Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 296: Ngược : Số mệnh gia tộc

      Edit: Camnu

      Beta: N.P


      Trời gần sáng, cửa phòng cấp cứu Cúc Như Phong mở ra, bác sĩ vừa ra, cả nhà Cúc gia liền vây quanh hỏi han.



      “Bác sĩ, thế nào…”



      “Con tôi tỉnh à….”



      Bác sĩ nhìn mọi người, bất đắc dĩ lắc đầu, “ xin lỗi, các vị, chúng tôi tận lực, thể cứu được bệnh nhân, viên đạn kia bắn thẳng vào tim cậu ấy…”



      ….” Cúc Thiên Lâm hét thảm tiếng, chạy vào phòng bệnh đầu tiên, nhìn cái chăn trắng đắp mặt Cúc Như Phong, hô thiên gọi địa, “Như Phong, sao con lại bỏ cha…”



      Vợ Cúc Thiên Lâm hôn mê bất tỉnh, được đưa cấp cứu.



      Cúc Như Khanh đứng tại chỗ, vẫn di chuyển bước nào, nghe xong kết quả, lòng vô cùng bi thống.



      “Cha…” Liễu Nam Yên đỡ thân thể lắc lư của Cúc cụ, “Cha, cha phải bảo trọng.”



      Cúc cụ như nghe tiếng bà , được Liễu Nam Yên đỡ vào phòng Cúc Như Phong, trong phòng ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Cúc Thiên Lâm còn có thanh khuyên nhủ của Cúc Thiên Truyền, thần sắc ai nấy đều nặng nề.



      “Cha, cha, cha phải làm chủ cho Như Phong…” Cúc Thiên Lâm quỳ gối trước mặt Cúc cụ, “Như Phong của con chết oan uổng…”



      Cúc cụ vẫn lời nào, chỉ ngưng mắt nhìn dung nhan như ngủ của Cúc Như Phong, tinh thần của ông nháy mắt cũng bị suy sụp.



      Liễu Nam Yên thấy vậy, “ hai, em đỡ cha về nhà trước, tinh thần cha được tốt…”



      “Đều là người đàn bà này, sinh ra Cúc Như Khanh, con trai là kẻ lục thân bất nhận, nên Cúc gia ta mới gặp nạn này!” Cúc Thiên Lâm tay đẩy Liễu Nam Yên ra.



      Liễu Nam Yên chịu được cú đẩy, ngã vào tường, thở hổn hển thốt nên lời.



      Cúc Thiên Lâm còn muốn tới đánh tiếp, Cúc Như Khanh bước mấy bước tới, nắm tay Cúc Thiên Lâm, lạnh lùng : “Ông thử đánh mẹ tôi lần nữa xem, thử ?”



      “Mày…” Cúc Thiên Lâm lập tức chỉ vào Cúc Như Khanh : “Mày trả Như Phong lại cho tao… Trả Như Phong cho tao, mày hại chết nó!”



      Cúc Như Khanh đưa mẹ ra sau lưng, đối với lời lên án của Cúc Thiên Lâm, trả lời.



      Cúc cụ xoay người, “Yên, đưa ta về nhà.”



      “Cha, cha thể ! Chuyện của Như Phong thể bỏ qua như thế… Cha…” Cúc Thiên Lâm lập tức cản trước mặt Cúc lão gia.



      Liễu Nam Yên từ sau lưng Cúc Như Khanh ra, đỡ Cúc cụ, Cúc cụ nhìn , “Vậy muốn thế nào?”



      “Con muốn Cúc Như Khanh mạng đền mạng.” Cúc Thiên Lâm rống to.



      Bàn tay đỡ Cúc cụ của Liễu Nam Yên run lên, Cúc cụ lại : “Thiên Lâm, hôm nay ta mệt rồi, đừng nháo nữa.”



      Ông xong, liền ra về cùng Liễu Nam Yên.



      “Cha….” Cúc Thiên Lâm ở phía sau kêu to.



      Chờ Cúc cụ cùng Liễu Nam Yên xa, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, hai em đồng thời xông tới chỗ Cúc Như Khanh.



      “Cúc Như Khanh, để mạng lại!” Cúc Thiên Lâm rống tiếng, mang hết công phu quyền cước xông đến Cúc Như Khanh, sau đó nhìn thấy Cúc Thiên Truyền đứng sững sờ, quát: “Chú ba, nó muốn bức tử hết chúng ta, sắp tới lượt Như Mi rồi, chú còn chờ cái gì?”



      “Như Khanh, sao mày có thể độc ác giết chết Như Phong?” Cúc Thiên Truyền căm hận.



      Cúc Như Khanh đồng thời giơ hai tay đỡ quả đấm của bọn họ, : “Tôi là vô tình giết Như Phong, do nó đỡ đạn giúp Chu Tiểu Kiều, cho dù các người có tin hay , tôi đều như thế. Về phần các người có liên thủ nữa, cũng thắng được tôi, tôi muốn nhiều nữa.”



      xong rời , mình dưới cơn mưa phùn, nếu Cúc Như Phong còn sống, có thể Cúc gia bùng nổ như thế này, bây giờ Cúc Như Phong chết, mọi thứ đều như lên tên vào đạn, cuộc chiến tranh giành quyền thế trong gia tộc chính thức bắt đầu.



      Liễu Nam Yên đưa Cúc cụ về nhà, sau đó trở lại nhà mình, thấy Cúc Như Khanh đứng trước di ảnh Cúc Thiên Kỳ, liền tới trước mặt .



      Liễu Nam Yên nhìn , cả người bà đâu cũng là đau đớn, vươn tay tát Cúc Như Khanh cái, bà khóc: “Cái tát này, là mẹ thay cha con đánh! Mẹ sớm với con, con đừng ép bọn họ, con nghe rồi có hiểu ? Ông nội con phải chịu tang con rất đau đớn, giờ còn phải chịu thêm tang cháu, con làm sao ăn với cha mình?”



      Trong ấn tượng của Cúc Như Khanh, mẹ trừ lúc cha qua đời, chưa bao giờ khóc, nhưng bây giờ… nghẹn ngào, “Mẹ…”



      Liễu Nam Yên vươn tay ôm vào lòng, bà khóc: “Như Khanh… Như Khanh… Con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải mạnh khỏe, Như Khanh…”



      Bà ôm , đau lòng khi thấy Cúc cụ phải chịu tang cháu, lo lắng cho an nguy của Cúc Như Khanh, trước kia Cúc Thiên Lâm còn mờ mờ ám ám, bây giờ nhất định là gióng trống khua chiêng mượn cơn đau xót vì mất con, mà ra tay trả thù Cúc Như Khanh.



      Vì vậy, Như Khanh, con nhất định phải mạnh khỏe, nhất định phải bảo trọng, Thiên Kỳ mất rồi, mẹ chỉ còn lại mình con, chỉ có mình con, Như Khanh…



      “Mẹ, con sao.” Cúc Như Khanh ôm mẹ, nhất định sao.



      Cúc Như Khanh tạm biệt mẹ mình, từ nhà ra, là xế chiều.



      biết Mặc Thiên Trần bên kia thế nào, Nhâm Thần Phong tỉnh chưa, nghĩ vậy nên Cúc Như Khanh đến bệnh viện lần nữa.



      Trong bệnh viện, Nhâm Thần Vũ vừa từ máy bay về ngồi bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, vẫn hôn mê bất tỉnh, “Thần Phong, em mau tỉnh lại, Thần Phong…”



      Đồng Tâm Ấn vẫn ở bên cạnh chăm sóc Nhâm Thần Phong, nhìn Mặc Thiên Trần : “Nhất định là do hại Thần Phong phải ? Phải ?”



      Mặc Thiên Trần vốn là thương tâm quá độ, thể lực tiêu hao quá nhiều, muốn té ngã.



      Nhưng Đồng Tâm Ấn buông tha, tiếp túc tiến lên đẩy .



      “Tâm Ấn, dừng tay!” Đồng Thọ Tề tay kéo con , từng biết lợi hại của Cúc Như Khanh, nên dù có oán hận Mặc Thiên Trần cũng dám làm gì quá mức, “Cúc phu nhân, có thể cho chúng tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”



      Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “ xin lỗi, Thần Phong vì cứu tôi, mới trúng đạn… Chị Vũ, là em đúng, em có lỗi với Thần Phong…”



      Nhâm Thần Vũ lập tức nắm tay Mặc Thiên Trần kéo đến giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Quả nhiên là tại , bây giờ mau tới trước mặt Thần Phong, gọi nó tỉnh dậy, lời xin lỗi với nó…”

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 297: Ngược : thả em

      Beta: N.P


      “Thần Phong, Thần Phong, nhất định phải tỉnh lại…” Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông trước mặt, lòng quặn thắt.



      Chợt, tay của Nhâm Thần Phong khẽ giật giật.



      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần vui mừng kêu lên, “Nhanh lên! Gọi bác sĩ, Thần Phong có phản ứng rồi!”



      Bác sĩ đến kiểm tra cho Nhâm Thần Phong, mở mắt nhìn mọi người, gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.



      Thần Phong…” Đồng Tâm Ấn khẽ kêu lên.



      “Chú…” Đồng Tâm Nguyện giơ cánh tay bé mập mạp về phía Nhâm Thần Phong.



      “Thần Phong, cuối cùng cũng tỉnh, suýt hù chết chị rồi.” Nhâm Thần Vũ đẩy Mặc Thiên Trần sang bên, tiến tới nắm lấy tay Nhâm Thần Phong.



      Nhâm Thần Phong dời ánh mắt khỏi Mặc Thiên Trần, chuyển sang Nhâm Thần Vũ, “Mấy người hùa nhau ức hiếp Thiên Thiên, em làm sao hôn mê tiếp được.”



      “Em quá đáng. Lúc trước vì ta mà chịu tội, giờ tỉnh lại cũng là lo cho ta.” Nhâm Thần Vũ tức giận nhìn .



      Nhâm Thần Phong cười nhàn nhạt, “Lúc đó cho dù phải Thiên Thiên, ai gặp nguy hiểm em đều cứu. Chị vậy rốt cuộc vẫn là nhắm vào Thiên Thiên?”



      Nhâm Thần Vũ thở dài, “Dĩ nhiên chị hiểu, càng sâu càng khó dứt. Em vì ta làm nhiều như vậy cũng đều là cam tâm tình nguyện.”



      “Được rồi. Thần Phong tỉnh lại, chúng ta nên để cậu ấy nghỉ ngơi.” Đồng Thọ Tề ngắt lời Nhâm Thần Vũ, xoay người ra.



      Đồng Tâm Ấn lập tức kêu lên: “Con ở lại cùng Thần Phong…”



      “Con cũng muốn ở lại chăm sóc chú…” Đồng Tâm Nguyện cũng vội lên tiếng.



      “Tôi thấy Đồng tiên sinh đúng.” Bác sĩ lên tiếng: “Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong rất cần thời gian để nghỉ ngơi. Tôi thấy chỉ cần người ở lại là được, người ấy là ai do Nhâm tiên sinh quyết định.”



      Đồng Tâm Ấn nhìn Nhâm Thần Phong đầy mong chờ, Nhâm Thần Phong lại hướng mắt về phía Mặc Thiên Trần.



      “Thiên Thiên, em có mệt ?”



      “Làm sao mệt chứ?” Mặc Thiên Trần rưng rưng, “ tỉnh lại em rất vui.”



      “Vậy em ở lại với lát được ?” Nhâm Thần Phong nhàng hỏi.



      “Dĩ nhiên được.” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười.



      Đồng Tâm Ấn nhìn Mặc Thiên Trần đầy ghen tị, bất đắc dĩ phải ra ngoài cùng Nhâm Thần Vũ và Đồng Tâm Nguyện.



      Cả nhà vừa ra khỏi bệnh viện gặp Cúc Như Khanh. xuống xe, định vào thăm Nhâm Thần Phong nhìn thấy Nhâm Thần Vũ và người nhà ra liền biết tỉnh lại.



      “Cúc tiên sinh, ngài cũng đến rồi.” Đồng Thọ Tề nhanh mắt phát ra, vội tiến lại chào hỏi, “Lần trước cảm ơn ngài giúp, tôi mới có thể nhanh chóng phục chức, vẫn chưa có dịp cảm tạ, có lỗi quá, cảm ơn ngài nhiều.”



      bàn về chuyện Đồng Thọ Tề mấy câu này là hay giả nhưng trong thương trường dù thế nào nữa, miễn ra lời dễ nghe lại đắc tội với người người cũng đắc tội với ta. Cúc Như Khanh chỉ hơi gật đầu, “Đồng đổng trưởng khách khí rồi. Tôi có chuyện, tôi vào trước.”



      “Được, được, hẹn gặp lại.” Đồng Thọ Tề cười đáp.



      Đồng Tâm Ấn nhìn Cúc Như Khanh vào, chịu bước . Nhâm Thần Vũ hỏi: “Sao vậy?”



      Đồng Tâm Ấn trả lời, “Cúc tiên sinh tới bệnh viện nhất định là để đưa Mặc Thiên Trần , vậy Thần Phong có ai chăm sóc, con đương nhiên muốn ở lại với Thần Phong.”



      Cúc Như Khanh nghe thấy mấy lời nghị luận sau lưng, thẳng về phía phòng bệnh Nhâm Thần Phong. Lúc này Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong chuyện gì đó, mặt nở nụ cười rất vui vẻ, lâu rồi Cúc Như Khanh chưa thấy cười như vậy.



      Trong phòng bệnh, Mặc Thiên Trần chuyện thời học với Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, còn nhớ , có lần giúp em làm toán, em liền nộp bài, cả lớp chỉ có mình em biết làm, kết quả thầy dạy đại số cho phép em giảng giải trước lớp, biết em nghĩ thế nào ? Lúc đó em rất bối rối, nhưng đành phải nhắm mắt lên…”



      “Sau đó em trở thành nữ sinh lợi hại nhất khoa Số học, mời ăn cay, cay đến chảy nước mắt ròng ròng…” Nhâm Thần Phong về chuyện lúc trước, cũng nhịn được cười.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Thần Phong, đến tận bây giờ vẫn vì em làm rất nhiều chuyện, cũng so đo em có báo đáp , lần này cũng vậy, nếu phải cứu em, có thể em chết dưới họng súng, Thần Phong… Cảm ơn , cảm ơn bây giờ vẫn còn ở đây, chuyện với em…”



      “Thiên Thiên, đừng mấy lời đó, rồi, cho dù là ai ở cạnh lúc nguy hiểm, làm sao có thể làm ngơ.” Nhâm Thần Phong nhắc lại quan điểm của , sau đó chuyển chủ đề, “Giúp gọt táo được ?”



      “Được! xem em chăm sóc thế nào, quên mất từ lúc tỉnh lại đến giờ chưa ăn gì.” Mặc Thiên Trần gõ đầu, sau đó lấy táo tới gọt vỏ.



      Cúc Như Khanh thấy bọn họ tốt như vậy, thấy Nhâm Thần Phong tỉnh, xoay người rời .



      Đồng Tâm Ấn đợi Cúc Như Khanh vừa , liền xông vào phòng, kéo Mặc Thiên Trần gọt táo tới cửa, chỉ vào bóng lưng Cúc Như Khanh còn chưa biến mất, giọng, “Cúc tiên sinh đến tìm , nhất định là ghen, còn mau xem .”



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh tới bệnh viện, cũng biết luôn quan tâm và Nhâm Thần Phong, vội vàng để táo và dao xuống, chạy ra ngoài, đuổi theo Cúc Như Khanh, thấy về bãi đậu xe.



      “Như Khanh…” cuống quít kêu lên.



      Cúc Như Khanh dừng bước, chờ chạy tới, nhìn khuôn mặt nhắn của , gì.



      “Như Khanh, sao vậy? Sao tới mà vào?” Mặc Thiên Trần chạy đến, thở hổn hển.



      sao.” chỉ nhàn nhạt đáp.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Bọn trẻ thế nào? Cầm Du khỏi bệnh chưa? Hoài Cẩn có bướng bỉnh ?”



      “Đều tốt.” quả thực tiếc chữ như vàng.



      Mặc Thiên Trần cũng biết nên với chuyện gì, hai người trầm mặc hồi, : “Thần Phong tỉnh lại, tối nay em về nhà.”



      ngờ, Cúc Như Khanh đáp: “ cần! Em cần về nhà.”



      gì?” Mặc Thiên Trần tin lời mình vừa nghe.



      Cúc Như Khanh nhìn , vẻ mặt nguội lạnh, “ , thả em!”



      “Ầm” tiếng, Mặc Thiên Trần như bị sét đánh trúng, dám tin nhìn , vươn tay bắt tay lại, kích động kêu lên, “Tại sao? Như Khanh, sao lại quyết định như vậy?”



      “Điều này em luôn muốn mà, nghĩ thông suốt rồi.” Cúc Như Khanh xong, đẩy tay ra, xoay người .



      Mặc Thiên Trần vươn tay, nhưng bắt được cái gì nữa, nhìn đôi tay trống trải, nước mắt tự chủ chảy xuống, trong làn nước mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời chiều ngả về Tây, bóng dáng Cúc Như Khanh càng lúc càng dài, càng lúc càng xa…



      P/S: Thời gian này là thời gian thi cử, cho nên truyện có thể post đều hoặc , mặc dù beta luôn cố gắng duy trì lịch post, tuy nhiên có thể có những ngày thể post được, vì thế nếu hôm nào thấy truyện lên, các bạn cũng đừng hoảng loạn là được rồi.

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 298: Ngược : Ép Khanh thoái vị

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần biết đứng đó bao lâu, chỉ biết đứng từ lúc mặt trời ngả về Tây, đứng cho đến khi hoàng hôn buông xuống, đến lúc nước mắt bị gió lạnh thổi , mới hồi phục tinh thần.



      Từ trước đến nay, đều muốn thả , lúc này, ý nguyện thành, nhưng vì sao vẫn cảm thấy đau đến run rẩy.



      Mặc Thiên Trần buồn bã trở lại phòng bệnh Nhâm Thần Phong, Đồng Tâm Ấn ngồi bên cạnh ngắm nhìn Nhâm Thần Phong ngủ đến chớp mắt, vừa thấy liền : “ trở lại làm gì?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần thấy Nhâm Thần Phong ngủ, liền gật đầu, “Tôi ngay.”



      Người của Đồng gia đương nhiên thích , nhưng cũng quan tâm xem người khác có thích mình , cái quan tâm là cuối cùng Nhâm Thần Phong vẫn có thể sống, và lý do vì sao Cúc Như Khanh chịu để .



      “Thiên Thiên…” Đúng lúc chuẩn bị bước ra Nhâm Thần Phong chợt mở mắt gọi .



      Mặc Thiên Trần quay đầu lại nhìn , “Thần Phong, dậy rồi sao?”



      Thần Phong, muốn ăn táo ? Em lại gọi cho nhé!” Đồng Tâm Ấn lập tức ân cần ghé đầu lại.



      Nhâm Thần Phong để ý đến , nhìn Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, từ hôm qua đến giờ phiền em chăm sóc , mau về nghỉ ngơi .”



      “Được!” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ngày mai em lại tới thăm . Thần Phong, em trước.”



      Sau khi Mặc Thiên Trần , Đồng Tâm Ấn rất vui vẻ, nhìn Nhâm Thần Phong, “ Thần Phong, muốn ngủ tiếp hay là nghe nhạc?”



      Nhâm Thần Phong trực tiếp nhấn chuông đầu giường, lập tức có hộ sĩ vào, “Nhâm tiên sinh, có chuyện gì?”



      “Bây giờ tôi cần nghỉ ngơi, trừ bác sĩ và hộ sĩ bên ngoài, bất kỳ ai có nhiệm vụ cho phép vào đây quấy rầy tôi.” Nhâm Thần Phong ra lệnh.



      “Vâng, Nhâm tiên sinh.”. Hộ sĩ nhìn về phía Đồng Tâm Ấn, “Tiểu thư, xin mời!”



      Thần Phong, tại sao? Sao lại chỉ cần Mặc Thiên Trần ở lại cùng ?” Đồng Tâm Ấn cứ nghĩ rằng chỉ cần Mặc Thiên Trần rời có cơ hội rồi, nào ngờ, Nhâm Thần Phong kêu hộ sĩ tới đuổi .



      Nhâm Thần Phong đối với lời chất vấn đó căn bản coi như nghe thấy.



      Đồng Tâm Ấn đành bất đắc dĩ ra ngoài.



      Mặc Thiên Trần ra khỏi bệnh viện, bắt taxi về Aegean Sea, nghĩ chắc Cúc Như Khanh giận, nên mới như vậy thôi. Lúc trở về, thấy bóng dáng Cúc Như Khanh, vào phòng, cũng thấy bóng dáng Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn.



      “Thím Lục, Cúc tiên sinh và bọn trẻ đâu?” Mặc Thiên Trần tìm được thím Lục.



      “Thiếu phu nhân, về rồi!” Thím Lục nhìn , “Cúc tiên sinh mang đại tiểu thư và tiểu thiếu gia rồi.”



      “Là khi nào?” Mặc Thiên Trần ngờ.



      “Mới vừa buổi chiều, cũng chưa lâu.” Thím Lục đáp.



      Mặc Thiên Trần đoán chắc là khi vừa rời bệnh viện trở lại nhà liền quyết định như vậy, “Cúc tiên sinh có đâu ?”



      “Tôi cũng .” Thím Lục lắc đầu.



      Mặc Thiên Trần lập tức gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng điện thoại của tắt máy, gấp gáp, sao lại tắt máy lúc này? lẽ máy bay?



      Mặc Thiên Trần ở trong phòng lo lắng tới lui, sau lại gọi cho Khang Hạo, “ biết Như Khanh dẫn theo bọn trẻ đâu ?”



      “Tôi biết, thiếu phu nhân.” Khang Hạo đáp, “Có thể tiên sinh chỉ đưa mấy đứa trẻ ra ngoài ăn tối thôi.”



      “Được, để tôi hỏi lại Trần Ích.” Mặc Thiên Trần cúp máy, gọi cho Trần Ích.



      Trần Ích : “Thiếu phu nhân, có chút chuyện nên chủ tịch đưa tiểu thiếu gia và đại tiểu thư đến nơi an toàn trước rồi, đừng gấp gáp.”



      ra là vậy.” Mặc Thiên Trần rốt cuộc lòng, “Nhưng Như Khanh đâu sao? Điện thoại cũng tắt máy, ấy có gặp nguy hiểm vậy?”



      “Tôi liên lạc với chủ tịch, ngài ấy gọi cho thiếu phu nhân được ?” Trần Ích đáp.



      “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần tâm tình như mớ bòng bong, Chu Tiểu Kiều ngày càng điên cuồng, an toàn của bọn trẻ đương nhiên là quan trọng nhất, cũng đều là Cúc Như Khanh nghĩ chu đáo, quyết định tắm, sau đó chờ về.



      Mặc Thiên Trần ngồi đợi ghế sofa, vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp , tới lúc tỉnh là sáng hôm sau, sau khi tỉnh liền cầm lấy di động, có cuộc gọi nhỡ nào, gọi lại lần nữa cảm ơn trời, điện thoại Cúc Như Khanh gọi được.



      “Như Khanh, và bọn trẻ vẫn khỏe chứ? Tối qua em gọi được cho , có phải do có sóng , chuyện là thế nào vậy?” Mặc Thiên Trần vội vã .



      “Là phu nhân sao? Tổng tài họp.” Người nghe điện thoại là thư ký.



      Mặc Thiên Trần nghe thấy trở lại công ty liền thở phào nhõm, “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”



      “Đừng khách khí, hẹn gặp lại phu nhân.” thanh của thư ký vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.



      Mặc Thiên Trần biết vẫn an toàn, cũng yên lòng chút, rửa mặt rồi trở lại bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong.



      Cúc Thị - Ám Dạ.



      Cúc Như Khanh ngồi ở vị trí chủ tịch, nhìn đám người Cúc Thiên Lâm, mục đích của hội nghị hôm nay là thảo luận về cái chết của Cúc Như Phong.



      “Cúc Như Khanh, hôm nay cậu phải cho tôi câu trả lời thỏa đáng!” Cúc Thiên Lâm rống to.



      Cúc Như Khanh sắc mặt lạnh băng, “Tôi bắt được Chu Tiểu Kiều, sau đó cho mọi người câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ tôi ở Ám Dạ, trước mặt mọi người lại lần nữa, tôi cố ý nổ súng bắn chết Như Phong, là cậu ta đỡ đạn cho Chu Tiểu Kiều, may đạn trúng tim mới tạo thành vết thương trí mạng.”



      “Đến khi nào mới bắt được Chu Tiểu Kiều? Nếu chỉ muốn giết Chu Tiểu Kiều, sao viên đạn kia chút do dự liền bắn thẳng vào Như Phong? Cúc Thiên Lâm căn bản tin lời giải thích, nhìn các em, “Cúc Như Khanh giết em đồng môn, hơn nữa còn là giết lý do, cậu ta căn bản xứng ngồi vị trí chủ tịch!”



      Lập tức, nhưng người theo Cúc Thiên Lâm thành phe, la to: “Cúc Như Khanh lập mưu giết em, xứng là chủ tích, xứng là chủ tịch Cúc Thị! Chức chủ tịch nên do Cúc đại lão gia đảm nhiệm!”



      màn kịch bức vua thoái vị hoàn hảo! Cúc Như Khanh cười lạnh.



      “Bình tĩnh lại!” Trần Ích hét lớn, “Chúng ta nhất định bắt được Chu Tiểu Kiều, và chủ tịch trong sạch!”



      “Chủ tịch trong sạch! Chủ tịch trong sạch!” Người bên Trần Ích trung thành với Cúc Như Khanh cũng la to.



      Cúc Thiên Lâm đánh giá tình huống, chỉ vào Cúc Như Khanh, “Mày nhiều lời là muốn lấp liếm chuyện này sao?” Cúc Thiên Lâm kéo Cúc Thiên Truyền sang bên, “Chú ba, chú , nó còn xứng đáng chức chủ tịch ?”



      Cúc Thiên Truyền biết, Cúc Thiên Lâm muốn làm chủ tịch, năm đó Cúc Thiên Kỳ qua đời, muốn lên, đợi đến mười lăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội, hiểu nhiên là muốn đoạt lại chức chủ tịch từ tay Cúc Như Khanh.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 299: Ngược : Thái độ lạnh lùng

      Beta: N.P


      Cúc Thiên Truyền lên tiếng, “Như Khanh, nếu cậu thể khiến người ta phục, chức chủ tịch này thể ngồi được đâu.”



      Cúc Như Khanh sao lại biết, từ khi cha qua đời, Cúc Thiên Lâm mơ đến chức chủ tịch, ngay sau khi cha vừa mất, liền cấu kết với người ngoài hòng lật đổ , mới mười lắm tuổi, có thể ngồi vững vị trí này, huống chi tại ba mươi mốt tuổi.



      “Bốp bốp!” tràng vỗ tay vang lên, khiến ai nấy kinh ngạc.



      Người vỗ tay là Cúc Như Khanh, sau đó, lên tiếng, “Màn kịch đặc sắc vừa rồi của các vị, tôi rất coi trọng. Chỉ có điều muốn đoạt chức chủ tịch từ tay tôi, ý nghĩ đó hơi lạ.”



      Cúc Thiên Lâm lập tức phản đối, “Mày làm bao nhiêu chuyện sai như vậy, còn muốn tiếp tục ngồi ghế chủ tịch, đừng mơ tưởng! Các em phục đâu, hơn nữa, mày đừng quên còn có bề , tới phiên mày !”.”



      Vừa nhắc đến Cúc lão gia, Cúc Như Khanh mắt lăng lệ, “Tốt nhất là đừng có làm phiền đến ông, nếu đừng trách tôi khách khí!”



      “Vậy chúng ta chờ xem!” Cúc Thiên Lâm xoay người bỏ , Cúc gia vẫn còn có Đại đương gia – cũng chính là con át chủ bài của .



      “Chủ tịch, chúng ta làm gì bây giờ?” Sau khi thấy Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền rời , Trần Ích hỏi.



      Cúc Như Khanh xoa xoa thái dương, “Chỉ cần gia tăng cảnh giác, và yên tĩnh theo dõi tình hình là được.”



      Dù sao nữa cũng còn Cúc lão gia ở bên , muốn chuyện này to đến mức thể thu xếp được. Dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, cho dù có nhiều chuyện là lửa sém lông mày.



      *Lửa sém lông mày: ý chỉ thời khắc quyết định, thời khắc cuối cùng.



      Chỉ có điều, Cúc Thiên Lâm lại nắm trong tay lá bài vua, từng bước dồn ép .



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích trước khi bước ra lại : “Tối qua thiếu phu nhân gọi cho ngài, ấy rất lo lắng.”



      Cúc Như Khanh chỉ gật đầu, đáp…



      Mặc Thiên Trần đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong, ở thăm đến chiều, tối trở về Aegean Sea, nhưng vẫn thấy Cúc Như Khanh đâu, vốn muốn gọi cho , nhưng lại sợ tăng ca.



      Vào phòng cũng thấy bóng dáng hai đứa bé, bất chợt cảm thấy đơn hơn rất nhiều, hơn nữa ngôi nhà có nam chủ nhân, nên trở nên vắng ngắt, Mặc Thiên Trần lại đợi cả buổi tối, vẫn thấy về.



      Công ty Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần trở lại công ty, lúc làm việc có chút uể oải, nhấn điện thoại nội bộ, “Thanh Thanh, cho chị ly café.”



      “Đại tiểu thư, lại cãi nhau?” Triển Thanh Thanh bưng ly nước chanh vào.



      Cãi nhau? Mặc Thiên Trần kinh sợ, và Cúc Như Khanh cãi nhau còn chưa giải quyết xong, sau đó Nhâm Thần Phong đỡ đạn giùm , vào viện chăm sóc Nhâm Thần Phong, còn Cúc Như Khanh lại , thả .



      để ?



      Chẳng lẽ vì chuyện này, nên chịu về nhà, muốn gặp lại ?



      muốn nữa sao?



      Trước kia, cho dù tùy hứng bao nhiêu, gây gổ với ác liệt cỡ nào, đều buông ra. Còn lần này, muốn rời khỏi nữa, lại để .



      Mặc Thiên Trần uống nước chanh, trong lòng đau xót. Triển Thanh Thanh lấy tờ báo hôm nay ra, “Tin trọng đại mấy ngày nay, hẳn chị cũng xem rồi, tất cả đều ở đây.”



      Mặc Thiên Trần vừa nhận lấy liền xem, “Nhâm Thần Phong vì tình nhân xả thân đỡ đạn, Cúc Như Phong mất mạng vì giai nhân, chuyện gì xảy ra?”



      ra chị biết à!” Triển Thanh Thanh còn kinh ngạc hơn .



      Mặc Thiên Trần hoảng hốt, chỉ biết chuyện của Nhâm Thần Phong, biết lúc đó còn xảy ra chuyện của Cúc Như Phong. chú ý của lúc đó đều tập trung vào người Nhâm Thần Phong, ngờ Cúc Như Khanh báo thù cho bắn Chu Tiểu Kiều lại trúng phải Cúc Như Phong.



      “Như Khanh, Như Khanh… Tại sao với em? ra còn có chuyện này, trời ơi…” Mặc Thiên Trần lạnh cả người, tay lật lật những tờ báo khác, “Chủ tịch Cúc Thị bắn chết em bị bức từ chức, cuộc chiến gia tộc chỉ mới bắt đầu… Chu Tiểu Kiều vẫn chưa tìm được tung tích. Sáng sớm mai tang lễ của Cúc Như Phong được tiến hành…”



      “Sao lại như vậy?” Ly thủy tinh tay Mặc Thiên Trần rơi xuống đất, “Như Khanh, được, chị phải tìm ấy…”



      “Đại tiểu thư...” Triển Thanh Thanh kéo lại, “Chị bình tĩnh , chị như vậy khiến người ta lo lắng đó…”



      “Chị lo cho Như Khanh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chị lại biết gì. Thanh Thanh, em biết ? Chiều hôm trước Như Khanh thả chị , trước đây chị rất muốn rời khỏi ấy, ấy lại đồng ý, sau khi chuyện này xảy ra, ấy lại muốn chị , mấy ngày nay chị nghĩ mãi ra. ấy dễ dàng buông tay như vậy đâu, nhất định là có chuyện gì khó khăn nên mới quyết định như vậy.” Mặc Thiên Trần vừa vừa kiềm được nước mắt, “Chị muốn tìm ấy, chị muốn tìm ấy, thể để mặc ấy mình chịu đựng đau khổ…”



      Triển Thanh Thanh ôm , “Được rồi, chuyện xảy ra rồi, chị đừng hấp tấp quá, rồi ổn hết thôi.”



      Mặc Thiên Trần vừa chạy ra ngoài vừa gọi cho Cúc Như Khanh, nhưng ai nghe máy, gọi taxi đến Cúc Thị, tiếp tân ở đại sảnh hôm nay Cúc Như Khanh đến công ty. lại chạy tới Ám Dạ, Ám Dạ giờ được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, bị chặn bên ngoài, đúng lúc Trần Ích về đến.



      “Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?” Trần Ích mời vào phòng nghỉ.



      Mặc Thiên Trần lo lắng, “Như Khanh đâu rồi? ấy có khỏe ? Tôi gọi mà ấy nhận máy, mấy ngày rồi lại về nhà, ấy đâu?”



      Trần Ích nghĩ lúc này trong phòng làm việc chắc có người phụ nữ nào khác, liền dẫn Mặc Thiên Trần vào. Chủ tịch thấy thiếu phu nhân lo lắng tìm như vậy, chắc vui lên được chút!



      “Thiếu phu nhân, mời theo tôi!” Trần Ích trước dẫn đường.



      Mặc Thiên Trần theo sát vào phòng làm việc, vừa đến cửa, thấy Cúc Như Khanh nhắm mắt nghỉ ngơi chiếc ghế lớn màu đen, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, cả chân mày đều nhíu chặt.



      “Như Khanh... “ nghẹn ngào kêu.



      Cúc Như Khanh liền mở mắt, nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng trước mặt mà có chút xúc động, bộ dạng lạnh lùng, thái độ của đối với cũng vô cùng xa lạ, “Ai kêu tới?”

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 300: Ngược : Tôi kêu cút

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần nhất thời ngẩn ngơ, hai mắt chứa đầy hơi nước nhìn người đàn ông hàng đêm mong nhớ, ngày nào cũng trông ngóng muốn thấy trở về, nhưng giờ phút này được nhìn thấy cách chân , thái độ của lại rất lạnh lùng, lòng đau như dao cắt.



      “Như Khanh, xin lỗi...”



      Cho dù có ngàn vạn lời cũng thể cứu vãn được sai lầm, tại muốn với phải là lời xin lỗi, muốn muốn ở bên cạnh , muốn cùng gánh chịu mọi khổ đau…



      Thái độ Cúc Như Khanh vẫn lạnh lùng, “Tôi thả , sau này đừng tới đây tìm tôi nữa!”



      !” Mặc Thiên Trần chạy tới trước mặt , “Em ! Như Khanh, em ! Lúc Thần Phong bị thương, em biết chuyện của Như Phong, xin lỗi, em ngờ có chuyện đó, cho em ở lại bên cạnh được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn , nhất thời nổi giận quát: “Mặc Thiên Trần, từ lúc nào nghe hiểu lời tôi hả? Tôi để đấy! Đấy là khách khí rồi, chẳng lẽ phải để tôi kêu cút sao? phải rất muốn trở lại với Nhâm Thần Phong sao? Bây giờ tôi thỏa nguyện cho , ta bị thương vì , khiến có cảm giác tội lỗi phải , rốt cuộc cũng có thể trở về bên cạnh rồi, vậy còn hài lòng sao?”



      Hai mắt Mặc Thiên Trần trợn to, cắn chặt môi, nước mắt kiềm chế được, lắc đầu, khóc đến mức thở nổi, “Em từng nghĩ đến chuyện ra , phải vì Thần Phong, lúc em có ý nghĩ đó, cũng chưa bao giờ nghĩ trở về với Thần Phong như nghĩ, Thần Phong đỡ đạn thay em, em có cảm giác tội lỗi với ấy… Nhưng mà, Như Khanh, em muốn rời khỏi …”



      Cúc Như Khanh cười lạnh, “ muốn rời khỏi tôi, cứ hai chân đạp hai thuyền như vậy, Nhâm Thần Phong chấp nhận, có nghĩa là tôi cũng chấp nhận. Tôi lặp lại lần nữa: Cút! Tôi lạ gì nữa!”



      Mặc Thiên Trần có chút tức giận, thân thể lung lay, nhìn người đàn ông tuyệt tình trước mặt, giờ cho là loại phụ nữ thủy tính dương hoa, còn thể gì nữa, cái nhận được chỉ là vũ nhục của . Mặt tái nhợt, buồn bã xoay người, chạy ra ngoài…



      Vốn dĩ nên tìm . mang quan tâm đến thăm, kết quả là ngừng vũ nhục, Mặc Thiên Trần càng khóc càng thấy đau lòng.



      Trần Ích thấy Mặc Thiên Trần chạy liền : “Chủ tịch, thiếu phu nhân, ấy…”



      gì nữa.” Cúc Như Khanh cắt đứt lời , “Gọi Trần Tiêu thầm bảo vệ ấy hai tư giờ, nếu lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, Trần Tiêu đừng đến gặp tôi nữa.”



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích lập tức ra ngoài.



      Cúc Như Khanh vuốt trán, trong đầu lặp lặp lại hình ảnh khóc, hình ảnh với muốn



      Mặc Thiên Trần chạy ra khỏi Ám Dạ, vừa khóc vừa trở lại công ty dọa Triển Thanh Thanh sợ hãi.



      “Đại tiểu thư, xảy ra chuyện gì? Sao đau lòng như vậy?” Triển Thanh Thanh vội vàng buông hết công việc, tới phòng làm việc của .



      Mặc Thiên Trần gì, chỉ nằm bàn làm việc khóc lớn, Triển Thanh Thanh càng thêm luống cuống tay chân, đuổi hết mấy nhân viên muốn xem náo nhiệt, còn mình ở trong phòng chăm sóc Mặc Thiên Trần.



      Tối tan việc, cảm xúc của Mặc Thiên Trần vẫn như vậy, khóc đến cùng cực, Triển Thanh Thanh nhìn đến đống khăn giấy lau nước mắt cũng khóc, “Đại tiểu thư, đừng như vậy mà chết cha, em khổ lắm…”



      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu lên nhìn , “Thanh Thanh, ấy quan tâm chị nữa, ấy bảo chị cút…”



      “Cúc tiên sinh sao có thể vậy? Chị và Nhâm tiên sinh vẫn luôn trong sạch mà, lúc đó tâm tình tốt nên mới phát tiết lên người chị thôi! Ngài ấy sao có thể ỷ mình là chủ tịch đối xử với người ta như vậy được, muốn là muốn, muốn nữa liền đuổi chị.” Triển Thanh Thanh sụt sịt mũi, nổi giận mắng, “Tại sao đàn ông đều như vậy? Người ta nhớ chị, chị cũng đừng cần! Đại tiểu thư, dù thế nào chị cũng là thiên kim Mặc Thị, giờ còn là người điều hành Mặc Thị, phải đám oanh yến ngoài kia, chúng ta càng cần người ta!”



      Mặc Thiên Trần thấy Triển Thanh Thanh đầy căm phẫn, từ từ ngừng khóc, “Đúng! Chị nhất định phải sống tốt hơn người ta, để người ta biết chị cần người ta quan tâm, chị vẫn có thể sống tốt, sống cuộc sống tươi đẹp…”



      “Đúng! Chính là như vậy!” Triển Thanh Thanh thấy rốt cuộc cũng chịu chuyện, còn ngừng khóc, cũng liền nín khóc, cười, “Đương nhiên rồi! Đàn ông coi thường nhất là phụ nữ suốt ngày quấn lấy chân họ, tốt nhất là hãy sống sung sướng cho đám đàn ông rửa mắt nhìn, đừng như Chu Tiểu Kiều kia, quay đầu lại liền bị phỉ nhổ…”



      Triển Thanh Thành tới đó, lập tức tự tát mình, “Là em sai, tự dưng lại nhắc đến người phụ nữ đó làm gì biết…”



      Mặc Thiên Trần yên tĩnh suy nghĩ, “Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, đều vì mấy trò quỷ của Chu Tiểu Kiều mà ra, nếu phải ta quấn quít Như Khanh, Thần Phong bị thương, Cúc Như Phong cũng vì bảo vệ ta mà chết, càng xảy ra nội chiến gia tộc Cúc Thị, giờ ta lại trốn tránh chịu xuất , muốn khơi dậy cuộc chiến Cúc gia đây, khiến Như Khanh phải đấu trong đấu ngoài, giờ Như Khanh nên làm gì?”



      Triển Thanh Thanh đưa tay chỉ , “Ngài ấy đối đãi với chị như vậy, chị vẫn suy nghĩ mọi chuyện giùm? Vậy phải tự chuốc lấy phiền phức sao?”



      Mặc Thiên Trần cười buồn, “Cứ cho là ấy mắng chị, hung dữ với chị, chị cũng thể hận ấy, nhịn được lo lắng cho tình cảnh của ấy, Thanh Thanh, chị làm sao vậy? Em xem chị phải làm thế nào đây?”



      Triển Thanh Thanh rất giận, dậm chân giận giữ, “Chị biết là chị bị gì rồi sao? Em cho chị biết! Chị khóc mãi, trong lòng chỉ nghĩ đến ta, chỉ chú ý đến ta, vậy chỉ có nguyên nhân thôi!”



      “Bởi vì chị ấy!” Mặc Thiên Trần cười.



      Triển Thanh Thanh gõ bàn, tức giận đáp: “Dạ! Chị ta! Nhưng người ta chị, chị định làm gì nữa?”



      “Vậy cũng sao, tới bây giờ chị cũng muốn nhận hồi đáp, nếu để ý quá nhiều đến việc nhận lại, thành ra quá so đo. việc tự nhiên, tình cảm xuất phát từ nội tâm, bây giờ chị mới có thứ tình cảm, chỉ có điều là nó đến đúng lúc.” Mặc Thiên Trần tựa mình vào ghế da.



      Có phải tình cảm phải đợi mất mới biết quý trọng?



      Có phải khi đau đến tận tâm can, người ta mới hiểu được cái gì gọi là ?



      Có phải phải trải qua lễ rửa tội ở địa ngục, mới có thể triệt để tỉnh ngộ để biết cuộc đời mình cần cái gì?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :