1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hearts Aflame - Johanna Lindsey

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter V

      Họ xuôi thuyền về phía nam, xa hơn miền nam mà nàng từng mơ ước. Nàng biết đó là phía nam vì càng lúc đêm càng dài hơn, cho đến khi đêm bằng ngày. Ngày này qua ngày nọ, họ qua những vùng đất tuyệt vời nhưng chẳng ai buồn cho nàng nghe đó là đâu.

      Nàng biết vài điều về những vùng phía nam; nàng biết nhờ vào những người hầu và đến nhà nàng hàng năm, tất cả bọn họ đều đến từ nhiều nơi khác nhau. Vùng đất họ qua có thể là hòn đảo lớn của người Celt thuộc Ailen, hoặc những hòn đảo lớn hơn, được đồng sở hữu bởi người Scots, Picts, AngelS, Saxons và người Celt thuộc xứ Wales, người dân của mẹ nàng. Hoặc thậm chí có thể là đất của Franks, dù nàng nghĩ vùng đó ở phía bên trái chứ ko phải là bên phải như thế này. (chổ này em ko hiểu she muốn viết gì)

      Nếu đó là những hòn đảo lớn, nàng có lý do để tin rằng họ tấn công người Đan Mạch, vì người phương Bắc từng muốn chinh phục những hòn đảo, và nàng từng nghe rằng họ gần như thành công. Và nếu đó là người Đan Mạch, trận đấu này mới công bằng làm sao khi mà tấn công những con người bé của hòn đảo đó.

      Selig biết nhiều hơn thế, nhưng ko với nàng bất cứ thứ gì. Dù vẫn bực mình với nàng, cũng cho phép nàng ra khỏi khoang máy bơm. Thậm chí Thorolf, của Tyra, cũng chẳng gì với nàng. Nàng cho rằng họ nghĩ nếu nàng ko biết nơi họ đến, việc họ làm khi họ neo bờ, nàng ko có gì để méc với cha nàng vậy.

      Như thể nàng có dũng khí để kể với cha nàng chút gì về chuyện này áh! Ông là thương gia thành công. Ông ko tha thứ cho việc tấn công ai đó bằng tàu của ông. Từ thời của ông nàng lận, đàn ông của nhà Haardrad ko cướp bóc. Nhưng dĩ nhiên những chàng trẻ tuổi này mơ ước được giàu có với cuộc tấn công thành công, những người cùng với Selig tất cả đều trẻ, và đây là con tàu tốt cho liều lĩnh như thế.

      Được xây dựng bằng gỗ xồi, nó có cột buồm bằng gỗ thông chắc chắn để nâng cánh buồm lớn, hình vuông với những sọc đỏ và trắng. Con tàu lướt nhanh nước nhờ 16 mái chèo dài, hẹp làm bằng gỗ vân sam, mũi tàu hình rồng màu vàng và đỏ.

      Kristen ko tiếc việc đến đây vì hào hứng của những chàng kia lan sang nàng rồi. Và dù nàng ko được phép rời tàu, thề có Chúa, giờ nàng câu chuyện để kể cho con cháu mình sau này. Và đỉnh điểm câu chuyện sớm có thôi. Nàng có thể kể về thay đổi ở những con người này, và cái cách Selig và Ohthere ngắm nhìn vùng duyên hải này.

      Khi họ quanh vào cửa sông, trời gần sáng rồi, và tất cả thủy thủ phải làm việc với các mái chèo. hồi hộp của Kristen tăng dần từng phút , vì những vùng đất này dường như chưa được khai phá đối với nàng, dù dần dần nàng có thể thấy những khu dân cư và những ngôi làng .
      Máu phiêu lưu trong người nàng bị quyến rũ bởi tất cả những gì nàng nhìn thấy, kẻ thám hiểm trong nàng như nghẹt thở khi cuối cùng họ cũng cập bến và khi Selig đến bên cạnh nàng, vì nàng vẫn hy vọng được phép cùng họ. Nàng thậm chí chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng đó, nhét bím tóc vào trong áo và đội cái mũ mà Ohthere đẩy nàng sáng hôm đó.
      Kristen ko có tấm khiên nào cả, dù nàng nghĩ ko cần nhưng nàng vẫn mang theo cây dao mà mẹ nàng tặng nàng nhiều năm trước khi bà dạy nàng cách sử dụng nó. Tuy nhiên, nàng ko để lộ với Selig trừ khi đồng ý cho nàng theo, vì việc nàng có loại vũ khí hay ho này khơi ra cả đống câu hỏi cho .

      Vẻ mặt giận dữ của khi nhìn nàng qua lớp áo đàn ông ko báo trước điều gì tốt cho việc đổi ý về việc nàng ở đâu cho đến khi họ trở về. Selig rất đẹp trai, nhưng khi nổi điên rất đáng sợ, ngoại trừ đối với nàng, người biết rất .

      “Em biết em là cái của nợ đáng ghét của , Selig, nhưng…”
      “Ko nhiều lời, Kristen.” cắt ngang cách ko kiên nhẫn. “ có thể thấy em vẫn làm điều em muốn chứ ko phải những gì bảo, nhưng ko phải lần này. Em trốn đàng hoàng trong đống hàng này và ở đây cho đến khi quay lại.”
      “Nhưng…”
      “Làm vậy , Kristen!”
      “Oh, tốt thôi.” Nàng thở dài, rồi nhếch môi cười với , vì nàng ko thể chào tạm biệt bằng những lời cọc cằn được. “Cầu Chúa ban phước lành cho … cho những gì làm. ”
      hầu như phì cười, nhưng chỉ nhe răng. “Đó…từ em, con chiên Thiên Chúa?”
      “Well, em biết Chúa trông chừng mà ko cần lời thỉnh cầu, nhưng em biết cũng đón nhận tất cả che chở có được từ Đức Chúa cha.”
      “Vậy hãy cầu nguyện cho nhé, Kris.”
      Mắt rất dịu dàng trước khi ôm chặt nàng. Nhưng sau đó gật đầu về phía kho hàng và vai Kristen sụp xuống chán nản, về phía đó.

      Tuy nhiên, nàng ko ở đó lâu. Ngay sau khi người thủy thủ cuối cùng rời tàu và tiến đến đất liền, nàng liền lao ra khỏi buồng máy bơm, bắt gặp cái nhếch môi của Bjorn, trong những người ở lại, và cái cau mày của tên bảo vệ khác. Nhưng ko ai trong họ quát tháo nàng khi nàng chòm xuống dưới để nhìn đám thủy thủ lên đất liền, phía rừng rậm.
      Nàng bước từng bước trong thất vọng vì bị kẹt ở đây, nơi mà chả có hoạt động gì sất. Giờ chỉ mới nữa ngày và cái nóng dội xuống đầu họ, trời nóng hơn bất cứ nơi nào nàng từng biết ở Na-uy. Ko biết những người đàn ông bao lâu rồi.
      “Thor!”
      Kristen quay ngoắt lại nhìn người thủy thủ cuối cùng vào rừng. Và lúc đó nàng nghe những gì gã bên cạnh nàng cũng nghe: tiếng kêu vang của đao kiếm và tiếng la hét của những người trong trận chiến.
      “Chắc chắn họ là lực lượng hùng mạnh nếu họ có thể tấn công, thay vì cụp đuôi bỏ chạy. Xuống dưới , Kristen!”

      Bjorn hét lên khi ta qua mạng tàu. Kristen nghe lời ta nhưng chỉ là để nhặt thanh đao của nàng. Khi nàng lôi mình ra khỏi buồng máy bơm, nàng thấy hai chàng bị bỏ lại tàu giờ chạy về phía khu rừng để giúp bạn họ. Nàng chẳng do dự tí nào để tham gia cùng họ, vì như Bjorn , chỉ lực lượng hùng mạnh mới có thể tấn công Viking, và nàng viện cớ rằng họ có thể cần nàng giúp, chút chăng.

      Nàng bắt kịp hai người họ khi họ tới bìa rừng và nhào vào đó với tiếng la hét kinh khiếp. Nàng ko theo ngay. Xung quanh nàng ko có gì ngoài những cái xác. Ồ, lạy Chúa, nàng ko nghĩ việc như thế này. Nàng thấy Olaf nằm kiểu kỳ dị…. quá nhiều máu. Selig! Selig đâu rồi?

      Nàng bắt mình quay khỏi mặt đất chi chít xác chết để nhìn phía trước, nơi trận chiến vẫn diễn ra. Nàng chú ý những kẽ tấn công, và ko thể tin được những người đàn ông bé, dẻo dai đó gây ra qua nhiều thiệt hại, vì ko có nhiều để mà nhìn…. Và nàng nhận ra, ko phải tất cả bọn họ đều người. Có gã thậm chí cao hơn nàng vài inch, và đánh nhau với ….Selig! Và Chúa ơi, ta ko chỉ là người cầm gươm chống lại nàng.

      Nàng bắt đầu tiến đến giúp Selig, nhưng bị người hét lên cản đường nàng. Thay vì đối mặt với thanh gươm, nàng bị tấn công bởi cây giáo dài, cái mà nàng nhanh chóng chém làm đôi, và ngay lúc cơ giơ thanh kiếm lên với , chạy mất.

      Bị mất phương hướng, nàng quay ngoắt tứ phía để tìm Selig, và thét lên ngay khi nhìn thấy , ngã rồi và cái người cao quắt kia thu thanh gươm đầy máu về. Nàng trở nên hoang dại, chạy đến chổ , mắt nhìn chằm vào người đàn ông tấn công Selig.

      Kristen đánh túi bụi vào kẽ xuất bên phải nàng, bỏ lại phía sau. Và giờ nàng đứng trước kẻ giết trai mình, tránh được nhát chém đầu tiên của ta. Mắt họ gặp nhau trước khi thanh kiếm của nàng xuyên qua da thịt . Nàng chú ý vào đôi mắt xanh của mở to rệt khi nàng rút thanh kiếm ra, nhưng đó là điều cuối cùng nàng thấy.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter VI

      cây nến hắt ra ánh sáng dịu trong căn phòng . cái giường cũng , dựa vào tường với cái thùng dưới chân. tấm thảm lớn thêu hình cánh đồng hoa mùa hè cùng những đứa trẻ nô đùa, bao phủ bức tường đối diện. bức tường khác treo cái kính thép được đánh bóng hết sức, với cái kệ bên dưới giữ loạt các thứ từ những cái kẹp khảm đá quý và những cái hộp lược ngà, cho đến nhưng chai nước hoa và cái ghế dài được lót đệm dày đặt phía trước.

      cái trụ cao được chạm khắc đứng trong góc phòng với những cái móc gỗ trải dọc theo chiều dài của nó, vật trang trí treo đó, được tô điểm với những màn mỏng và dây ruy băng khác màu. Cái cửa sổ duy nhất trong phòng được treo tấm lụa màu vàng nhạt, là phung phí những mảnh vải đắt tiền đó. Có hai cái ghế dựa cao đặt quanh chiếc bàn với bình hoa hồng đó.

      Những chiếc ghế giờ bị bao phủ bởi quần áo của hai kẻ giường. Căn phòng thuộc về người phụ nữ, Corliss Raedwood, phụ nữ nhắn xinh đẹp, 21 tuổi, người hết sức tự đắc vào mái tóc hung đỏ và đôi mắt màu chocolate.

      Corliss là vợ chưa cưới của người đàn ông nằm với ta, Royce Wyndhurst quý tộc của vua Alfred. Cách đây bốn năm, nàng ta được giới thiệu cho để làm vợ nhưng bị từ chối. Mùa đông rồi, nàng mực buộc cha mình ướm lời lần nữa và lần này ta được chấp nhận. Nhưng ta biết rằng mình được chấp nhận lần này là vì cố gắng kéo quý ngài Royce vào phòng, nơi ta ném mình vào , và , người say bét ở bữa tiệc của cha ta, chiếm lấy .

      Dâng mình cho Royce đêm đó chẳng phải là hy sinh to tát gì với Corliss, hy vọng ko nhận ra, vì từng với người đàn ông khác trước rồi. Chỉ thôi. Dù vậy, sau lần đầu ấy, quyết rằng quan hệ giữa nam nữ trong phần này ko như mong gì cả. Bởi vì ta biết mình phải nghiến răng chịu đựng thường xuyên khi cưới Royce.
      Đó là dấu hiệu xác định rằng dù ko thích làm tình với , Corliss vẫn dâng mình cho Royce mỗi khi đến thăm, may là ko thường xuyên. nàng sợ rằng nếu từ chối bây giờ, trước đám cưới, hủy bỏ hôn ước. Sau cùng , ko muốn ngườ vợ. chỉ mới 27 tuổi và ko cớ gì phải vội để trói đời mình lại. Ít nhất, đó cũng là cái cớ thường tận dụng đối với những ông bố có con ở tuổi lấy chồng. Cũng có lý do khác, dù chưa bao giờ dùng đến. Trước đây đính hôn, cách đây 5 năm rồi, với . mất 3 ngày trước khi cưới và ko ai nữa từ đó đến giờ.

      Corliss là lựa chọn mà Royce ko bao giờ muốn. Chắc chắn là ko ta, cũng ko giả vờ . ta thậm chí ko có liên kết với cha mình để nhử nữa, vì Royce và cha ta là bạn bè với nhau. cuộc hôn nhân là ko cần thiết để duy trì tình bạn giữa họ. Bây giờ ta cho rằng mình đạt được rồi, vào cái lần đầu tiên ấy, việc ta đem thân thể mình trao cho là điều kiện duy nhất làm lung lay.

      Nếu Royce ko đáng ao ước như người chồng, Corliss ko bao giờ kết hôn sớm thế. Nhưng là, mỗi thiếu nữ mấy dặm quanh đây đều muốn có Royce Wyndhurst cho riêng mình, bao gồm 3 em của Corliss. Điều này có thể hiểu mà, vì ko chỉ giàu có và được đặc ân của đức vua, còn là người đàn ông đẹp trai, dù có to lớn cách lạ lùng … cao hơn Corliss cả foot. kết hợp giữa mái tóc nâu sậm và đôi mắt ko dò đoán được màu xanh lá cây đậm vô cùng nổi bật. Với tư cách là vị hôn thê của , ta là người làm cho tất cả phụ nữ ghen tị, và điều đó hợp với ta cách đáng ngưỡng mộ, vì ta thích được ghen tị. ta lớn lên với ghen tị mà, và các chị em giờ hẳn đố kỵ lắm đây. Điều đó đáng để chịu đựng bất cứ thứ gì với Royce giường, thậm chí việc làm tình kéo dài của .

      Lần đầu tiên rất nhanh. Nhưng những lần khác, cả lần này nữa, dường như cứ tiếp diễn mãi vậy, đầy những nụ hôn và đụng chạm. nàng ko phiền những nụ hôn lắm, nhưng việc đụng chạm …. ! chạm vào khắp nơi, và phải nằm đó trong nhục nhã và chịu đựng tất cả. Đôi khi tự hỏi liệu có phải cố ý kéo dài nó, liệu có phải đoán được là ko thích điều đó? Nhưng làm thế nào biết được? Chưa bao giờ ta phản kháng hay cầu chịu đựng thấp nhất. ta nằm đó cách hoàn hảo và để làm những gì muốn. có thể làm gì hơn để biết rằng sẳn lòng?

      nhìn xuống ta, và có kinh ngạc trong mắt . ta nghe thở dài và cứng người, biết rằng đây là dấu hiệu sẳn sàng để vào trong . Có tiếng gõ cửa ngay khi lắp mình giữa hai chân .

      “Thưa ngài! Thưa ngài, xin ngài hãy đến ngay! Người của ngài ở bên dưới và rằng ta cần gặp ngài gấp ạ!”
      Royce rời giường và tiến đến nơi để quần áo của mình. Việc vui mừng vì bị cắt ngang ko ra mặt . Việc làm tình với Corliss trở thành nhiệm vụ chán ngắt, đầy thất vọng, việc mà ko còn mong đợi với bất cứ hào hứng nào.

      Nó cũng khó hiểu nữa, vì ko tìm ta. Mỗi lần đều là ta lôi vào phòng, khiến nghĩ rằng ta muốn . Nhưng khi bọn họ ở giường, Corliss lạnh nhạt như xác chết vậy, và làm mọi thứ nghĩ ra để kéo vào việc họ làm.

      Việc ko thích thú ko có vấn đề với hầu hết đàn ông, nhưng Royce là người tìm thấy thỏa mãn từ thỏa mãn mà đem lại.

      Và nếu biết được tại sao, ngủ với nô lệ thấp hèn còn vui hơn là lên giường với người đàn bà là vợ đây, ko cần biết ta xinh cỡ nào.

      Sau khi buột dây thắt lưng quanh chiếc áo vest da mặc, nhìn thoáng qua Corliss. ta che người lại cách e lệ khi rời giường. ta bực bội cả với cái nhìn của vào trạng thái khỏa thân của ta cơ đấy. Cơn giận của bùng lên vì điều đó, nhưng nén nó lại. phải xem xét lại nhạy cảm này của Corliss. Sau rốt , ta là quý , và như những phụ nữ mà quen biết, ta cần được đối xử tử tế, hoặc là cảnh tượng sắp khóc đến nơi này là hậu quả.
      “Thưa ngài, làm thế nào mà ngài bỏ bây giờ?” Corliss hỏi cách ai oán.
      Rất dễ dàng, việc xíu mà, nghĩ thế, nhưng chẳng lời nào thoát ra khỏi miệng. “Nàng nghe thấy rồi đó, người hầu của nàng mời ta xuống. Bên dưới có người cần ta.”
      “Nhưng, Royce, dường như…. như thể ko quan tâm….như thể ko muốn em.”
      Những giọt nước dâng đầy trong mắt ta, và Royce thở dài kinh tởm. Tại sao tất cả bọn họ đều như thế? Họ khóc dễ dàng, chỉ vì lý do tí tẹo, cứ bám víu, đòi hỏi đảm bảo. Mẹ từng như thế, dì , thậm chí là em họ Darrelle, người sống cùng nhà với ….làm thế nào mà họ bật khóc nhanh vậy và làm cho đàn ông muốn chạy càng nhanh càng tốt. bị nguyền rủa nếu phải chịu đựng nó từ vợ mình. Tốt hơn là dẹp cái thói quen đó ngay bây giờ.

      “Thôi nào, Corliss. Ta ko chịu được nước mắt đâu.”
      ko muốn em! ” nàng nức nở.
      “Ta thế à?” cắt ngang.
      “Vậy xin ngài hãy ở lại, Royce!”
      ghét ta lúc này. “Nàng bắt ta lờ công việc của ta để dỗ dành nàng à, quý ? Đừng bao giờ làm điều đó. Ta cũng ko nuông chiều nàng, vì thế đừng mong đợi điều đó.”
      bước ra khỏi phòng trước khi ta có thể giữ lâu hơn, nhưng tiếng khóc thét của ta theo xuống tận phòng khách, làm điên tiết. Cảnh tượng đó làm tâm trạng bực bội, và việc thấy Seldon đợi bên dưới chẳng giúp được gì. Nếu vấn đề nghiêm trọng ko phải là người người hầu tìm .

      “Có chuyện gì?” Royce quát vào người hầu bé.
      “Những tên Viking, thưa ngài. Họ đến đây sáng nay.”
      “Cái gì!” Royce túm lấy ngực áo của Seldon và lắc ta. “Đừng ta nhầm, bạn. Người Đan Mạch ở phía bắc, giải quyết cuộc nổi loạn chống lại luật lệ của họ và chuẩn bị tấn công Mercia.”
      “Đó ko phải là người Đan Mạch!” Seldon la oai oái.

      Royce chậm rãi buông ta ra, kinh hãi lạnh ngắt lướt qua . có thể chống lại người Dan Mạch, bọn họ nắm quyền 2 tòa lâu đài ở đất nước này. Họ thử sức ở Wessex, lâu đài của Alfred phía tây Saxons, vào năm 871, năm mà họ gọi là năm của chiến tranh. Alfred chỉ mới 22 tuổi khi ngài nối ngôi vào mùa xuân đó, khi trai ngài ấy là Aethelred mất . Và vào mùa thu, sau 9 trận đấu với 2 binh đoàn Viking hùng mạnh để giành quyền kiểm soát Wessex, Alfred đàm phán hòa bình.

      Đó là hòa bình mà ko ai mong đợi kéo dài, nhưng Alfred với nhìn xa trông rộng dành thời gian tập hợp binh lính lại và chuẩn bị hàng phòng thủ. Các tướng quân của ngài, cùng với lãnh chúa và chiến binh của các vùng trung du, huấn luyện những người đàn ông tự do, cải thiện kỹ năng chiến đấu, cũng như củng cố trang viên của họ 2 năm qua.

      Royce thậm chí xa hơn thế, huấn luyện kỹ thuật chiến đấu cho vài người hầu cường tráng của . chuẩn bị để chống những tên Viking Đan Mạch, tất cả bọn họ có ý chiếm vùng đất này. Đó là những cướp biển Viking ko bao giờ được lường trước được, bọn chúng có thể bất ngờ chiếm lấy Wyndhurst và phá hủy nó như chúng gần như làm được cách đây 5 năm.

      Việc nhớ lại mồn cuộc đột kích sau cùng của người Viking ở Wyndhurst làm Royce đau đớn, nhen nhóm lại căm thù ĩ 5 năm qua, căm hận việc giết nhiều người Đan Mạch mùa hè năm 871, vì người Đan Mạch tấn công Wyndhurst năm 868, trước khi tàn phá tu viện Jurro. mất cha trong trận chiến đó, người cả của , và cả người của , Rhona, bị cưỡng bức tập thể trước khi bị cắt cổ, ngay trước mặt . Trong khi ko thể làm gì cho vì bản thân bị hai ngọn giáo ghim vào tường, phải chịu đựng nổi đau đớn khi nghe tiếng kêu khóc, van xin, cầu cứu giúp , cùng lúc đó máu cũng tuôn xối xả. Lẽ ra cũng chết rồi nếu bọn Viking ở lại lâu hơn chút nữa.
      “Quý ngài, Ngài có nghe tôi ko ạ? Họ là người Na-uy đấy, những người Viking.”
      Royce lắc mạnh ta lần nữa. Họ là ai có vấn đề gì? Nếu họ ko thuộc 2 binh đoàn Viking dũng mãnh kia, vậy họ tấn công bọn cướp biển, cố giết bọn chúng.
      “ Có tên nào thoát khỏi Wyndhurst ko?”
      “Chúng ta đánh bại họ!” Seldon vội. “ nữa số họ chết, những người khác bị bắt. ”
      Royce túm lấy ta lần nữa và lại sốc ta. “Đồ ngốc, lẽ ra cậu phải điều này trước”
      “Tôi nghĩ là tôi , thưa ngài. Chúng ta thắng mà.”
      “Bằng cách nào?”
      “Ngài Alden truyền lệnh kêu gọi tất cả đàn ông đến bãi tập trận ở khu vực phía đông. Nhưng em họ tôi, Arne ở phía nam bờ sông và ko nhận được lệnh triệu tập. Và chính cậu ta nhìn thấy con tàu Viking đó.”
      “Chỉ thôi ?”
      “Vâng, thưa ngài. Arne chạy thẳng về Wyndhurst, và gặp người của ngài Alden ở khu vực phía đông. Chỉ bởi vì họ trang bị vũ khí sẳn sàng và quá gần bờ sông nên thúc đẩy ngài Alden tấn công. Chúng ta chỉ có đủ thời gian để chuẩn bị cuộc phục kích. Các chiến binh leo lên cây ở cánh rừng phía trước con sông và tấn công bọn Viking khi chúng qua. Quá nhiều người bị giết trong cuộc đột kích bất ngờ này đến nổi chúng ta có thể đánh bại đám còn lại.”
      Royce hỏi câu khiếp đảm: “Có bao nhiêu người bị giết?”
      “Chỉ 2 người ạ.”
      “Và số bị thương?”
      “ít hơn …18, là vậy.”
      “Mười tám !”
      “Bọn Viking chiến đấu như quỷ, thưa ngài--- những tên quái vật khổng lồ,” Seldon cách phòng thủ.
      Nét mặt Royce trở nên căng thẳng và gớm guốc. “Chúng ta có cách của chúng ta, ta lo liệu bọn cướp biển khát máu còn lại.”
      “Àh, thưa ngài, ngài Alden…”
      “Cậu ấy ko chết, phải ko?” Royce rên rỉ.
      “Ko ạ,” Seldon nhanh, vì ta biết hai em họ thân thiết thế nào. ta do dự thêm vào, “nhưng ngài ấy bị thương nặng.”
      “Ở đâu?”
      “Ở bụng a.”
      “Ôi tạ ơn chúa!” Royce lầm bầm rồi lập tức rời khỏi sảnh nhà Readwood.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter VII

      Kristen chầm chậm mở mắt với nhận thức chiếc búa vĩ đại của thần Thor đầu nàng. Cầu chúa giúp nàng, giờ nàng có những tưởng tượng quái lạ, đây là cơn đau đầu tệ nhất trong đời nàng. Và những lo lắng khác trở nên rệt, và nàng nhớ lại.

      Nàng nhanh chóng bật dậy và cơn choáng khác quét qua làm nàng ngã xuống với tiếng rên bàng hoàng. Hai cánh tay đón được nàng, và tiếng lách cách kèm theo của chuổi xích làm nàng tròn mắt giật mình. Nàng nhìn Thorolf, cũng nhìn nàng, rồi quay lại nhìn người giữ nàng trong tay, đó là Irvarr, bạn của Selig.

      Mắt nàng gặp đôi mắt xanh của Thorolf lần nữa, nài nỉ. “Selig đâu?”
      lắc đầu và nàng thét lên. Ivarr ngay lập tức bụm miệng nàng lại và Thorolf chồm tới gần nàng.
      “Họ ko biết em là con !” rít lên. “Em muốn làm bọn phải ngồi đây và nhìn bọn họ kéo em ra và cưỡng bức hả? Cẩn thận đó, Kristen. Đừng để bị phát vì tiếng hét của em.”

      Nàng chớp mắt tỏ ý hiểu, và Thorolf gật đầu với Ivarr để thả nàng ra. Nàng lấy lại hơi thở, rồi gập người lại, trôi theo nổi đau mất mát. Nàng muốn hét lên, cần phải vậy, để cơn đau bay . Ko được giải thoát theo cách đó nên nó lớn dần, lớn dần cho đến khi nàng ko chịu đựng được nữa. Những tiếng rên rỉ đau đớn cứ thoát ra khỏi miệng nàng cho đến khi có cú đấm vào hàm làm nàng ngã vào hai cánh tay đợi sẳn.

      Khi Kristen tỉnh lại lần nữa, mặt trời bắt đầu lặn dần. Nàng bắt đầu kêu khóc, rồi kiềm mình lại, chậm chạp ngồi dậy, nhìn vào Thorolf cách buộc tội.
      đánh em.” Nàng ko phải hỏi.
      “Phải.”
      cho rằng em nên cảm ơn đấy.”
      “Chết tiệt.”
      có lẽ cười vào cái cách chửi thề dịu dàng của nàng nếu có thể cười. ko làm vậy. Lúc đầu họ bị bỏ lại mà ko có người canh gác trong khi bọn người kia xem xét vết thương của chúng, nhưng giờ có 2 người ở gần chổ họ.

      có lúc cho em đau buồn, sau này, Kristen.” Thorolf nhàng.
      “Em biết.”
      Nàng duổi thẳng mắt cá chân với cái vòng sắt nặng nệ quanh nó. Cái mũ bạc mượn của Ohthere mất rồi, cả con dao găm và thắt lưng nữa. Thậm chí đôi boot cũng bị tuột khỏi chân nàng.
      “Họ lấy tất cả những gì có giá trị sao ?” nàng hỏi.
      “Phải. Họ lẽ ra lấy luôn bộ vest của em kia, nếu nó ko phải là cái lông bờm xờm cũ kỷ.”
      “Và bị nhuốm máu rồi,” nàng thêm vào, nhìn xuống những vệt đen khắp thân thể, vì máu của người đàn ông cao to bị nàng giết văng ra khi nàng rút kiếm. Nàng cảm thấy cục sưng đầu, cái đó làm cho nàng choáng, và rồi nhận ra, “Tóc của em!”
      Bím tóc vẫn còn nhét trong áo chẽn nhưng nó lộ ra ngay nếu bị kiểm tra. Ngay tức khắc nàng bức tóc ra khỏi bím.
      “Ko, Kristen.” Thorolf chộp tay nàng lại, nhận ra ý định của nàng. “Em mất cả đời để cắt nó theo kiểu đó đấy. ”
      có dao sao?” nàng độp lại.
      làu bàu cái câu hỏi ngớ ngẩn đó, nhưng bắt đầu nhìn nàng. Ko có thắt lưng, cái áo chẽn vạch thẳng đường xuống hông, che dấu rất hiệu quả cái đường cong nơi eo nàng, cái xà cạp màu nâu đậm (xà cạp là cái chi em mù tịt) đồ xộ bên dưới cái nịt tất bị lỏng ra, che dấu những đường nét ở đó. Tay chân nàng trơ trụi rồi, ko nhắn cũng chẳng giống đàn ông. Nhưng có lẽ nhiều vết bẩn có ích, cũng như cánh tay trần của nàng, cái mà hầu như quá mãnh mai so với thiếu niên.
      Thorolf hài lòng rồi. “ Nếu ko vì mái tóc rực rở của em, cũng do mỗi cái miệng thôi họ cũng đoán em là cái gì đó chứ ko phải con trai. Em làm cách nào cho ngực em biến mất vậy ?”
      Kristen đỏ mặt, nhìn xuống để tránh ánh mắt tò mò của ta. “Lẽ ra ko nên hỏi em thế.”
      “Nhưng em làm thế nào mới được.”
      “Thorolf!”
      tiếng thôi chứ! ra , em đừng lời nào cả. Bọn với họ em bị câm, và vấn đề được giải quyết. ”
      “Nhưng tóc em sao?”
      nhíu mày, rồi đột nhiên cười toe và bắt đầu xé toạc vạt dưới của áo chẽn. gọi Ivarr che khuất Kristen lại, rồi quấn bím tóc lại và vòng quanh qua đầu nàng, bọc tấm da áo lên nó và cột chặt dưới chân cổ của nàng.
      “Ko có vết thương nào ở đó đâu,” nàng bắt đầu chỉ ra.
      ko quan tâm cái chổ sưng bé tẹo đó,” vặn lại. “Đợi . ý tưởng.” Và liên tục miết vào vết thương cánh tay cho đến khi máu nhuốm đầy ngón tay, rồi bôi lên cái đầu bị băng bó của nàng.
      “Thorolf!”
      “Im miệng , Kristen, hoặc là giọng nữ của em làm lãng phí nỗ lực thông minh của . Cậu nghĩ sao, Ivarr? Liệu nó có được coi là cậu bé ko?”
      “Với cái hàm sưng đó, và cái đầu to, ko ai nhìn đến ấy đến 2 lần đâu” Ivarr đáp lại với nụ cười toe toét.
      “Cảm ơn nhiều,” Kristen bẽ lại xấc xược.
      Thorolf lờ câu mỉa mai của nàng. “Aye, chỉ là có cái đầu to hơn chút, nhưng vì họ ko tìm kiếm nơi ấy, họ chỉ nghĩ đó là miếng băng dày. tốt thôi vì ấy trông bẩn thỉu và nhếch nhác thế này mà. Nhưng phải giữ cho chặt đó, Kristen. Nếu nó rơi ra, em cũng tiêu luôn.”
      Nàng tặng cái nhìn u ám vì lời cảnh báo ko cần thiết đó. “Em nghĩ đến lúc em biết chúng ta ở đâu rồi đó.”
      “Lâu đài Wessex.”
      “Wessex của Saxons sao?”
      “Chính xác.”
      Mắt nàng ngờ vực. “ muốn đội quân bé của Saxons đánh bại ? ”
      Thorolf đỏ bừng mặt vì cái giọng kinh ngạc của nàng. “Họ tấn công chúng ta từ cây, thưa . nữa bọn họ leo xuống trước khi chúng ta biết chúng ta bị tấn công.”
      “Oh, ko công bằng” nàng hét lên. “Họ mục kích các ?”
      “Đúng vậy, đó là cách duy nhất họ có thể chiến thắng vì quân số của họ ko nhiều hơn chúng ta. Và trớ trêu thay, chúng ta ko muốn gì ở họ cả. Chúng ta chỉ ghé qua đây để họ dẫn chúng ta tiếp. Đó là… ” dừng lại, trông chán nản. “đừng quan tâm.”
      “Đó là cái gì?” nàng hỏi gặng.
      “Ko gì cả.”
      “Thorolf!”
      “Trời ơi! Em ko tiếng được à ?” cáu bẳn. “ Đó là tu viện bọn định cướp.”
      “Oh , Thorolf, với em là ko .”
      “Đúng vậy đấy, và đó là lý do tại sao Selig ko muốn em biết, vì cậu ta hiểu em cảm thấy thế nào. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta để chia giàu có của vùng đất này, Kristen. Người Đan Mạch sớm chiếm được tất cả. Bọn chỉ định lấy ít trước. chỉ có chút, hoặc là vô hại thôi. Bọn chỉ muốn đống tài sản hoang đường của tu viện Jurro.”
      “Làm sao biết phải tìm ở đâu?”
      “Chị của Flokki kết hôn với người Đan Mạch, năm ngoái về thăm nhà. ấy biết nhiều việc bọn họ làm, và ấy kể về thất bại của người Đan Mạch năm 871, năm mà đội quân Halfdan của Wide Embrace và vua Guthorm hợp lại với nhau để tấn công Wessex. Giờ họ nhắm vào lâu đài của Mercia, dù những tên ngốc đó hàng năm đều trả Danegeld (cái nì là cái chi? Ko bit tuốt) cho chúng để được bảo vệ họ khỏi người Viking. Và khi chúng có Mercia dưới trướng mình, chúng quay lại đây. Nếu ko phải năm nay, là năm tới hoặc là sau đó nữa. Em nghĩ là chúng bỏ qua vùng đất giàu có, màu mở này à? Những người Saxons bé này ko ở ngoài cuộc được đâu.”
      “Họ cố đánh bại ,” nàng nhắc nhở .
      “Vận may của Odin luôn ở bên họ.”
      “Ko phải tất cả bọn họ đều bé đâu, Thorlolf. Người mà em giết to lớn như vậy.”
      “Đúng vậy, thấy ta khi bọn họ mang cáng chuyển tất cả những người bị thương ở đây. Nhưng em ko giết ta, Kristen. Ít nhất ta chưa chết.”
      Nàng rên rỉ, lời của làm nàng thấy tiếc. “ muốn là em thậm chí ko thể trả thù cho trai em hả?”
      Bàn tay xoa lên má nàng an ủi, rồi nhanh chóng bỏ xuống vì sợ rằng có thể bị tên canh gác nhìn thấy. “ chết, sớm thôi. chắc thế. ta bị mất nhiều máu ở bụng khi bọn họ mang vào tòa nhà rộng lớn kia.”
      Kristen co rúm khi nhớ lại cảnh tàn sát mà nàng chứng kiến trong rừng, dù nàng có tham gia trong đó. Mà vai trò của nàng được minh chứng rồi. Làm sao nàng có thể đối mặt với gia đình nêu nàng ko cố để giết tên sát nhân hại nàng.

      Nàng quay nhìn nơi Thorolf ám chỉ, ko muốn nghĩ đến máu của nữa. Đó là tòa nhà 2 tầng, hầu như dựng bằng gỗ, với nhiều cửa số lớn bé để hứng ánh sáng ban ngày, nhưng ko nghi ngờ gì chúng cũng đón cả cái rét mùa đông nữa. Có nhiều ngôi nhà xung quanh nơi đó, và hàng rào gỗ bao quanh cả khu đất, dày nhưng ko cao lắm.

      “Thấy ko, nơi này có thể bị chiếm dể dàng.” Thorolf nhận xét.
      “Nhưng họ chuẩn bị rất tốt vì người Đan Mạch. nhìn ” nàng chỉ vào đống lớn những tảng đá ở phía sân xa xa. “Trông như họ lên kế hoạch xây bức tường thành vững chắc ấy.”
      “Đúng vậy, bọn thấy nhiều đá ở bên ngoài hàng rào gỗ” đồng ý, rồi cười khinh khỉnh. “Người Đan mạch đến đây trước khi họ làm xong nó.”
      Kristen nhún vai vì nó ko liên quan đến bọn nàng. Nàng ko nghi ngờ việc trốn khỏi đây trước khi người Đan mạch đến.
      Liếc về phía tòa nhà lần nữa, nàng hơi nhăn mài. “Cái lâu đài đủ to lớn đấy, nó chắc hẳn thuộc về quý tộc quan trọng. có nghĩ cái người cao to kia có thể là chủ nó ko?”
      “Ko. biết chút từ những gì bọn họ , người chủ ko ở đây. Nhưng nghĩ ta được nhắn đến rồi. lẽ ra nên chú ý nhiều hơn khi em cố dạy ngôn ngữ của Alfreda.”
      “Đúng, lẽ ra nên thế,vì là người duy nhất có thể phát ngôn ở đây nếu em là con căm.”
      cười. “Dường như quá khó với em để giữ mồm giữ miệng khi họ ở gần nhỉ?”
      Nàng có vẻ như khịt mũi ấy, để biết nàng nghĩ chọc nàng. “Em cố, bằng cách nào nữa.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter VIII

      người đàn ông hùng dũng giữa những người Viking để cắm ngọn đuốc vào vị trí mà họ bao quanh. Sáu người cận vệ với kiếm trong tay đứng gần đó đề phòng trường hợp người Saxon tấn công. Kristen giấu nụ cười khi ta qua nàng. Nàng nghe họ tranh cãi xem ai mang đuốc, vì ko ai trong số họ muốn ở gần tù nhân dù cả bọn bị trói và nằm hoặc ngồi ở tư thế thoải mái. Với quá nhiều thương tích, họ ko có chút đe dọa nào cả, ít nhất là ko vào lúc này. Nhưng người Saxon chơi trò may rủi.

      Ngọn đuốc ko dành cho tù binh mà cho ba người đàn ông canh gác, để họ có thể nhìn tù nhân của mình vì trời tối rồi. thức ăn, cũng có băng gạc để băng bó vết thương. Điềm gỡ đây. Họ cần ăn để có sức mà trốn. có thức ăn có nhiều nghĩa lắm, bao gồm việc họ ko sống lâu hơn.

      Khả năng đó được khẳng định liền sau đó khi những kẻ canh gác bắt đầu chuyện với nhau. Người Saxon, người giữa họ, ràng cảm thấy liều lĩnh vì ta làm thế và trở nên vô hại vì thế, to, mọi người đều nghe thấy.

      THÀNH EM Ứ HIỂU TỪ ĐẦU CHƯƠNG 8 CÁI QUÁI GÌ DIỄN RA, AI LÀ AI CŨNG KO TẤT.
      “Tại sao ta cứ nhìn trong khi khoác lác dzậy?” Kristen hỏi Thorolf.
      Thorolf nén cười. “Chẳng hại gì đâu mà em quan tâm.”
      ư?” nàng hỏi ủ ê. “Vậy ko nghe những gì họ với nhau đấy”
      vậy, tên khốn kiếp tẹo đó quá nhanh nên chả hiểu tí ti nào. ta gì?”
      Kristen nghe lúc rồi, ko thể dừng cái nhìn kinh tởm quét qua mặt nàng. “Họ đề cập người gọi là Royce. người ta bắt chúng ta làm nô lệ. Kẻ khoác lác đó thề là ta căm ghét hết thảy người Viking đến nổi ko để chúng ta sống và tra tấn chúng ta đến chết ngay khi ta quay về.”

      Nàng ko thêm rằng tên khoác lác bé đó kêu Hunfrith tiếp tục diễn tả việc tra tấn, cho rằng người được gọi là Royce đó lợi dụng khéo léo của người Viking, đối xử với tù nhân như những người Đan Mạch làm với vua củaEast Anglia khi ông bị bắt. Đức vua bị buộc vào thân cây và bị sử dụng cho việc tập luyện bắn cung cho đến khi người ông tua tủa những mũi tên như là con nhím. Và khi ông được lôi tuột ra khỏi cái cây, vẫn còn sống đấy, lưng ông ấy rách toạc hết, lộ cả xương sườn ra. Quả kiểu tra tấn khủng khiếp, nhưng trong những tên canh gác khác đề nghị rằng những tù nhân bị tùng xẻo thành từng miếng , bắt họ sống càng lâu càng tốt, để nhìn tứ chi đứt lìa của mình bị ném cho chó ăn.

      Nàng ko kể với Thorolf chi tiết đó. Tra tấn là tra tấn, mặc kệ là hình thức nào. Nếu như phải chết khi Royce đến, vậy ngay bây giờ phải lên kế hoạch trốn thoát chứ.

      Nàng quay lại để nhìn vào cái trụ cao cao chổ họ bị trói quanh đó, đánh giá nó cao bằng 3 người đàn ông. Những sợi dây xích chạy từ mắt cá chân người này đến người kế tiếp dài hơn nàng mong đợi, ít nhất là hai xảy tay, bước ngu ngốc của người Saxon, vì điều này cho họ nơi rộng rãi để mà thao diễn.
      “Nó chỉ cao bằng 3 người đàn ông, hoặc bốn thôi, leo qua đó chúng ta tự do” Kristen oang oang.
      “Ko nghi ngờ gì tại sao họ chắc chắn ko bộ ba người nào trong chúng ta có thể xếp thành hàng thẳng đứng mà ko bị thương nặng.”
      Ivarr vừa , và nàng nhìn ta để xem xét vết thương hở cái chân mà ta chỉ, ta ko thể nào leo lên đó. Và chàng bên cạnh Thorolf có cả mũi của ngọn giáo vai.
      có thể vác người,” Thorolf , “Nhưng hành trình bị chậm lại. chúng ta có đầy những mũi tên lưng khi lên gần tới chổ đó.”
      có thể nhổ cái trụ đó ko?” nàng đánh bạo.
      “Chúng ta phải đứng để làm việc đó, và điều đó cảnh báo cho họ những gì chúng ta làm. Chúng ta có thể đẩy nó qua, nó ngã dần và họ vẫn được cảnh báo và lập tức kiếm của họ cắm vào chúng ta. Thậm chí nếu chúng ta thành công, quá nhiều người trong chúng ta chết và trọng lượng của xác chết cản trở những người còn lại, chúng ta bị trói đó. Nếu họ nhanh trí, họ ko thèm đến gần để em tước vũ khí của họ đâu, chỉ cần bắn em từ xa là được.”
      Kristen lầm bầm trong họng. “Vì thế với cái dây xích trói chúng ta, chẳng có hy vọng nào sao?”
      cho đến khi thương tích của chúng ta lành lại và có vũ khí trong tay,” Ivarr đáp lại.
      “Can đảm lên, Kristen.” Thorolf cười vô tư. “Có thể họ quyết định dùng chúng ta để tập luyện chống lại bọn Đan Mạch đấy.”
      “Rồi để chúng ta tiếp tục con đường vui vẻ của chúng ta àh ?”
      “Dĩ nhiên.”

      Nàng nghi ngờ khả năng đó, nhưng lời đùa của Thorolf làm nàng khá hơn mà. Nếu họ chết, chết cùng nhau, và chiến đấu, ko thể cam chịu tra tấn của người Saxon được. Đó là phong cách của người Viking, và dù nàng là con chiên Thiên Chúa, nàng cũng là phụ nữ phương bắc.

      Nàng nhiều nữa nếu cái cổng gỗ ko mở ra đủ cho 2 người đàn ông cưỡi ngựa vào.
      Chỉ có người đáng nhìn, và nàng nhìn khi chầm chậm quay con chiến mã to lớn màu đen về phía nàng. Khi xuống ngựa cách chổ nàng vài feet, nàng kinh ngạc thấy cao gần bằng cha nàng, và dĩ nhiên cao hơn hầu hết những người cùng nàng. ta trông rất trẻ và ko chút gầy gò với chiều cao đó, sức mạnh quyền lực xuyên qua bờ vai và vòm ngực rộng. Chiếc áo chẽn ko tay bằng da trông như áo vest ngắn và để lộ đám lông xậm màu ngực chạy dài gần như tới cổ, đôi cánh tay to khỏe với những cơ bắp cứng như thép, cánh tay của chiến binh. Chiếc thắt lưng bó chặt ở eo cho thấy ko có chút mỡ nào.
      Đôi chân dài cũng to khỏe, bó chặt trong hai chiếc xà cạp khác nhau, thay vì là như người Viking mang. The knee-length trousers that the Europeans called braies were tucked into a hoselike covering they called chausses and cross-gartered, his with leather thongs that were decorated with metal studs. Em tìm chữ braies này trong google nhưng muh ko biết gọi là gì, cả chữ chainse nữa, trang phục cổ potay.

      Khuôn mặt rất nét và đẹp trai ko thể tưởng, chiếc mũi thẳng, nét môi cân đối quyến rủ với cay nghiệt lờ mờ lên chiếc quai hàm vuông ko râu nhưng đầy những lông là lông. Mái tóc dầy màu nâu sáng dợn sóng vai, tạo thành lọn buông thả qua thái dương và chân mài.

      Nhưng đôi mắt , chỉ cần nhìn lần thôi bị thu hút ngay. Chúng có màu xanh lá cây sậm như thủy tinh, và cũng chứa đầy căm ghét và giận giữ khi nhìn qua những tù binh, làm Kristen nín thở khi tia nhìn đó quét qua nàng và ko quay cho đến khi ra lệnh cho người canh gác, rồi về phía tòa nhà lớn và khuất trong đó.
      “Tôi ko thích cái nhìn của tên đó,” Ivarr bên cạnh nàng. “ ta gì thế?”
      Nhiều người khác cũng thắc mắc cùng vấn đề đó, nhưng Kristen lắc đầu ủ dột. “ với họ , Thorolf.”
      ko nghĩ là nghe chính xác đâu.” thoái thác.
      Kristen trừng mắt với ta. Họ có quyền được biết, nhưng Thorolf ko nỡ lòng nào mà kể với họ, cũng ko tin được những gì nghe.
      Kristen liếc qua Ivarr, nhưng ko nhìn được vào mắt ta. “ ta “Sáng mai đem chúng ra giết .”

      Royce vào lâu đài, nhìn thấy người của bị thương nằm bừa sàn. có thể chuyện với từng người sau, ngay lúc này lao lên cầu thang ở cuối sảnh và thẳng đến phòng của em họ .

      Alden nằm dài giường, chiếc chăn dày trùm lên tận cổ, và quá xanh xao đến độ phải kêu lên vì nghĩ rằng cậu ta chết rồi. Những người phụ nữ khóc trong phòng như xác định điều đó. Hai người hầu Alden thỉnh thoảng kéo vào giường đứng khóc ở góc phòng. Meghan, em duy nhất của Royce, mới tám tuổi, ôm mặt khóc chiếc bàn . Darrell, em của Alden, quì bên giường, khuôn mặt chìm trong đống chăn, tiếng nức nở tan nát thân hình mãnh mai của .

      Royce nhìn qua người phụ duy nhất ko khóc, Eartha Healer. “Cậu ấy chết rồi sao? Ta chậm chân rồi phải ko ? ”
      Bà vuốt những sợi tóc nâu ra sau và cười với . “Chết à? Cậu ta chưa chết. Đừng trù cậu ta chết trước khi tận số chứ ”

      Royce đón nhận tin mới với mớ hỗn độn của nhỏm và giận giữ.
      Điên tiết với cách phản ứng của . “Ra ngoài !” gầm lên với bà già ồn ào đó. “Tiết kiệm nước mắt của các người cho đến khi cần thiết.”

      Darrell quay ngoắt lại, mặt đỏ au như đôi mắt vậy, ngực phập phồng cách giận giữ vì cho là bị xúc phạm. “Đó là trai em!”
      “Đúng, nhưng em làm được gì hay cho cậu ấy với tiếng hét đó hả? Làm sao cậu ta có thể ngủ để mà hồi phục với kiểu ồn ào em tạo nên nãy giờ? Cậu ta ko cần nước mắt của em để biết em quan tâm cậu ta thế nào, Darrell.”
      lê chân tới đối mặt với , chẳng cao được đến ngực . Nếu căng thẳng chắc nện thình thịch vào khuôn ngực đó, thay vào đó nghễnh cổ lên liếc .
      chẳng có tim, Royce! Tôi luôn cho là thế đấy!”
      “Phải ko, quý ? Ko có gì ngạc nhiên nếu lời của em làm tổn thương . chỉnh lại mặt mũi . Em có thể quay lại ngồi với Alden khi em ko… nếu em có thể làm thế cách im lặng.”

      Hai hầu biến khỏi phòng rồi. Darrell giờ mới bước ra. Eartha biết bà ko bị bao gồm trong mệnh lệnh biến khỏi căn phòng, nhưng bà cũng cúi xuống rổ thảo dược. Royce chuyển cái nhìn sang khuôn mặt hoảng sợ của em , sắc mặt dịu lại.
      ko nổi điên với em, bé con, vì thế đừng nhìn kiểu đó.” Royce dịu dàng,đưa tay ra với bé. “Sao em khóc? Bởi vì nghĩ Alden chết rồi à?”
      Meghan lao vào vòng tay , vòng tay quanh hông , vì bé chỉ cao đến eo Royce. “Bà Eartha ấy ko chết, vì thế em chỉ cầu nguyện, nhưng Darrell cứ khóc và…”
      “Và em họ của chúng ta dạy em cái thói quen xấu đó khi em còn bé thế này, bé con. Em có quyền cầu nguyện, vì Alden cần lời cầu nguyện của em để nhanh chóng hồi phục. Nhưng nghĩ xem cậu ấy có muốn em khóc ko, khi mà lẽ ra em nên vui vì cậu ta vẫn còn sống sau khi đối mặt với kẻ thù tồi tệ nhất của chúng ta?” ko muốn nhiều vì lạm dụng nước mắt bé, nó chỉ là đứa trẻ nhút nhát bật khóc chỉ vì lý do tẹo. Thay vào đó bế nó lên và lau nước mắt đôi má đỏ rần của nó. “Em tới giờ ngủ rồi đấy, Meghan, và hãy tiếp tục cầu nguyện cho Alden cho đến khi ngủ nhé. nào!” hôn vào trán trước khi thả nó xuống.

      “Cảm ơn , Royce.” Alden yếu ớt ngay khi Meghan đóng cánh cửa lại. “Em ko biết giờ vờ ngủ bao lâu rồi nữa. Nhưng mỗi lần mở mắt ra, Darrell lại hét lên với em.”
      Royce bật cười, kéo ghế lại gần giường. “Seldon, cái tên đáng ghét đó, với tôi là cậu bị thương nặng ở ruột đấy, Lạy chúa, tôi ko mong là cậu còn sống, đừng là còn có thể chuyện! ”
      Alden cố gắng cười, nhưng chỉ nghiến răng thay vào đó. “gần phía bên bao tử đấy, chút xíu nữa là đổ ruột ra. Chúa ơi, đau! Và em nghĩ thằng nhóc đó có đôi mắt đẹp nhất mà em từng thấy.”
      “Mô tả ta xem nào, và nếu trong những kẻ ở dưới, tôi bắt chịu cực hình cho đến chết mới thôi.”
      “Cậu ta là cậu nhóc có vẻ mặt thân thiện, Royce, ko lẫn vào những người khác đâu.”
      “Nếu trẻ con của họ có thể tấn công, chúng có khả năng chết hết,” Royce giận dữ.
      định giết tất cả bọn họ sao?’
      “Đúng vậy.”
      ‘Nhưng tại sao thế?’
      Royce quắc mắt. ‘Cậu biết tại sao mà.’
      ‘Đúng, em biết muốn thế, nhưng tại sao làm vậy khi mà có thể sử dụng họ? Họ bại trận. Chúng ta có tàu của họ, và Waite với em tàu có nhiều hàng hóa có giá trị, bây giờ nó là của rồi. Lyman cứ liên tục phàn nàn rằng những tên nô lệ cậu ấy dùng ko đủ sức để khiêng đá La Mã để xây tường thành. xem chúng ta mất hàng tháng chỉ mang được vài đống vào đây. ta cả dãi vì những tên tù nhân khỏe mạnh kia. Đồng ý , Royce. Những người Viking chỉ mất nữa thời gian để xây tường thành đó, nghĩ cũng hay , bọn họ được sử dụng để em ta tránh người Đan Mạch’
      Nét mặt Royce ko thay đổi. “Tôi biết cậu và Lyman bàn về vấn đề này rồi.”
      ta huyên thuyên về chuyện đó đường mang em về đây. Nhưng ta đúng mà, Royce. Tại sao lại giết họ khi mà để họ sống và phục vụ chúng ta hay hơn chứ.”
      “Cậu biết là cậu gần gũi tôi hơn cả em ruột, Alden. Sao cậu cầu tôi để họ sống với khả năng họ bỏ trốn và tàn sát chúng ta khi chúng ta ngủ.”
      “Em ko cầu. Có thể đề phòng họ trốn mà. Nghĩ lại trước khi xử tội họ nhé.”

      Cánh cửa mở ra và Darrell xuất , mắt ráo hoảnh nhưng vẫn trừng trừng với Royce. Họ lớn lên cùng nhau, cả ba người, Alden hơn Royce tuổi, còn Darrell hơn cậu ta hai tuổi. Họ là gia đình duy nhất còn lại của Royce, ngoài Meghan, và thương cả hai. Nhưng đôi khi ước gì Darrelle biến khỏi tầm nhìn của khi mất hết kiên nhẫn với cái hờn dỗi và cáu tiết của .

      “Đấy, buộc tội em làm ấy ko ngủ được, nhưng làm gì đấy, bắt ấy về những kẻ ngoại tộc dốt nát và ghê tởm đó?”
      Royce đảo mắt và cười toe với Alden. “Tôi để cậu cho em cậu chăm sóc đấy.”
      Alden bắn cho cái nhìn chán nản khi Royce rời phòng.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter IX

      Royce ngắm em mình băng qua đại sảnh và nhìn lén vào cánh cửa mở, rồi quay lại với vẻ lo lắng và chạy trở lại cầu thang. gọi bé lại trước khi nó tới đó. bé quay lại, ko vội vã gì, đến chiếc bàn mà ngồi ăn sáng mình. ăn sáng rồi,với người hầu của mình, Udele.

      Darrel vẫn còn bực mình với Royce từ cái đêm đó và ko thèm ngồi chung với sáng nay, nhưng vẫn quan sát từ nơi chăm sóc những người bị thương. Chẳng khó khăn gì để hiểu do dự của Meghan khi tiếp cận với ông khủng khiếp của bé.

      vài điều làm tan nát tim Royce, trầm lặng của Meghan với trong số đó, và đó là lỗi của , do lối cư xử tồi tệ của vào năm đầu tiên sau khi mất quá nhiều người mến trong cuộc đột kích của bọnViking. Meghan quá để hiểu cảm xúc của , hiểu tại sao lại cáu gắt với mọi người. bé bắt đầu sợ từ đó, và nổi sợ ko giảm chút nào dù rất dịu dàng chăm sóc nó từ khi nhận ra vấn đề.

      khiếp sợ càng tăng lên – sợ kẻ xa lạ, giọng như la hét, kẻ cáu kỉnh – đổ lỗi tất cả cho bản thân mình. biết bé rất . là người đầu tiên nó núp sau lưng khi cảm thấy cần được bảo vệ. Nhưng nó là đứa rất cảnh giác với , quá nhút nhát và hiền lành nữa, như thể nó luôn nghĩ đánh nó hoặc tệ hơn thế. ra bé này đối với tất cả mọi người đều như thế, nhưng với Royce đó là chuyện đáng quan tâm.

      “Em sợ ra ngoài phải ko?” Royce hỏi dịu dàng khi bé cuối cùng cùng cũng đến, đứng cuối đầu bên cạnh .
      ạ, em chỉ muốn nhìn những người Viking. Udele tất cả bọn họ là người xấu, nhưng với em họ trông như những người bị thương.” Nó lén nhìn lên để đo lường phản ứng của , rồi giãn ra khi thấy mỉm cười.
      “Em ko nghĩ họ là những người xấu bị thương à ?”
      “Em nghĩ vậy nhưng trông họ ko quá xấu đâu. Có người còn cười với em nữa hoặc em cho là thế, những người trẻ thế có thể xấu xa ko, Royce? Em nghĩ người phải sống lâu lắm trong tội lỗi mới xấu xa cơ.”
      “Những kẻ này ko có giúp ích của Chúa để tôi luyện xấu xa của họ, thế nên họ trẻ hay ko ko phải là vấn đề đâu.”
      “Udele cũng có nhiều vị thần làm họ trở thành người xấu mà.”
      “Ko phải đâu, người nào hiến mình cho vị thần ngoại giáo biến chính ta thành kẻ ngoại đạo thôi. Em có sợ họ ko ?”
      “Có ạ, ” bé thừa nhận cách ngoan ngoãn.
      hấp tấp hỏi,“Em nghĩ nên làm gì với họ đây, Meghan?”
      “Để họ .”
      “Thế họ quay lại và làm tổn thương chúng ta lần nữa vào lúc nào đó sao? ko cho phép điều đó đâu.”
      “Vậy bắt họ làm con chiên của Chúa.”
      Royce tủm tỉm cười vì giải pháp đơn giản của bé. “Đó là việc của cha trưởng, ko phải của đâu.”
      “Vậy định làm gì họ? Udele nghĩ giết họ.” Meghan rùng mình khi điều đó.
      “Udele suy nghĩ quá lớn tiếng nhỉ.” nhíu mày.
      Meghan lại cụp mắt lần nữa. “Em với bà ấy ko làm vậy đâu, bởi vì họ ko có đánh nhau mà, và chỉ giết người trừ khi trong cuộc chiến thôi.”
      “Đôi khi điều đó là cần thiết….” dừng lại, lắc đầu. “Đừng quan tâm, bé con. Em nghĩ sao nếu bắt họ xây tường thành cho chúng ta?”
      “Họ làm việc cho chúng ta phải ko?”
      “Oh, nghĩ họ muốn thế với khuyến khích thích hợp đấy,” đáp.
      “Ý là họ ko có chọn lựa nào sao?”
      “Tù nhân hiếm khi có, bé con, và em đừng quên họ là ai. Nếu họ thắng trong trận chiến, và bắt chúng ta đến lãnh địa của họ, họ ắt hẳn bắt chúng ta làm nô lệ, họ ko mong ít hơn chúng ta đâu.”

      đứng dậy, vì trể hàng giờ rồi, và nếu chưa quyết định trước đây, bây giờ , sau khi chuyện với Meghan. “Em chú ý nhé,” thêm vào, vuốt tóc ở bé ra sau. “Chừng nào mà bọn họ còn ở đây, em đừng đến gần nhé. Họ nguy hiểm đấy, dù trông có vẻ như thế hay ko. muốn em hứa, Meghan.”

      Meghan gật đầu ngay rồi nhìn ra khỏi lâu đài. Ngay khi ra khỏi tầm nhìn, bé chạy ngay lên cầu thanh để kể với bà cụ cáu bẳn, bà vú của bé, rằng người Viking sau cùng ko chết.

      Khi rời lâu đài, mặt trời lên cao, bước cách có chủ ý về phía họ. Kristen đợi giây phút này từ khi họ ở đây, suy nghĩ về hối hận của nàng: nàng ko bao giờ gặp lại cha mẹ nữa, nàng cũng chẳng bao giờ có chồng, hay con cái, thậm chí là cái ngày mai. Nàng xác định rằng nàng ko chết cách hèn nhát, nhưng nàng ko muốn chết chút nào cả.

      Hai người cận vệ ngăn lại để chuyện gì đó, rồi cả hai bước cùng khi tiếp tục băng qua sân. Tên Saxon con, Hunfrith, được đổi phiên vào giữa đêm, nhưng ta quay lại vào sáng sớm để tiếp tục trêu tức bọn họ bằng những lời diễn ta về việc tra tấn mà bọn họ muốn. ta bước ngay bên Thorrolf và đánh bằng sóng kiếm.
      “Lãnh chúa Royce chuyện với ngươi, Viking,” Hunfrith thông báo cách trịnh trọng.

      Kristen véo Thorolf đế nhắc đứng dậy, nhưng đẩy tay nàng, từ chối. ở tư thế sẳn sàng, lấy đà tấn công lại người Saxon như những người khác, nếu có bất cứ hành động nào tách riêng họ ra từng người để tra tấn. Với 3 kẻ đứng trước mặt họ, dường như ko đúng lúc nhưng chẳng còn cách nào khác.

      Đôi mắt xanh lá cây xẫm màu của lãnh chúa Saxon từ từ quét qua đám đông, như thể trông thấy họ lần đầu. Nét mặt ta, ko như hôm qua, khó hiểu. Dĩ nhiên hoàn cảnh tệ hại của họ ràng hơn trong ánh sáng ban ngày, và ta ko nghi ngờ bọn họ đe dọa gì được , hoặc là ta ko đến gần thế này. lãnh đạm của ta hầu như là thách thức.

      ta ko sợ gì cả, người Saxon này, Kristen suy nghĩ khi mắt lướt qua nàng và rồi bất ngờ quay lại. Nàng lập tức cụp mắt xuống, cảm thấy tim mình đập loạn khi bị chú ý bởi đôi mắt đó, sợ ngụy trang của nàng bị lộ bằng cách nào đó.

      Nàng ko ngước lên lần nào nữa cho đến khi nghe giọng , nhưng nổi lo lắng lại tăng lên. Nàng ko nhận ra việc bị trói cùng Thorolf, người duy nhất có thể chuyện với họ, đặt nàng vào mục tiêu dể bị chú ý nhất. Nàng lập tức lĩnh ra phía sau và khom người xuống, để cho cái lưng rộng của che khuất nàng .

      Lãnh chúa Saxon nhìn Thorolf. “Ta nghe ngươi có thể tiếng của người Saxon.”
      chút,” Thorolf thừa nhận.
      “Ai dẫn đầu các người ?”
      “Chết rồi.”
      “Con tàu là của ta à ?”
      “Là của cha ấy.”
      “Tên ngươi là gì?”
      “Thorolf Eiriksson”
      “Giờ chỉ cho ta chỉ huy của ngươi, Thorolf, vì ta biết các ngươi ắt chọn người rồi.”
      Thorolf ko gì hết, cuối cùng cầu: “ chậm thôi.”
      Royce cau mày sốt ruột. “Chỉ huy mới của ngươi. ta là ai?”
      Thorolf cười và hét lên, “Ohthere, đứng lên và giới thiệu với lãnh chúa Saxon .”

      Kristen thấy họ nàng đứng dậy chẳng thoải mái gì vì ấy ko hiểu gì hết cho đến khi Thorolf gọi. ở phía đối diện của vòng tròn với nàng, nhưng cùng 3 người khác đổi chổ với nàng tối qua. Cả hai em trai đều chết nhưng giữ nỗi đau trong lòng, như nàng vậy. Là người lớn tuổi nhất, cũng là họ của Selig, làm chỉ huy của họ là hợp lý nhất.
      “Tên ta là gì?” Royce hỏi khi nhìn qua Othere.
      “Ohthere Haardrad,” Thorolf đáp.
      “Tốt lắm. với ta rằng ta bị thuyết phục về khoan dung. Ta ko thể thả các ngươi , ta cho các ngươi nơi ăn chốn ở nếu các người sẳn lòng phục vụ ta. Ta cần đá để xây tường thành quanh trang viên này. Nếu các ngươi chọn cách ko làm việc, các người ko có thức ăn. Đơn giản vậy thôi.”
      Muốn khẳng định lời lãnh chúa Saxon để lặp lại lời đó, Thorolf , “ với ta? ”, chỉ vào đồng đội của mình.
      Royce gật đầu. “Bằng mọi cách, bàn bạc .”

      Thorolf gọi tất cả mọi người lại hội ý riêng, nhưng chỉ lý do duy nhất kéo Kristen vào trung tâm vòng hội ý đó, đó là nơi ko ai có thể thấy nàng chuyện. “Trời ạ! Tất cả chuyện này là sao, Kristen?”
      Nàng cười đến tận mang tai. “ ta ko giết chúng ta. ta muốn chúng ta xây tường thành thay vào đó.”
      “Ko đâu, tôi ko đổ giọt mồ hôi nào cho lũ khốn đó!”
      “Vậy chết đói đó,” Kristen vặn lại. “Điều kiện của ta quá ràng. Chúng ta làm việc vì thức ăn và chổ ở đấy.”
      “Như nô lệ!”
      “Đừng ngốc thế!” nàng rít lên. “Điều này cho chúng ta thời gian để trốn.”
      “Đúng thế, và hồi phục.” Othere nhất trí. “ với ta , Thorolf. Đừng làm ta nghĩ vài người trong chúng ta ko muốn chấp nhận điều kiện của ta.”
      Thorolf đứng lên và gọi Royce. “Dây xích sao?” hỏi trước.
      “Vẫn ở đấy, đừng nghĩ ta ngốc tin bất cứ ai trong các người.”
      Thorolf chậm chậm mỉm cười, gật đầu. Người Saxon này quả khôn ngoan, nhưng ta ko đoán được người Viking nhanh chóng hồi phục, và bồi dưỡng và quyết trốn thoát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :