Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 301

      Beta: N.P


      Triển Thanh Thanh lo cho tình trạng của Mặc Thiên Trần, tan việc, kéo Mặc Thiên Trần tới nhà mình, Mặc Thiên Trần quả khiến người khác lo lắng, làm việc có chút hoảng hốt, chuyện chỉ đáp lại chứ hơn.



      “Khuya rồi, Thanh Thanh, em ngủ !” Mặc Thiên Trần nhìn Triển Thanh Thanh.



      Triển Thanh Thanh cố gắng chống mắt, “Em mệt, đại tiểu thư, em ngồi cùng chị lúc nữa, chị ngủ em ngủ.”



      “Nhìn mắt em xem, sắp mở được nữa rồi. Nhanh mang hai cây tăm lại đây!” Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh ngồi giường ngay giữa phòng.



      Triển Thanh Thanh buồn ngủ lắm lắm, cũng muốn hỏi lấy tăm làm gì, vội vã cầm tăm đến, kết quả Mặc Thiên Trần bắt được , lấy tăm lên chống mắt, chọc Triển Thanh Thanh nhảy lên.



      “Chị sao chứ?” Triển Thanh Thanh nằm lên giường.



      Mặc Thiên Trần cười khó khăn, “Em thấy chị giống người có chuyện sao?”



      giống…” Triển Thanh Thanh lắc đầu, dí sát lại, gật gật đầu, “Mà giống…”



      “Chị để bản thân mình có chuyện, bây giờ Thần Phong nằm viện, Như Khanh vừa lo giặc ngoài vừa đối phó giặc trong, chỉ có bản thân chị là bình thường, chị thể để mình gặp chuyện may, thể phụ lòng hai người họ.” Mặc Thiên Trần thở dài.



      Triển Thanh Thanh gõ gõ đầu gối, “ ra á, đại tiểu thư, chị vốn cần lo lắng, Cúc tiên sinh muốn chị nữa vẫn còn Nhâm tiên sinh mà! Nhâm tiên sinh dù gì cũng là nghệ sĩ piano nổi tiếng, chị có được người dự bị tốt như vậy, chứng tỏ bản thân chị có thực lực.”



      “Hoặc ở trong mắt người khác, chị là người biết điểm dừng, cứ theo cả hai nhà hắc bạch, người rong ruổi hắc bạch hai đạo, người là nghệ sĩ piano nổi tiếng, bọn họ đều dùng tâm đối đãi chị, chị cũng rất cảm kích đời này có họ cùng bầu bạn, cho dù khổ đau hay vui sướng, đều phải cũng nhau vượt qua.” Mặc Thiên Trần lộ ra nét cười.



      Triển Thanh Thanh than thở, “ ra em cũng biết, cho dù chọn ai, đối với chị đều là chuyện rất khó, cách tốt nhất là để cả hai đều thuộc về chị, vậy tốt biết bao…”



      Lời chưa hết, liền bị Mặc Thiên Trần gõ đầu, “Chị làm gì gõ em? Nếu là em, em liền muốn cả hai… Bây giờ Cúc tiên sinh chủ động rút lui, Nhâm tiên sinh là lựa chọn hàng đầu rồi. Chị quên Cúc tiên sinh , ngày mai thăm Nhâm tiên sinh …”



      Triển Thanh Thanh vẫn chưa hết, gục luôn bên cạnh Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần đắp chăn cho , rồi ngồi mình cho đến sáng.



      Sáng đến, vừa mở cửa sổ, liền thấy mưa phùn bay bay, người đường ai cũng giương ô, bầu trời càng lúc càng u.



      Mặc Triên Trần nhìn thấy sắc trời vừa sáng liền rời khỏi nhà Triển Thanh Thanh, hôm nay tổ chức tang lễ cho Cúc Như Phong, suy nghĩ cả buổi tối, hy vọng hôm nay gặp lại Cúc Như Khanh có thể ràng suy nghĩ của , hy vọng có thể khiến đổi ý, đừng cố chấp với nữa…



      Ám Dạ.



      Cúc lão gia hạ lệnh, “Cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải cho Như Phong an vị nhập thổ.”



      Hôm nay là ngày an táng Cúc Như Phong.



      Trần Ích sớm tăng thêm người canh gác ở mộ địa, “Chủ tịch, tôi sắp xếp xong, hôm nay đưa tang nhị thiếu gia, Chu Tiểu Kiều có thể xuất .”



      Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, “Nếu là người bình thường, đương nhiên làm vậy, nhưng ta là Chu Tiểu Kiều, cứ cho là ta đến, cũng đến nơi an táng. Lực lượng an ninh vẫn phải tăng cường. Phí Cường Liệt nhất định dẫn người đến.”



      “Vâng, chủ tịch!” Trần Ích nhận lệnh.



      Linh đường.



      Người tới đại đa số là cấp cao trong Ám Dạ, ngoài ra còn có người đại diện các bang phái khác giang hồ, bọn họ đối với với cuộc nội chiến lần này của Cúc Thị đều là thái độ muốn xem náo nhiệt. Vì Ám Dạ dưới lãnh đạo của Cúc Như Khanh, sớm xưng bá quần hùng, dù là phương diện kinh tế hay quân hỏa, Cúc Thị đều là người đứng nhất.



      Đối với kiện rung chuyển giang hồ lần này, nội loạn của Cúc Thị giúp các bang phái khác lợi dụng được cơ hội, hôm nay tới dự tang lễ Cúc Như Phong, là vì lễ nghi, hai cũng vì muốn xem nội chiến.



      Dĩ nhiên, thể đến, Phí Cường Liệt là người đến cuối cùng, dẫn theo người của Thanh Phong bang nghênh ngang tiến vào linh đường, biến mất gần tháng, lúc này lại xuất , có thể dễ dàng đoán ra động cơ của .



      “Hôm nay là ngày Như Phong yên vị, tôi tới tiễn cháu đoạn. ngờ, người giang hồ đông đủ như vậy, thiếu chút nữa là tôi chậm chân rồi. may, cuối cùng cũng đến được, nếu muộn lời chúc phúc cho cháu rồi, mọi người cứ an tâm.”



      Trong mỗi câu của Phí Cường Liệt, đều chứa đầy châm chọc, khiêu khích. giờ chắc chắn, Cúc Thiên Lâm hợp tác với giết chết Cúc Như Khanh, đến lúc đó chức chủ tịch thuộc về Cúc Thiên Lâm, còn vị trí bá chủ giang hồ là của Phí Cường Liệt .



      Cúc lão gia ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, Cúc Như Khanh ở vị trí thứ nhất bên trái, Phí Cường Liệt đến dự, cũng là nằm trong dự liệu của Cúc Như Khanh, đương nhiên mở miệng lên tiếng, dù là chủ tịch, nhưng quyền lên tiếng hôm nay là của Cúc Thiên Lâm.



      Phí Cường Liệt đương nhiên có chuẩn bị rồi mới đến, thấy đối phương đáp lời, liền nhìn về phía Cúc lão gia, “Cúc lão gia là ngôi sao sáng đầy tôn kính giang hồ, tôi xin phép được hành lễ. Nhưng ngài cũng là ngôi sao đáng thương nhất, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, nhưng hết đưa tiễn con trai, lại phải đưa tiễn cháu trai, tôi cảm thấy luyến tiếc thay ngài…”



      “Phí Cường Liệt, ông câm miệng!” Cúc Thiên Lâm là người đầu tiên rống lên, “Chúng ta hoan nghênh ông!”



      Phí Cường Liệt lại cười lớn, “Ai da, Thiên Lâm, tôi quên mất cũng là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Cúc gia nhà các người là gia môn bất hạnh, mười sáu năm trước là Thiên Kỳ, bây giờ là Như Phong, xem ra Cúc gia đời đời phải chịu nguyền rủa của số mạng rồi…”



      “Phí Cường Liệt, là ông tự đâm đầu vào chỗ chết!” Trần Ích dẫn người đến.



      Người của Phí Cường Liệt cũng đứng dậy, trong tay bọn họ cầm súng, nhắm vào đám người của Trần Ích, Trần Ích cũng lập tức giương súng, người của hai phe nhất thời vào thế giằng co.



      “Trần Ích lui ra!” Cúc Như Khanh quát lạnh, “Hôm nay, đại đương gia của Thanh Phong bang đến tiễn Như Phong, người tới là khách.”



      xong lui xuống, đám người Trần Ích cũng liền lui về sau, bọn họ lùi bước, Phí Cường Liệt liền tiến thêm bước.



      Mặc Thiên Trần đứng phía sau các em Ám Dạ, thấy Cúc Như Khanh đến chỗ Phí Cường Liệt, xông lên kéo tay , lo lắng , “Như Khanh, đừng để bụng chuyện cũ…”

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 302

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh thấy từ sau chui ra, ngờ hôm nay vẫn có dịp chuyện với sau cái ngày bỏ đó, hôm nay còn có thể quay lại đây, với hốc mắt đỏ đỏ, với ánh mắt mong đợi, mắt vẫn lạnh lùng, lộ ra vẻ gì.



      “Như Khanh, Phí Cường Liệt ràng là tới đây gây chuyện, và Cúc Thiên Lâm thông đồng hết rồi, bây giờ mà nhắc lại, bị bọn họ lật đổ. Như Khanh, đừng đến đó được ?” Mặc Thiên Trần dù biết cái gì gọi là quy tắc giang hồ, cái gì là bang phái tranh đấu, nhưng loại thông đồng lợi ích này vẫn hiểu .



      Dù lúc đầu Phí Cường Liệt và Cúc Thiên Lâm có xung đột với nhau, nhưng hai người đó tuyệt đối là diễn tuồng, mục đích để khơi lên chiến tranh nhắm vào Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần hiểu đạo lý này, Cúc Như Khanh sao lại hiểu.



      “Tôi hiểu, lui xuống trước .” trầm giọng.



      Mặc Thiên Trần từ từ buông tay ra, lui về sau. Trần Tiêu vội vàng tiến lên kéo lại, “Thiếu phu nhân, chúng ta trước ! sắp trễ làm rồi!”



      cần! Tôi phải chờ Như Khanh.” Mặc Thiên Trần kiên quyết đáp.



      giờ Cúc Như Khanh bị vướng vào cuộc chiến gia tộc, sao có thể trơ mắt bỏ , từng , muốn ở bên .



      Lúc này, Cúc Như Khanh tiến tới bên Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt thầm dùng súng chống đỡ lên hông , vai kề vai tựa sát lên cổ Phí Cường Liệt, chỉ cần Phí Cường Liệt nổ súng, nhất định cắt đứt cổ trước, giọng: “Ông cũng có thể nhìn ra, chúng ta ai manh động nhanh hơn, biết ai chết sớm hơn.”



      Phí Cường Liệt biết lợi hại, nhìn Cúc Như Khanh, sắc mặt vẫn vậy, “Buông hết xuống.”



      “Tôi chưa hết.” Cúc Như Khanh dùng ánh mắt thể ý nghĩ, hướng Phí Cường Liệt theo ánh mắt của mình nhìn quanh địa hình bốn phía đều bị mai phục, “Ông và bác có mưu kế, tôi sớm biết, người của bác bị Trần Ích thu phục hết rồi, người ông đưa theo, toàn bộ cũng vào rọ.”



      thể nào!” Phí Cường Liệt ngờ, nhìn Cúc Như Khanh tỏ ý tin.



      Cúc Như Khanh chỉ nhàn nhạt nhìn , sau đó lớn tiếng: “Đại đương gia, dù hôm nay thế nào, cũng mời các em khác phái, cùng đưa tiễn Như Phong, ông nội, bác hai và chú út đều muốn như thế.”



      Cúc Thiên Lâm từ xa nhìn thấy Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt chuyện, biết là gì, liền thêm dầu vào lửa, “Phí Cường Liệt, hôm nay ông tới quậy, tôi sợ đâu, các em, xông lên !”



      Lúc này, Cúc Như Khanh đứng chính giữa, người của xông lên, chính là muốn giết Cúc Như Khanh, nếu Cúc Như Khanh bất hạnh bỏ mạng, xem như là trong lúc bạo loạn lỡ tay giết . Đó là suy nghĩ của Cúc Thiên Lâm.



      lúc Cúc Thiên Lâm dẫn người xông lên, Cúc lão gia lên tiếng: “Thiên Lâm, làm gì đó? Lui ra!”



      “Cha, con chấp nhận thái độ của Phí Cường Liệt, căn bản là tới đây để khiêu khích, phải tới để đưa tiễn Như Phong, con sao có thể để mặc khi dễ Như Phong được?” Cúc Thiên Lâm muốn cho người khác thấy và Phí Cường Liệt đội trời chung, nên càng càng cố nâng xung đột với Phí Cường Liệt lên.



      Cúc lão gia nghe xong, vỗ lên bàn, “rầm!” tiếng, cái bàn lập tức như chia năm xẻ bảy, “Cúc Thiên Lâm, lui ra hết cho tôi!”



      Cúc Thiên Lâm mắt thấy kế hoạch có khi thất bại, dù cam tâm cũng đành phải trở về đứng bên cạnh Cúc lão gia.



      Cúc lão gia rống to: “Phí Cường Liệt, ra ngoài cho tôi! Hôm nay cần cậu đến tham gia tang lễ. Như Khanh, quay lại đây!”



      Cúc Thiên Lâm xem tình hình, cụ ông hiển nhiên là đứng về phía Cúc Như Khanh, thành bại đều nằm ở đây, Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt đều đứng trong vòng vây, thể để lỡ cơ hội, “Cha, để con đuổi Phí Cường Liệt !”



      Cúc Như Khanh tay đuổi Phí Cường Liệt ra, Phí Cường Liệt tay cầm súng, nhìn Phí Cường Liệt, “Ông nội có lệnh, toàn bộ các người đều phải ra về!”



      Phí Cường Liệt chịu, biết đây là thời điểm tốt nhất để trừ khử Cúc Như Khanh, “Cụ à, tôi nể mặt ông, hôm nay mới đến đây, ông nhìn lại Cúc gia , tuổi còn trẻ mà “game over”, ông già rồi mà vẫn còn sống, ông thấy thẹn sao, già mà chết! Nhất định là ông mượn mệnh con trai, cháu trai ông, mới có thể còn sống tới bây giờ…”



      “Phí Cường Liệt, cút cho tôi!” Cúc Như Khanh cho phép vũ nhục ông nội, vung quyền cước, đánh về phía Phí Cường Liệt.



      Cúc Thiên Lâm nhân cơ hội này chạy về phía Phí Cường Liệt, Cúc lão gia nhiều năm lăn lộn giang hồ, đương nhiên biết thế cục hôm nay, vươn tay ném gậy ra ngoài, trúng đùi Cúc Thiên Lâm.



      “Cha…” Cúc Thiên Lâm té lăn ra đất, ôm hận nhìn chằm chằm Cúc lão gia.



      Phí Cường Liệt bị Cúc Như Khanh tay khống chế, “Phí Cường Liệt, bọn họ bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”



      “Tao !” Phí Cường Liệt nổi trận lôi đình.



      Cúc Như Khanh thêm, buộc chặt cổ , Phí Cường Liệt nhìn thấy Cúc Thiên Lâm ngã ra đất, chín cũng biết sống chết ra sao, đành lên tiếng, “Tất cả bỏ súng xuống, lui ra ngoài!”



      Chỉ trong thời gian ngắn, người dẫn theo, tất cả buông vũ khí, lui ra cửa chính.



      “Cúc Như Khanh, bây giờ thả tay được chưa!” Phí Cường Liệt quát.



      Cúc Như Khanh lại giảo hoạt cười, “Tôi chưa từng thả ông .”



      “Mày đường đường là chủ tịch Cúc Thị, ngay trước mắt tất cả mọi người, lại giữ lời!” Phí Cường Liệt thấy toàn bộ người của đều lui ra, chỉ còn mình ở trong tình thế nguy hiểm.



      “Tôi cho ông cơ hội để , nhưng ông !” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp, “Vậy bây giờ cần nữa! Ông phải biết con người tôi, thích nhất là bắt rùa nhốt hũ!”



      “Cậu chính là cố ý!” Phí Cường Liệt hận thể vùng dậy.



      Cúc Như Khanh mình bước đến bên cạnh , có nắm chắt mới tự mình bước vào vòng nguy hiểm, Phí Cường Liệt lần nào cũng rơi vào bẫy Cúc Như Khanh bố trí sẵn, cái này gọi là “binh bất yếm trá”, Cúc Như Khanh đoán được chui vào.



      “Xin lỗi ông nội tôi!” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      xin lỗi, cậu cho tôi sao?” Lần này Phí Cường Liệt ra điều kiện trước.



      Cúc Như Khanh lại đáp: “Ông còn chưa đủ tư cách điều kiện với tôi đâu.”



      “Cúc lão gia tại thương, là tôi thô thiển, hôm nay ăn có chút phải, mạo phạm lão gia xin lão gia tha thứ!” Phí Cường Liệt đành chịu nhận lỗi, “Lão gia, tôi lập tức , có được ?”



      Bắt đầu từ lúc đánh nhau mọi người mới hiểu ra, Cúc lão gia vẫn muốn Cúc Như Khanh ngồi vững cái ghế chủ tịch, Cúc Như Khanh bắt được Phí Cường Liệt, bắt xin lỗi Cúc lão gia, khí phách và hiếu thuận khiến ai nấy đều cảm phục. Cúc Như Khanh chỉ biết thủ đoạn mà còn rất có tình nghĩa.



      Cúc lão gia nhìn cháu, “Như Khanh, thả ! Đừng để làm bẩn sàn nhà ta!”



      “Vâng, ông nội!” Cúc Như Khanh buông lỏng Phí Cường Liệt.



      Trần Ích lập tức chạy lên phía trước dậm chân : “Chủ tịch, sao lại bỏ qua cơ hội giết Phí Cường Liệt, cơ hội tốt như vậy mà?”



      “Hôm nay là tang lễ Như Phong, chúng ta nên gây thêm chuyện.” Cúc Như Khanh chủ trương diệt trừ giặc ngoài rồi mới tới thù trong.



      Phí Cường Liệt rồi, Cúc Thiên Lâm rất yên lặng, cơ hội cứ bị bỏ qua như vậy, về sau muốn tìm cơ hội khác, chỉ e là khó càng thêm khó.



      Trận chiến sóng gió đầy nguy cơ trong tang lễ này kết thúc có hậu. Khách cũng từ từ ra về.



      Cúc Thiên Lâm vẫn khóc rống trước mộ Cúc Như Phong, Cúc Như Khanh xoay người rời , lúc này, dưới cây dù xanh, sáng tỏ ý nghĩ của bản thân.



      Mặc Thiên Trần cũng đứng trong mưa, và Cúc Như Phong mặc dù cũng có giao tình gì, nhưng con người này còn trẻ xa rời sống, cũng rất đáng than thở, nhìn kỹ xung quanh, Chu Tiểu Kiều từ đầu đến cuối xuất .



      Tất cả đều vì Chu Tiểu Kiều mới nổ ra chiến tranh, rốt cùng trong cơn mưa này, cũng tạm thời đặt dấu chấm hết, nhưng ai biết được, cuộc chiến này mãi mãi có kết thúc.



      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh rời , vội vã chạy theo, “Như Khanh, chờ em chút…”



      có dù, mưa ướt hết cả người, Cúc Như Khanh thấy bắt được tay áo cũng chỉ lạnh lùng : “Tôi gì?”



      “Nhưng em có lời muốn với !” Mặc Thiên Trần nhìn , để mặc cho nước mưa tưới vào người, “Như Khanh, hãy nghe em được ?”



      Cúc Như Khanh xoay người lên xe, “Tôi với có gì để !”



      “Như Khanh...” Mặc Thiên Trần vọt tới trước mặt , vừa lên xe, cũng nhanh nhẹn chui vào, nhìn từ xuống dưới đều khô ráo chỉnh tề, còn bản thân lại bị mưa làm ướt sũng, “Như Khanh, nghe em được ?”



      Cúc Như Khanh nhìn gì, ra lệnh cho tài xế, “Ném ta xuống xe.”



      “Đừng!” Mặc Thiên Trần mặc kệ bản thân bị ướt, lập tức nhảy vào ngực , “Như Khanh, em có lời muốn , để em xong , được ?”



      “Chủ tịch…” Tài xế mở cửa xe, thấy Mặc Thiên Trần ôm Cúc Như Khanh buông, muốn kéo Mặc Thiên Trần ra.



      “Lái xe!” Cúc Như Khanh ra lệnh.



      “Dạ, chủ tịch!” Tài xế lập tức lái xe, rời khỏi mộ địa.



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh chịu nghe liền vội vàng, “Như Khanh, em muốn , em muốn ở lại bên , đừng đuổi em được ?”



      “Nếu điều muốn là chuyện này, xuống xe!” Rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng vẫn vô tình.



      … Em còn có lời muốn !” Mặc Thiên Trần nhìn , “Lúc trước, lúc em mới phát chính là người đàn ông đêm đó, em xác nhận em có cách nào chấp nhận được đó, em muốn chạy trốn, muốn trốn tránh nó, đó là vì em cảm thấy em xứng với , biết ? Như Khanh, ở trong lòng em dù có cao ngạo tới đâu, em vẫn tôn kính , cảm thấy đời này có chuyện gì làm được…”

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 303: Ngược : Thổ lộ tình

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh nghe xong, có chút rung động, nhưng vẫn đáp: “ ở trong lòng em, là thần thánh thể xâm phạm, nhưng em từng nghĩ đến chưa, chính là người đàn ông đêm đó, đó là , thể trốn tránh, khi cả hai người đó là em thể chấp nhận được, nên em mới lựa chọn ra , đúng ?”



      “Phải…” Mặc Thiên Trần nước mắt nhạt nhòa, “Lúc đó, em quả nghĩ vậy, em có cách nào chấp nhận, em kính nể như vậy, làm sao làm ra loại chuyện đó được…”



      Cúc Như Khanh bình tĩnh đáp: “Mọi việc đều thể chỉ nhìn bề ngoài mà xét, quả chính là người như vậy. bỏ tiền ra, lấy đứa bé ra khỏi bụng em, đứa bé thuộc về , tiền thuộc về em, đó là giao dịch. Đối với , cuộc giao dịch đó và công việc làm ăn khác nhau.”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, sắc mặt tái nhợt, cắn môi nhìn , hồi lâu mới lên tiếng, “Em biết đó chỉ là cuộc giao dịch, em nên tỉnh táo mới đúng, nên cãi nhau với mới đúng, em biết em sai rồi, Như Khanh, đừng so đo với em, được ?”



      “Được! so đo với em.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      “Cảm ơn , Như Khanh…” Mặc Thiên Trần nghĩ là chuyện chuyển biến tốt, ngờ ngay sau đó thêm, “Nhưng mà cuộc giao dịch có cái gì để so đo?”



      Mấy lời này lần nữa đánh vào vết thương của Mặc Thiên Trần, kinh ngạc nhìn , “Như Khanh, trước kia phải , từng , chúng ta ở bên nhau cả đời, cùng đón nhận lễ kỷ niệm vàng, lễ kỷ niệm kim cương, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau…”



      Cúc Như Khanh mấp máy môi gì, dường như cũng nhớ lại những lời mình tứng hứa, đột nhiên lên tiếng, “ cũng nhớ em nhiều lần muốn rời khỏi , giờ trong đầu chỉ nhớ mấy lời này, nhớ mấy lời hứa.”



      “Nhưng em nhớ, Như Khanh, em nhớ…” Mặc Thiên Trần đặt hai tay lên đầu gối , “Cho em thêm cơ hội, chúng ta ở bên nhau, em muốn nữa, em chỉ muốn ở bên thôi, được ?”



      “Trần, em cũng nghe đến câu chuyện ngày xưa, kết quả cuối cùng là thế nào, chính là bé bị sói ăn thịt. Em cho rằng nghe mấy lời đó, mà vẫn có thể tin tưởng em sao?” Cúc Như Khanh từ từ mở rộng khóe môi châm biếm.



      “Trước kia là em tốt, em cam đoan bỏ , em cũng từng rất nhiều lần muốn , Như Khanh, bây giờ em cho biết, em sớm , chỉ là bản thân nhận ra, lúc biết khuya mà về nhà, ở cùng Nghiêm Tiểu Huệ tăng ca, em mới nhận ra tình cảm cũng mình, nhưng lúc đó em vẫn dám ra.” Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh, giờ em muốn , em …”



      Cúc Như Khanh nghe xong, “Căn cứ vào báo cáo phân tích của chuyên gia về hôn nhân, khi nam nữ chia tay, câu thường dùng nhất chính là ‘em ’, ba chữ cứu vãn tình thế, nếu là người đàn ông bình thường, có thể cảm động, nhưng Trần, em phải biết, lý trí hơn bất kỳ kẻ nào. Vì thế, ba chữ này của em, phản tác dụng rồi!”



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngờ như lôi cả tim phổi ra thể , cũng tin, nghẹn ngào đáp, “Như Khanh, em biết em từng làm chuyện phải, mới khiến có cảm giác đó, nhưng những lời đó của em, là thiên chân vạn xác, phải vì muốn cứu vãn tình hình mới ra, sờ ngực em , xem em có dối ?”



      xong lấy tay , đặt lên tim , áo bị mưa làm ướt, dính sát vào người , nhiệt độ tay xuyên qua lớp áo ướt đẫm, truyền lên người , khiến run rẩy.



      “Như Khanh, là long, em lòng…” Mặc Thiên Trần nhìn đầy mong đợi.



      ngờ, tay của người đàn ông này vừa dừng lên chỗ tim bắt đầu đùa bỡn bộ ngực mềm mại của , mặc dù cách lớp vải mỏng, Mặc Thiên Trần vẫn cảm thấy cố ý cợt nhã.



      “Như Khanh, …”



      Đối với cử động của , Mặc Thiên Trần mở to đôi mắt xuyên qua lớp nước nhìn , quần áo ướt nhẹp, góp phần lộ ra thân thể mềm mại, nằm rạp hai chân , dáng vẻ càng thêm đẹp đẽ đến động lòng người.



      Cúc Như Khanh đưa gương mặt tuấn tú đến gần , “ làm sao? phải cảm thụ em lòng thế nào sao?”



      Lực tay lớn, nhưng giọng lại vô cùng êm ái, êm ái kèm theo đó là vẻ khinh thường, hai mắt tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của , thần sắc đó, giống như thưởng thức dáng vẻ muốn giãy giụa mà dám của , bộ dạng khuất phục, muốn rời lại rời được đó.



      “Như Khanh…”



      Nước mắt tuôn rơi, lòng muốn ở bên cạnh cả đời, lòng lo lắng cho an nguy của , lòng rời bỏ được .



      Nhưng tại sao còn nhục nhã như vậy?



      Cúc Như Khanh nhìn run rẩy, “ có cảm giác là em lòng, ngược lại, cảm thấy như em khiêu dâm – rất lay động…”



      …” Mặc Thiên Trần thể chịu đựng thêm, ra khỏi người , lảo đảo nghiên ngả bò đến cửa xe, “Em muốn xuống xe! Em muốn xuống xe!”



      Cúc Như Khanh nhẫn thống khổ trong mắt, nhìn , gọi tài xế, “Dừng xe, cho ấy xuống!”



      Tài xế lập tức dừng xe, Mặc Thiên Trần nhảy xuống, ngã nhào trong mưa…



      Cúc Như Khanh nhìn qua cửa xe thấy khóc đến thương tâm, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, Trần Tiêu tiến lên đỡ Mặc Thiên Trần, bảo tài xế lái xe .



      Mặc Thiên Trần toàn thân như bị rút hết hơi sức, tin Cúc Như Khanh đối xử với như vậy, dù muốn tin, nhưng bày ra trước mắt, cảm thấy cơn mưa này, như những vết roi ngừng đánh vào người , lời của Cúc Như Khanh, còn hơn những vết roi này gấp trăm nghìn lần, thậm chí vạn lần.



      “Thiếu phu nhân, chúng ta về thôi! Chủ tịch rồi.” Trần Tiêu đành lòng nhìn nằm trong mưa bị ông trời hành hạ.



      “Như Khanh… Như Khanh…” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn trời, miệng ngừng gọi tên , “Như Khanh…”



      Trần Tiêu thấy Mặc Thiên Trần ngồi trong mưa chịu , đành bấm điện thoại gọi cho Triển Thanh Thanh, “Triển Thanh tiểu thư, đại tiểu thư nhà ngồi khóc trong mưa, mau tới khuyên ấy !”



      Triển Thanh Thanh vừa tỉnh lại thấy Mặc Thiên Trần đâu, biết Mặc Thiên Trần tìm Cúc Như Khanh, quả nhiên đúng là vậy.



      “Được, tôi lập tức tới đó, cảm ơn .”



      Triển Thanh Thanh cúp máy, tìm đến chỗ Mặc Thiên Trần, côc che dù kéo Mặc Thiên Trần, “Đại tiểu thư, chị cần gì phải làm như vậy?”



      Mặc Thiên Trần nhìn , tựa vào người tiếp tục khóc, “Thanh Thanh, Như Khanh ấy còn quan tâm đến chị rồi… ấy tình cảm của chị đều là hư tình giả ý, ấy chị lòng…”



      “Tối qua em với chị, đừng tìm đến ta mà, chị còn tin em, bây giờ nhìn xem, đàn ông thường quay đầu với người phụ nữ mà mình nhất, xưa nay vậy rồi, em là chuyện gia, chị lại tin, bây giờ chạy tìm ta, lại phải chịu đau khổ, còn bị thương đến được.” Triển Thanh Thanh luyên thuyên, đỡ Mặc Thiên Trần dậy, gọi chiếc taxi cùng rời .



      Mặc Thiên Trần sau khi được Triển Thanh Thanh đưa về nhà, nằm trong bồn tắm nước ấm, nhịn được nước mắt lại tràn, vì sao muốn quý trọng khoảng thời gian hai người nhau, lại muốn bỏ , còn phải nhục nhã triệt để như vậy!



      Chẳng lẽ, ghét những người phụ nữ quay đầu quấn lấy đàn ông sao? thổ lộ tình cảm, với , cuối cùng chỉ nhận được châm biếm giễu cợt, Như Khanh, Như Khanh, em phải làm sao, mới chấp nhận em!



      Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, vùi mình vào nước, khiến bản thân như có cảm giác bị bao vây, có phải tất cả mọi chuyện, bây gờ muốn cứu vãn là quá muộn?



      “Đại tiểu thư…” Triển Thanh Thanh thấy vào lâu mà chưa ra ngoài, vội vàng tới gõ cửa phòng tắm.



      “Chị sao…” Mặc Thiên Trần trả lời bằng giọng mũi.



      “Nếu chị ra, em xông vào đó nha!” Triển Thanh Thanh đứng ngoài cửa kêu lên, “Để tránh trinh tiết khó giữ, chị nhanh ra ngoài !”



      Mặc Thiên Trần cười nổi, ra khỏi bồn tắm, lau khô người, mặc áo ngủ, đỏ mắt bước ra.



      “Em nấu canh gừng rồi, để tránh bị cảm, mau uống .” Triển Thanh Thanh bưng tới.



      Mặc Thiên Trần nhìn chén canh gừng còn bốc hơi, lại muốn uống.



      Triển Thanh Thanh nhìn , “Nếu Nhâm tiên sinh gọi muốn gặp chị, ta lại thấy chị ngã bệnh, chị xem ta có gấp ?”



      “Thần Phong…” Mặc Thiên Trần nhàng gọi hai chữ.



      “Đúng vậy, chị là do ta cứu về, nếu ta biết chị biết quý trọng bản thân, vì người đàn ông khác mà như vậy, ta nhất định đau lòng hơn nữa đúng ?” Triển Thanh Thanh khuyên giải.



      Mặc Thiên Trần nhớ lại cảnh Nhâm Thần Phong bất chấp tất cả che chở trong ngực, bưng chén canh gừng nước mắt lại rơi như mưa, Nhâm Thần Phong luôn ở bên cạnh , chưa bao giờ bỏ . làm sao có thể phụ thành ý của Nhâm Thần Phong! thể bệnh, thể bị lời của Cúc Như Khanh quật ngã!



      Cho dù Cúc Như Khanh muốn nữa, vẫn là Mặc Thiên Trần, lấy hết dũng khí hết cho biết, . Thế là đủ rồi!



      từng vì tình cảm này mà cố gắng, cũng từng vì tình cảm đó mà rất lòng cho , hơn nữa, đến bây giờ, dù vẫn chờ hồi tâm chuyển ý, nhưng chưa từng sử dụng cách ghét nhất để đối xử với .



      lòng , thương , nên tôn trọng . Tôn trọng lựa chọn của , cũng tôn trọng quyết định của , còn rất hy vọng … Hy vọng mọi việc đều tốt.



      Vì sao lại quyết định như vậy, vì sao người ngồi trong đêm, vì sao lại nhớ đến những kỷ niệm đó, ngồi nghe CD, tiếng hát truyền đến, lệ rơi đầy mặt…



      Đặt em vào lòng bàn tay, thành khẩn thắp nén hương,



      Chỉ ngọn nến, cũng đủ thắp sáng kinh luân,



      cần da diết não lòng, chỉ mong được lần,



      đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng,



      nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,



      Chỉ cần ánh mắt lưu chuyển của em dừng lại,



      Xin hãy cho sức mạnh vô hạn của và được ,



      Để dưới gốc Bồ Đề, có thể vững tâm suy nghĩ…



      *Lời bài hát 爱的供养(Ai De Gong Yang – Cung Dưỡng Ái Tình – OST “Cung – Tỏa Tâm Ngọc”).



      Cũng trong đêm tối, trong lòng nhớ nhung, Cúc Như Khanh đốt điếu thuốc, xử lý hết công việc, tắt đèn, tự mình để mặc đêm đen bao phủ.



      Khi hóa giải thành công Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt ở tang lễ, liền nghe thổ lộ, thời khắc đó, rất vui mừng, dù nội tâm rất mãnh liệt, nhưng lại thấy vui, ngược lại còn khiến bị thương, nhìn té trong mưa, tuyệt tình bỏ .



      an toàn của , trải qua tang lễ này, ngại dùng bản thân mình để bảo vệ , vậy về sau, ai ở bên cạnh ?



      Nếu như, lúc đối đầu với Chu Tiểu Kiều, muốn bảo vệ , tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, chắc là, trở thành đối tượng Chu Tiểu Kiều nhắm đến.



      Nếu như, sớm buông ra, bị cuốn vào cuộc chiến gia tộc , trở thành quân cờ Phí Cường Liệt muốn khống chế, trở thành người bình thường, sống cuộc sống bình thường yên ổn.



      Nếu như, cố chấp giữ lại, phát và người đàn ông đêm đó là người, thương tâm tuyệt vọng, phiền não như vậy.



      Nếu như…



      Chỉ vì gieo vô số “nếu như”, mà bây giờ phải đổi lấy quá nhiều nhân quả.



      Còn buông tay…



      Cứ buông tay như vậy sao?



      Tiếng hát quen thuộc phiêu đãng vào đêm, có phải cũng từng nghe bài hát này ? Có phải cũng từng đau lòng như vậy?



      Đặt em vào lòng, cùng nắm chặt tay,



      Nguyện cầu trời xanh, hãy chỉ đường cho ,



      Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương nhờ,



      Lúc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, khe khẽ ngâm nga,



      nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng em,



      Người thế gian có quá nhiều phiền não phải quên,



      Giữa bể khổ thấp thoáng bóng hình xưa của ,



      Quay đầu lại chợt thấy hồng trần vạn trượng qua từ lâu… ——



      Mặc Thiên Trần bắt đầu làm trở lại, sống rất nghiêm túc, cho dù trong lòng có bao nhiêu đau đớn, nhưng tôn trọng cuộc sống cũng là cách thể tình .



      Cúc Như Khanh là con người của công việc, hy vọng cũng cẩn trọng với công việc ở Mặc Thị. Cho nên, tình nguyện bắt chước , giải quyết công việc cách nhiệt tình.



      có lý tưởng lớn như , thể trông cậy mình có thể trở thành người như thế nào để phải rửa mắt mà nhìn, chỉ hy vọng, mình có thể có được cuộc sống bình yên, công việc bình yên, khiến tức giận, khiến lo lắng, vậy là đủ rồi.



      giờ, rất hiểu , cũng chỉ nhờ đọc vài câu báo, cũng qua báo chí, mà biết đến tình hình tài chính của , cuộc chiến gia tộc Cúc Thị, và xung đột với Phí Cường Liệt.



      biết, vẫn ổn, là đủ rồi.



      Buông ly nước trong tay ra, Mặc Thiên Trần nhìn lịch trình hôm nay, buổi chiều có hội nghị.



      Triển Thanh Thanh thò đầu vào, “Hội nghị chiều nay, chuẩn bị xong chưa?”



      “Binh đến tướng đỡ, nước đến núi cản. Có gì mà chuẩn bị!” Mặc Thiên Trần nhịn được cười cười.



      Còn về Cúc Như Khanh, công việc có bao nhiêu, nhưng chuyện sống riêng bị giới truyền thông để ý, tin tức lên tầng tầng lớp lớp, hơn nữa việc đến bệnh viện thăm Nhâm Thần Phong cũng thành đề tài cho báo chí.



      Dĩ nhiên, gió nổi lên ở Cúc Thị, cổ đông cho mở cuộc họp, xem thử Mặc Thị định thế nào.



      Phòng họp.



      Mặc Thiên Trần ngồi vào vị trí tổng tài, trước các cổ đông, “Thanh Thanh, mang báo cáo doanh thu quý hai cho các vị cổ đông xem.”



      “Vâng, đại tiểu thư, tất cả đều sẵn sàng.” Triển Thanh Thanh ngồi bên trái .



      Các cổ đông nhìn vào số liệu quý vừa rồi, trong kinh doanh các con số là chứng thực nhất, Mặc Thiên Trần dĩ nhiên hiểu điều này, phải chặn họng bọn họ trước.



      Cổ đông xem xong bản số liệu, ngước mắt lên vẫn rất lo lắng.



      “Thiên Thiên, phải biết, và Cúc Như Khanh ly hôn, cổ phiếu Mặc Thị…”



      “Đúng vậy! Thiên Thiên, công ty Mặc Thị đồ thị cổ phiếu ra sao, cũng thấy…”



      “Huống chi, chúng tôi chỉ tính tới lợi ích công ty, mới muốn và Cúc tiên sinh đầu bạc răng long…”



      “Chúng tôi rất hy vọng vào cuộc hôn nhân của , như cha mẹ vậy, hy vọng có người chồng tốt, gia đình tốt…”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười nhìn bọn họ, “Cảm ơn các vị quan tâm, tôi cũng rất hy vọng phương hướng phát triển của công ty luôn tốt đẹp, tôi và Như Khanh khiến mọi người phải bận tâm. Tôi giảng hòa với Như Khanh, chúng tôi đều có công ty, nghiệp của riêng mình, cũng mang hôn nhân ra làm trò đùa. Trước tiên tôi về vấn đề cổ phiếu của công ty, Warren Buffett từng : chậm bước để tiến nhanh hơn. Mặc dù ông cho những nhà đầu tư cổ phiếu nghe, nhưng tôi cũng có cách nghĩ của riêng mình, nếu cổ phiếu Mặc Thị vẫn tăng trưởng, trở thành người tiên phong khó có thể sống lâu, có câu “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi”, đó chính là đạo lý.”



      *Nằm trong câu: 木秀于林风必摧之, 鸟太出头枪必 打 (Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả - Cây cao vượt rừng gió dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn).



      ngừng lát, để các cổ đông tiêu hóa xong những lời vừa rồi, mới tiếp tục : “Ngày nào tôi cũng theo dõi cổ phiếu Mặc Thị, luôn tin vào nó, cũng xem biểu đồ chứng khoán của thị trường, chịu ảnh hưởng của Cúc Thị, biểu đồ của các thị trường là đường cong có khuynh hướng xuống. Mặc Thị dĩ nhiên thể nằm ngoài số đó, tôi cảm thấy đây là điều rất bình thường, nếu lúc này cổ phiếu Mặc Thị lại cao, tôi cảm thấy sau lưng có người muốn thâu tóm công ty chúng ta.”



      xong, các cổ đông đều gật đầu đồng ý quan điểm của , Mặc Thiên Trần ra hiệu cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh : “Các vị cổ đông, hội nghị hôm nay đến đây thôi. Tan họp.”



      Sau khi người ra khỏi phòng họp hết, chỉ còn lại Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh, Mặc Thiên Trần tựa lưng vào ghế, trầm tư gì.



      “Nghĩ gì thế?” Triển Thanh Thanh sửa sang lại biên bản cuộc họp.



      Mặc Thiên Trần nhìn trần nhà, “Nghĩ lại xem làm sao chị lại có thể kiên cường như vậy!”



      “Em khinh!” Triển Thanh Thanh kích động, “ biết là ai cứ tối đến là nhớ nhung? biết là ai nghe biết bao nhiêu lần bài “Cung dưỡng ái tình”?



      Mặc Thiên Trần đứng lên, “Hôm nay chị muốn tan việc sớm, có gì gọi chị.”



      “Chị muốn đâu?” Triển Thanh Thanh theo bước ra ngoài.



      “Đương nhiên là thăm người dùng tính mạng cứu chị!” Mặc Thiên Trần trở về phòng làm việc, cầm túi xách lên.



      Triển Thanh Thanh cười, “ , , em ủng hộ chị! Nếu ngày nào thăm Nhâm tiên sinh, giới truyền thông biết được, lại bảo chị vong ân bội nghĩa.”



      xem?” Mặc Thiên Trần hiểu.



      Triển Thanh Thanh lấy quyển tạp chí thương nghiệp ra, “Người ta , Nhâm tiên sinh nhập viện, Cúc Thị nội chiến, còn tổng tài Mặc Thị yên ổn vững ghế, thành tích Mặc Thị lại càng lúc càng khiến người ta phải hâm mộ ganh ghét, chỉ vậy, chị còn cố gắng đứng giữa hai người đàn ông tìm điểm thăng bằng…”



      Mặc Thiên Trần nhìn cũng có nhìn liền đáp: “Thay vì nó là tạp chí thương nghiệp, bằng thẳng là tạp chí chuyên đả kích đối thủ kinh doanh, phải em thích trinh thám sao? Sao thăm dò điều tra xem, nhất định là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, muốn đả kích mà viết ra như thế.”



      xong thẳng, người ta muốn thế nào, mặc kệ, Nhâm Thần Phong là ân nhân cứu mạng của , Cúc Như Khanh mãi mãi là chồng , bọn họ đều là những người quan trọng nhất của .



      Mặc Thiên Trần liền đến bệnh viện, mua theo trái cây, vừa vào bệnh viên, hộ lý chăm sóc riêng của Nhâm Thần Phong – tiểu Hạ kêu lên, “Thiên Thiên, đến rồi à, Nhâm tiên sinh sắp dài cổ ra rồi.”



      Nhâm Thần Phong ném lại ánh nhìn, biểu của lộ liễu lắm sao? Sau đó liền đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Sao hôm nay đến sớm vậy?”



      Mặc Thiên Trần thấy nghỉ ngơi thời gian, có thể xuống giường lại rồi, “Hôm nay em làm việc hiệu suất cao, giải quyết xong đến đây, đúng rồi, Thần Phong, bác sĩ kết quả kiểm tra lại của thế nào?”



      sao, rất tốt.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười.



      Tiểu Hạ đứng bên gấp gáp, “Làm sao tốt được? Bác sĩ vết thương do đạn của Nhâm tiên sinh ảnh hưởng đến tuyến thần kinh, có thể tay phải của ấy tê liệt, về sau có thể thể đánh đàn, cũng thể vẽ được nữa…”



      “Tiểu Hạ, chớ nhảm!” Nhâm Thần Phong kịp ngăn tiểu Hạ lắm mồm.



      Mặc Thiên Trần nhìn , tròng mắt của liền lên hơi nước.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 304: Ngược : Tâm tư ấm áp

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Ba nỗi đau lớn nhất cùng lúc xuất , Nhâm Thần Phong làm thế nào đối mặt đây? phải làm thế nào đối mặt với nghiệp nhạc và hội họa của mình?



      Mặc Thiên Trần nhờ mới có thể sống sót, rất vui mừng, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , cũng khó đoán ra trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu dòng nước cuộn trào?



      Hộ lý tiểu Hạ chẳng biết lúc nào rời khỏi phòng, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập.



      “Thần Phong, là sao?” Mặc Thiên Trần gian nan mở miệng.



      Nhâm Thần Phong vẫn mỉm cười, “Thiên Thiên, đừng lo…”



      “Làm sao lo? Thần Phong vì mới bị thương, Thần Phong vì mới thể đánh đàn, thể vẽ được nữa, cả đời này Thần Phong có lẽ chỉ là người bình thường… Tất cả vinh quang đều mất hết…”



      Nhâm Thần Vũ đứng ở cửa, cáu kỉnh chỉ trích Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần mím môi gì, thừa nhận bản thân mình làm hại Nhâm Thần Phong thành ra như vầy.



      Đúng thế, là , làm hại Nhâm Thần Phong mất hết tất cả…



      “Mặc Thiên Trần, chính là khắc tinh của Nhâm gia chúng tôi, người nào trong gia đình tôi dính đến , đều phải chịu tổn thương, còn mặt mũi đến thăm Thần Phong?” Nhâm Thần Vũ bước tới, chỉ tay trách cứ Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần yên lặng lau nước mắt, kiên định đáp: “Chị Vũ, em nhất định tìm bác sĩ tốt nhất chữa tay cho Thần Phong, ấy nhất định có thể đánh đàn, vẽ tranh như trước.”



      “Lời tôi nghe lọt, tôi chỉ hy vọng xuất trước mặt chúng tôi nữa là được, Thần Phong có thể sống sót, tôi cảm tạ trời đất rồi, nhanh lên!” Nhâm Thần Vũ muốn kéo ra ngoài.



      “Khụ ——”



      tiếng ho khan của đàn ông vang lên, người đàn ông ngoài quốc đeo kính gọng vàng bước vào, nhìn kỹ người xung quanh, sau đó nhìn về Nhâm Thần Phong, dùng tiếng : “Những ai có phận mời ra ngoài, tôi muốn kiểm tra lần nữa cho bệnh nhân.”



      “Ông là ai? Có quyền gì ra lệnh cho chúng tôi?” Nhâm Thần Vũ ngạc nhiên, rống to.



      “Tôi là Hannibal Hopkins.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng ánh mắt vô cùng sắc bén.



      Nhâm Thần Vũ kinh ngạc, lập tức chạy đến trước mặt Hannibal Hopkins, vẻ mặt dám tin, “Ông chính là bác sĩ Hannibal, cảm ơn bác sĩ… Cảm ơn bác sĩ đến đây xem bệnh cho Thần Phong, Thần Phong nhà chúng tôi nhất định được cứu rồi…”



      Bác sĩ Hannibal gì, thấy người trong phòng dường như ai chịu nghe lời mình, lập tức nổi giận, vỗ tay lên bàn.



      Trần Ích đứng ngoài – hộ tống bác sĩ Hannibal tới – lập tức vào, “Thiếu phu nhân, Đồng phu nhân, xin mời ra ngoài trước! Để bác sĩ Hannibal kiểm tra cho Nhâm tiên sinh.”



      Mặc Thiên Trần nhìn về phía Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, làm kiểm tra , mai em lại đến thăm , được ?”



      “Được! Thiên Thiên, chị, mọi người ra ngoài trước !” Nhâm Thần Phong nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất của mình.



      Nhâm Thần Vũ lập tức : “Được được, chúng tôi lập tức ra ngoài, cảm ơn bác sĩ…”



      Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Vũ ra khỏi phòng bệnh, Nhâm Thần Vũ vui vẻ che mặt khóc, “Tôi và Thọ Tề mãi mời được bác sĩ Hannibal nổi danh đến chữa cho Thần Phong, ngờ hôm nay ông ấy tới… Thần Phong, Thần Phong, em nhất định khỏe lại…”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, nhìn thấy Trần Ích dẫn người hộ tống bác sĩ Hannibal tới đây, trong lòng cảm động, Trần Ích xuất , chắc chắn phải tình cờ, nhất định là Cúc Như Khanh mời bác sĩ tới đây.



      Như Khanh, Như Khanh, từng hận Thần Phong như vậy, từng dùng mọi thủ đoạn đối phó ấy, nhưng lúc ấy cần nhất, lại mời bác sĩ giỏi đến đây. Như Khanh, bảo em làm sao nghĩ đến ?



      Như Khanh, nếu quan tâm em, cần gì lặng lẽ mời Hannibal? Như Khanh, nếu quan tâm em, cần gì vẫn cho Trần Tiêu thầm theo em? Như Khanh, nếu buông em rồi, sao hàng đêm vẫn xuất trong giấc mơ của em?



      Mặc Thiên Trần từ từ ra khỏi bệnh viện, cả thành phố lên đèn, trong lòng thầm mong Nhâm Thần Phong nhất định phải khỏe lại, Cúc Như Khanh nhất định phải bình an.



      tới lui, biết bao lâu, cuối cùng trở về công ty Cúc Thị, nhìn lên phòng làm việc của lầu cao, vẫn còn sáng đèn, an vị ngồi ở góc phố đối diện, ngước nhìn phòng làm việc của .



      Như Khanh, vẫn chưa về nhà? Như Khanh, ngày nào cũng làm việc trễ như vậy? Như Khanh, trong lòng , có nhớ em?



      Nhìn thấy ánh đèn, trong lòng cũng an ủi được mấy phần.



      Công ty Cúc Thị, Cúc Như Khanh đợi tư liệu từ nhà máy, nhận được điện thoại của Trần Ích, “Chủ tịch, bác sĩ Hannibal tới làm kiểm tra cho Nhâm Thần Phong.”



      “Tôi biết rồi.” Cúc Như Khanh chuẩn bị cúp máy, “Trần Ích…”



      “Chuyện gì? Chủ tịch.” Trần Ích lập tức hỏi.



      có gì, Khang Hạo vừa xuống lầu rồi.” Cúc Như Khanh cúp máy, tự mình đứng dậy rót ly café, khổ sở uống.



      Khang Hạo từ tầng xuống, lấy xe lái ra ngoài, qua đèn giao thông, thấy Mặc Thiên Trần mình nhìn lên phòng làm việc của Cúc Như Khanh. xuống xe, “Thiếu phu nhân, sao lên?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần ngờ gặp phải Khang Hạo, nhất thời biết trả lời thế nào, “, đúng lúc tôi qua đây, mệt, nên ngồi nghỉ lát, tôi ngay đây… bây giờ mới tan việc sao? Sao lại trễ vậy?”



      “Tiênh sinh còn tăng ca, tôi về trước. Thiếu phu nhân, , tôi tiễn đoạn!” Khang Hạo hiểu, cả hai đều có đối phương trong lòng, tại sao lại hành hạ lẫn nhau!



      cần đâu, bây giờ khuya rồi, mệt mỏi cả ngày, cũng về nhà sớm nghỉ ngơi !” Mặc Thiên Trần lắc đầu, chuẩn bị rời .



      Khang Hạo muốn gì đó điện thoại vang lên, “Tiên sinh, chuyện gì?”



      Mặc Thiên Trần sắp , nghe thấy Cúc Như Khanh gọi đến, liền dừng bước, nhìn Khang Hạo.



      Cúc Như Khanh chán nản buông ly café xuống, gọi cho Khang Hạo, “Khang Hạo, mua bát mì đưa lên cho tôi.”



      “Tiên sinh, bây giờ mấy giờ rồi, hai giờ sáng rồi đó, tất cả tiệm mì đều đóng cửa rồi, tôi đâu mua mì cho ngài đây? Phải rồi, trong phòng làm việc của tôi có mì ăn liền, ngài tới lấy ăn tạm trước !” Khang Hạo đáp.



      “Tôi lấy, chuẩn bị ăn phát chúng đều hết hạn từ lâu rồi.” Cúc Như Khanh xong ném mấy gói mì ăn liền tay vào thùng rác.



      Mặc Thiên Trần nhìn Khang Hạo, ý bảo đồng ý, nghĩ cách làm mì, Khang Hạo đáp, “Tiên sinh, tôi lập tức mua, lát nữa mang lên cho ngài.”



      Cúp máy, Khang Hạo : “Thiếu phu nhân, đây phải hại chết tôi sao? Tôi đâu mua đây?”



      “Đừng lo, nhà gần đây phải ? Trong nhà có dụng cụ nấu ăn ? Chúng ta lập tức nấu rồi mang lại đây.” Mặc Thiên Trần đừng gấp.



      “Thiếu phu nhân nấu sao?” Khang Hạo nảy ra ý hay.



      “Đương nhiên.” Mặc Thiên Trần lên xe .



      Chỗ ở của Khang Hạo rất gần công ty, hai người chẳng mấy chốc đến nhà, Mặc Thiên Trần rửa tay, lập tức vào bếp nấu mì, nấu xong mang ra.



      “Khang Hạo, bây giờ có thể đưa tới cho Như Khanh rồi…” Lời chưa hết, thấy Khang Hạo nằm dài sofa ngủ, bước tới, “Khang Hạo…”



      “Tôi buồn ngủ quá, đừng quấy rầy tôi…” Khang Hạo lật người, đầu tựa vào sofa.



      “Khang Hạo, đưa mì tới cho Như Khanh, rồi trở về ngủ tiếp được ?” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ vai .



      Nhưng Khang Hạo căn bản có phản ứng, ngược lại còn ngủ sâu hơn.



      Mặc Thiên Trần than , ra dám gặp Cúc Như Khanh, ngày đó ở nhục nhã , mấy lời đó còn văng vẳng bên tai, nếu bây giờ những ăn mì nấu, còn lời nhục nhã , phải làm sao?



      “Khang Hạo…” lại nhàng gọi.



      Mặc Thiên Trần thấy chắc là cùng Cúc Như Khanh tăng ca mấy ngày liền, nên gọi nữa, lấy giấy bút, nhắn lại cho : “Mượn tạm xe của , ngày mai trả lại.” Ký tên Mặc Thiên Trần.



      lấy chìa khóa, xách mì theo, bỏ vào xe, lái xe đến Cúc Thị.



      Mặc Thiên Trần vừa đóng cửa, Khang Hạo liền tỉnh lại, tối nay đúng là cơ hội tốt! cố ý giả vờ ngủ, khiến Mặc Thiên Trần tự mình tới công ty, tối nay có Nghiêm Tiểu Huệ, chỉ có mình Cúc Như Khanh làm việc, thương tâm như lúc trước!



      Mặc Thiên Trần đến ngoài phòng làm việc của Cúc Như Khanh, nhìn từ bên ngoài cửa kính thấy bận rộn, dám gõ cửa, đành ở bên ngoài gấp gáp, nghĩ xem làm cách nào để lại mì, mà biết tới đây.



      Chợt, Cúc Như Khanh đứng lên, mở cửa ra ngoài, Mặc Thiên Trần vội vàng núp vào phòng thư ký, thấy vào phòng rửa tay, mới lặng lẽ vào, đặt tô mì lên bàn , đề phòng biết là Khang Hạo đưa tới, mang chìa khóa xe Khang Hạo đặt bên cạnh tô mì, ngửi thấy trong phòng làm việc của nhàn nhạt mùi thuốc lá, từ từ xoay người.



      Đúng lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị , Cúc Như Khanh trở lại.



      Mặc Thiên Trần ngờ trở lại nhanh như vậy, mắt thấy vừa tiến đến sắp thấy được , vội vàng núp sau ghế sofa, thân thể nhắn ngồi xuống, tựa lưng vào sofa.



      Cúc Như Khanh vừa vào, liền thấy bàn làm việc có tô mì còn bốc hơi, ngồi xuống, bưng tô mì lên, thấy chìa khóa xe của Khang Hạo bàn, nhưng thấy Khang Hạo đâu.



      đói, nghĩ nhiều, liền bắt đầu ăn mì, ba giờ sáng có tô mì ấm bụng, đối với người hô phong hoán vũ như Cúc Như Khanh mà , chỉ là chuyện , nhưng, ăn tô mì này, mùi vị tô mì, rất giống mùi vị của người.



      “Khang Hạo…” Cúc Như Khanh buông đũa, gọi.



      thấy bóng dáng Khang Hạo đâu, Cúc Như Khanh nín thở, lúc này trong phòng, an tĩnh đến nỗi hạt bụi rơi cũng nghe được.



      Mặc Thiên Trần ngờ gọi Khang Hạo, che miệng, để mình phát ra thanh, sau đó nghe được thanh Cúc Như Khanh rời khỏi chỗ ngồi, có tiếng bước chân ra ngoài.



      Cúc Như Khanh nhìn bốn phía, nghe được tiếng hít thở đè nén sau sofa, sau đó thấy phía sau sofa có bóng dáng nho , đứng bên sofa hồi, nhìn , gì.



      Mặc Thiên Trần dù thấy đâu, nhưng cảm giác bức bách này, lại khiến biết, đứng trước mặt mình, chỉ cầu xin trời xanh, đừng để phát ra , nhanh chóng ra khỏi đây.



      biết qua bao lâu, cảm giác người ra thành thân mồ hôi rồi, mới nghe được Cúc Như Khanh nâng bước rời khỏi sofa, sau đó lại nghe tiếp thanh ngồi xuống, Mặc Thiên Trần chậm rãi thở phào nhõm.



      Cúc Như Khanh biết là Mặc Thiên Trần mang mì tới, ăn tiếp cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nội tâm, đây là mùi của , mùi của , mát mẻ mà mê người, dù là ban đêm, bên cạnh, vẫn nhớ đó là cảm giác để lại cho .



      Mặc Thiên Trần nghe được thanh ăn mì của Cúc Như Khanh, hơi cười cười, cho dù có tìm được Khang Hạo , chỉ cần tối nay tăng ca, đói bụng là tốt rồi, cho dù cường hãn thế nào, làm người là phải ăn cơm, chịu áp lực cả trong lẫn ngoài, chắc chắn phải chịu cảnh bữa đói bữa no.



      Cúc Như Khanh ăn xong mì, tiếp tục làm việc, hồi sau, đốt điếu thuốc, đâu, chỉ hưởng thụ cảm giác hòa thuận vui vẻ, nghỉ ngơi lát.



      Như Khanh, Như Khanh, nhanh nhanh ra ngoài !



      Mặc Thiên Trần ngừng kêu trong lòng, nếu ra ngoài làm sao đây? ở đây lâu lắm rồi, có thể bị phát ? Phát rồi, có giận lên đuổi ?



      Mặc Thiên Trần suy nghĩ lung tung, Cúc Như Khanh hút xong điếu thuốc, tới sofa, nhàn nhã nằm.



      biết trốn sau sofa, lúc này chỉ cách nhau mặt sofa, có thể ngửi thấy mùi của , của tóc , tựa như cố ý bay đến cổ .



      Mặc Thiên Trần lúc này tay chân tê dại, vẫn ngồi đó nhúc nhích, sợ chỉ cần tiếng động cũng bị Cúc Như Khanh phát , cảm nhận được Cúc Như Khanh nằm ngủ sofa, đến thở mạnh cũng dám.



      Như Khanh, Như Khanh, chẳng lẽ tối nay ngủ ở đây sao?



      nhắm hai mắt lại, tối nào cũng ngủ ở đây sao?



      Như Khanh, Như Khanh, ngủ rồi sao?



      Đúng lúc Mặc Thiên Trần chuẩn bị đứng dậy, Cúc Như Khanh lật người sofa, lại vội vàng ngồi xuống, ra ngủ, làm rời khỏi đây mà thần biết quỷ hay bây giờ?



      Mặc Thiên Trần ngừng cầu nguyện, Như Khanh, Như Khanh, nhanh ngủ !



      cầu nguyện, ngược lại, ngồi dậy, tới lui trong phòng làm việc, tựa như suy nghĩ điều gì đó.



      Mặc Thiên Trần nghĩ lần này xong rồi, ở lại nữa trời sáng, sắp tám giờ rồi, nhân viên tới làm, chỉ bị phát , mà còn bị rất nhiều người phát .



      Lòng như lửa đốt, Cúc Như Khanh đẩy cửa phòng làm việc, Mặc Thiên Trần vui mừng, cứ nghĩ sắp ra ngoài.



      Nhưng đợi hồi, vẫn nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài của , lại dám tùy tiện ngẩng đầu xem hay chưa, đành lặng lẽ mở mắt, nhưng vừa mở mắt nhịp tim trong nháy mắt ngừng đập.



      Bởi vì, ngay trước mắt , là đôi chân to, đôi chân này phải ai khác, chính là Cúc Như Khanh.



      cách khác, bị phát rồi.



      phát từ lúc nào vậy? Làm sao biết là , mà phải Khang Hạo?



      Mặc Thiên Trần bây giờ, cái gì cũng dám , cái gì cũng dám làm, chỉ im lặng ngồi sàn nhà, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, trong lòng suy nghĩ, cho dù gì khó nghe, cũng phản bác nữa, đối xử thế nào, cũng gì nữa.



      Cúc Như Khanh nhìn , khuôn mặt tái nhợt, gầy , lúc này co rúc phía sau sofa, bộ dạng đẹp đẽ đó, khắc sâu vào hai tròng mắt .



      phải biết xuất trước mặt , tạo ra hậu quả gì, nhưng thể coi thường chuyện làm mì cho .



      lên tiếng, đưa tay, nhàng bế lên, tay , liền giống như chiếc lông vũ nhàng linh hoạt.



      Hồi lâu, Mặc Thiên Trần nghe thấy tiếng nhục mạ của , cũng nghe thấy vẻ tức giận của , chỉ cảm nhận được đôi bàn tay bế , đến lúc này, vẫn dám mở mắt. ngờ hành động như thế, chỉ cảm nhận được hơi thở nồng đậm, tràn ngập khắp người .



      Hai người ai gì, nhưng hỏa tâm lẳng lặng thiêu đốt cả hai.



      Mặc Thiên Trần được ôm vào ngực, đầu chôn trong ngực , nghe thấy mùi vị của , toàn bộ thân hình cũng rơi vào vòng tay .



      Như Khanh, Như Khanh, chán ghét em, đúng ?



      Nếu ghét em , ôm em như thế, mà phải đuổi em ra ngoài mới đúng! Phải để em rời trong đêm mới đúng phải ?



      Em phải mơ, em cũng có ngủ, em cảm nhận được, ôm em, Như Khanh, đuổi em nữa đúng ?



      Nghĩ đến đó, Mặc Thiên Trần nhịn được nhích gần vào ngực hơn, đôi tay lặng lẽ nắm chặt vạt áo , Như Khanh, cho em cơ hội, để em chứng minh cho thấy, em phải như vậy, trốn tránh tình cảm hai chúng ta, em đối mặt, phải vì đứa con mà ở cạnh , mà vì , vì tình .



      Cúc Như Khanh ôm ra khỏi phòng, cúi đầu thấy hàng lông mi ngừng run rẩy, hàng lông mi dài, như thiên sứ dịu dàng xinh đẹp, đứng trong bóng đêm, chỉ đường dẫn lối đưa về nhà, bộ dạng thận trọng, hàng lông mi cũng thận trọng theo, khiến tim khẽ đau.



      ôm xuống lầu, Trần Tiêu chờ sẵn, Cúc Như Khanh bảo lái xe đến đây, ôm đứng dưới trời sao, tối nay sao đẹp, những ngôi sao lóe lên, tình hoài lưu luyến.



      Mặc Thiên Trần cũng biết, đêm nay sao rất đẹp, ở trong ngực cũng nhìn lên trời, nghĩ, ánh sao mỹ lệ chiếu lên hai người như vậy có phải là may mắn ?



      Như vậy, chính là có được may mắn rồi.



      Dù hai người từ đầu đến cuối câu nào, nhưng ít ra biết, ghét , lúc ôm , cảm nhận được quan tâm của .



      Trần Tiêu lái xe đến, mở cửa xe, Cúc Như Khanh cong eo, bế Mặc Thiên Trần đặt vào ghế sau, đứng dậy mới phát bàn tay nắm áo chặt, lông mi run rẩy hơn, hơi ngẩn ra, sau đó với Trần Tiêu, “Lái xe !”



      Cúc Như Khanh biết muốn ra khỏi đây, mang xuống lầu, còn đặt lên xe, quan tâm , rất quan tâm, chỉ là muốn để biết.



      bắt lấy vạt áo , muốn buông tay, tuyệt đối muốn buông, nhưng biết, mọi việc đều là dục tốc bất đạt, , muốn chứng minh cho thấy, chỉ , nhất định dùng cả trái tim thương .



      Vậy, bây giờ, nguyện ý buông tay.



      Cúc Như Khanh thấy buông lỏng tay, lui ra khỏi xe, xe chậm rãi rời khỏi Cúc Thị, Mặc Thiên Trần ngồi dậy, ngoảnh lại nhìn qua cửa kính xe, bóng dáng đứng mình càng lúc càng xe, càng lúc càng , nước mắt liền xuống tới tấp…



      Như Khanh, nhất định phải bình yên…



      còn nhìn thấy Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần vẫn nhìn về phố đêm trống rỗng phía sau, từ đầu đến cuối chữ nào, câu nào, dám , chỉ nhớ còn đói, chỉ nhớ hết buồn bã, chỉ nhớ vẫn mạnh khỏe.



      Như Khanh, nhất định phải mạnh khỏe…

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 305: Ngược : Gặp nhau buổi đêm

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Sau khi Mặc Thiên Trần rồi, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ lát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chúng ta cùng ngắm nhìn trời sao, Trần, em có hiểu được tâm tư của ?



      Mặc dù , nhưng tô mì đó mùi vị rất ngon, khiến cảm thấy tăng ca có ý nghĩa, trong lòng ấm áp hẳn lên.



      Đứng tại nơi đây, nhìn em rời , chỉ khi nào em cách càng xa, mới cảm thấy em càng an toàn, tối nay ôm em, em chắc biết, cũng đành lòng hành hạ em.



      Nhưng biết, ngày nào đó, em hiểu được nỗi khổ tâm của , cho dù em hiểu hay , lúc này, hãy tha thứ cho tuyệt tình.



      Hôm sau, Khang Hạo vừa vào công ty, liền đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh thăm dò.



      Khang Hạo vừa vào cửa, thấy Cúc Như Khanh ngồi ở ghế làm việc, sắc mặt vẫn tỏ vẻ hỉ nộ ái ố gì.



      “Tiên sinh, tôi mua cháo cho ngài.” mang đến.



      “Ừ…” Cúc Như Khanh chỉ đáp đơn giản.



      Khang Hạo nhìn lên bàn làm việc, thấy dấu viết của mì, thu hồi tầm mắt, “Tiên sinh, nhân lúc còn nóng mau ăn ! Để nguội mùi vị thay đổi hết.”



      Cúc Như Khanh ngoài chữ “Ừ” ra, thêm gì.



      lát sau, thấy Khang Hạo rời , “Còn đợi cái gì?”



      “Tôi… có…” Khang Hạo lắc đầu, nếu tăng ca, người phụ nữ của nấu mì mang đến, nhất định vui mừng hết, sao Cúc Như Khanh có tí biểu vui vẻ nào?



      Cúc Như Khanh cầm xâu chìa khóa xe, “Tìm cái này?”



      ra ở chỗ tiên sinh? Nhất định là tôi qua tới đây bỏ quên.” Khang Hạo dối ngớt, vẫn quên quan sát xem tình hình thế nào.



      Cúc Như Khanh chỉ nhìn , gì, ánh mắt vô cùng sắc bén, bắn thẳng vào Khang Hạo.



      “Tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm đó, tôi , tối qua là thiếu phu nhân mang mì tới, ngài biết vậy? Tôi tan việc vừa lái xe ra, thấy thiếu phu nhân ngồi dưới lầu nhìn lên phòng làm việc của ngài, ngài vừa gọi cho tôi, thiếu phu nhân liền chủ động nấu mì cho ngài ăn, chuyện là vậy, tôi dối nửa lời.” Khang Hạo giơ tay đầu hàng.



      Cúc Như Khanh nghe xong, ánh mắt có chút hòa hoãn, ném chìa khóa xe cho Khang Hạo, nhưng vẫn câu nào.



      Khang Hạo thấy vẻ mặt này của , nghĩa là tối qua vẫn có tiến triển gì, thầm thở dài, tình cảm sao mà rắc rối như vậy chứ?



      “Còn chuyện gì sao?” Cúc Như Khanh thấy cứ đứng đó như suy nghĩ gì.



      “Tiên sinh, ngài cần thiếu phu nhân rồi hả?” Khang Hạo lớn gan hỏi.



      Cúc Như Khanh lông mày nhăn lại, “Cậu có ý kiến gì?”



      “Tôi nào dám có ý kiến! Tôi chỉ muốn , ra thiếu phu nhân rất quan tâm ngài, chỉ là ngài biét thôi.” Khang Hạo nhún vai.



      Cúc Như Khanh ngắt lời, ngồi yên nghe hết.



      Khang Hạo lấy di động ra, phát đoạn ghi cuộc gọi lần trước Mặc Thiên Trần gọi đến cho Cúc Như Khanh nghe:



      “Phải! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh phải người trăng hoa, nếu phải ấy gặp nạn, ấy thể về nhà…”



      Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ nhíu lông mày, ý bảo chuyện gì kế tiếp đây?



      Khang Hạo tiếp, “Ngày đó ngài tăng ca ở nhà máy, thiếu phu nhân ở nhà đợi được ngài, gọi tôi và Trần Ích cùng tìm, chúng tôi đến nhà máy, thiếu phu nhân vào văn phòng tìm ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài và Nghiêm Tiểu Huệ cười cười , còn vừa ăn xong bữa đêm, thiếu phu nhân liền thương tâm rời khỏi.”



      “Sao cậu chưa từng với tôi?” Cúc Như Khanh nhớ lại tình cảnh lúc đó giữa và Mặc Thiên Trần cũng rùng mình, chịu nổi cả căn phòng chút tinh thần phấn chấn, chỉ toàn là trầm mặc, sắp thở ra hơi.



      “Oan uổng! Tổng tài đại nhân, ngày trước ở đại hội cổ đông, tôi rất muốn , nhưng ngài cực kỳ tức giận cắt đứt lời tôi…, ràng cấm tôi được .” Khang Hạo thầm nghĩ làm người tốt phải dễ nha, mở to hai mắt cố gắng giải thích.



      Cúc Như Khanh hé mắt, : “Ra ngoài làm việc! Tôi biết rồi.”



      “Có vậy thôi sao?” Khang Hạo trừng lớn mắt.



      “Chứ còn muốn thế nào?” Cúc Như Khanh vùi đầu vào văn kiện.



      Khang Hạo vội vàng , “Nếu vậy, phải ngài nên tìm thiếu phu nhân sao, tôi dám cá, chỉ cần ngài chủ động, thiếu phu nhân nhất định vui vẻ trở về bên cạnh ngài.”



      Cúc Như Khanh ngẩng đầu, “Gọi Trần Ích vào !”



      Dễ dàng nhận thấy, muốn tiếp tục đề tài này.



      “Vâng, tiên sinh.” Khang Hạo đành bất đắc dĩ ra ngoài.



      Trần Ích vào, “Chủ tịch, gần đây tôi nghe được tin, Đại lão gia và Phí Cường Liệt thầm liên lạc, bọn họ nhất định tiếp tục ra ngoài làm loạn.”



      “Tiếp tục tăng cường cảnh giới, Cúc Thiên Lâm lúc ở linh đường liên kết Phí Cường Liệt gây khó dễ chưa đủ, Phí Cường Liệt cũng mất ít mặt mũi, giờ như châu chấu đậu sợi dây, chắc chắn liên kết chặt chẽ.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Ích đáp, “Chu Tiểu Kiều vẫn chưa có tin tức gì.”



      vội!” Cúc Như Khanh hơi cong khóe môi, “ tới lượt chúng ta tìm, Cúc Thiên Lâm tự dâng ta ra trước chúng ta, khi có Chu Tiểu Kiều làm chứng, Cúc Thiên Lâm có cớ ép tôi thoái vị chức chủ tịch.”



      Trần Ích hơi ngẩn ra, sau khi nghe Cúc Như Khanh phân tích rõ, lập tức hiểu ra, “Vâng, chủ tịch.”



      Trần Ích chuẩn bị ra ngoài, Cúc Như Khanh lại : “Bảo Trần Tiêu, tăng cường bảo vệ xung quanh.”



      “Vâng!” Trần Ích lập tức làm việc.



      Dưới lầu công ty Cúc Thị.



      Khang Hạo từ lầu xuống, tối nào cũng có thể thưởng thức canh ngon.



      Nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao, hơn mười giờ rồi, vẫn chưa thấy Mặc Thiên Trần xuất .



      Khang Hạo đợi lát, chuẩn bị gọi cho Mặc Thiên Trần thấy dừng xe, “Khang Hạo, xin lỗi, hôm nay tôi ra cửa chậm mấy phút, để phải đợi rồi!”



      “Thiếu phu nhân, tôi định gọi ! sao đâu, ngày nào cũng có canh để uống, tôi chính là có thể tiết kiệm tiền cơm.” Khang Hạo nhận lấy, liền .



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Như Khanh có khỏe ?”



      “Ngày nào cũng chỉ biết công việc, trừ công việc ra vẫn là công việc.” Khang Hạo nhún nhún vai.



      “Như Khanh trời sinh là người của công việc, tôi quấy rầu nữa, mau uống ! Tôi phải về rồi.” Mặc Thiên Trần từ lần trước ở phòng làm việc, tuần gặp lại .



      Khang Hạo gật đầu, “Thiếu phu nhân thong thả!”



      Mặc Thiên Trần lái xe rời , mặc dù ban ngày mạnh ai nấy bận việc, nhưng tối vừa tan tầm, đều nấu canh mang cho Cúc Như Khanh, đương nhiên là nhờ Khang Hạo thay mặt đưa, vừa nghĩ đến tăng ca ăn cơm có giờ giấc, liền cảm thấy rất khổ sở.



      Mặc dù nấu canh phải ngon nhất, nấu ăn cũng phải ngon nhất, nhưng đó là thành ý của , hy vọng đêm đến lúc mỏi mệt, có thể uống canh bồi bổ, mãn nguyện rồi.



      Cho dù , chỉ có ban đêm mới hòa hợp, nhờ món canh truyền đạt tình cảm, vẫn vui vẻ chấp nhận.



      Mặc Thiên Trần giờ trở lại chỗ thuê trước đây, ba mẹ vẫn còn ở nước ngoài, coi như là độc lai độc vãng. Tối nào đưa canh xong, trở về cũng thấy Trần Tiêu thầm theo sau, hôm nay dừng bước, “Trần Tiêu, đến uống canh !”



      Trần Tiêu xuất , nhưng lên lầu, chỉ đáp: “ cần đâu, thiếu phu nhân.”



      “Tôi biết theo tôi, lên đây !” Mặc Thiên Trần cười nhạt.



      Trần Tiêu theo lên lầu, Mặc Thiên Trần mang canh cho , “Cảm ơn vẫn luôn tận tâm tận lực.”



      “Đây là chuyện tôi phải làm, thiếu phu nhân, đừng vậy.” Trần Tiêu lập tức hoảng sợ.



      Mặc Thiên Trần ngồi xuống, “Trần Tiêu, đừng vì chuyện lần trước mà tự trách, chuyện đó liên quan đâu.”



      “Thiếu phu nhân, là do tôi làm tốt nhiệm vụ.” Trần Tiêu lập tức buông chén canh xuống.



      “Được, chúng ta chuyện đó nữa, uống nhanh !” Mặc Thiên Trần thấy khổ sợ, nên nữa.



      Trần Tiêu uống xong canh lập tức rời , “Thiếu phu nhân, cảm ơn.”



      Mặc Thiên Trần đáp: “Trần Tiêu, cần khẩn trương vậy đâu, Như Khanh và tôi chia tay, tôi còn là mục tiêu của Chu Tiểu Kiều nữa.”



      hai , Phí Cường Liệt và Đại lão gia gần đây liên lạc với nhau rất chặt, đoán chừng sắp có hành đông, tôi nhất định phải bảo vệ tốt.” Trần Tiêu đáp.



      Cái gì? Cúc Thiên Lâm lần trước làm loạn ở linh đường còn đủ, bây giờ muốn cùng Phí Cường Liệt ngóc đầu dậy? Ông ta chẳng lẽ biết chữ “hiếu” viết như thế nào sao? Chẳng lẽ biết làm vậy khiến Cúc cụ rất buồn sao? Chẳng lẽ cứ phải đấu với Cúc Như Khanh đến cá chết lưới rách mới chịu sao?



      Như Khanh, Như Khanh, nhất định phải bảo trọng…



      Mặc Thiên Trần kể từ lúc nghe Trần Tiêu Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt liên thủ đối phó Cúc Như Khanh, sao ngủ yên ổn, trong lòng lo lắng cho tình cảnh của Cúc Như Khanh, tự nhận biết cái chết của Cúc Như Phong chính là ngòi nổ chiến tranh, bây giờ Cúc Thiên Lâm nắm lấy chuyện này, đả kích trả thù Cúc Như Khanh khắp nơi, nhưng nhân vật trung tâm quan trọng nhất là Chu Tiểu Kiều lại thấy bóng dáng, cứ như biến mất vào khí.



      Bệnh viện.



      Mặc Thiên Trần chạy tới bệnh viện, đúng lúc bác sĩ Hannibal ghi chép số liệu kiểm tra của Nhâm Thần Phong, đứng bên, nhìn bọn họ bận rộn.



      Bác sĩ Hannibal câu nào, lấy xong số liệu liền rời với trợ lý, Mặc Thiên Trần đến bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em tới rồi.”



      “Thiên Thiên, bình phục rất nhanh, em đừng lo lắng.” Nhâm Thần Phong đọc được lo lắng trong mắt .



      “Đương nhiên rồi, em tin Thần Phong chắc chắn khỏe lại, em còn chờ Thần Phong mở lại buổi biểu diễn nhạc, muốn xem Thần Phong mở lại triển lãm tranh, Thần Phong bị khó khăn này đánh gục.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.



      Nhâm Thần Phong cố che giấu lo lắng vào lòng, nặng nề gật đầu, “ cũng mong như thế.”



      Hai người cười cười hết sức vui vẻ, Đồng Tâm Nguyện và Nhâm Thần Vũ – hai mẹ con đến bệnh viện, Nhâm Thần Vũ cho Đồng Tâm Nguyện vào trước, còn mình lại ra ngoài.



      “Chào chú, chào dì!” Đồng Tâm Nguyện nện bước chân ngắn ngủn chạy vào.



      “Tâm Nguyện đến đó à?” Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy bé, khỏi nhớ đến con mình, rất lâu rồi gặp con và Cúc Cầm Du.



      Đồng Tâm Nguyện vui vẻ, “Cháu mang đào phúc thọ đến cho chú, ăn xong chú nhất định khỏe lại, giống như Phúc Lộc Thọ vậy.”



      Nghe lời ngây thơ của đứa bé, Mặc Thien Trần và Nhâm Thần Phong nhìn nhau cười, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu Đồng Tâm Nguyện, đột nhiên nhớ lại từng lừa gạt Cúc Như Khanh, và Nhâm Thần Phong liên thủ Đồng Tâm Nguyện là con và Nhâm Thần Phong, khi đó muốn Cúc Như Khanh trở thành con cờ trong tay người khác, nên ra , còn bây giờ, muốn nhìn thấy gánh chịu tất cả khổ đau buồn phiền, nguyện ý đồng cam cộng khổ với , nên muốn ở lại, nhưng lại muốn.



      Mặc Thiên Trần thẫn thờ nhớ đến chuyện trước kia, Nhâm Thần Phong cũng nhìn thấy, nếu phải bảy năm trước mắc bệnh ở não, ra , gặp gỡ Chu Tiểu Kiều, càng khiến Mặc Thiên Trần chịu đau khổ như vậy, nếu vẫn mạnh khỏe, nhất định cưới Mặc Thiên Trần làm vợ, bọn họ cũng có con , đáng giống như , xinh đẹp và lương thiện.



      Chỉ là, con người dù có bao nhiêu lý tưởng, có bao nhiêu kế hoạch, cũng thể tránh khỏi số mệnh an bài, vì vậy mà bỏ lỡ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng vì vậy mà chịu hết khổ nạn.



      “Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong gọi .



      Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, “Thần Phong, gì thế?”



      Thiên Thiên, chuyện bảy năm trước, cả đời mãi mãi áy náy, vẫn cảm thấy có lỗi, Thiên Thiên… Nhâm Thần Phong mấy lời này trong lòng, chỉ đáp: “Gần đây có khỏe ? Mắt em có vẻ hơi thâm đấy?”



      “Em rất khỏe, đừng lo.” Mấy ngày nay Mặc Thiên Trần ngủ ngon.



      Nhâm Thần Phong nhìn , “Thiên Thiên, vẫn hy vọng em có thể hạnh phúc, nếu người khác mang lại hạnh phúc cho em, luôn chờ, có biết ? Bác sĩ Hannibal bị u não có thể sống rất lâu và chết tại nhà.”



      à?” Mặc Thiên Trần nhịn được nhảy lên, bỏ quên cả đề tài hạnh phúc mà .



      “Đương nhiên rồi, luôn ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chờ em trở lại.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười như hoa mùa xuân.



      “…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, cảm động đến hốc mắt ươn ướt, Nhâm Thần Phong luôn đợi , nhưng… Nhưng mà, thể trở lại nữa!



      Nhâm Thần Vũ vào, vừa vừa : “Bác sĩ Hannibal đó nha, cho dù chị hỏi ông ta thế nào, cũng chịu tình trạng cánh tay Thần Phong. tức chết mất! Tức chết mất!”



      Mặc Thiên Trần nghe xong, lòng trầm xuống vài phần, còn nợ Nhâm Thần Phong cánh tay, chẳng khác gì nợ Nhâm Thần Phong lý tưởng và khát vọng, còn nợ hơn cả là phần tình .



      Nhâm Thần Phong cười đáp, “Chị à, chị cần gấp gáp. Em nhất định khỏe lại.”



      “Em được gì chứ? Em đâu phải bác sĩ!” Nhâm Thần Vũ than, sau đó đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, em đến rồi, em chuyện cũng nhàng, giúp chị hỏi .”



      Nhâm Thần Vũ xong liền kéo Mặc Thiên Trần ra, Đồng Tâm Nguyện ở lại làm bạn với Nhâm Thần Phong, “Chú, cháu hát cho chú nghe được ?”



      Nhâm Thần Phong thu hồi ánh mắt ngoài cửa, “Được!”



      Vì vậy, trong phòng bệnh vang lên tiếng hát của Đồng Tâm Nguyện…



      Mặc Thiên Trần bị Nhâm Thần Vũ kéo đến chỗ rẽ cầu thang, cách xa phòng bệnh Nhâm Thần Phong mới dừng lại.



      “Thiên Thiên, bỏ qua cho Thần Phong! Coi như chị van em.” Nhâm Thần Vũ nhìn .



      Mặc Thiên Trần rũ mắt, “Chị Vũ, chị biết em còn nợ Thần Phong, còn nợ Đồng gia, xin lỗi…”



      “Bây giờ cần xin lỗi, chúng ta chỉ chuyện tình cảm thôi, chị tin em nhận ra Thần Phong còn em rất nhiều?” Nhâm Thần Vũ trực tiếp .



      “Em biết, em càng nợ Thần Phong tình cảm đó, hơn nữa còn là kiếp này thể trả được.” Mặc Thiên Trần nhàng đáp.



      Nhâm Thần Vũ khổ sở : “ đời này chỉ có Mặc Thiên Trần, em thể chia làm hai người, như vậy ba người, người phải ra khỏi câu chuyện, cũng chỉ có người nhất định đau khổ, em khiến Thần Phong đau khổ, đừng cho nó thêm hy vọng, chị cũng hy vọng em gặp lại nó, cả nhà chị rất cảm ơn em, nếu lại gặp chuyện may nữa, chị chịu nổi nếu còn có chuyện gì nữa xảy ra.”



      Mặc Thiên Trần trầm mặc gì, đã đáp lại được tình cảm của Nhâm Thần Phong, việc có thể làm, chính là ở bên cạnh hắn, giúp nhanh chóng bình phục, nhưng ngay cả việc này Nhâm Thần Vũ cũng đồng ý sao?



      “Chị Vũ, em chỉ muốn chờ Thần Phong bình phục, quấy rầy ấy nữa.” Mặc Thiên Trần đáp.



      Nhâm Thần Vũ khó chịu : “Em phải bác sĩ, có thể chữa lành cho Thần Phong sao?”



      “Em…” Mặc Thiên Trần yên lặng gật đầu, “Em hiểu rồi, chị Vũ…”



      xong, Mặc Thiên Trần xoay người , quả vẫn luôn mang lại tổn thương cho Nhâm Thần Phong, bây giờ tiếng nào ra , Nhâm Thần Phong biết được, chẳng phải càng khiến tổn thương sao?



      Mặc Thiên Trần ngang qua phòng làm việc của bác sĩ Hannibal, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện bị ông ta gọi vào.



      “Cúc phu nhân…”



      “Bác sĩ Hannibal, cảm ơn ông đến đây chữa trị cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vẫn chưa từng chuyện với người bác sĩ này.



      Hannibal cau mày, “Tôi cố gắng hết sức chữa cho Nhâm tiên sinh, giúp cậu ấy bình phục, nhưng tôi thể đảm bảo trăm phần trăm.”



      “Chỉ cần có tia hy vọng, chúng tôi đều thử.” Mặc Thiên Trần nhìn ông mong đợi.



      “Tôi cố gắng hết sức, chỉ là…” Bác sĩ Hannibal tinh thần có chút bất an, “Cúc phu nhân, có thể khuyên nhủ Cúc tiên sinh được , mong cậu ấy đừng động đến người nhà tôi…”



      Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, ra là vậy, bác sĩ Hannibal căn bản phải cam tâm tình nguyện tới đây, là Cúc Như Khanh dùng thủ đoạn “lấy” ông ta tới đây, nhìn bác sĩ Hannibal, “Đừng lo lắng, tôi bảo đảm với ông, Như Khanh thương tổn đến người nhà ông, ông chỉ cần lo điều trị cho Thần Phong tốt là được.”



      Bác sĩ Hannibal vẫn có chút an tâm, Mặc Thiên Trần tiếp: “ lát nữa tôi mới có thể với Như Khanh, có thể để người nhà ông gọi cho ông báo bình an, được ?”



      “Nếu có thể, tốt.” Bác sĩ Hannibal lập tức gật đầu.



      Mặc Thiên Trần rời khỏi bệnh viện, về nhà nấu canh, đến lầu dưới Cúc Thị nhưng thấy Khang Hạo xuống, đành phải lên.



      Đến phòng làm việc, chuẩn bị gõ cửa thấy Cúc Như Khanh bàn bạc công việc với Khang Hạo và Trần Ích, nên đứng chờ ở ngoài.



      lát sau, Khang Hạo và Trần Ích ra ngoài, “Thiếu phu nhân…”



      “Hai người ở lại cùng uống canh !” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ.



      Khang Hạo còn muốn gì đó, lại bị Trần Ích lôi , “Thiếu phu nhân, chúng tôi còn việc phải làm, hôm nay thể uống.”



      Trần Ích nhìn ra được, Cúc Như Khanh đối với Mặc Thiên Trần vẫn còn quan tâm, nên canh của Khang Hạo hôm nay phải nhịn rồi.



      Mặc Thiên Trần gõ cửa vào, vừa lúc, Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn .



      Bốn mắt nhìn nhau, giống như nhất nhãn vạn niên.



      Hai người chuyện, cho dù gặp nhau lần này, phải chờ đợi rất lâu, nhưng lời vẫn chôn sâu trong lòng, ra miệng.



      “Như Khanh, uống canh !” Mặc Thiên Trần mở lời trước.



      “Cứ để đây, lát nữa uống.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      Mặc Thiên Trần nghe vậy, đành đặt xuống, nhưng vội rời , Cúc Như Khanh hỏi: “Còn có việc gì sao?”



      rảnh ? Em muốn với về chuyện của bác sĩ Hannibal, cảm ơn mời ông ta đến chữa cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vội vàng đáp.



      “Ừ.” đáp gọn lỏn.



      Mặc Thiên Trần tiếp, “Để bác sĩ Hannibal an tâm toàn tâm toàn lực chữa cho Thần Phong, có thể cho người nhà của ông ấy gọi cho ông ấy ?”



      bảo em tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.



      phải vậy, Như Khanh, em là đến thăm …” Mặc Thiên Trần nóng nảy đáp, muốn đến thăm, vẫn luôn muốn đến, biết, cũng rất muốn gặp .



      Cúc Như Khanh dường như xem xét kỹ lưỡng tính chân trong câu chuyện , hai mắt tĩnh mịch ngắm nhìn , Mặc Thiên Trần bị nhìn như vậy vô cùng mất tự nhiên, nhưng dám gì.



      đói bụng…” Qua hồi lâu, .



      Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lập tức đáp: “Uống canh trước, được ?”



      vội vàng lấy canh ra, Cúc Như Khanh từ bàn làm việc bước tới, ngồi xuống sofa, bưng chén canh lên, mùi vị thơm ngát, nhất thời tràn ngập cả phòng làm việc.



      Mặc Thiên Trần lặng lẽ ngồi bên, yên lặng nhìn uống canh, nhìn thấy gò má của , dường như gầy chút, Như Khanh, quá cực khổ! quá mệt mỏi! còn chịu dừng lại nghỉ ngơi !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :