Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 306: : Em là của

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Trong căn phòng chỉ có thanh thìa đụng phải chén canh, tiếng hít thở nho của Mặc Thiên Trần, nhìn dáng vẻ thâm trầm của , uống canh vẫn rất ưu nhã, chẳng biết tại sao, trái tim tràn đầy cảm giác hạnh phúc, dù ngồi trước mặt , khác gì tảng băng ngầm, nhưng đối với Mặc Thiên Trần, có tinh thần của “Ngu Công dời núi”.



      Cúc Như Khanh uống xong, mùi bị thơm ngát bổ dưỡng, vẫn chảy trong cổ họng đến dạ dày, chảy trong lòng , ánh mắt nhìn , khôgn che giấu chút tình cảm nào, còn vẫn mặt biến sắc diễn tốt vai diễn của mình.



      Cúc Như Khanh uống xong, Mặc Thiên Trần đưa khăn giấy cho , nhận lấy, dọn dẹp chén thìa, sau đó vội rời , hai người ngồi sofa, dù chỉ cách khoảng ngắn, nhưng Mặc Thiên Trần vẫn cảm nhận được hơi thở nồng đậm của .



      Đêm kia trốn sau sofa, cảm giác đó giống với cảm giác trực tiếp đối mặt bây giờ, coi như dù bị phát , vẫn nhắm mắt tự lừa mình dối người là bị nhìn thấy.



      giờ, hai người ngồi dưới ánh đèn, muốn chuyện, nhưng lại sợ sai.



      Cúc Như Khanh đứng dậy tới bàn làm việc, Mặc Thiên Trần động đậy môi, nhưng vẫn gì, vẫn ngồi sofa, đợi giải quyết xong công việc.



      Theo lý mà , có thể gặp được Cúc Như Khanh, lẽ ra rất hạnh phúc mới đúng, sau đó ngắm nhìn , nhưng chẳng biết từ lúc nào, ngủ thiếp sofa.



      Có thể là do mấy ngày trước vẫn ở nhà lo lắng cho , chất lượng giấc ngủ giảm sút, còn bây giờ, ở trước mặt, chung quanh đều mà mùi của , tâm tư từ từ buông lỏng, sau đó tiến vào mộng đẹp.



      Cúc Như Khanh ngẩng đầu từ đống văn kiện, thấy tựa vào sofa ngủ, đứng lên, cầm tây trang, đến bên cạnh, khoác lên người , sau đó trở về chỗ ngồi, tăng nhiệt độ mấy điều hòa lên vài lần.



      Cơ thể vừa gầy vừa yếu, chịu được nhiệt độ quá thấp, nhìn gương mặt ngủ say của , nhịn được cười, em đến đây làm heo sao?



      Cúc Như Khanh vốn muốn gọi cho Trần Ích, bảo cho người nhà Hannibal gọi cho Hannibal báo bình an, nhưng nghĩ lại, gọi điện thoại ầm ĩ ảnh hưởng đến Mặc Thiên Trần, vì thế liền gửi tin nhắn.



      Trần Ích nhắn lại rất nhanh, “Vâng, chủ tịch, tôi lập tức làm.”



      Cúc Như Khanh đặt điện thoại xuống, nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi ghế làm việc.



      Mặc Thiên Trần chợt tỉnh ngủ, thấy ánh sáng trước mắt yếu ớt, sợ hết hồn, “Như Khanh…”



      mượn tia sáng lóe lên qua kính thủy tinh nhìn, thấy người đàn ông ngủ ghế làm việc, lại thấy tây trang của người mình, toàn bộ đều là mùi của , nắm chặt tây trang người, sau đó hít thở sâu, hít thở sâu.



      lát sau, rón rén đến bên cạnh , dưới ánh đèn yếu ớt, nhìn ngủ say, nhịn được vươn tay ra, nhàng vuốt ve gương mặt của , sau đó cảm nhận được chút gai tay khi đụng vào râu của , khẽ mỉm cười, ngón tay lượn qua lượn lại mấy lần chòm râu, cam lòng buông tay.



      Như Khanh, Như Khanh, em biết rất vất vả, em biết rất căng thẳng, cũng biết tình cảnh của bây giờ thế nào, em làm phiền nữa, cũng có năng lực để chia sẻ với chuyện gì, chỉ mong mọi việc đều thuận lợi. Em chỉ muốn ban đêm có thể ngủ thoải mái hơn, chỉ muốn lúc đói đều có thể uống canh của em, dù tin đó là tấm lòng của em, nhưng em vẫn muốn cho biết, em chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh .



      Giống như giờ phút này vậy, ngủ vì mệt mỏi, còn em có thể đứng bên cạnh , có thể ngắm nhìn , cũng cảm thấy đủ rồi. Như Khanh, bây giờ mơ, có mơ thấy em ? Như Khanh, mỗi ngày em đều cầu nguyện, cầu cho được bình an!



      Sắc trời vừa sáng, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rời , nghĩ chắc cũng sắp tỉnh, cũng phải làm rồi, cả hai người đều gánh vác trách nhiệm nặng nề, có Ám Dạ và Cúc Thị, cũng phải cố gắng vì Mặc Thị.



      Đến bệnh viện gặp Hannibal thấy thần sắc Hannibal tốt hơn nhiều, Mặc Thiên Trần đoán Cúc Như Khanh nhất định nghe ý kiến của , cái người đó miệng câu nào, nhưng vẫn luôn để trong lòng mấy lời của .



      “Cúc phu nhân, tới rồi sao!” Bác sĩ Hannibal chủ động chào hỏi .



      “Phải, người nhà ông khỏe cả chứ?” Mặc Thiên Trần cười cười.



      Bác sĩ Hannibal gật đầu, “Cũng khỏe, cảm ơn Cúc phu nhân. Trước khi đến Trung Quốc, bạn bè của tôi , đàn ông ở đây đều rất sợ vợ, rất nghe lời phu nhân, lúc đầu tôi tin… Nhưng bây giờ thể tin rồi.”



      “Bác sĩ Hannibal chỉ y thuật giỏi, còn rất hài hước! Phu nhân ông nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất.” Mặc Thiên Trần nhịn được cười.



      “Tôi , Cúc phu nhân tin sao?” Bác sĩ Hannibal nghiêng đầu.



      Mặc Thiên Trần cười, “Đnà ông Trung Quốc chúng tôi phải sợ vợ, cũng phải chuyện gì cũng nghe lời phu nhân, bọn họ vì , vì tôn trong, vì đối với vợ rất tốt, nên mới như vậy.”



      đến đây, thấy Hannibal đối với mấy lời hình như tiêu hóa tốt lắm, chuyển đề tài: “Phải rồi, cánh tay Thần Phong có khá hơn chưa? Bác sĩ xem kết quả kiểm tra của Thần Phong chưa?”



      trong giai đoạn điều trị quan trọng, nếu Nhâm tiên sinh tích cực phối hợp với máy móc trị liệu và vật lý trị liệu, cơ hội rất lớn.” Bác sĩ Hannibal đáp.



      “Vậy tốt, cảm ơn bác sĩ, Thần Phong nhất định khỏi.” Mặc Thiên Trần xong nhìn về phía phòng bệnh.



      Hannibal duỗi tay về trước cái, “ giờ tôi đến phòng Nhâm tiên sinh, Cúc phu nhân cùng ?”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Tôi còn chuyện phải giải quyết, tôi phải rồi. Hẹn gặp lại bác sĩ!”



      Mặc dù đối với Nhâm Thần Phong phải tình cảm nam nữ, nhưng thăm , cũng là vì cảm kích, Nhâm Thần Vũ , vẫn còn để trong lòng, như vậy, Thần Phong, bảo trọng, em chỉ có thể thầm chú ý tình hình chữa trị của ——



      Công ty Cúc Thị.



      Bản tin: “Công ty Cúc Thị mới đưa ra thị trường loại đồ chơi dành cho học sinh, nhưng bị điều tra ra là lượng chì có trong đồ chơi vượt chỉ tiêu cho phép, đạt tiêu chuẩn đưa ra thị trường. giờ có người tố cáo, cục kiểm tra chất lượng đến kiểm nghiệm, đúng là hợp tiêu chuẩn, tại cơ quan điều tra tiến hành thu hồi, đồng thời tiến hành phê bình và phạt tiền Cúc Thị, thậm chí còn có thể truy cứu trách nhiệm hình …”



      Nghe tin, Nghiêm Tu lập tức nổi điên, sản phẩm phải qua tay ông mới được tung ra, sao lại đảm bảo tiêu chuẩn?



      Cùng lúc đó, Khang Hạo và Cúc Như Khanh cũng biết tin. Nghiêm Tu lập tức nhận được điện thoại của Khang Hạo, “Trưởng xưởng, chuyện gì xảy ra vậy?”



      Nghiêm Tu nóng nảy, “Mỗi sản phẩm tôi đều kiểm tra kĩ lưỡng từng tiêu chuẩn, mới tung ra tiêu thụ, làm sao xuất vấn đề được?”



      “Bây giờ tạm thời bàn đến chuyện này, quan trọng nhất là thu hồi hàng lại kiểm tra kĩ càng. Bên này tôi và Trần Ích điều tra, rốt cuộc là ai làm đảo lộn thị trường.” Khang Hạo xong cúp máy.



      “Tiên sinh, ngài xem như vậy có được ?” Khang Hạo hỏi Cúc Như Khanh.



      Cúc Như Khanh gật đầu, “Để chú Nghiêm kiểm tra lại chất lượng hàng , gọi Nghiêm tiểu thư bảo đem tài liệu ở bên Phí Thị về đây.”



      Sau đó, Nghiêm Tiểu Huệ lấy về lượng hàng có lượng chì vượt mức cho phép giống với thị trường đến, : “Lúc đó nhóm hàng này vốn dĩ là phải tiêu hủy, nhưng rốt cuộc để lại, ngoài thị trường chỉ là số ít, bây giờ bọn họ muốn tuồn lượng lớn đồ chơi đảm bảo tiêu chuẩn ra khỏi nhà máy, nhưng đặt ở đâu, chúng ta biết.”



      “Quả nhiên là Phí Cường Liệt giở trò quỷ!” Khang Hạo căm hận.



      Trần Ích hí mắt, “Hôm đó nên kết liễu mạng của , để còn cơ hội hại người mới đúng.”



      Cúc Như Khanh nhìn hai người bọn họ, “Phí Cường Liệt dùng đám hàng này để hãm hại chúng ta, đó chỉ là bề nổi, giống như gây nhiễu loạn đùa giỡn thôi, mục đích chỉ đơn giản như vậy. Bây giờ phân công, Trần Ích vẫn dẫn theo người, canh chưng Phí Cường Liệt và Cúc Thiên Lâm, tôi nhắc lại, đả thương Cúc Thiên Lâm, Khang Hạo gọi cho chú Nghiêm khái quát tình hình, sau đó cùng Nghiêm tiểu thư tìm chỗ Phí Thị để hàng, cơ quan chứng năng muốn đến kiểm tra, xem như đây là bằng chứng hữu hiệu nhất.”



      “Vâng, tiên sinh.”



      ! Chủ tịch.”



      Khang Hạo và Trần Ích chia ra nhận lệnh rời ——



      Mặc Thị.



      Mặc Thiên Trần vừa nghe tin về nhà máy của Cúc Như Khanh xong, bấm điện thoại gọi cho , “Như Khanh, xảy ra chuyện gì?”



      cho Khang Hạo và Trần Ích điều tra, chuyện quan trọng, chỉ là chuyện thôi.” Cúc Như Khanh đáp nhàn nhạt.



      “Có cần em giúp gì ? Em cũng muốn giúp tay.” Mặc Thiên Trần vội vàng .



      Cúc Như Khanh giọng tương đối bình tĩnh, “Tạm thời cần, có kết quả cho em biết.”



      “Được! Vậy cũng đừng quá nôn nóng.” Mặc Thiên Trần an ủi , “Chuyện được phơi bày nhanh thôi, nhất định phải cẩn thận Phí Cường Liệt và mưu quỷ kế của bọn họ.”



      “Ừ…” Cúc Như Khanh nhíu mày, “Mấy ngày nay tạm thời đừng mang canh tới đây, nếu gọi, nên xuất ở đây, hiểu chưa?”



      “Nhưng, buổi tối đói bụng làm thế nào?” Mặc Thiên Trần quýnh lên.



      nghe bảo sao?” trầm giọng.



      “Em nghe… Như Khanh, em nghe…” Mặc Thiên Trần lập tức đáp, “Em tự chăm sóc mình tốt, để bọn họ lợi dụng được cơ hội, đừng lo cho em.”



      “Được!” Cúc Như Khanh cúp máy trước.



      Mặc Thiên Trần nhìn điện thoại ngắt, lâu rồi chưa chuyện nhiều với như vậy, Như Khanh, luôn lo lắng cho em đúng ? Em cũng vậy, biết ?



      Mặc Thiên Trần biết thời điểm này, mình xuất trước mặt , giúp được gì, ngược lại khiến phân tâm, vậy tự lo tốt, để cần lo lắng, giải quyết xong Phí Cường Liệt, khiến Cúc Thiên Lâm còn dám ho he ——



      Công ty sản xuất Cúc Thị.



      Khang Hạo và Nghiêm Tiểu Huệ đưa người tìm đến chỗ Phí Cường Liệt cất giấu các sản phẩm đạt tiêu chuẩn, Khang Hạo lập tức báo cảnh sát, cảnh sát đến phong tỏa trường, đồng thời báo cho các ngành chức năng khác, kết quả điều tra sơ bộ cho thấy, sản phẩm đạt tiêu chuẩn bị tuồn ra thị trường quả thực nằm trong nhóm hàng tìm được này.



      Bên kia, nhà máy sản xuất, Nghiêm Tu và các ngành chức năng đến, cho bọn họ kiểm tra các sản phẩm trong nhà máy, kết quả các sản phẩm ở đây đều đạt tiêu chuẩn, vừa lúc tìm được nhóm hàng đạt tiêu chuẩn bên Khang Hạo, vì vậy chuyện sản phẩm của Cúc Thị chứa lượng chì vượt chỉ tiêu, được giải thích, là do Phí Thị muốn cạnh tranh mà bày trò hãm hại Cúc Thị.



      Sau khi chân tướng được phơi bày, mọi người vô cùng vui sướng.



      Phí Thị bị đóng cửa, Phí Cường Liệt ngồi yên nữa, gọi cho Cúc Như Khanh, “Cúc Như Khanh, cậu nhất định phải đuổi tận giết tuyệt đúng ?”



      “Nếu phải ông khơi mào trước, hãm hại nhà máy của tôi, sao có thể nhận lấy kết cục này?” Cúc Như Khanh nhận điện thoại của Phí Cường Liệt thấy ngạc nhiên.



      Phí Cường Liệt quát trong điện thoại, “Đừng quên cậu cũng là cổ đông lớn ở Phí Thị, làm vậy, đối với cậu cũng có lợi!”



      “A! Đúng rồi…” Cúc Như Khanh như bừng tỉnh, “Đại đương gia, ông , tôi còn thiếu chút nữa quên mất, tôi là cổ đông lớn của Phí Thị rồi, chuyện này xảy ra, tôi nên làm thế nào nhỉ?”



      “Cậu lập tức lấy công ty về!” Phí Cường Liệt xong cúp máy.



      Cúc Thiên Lâm cũng ở chỗ Phí Cường Liệt, “Nó lấy về sao?”



      Phí Cường Liệt hừ tiếng, “Cúc Như Khanh làm sao bỏ qua quyền lợi của mình được? nhất định lấy về.”



      “Nếu nó lấy về sao? Tất cả tiền vốn của tôi đều đổ vào công ty ông, vậy mà Cúc Như Khanh lại là đại cổ đông, tôi chỉ muốn nhận lại tiền của mình thôi, bây giờ hay rồi, công ty bị niêm phong, căn bản là nó lợi dụng được cơ hội, cắt đứt kinh tế của chúng ta.” Cúc Thiên Lâm đứng lên, bất an tới lui.



      Phí Cường Liệt “rầm” tiếng vỗ bàn, “Nếu cố ép, tôi liều cái mạng già này với .”



      “Chẳng lẽ tôi liều mạng sao?” Cúc Thiên Lâm hất tay áo.



      “Ông còn dám , lần trước ở linh đường, tôi đánh nhau với Cúc Như Khanh, ông ở đâu?” Phí Cường Liệt rống lớn.



      “Nếu phải cụ ông che chở cho nó, lần đó nó đâu thể thoát khỏi tay chúng ta!” Cúc Thiên Lâm hận đến nổi gân xanh.



      Phí Cường Liệt thuận thế quạt gió thổi lửa, “Tất cả đều do Cúc lão gia sai lầm, năm đó nếu lập Cúc Thiên Kỳ làm chủ tịch, sao xảy ra mấy chuyện này được? Nếu ông thể đoạt lại chức chủ tịch như , xấu hổ!”



      “Tôi nhất định đoạt lại!” Cúc Thiên Lâm cặp mắt bắt đầu ửng đỏ, “Lần này tôi ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật, dù có cụ ông đứng trước mặt, tôi cũng bất kể.”



      “Lẽ ra nên như thế sớm.” Phí Cường Liệt hừ tiếng.



      Hận ý từ đây ngừng lan tràn, công ty Cúc Thị cũng bắt đầu bị mây đen bao phủ.



      Khang Hạo nhìn Cúc Như Khanh, “Tiên sinh, để mặc cho Phí Thị bị niêm phong sao? Trong đó còn có tiền của chúng ta!”



      Chỉ mất hai ngày điều tra ra mưu của Phí Cường Liệt, Cúc Như Khanh buông lỏng, “Cậu cho rằng đời này có chuyện dễ dàng vậy à? Chúng ta chui vào, làm sao kéo bọn họ chui vào bẫy của chúng ta được? Phí Thị bị niêm phong, cũng là chủ đích của tôi.”



      Nghiêm Tiểu Huệ : “Lần này phải chỉnh đốn Phí Thị phen, mới chân chân chính chính thuộc về Cúc Thị, tại, chúng ta đối đầu với Phí Cường Liệt, thể ngồi đàm phán, vậy nên nhân cơ hội này, gây áp lực khắp nơi với Phí Cường Liệt, để rối lên biết nên theo ai.”



      Cúc Như Khanh gật đầu, “Cho dù Phí Thị có phá sản, cũng là tôi mua lại, ít nhất có thể giữ vững tài sản tránh mất giá, cuối cùng Phí Thị, cũng thành vật trong túi tôi.”



      Ba người bàn trong phòng làm việc Trần Ích gọi vào, “Chủ tịch, bọn họ có hành động!”



      Cúc Như Khanh lập tức đứng lên, “Nghiêm tiểu thư trở về nhà máy quản lý với chú Nghiêm, Khang Hạo theo tôi!”



      “Tổng tài…” Nghiêm Tiểu Huệ tiến lên vài bước đuổi theo bước chân , “Cẩn thận.”



      Cúc Như Khanh gì, chỉ gật đầu.



      “Sao với tôi?” Khang Hạo hừ tiếng.



      Nghiêm Tiểu Huệ cười, “Khang Hạo, cẩn thận.”



      “Vậy mới đúng chứ.” Khang Hạo thấy Cúc Như Khanh xa, lập tức đuổi theo.



      Nghiêm Tiểu Huệ đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Cúc Như Khanh biến mất, trong lòng cảm thấy càng lúc càng mất mát, sau đó lập tức xoay người, trở về nhà máy, quản lý cùng Nghiêm Tu ——



      Tin tức trọng đại.



      Chủ tịch Cúc Thị trong lần quyết đấu với Thanh Phong bang bị thương, mức độ thương tích chưa xác định, nhưng Cúc Thị Ám Dạ tăng cường cảnh giới.



      Mặc Thiên Trần vừa nghe xong tin này, cơ hồ cả người đều bối rối.



      “Như Khanh bị thương?” Đầu óc như bị tia chớp đánh trúng, trở nên trống rỗng.



      Mặc dù nhận được điện thoại của Cúc Như Khanh, nhưng lại có tin đó, Phí Thị vu oan hãm hại Cúc Thị, chân tướng bại lột Phí Cường Liệt lại nổi lòng trả thù.



      Như Khanh, bị thương thế nào? Có nghiêm trọng ? Mặc Thiên Trần gấp gáp, toàn bộ trí óc đều tập trung vào chỗ Cúc Như Khanh bị thương, gọi cho , nhưng ai nhận điện thoại.



      Lúc này ở Ám Dạ cũng là khí lo lắng, Trần Ích và Khang Hạo chủ trì đại cuộc, ai cũng có tin gì của Cúc Như Khanh, Trần Ích cũng bị thương, chỉ băng bó đơn giản, còn vết thương của Khang Hạo cũng đau đến nhếch miệng.



      Trần Ích nhận được điện thoại của Mặc Thiên Trần gọi tới, “Thiếu phu nhân, chủ tịch…”



      ấy thế nào?” Mặc Thiên Trần tập trung tinh thần, nghe tin Cúc Như Khanh.



      “Chủ tịch bị thương, về nhà rồi.” Trần Ích , đối với người ngoài đương nhiên là phải tung hỏa mù, lẫn lộn tin tức.



      “Cảm ơn…” Mặc Thiên Trần rốt cuộc cũng nắm được tin tức của .



      lập tức chạy về nhà, Trần Tiêu bây giờ tấc cũng rời, theo bên cạnh , hai người về Aegean Sea.



      Ánh trăng chiếu vào mặt biển, màu đen như mực, chính ánh trăng, mới càng khiến lòng người có cảm giác bị cắn nuốt.



      Mặc Thiên Trần lâu rồi về nhà, lần trở về này ngờ lại là lúc Cúc Như Khanh bị thương, tâm tư như bị treo ở vách núi, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.



      Bóng đêm bao phủ nửa biệt thự, đêm khuya yên tĩnh chỉ nghe được tiếng sóng biển dâng tràn, nước biển cọ xát vào bờ cát và đá ngầm.



      Mặc Thiên Trần trở về, ai nấy đều ngủ say, mở cửa phòng ngủ, liền thấy thân thể nằm giường lớn.



      “Như Khanh…” chạy như bay tới, nhào vào bên cạnh , “Như Khanh, bị thương ở đâu?”



      Cúc Như Khanh nằm đó động đậy, cảm thấy có thân thể mềm mại chạy về phía mình.



      “Như Khanh, Như Khanh, đừng làm em sợ…” Mặc Thiên Trần sốt ruột, đưa tay vỗ gương mặt tuấn tú của , “Như Khanh, Như Khanh, làm sao rồi hả?”



      Người đàn ông trả lời , gấp đến mức nước mắt rơi đầy, cúi đầu hôn lên làn môi , làn môi của cũng lạnh đến dọa người, khiến lòng Mặc Thiên Trần đau xót.



      Môi bắt đầu run rẩy, hôn sâu, muốn mượn nụ hôn thức tỉnh , đồng thời sưởi ấm , “Như Khanh, Như Khanh…”



      Môi người đàn ông từ từ ấm lên, mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy Mặc Thiên Trần nước mắt ngừng tuôn rơi, hai mắt như ánh sao, chiếu sáng tâm tư Mặc Thiên Trần.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần kêu mà trăm ngàn cảm xúc ngổng ngang.



      đây…” Cúc Như Khanh khàn khàn đáp lời .



      Mặc Thiên Trần vui vẻ ôm cổ , bàn tay bé sờ loạn khắp nơi người , “Cho em xem, bị thương ở đâu…”



      vạch áo lung tung lên nhìn, thấy lồng ngực kiện mỹ của có thương tổn, tâm tư dần buông xuống, nhưng cũng bị nam sắc làm đỏ bừng cả mặt.



      lúc cắn môi đột nhiên hôn , lực đạo lớn lôi vào người, hơi thở hai người giao thoa chặt chẽ…



      Áo Mặc Thiên Trần nhanh chóng bị cởi ra, vứt xuống sàn, đỏ mặt để mặc cho bản thân ra trong mắt .



      nhìn da thịt trơn bóng xinh đẹp của , “Trần… Có thể ?”



      “Dĩ nhiên có thể, em là của , chỉ là của …” Thanh Mặc Thiên Trần uyển chuyển kiều, hát vang trong đêm.

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 307: : Khanh đa tình (16+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần chủ động dính vào ngực , chưa từng nghĩ, thân thể mình cũng khao khát như vậy, hề che giấu khát vọng của mình đối với .



      Giờ khắc này, gặp được , phát còn thể ôm , còn có thể hôn , tất cả mọi ngôn từ trở nên dư thừa, , đều chỉ muốn dùng thân, dùng tâm để thể .



      Lúc Cúc Như Khanh chân chính dung nhập vào cơ thể , Mặc Thiên Trần cảm giác như có vô số bông hoa nở rộ bầu trời của , , đều từng giao dung, giao dịch, ép buộc, và tự nguyện, nhưng cảm giác lần này đều có gì có thể so sánh được.



      “Trần, là ai?” ngưng mắt nhìn nửa mở nửa khép đôi mắt, dường như vẫn còn nghi hoặc quan hệ thân mật này của hai người.



      “Như Khanh…” vẫn nửa mở nửa nhắm, đôi mắt thẹn thùng, thấy gương mặt tuấn tú của mỉm cười, nhàng gọi, “Ông xã…”



      “Trần…” Được xác nhận, Cúc Như Khanh như vứt bỏ vết thương người, dũng mãnh tiến vào cơ thể , gieo rắc ngọt ngào…



      Hai người cùng đạt đến đỉnh, mười ngón tay quấn quít, hai bàn tay đan vào nhau chặt.



      nhà triết học , ngón tay là nơi máu lưu thông thẳng đến trái tim, cho nên mười ngón tay đan chặt nhau, dựa vào ngôn ngữ cơ thể, cũng là như hai trái tim gần nhau nhất.



      Giờ phút này, thân thể hai người chỉ quấn quít, mười ngón tay còn thể cho tâm đầu ý hợp, đan chặt buông.



      “Ông xã…”



      Trong mắt Mặc Thiên Trần đều là hình dáng của , tin người phụ nữ như vừa bị lửa thiêu đốt vừa rồi, .



      Sau đó, thấy cánh tay rỉ ra tia máu, “Vết thương của …”



      Đều tại , nhất thời hạnh phúc, quên mất bị thương, cúi đầu, hôn lên chỗ băng gạc rướm máu của , di động từng chút từng chút . Dường như vết thương da thịt này, khi được hôn, còn đau đớn nữa.



      “Vết thương có đau …” thấy rơi nước mắt, “Vết thương , đừng lo lắng.”



      “Nhưng hứa với em, bị thương nữa.” Mặc Thiên Trần nhìn .



      “Xin lỗi, thất tín!” Đây là điều duy nhất thất tín với .



      “Đừng xin lỗi…” cúi đầu hôn lên môi , được ! muốn nghe xin lỗi, muốn nghe!



      chỉ muốn ôm , muốn bình an, bây giờ cũng hiểu , tại sao trước kia thích nghe xin lỗi. muốn nghe, vì đau lòng. Giống như giờ phút này vậy, thấy bị thương mà đau lòng, còn ngày trước, thấy khổ sở cũng rất thương tâm.



      Hai người ôm hôn, Mặc Thiên Trần phát trong cơ thể mình có gì đó bành trướng, mở to mắt, nhìn dám tin.



      Hai người vừa kết thúc lần, căn bản chưa lui ra ngoài, nhưng mới có mấy phút ngắn ngủi, dâng trào lần nữa…



      “Trần, nó nhớ em…”



      Thanh người đàn ông du dương dễ nghe như tiếng đàn Violoncelle, Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, ràng chính là nhớ , lại cố tình chịu thừa nhận, còn muốn đổ thừa.



      Cúc Như Khanh đưa tay muốn , bị Mặc Thiên Trần ngăn cản, bị thương, thể tiếp tục dùng sức nữa, lại xem mấy nơi khác thân thể , xem phía sau lưng, xác nhận còn bị thương ở đâu nữa, mới : “Như Khanh, em nhớ , rất nhớ …”



      chưa bao giờ sợ điều này cho , rất nhớ , ban đêm bên cạnh, ngủ ngon giấc, làm bạn, luôn trong tình trạng thất hồn lạc phách, có hơi thở của , cảm thấy thế giới dường như luôn thiếu mùi vị.



      Vì thế, rất ràng cho biết, nhớ !



      ngồi chồm hổm người , liên kết chặt chẽ, đôi tay vòng qua cổ , cằm của chạm vào xương quai xanh của , mấy ngày rồi chịu cạo râu, râu liền đâm vào xương quai xanh mềm mại của .



      “Nhột…”



      nhịn được lầu bầu, hôm trước, từng lặng lẽ mơn trớn râu của , có loại cảm giác tê tê dại dại, còn lúc này, lại cố ý đưa tới đưa lui xương quai xanh của , cảm thấy hoan tình run rẩy.



      Cúc Như Khanh nặng nề vào, Mặc Thiên Trần nghểnh cổ hát vang, “Bé ngoan, còn nhột sao?”



      Xấu xa!



      xong liền chỉ hành , Mặc Thiên Trần thấy lấy dịu dàng để che giấu bản chất ác liệt, đỏ mặt đón nhận cảm giác đạt đến đỉnh thế giới…



      Cả buổi tối, hai người như thanh niên mới lớn, triền miên vô tận cả đêm dài.



      Sắc trời chưa sáng, Cúc Như Khanh kết thúc trận đánh này, đốt điếu thuốc, Mặc Thiên Trần thận trọng thay băng gạc tay , thấy băng gạc ngừng nhuộm đỏ, kiềm chế được rơi lệ.



      “Ngoan, phải vừa rồi rất vui vẻ sao? Khóc cái gì?” cười.



      Mặc Thiên Trần thấy vẫn còn tâm trạng trêu chọc, đau sao? “Nếu sớm biết chảy máu thành như vậy, em vui vẻ với .



      Cúc Như Khanh tiếp tục trêu chọc, “Đêm hôm khuya khoắt em đến đâu sờ mó , phải là muốn… vui vẻ sao?”



      …” Mặc Thiên Trần đỏ bừng mặt, “ bậy!”



      ngậm điếu thuốc ở khóe môi, vươn tay lấy di động ở đầu giường, mở đoạn ghi :



      “Ông xã, em còn muốn…” Đây là thanh Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần dù biết chính mình vừa rồi thế nào thế nào, nhưng bây giờ nghe mấy thanh đó, chính cũng sợ hết hồn, “Mau tắt! Mau bỏ nó !”



      thấy gấp gáp, “Còn muốn ?”



      cần!” tức giận bĩu môi.



      “Vậy !” Giọng nghe ra buồn vui, vẻ mặt cũng vậy.



      Mặc Thiên Trần lập tức bối rối, thấy trở mặt còn nhanh hơn lật sạch, lắc lắc tay giải thích, “Em… Ý em phải vậy…”



      Cúc Như Khanh dĩ nhiên biết phải, nhưng tối nay tiếp tục mất khống chế, đoán được tới, nhưng ngờ lại triền miên suốt đêm, bây giờ trời sáng, nhất định phải !



      “Còn muốn tiếp tục với em à?” nâng môi lạnh.



      …” Mặc Thiên Trần nắm chặt tay, rốt cuộc được, Như Khanh, nếu cảm thấy như vậy khiến dễ chịu hơn, vậy cứ !



      Cúc Như Khanh thấy tự cắn môi phản bác lại, sắc mặt tà mị, “Quả thực bị dạy dỗ xong, nỡ rồi hả? Còn dám giở trò lấy lòng nữa ?”



      Mặc Thiên Trần đôi mặt lần nữa dính vào đám sương, nhìn chằm chằm vào vết thương của , đối với mấy lời nhục nhã của , trả lời câu nào.



      “Sao? Câm rồi hả?” nâng cằm lên, “ phải vừa rồi rất vui vẻ sao?”



      biết trong lòng khó chịu, nên gây gổ với , phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, “Như Khanh…”



      nghe lời hả?” Giọng lạnh lẽo, tay chỉ ra cửa.



      Mặc Thiên Trần biết đuổi , nhưng chỉ muốn ở bên thêm lát, làm gì cũng được, chỉ cần hai người tựa vào nhau, im lặng hưởng thụ cũng được rồi.



      “Em ở lại với lát, được ?” giọng.



      hưởng thụ xong thân thể của em rồi, em có thể .” tắt thuốc, khạc ra ngụm khói cuối cùng, sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ.



      Mặc Thiên Trần nhìn theo , hiểu ý, trời sắp sáng, giọng, “Được! Em !”



      Cúc Như Khanh nghe lời đáp ứng của , tim như lập tức bị cái gì đó va chạm rất nặng nề, nhưng vẫn quay đầu, vẫn còn đầu ngọn gió, còn vẫn thương nhớ, chỉ cần có nỗi thương nhớ , tiếp theo sức mạnh cho rồi. Trần, hãy !



      Mặc Thiên Trần đứng dậy, mặc quần áo, thấy vẫn nhìn ra cửa sổ, làm việc mà trong đời chưa bao giờ làm, lần đầu tiên bá đạo nâng mặt , ghim bàn tay lên cằm đầy râu của , hành động như bình thường hay làm, giải thích đôi co, nhắm ngay môi của , hung hăng hôn…



      P/S: Cố lên, sắp hoàn rồi...

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 308:

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Làn môi của , vẫn còn vương vị thuốc lá, trong phòng cũng ngập tràn mùi thuốc sát trùng, Mặc Thiên Trần chủ động hôn , thể quyết tâm của , cho dù giờ phút này rời , nhưng nhất định buông tay.



      vừa vội vừa cố, nhưng vẫn kiềm được cắn , bị thương, cũng đành lòng, nhìn Cúc Như Khanh thần sắc thoáng vẻ kinh ngạc, Mặc Thiên Trần buông ra, xoay người ra ngoài.



      Như Khanh, trước đây lúc hôn em, cũng có ý nghĩ như vậy phải ? Cũng kiên quyết cho em buông tay đúng ? nghĩ, nhất định là đúng rồi. Giống như dáng vẻ vừa rồi, hôn càng hung ác, quyết tâm càng lớn.



      Mặc Thiên Trần nhân lúc trời chưa sáng về nhà rửa mặt, người còn lưu dấu vết đêm qua của , nhìn mình trong gương, là bộ dạng bị người ta hung hăng thương, mỉm cười thắng lợi.



      Cho dù lúc rời , thái độ của có lạnh lùng ác liệt ra sao, vẫn cảm nhận được chính là giấu diếm quan tâm với , đối với Mặc Thiên Trần, như vậy là đủ rồi.



      Tám giờ sáng, Mặc Thiên Trần lái xe tới Mặc Thị, vừa xuất liền bị đoàn ký giả bao vây, đoán trước bọn họ đến, nhưng phải trả lời thế này bây giờ?


      “Cúc phu nhân, xin hỏi tình hình Cúc tiên sinh bây giờ thế nào…”



      “Nghe Cúc tiên sinh bị thương, có nghiêm trọng …”



      thăm Cúc tiên sinh chưa…”



      “Lần trước vì vương tử u buồn mới rời khỏi Cúc tiên sinh, giờ Nhâm tiên sinh và Cúc tiên sinh đều bị thương, lựa chọn thế nào…”



      Triển Thanh Thanh dẫn theo bảo vệ chạy tới, nhưng Mặc Thiên Trần phải đối mặt với vấn đề liên quan đến Cúc Như Khanh, biết bị thương nặng, nhưng vẫn biết nên thế nào, đành phải thận trọng đáp: “Về mấy câu hỏi của mọi người, tôi phải muốn trả lời, nhưng có nhiều chuyện tôi biết, tôi chỉ có thể trả lời những gì tôi biết. Thứ nhất, tình hình Cúc tiên sinh tôi lắm, thứ hai, ấy bị thương nghiêm trọng hay tôi cũng biết, thứ ba, Thần Phong là người bạn tốt nhấ của tôi, dù là trước hay sau khi bị thương, ấy đều là bạn của tôi, thứ tư, những gì liên quan đến Cúc tiên sinh, hy vọng mọi người nên hỏi tôi, vì tôi cũng giống mọi người, cũng biết gì.”



      “Thay vì ở đây hỏi đại tiểu thư của chúng tôi, bằng mọi người trực tiếp phỏng vấn Đại đương gia của Thanh Phong bang – Phí Cường Liệt, biết nhiều hơn chúng tôi đấy, đại tiểu thư còn là Cúc phu nhân, xin các vị về sau đừng gọi Cúc phu nhân nữa, mấy chuyện liên quan đến Cúc tiên sinh, chúng tôi biết.” Triển Thanh Thanh thay mặt Mặc Thiên Trần trả lời.



      “Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần giọng quát.



      Triển Thanh Thanh liếc , thể ý nghĩ. Sau đó lớn tiếng lần nữa: “Đại tiểu thư của chúng tôi và Cúc tiên sinh tình cảm sớm tan vỡ, cho nên chuyện liên quan đến Cúc tiên sinh, các người đừng quấy rầy chúng tôi nữa.”



      “Có vậy ?” Ký giả nghi vấn.



      Mặc Thiên Trần muốn mở miệng bị Triển Thanh Thanh ngăn cản, “Nếu phải , đại tiểu thư sao lại biết tình hình Cúc tiên sinh?” dừng chút, rồi tiếp: “Các vị, nhân tiện có thể giúp đại tiểu thư chúng tôi tuyên truyền , đại tiểu thư tôi giờ độc thân, hoan nghênh các thanh niên hào kiệt tới cầu hôn…”



      “Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần mắt trừng lớn.



      Sau khi các ký giả thất vọng tản , Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh lên lầu, trở lại phòng làm việc.



      “Thanh Thanh, sao em dám loạn với ký giả?” Mặc Thiên Trần than.



      Triển Thanh Thanh nhìn chằm chằm cổ của , “Em loạn sao? Nhìn vết hôn cổ chị, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi…”



      “Chị có sao?” Mặc Thiên Trần lập tức mang gương ra soi, mới phát Triển Thanh Thanh cố tình lập bẫy, “Em…”



      “Em làm sao?” Triển Thanh Thanh đắc ý, “Cúc tiên sinh chắc chắn sao, nếu giờ này chị chắc chắn khóc đến sưng hết mặt mày, dĩ nhiên thể để người ta đắc ý, ai bảo người ta khi dễ chị!”



      “Em hại chết chị rồi!” Mặc Thiên Trần dậm chân.



      Triển Thanh Thanh nhìn chằm chằm, “ có đón chị về ?”



      có.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.



      “Vậy được rồi, tự chị dâng mình bị người ta ăn sạch sành sanh, các ký giả để ý đến chị, chị như vậy quá dịu dàng rồi.” Triển Thanh Thanh trợn mắt nhìn thẳng.



      Đó là cũng là cam tâm tình nguyện! Mặc Thiên Trần than thở trong lòng, xét theo tính cách vững vàng bộc trực của Triển Thanh Thanh, muốn tự ấy hiểu được hận cũng là chuyện khó.



      Mặc Thiên Trần chỉ lo nếu Cúc Như Khanh nghe được tin này, liệu có tức giận ? rất vất vả mới có được tinh thần “Ngu công dời núi”, bây giờ đả động đến , lại dính đến đám ký giả, Triển Thanh Thanh lại còn lớn tiếng tuyên bố!



      Quả nhiên là hại người ơi là hại người, hại cách rất ngọt ngào! Cũng biết rồi, Cúc Như Khanh có ngủ thêm , liên tục tăng ca tối qua lại tiêu hao thể lực với , bây giờ biết ra sao!

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 309: : Nhân sinh như cờ

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      *Nhân sinh như cờ: cuộc đời, nhân sinh giống như ván cờ.



      Ám Dạ - Cúc Thị.



      Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt chứng được chuyện Cúc Như Khanh bị thương rồi mất tích, sáng sớm liền tới Ám Dạ.



      “Cúc Thị thể ngày có chủ tịch! Hơn nữa Cúc Như Khanh cũng giải trình ràng được chuyện của Cúc Như Phong, nó căn bản cũng tìm được Chu Tiểu Kiều, tại nhất định phải chủ tịch mới lãnh đạo.” Cúc Thiên Lâm dẫn theo Cúc Thiên Truyền, lớn tiếng.



      Đám người Trần Ích vừa nhìn thấy Cúc Thiên Lâm lớn lối, vừa thấy Cúc Như Khanh bị thương, liền chạy tới đây làm loạn sao?



      “Đại lão gia muốn cướp chức sao? Hôm nay chủ tịch chỉ chưa đến Ám Dạ thôi, chủ tịch chưa đến tự có nguyên nhân của ngài ấy. Xin đại lão gia nên đến đây ồn ào, cản trở em chúng tôi làm việc.” Trần Ích trầm giọng.



      Cúc Thiên Lâm ỷ có chuyện Cúc Như Khanh bị thương, tỏ ra sợ hãi, “Hôm nay nhất định phải mới .”



      “Các em, bảo vệ Ám Dạ.” Trần Ích muốn đôi co nữa, bắt đầu bày binh bố trận ——



      Trong hoa viên Cúc gia.



      Sóng gió lại nổi lên, nhưng Cúc cụ và Cúc Như Khanh vẫn chơi cờ tướng trong vườn hoa.



      “Như Khanh, lúc nào cũng mai phục ta, cái tên tiểu tử này, nước cờ so với cha cháu còn hung ác hơn.” Cúc cụ cười .



      Cúc Như Khanh lên nước cờ, khẽ mỉm cười, “Nhờ ba lấy được bí quyết chân truyền của ông nội, cháu nhận được của ba, rốt cuộc đều là công lao của ông nội.”



      “Ơ, còn công phu miệng lưỡi ai truyền cho đây? Ông và cha cháu miệng đâu có ngọt như vậy.” Cúc cụ đưa ngón trỏ chỉ .



      Cúc Như Khanh cười nhưng đáp, sáng nay vừa đuổi Mặc Thiên Trần , tin rằng lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của mình, sau hành động chủ động hôn của , môi giờ dường như vẫn còn lưu mùi vị của !



      “Cái tên tiểu tử này, sao lúc nào cũng chỉ chặn mà chịu tấn công?” Cúc cụ đột nhiên nhận ra, muốn dựng cả râu trợn cả mắt.



      Cúc Như Khanh giương môi cười, “Vì đây là ông nội nha! Có câu “ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ”, cháu cũng chỉ có thể phòng ngự, ra là nắm chắc phần thắng, chỉ muốn ông nội giận cháu!”



      *Ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ: ra trận chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, đánh hổ phải là em cùng đồng tâm hiệp lực mới thích hợp.



      cũng biết sáng sớm Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người đến Ám Dạ gây loạn, vẫn muốn đuổi tận giết tuyệt, nhìn ông cụ tóc trắng trước mặt, dù có tức giận hơn nữa cũng nhịn xuống.



      Cúc lão gia làm sao nhận ra ý tứ trong lời của Cúc Như Khanh, mượn ván cờ này biểu trưng cho cuộc chiến gia tộc họ Cúc, mỗi lần đấu với Phí Cường Liệt đều là lưu tình, nhưng dù sao Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền là con trai của mình, Cúc Như Khanh kính nhường, ông cụ cũng hiểu được.



      “Ông giận, có đứa cháu như vậy, đây là phúc khí của Cúc gia, là phúc phận mà ông và tổ tiên tu được, ông tự hào về cháu, cha cháu cũng tự hào về cháu.” Ông cụ vỗ vỗ bờ vai , “Ông phải uống thuốc rồi, cháu cũng mau !”



      Cúc Như Khanh lại bàn cờ, cứ cho là bây giờ là người thắng, nhưng vì trong người chảy dòng máu của Cúc Thiên Kỳ, thân tình ràng buộc, chỉ có thể quy thế cờ về tình thế tốt nhất, chờ đợi thời cơ.



      ra khỏi Cúc hoa viên, nhìn ánh bình minh xa dần, đến trước mộ Cúc Thiên Kỳ, ba, ba có nhớ mẹ con con ? nghĩ đến ngày cha ra , ánh mắt đó, cho dù qua mười sáu năm, vẫn in hằn trong tâm trí .



      Câu chuyện mười sáu năm trước, loại chuyện đó, tuyệt đối cho phép nó xảy ra với , bởi vì là Cúc Như Khanh, trong cuộc đấu mất còn, chỉ có có thể sống, thể có người khác sống. tấn công rốt cuộc cũng chỉ là nước cờ mà thôi!



      “Trần Ích, cậu dẫn chúng tôi tới đây làm gì?”



      Sau lưng Cúc Như Khanh vang lên thanh Cúc Thiên Truyền, vẫn nhìn vào bia mộ cha , quay đầu nhìn bọn họ.



      “Chủ tịch, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người đến làm loạn, bắt được, tại tùy ý chủ tịch xử lý thế nào.” Trần Ích .



      Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người tới Ám Dạ làm loạn, Cúc Như Khanh sớm mai phục ngăn chặn, có người từng , thích chơi cờ người, vì có thể nhìn thấy đến mười bước sau nước cờ, Cúc Như Khanh chính là người như vậy, có thể đoán ra Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền và Phí Cường Liệt làm gì tiếp theo, nên thiết lập các nước cờ chờ bọn họ.



      Bằng , Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền vừa rục rịch ngóc đầu, tự chui vào lưới, hai người bị trói đến trước mặt Cúc Như Khanh.



      “Trần Ích, hôm nay bọn họ phạm lỗi, theo luật phải trừng phạt thế nào?” Cúc Như Khanh vẫn quay đầu.



      Trần Ích lập tức đáp: “Tổ tông chúng ta lúc xây lập Ám Dạ, định ra môn quy, kẻ nào muốn cướp đoạt vị trí chủ tịch, đều là xử tử hình.”



      Ám Dạ thành lập lâu, nhưng chế độ quy môn vẫn chưa từng hủy bỏ hay thay đổi, đây cũng là hình phạt nặng nhất trong môn quy, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền hiển nhiên hiểu .



      Cúc Thiên Truyền vừa nghe, tay chân liền run rẩy, vẫn còn vợ và con , thể chết như vậy được, “ ba, cứu em, em biết mình sai rồi…”



      biết bây giờ mà cầu xin Cúc Như Khanh, chỉ càng thêm nhục nhã, Cúc Thiên Kỳ dù sao cũng là em ruột thịt, huống chi lúc này lại ở trước mộ Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Thiên Lâm ngờ Cúc Như Khanh có thể độc ác như vậy, hừ tiếng, “Nam nhi đại trượng phu, muốn giết cứ giết.”



      Cúc Như Khanh nghe xong khóe môi lạnh lùng giương lên, “Trần Ích, động thủ!”



      “Đừng, đừng, ba…” Cúc Thiên Truyền quát to.



      Cúc Thiên Lâm vẫn cố gắng trấn định, Trần Ích và số người khác đa cầm súng lên, Trần Ích nhằm vào Cúc Thiên Lâm, người khác cũng nhắm vào Cúc Thiên Truyền.



      “Đoàng…”



      Hai tiếng vang, vì có bộ phận xử lý tiếng súng, chỉ phát ra hai tiếng “đoàn đoàn”, bắn vào hai em Cúc Thiên Lâm.



      “Đừng… ba cứu em…” Cúc Thiên Truyền “rầm” tiếng, quỳ gối trước mộ Cúc Thiên Kỳ, “ hai, cũng xin ba …”



      Vì Cúc Thiên Truyền nhún mình quỳ xuống, đạn bay qua đỉnh đầu , xuyên qua cây đại thụ, cây đại thụ “rầm” tiếng bị bẻ gãy, mắt thấy đạn bay vào Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Truyền dùng thân thể đụng vào Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Lâm ngã sang bên, té xuống đất.



      “Rầm ầm…”



      tiếng vang lớn, lần này, viên đạn trúng vào tảng đá lớn, khiến tảng đá vỡ tan bắn ra tứ tung.

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 310: : Tội lỗi và trừng phạt

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Những mảnh đá văng ra ngoài trung, từ từ rơi xuống, ai nấy đều ngừng hô hấp, thấy chuyện trước mắt mà sợ ngây người.



      Khi các mảnh đá rơi xuống hết, bốn phía lại im lặng như tờ, lúc này ai dám chuyện, hít thở cũng thông.



      Qua hồi lâu, Cúc Thiên Lâm mới phục hồi tinh thần, Cúc Như Khanh vẫn đứng đưa lưng về phía bọn họ, mặt luôn hướng về mộ phần Cúc Thiên Kỳ, Cúc Thiên Truyền sợ đến mặt như màu đất, nếu phải quỳ gối trước mộ Cúc Thiên Kỳ, có thể giống như cái cây kia, người bị thủng lỗ lớn mà chết rồi.



      Cúc Thiên Lâm cũng thất sắc hồi lâu, vạn lần ngờ Cúc Như Khanh dám ở trước mộ cha làm chuyện này, nếu phải Cúc Thiên Truyền đụng ngã , hồn bây giờ cũng phiêu diêu tận chốn nào rồi.



      Hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được, Cúc Như Khanh có thể làm bất kỳ chuyện gì, tính mạng của bọn họ bây giờ, là nằm trong tay Cúc Như Khanh.



      Cúc Thiên Truyền nghĩ đến đó, lập tức tự bò lên vài bước, “ ba… ba, cứu chúng em, ba, bọn em dám bất kính với chủ tịch nữa…”



      Đáp lại chỉ là luồng gió nắng chiếu vào mộ phần.



      Cúc Như Khanh vẫn đứng bắt tay sau lưng, biểu lộ gì đối với chuyện vừa xảy ra.



      “Như Khanh, Như Khanh, nể mặt ba, tạm tha cho chúng tôi lần này , Như Khanh…” Cúc Thiên Truyền hoang mang sợ hãi, “Tôi còn có bà xã và con , Như Mi từ thương, chơi đùa với cháu, Như Khanh, đừng giết chúng tôi…”



      Cúc Như Khanh nhìn ảnh của cha mộ phần, lát sau lên tiếng, “Ba, ba con phải thi hành môn quy như thế nào đây?”



      ba, em thề với , em tuyệt đối dám mơ ước đến vị trí chủ tịch nữa, về sau em an phận làm người bình thường, sống yên ổn cùng bà xã và con . dám làm loạn nữa.” Cúc Thiên Truyền vừa thấy tình thế chuyển biến tốt, lập tức chảy nước mắt sám hối với Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Như Khanh chậm rãi xoay người, nhìn Cúc Thiên Truyền quỳ gối trước mộ cha mình khóc rống, đưa mắt lướt qua Cúc Thiên Lâm, Cúc Thiên Lâm vẫn ngồi dưới đất, dường như tỉnh táo phần nào.



      cả, !” Cúc Thiên Truyền kêu .



      Cúc Thiên Lâm nhìn về phía mộ phần Cúc Thiên Kỳ, nghĩ tới vị trí chủ tịch, cuối cùng gặp phải kết cục như vậy, đấu lại Cúc Thiên Kỳ, cũng thể thắng được Cúc Như Khanh, còn thiếu chút nữa mất mạng.



      Chẳng lẽ cả đời này, chính là kẻ thất bại sao? Cúc Thiên Lâm nhìn về rừng núi phía xa, giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt. cũng phải giữ lại tính mạng, về sau nhất định còn có thể có cơ hội áp đảo Cúc Như Khanh, đấu thằng cả Cúc Cầm Du.



      “Thiên Kỳ, thề với em, đấu với Như Khanh nữa, nếu em trời có linh thiêng, hãy cho con đường sống! còn con trai nữa, em biết mà? Giống như tình cảnh cha mất em năm đó rất bi thảm…” Cúc Thiên Lâm bắt đầu diễn vở kịch bi thương.



      Cúc Như Khanh quay người, nhìn bia mộ của cha, ba, ba nghe chưa? Bọn họ chỉ lúc ba còn sống, mơ ước cái ghế này, mà ngay cả khi con kế vị nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn cố chấp chịu buông tay.



      ba… ba, em và cả dám nữa… Lần này, tha thứ cho bọn em !” Cúc Thiên Truyền thấy Cúc Như Khanh lên tiếng, tiếp tục cầu cạnh.



      Hồi lâu sau, Cúc Như Khanh : “Ba, lần này nể mặt ba, con thi thành môn quy, nếu có lần sau, con nhất định tha.”



      “Cảm ơn ba… Cảm ơn ba…” Cúc Thiên Truyền dập đầu trước mộ Cúc Thiên Kỳ.



      Cúc Thiên Lâm trầm mặc lên tiếng, mối thù trong lòng đối với Cúc Như Khanh lần này những hạ xuống, ngược lại còn tăng lên, khiến phải đấu tranh trong lòng.



      Cúc Như Khanh nhìn bia mộ của cha, : “Trần Ích, dẫn bọn họ !”



      “Vâng, chủ tịch.” Trần Ích lập tức cho người dẫn hai em Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền .



      Nghĩa trang lại trở về với yên tĩnh.



      Cúc Như Khanh đứng lại lúc nữa, mới rời .



      vừa về đến Ám Dạ, tất cả em đều hoan hô.



      “Chủ tịch trở về…”



      “Chủ tịch trở về…”



      Tối đó, Mặc Thiên Trần ở nhà nấu canh, dĩ nhiên nghe tin, chủ tịch Cúc Thị thần bí khó lường, hành tung khó định, đầu tiên là bị thương mất tích, sau đó Cúc Thị nội loạn, xuất quỷ nhập thần ra tay bình định tất cả.



      nghe đến đó nhịn được cười cười, chính là người như vậy, sâu lường được, dường như có ai biết được nghĩ gì, ngược lại, có thể nắm ràng chính xác suy nghĩ của người khác.



      Mặc Thiên Trần nằm sofa đợi canh chín, xem tin tức TV, bỗng có người gõ cửa, ra mở cửa, liền thấy mình bị che mắt lại, khẽ kinh ngạc, hô to, “Trần Tiêu…”



      Nhưng bị bọn họ chụp thuốc mê, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.



      người : “Canh trong phòng bếp thơm quá…”



      người khác đáp: “Mang theo …”



      người khác nữa, “Nhớ tắt lửa…”



      Rất nhanh chóng, Mặc Thiên Trần bị đưa lên chiếc du thuyền sang trọng, từ từ tỉnh lại, phát mình bị che mắt, tay cũng bị trói sau lưng.



      Sao lại như vậy?



      Chẳng lẽ hôm nay Cúc Như Khanh bình định nội loạn xong, bọn người Cúc Thiên Lâm vẫn nghĩ cách trả thù sao?



      Nhưng tuyên bố mình chia tay với Cúc Như Khanh, hôm ký giả phỏng vấn, tỏ rỏ thái độ mình còn dính dáng đến Cúc Như Khanh, chẳng lẽ những người đó tin họ, tìm được chứng cứ hai người vẫn bí mật qua lại sao?



      Bây giờ có khi nào họ mang ra uy hiếp Cúc Như Khanh ? Cái bọn họ muốn vẫn là vị trí chủ tịch Cúc Thị, nhưng với tư cách nhân cách của Cúc Thiên Lâm, làm sao xứng đáng với vị trí đó?



      Mặc Thiên Trần lo lắng thôi, quả nhiên trở thành gánh nặng của Cúc Như Khanh rồi, đây là chỗ nào?



      ngửi thấy mùi gió biển, chẳng lẽ ở bên bờ biển?



      nghe tiếng gió biển thổi, thỉnh thoảng còn mang theo hương vị mằn mặn của nước biển, tối nay vốn định nấu canh mang cho Cúc Như Khanh, dù chỉ bị thương , nhưng vẫn cần phải bồi bổ, tại hay rồi, canh đưa được, ngược lại còn rơi vào tay kẻ thù.



      Mặc Thiên Trần giật giật thân thể, nghĩ cách làm sao trốn thoát, nghe được tiếng mở cửa, có người đến.



      Trong nháy mắt cảm thấy huyết khí dâng trào, cố trấn tĩnh lại tinh thần, : “Ngươi là ai? Tại sao bắt tôi tới đây?”



      Người tới gì, từng bước từng bước tiến tới gần .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :