Chương 286: Ngược : Mong mạnh khỏe Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần và Trần Ích nhanh chóng đến xưởng, Mặc Thiên Trần bước xuống xe, thấy trong xưởng vẫn còn làm việc, vậy, rốt cuộc Cúc Như Khanh có ở trong xưởng đây? “Khang Hạo, thời điểm này cậu cũng ngủ được sao?” Trần Ích xuống xe, thấy Khang Hạo vẫn còn ngủ ngon xe, tay kéo cổ áo Khang Hạo. Khang Hạo còn buồn ngủ, ngáp cái, “Tới nơi rồi hả?” “Đến rồi, chúng ta đến phòng làm việc xem Như Khanh có ở đó ?” Mặc Thiên Trần thấy bị Cúc Như Khanh hành hạ đến thê thảm, nhịn được lên tiếng. Khang Hạo nghe xong, lập tức tỉnh lại, “Thiếu phu nhân, và Trần Ích vào ! Tôi… Tôi vào đâu…” Nếu vào đó mà gặp Cúc Như Khanh, bảo đảm đêm nay muốn ngủ cũng được, nhất định bị hỏa khí đốt chết! còn muốn giữ lại cái mạng để ước hẹn với mỹ nữ! Trần Ích trừng , Mặc Thiên Trần vội vàng : “Được, mấy ở đây chờ, tự tôi vào!” Cho dù Cúc Như Khanh có hỏa khí bao nhiêu, cũng quan trọng bằng an toàn của , xong liền đến phòng làm việc. “, mọi người ở đây chờ, em theo thiếu phu nhân.” Trần Tiêu xong theo sát Mặc Thiên Trần. Mặc Thiên Trần chưa đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh, nhìn thấy đèn phòng vẫn sáng, trong lòng rốt cuộc cũng thấy được tia an lòng, tâm tư cũng nới lỏng ít, đến cửa sổ nhìn vào, thấy Cúc Như Khanh vừa ăn xong, bát đũa còn để bàn, thở phào nhõm, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ cũng ở trong phòng, hai người cười cười. Trong phòng, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh cơm nước xong, liền rót ly trà xanh cho , rồi mới dọn dẹp bát đũa, cất hết rồi bỏ túi qua bên, mới lấy ra mô hình món đồ chơi đặt lên bàn Cúc Như Khanh. “Tổng tài, tôi vừa làm, ba mang cho , xem !” Nghiêm Tiểu Huệ . Cúc Như Khanh nhìn , “Tại sao lấy ra trước?” “Làm người cần phải ăn, làm gì có ai như chỉ lo công việc lo ăn uống? Nếu tôi mang mô hình ra trước, nhất định ăn cơm.” Nghiêm Tiểu Huệ đạo lý của . Cúc Như Khanh cầm mô hình lên, cẩn thận xem xét, “ cảm thấy có chỗ nào cần cải tiến?” Nghiêm Tiểu Huệ vòng qua bàn làm việc, đứng bên cạnh , hai người cùng nhìn về phía mô hình, Nghiêm Tiểu Huệ ý kiến, Cúc Như Khanh nghe xong liên tiếp gật đầu. Mặc Thiên Trần nhìn hồi, từ từ xoay người ra, mặc dù tất cả lo lắng tan biến, nhưng trong lòng giống như có cái gai ngừng đâm chọc. từng , nếu trước mười hai giờ về, gọi cho , biết ở đâu, để phải lo lắng. Nhưng giờ quên mất lời của mình, nhớ là được rồi. Nếu qua mười hai giờ mà vẫn chưa về, tìm , từng , tin lêu lỏng, mà cũng chứng minh, bận rộn công việc, hết ngày dài đêm thâu, chỉ là người cùng đồng cam cộng khổ phải là mà thôi. sao rồi. , sao. Điều muốn biết, giờ phút này, vẫn mạnh khỏe, vậy là được rồi. Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc tìm Cúc Như Khanh, nhìn trời, sau đó hy vọng ngày mai làm, Cúc Như Khanh hỏa khí tiêu tan, muốn gánh chịu lửa đạn tập kích nữa. Trần Ích tay khoác lên vai , “Người em! Biết chủ tịch ở xưởng, còn giả vờ biết gì hết.” Khang Hạo bị Trần Ích nhìn thấu, cười ha ha, “ em tốt chính là em tốt, cùng mặc bộ đồ, còn có thể cùng cua …” “Ai cùng cua với cậu!” Trần Ích cắt đứt lời . “Được, chúng ta tách ra!” Khang Hạo cười, trở về đề tài cũ, “Cậu nghĩ xem, nếu tôi trực tiếp cho thiếu phu nhân biết, tiên sinh ở xưởng, thiếu phu nhân làm sao gấp gáp tìm tiên sinh như vậy? Thiếu phu nhân ràng là lo lắng vô cùng, mới trực tiếp xông vào phòng làm việc, tiên sinh hẳn là vô cùng cảm động, hỏa khí tiêu tan! Hai người họ hòa hợp, bầu trời của chúng ta chắc chắn sáng sủa rồi.” “Quân sư quạt mo nghĩ chu đáo!” Trần Ích dùng nắm đấm đụng nắm đấm của Khang Hạo. “Quân sư quạt mo cái gì?” Khang Hạo phục, “So với số người kế sách này còn cao hơn bậc.” Cả hai chuyện, Mặc Thiên Trần từ xa tới, phía sau phải Cúc Như Khanh, mà là Trần Tiêu, hai người liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Cúc Như Khanh có trong xưởng? Mặc Thiên Trần lặng lẽ lau nước mắt, đến bên cạnh Trần Ích và Khang Hạo, “Được rồi, làm phiền hai người, chúng ta thôi!” Khang Hạo nhịn được, lập tức hỏi: “Thiếu phu nhân, tiên sinh đâu?” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười miễn cưỡng, “Như Khanh còn ở phòng làm việc, sợ là vẫn chưa xong, chúng ta về nhà trước!” Trần Tiêu thấy Cúc Như Khanh ở xưởng, dù sao chuyện tình cảm, cũng giúp được gì, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho , thấy vậy, đành : “ thôi.” Khang Hạo thấy Mặc Thiên Trần lên xe Trần Ngọn, xe bọn họ vừa , Trần Ích cũng theo sát phía sau. “Vẻ mặt kỳ lạ, Trần Ích, cậu có thấy ?” Khang Hạo suy tư, “Nếu ấy gặp tiên sinh, mang dáng vẻ này, phải là rất kích động vui sướng mới đúng, sao có thể bình tĩnh như vậy?” Trần Ích chuyên tâm lái xe, “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai đây? Vừa rồi chúng ta theo, đành phải đưa thiếu phu nhân về nhà, đợi khi về tôi hỏi người em của tôi.” “Đành vậy.” Khang Hạo tiếp tục lo lắng ngày mai lại phải hứng chịu lửa đạn rồi. Mặc Thiên Trần về nhà, tìm Cúc Như Khanh hồi, nhìn lại gần năm giờ sáng, trời mùa hè đáng sáng rồi, lên phòng nữa, mà tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho đứa bé. Trần Tiêu luyện công ở ngoài hoa viên, Khang Hạo gọi tới, “Người em, cậu theo thiếu phu nhân nhìn thấy gì? Thiếu phu nhân giờ sao rồi?” “Thiếu phu nhân vô cùng bình tĩnh, bây giờ làm bữa sáng cho đại tiểu thư và tiểu thiếu gia.” Sau đó, Trần Tiêu kể lại những gì và thiếu phu nhân nhìn thấy ngoài cửa sổ. Khang Hạo nghe xong, nhảy lên, “Nghiêm Tiểu Huệ, chính là khắc tinh của tôi, ngày mai chắc chắn phải chịu đựng hỏa khí của chủ tịch! Ngày mai tôi nhất định tha cho !” Trần Ích vỗ vỗ vai , “Người em, nhớ bảo trọng!” Khang Hạo làm quân sư chỉ thành công mà còn khiến tình cảm hai người càng gặp nguy cơ, cũng tại Nghiêm Tiểu Huệ biết ở đâu chui ra.
Chương 287: Ngược : núp nhu tình Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Ba ngày liên tiếp, Cúc Như Khanh đều ở xưởng về nhà, là do gần đây vừa ra mắt sản phẩm mới, hai là chịu được cảnh ngày ngày lạnh lùng nhìn thấy nhau với Mặc Thiên Trần, lúc trước là Mặc Thiên Trần cần tỉnh táo lại, bây giờ là cần tỉnh táo lại. Nhưng vẫn thấy chủ động tìm , điều này khiến càng thêm nổi đóa. dường như chưa bao giờ hiểu được việc chủ động quan tâm đến là thế nào, cũng thèm hỏi ở đâu, còn làm loạn như trước kia, liền thay đổi thành yên tĩnh đến dị thường, yên tĩnh như vậy khiến hít thở thông. Thậm chí, còn có dũng khí trở về nhà, dù nhà, là nơi mà lần nào cũng nghĩ đến khi muốn nghỉ ngơi. Lại đêm ngủ, về nhà, đúng lúc thấy Mặc Thiên Trần tay dắt con đưa học, gặp họ ngay cửa. “Ba…” Cả hai đứa trẻ đồng thời chạy tới, kéo tay Cúc Như Khanh, mấy ngày gặp, hai đứa còn thân thiết với hơn. “Nhanh học, sắp trễ rồi!” vươn hai tay, vỗ vỗ cái đầu . Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du tay trong tay, quay lại hai người họ, “Ba, mẹ, tụi con .” “Ừ, đường cẩn thận, tới trường phải ngoan ngoãn nghe lời.” Mặc Thiên Trần vẫy tay. Sau khi hai đứa bé , ngoài cửa chỉ còn Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần nhìn , ánh mắt có chút hãm sâu, nhìn rất gầy. “Về rồi à! Lên lầu tắm rửa, sau đó nghỉ sớm .” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, lên tiếng trước. Cúc Như Khanh nghe xong, công thức hóa ngôn ngữ như thế, đương nhiên thể kích động được, trầm mặc gì. Mặc Thiên Trần nghĩ còn giận, nên gì nữa, trực tiếp ra khỏi cửa, làm. Hai người cứ như vậy lướt qua nhau, trong đôi mắt, là ngàn vạn nhu tình đều bị cất giấu. Mặc Thiên Trần bước nặng nề khổ sở, dù biết bận việc công ty đến mệt chết, nhưng biết mình gấp cái gì, điều làm đúng là yên lặng chờ về, yên lặng chung đụng với . Mặc dù hình ảnh và Nghiêm Tiểu Huệ cùng thảo luận vẫn đọng lại trong đầu , nhưng luôn tự với mình, đó chẳng qua chỉ là công . đến cạnh xe, chợt nhớ có văn kiện quên mang theo, lại trở về phòng ngủ, vừa mở cửa liền thấy Cúc Như Khanh nằm sofa, nhắm mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, đến bàn cầm văn kiện chuẩn bị rời , nhìn lại thấy tay còn kẹp điếu thuốc lá, mà khói đốt gần hết điếu, đốt tới tay , cũng có phản ứng gì. Mặc Thiên Trần bước tới, lấy tàn thuốc từ tay , dập tắt, lúc xoay người , thấy vẫn nhúc nhích, cứ như là ngủ rất ngon, lại xoay người vào phòng tắm, lấy khăn bông thường dùng, thấm ướt nước ấm, ra ngoài lau mặt cho , rồi lau tay, lúc chuẩn bị đứng dậy, bị cánh tay nắm giữ lại. Mặc Thiên Trần ngẩn ra, ngỡ tỉnh, lại thấy hai mắt vẫn nhắm chặt, có dấu hiệu nào là tỉnh, nhìn cổ tay mình bị nắm chặt, từ từ ngồi lên sofa, nghe tiếng đều đều hít thở, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của . biết mình ngồi bao lâu, cũng biết mình trễ giờ làm, chỉ biết trong buổi sáng yên tĩnh này, ngồi bên cạnh , nhìn ngủ, dường như chỉ có thời điểm này, khi biết, mới dám nhìn thẳng vào . Buổi tối có nhà, quá nhớ, nên chất lượng giấc ngủ cũng tốt, lúc này, dựa vào bên cạnh, nhìn nhìn , cũng dần dần buồn ngủ, nên cũng tựa vào sofa, cả người, chầm chậm trượt lên người . Hồi sau, Cúc Như Khanh mở mắt, thấy nằm trong ngực mình ngủ, ngưng mắt nhìn hồi, rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại, sofa mặc dù rất , hai người ngủ cùng, vô cùng chật, chật đến mức nửa người Mặc Thiên Trần là nằm ngực , nhưng loại cảm giác rất lâu gần nhau này, khiến người ta dễ chịu. Mặc Thiên Trần tỉnh trước, lật người, phát mình ngủ ngực Cúc Như Khanh, lập tức ngồi dậy, sao lại ngủ ở đây? Vội vội vàng vàng đứng dậy, lấy chăn mỏng giường, trùm lên người , rồi chạy nhanh tới công ty. Mặc Thiên Trần chạy mạch tới Mặc Thị, Triển Thanh Thanh : “Đại tiểu thư của tôi ơi, có phải tối qua với Cúc tiên sinh triền miên nghỉ, nên sáng nay ngủ quên , Đổng tiểu thư vẫn còn chờ trong phòng làm việc đấy!” “Á xin lỗi, chị quên hôm nay có hẹn chị Đổng tới công ty…” Mặc Thiên Trần vỗ đầu, sáng nay Cúc Như Khanh về nhà, tâm tư đều để người , liền quên chuyện của Đổng Nật, “Thanh Thanh, nhanh, bưng hai ly café vào.” “Đổng tiểu thư uống nước chanh rồi, ấy khá thích nước chanh, em lấy cho chị ly khác.” Triển Thanh Thanh đáp. Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Cho chị nước chanh.” “Á…” Mặc Thiên Trần vào phòng làm việc, Triển Thanh Thanh mới tỉnh ngộ, vợ chồng nhà này gây gổ cũng có ý ghê! Lúc giận uống café, hết giận uống nước chanh, khổ cho café và nước chanh rồi. Mặc Thiên Trần vừa vào phòng xin lỗi, “Chị Đổng, xin lỗi, em có chút chuyện, để chị phải chờ, xin lỗi…” Đổng Nật nhìn , “ sao, chị cũng vừa tới, uống nước chanh của Triển tiểu thư! nhàng khoan khoái, ngon miệng.” “Nếu chị thích, vậy phải tới đây nhiều lần rồi.” Mặc Thiên Trần đặt túi xuống, lấy sản phẩm triển lãm lần trước của công ty, đưa cho Đổng Nật xem. Đổng Nật xem xong gật đầu, “Chúc mừng Thiên Trần, chị xem báo cáo điều tra thị trường, đối với sản phẩm của Mặc Thị, khách hàng rất thích, bây giờ em mở rộng sản xuất, chiếm nhiều thị phần hơn, có rất nhiều đơn đặt hàng đây.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Cũng phải công của mình em, tất cả nhân viên đều rất cố gắng, còn…” Mặc Thiên Trần dừng chút, “Còn có Như Khanh giúp em, em mới có thể khiến công ty lên như vậy.” “Đúng vậy! Chị vẫn muốn cảm tạ Cúc tiên sinh cứu chị!” Đổng Nật cũng cười cười. “Được, chị Đổng, chút chuyện này đừng để trong lòng.” Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ đeo tay, “Tới giờ cơm trưa rồi, chúng ta ăn ! Sau đó hàn huyên về thị trường chút, thế nào?” Đổng Nật gật đầu, hai người cơm nước xong xuôi, lúc qua đại sảnh, thấy báo đăng Nhâm Thần Phong sắp có buổi biểu diễn, Đổng Nật ngừng lại, “Thiên Trần, chị muốn mời hai vợ chồng em nghe biểu diễn piano, có được ?”
Chương 288: Ngược : Ai trốn tránh Edit & Beta: N.P Mặc Thiên Trần suýt bị Đổng Nật hù chết, làm gì dám với Cúc Như Khanh chuyện này, nếu bảo nghe Nhâm Thần Phong biểu diễn, đảm bảo Cúc Như Khanh vừa nghe tới ba chữ “Nhâm Thần Phong”, liền thực nở mũi trừng mắt. “Chị Đổng, cần đâu, Như Khanh ấy thích nhạc lắm.” Mặc Thiên Trần xác nhận chưa thấy thích ai trong lĩnh vực nhạc bao giờ, nên vậy chắc tính là xạo đâu. “Xin lỗi!” Đổng Nật đáp, “Chị biết Cúc tiên sinh thích.” Mặc Thiên Trần nhún vai, kỳ thực cũng biết Cúc Như Khanh trừ công việc ra còn thích những thứ gì nữa, có phải hơi mất tư cách quá . thấy Đổng Nật nhìn chằm chằm poster của Nhâm Thần Phong, liền hỏi: “Chị Đổng, chị thích nhạc của Nhâm Thần Phong sao?” “Đúng vậy! Chị vẫn luôn thích.” Đổng Nật đến đây, biểu bỗng dưng như nữ sinh ngượng ngùng, “Là thần tượng Vương tử u buồn của chị.” Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Đúng đúng! Thần Phong rất tuyệt!” “Em quen cậu ấy?” Đổng Nật nắm tay . “Phải!” Mặc Thiên Trần nháy mắt. Đổng Nật vui vẻ thôi, “Vậy tối nay chúng ta xem biểu diễn, lúc rảnh hẹn cậu ấy uống café, thế nào?” “À…” Mặc Thiên Trần lần này chỉ nháy mắt, mà còn tròn miệng, nghe biểu diễn với Đổng Nật sao, nhưng uống café, cái này tốt lắm à! “Đừng trước nữa, chúng ta mua vé, em mời cơm chị, chị mời em nghe nhạc.” Đổng Nật sảng khoái. Kết quả, lúc đến phòng vé, vé nghe buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong sớm hết, “Sao lại vậy?” Đổng Nật thất vọng. Mặc Thiên Trần thấy Đổng Nật thất vọng, liền lấy di động ra gọi cho Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em chúc buổi biểu diễn của thành công.” “Thiên Thiên, cảm ơn…” Nhâm Thần Phong lâu rồi nghe tin tức của , gần đây cũng bận rộn cho nghiệp nhạc, cuộc sống như con quay, ngừng chuyển động. “ ra, ngoài chuyện mong buổi biểu diễn của thành công, em còn chuyện khác muốn hỏi , có dư vé , em có người bạn là fan của , rất thích nghe nhạc của , nhưng mua được vé.” Mặc Thiên Trần trực tiếp thẳng. Nhâm Thần Phong nghe xong, “Thiên Thiên, em đừng cúp máy, đợi hỏi Dương Phàm…” Đổng Nật vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Mặc Thiên Trần, bên kia, Nhâm Thần Phong hỏi người đại diện của – Dương Phàm – xem có còn vé nào , lát sau, đáp: “Thiên Thiên, vẫn còn hai vé.” “Cảm ơn cảm ơn , lát nữa em bảo Thanh Thanh đến chỗ lấy nhé. Thần Phong, bận, em làm phiền nữa.” Mặc Thiên Trần cúp máy, nhảy dựng lên, “Chị Đổng, vẫn còn hai vé.” “ rất cảm ơn em!” Đổng Nật lập tức ôm lấy Mặc Thiên Trần, “Tối nay chúng ta nghe, được ?” “Được!” Mặc Thiên Trần cười. Tan việc, Triển Thanh Thanh đến chỗ Nhâm Thần Phong lấy vé, trở về, “Đại tiểu thư, em về rồi!” Mặc Thiên Trần nhìn , Triển Thanh Thanh lập tức , “Đại tiểu thư, có phải chị thấy em đen , có phải nên thưởng cho em hộp kem dưỡng SK-II?” “Vòi quà nhanh lắm!” Mặc Thiên Trần nhịn được cười. “Em lời lòng mà, đại tiểu thư, chị tin, dùng tay sờ thử , mặt trời mùa hè chói chang lắm, tia tử ngoại rất lợi hại, làn da của em bị thương đâu!” Triển Thanh Thanh xà tới. Mặc Thiên Trần sờ soạng lúc rồi cười, “Chỗ nào, Trần Ích thích da rám nắng em xem như là đầu kỳ sở hảo rồi!” “Quả là ở chung với Cúc tiên sinh lâu ngày, càng ngày càng gian trá!” Triển Thanh Thanh bĩu môi. Vừa nghe nhắc tới Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần giơ vé tay ra, “Em có thích nhạc của Thần Phong ?” “Đương nhiên thích, vương tử u buồn mà!” Triển Thanh Thanh ồn ào, “Chị căn bản biết, vé xem Nhâm tiên sinh biểu diễn đắt lắm, quả chính là vé khó cầu đó!” “Nhưng mà em nghe hiểu được ?” Mặc Thiên Trần hé mắt. “Đương nhiên, đây là nhân sĩ cao quý được thích, em chỉ là người dân bình thường, có thể cảm thụ được khí cũng là tốt rồi.” Triển Thanh Thanh hai tay chống má biểu vẻ mặt mơ mộng. Mặc Thiên Trần đưa hai vé cho , “Tối nay thay chị nghe với chị Đổng .” “Cái gì?” Triển Thanh Thanh lập tức lui về sau mấy bước. Mặc Thiên Trần nhìn vé tay, tiếp: “Thứ nhất, em là trợ thủ của chị, tối nay chị rảnh, em đứng ra giải quyết giúp chị; thứ hai, vừa rồi em em thích nhạc của Thần Phong, chị thân là cấp nên hiểu lòng nhân viên, cho phép em nghe, còn nữa…” “Còn nữa? Còn điều thứ ba à?” Triển Thanh Thanh vội vàng cầm vé, “Sắp mở màn rồi, em đón Đổng tiểu thư.” Mặc Thiên Trần thấy vội vàng chuồn mất, quay sang giải quyết công việc, tranh thủ để về nhà sớm. Biệt thự Aegean Sea, sáu giờ tối, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du về tới nhà, thấy Cúc Như Khanh ở nhà, hai đứa bé vây quanh vui vẻ. “Sao mẹ vẫn chưa về?” Cúc Hoài Cẩn nhìn ra cửa, “Bình thường giờ này mẹ về rồi mà!” Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ sợ là biết hôm nay có nhà, nên muốn về sớm, cố ý trốn tránh đây mà! Quản gia Đào Trung Ngọc thấy hôm nay chỉ còn thiếu Mặc Thiên Trần, nên gọi cho Trần Tiêu, “Bây giờ cậu ở đâu rồi? Có biết vì sao thiếu phu nhân chưa về nhà ?” Trần Tiêu đáp: “ ở công ty Mặc Thị, tôi nghe thiếu phu nhân hẹn Đổng Nật nghe nhạc của Nhâm Thần Phong, biết có thể về nhà dùng cơm nữa.” “Được, tôi biết rồi.” Đào Trung Ngọc cúp máy, thấy Cúc Như Khanh tầm mắt sắc bén bắn qua đây, “Cúc tiên sinh…” Cúc Như Khanh mặc dù trực tiếp chuyện, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường hỏi bà tình hình thế nào, Đào Trung Ngọc đành , “Trần Tiêu , thiếu phu nhân còn ở công ty, tối nay biết có thể về nhà dùng cơm , ấy và Đổng Nật tiểu thư cùng nghe buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong.” Ba chữ “Nhâm Thần Phong” vừa ra, ánh mắt Cúc Như Khanh liền hóa đá, có phải lúc có nhà, đều mỗi ngày nghe nhạc của ? “ cần chờ, ăn cơm thôi.” ôm Cúc Hoài Cẩn ngồi vào bàn. “Vâng, Cúc tiên sinh.” Đào Trung Ngọc lập tức phân phó phòng bếp mang thức ăn lên. Mặc Thiên Trần dùng tốc độ nhanh nhất, giải quyết xong chuyện của công ty, nhìn lại sáu giờ rưỡi, lập tức chạy về nhà, lên xe, Trần Tiêu hỏi , “Thiếu phu nhân, chúng ta đâu?” “Về thẳng nhà.” Mặc Thiên Trần trả lời, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Đổng Nật, buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ, giờ chắc vào rạp, “Chị Đổng, tối nay em có việc thể với chị được, Thanh Thanh thay em với chị, hy vọng chị bỏ qua cho.”
Chương 289: Ngược : Rơi vào vòng ôm của Beta: N.P Đổng Nật mỉm cười trong điện thoại, “ sao đâu, lần sau cậu ấy cùng uống café là được rồi!” Mặc Thiên Trần cười khổ, nhìn bên ngoài, ai ai cũng về nhà, cũng vậy, cũng hy vọng có nhiều thời gian chăm sóc hai đứa bé, quan trọng nhất là hôm nay Cúc Như Khanh ở nhà. Mặc Thiên Trần về nhà, vào phòng ăn, ngửi thấy mùi thơm, “Thơm quá, Đào quản gia làm món gì cũng ngon…” Lời còn chưa hết, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du kêu lên, “Mẹ về rồi!” Mặc Thiên Trần nhìn hai đứa, cười, “Xin lỗi, hôm nay mẹ ở lại với bạn chút nên về trễ…” Sau đó nhìn sang Cúc Như Khanh, nhưng thèm nhìn . Quả nhiên, sau khi tỉnh dậy, tất cả nhu tình đều biến mất. Mặc Thiên Trần còn nhớ cảm giác sáng nay khi rúc vào ngực , cắn cắn môi, : “Em rửa tay xong liền vào bàn.” Chờ Mặc Thiên Trần rửa tay xong ra ăn, Cúc Hoài Cẩn để dành vị trí đặc biệt cho Mặc Thiên Trần, dĩ nhiên, vị trí đó ở bên trái Cúc Như Khanh. “Mẹ, mau ngồi xuống ăn cơm.” Cúc Hoài Cẩn kéo vào chỗ. “Được, cùng ăn thôi.” Mặc Thiên Trần ngồi vào, nhìn thấy đồ ăn phong phú, còn có khuôn mặt tươi cười ngây thơ của hai đứa trẻ, lên tiếng trước, “Như Khanh, hôm nay nghỉ ngơi khỏe chưa?” Cúc Như Khanh gật đầu, tỏ vẻ rất tốt. biết tại sao lại về nhà, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là bảy giờ, nhạc hội vừa mở màn, phải nên ở chỗ Nhâm Thần Phong? Mặc Thiên Trần thấy nhìn đồng hồ, cũng đoán được suy nghĩ của , giọng , “Thanh Thanh thay em với chị Đổng rồi, hôm nay ở nhà, em muốn về sớm…” “Ăn cơm!” Cúc Như Khanh trầm giọng. “Được!” Mặc Thiên Trần hơi thở phào nhõm, đây là câu duy nhất với , cũng chỉ có hai chữ. Lâu rồi cả nhà cùng ăn cơm, hai đứa trẻ rất phấn khởi, Mặc Thiên Trần thấy bọn trẻ vui vẻ như vậy, liền hiểu được tầm quan trọng của gia đình đối với trẻ con, lúc trước có phải quá tùy hứng rồi , hề bận tâm gì đến việc chăm lo gia đình hoàn chỉnh của hai đứa trẻ, ngược lại còn muốn gia đình tan vỡ, khỏi cảm thấy xấu hổ. Gia đình tan vỡ, tội nhất vẫn là những đứa trẻ, gia đình hoàn chỉnh là hết sức quan trọng đối với phát triển khỏe mạnh của chúng. Mặc Thiên Trần quyết định, tạm thời quên hết mọi chuyện trước kia , ít nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mong đợi đầy thơ ngây của bọn trẻ, có thể quên mọi khổ sở chung xót trong lòng. Vì Mặc Thiên Trần về nhà, bữa cơm gia đình xem như xong. Thông thường, giờ này là Mặc Thiên Trần giúp bọn trẻ đọc sách, nhưng tối nay, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đều , “Mẹ, bọn con tự ôn tập được, mẹ và ba đừng lo.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Được, chúng ta lên lầu .” Cúc Hoài Cẩn cầm tay Cúc Như Khanh, “Ba, chúng ta !” Hai đứa bé lên lầu ba, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần về phòng ngủ, Cúc Như Khanh ngồi sofa, gì; Mặc Thiên Trần cũng biết nên gì. Vì thế, trầm mặc vẫn hoàn trầm mặc. Tình cảm hai người chỉ thụt lùi bình thường, mà ngay cả chức năng ngôn ngữ cũng thụt lùi đến biết gì. Mặc Thiên Trần lấy tập thơ Mộ Dung ra, đọc lúc, nhưng lại đọc được trong đó viết gì. Chỉ là công dám mở lời. Cúc Như Khanh mặc dù trong lòng bực bội, nhưng giọng khá bình tĩnh, “Trần…” “Ừ…” ngẩng đầu nhìn , đôi mắt nhàn nhạt hơi nước. “Có phải quen việc về nhà?” nhìn chằm chằm. “A…” Mặc Thiên Trần tất nhiên nghĩ đến câu hỏi này của , “Sao lại hỏi vậy?” “ có nhà, em tự do hơn, cũng cần ngó trước nhìn sau, phải sao?” Lời của Cúc Như Khanh đầy ý. Ánh mắt Mặc Thiên Trần khẽ nhìn xuống, “Dù có nhà, em hiểu, là người của nghiệp, rất xin lỗi, em giúp được gì, em nghĩ là nếu mình yên tĩnh chút, để yên cho tăng ca, vậy là được rồi. Còn về tự do như , ý là buổi biểu diễn của Thần Phong, lý do hôm nay em , là vì ở nhà…” “ phải vì phá tan buổi biểu diễn của ?” Cúc Như Khanh lạnh lùng hỏi. Mặc Thiên Trần ngẩn ra, “Em nghĩ vậy, em muốn về nhà ăn tối với và con thôi, em cảm thấy chuyện này quan trọng hơn tất cả những chuyện khác. “ là em nghĩ vậy?” nhìn chằm chằm. “Vâng!” chân thành đáp. Cúc Như Khanh chẳng biết tại sao, nghe vậy rồi nhưng trong lòng vẫn có chút thoải mái, hừ tiếng, rồi nghiêng đầu. “Sao vậy? thoải mái chỗ nào?” có đề tài để , Mặc Thiên Trần liền hỏi nhiều hơn. “ ở bên ngoài mấy ngày, em cũng hỏi đến .” khó chịu. Mặc Thiên Trần giọng : “Em biết mấy ngày đó ở công ty đều rất vất vả.” “Bốn ngày liền về nhà, em cho là về luôn, hoặc là tìm người phụ nữ khác sao?” Cúc Như Khanh khỏi cau mày. Mặc Thiên Trần than tiếng, “Em nghĩ vậy, em biết trở về, hơn nữa xét theo tính cách của , chắc bỏ bê công việc mà lêu lổng đâu.” “Xem ra em còn rất tỉnh táo.” Chân mày Cúc Như Khanh mặc dù giãn ra, nhưng trong lòng vẫn có chút chưa thoải mái. “Đây là em rất tin tưởng .” Mặc Thiên Trần khép sách lại, chứ cho là nghĩ với Nhâm Thần Phong có gì đó, nhưng vẫn tin , vì tình cảm phiền muộn hay công việc mệt mỏi mà lêu lổng với người khác. Cúc Như Khanh hừ tiếng. vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, Mặc Thiên Trần vốn dĩ ngồi cách rất xa, cái vỗ này của , hiểu là muốn sang ngồi cùng, có chút chần chừ, nghe châm chọc, “Nếu em cứ khăng khăng tin tưởng sao dám lại đây ngồi?” Mặc Thiên Trần thấy tâm tình tối nay cực kì khó chịu, vì buổi biểu diễn của Nhâm Thần Phong? ôm cuốn sách, nâng bước đến, còn chưa kịp ngồi xuống rơi vào ngực , cả người tự chủ được run lên, cũng cảm thấy bá đạo của vây quanh khiến thở nổi. Mặc dù lúc sáng, gần gũi như vậy, nhưng lúc đó ngủ, còn lúc này tỉnh, hơn nữa còn tức giận, Mặc Thiên Trần dù có hơi sợ, nhưng vẫn tựa vào ngực .
Chương 290: Ngược : quan tâm sao Beta: N.P “Tối nay em dám đến buổi biểu diễn của , cho nổ bom chỗ đó.” Cúc Như Khanh trầm giọng bên tai . Tâm tư Mặc Thiên Trần liền thắt lại, sói mãi mãi là sói, làm sao hy vọng có thể biến thành loài động vật khác chứ. Cúc Như Khanh chính là như vậy, chỉ cần thích thứ gì phá hủy nó, chỉ cần thích liền nhất định phải giành được, thế giới đối với mà , là nghĩ gì có đó, cần chính là lấy. “Em có nghe hả?” Cúc Như Khanh thấy có lấy nửa điểm phản ứng, xoay đầu đến trước mặt . “Có.” Mặc Thiên Trần giọng đáp. Cúc Như Khanh thấy có tâm , thường ngày nhất định phản bác , cũng giận dữ mắng mỏ, còn bây giờ… Mặc Thiên Trần hiểu ý , nhìn , “Em hy vọng mình ngoan chút, để yên cho làm việc, em yên tĩnh ngồi chờ.” Nếu lúc trước phát tiết, khóc lớn, náo loạn, tranh cãi ầm ĩ tại, lại yên tĩnh, bộ dạng như chẳng có tâm gì, ra lại khiến Cúc Như Khanh có cách nào. càng giận, lại càng tìm được chuyện để cả hai cùng , còn Mặc Thiên Trần cũng vì giận mà trở nên nhạy cảm, gì, cũng làm gì. Cúc Như Khanh buông tay ôm ra, “ bảo em làm gì, em chỉ cần làm theo là được.” “Vâng.” Mặc Thiên Trần trợn mắt. Cúc Như Khanh đứng lên, bước tới phòng tắm, “Cởi quần áo!” Sắc mặt liền tái nhợt, giữa và , giờ chỉ còn chuyện này thôi sao? Hay là, thứ muốn, chính là bộ dạng lúc có mảnh vải sao? đứng yên tại chỗ lúc lâu, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hôm nay chọc giận chỗ nào chứ? câu nào, rất trầm mặc, tại sao vừa ra, lại là lời bức bách ? còn náo loạn, còn hỏi linh tinh, cũng còn đấu với nữa, còn phải làm thế nào? Cuối cùng, Mặc Thiên Trần cởi quần áo người, nằm lên chiếc giường lớn, che người bằng chiếc chăn trắng, giống như đêm đầu tiên, giống như lúc mười tám, nằm chờ đến. Chỉ khác điều, khi đó mắt bị che bằng lớp vải đen, còn bây giờ, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cảm thụ lại cảm giác đó lần nữa, khiến ấn tượng về cái đêm đó ra càng sâu sắc. Cúc Như Khanh vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, cũng biết tại sao khi nhìn dáng vẻ muốn gì được đó của , trong lòng lại tràn đầy giận dữ, cuối cùng, lại cởi quần áo. Chỉ là câu lẫy, vừa nghĩ tới lại càng tức, ảo não. Nhưng lời ra miệng, hại người lại thành hại mình, có lẽ lúc này vì mấy lời này của mà thương tâm, khóc lóc, ràng là bản thân khống chế được tâm tình của mình. Để nước lạnh giúp bản thân tỉnh táo xong, Cúc Như Khanh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy giường lớn có bé , tóc đen xõa lên gối, giống như mấy sợi tảo biển màu đen quấn lượn quanh màu trắng của tấm chăn trùm lên người . bước tới, đứng bên giường, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của nhìn trần nhà, than , lật chăn ra, trong mắt lên thân thể phụ nữ trần trụi, trơn bóng, xinh đẹp. “Trần…” Cúc Như Khanh cắn răng kêu lên. cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhìn thấy dáng vẻ đó của , tất nhiên có phản ứng, cũng nhịn được nhiệt huyết dâng cao. Mặc Thiên Trần quay lại nhìn , mà nhàng câu. “Em chuẩn bị tốt rồi!” . Ánh mắt Mặc Thiên Trần giờ như sương mù, nếu chạy thoát được số mệnh, nếu chỉ có thể hoan ái dưới thân , nếu từ đầu đến cuối chỉ là , muốn làm gì, đều làm theo, như vậy, giận nữa. Nhưng câu này của , lại làm tan biến tất cả nhiệt huyết của , giáng cho đòn cảnh cáo, bỏ lại tấm chăn trong tay, sao lại nhìn ra, tình huống này giống như đêm giao dịch đó của hai người, cũng nằm giường chờ đến như vậy. Lúc này, loại chờ đợi đó, khiến cho Cúc Như Khanh có cảm giác gì, muốn , nhưng phải bây giờ. Cúc Như Khanh cũng biết phải gì, dù có , cũng thể phá vỡ lớp băng giữa hai người, dù có làm gì, cũng thu hẹp được khoảng cách đó. Vì vậy, cái gì cũng , cái gì cũng làm, trầm mặc tiếp tục trầm mặc, băng đá tiếp tục đóng, khoảng cách tiếp tục khoảng cách, khiến hai người càng lúc càng xa nhau như vậy? Đây phải cuộc sống mà muốn! Nhưng tại lại biết phải làm gì để thay đổi nó. Cho dù thần thông quảng đại, lật tay làm mây, trở tay làm mưa, cũng thể làm gì để thay đổi tình cảm này. Cúc Như Khanh hồi lâu sau vung tay, lấy mền bao thân thể lại, đỡ ngồi dậy, giọng khàn khàn, “ tắm .” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, nhìn, “ phải muốn em sao?” Câu này khiến Cúc Như Khanh kinh ngạc, ngẩn ra, nhưng cố tránh , “ còn có số việc cần giải quyết, tối nay em ngủ sớm .” xong xoay người, thay quần áo rồi ra ngoài. Mặc Thiên Trần từ từ khuỵu xuống, ngồi vô hồn trong phòng, căn phòng còn lưu lại câu bi thương khi nãy. cứ ngồi như vậy, chờ trời sáng. Cúc Như Khanh rời khỏi phòng, lái xe, vòng vòng lại trong thành phố, mục đích. Công ty Mặc Thị. Mặc Thiên Trần trở lại công ty, dường như chỉ có ở đây mới giúp khá hơn chút, bận rộn, còn bao nhiêu rảnh rỗi, ở đây lại có người em tốt Triển Thanh Thanh ngừng tra hỏi. Trong nhà giờ ngoại trừ tiếng cười của hai đứa trẻ, chỉ còn lại khoảng cách sao lấp đầy của và Cúc Như Khanh, nó khiến cuộc sống của càng lúc càng khó thở, nghĩ, Cúc Như Khanh cũng giống vậy. thỉnh thoảng trở nên bá đạo, thỉnh thoảng lại chạy trốn như bất đắc dĩ, chắc là cũng cảm thấy thở được ở căn nhà đó rồi. Tại sao lại như vậy? Mặc Thiên Trần đỏ mắt tự hỏi. Có ai cho biết tại sao lại vậy? Tình cảm ngừng bị “ác hóa”, trong lòng hai người đều như có vi khuẩn, càng lúc càng sinh sôi, cuối cùng tìm được vacine để kháng cự, bị tiêu diệt đến tận gốc. Triển Thanh Thanh gõ cửa vào, mặt mày hớn hở lên tiếng, “Buổi biểu diễn tối qua tuyệt vời! Đại tiểu thư, chị biết đâu, vương tử u buồn khiến mọi người phải rời chỗ ngồi, đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay rất to, rất lâu…” “Giờ em ngồi đây diễn giảng sao?” Mặc Thiên Trần thấy ngừng nghỉ, nhịn được lắc đầu, bây giờ đối với có cái gì đáng hứng thú cả.