Chương 281: Ngược : The Lovers Tarot (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Thanh Phong bang. Chu Tiểu Kiều vẫn còn theo bên cạnh Phí Cường Liệt, lần trước ta và Cúc Như Phong cứu Phí Cường Liệt xong, địa vị được nâng cao hơn ngày trước. Phí Cường Liệt vẫn tìm cách báo thù, nhất định phải đoạt lại những gì mà Cúc Như Khanh lấy . Phí Cường Liệt ngồi sofa hút xì gà, người của Thanh Phong bang – Lý Ngũ đến báo: “Đại đương gia, tôi dò ra được tin tốt.” “!” Phí Cường Liệt rống to. giờ như chó rơi xuống nước bị người ta ra sức đánh đuổi, mất tiền tài, mất em, nếu có tin tốt, chắc chắn phải nắm bắt. “Đại đương gia, tin báo về: năm đó Mặc Thiên Trần chính là người sinh con cho Cúc Như Khanh, tin này được chứng thực. Lần trước ở tiệc rượu, mặc dù Cúc Như Khanh xác nhận chuyện này, nhưng ai ai cũng cho là chỉ giúp Mặc Thiên Trần, lần này xác định chắc chắn, Mặc Thiên Trần chính là mẹ đẻ của đứa bé. Hai người họ vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ, nghe Mặc Thiên Trần thế nào cũng chịu tha thứ cho Cúc Như Khanh.” Lý Ngũ vội vàng . “ à?” Phí Cường Liệt hừ tiếng, “Đối với chúng ta có lợi gì?” “Đương nhiên rất có lợi, bọn họ gây gổ, chúng ta có thể lợi dụng điểm đó, nghe Cúc Như Khanh cực kỳ quan tâm Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh từng vì thế mà tổn thương đầu óc nặng nề, đối với chúng ta tại sao phải chuyện tốt chứ?” Lý Ngũ vội vàng phân tích. Chu Tiểu Kiều vừa nghe, ta và mọi người đều nghĩ giống nhau, lôi chuyện trước kia của Mặc Thiên Trần ra ánh sáng, cứ nghĩ là Cúc Như Khanh chấp nhận gánh chịu cho Mặc Thiên Trần, ngờ chuyện lại đúng như thế! ! thể nào! ta làm sao lại để chính tình địch đến bên bạn trai cũ chứ? Cuối cùng còn giúp bọn họ viết thành giai thoại! Chu Tiểu Kiều bình thường đều tự cho là mình có 72 phép biến hóa có thể tính toán trước mọi việc, bao giờ ngờ lại có chuyện vượt ra ngoài dự tính của mình. “Nhất định là tin tức sai!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng quát, “Cúc Như Khanh am hiểu nhất chính là làm nhiễu tâm lý người khác, cái tin này, làm sao biết chắc là ? Lấy gì chứng minh nó là ? Tôi cảm thấy có khả năng lớn là ý thả đạn khói, lừa chúng ta dẫn Đại đương gia ra ngoài thôi.” Phí Cường Liệt nghe xong, “Tiểu Kiều phân tích cũng có lý, Lý Ngũ, cậu lấy gì chứng minh tin này là ?” Lý Ngũ nghe xong liền nóng nảy, “Mặc Thiên Trần mấy ngày rồi tới công ty, đều là Cúc Như Khanh giải quyết thay, công ty Mặc Thị mở rộng sản xuất, nghe Cúc Như Khanh còn bỏ vốn đầu tư, cổ phiếu Mặc Thị vẫn tăng, cổ đông bên đó vui kể hết! Nghe Cúc Như Khanh có ý muốn mua lại, mà cổ đông cũng sợ! Hai người họ đến mức đó rồi, còn có thể là giả sao?” Chu Tiểu Kiều nghe xong, “Còn tưởng rằng Mặc Thiên Trần được cái gì to tát, cuối cùng chẳng qua là bị chính người đàn ông của ta hại, đáng thương cho ta luôn mở miệng người đàn ông kia lòng mình!” “Chuyện này còn nghi ngờ gì nữa, Tiểu Kiều, Lý Ngũ, hai người phải chú ý hành động mật thiết.” Phí Cường liệt . “Vâng! Đại đương gia.” Lý Ngũ đáp. “Cháu biết rồi.” Chu Tiểu Kiều chú ý tiến triển của chuyện này hơn ai hết, ta chưa bao giờ tin đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Mặc Thị. Mặc Thiên Trần trở lại công ty, ngày thường các cổ đông luôn lo lắng đủ năng lực lãnh đạo, nay công ty có chỗ dựa vững chắc, bọn họ vẫn tỏ ra lo lắng. “Thiên Thiên, sức khỏe khá hơn chút nào chưa…” “Thiên Thiên, chuyện của công ty cũng biết à…” “Thiên Thiên, quan hệ giữa và Cúc tiên sinh gần đây ra sao rồi…” “Thiên Thiên, giờ công ty mở rộng sản xuất, được qua loa bất kỳ điều gì…” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, dĩ nhiên biết bọn họ lo lắng điều gì, mang nhữg việc Cúc Như Khanh giải quyết ra xem lại, xử lý rất thỏa đáng hơn nữa còn rất lớn mật, đây cũng là tác phong làm việc của . nghiêm túc : “Như Khanh đối với Mặc Thị rất nghiêm túc, cho dù là từ lợi ích lâu dài hay là từ tình hình thực tế, ấy đều lấy lợi nhuận của công ty ra làm mục tiêu. Cho nên mỗi người chúng ta ngồi đây, nên giữ vững yên tâm đối với ấy. Về điểm này, tôi là người đầu tiên tin tưởng ấy tuyệt đối.” Khi nghe giải quyết công việc của Mặc Thị, muốn chiếm đoạt công ty chỉ là lẫy, muốn khích buông ra thôi, đương nhiên bị lừa, bản thân cũng chưa từng nghĩ như thế, cho dù che giấu chính là ba của đứa bé, có giận nhưng để liên lụy đến công ty. Cổ đông nghe Mặc Thiên Trần vậy, cũng liên tiếp gật đầu. “Thiên Thiên, vậy, chúng tôi tin , tin Cúc tiên sinh…” “ nhảm chứ? Chúng tôi có thể tin được à…” “Đúng vậy đúng vậy, lần trước Cúc tiên sinh đầu tư để chúng ta có thể gia tăng thiết bị sản xuất…” Mặc Thiên Trần nghe đến đó, cảm thấy kỳ lạ, “Tại sao Như Khanh lại đầu tư vào công ty? Chúng ta ràng có thể tự mua thiết bị mà!” “Cúc tiên sinh cho biết sao?” cổ đông hỏi. Mặc Thiên Trần lắc đầu, hỏi, cũng chưa bao giờ , lúc đó còn hận Cúc Như Khanh cực điểm, chưa đến mức nổ tung là còn may. Cổ đông nhìn : “Lần trước thảo luận về vấn đề gia tăng thiết bị đa số các cổ đông đều đồng ý, vì lý do năm nay tình hình tài chính ổn định, nhưng Cúc tiên sinh đầu tư, chúng tôi cũng đồng ý, ngài ấy đầu tư vào có thể công ty lại giống Phí Thị, bị ngài ấy mua lại. Nhưng ngài ấy , tất cả tiền đầu tư đều do đứng tên…” Sau đó, các cổ đông thảo luận gì nữa, Mặc Thiên Trần cũng nghe lọt, biết Cúc Như Khanh lại hạ quyết tâm mở rộng sản xuất, hơn nữa còn trả cái giá cao như vậy. Mặc Thiên Trần nhất thời trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, tạo thành từng hồi trầm tư, biết rất tâm bảo toàn Mặc Thị, hy vọng có thể cho phương án tốt nhất, giúp vượt qua khó khăn, giải quyết mọi việc theo cách thuận lợi nhất. “Thiên Thiên… Thiên Thiên…” cổ đông gọi mấy tiếng. Mặc Thiên Trần phục hồi tinh thần, thu lại suy nghĩ, sau đó nhìn bọn họ, “Mọi người còn gì băn khoăn ? Có thể luôn bây giờ.” “Băn khoăn thể là có, Thiên Thiên, mặc dù lần này Cúc tiên sinh đầu tư dưới danh nghĩa của , nếu ngài ấy lợi dụng điểm này, đoạt quyền quản lý Mặc Thị từ tay , vậy phải làm thế nào?” đổng suy nghĩ sâu xa, ra băn khoăn.
Chương 282: Ngược : The Lovers Tarot (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Băn khoăn này ra chỉ là buồn lo vô cớ, nếu Như Khanh muốn đoạt quyền quản lý Mặc Thị, cần gì phải lòng vòng như vậy. Đó phải tác phong làm việc của ấy. Chuyện này mọi người cần lo lắng, mọi người , tôi cũng biết mọi người còn nhiều băn khoăn khác, chắc ai cũng nghĩ là Như Khanh đầu tư cho tôi tôi chiếm cổ phần cao hơn, lợi nhuận phân phối cho mọi người ít , đúng ?” Mặc dù ai ra, nhưng trong lòng quả đều có ý nghĩ này, tại bị Mặc Thiên Trần trúng tim đen, bọn họ chỉ biết ngượng ngùng gật đầu. Mặc Thiên Trần thấy bọn họ đều gật đầu thừa nhận, nhịn được lên tiếng: “Rất nhiều người thích dùng lợi ích chuyện, chúng ta lấy ví dụ đơn giản thôi, Như Khanh đầu tư thông qua tôi – cổ đông, ý ấy chính là quyền lợi của ấy cho dù là ai cũng thể xâm phạm,. Khi ấy còn ở công ty, cũng thế. Cho nên cổ đông trong đây đối với ấy là vừa vừa hận, hận ấy kéo hết quyền hành vào tay, ấy mang đến lợi nhuận cho họ. Tôi nghĩ tôi như vậy, mọi người đều hiểu, đúng ?!” Bọn họ rối rít gật đầu, hiểu là Mặc Thiên Trần phân tích rất ràng. “Như vậy, tôi cũng thông báo luôn, việc gia tăng thiết bị mở rộng sản xuất lần này, tài chính công ty tạm thời có nhiều biến đổi, lợi nhuận phân phối cho mọi người cũng thay đổi.” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Việc bây giờ chúng ta phải làm, phải là ngồi đó nghi ngờ thành ý của Như Khanh, mà là dốc toàn lực giúp công ty phát triển, cố gắng phấn đấu vì lợi nhuận cuối năm.” “Được!” Bọn họ đồng thanh vỗ tay. Kết thúc buổi họp, mặc dù Mặc Thiên Trần trấn an được các cổ đông, nhưng tâm tư lại như sóng biển dâng lên mãnh liệt, chưa bao giờ lo Cúc Như Khanh đoạt công ty của , mà ngược lại, Cúc Như Khanh làm mọi thứ vì , cảm giác của giống như tình trạng đất dung thân. giống như ngọn núi nguy nga, mãi mãi chỉ có thể đứng dưới chân núi nhìn lên, chưa bao giờ có hy vọng cùng đứng chung nơi nhìn về thế giới, bởi vì mãi mãi thể đạt tới đỉnh núi cao như vậy. Trở lại công ty được ngày, Mặc Thiên Trần phát , dù công ty có , Cúc Như Khanh cũng giải quyết rất tốt, trở thành kiểu người có cũng được mà có cũng sao rồi. Còn chưa tan việc, đứng dậy rời khỏi phòng, vào thang máy định rời khỏi công ty, vừa ra khỏi thang máy, thấy nhóm vệ sĩ hành lễ với . Mặc Thiên Trần đứng tại chỗ nhúc nhích, chưa hết giờ định ra khỏi công ty, Trần Tiêu vẫn còn đợi bên ngoài phòng làm việc, ngờ Cúc Như Khanh phái người đóng ở các cửa thang máy. Trước giờ lo nhất vẫn là con và Mặc Thị, giờ con ở bên cạnh Cúc Như Khanh sống rất tốt, Mặc Thị được lãnh đạo cũng rất thuận buồm xuôi gió, chẳng còn việc gì để lo lắng nữa rồi, như vậy, có thể tìm nơi yên tĩnh, trấn tĩnh bản thân. “Thiếu phu nhân, tan sở chưa?” Rất nhanh, Trần Tiêu từ tầng công ty bước xuống. “Tôi muốn đến bờ biển.” Mặc Thiên Trần . “Được, chúng tôi lập tức lấy xe.” Trần Tiêu lập tức phái người lái xe tới. Mặc Thiên Trần lên xe, im lặng, ngừng nhìn dãy nhà cao tầng dần lui về phía sau, cảnh sắc nhanh chóng chuyển đổi thành trời xanh, biển xanh, bờ cát trải dài. “Thiếu phu nhân, đến rồi!” Trần Tiêu xuống xe, mở cửa. “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần bước xuống bờ cát, cởi giày cao gót dưới chân ra, chân khong bãi cát nóng bỏng được mặt trời chiếu rọi, bãi cát mềm mại, từng hạt cát li ti, hòa nguyện với vô số hạt cát khác, tạo thành bờ cát mênh mông. Chậm rãi ngồi xuống, nhìn về đường chân trời, để mặc cho bầu trời chạng vạng, gió thổi lên người, mái tóc dài bay theo gió, ngón tay vẽ bờ cát, nhớ lại trước đây lâu, họ từng ở cạnh nhau cùng ăn mừng kỉ niệm ngày cưới, lúc đó rất lãng mạn, còn có chuyện con cua cái dẫn theo 99 con cua khác xếp thành 8 chữ: “Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành!” “Khanh Trần” tại biến thành tổn thương “Khuynh Thành”, ngón tay Mặc Thiên Trần hề ý thức viết ra 8 chữ cát, Khanh Trần hạnh phúc, hạnh phúc Khuynh Thành! Thủy triều dâng lên, xóa những chữ vừa viết, bờ cát nháy mắt lại trở lại trạng thái yên tĩnh, 8 chữ này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng . Nước mắt, hề báo trước, lại trượt ra khỏi hốc mắt, nhìn sắc chiều biển rộng càng lúc càng mơ hồ, nhưng bóng dáng Cúc Như Khanh trong mắt càng lúc càng ràng, giống như từ biển đạp nước đến… Bất chợt, tiếng ốc biển vang lên, rất ràng, mặt trời cũng dần dần chìm xuống phía Tây biển rộng, nhưng tựa hồ muốn rời. Mặc Thiên Trần mở mắt lần nữa, chỉ trông thấy mặt biển rộng, thấy bóng dáng Cúc Như Khanh đâu nữa, tiếng ốc biển lọt vào tai, nhịn được tìm thanh đó, ai ở cùng lúc chạng vạng thưởng thức tiếng ốc biển đây? Dần dần, tiếng ốc biển ngừng lại. Mặc Thiên Trần đứng lên, nhìn về hướng có thanh , khuôn mặt tươi cười nhìn về . “Thiên Trần, cũng thích tới bờ biển mình sao?” Đổng Nật cầm tay con ốc biển. Mặc Thiên Trần ngờ người thổi ốc là Đổng Nật, cái người trước đây từng muốn chết biển, hôm nay đứng trước mặt mình, sớm còn vương vấn bụi trần. “Đổng tiểu thư, ra là , thổi rất êm tai.” Mặc Thiên Trần nhìn . Đổng Nật giơ con ốc biển tay lên, cười đáp: “Tôi từng đau khổ vì hôn nhân, mỗi đêm đều tới đây thổi ốc biển, thành thói quen, chỉ có đến đây thổi ốc ngắm gió, dường như mới có thể tìm thấy hy vọng cho hôn nhân của mình.” Chỉ là, về sau, vẫn bảo vệ được hôn nhân, Mặc Thiên Trần biết. “ giờ tôi vẫn đến đây thổi.” Bây giờ Đổng Nật sống rất đặc sắc a! Mặc Thiên Trần cũng hiểu. Đổng Nật nhướng mày cười, “Bây giờ thổi, là để gia tăng cảm hứng, chúng ta đều dùng thiết kế làm cần câu cơm, cảm hứng là quan trọng nhất, sao rồi, vừa rồi tôi thổi ốc, chính là giúp gia tăng cảm hứng đấy.” Mặc Thiên Trần khẽ cười xin lỗi, “Bây giờ thoát khỏi vũng lầy tình cảm rồi chứ?” “Tự tôi cảm thấy là phải bước ra, lúc đầu chạy thế nào cũng thoát, mặc dù rất nhiều người từng khuyên tôi, tôi vẫn cố chấp chui rúc càng sâu vào vũng bùn, nhưng mọi thứ còn phải dựa vào bản thân.” Đổng Nật đưa tay vỗ vỗ bả vai , cười sung sướng, “Đừng lo, tôi tại rất tốt, nhảy xuống biển nữa đâu.”
Chương 283: Ngược : The Lovers Tarot (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần nghe như thế, nhịn được cười, Đổng Nật từng lần nhảy xuống biển, sau đó chẳng khác gì được sinh ra lần thứ hai, dĩ nhiên phải cực kỳ quý trọng cuộc sống này. “Thiên Trần, sao lại ngồi đây?” Đổng Nật hỏi Mặc Thiên Trần, thấy Mặc Thiên Trần đáp, nhịn được cười: “ phải cũng định nhảy xuống biển đấy chứ?” “Tôi? Nhảy xuống biển?” Mặc Thiên Trần kiên định lắc đầu, “Tôi thà sống cuộc sống hèn mọn, chứ chưa bao giờ có suy nghĩ tự sát.” Đổng Nật từng nghe đến chuyện của Mặc Thiên Trần, nắm tay Mặc Thiên Trần, “Đúng vậy, rất kiên cường, luôn rất kiên cường, trong mắt người khác trông rất yếu ớt, nhưng so với bất kỳ ai, vẫn rất kiên cường.” Mặc Thiên Trần nghe Đổng Nật vậy, nhịn được lắc đầu cười khổ, ra vẫn rất yếu ớt, đặc biệt là lúc đối mặt với Cúc Như Khanh, luôn cảm thấy mình rất bé. Về chuyện tình cảm, Đổng Nật hiểu nhiều hơn người khác, nhất định phải dựa vào khả năng của bản thân, bây giờ Mặc Thiên Trần gặp phải vấn đề, trừ phi là chính suy nghĩ thông suốt, còn cho dù người khác gì, cũng nghe lọt. Vì thế, Đổng Nật chọn im lặng, kéo Mặc Thiên Trần ngồi xuống cát, bỗng nhiên như làm ảo thuật, trong tay xuất rất nhiều bài tarot, “Muốn chơi thử ?” Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Đổng Nật chia bài. Đổng Nật : “Lá Ace of Cups, tình cảm của bề ngoài có chút lãnh đạm, đủ thắng thắn đối diện với người trong lòng, mặc dù phần thẳng thắn này xuất phát từ ý tốt, khó tránh khỏi đường tình cảm có chút quanh co.” Mặc Thiên Trần nghe xong gì, tạm thời xét đến tính đúng sai của lá bài Tarot đó, thích để lộ tình cảm ra ngoài, luôn thích để trong lòng, nếu người ta vào lòng , cũng biết trong lòng có người ta hay . Cúc Như Khanh có vào lòng hay , có thể biết, nhưng biết, luôn ở trong lòng , cho dù là thiên thần hay ác quỷ, vẫn luôn ở đó. vốn dĩ thẳng thắn, vẫn luôn như thế, từ đầu thẳng thắn chuyện con , đến cuối cùng lại chịu trung thực thừa nhận mình , nhưng luôn ở đây rồi. đối với mình rốt cuộc trung thực được mấy phần? “Trời tối rồi, về chưa?” Đổng Nật đứng lên. “Ừ, tôi cũng về.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Hẹn gặp lại, Đổng tiểu thư.” “Tôi cảm thấy cách xưng hô Đổng tiêu thư này rất lạnh nhạt, nếu để ý, hãy gọi tôi là chị Đổng.” Đổng Nật cười đáp. “Được, chị Đổng, cảm ơn lần đánh giá của chị với Mặc Thị.” Mặc Thiên Trần chợt nghĩ đến. Đổng Nật đáp, “Đó là em tự khẳng định năng lực của mình, phải vì chị đánh giá mới chiếm được phần thắng.” Mặc Thiên Trần tạm biệt Đổng Nật, trở về nhà. Cúc Như Khanh tạm thời về nhà do bận rộn công ty, Cúc Cầm Du tham gia hoạt động ngoại khóa nên chưa về, chỉ có Cúc Hoài Cẩn ở phòng khách cúi gầm mặt tự vui đùa. “Hoài Cẩn, ăn cơm chưa?” Mặc Thiên Trần bước tới, ngồi bên cạnh, đây là đứa con dứt ruột đẻ ra, làm sao có thể rời xa nó, rời xa cái nhà này? “Mẹ… Mẹ…” Cúc Hoài Cẩn vừa nhìn thấy , lập tức ào vào ngực , khóc cực kỳ thương tâm, ngừng gọi: “Mẹ… Mẹ…” Mặc Thiên Trần liền bị tiếng khóc này đánh tan tác, nhàng vỗ vỗ lưng Cúc Hoài Cẩn, để mặc cho đứa bé bấu chặt cánh tay mình, “Bảo Bảo, mẹ đây, đừng khóc… Ngoan, Bảo Bảo…” “Sao lâu như vậy mà mẹ về, có phải mẹ quan tâm con nữa …” Cúc Hoài Cẩn ngẩng đầu, “Ngày nào con cũng thấy ba, lại tìm được mẹ…” “Mẹ xin lỗi… Mẹ xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nước mắt rơi như mưa, “Mẹ xin lỗi Bảo Bảo, mẹ xin lỗi…” “Mẹ, mẹ đừng khóc…” Cúc Hoài Cẩn vươn bàn tay bé lên mặt , “Con muốn mẹ và ba ở cùng với con…” “Được, được, như vậy…” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ mãi mãi ở bên Bảo Bảo, bao giờ nữa…” Cúc Hoài Cẩn nín khóc, cười, “Con cũng xin lỗi mẹ, con chưa cho mẹ biết, ba chính là chú Cúc…” “Con biết? Mặc Thiên Trần đỏ mắt. “Đúng vậy, mẹ, xin lỗi…” Cúc Hoài Cẩn nhìn , cái miệng nhắn , “Mẹ đừng tức giận, được ?” Mặc Thiên Trần hôn lên khuôn mặt , “Mẹ trách con, con là Bảo Bảo của mẹ, cho dù con làm chuyện gì, mẹ cũng giận, trách con.” “Mẹ, sao?” “Đương nhiên.” “Cảm ơn mẹ, con mẹ, ba.” “Mẹ cũng Bảo Bảo…” Cúc Hoài Cẩn rưng rưng nước mắt cười trong ngực Mặc Thiên Trần, hai mẹ con tựa đầu nhìn nhau cười. “Mẹ, mẹ vẫn còn giận ba sao?” “…” “Mẹ, mẹ đừng giận ba nữa, được ?” “…” “Mẹ, con muốn mẹ và ba ở bên nhau mãi mãi.” Nghe đứa bé gọi nhiều tiếng, Mặc Thiên Trần trầm mặc than, “Bảo Bảo, ban đầu là ba bảo con được ra thân phận của ba đúng ?” Cúc Hoài Cẩn gật đầu, Mặc Thiên Trần nghĩ ra cần hỏi cũng biết là chủ ý của người đàn ông kia. “Nhưng mà, mẹ, ba , ba muốn mẹ mãi mãi ở bên cạnh chúng ta, ba muốn mẹ lòng con, mới chịu .” Cúc Hoài Cẩn lại , “Ba , chỉ khi nào mẹ lòng ba, Cầm Du, như vậy mới thành người nhà.” “Cái gì?” Mặc Thiên Trần vẫn cho là ra, còn cho ai biết mục đích, ngờ Cúc Như Khanh lại có cầu này, nếu lời Cúc Hoài Cẩn là , vậy rốt cuộc gây ra chuyện gì rồi? Tối đó, Mặc Thiên Trần chăm cho Cúc Hoài Cẩn ngủ xong, trở về phòng, Cúc Như Khanh vẫn chưa về nhà, nhìn di động, vốn định gọi, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống. biết đợi bao lâu, vẫn thấy Cúc Như Khanh về, mơ mơ màng màng ngủ thiếp , sau đó tỉnh lại lần nữa, cảm giác trong phòng có thêm người. Từ từ đứng dậy, mượn ánh sáng nhàn nhạt của đèn ngoài cửa sổ, thấy người đàn ông nằm sofa, còn chưa tắm, áo sơ mi người mở đến nút áo thứ ba, thân hình cao lớn nằm ngửa, đèn đường chiếu thẳng vào mặt , chân mày khóa chặt vẻ mệt mỏi. Sofa lại được mang vào đây? còn nhớ ngày trước ngủ sofa này, sau đó cho người mang ra ngoài, giờ thân phận của hai người đổi lại, ngủ sofa ngủ giường.
Chương 284: Ngược : Như lý bạc băng* Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P *Nằm trong câu: “如臨深淵,如履薄冰”(Như lâm thâm uyên, như lý bạc băng: như bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng mặt nước), ý đến cẩn trọng trong giải quyết hoặc đối diện với việc nào đó. Cúc Như Khanh xong việc, trở về nhà, thấy Mặc Thiên Trần ngủ yên ổn, chỉ đứng bên giường, im lặng nhìn . Nếu như có thể, muốn dùng bất kỳ thủ đoạn gì với , có thể dùng với bất kỳ ai, nhưng đành lòng dùng với . Còn sau khi rời giường đứng bên sofa, cũng im lặng nhìn , tắm, cũng ngủ, chỉ nhắm mắt, lẳng lặng cảm thụ. Mặc Thiên Trần nghĩ mệt nên ngủ thiếp , ban đêm yên tĩnh, tâm tư cũng dần yên tĩnh lại, im lặng nhìn , như ánh đèn dịu dàng chiếu vào người , hồi lâu sau, mới chậm rãi ngồi xuống. Lâu rồi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, Mặc Thiên Trần ở đây mấy ngày, nhưng lúc này, lại thừa dịp ngủ, yên tĩnh ở bên cạnh . vươn tay, muốn vuốt chân mày nhíu chặt của , nhưng lúc sắp chạm đến, lại ngừng lại. từng trách vẫn lừa gạt , bây giờ có tư cách gì đối tốt với ? Lúc sau, Mặc Thiên Trần thở dài, trùm chăn mỏng lên người , lúc xoay người , giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống, sau đó đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng kia, dịu dàng chiếu lên cả vùng đất, vạn vật yên tĩnh, bóng cây lắc lư, cành lá đung đưa, như khẽ hát than . Cúc Như Khanh mở mắt, nhìn bóng lưng mỏng manh của , vẫn còn trách sao? Chỉ sợ là đúng! mãi mãi muốn tha thứ cho người đàn ông đêm đó là , những chuyện đó đều trở thành lịch sử, ai muốn chạm vào vết thương lần nữa. Nếu vậy, cũng có cách nào thay đổi. Chỉ cần, vẫn ở bên cạnh bọn , chỉ cần, vẫn sống khỏe mạnh, chỉ cần, vẫn còn ở trong phạm vi nhìn thấy, cảm thấy được an ủi. Lúc này, trời sáng mau quá. Mặc Thiên Trần nhàng đẩy cửa, ra ngoài, tới phòng bếp, nấu nồi canh, sau đó phân phó thím Lục, “Nhớ lấy canh cho hai đứa bé… Còn nữa…” ngừng chút, “Nhớ mang cho Cúc tiên sinh chén…” “Tôi nhớ rồi, thiếu phu nhân, yên tâm!” Thím Lục lập tức đáp. Mặc Thiên Trần lên phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo làm, đúng lúc gặp Cúc Như Khanh bước ra từ phòng tắm, tầm mắt hai người đụng nhau, nhưng ai mở lời. Cúc Như Khanh trầm mặc, Mặc Thiên Trần cũng im lặng. im lặng, trở thành thứ duy nhất mà hai người trao đổi với nhau. Sau đó, cả hai đồng thời mở tủ quần áo, cùng thay đồ, Cúc Như Khanh vẫn chuyện, xuống lầu trước. Mặc Thiên Trần chờ xong, im lặng hồi lâu, mới xuống, lúc chuẩn bị , Trần Tiêu lái xe tới, thím Lục vừa đưa Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn lên xe. “Thiếu phu nhân…” Thím Lục gọi . “Sao vậy?” Mặc Thiên Trần hỏi. Thím Lục lộ vẻ mặt khó khăn, “Xin lỗi, thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh ăn canh rồi… Tôi mang canh đặt lên bàn, nhưng tiên sinh muốn uống..., sau đó tôi , là canh sáng sớm nay thiếu phu nhân tự nấu, tiên sinh…” “ ấy vẫn uống…, đúng ?” Mặc Thiên Trần thấy thím Lục được, nên tiếp lời, vẫn giận sao? Vì mấy lời lẫy kia. “Tôi biết rồi, thím Lục, tôi làm, canh kia, ấy muốn uống…, thím cứ uống !” Thím Lục nhìn Mặc Thiên Trần lên xe, trong nhà lớn đều ra ngoài hết, bà cũng bắt đầu bận rộn. Đến đây, trong nhà liền vô cùng yên tĩnh. Mấy người làm chứng kiến vẻ mặt trầm mặc như nước của Cúc Như Khanh, là run như cầy sấy, còn quản gia Đào Trung Ngọc, chuyện lớn chuyện đều hỏi tới, chỉ sợ chọc giận người , vạ đến cá dưới ao. Mặc Thiên Trần ngày nào cũng có thể nhìn thấy con , có thể làm, có thể làm việc mình muốn, dù vẫn im lặng, thích loại tĩnh lặng này, nhưng biết vì sao, cảm giác, giữa và Cúc Như Khanh, từ khi nào đến mức thế này, nếu cẩn thận có khi rơi vào hầm băng bị đông cứng đến chết. và , rất ít khi gặp, buổi sáng làm bữa sáng cho bọn trẻ, cũng có làm cho phần, nhưng chưa bao giờ nhận tình, ăn đồ ăn sáng làm, cũng uống canh nấu. Buổi tối, về nhà rất muộn, trở về liền nằm xuống sofa ngủ, sáng hôm sau lại tắm rửa rồi . như người tàng hình, gần như xuất trước mặt , đây chẳng phải điều luôn hy vọng sao? từng , muốn nhìn thấy ! tối nọ, Cúc Như Khanh như thường lệ về nhà rất khuya, mệt mỏi lại ghế sofa, lại thấy Mặc Thiên Trần ngủ đó, giật mình, mấy ngày nay, đều là ngủ sofa, sao … Ngày nào cũng thấy bữa sáng và canh làm, nhưng ăn vô, thậm chí còn biết làm thế là ý gì? cũng muốn đoán tâm tư , dù sao nữa từ trước đến giờ đoán đều trúng, vẫn duy trì thói quen sớm về trễ, chỉ cần làm loạn nữa, cảm thấy rất tốt rồi. Nhưng tối nay, sao ngủ sofa? nghĩ lại, thấy đặt sách trước ngực, đoán chừng là đọc sách đến mệt, nên ngủ luôn sofa! Vừa nghĩ đến, Cúc Như Khanh vươn tay ôm dậy, muốn đưa đến giường. ngờ, vừa động đến, Mặc Thiên Trần khẽ run, Cúc Như Khanh cười khổ, ngủ thiếp rồi còn sợ như vậy sao? đặt trở lại sofa, thấy khóe mắt có nước mắt chảy ra, “Trần, lên giường ngủ !” Mặc Thiên Trần mở mắt, để mặc để cho nước mắt chảy thành hàng, vẫn luôn muốn tự mình vượt qua cửa ải này, chịu được đối tốt với , cũng quên nỗi đau cho đêm đó, phần tốt phần đau, khó chịu, khổ sở. “Như Khanh, lên giường ngủ ! Em người, ngủ sofa hợp hơn.” từ từ mở mắt, đành lòng nhìn mệt nhọc như vậy còn phải ngủ sofa. Cúc Như Khanh nhìn , “Lúc mới kết hôn, bắt em sofa, giờ sao có thể để em uất ức ngủ sofa?” Mặc Thiên Trần lập tức ngồi dậy, “Cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ thấy uất ức, lúc mới kết hôn cũng vậy, là em tự nguyện ngủ sofa, trước kia như thế, giờ cũng như vậy.” Cúc Như Khanh nhìn , gì nữa, “Em thích thế nào làm thế !” Trong lòng nghĩ, chỉ cần ồn ào với nữa, đối đầu với nữa, liền nghe , muốn gì đều đáp ứng.
Chương 285: Ngược : Như Khanh mất tích Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần gật đầu, “Được, ngủ ngon!” Cúc Như Khanh gì nữa, xoay người đến giường, biết, còn kiêng kỵ cho chạm vào người, vì thế, tình nguyện ngủ sofa, muốn vì chuyện đó mà tranh cãi với . Nhưng giờ lại chủ động ngủ sofa, cũng suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại ngủ sâu. Những ngày như vậy vẫn tiếp tục trôi qua, hai người giới hạn và tôn trọng nhau như khách, cuộc sống cứ vậy chầm chậm qua. Cúc Như Khanh còn bá đạo cầu bất kỳ điều gì, cũng còn ồn ào với , hai người trông vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng buồn, cục diện thuộc dạng lay cũng dậy nổi. Mặc Thiên Trần cứ nghĩ là bọn họ có thể sống như vậy cả đời hay , lại xuất bước ngoặt vô cùng lớn. đêm nọ, Mặc Thiên Trần mơ mơ màng màng tỉnh dậy sofa, nhưng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, biết thường ngày giờ này về, nhưng tối nay… Mặc Thiên Trần lòng của trong nháy mắt buộc chặt, biết tại sao về nhà, về nhà muộn, nhất định là gặp phải chuyện gì, lúc này, cũng còn để ý giữa hai người hiện tại như thế nào , lập tức gọi điện thoại cho , lại phát điện thoại của vòng vo tiếng của tổng đài, lát sau gọi lại, vẫn là như thế. Sao lại thế? lập tức gọi cho Trần Ích, “ có biết Như Khanh ở đâu ?” Trần Ích lập tức giật mình, “Thiếu phu nhân, tôi biết. Hôm nay chủ tịch có bố trí hành động gì.” “Được, để tôi hỏi Khang Hạo xem ta có biết .” Mặc Thiên Trần cúp máy, lập tức gọi cho Khang Hạo, Khang Hạo nồng giấc, nhận điện thoại, đáp: “Thiếu phu nhân, sợ rằng bây giờ tiên sinh ngủ say trong ngực mỹ nữ!” “ bậy!” Mặc Thiên Trần giọng quát, “Như Khanh phải người như vậy!” có thể có cả ngàn lý do để chưa về nhà, nhưng Mặc Thiên Trần tin vì nằm trong ngực người phụ nữ khác, mà về nhà. “Thiếu phu nhân, sao tin tưởng tiên sinh vậy chứ?” Khang Hạo gần đây bị Cúc Như Khanh áp dụng chính sách muốn nổ tung, khó có khi Mặc Thiên Trần ra mặt, cái này gọi là ai buộc chuông người đó cởi, Mặc Thiên Trần hại bọn họ làm phải nơm nớp lo sợ, phải nhờ Mặc Thiên Trần giải quyết. Khang Hạo mở máy ghi , giọng của Mặc Thiên Trần truyền đến, “Đúng! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh phải hạng đàn ông trăng hoa, nếu phải ấy gặp chuyện, ấy thể về nhà!” Khang Hạo bổ nhào, như vậy, thiếu phu nhân đại nhân sao còn giận dỗi chứ! vờ thở dài, “Thiếu phu nhân, mọi việc đều có tuyệt đối mà…” “Được, Khang Hạo, nếu cũng biết, lập tức báo Trần Ích, chúng ta ra ngoài tìm người.” Mặc Thiên Trần kiên định . “Dạ! Thiếu phu nhân.” Khang Hạo giọng lộ vẻ vui mừng. Mặc Thiên Trần nhanh chóng thay quần áo, ra khỏi phòng liền gõ cửa phòng Trần Tiêu, Trần Tiêu được phân công bảo vệ Mặc Thiên Trần hai tư tiếng, nên ở căn phòng sát phòng . “Như Khanh vẫn chưa về, chúng ta ra ngoài tìm.” Mặc Thiên Trần xong chạy xuống lầu. Trần Tiêu ngăn lại, “Thiếu phu nhân, ở nhà chờ tin, tôi và em tìm.” “! Tôi đợi được, tôi với .” Mặc Thiên Trần ngừng bước. Trần Tiêu đành phải liên lạc với Trần Ích, sau đó lái xe ra cửa. Đêm tối khiến thành phố yên tĩnh hẳn , chỉ có quán rượu còn ồn ào. Mặc Thiên Trần và Trần Ích, Khang Hạo tập trung lại, Trần Ích : “Cả ngày hôm nay tôi ở bên ngoài, chưa về công ty, chủ tịch cũng bảo tôi làm chuyện gì.” Khang Hạo dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ, ngồi lên xe Trần Ích, “Tôi rất buồn ngủ, nên lái xe, để tránh nguy hiểm, tiên sinh còn chưa tìm được tôi cúp trước rồi.” “Cậu…” Trần Ích đánh quyền vào vai , “Cả ngày nay phải cậu ở công ty sao? Lúc tan việc chủ tịch ở đâu?” “Đương nhiên là ở công ty.” Khang Hạo liếc mắt, “Cậu ở công ty, dĩ nhiên biết ngài ấy hỏa khí nhiều đến bao nhiêu. Tôi hận thể thay đổi tám giờ đồng hồ thành tám phút, cậu có biết , tám giờ này với tôi, y như tám năm dài đằng đẵng, vừa tan tầm, tôi đương nhiên phải lo chuồn , nếu chậm trễ, chừng còn bị thiêu thành tro.” Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh bình tĩnh như nước, ngờ ở công ty lại khiến người ta sợ hãi như thế, tính vốn hư, hơn nữa là tổng tài, ai dám có ý kiến? Có điều bây giờ phải lúc chuyện này, quan trọng là phải lập tức tìm thấy . “Khang Hạo, lịch trình tối nay, Như Khanh có , ấy đâu?” Mặc Thiên Trần vội vàng hỏi . Khang Hạo nghe xong, mắt vòng vo vài vòng, đáp: “Tôi có nghe ngài ấy rống to trong điện thoại, nhà xưởng lại xảy ra vấn đề gì đó… biết là có xuống xưởng , cũng biết vấn đề ở xưởng giải quyết được chưa.” “Nếu gọi được, chúng ta đến xưởng.” Mặc Thiên Trần hận thể lập tức bay đến xưởng sản xuất. Trần Ích lái xe, chạy như gió bay điện chớp đến xưởng. Nhà máy Cúc Thị. Cúc Như Khanh bận rộn trong phòng làm việc, Nghiêm Tu vẫn ở trong xưởng đợi sản phẩm mới, Nghiêm Tu ý kiến của Cúc Như Khanh, nên ra xưởng dò xét. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. “Vào !” . Nghiêm Tiểu Huệ bưng cái túi đến, “Tổng tài, ăn cơm trước !” “ cần phiền vậy, lát nữa tôi về nhà ăn.” Cúc Như Khanh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. “Từ xưởng về nhà cũng phải mất giờ, đây lại là tâm ý của mẹ tôi.” Nghiêm Tiểu Huệ cười đáp, “Tài nấu nướng của mẹ tôi cao, tôi dám bêu xấu trước mặt tổng tài.” “Chú Nghiêm đâu? Chú Nghiêm ăn sao?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn . “Đương nhiên có! Mẹ tôi chuẩn bị hai phần, ba tôi bắt đầu ăn, phần này của , để tôi mở.” Nghiêm Tiểu Huệ mở túi, đặt cơm canh lên bàn. “Thay tôi cảm ơn thím Nghiêm.” Cúc Như Khanh khách khí nữa, bắt đầu ăn cơm. “Tôi nhất định lại.” Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười ngồi đối diện . giả vờ xem mẫu thiết kế bàn, nhưng ra là chú ý dáng vẻ ăn cơm, từng , thích thời điểm ở bên cạnh , đó là loại vinh dự khó gì sánh được. Giống như giờ phút này, dù là tăng ca, nhân viên nào cũng hận chết thời điểm làm thêm giờ, nhưng lại vô cùng thích. Bởi vì, chỉ ở thời điểm này, mới có cảm giác, và có chung cái gì đó mà cần ngôn ngữ cũng có thể cảm nhận, nó chìm đắm trong lòng .