1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hearts Aflame - Johanna Lindsey

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter X

      phụ nữ lớn tuổi đến chăm sóc vết thương cho họ. Người bà dơ bẩn và tóc ta rối bù, mặc chiếc váy chật, dài tay, với cái áo choàng ko tay, ngắn hơn, phủ lên, ko thắt lưng, làm nó trông như cái bao tải ấy. Bà khá thẳng lưng so với tuổi tác, giới thiệu tên bà là Eartha. Tâm tính của bà vẻ như bà là người sống theo cách bà muốn, và vì thế bà táo bạo, và xấc xược, và chẳng sợ gì cả, như thể bà chẳng quan tâm việc bà làm gây quả như thế nào.

      Kristen bị bà làm ấn tượng và cùng lúc cảnh giác với bà. Nàng quan sát Eartha xô đẩy mọi người xung quanh, bọn người trông như tên khổng lồ bên cạnh người đàn bà nhắn và cười cợt những tiếng càu nhàu hay những lời chói tai. Nàng cảnh giác vì biết sau cùng bà cũng đến chổ nàng, xem xét cái đầu vẻ như bị thương của nàng, nàng ko thể để việc này xảy ra.

      Kristen cũng ko ở trạng thái tốt gì, vì nóng, cái mà ko ai trong số họ cảm thấy cả. Nhiều người trong số họ xé toạc xà cạp, nàng cũng rất muốn làm thế, nàng biết là nàng ko dám rồi. Nàng cũng cảm thấy xót cho Eartha, mặc những 2 cái áo choàng, và ko nghi ngờ gì là có cái áo lót nữa, ngoại trừ việc bà chẳng phiền gì cái nóng cả. Người Saxon có lẽ quen rồi.

      Eartha xong với Ivarr và ngồi xổm xuống kế bên Kristen, ra dấu rằng nàng nên chỉ cho bà nàng đau ở đâu, ngoài vết thương ở đầu, bà cho là thế vì hằng hà máu là máu người nàng. Kristen chỉ lắc đầu. Đáp lại, Eartha chạm vào miếng băng đầu. Kristen đẩy tay bà ra xa. Khi Eartha cố thêm lần nữa để gỡ miếng băng ra, Kristen nhảy lên, cao hơn hẳn người phụ nữ bé này, và hy vọng rằng vóc người của nàng ngăn được người hộ lý này. Nhưng ko. Nàng phải túm chặt cổ tay Eartha lại để ngăn tay bà chạm vào đầu nàng. Vì điều này mà nàng cảm thấy mũi kiếm chỉa vào hông.

      Nhiều người chiến binh Viking khác đứng lên, tên canh gác đến để bảo vệ Eartha lùi bước. ta bị dọa đủ để gọi viện binh ngay tức .
      Kristen rên rỉ, thấy hậu quả những gì nàng gây ra, dù nó chả giúp được gì sất. 7 người Saxon chạy về phía họ với những thanh kiếm rút ra khỏi bao rồi. Nàng vẫn ngoan cố liếc qua Eartha, rồi buông bà ra. Thorolf giờ mới ngăn người đàn bà này lại, kéo Kristen ra sau lưng .

      may, những người Saxon chùn bước khi đến chổ tù nhân của họ và thấy Eartha ko còn bị đe dọa nữa. “ Có chuyện gì vậy?” Hunfrith gặng hỏi.
      “Cậu nhóc đó ko cho ta chạm vào vết thương,” bà phàn nàn.
      Hunfrith chờ Thorolf giải thích, đơn giản, “ hồi phục. Để yên .”
      Hunfrith càu nhàu, rồi quắc mắc với Eartha vì làm bọn họ bực dọc. “Được rồi, nếu ta có thể nhảy lên theo cách đó, ko cần bà đâu, bà già ạ.”
      “Cũng nên thay băng chứ,” bà khăng khăng. “Nó đầy máu thế kia.”
      “Tôi thôi mà. Chăm sóc người nào cần ấy. Để những người khác yên.” ta thêm với Thorolf, “Cảnh báo bạn ngươi từ giờ trở đừng có động tay động chân đấy”

      Hunfrith ràng ko muốn gây chuyện khi mà quá nhiều chiến binh Viking sẳn sàng bảo vệ cậu nhóc này. Nhưng Eartha ko thích thế, vừa bỏ vừa càu nhàu rằng thằng nhóc đó cứ như con . người khác nhận xét rằng đó có thể là lý do tại sao bọn Viking mang cậu ta theo, và họ cười khoái trá với nhau.

      Hai gò má của Kristen đỏ hồng lên khi nghe lời đó. Khi Thorolf thấy và hỏi tại sao, Kristen chỉ lắc đầu, mặt càng đỏ hơn. chỉ cố ý chọc nàng, ngăn nàng lại bắt nàng trả lời, bởi vì rất hiếm khi Kristen bối rối mà. Nhưng nàng đẩy tay ra và dùng dằn ngồi xuống, xoay lưng lại với .

      Rồi từ vị trí đó, mắt nàng lang thang qua lâu đài, và nàng thấy người đàn ông đứng quan sát họ từ cửa sổ gác. Mặt ta khuất bóng vì thế nàng ko thể đoán ta là ai, nhưng nó làm nàng ko thoải mái khi biết có người khác, ngoài những tên lính gác, có thể giám sát họ. Nàng có thể bị chú ý với vị trí đó bất cứ khi nào nàng chuyện với Thorolf hay những người khác. Nàng nên cẩn thận hơn từ giờ, biết rằng bất cứ ai ở lâu đài cũng có thể theo dõi họ.

      Họ được cho ăn sau khi Eartha rời khỏi, vài người trong số họ, những người mất giày bởi vì hoặc là chúng còn mới,hoặc là do nó tốt, được trả lại, dù là ko thể mang choàng qua dây xích. Tình hình được cải thiện buổi trưa hôm đó, khi người thợ rèn đến chổ họ.

      Những cái nẹp sắt mắt cá được tháo ra và thay bằng những cái mới, với dây xích ngắn được hàn cố định mỗi bộ.
      Những cái nẹp được đóng chắc chắn nhưng có cái lỗ khóa đó, dù ko thấy chìa khóa đâu. mỗi cái nẹp sắt lại có cái vòng sắt khác để cho sợi dây xích luồn qua. Sợi dây chỉ dài 20 feet, nối liền hai cái vòng ở hai chân, vòng tròn quanh cái trụ trở nên hẹp hơn trước nhiều, làm vị trí của họ có vẻ quá hạn chế rồi.

      Kristen căm phẩn với đề phòng mới này. Nàng cho rằng sợi dây xích dài thoòng này được tháo ra khi họ làm việc, nhưng sợi xích ngắn giữa hai chân chỉ cho phép những bước ngắn, chắc chắn là được bước vội rồi, và nàng có thể tưởng tượng tất cả bọn họ vấp, rồi ngã vì phải tập cho quen kiểu tập tễnh, chân rã ra mất, nhưng có lẽ đó là kiểu mà bọn người Saxon muốn.

      Như những người khác, Kristen nhận lại đôi boot dù lông thú đính đó bị bứt mất rồi. Nhưng ít nhất nó cũng giúp chân trần của nàng ko bị trầy xướt. Những cái nẹp quá chật, tuy nhiên, sau cùng cũng phải đeo nó qua đôi boot da mềm mại. Vì mắt cá chân nàng hơn quá nhiều so với người khác, ông thợ rèn phải làm đôi đặc biệt cho nàng, quá đến nổi nàng tưởng nó được làm cho cậu bé.

      Tối đó trời mưa, và bị bỏ quên ngoài trời như thế đấy, tất cả bọn họ đều khổ sở vì mưa như trút nước. Kristen là thảm nhất vì cố gắng vô ích để bảo vệ miếng băng đầu khỏi bị tẩy sạch máu. Thorolf cuối cùng cũng cười nhạo nổ lực của nàng rồi cũng giúp bằng cách vòng cánh tay qua đầu và nằm nữa người đầu nàng. Điều này giữ miếng băng khô ráo nhưng lại tạo ra đêm rất khó chịu.

      Từ cửa sổ, Royce quan sát cảnh tượng dưới sân. thấy thằng nhóc cố tránh bị che phủ và đẩy Thorolf ra, thấy tên Viking to lớn hơn vỗ lưng ta và hét gì đó vào tai thằng nhóc, rồi lại dùng cánh tay che đầu cho nó, nên buộc phải nằm nửa người lên đó. Bọn chúng vẫn như thế sau đó, như những tên khác. Đám canh gác dựng mái hiên tránh mưa ở phía trước nhà kho. Phần còn lại của cái sân đầy bùn là bùn, yên tĩnh.
      “Eartha tên nào tấn công bà?”
      Royce lơ đảng nhìn Darrelle. đứng cạnh bên cửa sổ, dẹp mấy cái xúc xắc họ vừa chơi xong.
      “Người Viking ko tấn công bà. ta chỉ ko cho bà chữa trị vết thương thôi.”
      “Nhưng bà ấy …”
      nhìn thấy tất cả, Darrelle, bà lão đó phóng đại đấy.”
      “Nếu ta tấn công em, hy vọng ko tiếp nhận điều đó nhàng thế.” làu bàu.
      ko thế.” , cười toe.
      ta là ai nào?”
      “Lúc này em ko thấy cậu ta đâu.”
      “Alden đó chỉ là cậu bé thôi. Cậu ta kia phải ko?”
      “Đúng đấy, người trẻ nhất trong số họ.”
      “Lẽ ra phải quất cậu ta lúc thấy cậu ta tấn công Eartha mới phải.”
      “Quá nhiều người sẳn sàng bảo vệ cậu ta. Điều đó ko đạt mục đích gì nhưng lại gây thương tổn nhiều hơn.”
      “Em cho là thế.” đồng ý, dù là có chút miễn cưỡng. “Họ ko thể xây tường thành cho chúng ta khi chết dần. Tường thành quan trọng hơn mà. Bọn họ ít người và có thể kiểm soát, nhưng bọn Đan Mạch nhiều.”
      Royce cười . “ biết Alden thuyết phục được em rằng bọn họ là cần thiết”
      có lẽ giết hết bọn chúng rồi.” nhắc với nụ cười ngạo mạn làm bật cười. “Ít nhất cũng nhận ra rằng tốt hơn nên để họ sống phục vụ .”
      “Ko phải đến giờ em kiểm tra Alden rồi sao?” Royce cố ý nhắc khéo .
      Darrelle rít lưỡi bực tức. “ chỉ cần bảo em là được mà.”
      đâu bất lịch thế,” đáp cách ngây thơ, đẩy ra cửa.

      Royce thường đứng ở cửa sổ nhìn người Viking làm việc. Đó là biểu chưa chấp nhận có mặt của họ ở Wyndhurst đến nổi cảm thấy khó chịu trừ khi họ ở trong tầm mắt . ko ủng hộ việc dùng họ để xây tường thành như Alden và Lyman, vì giáp mặt bọn Đan Mạch biên giới Wessex khi trận chiến đó đến, và ko biết chắc chúng có quá xa tới phía nam để hủy hoại Wyndhurst ko.

      Nhưng từ khi vua Alfred muốn các lãnh chúa của ông củng cố đất đai, và từ khi họ có nhiều đá ở tàn tích của người Roman cổ gần đây, nhất trí rằng nên xây tường thành bằng đá, dù có bao giờ cần nó hay ko. Và những người Viking bố trí những hòn đá mà người làm của mang về đây, như thế công việc hoàn tất trong vòng tuần.

      “Meghan với em việc này trở thành thói quen của , họ à.”
      Royce quay lại nhìn Alden đứng ở cửa. “Cậu dậy sớm vậy à?”
      Alden làu bàu. “Ko phải cũng vậy sao. Em được những người phụ nữ chiều chuộng đủ rồi.”
      Royce cười toe với chàng trẻ tuổi này khi Alden chầm chậm đến bên cánh cửa sổ mở cạnh . “Hoan nghênh cậu đấy, vì mình tôi nghiền ngẫm ở đây quá nhiều rồi. Nhưng lại chúa, tôi ko thể ko cảm thấy họ cố gắng làm gì đó bởi vì họ gần như hồi phục rồi, vì thế tôi đứng đây quan sát họ. Chỉ còn hai người ko thể khiêng đá cách dể dàng thôi.”
      Alden dựa vào cửa sổ và huýt sáo vào những gì cậu ta nhìn thấy dưới sân. “Đúng vậy! chúng ta cần nhiều đá hơn đấy.”
      “Chính xác,” Royce miễn cưỡng thừa nhận. “Chỉ hai người họ là có thể khiêng tảng đá to thế trong khi ta phải có 5 người mới làm được. Trong cùng khoảng thời gian, những người nô lệ vẫn ko hoàn thành mái hiên kế bên nhà kho mà tôi bảo họ xây cho bọn Viking. Chỉ vài ngày nữa, vào buổi tối,chúng ta nhốt trong ở đó.”
      lo lắng quá nhiều rồi, Royce. Bọn họ có thể làm gì khi bị xích như thế chứ?”
      “Chỉ cần cái búa để chặt những sợi xích đó, em họ của tôi. trong số họ với tay ko cũng có thể đè bẹp hai người đàn ông trước khi người thứ rút kiếm ra. Và những tên ngốc đó vẫn đến gần chúng dù tôi cảnh báo họ tránh xa ra. Nếu những người Viking quyết tìm tự do, mà tôi ko nghi ngờ gì việc họ làm thế, rồi cũng đến lúc họ cố gắng thôi, và khi họ làm thế có nhiều người chết đấy.”
      “Đốt con tàu và để họ biết họ gần biển thế nào.” Alden đề nghị.
      Royce làu bàu.”Tôi ngạc nhiên là ko ai cho cậu nghe nó bị đốt rồi.”
      “Vậy những gì cần là thuyết phục họ phục tùng ,” Alden đáp lại.
      “Vâng, nhưng cậu gì cơ?”
      có thể bắt chỉ huy của họ mà. Nếu họ nghĩ rằng giết khi có dấu hiệu của cuộc nổi loạn, điều đó …”
      “Ko đâu, Alden. Tôi nghĩ qua nhưng họ tên chỉ huy đó chết rồi. Con tàu đó là của cha ta. Họ chọn chỉ huy mới trong số còn lại, và lại chọn người khác nếu tôi tách tên đó ra.”
      “Họ ta chết à?” Alden nhíu mài suy nghĩ. “Nếu ta chưa chết sao?”
      “Cái gì?” Royce la lên.
      “Nếu ta trong số họ, tại sao họ phải cho biết và liều lĩnh để mất ta vì những gì em đề xuất với chứ.”
      “Chúa ơi, tôi ko nghĩ tới chuyện đó.” Nhưng Royce nhăn mặt. “Ko đâu. Chỉ có người mà bọn họ cứ xúm xích, thằng nhóc thôi. Họ bảo bọc thằng nhóc đó như đứa trẻ.”

      Ban đầu nghĩ rằng thằng nhãi đó chỉ là em trai của Thorolf, và đó là lý do tại sao gã đàn ông to lớn đó nâng niu nó. Nhưng khi bọn chúng bắt đầu xây tường thành, tất cả có vẻ đều chăm sóc nó, ngăn lính gác thúc vào nó, dành lấy những tản đá nặng và đẩy nó tới những tản hơn, có hai hoặc nhiều hơn chạy tới giúp nó đứng lên nếu nó bị ngã. Nhưng khốn kiếp nếu nó ko là người bẩn nhất trong số họ, ko bao giờ tắm. Bọn họ vẫn nuông chiều nó.
      “Nó có thể là chỉ huy ko nhỉ?” Alden mạo muội hỏi, vừa nhìn Royce vừa ngồi xuống trong khi những tản đá cuối cùng được chuyển đến nơi Layman chỉ.
      “Cậu mất trí hả, em họ của tôi? Nó chỉ là thằng nhóc có gương mặt dể thương. Cứ cho là tất cả bọn họ đều trẻ, nhưng thằng nhóc đó trẻ nhất trong đám đấy.”
      “Nhưng nếu cha nó sở hữu con tàu, bọn họ chắc chắn phải tuân theo người ông ta chọn chứ sao.”

      Royce quắt mắt. Đơn giản là thế? Vua của cũng hơn vài tuổi đó thôi. Nhưng Alfred là quyền chỉ huy thứ hai từ khi mới 16 tuổi. Đây lại là cậu bé ko có kinh nghiệm cần được chăm sóc. Nhưng cậu bé ko có chút kinh nghiệm này đánh trọng thương Alden, và Alden lại là chiến binh dày dạn kinh nghiệm như Royce vậy. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả bọn họ ngưng mọi việc làm mỗi khi thằng nhóc đó bị chú ý, như thể họ đợi, sẳn sàng bảo vệ nó nếu cần.
      “Tôi nghĩ đến lúc phải chuyện với Thorolf.” Royce cụt lủn.
      ta là người nào vậy?”
      Royce chỉ ra cửa sổ. “Đàng kia, người vừa gọi thằng bé đấy. ta là người duy nhất hiểu ngôn ngữ chúng ta, dù ko lắm. ”
      “Có vẻ Lyman xong việc hôm nay với họ rồi đấy” Alden nhận xét.
      “Đúng đấy, ngày mai cậu ta chở họ đến khu tàn tích để lấy thêm đá. Có nghĩa là tôi lại lãng phí thêm vài người để canh gác họ.”
      Cả hai quan sát lúc khi lính gác bên cạnh họ, thúc họ nhanh vì cái trụ. Royce bỏ nhưng dừng lại bởi tiếng hét của Alden.
      “Em nghĩ có vấn đề rồi.”
      Royce quay lại. thấy người trong họ bị ngã, và Hunfrith đá để thúc ta dậy. ko phải đoán đó là ai vì cả nhóm bọn họ đều dừng lại. Thorolf hét vào mặt Hunfrith, rồi cậu ta ngã sóng xoài dưới đất. Thằng nhóc đứng dậy phủi bụi tay xuống, và bọn họ cười ầm lên khi tiếp tục bước .
      “Tôi bảo tên ngốc đó để bọn họ yên .” Royce rít lên giữa tiếng nghiến răng. “Cậu ta may mắn đấy vì bọn họ ko tước vũ khí khi cậu ấy bị ngã.”
      “Ôi lạy chúa,” Alden hét lên, “ ta cố ý tấn công thằng bé!”

      Royce cũng nhìn thấy Hunfrith đứng dậy và rút kiếm ra, nhưng chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Thế mà khi ra đến sân, việc xảy ra rồi. người lính gác kêu gọi giúp đỡ, và những lính bắn cung bao vây nhóm người Viking ở khoảng cách an toàn. Ba người lính gác đe dọa Ohthere, người ôm chặt Hunfrith như thể có thể bẽ gãy lưng cậu ta, dù là tên Viking này ko có vẻ gì là dùng quá nhiều sức lúc này.

      Thorolf với Ohthere. Thằng nhóc kia dường như ko có ý kiến gì, cho đến khi Royce cuối cùng cũng thấy nó ló qua vai những người đứng trước mặt mình. Nó bị xô vào giữa nhóm.
      ta bỏ người của ta xuống, Thorolf, hoặc là ta phải giết đấy.” Royce chậm rãi để Thorolf hiểu. ta nhìn Ohthere, người nhìn chầm chầm lại với khuôn mặt ko có chút cảm xúc nào. “ ngay , Thorolf.”
      “Tôi rồi,” Thorolf đáp và cố giải thích. “Em họ của Ohthere. Đừng tấn công em họ của Ohthere.”
      Mắt Royce quay sang Thorolf. “ ta là họ của thằng nhóc đó?”
      “Đúng vậy.”
      “Vậy ngươi là gì của nó?”
      “Bạn.”
      “Thằng nhóc đó là chỉ huy của các người phải ko, Thorolf?”

      Thorolf kinh ngạc khi nghe câu đó, rồi toe toet cười và dịch lại cho những người khác nghe, bọn họ bắt đầu phá lên cười. Cười ít nhất cũng làm giảm căng thẳng. Thậm chí Ohthere cũng tủm tỉm và thả Hunfrith ra. Royce túm cổ áo đỡ cậu ta dậy và đẩy cậu ta khỏi đám đông đó.
      Kiếm của Hunfrith nằm dưới đất giữa Royce và Ohthere. nhặt lên, cắm xuống đất theo lối ko đe dọa.
      “Chúng ta có vấn đề, Thorolf,” . “Ta ko ra lệnh người của tôi tấn công.”
      “Hunfrith ra tay trước.”
      “Vâng, ta biết.” Royce thừa nhận. “Ta tin là lòng tự trọng của cậu ta chịu đựng.”
      “Cố ý ngáng chân…đá…đáng đời,” Thorolf điên tiết bẻ lại.
      Royce mất lúc mới tiêu hóa được mớ thông tin vừa nghe. “Nếu cậu ta đá thằng nhóc đó, có thể cậu ta đáng bị đánh như thế. Nhưng thằng nhóc đó đáng bị hơn thế đấy.”
      “Ko có.”
      “Ko à? Có lẽ ta tách nó ra khỏi các người và giao cho nó việc hơn….”
      “Ko được!”
      Đôi chân mài sậm màu của Royce nhíu lại. “Gọi nó ra đây. Để nó quyết định.”
      “Nó bị câm.”
      “Ta biết. Nhưng nó hiểu cậu muốn gì, đúng ko nào? Ta thấy ngươi thường chuyện với nó. Gọi nó ra, Thorolf.”

      Thorolf vàng hoe giả vờ lờ , ko gì thêm. Royce quyết định bất ngờ trước khi Thorolf thuật lại những gì bảo ta . đẩy những người khác qua bên, túm lấy vai thằng nhóc và kéo nó ra khỏi nhóm. Ohthere định kéo nó lại nhưng ngừng lại khi Royce dí kiếm vào cổ nó để uy hiếp.

      Royce nhìn thẳng vào Thorolf, mắt nheo lại giận dữ. “Ta cho rằng ngươi dối về thân phận người này, Viking. Giờ , nó là ai?”

      Thorolf ko gì. Nhiều lính gác bước lên, ngọn giáo dài ngăn lại gần Royce. Những tên khác ngăn nhóm người còn lại.
      “Ngươi có cần động lực để mở miệng ko? ”Royce gặng lời.

      mất hết kiên nhẫn khi Thorolf vẫn ko trả lời. bắt đầu kéo thằng nhóc đến cái trụ trói tù binh. Khi thằng nhóc bị ngã vì những sải chân điên tiết của , Royce giật mạnh nó dậy, quát tháo ra lệnh cho người của khi . Khi đến cái trụ, đẩy thằng nhóc úp mặt vào đó, túm chặt hai cổ tay nó vào nhau cho đến khi người mang cho sợi dây thừng ngắn, nhanh chóng trói lại.

      bước ra khỏi cái trụ, nhìn vào nơi bỏ lại Thorolf. Những người khác trong nhóm giờ la hét với ta, những Thorolf vẫn im lặng, dù đôi mắt xanh của ta nhìn rất thù địch. Có phải Thorolf nghĩ Royce chỉ cố ý trói thằng nhóc thôi? làm ta tỉnh ra đủ nhanh thôi.

      Royce đứng phía sau thằng nhóc, lưng che khuất cái trụ. Đoạn, rút dao găm từ thắt lưng, rọc chiếc áo chẽn bằng lông dày của nó đến giữa chừng. Chiếc áo choàng da mà rọc quá chật đến nỗi biết có thể rọc vào lưng nó khi rọc từ đầu đến cuối, nhưng ko nghe thanh phản đối nào.

      Đập vào mắt là làn da trắng mịn màng làm Royce nhíu mày. Ko có chút cơ bắp nào để có thể chịu đòn. Và đúng là rạch trúng vào làn da mềm mại đó. vệt máu đỏ thẳm chạy dọc từ bã vai đến giữa eo. Đây cậu bé mà định dùng roi quất …nếu Thorolf ko tự nguyện khai với .

      Royce bước qua bên để bọn họ thấy những gì làm. Thorolf hét lên, “Đừng!” và đẩy tên lính ra, cố chạy tới chổ Royce. Othere giất lấy thanh gươm từ tên lính gác và dùng nó hạ hai tên khác, thách bất cứ ai lấy lại nó từ và bắt đầu chạy về hướng cái trụ trong cơn thịnh nộ đầy sát khí.

      Royce thu hút chú ý của họ và họ dừng lại, nhìn thấy cái dao găm ấn vào cái lưng trắng mịn màng. “ . Thorolf.”
      “Nó ko là ai cả! Chỉ là thằng nhóc thôi.” vẫn khăng khăng.
      Waite mang roi tới. Thorolf hét “!” lần nữa và bắt đầu gì đó, nhưng thằng nhóc này lắc đầu kịch liệt và Thorolf lại im miệng. Royce điên tiết lên. Dù ko lời nào, điều ước của thằng nhóc bị những ước muốn cuốn rồi.
      “Ngươi thằng ngốc.” Royce cáu kỉnh, vòng qua cái trụ để có thể thấy mặt nó, cũng như tên Viking ngậm miệng lại kia. “Ngươi là người chịu đựng đấy, ko phải ta đâu. Ngươi ko thể chuyện, nhưng ta buộc ta ra ngươi dẫn đầu bọn họ. ràng là vậy. Ta muốn xác nhận thôi.”

      ko mong câu trả lời từ người câm, cũng ko nghĩ nó có thể hiểu gì. tức điên, càng điên tiết hơn khi đôi mắt xanh xinh đẹp đó liếc trộm giây ngắn ngủi, trước khi cái đầu đó cúi xuống làm ko nhìn được khuôn mặt. khốn kiếp nếu đó ko phải là nét gì đó của . ra, có quá nhiều thứ ở thằng nhóc này có vẻ của phụ nữ. Nếu ko biết điều đó là ko thể, có thể bị cám dỗ kéo phía trước của áo choàng xuống chỉ để chắc chắn tưởng tượng của là ko căn cứ. Những cậu nhóc khác cũng có đôi mắt tuyệt đẹp với hàng mi dài và làn da mịn màng cho đến khi họ bước qua độ tuổi nào đó, trở thành đàn ông. Thằng nhóc này chỉ là chưa đến tuổi đó thôi.

      Royce gật đầu với Waite để bắt đầu. Dây roi quất xuống và tiếng rít thoát ra. Ko thanh nào khác khuấy động khoảng sân tĩnh lặng này cả. Thorolf vẫn ko , dù nắm tay nắm chặt lại và mỗi cơ bắp người đều căng ra để ngăn di chuyển. Royce lại gật đầu.
      Lần này thân hình cao gầy đó dựa hẳn vào cái trụ rồi lại bật dội ra hết sãi tay. Cái choàng da bị rạch giờ bắt đầu trượt xuống qua vai. Thằng nhóc vội úp vào cái trụ ko cần dây roi giúp đỡ, nhưng ko kip trước khi mãnh vải linen rơi ra từ bên dưới áo choàng.

      Royce cúi xuống để nhặt mảnh vải đó, cái này trông rất giống miếng băng, trừ việc ko có chút máu nào. Có cái nơ ở đoạn cuối nữa, điều này cho thấy cắt xuyên qua nó khi nãy. tấm vải có hai vết lõm tròn ko biết hình thành như thế nào, như thể mảnh vải này được đặt ….
      “Ko, ko thể tin được!”
      Nhưng mắt ngước lên nhìn cái đầu cúi xuống, tay với tới và túm lấy cái áo choàng, kéo xuống. nín thở, rồi chửi thề thô lỗ khi nhìn thấy bằng chứng việc thằng nhóc biến thành người đàn bà. Bàn tay khác với lên và xé toạc dải băng đầu, lại chửi rủa khi thấy bím tóc vàng dài thượt trải xuống lưng nàng.

      tiếng rên tập thể thoát ra từ những tù binh, nhưng nàng ko tạo ra chút thanh nào, cũng ko có giọt nước mắt nào trong đôi mắt nhìn thẳng vào . ta là loại phụ nữ nào mà chẳng thèm ra giới tính của mình để tự cứu bản thân khỏi bị đòn roi chứ? Hay nàng ko nhận ra rằng ko dùng roi đánh phụ nữ?

      cắt dây trói tay nàng ra, và ngay lập tức nàng kéo áo choàng lên che người lại. Ngay khi nàng làm xong, túm lấy tay nàng và kéo nàng quay lại đứng trước mặt Thorolf, kẻ thất bại.
      thằng con trai à, phải ko? Ko là ai cả à ? Và ngươi để ta đánh ấy! Để che giấu cái gì hả? Việc ấy là phụ nữ sao? Tại sao chứ?” Royce gặng hỏi cách điên tiết.
      “Để bảo vệ tôi,” Kristen trả lời.

      Mắt Royce quay ngoắt sang nàng, nhưng nàng chẳng chút nao núng với tức giận trong đó. “Cũng ko bị câm, và là người khác hiểu được ngôn ngữ của ta! Lạy chúa, cho ta biết tại sao ko mở miệng ra mà kêu ta dừng chiếc roi da lại!”
      “Vì để bảo vệ tôi khỏi bị bọn đàn ông Saxon các người cưỡng bức,” nàng đơn giản.
      cười như điên. “ quá cao để người của tôi muốn đấy, hay là ko nhận ra? Cũng ko phải là người quyến rũ trong mọi cách, à.”
      Cơn giận trong người những lời đó, nhưng dù sao cũng là xúc phạm.
      làm với tôi?” Nàng cả gan hỏi.
      Royce thất vọng vì nàng lờ lời xỉ nhục đó. “Từ bây giờ phục vụ trong đại sãnh. được đối xử như thế nào là tùy thuộc vào thái độ của họ đấy. Hiểu chứ?”
      “Vâng.”
      “Vậy cho họ hiểu .”
      Kristen nhìn Thorolf và Ohthere, hai người họ đến đứng bên cạnh . “ ta giữ em trong nhà làm người hầu để đảm bảo hành vi của các . ko được để điều này ảnh hưởng đến quyết định của . phải hứa với em rằng nếu có cơ hội, các trốn . Chỉ cần trong các có thể về đến nhà, là có thể báo cho cha đến cứu em.”
      “Nhưng ta giết em nếu bọn bỏ trốn.”
      “Giờ ta tức điên chỉ vì đánh phụ nữ. ta ko giết em.”
      Ohthere gật đầu chính chắn. “Bọn đến Đan Mạch ở hướng bắc nếu cơ hội đến. Ở đó có tàu về Miền Bắc. ”
      “Tốt rồi. Em cho các biết tình hình của em khi có thể, vì thế đừng lo cho em.”
      “Đủ rồi!” Royce ngắt lời, đẩy nàng về phía Waite. “Mang ta vào trong và gọi những người hầu khác tắm cho ta.” Khi nàng xa chổ , có thể nhìn thấy những lằn đỏ lưng nàng, lằn lấm tấm những giọt máu, và đó là tất cả những gì có thể làm để với Thorolf bằng giọng kiềm chế. “Ta biết ta nhiều hơn ta cho phép. Ta cho ngươi biết. Chỉ lần thôi ngươi cố để trốn thoát hoặc đánh người của ta, ta làm ta ước mình được chết đấy. Và đừng làm những đe dọa vớ vẩn .”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter XI

      Dạo quanh ngôi nhà Saxon này, Kristen thấy mình ngốc nghếch và ko hòa hợp được. Đại sảnh dài và lớn hơn nhà nàng, nhưng nàng biết nó chỉ là phần trong tòa lâu đài rộng lớn này. Nhà nàng ko có sàn ở đại sảnh nên nó trông như cái hang đá to lớn, mùa đông rất lạnh đến nổi cả gia đình thích trải qua buổi tối ở khu vực gần nhà bếp hơn. Cái sảnh này lại có sàn nhà, còn trần nhà khá cao nữa.

      Khu nhà bếp ko gần đại sảnh, cứ như nhà nàng vậy, ông của nàng cứ khăng khăng vì khói làm ông khó chịu. Việc nấu nướng ở đây được làm bếp lò bằng đá chạy dài gần nữa chiều dài của bức tường bên phải, cầu thang ở phía khác. Có cái lò sưởi bằng đá khác, cũng dài như vậy và ở giữa bức tường dài nhất bên phải, nhưng nó lạnh tanh và trống rỗng, ràng nó ko được sử dụng vào những tháng hè. Đá dát từ lò sưởi lên đến trần nhà, khoảng vài feet từ nền của đại sảnh, cũng như vòng quanh các cửa ra vào. (EM KO TƯỞNG TƯỢNG NGÔI NHÀ NÀY NỔI, DỊCH WORD TO WORD CHỨ KO HIỂU, THÔNG CẢM CHO EM Ạ.)

      Sàn nhà làm bằng gổ và nghe như nó hõm khi nàng qua, làm nàng nghĩ có lẽ có vài cái hầm bên dưới. chiếc thảm vuông mỏng như loại mà cha nàng tìm được ở Miền Đông, bao phủ phần của sàn nhà phía trước hai cửa sổ lớn, cái này ở phía trước sảnh, về bên phải. Có bàn ghế ở thảm, cùng với khung cửi dệt vải và khung thảm thêu. Nó ràng là khu vực dành cho phụ nữ, và có ba người làm việc ở đó.
      Tất cả các cửa sổ và cửa chính đều mở để ánh sáng và gió ấm lùa vào. Đối diện khu vực dành cho phụ nữ và cũng ở phía trước cửa sổ, nhưng thiên về phía chính giữa đại sảnh, có cái thùng chứa rượu to với chiếc vòi đó. Có những chiếc ghế dài vây quanh thùng rượu cũng như có nhiều bộ bàn như bàn đánh bạc. Có cái giá để dụng cụ và cái khác, cái bàn dài để vũ khí, ghế đẩu, thậm chí là chén gỗ, tất cả đều trong tình trạng chưa hoàn thành. người đàn ông làm những dải da mỏng ở cán dây roi da. Kristen co rúm lại, cơn đau lưng đột nhiên đau hơn.

      Có 7 người phụ nữ trong sảnh, và tất cả bọn họ đều ngừng làm việc khi Waite bước vào trong với Kristen. kết hợp của bộ quần áo đàn ông, nữa bị rách ra và treo lòng thòng, cùng với chiều cao của nàng, chiều cao vượt hẳn những người phụ nữ này cả nữa foot (khoảng 15cm) hoặc hơn ấy chứ, làm Kristen có cảm giác mình là quái vật ấy. Tất cả bọn họ măc quần áo phủ từ cổ đến chân, thậm chí có người còn mang khăn trùm để che mái tóc, trong khi cánh tay nàng để trần và lưng lộ hết cả ra ngoài. Họ sạch và gọn gàng trong khi nàng người đầy bụi bẩn và bùn mà nàng cố ý bôi lên người để che làn da mịn màng.

      phụ nữ ăn mặc trông tươm tất hơn những người khác, đứng lên và gọi Waite đứng lại. Chiếc áo choàng ngoài màu xanh nhạt của được thêu dọc theo lai áo, thậm chí ống tay áo từ khủyu tay xuống, qua phần vải trắng của tay áo ôm khít phía , quấn quanh chiếc eo làm lộ ra thân hình nhắn. Mái tóc màu nâu vàng được vấn trong mạng chuổi hạt xâu lại với nhau. Đôi mắt màu xanh nhạt, rất sáng, giống như đôi mắt người đàn ông mà Kristen hy vọng nàng giết được.

      Kristen nghĩ người phụ nữ này rất đẹp nếu ko nhíu mày nhăn nhó như thế. Có lẽ ta là chủ nhân của căn nhà này vì có thể gọi Waite bằng cái giọng uy quyền thế kia. Kristen ko ngạc nhiên chút nào việc lãnh chúa Saxon có vợ xinh xắn như thế. Nàng hầu như ganh tỵ với người phụ nữ này vì có người chồng với ngoại hình đẹp thế, nếu nàng ko phải là tù binh của người chồng đó.

      “Sao dám mang vào đây hả? ” người phụ nữ gằn giọng với Waite sau khi bước thêm vài bước nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn xa.
      “Thưa , ta là và ngài Royce ra lệnh cho những người khác tắm rửa cho ta ạ.”
      phụ nữ sao?” quí há hốc miệng, đến gần hơn, mắt lang thang từ đầu đến chân của Kristen, đôi chân vẫn còn bị xích lại với nhau. lắc đầu, “Ko, ko thể nào.”
      Waite lôi bím tóc dài của Kristen và đẩy nó qua vai nàng để người phụ nữ nhìn thấy. “Ngài Royce dùng roi đánh ấy và phát ra mánh khóe này.” ta thô bạo quay người Kristen lại. “Đây ko phải lưng của người đàn ông.”
      cái lưng mịn màng và mái tóc dài ko thể làm nên đâu.”
      Waite tủm tỉm. “Ngài Royce xác minh điều đó bằng cách khác rồi, và chủ thấy khi ta tắm.”
      Người phụ nữ bật ra thanh của kinh tởm. “Và chúng ta làm gì với ta sau khi ta tắm xong chứ?”
      Waite nhún vai. “Cho ta làm việc gì mà thấy hợp, thưa . ta phải ở trong nhà này.”
      “Royce nghĩ gì thế ko biết,” người phụ nữ than vãn, “cho người ngoài vào ở trong nhà sao?”
      “Ngài muốn dùng ta…”
      “Chắc rồi!” quý khịt mũi. “Cũng như cách bọn Viking đó sử dụng ta thôi.”
      “Cũng có thể như thế. ” Waite cười toe. “Nhưng hơn là con tin đấy ạ.”
      “Oh, tốt thôi.” tràng thở dài chán nản. “Bảo ai đó mang chìa khóa để mở cái gông này nếu muốn ta tắm rửa sạch . Nhưng trước tiên mang ta vào nhà tắm và cho hai người vào trông chừng cho đến khi tôi chỉ những người phụ nữ việc họ phải làm. Họ chẳng thích điều này hơn tôi đâu.”

      Kristen bị bỏ lại với Uland và Aldous, dù ko biết ai là ai, vì Waite chỉ đơn giản hét tên bọn họ khi ta qua đại sảnh. Phòng tắm phần phía dưới cầu thang, với cánh cửa dẫn thẳng đến sân sau, nơi có thể lấy nước ở giếng lên. cánh cửa khác ở dưới cầu thang, gần khu vực nấu nướng. Bên trong có cái bồn, ko đủ lớn cho hơn người như cái bồn trong buồng tắm nhà chú Hugh của nàng. Có vẻ như người Saxon ko tắm chung với nhau.

      Hai người đàn ông trông chừng nàng hình như là người hầu. Cả hai đều con và đen, già trẻ, có lẽ họ là cha con. Họ nhìn nàng đầy vẻ sợ hãi như thể họ biết họ gặp vấn đề nếu nàng cố trốn .

      Kristen ko nghĩ đến việc trốn . Nàng mong được tắm sạch vì ko phải che giấu thân phận nữa. Đống rác rưởi mà nàng mặc người cho đến bây giờ là thử thách ác nghiệt với sức chịu đựng của nàng. Có lẽ nàng cầu xin được tắm nếu nó chưa được ra lệnh.

      Người thợ rèn vào trong để tháo cùm cho nàng, thế nhưng ta ko mang nó ra. Kristen lập tức ngồi xuống cái ghế dài để cởi đôi ủng ra và kiểm tra mắt cá chân. Da nàng bị phồng đỏ cả lên nhưng ko tấy. Nó lành sớm thôi nếu cái cùm gớm ghiếc kia được miễn .

      Kristen ngồi yên tại chổ, bận rộn với việc tháo bím tóc trong khi người hầu mang nước từ bên ngoài vào. Trông có vẻ họ chẳng buồn đun nước cho nàng vì bồn nước gần đầy rồi. Nàng cũng chẳng phiền vì quen bơi trong nước lạnh rồi.

      Khi năm người phụ nữ kéo vào trong căn phòng chật chội này, đó là ko tính quý còn đứng ngoài cửa, Kristen cuối cùng cũng thấy bực mình và đứng dậy. “Tôi có thể tự tắm rửa, thưa quý .”
      “Tạ ơn chúa, và tôi nghĩ tôi khó cho hiểu.”
      “Tôi hoàn toàn hiểu. Tôi phải tắm. Tôi rất vui làm việc đó mà ko cần bất cứ trợ giúp nào. ”
      ‘Vậy là ko hiểu hết rồi. Royce ra lệnh rằng những người này tắm cho và họ làm thế đấy.’
      kristen ko phải loại người chuyện bé xé to. Cũng ko nghĩ khác khi đúng như thế. Nàng nhún vai ko quan tâm, đợi những người đàn ông ra khỏi phòng. Khi họ còn chưa ra, những người phụ nữ bắt đầu xúm lại để cởi quần áo nàng. Nàng đẩy mạnh họ đến nổi hai trong số đó ngã luôn, hét ầm lên.
      “Nghe này, quý ”—Kristen phải la lớn để át tiếng hét của hai người vừa ngã – “Tôi cho phép họ tắm cho tôi, nhưng ko phải trước mặt bọn đàn ông.”
      dám với tôi những gì cho phép à? Họ ở đây để bảo vệ những phụ nữ này vì ko đáng tin để được mình với những người ko có khả năng tự vệ này.”

      Kristen gần như cười vào đó. Năm người, tính luôn nàng ta là sáu. Và họ gọi chính họ là ko có khả năng tự vệ chống lại . Có thể như thế đấy nếu họ khăng khăng cởi quần áo của nàng trước mặt những người hầu kia. Và nếu các bà sợ nàng, mắc chứng gì ko trơ ra.

      Nàng chỉ trỏ vào hai tên đó, họ tròn mắt ra mà nhìn viễn cảnh phải khuất phục nàng. “Bọn họ chính là người cần được bảo vệ nếu họ ko khỏi đây đấy.”

      Quý lắp ba lắp bắp vì tức và bắt đầu ra lệnh. Kristen vớ cái ghế dài nàng ngồi và ném vào hai tên đó.

      Royce có thể nghe tiếng la hét khi bước vào đại sảnh. bước vào đúng lúc nhìn thấy Uland chính xác là bị ném ra ngoài. Aldous bị vấp ngay sau Uland, trượt hụt chân và ngã lăn ra đất. Khi Royce đến phòng tắm yên lặng hơn nhiều rồi, thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng Darrelle rít lên ầm ĩ vì tức.
      “Cái quái gì diễn ra ở đây hả?” Royce gầm lên nơi cửa.
      ta ko để chúng tôi tắm cho đấy!”
      cho ta biết tại sao , quý ,” Kristen cố hổn hển.
      Nàng nằm dài sàn với 4 người ngồi người. Họ túm được nàng từ phía sau khi nàng đuổi ông già ra ngoài, ngoéo chân cho nàng ngã xuống sàn rồi vồ lấy nàng ngay tắp lự. Nàng thở còn ko nổi nữa là, với người ngồi ngực và bà khác bụng.
      “Chúa tôi, Darrelle!” Royce quát lên. “ chỉ bảo em làm việc đơn giản, và em biến nó thành cảnh chém giết loạn xạ thế đây!”
      ta bắt đầu trước mà!” Darrelle quả quyết “ ta ko để họ cởi quần áo. ta ở mình với tá đàn ông cả ngày lẫn đêm, mắc chứng gì phải thẹn trước hai người hầu chứ.”
      “Chúa ơi, ta chỉ là phụ nữ thôi!”
      “Trông chẳng có gì giống phụ nữ cả. ta cũng ko hành động như phụ nữ. Và tấn công hai tên chết nhát đó bằng ghế đấy! Và muốn để ta mình với bọn em sao?”
      “Thả ta ra!” gầm lên với họ khi bước tới Kristen, đỡ nàng lên ngay khi họ nàng bỏ ra. “ gây thêm phiền phức đấy, , và tự tôi giải quyết vấn đề này với . ko thích nó đâu.”
      “Tôi sẵn sàng để tắm rồi, và rất vui vì thế.”
      Royce cau mày bực tức vì câu trả lời tỉnh bơ đó. “Vậy tắm . chỉ thị cho người phụ nữ lớn tuổi nhất trong phòng, “Eda, mang ta lên phòng tôi khi tắm xong cho ta.”
      “Royce!” Darrelle phản đối.
      “Chuyện gì?” hỏi cáu kỉnh.
      ko có ý ….”
      “Những gì muốn làm là tra khảo ta, Darrelle, ko phải là điều em nghĩ đâu. Bây giờ, lo việc của em . Họ ko cần em giám sát việc cọ rữa đâu.”
      Mặt Darrelle rạng rỡ hẳn khi ra khỏi phòng phía trước . Nhưng Royce chẳng có tâm trạng nào mà xoa dịu . Tất cả mọi thứ đều dị hợm! Việc tắm rửa đơn giản thậm chí ko thể thực mà ko om sòm.

      Alden đợi Royce trong phòng ngủ của gác, vẫn đứng ở cửa sổ, nơi họ rời . “Cậu nhìn thấy tất cả à?” Royce hỏi.
      “Vâng, tuy nhiên em ko nghe được gì cả,” Alden đáp. thêm vào cách tò mò, “ có thấy những gì em nghĩ là thấy, khi kéo cái áo đó xuống ko?”
      Royce làu bàu. “Thằng nhóc có cặp ngực đáng .”
      Alden bắt đầu cười vì nét mặt Royce, rồi đỏ mặt thay vào đó, thừa nhận, “Em nghĩ bị hạ chỉ bởi thằng nhóc là đủ tệ rồi, giờ lại là phụ nữ cơ đấy!”
      “Thôi nào Alden. ta vừa quăng hai người hầu ra khỏi phòng tắm đấy. ta ko phải loại phụ nữ chúng ta biết đâu.”
      “Có lẽ vậy. ta cao ko bình thường như phụ nữ, đủ cao để gạt chúng ta lâu như vậy. ”
      “Nhưng tại sao họ lại mang theo phụ nữ khi cướp chứ?” Royce lấy làm lạ.
      Alden nhún vai. “Tại sao ko? Để phục vụ tàu. ta đến trễ trong trận chiến đó. Em đoán ta bị bỏ lại tàu, nhưng lại nhìn thấy cuộc tấn công từ đó và muốn giúp. Sau cùng , nếu tất cả bọn Viking bị giết hết, ta chỉ còn lại mình. Ko có gì ngạc nhiên khi ta chiến đấu hết mình cùng với họ.”
      “Đúng vậy. ta thà bị đánh nhiều hơn chứ ko chịu mình là phụ nữ. ta đó là để bảo vệ ta khỏi bị cưỡng bức bởi người Saxon.” cười cay nghiệt vì điều đó. “Đàn ông nào cũng là đàn ông. điếm sao phải sợ dòng giống khác nhỉ?”
      ta có thể trung thành, và bất đắc dĩ mới ngủ với kẻ thù sao.”
      “Tôi nghĩ vậy. Giờ tôi biết tại sao HỌ chịu đau thế để che giấu thân phận ta. Họ bị nhốt cùng với ta vào buổi tối, sớm thôi. Nhưng, thề có Chúa, họ thấy gì ở người đàn bà to lớn và nam tính hơn tôi kia chứ. ”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter XII

      Quan niệm của Kristen về cuộc phiêu lưu biến thành thảm họa đột ngột thay đổi vào lần đầu tiên nàng bước vào Wyndhurst. Nàng ko phải lo giữ mồm giữ miệng và giấu tóc nữa. Giờ nàng phải đối mặt với vấn đề mà nàng cố lẫn tránh trước đây. Người Saxon nhìn vào nàng với tư cách phụ nữ như thế nào đây? Liệu nàng có phải là thứ kinh tởm đối với họ bởi vì chiều cao và việc nàng là kẻ thù của họ hay ko? Hay họ thấy nàng đáng ao ước như những người ở quê nhà nàng?

      Lãnh chúa Saxon nàng chẳng có chút quyến rũ nào với người của ta. Nếu đó là ý kiến của ta, vậy nàng cho rằng người đàn ông ko muốn ân ái với phụ nữ cao hơn ta, bởi vì ta cảm thấy thua kém và ít tự chủ. Rất tốt, điều đó giúp nàng an toàn với tất cả bọn họ, trừ hai kẻ nàng gặp ở nhà này. người nàng hy vọng giết được. Người kia là lãnh chúa nơi này.

      Cảm xúc của Kristen về Royce bị rối loạn. Nàng ít thấy trong tuần qua, và khi có cơ hội gặp, nàng tránh nhìn thẳng vào mắt . Nhưng nàng cũng ko tài nào quên được ấn tượng đầu tiên về . trông như vị thần phi thẳng vào trong sân cách kiêu hãnh con chiến mã dũng mãnh, tự tin cực kỳ, rất tự chủ điều khiển bản bản thân và mọi người xung quanh. liều lĩnh truy sát 16 kẻ dịch, những kẻ to lớn được trang bị rất hùng mạnh, và để cho chúng thấy khinh ghét của .

      Người đàn ông này ko biết khiếp sợ. Hôm nay Royce thô bạo phá hàng rào bảo vệ của người Viking để túm lấy Kristen lần nữa. Những người đàn ông ko biết làm gì khi tiếp cận họ mà ko có vũ khí trong tay.
      Ohthere nghĩ là thằng ngốc khi bất cẩn như thế. Thorolf nghĩ cố ý khiêu khích, tìm cái cớ để xử tử họ. Kristen thích ý kiến của Thorolf hơn, vì nàng nhớ lại ánh nhìn trong mắt vào ngày đầu tiên đó, và mệnh lệnh tàn nhẫn lạnh tanh của muốn giết hết bọn họ.

      Nàng sợ vì điều đó. Nhưng cũng ko thể ngăn mình ngưỡng mộ . Nàng luôn thích ngắm nhìn thân hình cân đối mạnh mẽ của người khác phái. Vào đêm tổ chức tiệc chia tay ở nhà, mẹ nàng bắt gặp nàng nhìn chằm chằm vào Dane, Perrin và cậu con trai của Janie khi cậu ta chơi đấu vật, và Brenna hỏi trêu nàng rằng liệu nàng có chắc là ko ai có thể là chồng nàng. người đẹp trai, mạnh mẽ là bữa tiệc chiêu đãi cho đôi mắt, và mẹ nàng dạy nàng rằng ko có gì phải xấu hổ khi nghĩ như thế. Và lãnh chúa Saxon ko chỉ có thân hình tuyệt vời mà còn có khuôn mặt rất ư đẹp trai.

      Đúng vậy, là thế mà, nàng thích nhìn . Nhưng ko muốn nhìn nàng theo cùng cách đánh giá như thế. nhìn cách soi mói vào nàng và những người khác với căm ghét, vậy nên việc ân ái với chẳng phải trải nghiệm vui thích gì. Miễn là ko muốn nàng, nàng an toàn, thậm chí có bị tách ra khỏi những người khác chăng nữa. Mục tiêu của nàng vẫn như xưa. Nàng làm việc với thân phận thấp kém đó cho đến khi có cơ hội trốn thoát. Vấn đề bây giờ là: đối xử nàng như thế nào với thân phận giờ ?

      Những người phụ nữ dùng nội công kỳ cọ người nàng, chẳng nghi ngờ gì họ cố tình, hầu như là chà xát lên vết thương của nàng. Nàng chịu đựng chỉ bởi vì ko muốn gây thêm chuyện với họ nữa, kiếm chuyện có nghĩa là kéo đám đàn ông kia vào phòng này.

      Quần áo họ mang cho nàng trông buồn cười. Ko có cái nào vừa với khổ người của nàng, dù là hạ lai xuống. Thân hình nàng cân đối với chiều cao, nhưng so với họ, nàng quá to lớn rồi. Ống tay của chiếc áo chemise trắng họ đưa quá chật với cổ tay nàng. Họ bắt đầu tranh cãi xem liệu nên cắt bỏ tay áo hay là viền thêm đăng-ten vào. Kristen giải quyết vấn đề bằng cách xé toạc tay áo . Chiếc đầm mùa hè của nàng ở nhà cũng ko có tay, và dù sao trời cũng quá nóng để mặc áo có tay. Ko ai đồng ý cả nhưng họ có ưa gì nàng đâu mà tranh luận cho mệt. Họ cũng ko muốn quý ngài của mình ko hài lòng.

      Áo chemise, có nhiệm vụ che giấu đôi chân phụ nữ, còn xa mới tới mắt cá chân nàng. Và cái áo choàng xám họ đưa cho nàng mặc chỉ phủ tới đầu gối nàng. Nhưng ít nhất nó cũng ko có tay, và được tách ra thành từng mảnh vì vậy nàng có thể làm cho nó vừa vặn như ý muốn bằng sợi thắt lưng họ đưa cho nàng. Nàng quyết định thắt dây lưng lỏng thôi dù nó làm cho chiếc áo choàng bùng thụng hai bên, làm lộ ra chiếc chemise quá chật. Vì nàng nàng có làm gì cũng ko thể che giấu thân hình được, kiểu này ít ra làm giảm bớt những đường cong cơ thể.

      Bọn họ lấy đôi boot của nàng , mang cho nàng đôi giày đế mềm trong nhà, đôi giày tốt ngoại trừ việc họ cố ý cùm chân nàng lại nữa, và đôi giày này ko bao phủ tới mắt cá chân. Nàng ko mang cái cùm đó đôi chân trần lần nữa mà ko chống trả, nàng bảo họ thế. Người lớn tuổi nhất, Eda, chọn cách khôn ngoan là để cho người có quyền cao hơn quyết định, và chỉ đơn giản xách theo nó khi bà và hai người khác đưa nàng lên gác.

      Dù nàng ko thể chính xác lý do tại sao, nhưng Kristen căng thẳng vì nàng biết nàng gặp Royce lần nữa. Nàng ko nghĩ ưng thuận nàng theo cách nào đó, khả năng đó xíu, bây giờ nàng được tắm táp và chải chuốt chỉnh tề.

      ngồi bên chiếc bàn , mài thanh kiếm hai lưỡi dài khi Eda đẩy nàng vào phòng. Ko lời giải thích tại sao Kristen ko mang cùm, bà chỉ đơn thuần đặt nó xuống bàn và ra, đóng cánh cửa sau lưng bà và bỏ Kristen đứng chơ vơ giữa phòng.

      Đó là phòng ngủ lớn và rất gọn gàng. Ngoài cái giường thấp ở bên trái cánh cửa ra vào và cái két sắt ở chân giường, có chiếc bàn với bốn cái ghế xung quanh đặt ở giữa phòng. Đối diện cửa ra vào có cái két có chốt khóa khác được đặt giữa hai ô cửa sổ mở trông như chiếc ghế dài. Có khung cửa sổ to hơn ở phía bên kia chiếc giường, từ đây có thể nhìn ra sân trước. Ko có tấm thảm thêu nào để làm sáng căn phòng, hay thảm trải sàn, mà bức tường bên phải Kristen có treo loạt các loại vũ khí.

      Nàng chưa nhìn thẳng vào dù nàng có thể cảm nhận mắt người nàng. Nàng đợi lên tiếng, nhưng giây phút này dài lê thê mà vẫn ko gì. Nàng ngắm nghía mọi thứ trong phòng và giờ chẳng còn gì để mà nhìn. Nàng ko có thói quen nhút nhát hiền lành chôn mắt dưới sàn nhà. Nàng chỉ làm vậy ở ngoài kia vì Thorolf cảnh cáo rằng đôi mắt nàng có đôi mi quá dài đối với cậu nhóc và nàng ko nên kéo chú ý của người ở đây.

      Nàng bắt đầu từ đôi giày ống của , chầm chậm di chuyển lên cho đến khi mắt họ khóa lại với nhau. Giờ nàng ko thể nhìn chổ khác cho dù nàng muốn thế nữa. Nàng ko thấy căm ghét trong đó. Kinh ngạc là tất cả những gì nàng thấy được trong đó.
      “Nàng là ai?”
      Câu hỏi thoát ra từ trong bối rối. nghĩ gì để bị lúng túng như thế.
      “Chính xác là muốn biết gì đây? ” nàng hỏi lại. “Tôi tên Kristen, nhưng tôi nghĩ ngài muốn tìm hiểu nhiều hơn thế kia.”
      Cách đứng lên và về phía nàng làm nàng nghĩ nghe được lời nàng . Nét mặt vẫn còn kinh ngạc hơn tất cả mọi thứ, dù có điều gì đó mà nàng ko thể định nghĩa bây giờ. ko dừng lại cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn 1 inch ko đáng kể, và rồi tay vươn ra để lần theo đường nét mềm mại mặt nàng.
      “Nàng che giấu nó rất tốt đấy, người đẹp.”
      Kristen thận trọng lùi lại. “Ngài tôi ko quyến rũ mà.”
      “Đó là trước đây.”

      Nàng rên trong giọng. Đúng rồi, đó là ham muốn thắp lên trong đôi mắt xanh thẳm khi chúng lướt qua mặt nàng và xuống dần hết chiều dài cơ thể nàng. Nàng ko tự lừa dối bản thân mình rằng sức mạnh của nàng có thể đối chọi với . Hôm nay mặc áo choàng dài tay, và những cơ bắp nàng còn nhớ phồng lên dưới làn vải linen mỏng manh. có thể nghiền nát nàng bằng đôi tay to lớn đó. có thể có nàng bên dưới trong giây phút này. Và ko ai trong lãnh địa này có thể ngăn chiếm lấy nàng, vì nàng là kẻ thù của , bại trận, và có thể làm bất cứ điều gì muốn với nàng.

      “Ngài thấy ko dể để cưỡng bức tôi đâu,” Kristen bằng giọng cảnh báo nhàng.
      “Cưỡng bức à ?” gương mặt biến đổi, trước mắt nàng, cơn giận điên cuồng hằn lên mặt . “Ta ko hạ thấp bản thân mình để cưỡng bức con điếm Viking!”
      Kristen chưa bao giờ cảm thấy tổn thương như thế trong đời. Nàng định với điều đó, nhưng nàng ngăn mình lại khi tính logic của nàng phân tích những lời . với kinh tởm. Và ko quá khó để hiểu tại sao nghĩ nàng là con điếm. Nó có thể là giải thích cho việc nàng lên tàu cùng thủy thủ đoàn toàn là đàn ông.

      quay lại chổ ngồi và ko nhìn nàng nữa. Dường như vật lộn với cơn giận của mình, cố gắng kiểm soát nó. Nàng tự hỏi điều gì làm căm thù người Viking đến thế, giây phút này nàng ko nghĩ ghét nàng riêng, hay người của nàng chung.
      “Ngài ko có chút cân nhắc xem liệu tôi có phải là người hầu Viking ko à?” nàng muốn biết.
      “Đó là đánh giá thích hợp mà ta nên có khi có hầu Viking trong tay. Ta tận hưởng khoái lạc với như người của đối xử với phụ nữ Saxon.”
      “Chúng tôi chưa bao giờ đến biên giới của ngài trước đây.”
      “Những người khác có.” rít lên cay độc.

      Vấn đề là ở đây. Người Viking từng tấn công nơi này trước đây. Kristen tự hỏi mất người nào mà làm cay đắng đến nổi ko chạm vào con điếm của người mà căm thù, mà xả cơn giận lên ngây thơ trong trắng chỉ đơn giản vì ta là phụ nữ Viking. Lạy chúa! Việc nghĩ nàng là con điếm giúp nàng giữ trong trắng của mình!

      Kristen gần như cười vang lên khi nhận ra điều đó. ko thể tin được. Nhưng nếu đây là cách duy nhất để tự vệ, nàng tận dụng nó. Nhưng con điếm cư xử như thế nào đây?

      “Ngài muốn hỏi tôi?” nàng nhắc , cảm thấy đơn độc hơn vì giờ vấn đề chính của nàng được giải quyết.
      “Phải. biết gì về người Đan Mạch?”
      “Họ thích vùng đất của Ngài à ?” nàng chỉ ra, ko thể nhịn được cười khi tức điên với xấc láo của nàng khi cố ý nhấn thành câu hỏi.
      thấy nó thú vị sao?” gặng hỏi chói tai.
      “Ko, tôi xin lỗi,” nàng hối lỗi, dù vẫn còn cười khi . “Chỉ là tôi ko hiểu sao những gì ngài nghĩ là tôi biết bọn chúng. Chúng tôi đến từ nơi khác. Tôi chỉ từng gặp những thương nhân Đan Mạch như… như nhiều người của tôi thôi.”
      Nàng phải thận trọng hơn. Nếu nàng cha nàng là thương nhân, thắc mắc sao nàng phải làm điếm. Tốt nhất là ko để biết cha mẹ nàng còn sống, hoặc là nàng ko có gia đình gì sất.

      Suy nghĩ của cũng chạy theo cùng mạch, cho nàng biết vẫn nghĩ về nhân thân của nàng. “Tại sao phụ nữ với ngoại hình như lại bán thân rẻ mạt như thế.”
      “Vấn đề là lý do tại sao à?”
      “Ta ko nghĩ thế,” trả lời cộc lốc rồi rơi vào im lặng.

      Điều đó gây ấn tượng mạnh, nghĩ gì về nàng khi bắt nàng đứng như thế trong khi ngồi với 3 chiếc ghế trống quanh . Nàng làm việc suốt buổi sáng, bị đánh buổi trưa, chịu đựng cảnh tắm nhừ tử như tra tấn, và giờ bị bắt đứng đây nghe chất vấn. Thần Loki chuyên gây rối chắc chế nhạo phiền toái của nàng. Tốt thôi, nàng cũng còn cười họ được mà, quỷ dữ có thể đứng đây lâu hơn. Nàng ngồi bắt chéo chân sàn nhà và nhìn gương mặt tối lại lần nữa.
      “Ơn chúa, , ko có chút lịch nào à?”
      “Tôi sao?” nàng tức tối. “Vậy lịch của ngài ở chổ nào khi để tôi đứng trong khi ngài ngồi như thế?”
      “Có lẽ chưa nhận ra, nhưng vị trí của giờ còn thấp hơn người hầu thấp kém nhất đấy.”
      “Vậy người hầu thấp kém nhất có thể ngồi còn tôi ko sao? Đó là những gì ngài muốn tôi hiểu à? Tôi đáng khinh đến nổi ko thể trông mong chút lịch tối thiểu sao?”
      “Vâng, có đó!”
      câu trả lời mà như càu nhàu, ngoan cố! Nàng mong đợi điều gì chứ? lời xin lỗi chăng?
      “Tốt thôi, Saxon.” Nàng làm bối rối bằng nụ cười rồi lại đứng lên. “Đừng bao giờ nghĩ rằng phụ nữ phương bắc ko biết chịu đựng.”
      phục tùng của nàng chỉ khuấy thêm cơn giận của . đứng bật dậy, hướng đến chổ nàng, rồi tự bắt mình dừng lại, quay ngoắt , và đứng đó, vẻ như đấu tranh tìm lại kiểm soát. làm gì nàng nếu ko dừng lại?

      Mày nàng nhíu lại bối rối. Nàng làm gì khiến tức giận nhường đó. Nàng vâng lời. Đó ko phải là những gì muốn sao? Hay nàng phải chiến đấu thay vào đó? ko muốn phục tùng quá dễ dàng như thế à? Đúng rồi, chắc ta muốn có vài lý do để trừng phạt nàng, để dùng nàng như phương tiện thỏa mãn cơn giận của , và nàng ko cho cái cớ nào bởi hợp tác hết mình như vậy.

      Kristen chắc hẳn nhầm lẫn gì rồi. Royce trong tình trạng khó xử từ khi nàng bị đẩy vào phòng . thấy mình bị cuốn hút ngay tức khắc, và điều đó quá mâu thuẩn với những gì nên cảm thấy đến nổi hoàn toàn sửng sốt. Nàng làm phẫn nộ. căm ghét nàng và đồng loại của nàng nữa. Vì khi nhìn vào nàng, thôi thúc đầu tiên là phải chạm vào nàng. Và khi chạm vào nàng, cảm nhận làn da mịn màng và mềm mại như nó trông thế.

      Nàng quá đáng để là con người bằng xương bằng thịt, và Royce điên tiết với chính bản thân ham muốn nàng, thậm chí trong giây, và tệ hơn nữa là để nàng nhìn thấy điều đó. Hạ thấp nàng là vì lợi ích của hơn là của nàng. phải nhắc bản thân mình rằng: ta là cái gì kia chứ. ta bán thân cho bất cứ gã đàn ông nào. Ko nghi ngờ gì ta ăn nằm với mỗi gã tàu của họ. ta là con điếm Viking. Ko phụ nữ nào có thể khước từ cả.

      Nhưng nàng từ chối , và đó là vấn đề của . Nàng lẽ ra nên nhu mì và hoảng loạn như bất cứ phụ nữ nào ở vị trí của nàng bây giờ. Nàng co rúm người vì cơn giận của và khóc lóc xin khoan dung. Lúc đó có thể khinh bỉ nàng. Nhưng thay vào đó nàng làm thất bại, trả lời nghiêm trang và cười toe toét khi nó làm điên tiết. Mỉm cười khi bị sỉ nhục. Làm sao có thể chống lại thu hút mạnh mẽ này khi nàng cứ làm ngạc nhiên với những điều ko mong đợi thế này?
      “Có lẽ tôi nên ra ngoài.”
      Royce quay ngoắt lại, cắm vào nàng cái nhìn trừng trừng tức tối. “ ko rời khỏi lâu đài này, .”
      “Tôi chỉ muốn có mặt của ngài thôi, vì có mặt của tôi dường như chỉ làm ngài nổi đóa thêm.”
      phải nàng đâu,” đảm bảo với nàng, lời dối trơn tuột ra môi. “Nhưng, được rồi, có thể . Nhưng phải mang cái này vào .”

      nhặt cái cùm bàn và ném nó cho nàng. Theo phản xa, Kristen bắt lấy nó thay vì để nó rơi xuống sàn. Sợi xích quấn quanh cổ tay nàng, và đai sắt đập vào cẳng tay làm nàng nhăn mặt. Miếng đai sắt trong tay trở thành vũ khí, nhưng lúc này nàng ko nhận ra điều đó. Nàng nhìn cái cùm với kinh tởm.
      “Ngài vẫn bắt tôi mang thứ này sao?”
      gật đầu cộc lốc. “Đúng vậy, để biết vị trí của mình chỉ thay đổi, chứ ko cải thiện.”
      Nàng bắt gặp tia nhìn thoáng chút khinh miệt của qua khuôn mặt nàng. “Tôi ko nghĩ nó khác .” Nàng hạ cánh tay để sợi xích dần dần lỏng ra và tuột xuống chân. “Ngài phải mang nó vào cho tôi.”
      “Chỉ việc khóa nó thôi, à.” ra lệnh cách ko kiên nhẫn, hiểu nhầm ý .
      “Ngài tự làm , ngài Saxon.” Nàng quật lại lanh lãnh. “Tôi ko bao giờ tự nguyện hạn chế tự do của mình.”
      nheo mắt vì táo bạo của nàng. thôi thúc trong là nghiến nát thách thức đó ngay lập tức, trước khi nó xa hơn. Nhưng nghi là muốn đánh cho nàng trận hơn là chỉ muốn làm nàng lùi bước.

      hiên ngang bước qua nàng và giật cái cùm, quỳ gối xuống mà khóa vội nó lại. Kristen đứng bất động, để mặc làm gì làm, và nàng nhìn chằm chằm xuống cái đầu cúi xuống của , mái tóc nâu dày trong tầm với của nàng. Số phận trớ trêu đặt họ vào tình thế đối đầu nhau. Nàng muốn gặp người đàn ông này trong hoàn cảnh khác.

      liếc nhìn lên nàng. Hiểu nhầm nguyên nhân gây ra tiếc nuối phản ánh trong mắt nàng. đột nhiên quan tâm những gì làm với nàng. “Đôi boot của đâu?”
      “Bà Eda ấy, nó ko hợp để dùng trong lâu đài.”
      “Vậy phải quấn vải quanh nẹp sắt để tránh bị xướt da.”
      “Có gì khác nhau, thưa ngài? Đó là da của tôi, và tôi thấp hèn hơn người nô lệ hèn hạ nhất mà.”
      đứng lên giận dữ. “Tôi ko muốn ngược đãi , Kristen.”
      Nàng ngạc nhiên vì nhớ tên mình. Nàng nghĩ thậm chí còn ko nghe khi nàng nó ra, vì gọi nàng là “ ” từ nãy giờ. Nhưng những câu trước của làm nàng khó chịu vì nàng lại phải đeo gông, khi mà hy vọng ko làm thế.
      “Oh, thế ít nhất tôi cũng đáng được quan tâm như thú nuôi của ngài phải ko?”
      hiểu nàng cảm thấy tổn thương vì những lời trước đó của , nhưng ko biện minh cho những gì , cũng ko thấy tội lỗi. “Đúng, như nhau. Ko hơn ko kém.”

      Nàng gật đầu cộc lốc, ko để thấy nàng cảm thấy tổn thương thế nào vì lời đó. Nàng quay , nhưng kéo cánh tay nàng lại, tay trượt xuống cổ tay nàng vì nàng ko dừng lại. Cuồng dại, nàng cảm nhận hơi ấm bàn tay . Nhiều giây trôi qua sau khi nàng quay lại nhìn , cũng ko buông tay.
      “Vì ko thể ngủ trong lâu đài cùng những người hầu khác mà ko có người canh gác, có phòng ngủ riêng, có khóa, ko cần lý do…. ” ngừng , nhíu mày, rồi luôn: “ ko phải bị xích khi ngủ. Ta đưa chìa khóa cho Eda để mở nó mỗi tối.”

      Kristen ko cảm ơn . Nàng có thể thấy hối hận vì bị thôi thúc nhượng bộ nàng nhiều đến thế. Thay vào đó nàng quay lưng lại với , rời khỏi phòng với dáng tập tễnh, chậm chừng nào kiêu hãnh nhiều chừng ấy.

      Nàng xứng đáng với điều này. Đáng với tất cả vì bất chấp lời của cha mẹ và vô tư đẩy mình vào chuyến phiêu lưu thê thảm này. Nàng cảm thấy bất lực vì quá bất ngờ bị chia cắt khỏi mọi người, quá đơn rồi. Selig biết phải làm gì nếu ấy ở đây. cho nàng hy vọng trước khi bị lôi vào lâu đài. Nhưng Selig chết rồi. Ôi chúa ơi, Selig!

      Nàng chìm vào nỗi đau vì giờ ko cần phải che giấu nữa. Khóc trong căm lặng, mình, ngồi xụp xuống nơi nàng đứng, ở khoảng giữa phòng ngủ của Royce và cầu thang. Nước mắt tràn khắp khuôn mặt. Niềm kiêu hãnh xa xỉ chỉ cho phép nàng lần này thôi. phần trong nỗi thương tiếc này là dành cho chính nàng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter XIII

      Từ vị trí của nàng ở góc xa của đại sảnh trong khu vực bếp, qua cánh cửa, Kristen có thể thấy bốn chiếc xe ngựa rời khỏi sân. Hai trong số đó chở tù bình, chiếc khác chở lính gác của họ, chiếc còn lại trống . Tất cả 4 chiếc xe ngựa mang về những khối đá to từ khu tàn tích cổ, nơi họ đến. Nếu ko phải do trùng hợp của số phận khiến lãnh chúa Saxon nghĩ rằng nàng là chỉ huy, Kristen cùng mọi người hôm nay.

      Và hôm nay có thể là ngày họ trốn thoát. Chỉ có 9 lính gác cho 9 tù binh. Điều gì đó có thể xảy ra, cơ hội mà họ cần, và họ có thể từ đó. Và nàng bị bỏ lại phía sau để gánh hậu quả.

      Nàng bảo họ đừng bận tâm vì nàng, rằng lãnh chúa Saxon ko giết nàng. Nàng rằng ta nổi điên lên vì đánh phụ nữ. Nhưng nàng phải gì khác đây để họ khiến họ nghĩ đến bản thân họ trước chứ? Nếu rằng có thể ta tức giận bởi vì ta tự biến mình thành tên ngốc khi cho rằng nàng là chỉ huy, họ do dự khi để nàng lại đây. Họ đánh mất cơ hội bỏ trốn để giải thoát cho nàng và mang nàng theo. Họ phải mà ko có nàng cùng.

      Kristen phần nào cảm thấy tội nghiệp cho mình khi nhìn cánh cổng đóng lại sau lưng những người bạn của nàng. Nàng trải qua đêm khốn khổ chiếc giường cứng ngắt, trong căn phòng tối tăm. Nàng lẽ ra nên thấy nhõm vì ít ra cũng khá hơn là nền đất lạnh lẽo, nhưng nàng lại thấy khổ sở và đơn. Nếu được chia nỗi đau có khi dễ chịu hơn mà.

      Ko phải vì bây giờ nàng phải làm việc cật lực. Nàng chưa bao giờ thấy phiền vì điều hành việc nhà. vậy, khi cơn bão tồi tệ nhất ùa đến vào mùa đông, ko trông mong gọi được những người hầu ở những góc ấm áp của họ bên chuồng ngựa, nàng và mẹ nàng tự nấu nướng và lau dọn cho cả nhà. Tốt thôi, Kristen khá hơn mẹ nàng nhiều, vì mẹ nàng ko thích cái mà nàng gọi là “công việc của phụ nữ.”. Bà cười và nháy mắt, và thề rằng bà từng nghĩ bà là con trai. Nhưng Kristen ko phiền gì cái gọi là công của phụ nữ. Đó là những mệnh lệnh ngắn gọn ràng mà nàng ko thích ở Wyndhurst, được đưa ra từ những người hầu, những người coi khinh nàng.

      “Nó có làm đau nhiều ko?”
      Kristen nhìn thoáng qua bên cạnh và thấy ngồi ở cuối bàn ăn mà nàng dọn bữa sáng. bé ngồi cách cái bàn mà Kristen đứng nhào bột làm bánh tạc nhân dâu tây ít nhất là sáu feet (1.8m). bé có khuôn mặt dể thương, hài hòa và hồng hào, hai biếm tóc nâu sẫm gọn gàng buông vai. Đôi mắt to, xanh thẳm nhìn vào mắt Kristen, nên Kristen cho rằng câu hỏi nhắm vào nàng.
      “Cái gì đau cơ?”
      “Mắt cá chân của chị đấy, nó chảy máu.”
      Kristen nhìn xuống chân. Đủ rồi, máu giọt xuống chiếc giày bên chân trái nàng. Nàng bực tức chính mình vì là ngốc khi ngoan cố từ chối quấn vải quanh nẹp sắt sáng nay. là trẻ con, nàng làm vậy với hy vọng có thể làm cho lãnh chúa Saxon cảm thấy chút tội lỗi khi nhìn thấy da nàng bị bong ra vì cái cùm chết tiệt của ta. Nàng làm đau ai hay chính bản thân mình? ta chắc chắn ko quan tâm đâu, vì sau cùng cái cùm đó của mà.

      Nàng nhìn lại bé, nét mặt quá chăm chú. “Ko đâu, nó ko đau,” Kristen đảm bảo với nụ cười.
      ko? Chị ko cảm thấy đau sao?”
      “Chị chắc mà. Nhưng, nhé, chị có quá nhiều thứ trong đầu nên ko để ý chổ đau bé xíu đó.” Nàng và chỉ xuống chân.

      bé cười khúc khích khi xem xét chiều cao của Kristen so với nó. “Chị cao quá, chị thấy lạ ko? ”
      lạ chút nào.”
      “Nhưng chị cao hơn cả người đàn ông….”
      Kristen tủm tỉm ngắt lời bé. “Ở Na-uy, điều này hiếm khi xảy ra.”
      “Ồ, đúng rồi, người Viking tất cả đều to lớn hết.”
      Kristen bật cười vì giọng thắc mắc của đứa trẻ này và hỏi. “Em tên gì vậy, bé con?”
      “Meghan.”
      “Ngày đẹp trời thế này, sao em ko ra ngoài đuổi bướm, làm vòng hoa, hay tìm tổ chim? Đó là những gì chị hay làm khi ở tuổi em đấy. Nó ko vui hơn là ở trong lâu đài sao?”
      “Em chưa bao giờ rời Wyndhurst.”
      “Vì ko an toàn à?”
      bé nhìn xuống đôi tay chống bàn. “An toàn, nhưng em ko thích mình.”
      “Nhưng ở đây có những đứa trẻ khác nữa mà.”
      “Chúng nó ko chơi với em.”

      Kristen mũi lòng vì vẻ buồn bả trong giọng của bé. Chợt Eda đến bên cạnh nàng và với nàng lý do tại sao.
      “Những đứa trẻ khác ko dám chơi cùng em lãnh chúa, và cũng ko nên chuyện với bé đâu,” Eda rít vào tai nàng.
      Kristen ném cho bà già cái nhìn lạnh băng. “Cho đến khi bị cấm, tôi chuyện với ai tôi thích.”
      “Phải ko, ?” Eda vặn lại. “Vậy đừng ngạc nhiên khi bị cấm ngay tức nhé, vì ngài ấy trông chẳng hài lòng gì đâu.”
      Kristen chẳng có thời gian để mà thắc mắc bà ta có ý gì, vì vai nàng bị túm chặt cách thô bạo làm nàng xoay lại đối mặt với khuôn mặt giận dữ của lãnh chúa Saxon.

      Royce ko để ý đến em , vì thậm chí ko biết ở trong đại sảnh này. Khi bước vào phòng, mắt vạch thẳng đường tới cái đầu vàng nâu ở khu bếp. ko gặp nàng từ lúc nàng rời khỏi phòng hôm qua, vì ăn tối cùng các em họ trong phòng của Alden, cố ý tránh xa đại sảnh, nơi có thể gặp nàng.

      Khi nàng đứng ở cuối bàn, quay lưng về phía , mắt lang thang người nàng, từ đầu đến chân. Đó là khi mắt lướt qua cái nẹp sắt mắt cá chân nàng, nó trong tầm mắt vì chiếc đầm ngắn đến khó coi, cơn giận của bốc lên. Thậm chí từ bên này căn phòng cũng thấy máu thấm qua chiếc giày.

      Sắc mặt như có bão tới. “Nếu nghĩ vết thương tấy lên chân làm cho cùm chân được dẹp qua bên sai lầm rồi!”
      Kristen tỉnh khô, nàng biết điều gì làm gầm gừ như thế. “Tôi ko nghĩ vậy đâu.”
      “Vậy với bản thân ấy! được bảo phải đệm thêm vải vào nẹp sắt rồi.”
      “Tôi quên xin vải,” nàng bịa chuyện. Rồi thẳng tuột luôn, “Tôi bị lôi xuống đây trước khi mặt trời mọc và bắt làm việc ngay tức khắc. Phải thừa nhận là tôi buồn ngủ và chẳng nghĩ đến những thứ trở thành phần thân thể tôi rồi.”

      Mặt hạ nhiệt được chút xíu, chỉ còn lại đôi mày nhíu lại. Nàng có thể thấy tự hỏi liệu có nên tin nàng ko. Điều này làm nàng thấy thú vị đến nổi bật cười, nụ cười lạo làm bối thêm.

      “Àh, thưa ngài, tôi biết ngài nghĩ rằng tôi hy vọng khơi gợi thông cảm của ngài. Tôi chắc chắn là ko quá ngốc để nghĩ rằng ngài có thứ tình cảm dịu dàng đó.”

      Mặt đỏ phừng với cơn giận vừa bị khuấy lên, chuyển sang giai đoạn cáu tiết vì nàng nghĩ rằng đánh đập nàng. Nàng cả gan lăng mạ , nhưng lại làm thế cách hài hước, khiến nó nghe như lời khen ko thành . Bề ngoài hình như ko thể xử lý những thủ đoạn dối trá của .

      quay sang Eda, dọa người đàn bà tội nghiệp bằng nét mặt . “Chăm sóc chân ta, và để ý xem ta có quên đệm vải vào nẹp sắt lần nữa ko!”

      quắc mắt nhìn nàng lần nữa rồi bỏ . Eda bỏ tìm vải cho nàng, càu nhàu rằng bà có đủ việc để làm rồi, ko cần phải thêm việc chiều chuộng kẻ ngoại tộc này, kẻ này ko có đầu óc mới dám chọc tức lãnh chúa của bà. Kristen cười toe toét, lờ bà , mắt nàng dõi theo Royce cho đến khi rời khỏi lâu đài. Người Saxon này quá khác so với những người nàng gặp.

      “Sao chị dám cười nhạo ấy khi quá tức giận như thế?”
      Kristen quên bẳn Meghan nãy giờ. Nàng nhìn qua bé và mỉm cười, thấy trong đôi mắt xanh to tròn đó cả trời ngạc nhiên và sợ hãi.
      “Tính tình ngài ấy ko quá kinh khủng đâu.”
      “Chị ko sợ chút nào sao?”
      “Chị nên sợ sao?”
      “Em sợ dù ấy chưa bao giờ la mắng em cả.”
      Kristen nhíu mày. “Eda ngài ấy là em trai em. Chắc em ko sợ ngài ấy chứ?”
      ạ… à, thỉnh thoảng có.”
      “Thỉnh thoảng ư? Ngài ấy đánh em à?”
      Meghan dường như rất kinh ngạc vì câu hỏi đó. “ ạ, ấy ko bao giờ đánh em đâu.”
      “Thế tại sao em sợ ngài ấy?”
      ấy có thể đánh em mà. ấy quá to lớn và trông quá đáng sợ khi giận dữ.”

      Kristen cười vì thông cảm. “Ồ, bé con, hầu hết đàn ông trông rất tệ khi họ giận dữ, nhưng ko phải là họ như vậy đâu. Còn trai em to lớn, đúng vậy rồi, nhưng cha chị thậm chí còn to lớn hơn ấy…à chỉ lớn chút thôi, em nhớ…. Và ông cũng có tính tình khủng khiếp lắm. Nhưng ko có người đàn ông nào tử tế hơn cha chị đâu, cũng ko ai gia đình hơn ông. Các em trai của chị cũng nóng tính, và em biết chị làm gì khi bị mắng ko?”
      “Làm gì ạ?”
      “Chị hét lại ngay lặp tức.”
      “Họ cao lớn hơn chị à?”
      “Đúng vậy, có người thậm chí còn lắm, chỉ 14 tuổi thôi mà cao vượt cả chị luôn, dù là ko nhiều. Cậu ấy vẫn còn phát triển nữa đó. Còn ai khác trong gia đình em ko, ngoài trai em ra.”
      “Em có người khác nữa, nhưng em ko nhớ ấy. ấy chết cùng với cha em khi người Viking tấn công. Đó là 5 năm trước rồi.”
      Kristen nhăn mặt. Chúa ơi, người Saxon có lý do để căm hận nàng và người của nàng mà. Khỏi phải hỏi tại sao muốn giết tất cả bọn họ từ cái nhìn đầu tiên. Nàng ngạc nhiên vì đổi ý.
      “Chị rất tiếc, Meghan,” nàng nấc nghẹn. “Người của em chịu đựng vì chúng tôi.”
      “Họ là người Đan Mạch, họ khác mà.”
      “Chị ko thấy khác gì cả. Bọn chị cũng đến đây để cướp bóc, nhưng ko phải là tấn công lãnh địa của gia đình em, nếu đó là an ủi.”
      Meghan nhăn mày. “Chị muốn bạn chị ko phải tấn công Wyndhurst?”
      “Ko, mục tiêu của bọn chị là tu viện ở sâu trong kia, và đó chỉ là trò nghịch ngợm thôi.”
      “Là Jurro phải ko?”
      “Phải.”
      “Nhưng nó bị người Đan Mạch phá hủy cách đây 5 năm rồi và chưa bao giờ được xây lại cả.”
      “Ôi, Chúa ơi!” Kristen rên rỉ. “Selig và nữa số khác chết vì chuyện hoang đường!”
      “Selig là bạn chị phải ko?” Meghan do dự hỏi.
      người bạn ư? Đúng thế, người bạn…và là trai của chị,” Kristen tan nát cả lòng.
      “Chị mất người trai ở bãi chiến trong rừng sao?”
      “Phải….phải….phải!”
      Nắm tay Kristen đập tan tành vỏ bánh nướng với mỗi lời thốt ra, và khi điều đó ko làm giảm được nỗi đau, nàng lật đổ cả cái bàn. Nàng lối vào lâu đài khi Eda đuổi theo, cố kéo tay ngăn nàng lại.
      “Đừng làm vậy, ,” bà cảnh cáo. “ bị phạt đấy.”
      “Tôi ko quan tâm.”
      quan tâm. Tôi nghe hết những gì với con bé. Tôi ước gì tôi ko dừng lại để nghe, nhưng tôi . Tôi rất tiếc vì mất mát của , và chưa bao giờ nghĩ như vậy với những người như , nhưng tôi . Tự làm mình đau lúc này ko giúp được gì đâu. Quay trở lại và dọn dẹp đống hỗn độn vừa bày và ko ai cần phải biết nó xảy ra.”

      Kristen dừng lại và nhìn hắc vào Eda trước khi nàng cuối cùng cũng gật đầu. Nàng quay lại khu nấu ăn. Nhìn thấy cảnh loạn xạ, nàng thở dài. Meghan biến mất rồi. may, ko có ai ở đây giờ trước.
      bé đâu?”
      Eda khịt mũi. “Nó sợ khi trở nên bạo lực thế. Con bé đắn đo khi muốn chuyện với cho coi.”
      Nàng lại thở dài lần nữa.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chapter XIV

      hai tuần trôi qua từ khi Kristen chuyển vào lâu đài. Thorolf và những người khác có vẻ ko có cơ hội để bỏ trốn, vì họ vẫn làm việc ngoài kia. Nàng cũng ko thể chuyện với họ hoặc là để họ thấy nàng vẫn ổn. Nếu nàng đến gần cửa sổ hay cửa ra vào, luôn có ai đó hét bảo nàng quay lại. Dường như nàng luôn bị quan sát, bởi những người hầu hoặc trong vòng kìm tỏa của Royce, kẻ thường xuyên có mẹt trong lâu đài.

      Nàng tận dụng thời gian để học hỏi tất cả về người Saxon. Nàng được đối xử bằng kết hợp lạ thường giữa sợ hãi và khinh rẽ của những người hầu, trừ Eda, giờ bà cho nàng chút tôn trọng miễn cưỡng, có thể cho đó là mến, dù là ko trọn vẹn, vì người phụ nữ có tính cộc cằn tự nhiên với nàng. Nhưng Eda rất dễ bị lôi kéo để tự nguyện kể nàng nghe nhiều điều mà ko nhận thức rằng bà bị khai thác cách tinh vi.

      Kristen biết thỏa thuận giữa Wyndhurst và lãnh chúa của nó. Trang ấp này tồn tại độc lập, cần thiết với thị trấn gần nhất. Royce là chiến binh, trong những quý tộc lớn nhất của đức vua, và Wyndhurst bao gồm hàng dặm. Như ở Na-uy, có những người tự do, bị gọi là tiện dân ở đây, người vừa làm việc đồng áng vừa làm việc trong trang ấp, nhiều người có nghề nghiệp đàng hoàng. Họ có thể sở hữu đất, nhưng có nghĩa vụ với nhà vua và nhà thờ, cũng như nghĩa vụ quân . Royce huấn luyện binh lính vì cuộc chiến sắp tới với người Đan Mạch. Nhiều người trong số đó vốn là tùy tùng của . cũng luyện tập số nô lệ của , họ ko được tự do mà bị giới hạn ở vùng đất này, cho họ cơ hội để đổi lấy tự do của chính họ. binh đoàn sẳn sàng tham gia cùng vệ binh của vua Alfred khi có chiến tranh.

      Về Royce riêng, Kristen biết rằng chưa kết hôn, có thể là cuối năm nay. Eda kể với nàng vợ chưa cưới của , sống ở phía bắc, tên ấy là Corliss và rất xinh đẹp. Eda kể nhiều về người vợ hứa hôn đầu tiên của Royce, quý Rhona, và Kristen thấy ngạc nhiên với chính mình vì thấy cảm thông với lãnh chúa Saxon khi nàng biết mất mát nhiều hơn nàng nghĩ trong đợt tấn công đó. quý Rhona. Ko ai biết cảm thấy thế nào với quý Corliss.

      Em họ của Royce, Darrelle, người điều hành công việc nhà của , lờ Kristen từ cái ngày đầu tiên nàng vào lâu đài, để mặc Eda quản lý nàng. quyến rũ, nhưng có tương phản trong cách cư xử của , ngạo mạn và hạ cố cùng lúc, tiếp đó cần tán dương và cam đoan. cũng là phụ nữ dể xúc động. Có lần Kristen thấy phàn nàn ầm ĩ với Royce chỉ để bật khóc vì mất hết kiên nhẫn và hét lại . cũng khóc vì những chuyện bé tẹo như là có vài mũi kim bị lỗi tấm thảm thêu chẳng hạn.

      Darrelle ko phải là vấn đề đối với Kristen, vì nàng cư xử với tù nhân như thể họ ko tồn tại vậy. Meghan cũng ko thành vấn đề gì, dù Kristen có hơi lo chút. Tính tò mò tự nhiên của trẻ con khiến Kristen với bé hơi nhiều về bản thân vào ngày họ gặp nhau, những điều mà nàng ko muốn đến tai Royce. Nếu biết nàng còn có gia đình đáng , người trai chết trong rừng, suy nghĩ lại việc xem nàng là con điếm. Nhưng Meghan ràng là ko lại bất cứ điều gì bé biết về Kristen, và đúng như Eda : bé ko đến gần Kristen nữa.

      Royce cũng lờ nàng , hoặc là giả vờ như thế. Nàng thấy mỗi ngày, vì ko thể tàng hình ngang qua đại sảnh. Nhưng ko nhìn nàng những lúc như thế. Chỉ khi rỗi, nàng bắt gặp ngắm nàng.
      Kristen thấy thú vị vì thái độ của đối với nàng. Nàng biết giữ thái độ coi thường nàng vì những gì nghĩ về nàng, và cũng khinh miệt nàng vì người của nàng. Ngoài những việc đó ra, vẫn bị nàng cuốn hút như thường. Việc cương quyết chống lại lôi cuốn đó thú vị. Nàng cảm thấy mắt dõi theo mọi cử động của nàng, nhưng khi nàng nhìn lên, nhanh chóng quay chổ khác.

      lần, ko nhìn nơi khác. ra, mắt Royce cứ dán chặt vào nàng đêm đó, người đàn ông bên cạnh phải gọi đến 3 lần mới bắt được chú ý của . Kristen cười vang lên với cái giọng vô cùng thích thú đến độ tiếng cười băng ngang qua sảnh đến tai Royce, làm tức điên. dập ly rượu xuống bàn và sải chân bực tức bước ra ngoài, làm người của chết điếng, Kristen thích thú vì nàng có sức mạnh có thể gây ảnh hưởng đến như thế.

      Kristen thường nghĩ về đêm đó. ra là nàng thường nghĩ đến Royce. Nàng biết muốn nàng nên mới nổi nóng với nàng. Và, nhờ vào mẹ, nàng biết tại sao.

      Brenna từng với nàng, “Con biết ai là người đàn ông dành cho con khi con gặp ta. Ta biết điều đó và phải chịu đựng rất lâu vì ta ko thừa nhận nó, thậm chí với chính bản thân ta. Con đừng hành động như ta, con . Khi con tìm được người đàn ông cho con niềm vui chỉ trong cái nhìn, hân hoan trong suy nghĩ, người làm cho con cảm thấy lạ lẫm và phi thường khi ta đến gần, đó là người mà con hạnh phúc khi ở cùng, người mà con có thể , như ta cha con vậy.”

      Kristen bị Royce quyến rũ từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy . Việc nhìn rất thích thú. Và khi đến gần, nàng cảm thấy khác lạ, sống động hơn, nàng tự ý thức bản thân nhiều hơn. Tâm trạng của nàng lệ thuộc vào , vì nàng chỉ cảm thấy muốn cười khi có ở quanh. Nàng ko đủ ngốc để nghĩ mình , vì nàng rời khỏi đây ngay nếu có thể. Nhưng lại đồng điệu với cảm xúc để nhận ra rằng nàng muốn Royce Wyndhurst: muốn chạm vào , cảm thấy tay quanh nàng, muốn nhận biết như phụ nữ biết về người đàn ông. Tình có thể lớn dần theo cảm xúc, chắc chắn như thế nếu nàng ở đây đủ lâu.

      mai mỉa làm sao khi mà người đàn ông đầu tiên mà nàng muốn, sau khi bị ham muốn bởi quá nhiều người, lại là người đối đầu với nàng. Nàng chắc chắn có được nếu muốn. Nhưng liệu có đủ danh dự để cưới nàng sau đó? còn có vợ hứa hôn để mà xem xét. Vị trí của nàng là tù binh, ra là nô lệ của , như Eda từng chỉ ra. cũng nuôi dưỡng căm hận người của nàng nữa. Liệu có thể vượt qua tất cả chỉ bằng những thứ bắt đầu từ đam mê?

      Người Viking ko đặt tương lai vào bàn tay của số phận, mà tự tạo số phận của riêng mình. Họ tin rằng chúa ban thưởng cho những ai dũng cảm tiến về phía trước để chinh phục, để đạt được điều họ mong muốn. Người Viking ko đạt thắng lợi bằng yếu đuối hay kiên nhẫn chịu đựng. Họ chiến đấu cho những gì họ muốn. Thất bại ko nắm giữ được vinh quang.
      Những quan điểm này thấm nhuần trong Kristen, nàng là người Thiên Chúa giáo. Là con chiên Thiên Chúa, nàng biết nàng nên đặt tương lai nàng vào tay Ngài, nhẫn nại đợi Người ban phước nếu đó là ý của Người. Nhưng là người con Viking, nàng biết rằng nếu nàng muốn có Royce Wyndhurst làm chồng, nàng phải chiến thắng , phải chinh phục định mệnh chống lại họ, phải chiến đấu cho những gì nàng muốn bằng mọi cách.

      Nàng có muốn làm chồng nàng ko? Có, nàng muốn thế. Nàng cuối cùng cũng tìm ra người đàn ông có thể làm nàng hạnh phúc. Kẻ thù của nàng. là tức cười nếu điều đó ko làm nhụt chí. Nhưng nàng có lòng tin vào khả năng của mình. Và thành quả của đấu tranh này đáng giá hơn thử thách.

      Trễ giờ rồi. Hai trong số năm người phụ nữ chuẩn bị thức ăn và phục vụ tại bàn hôm nay bị ốm, dồn nhiều việc hơn cho ba người còn lại, vì thế họ bận rộn hơn bình thường. Vì Kristen nằm trong số ba người đó, nên những người hầu khác, những người có thể phụ giúp ấy, ko thèm giúp, họ nghĩ nếu có ai phải làm việc nhiều hơn, đó là nàng.

      Nàng ko phiền gì. Tối nay Royce ở lại đại sảnh lâu hơn bình thường, và nàng tận hưởng việc ngắm chơi súc sắc với người của . ra nàng ngắm nhiều hơn là chú tâm dọn dẹp bàn ăn. Dù vậy, nàng ko lở việc ngắm lúc rời , lúc mà Eda phạt nàng vì ko chú ý vào những việc làm.

      Trong lâu đài giờ yên tỉnh và tối, ngoại trừ 2 ngọn đuốc vẫn cháy bên lò sưởi khổng lồ. Chỉ còn lại Kristen và Eda, bà sếp đặt sẳn mọi thứ cho sáng mai.

      Kristen ko mệt, nhưng chân nàng đau lắm rồi vì đứng suốt cả ngày. ngày như mọi ngày, từ giây phút thức giấc vào sáng tinh mơ cho đến khi bị nhốt lại trong phòng sau giờ ăn tối. Chỉ hôm nay là khác thôi.

      Kristen căng người ra khi nghe tiếng bước chân từ hướng cửa ra vào băng qua sàn nhà. Nàng tò mò ngước lên, tim dội thình thịch trong lồng ngực khi thấy bóng Royce đổ dài, ko hướng đến cầu thang, mà thẳng tiến đến chổ nàng.

      Nàng đứng yên, chờ đến. Nét mặt khắc nghiệt, ko cảm xúc, và tim nàng càng đập rộn hơn nữa, ko phải vì sợ mà là vì mong đợi. Khi dừng lại, nàng chỉ ngạc nhiên giây thôi khi với tay ra sau cổ nàng, những ngón tay túm tóc, kéo đầu nàng ra sau. Nàng nín cả thở khi đôi mắt giận dữ chiếu lên khuôn mặt nàng.

      “Tại sao nàng quyến rũ ta như thế?” hỏi nàng mà như hỏi chính bản thân mình.
      “Tôi có sao, thưa ngài?”
      “Nàng cố tình làm vậy,” buộc tội nàng. “Nàng biết ta đứng ở lối vào ngắm nàng.”
      đúng. Tôi nghĩ ngài nghỉ rồi.”
      dối!” rít lên trước khi môi áp mạnh vào môi nàng.
      Kristen mong đợi nụ hôn này để cảm nhận đôi môi , để có thể chạm vào . Nàng mong điều này xảy ra, nhưng ko đoán được nó tàn phá như thế này. có gì chuẩn bị cho nàng cú đấm bạo lực vì ham muốn thế này, khi mà nàng chưa bao giờ cảm thấy ham muốn trước đây.

      Miệng di chuyển môi nàng cách tàn bạo trong cơn giận. kéo tóc, vẫn giữ chặt nàng vì chiếm đoạt này, vì ko chạm vào nàng theo cách khác. Kristen vẫn tựa vào , cho đến khi nàng có thể cảm nhận toàn bộ chiều dài cơ thể và nhận biết khao khát tới mức nào. Điều này càng làm nàng làm nóng bừng lên. Nàng ko quan tâm đến việc ko muốn điều này, việc hôn nàng là trái với ý chí của , và có lẽ ghét nàng hơn vì nó. Nàng vòng tay quấn quanh lưng , đôi tay vuốt ve những cơ bắp rắn chắt ở đó cho đến khi nàng ôm chặt vai vào nàng.

      Nàng nghe rên lên khi nàng chấp nhận hoàn toàn, và cánh tay kia của trượt qua eo, ghì chặt nàng vào . Lưỡi chìm trong miệng nàng và nàng đón lấy, tiếp nhận nó như là phần thưởng, ko để rút lại. Thề có Chúa, điều này tuyệt, làm nàng rung động hơn bất cứ điều gì nàng cảm thấy trước đây. Nàng có thể để chiếm nàng ở đó, ngay đại sảnh, bàn, hay sàn nhà…. Nàng ko quan tâm. Nàng muốn ân ái với ngay bây giờ, trước khi ý thức trở về và ngừng lại.

      dừng lại, và Kristen thở dài khổ sở khi môi rời khỏi nàng. nhìn nàng, đôi mắt dữ tợn, nữa trong đó là đam mê, nữa là tức giận. Nàng liều lĩnh đáp lại cái nhìn đó, nhưng chỉ làm cơn giận của bùng thêm lên.

      Với tiếng gầm gừ, đẩy nàng ra. “Lẳng lơ! Chúa tôi, ko biết xấu hổ là gì phải ko?”

      Kristen cười nhạo câu đó nếu nàng ko quá thất vọng thế này. đổ lỗi cho nàng như thể nàng lao vào chứ ko phải ngược lại. Nàng ko phiền gì hết vì chính nàng hy vọng đến với nàng. Nhưng làm thế nào lại phủ nhận những gì mà cả hai cùng muốn? lấy đâu ra sức mạnh để làm thế, khi mà nàng đứng đó, đau đớn ?

      ko trung thực với những gì cảm nhận, nhưng nàng ko có day dứt nào hết. “Em ko cảm thấy xấu hổ vì khao khát ,” nàng dịu dàng .
      “Hoặc là bất cứ tên đàn ông nào!” nhạo báng cách thô bạo.
      “Ko phải, chỉ mỗi thôi.” Nàng mỉm cười vì tiếng khịt mũi hoài nghi của . cách thận trọng, nàng trêu chọc. “Ngài là nữa của trái tim tôi, Royce. Làm quen với điều đó . Sau cùng ngài cũng chấp nhận thôi.”
      “Đừng bao giờ coi ta là trong những người tình của nàng, ,” nhấn mạnh.
      Nàng nhún vai, thở dài lớn hơn cần thiết. “Tốt thôi, thưa ngài, nếu đó là điều ngài muốn.”
      “Ko phải ta muốn, mà là là thế,” khăng khăng. “Và ngừng việc dùng những trò bịp của những con điếm với ta.”

      Kristen ko thể ko cười vào mệnh lệnh này. “Trò nào vậy, thưa ngài? Tôi chỉ có mỗi tội là nhìn ngài, có lẽ hơi nhiều hơn tôi có thể. Nhưng tôi dường như ko thể tự giúp mình. Chính ngài đấy, sau cùng , ngài là người tuyệt nhất ở đây mà.”

      thở gấp. “Ơn chúa, tất cả những con điếm Viking đều trâng tráo như à?”

      Nàng bị gọi là điếm quá nhiều lần rồi. Nàng biết nàng ko dám phủ nhận đâu, vì nàng muốn trong đam mê, chứ ko phải thù hận, vì nàng chắc chắn chiếm đoạt nàng nếu biết nàng còn con . Nhưng việc gọi nàng là điếm ngay sau khi phá hoại cảm xúc của nàng, đay nghiến nàng cách cay nghiệt.

      khiêu khích dâng lên trong giọng nàng. “Tôi ko biết con điếm nào hết, vì thế tôi ko thể trả lời câu hỏi đó. Những gì ngài gọi là trâng tráo ấy, tôi đặt tên là trung thực. Ngài thích tôi dối rằng tôi ghét ngài, tôi khinh bỉ việc nhìn ngắm ngài hơn àh?”
      “Làm thế nào nàng ko căm ghét ta? Ta bắt nàng làm nô lệ. Ta buộc nàng đeo gông cùm và ta biết nàng ghét sợi xích đó. ”
      “Đó là lý do tôi phải mang nó sao, vì ngài biết tôi ghét nó?” nàng hỏi cách ngờ vực.
      chẳng buồn trả lời nàng. “Ta nghĩ nàng hận ta, nàng cố tình quyến rũ ta với hy vọng trả thù bằng cách làm ta say mê nàng.”
      “Nếu ngài tin thế, ngài ko bao giờ nhận những gì tôi sẳn sàng trao cho ngài, Saxon, và tôi tiếc vì điều đó. Tôi ghét cái cùm này, ko phải ngài. Và bị bắt làm nô lệ ko phải điều mới mẻ gì với gia đình tôi.” Nàng thêm vào cách bí . “Nếu tôi nghĩ rằng tôi mãi mãi bị bắt làm nô lệ và cùm chân, đúng vậy, tôi căm ghét ngài.”
      “Vậy nàng hy vọng trốn thoát?”
      Đôi mắt nàng nheo lại nhìn . “Tôi với ngài tôi hy vọng điều gì rồi, nhưng ngài ko tin. Vậy cứ tin bất cứ gì ngài muốn.”

      Nàng quay lưng lại với , nhưng căng thẳng, mong bỏ . ko làm vậy ngay lập tức. Nàng tưởng tượng đấu tranh để kiểm soát cơn giận mới khi nàng dám gạt bỏ như vậy. Nàng thấy được an ủi nếu nhìn thấy đôi mắt chỉ đơn giản là chú mục vào nàng, khoảnh khắc ko phòng thủ làm hé lộ cảm xúc trong tâm hồn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :