Chương 6 kiện trốn hôn vừa mới trôi qua chưa đầy hai tháng, khi mọi người vẫn còn chìm trong kinh ngạc và chấn động Lệ Du Tư lại thông báo tin tức về hôn lễ lần nữa, điều này khiến cho tất cả mọi người bị kinh hãi. “Cử hành hôn lễ lần nữa sao? Sao lại có thể nhanh như vậy? ! Tư, cậu chắc chắn là có vấn đề gì chứ?” Đối với người bạn tốt sắp trở thành em rể của mình, Phó Thiểu Kỳ cảm thấy có chút khó xử, dù sao mới chỉ qua hai tháng ngắn ngủi, chuyện Phó Sồ Nhi trốn hôn, giải quyết ổn thỏa rồi sao? Lệ Du Tư nhìn thấy băn khoăn trong mắt bạn mình, : “ có vấn đề gì đâu, hiểu lầm trước kia giữa bọn mình hoàn toàn được tháo gỡ.” “ ? Vậy là tốt rồi, chỉ có điều, cậu chắc chắn là cần tăng thêm người trông chừng Sồ Nhi chứ?” Nếu như Sồ Nhi trốn hôn lần nữa biết phải gặp bao nhiêu sóng gió, từ trước đến nay, Phó Thiểu Kỳ vẫn luôn là người suy nghĩ cẩn thận, luôn cố gắng đề phòng hết mọi rủi ro. Thế nhưng, mặc dù Lệ Du Tư cũng là người suy nghĩ cẩn thận, nhưng đối với vị hôn thê mà thương đến tận xương tủy này, Lệ Du Tư lại muốn làm những việc như vậy với , lắc đầu cười : “Tôi rồi, giữa tôi và ấy có vấn đề gì cả, tôi tin rằng, ấy là dâu xinh đẹp nhất thế giới, tôi vô cùng tin tưởng ấy!” Nghe vậy, Phó Thiểu Kỳ chỉ biết nhún nhún vai: “Được rồi! Nghe theo ý cậu vậy!” Cũng là thành viên của nhà họ Phó, đối với những hành động của người thân trong nhà, Phó Thiểu Kỳ luôn có loại cảm giác khó hiểu, thậm chí, còn nghĩ, chuyện này dễ dàng kết thúc như vậy. . . . . *** “Ngon quá! Tư, chả trách lại thích món này như vậy!” Phó Sồ Nhi vừa cười cười vừa ăn cháo, vẻ mặt ngọt ngào giống như là được ăn cao lương mỹ vị vậy. “Em thích là tốt rồi!” Lệ Du Tư cưng chiều nhìn , khi thấy nở nụ cười xinh đẹp, chỉ cảm thấy tất cả mỹ vị đời này cách nào có thể so sánh được nữa rồi. Lúc này, bác đầu bếp đứng bên cạnh, nhìn thấy bầu khí giữa hai người có vẻ rất tốt, nên thuận miệng : “Tiểu thư Sồ Nhi, trước kìa, thiếu gia nhà chúng tôi cũng rất thích ăn những món ăn ngon, đặc biệt là những món ăn mang hương vị gia đình, tôi còn nhớ rất , mấy năm trước thiếu gia từng , cậu ấy nhất định phải cưới người vợ biết nấu cơm, mặc dù trong nhà có đầu bếp nhưng nếu thiếu phu nhân biết nấu ăn tốt hơn, như vậy thiếu gia có thể suốt ngày ở nhà để hưởng thụ mỹ vị rồi!” Nghe bác đầu bếp xong, hàng chân mày của Lệ Du Tư khẽ nhíu lại, bởi vì, trong lòng hiểu rất , Phó Sồ Nhi biết làm chuyện nhà, từ bé đến lớn đều có người phục vụ, bây giờ, ngay cả chuyện nấu cơm cũng là vấn đề lớn đối với : “Đó là chuyện mấy năm về trước rồi, đừng nhắc lại nữa!” “Biết nấu ăn. . . . .” Dường như nghe được lời của Lệ Du Tư, khuôn mặt nhắn khẽ cúi gằm, dáng vẻ như suy tư. “Sồ Nhi, em đừng suy nghĩ lung tung, đừng nghe ông ấy vớ vẩn!” Dưới ánh mắt đầy ý của Lệ Du Tư, người đầu bếp biết mình lỡ lời, vội vàng xoay người rời . “Em có. . . . Tư, em có suy nghĩ lung tung. . . . .” “Vậy tốt, nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng, chúng ta ăn cơm thôi!” gắp miếng gà xé phay bỏ vào trong chén của . “Ừm. . . . . .” gật gật đầu, vẻ mặt buồn thiu nhìn miếng gà trong chén. Bởi vì bây giờ suy nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, vậy nên cho dù đồ ăn có ngon đến mấy cũng chỉ như là nhai sáp mà thôi. Người có tình thành thân thuộc. Cho dù những lời này rốt cuộc là do ai ra, tại, vào giây phút cuối cùng này cũng phải trải qua thử thách rất lớn, bởi vì, dưới giai điệu du dương, dâu mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tay cầm bó hoa xinh đẹp, đôi chân chầm chậm tiến lên từng bước, nhưng. . .bỗng chốc lại. . . . .lui về phía sau. Được rồi, Phó Sồ Nhi lại muốn bỏ chạy! “Sồ Nhi, tới đây!” Trong lòng Lệ Du Tư vang lên hồi chuông cảnh giác, cười dịu dàng, đưa tay dụ dỗ lui về phía sau từng bước. “. . . .” Phó Sồ Nhi lắc đầu, lại tiếp tục lùi lại. “Tới đây.” Lần này, nhấn mạnh. “! Tư, em. . . . . em thể!” Phó Sồ Nhi hét to tiếng, sau đó, dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, buông bó hoa cầm trong tay, xoay người chạy dọc theo tấm thảm đỏ, trong chốc lát rời khỏi lễ đường! Chết tiệt, lẽ ra mình nên tin tưởng ấy! Lệ Du Tư khẽ chửi thầm tiếng, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm, người, lại bị dâu của mình bỏ lại ngay trong lễ đường thiêng liêng, thêm lần nữa! “Hình như là lại trốn hôn. . . .” “Cái gì? thể nào ? ! Lần trước phải là mới ——” Lệ Du Tư lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang những lời bàn tán xôn xao của những người giúp việc, trong giọng bình tĩnh thể phát được tâm tình của lúc này: “Đêm trước ngày hôn lễ, Sồ Nhi có biểu gì bất thường ?” “Biểu bất thường? thấy chỗ nào bất thường cả!” Quản gia suy nghĩ hồi, rồi lắc đầu đáp. phụ bếp cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy! Vẫn thấy ấy bình thường như mọi khi mà . . .! đúng! Hôm đó ——” Người phụ nữ há hốc miệng, dường như nhớ lại điều gì. “Hôm đó làm sao? xảy ra chuyện gì? mau!” Lệ Du Tư trầm giọng quát. Sau khi nghe người phụ bếp nhắc lại, mọi người cũng đều nhớ ra, vẻ mặt của quản gia lại giống như là nhớ về quãng thời gian tốt đẹp: “Ngày đó, có nơi mà chúng tôi làm việc, lại giống như là bị bom đạn oanh tạc, chỗ đó là. . . .” “Là chỗ nào?” Sắc mặt của Lệ Du Tư vô cùng ngưng trọng. “Phòng bếp. . . .” xong, quản gia liền kể lại toàn bộ tình. *** Xoảng! Ầm! Ầm ầm ầm. . . . Loảng xoảng. . . . Bên kia cánh cửa, loạt thanh khiến người ta phải hoảng sợ, cứ liên tục truyền đến, giống như đằng sau cánh cửa kia xảy ra thế chiến thứ ba vậy, hơn nữa, mức độ thương vong cực kỳ nghiêm trọng. đám người bu lại trước cửa để trông chừng, trong lòng thầm nghĩ biết mình có nên mở cửa bước vào xem tình hình thế nào hay , chỉ là, thi thoảng lại có tiếng nổ vang lên, khiến cho bọn họ vừa mới định bước vào lại bị dọa sợ mà phải lui về phía sau vài bước, mãi cho đến cả tiếng đồng hồ sau đó, cánh cửa mới được mở ra, còn Phó Sồ Nhi bước ra với mái tóc rối bù. “Tiểu thư, sao chứ?” Đầu bếp lo lắng hỏi, ánh mắt nhịn được mà liếc nhìn con dao được nắm chặt trong tay. Sồ Nhi cầm con dao về phía trước, khiến ai nấy đều sợ hãi mà phải lui lại phía sau: “Tôi sao, nhưng mà, chú từng là Tư muốn người vợ biết nấu ăn đúng ?” Đầu bếp dè dặt cẩn thận cầm lấy con dao trong tay , sau đó mới gật đầu : “ sai, cho dù thế nào cũng phải biết làm món mà cậu ấy thích ăn nhất! Tiểu thư, hỏi chuyện này làm gì?” “ có gì, tôi mệt quá, về phòng ngủ trước đây!” Hai bả vai rũ xuống, Phó Sồ Nhi ủ rũ, lê lết từng bước chậm rãi dọc theo hành lang dài. *** “Em có mặt mũi nào gặp nữa. . . . đừng đến gặp em. . . . Tư, em thể nào gả cho được đâu, em. . . . ngay cả cháo gà cũng biết nấu. . . .” Phó Sồ Nhi núp ở dưới giường, sống chết chịu chui ra ngoài, Lệ Du Tư thể làm gì khác hơn là cũng chui xuống dưới giường, trông hai người giống hai tên lính nằm úp sấp ở bên ngoài quân doanh, là có loại cảm giác vi diệu thể thành lời. “Quả nhiên là nằm ngoài dự liệu của !” Nghe thấy lý do của , sau hồi nghiệm chứng suy nghĩ của bản thân, Lệ Du Tư đảo cặp mắt có chút thất vọng, nhịn được mà buông tiếng thở dài. “Em cố thử. . . . nhưng kết quả nếu phải khét gà cũng bị nát bấy, nước hầm phải quá mặn cũng chẳng có mùi vị gì hết, có lúc lại còn . . .ngọt nữa, Tư, chắc là chẳng bao giờ ăn cháo gà ngọt đâu đúng ?” “Sau này, nếu có thể, hãy cho được nếm thử hương vị của nó.” nhún vai, khẽ cười tiếng, dường như chẳng xem đây là việc quan trọng. “ còn cười em nữa! Trong lòng người ta đau như thế nào, lại còn ở đây mà cười được. . . .” vừa căng thẳng, vừa tức giận, cảm giác phiền muộn cứ thế ngừng kéo đến, khiến bật khóc. “Sồ Nhi, rốt cuộc là em lo lắng điều gì?” chạm vào bờ môi chúm chím đỏ mọng của , thở dài hơi đầy bất đắc dĩ: “Nghe trai em , từ , em rất thích ăn, món nào lạ cũng ăn, món nào ngon cũng ăn, mở miệng ra là có thể ăn nhưng cũng rất kén ăn, phải sao?” “Ừm.” tạm thời ngừng khóc thút thít, gật đầu cái, chuyện này cũng đúng. “Vậy phải là được rồi sao? Ai người biết nấu ăn giỏi mới có thể am hiểu được mỹ thực? Bé con, cái miệng này của em chính là thứ khảo nghiệm món ăn tốt nhất của rồi, phải sao?” “Như vậy có được ?” cảm thấy có chút ổn, nhưng rồi lại có cách nào phản bác được lời của . “ được là được!” Lệ Du Tư cũng nhìn ra được biểu này của . Dưới tình huống như vậy, chỉ cần hai ba câu là có thể thuyết phục được Phó Sồ Nhi, chẳng qua là vẫn còn có chút lo lắng: “ Tư, em là có vấn đề gì sao?” *** “Chính là ta! Là cái người từng hai lần trốn hôn chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi.” “À! Chuyện này tôi cũng có nghe qua, lạ , sao lại trốn hôn vậy nhỉ? Chẳng lẽ, cái thiên kim nhà họ Phó đó nguyện ý gả cho thiếu nha nhà họ Lệ, cho nên mới bỏ trốn như vậy sao?” “Chắc là vậy, nhất định là như vậy rồi!” “Nhìn thiếu gia nhà họ Lệ tướng mạo tuấn nho nhã như vậy, sao có thể làm ra mấy cái loại chuyện bức hôn chứ? Nếu người ta tình nguyện như vậy hãy buông tha cho người ta !” “Đúng đó! Đúng đó! Tôi còn nghe là. . . . .” Hai người phụ nữ, mập gầy, ăn mặc có vẻ tầm thường ngồi cách bàn ăn của bọn họ xa, hai người chuyện ‘ ’ đến nỗi ai bị điếc mà ngồi cách cả mười km cũng có thể nghe được, huống chi là Phó Sồ Nhi ngồi gần đó. “ Tư, em hứa sau này lặp lại lần nữa.” đặt dao nĩa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt của Lệ Du Tư, lời cam kết. “Ừ?” nhìn , khẽ nở nụ cười, hàng lông mày nhướng lên mang theo tia chất vấn. “Em bỏ lại trong hôn lễ lần nữa, như vậy chắc chắn là rất mất thể diện đúng ?” Khuôn mặt lộ vẻ áy náy, dáng vẻ giống như hận thể nào lấy cái chết để chuộc lại lỗi lầm của mình. Đối mặt với vấn đề của , Lệ Du Tư chỉ cười trừ, dịu dàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của : “ sao cả, chỉ cần em đừng tái phạm nữa là tốt rồi” “Vâng.” gật đầu mạnh, vô cùng nghiêm túc với lời hứa của mình, chỉ là, lời hứa này là có thể thực sao? Aizz. . . . Có lẽ, rất nhiều người hận Tôn Trung Sơn tại sao làm gì mà phải cách mạng đến lần thứ mười mới thành công, bởi vì theo cách này, cho dù mọi người vẫn tiếp tục cố gắng và thất bại, chỉ cần vượt quá kỷ lục mà ông ta lập ra dường như có trở thành case[*] cũng ko hề tầm thường chút nào.[**] --- ------ ----- Chú thích: [*] case là chỉ các nhiệm vụ, vụ án, công việc v.v... [**] Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn) bị thất bại 10 lần và chỉ thành công ở lần thứ 11, ông trở thành cha đẻ của nước Trung Quốc đại. Sau lần cố gắng thứ 11 ở Wu Chang, ở tuổi 46, ông trở thành Tổng thống của Trung Hoa dân quốc. Ở đây ý là: miễn sao đừng thất bại quá số lần mà TTS thất bại (11 lần) là được
Chương 7.1 Hai năm sau. “Bên trái! Mau lên! ấy chạy về phía bên trái rồi!” “! ấy lại chạy về phía bên phải, mau! Mau đuổi theo !” “ phải phải! ấy chạy phía bên trái của cậu ——” “! Là bên phải cậu!” “Bên trái của tôi, là bên phải của cậu!” “Im ! Đừng có quát ầm lên nữa! Mau bắt dâu quay về mới là việc quan trọng nhất!” “Nhưng mà, hình như tôi nhìn thấy có hai dâu. . . .” “, là ba. . . .” “Là bốn. . . .” “Trời. . . . . tôi thấy có sáu dâu lận!” “Sáu? ! Làm sao lại có tới sáu dâu ? !” Tất cả mọi người kinh ngạc hô to, chú rể lại bình tĩnh mức bình thường, còn phù rể Hắc Tử Đình lại đuổi theo dâu của mình. “Thượng Quan Nhi Hỉ! Rốt cuộc là em làm gì vậy?” “ quát to như vậy sợ hù dọa đến cục cưng của chúng ta sao? Hắc Tử Đình, chẳng lẽ chưa bao giờ nghe câu, đánh con mẹ đau lòng sao? Đạo lý đó nếu đảo ngược lại cũng tương tự như vậy, bây giờ nó còn nằm trong bụng em, tốt nhất là nên toàn tâm toàn ý chăm sóc em tốt!” Thượng Quan Nhi Hỉ vui, khẽ hừ tiếng, chẳng qua là, khuôn mặt nhắn đáng lại tràn đầy vui vẻ. “Được rồi, cái tình thế hỗn loạn trước mắt này, nhất định là do em ban tặng, ! Rốt cuộc đây lại là cái mưu ma chước quỷ gì của em vậy?” Chỉ tùy tiện dùng đầu ngón chân để suy nghĩ Hắc Tử Đình cũng có thể đoán ra được chuyện này. “Gương.” cười hì hì phun ra chữ: “ chưa bao giờ vào công viên giải trí à? hiểu nguyên lý phản xạ của gương sao? ra , cái này và phép bình phương cũng tương tự nhau, chỉ cần dùng hai tấm gương là có thể tạo ra vô số hình ảnh phản chiếu, cho nên em vẫn luôn cảm thấy, cả công viên giải trí, chỉ có mỗi nhà gương là mang tính khoa học nhất ——” “Thượng Quan Nhi Hỉ!” Hắc Tử Đình thở dài hơi, quay sang nhìn trộm Lệ Du Tư đứng bên cạnh, lại khẽ nhéo tay vợ mình cái. “Em còn có thể làm gì khác sao? ! Là ai bảo em nên làm ‘chuyên gia cố vấn chuyên nghiệp’? Cố vấn dĩ nhiên là ai có thắc mắc phải trả lời rồi! phải kêu chú rể nên về hỏi lại dâu của mình vì sao lại muốn bỏ chạy mới đúng chứ?!” tức giận trừng mắt nhìn chồng mình cái, sau đó hất mặt xoay người rời . Hừ! là muốn để ý tới ta nữa, hiểu phong tình lại còn cứng đầu cứng cổ, đây là cố tình chọc tức chết mà. Hỏi sao? sai, ấy rất đúng! Quả là cũng nên hỏi cho ràng! Lệ Du Tư híp mắt, lạnh lùng quan sát Thượng Quan Nhi Hỉ về phía trước, mặt mơ hồ lộ ra chút dữ tợn, cái loại khí chất hung bạo đó hoàn toàn thích hợp với bề ngoài nho nhã lịch của . “Tư, ấy cố ý đâu!” Có lẽ, người bình thường bị vẻ bề ngoài tuấn tú ưu nhã của Lệ Du Tư mê hoặc, nhưng, cũng là người xuất sắc, làm mưa làm gió ở thương trường giống nhau, nên Hắc Tử Đình hiểu rất , cái khí chất ôn hòa bên ngoài đó chỉ là vỏ bọc để che giấu khôn khéo, lạnh lùng và quyết tuyệt của mà thôi. Muốn chết tử tế cũng xong, chỉ số thông minh của Thượng Quan Nhi Hỉ cao gần hai trăm, bình sinh thích nhất chính là đối đầu với Lệ Du Tư, cũng là nhân vật thiên tài giống như mình, bởi vì, hơn ba năm trước, Lệ Du Tư giành chiến thắng toàn cục trong giải cờ tướng online toàn thế giới với số bàn thắng cao nhất, đoạt mất ngôi vị của , trở thành nhân vật truyền kỳ được mọi người thích, kể từ đó, giữa hai người kết nên mối thù thể nào hóa giải. “ ấy gì với cậu?” Chiến thắng toàn cục, trong lòng Lệ Du Tư cũng biết, vấn đề ở đây phải là tài năng hay trí tuệ, mà là do tâm cơ của sâu hơn nhiều so với cái hay thích giở trò trước mắt. “Hai chữ! Giúp, em!” Thượng Quan Nhi Hỉ rất thản nhiên mà núp ở phía sau lưng ông xã cao to vĩ đại, cười gian xảo. “Chỉ vậy thôi?” Lệ Du Tư nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cực kỳ vui, bộ dáng trầm giống như mưa giông trước bão, quả là khiến cho người ta phải sợ hãi. “Chỉ vậy thôi!” tốt, ra, lấy chồng cũng là chuyện tốt như vậy, Thượng Quan Nhi Hỉ cười đến vô cùng vui vẻ, bởi vì biết, dưới che chở của Hắc Tử Đình, tuyệt đối bao giờ bị tổn thương. Lúc này, đám quan khách đến tham dự lễ cưới cũng ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập khắp lễ đường, mọi người đều xúm lại để bàn tán về quá trình đặc sắc của ngày hôm nay. “ là phụ mong đợi của mọi người, uổng công tôi đặc biệt dùng máy bay trực thăng bay từ Pháp về đây!” “Vậy là gì? Tôi đây là từ Na Uy trở về, còn xa hơn Pháp nhiều!” “Haha! Hai người đều thua tôi, lúc nghe tin bọn họ kết hôn là tôi ở Nam Phi, vì cái tin tức này mà tôi hưng phấn đến tận hai ngày sau, cuối cùng cũng gác lại chuyện làm ăn mà trở về đây luôn! Ơ. . . .Đổng Hướng, cũng tới tham gia hôn lễ, sao lại ăn mặc rách rưới thế này, vậy cả người còn ướt sũng?” “Ôi, bởi vì lúc biết tin hai người bọn họ kết hôn là tôi ở bên Nhật.” Người đàn ông được gọi là đổng Hướng nhàn nhạt đáp. “Nhật thôi mà, ngồi máy bay ba tiếng là tới nơi rồi.” Đối với khoảng cách gần như vậy, mọi người đều bày ra vẻ mặt coi thường. Trông thấy phản ứng của mọi người, đổng Hướng rất bình tĩnh lắc đầu: “ phải vậy, tôi ngồi du thuyền để nghỉ mát, nhưng thuyền trưởng rất kiên trì, cứ khăng khăng phải ở lại Nhật Bản hai ngày, kết quả là, tôi thể làm gì khác hơn là ngồi thuyền đánh cá để trở về đây, nhưng mà thuyền đánh cá chạy được nửa đường lại bị hết dầu, vậy nên tôi chỉ có thể mặc phao cứu sinh rồi bơi vào bờ, đến tận sáng nay mới bơi về cảng Cơ Long. . . .” “ đùa à?” “, tôi rất nghiêm túc, chẳng qua. . . .” ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Haha, lần này lại đặc sắc như vậy, cái con bé Sồ Nhi kia quả là làm cho chúng ta thất vọng.” Mọi người lại bị đề tài này hấp dẫn, rối rít thảo luận: “Đúng vậy! Đúng vậy! biết lý do bỏ trốn lần này của ấy là gì?” “Tôi nhớ hình như lần trước là vì ấy biết nấu ăn ——” “Thưa ngài, ngài từ nơi nào đến đây vậy? Tin tức này lạc hậu rồi! Lần trước là vì ta cảm thấy cái mông của mình đủ tròn, đủ chắc, sợ sau này sinh ra được đứa bé khỏe mạnh cho chú rể, vậy nên mới ——” “Này, xin hỏi vừa từ nơi nào đến vậy?” Mọi người đồng loạt khinh bỉ nhìn ta: “Cái tin tức này có thể đem chôn cùng với đám binh lính của Tần Thủy Hoàng được rồi đấy! Lần trước là vì đợt kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân, cái gã bác sĩ kia chẳng hiểu thế nào mà lại cầm nhầm bệnh án, khiến ấy tưởng là mình bị bệnh AIDS, muốn hại đời chú rể cho nên mới bỏ trốn ——" “Phải ? Tôi nhớ hình như là bởi vì World Cup, ấy thích đội tuyển Đức, mà chú rể lại lỡ miệng ra câu ‘đội Brazil đá hay quá’, khiến ấy cảm thấy sở thích của hai người chênh lệch quá lớn, sợ rằng sau khi kết hôn thể nào sống chung lâu dài được, cho nên mới bỏ trốn ——” “ mới nhớ, hình như chú rể đều là cùng người.” “Đúng vậy, đều là cùng người ——” xong, ánh mắt của bọn họ hẹn mà đồng loạt nhìn thẳng vào trong giáo đường, trông thấy Lệ Du Tư đứng im bất động, hai tay nắm chặt, sắc mặt trầm đến đáng sợ. Đúng vậy! Từ đầu tới cuối, cho dù có cử hành hôn lễ bao nhiêu lần, chú rể bị bỏ lại cũng chỉ có mình ! Khiến cho bọn họ, thân đều là đàn ông như nhau, khỏi đem lòng ngưỡng mộ.
Chương 7.2 Nếu như có thể, hy vọng được nhập lại thành cùng với vách tường này. Phó Sồ Nhi kiễng chân, nín thở dán sát người vào vách tường, lặng lẽ, từng chút từng chút , nhìn khuôn mặt tức giận trước mắt, nếu có thể hòa thành cùng với vách tường này phải lo lắng bị người đàn ông nổi điên trước mắt này mắng cho trận. “Rầm. . .” cố gắng nuốt nước bọt, lén lút sờ soạng vào vách tường, hy vọng ông trời xuất kỳ tích, giúp có thể tìm được đường sống trong cái chết. Đáng tiếc, ‘trời tạo nghiệp, còn có thể tránh, tự mình tạo nghiệp, thể sống!” Rốt cuộc hiểu những lời này là cho người đời, ông trời giúp đỡ mình làm những việc hại người. “Xin hỏi chút, Phó tiểu thư, lần này lý do là gì nữa đây?” Lệ Du Tư đứng trước mặt, cách quá 10cm, hai tay bỏ trong túi quần, híp mắt lạnh lùng hỏi. Lại là ‘Phó tiểu thư’ ! lại nuốt nước bọt lần nữa, cảm thấy rợn sống lưng, bình thường, chỉ lúc nào tức giận tới cực điểm mới gọi như thế, còn nhớ lần đầu tiên gọi là ‘Phó tiểu thư’ là năm về trước, lúc trốn hôn lần thứ ba, khi đó lý do bỏ trốn là gì nhỉ? Hic. . . Xin lỗi, nhớ nổi. “Em. . .” Hả! vẫn còn được sao? Nếu như phải tình huống trước mắt cực kỳ căng thẳng cảm thấy rất vui mừng. “Em làm sao? Đừng có đánh trống lảng nữa, mau trả lời !” tiến tới gần, thu ngắn khoảng cách của hai người chỉ còn khoảng 5cm. Phó Sồ Nhi co rúm người lại, bàn tay càng ép sát vào tường hơn, dường như cảm nhận được loại tức giận tỏa ra từ người , nếu như ánh mắt có thể giết người chắc chết đến trăm ngàn lần rồi! “Tối hôm qua em ngủ được. . . .” “Lần nào trước hôn lễ em cũng ngủ.” lạnh lùng ra . nhất định phải ép mình lạnh lùng, nếu , nhịn được mà bẻ gãy cái cổ đáng của , sau đó hối hận đến chết. “Em lo lắng. . .” còn chưa buông tha ý định giải thích với . “Em đồng ý với , đêm trước ngày hôn lễ suy nghĩ gì cả.” Trời ạ! rất cố gắng nhưng vẫn nhịn được mà muốn quát . “Em làm được . . .” Bị quát, ánh mắt của trông rất tội nghiệp. “Được!” Lệ Du Tư bất đắc dĩ thở dài: “Vậy hãy cho nghe, tối qua em lại suy nghĩ cái gì? Lại lấy nhầm phiếu khám sức khỏe? cho biết là ai? làm thịt cái tên lang băm đó! Hay em nghĩ vóc dáng của mình có chỗ nào chưa hoàn hảo? Yên tâm! Toàn thân em từ đầu đến chân, đều thích muốn buông tay, có chỗ nào có vấn đề cả. Hay tại vì đội bóng chúng ta hâm mộ giống nhau? ! bỏ tiền đầu tư cho Bạch Vân Long [1], bảo họ thử thống nhất hai đội bóng chúng ta thích thành đội, điều này khó, chỉ cần em , , , làm, đến, cùng!” [1] Bạch Vân Long: 1 tổ chức chuyên đồng hóa các đoàn đội, công ty. mấy chữ cuối cùng, dường như là mất hết lý trí mà thét lên, Phó Sồ Nhi bịt kín lỗ tai trắng nõn, giọng đáp: “Em. . . đá chăn!” “Cái này biết từ tám trăm năm trước rồi!” cười lạnh. “Nhưng em biết. . .” buồn bã , còn tưởng đây là phát mới của mình, nhưng ngờ bị người khác biết từ lâu. “Đó là vì mỗi lúc trời tối, giúp em đắp kín chăn.” Rồi thuận tay ôm em vào trong ngực, ôm chặt, cho phép em đá chăn ra, Lệ Du Tư thầm than ở trong lòng. “Nhưng mà, em phát là em chỉ đá chăn.” Chả trách, kể từ khi ngủ chung với , cũng rất ít khi bị cảm. “Được rồi, có khi em còn đá mặt của , bụng của , tay của , chân của , còn có lần, thằng bé của cũng suýt chút nữa gặp tai họa, rất nguy hiểm đúng ?” cười lạnh . “Cái gì?!” Trong giây lát, đôi mắt của bởi vì kinh ngạc mà mở to gấp mấy lần, nhưng rồi ngay sau đó, lại chán nản cúi đầu: “Quả nhiên, em trốn hôn là sai!” “Phó Sồ Nhi, đừng có với đây là lý do em trốn hôn đấy!” Giọng trầm thấp lại như có trận cuồng phong ập tới. “Em là bởi vì nghĩ cho ——” ấm ức quát. “Chẳng có ai bởi vì bị đá mà trốn hôn cả!” cũng khách khí mà quát lại. “Nhưng em đá xuống giường ——” Quát quát! Ai sợ ai! “Cái này em cần quan tâm! Thân thể của to gấp đôi em!” được, sắp bị chọc cho phát điên lên rồi! “Dựa vào nguyên lý trọng lực, như vậy rơi mạnh hơn ——” “ cần em phải , giỏi vật lý hơn em!” “Môn vật lý của em tệ!” phục nên lên tiếng kháng nghị, sau đó lại : “Hơn nữa, trọng điểm phải là cái này, mà là nếu như thường xuyên té xuống giường như vậy tốt, bị thương ——” “ té xuống giường phải lỗi tại em!” tức giận thở hổn hển quát to, câu này như chém đinh chặt sắt, chỉ là, nguyên nhân cặn kẽ cũng lười phải giải thích, đối với cái vấn đề này, Lệ Du Tư quả là có chút khó , lúc trả lời lại tự chủ mà né tránh ánh mắt của . Chẳng qua là hình như phát ra khác thường của , chỉ cúi thấp đầu, đáng thương : “ đừng vì em nên mới vậy, em muốn bị thương, em muốn đá xuống giường, lỡ ngày nào đó em ngủ thẳng tới nửa đêm, lúc tỉnh dậy lại thấy bị em đá xuống giường. . . như vậy được, em đau lòng. . .” Nghe vậy, Lệ Du Tư nhất thời quên đáp lại, chỉ đứng ngây ra nhìn dáng vẻ đáng thương của , sâu trong nội tâm lại có loại cảm giác mang tên là thương tiếc dần dần nảy sinh. “Sồ Nhi!” khẽ gọi, đưa tay nâng lên khuôn mặt nhắn đáng của , cẩn thận quan sát từng đường cong xinh đẹp đó. “ Tư, định làm gì. . .” “ muốn ôm em.” Giọng điệu của tràn đầy trêu chọc “ muốn, vừa mắng em. . . ràng là em suy nghĩ cho . . .” nghe theo, đưa tay đẩy ra, tới trước hồ cá, giả vờ đặt hết tâm trí vào chú cá bơi thong dong dưới mặt nước kia. Lệ Du Tư cũng để tâm, tới phía sau , tay vòng qua chiếc eo mảnh khảnh, cúi đầu khẽ hôn vào gáy trắng mịn của . Cảm giác nhột nhột dần dần lan tràn, Phó Sồ Nhi co rúm người như né tránh, khẽ giãy giụa ở trong vòm ngực của , tựa như con mèo bị con cọp liếm láp, khiến cảm thấy mất tự nhiên, khẽ gọi: “ Tư, em muốn, dừng tay. . .” cố gắng phân tán chú ý của mình vào chú cá trong hồ nước, nhưng thực tế, bị trêu chọc đến cách nào phân biệt được gì nữa rồi. “Đừng!” khẽ hừ tiếng, đưa tay cởi từng nút áo trước ngực , bàn tay dò vào trong khe hở, chút kiêng kỵ mà trượt vào bầu ngực bên dưới chiếc áo lót màu trắng, vân vê nhũ hoa nhắn mềm mại. “Ô. . .” khẽ run lên cái, dù trong lòng vẫn còn có chút kháng cự, thế nhưng thuần thục khơi lên dục vọng ở sâu trong nội tâm của , trong lúc hề hay biết, cởi hết từng món quần áo ở người , khiến cho trở nên trần truồng, lại giống như đứa bé mới sinh, da thịt trắng nõn, bên cạnh hồ nước trong xanh lại trở nên nổi bật. “A . . .” Thanh kiều, thể ra sức chống lại bàn tay ấm áp của mò vào bên trong quần lót, để mặc cho ngón tay thon dài xoa bóp bầu ngực mềm mại, cứ thế mà đùa giỡn, mặc sức vân vê, tay bên dưới thỉnh thoảng lại vạch ra hoa huyệt của , khi ngón tay to của chạm vào nơi mềm mại sâu nhất cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, vậy mà, ái dịch ướt át lúc này lại ngừng từ bên trong khe huyệt trào ra, xấu hổ vặn vẹo chiếc eo nhắn, phản ứng vẫn đáng giống như còn trinh trắng. Mà lúc này, trước mắt dần dần trở nên ràng, có thể nhìn cảnh vật bên trong hồ cá. Nước trong hồ, ánh lên màu xanh lam. Từng tia sáng xanh lam theo gợn sóng của nước mà tạo nên những chùm sáng nhộn nhạo, chiếu lên khuôn mặt nhắn của , vừa có vẻ quỷ dị lại mê hồn, màu sắc lại càng giống như loại mộng ảo. bị ép nghiêng người về phía trước, bầu ngực trắng nõn và cặp nhũ hoa đỏ hồng bị ép sát vào hồ cá, hành động này thu hút đàn cá vây đến, từng cái miệng nhắn khẽ bu lại, tựa như chúng coi là con mồi thực , lần lượt mổ vào thành hồ, cách lớp kính, đáng lẽ có chút cảm giác nào, thế nhưng, hình ảnh mập mờ như vậy lại khiến nơi sâu nhất trong tim trở nên điên cuồng, khiến xấu hổ đến cực điểm. Hình như đây là lần đầu tiên chúng nó trông thấy chuyện này, đối với cơ thể của , lũ cá vô cùng tò mò, cứ liên tiếp thi nhau ùa tới, cũng chạm được vào chúng nên có cách nào xua đuổi, trong lòng lại dần dần nóng lên. “ Tư, đừng như vậy. . .” giọng kêu lên, thân thể nhạy cảm lại nổi lên phản ứng, cặp nhũ hoa đỏ hồng dán chặt vào bể cá lạnh như băng hơi se lại như hai quả mâm xôi, cho dù chỉ là nhàng ma sát nhưng cũng khiến cảm thấy cực kỳ khó chịu.
@Sắc nữ Quay đầu bộ này có rồi nàng ơi. Sau này nàng check list đại sưu tầm trước khi post truyện nha
Chương 7.3 “Nhìn xem, mấy con cá này dường như cũng hiểu được vẻ đẹp của em, còn muốn tranh đoạt em với kìa!” cười cợt nhả, chỉ cái liếc mắt cũng nhìn thấu được suy nghĩ và ngượng ngùng trong lòng . “ phải vậy ——” Giọng hờn dỗi, sau đó lại nhịn được mà rên rỉ, cảm giác được ngón tay thon dài ấm áp của thâm nhập vào trong người mình, đầu ngón tay nhàng tách ra múi thịt non mềm bên trong hoa kính, dần dần có thể cảm nhận được ẩm ướt trơn trượt bên trong, để cho ra vào càng thêm dễ dàng lưu loát. Lệ Du Tư cũng cảm nhận được sẵn sàng, loại chuyện như vậy cần phải ra, chỉ cần cảm thấy hô hấp của thay đổi, giọng ‘ưm’ lên tiếng cũng hiểu rồi. Thế nhưng cũng vội vã hành động mà vẫn như cũ, hôn hôn liếm liếm, cắn lên bả vai trắng nõn của , thỉnh thoảng lại dùng hai ngón tay miết hoa hạch đỏ hồng nép bên trong múi thịt, như thể đó là thứ mà nâng niu cả đời, ngón tay lúc nhanh lúc chậm, cứ thế vuốt ve nơi bé non nớt kia, dần dần khiến cho nhịn được mà thở dốc mãnh liệt. Đôi mắt Phó Sồ Nhi trở nên mông lung, nhìn bóng dáng phản chiếu tấm kính thủy tinh, cũng như cảm nhận được khoảng cách giữa và gần đến thế, đồng thời trông thấy vẻ mặt ý loạn tình mê của mình, thân thể bị đè ép, giống như con cá bơi lội bên trong bể nước kia, đáng tiếc là lại hiểu rất , cho dù giờ phút này có ngâm mình trong nước biển lạnh giá cũng thể nào dập tắt được lửa dục bùng cháy bên trong cơ thể mình. muốn . . . . Cho dù trong miệng có kiên quyết phủ nhận thế nào vẫn thể nào kháng cự được, vậy nên chỉ có thể khẩu thị tâm phi. . . . Dần dần ngoan ngoãn chịu đựng. “Ha. .ha . .” càng ngừng thở hổn hển, hơi thở đứt quãng ấm áp phả lên tấm kính lạnh lẽo tạo nên từng mảng hơi nước, trong nháy mắt, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy thanh hô hấp của chính mình cùng với tiếng quẫy nước của lũ cá bên trong bể, tạo thành những đợt sóng dao động. gốc hải quỳ đầy màu sắc cũng đung đưa theo làn nước, tựa như cơn sóng trong lòng cũng khó có thể ngăn lại, hoàn toàn thể khống chế mà dâng lên tận tim, khiến có chút sợ hãi, rồi lại vô lực để mặc cho cảm giác kia từ từ xâm chiếm nội tâm và lý trí của mình. “Nâng lên!” đưa tay nâng bờ mông trắng noãn của lên. “Làm gì. . . A!” Lúc vừa mới lấy lại ý thức cũng còn kịp nữa, đột nhiên động thân, đem dục vọng nóng bỏng cứng rắn vùi sâu vào nơi chật hẹp của . “A. . .” Sau lúc nặng nề nhấn sâu vào bên trong, bắt đầu chuyển động trong khe huyệt mềm mại của , khiến nhịn được mà thở phì phò, thần trí có chút hoảng hốt, phảng phất như bị đẩy lên đến tận mây xanh, đôi mắt bị mảnh sương mù che phủ, lại bất chợt trông thấy cặp mắt. . . . Đúng vậy! cặp mắt nhìn bọn họ. . . . muốn làm lơ nhưng rồi lại càng nhìn thấy ràng hơn! Giờ phút này, đôi mắt đen của những chú cá trong bể giống như là quan sát cơn kích tình của bọn họ, khiến cho cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng lại càng tăng thêm khoái cảm. nhìn bọn chúng, mà bọn chúng cũng nhìn lại , tựa như muốn hỏi làm gì, rồi lại giống như biết làm gì, đôi mắt của bọn chúng to tròn, lại chẳng hề chớp mắt, cứ như vậy mà quan sát bọn họ. Đúng vậy! Chúng nó biết. . . biết bọn họ làm chuyện mờ ám, mà lại còn rất thích thú, tựa như phóng túng hoan lạc. . . . “. . . Tư, để em nhìn . . . . Để em nhìn thấy là được rồi. . .” ngước khuôn mặt nhắn đỏ ửng lên, thấp giọng cầu xin. rất xấu hổ. . . . Bị những đôi mắt này nhìn chằm chằm cứ như bị người ta nhìn thấu cảm giác xấu hổ của mình, muốn như vậy. . . là mắc cỡ chết được! Lệ Du Tư sao có thể hiểu trong lòng nghĩ gì, nhếch miệng mỉm cười, thuận theo ý , lật người lại, để quay mặt về phía mình, nâng cánh tay mảnh khảnh của vòng qua cổ , tay nâng lên đùi ngọc, sau đó ngay lập tức tiến vào trong hoa huyệt mềm mại của . “Ưm. . .” cắn môi, dám để cho mình quá thoải mái mà rên rỉ thành tiếng, nhưng mà rụt rè nho này ngay lập tức bị triệt để phá tan. Lệ Du Tư ôm lên, để đôi chân thon dài trắng nõn vây chặt hông mình, giống như con gấu koala bé leo lên người , động tác này khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ, hề có khe hở. “ Tư, sâu quá. . . .” cảm giác mình dường như bị hoàn toàn xuyên xỏ, hữu của to lớn như thế, ràng như thế, hai người dính sát vào nhau quá mức chặt chẽ, chỉ cần động tác , hơi thở khẽ của đều có thể tác động đến nơi sâu nhất và mềm mại nhất của , đem đến cho nhiều khoái cảm. “ bé bướng bỉnh, chúng ta lên giường nhé! Để có thể em tốt.” cười cười hôn xuống gò má phấn hồng của , cứ như vậy mà ôm rời , hề có ý định buông tha cho . “Đừng, Tư, như vậy. . .” Vừa định kháng nghị hô hấp của như nghẹn lại, trong ngực cũng bị luồng khí nóng tràn vào khiến cho suýt chút nữa thở nổi, mỗi bước của khiến cho nơi hai người giao hợp cũng lên xuống theo, mỗi bước đối với mà đều giống như tra tấn ngọt ngào, mà lửa nóng trong giống như trào dâng, đỉnh phái nam lần lượt chạm tới nơi mềm mại và sâu nhất bên trong hoa huyệt, khiến nhịn được mà phải nức nở nghẹn ngào lên tiếng. “ Tư. . . em sắp. . .” muốn xin dừng lại, đừng dày vò như vậy nữa, thế nhưng chỉ có thể thở hổn hển, dám mở miệng ra những lời này. “Em sắp làm sao? Hả?” Lệ Du Tư nhướng mày, xấu xa cười hỏi. “Cái. . .cái kia. . .” khó khăn mở miệng, khuôn mặt nhắn đỏ hồng vùi vào trong cổ của : “ Tư, đừng ép em mà. . .” “Sao lại ràng? Sồ Nhi, em muốn cái gì?” nở nụ cười tà mị, biết nhưng vẫn cố tình hỏi. “Em thể. . . thể. . .” lắc đầu, cố chịu đựng cảm giác thoải mái theo từng ngọn lửa nóng ngừng dâng lên, vẻ mặt lại có chút khổ sở. Trong nháy mắt, khoái cảm hoàn toàn được giải phóng, phảng phất giống như quả bom trong cơ thể nổ tung, trong chớp mắt biến thành từng mảnh , uy lực cường đại trực tiếp đánh thẳng vào , khiến cảm thấy bất lực, nhịn được mà khóc nấc lên, đúng lúc này, ngờ lại tỉnh táo cách kỳ lạ, lại trông thấy được cặp mắt. Đúng vậy! Đôi mắt đơn thuần ngây thơ của chú cá nhìn chăm chú, còn lại gắt gao ôm lấy cổ , để mặc cho từng đợt khoái cảm cao trào khiến toàn thân co rút, cố gắng kháng cự nhưng rồi lại vô lực, ràng muốn nghĩ như vậy, thế nhưng dưới đôi mắt nhìn mình chăm chú kia, ở trong ngực đạt đến cao trào mãnh liệt, lại cảm thấy như thể mình phạm tội. . . *** dám ngủ. Hai giờ sáng, Phó Sồ Nhi dựa vào ý chí của mình mở to hai mắt, sau đó cũng dám ngủ lại, cho dù trải qua tình cảm mãnh liệt ban ngày, thân thể bủn rủn như sắp rời ra, tuyệt đối cũng dám thiếp , dám tùy tiện buông ra phòng tuyến cuối cùng. Bởi vì, thể đá xuống giường, Phó Sồ Nhi mở to đôi mắt đẹp như có sương mù che phủ, quay đầu nhìn người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, trong lòng nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào, giống như được phết mật, cảm giác này thể tả, cho dù có trải qua thời gian bao lâu, chỉ sợ là thể nào mất —— Ầm! Đột nhiên tiếng động rất lớn bỗng vang lên, sau đó, hả. . . rớt xuống dưới giường rồi! “ Tư. . .” Phó Sồ Nhi kinh ngạc ngồi dậy, dụi dụi hai mắt như dám tin, nhìn chằm chằm nằm dưới giường ngủ say, rồi lại nhìn vị trí chân mình chút, ơ. . . ít nhất còn cách rất xa, vậy. . . vậy tại sao ngủ mà lại té xuống giường? nghĩ nửa ngày, kết luận chỉ có . ra, tướng ngủ của cũng tốt lắm. Khó trách té xuống giường cũng phải là sai, ha! còn tưởng rằng chính mình đá té xuống giường, kỳ thực, căn bản là ngủ nửa chừng tự mình lăn xuống giường, vậy, cũng lợi hại giống như bình thường, người ngoài hầu như đều đem thần thánh hóa lên, ra, cho dù có lợi hại khôn khéo cỡ nào cũng chỉ là con người bình thường mà thôi. Phó Sồ Nhi vốn còn nhíu mày, bây giờ đột nhiên lại cảm thấy an tâm, cười cười vỗ vỗ gối đầu, sau đó thoải mái tiến vào mộng đẹp. Có lẽ, nên suy nghĩ quá nhiều, gả cho , làm vợ mới là chính xác, còn nhớ thím nào đó từng , mỗi gia đình đều có khó khăn phải trải qua, nhưng ngẫu nhiên cũng có chuyện gì đó ngọt ngào, phải tất cả đều là đau lòng khổ sở. Cho nên lần sau, tuyệt đối bỏ trốn nữa, nếu như lại bỏ trốn sao? Ừm. . . thề, ai bỏ trốn chính là con chó , muốn làm chó . . . khò khò . . . trong mộng, lại mơ thấy. . . mơ thấy rốt cuộc hai người bọn họ cũng cử hành hôn lễ thành công, mà ‘Con nguyện ý!’ . . .