, những phiềntoái cần thiết nếu có thể ít càng tốt.

      rất muốn đem Mạn Mạn giấu , chỉ có mình mới có thể thấy đẹp như vậy.Mạn Mạn chỉ là của mình .

      " nhảm, đừng cho là em biết thương thế của . Chưa lành hoàn toàn? Nếu chưalành hoàn toàn, vậy lúc hôn… hôn em, sứclực lớn như vậy, chút cũng nhìn ra người có thương tích."

      "Khụ khụ. Mạn Mạn, em , chú rể, dâu đào hôn là chuyện thường gặp chứ?"

      "Ừm." Trong tiểu thuyết thường thấy loại tình tiết này.

      "Nhưng phù rể và phù dâu đào hôn chưatừng thấy qua chứ?"

      "Chưa thấy." Phù rể phù dâu sao phải đào hôn? là.

      "Vậy chúng ta có muốn làm cặp phù rể - phù dâu đào hôn đầu tiên hay ?"

      Từ Du Mạn nghe đề nghị của Cố Uyên có chút động lòng, hình như, chơi rất vui. Nhưngđây chính là hôn lễ của A Dư, hơn nữa A Dư còn đặc biệt vì mà hoãn lại đám cưới, làm sao có thể tham gia? " được.Hôn lễ của A Dư em thể . muốn đừng , tin rằng Yến TrầmPhong rất thích làm phù rể." Đừng tưởng rằng có biện pháp với , đối phó vớianh, đều có cách.

      " , đương nhiên phải ." Để Yến Trầm Phong làm phù rể? Vậy sao? Chắc chắnkhông thể được. Yến Trầm Phong , người khác nhất định còn có thể cho rằng Trầm Phongcùng Mạn Mạn là đôi đấy.

      "Vậy còn thay quần áo? Phù rể phùdâu phải đến sớm chút."

      "Biết rồi." Cố Uyên cam nguyệncầm lên bộ lễ phục Trương Chương Việt chuẩn bị cho . Màu đen? ra thích màu trắng hơn. Thôi, hôm nay A Việt mớilà nhân vật chính.

      Vóc người của Cố Uyên rất tốt, cho dù mặckiểu quần áo nào cũng rất đẹp mắt. Cố Uyên vẫn luôn tương đối hài lòng với dáng người của mình.

      Cho tới bây giờ, Cố Uyên đều mặc áo sơ mi, đây cũng là lần đầu tiên Từ Du Mạn nhìn thấy mặc âu phục. Đều âu phục đều là phải xem người mặc, người mặc có vóc dáng đẹp, mặc vào liền vô cùng đẹp mắt, đặc biệt có khí chất. Vóc người đẹp, chỉ cho người tacảm giác dung tục. Cố Uyên vừa khéo chính làkiểu có vóc người đẹp.

      Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy, Cố Uyên mặc vào tây trang màu đen mang cho người ta cảm giáchoàn toàn rất khác. Trước đó cho người ta cảm giác chính là người lạnh nhạt, thanh khiết. Hôm nay quả cảm thấy giốngnhư có thêm phần khí phách, phầnthần bí, còn có loại cảm giác áp bách toát ra từtrong nội tâm làm cho người nào có thểkhinh thường.

      "Như thế nào?" Cố Uyên cười .

      Từ Du Mạn giả bộ tức giận, "Chẳng ra sao cả." cũng biết Cố Uyên hỏi ‘như thế nào’ là cố ý mới vừa rồi lúc nhìn , nhìn tới ngây người, chế giễu đây mà.

      Từ Du Mạn tự quen quan sát Cố Uyên, cảmgiác thiếu cái gì, có chút thích hợp. Rốt cuộc, lúc nhìn về phía nơi nào đấytrên người , liền hiểu ra nguyên nhân.

      Từ Du Mạn chậm rãi tới trước mặt Cố Uyên,thừa dịp chú ý mà lập tức lấy xuốngcặp mắt kính chưa bao giờ rời khỏi người anhkia.

      Cái mắt kính này chướng mắt. Lúc hôn môicản trở còn chưa , bây giờ còn ảnh hưởng tới chỉnh thể mỹ cảm của , lấy ra thoải mái.

      Cố Uyên thế nào cũng nghĩ đến Từ Du Mạn lấy kính mắt của xuống, "Em làm gì mà tháo kính mắt của xuống vậy?" Mang lâu, lập tức lấy xuống còn chưa quen.

      "Nhìn thấy được ?" Xem dáng vẻ củaanh, giống như có mắt kính nhìn thấy. Từ Du Mạn nhìn mắt kính củaanh chút, sau đó đặt trước mắt mình, hoàntoàn thay đổi, "Cư nhiên lại cóđộ?" Cố Uyên căn bản bị cận thị, tại saolại muốn đeo kính, hơn nữa trừ lúc ngủ đềukhông đeo kính, còn mỗi lần vừa tỉnh dậy liềnlập tức đeo lên ngay ?

      Từ Du Mạn thế này mới lại chú ý tới Cố Uyên. Sau khi nhìn đến khuôn mặt của rồi, đặc biệt là đôi mắt của , cũng dời mắt được.

      "Biết tại sao rồi chứ?" Cố Uyên trầm giọng . Bị Từ Du Mạn lấy xuống mắt kính trừ lúc đầu thích ứng, cũng tức giận. Sớmmuộn gì, cũng lấy mắt kính xuống trướcmặt Mạn Mạn thôi.

      "Biết." Nếu đeo kính, Cố Uyên mà dạy, những nữ sinh háo sắc kia sợ là ai cũng nghe vào được bài học. ngờ đôimắt này của quá mê hoặc người rồi,còn hấp dẫn người ta hơn cả đôi mắt đào hoamê người của Yến Trầm Phong.

      Bất quá, trong chốc lát, Từ Du Mạn liền khôiphục lại thần thái, sau đó đeo kính lên cho , vừa đeo còn vừa : "Vẫn là đeo kính tốt hơn,nếu lại biết có bao nhiêu thiếu nữsay mê phục dưới quần Tây của . Xử lý những người đó là rất phiền toái."

      Phản ứng của Từ Du Mạn khiến Cố Uyên rấthài lòng, khỏi nở nụ cười.

      hổ là người mà xem trọng.

      Phải biết, trước kia những người nhìn đếnđôi mắt bên dưới mắt kính của , đều say mê đến mức cái gì cũng biết. Ngay cả vài người phụ nữ trải qua huấn luyện, cũng đem chuyện cơ mật cho biết. Xem ra, MạnMạn .

      Mạn Mạn là ai chứ? của tự nhiênkhông phải là người mà đám phụ nữ kia có thểso sánh được.

      Trương Chương Việt để tài xế lão Vương ở bên ngoài chờ. Tài xế lúc nhìn thấy Từ Du Mạnkéo tay Cố Uyên chậm rãi tới, giật nảy mình, thất thần quên mất công việc của tài xế, mởcửa cho khách.

      Từ Du Mạn và Cố Uyên cũng phải ngườihẹp hòi, bởi vì chút chuyện nàymà làm khó tài xế nhà người khác, tài xế kiếmtiền dễ dàng. Từ Du Mạn tự mình mở cửa xe, lúc chuẩn bị lên xe mới nhắc nhở : "Láixe thôi."

      Tài xế lão Vương phục hồi tinh thần lại, người mấy chục tuổi rồi, lại còn đỏ mặt. Để hóa giảilúng túng, tài xế vội vàng ngồi lên vị trí ghế lái,khởi động chân ga. Ai, cái mặt mo cũng sắp mất hết rồi. Lão Vương cũng hơi lo lắng, hai ngườikia vừa đến, có thể cướp nổi bật của ông chủ mình hay ?

      Có điều ông chủ bảo ông đến đón người ôngđón thôi, chuyện khác nằm trong phạmvi lo lắng của ông.

      Cố Uyên bởi vì là phù rể, cho nên đến sớm hơnmột chút so với người khác, cũng để chuẩn bị chút. Cho nên lúc tới giáo đường, trừ Trương Chương Việt, cha mẹ hai bên và mục sư ở đây, cũng còn người khác, cho nên cũng xảy ra tình cảnh náo động nào.

      Chính là sắc mặt của Trương Chương Việt cóchút khó coi. ta mặc bộ Tuxedo màu trắng, tôn lên vóc người gầy gò cao thẳng.Trương Chương Việt chạy đến trước mặt CốUyên, hung ác : "Chết tiệt, muốn làm hỏngsân khấu của tớ, có phải ?" Mặc đẹp trai như vậy, có phải muốn cướp nổi bật củaanh hay ? Hôm nay lại là ngày kếthôn chứ.

      "Đây chính là cậu cho người đưa tới cho tớ."

      câu , khiến Trương Chương Việt á khẩukhông đáp lại được, quả bộ đồ này là ta cho người đưa đến. Vốn thường ngày Cố Uyên đều mặc đồ màu trắng, ta căn bản chưa từng nhìn thấy Cố Uyên mặc đồ màu đen, tưởng rằng Cố Uyên mặc màu đen đẹp, khôngngờ, Cố Uyên này, mặc vào âu phục màu đenthật là chết tiệt đẹp trai.

      Trương Chương Việt khỏi suy nghĩ, bản thân mình nhờ Cố Uyên làm phù rể có phải là lựa chọn sáng suốt hay ?

      Thẩm Mặc Dư cũng thế.

      Tài xế chở Từ Du Mạn đưa đến nhà Thẩm Mặc Dư, Thẩm Mặc Dư vẫn còn trang điểm.Trương Chương Việt mời cho Thẩm Mặc Dưthợ trang điểm nổi tiếng Lý Thanh Nhiễm, là nữ sinh thanh tú.

      Lý Thanh Nhiễm bản thân là chuyên gia trangđiểm nổi danh, nhưng chính mình lại khôngtrang điểm chút nào. Nhìn thấy Từ Du Mạn vào nhà, Lý Thanh Nhiễm khẽ gật đầu.

      "Nhóc Mạn, cậu tới hơi trễ a, vốn còn muốn để cho cậu trang điểm cho tớ đấy." Thẩm Mặc Dư có chút hưng phấn ; sau đó nghiêng đầu nhìn thấy Từ Du Mạn, thế nhưng gì.

      Thẩm Mặc Dư mặc dù ở trong nhà được coi trọng thế nào, cũng có địa vị, nhưng dù sao cũng là gia tộc lớn, có nhiều bữatiệc cũng tham gia. Cho nên lễ phục vẫn haymặc. Nhưng Từ Du Mạn lại giống, ấy lại cần tham gia mấy bữa tiệc gì đó, chưa từng mặc qua lễ phục. Đây là lần đầu tiên.

      "Sớm biết liền chọn cho cậu bộ quần áo xấu xí rồi." Thẩm Mặc Dư bĩu môi, nhưng trongánh mắt vẫn có ý cười nhịn được. sớm biết Mạn Mạn là mỹ nhân, tùy tiện ăn diệnmột chút, vậy cũng là quá đẹp rồi.

      "Vậy có cần tớ đổi lại ?" Từ Du Mạnbiết Thẩm Mặc Dư giỡn với , cho nên cũng bắt đầu cười giỡn.

      " cần, phiền toái. Mặc dù có thể có bị cậu cướp mất danh tiếng, nhưng mà Thẩm MặcDư tớ là ai chứ, chút danh tiếng này, tớ mớikhông hiếm lạ đâu."

      "Đúng vậy, hai đại mỹ nhân chúng ta làm saolại thấy hiếm lạ chứ?"

      Thẩm Mặc Dư mặc áo cưới vào.

      Bộ áo cưới này của Thẩm Mặc Dư chính là lầntrước mua được ở tiệm chụp hình cưới. Vốn dĩáo cưới trong tiệm chụp cưới cũng bán, cũng biết Trương Chương Việt làm thế nào mua về. Chỉ là, bộ áo cưới này rất đẹp mắt.

      Rất nhanh việc trang điểm cho Thẩm Mặc Dưliền hoàn thành.

      thể , người ta nổi tiếng là rấtcó lý. ra trang điểm thoạt nhìn rất đơngiản, nhưng làm dễ dàng. Đặc biệt là muốn làm tốt lại càng dễ, bình thườngcần tốn thời gian rất lâu. Chỉ là, Lý ThanhNhiễm trang điểm rất mau, hơn nữa tìm ra khuyết điểm nào.

      Đôi mắt to của Thẩm Mặc Dư xem ra sáng hơnmột chút, chút tàn nhang nho mặt cũnghoàn toàn được che lại. Đôi môi xinh xắn lạicàng thêm hấp dẫn óng ánh, làm cho người ta nhịn được muốn cắn cái lên đó. Vốn là Thẩm Mặc Dư rất xinh đẹp, trang điểm như vậy, càng thêm đẹp hơn mấy phần.

      Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chờ xe hoa tới đónthôi.

      Vừa nhắc tới, xe hoa đến rồi. Thẩm Mặc Dư kéo tay Từ Du Mạn, ngồi vào trong xe hoa.

      Cha của Thẩm Mặc Dư cầm tay của giao cho Trương Chương Việt, Thẩm Mặc Dư kéo tayTrương Chương Việt, hai người chậm rãi dọctheo thảm đỏ tới.

      Trong hoàn cảnh nghiêm túc mà trang trọng, Mục Sư mở ra Thánh kinh ra.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 72

      Sau khi say rượu…!

      Mục Sư chậm rãi : " Trương ChươngViệt, có nguyện ý cưới Thẩm Mặc Dưlàm vợ, cho dù vui hay buồn, địa vị cao hay thấp, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều ấy,quý trọng ấy, cho đến chết?"

      "Tôi nguyện ý."

      Dưới tình huống ai chú ý, cách xa chỗ đứng của Thẩm Mặc Dư và TrươngChương Việt, phù rể nắm tay phù dâu. CốUyên thâm tình chân thành chăm chú nhìn Từ Du Mạn, : " nguyện ý."

      Mục Sư tiếp: " Thẩm Mặc Dư, cónguyện ý gả cho Trương Chương Việt, chodù vui hay buồn, địa vị cao hay thấp, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều ấy, quý trọng ấy, cho đến chết?"

      "Tôi nguyện ý."

      Từ Du Mạn gì.

      "Tại sao ?"

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên có chút vui,mới chậm rãi : "Như vậy liền muốn em gả cho ? có cửa đâu."

      "Vậy như thế nào mới nguyện ý gả?"

      "Cái này sao, cần em , mà phải tự biết." Từ Du Mạn đánh chết cũng nghĩ đến, cuối cùng Cố Uyên lại nghĩ ra biện pháp như vậy.

      "…"

      Thẩm Mặc Dư và Trương Chương Việt traochiếc nhẫn xong rồi.

      "Bây giờ chú rể có thể hôn dâu rồi."

      Trước mắt bao nhiêu người, Trương ChươngViệt hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm MặcDư. Chết tiệt, từ lúc nhìn thấy Thẩm Mặc Dư, muốn làm như vậy, cư nhiên lại để choanh đợi lâu như vậy.

      Từ Du Mạn dường như biết bước kế tiếp Cố Uyên muốn làm gì, vừa định né ra, bị kéo vào trong ngực. Đôi môi ấm áp của đặtlên môi .

      Phía dưới còn có nhiều khách khứa như vậy,đáng ghét, rốt cuộc muốn làm gì chứ? Từ Du Mạn càng giãy giụa, Cố Uyên hôn càng sâu. dần dần hiểu điểm này, ngừng giãy giụa, hônđáp lại . ra, cũng thích cảm giác cùng hôn môi.

      Sau khi Cố Uyên buông Từ Du Mạn ra, vươncái lưỡi ra liếm liếm đôi môi đỏ mọng mới vừa bị giày xéo của mình.

      Con ngươi màu đen của sau khi chứng kiếnđộng tác của , càng trở nên sâu thẳm: "MạnMạn, em quyến rũ ."

      "Ha ha, vậy sao?" Từ Du Mạn suy nghĩ, nếu như Cố Uyên lấy mắt kính xuống, dùng ánh mắt như vậy nhìn , nhất định buông vũkhí đầu hàng.

      Bắt đầu tiệc rượu rồi. Chú rể và dâu nắm taynhau tới từng bàn mời rượu.

      Cố Uyên và Từ Du Mạn theo phía sau hai người.

      Nhiệm vụ của Cố Uyên là ngăn cản rượu cho Trương Chương Việt, còn nhiệm vụ chính của Từ Du Mạn là ngăn cản rượu cho Thẩm MặcDư.

      "Mạn Mạn." Từ Du Mạn nghe được sau lưng có thanh hơi đè nén, sửng sốt chút, sau đó bình tĩnh xoay người: "Xin hỏi, Âu Dương tiênsinh gọi tôi có chuyện gì ?"

      Âu Dương Nhất Phàm mấy ngày rồi khônggặp Từ Du Mạn. Lúc đầu còn tới, sau đó căn bản là mỗi lần đều bị Từ Du Mạn ngăn ởngoài cửa, hoặc đối xử lạnh nhạt, cũng thể nào đến bệnh viện thăm được nữa. Nghe chủ tịch tập đoàn Trương thị kết hôn, vốn lúc nhận được thiếp mời, muốntham gia, rất phiền, nhìn người khác kết hôn chắc chắn làm cho mình thấy ngột ngạt. Nhưng chợt nhìn thấy tên của dâu tấm thiệp, mới quyết định tham gia.

      Thẩm Mặc Dư? Là Thẩm Mặc Dư đó sao? Nếu như vậy, Mạn Mạn nhất định chứ? lâu cũng chưa được nhìn thấy Mạn Mạn rồi, rất nhớ. A, mới mấy ngày như vậy mà nhớ đến mức trong lòng thấy đau rồi. Chính cũng khó tưởng tượng được, thời gian hai năm qua làm sao mà sống .

      Quả nhiên, trong hôn lễ của Trương Chương Việt thấy được Mạn Mạn. Mạn Mạn đẹp quá, rất đẹp.

      Vốn muốn đợi sau khi hôn lễ kết thúc tìm Mạn Mạn chuyện riêng chút, nhưng lạithấy Mạn Mạn với Cố Uyên coi ai ra gìmà hôn môi, nhịn được nữa. Dựavào cái gì? Dựa vào cái gì mà trông coi hai năm này lại phải chắp tay nhường cho người ta như vậy, tiện nghi cho cái người Cố Uyên biết ở đâu chạy tới này.

      Âu Dương Nhất Phàm làm sao biết, hai năm của ta sao có thể so sánh với mười hai năm giữa Cố Uyên và Từ Du Mạn đây? Vẫn nhưvậy, nghe được Từ Du Mạn lạnh lùng xa cáchgọi là Âu Dương tiên sinh, trong lòng Âu Dương Nhất Phàm vẫn hơi thương tâm. Chỉ là,đoạn thời gian trước, luyện thành thân kim cương vỡ rồi. Âu Dương NhấtPhàm giống như nghe được lời của , cười : "Mạn Mạn, có thể cùng chuyện lát ?", giọng của ÂuDương Nhất Phàm mang theo ý thỉnh cầu hènmọn. cao cao tại thượng, cũng chỉ có ở trước mặt , mới có thể hèn mọn như vậy.

      Nhưng Từ Du Mạn căn bản cũng quan tâm giọng điệu của Âu Dương Nhất Phàm rốtcuộc là cao ngạo hay là hèn mọn, "Âu Dương tiên sinh, tôi nghĩ, tôi và cũng có gì để ."

      "Mạn Mạn..."

      "Được rồi, Âu Dương tiên sinh, tôi tại rất bận. Hơn nữa, thích làm trò cười cho người ta cứ tiếp tục biểu diễn, tôi thích, thứcho tôi theo cùng." Từ Du Mạn sắc bénnói.

      Lời của giống như là lưỡi dao, hung hăng khoét vào trái tim chồng chất vếtthương của Âu Dương Nhất Phàm, "Mạn Mạn, chẳng lẽ phạm lỗi lần lại thể được tha thứ sao?"

      "Dĩ nhiên phải." Từ Du Mạn chợt cườinói.

      Âu Dương Nhất Phàm nhìn nụ cười của mà hơi thất thần. bao lâu rồi, Mạn Mạn bao lâu chưa cười với rồi? Âu Dương NhấtPhàm kích động tột đỉnh, cho nên cũng chú ý tới mỉa mai trong mắt , "Mạn Mạn, em tha thứ cho rồi sao?" Từ Du Mạn nhìn Âu Dương Nhất Phàm gì.

      Cố Uyên qua ôm eo của Từ Du Mạn, Mạn Mạn là người của , ai dám nghĩ giống nhưvậy, tên đàn ông này… Mắt kính của Cố Uyênđã che giấu tia nguy hiểm trong đáy mắt ,"vô hại" mà khách khí : "Dĩ nhiên… là thể rồi. Mạn Mạn phải là những ngu xuẩn kia, đàn ông vừa dỗ dành liềnkhông sao nữa. ấy chính là người có nguyêntắc, chuyện gì có thể tha thứ, chuyện gì thể tha thứ, trong lòng hiểu ràng." Tên đànông này cư nhiên cưỡng bức Mạn Mạn của ,chết vạn lần cũng đủ.

      Từ Du Mạn nghe lời của Cố Uyên, khóemiệng tự chủ giật giật, Cố Uyên này thậtsự tính kế đây mà. Nếu như tha thứ cho Âu Dương Nhất Phàm, có phảichính là thừa nhận đúng là ngu xuẩnkhông có nguyên tắc hay .

      Người đến xem kịch vui càng lúc càng nhiều,Từ Du Mạn cơ hồ trở thành nhân vật chính của cả bữa tiệc. Đây cũng phải là mong muốncủa nha, "Tôi tôi bận." Từ Du Mạnkhông nhịn được xong, rồi nhìn vị trí củaThẩm Mặc Dư, vội vã qua đó.

      Âu Dương Nhất Phàm, muốn để ý,ánh mắt có ý tốt của những người đó, côcàng thêm chán ghét.

      Từ Du Mạn rời , Âu Dương Nhất Phàm còn muốn theo qua đó, lại bị Cố Uyên ngăn lại.

      Cố Uyên tiến tới bên tai Âu Dương Nhất Phàm,thanh giống như ác ma xuyên thấu lỗ tai củaÂu Dương Nhất Phàm: "Đừng đến gần ấy nữa. tại có thời gian, có thể dùng thờigian này suy nghĩ xem nên làm như thế nào đểthanh toán chuyện trước kia ." Âu DươngNhất Phàm cả kinh, Mạn Mạn ấy lại sựkiện kia cho Cố Uyên biết? Âu Dương NhấtPhàm có loại cảm giác, Mạn Mạn sựđã rời khỏi . Chính là lần đó Mạn Mạn dùng cái chết để ép buộc , lúc ở bên Tả Minh, cũng có loại cảm giác này.

      Đồng thời, Âu Dương Nhất Phàm cũng sâucảm nhận được cảm giác áp bách từ ngườiCố Uyên truyền tới, sắc bén, cao ngạo. Nhưng nếu như – Âu Dương Nhất Phàm là mộtngười đàn ông dễ dàng buông tha như vậy, liền có khả năng tay trắng dựng nghiệp,sau đó lại làm công ty phát triển lớn như vậy.

      "Nếu như là , dễ dàng buông tha như vậy sao?" Âu Dương Nhất Phàm hỏi ngược lại.

      sao? Làm sao có thể buông tha chứ? Cố Uyên chợt có chút hiểu được cảm nhận của Âu Dương Nhất Phàm. Nhưng có thể hiểu được, có nghĩa là tha thứ.

      "Vậy… chúc nhiều may mắn." Cố Uyênliếc mắt liền thấy được bóng dáng của Từ Du Mạn, sau đó bước những bước chân ưu nhã tới bên . Trước khi , quên quét mắt vòng nhìn Âu Dương Nhất Phàm và cả những gã đàn ông mới vừa rồi ngẩn người nhìnTừ Du Mạn.

      Cố Uyên đẩy Từ Du Mạn vào trong xe, lạnhgiọng với tài xế: "Lái xe."

      Tài xế nhận được chỉ thị của , đạp chân ga, chiếc xe màu đen chạy băng băng liền biến mấttrong màn đêm. Chiếc xe này phải là chiếc xe lúc đầu tới đón Cố Uyên và Từ DuMạn nữa.

      "Thiếu gia, về nhà sao?" Tài xế quay đầu lại,hỏi Cố Uyên.

      " cần, tiểu khu Hoa Dương."

      Cố Uyên có cách nào với mẹ của . Trước kia bọn họ từng ở thành phố A khoảng thời gian, cũng chính là lúc Cố Uyên quen biết Từ Du Mạn. Sau đó lại điAnh, cha của lại thăng chức, từ thành phố A trực tiếp điều làm tư lệnh quân khu Yên Kinh, căn nhà này cũng chưa trở về qua.Chìa khóa căn nhà ở chỗ cha , mà tớithành phố A, cha cũng ủng hộ, cho nên mượn chìa khóa của cha mình, dĩ nhiên là có chỗ ở.

      Ngày đó sau khi gọi điện thoại cho mẹ xong, ngờ mẹ cư nhiên lại lén trộmchìa khóa nhà từ chỗ cha , hơn nữa tìm về chú Tiền – người trước kia từng làm tài xế cho nhà bọn họ khi bọn họ còn ở thành phố A, còncó thím Linh nữa.

      Theo ý tứ của mẹ chính là con trai của bà sao có thể ăn nhờ ở đậu mà có nhà riêng của mình chứ? Sao có thể để cho con dâu của bà phải chịu uất ức chứ?

      Cố Uyên đẩy Từ Du Mạn xụi lơ người mình ra. Con sâu rượu này, uống nhiều rượu như vậy, quản cũng quản được. Thiệt là,còn ói hết lên người nữa chứ.

      Bộ âu phục màu đen mà Cố Uyên mặc lúc đầu sớm còn nữa, mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi bên trong, giống như thường ngày.

      Đối với Từ Du Mạn xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào ghế, đôi mắt mở to, ánh mắt long lanhnhư nước nhìn thẳng vào , trong lòng căng thẳng, khỏi nuốt nước miếng cái, ràng có thể nhìn thấy hầu kết của anhchuyển động lên xuống.

      Nhìn Từ Du Mạn thoải mái nhích tới nhích lui, Cố Uyên có chút nỡ, trước sau đều nỡ có chút tốt nào đối vớicô. kéo lên, để thoải mái tựa vào người mình.

      Từ Du Mạn bị Cố Uyên kéo qua liền ngoan ngoãn tựa vào người , hơn nữa đôi tay còn vòng ôm lấy cổ của , si ngốc cười :"Em biết ngay ôm em mà, ha ha."

      Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn hai gò má của bởivì say rượu mà càng thêm hồng hào, nhịn được nhéo nhéo, "Đúng vậy, em chính là ăn sạch rồi."

      Ăn? Từ Du Mạn nghiêng đầu suy nghĩ chút. đúng, thầy Cố sai rồi, có ăn thầy Cố nha, "Em có ăn nha." mượn người Cố Uyên làm nơi chống đỡ, dùngsức ngồi dậy, ngồi lên người của , sau đó hai tay nâng mặt của lên, cặp mắt mê ly nhìn Cố Uyên, ngơ ngác suy nghĩ chút, lại dùng sức lắc đầu: "Thầy Cố, em khôngcó ăn nha."

      "Vậy… em có muốn ăn hay ?" Thanh âmcủa trở nên hơi khàn khàn, so với bìnhthường thêm chút từ tính, thêm chút hấpdẫn.

      Từ Du Mạn đối mặt với , ngồi ở người , hai người vừa khéo chặt chẽ dán sát vàomột chỗ, đây chính là khảo nghiệm cực lớn đốivới . Huống chi, uống say, càng muốn trông cậy ngoan ngoãn nhiều hơn. Nhưng côkhông ngoan mà ở người giãy giụa, lên lên xuống xuống, ma sát với . chỉ cảm thấy nóng quá, rất muốn Mạn Mạn.

      trở nên nóng rực, ngay cả chính cũng cảm thấy nóng đến dọa người. Cố Uyên lo lắngchính mình khống chế được mà ở chỗ này muốn Mạn Mạn.

      Từ Du Mạn nào biết chút tâm tư kia của CốUyên. Vốn cảm thấy lên lên xuống xuống như vậy chơi rất vui, rất… thoải mái. Nghe được lời của , nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc có muốn ăn hay .

      Xem ra bộ dạng hình như ăn rất ngon. Từ Du Mạn đưa cái lưỡi thơm ra liếm môi cái. Côcảm thấy cổ họng hơi khô, cảm thấy rất nóng.

      Cố Uyên cảm thấy chính mình cũng bị Từ Du Mạn bức cho điên rồi. ra, chuyện chân chính muốn bức điên vẫn còn ở phía sau. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi.

      "Mạn Mạn, muốn ăn sao?" Cố Uyên vừa , vừa ấn nút để nâng tấm ngăn giữa bọn họcùng tài xế lên. Cái vách ngăn này chỉ để tài xế phía trước thấy được phía sau, hơn nữa còn có chức năng cách , nghethấy gì. Đây đúng là thiết kế cần thiết để ‘xe chấn’ a. tại chết cáithiết kế này.

      Xem ra, ăn rất ngon nha.

      Từ Du Mạn rốt cuộc quyết định, ôm lấy mặt của Cố Uyên liền cắn xuống cái.

      "Ưmh…" Cố Uyên hết rồi, MạnMạn là ăn, chính là ăn, giống như ăn sườn ăn thịt vậy, muốn xơi tái luôn.

      Tại sao đều có mùi vị gì? Từ Du Mạn cóchút nản lòng mà nghĩ. Miệng cũng buông ra. Nhìn ngon, ra ăn ngon chútnào. Vừa định xuống, lại bị Cố Uyên ôm lấy. Cái xung động này lại lần nữa đánh thẳng vào yếu ớt của .

      "Ưm…" Cố Uyên cố nén suy nghĩ muốn kíchđộng, cố gắng để thanh của chính mình trởnên nhu hòa chút. Ngàn vạn lần khôngđược hù sợ Mạn Mạn, "Mạn Mạn, em muốnăn, sao bây giờ lại ăn?"

      "Ăn ngon." Từ Du Mạn bĩu môi.

      Cảm thấy phía dưới có thứ gì đó chống lên ,càng lúc càng cứng rắn, càng lúc càng nóng bỏng, Từ Du Mạn cảm thấy hơi khó chịu, muốnthoát khỏi cảm giác nóng rực xa lạ kia. Cố Uyênsao có thể để cho né ra chứ? Gia tăng thêmsức lực, ôm cơ thể mềm mại của đè trênngười .

      " cho em ăn ngon, có muốn hay ?"Lúc này Cố Uyên giống như sói xám lớn, bàybố cái bẫy, từng bước dẫn dụ Tiểu BạchThỏ vào, rơi vào trong bẫy của mình.

      "Muốn."

      Từ Du Mạn say rượu thanh càng thêm mềmmại.

      Cố Uyên nghe được thanh non nớt của ,rốt cuộc nhịn được nữa, hôn lên đôi môithơm kiều diễm ướt át của .

      Từ Du Mạn cảm giác có cái gì đó chui vàomiệng của , mềm mại, lành lạnh, còn trơn bóng. Bởi vì cảm thấy thứ kia ở trong miệng của lộn xộn khắp nơi, chơi rất vui, muốncắn nó, sau đó ăn hết. Nhưng mỗi lần hàm răngcủa vừa đến gần thứ đó, nó cư nhiên lại mất, chính là để cho cắn được.

      Nhưng Từ Du Mạn thông minh nhìn thấu quy luật. Cái thứ ngọt ngào, mềm mại kia hình như thích bị bắt được, ngược lại thích đầulưỡi của hơn. Bởi vì nó luôn tìm đến đầu lưỡi của cùng chơi đùa.

      Ưm, dùng đầu lưỡi ăn cũng tồi, mùi vị rấtngon. Dù Cố Uyên dùng đầu lưỡi của mình trêu đùa đầu lưỡi của , cũngchủ động dâng đầu lưỡi của chính mình lên.

      Nóng quá, nóng quá…

      Từ Du Mạn cảm thấy mình giống như bịnướng ở trong lửa vậy.

      "Thầy Cố, em nóng quá." Thừa dịp Cố Uyênbuông ra để cho hít thở, Từ Du Mạn đáng thương .

      Oanh…

      Cố Uyên cảm giác mình sắp nổ tung. Mạn Mạn, là đến đòi mạng của .

      "Nóng cởi quần áo ra, ngoan."

      Từ Du Mạn luôn cảm thấy mình là đứa bé ngoan ngoãn, cho nên ngoan ngoãn chuẩn bị cởi quần áo. Nhưng quần áo mặc phảiáo T-shirt giống như bình thường, dễ dàng liền cởi ra được, chính là mặc lễ phục. TừDu Mạn thử lâu cũng cởi xuốngđược, gấp đến độ sắp khóc lên.

      Cố Uyên vẫn thưởng thức Từ Du Mạn cởiquần áo, nhìn bộ dạng muốn kéo quần áoxuống lại kéo được, tình trong lòngliền trao lên a, mãnh liệt sục sôi. Mắt thấy côgấp đến mức sắp khóc, cũng trêu chọc nữa, "Ngoan, cởi cho em."

      "Dạ." Có người giúp cởi cái thứ bất tiện kiaxuống, cớ sao lại chịu chứ.

      Bộ lễ phục này lúc Từ Du Mạn vừa mặc vào thìvừa khéo vừa người, chặt chẽ dán sát người . Cố Uyên thử chút, muốn đưa bàn tay của vào trong cũng được. thể làm gì khác hơn là giúp cởi quần áo ra.

      Khó trách Mạn Mạn cởi được, y phục này rất khó cởi. nỗ lực lâu, khiến chờ cũng có chút sốt ruột rồi, mới giúp cởi xong.

      "Ưm…" Từ Du Mạn biết mình đây sao lại giống như biết gì, chỉ có thể phátra thanh đơn điệu ‘ưm’ này.

      Từ Du Mạn mềm mại khiến Cố Uyên than thở.

      Da thịt của quá non rồi, mấy cái liền để lạidấu vết hồng hồng.

      "Thầy Cố…" Từ Du Mạn hơi híp mắt, lắp bắp khẽ gọi.

      "Ngoan, gọi là ông xã." Cố Uyên nhàngthổi khí lên nơi đẫy đà của , lời có chútmơ hồ .

      Từ Du Mạn nghe được, nhưng cũng nhưý nguyện của , "Thầy Cố… a… …." câu ‘thầy Cố’ vừa ra khỏi miệng, Cố Uyên liền dùng lực cắn xuống, Mạn Mạn ngoan.

      "Mạn Mạn, hửm? Gọi là ông xã ."

      được, thầy giáo chính là thầy giáo, sao lại là ông xã chứ? Từ Du Mạn vẫn lắc đầu.

      "Có gọi ? Hả?" Tay của Cố Uyên xẹt quangười , ý vị uy hiếp rất nồng.

      Từ Du Mạn vẫn thỏa hiệp.

      Rất tốt, rất tốt. Mạn Mạn phải dễnhư vậy bị người khác uy hiếp, phảidễ như vậy liền bị tình dục (cua đồng) chiếmthế thượng phong. Nhưng ở trước mặt của như vậy là được, ngoan nha.

      "Muốn ?"

      Cố Uyên tiếp tục dụ hoặc .

      "Muốn, thầy Cố, cho Mạn Mạn ."

      "Ngoan, gọi là ông xã cho." Cố Uyên a, đây gọi là gì chứ? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?

      Từ Du Mạn chịu nổi cảm giácngưa ngứa và hư như vậy, vội vàng muốn được lấp đầy. Rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp,"Ông xã."

      "A…"

      Cố Uyên chợt đem ngón trỏ của mình chen vào trong vườn hoa của , "Ôm lấy cổ của ."Năng lực tự kiềm chế mà luôn kiêu ngạo ở trước mặt liền biến mất hầu như còn.

      Hai người phù hợp đến chê vào đâuđược.

      Rất nhanh, Từ Du Mạn chợt bất động, mắt cũngnhắm lại, đôi tay càng thêm ôm chặt, thân thểcàng ngừng di chuyển. Hồi lâu, mớiyên tĩnh lại.

      Được rồi, Mạn Mạn được thỏa mãn, nhưnganh sao? Cố Uyên cúi đầu nhìn cái lều nhỏcủa mình. chủ ý xông vào đầu.

      "Mạn Mạn, giúp thầy chút nha." Cố Uyênnói xong liền phát , cư nhiên tựchủ lại gọi mình là thầy, ha ha, bị Mạn Mạn ảnh hưởng.

      "Hả?" Từ Du Mạn chợt cười, mới vừa rồi thầyCố làm cho rất thoải mái, hình như cũngcó thể khiến thầy Cố thoải mái đấy.

      Làm Cố Uyên hoàn toàn nghĩ tới là Từ Du Mạn chợt đứng lên khỏi người , rồi ngồisang chỗ bên cạnh, sau đó tháo dây lưng của CốUyên, giúp kéo khóa kéo ra.

      "Ai dạy em? Hả?"

      "Ha ha, là tiểu Thương."

      Cố Uyên chán nản. Mạn Mạn đến cùng còn làm những gì a?

      Cư nhiên lại xem loại phim này. Xem ra, về sau phải trông nom cẩn thận mới được. Mặc dùanh cũng rất hưởng thụ phúc lợi này.

      "Này, Mạn Mạn lại học được cách dùngmiệng…" Cố Uyên khàn giọng .

      "Có a." Từ Du Mạn "ngây thơ" đáp.

      "Vậy Mạn Mạn…"

      "Ha ha, có phải thầy Cố muốn em dùng miệnghay ?"

      "Mạn Mãn, giúp thầy, có được ?"

      " thể. Mạn Mạn chỉ dùng miệng giúp ôngxã thôi."

      "Mới vừa rồi em phải gọi là ông xã sao?"

      "Vẫn được."

      " làm?" Cố Uyên có chút uể oải.

      " làm. Chỉ dùng tay."

      Động tác tay Từ Du Mạn tăng nhanh, hôhấp của Cố Uyên càng lúc càng thô, dần dầncũng quản có muốn dùng miệng haykhông. Lúc chất lỏng màu trắng đục phun ra, Cố Uyên nghĩ đến nhất định phải sớm chútcưới về nhà, Mạn Mạn tiểu Tinh, lấy về nhà cất giấu, để cho người khác nhìn thấy.

      xe cũng may có khăn giấy. Cố Uyên giúpTừ Du Mạn lau sạch , sau đó lại giúp mặc quần áo tử tế, rồi ôm vào trong ngực, nhènhẹ vuốt lưng , rất nhanh, Từ Du Mạn liền ngủ thiếp .

      Cố Uyên cầm điện thoại lên, sau đó tìm bấm sốđiện thoại của lão Tiền, lạnh giọng : "Có thể rồi."

      Lão Tiền nhìn điện thoại cúp, vui mừng cười cười. Sau đó ông ta gọi điện thoại cho bà chủ:"Phu nhân, thiếu gia làm rất lâu."

      "Ha ha, dĩ nhiên. Con trai của tôi, làm sao có thể nhanh như vậy? Nhìn xem bao nhiêu thời gian a?" Mẹ của Cố Uyên cười ha ha xong, sau đó có chút bỉ ổi hỏi câu hỏi này.

      Bà vốn định gọi điện thoại cho Cố Uyên, biết làm sao, cư nhiên gọi điện thoại cho lão Tiền trước, hỏi con trai mình làm gì, lãoTiền ấp úng, bà cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi. Vì vậy, bà để cho lão Tiền tính toán thời gian chút.

      "Phu nhân, từ lúc thiếu gia cho nâng vách ngănở giữa lên đến bây giờ hai tiếng 12 phút rồi."

      "Ừ, hổ là con trai của tôi. Lợi hại."

      Mẹ của Cố Uyên cũng chính là Tôn Tôn. Trong lòng bà khen chính mình là người mẹ minh cỡ nào, có bản lĩnh biết trước cỡ nào. Chiếc xe này chính là bà chọn, chính là nhìn trúng cái vách ngăn ở giữa. Ha ha, quả bàkhông đoán sai.

      Con trai mình nhiều năm như vậy, người bạn cũng chưa từng có, chưa bao giờ quan hệ nam nữ bừa bãi, vẫn luôn giữ mình trong sạch. tại cũng 26 tuổi rồi, cũng chính là làm xử nam 26 năm rồi, bà vốn có chút lo lắng con trai mình có phải nơi đó được hay . Xem ra, lo lắng của bà là dư thừa rồi.

      Nhớ ngày đó, bà ít lần đưa phụ nữ lêntrên giường của chính con trai mình ; mấy người trẻ tuổi, quyến rũ, lão luyện, loại hìnhnào bà cũng đều tìm, kết quả mỗi lần đều là bị chính con trai của mình làm cho chạy ra ngoài. Rốt cuộc có lần bà khóc hỏi con trai rốt cuộc là được hay là thích đàn ông, dù sao tại đồng tính nam quá nhiều, hơn nữacó ít đàn ông bên cạnh con trai mình,cho nên bà mới lo lắng. Rốt cuộc con trai nóithật cho bà biết rồi, ra vẫn còn nhớ đến lúc trước.

      Tôn Tôn là người mẹ dân chủ, cho dù khôngdân chủ, chuyện liên quan đến Cố Uyên, cũng nhất định phải dân chủ. Bà cũng muốncon trai mình cả đời là hòa thượng.

      Ông già đáng ghét kia, lại hiểu đạo lý này. Chẳng lẽ ông ta muốn Cố Gia bọn họ người nối dõi sao?

      Tính tình của con trai, ông ấy cũng phải biết.

      Nghĩ đến điểm này, Tôn Tôn khỏi thởdài, chuyện cái chìa khóa lão già trong nhà đãbiết, bây giờ còn chiến tranh lạnh với mình đấy. Xem ra, mấy thứ đồ tình thú đặt hàngcó thể lấy ra dùng rồi.

      Tôn Tôn cúp điện thoại.

    3. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 73

      Cố Uyên và dì cả mẹ sựrất có duyên!

      Hai giờ, xe liên tục loanh quanh trong thành phố, cuối cùng nhận được chỉ thị của Cố Uyên, trong chốc lát xe liền tới chung cư Hoa Dương. Chú bảo vệ nhìn thấy người đến là Cố Uyên, liền để cho vào.

      Xe dừng dưới lầu tòa nhà mà Từ Du Mạn ở. Cố Uyên mở cửa xe, bế lên. Từ Du Mạn nghingờ mở to mắt, nhìn thấy người ôm mình là Cố Uyên, lầm bầm hai tiếng, rồi tiếp tục vùi vào trong ngực của Cố Uyên mà ngủ.

      Mở cửa, Cố Uyên đặt Từ Du Mạn lên ghế sa-lon, vào phòng tắm xả nước. Thử độ ấmcủa nước xong, ôm vào phòng tắm,chuẩn bị tắm cho .

      Thân thể xinh đẹp của Từ Du Mạn hoàn toànhiện ra ở trước mặt , có thể , cả quá trìnhtắm đối với Cố Uyên mà vừa là hưởng thụ lại vừa là loại hành hạ.

      Từ Du Mạn ngược lại thoải mái, động cũng hề động chút. Giúp tắm xong,ngay cả quần áo Cố Uyên cũng mặc chocô, mà ôm vào phòng ngủ, đắp kín chăn, sau đó tắm.

      Cố Uyên lau đầu, mê luyến nhìn Từ Du Mạnđang ngủ say sưa giường.

      Mạn Mạn của .

      Nằm xuống, ôm vào trong ngực, trong lòng Cố Uyên lại hề nghĩ chuyện khác, chỉđơn thuần ôm , rất nhanh liền ngủ thiếp .

      Lúc Từ Du Mạn tỉnh lại, phát Cố Uyênđang ôm , hơn nữa tay còn đặt ở người . Tình cảnh này rất giống với lần đó Cố Uyênuống rượu say. phải lần đầu tiên ngủ chung với Cố Uyên, nên Từ Du Mạn cũng có phản ứng quá lớn. Nhưng khi vénchăn lên, liền còn bình tĩnh như vậy nữarồi.

      người , phủ đầy những ấn ký màu tímmàu đỏ chi chít. Từ Du Mạn còn là đơn thuần, dĩ nhiên biết đây là cái gì. Từ phía dưới còn mơ hồ truyền đến loại cảmgiác khác thường, cảm thấy cảm giác rất lạ lẫm.

      Từ Du Mạn đánh thức Cố Uyên. mở mắt ra nhìn thấy con ngươi màu đen của .

      Lần đầu tiên Cố Uyên ngủ nướng, còn chưatỉnh ngủ, thanh lành lạnh giốngthường ngày, ngược lại còn có chút lười biếng:"Sao vậy? Hôm nay chủ nhật cần học mà."

      "Thầy Cố, đây là xảy ra chuyện gì?" Từ Du Mạn chỉ vào ấn ký màu tím hồng trước ngực, ra là ôm tâm tình gì.

      "A, chính là chuyện em thấy a." xong, Cố Uyên còn đem tay từ trong chăn chăn vươn raphủ lên bóp mấy cái. Sáng sớm, lại để cho nhìn cái này, đây phải là cố ý hấpdẫn sao. Phải biết, sáng sớm đàn ông chínhlà dễ kích động nhất a.

      Từ Du Mạn đẩy tay của Cố Uyên ra, dùng chăn che người lại, "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?"

      " nhớ ?" Cố Uyên hơi híp mắt. MạnMạn từng nhìn ánh mắt mang mắt kính của rồi, tại ở đây chỉ có hai ngườibọn họ, cần thiết đeo kính. Cho nên Cố Uyên liền đeo kính.

      "Em uống say hả?" Từ Du Mạn .

      "Ừ."

      " cái tên mặt người dạ thú, lịch bại hoại,sói đội lốt cừu này. biết xấu hổ mà làm kỹ sư nhân cách của loài người, giáo viên vĩ đại cao quý nhất sao? Cư nhiênthừa dịp em uống say, lại thực loại hành vi cần thiết sau khi cưới này!" cho cùng, trong lòng Từ Du Mạn vẫn có chút thoải mái. vốn là truyền thống, lòng cho rằng chỉ có kết hôn mới có thể làm chuyệnđó, cư nhiên trước khi cưới liền… Hơn nữa hai lần đều là say rượu. Chỉ là, thôi, Từ Du Mạn cũng trách Cố Uyên, những lời nàycũng chỉ là để che giấu bối rối và chút cảmgiác thoải mái trong lòng mình.

      Nếu Âu Dương Nhất Phàm biết chuyện này, chỉsợ là lòng muốn chết cũng có rồi. Tại sao chuyện giống như vậy rơi vào người hắnchính là vĩnh viễn được tha thứ, mà rơi người Cố Uyên có thể tha thứ?

      ra trong lòng Từ Du Mạn, và khôngyêu được phân định rất ràng.

      Cố Uyên biết Từ Du Mạn cũng tức giận,trong lòng phải vui mừng bình thường.Cố ý khiến hiểu lầm, cũng là muốn xemthử thái độ của . tại, rất hài lòng vớithái độ của , rất hài lòng, "Vậy, nếu chúng ta lập tức đăng ký?"

      "Làm ơn, em mới 19 tuổi, có được ?" Từ Du Mạn có gì để .

      "Bọn A Việt phải cũng kết hôn rồi sao?"

      "Bọn họ còn chưa đăng ký đâu đấy."

      "Vậy chúng ta cũng làm tiệc mừng trước?" Cảm giác tệ.

      " được." Từ Du Mạn nghiêm khắc cự tuyệt, "Đúng rồi, em còn là học sinh của đó,sao có thể biết xấu hổ mà làmchuyện như vậy với em?"

      "Em tại là học sinh của , về sau là cáigì của còn chưa xác định đấy. Huống chi, quan hệ giữa hai chúng ta bây giờ chỉdừng lại ở quan hệ thầy trò."

      "Trừ quan hệ thầy trò còn có quan hệ gì chứ?"Từ Du Mạn nhất định thừa nhận. Cònchưa phát , bọn họ trần truồng ở giường như vậy bàn luận hai người có quan hệgì là chuyện buồn cười cỡ nào.

      "Chính là quan hệ như vậy." Cố Uyên kéo lên người mình đè xuống, Từ Du Mạn nhậnthức , mặt chợt đỏ hết lên.

      Chỉ là, vẫn trẻ con mạnh miệng, "Loại quan hệnày là quan hệ bạn giường sao?"

      Cố Uyên lần nữa chán nản, muốn gõ đầu của ra xem bên trong rốt cuộc chứanhững gì, cả ngày lẫn đêm cứ nghĩ những thứnày, "Xem trong tiểu thuyết sao?"

      " phải. Là viết." Cố Uyên nhiềulời, kéo tay qua, đặt lên bộ vị nào đó của mình. Chỉ thấy mặt của đỏ hơn mấy phần.

      "Ha ha. tại biết xấu hổ sao? Tối hôm qua cũng là em chủ động đấy. Có điều em chỉ dùngtay giúp , bảo em dùng phương pháp khácgiải quyết cho , em cũng muốn."

      Nhìn thấy phản ứng của Mạn Mạn khi hiểulầm, biết thái độ của là tốt rồi. định vẫn để cho tiếp tục hiểu lầm, biết trong lòng Mạn Mạn thoải mái. Cố Uyêncó chút uất ức . Bất quá, nhìn thấy đôi mắt của Mạn Mạn đột nhiên sáng lên, cũng cảm thấy uất ức tí nào, cảm thấy đều đánggiá. nhịn cứ nhịn thôi.

      " là… em tối hôm qua… em chỉ dùngtay…?" ra bọn họ có…. cũng biết, thầy Cố phải người như vậy.

      "Ừ. Đáng thương cho a." Cố Uyên cố ý khoa trương . Quả nhiên, bộ dạng đáng thương tội nghiệp này của gợi ra lòng trắc của , sau đó, đồng ý… lại dùng taygiúp giải quyết.

      Trở lại trường học, chính là đợt thi giữa kỳ rồi.Mặc dù Từ Du Mạn thời gian dài học,nhưng lớp mười hai vốn căn bản cũng sẽkhông học thêm nội dung gì mới, căn bản chính là ôn tập nội dung trước kia. Căn bản của mặc dù có bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng đến nỗi quá lớn.

      Đầu tiên là thi ngữ văn. Tốc độ Từ Du Mạn làmbài ngữ văn từ trước đến giờ đều rất nhanh. Còn gần tiếng nữa mà hoàn thành rồi. chán đến chết nằm bò ra bàn suy nghĩ tiểuthuyết của mình bước kế tiếp nên tiến triển nhưthế nào, bất chợt bụng quặn đau hồi,sau đó cảm giác cỗ chất lỏng ấm áp trào ra ngoài.

      Từ Du Mạn biết, đây là dì cả mẹ tới thăm mình. Nhưng có chút buồn bực, cái đó của từ trước đến giờ rất chuẩn, tháng này cư nhiên lại tới trước tuần, căn bản chưa hề chuẩn bịa.

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên ở trong phòng thi qua lại dò xét, trong lòng hận hận. Đều là .

      Trước khi Cố Uyên tới, Từ Du Mạn ngoại trừ lần đầu tiên liền chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Nhưng sau khi tới, lần đầu tiên ởtrường học, quên mất chuẩn bị, còn bị phát . Lần thứ hai là vừa đến bệnh viện nằm viện bao lâu. Đoạn thời gian đóđúng là hành hạ chết . Chân tiện,vật kia lại thể để cho người khác thaygiúp. khổ cực như vậy, chính là bởi vì . tại lần này cư nhiên lại tới trước tuần, là đủ buồn bực.

      Mà nguyên nhân gây ra buồn bực chính là Cố Uyên.

      Vừa đau, tại lại trong cuộc thi, Từ Du Mạn ôm bụng hung hăng trợn mắt trừng CốUyên cái.

      Tâm linh cảm ứng phải có, đâychính là tâm linh tương thông . Từ Du Mạnmới vừa trừng , liền nhìn tới .

      Sắc mặt của Mạn Mạn có chút tái nhợt, vớikinh nghiệm hai lần trước của , đây là cái kia của Mạn Mạn tới.

      Có thể là mới bắt đầu ai chăm sóc MạnMạn, trong thời điểm kia cũng tránh tắmnước lạnh, mình Mạn Mạn sao có thể biết mà tránh được? Cho nên về sau mỗi lần đều đau. Đều là chăm sóc tốt cho Mạn Mạn.

      Từ Du Mạn nổi tính trẻ con, bực bội giơ tay.

      "Em Từ Du Mạn, em có vấn đề gì sao?" đương nhiên biết là vấn đề gì, hỏi như thế chỉ là loại hình thức.

      "Thưa thầy, em muốn toilet."

      "Quy định của phòng thi cho phép đitoilet trong giờ thi."

      Cố Uyên cũng chỉ như vậy, đâu thể nàokhông để cho Mạn Mạn chứ. Vừa mới địnhnói : " ", Từ Du Mạn chợt : "Nhưngquy định tình huống đặc biệt có thể.Thưa thầy, dì cả mẹ của em muốn toilet."

      Trêu chọc chứ gì? Xem ai đấu thắng ai nào.

      "Phốc. . . . . ."

      Mấy học sinh khác trong phòng thi có ai là phì cười. Từ Du Mạn hẳn rất vinh hạnh khi mang đến vui vẻ cho bầu khí vốn ngột ngạt trong phòng thi, khiến mọi ngườithoải mái nhõm hơn.

      Cố Uyên cũng bật cười, " ."

      Sau khi Từ Du Mạn chạy ra khỏi phòng thi, Cố Uyên liền tìm giáo viên tuần tra bên ngoàiphòng thi giúp trông coi phòng thi của , rồianh cũng ra khỏi phòng thi.

      Từ Du Mạn ngồi trong toilet gởi nhắn tin cho Cố Uyên, "Thầy Cố, mua thứ kia cho em chưa?"

      "Thứ gì? gác thi đấy." Cố Uyên làm việc cho tới bây giờ đều là gọi điện thoại, thuậntiện nhanh lẹ. Cũng chỉ với Từ Du Mạn, mới có kiên nhẫn nghịch trò chơi nhắn tin của mấy người trẻ tuổi. Cố Uyên xách theomột túi đồ, tay gửi nhắn tin cho , trênmặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

      "Hừ, mau mang tới cho em."

      "Trong nhà vệ sinh trừ em ra còn có người khác ?" Tất cả mọi người thi, cũngkhông có người nào có thể nhờ mang đồ đưacho .

      " có."

      Chợt, Từ Du Mạn liền nghe thấy Cố Uyên nóichuyện, "Em ở đâu?"

      "Ở đây." Từ Du Mạn vươn tay, Cố Uyên liền nhìn thấy tay của , sau đó qua đưa đồ chocô.

      Cố Uyên cũng rời ngay lập tức, màđang đứng ngoài cửa chờ Từ Du Mạn. Mạn Mạn đau bụng, định xoa bụng giúp . tại nhà vệ sinh ai, vừa đúng lúc thuận tiện.

      Từ Du Mạn vừa mới thay quần xong, còn chưađi ra, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, là mộtthanh của phụ nữ. Từ Du Mạn lập tức liềnhiểu, cười lên ha hả, mở cửa ra ngoài.

      Cố Uyên đen mặt, với : "Đến phòng làmviệc của ." nghĩ tới xui xẻonhư vậy, cư nhiên đụng phải giáo đitoilet!

      Từ Du Mạn buồn cười theo Cố Uyên tớiphòng làm việc của . Bọn họ vừa mới rời , giáo trước đó liền dẫn theo giáokhác vào toilet. Chỉ nghe giáo đến sau : "Có ai đâu, có phải hoa mắt rồi haykhông?"

      " phải, tôi ràng nhìn thấy có người đàn ông ở bên trong mà."

      "Thấy người đàn ông đó có bộ dáng thế nào ?"

      ", tôi vừa vào chợt nhìn thấy người đàn ông, sau đó liền chạy ra ngoài gọi tới a."

      "Tôi thấy gác thi tới hoa mắt rồi. có ai cả, trở về coi thi ." giáo đến sau rời khỏiđó. giáo kia cũng nghi ngờ theo ra khỏitoilet. Ngay cả mục đích lúc đầu vào toiletcũng quên còn mảnh.

      Từ Du Mạn theo Cố Uyên đến phòng làmviệc của , liền kéo rèm cửa sổ lại.

      "Bây giờ trong cuộc thi." Từ Du Mạn biết Cố Uyên muốn làm cái gì, nhắc nhở .

      " biết ." Cố Uyên tới trước mặt , dịudàng ra lệnh: "Ngồi xuống."

      Trong lòng Từ Du Mạn biết tính tình của Cố Uyên, lúc này, chỉ có thể nghe lời . tới, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

      Cố Uyên duỗi tay vào trong quần áo của , từ xuống dưới, hoặc theo vòng tròn, nhàng xoa bụng cho . Bàn tay ấm áp của anhdán sát bụng Từ Du Mạn, cảm thấy nhiệt độ bàn tay của , trong chốc lát, cảm thấy còn đau đớn như lúc đầu nữa.

      Lần đó ở bệnh viện, Cố Uyên liền học được bản lĩnh này.

      Từ Du Mạn rất hưởng thụ, nhắm mắt lại.

      Qua hơn 10 phút, Cố Uyên rút tay lại, "Đượcrồi."

      "Hả? Xong rồi?" Từ Du Mạn thiếu chút nữa liềnngủ thiếp . có cách nào, rất dễ chịu, bây giờ bụng cơ bản đau nữa.

      "Vậy thầy Cố, em về phòng thi a." Từ Du Mạnchậm rãi chạy ra khỏi phòng làm việc của CốUyên, lại chạy trở về phòng thi. Bây giờ là Nữ Đường Tăng coi thi phòng của bọn họ, TừDu Mạn nhìn thấy có hai chỗ ngồi của bạn học bị để trống rồi. biết xảy ra chuyện gì, Nữ Đường Tăng gác thi, chỉ cần bị bà ấy pháthiện thầm với nhau gian dối, nhất định phảingừng làm bài thi, mặc kệ có phải là gian dốihay .

      Nhìn đây, hai bạn học lần này thua trong tay của Nữ Đường Tăng rồi.

      "Báo cáo." Từ Du Mạn, ở trước mặt các giáo viên khác, chính là học sinh ngoan đếnkhông thể ngoan hơn. Mặc dù vẫn nghiêm khắc như cũ, nhưng đối với Từ Du Mạn, thanh âmvẫn dịu dàng hơn rất nhiều.

      "Từ Du Mạn, bây giờ trong giờ thi, tại saoem ở trong phòng thi?" Nữ Đường Tăng hỏi.

      "Thưa , em, tình huống đặc biệt." Từ Du Mạnnói chuyện với Nữ Đường Tăng, đương nhiên khéo léo hơn nhiều. dám thẳng dì cả mẹ gì đó, đành phải là tình huống đặc biệt.

      Nữ Đường Tăng khẽ gật đầu, để cho vào.Phụ nữ mà, đều hiểu được.

      Từ Du Mạn vừa mới ngồi vào chỗ ngồi củamình, Cố Uyên tới rồi.

      Chỉ thấy cám ơn với Nữ Đường Tăng, Nữ Đường Tăng đỏ mặt có gì. A, bình thường đối với bọn họ, hay cho dù là đốivới Từ Du Mạn, Nữ Đường Tăng cũng chưa từng dịu dàng đến mức này nha. Cái thanh kia a, gần như nghe được. Cái vẻ mặt đó a, trừ bỏ thẹn thùng vẫn là thẹn thùng. Nữ Đường Tăng là người ba mươi mấytuổi rồi, mặc dù vẫn là bà xử nữ, nhưng sốtuổi dù sao vẫn còn đó, lại ngượng ngùng xấuhổ giống như mới hai mươi tuổi.

      Từ Du Mạn kiểm tra lại bài thi của mình, vẫnnhư cũ, cũng phát ra sai sót nào.

      Từ Du Mạn làm bài thi đều như vậy, về cơ bảnlần đầu tiên cảm giác đúng rồi, sửa lại.

      Buổi sáng chỉ thi môn Ngữ Văn, thi xong tan học, có thể ăn cơm rồi.

      Từ Du Mạn buổi trưa về nhà, bình thường buổi trưa đều ăn cơm ở trong căn-tintrường học. Vốn lần này vẫn định đến căn-tin, nhưng Cố Uyên cho phép rồi.

      vẫn còn nhớ mùi vị thức ăn, còn có bàn ghế, và cả mức độ chen chúc ở căn-tin, , muốn lại đến căn-tin ăn cơm.

      Từ Du Mạn biết Cố Uyên thích sạch , nênđồng ý cùng ra ngoài ăn.

      Tiệm cơm chiên bên ngoài trường học mùi vị tệ, mặc dù quán , nhưng dọn dẹp rấtsạch . Từ Du Mạn trước kia thường xuyên đến chỗ đó ăn cơm. Cố Uyên rốt cuộc cũng thỏa hiệp, cùng ăn cơm chiên.

      Tiệm cơm chiên rất , thân hình cao lớn của Cố Uyên vào có vẻ hơi thích hợp. Hơn nữa cái bàn nào cũng đều thuộc loại rất thấp, cao chưa đến thắt lưng của . Ghế ngồi chính là ghế nhựa .

      Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên ngồi chiếc ghếnhựa nho , cực kỳ hài hòa với cái ghế và cái bàn, khỏi cười cười, "Chúng ta đóng gói mang về ." Từ Du Mạn lương tâmtrỗi dậy, bởi vì ngồi ở chỗ này, cảm thấy, chút xíu cũng hợp, nhìn rất kỳ quái. Hơn nữa người tới đây ăn phần lớn đềulà học sinh, cũng có người biết Cố Uyên hoặcbiết Từ Du Mạn, mỗi bạn học quen biếtkhi qua bên cạnh bọn họ đều lộ vẻ nghi ngờ hoặc biểu tình chế nhạo.

      Vẫn là mua mang về tiện hơn.

      Cố Uyên dĩ nhiên vui lòng mua manh về, liền đồng ý với đề nghị của .

      Hai phần cơm chiên rất nhanh liền làm xong,ông chủ cho cho hai hộp cơm vào trong túi đưacho Từ Du Mạn. Cố Uyên chuẩn bị trả tiền, bởivì cho rằng ra ngoài ăn cơm đều là đànông cần thanh toán tiền, cho nên chuẩn bị vượtlên trước trả tiền rồi. Nhưng sờ khắp túi áo,đều tìm được tiền lẻ, trong bóp tiền chỉcó mấy cái thẻ ngân hàng.

      Cố Uyên có chút xấu hổ, cư nhiên hôm nay lạikhông mang tiền.

      Từ Du Mạn ra sớm đoán được người có tiền rồi, cho nên mỉm cười đem tiền cầm sẵn trong tay đưa cho ông chủ.Vừa đủ 15 tệ, cũng cần tìm nữa. Từ Du Mạn xách theo cơm chiên, dắt tay rakhỏi tiệm cơm chiên nho này.

      "Được rồi, buồn bực nữa. Tiền của chính là tiền của em, về sau đều phải đưa toàn bộ cho em, bây giờ dùng của em cũng sao, vốn đều là của em mà. Tiền của coi như trướctiên gửi ở chỗ của ." Từ Du Mạn có vẻ tính toán rất tỉ mỉ a.

      Nhưng Cố Uyên vừa nghe như vậy, trong lòngđã thoải mái ít. Mạn Mạn như vậy,chính là cùng phân của củaem, sao có thể vui chứ.

      "Vậy của em sao?" Cố Uyên chợt nghĩ đến vấn đề này.

      "Của em sao?"

      "Ừ." Của là của em, vậy của em hẳn là củaanh rồi.

      "Của em đương nhiên vẫn là của em, đồ ngốc."Từ Du Mạn cố ý.

      ". . . . . ."

      Tính toán này của Mạn Mạn quá tỉ mỉ tinhtế rồi, về sau học đại học, Từ Du Mạn hoàn toàn có thể học quản lý kinh tế a, hoặc là quảntrị kinh doanh rồi. Ai có thể tính toán giỏi hơncô a.

      Thưởng thức đủ vẻ mặt kinh ngạc của Cố Uyên xong, Từ Du Mạn quyết định dỗ dành thậttốt. chỉ thích như vậy, trước đánh người tamột cái tát, sau đó lại cho ăn kẹo, như vậyngười kia mới có thể nhớ kẹo ngọt ngào cỡ nào, "Được rồi, đừng mang vẻ mặt như vậy mà.Của em vẫn là của em, nhưng em lại là của a."

      Lời của Từ Du Mạn có thể vượt qua cả linhđan thần dược, mới vừa rồi vẻ mặt còn buồnbực, mây đen giăng đầy, lập tức liền đẩy mâymù ra nhìn thấy mặt trời. Cố Uyên cười rạng rỡnhư hoa. Mạn Mạn, là của .

      Tất cả mọi người đều ăn rồi, có nhiều người lắm. Thỉnh thoảng có thể đụng phải mộthai người.

      Ở trong phòng làm việc của Cố Uyên, rèm cửa sổ lại bị kéo vào. Từ Du Mạn ngồi ở ghế,nhìn kéo rèm cửa sổ, "Mỗi lần em tới liền kéo rèm che, thầy Cố, thầy có phải có tật giậtmình hay a?"

      " phải, hẳn là làm trộm, Hái Hoa Tặc."

      "Hái Hoa Tặc? Vậy phải từng hái qua rất nhiều hoa rồi sao." Bắt được điểm trong lời của Cố Uyên có thể để cho xoi mói, cố ý giật mình hỏi.

      "Dĩ nhiên, chẳng qua là chỉ hái trộm bônghoa mới nở là em thôi."

      Cơm chiên ăn ngon, thời gian trôi qua rất nhanh. Từ Du Mạn ăn cơm chiên xong, mớichơi trò chơi được lát liền nghe đến tiếngchuông vào học rồi. Từ Du Mạn lưu luyếnkhông rời tắt máy vi tính.

      "Luyến tiếc?"

      "Ừ." Cái nhiệm vụ kia của còn chưa làm xong đâu. Cái trò chơi này mới phát ra, chơi còn tương đối vui, ít nhất là giết thời gianrất tốt.

      Từ Du Mạn dùng máy vi tính của Cố Uyên để viết tiểu thuyết, có thói quen dùng máy vi tính của người khác để viết tiểuthuyết.

      Cố Uyên lòng cảm thấy, cái trò chơi này còn quan trọng hơn . Cơm nước xong MạnMạn vẫn luôn gạt qua bên, cũng thèm để ý, chỉ lo chơi trò chơi. chuyệnvới Mạn Mạn, chính là ‘ừ, ừm’, căn bảncũng nghe gì a.

      Từ Du Mạn nhìn bộ dạng oán phu của , cảmthấy rất buồn cười. tới trước mặt , nắmcà vạt kéo đầu của xuống, hôn mạnhmột cái lên môi của : "Em thi đây."

      "Ừ."

      Nhận được nụ hôn, Cố Uyên cười giống nhưđược cho kẹo vậy.

      Sau khi ở bên nhau, nụ cười nhiềuhơn trước rất nhiều… rất nhiều.

      Buổi chiều là môn toán, Từ Du Mạn làm bàikhông được tốt lắm, kém hơn chút so với bình thường. Thành tích của tốt, đó phải chỉ dựa vào đầu óc mà có thể, cũng phảinỗ lực cố gắng như mọi người. Trọn vẹn hơn tháng học, thụt lùi, là rấttốt rồi. Huống chi, môn toán vốn chính là môn học yếu nhất của trong tất cả các môn học.

      Trong thời gian thi giữa kì có tự họcbuổi tối, nên Cố Uyên đưa Từ Du Mạn về nhà.

      Lúc bình thường Cố Uyên bảo lãoTiền lái xe ra ngoài, chỉ để lão Tiền lái xe khi chính thể lái hoặc khôngrảnh. Hoặc là người bên ngoài, bảo lão Tiền qua đón. Nhưng sáng nay lái xe tới, cho nên tại cũng chỉ có thể gọi lão Tiềnthôi.

      Gọi điện thoại cho lão Tiền, điện thoại reo, nhưng có ai nhận.

      Nếu như phải là có chuyện, lão Tiềnkhông thể nào nhận điện thoại. Cố Uyên cau mày gọi lại cho lão Tiền. Lúc gọi đến lầnthứ ba rốt cuộc có người nghe máy.

      "Lão Tiền. Mới vừa rồi sao nhận điệnthoại?"

      "Mới vừa rồi chuyện với ta, dám nhận sao?" Bên đầu kia của điện thoại truyền đến thanh uy nghiêm.

    4. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 74

      Thiếu chút nữa là bị cường bạo !

      "Mới vừa rồi chuyện với ta, dám nhận sao?" Bên đầu kia của điện thoại truyền đến thanh uy nghiêm.

      "Cha."

      "Biết ta là cha con sao, còn mau về nhà?" Bên đầu kia điện thoại, Cố Bác ra lệnh.Nếu như ông đoán sai, tại con trai của mình hẳn ở chung chỗ với Từ Du Mạn.

      Đứa con trai này là, tốt cũngkhông đúng, toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, hơn nữa toàn bộ thời gian rút ngắn lại cònhai năm, đây là con trai của ông, niềm hãnhdiện của ông, nhưng điểm tốt chính là chút cũng nghe lời, chính mình tìmmột người vợ thích hợp cho nó, nó cũng muốn, hơn nữa còn vâng lời ông, mộtmình chạy đến thành phố A đảm đương côngviệc của thầy giáo phổ thông nho . Thậtlà, con trai của tư lệnh như ông ta lại làm nghề giáo viên dạy phổ thông, là làm tròcười cho người ta.

      "Được, con liền tới ngay."

      Cố Uyên cúp điện thoại, nhìn Từ Du Mạn cóchút áy náy.

      "Ba tới đây sao? Vậy về , em có thểtự mình về nhà." Từ Du Mạn khéo hiểu lòng người .

      Đối với cha của Cố Uyên, Cố Bác, Từ Du Mạn vẫn có chút ấn tượng, là quân nhân uy nghiêm, năng thận trọng, toàn thân đều tảnra hơi thở bức người.

      "Vậy về trước, tìm cơ hội để cho hai người gặp mặt." Cơ hội này dễ tìm.Cha cố chấp như vậy.

      "Được." Từ Du Mạn cười . Sau đó tự mình chờ xe buýt.

      Cho dù dùng biện pháp gì, nhất định phải làm cho cha tiếp nhận Mạn Mạn, con dâu này. Coi như chấp nhận, cũng nhất địnhphải ở bên Mạn Mạn. Cha có thể làm gì được ?

      Cố Uyên trở về biệt thự của mình.

      Biệt thự phải rất lớn, nhưng rất đẹp đẽ tinh xảo, hơn nữa còn ở bên bờ biển, xem ra phải lãng mạn bình thường. Có đôi khí, lúc hoàng hôn tâm tình của Cố Uyên tốt dạo bờ cát lát, hứng chút gióbiển, nhìn nước biển xanh biếc, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủi sau khi đưa Từ Du Mạn về căn nhà này.

      Khi đó, dắt Mạn Mạn cùng nhau tảnbộ bờ cát, từng bước chân của Mạn Mạnđều giẫm lên dấu chân mà lưu lại, sau đó chân của to. Hoặc là từ từ ở bùn cát thượng vẽ tranh, hoặc là cùng nhau nhặt vỏsò.

      Cố Uyên trưởng thành rất sớm, khi đó mớimười bốn tuổi, nhưng dưới dạy dỗ của CốBác, hiểu rất nhiều chuyện mà những bạn cùng lứa hiểu, biết rất nhiều thứ mà đám bạn cùng lứa chưa biết. Nhưng cũng mất tuổi thơ vui vẻ.

      vẫn cảm thấy, những chuyện này là ngâythơ cỡ nào, là chuyện chỉ có trẻ con mới làm, trước giờ đều xem thường. Nhưng sau khi Mạn Mạn tới đây, luôn cùng làm nhữngviệc mà luôn luôn cho là ngây thơ ấu trĩ, còn làm rất vui vẻ. cảm thấy rất vui vẻ, rất hy vọng có thể như vậy mãi cho đến vĩnh viễn.

      Thím Linh thấy Cố Uyên trở về, vội vàng mở cửa cho , sau đó nhắc nhở : "Cậu chủ, ông chủ hình như vui."

      "Ừ." Cố Uyên gật đầu, sau đó trực tiếp lên lầu, gõ thư phòng.

      "Vào ."

      Cố Uyên mở cửa ra, tiến vào, rồi đóng cửa lại,nhìn người đàn ông ghế.

      Cố Bác và Cố Uyên là hai loại hình khác nhau. Lúc Cố Uyên mang theo mắt kính là loại lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lấy mắtkính xuống càng thêm tà nịnh, có lúc còncảm thấy có chút lười biếng. Mà Cố Bác, ngũ quan ràng, rất tuấn lãng, có chút tang thương.Cho dù ngồi ghế dựa mềm mại như vậy, nhưng eo vẫn thẳng tắp, khí phách quân nhân, phong cách quân nhân bao giờ cũng thể hiệntrên người ông.

      Từ Du Mạn vừa xuống xe buýt, mới khôngbao xa, liền nhận thấy có người sau lưng vẫn đitheo , liền bước nhanh hơn. Vốn nên xôngqua cái ngõ , nhưng lúc này vào con hẻm ít người qua lại càng dễ bị người ta bao vây, cho nên vẫn ven đường. Nhưng côvẫn tính sai rồi.

      chỉ có người theo , cư nhiên còn có chiếc xe theo nữa. Rốt cuộc là ai muốn nhằm vào như vậy? Lên kế hoạch chuđáo như vậy.

      Nếu như đường , hai người đàn ông theo phía sau vẫn theo vào con hẻm , sau đó bao vây . Nếu như cứ đitheo đường lớn, vậy chiếc xe tải kia có cơ hội thừa dịp rồi.

      Cân nhắc hồi, Từ Du Mạn cảm thấy nếunhư đánh trận với hai người phía sau, nóikhông chừng còn có phần thắng. Nhưng nếubị chiếc xe kia kéo vào trong, mang chỗ nào còn chắc đấy. Từ Du Mạn thừa dịphiện tại đường người tương đối nhiều, bắt đầu rời khỏi đường lớn, qua bên cạnh.

      Từ Du Mạn lấy điện thoại di động ra vốn địnhgọi điện thoại cho Cố Uyên, nhưng vừa nghĩ tớiCố Uyên bây giờ ở bên cạnh cha , nêncũng tiện tiếp điện thoại của , vì vậy,Từ Du Mạn gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Dư. A Dư hẳn ở cùng Trương Chương Việt, nếu như phải ở cùng nhau, nhận đượcđiện thoại của , ấy lập tức thông báocho Trương Chương Việt, cho nên yên tâmgọi điện thoại cho Thẩm Mặc Dư.

      Từ Du Mạn lần này đoán sai rồi, Thẩm Mặc Dư tắm, cũng nhận được điện thoại củacô.

      tại là giờ tan tầm, Từ Du Mạn muốn gọi xe cũng gọi được. Bình thường thấy đường về nhà rất ngắn a, hôm nay sao lâunhư vậy còn chưa tới.

      Rốt cuộc, mấy người kia cũng mất kiên nhẫn,định ở đường cái động thủ. Đồng thời cũngđang động thủ.

      Hai người đàn ông theo phía sau Từ Du Mạn, trước sau đánh hai bên hông của ,chiếc xe tải bên cạnh kia cũng ngăn chận ở phương hướng khác.

      Từ Du Mạn nhìn gã đàn ông vừa cao vừa khỏe mạnh, vẫn bình tĩnh hỏi: "Các người là ai? Muốn làm gì?" Từ Du Mạn biết , trước mặt kẻ địch, tuyệt đối thể lộ ra sợ hãi. Bạn càng sợ, kẻ địch càng vui mừng, càng hưng phấn.Cho nên, thời xác định được mình có thể đánh thắng đối phương hay ,nhưng trấn định này thể quăng .

      "Ha ha, chúng tôi là ai, cần biết, chỉ cần biết chúng tôi là người có thể làm cho sảng khoái." hứa hẹn trước mặt mỹ nữ là gã mặc áo thun màu vàng, say đắm nhìn Từ Du Mạn cười . Vốn người kia bỏ tiền để bọnhắn trừng phạt này phen, bọn hắncòn tưởng rằng dáng dấp của cần xử lý này nhất định là thê thảm nỡ nhìn. Saukhi nhìn tấm hình của , liền quyết định nhậnvụ làm ăn này. Bây giờ nhìn đến xinhđẹp như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả thuê bọn , trong lòng càng thêm hài lòng.Bọn tiền cũng phải nhận, mà người đẹp cũng phải hưởng thụ, vụ rất hời a.

      "Ai sai các người tới? cho tôi biết, tôi ra giágấp đôi." Từ Du Mạn cũng nhận ra mấy gã này, duy nhất có thể chứng minh chính là mấy gã này nhất định là bị người ta sai khiến.

      Gã mặc áo thun màu vàng sờ cằm suy tư. Gấpđôi giá tiền, nghe có chút hấp dẫn. Nhưng này ăn mặc bình thường như vậy, giá tiền cao như vậy ta có thể lấy ra được sao? Huốngchi, này xinh đẹp như vậy, bỏ qua có phải là đáng tiếc hay ? " được,chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp ."

      Từ Du Mạn làm sao biết loại người nàysao có thể có cái đạo đức nghề nghiệp gì đó, cólẽ hài lòng với điều kiện của rồi, "Gấpba như thế nào? Có nhiều tiền như vậy, phụnữ xinh đẹp hơn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

      Từ Du Mạn lập tức bắt được điểm yếu của tên mặc áo thun. ta do dự. Gía tiền gấp ba a, vậy là bao nhiêu chứ? Đến lúc đó, phảimuốn bao nhiêu phụ nữ có bấy nhiêu sao.Nhưng người đàn ông phía sau đồng ý, "Con gián, đừng nghe ta đầu độc. Phụ nữkhu đèn đỏ sao có được khí chất như vậy chứ?"

      Từ Du Mạn quay đầu lại trừng mắt liếc ngườiđàn ông phía sau này. Dáng dấp của ta cũng rất bình thường, thả vào trong đoàn người cũng phát được, điểm đặcbiệt duy nhất có thể chính là cái đầu tóc vàng rồi.

      "Cũng đúng." Gã mặc áo thun bỉ ổi chậm rãi tớigần .

      "Nhanh lên chút, dẫn ta về là có cả đống thời gian cho mày làm." Gã đàn ông trong xe tải thúc giục. Thanh kia có thể dọa người rồi, còn ghê rợn hơn cả loại thanh âmcố ý được tạo ra trong phim kinh dị, nghe giống như nơi nào đó trong cổ họng bị hở vậy.

      Từ Du Mạn bắt đầu hành động, nhất địnhphải chiếm thế chủ động, mới có cơ hội đánh thắng bọn chúng.

      Lúc đầu Từ Du Mạn còn chiếm thế thượng phong, nhưng cư nhiên lại có người từ trong xe tải xuống, ba gã đàn ông to lớn vâyđánh . Vốn dĩ sức lực giữa namvà nữ cách xa nhau, thời gian càng lâu, khí lực của cũng càng ngày càng ít. Rất nhanh, liềnbị gã có vết sẹo mặt xuất lúc sau bắtđược cổ tay. Từ Du Mạn cũng nhúcnhích được. Sau đó cái gã tóc vàng thừa dịp Từ Du Mạn bị bắt lấy động được, từ trongcái túi đeo bên người lấy ra cái ống chích,nhanh chóng đâm vào trong cơ thể của .

      Từ Du Mạn trơ mắt nhìn thứ chất lỏng khôngbiết là thuốc gì được tiêm vào da của . Lúc bị mang vào trong xe tải, Từ Du Mạn còn dùngmột loại ánh mắt biết là có ý gì nhìn lướt qua những người vây xem đứng cách đó xa.

      Những người bị Từ Du Mạn liếc mắt nhìn rối rít rùng mình cái, ánh mắt của này sao lại đáng sợ như vậy?

      Cách đó xa, có người đàn ông đanggọi điện thoại: "Cậu chủ, có người bắt cóc Mạn Mạn. Tôi nên làm thế nào?"

      Âu Dương Nhất Phàm nhà ăn ăn cơm trưa, nghe thấy thuộc hạ mà phái theo dõi Từ Du Mạn báo cáo lại, khỏi thiếuchút chút là tức điên lên. Loại chuyện như vậycư nhiên còn hỏi phải làm thế nào? Tên này đần độn sao? " nhảm, dĩ nhiên là ngăn cản.Địa điểm ở nơi nào? Tôi lập tức tới ngay."

      Tên thuộc hạ địa chỉ xong, vội vàng lái xe đuổi theo. tại phiền phức rồi, mới vừa rồi nên gọi điện thoại cho bạn , nhìn thấy bên này. Chờ nhìn sang, Mạn Mạn bị tiêm thuốc rồi, sắp bị mang lên xe. Nếu để ấy bị mang , còn biết cậu chủ làm sao chỉnh đấy.

      chuyện điện thoại với Âu Dương NhấtPhàm xong, Từ Du Mạn bị kéo lên xe rồi.

      Điện thoại giữa Âu Dương Nhất Phàm cùng thủhạ kia vẫn được duy trì nối máy. nghe thủhạ của mình báo địa chỉ xong, sau đó bắt đầu vội vã .

      Lúc Từ Du Mạn bị nước hắt cho tỉnh, trong kho hàng u ẩm ướt, hơn nữa xem ra còn là kho hàng bị bỏ hoang.Hậu quả của việc bị đánh thuốc chính là cả người như nhũn ra, căn bản cũng có hơi sức. Đôi tay bị trói ở sau lưng.

      Nước bị hắt xuống, cả khuôn mặt đều bị nước làm cho ướt nhẹp. Quần áo cũng bị làm ướt. Hôm nay của Từ Du Mạn là xui xẻo, mặc quần áo vừa khéo là loại dính vào nước trởnên tương đối trong suốt.

      Quả nhiên, gã mặc áo thun vốn thèmthuồng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người có lồi có lõm của Từ Du Mạn, nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi. Cái tên tóc vàng cũng giống như vậy. Tên có vết sẹo ngược lại có biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn . Còn có gã mà chưa từng nhìn thấy qua.

      Dáng dấp của gã này coi như thanh tú, đúngvậy, hề nhìn lầm, chính là cái loại thanh tú. Nhưng vết sẹo từ gò má kéo dài đến cổ phá hư phần mỹ cảm vốn dĩ của .Chỉ là, ngược lại có cảm giác khác.

      Từ Du Mạn cuối cùng mới quan sát người phụnữ đứng ở bên. ta đưa lưng về phía cái cửa sổ duy nhất trong kho hàng, bên trong cănbản cũng có đèn, cho nên dưới điều kiệnngược sáng, căn bản thấy khuônmặt của đối phương. Mấy gã đàn ông ngược lạiđứng nghiêng, còn miễn cưỡng có thể nhìn thấy.

      Từ vị trí của bọn họ, Từ Du Mạn cũng có thểnhìn ra, người phụ nữ này nhất định chính làchủ mưu.

      "Có gan thuê người ta trói tôi tới, lại cógan cho tôi nhìn xem là ai sao?"

      "Ha ha, dùng phép khích tướng đối với tao để mày biết tao là ai sao? Vốn muốn để cho mày biết, nhưng tao lại nghĩ, dù sao mày cũng thể còn cơ hội sống sót, như vậy, để chomày nhìn xem tao là ai." ta khẽ nghiêng người, ánh sáng chiếu vào, Từ Du Mạn lúc nàythấy ràng rồi, cư nhiên này phảiai khác, mà là Dương Nguyệt Ý.

      "Là ?" Từ Du Mạn có chút kinh ngạc. Dương Nguyệt Ý?

      "Đúng, chính là tao, mày nghĩ đến chứgì?" Dương Nguyệt Ý có chút hài lòng, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, dường như đối với Từ Du Mạn hận thấu xương. nhớ lại, hìnhnhư cũng làm chuyện gì tàn nhẫn, chẳng hạn như giết cả nhà ta mà?

      "Đúng vậy a, tôi ngờ lại lòng dạ rắn rết như vậy, lại có thể nghĩ đến dùng cáchnày. Trói tôi tới đây làm gì? Định để cho bọn họcường bạo tôi sao? Sau đó giết tôi, thần biết quỷ hay?" Từ Du Mạn nghĩ đến Dương Nguyệt Ý. Nghe giọngđiệu mới vừa rồi của Dương Nguyệt Ý, hình như là có ý định để cho sống, chính làmuốn giết chết ?

      Chuyện gì khiến hận thể giết chết ? Từ Du Mạn cẩn thận quan sát DươngNguyệt Ý, ta dao động chút, ánh sáng chiếu đến vết sẹo, giống như là hình chữ thập, nhìn hình dạng ngay ngắn kia, hẳn là do người ta làm ra, sai.

      Chẳng lẽ là vì vết sẹo này?

      Nhưng vết sẹo này cũng phải do vẽ ra, có liên quan gì đến chứ?

      "Tao lòng dạ rắn rết? Người thực lòng dạ rắnrết chính là mày chứ. Bức bách tao rời khỏi trường học, sau đó lại gây áp lực chophép bất kỳ trường học nào khác thu nhận tao,lại còn chèn ép công ty của ba tao, làm cho nhà tao bị phá sản rồi. Nhìn thấy vết sẹo mặttao ? Đây cũng là bởi vì mày." Dương Nguyệt Ý căm hận .

      "Bởi vì tôi?" Từ Du Mạn hoàn toàn biếtDương Nguyệt Ý cái gì, chuyện Dương Nguyệt Ý , đúng là hề làm gì. Hơn nữa, có bản lĩnh đó, còn khổ cực như vậy làm gì?

      "Bởi vì tao chỉnh mày lần, cho nên mày cứ đối với tao như vậy, rốt cuộc là mày lòng dạ rắnrết hay là tao lòng dạ rắn rết?" Dương Nguyệt Ý trả lời Từ Du Mạn, vẫn lên án .

      " có bằng chứng gì chứng minh những chuyện này đều là tôi làm? Nếu như cóchứng cứ, xin nên ngậm máu phunngười." Từ Du Mạn sức lực tràn đầy, chưatừng làm những chuyện đó, đương nhiên là lẽ thẳng khí hùng rồi.

      "Chứng cứ? Tao có chứng cứ nhưng taolại chính tai nghe gã đàn ông ghê tởm rạchmặt tao Mạn Mạn gì đó, chẳng lẽ màynói phải là mày?"

      tại ta cửa nát nhà tan, khuôn mặt cũng bị phá hủy, hận thể đem Từ Du Mạn chặt làm trăm mảnh. Cho nên, ta bán thứ quý giá duy nhất người, chính làmón quà sinh nhật mười tám tuổi mà ba ta tặng cho ta - sợi dây chuyền, lấy tiềnthuê đám người kia.

      ta cũng là nghe người khác , ngờthật tìm được đám người này.

      Vốn dĩ mới vừa đến nhà kho, cái gã mặc áo thun màu đen liền nghĩ muốn Từ Du Mạn rồi, nhưng ta ngăn lại. Bởi vì lúc Từ Du Mạn hôn mê cũng có cảm giác gì quá lớn, ta muốn Từ Du Mạn cảm thụ cảm giác bị cườngbạo lúc tỉnh táo.

      "Ha ha, thế giới người tên là Mạn Mạn cũng phải chỉ có mình tôi." Từ Du Mạn còn lý lẽ hùng hồn như vừa rồi, nhớ ràng, có người, thuộc hạ của hắnvẫn luôn gọi Mạn Mạn.

      "Nhưng người tao biết cũng chỉ có mìnhmày. Ha ha, thấy mấy người đàn ông nàykhông? Bọn họ chính là do tao đem toàn bộ gia sản lấy ra mới tới đây, mày nha, cứ hưởng thụ cho ." Dương Nguyệt Ý cười đến rất biến thái.

      Lấy được chỉ thị của Dương Nguyệt Ý, mấy gã đàn ông trừ tên có khuôn mặt thanh tú, đềunhào về phía Từ Du Mạn. Bọn họ sớm muốn làm như vậy rồi.

      Dương Nguyệt Ý cũng rời , chắc làđịnh nhìn Từ Du Mạn bị vũ nhục. Gã đàn ông thanh tú có chút động tác nào, vẫn nhìn Từ Du Mạn, mặt chút thay đổi.

      "Đợi nào...!" Từ Du Mạn chợt hô lên, quảnhiên, ba người kia đều ngừng lại. Gã đàn ôngthanh tú dường như hơi lung lay, sau đó lại nhúc nhích nữa rồi. Thiếu chút nữa khiếnTừ Du Mạn cũng cảm thấy mới vừa rồi nhìnthấy là ảo giác.

      "Chuyện gì?" Gã mặt sẹo kiên nhẫn quát lên.

      "Các nhìn , tay chân của tôi đều bị trói chặt, như vậy các sao có thể cởi quần của tôi được? Đúng ?" Thanh của Từ Du Mạn hơi nũng nịu .

      "Hình như cởi ra được. Hơn nữatrói quá chặt, căn bản có cách tách haichân ra, như vậy chúng ta làm việc thế nào a?" Nghe Từ Du Mạn , tên tóc vàng còn tiến lên làm thử lần, quả nhiên giống như lời của TừDu Mạn .

    5. belfry

      belfry Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      173
      Chương 75

      Nguyên nhân cứu mỹ nhân rất lừa bịp!

      "Các nhìn xem, tay chân của tôi đều bị trói chặt, như vậy các sao có thể cởi quần của tôi đây? Đúng ?" Thanh của Từ Du Mạn có chút nũng nịu .

      "Hình như cởi ra được. Hơn nữatrói quá chặt, căn bản có cách tách hai chân ra, như vậy chúng ta làm việc thế nào chứ?" Nghe lời của Từ Du Mạn, tên tóc vàng liền tiến lên trước làm thử lần, quả nhiên giống như lời Từ Du Mạn .

      "Nới lỏng sợi dây ra chẳng phải được rồi sao?"Gã mặc áo thun sớm nhịn được, thân thể căng cứng kịch liệt, cực kỳ khó chịu, đâu còn tâm tình thảo luận chuyện này?

      "Mới vừa rồi là ai trói vậy? Con bà nó, khôngcó trình độ như vậy." Gã mặt sẹo rống to, địnhcởi ra sợi dây đùi Từ Du Mạn.

      Dương Nguyệt Ý vừa thấy, vội vàng ngăn cản:" ta đánh nhau rất lợi hại. Các sợ ta bỏ chạy sao?"

      Từ Du Mạn vẫn dùng loại thanh kia :"Thuốc được tiêm vào người tôi còn chưa hếttác dụng, tại cả người vô lực, có thể chạy thoát sao? Hơn nữa, các người có nhiều ngườinhư vậy…" Từ Du Mạn cố ý để cho chính mình lộ ra dáng vẻ tương đối sợ hãi: "Miễn là các người giết tôi, muốn tôi làm gì cũngđược."

      Từ Du Mạn chính mình nghe cũng cảm thấy buồn nôn rồi, nhưng mấy gã đàn ông này nghe sảng khoái rồi. Thanh này quyến rũ đến tận xương rồi. Nghe xong cả người đều tê dại, cảm giác chính mình cứng hơn vài phần.

      Để đảm bảo đạt được mục đích, gã mặt sẹo saukhi cởi trói cho hai chân của Từ Du Mạn xong,cư nhiên định trói hai chân của mở ra, chínhlà tách hai chân ra cột vào cây cột bên cạnh.

      " trai à, như vậy, tôi làm sao dùng chân vòng quanh eo chứ ?" Mấy lời ghê tởm đời này cũng nhiều như vậy. Từ Du Mạnvừa đối đáp, vừa lo lắng nghĩ, A Dư rốt cuộc có nhận được điện thoại hay , nghe được chuyện bên chỗ ? Lúc tỉnh dậy, phát điện thoại di động còn người rồi. Bây giờ có muốn liên lạc với ai cũng khôngđược.

      Thẩm Mặc Dư cũng nhận được điện thoại. Đợi tắm xong, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, là Từ Du Mạn gọi điện thoại cho . ThẩmMặc Dư cho là có chuyện gì, quả là có chuyện, cho nên gọi lại, nhưng khi đó điện thoại của Từ Du Mạn tắt máy.

      "Đúng vậy, hai. xem chân của này vừa vừa dài, quấn quanh eo cảm giácnhất định vô cùng thoải mái." Gã đàn ông mặcáo thun . Trong đầu tưởng tượngdáng vẻ được bắp đùi của Từ Du Mạn nhốt chặt, cư nhiên liền bắn ra. Gã mặc áo thun nhìnthấy hai tên kia cười nhạo bộ dáng của , oánhận sờ soạng người Từ Du Mạn mấy cái, mới lại khôi phục dáng vẻ lúc đầu.

      "Đúng vậy, kỹ thuật của tôi rất tốt nha."Sao còn chưa có người tới? Còn tới liền xong đời. Từ Du Mạn cố gắng trì hoãnthời gian. Để cho mình tranh thủ thời gian, cáigì cũng ra miệng được.

      "Ha ha, con bé lẳng lơ ." Gã mặt sẹo cười to.

      Dương Nguyệt Ý cũng ở bên châm chọccười nhạo: "Ơ, bình thường thanh cao cỡ nào, ra lẳng lơ như vậy a. nên ghi lại lờinói vừa rồi, để cho bạn cùng lớp cũng nghe,xem là hạng người gì. Có điều từ bây giờ bắtđầu ghi lại vẫn được. được, nếu muốn lưu lại, phải quay phim để cho mọi người nhìn xem cái người thanh cao như vậylàm thế nào cầu xin đàn ông muốn mày ." chuẩn bị máy quay phim chuyên dụng,khoa học kỹ thuật tại rất phát triển, điệnthoại di động cũng có chức năng này. Dương Nguyệt Ý lấy điện thoại di động của mình ra,mở chức năng camera.

      "Các cảm thấy ta trông thế nào à?" Từ Du Mạn nghĩ thầm, mấy chiêu tổn hại như vậy, ta đều làm ra rồi, bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Dù bị người ta cường bạo (cua đồng), tôi cũng phải kéo xuống theo.

      " mặt bị vết sẹo kia phá hủy, nhưng màvẫn nhìn ra được dáng dấp rất được." Tên tócvàng thành trả lời.

      "Đương nhiên rồi, trước kia ta chính là hoa khôi của lớp chúng tôi đấy. Hơn nữa, kỹ thuật của ta hề thua kém kỹ thuật của tôi. Dù sao bây giờ cũng nhìn thấy gì, cácanh hoàn toàn cần nhìn mặt của ta a.Vóc người của ta rất đẹp nha." Vóc người của Dương Nguyệt Ý quả rất tốt.

      Quả nhiên, tên tóc vàng quan sát Dương NguyệtÝ phen, "Ừ, vóc người đúng là khôngtệ."

      Dương Nguyệt Ý nghe thấy lời của Từ Du Mạn và tên tóc vàng, khuôn mặt liền trở nêntrắng bệch, đôi môi có chút run run: "Các người thể như vậy, tôi bỏ tiền ra để cho các người chơi ta."

      "Ha ha, đây được xài miễn phí, dùngthì phí phạm. trai à, tôi nghĩ lúc cácngười đạt được thỏa thuận, ta hẳn muốn các người giết tôi, đúng chứ? Nhưng mớivừa rồi ý của ta là muốn giết chết tôi. ta tính toán gì, tôi nghĩ các người thông minh nhưvậy, khó đoán ra được, đúng ?"

      Mấy tên đàn ông đều dừng lại suy nghĩ chút, sau đó gã mặt sẹo là tên đầu tiên phản ứng kịp, mắng to: "Mẹ kiếp, đồ kỹ nữ chết tiệt, dám tính kế bố mày."

      " hai, ta tính kế chúng ta cái gì vậy?"Tên tóc vàng vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc là có ý gì.

      Tên mặt sẹo còn chưa trả lời , tên đàn ôngthanh tú đứng bên chuyện: "Sau khi chúng ta , ta giết con bé này, sau đó, đổ tội cho chúng ta." Vóc người rất thanhtú, nhưng cái thanh này làm cho ngườita dám khen tặng. Có thể là bởi vì vết thương cổ làm tổn hại đến cổ họng hoặc làmang máy biến giọng, cho nên thanh mới có thể biến thành như vậy. Từ Du Mạn cảm thấytên đàn ông xinh đẹp này nhất định có chuyệnxưa.

      Tên mặc áo thun và tên tóc vàng vừa nghe liền nổi giận, xông tới quăng cho Dương Nguyệt Ýmột cái tát.

      Dương Nguyệt Ý bị đánh ngã xuống đất, sau đó nước mắt nước mũi tràn đầy, khóc lóc kể lể: " có, tôi có ý này. Là này, này cố ý gây xích mích."

      " như vậy, là hoài nghi trí tuệ của cácanh đây rồi? Dễ dàng bị tôi khích bác ly giánnhư vậy sao?"

      "Kỹ nữ đáng chết." Gã mặt sẹo dùng sức đá vào bụng Dương Nguyệt Ý cái, đá ta đụng tới vách tường. Từ Du Mạn chung quy vẫn tàn nhẫn như vậy, muốn mạng của Dương Nguyệt Ý. Nhưng muốn mạngcủa , có nghĩa là cứ như vậy bỏ qua cho .

      "Được rồi, trai, giết người là phạm pháp.Nếu thế này, các nhìn vóc ngườicủa ta xem như khá được, bằng, giữ ta lại hưởng dụng tốt phen thế nào? Về phần tôi, tôi có thể trả gấp đôi giá tiền cho các . Chỉ cần các thả tôi ra."

      " sao?"

      "Dĩ nhiên. Hơn nữa các nghĩ , các lấyđược tiền ta đưa cho, lại lấy thêm được từchỗ tôi hai phần nữa, vẫn có người để hưởngdụng, cớ sao mà làm chứ? Các mớivừa rồi cũng nghe thấy này , tôi có quyền lực khiến trường học thu nhận ta, thậm chí làm sụp đổ công ty của ba ta,chút tiền đó tôi còn lấy ra đưa các được sao?" Mặc dù chuyện này làm, nhưng tại cũng chỉ có biệnpháp này, thừa nhận cũng mất miếng thịt nào.

      "Được, chúng tôi đồng ý." Ba tên kia vẫn cònđang do dự, gã đàn ông thanh tú liền mở miệng.Gã đàn ông thanh tú đồng ý, mọi người cũngkhông có dị nghị nữa. Đại ca cũng đồng ý rồi,bọn họ còn có thể gì chứ?

      "Bây giờ có thể cho tôi gọi điện thoại chứ? Thẻngân hàng của tôi tại có nhiều tiềnnhư vậy, tôi bảo người ta gửi tiền vào đó."

      Quả nhiên, sau khi điện thoại được trả cho Từ Du Mạn, mở ra điện thoại ra vừa nhìn, căn bản nửa là do Thẩm Mặc Dư gọi tới, nửa là do Cố Uyên gọi tới.

      Xem ra chuyện của Cố Uyên làm xong rồi.

      Từ Du Mạn suy nghĩ chút, vẫn gọiđiện thoại cho Cố Uyên, ngược lại là gọi cho Thẩm Mặc Dư.

      "Mạn Mạn, điện thoại của cậu sao cứ tắt máy vậy?" Thẩm Mặc Dư vội vàng nhận điện thoại.

      "Có chút việc. A Dư, cho tớ mượn ít tiền."

      "Bao nhiêu?"

      Tên mặt sẹo 400 ngàn.

      "400 ngàn."

      "Cậu cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Thẩm Mặc Dư nghi ngờ .

      "Có chút việc. Cậu biết số thẻ ngân hàng của tớrồi, gửi vào đó cho tớ."

      "Ừ, gửi ngay đây."

      Từ Du Mạn cúp điện thoại rồi với tên mặt sẹo: "Chắc là thẻ ngân hàng của tôi cũng ở chỗ các rồi, bạn của tôi lập tức gửi tiền vào trong thẻ cho tôi, mật mã của thẻ là 014157."

      "Ngộ nhỡ bạn của chuyển tiền thìsao?"

      "Dĩ nhiên . Bây giờ có thể để cho tôi điđược chưa?" Chân của Từ Du Mạn vốn được cởi trói, tay cũng bởi vì vừa rồi phải gọi điệnthoại nên được nới lỏng ra, chuẩn bị rangoài, lại bị tên mặt sẹo ngăn cản lại, "Các đây là có ý gì?"

      Xem ra, những tên này đúng là thể tin tưởng a.

      " cứ ? thông minh như vậy mà."Tay của tên mặt sẹo sờ mó khuôn mặt của Từ Du Mạn, liền né ra. Tên mặt sẹo tứcgiận, ngược lại : "Hẳn là biết tôi có ý gì chứ.Đây chính là giao cho chúng tôi, bây giờ tiềncủa , tiền của ta đều tới tay tôi, cho là tôi thả sao? Đừng nghĩ nữa, ha ha."

      Dương Nguyệt Ý dĩ nhiên vui sướng khi ngườigặp họa: "Ha ha, ngờ chứ gì. Mày cũngsẽ rơi vào kết cục giống tao, bị bọn đàn ông xấuxí này chơi đùa."

      "Vậy sao?" Từ Du Mạn nhìn về phía tên đàn ông thanh tú.

      Quả nhiên, ta để cho thất vọng, chỉ nghe chậm rãi ra: "Để cho ta . Người ở phía sau ta, chúng ta chọcnổi." Thanh vẫn khó nghe như vậy, nhưngTừ Du Mạn lại cảm thấy rất dễ nghe.

      "Đại ca, lá gan của lúc nào lại trở nên nhỏnhư vậy?"

      "Để ta ."

      "Đại ca… được rồi, thả người." Tên mặt sẹo cực kỳ khó chịu mà đồng ý. Mẹ nó, nếu khôngphải đánh lại, ai mẹ nó nghe lời tênkia chứ.

      Từ Du Mạn mới vừa tới cửa, liền nghe được gã đàn ông thanh tú kia : " thông minh."

      "Ha ha, cũng là người đàn ông thông minh."Từ Du Mạn vừa bước ra, nhìn thấy Úc cùng Âu Dương Nhất Phàm đồng thời tới. Từ Du Mạn nhìn về phía Úc: "Mời người của giúptôi xử lý đám người ở bên trong. Còn nữa, cầm thẻ ngân hàng của tôi về."

      Úc tà mị cười cười: "Nghe được lời của ấy rồi chứ? Còn mau ."

      "Đừng trừng phạt chết họ, lát tôi gọi cảnh sát. Còn nữa, bên trong có người cổ có vết sẹo, đừng động tới ta."

      "Vâng."

      "Chúng ta thôi." Từ Du Mạn với Úc, nhìncũng nhìn Âu Dương Nhất Phàm sắc mặt xanh mét vẫn bị gạt qua bên.

      Âu Dương Nhất Phàm vốn vẫn theo ở phía sau. Thế nhưng đám người quả rất thông minh,cư nhiên có thể thoát khỏi bám theo của . Phải biết rằng người có thể thoát khỏi bám đuổi của cũng nhiều. Âu Dương Nhất Phàm vất vả mới tìm được địa điểm Từ Du Mạn bị giam giữ, nhưng mới vừa tới nhìn thấy có người đàn ông cực kỳ nghiệt đứng ở cửa nhà kho, sau lưng có mấy người theo, nhưng lại vào.

      Âu Dương Nhất Phàm lục lọi tư liệu trong đầu, nhưng có bất kì thông tin nào về người đàn ông có vẻ tầm thường này. ÂuDương Nhất Phàm nghĩ tới Từ Du Mạn có thể còn gặp nguy hiểm, muốn vào, lại bị Úc chận lại, " ấy sao đâu."

      Mặc dù là như vậy, nhưng Âu Dương NhấtPhàm lo lắng là thể nào. Âu Dương Nhất Phàm hơi lo lắng người này là đồng bọn của kẻ bắt cóc Từ Du Mạn, cũng cho Úc sắc mặt tốt mà , "Để tôi vàotrong."

      "Muốn vào? cho rằng tôi ở bên ngoài cóthể vào được ?" Úc châm chọc .

      Có thể hay , vào thử biết. Âu Dương Nhất Phàm chuẩn bị động thủ, thìcửa mở ra, Từ Du Mạn ra. Âu Dương Nhất Phàm nhìn thấy bình yên vô xuất ,trái tim thấp thỏm rốt cuộc cũng rơi xuống.

      muốn tiến lên, Âu Dương Nhất Phàm lạibất ngờ nhìn thấy Từ Du Mạn có chút vui mừngđi về phía Úc. Bọn họ biết nhau sao? Tại saohắn thế nhưng lại biết chút gì. NgheMạn Mạn nhờ Úc giúp tay, Âu Dương Nhất Phàm càng thêm thể tin. Tại sao? ở ngay đây, Mạn Mạn để cho giúp mộttay, tại sao ngay cả nhìn cũng nhìn cái.

      Từ Du Mạn theo Úc rời , người Úc mang tớiđi vào cái kho hàng bỏ hoang kia, Âu Dương Nhất Phàm vẫn vẻ mặt đau đớn nhìn Từ Du Mạn leo lên xe của Úc. Bên trong kho hàngnhỏ truyền tới thanh nam nữ quan hệ với nhau, Âu Dương Nhất Phàm chút cũng nghe thấy. Mạn Mạn, em vĩnhviễn thể tha thứ cho sao?

      Từ Du Mạn sau khi ngồi vào trong xe của Úc,mới hỏi: "Làm sao lại ở chỗ này?" Úc lái xe, cặp mắt nhìn chăm chú về phía trước,đường cực kỳ gồ ghề, xe xóc nảy chạy về phía trước, mà Úc vẫn thoải mái chuyện cùng ,giống như ta đại lộ bằngphẳng.

      "A, khéo tôi uống cà phê trong tiệm cà phê, sau đó khéo thấy người nàođó đánh lại, bị đánh thuốc lôi vào trongxe tải, cho nên liền theo tới đây."

      " như vậy, khi tôi mới vừa đánh nhau vớibọn họ, phát ra tôi rồi?" Từ Du Mạnnheo mắt lại.

      " phải, là vừa tới tôi liền phát hiệnra rồi."

      "Vậy lúc ấy sao trực tiếp đến giúptôi?" Từ Du Mạn xong, trong lòng có chúthối hận, quan hệ giữa và Úc cũng thânthiết đến mức đó.

      Cũng may, sắc mặt của Úc thay đổi, hẳn là chú ý tới giọng điệu của , "Lúc ấy tôi mà giúp , làm sao có thể đủ biết MạnMạn thông minh như vậy, dưới tình huống này cũng có thể chi tiền để tránh tai họa chứ.Hơn nữa, đánh nhau đường cái tổn hạiđến hình tượng quý ông của tôi."

      Từ Du Mạn mỗi lần đều là chuyện khiến người khác nổi đóa, lần này chính lại bị người khác làm cho nổi đóa, phong thủy luân chuyển, ai cũng may mắn, "Cho nên ra tôi vừa bị mang đến đây, liền ở bên ngoài xem kịch vui hả?" Người đàn ông này là thiếu nịnh nọt.

      "Ừ, đó là đương nhiên, tôi sao có thể bỏ qua kịch hay của Mạn Mạn chứ?" Úc nhìn Từ Du Mạn sắp nhịn được nổi giận, lại : "Chỉlà Mạn Mạn cần lo lắng, ra lúc nãynếu tự mình có cách nào thoát rangoài, lúc bọn động thủ đụng vào , tôiliền vào cứu ." giải thích như vậy thìthà rằng giải thích.

      "Hả? Vậy ý của là muốn xem tôi xấu mặt rồi mới cứu tôi sao?"

      " thích nghĩ như vậy cứ nghĩ như vậy ."Úc cũng chẳng giải thích thêm, ra cũngcó ý như vậy. Lúc trước bắt cóc Từ Du Mạn bình tĩnh của vượt khỏi dựđoán của , nhưng cũng muốn biết phải chăng bởi vì nhìn thấu làm gì nên mới trấn định như vậy.

      Cho nên lần này, muốn biết, khi Từ DuMạn thực đối mặt với nguy hiểm, có thể còn trấn tĩnh như vậy hay . Kết quả là , côvẫn trấn định như thế.

      Úc lái xe, nghiêng đầu thâm sâu liếc mắt nhìnTừ Du Mạn cái, tia sáng phức tạp lóelên. này khiến phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Chính là thông minhnhư vậy mới có tư cách đứng bên cạnh .Đáng tiếc, là người phụ nữ của Cố Uyên. giành phụ nữ mà người khác yêuthích. Huống chi, tại cũng chỉ là đơnthuần tán thưởng mà thôi.

      Chợt, xe có lẽ là lái qua cái hố to, lắc lư kịch liệt hơn, Từ Du Mạn thiếu chút nữa khôngngồi vững, liền ngã về phía Úc. Cũng may còn có chút vững vàng, tình huống như thếkhông đến nỗi xảy ra.

      Từ Du Mạn nhìn thấy sau khi ổn địnhthân thể của mình, Úc thâm thúy trào phúng cười cười. Cư nhiên chính mình lại có chút thất vọng, là quái đản.

      Từ Du Mạn cau mày, "Đường này sao lại xấu như vậy? Lúc tôi tới chút cảm giác cũng có."

      "Bị tiêm thuốc, dĩ nhiên có cảm giác rồi. mới tỉnh, có muốn ngủ lát hay ?" còn đỡ, vừa Từ Du Mạn sựcảm thấy mệt mỏi, đồng thời còn rất lạnh rấtđói.

      Từ Du Mạn nghĩ tới liền hung hăng trợn mắtnhìn Úc cái, còn quý ông cái gì chứ? quý ông chân chính nhìn thấy lạnh nên tự giác đưa mượn áo khoác, phải sao?"Này, thể cởi áo khoác ra cho tôimượn ?" Quần áo của Từ Du Mạn ở trong kho hàng cùng bọn họ đối đáp lâu như vậy, cũng gần kho rồi, cũng trong suốt nhưtrước đó, nhưng vẫn lạnh lẽo.

      Nhưng Úc nghe Từ Du Mạn xong, vẫnkhông cởi áo khoác ra cho mượn, mà mở thiết bị sưởi ấm lên, "Quần áo của tôi chỉ có người phụ nữ của tôi mới có thể mặc." Vậy cũng xem như là giải thích rồi.

      Từ Du Mạn quyết định tha thứ cho khôngthân sĩ của Úc.

      Thiết bị sưởi ấm được bật lên, trong xe ấm áp hơn nhiều. Từ Du Mạn định gọi điện thoại cho Cố Uyên, mới phát ra điện thoại di độngcủa mình còn nữa. Từ Du Mạn chọc chọc cánh tay của Úc: "Này, điện thoại di độngcủa đâu, cho tôi mượn gọi điện thoại."

      "Là gọi cho Cố Uyên chứ gì?" Úc khẽ dừng mộtchút, "Ở trong túi quần của tôi, tự mình lấy ."

      Từ Du Mạn từng bị Cố Uyên lừa gạt như vậy, lần này cũng lập tức lấy. Từ Du Mạn nhìn Úc cũng có nét mặt khả nghigì, lại nghĩ đến mình và cũng cóquan hệ gì, hẳn chỉnh như vậy. Từ Du Mạn đưa tay vào trong túi quần của Úc, cư nhiên có.

      "Là bên kia. Chính lấy , trời tối, đoạn đường này nguy hiểm."

      Quả nhiên, Từ Du Mạn vừa rồi cư nhiên khôngchú ý tới bên ngoài trời tối rồi. Có lẽ Úc đúng là , thể làm gì khác hơn là tựmình lấy điện thoại. Bởi vì là ở túi bên kia nêncô phải lướt qua người của Úc. Nam nữ trước sau vẫn khác biệt, Từ Du Mạn tận lực làm cho mình ít tiếp xúc với Úc. Nhất định phải giữ vững thân thể, cũng căng người ngồi trênghế, mặc dù như vậy thuận tiện bằng ghé lên người Úc.

      Úc ngửi thấy được mùi thơm từ mái tóc của TừDu Mạn tản ra, là mùi trà nhàn nhạt, cảm giác thoải mái. Lại cúi đầu thấy mái tóc đen nhánh ở ngay phía , cái tư thế này… Nếu như Từ Du Mạn cúi đầu nữa thấp hơn chút nữa… tay cầm lái của Úc cương cứng chút.

      Nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, Úc ngửi mùi thơm người , cảm thấy tay của lục lọi trong túi quần mình, có chút yên lòng lái xe.

      Quả nhiên Úc lừa gạt , điện thoại di động ở trong túi quần bên kia. Từ Du Mạn tìm được điện thoại di động xong, lập tức ngồi trở lại chỗ cũ, hề phát khácthường của Úc.

      Cầm điện thoại tay, Từ Du Mạn chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Uyên, sau đó bikịch rồi. chợt phát , mình nhớ sốđiện thoại của , đành phải thôi. Hẳn cũng bao lâu nữa là có thể về đến nhà, đến lúc đó lại gọi điện thoại cho là được. Từ Du Mạn trả điện thoại cho Úc, nhét vào túi quần gần chỗ .

      "Sao gọi?"

      "A, nhớ số điện thoại."

      Úc có chút vui sướng khi người gặp họa: "Đểđiện thoại di động của tôi về vị trí cũ."

      "Tại sao?"

      "Thói quen. Nếu để điện thoại ở bên tay trái,nghe điện thoại tương đối dễ dàng. Tay phải bậnlái xe."

      ra , tay trái hay tay phải của cũng sai biệt lắm. Mục đích như vậy cũng chỉ có Úc biết. Từ Du Mạn ngoan ngoãn cất điện thoại vào trong túi bên kia xong, đàng hoàng ngồi trở lại. Từ Du Mạn biểu tình có chút cứng ngắc, mới vừa rồi hình như cẩn thận đụng phải cái chỗ kia của Úc, hình như, làcứng rắn.

      Từ Du Mạn phát điều này nên cũng khôngdám lộn xộn, Úc cũng chuyện. Úc cố kìm nén, dĩ nhiên chủ động chuyện. Thuốc vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, lại thêm vốn rất mệt mỏi, nên rấtnhanh liền ngủ thiếp .

      Úc nghiêng đầu nhìn Từ Du Mạn ngủ, mộtchút cảm xúc phức tạp, cũng có chút rối rắmchợt lóe lên.

      Từ Du Mạn cũng biết mình rốt cuộc đãngủ bao lâu, tỉnh lại cũng nằm trêngiường ở nhà rồi, " tỉnh rồi hả?" Cánh tay đặt ngang hông siết lại chặt.

      Từ Du Mạn biết là Cố Uyên, hơn nữa cũng nghera vẻ tức giận trong giọng của , "Ừ."

      Từ Du Mạn mới vừa đáp tiếng, liền bị xoay người qua, môi liền dán lên đôi môi khác. mở hàm răng của ra, tìmlưỡi thơm của , cho cự tuyệt, cho tránh né mà củng nhau dây dưa. Từ Du Mạn cơn tức giận của từ đâu mà đến, nhưng tức giận là . Vì trấn an , cũng chủ động hôn đáp lại.

      Hồi lâu, Cố Uyên mới buông ra, "Về sau gặpphải chuyện gì, em phải gọi điện thoại cho đầu tiên."

      ra là, tức giận điện thoại cho mà gọi điện thoại cho A Dư. nhưvậy, biết chuyện bị bắt cóc rồi sao? TừDu Mạn nhìn đồng hồ, chính là buổi tối. . .

      "Ừ." Từ Du Mạn ngoan ngoãn đứng trêngiường. đúng, hẳn là Úc đưa về. Với mối quan hệ giữa Úc và thầy Cố, cũng khôngnói chi tiết. Rất nhanh Cố Uyên liền nấu mì xong rồi. Từ Du Mạn đói đến nỗi ngực dán vàolưng, vừa thấy mỹ vị trước mặt, hưng phấn đếnmức cầm lên ăn ngay.

      Cố Uyên nhìn ăn đến vui sướng, vẻ khôngvui trong ánh mắt cũng biến mất, đổi lại là cưng chiều cùng dịu dàng sâu sắc.

      "Thầy Cố, muốn hỏi cái gì cứ hỏi ."Thông minh như Từ Du Mạn, làm sao lại nhìn ra bộ dáng Cố Uyên muốn lại thôi, còn chưa từng gặp qua dáng vẻ ấp a ấp úng như vậy của .
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :