Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 276: Ngược : Tìm ra thân thế con (4)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      “Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của cuộc giao dịch tiền bạc thôi…”



      Mặc Thiên Trần nghe được, đầu óc trống rỗng, chỉ câu , cuối cùng cũng hiểu được tâm ý của , rốt cuộc chỉ là người phụ nữ đẻ thuê, chẳng qua chỉ là mẹ đẻ của con thôi.



      Tất cả mọi chuyện, ra chỉ là cuộc giao dịch, tình nguyện giao dịch, nhưng để lại máu và nước mắt, còn có nỗi đau thể quên.



      Mặc Thiên Trần gì, chỉ ngơ ngác nhìn , như bức tượng, sinh mạng, có tâm tưởng, chỉ đơn giản là đứng nhìn.



      Cúc Như Khanh thấy khí nhất thời dường như đông cứng, mới biết mình vừa gì, nhưng lời ra, như bát nước tràn, khó thu hồi lại, nổi giận, che giấu thân thế của đứa bé, vì thế cả thời gian dài , kết quả chỉ vì câu , cho đến bây giờ đến nhìn mặt cũng muốn!



      còn lời nào để , giờ cả hai đều bị tổn thương.



      Trong lúc, hai người chuyện.



      khí, nặng nề đến cực điểm.



      Cúc Như Khanh xoay người, mở cửa ra ngoài.



      Trong phòng chỉ còn lại một mình Mặc Thiên Trần, thân thể của chậm rãi từ tường tụt xuống, ngồi xuống đất, đôi tay ôm đầu gối, mình ngồi trong đêm.



      Sau đêm, nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý, Cúc Như Khanh đến bây giờ cũng chưa từng , chỉ là công cụ sinh con cho , nhưng lại cho phép , còn ngây ngốc muốn sinh cho thêm đứa con!



      Mọi điều bí mật, đều biến thành phỏng đoán của Mặc Thiên Trần, cả đời này, muốn nhìn thấy người đàn ông này nữa!



      Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần dậy làm, nhưng cửa bị khóa, thấy người đàn ông này rất thận trọng, lại bắt đầu giam cầm .



      “Cúc Như Khanh, thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần đá cửa, rống to trong phòng.



      Quản gia Đào Trung Ngọc lên lầu hai, vội vàng cầm chìa khóa mở cửa, cứ nghĩ là nhất thời Mặc Thiên Trần mở cửa được, ngờ, Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa, chạy đến phòng Cúc Hoài Cẩn, “Thím Lục, Hoài Cẩn đâu?”



      Thím Lục sắp xếp lại phòng, “Thiếu phu nhân, sáng sớm đại tiểu thư ra ngoài với Cúc tiên sinh.”



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần hai mắt tối sầm.



      cho gặp con , tính chuyện gì đây, chính là cho gặp con , Mặc Thiên Trần nhất thời đứng vững, chờ ổn định lại tinh thần, chạy ra ngoài.



      “Thiếu phu nhân…”



      Đào Trung Ngọc phát tình huống ổn, lập tức đuổi theo, Mặc Thiên Trần chỉ , “Tôi làm, trễ rồi.”



      “Nhưng mà, thiếu phu nhân, sắc mặt tốt lắm, rất yếu ớt…” Đào Trung Ngọc vẫn chưa hết, Mặc Thiên Trần ngắt lời, “Tôi sao!”



      Sau khi , Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn về nhà, Đào Trung Ngọc liền tranh thủ chuyện của Mặc Thiên Trần cho Cúc Như Khanh nghe, Cúc Như Khanh nổi trận lôi đình, “Ai cho bà mở cửa?”



      “Tôi…” Đào Trung Ngọc lúc này mới biết là Cúc Như Khanh khóa cửa.



      Cúc Như Khanh đến gara lấy xe, gọi điện cho Trần Ích, “Lập tức phái người tìm Mặc Thiên Trần, chắc ấy đến công ty. Cần phải đảm bảo an toàn cho ấy, tôi đến đó ngay!”



      Trần Ích lập tức phái người đến Mặc thị.



      Lúc này, Mặc Thiên Trần taxi, bất luận ra sao, tại vẫn phải dẫn dắt công ty tốt.



      còn chưa đến, có người lái xe đụng phải chiếc taxi , bật mạnh lên trước, thiếu chút nữa đụng đầu.



      Lập tức, có người đến đập gậy vào cửa kính xe, Mặc Thiên Trần và tài xế giật nảy mình, mắt thấy cây gậy rơi vào người mình, Cúc Như Khanh lái xe đuổi đến, lúc cây gậy sắp đánh vào người bị bật ra ngoài, chạy đến, ôm từ taxi ra, ném vào trong xe .



      “Em ngại sống lâu quá, phải ?” rống lên.



      Mặc Thiên Trần chưa tỉnh hồn, ngã xuống chỗ ngồi sau xe, “Tôi có chết ở bên ngoài cũng liên quan đến ! Tôi muốn xuống xe, tôi muốn gặp lại …”



      vừa vừa đập xe, Cúc Như Khanh lái xe nhanh, thèm để ý gì, rất nhanh, lái xe đến biệt thự mới. Xe dừng lại, Mặc Thiên Trần chờ mở cửa xe liền chạy ra ngoài.



      Nhưng làm sao qua được Cúc Như Khanh, mới được mấy bước, bắt được , nắm hông, ôm lên phòng ngủ lầu hai.



      “Bây giờ có mệnh lệnh của , em được bước ra khỏi phòng bước!” ném lên giường lớn.



      Mặc Thiên Trần thở hồng hộc, “ chỉ biết mỗi chiêu này thôi sao? Cúc Như Khanh, còn chiến thuật nào khác à?”



      “Em biết có rất nhiều chiêu mà, nếu em muốn thử, thành vấn đề.” Cúc Như Khanh dám tưởng tượng, nếu đến chậm bước, chắc chắn phơi thây đầu đường. Còn giờ phút này vẫn còn làm loạn! cố ý chọc giận chết mà.



      “Được đấy! thả tôi ra!” Mặc Thiên Trần kiệt sức, nhưng vẫn cố sức quát.



      Cúc Như Khanh nhìn , “Em muốn ra ngoài à? Muốn ra ngoài chịu chết phải ? Được, đồng ý!”



      xong, đến bên giường, nhấc lên, xé quần áo người . Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “ được đụng vào tôi! được đụng vào tôi… Tôi hận , hận chết …”



      đụng vào em? Hàng đêm là ai ở dưới thân uyển chuyển cầu hoan? Giống như kiểu biết thế nào là đủ!”



      châm chọc , tay vẫn ngừng xé nát quần áo, xé cả áo ngực, thân hình trơn bóng của ra trước mặt .



      …” Mặc Thiên Trần bị lăng nhục, giùng giằng muốn tránh bàn tay to của , nhưng tay nắm hông , tay khác điên cuồng kéo quần tây của .



      “Cúc Như Khanh, đường đường là chủ tịch Cúc thị, chỉ biết dùng cách này để cưỡng bức người phụ nữ sao? vừa vừa cho đụng vào.



      Cúc Như Khanh cười giận, “ đường đường là chủ tịch Cúc thị, cưỡng bách em, phải em nên cảm thấy vinh hạnh sao?”



      Đây là vinh hạnh à!



      Mặc Thiên Trần giọng căm hận, “ chỉ tay chân hèn hạ vô sỉ, há mồm cũng là hạ lưu!”



      phải em rất thích hôn sao?” vờ tiếp cận bờ môi.



      “Tôi ghê tởm nụ hôn của rồi! Tôi thà hôn con heo cũng hôn …” Mặc Thiên Trần lời còn chưa dứt, tránh kịp, hung hăng cắn lên môi , chút thương hương tiếc ngọc, cố tình muốn cắn chết .



      Mặc Thiên Trần vương tay bắt lấy mặt, muốn đẩy ra, nhưng tay vừa chạm đến da tay tay khác của khống chế được , còn giơ cao lên đỉnh đầu, môi đau quá, người đàn ông này quả là phát điên cắn

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 277: Ngược : Tìm ra thân thế con (5)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Đau…



      Mặc Thiên Trần rất lâu rồi thấy người đàn ông này điên cuồng như thế, hàm răng của cắn rất sâu vào bờ môi mềm mại của , tựa như muốn cắn chết vậy, môi đau đến khó chịu, lòng càng đau đến muốn mất cảm giác.



      ngửi thấy mùi máu tươi, từ trong miệng chảy ra, có phải bị cắn chết như thế ?



      chỉ cắn , còn cho hít thở, hai bờ môi mỏng gắt gao khít chặt cho gian, hàm răng cắn sâu.



      đau đến sắc mặt tái nhợt, tưởng như sắp ngất , buông ra, “Thay vì để người khác đánh chết em, bằng bây giờ cắn chết em!”



      Mặc Thiên Trần hô hấp còn khó khăn, chứ đừng chuyện đấu võ mồm với , miệng cứng đờ, bị cắn đến như vậy, chỉ cảm giác khí càng lúc càng mỏng, còn bờ môi đau đến chịu nổi.



      Cả người , bị giữ chặt trong tay, mềm nhũn ngã người, lại tình cho ngã, muốn cả bộ dáng của phơi bày trước mắt .



      Mặc Thiên Trần môi đau đến ra lời, ánh mắt cực kỳ tức giận trợn trừng nhìn , là cắn chết tôi, hoặc là để tôi ra ngoài!



      Cúc Như Khanh thấy đến bây giờ còn muốn ra ngoài, cực kỳ tức giận tay xé nát quần tây của , khiến người mảnh vải che thân, giọng căm hận, “ ! Em cứ như thế ra ngoài !”



      sao có thể tàn nhẫn như vậy?



      Mặc Thiên Trần nhìn qua rèm cửa sổ, đứng ngoài cửa là người của Ám Dạ, ràng là muốn nhục nhã, thả , nhưng như vậy làm sao có thể ra ngoài?



      buông ra, Mặc Thiên Trần mềm người ngã xuống giường lớn, hận ! hận !



      Cúc Như Khanh thêm gì, xoay người ra khỏi phòng, phân phó, “Trông chừng ấy! Nếu để ấy chạy thoát, tất cả các người chỉ có con đường chết!”



      Cúc Như Khanh ngồi ở phòng khách dưới lầu buồn bức muốn bốc hỏa, chưa từng tức giận như vậy.



      Mặc dù sớm đoán được có ngày biết chân tướng, phản ứng kịch liệt, tuy nhiên ngờ nó lại xảy ra trong lúc này, là lúc và Phí Cường Liệt đối đầu kịch liệt, nếu là bình thường, đối xử với như vậy.



      Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, nếu cứ nghe lời , dù bình thường mưu lược, nhưng tại cũng chỉ biết than tiếng.



      Để bảo vệ an toàn cho , cũng dùng hết thủ đoạn, dù có giận cỡ nào, cũng muốn để phải vứt xác đầu đường.



      Mặc Thiên Trần ở trong phòng rơi lệ, chịu nổi nữa, vì sao thả ?



      bao lần giam cầm , cho tự do, hận cường quyền bá đạo, cũng hận giấu diếm chân tướng, càng hận cho gặp con .



      Người đàn ông như vậy, muốn ? làm sao đây?



      ! bao giờ nữa!



      Những gì còn sót lại, chỉ có hận, hận.



      Qua hai ngày, Mặc Thiên Trần vẫn ở trong phòng, lo cho Mặc thị, cũng rất nhớ con , nhưng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu.



      “Tôi muốn gặp chủ tịch của các người!” Mặc Thiên Trần đập cửa.



      Trần Tiêu ở ngoài của đáp: “Thiếu phu nhân, chủ tịch , ăn cơm trước, rồi tiên sinh đến.”



      ăn cơm, phải muốn, mà ăn vô! có chút khẩu vị, nhưng tại, nhìn đến chén cơm đặt bàn, vẫn còn bốc hơi nóng kia.



      Mặc Thiên Trần từ từ ngồi xuống, cố nuốt từng miếng cơm, vừa ăn vừa khóc, nước mắt lăn vào chén cơm, biết là làm thế nào ăn xong chén cơm này, cũng biết mất bao lâu mới ăn xong, chỉ biết, chẳng khác nào con rối, cái xác hồn, bị Cúc Như Khanh nắm vững trong tay.



      vẫn ngồi như vậy, nhúc nhích, đợi Cúc Như Khanh. Tối đến, vào phòng, bước tới cạnh .



      “Tôi muốn đến công ty, hai ngày tôi làm rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn , nhìn bức tường chuyện.



      Cúc Như Khanh than tiếng: “Trần, Mặc thị thay em giải quyết, em phải lo.”



      …” Mặc Thiên Trần lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt , “Tại sao lại giải quyết công việc của Mặc thị? Người nào trao quyền cho rồi hả?”



      “Hôm qua tới đó, tất cả cổ đông đều rất hoan nghênh, em xem tin tức nên biết, cổ phiếu của Mặc thị xuôi chèo mát mái mà!” nhàn nhạt.



      …” Mặc Thiên Trần đẩy cái, dĩ nhiên biết, mấy cổ đông kia đều rất thích Cúc Như Khanh, vì tài phú nhiều thế lực lớn, có làm núi dựa cho Mặc thị, là chuyện bọn họ cầu còn được, Cúc Như Khanh nước cờ này, quả là đẩy Mặc Thiên Trần vào ngõ cụt.



      “Vậy tôi đâu?” cười khẩy.



      em khỏe, cần ở nhà nghỉ ngơi.” Cúc Như Khanh nhíu nhíu lông mày.



      Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , “Nếu tôi vẫn nghỉ ngơi như vậy, Mặc thị có phải đổi chủ rồi ? Có phải có ý với Mặc thị, nhân cơ hội này, muốn nhét nó thành công ty con của mấy người? Cúc Như Khanh, nếu dám làm vậy, tôi nhất định liều mạng với !”



      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , hồi lâu mới trầm lặng : “Trong lòng em, chính là người như vậy sao?”



      “Cả người như vậy cũng bằng!” Mặc Thiên Trần tức giận, “Tôi muốn nhúng tay vào chuyện của Mặc thị, thả tôi ra, ngày mai tôi muốn tới công ty tự mình làm việc.”



      “Chờ qua thời gian này, lại cho em ra ngoài.” Cúc Như Khanh đè nén hỏa khí, “Em yên tâm, Mặc thị mãi mãi là của em, chưa từng mơ ước, trước kia có, về sau cũng có.”



      lừa gạt tôi như vậy, tôi tin nữa!” giờ cần biết gì, Mặc Thiên Trần chính là chịu tin.



      Cúc Như Khanh cười khổ, “Tất nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng có tin lòng đối đãi em đâu.”



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, xoay người ra ngoài.



      chán nản dựa vào vách tường, phải làm sao?



      Trong mắt người khác, là người chồng tốt tới cỡ nào, còn đích thân giúp quản lý công ty, làm cổ phiếu công ty tăng giá, được các cổ đông thích.



      Chỉ có biết, căn bản , phải!



      chỉ lợi dụng quyền lực áp bức , che giấu , giam cầm , trước mặt mọi người giả làm người tốt, ra sau lưng tống vào trong đau khổ, luôn miệng bảo vệ , nhưng lại cho phép rời khỏi !



      Mỗi lần làm chuyện gì đều cho ai biết mục đích, người khác đều mù quáng sùng bái , chỉ biết trong lòng rốt cuộc nghĩ cái gì! Nhưng Mặc Thiên Trần biết, chính là người đàn ông dã man hiểu chuyện!

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 278: Ngược : Tìm ra thân thế con (6)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Công ty Mặc thị.



      Cúc Như Khanh vẫn như thói quen đến công ty, buổi sáng ở Mặc thị, buổi chiều ở Cúc thị, tối đến Ám Dạ.



      “Cúc tiên sinh, café của ngài.” Triển Thanh Thanh là trợ thủ của Mặc Thiên Trần, giờ Mặc Thiên Trần nghỉ ngơi, Cúc Như Khanh tới công ty quản lý, dĩ nhiên trở thành cấp trực tiếp của .



      “Ừ!” Cúc Như Khanh gật đầu, tiếp tục vùi đầu giải quyết công .



      “Cúc tiên sinh…” Triển Thanh Thanh vẫn gọi được cho Mặc Thiên Trần, nghe cổ đông công ty , Mặc Thiên Trần khỏe, chị em với nhau, lẽ ra nên thăm Mặc Thiên Trần.



      Cúc Như Khanh nhìn cái, biểu lộ gì, đáp: “Chuyện công , chuyện tư đợi tan việc rồi .”



      “Dạ! Biết!” Triển Thanh Thanh bình thường quan hệ cấp cấp dưới với Mặc Thiên Trần ràng, nhưng bây giờ Mặc Thiên Trần có ở đây, ít nhiều kiêng kỵ Cúc Như Khanh, cũng có nghe Cúc Như Khanh tác phong làm việc rất nghiêm chỉnh.



      Trong cuộc họp.



      Cúc Như Khanh nghiêm túc nghe nội dung cuộc họp, nội dung bao gồm việc trang bị thêm thiết bị sản xuất, gia tăng đầu tư, lần này, có cổ đông lên tiếng chất vấn: “Nếu lần này quay vòng vốn được, phải làm sao?”



      “Tôi đầu tư vào.” Mắt thậm chí còn nhìn.



      vậy, vốn là chuyện tốt, nhưng có người cố tính nghĩ sai, “Đây là công ty Mặc thị, tổng tài rất lâu rồi chưa làm, chúng ta phải nên chờ tổng tài làm quyết định sao?”



      Ý của vị ̉ đông này, đây là Mặc thị, khi để Cúc thị đầu tư, rất khó để đảm bảo Mặc thị trở thành Phí thị thứ hai, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị mua bán lại. Mặc dù Cúc Như Khanh là chồng của Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc thị vẫn độc lập kinh doanh từ trước đến giờ, chỉ cần Cúc thị trở thành núi dựa vô điều kiện cho Mặc thị là tốt rồi. Người nghĩ là thế, luôn hy vọng người khác cho mình vô hạn, nhưng mình lại muốn báo đáp người ta.



      Cúc Như Khanh rước bực vào người, nghe mấy cổ đông bắt đầu bàn tán, nhìn bọn họ, “Mặc thị mãi mãi độc lập kinh doanh, cho dù tôi có đầu tư, cổ phần cũng là Mặc Thiên Trần đứng tên, ấy vĩnh viễn là đại cổ đông của Mặc thị, ấy có năng lực dẫn dắt mọi người lên. giờ tôi chỉ tạm thời thay mặt, tôi dùng nhân cách Cúc Như Khanh đảm bảo, mãi mãi bao giờ động đến Mặc thị.”



      Cúc Như Khanh lời vừa hàm ý đảm bảo, vừa hàm ý như lời cảnh cáo, mãi mãi đứng bên cạnh Mặc Thiên Trần, vẫn là người chủ trì đại cuộc Mặc thị, mặc dù động đến phân hào của Mặc thị, nhưng tuyệt đối cho phép cổ đông bất kính với Mặc Thiên Trần, ai làm trái là đối nghịch với Cúc Như Khanh .



      sử dụng uy lực lần, rốt cuộc cũng chiếm được đồng tình của tất cả cổ đông, tiếng vỗ tay vang lên nước triều, dù thế nào, chủ tịch Cúc thị - mấy chữ này giang hồ như lệnh bài! Nếu hứa hẹn, bọn họ còn dám tin!



      Hơn nữa, dẫn dắt Mặc thị chưa được mấy ngày, danh tiếng Mặc thị trong chốc lát liền nổi trội, chỉ vậy, cổ phiếu công ty cũng tăng theo.



      Buổi sáng Cúc Như Khanh làm việc ở Mặc thị, chiều đến lại chạy tới Cúc thị, Khang Hạo gõ cửa bước vào, “Tiên sinh, công ty có đống văn kiện cần ngài ký gấp!”



      “Ừ…” chỉ đáp tiếng.



      “Tiên sinh, bận rộn như vậy, buổi tối còn phải làm đến khuya, có phải cãi nhau với thiếu phu nhân rồi ?” Khang Hạo cả gan hỏi câu.



      Cúc Như Khanh hề ngẩng đầu, chỉ : “Xem ra cậu còn rảnh nhiều quá nhỉ, chú Nghiêm với tôi, trong xưởng cần công nhân làm thêm, cậu tới đó !”



      “Tiên sinh, đừng… Đừng vậy mà, tôi phải quan tâm ngài sao?” Khang Hạo lập tức đáp, “Tôi cũng chỉ hy vọng ngài và thiếu phu nhân sớm ngày tốt đẹp mà!”



      Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn , ý bảo tiếp, Khang Hạo cười , “Mặc dù ngài cái gì cũng rất chính xác, nhưng lại nhìn thấu chuyện này, phải ?”



      “Có gì thẳng, đừng thừa nước đục thả câu.” Cúc Như Khanh hừ tiếng, đúng là nhìn thấu được tình cảm của Mặc Thiên Trần.



      “Được được được, tôi !” Khang Hạo tiếp, “Người phụ nữ lúc ở giường mà gây gổ, rất hay ngược, nếu ấy cần nhất định là muốn, nếu thương, nhất định là …”



      Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày, Khang Hạo : “Tôi dùng kinh nghiệm hơn hai mươi năm đấy, tuyệt đối chính xác.”



      “Nếu cậu còn muốn tiếp, tôi chuyển cậu sang bộ phận PR.” Cúc Như Khanh xong cúi đầu làm việc.



      “Tôi lập tức thúc giục hàng.” Khang Hạo quyết định ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.



      Ám Dạ.



      Cúc Như Khanh ra lệnh cho Trần Ích, nhất định phải giám sát mọi động tĩnh của Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt nhất định cam tâm thất bại dưới tay , nhất định trở lại gây chuyện.



      “Tình hình bây giờ ra sao?” hỏi.



      “Thưa chủ tịch, Phí Cường Liệt rất yên tĩnh, lần trước trong lúc chạy trốn bị thương, bây giờ còn dưỡng thương, tạm thời có động tĩnh.” Trần Ích đáp.



      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, “Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền ra sao?”



      “Bọn họ cũng im lặng, Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều đồng lòng, cùng sống chết với Phí Cường Liệt.” Trần Ích báo cáo tình hình.



      Bên phía Cúc ông cụ cũng có tin tức gì, Cúc Như Khanh nghĩ, lần này Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền phải bồi thường tiền, chắc dám đến chỗ ông cụ, Cúc thị và Phí thị vốn hợp, Cúc ông cụ biết từ lâu, nếu hai em họ còn có mặt mũi đến tố cáo, vậy làm người ta chết cười!



      Cúc Như Khanh giải quyết xong chuyện công ty, là lúc trời vừa rạng sáng, mỗi ngày đều để mình bôn ba trong công việc, muốn nghĩ đến chuyện khác, dường như chỉ có như vậy, mới có thể quên Mặc Thiên Trần như kim châm đâm vào lòng .



      kéo cái bóng dài trở lại biệt thự, hỏi Trần Tiêu, “ ấy thế nào rồi?”



      “Hôm nay thiếu phu nhân chịu ăn cơm, cũng có động tĩnh gì.” Trần Tiêu mở cửa.



      Cúc Như Khanh bước vào mở đèn, thấy như con mèo con co rúc bên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhắn vẫn còn nước mắt, vươn tay dời đến gò má, nhưng rồi lại cứng rắn ngừng lại.



      “Đừng cáu kỉnh với , dậy ăn cơm, sau đó đỉ ngủ, ở bên lâu như vậy, en cũng nên biết, tức giận với em cũng có được gì đâu.” Giọng hơi nguội lạnh.



      Mặc Thiên Trần xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía , “Tôi phải heo nuôi, ngoài ngủ chỉ biết ăn.”



      Cúc Như Khanh thấy còn giận, chỉ : “Trần Tiêu vừa bưng vào chén cháo tôm, dậy ăn rồi ngủ tiếp.”



      cần chủ tịch Cúc phí tâm, tôi đói.” Mặc Thiên Trần vẫn chịu.



      Cúc Như Khanh thản nhiên : “Hôm nay, công ty tiến hành lắp đặt thiết bị sản xuất mới, các cổ đông hỏi khi nào em làm?”

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 279: Ngược : Tìm ra thân thế con (7)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy nhìn , chuyện gia tăng thêm thiết bị để mở rộng sản xuất, lên ý tưởng từ lâu, có điều các cổ đông năm nay tình hình kinh tế tốt lắm, nên mở rộng sản xuất lúc này, cũng tạm gác việc đó lại.



      ngờ tới, Cúc Như Khanh vừa đến liền giải quyết được vấn đề, đến đề tài quan tâm, đương nhiên cũng ngang bướng nữa.



      “Các cổ đông đều đồng ý mở rộng sản xuất?” hỏi lại.



      Cúc Như Khanh im lặng, chỉ nhìn , vừa lúc cũng đón nhận tầm mắt của .



      “Đồng ý.” trả lời.



      Mạc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên rất thần thông quảng đại, mới vào Mặc Thị khiến các cổ đông đồng ý mở rộng sản xuất, mặc dù muốn biết dùng phương pháp gì, nhưng lại muốn hỏi thêm nữa.



      “Vậy khi nào tôi trở về làm?” Cuối cùng chỉ hỏi câu này.



      Cúc Như Khanh gì, nhìn chén cháo kia.



      Mặc Thiên Trần hiểu ý , ăn có gì để nữa, chỉ còn cách bưng chén cháo kia lên, trầm mặc ăn, cũng bỏ , chờ ăn xong.



      Rốt cuộc, cũng ăn xong bát cháo, nhìn .



      Cúc Như Khanh thấy môi còn dính cháo, đưa tay, Mặc Thiên Trần đỏ mắt, cảnh tượng này cũng từng diễn ra lâu, ngồi bàn ăn, từng giúp lau hạt cơm dính bên môi.



      Nhưng tất cả dịu dàng đó, đều nằm trong kế hoạch của .



      Thế mà, vẫn ngây ngốc rơi vào bẫy, cả trái tim đều chìm vào đó đến biết đáy.



      Thu lại tâm tình, giọng: “Khi nào tôi có thể trở về làm?”



      “Chờ đến khi em còn giận nữa.” nhàn nhạt đáp.



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần trừng mắt liếc , sớm biết thế này ăn bát cháo kia, căn bản là lừa gạt , lừa ăn, còn đưa ra cầu với nữa.



      Cúc Như Khanh xong đứng lên bước , Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm theo bóng lưng , “Được rồi, được rồi, tôi giận nữa, ngày mai để tôi làm !”



      Cúc Như Khanh bóng lưng hơi chậm lại, trả lời, ra ngoài.



      cứ thế, ràng, rồi?



      Mặc Thiên Trần mình ở lại phòng, có tức cũng có cách nào, căn bản là thèm để ý đến , bình thường bận rộn giúp , giúp xong lại đến trêu , trêu xong lại bỏ .



      “Cúc Như Khanh, tôi phải heo nuôi, cũng phải chó nuôi, mắc gì đối với tôi như vậy? Tôi hận , hận , hận chết được!” Mặc Thiên Trần quát về phía cửa.



      Chợt, cánh cửa mở ra, bóng dáng cao to của Cúc Như Khanh xuất ở cửa, sắc mặt nhìn ra được buồn vui, nhưng Mặc Thiên Trần biết chắc là có hỉ rồi, nào biết là , lại còn đứng ở cửa nghe mắng chửi.



      “Thế này mà gọi là giận sao?” Giọng cũng có bất kỳ gợn sóng nào.



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần á khẩu trả lời được, bất động tại chỗ, có miệng cũng khó biện. Nếu còn giận nữa, vừa rồi ràng là mắng ! Còn nếu thừa nhận vẫn còn giận, cho ra ngoài.



      “Sao có thể ở ngoài cửa nghe lén tôi hả? có biết làm thế là trái đạo lý ?” cưỡng từ đoạt lý cố gắng tranh luận vì bản thân.



      Cúc Như Khanh chỉ là than tiếng: “Em còn giận hay , từ hành động, từ ngữ, đến vẻ mặt, đều có thể nhìn ra được, em cho rằng chỉ cần mở miệng, được sao?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần bị xong còn chút từ ngữ nào đáp trả, xoay người vào vách tường thèm để ý nữa, tức chết mà! Người đàn ông này quá gian trá, giảo hoạt rồi!



      “Cho biểu ràng, suy nghĩ ràng, tự động tới thả em ra.” xong đóng cửa “rầm” tiếng.



      …” Mặc Thiên Trần xoay người lại, cứ như tên hôn quân khống chế , cho làm cái này cho làm cái kia, còn ở bên ngoài tự do tự tại, còn bảo phải suy nghĩ ràng, suy nghĩ còn chưa đủ ràng à? trưởng thành, cũng phải người giám hộ của ! Tại sao lại giam giữ chứ?



      Có điều, mấy lời này, chẳng dám ra nữa, cứ để trong bụng, nếu ra, lỡ đâu vẫn còn ở ngoài kia, lại thành chọc giận .



      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nằm lại giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .



      Ngày thứ hai, bị Trần Ích đánh thức mời dùng cơm, “Tôi nhìn lầm chứ! Là Trần Ích, Trần Tiêu đâu?”



      “Triển Thanh Thanh lo cho sức khỏe của thiếu phu nhân, nên nhờ tôi tới thăm, thiếu phu nhân, vẫn khỏe chứ?” Trần Ích nhìn .



      “Thanh Thanh?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bàn cơm, “Rốt cuộc cũng có người nhớ tới tôi, xem như cũng có chút an ủi. Báo lại cho ấy, tôi vẫn khỏe, ấy đừng lo, còn nữa, bảo ấy… phải nghe lời, làm việc cho tốt…”



      Trần Ích khóe môi khẽ mỉm cười, gật đầu, “Nếu thiếu phu nhân sao, vậy tôi xin phép.”



      “Ừ!” Mặc Thiên Trần bắt đầu dùng cơm, “Cảm ơn , cũng cảm ơn Thanh Thanh.”



      Mặc Thiên Trần cũng đói bụng, bắt đầu ăn, cảm giác đúng vị, mặc dù là cẩm y ngọc thực, nhưng đến nỗi lú lẫn đến vậy!



      nhìn Trần Ích về phía cửa, kêu tiếng, “Trần Ích…”



      “Thiếu phu nhân, còn dặn dò điều gì?” Trần Ích xoay người nhìn .



      “À, …” vốn muốn hỏi vì sao Trần Ích lại được Cúc Như Khanh tin tưởng, lại đột nhiên nhớ đến lúc Trần Ích với , cái Cúc Như Khanh muốn là vâng mệnh nghe theo, càng phản kháng càng có kết quả tốt.



      “Thiếu phu nhân, lần trước tôi bắt được Phí Cường Liệt, mới khiến gặp tai nạn suýt nữa bị thương, xin lỗi.” Trần Ích câu tạ lỗi.



      “Sao trách được chứ? Là do tôi cẩn thận thôi, mau !” Mặc Thiên Trần lắc đầu .



      Sau khi Trần Ích , Mặc Thiên Trần rơi vào trầm tư, là tự xúc động chạy , kết quả là bị người của Phí Cường Liệt truy kích, nếu phải Cúc Như Khanh đuổi theo, chỉ sợ là sớm phơi thây đầu đường.



      Nếu tất cả đều là mưu, bảo vệ chu toàn như vậy, là chuyện rất chân .



      vừa ăn vừa nghĩ chuyện, cơm bất tri bất giác nguội .



      Lúc Trần Tiêu vào dọn dẹp bát đũa, thấy vẫn chưa ăn xong, “Thiếu phu nhân, ăn cơm, làm sao chủ tịch thấy được thành ý của ?”



      “…” Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn , ăn cơm cũng là thể thành ý? Vậy được, ăn.



      Qua vài ngày sau, Cúc Như Khanh tới phòng Mặc Thiên Trần lần nữa, vẽ tranh, bước tới, nhìn người đàn ông trong tranh, vô cùng hung thần tàn ác, trong tranh còn có kiêu ngạo, cầm cây gậy quất vào người đàn ông…



      ngưng mắt nhìn, kiêu ngạo kia giống Mặc Thiên Trần mấy phần, còn người đàn ông hung thần đó, khó đoán ra, chính là .

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 280: Ngược : Tìm ra thân thế con (8-)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần tập trung tinh thần vẽ manga, mấy ngày nay rất yên phận, có quậy ầm ĩ hơn nữa Cúc Như Khanh căn bản thèm để ý , nên dứt khoát tìm bản vẽ, trút hết tức giận lên người đàn ông giấy, vừa vẽ xong bức quật ngã Cúc Như Khanh, kiểu giống như tự tưởng tượng gian cho truyện tranh, nó giúp vui vẻ rất nhiều.



      Nhưng ngờ, từ khi nào đứng phía sau , ánh mắt vừa lúc rơi vào bản vẽ, khi Mặc Thiên Trần phát ra , kịp giấu , lập tức suy nghĩ, vẽ vẽ nhưng có viết tên ai lên đó, nên dù có thấy cũng thể bắt bẻ !



      đứng lên, nhìn , lớn tiếng dọa người, “Tôi chọc đâu!”



      Cúc Như Khanh nhìn hành động cực kì ngây thơ của , gì, chỉ đáp: “Mấy ngày nay làm gì?”



      “Ăn, ngủ, vẽ tranh, vẽ tranh, ngủ, ăn… Vòng vòng lại, nhất thành nhất biến.” Mặc Thiên Trần tận lực đè nén thanh bình tĩnh lại.



      “Rất tốt, cũng phải lo lắng.” Cúc Như Khanh đặt tay sau lưng.



      Tốt cái gì mà tốt? Y như ở tù! Mặc Thiên Trần quát trong lòng, biết thể chọc giận , đành uất ức : “ , tôi giận nữa, cho tôi làm…”



      “Em nghĩ thông rồi?” ngưng mắt nhìn .



      “Tôi phải thông suốt cái gì?” Mặc Thiên Trần nhịn được hỏi.



      Cúc Như Khanh thấy chỉ là muốn ra ngoài, căn bản nghĩ đến giữa bọn họ kế tiếp phải chung đụng thế nào, có thể tiếp tục làm loạn với nữa ? Hay là nghiêm trọng hơn, còn nhân cơ hội rời khỏi …, đến giờ vẫn chưa nghĩ tới!



      “Được, em tự suy nghĩ trước .” xoay người, trở nên nóng giận.



      Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , ngăn lại, “ chuyện sao có tính toán gì hết vậy?”



      “Em chất vấn ?” giọng lạnh lẽo.



      “Tôi đâu dám.” đáp.



      “Trần, em còn muốn giận dỗi đến bao giờ?” Cúc Như Khanh hai mắt lạnh .



      Mặc Thiên Trần nhìn , hồi mới lên tiếng, “Tôi hiểu người tôi giận cũng chỉ là , tôi cũng biết tôi đánh lại , tôi biết tôi xứng với , tôi cũng biết tôi chỉ toàn gây phiền toái cho , nhưng mà, cho tôi chút tự do được ?”



      Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ vẫn gì, chỉ nhìn , nhìn thấy khuôn mặt nhắn của ngày càng tái nhợt, thân thể ngày càng mỏng manh.



      “Trần, em cũng biết, muốn nghe em mấy câu này.” xoay người nhìn .



      Mặc Thiên Trần thấp giọng, “ muốn tôi phải thế nào, mới bằng lòng thả tôi ra ngoài?”



      “Chính em cũng biết, làm sao biết được?” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp.



      nhịn được nước mắt gần như lăn xuống, “Như Khanh, tôi cầu xin … Tôi van có được ?”



      Cúc Như Khanh tay để sau lưng càng nắm chặt, vẫn hiểu tâm ý của ? Điều muốn nghe phải như vậy, phải như vậy!



      Mặc Thiên Trần vươn tay kéo áo , “Trước tiên cứ cho tôi ra ngoài, cho tôi gặp con , cho tôi đến công ty, được ? Coi như thả tôi ra, tôi cũng thể trốn được, nhốt tôi nữa, tôi nổi điên, Như Khanh, Như Khanh, tôi van …”



      Nghe tiếng khóc mềm nhũn của , Cúc Như Khanh xoay người, thu lại tay, tiếng khóc càng khó kiềm chế, thanh càng lúc càng lớn, vươn tay, ôm vào ngực, lại phát cơ thể như tảng đá, còn thầm kháng cự trong ngực.



      Tín hiệu này, dĩ nhiên lập tức nhận ra, buông ra, sau đó xoay người tới cửa.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần hoảng loạn, vội vàng xông tới, lấy thân người chặn ngang cửa, cho rời , “Em giận nữa, cũng đấu với nữa, cho Trần Tiêu 24 tiếng đều ở cạnh bảo vệ em, được ? Em chỉ muốn giống như con thú bị nhốt trong lòng, em chỉ có cầu này, đáp ứng em được ?”



      Cúc Như Khanh gật đầu.



      Mặc Thiên Trần thấy rốt cuộc cũng đồng ý, lau nước mắt, “Cảm ơn .”



      “Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm .” Cúc Như Khanh xong, liền ra ngoài.



      “Được!” Chỉ cần cho ra ngoài, Mặc Thiên Trần cái gì cũng đồng ý.



      Thứ hai, Mặc Thiên Trần được Trần Tiêu hộ tống tới công ty, Triển Thanh Thanh nhào tới, “Đại tiểu thư, mấy ngày gặp, rốt cuộc trở về?”



      Trần Tiêu tấc cũng rời, theo chân tới công ty, Mặc Thiên Trần làm việc ngồi bên ngoài phòng làm việc, sau khi tan việc hộ tống Mặc Thiên Trần về nhà, vô cùng trung thành, khiến các nữ nhân viên trong công ty liên tiếp muốn “bật đèn xanh” với .



      Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng thoát khỏi lồng giam, ngồi trong phòng làm việc, “Thanh Thanh, mang cho chị ly café.”



      phải chị cai rồi sao?” Triển Thanh Thanh cầm điện thoại lên.



      “Cai rồi thể uống nữa sao?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, bây giờ nhìn thấu diện mạo của , còn muốn sinh con cho sao? Còn lâu!



      “Vâng! Đại tiểu thư.” Triển Thanh Thanh phát hỏa khí rất nặng.



      Triển Thanh Thanh mang ly cà phê vào phòng làm việc, Mặc Thiên Trần thấy kỳ lạ, “ phải văn kiện chất đống cần xử lý sao?” Bình thường có rất nhiều mà, bây giờ để ý kệ cũng có.



      “Cúc tiên sinh giải quyết xong rồi.” Triển Thanh Thanh le lưỡi, “Đại tiểu thư, chị…”



      “Chị làm sao? Trước mặt chị đừng nhắc tới ta!” Mặc Thiên Trần bưng café lên uống.



      Hiệu suất của quả rất nhanh, vừa tới công ty dứt khoát mạnh mẽ, Mặc Thiên Trần muốn nhận ân tình của , vô cùng muốn nhận.



      Triển Thanh Thanh lập tức trợn to hai mắt, “Sao vậy? Hai người cãi nhau? Hư!” Sau đó giọng: “Chị ngàn vạn lần đừng để đám cổ đông biết được, nếu lại khó dễ với chị, chị phải biết, bọn họ luôn muốn níu kéo quan hệ với Cúc thị, mới cảm thấy ở với Mặc gia dài lâu được.”



      Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ lắc đầu, mùi vị cà phê này là khó chịu, có phải lâu uống, nên mới cảm thấy như vậy?



      “Em rồi mà, chị quen, để em đổi cho chị ly nước chanh!” Triển Thanh Thanh .



      cần! Chị uống cái này.” Mặc Thiên Trần kiên trì.



      Triển Thanh Thanh thấy Mặc Thiên Trần tâm tình vô cùng kém, gì nữa, ra ngoài.



      Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, từ từ thưởng thức vị đắng của café, bây giờ nên làm sao? có cách nào đối mặt , hình ảnh giao dịch trần trụi in trong đầu , vừa nhìn thấy , nhớ tới cái đêm đó.



      Đêm đó, vốn là có lỗi, là cầu cạnh , vì thế, càng có thể diện sống bên cạnh nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :