Chương 291: Ngược : thể rời bỏ Beta: N.P giờ trong đầu Mặc Thiên Trần chỉ có Cúc Như Khanh, giận, buồn, vui, tức… bóng dáng luôn theo , chịu tách rời, vừa vào lòng liền chịu ra nữa. Mặc Thiên Trần giờ có tâm tình nghe người khác , cũng có hứng thú nghe chuyện của người khác, mặc dù người đó, từng thương, cũng từng đau khổ tuyệt vọng, nhưng dù sao nữa, người đó cũng từng bước vào định mệnh của , chưa từng rời bỏ… Mặc Thiên Trần nghĩ nghĩ lại, lại rơi nước mắt, dọa Triển Thanh Thanh múa tay múa chân sợ hãi, nhìn Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, có chuyện gì thương tâm sao?” Mặc Thiên Trần nằm xuống bàn khóc, để ý đến Triển Thanh Thanh, lần này chỉ đau tim, mà còn đau gan, đau phổi, ruột gan như đứt thành từng khúc! Triển Thanh Thanh nhìn , “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, chị đừng vậy, chị chuyện là em luống cuống đó! Chị gì , em làm quân sư cho chị, nghĩ kế giùm chị, có gì nan giải cứ ra, chúng ta cùng giải quyết!” Mặc Thiên Trần khóc lớn hồi, phát tiết hồi, cuối cùng dừng tiếng khóc, chậm rãi ngẩng đầu, “Chị chỉ muốn khóc thôi, khóc xong sao rồi!” “Nhất định chị có chuyện!” Triển Thanh Thanh than, “Gặp Cúc tiên sinh ở ngoài sao?” “Có gặp Trần Ích ở ngoài!” Mặc Thiên Trần lườm . “Vậy sao chị khóc?” Triển Thanh Thanh gãi đầu, “Phải có lý do chứ!” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Chị rồi, em cũng giúp được đâu, coi như có gì ! Nhớ ngày nào cũng lấy báo đến đây, có tin gì quan trọng phải kịp thời báo cho chị.” “Lại bắt đầu quan tâm tin tức rồi à?” Triển Thanh Thanh đoán được mấy phần, “Là quan tâm Cúc tiên sinh đúng ? Chị có ra, em cũng cười đâu!” “ giờ Phí Cường Liệt và Như Khanh đấu nhau chưa ngả ngũ. Chu Tiểu Kiều gần đây thấy xuất , Cúc đại lão gia và tam lão gia cũng có động tĩnh gì, loại tình huống quá mức yên bình này, chắc chắn là sắp có sóng gió. Quan trọng là, gần đây Như Khanh tâm trạng tốt khiến chị rất lo, căn bản lại biết làm gì để giúp ấy.” Mặc Thiên Trần càng càng điềm tĩnh. Triển Thanh Thanh cũng hiểu việc nghiêm trọng ra sao, nghiêm mặt đáp, “Đại tiểu thư yên tâm! Em luôn chú ý, có tin gì lập tức , chị đừng quá lo lắng. Cúc tiên sinh là người thế nào chứ, nhất định có cách giải quyết mấy người kia.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Cho dù ấy mạnh cỡ nào, chị vẫn rất lo. Nhưng mà…” Chính lại dám cho biết. Công ty Cúc Thị. Sắc mặt Cúc Như Khanh so với lúc đến nhà máy còn nghiêm trọng hơn, Khang Hạo nhắm mắt cầm văn kiện đưa tới cho , đúng lúc thấy nữ thư ký bị mắng đến vừa khóc vừa chạy ra. “Lập tức đuổi việc ta cho tôi!” Cúc Như Khanh lớn tiếng. “Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo thầm kêu trong lòng, đạt văn kiện lên bàn làm việc của , “Đây là ý kiến gần đây của cổ đông với tiên sinh.” Cúc Như Khanh thèm nhìn tới, trực tiếp ném vào thùng rác, “Có chuyện gì !” Khang Hạo cắn răng , “ ra thiếu phu nhân…” “An toàn của Trần Tiêu báo cáo với tôi, mấy chuyện khác cần cậu tới, cậu là phụ tá của tôi, phải hộ vệ của ấy.” Cúc Như Khanh cắt lời . Khang Hạo đành nuốt hết mấy lời định vào bụng, lần này điên cuồng quá. Càng lúc càng cháy lớn rồi. “Vâng, tiên sinh!” Khang Hạo ra ngoài, đến cửa lại quay lại, “Chiều nay có đại hội cổ đông.” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, tiếp tục vùi mình trong đống văn kiện. Phòng họp. Cúc Như Khanh đến, mọi người cũng có mặt đông đủ, Khang Hạo ngồi vị trí đầu tiên bên trái vội vàng , “Bắt đầu họp!” Đại hội cổ đông lần này do toàn thể cổ đông cầu triệu tập, Cúc Như Khanh ngồi xuống, lời nào. cổ đông lên tiếng, “Khang Hạo, có đem ý kiến của chúng tôi trình lên tổng tài chưa?” Khang Hạo thấy người đầu tiên châm lửa, đáp, “Tôi vội quá, quên mất…” “Bị tôi ném vào thùng rác rồi, bây giờ muốn gì .” Cúc Như Khanh trực tiếp . “Cái gì?” Cổ đông thiếu chút nữa lật bàn, ngờ Cúc Như Khanh lại coi rẻ ý kiến của họ như vậy. Cúc Như Khanh cặp mắt sắc bén nhìn bọn họ, “Nếu có gì tan họp.” Đây chính là chọc mấy cổ đông này tức chết, bọn họ liền hết ra. “Tổng tài, cậu khống chế quyền lực ở Phí Thị, trước đó sao hỏi ý kiến chúng tôi?” “ tại Phí Thị ở trạng thái nửa tê liệt, có thể kinh doanh tiếp còn biết chứ đừng là…” “Cậu như vậy căn bản là trả thù cá nhân, có chỗ nào là tranh đoạt lợi ích cho công ty chứ…” “Còn nữa, nghe cậu đầu tư cho Mặc Thị, còn mang toàn bộ cổ phần đầu tư dưới danh nghĩa Mặc Thiên Trần…” “Trừ khi Mặc Thị là công ty con của Cúc Thị, nếu tại sao chúng ta phải đầu tư cho nó…” “Đây phải là cậu công tư bất phân, lấy việc công trả thù riêng sao? Cậu định gì với chúng tôi đây…” “ đúng ra…” “Còn nữa…” Ai nấy đều bảy miệng tám lưỡi, mỗi cổ đông vấn đề, người khác bổ sung hoặc tiếp tục để gia tăng tội của Cúc Như Khanh. đợi đến khi ai gì nữa mới lên tiếng, “ xong hết chưa?” ai lên tiếng, tất cả đều đợi lời giải thích của . Cúc Như Khanh nhìn mọi người lượt, lạnh lùng : “Đầu tiên, tôi là đại cổ đông Cúc Thị, là người có quyền quyết định cao nhất, cũng là người giữ chức tổng tài, đầu tư đúng đắn cho công ty, nắm giữ quyết định quan trọng nhất là tôi, vì thế, tôi đầu tư cho Phí Thị, là suy tính từ lợi ích của công, giờ mới ở thời kỳ đầu chưa có kết quả, vội phản bác tôi là còn quá sớm, chỉ cần đợi đến cuối năm, thấy phần lợi nhuận trong báo cáo tổng kết biết.” đến đây ngừng lại chút, “Thứ hai, tôi quản lý Mặc Thị là được đồng ý của Mặc Thiên Trần, liên quan đến các vị, tôi đầu tư chút tiền cho ấy mở rộng sản xuất, dính líu gì đến tài vụ công ty, nếu các vị cố gắng chụp mũ tôi lấy việc công giải quyết chuyện riêng, tôi cảnh cáo các vị, đừng phỉ báng tôi, nếu tôi y theo trình tự pháp luật chứng minh cho các vị thấy.”
Chương 292: Ngược : Tim của đau Beta: N.P Cúc Như Khanh năng khí phách, dù là đối nội hay đối ngoại, tác phong đều uy nghiêm, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc khiến dao động, cũng đừng mơ thâu tóm được ý tưởng, quyền lực trong tay , bất kể là ai muốn cướp đều phải xem có bản lĩnh . Cứ cho là có mấy ngày qua bên Mặc Thị, giúp Mặc Thị thuận buồm xuôi gió, nhưng tới giờ cái muốn phải là danh tiếng hay lời cảm ơn của , chỉ là nghĩ sao làm vậy thôi, “Tôi xong rồi, mấy vị còn ý kiến gì ?” Cúc Như Khanh nhìn bọn họ, “ còn ý kiến tan họp.” xong liền ra ngoài, Khang Hạo cũng đứng lên, “Các vị, tan họp!” Mắt thấy giờ tan việc đến, Khang Hạo biết thời điểm “thi hành án” lại đến, nhắm mắt, đợi chờ. Vừa tan việc, Khang Hạo chạy ra ngoài đầu tiên. “Khang Hạo!” Cúc Như Khanh gọi lại. Khang Hạo rên lên, tối nay định làm gì đây? “Gọi Trần Ích cùng uống rượu!” Cúc Như Khanh ra khỏi phòng làm việc. Khang Hạo lập tức bị hóa đá, trơ mắt nhìn Cúc Như Khanh qua người, bước phía trước , mới hồi phục tinh thần, lập tức gọi Trần Ích, “Tiên sinh mời uống rượu, tới ngay , chỗ cũ.” Trần Ích lập tức chạy tới quán rượu, ba người đàn ông cùng uống rượu. Ba người đàn ông tuấn mỹ hơn người ngồi trong đại sảnh, thu hút ít mỹ nhân tới gần. Cúc Như Khanh tôn quý hơn người, Trần Ích lãnh khốc như băng, Khang Hạo lại nhu tình nhàng, mấy người phụ nữ đều đến vây quanh bọn họ. Cúc Như Khanh nhịn được nhíu nhíu mày, Trần Ích lập tức đuổi bọn họ , Khang Hạo chỉ đành nâng ly uống rượu. ______________ Aegean Sea. Mặc Thiên Trần vừa về tới nhà, quả nhiên thấy Cúc Như Khanh, thất vọng thở dài, sau đó liền phát Cúc Cầm Du buồn buồn vui. “Cầm Du, sao vậy?” ngồi bên cạnh cậu. “Hôm nay có chuyện gì ở trường sao?” Cúc Cầm Du lắc lắc đầu, có tinh thần trả lời . Mặc Thiên Trần nghĩ Cúc Như Khanh về nhà nên cậu nhóc vui, cầm tay cậu lúc lâu, lại phát tay đứa bé hơi nóng, khẽ vỗ trán liền phát đứa bé sốt. “Cầm Du, con khỏe chỗ nào?” nóng nảy nhìn cậu. “ mẹ nghe , mẹ lập tức đưa con đến bệnh viện.” “Mẹ, con thấy choáng váng, người thăng bằng được, nên muốn chuyện, cũng muốn làm bài tập.” Cúc Cầm Du nhìn vô hồn. “Có thể con bị cảm rồi.” Mặc Thiên Trần lập tức lấy di động, gọi cho Cúc Như Khanh. Cúc Hoài Cẩn tới chọc chọc em trai, “ phải đâu! Em ấy nhất định là muốn làm bài tập, giả vờ bệnh.” “ bậy!” Mặc Thiên Trần quở , vừa chuẩn bị gọi liền ngừng lại, bây giờ Cúc Như Khanh ở công ty cũng về kịp, tự đưa Cúc Cầm Du là được. Mặc Thiên Trần ôm lấy cậu bé, với Cúc Hoài Cẩn, “Con ngoan ngoãn ở nhà làm cho xong bài tập, ngủ nhớ cẩn thận, Cầm Du có thể phải hết đêm mới về.” “Con biết rồi mẹ, con ngoan ngoãn ngủ.” Cúc Hoài Cẩn cong miệng. Mặc Thiên Trần ôm lấy đứa bé, Trần Tiêu lái xe, lập tức đến khoa cấp cứu bệnh viện, bác sĩ sau khi đo thân nhiệt liền tiến hành truyền nước biển, Mặc Thiên Trần ở bên cạnh chăm sóc Cúc Cầm Du. Đợi đến lúc Cúc Cầm Du truyền dịch xong là hơn mười hai giờ khuya, Mặc Thiên Trần sờ sờ đầu cậu, hạ sốt, đứa bé cũng mơ màng ngủ thiếp , ôm cậu nhóc trở về nhà. Thím Lục vẫn chờ Cúc Cầm Du về, cùng Mặc Thiên Trần lấy nước nóng lau sạch người Cúc Cầm Du, sau đó chăm cho đứa bé ngủ. “Thiếu phu nhân, bận cả tối rồi, mau về phòng ngủ ! Để tôi chăm sóc tiểu thiếu gia được rồi, ngày mai còn phải làm.” Thím Lục vội . Mặc Thiên Trần nhìn đồng hồ tay, hơn giờ, buồn ngủ chút nào, hơn nữa, Cúc Như Khanh còn chưa về, ngủ được. “Thím Lục, để tôi chăm Cầm Du ngủ, thím xem tinh thần tôi còn tốt, buồn ngủ. Thím Lục, thím ngủ trước , mai còn cần theo dõi bệnh tình Cầm Du.” “Thiếu phu nhân, thể ngủ.” Thím Lục cảm thấy khó khăn. Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Tôi à, nhìn đứa trẻ, liền thấy buồn ngủ, dù gì ngày mai công ty cũng có chuyện gì quan trọng, hôm nay tôi đến công ty cũng có vấn đề gì.” Trong lòng Mặc Thiên Trần, chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của con. “Thiếu phu nhân, vậy tôi ngủ lát, rồi sớm trở lại chăm sóc tiểu thiếu gia.” Thím Lục đành . Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mau .” Sau khi thím Lục , Mặc Thiên Trần đưa tay xem nhiệt độ trán Cúc Cầm Du, thấy cậu có dấu hiệu sốt lại, khẽ yên lòng, ngồi bên cạnh, đắp cho cậu tấm chăn mỏng. Được lát, thím Lục lại tới, “Thiếu phu nhân, xong rồi…” “Suỵt!” Mặc Thiên Trần giọng, “Chuyện gì mà vội vã vậy?” “Cúc tiên sinh uống say, Trần Ích và Khang Hạo đỡ tiên sinh về phòng, nhanh đến chăm sóc Cúc tiên sinh ! Tiểu thiếu gia cứ giao cho tôi.” Thím Lục vội giọng. Mặc Thiên Trần nghe xong liền đáp, “Được, Cầm Du có biến đổi gì, lập tức cho tôi biết, tôi trước.” xong liền xuống khỏi lầu ba, về lại phòng ngủ. Trần Ích và Khang Hạo vẫn chưa rời , “Như Khanh thế nào rồi?” Khang Hạo chỉ chỉ lên ghế sofa, Cúc Như Khanh vẫn ngủ sofa. “Giúp tôi đỡ Như Khanh lên giường!” Mặc Thiên Trần thấy sofa hơi , làm sao ngủ ngon được. Trần Ích và Khang Hạo đỡ Cúc Như Khanh lên giường, Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Cảm ơn các , còn lại cứ để tôi, các cũng sớm nghỉ ngơi .” “Thiếu phu nhân, chúng tôi về.” Khang Hạo và Trần Ích ra ngoài, đóng cửa lại. Mặc Thiên Trần vội vàng vào phòng tắm lấy chậu nước ấm, lấy khăn lông, giúp Cúc Như Khanh rửa mặt rửa tay, sau đó cởi quần áo đầy mùi rượu của ra, giúp lau người, chỉ chừa lại cho cái quần lót. làm xong hết cũng thấy đầu óc choáng váng, tối qua vốn dĩ ngủ, tối nay lại chăm sóc Cúc Cầm Du, bây giờ còn chút sức lực nào. “Đau…” Đúng lúc định xoay người định đến sofa nằm, liền nghe thấy tiếng mê của Cúc Như Khanh. Mặc Thiên Trần dùng sức chống đỡ thân thể, cúi đầu hỏi , “Như Khanh, đau ở đâu? Có phải đau bụng ? Biết là uống rượu đau dạ dày, vậy mà còn uống?” “Tim của đau…” mở mắt, chân mày tuấn nhíu lại, dáng vẻ rất khó chịu.
Chương 293: Ngược : Tim chỉ có Edit: Camnu Beta: N.P Mặc Thiên Trần ngẩn ra, bò lên giường ngồi cạnh , vươn tay xoa ngực , dùng lòng bàn tay khẽ vuốt, mong có thể giảm bớt đau đớn, thống khổ của . dựa vào ngực , nghe tiếng mê sảng của dần lại, cũng chẳng biết từ lúc nào mình ngủ thiếp ngực . Mặt trời chiếu vào khiến người có chút nhói mắt, Cúc Như Khanh tỉnh lại, đầu còn đau dữ dội, mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ ngủ người , bàn tay bé của còn đặt ngực , tóc còn buộc chưa thả, cả áo ngủ cũng chưa thay, co rúc nằm người . Còn bản thân , toàn thân chỉ mặc mỗi cái quần lót, lập tức tỉnh táo, tối qua uống nhiều lắm, nhưng chẳng biết sao say đến nỗi hoảng hốt, cảm thấy tim vẫn còn cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo đó. thấy ngủ sâu, khuôn mặt có chút tái nhợt, chân mày hơi nhíu lại, dường như có chuyện gì phiền lòng, ảnh hưởng đến giấc ngủ của . ngồi dậy, ôm sang bên, muốn giúp ngủ ngon, lúc này, Mặc Thiên Trần đột nhiên tỉnh lại, lập tức lật người nhảy lên, thấy Cúc Như Khanh khôi phục, liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài. Chưa chạy được mấy bước, bị Cúc Như Khanh bắt được ý nghĩ, “Sợ vậy sao, vừa dậy liền muốn trốn?” “…” Mặc Thiên Trần nhất thời kinh ngạc, “Em…” “Cái gì ? Cái gì em?” Cúc Như Khanh tức giận, “Đêm qua em dám leo lên giường của , giờ muốn bỏ chạy sao?” Mặc Thiên Trần than, “Để em xem Cầm Du , rồi trở lại giải thích với được ?” “Đừng lấy con ra làm cớ!” Cúc Như Khanh chịu buông ra. “….” Mặc Thiên Trần nhìn con người vừa dã man vừa hiểu chuyện Cúc Như Khanh trở lại, chỉ đáp, “Tối qua Cầm Du tự nhiên phát sốt, em muốn xem con hạ sốt chưa.” Cúc Như Khanh buông tay , lập tức mặc quần áo, “Sao tối qua em với ?” “Tối qua say như chết, em làm sao !” Mặc Thiên Trần nhìn , “Con tiêm thuốc, hạ sốt rồi, chúng ta cùng xem .” Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng đến phòng Cúc Cầm Du, thím Lục cho cậu ăn cháo, vừa thấy hai người vào, “Ba, mẹ, chào buổi sáng!” “Cầm Du, con thấy khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần ngồi vào bên cạnh cậu, sờ sờ trán cậu, “Hạ sốt rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi ngày, ngày mai học, để tránh tới trường bệnh lại tái phát, lát nữa mẹ gọi điện xin cho con nghỉ, được ?” “Cảm ơn mẹ.” Cúc Cầm Du mím môi cười. “Mẹ, con cũng muốn học.” Lúc này, Cúc Hoài Cẩn chạy vào. Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt ve đầu của nhóc, “Chẳng lẽ con cũng bị sốt sao?” ngắt khuôn mặt bé của Cúc Hoài Cẩn, “Như mọi ngày, con phải học thôi.” Cúc Hoài Cẩn thấy Mặc Thiên Trần đáp ứng, liền chạy tới đứng bên cạnh Cúc Như Khanh im lặng, “Ba ơi!” Cúc Như Khanh vươn tay ôm tiểu cống chúa lên, Cúc Hoài Cẩn ôm lấy cổ , “Lâu rồi ba ôm con, sau này ngày nào cũng muốn ba ôm.” Cúc Như Khanh nghe vậy cười, hôn vào má con , “Được!” Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Hoài Cẩn ở trong ngực của Cúc Như Khanh làm nũng, mắt hơi có chút ướt át, Cúc Hoài Cẩn dễ dàng có được nụ cười của , còn lại biết nên làm thế nào mới phá giải được mối quan hệ càng ngày càng khó khăn của hai người. Cúc Như Khanh đưa tay vuốt ve trán của Cúc Cầm Du, sau đó ôm Cúc Hoài Cẩn ra ngoài, Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng ngủ, tắm, chuẩn bị làm. Tối qua mệt đến nỗi quên tắm, nằm luôn người Cúc Như Khanh ngủ, bây giờ con hồi phục, cũng yên lòng, muốn đến công ty. Mặc Thiên Trần tắm xong ra ngoài, thấy Cúc Như Khanh trở lại phòng, ngồi sofa, tới, “ tắm ! Nếu tim còn khỏe, kiểm tra .” Cúc Như Khanh nhìn , lên tiếng, khẽ ngớ ngẩn, xoay người đến tủ quần áo lấy quần áo ra thay, thay xong, thấy vẫn ngồi bất động, thở dài, xoay người ra ngoài. thà làm bất cứ chuyện gì lúc ngủ hay khi tỉnh táo, còn hơn lúc tỉnh mà lại nhìn câu nào, Mặc Thiên Trần vuốt vuốt cái đầu đau, phải làm sao? Cúc Như Khanh ngồi lát, rồi đến công ty, xế chiều, Trần Ích gọi đến, “Tổng tài, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong ra ngoài rồi.” “Theo sát bọn họ, tô lập tức đến.” Cúc Như Khanh buông văn kiện tay, sau đó chạy . Cúc Như Phong lái xe, Chu Tiểu Kiều nhìn sang kính chiếu hậu thấy phía sau có xe theo đuôi bọn họ, “Như Phong, chúng ta bị theo gót rồi!” “Nhất định là người của Cúc Thị Ám Dạ.” Cúc Như Phong đạp ga tăng tốc, vội vã phóng . Cúc Như Khanh chạy đến, trầm giọng : “Đuổi theo!” Bọn họ lâu rồi xuất đầu lộ diện, đột nhiên ra ngoài, nhất định là có việc, Cúc Như Khanh thấy bọn họ phóng vào trung tâm thương mại, khỏi nhíu mày. Trần Ích đuổi theo sát, “Tổng tài, bọn họ chạy về phía rạp hát, ở đó vừa kết thúc vở kịch, giờ người ở đó ra về, bọn họ định lẫn vào đám người đó tẩu thoát!” “Đuổi sát buông!” Cúc Như Khanh ra lệnh. Mặc Thiên Trần ở công ty làm đến hết giờ, tan việc về nhà, đường về, nhận được điện thoại của Nhâm Thần Phong, “Thiên Thiên, lần trước bạn của em là Đổng Nật tiểu thư có làm rơi đồ ở chỗ , có cách nào liên lạc với ấy, nên mới gọi cho em, em có thể đưa lại cho ấy giúp ?” “Bây giờ ở đâu?” Mặc Thiên Trần đáp, “Em vừa tan việc, tiện đường ghé sang lấy luôn.” “Cũng tốt.” Nhâm Thần Phong địa chỉ cho Mặc Thiên Trần. Tới cửa lớn rạp hát, Mặc Thiên Trần gặp Nhâm Thần Phong, lâu rồi gặp lại người đàn ông này, bây giờ gặp lại, cảm giác đơn thuần chỉ là gặp lại người bạn cũ, những cảm giác động lòng của năm nào, sớm tan biến. Vì trong lòng , sớm bị tên đàn ông tên Cúc Như Khanh chiếm trọn, còn tha thiết nghĩ đến người đàn ông nào nữa. “Thần Phong, em đến rồi.” đến trươc mặt . Nhâm Thần Phong đưa cho vật Đổng Nật làm rơi ở chỗ , được đặt trong cái túi giấy, “Thiên Thiên, làm phiền em.” “ sao đâu, em cũng tiện đường mà. Được rồi, em trước.” Mặc Thiên Trần nhận lấy túi giấy. “Thiên Thiên, đợi chút…” Nhâm Thần Phong kêu lên. Lúc chuẩn bị xoay người , lại bị Nhâm Thần Phong đưa tay kéo vào ngực, Mặc Thiên Trần lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào, Nhâm Thần Phong chưa bao giờ điên cuồng như vậy, luôn rất ôn nhu lễ độ, lại dịu dàng, động tác thô lỗ này khiến rất kinh ngạc. P/S: Hẹn các bạn thứ 4 post tiếp, vì lý do beta bận.
Chương 294: Ngược : Sống còn Edit: Camnu Beta: N.P Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong mắt thấy tới nội thành, hẳn là chạy thoát đám người Ám Dạ, lập tức tới rạp hát bỏ xe rồi chạy, xuyên qua đám người, định chạy tới chỗ đông người. Chợt Chu Tiểu Kiều nhìn xa xa thấy Mặc Thiên Trần cười cười với Nhâm Thần Phong, nghĩ tới hôm nay mình thành ra bộ dạng nhếch nhác, tiêu cực này, cũng là người phụ nữ kia làm hại. Chu Tiểu Kiều mang tất cả tức giận quy kết hết lên Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh vì Mặc Thiên Trần mà chấp nhận mình, Nhâm Thần Phong cũng vì Mặc Thiên Trần đến tận bây giờ cũng thèm để ta vào mắt, nghiệp rơi xuống đáy cốc, giờ thành chó nhà có tang, bị người ta ngày ngày đuổi bắt, là tại Mặc Thiên Trần, tất cả đều tại Mặc Thiên Trần, vậy hôm nay phải bắt Mặc Thiên Trần trả giá tất cả. Cúc Như Phong chạy theo Chu Tiểu Kiều, cũng thấy Mặc Thiên Trần, “Tiểu Kiều, bây giờ thể để ý chuyện khác, mau thôi, Trần Ích vẫn đuổi theo phía sau đó!” “Tôi còn có chuyện muốn làm!” Chu Tiểu Kiều đẩy Cúc Như Phong ra, sau đó chạy tới chỗ Mặc Thiên Trần, từ trong túi xách lấy ra khẩu súng lục. “Tiểu Kiều, bây giờ phải là lúc báo thù, nếu giết Mặc Thiên Trần, cũng thể thoát khỏi truy đuổi của Cúc Như Khanh.” Cúc Như Phong cố gắng ngăn cản hành động điên cuồng của ta. “Tránh ra!” Chu Tiểu Kiều lạnh lùng : “Tôi muốn phải chạy đông trốn tây, ngày nào cũng lẩn lánh, hôm nay tôi phải kết thúc cuộc sống đó, đời này, có Mặc Thiên Trần có tôi, có tôi có ta.” “Đoàng, đoàng, đoàn!” Ba tiếng súng liên tiếp vang lên, bay thẳng đến chỗ Mặc Thiên Trần đứng. Nhâm Thần Phong vô tình nhìn thấy thủ đoạn trả thù của Chu Tiểu Kiều biến sắc, tay kéo Mặc Thiên Trần, che vào lòng… Mặc Thiên Trần đưa lưng về phía Chu Tiểu Kiều, căn bản biết bản thân mình lâm vào tình trạng nguy hiểm, đối với người cũ còn tình cảm, kiên quyết đẩy ra sau phút kinh ngạc, nhưng lực tay của người đàn ông này quá lớn, giãy giụa thoát được, ngược lại còn bị ôm chặt hơn. “Thần Phong, đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần cũng biết tiếng vang lên trong trung là tiếng súng, muốn Cúc Như Khanh hiểu lầm và Nhâm Thần Phong tái hợp, cũng muốn Nhâm Thần Phong chìm đắm nữa, hiểu bản thân mình muốn là tình cảm gì, người đàn ông nào. Nhưng Nhâm Thần Phong trả lời, cũng buông ra, chỉ mỉm cười nhìn , y như nụ cười ban đầu, nhàng xoay người lại, để hoàn toàn nằm trong ngực . “Thiếu phu nhân, cẩn thận!” Trần Tiêu hộ vệ bên người thấy đạn bay tới, tung người nhảy đến, đụng ngã Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong, “Thiếu phu nhân, có đạn bay tới, có bị thương ?” Mặc Thiên Trần lúc này bị hai người đàn ông che chắn, đầu óc trống rỗng, đạn? Vậy vừa rồi ba tiếng vang lên là tiếng súng? kinh ngạc, lại thấy người đè mình trong ngực, Nhâm Thần Phong khóe môi khẽ cười, tràn ra tia máu… “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần bị dọa đến hồn bay phách tán, đưa tay chùi vết máu nơi khóe môi của , “Thần Phong, Thần Phong…” Người đường chạy tứ tán, Trần Ích và Cúc Như Khanh dẫn người chạy tới, chỉ nghe được ba tiếng súng vang lên, Trần Ích kêu lên, “ xong! Chu Tiểu Kiều nổ súng, tôi thấy thiếu phu nhân ngã xuống…” Cúc Như Khanh vừa vọt vào thấy được hình ảnh cuối cùng, chính là Trần Tiêu nhào vào, Mặc Thiên Trần té xuống, tim của cũng rơi theo, rớt thành từng mảnh, nát tan… “Đừng chạy!” Trần Ích vội vàng đuổi theo. Cúc Như Khanh phục hồi tinh thần, giơ súng về phía Chu Tiểu Kiều. “Đoàng!” tiếng súng vang lên. Cũng là Cúc Như Phong chắn trước mặt Chu Tiểu Kiều, đạn xuyên qua lồng ngực , đỏ thẫm cả áo, nhìn Cúc Như Khanh, sau đó từ từ ngã xuống… “Như Phong….” Súng tay của Chu Tiểu Kiều vẫn còn bốc hơi nóng, còn người đàn ông bên cạnh lại ngã xuống. “Chu tiểu thư, mau!” Lúc này Phí Cường Liệt và Lý Ngũ kéo Chu Tiểu Kiều chạy, “Có hay , kịp nữa đâu!” “Nhưng Như Phong bị thương…” Chu Tiểu Kiều sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ luống cuống như vậy. “Ở đây đầy người của Ám Dạ, mau thôi!” Lý Ngũ lôi Chu Tiểu Kiều trong đám hỗn loạn. “Đuổi theo!” Trần Ích phân phó người. Chỉ trong chốc lát, bốn tiếng súng vang lên, hai người ngã xuống. Cúc Như Khanh lập tức : “Đừng đuổi theo, lập tức gọi cứu thương. Trần Ích đến xem Như Phong thế nào?” Sau đó, cắn răng, “Dốc toàn lực cứu nó!” vội chạy đến chỗ Mặc Thiên Trần, “Trần, em làm sao vậy?” Đám người hỗn loạn vẫn còn rất đông, Trần Tiêu tới đứng cạnh Cúc Như Khanh, “Tổng tài, thiếu phu nhân bị thương, là Nhâm Thần Phong đỡ đạn cho ấy.” Mặc Thiên Trần gắt gao ôm Nhâm Thần Phong chảy máu ồ ạt, vừa nhìn thấy Cúc Như Khanh tới, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn có chút vui mừng, cắt lời , “Như Khanh, mau cứu… cứu Thần Phong…” Cúc Như Khanh buông tâm trạng, cũng yên tâm gác ân oán cá nhân sang bên, lập tức an ủi Mặc Thiên Trần, “Trần, em phải tỉnh táo, để cậu ta từ từ hít thở, càng chậm càng tốt, gọi cấp cứu, cậu ta càng hít thở càng chậm càng có thời gian đợi xe cứu thương đến.” Mặc Thiên Trần nghe xong, buông lỏng Nhâm Thần Phong, vừa khóc vừa : “Thần Phong, có nghe ? sao, bác sĩ sắp đến rồi, thở từ từ thôi, càng chậm càng tốt, em ở đây, Thần Phong, em giúp …” Cúc Như Khanh xoay người, cả người hơi chấn động, nghe giọng Mặc Thiên Trần lẩm bẩm rất , biết phải dọn dẹp cục diện này thế nào, tâm tình xuống dốc. Trần Ích dẫn theo người cứu hộ đến chỗ Cúc Như Phong, cho dù Cúc Như Phong có bao nhiêu lỗi lầm, vẫn là người nhà họ Cúc, bị thương, chắc chắn đẩy cuộc chiến gia tộc lên đến đỉnh điểm. “Tổng tài, xe cấp cứu đến rồi!” Trần Tiêu nhìn chiếc xe màu trắng hú còi như gào thét chạy đến. Các bác sĩ lập tức xuống xe, cho Nhâm Thần Phong đeo chụp dưỡng khí, đưa lên băng ca, Mặc Thiên Trần theo. Cúc Như Phong được đưa lên xe cấp cứu khác, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, gọi Trần Ích: “Thông báo cho bác cả, Như Phong bị thương.” “Vâng, tiên sinh!” Trần Ích lập tức gọi cho Cúc Thiên Lâm. Sau đó, Cúc Như Khanh đến bệnh viện, thấy Mặc Thiên Trần ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, che mặt khóc thút thít, đến bên cạnh , nhàng ôm vào lòng. Mặc Thiên Trần thấy đến, nằm vào ngực , cầm được nước mắt, “Như Khanh… Như Khanh, tại sao lại như vậy?” Cúc Như Khanh nhàng vỗ lưng , giờ phút này dù có ngàn vạn ngôn ngữ, cũng thể được câu nào. P/S: Từ chap 275 đến khoảng 380 là cao trào của truyện, giải quyết tất cả các ân oán và hé lộ mọi bí mật về các nhân vật, tất nhiên thiếu máu và nước mắt, cho nên bà con đừng thắc mắc là có ngược hay nhé.
Chương 295: Ngược : Kết quả cuối cùng Edit: Camnu Beta: N.P Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ôm nhau, cùng chờ đợi kết quả. Mặc Thiên Trần nằm trong ngực , khóc đến khàn giọng, “Như Khanh, em nhờ có Thần Phong kéo ra, đỡ đạn giúp, nên bây giờ mới có thể bình an vô ngồi đây, Như Khanh… Như Khanh…” Cúc Như Khanh im lặng nghe khóc, Mặc Thiên Trần lại : “Nhưng mà, nhưng mà… ngay lúc Thần Phong kéo em, em còn trách ấy… ra em chú ý ánh mắt của ấy, Như Khanh, em có lỗi với Thần Phong…” Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, Mặc Thiên Trần vội vàng gạt lệ hỏi: “Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?” “ cấp cứu xong, vết thương của bệnh nhân còn nguy hiểm rồi, cũng may phải bị thương ở chỗ hiểm, chủ yếu nhất là vết thương ở đầu, đè lên dây thần kinh của cậu ấy, tại bệnh nhân vẫn còn hôn mê, trong hai mươi tư tiếng có tỉnh lại được hay , còn phải nhờ vào ý chí và số phận cậu ấy, tốt nhất là có thân nhân ở bên cạnh gọi cậu ấy, chuyện để kích thích ý chí sinh tồn của người bệnh. Hai mươi tư giờ sau, nếu bệnh nhân tỉnh lại, cơ hội sống rất mong manh.” Bác sĩ , “Hai người ai là thân nhân của người bệnh?” “Chúng tôi đều phải!” Cúc Như Khanh đáp, sau đó hỏi Mặc Thiên Trần, “Em có muốn gọi cho Nhâm Thần Vũ ?” “Được!” Mặc Thiên Trần vì quá khẩn trương, quên báo cho Nhâm Thần Vũ, lấy di động gọi cho Nhâm Thần Vũ, “Chị Vũ…” “Thiên Trần, chuyện gì? Bọn chị du lịch ở Thụy Sĩ, phải em định làm chị mất hứng đấy chứ?” Nhâm Thần Vũ đối với chuyện Đồng Thọ Tề bị hại lần trước còn canh cánh trong lòng. “ xin lỗi, chị Vũ…” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào ra tiếng. Nhâm Thần Vũ trầm giọng trong điện thoại, “Có phải Thần Phong xảy ra chuyện gì ?” “Phải….” Mặc Thiên Trần che miệng, thương tâm đến thể tự khống chế. “Thần Phong xảy ra chuyện gì?” Nhâm Thần Vũ đợi hồi nghe thấy Mặc Thiên Trần trả lời, “ mau, Thiên Thiên, nó làm sao rồi?” “ ấy…” Mặc Thiên Trần há miệng, cứng lời, “ ấy…” “Thiên Thiên, em mau, có phải muốn hại chị chết sớm vậy?” Nhâm Thần Vũ ở bên kia cũng lục thần vô chủ, “Có phải khối u trong não của Thần Phong lại tái phát, nó lại nhập viện rồi?” Cúc Như Khanh tay ôm Mặc Thiên Trần, tay cầm điện thoại tay : “Đồng phu nhân, Nhâm Thần Phong bị bắn, ảnh hưởng đến khối u trong não, cấp cứu xong giờ vẫn còn hôn mê, bệnh viện trong giai đoạn nguy kịch, hi vọng có người thân của cậu ta bên cạnh trong hai mươi bốn giờ tới.” “Cái gì?” Nhâm Thần Vũ làm rơi điện thoại xuống đất… Cúc Như Khanh cúp điện thoại, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Từ Thụy Sĩ bay trở về nước cần tới hai mươi bốn tiếng, bây giờ là ba giờ sáng, cách khác năm giờ chiều ngày mốt, Nhâm Thần Vũ mới có thể tới đây.” “Như Khanh, em muốn ở lại bệnh viện…” Mặc Thiên Trần biết cầu như thế, đối với Cúc Như Khanh mà , là kiêng kỵ nhất, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn Nhâm Thần Phong mình ở bệnh viện, người nào bên cạnh. Cúc Như Khanh ánh mắt tối tăm, ngưng mắt nhìn Mặc Thiên Trần nước mắt lan tràn khuôn mặt nhắn, trầm mặc lên tiếng. “Như Khanh, coi như em van , có được ?” Mặc Thiên Trần nghĩ đồng ý, níu lấy áo , “Nếu Thần Phong vì vậy mà chết, cả đời em tha thứ cho mình, Như Khanh, em van , em muốn đợi ấy tỉnh lại, có được ?” Cúc Như Khanh buông lỏng tay ôm ra, “Được, em cứ ở lại chăm sóc cậu ta, có chuyện gọi điện cho .” “Cảm ơn , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần gật đầu, nhìn Cúc Như Khanh rời , nhìn bóng lưng của dưới ánh đèn càng kéo càng dài, càng càng xa. Mãi đến lúc bóng biến mất, Mặc Thiên Trần mới chạy vào phòng Nhâm Thần Phong, nhìn đeo mặt nạ dưỡng khí, trong lòng khổ sở dứt, bản thân bị khối u ở não, còn bị đạn bắn trúng, sinh mệnh càng thêm nguy hiểm, làm sao khó chịu được? Làm sao thương tâm? “Thần Phong, nhất định phải tỉnh lại… Nhất định phải…” Mặc Thiên Trần ngồi ở phòng cách ly bên ngoài, dán sát mặt vào lớp thủy tinh lạnh băng phía trước. ra khỏi phòng bệnh, Cúc Như Khanh ra tới cửa liền thấy Trần Ích đứng đợi báo cáo, “Tiên sinh, nhị thiếu gia còn cấp cứu, Đại lão gia đến, bây giờ ở bên ngoài phòng cấp cứu khóc rống.” “Đến xem.” Cúc Như Khanh cất bước dẫn đầu. Vừa đến bên ngoài phòng cấp cứu của Cúc Như Phong, Cúc Thiên Lâm liền đẩy những người của Ám Dạ đứng chắn trước Cúc Như Khanh ra, vọt tới trước mặt , đánh quyền vào cằm của Cúc Như Khanh. “Tổng tài!” Lập tức có người kéo Cúc Thiên Lâm ra, muốn tiến hành đánh trả. “Buông ông ấy ra!” Cúc Như Khanh lau vệt máu ở khóe môi, đánh lại. Cúc Thiên Lâm được thả ra, xông vào Cúc Như Khanh nữa, nhưng lại lớn tiếng quát: “Cúc Như Khanh, mày nổ súng với Như Phong, bây giờ mày giết nó rồi, mày hài lòng chưa?” Cúc Như Khanh gì, là lỡ tay, nhưng đạn xuyên qua người Cúc Như Phong. “ gì ? Mày …” Cúc Thiên Lâm giờ như phong bà tử, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Tao thấy mày căn bản là muốn giết hết người nhà họ Cúc…” “Im miệng!” tiếng quát to vang lên, là Liễu Nam Yên và Cúc ông cụ đến bệnh viện. “Cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm vừa nhìn thấy, lập tức rơi lệ, “Như Phong còn đến ba mươi tuổi…” Trần Ích lập tức : “Cúc cụ, nhị thiếu gia là đỡ đạn thay cho Chu Tiểu Kiều nên mới bị thương, tiên sinh căn bản có nổ súng với nhị thiếu gia…” “Tính toán hay ? Từ lúc nào đến phiên ngươi được lên tiếng hả?” Cúc Thiên Lâm quát Trần Ích. Cúc cụ nhìn mọi người, “Bây giờ các người là sao? Như Phong còn cấp cứu, người nhà ở đây rối loạn, nếu hôm nay tôi đến, có phải các người định phá hủy bệnh viện luôn ?” Tất cả mọi người đều yên lặng, chỉ còn tiếng khóc thút thít xen lẫn nức nở trong gian. “Ân oán gác sang bên, chờ Như Phong tỉnh lại rồi !” Cúc cụ ngồi xuống, Liễu Nam Yên cũng trầm mặc ngồi bên cạnh. Trần Ích mang theo các em Ám Dạ lui ra ngoài, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại người của Cúc gia, hai vợ chồng Cúc Thiên Truyền cũng vội vã chạy tới, thấy khí nặng nề, cũng dám lên tiếng, ngồi đợi kết quả. Kết quả đó, trong lòng tất cả đều ngầm hiểu với nhau, ai ai cũng trầm mặc, loại trầm mặc này, là dấu hiệu trước cho mọi sóng gió sắp ập đến đại gia đình Cúc Thị, khí vô bi thương. Cúc Như Khanh mình đứng trong hành lang, biết lúc này cho dù kết quả thế nào, chiến tranh trong Cúc gia, xảy ra, vồn vã như thủy triều, thể dàn xếp. đốt điếu thuốc, hai hàng lông mày khóa chặt, hai mắt tĩnh mịch, dưới ánh đèn, bóng dáng biểu đơn.