Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 311: : Quên đau đớn (16+)

      Edit: Thủy Vu

      Beta: N.P


      Người đàn ông bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ, nện nhanh bước chân, đưa tay nắm lấy chiếc cằm của .



      Đây là đốt ngón tay, tại dính vào khuôn mặt của Mặc Thiên Trần, bị xúc cảm lạnh như băng của người đó dọa sợ đến run run, nhưng vẫn tỉnh táo quát: “Buông tôi ra!”



      ngờ, chỉ buông ra, người đó còn tiến lên phủ kín bờ môi



      Mùi vị rất quen thuộc…



      Bất chợt cảm thấy vui hơn, dù bị bịt mắt, vẫn cảm nhận được mùi vị từ làn môi truyền tới, là , là tới sao?



      “Như Khanh, làm sao rồi, bọn họ có làm bị thương ?” Mặc Thiên Trần lo lắng hỏi ngay khi bờ môi vừa rời khỏi mình.



      Cúc Như Khanh vội cởi trói tay hay tháo vải bịt mắt , chỉ đưa tay lau bờ môi , “Nghe đồn, người ta , và em liên quan đến nhau!”



      “Á…” Mặc Thiên Trần ngớ ngẩn, đáp: “Cái đó là do ký giả dây dưa quá, bất đắc dĩ mới phải mấy câu đó, xem, em vậy vẫn bị người ta bắt cóc đến đây… giờ chúng ta có nguy hiểm vậy? cởi trói tay và vải che mắt em ra …”



      Cúc Như Khanh chỉ hừ, “Nghe em cũng bắt đầu chọn vị hôn phu mới hả?”



      “Là Thanh Thanh hưu vượn thôi, trong lòng em có nghĩ vậy.” Mặc Thiên Trần khỏi choáng váng, cũng biết Triển Thanh Thanh miệng rộng ra mấy câu đó chắc chắn có chuyện, giờ hay rồi, người đàn ông này nắm luôn bím tóc buông.



      Tay của người đàn ông xoa ngực , “Để xem, trong lòng em nghĩ thế nào…”



      Do mặc quần áo mùa hè nên vải rất mỏng, Mặc Thiên Trần còn bị che mắt, cảm nhận ràng nhiệt độ tay , xuyên qua tầng áo mỏng truyền đến lên người .



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần miệng lầu bầu, bọn họ bây giờ còn trong nguy hiểm, người đàn ông này lại có thể…



      Cúc Như Khanh lột áo sơ mi của ra, trực tiếp xoa như lên làn da trắng của , “Em phải trả giá cho lời của em hôm đó!”



      “Em…” Mặc Thiên Trần “ưm” tiếng, quen với việc thân mật với dưới bầu khí này, thân thể tự chủ khẽ run lên, hai mắt nhìn thấy được , nó khiến nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ…



      “Như Khanh, đừng…”



      mở miệng cự tuyệt, dù rất cố gắng để quên cái đêm đó, nhưng tình cảnh này kích thích trí nhớ của , cảm giác của cái đêm hôm đó mãnh liệt tấn công , bắt đầu sợ đến bật khóc…



      “Cảm nhận , Trần…”



      Cúc Như Khanh phát giãy giụa bất an, nhàng hôn lên môi , tay vươn ra nhàng vuốt thắt lưng , cố gắng giúp quên lần đầu tiên đầy sợ hãi đó.



      Mặc Thiên Trần nghe giọng nỉ non, như gió xuân nhàng, từ từ ngừng khóc, chạm vào bờ môi , hai người từng bước đến gần nhau, cảm nhận được thương của , giống như cơn mưa xuân từ từ nảy nở trong lòng.



      Cúc Như Khanh ôm lấy cơ thể cứng ngắc của từ từ an ủi đến khi buông lỏng cơ thể, mới cởi áo người , vì tay bị buộc phía sau, áo sơ mi chỉ có thể tuột đến cổ tay, hai đùi đẹp của ra trước mắt , động tác của chưa từng nhàng và ôn nhu như thế…



      vẫn êm ái hôn , sức lực tay chưa từng gia tăng, tất cả động tác đều giống như chiếc thuyền nhàng phiêu dạt trong đêm, có trời xanh, có sao sáng, có đám sương mù lượn lờ cao, có nước chậm rãi chảy xuôi, có người ngồi dưới ánh trăng từ từ say mê…



      Mặc Thiên Trần từ từ chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng, nghe thầm bên tai gọi tên , “Trần, là … Luôn là …”



      Thấy dần mềm mại hơn, vận sức chờ, khẽ cởi trói đôi tay ra, dời đến phía trước rồi lại trói lại, rước lấy bất mãn của .



      Cúc Như Khanh để ý đến thái độ của , đặt đôi tay bị trói của lên cổ , xoa hông của , khiến hai người thân mật kết hợp.



      nhìn thấy được người đàn ông, Mặc Thiên Trần tại vẫn kháng cự theo bản năng, muốn tránh thoát, nhưng hai tay bị trói vững cổ người đàn ông, thân thể run rẩy.



      “Trần, gọi tên …”



      Cúc Như Khanh tạm thời dám động, tay rời khỏi hông , tiến tới lưng, nhàng an ủi tâm tình lúc này.



      …”



      bị cơn ác mộng dọa sợ, theo bản năng kháng cự , nhất thời gấp gáp đến muốn bật khóc.



      “Trần, là , Như Khanh, là ông xã của em…” Cúc Như Khanh giọng dụ dỗ bên tai , “Ngoan, gọi tiếng dễ nghe …”



      Mặc Thiên Trần cảm giác trong đêm tối bao la bát ngát, có người gọi , còn có nụ hôn dịu dàng đó, từ từ thả lỏng bản thân, “Như Khanh, là sao? Như Khanh…”



      “Đúng, là , là … Trần, tiếp tục gọi …” Cúc Như Khanh ngừng an ủi , giúp thoát khỏi cơn ác mộng đó, mặc dù cái đêm bảy năm trước, đó là cuộc giao dịch ngươi tình ta nguyện, nhưng bây giờ là vợ , có trách nhiệm giúp hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.



      “Như Khanh, Như Khanh, …” Cánh tay bé của Mặc Thiên Trần vẫn bám cổ , nghe thanh của , cảm thụ nhiệt độ của , cảm nhận được những cái vuốt triền miên của , lập tức khóc, khóc trong hạnh phúc, “Như Khanh…”



      ở đây, luôn ở đây…” Cúc Như Khanh hôn vào giọt nước mắt mặt . Là , mơ tưởng em quên cái đêm đó, chỉ cần em biết, từ trước đến giờ đều là , là …”



      vừa nghe nhắc đến cái đêm đó, hơi run lên, sau đó ôm chặt cổ , “Đêm đó em thể trách , là do em, Như Khanh, là em có tiền đồ…”



      “Được, khóc, chưa từng em có tiền đồ, chỉ là cách chúng ta gặp nhau so với các đôi tình nhân khác là tàn nhẫn hơn.” than , chính vì vậy, con đường hai người cùng cũng gian nan dị thường.



      Nước mắt Mặc Thiên Trần chảy vào cổ , dựa vào chặt, “Như Khanh, Như Khanh, em sợ hãi nữa, cho dù cuộc gặp gỡ của chúng ta tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần chúng ta cùng tiến đến hạnh phúc, ngày hôm qua là quá khứ, ngày hôm nay vẫn nằm trong tay chúng ta, ngày mai cũng là chuẩn bị cho hạnh phúc, chúng ta cùng lên kế hoạch cho ngày mai, cho bầu trời hạnh phúc đó.”



      “Trần…” Cúc Như Khanh thân thể nhịn được vừa động, ngờ trượt vào cơ thể , cảm nhận được bao vây ấm áp và ôn nhu, hoàn toàn ôm vào ngực…

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 312: : Ảnh gia đình (16+)

      Edit: Thủy Vu

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần cảm thấy thân thể bành trướng, kích động trong hạnh phúc, người đàn ông khẽ động, nhịn được gọi: “Như Khanh, Như Khanh…”



      “Bé ngoan, là … Chính là …”



      Cúc Như Khanh thấy thoát khỏi nỗi sợ hại lần đầu tiên của hai người, thấy hoàn toàn dung nhập vào thế giới hai người, chờ đợi nữa, ôm cùng xông thẳng vào niềm hạnh phúc…



      vươn tay, muốn cởi vải che mắt ra, bị Mặc Thiên Trần cự tuyệt.



      “Sao vậy? Trần, vẫn chưa tiếp nhận sao?” cúi đầu, dịu dàng hỏi.



      …” Mặc Thiên Trần ngón tay để xương cổ , “Em muốn ông xã… Em muốn cảm thụ, dù nhìn được, nhưng trong lòng em, đó vẫn luôn là …”



      Cúc Như Khanh bắt đầu động tình lần nữa, kề nhau chặt chẽ, dùng hành động thể ý nghĩ, hai người cùng tiến về khung trời hạnh phúc, bắt đầu kế hoạch cho ngày mai.



      Hai người sống cùng ý nghĩ, đắm chìm trong dòng nước hạnh phúc…



      Cúc Như Khanh mở khăn bịt mắt Mặc Thiên Trần, lông mi còn đọng nước mắt, nhìn , từ nay về sau, đêm đến đều sợ nữa rồi, vì có , vì đó là .



      “Như Khanh…” nhàng gọi, chuyển môi đến môi



      Cúc Như Khanh vuốt cái ót của , hôn sâu.



      Sau đó, bụng truyền đến tiếng “ọt”, nhịn được cười, cũng cười.



      “Đói bụng ! Chúng ta uống chút canh.” chuẩn bị ôm xuống giường.



      Mặc Thiên Trần bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, bọn họ ở đâu đây, khẩn trương nhìn , “Cởi trói tay cho em trước .”



      cảm thấy như vậy rất hay, Trần bám cổ cả đời.” cười từ chối.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Cho dù giươm buồm đến đâu, em đều nhớ thương nhất, dù đặt chân tới nơi nào, lòng em đều mãi mãi đặt người . trói tay em như vậy, phải quá tầm thường sao?”



      Cúc Như Khanh đáp: “Phụ nữ lời thầm tâm tình, còn đàn ông thích bộ dạng tục khí này.”



      xong ôm về phía bình thủy tủ, Mặc Thiên Trần ở thế bất đắc dĩ, tay ở cổ , hai chân chỉ có thể quấn lên hông , người , chỉ khoác cái áo sơ mi lớn của , thân thể xinh đẹp bao bọc trong quần áo.



      Cúc Như Khanh mở ra, mùi thơm lập tức bay ra tứ phía, Mặc Thiên Trần thấy cái bình quen thuộc, còn có canh trong bình, bừng tỉnh, “ ra đều là giở trò… có biết dọa em rồi , em còn tưởng em bị người ta bắt cóc rồi, người ta uy hiếp phải làm thế nào… Cái tên xấu xa, cái tên xấu xa này…”



      muốn đánh , lại phát tay bám cổ rồi, người đàn ông này ràng tính toán trước, chỉ có thể dùng mắt trừng , cư nhiên phái người đến “uy hiếp” , còn mang luôn bình canh của , kết quả là muốn cùng dạo chơi giữa biển đêm, quên hết thống khổ ban đầu, bắt đầu cuộc sống mới.



      “Được, biết quá đáng, nên bây giờ đút canh cho em, xem như lấy công chuộc tội !” rót canh rồi ngồi xuống, vẫn ngồi người , tay bưng canh, tay cầm thìa, đút canh cho .



      Mặc Thiên Trần cười lắc đầu, “Em phải con nít cần đút cơm, đừng…”



      “Vậy em uống thế nào?” cười, ngắm .



      cởi ra em tự uống.” đưa ngón tay chọc chọc xương sống của .



      thả, uống canh xong bổ sung thể lực rồi chúng ta tiếp tục…” chưa xong, mặt Mặc Thiên Trần bắt đầu ửng hồng.



      “Em uống em uống…, đừng nữa…” Mặc Thiên Trần vội vàng cắt lời .



      Nhìn dịu dàng đút canh cho , Mặc Thiên Trần tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc trong lòng, cảm thấy trong thân thể từng tế bào cũng tản ra mùi vị hạnh phúc, từng mạch máu cũng là lưu thông hạnh phúc.



      “Như Khanh, cũng uống , đây là em đặc biệt nấu cho …” nhường cùng uống.



      Lúc đầu Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần trả lời câu hỏi của ký giả cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, cũng có suy nghĩ của , thà rằng đoạn tuyệt, cũng để lộ hành tung của và chuyện bị thương. Vì vậy tối nay, chủ động “thỉnh cầu” , từ sau khi kết thúc chiến tranh lạnh, đây là lần đầu tiên chủ động, mặc dù cách kia có chút dọa người ta, nhưng mà muốn .



      Cho nên phái Khang Hạo “uy hiếp” lên du thuyền, Khang Hạo thuận tiện mang luôn canh theo, canh hai người uống bây giờ cũng là do nấu, lần này coi như là vừa “cướp” người lại vừa “cướp” canh.



      “Bổ sung thể lực cho à? Lát nữa chịu nổi làm sao?” Cúc Như Khanh rất thích uống canh của , bỏ thân phận chủ tịch Cúc Thị, cũng chỉ là người đàn ông bình thường.



      Mặc Thiên Trần dùng đôi mắt xinh đẹp trừng , “Bây giờ uống canh đó, có thể nghiêm chỉnh chút ? Em no rồi, uống .”



      nhìn dưới vóc người của , “Gần đầy xúc cảm ở tay còn rồi, sao lại ăn ít vậy?”



      “Tay có cảm giác sao còn sờ?” gì hả, tức chết người mà!



      “No rồi tiếp tục chuyện lớn của chúng ta…” buông chén, ôm lên.



      …” Mặc Thiên Trần cả người dính vào người , mặt ửng đỏ xinh đẹp, đợi hết, người đàn ông vào…



      căn bản cố ý cởi trói tay , cố ý đặt tay bám cổ , giờ phút này, hai người đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vùng biển mênh mông, ngừng luật động…



      Biển đêm, yên tĩnh mà mỹ lệ.



      Người trong phòng lúc này hoàn toàn đắm chìm vào bóng đêm, đắm chìm vào nghiệp ngọt ngào nhất của họ.



      Thứ hai, ánh sáng đầu tiên.



      Mệt nhọc cả buổi tối, Mặc Thiên Trần ngủ say trong ngực , Cúc Như Khanh hôn lên gò má cái, sau đó đứng lên, mặc quần áo ra ngoài.



      boong thuyền, Khang Hạo dẫn Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn tập thể dục buổi sáng, thấy Cúc Như Khanh ra từ phòng, tối hôm qua hẳn là rất ngọt ngào! Đây là minh chứng thời kỳ đau khổ của chấm dứt rồi!



      “Ba…”



      Hai đứa bé chạy đến, vây quanh Cúc Như Khanh, thời gian này quá bận rộn đối phó với Phí Cường Liệt và người nhà họ Cúc, có thời gian gặp bọn trẻ. Bây giờ thấy chúng chơi đùa vui vẻ, đưa tay mình ra vuốt ve đầu hai đứa.



      “Mẹ đâu rồi?” Hai đứa cùng nhìn .



      Cúc Như Khanh cúi thấp người, “Mẹ còn ngủ, lát nữa mới dậy.”



      Khang Hạo nghe xong cảm thấy vui mừng, “Tiên sinh, chào buổi sáng!”



      quan sát sắc mặt trước, rồi mới quyết định gì, để tránh phải đối mặt với tình cảnh biển sâu vạn trượng khó lường, có thể trở thành vật hy sinh bất kỳ lúc nào.



      “Bên Trần Ích có động tĩnh gì ?” Cúc Như Khanh dù du thuyền, vẫn quan tâm công việc.



      “Trần Ích , tất cả bình thường.” Khang Hạo lập tức đáp.



      Cúc Như Khanh ngắm mặt trời mọc biển, “Trải qua chuyện hôm qua, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tạm thời dám có động tĩnh gì, nhưng Phí Cường Liệt bị đánh đòn này rất nghiêm trọng, nếu phản công, cũng là chuyện tương đối khó, thời gian này cực khổ rồi, cho cậu nghỉ tuần lễ.”



      Khang Hạo ngẩng lên nhìn trời, ánh mặt trời ấm áp! “Tôi có thể gặp em xinh đẹp rồi hả?”



      phải muốn gặp Tuyết Hội sao?” Cúc Như Khanh nhíu lông mày.



      “Aiii, tôi quyết định buông thả cả rừng cây, quyết tâm bảo vệ góc cây , huống gì cái cây này còn chưa trưởng thành, tôi thể tàn phá cây , càng thể để ý đến mấy cây lớn trong rừng đâu!” Khang Hạo kết luận, “Tôi phải vào rừng trước.”



      “Chú Khang Hạo hoa tâm, cháu muốn với dì Tuyết Hội.” Cúc Hoài Cẩn cười đáp.



      Khang Hạo lập tức giơ tay đầu hàng, “Tối qua chú đón mẹ cháu tới đây, cháu ngàn vạn lần phải giữ bí mật! Khi nào chú trở lại dẫn cháu vào rừng xem động vật, được ?”



      thèm! Chú muốn vào rừng, trong đó toàn động vật giống cái.” Cúc Hoài Cẩn mím môi.



      “Ha ha ha…” Cúc Như Khanh tự chủ được cười.



      Khang Hạo chảy mồ hôi lạnh, “Tôi có tuần, tôi trước…”



      “Chú Khang Hạo, chơi vui vẻ, cháu gọi điện cho chú.” Cúc Hoài Cẩn cười vô cùng đáng , phất tay ý hẹn gặp lại! Ý tứ của nhóc chính là, trong tay nắm nhược điểm của Khang Hạo, muốn gọi , phải thuyền tới.



      “Đại trượng phu sao lo có vợ!” Cúc Cầm Du cười , “Chú Khang Hạo, chút ít nhược điểm này của chú mà bị Hoài Cẩn lợi dụng à, cháu có cách cứu chú…”



      Khang Hạo chạy về phía mặt trời mọc, la lớn, “Cầm Du, chú trở lại tìm cháu…”



      Mặc Thiên Trần ngủ say trong phòng nghe được thanh của Khang Hạo, còn nghe được tiếng gọi Cầm Du, chẳng lẽ bọn trẻ cũng ở du thuyền sao?



      Mặc Thiên Trần lật người, thấy Cúc Như Khanh, thấy người mình sạch , hẳn là giúp rửa sạch, nhớ lại tối qua muốn biết mệt mỏi, mặc dù cũng muốn, nhưng thể lực đủ, rốt cuộc chỉ có mình đơn độc.



      cầm lấy quần áo sạch để bên mặc vào, là cái váy màu xanh nước biển, dài đầu gối, nhìn mình trong gương, cả người là bộ dạng ngọt ngào hạnh phúc, cười, đẩy cửa bước ra ngoài.



      Lúc này, mặt trời đỉnh đầu, bầu trời màu lam phản chiếu mặt nước biển, du thuyền xa hoa nhanh chậm lướt biển.



      chân chính nghe được tiếng cười của bọn trẻ, chỉ có Cúc Cầm Du, còn có Cúc Hoài Cẩn, thời gian này gặp bọn trẻ, có trời mới biết nhớ chúng đến chừng nào, mà căn bản cũng dám nhắc tới chúng với Cúc Như Khanh, vì biết, cũng bọn trẻ, kém gì .



      Men theo tiếng cười, Mặc Thiên Trần chạy đến, xa xa, thấy Cúc Như Khanh chơi đùa chuyện với hai đứa bé rất vui vẻ, dù chưa đến giữa trưa, ánh nắng chưa được xem là nóng nhất, nhưng ba người toát mồ hôi.



      “Hoài Cẩn, Cầm Du, là các con sao?” Mặc Thiên Trần vừa chạy vừa gọi.



      “Mẹ, mẹ…”



      Hai đứa cùng chạy đến chỗ , “Mẹ dậy rồi…”



      Mặc Thiên Trần ôm cả hai vào ngực, cảm thấy hạnh phúc, chia cách lâu như vậy, bây giờ người nhà đoàn tụ, còn là đoàn tụ dưới bầu trời lam thẳm, trong lòng càng sinh ra loại cảm giác khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.



      “Cầm Du, Hoài Cẩn, các con khỏe ?” Mặc Thiên Trần nhìn hai đứa chơi đến mặt đỏ bừng, duỗi ngón tay nhàng vuốt ve.



      “Chúng con rất khỏe.” Cúc Hoài Cẩn cười mang cái miệng nhắn tiến gần đến gò má Mặc Thiên Trần.



      “Bọn con rất nhớ ba và mẹ.” Cúc Cầm Du cũng cười.



      Mặc Thiên Trần nhìn cậu, “ mẹ nghe, Hoài Cẩn có nghịch ngợm ?”



      “Mẹ, sao mẹ hỏi con, Cầm Du có ngoan , có bắt nạt con ?” Cúc Hoài Cẩn lập tức lên tiếng.



      “Vì Cầm Du trưởng thành hơn con, lúc Cầm Du có ba mẹ bên cạnh rất độc lập tự chủ.” Mặc Thiên Trần cười đáp: “Con đó, nhất định là rất nghịch ngợm, nên Cầm Du mới , đúng ?”



      “Đúng vậy! Mẹ, Hoài Cẩn có lần chọc tổ ong, kết quả ong mật liền ‘ong ong ong’ đuổi theo…” Cúc Cầm Du cười đáp, “Ong chích đến xấu xí…”



      Cúc Hoài Cẩn định thần đáp, “Cậu biết cái gì, đó gọi là gần gũi thiên nhiên thể tình với tự nhiên, cũng tại vì cậu thiên nhiên, tối đến mới có con cóc bò vào chăn, ha ha…”



      “Đó còn phải là chị trêu tôi…”



      “Đúng thế nào…”



      Hai đứa vừa vừa náo loạn, Mặc Thiên Trần nhìn bọn chúng, đoán chừng thời gian vừa qua, cuộc sống của hai đứa bình thường, ngày nào cũng muôn màu muôn vẻ như thế này.



      Cúc Như Khanh tới bên bọn họ, Mặc Thiên Trần đứng lên, để mặc cho bọn trẻ vẫn phân biệt thị phi, nhìn Cúc Như Khanh, “ đúng là quá đáng! Bọn trẻ ở đây, cũng cho em biết.”



      nghĩ em nên ngủ thêm lát, tối qua mệt mỏi vậy mà, đúng ?” vươn tay ôm hông .



      còn …” nóng nảy trợn mắt.



      Cúc Như Khanh trực tiếp dùng môi hôn lên hàng lông mi của , tức cũng có cách nào, lại nhìn , tâm tình cũng thoáng hơn, Cúc Cầm Du ồn ào dứt với con , đây là con của , cái đêm bảy năm trước, tạo ra tiểu sinh mệnh, canh cánh trong lòng nhớ mong hai ngàn trăm ngày đêm, hóa ra là ở cạnh , ở trong nhà của người đàn ông này.



      Cho dù cuộc giao dịch đó là ngươi tình ta nguyện, nhưng tạo thành kết quả hôm nay, đối với Mặc Thiên Trần, cũng là loại cảm tạ, đúng như lời tối qua, thời khắc tàn nhẫn qua , nắm giữ hạnh phúc tại, mới là quan trọng nhất.



      Người nhà chơi đùa dưới bầu trời bao la xanh thẳm, gió biển nhè thổi, mặt trời đỏ rực sưởi ấm mặt nước, thỉnh thoảng có chú cá ngoi lên bơi lội, nhảy nhót vui mừng, giống như muốn cùng vui mừng người nhà bọn họ đoàn tụ, ở đây tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc.

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 313: : Thuyền tình

      Beta: N.P


      Tới giờ ăn trưa, hai đứa trẻ vẫn còn tranh luận, Mặc Thiên Trần kéo cả hai rửa tay, “Các con lên thuyền từ lúc nào?”



      “Bọn con đến từ hôm qua.” Cúc Hoài Cần vươn tay, Mặc Thiên Trần nắm lấy đôi tay bé, “Mẹ, tối qua sao rất sáng, con còn nhìn thấy được Bắc Đẩu thất tinh.”



      “Cái gì?” Mặc Thiên Trần còn tưởng bọn trẻ sáng nay mới tới, ngờ tối qua đến rồi, người đàn ông này, tức chết !



      Cúc Cầm Du lại : “Mẹ, con tự rửa…”



      “Cầm Du ngoan, rửa tay xong cùng Hoài Cẩn ra dùng cơm.” Mặc Thiên Trần dặn dò hai đứa xong, lập tức chạy , thấy trong phòng ăn, Cúc Như Khanh rót rượu đỏ vào ly.



      tức giận nhìn chằm chằm, “Sao cho em biết?”



      muốn em bị phân tâm.” Đó là phúc lợi của , nên chỉ còn cách để hai đứa trẻ chịu uất ức, gặp mẹ trễ tí.



      có thể đứng đắn chút ?” Mặc Thiên Trần vươn tay định ngắt tay của , đột nhiên nhớ đến vết thương tay , đành thôi, “Em có lúc nào phân tâm sao? ràng là vì thỏa mãn tư dục, mới chịu cho em biết.”



      Cúc Như Khanh bưng ly rượu lên cho , “Chủ yếu là tối qua có thời gian với em, chúng ta đều bận, phải sao?”



      Đúng rồi! Vội vàng làm vận động nam nữ! Mặc Thiên Trần tức cũng thể đánh , đành nâng rượu lên uống, liền bị sặc, “khụ khụ khụ” vài tiếng, Cúc Như Khanh vỗ vỗ lưng , : “Con tuy là bảo bối của ba mẹ, nhưng chúng ta cũng cần có thời gian riêng cho nhau, gian cũng phải có, thể dành hết cho con, hiểu ?”



      “Dù sao nữa, luôn có lý do.” Mặc Thiên Trần tức giận đáp.



      Tối qua triền miên với cả đêm, căn bản có thời gian xem xét du thuyền, để biết bọn trẻ đến, bây giờ còn nghe vậy, dĩ nhiên đồng ý.



      “Giận sao?” Đầu khẽ cúi thấp, hỏi .



      Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt tuấn tú của , hai người vất vả mới có thời gian ở cùng nhau, hôm nay là chủ nhật, bọn họ có rất nhiều cuối tuần ở bên nhau, làm gì có thời gian để giận dỗi!



      đưa tay ôm hông : “Xin lỗi!”



      nên giận vì chuyện nhặt này, khó có được buổi sáng yên bình như vậy, cũng khó có thời gian gặp nhau, nhất định phải trân trọng thời gian ở bên , thể vì ít chuyện vặt mà tức giận.



      “Được, bọn trẻ rửa tay xong rồi, chúng ta bắt đầu dùng bữa thôi.” Cúc Như Khanh vuốt ve mái tóc dài của , rồi kéo ghế cho ngồi.



      Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du rửa tay xong chạy đến, trước sau, “Ba, mẹ, ăn cơm!”



      nhà bốn người ngồi xuống, bắt đầu dùng bữa vui vẻ.



      Sau khi ăn cơm xong, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du theo thói quen ngủ trưa, Mặc Thiên Trần dẫn hai đứa trẻ tới phòng ngủ, cho bọn chúng ngủ ở phòng riêng, nhìn gương mặt ngủ say của chúng, cũng nở nụ cười hạnh phúc.



      lát sau, Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bọn , trở về phòng thấy Cúc Như Khanh.



      cảm thấy kỳ lạ, ngủ được bao nhiêu, sao lại ngủ trưa, bây giờ trưa rất nóng, đâu rồi?



      Mặc Thiên Trần lên boong thuyền, nhìn khắp nơi, xem có , kết quả nhìn thấy câu cá ở lan can xa, ngờ còn có thú vui này?



      “Như Khanh, ngủ trưa sao?” ngồi xổm bên cạnh , “Tối qua ngủ rất ít.”



      có thói quen ngủ nhiều, còn em, sao ngủ? ngủ lát .” Cúc Như Khanh biết tối qua mệt muốn chết rồi.



      Mặc Thiên Trần nhìn , “Nhưng em muốn ở cùng .”



      Cúc Như Khanh cười cười, sau đó xách cần câu, hai người cùng đến đuôi thuyền, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.



      Mặc Thiên Trần nhìn ném cần câu xuống nước, hỏi : “ bỏ mồi, làm sao câu cá?”



      có thể câu được cá, có tin ?” giọng cười đáp.



      nghĩ mình là Khương Thái Công câu cá sao, có người tình nguyện mắc câu?” Mặc Thiên Trần dĩ nhiên tin .



      *Khương Thái Công: Khương Tử Nha, chi tiết truyền thuyết câu cá của Khương Tử Nha xem tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khương_Tử_Nha



      Cúc Như Khanh ngồi cạnh , “ còn lợi hại hơn Khương Thái Công, muốn nó mắc câu nó phải mắc câu, em tin sao?”



      “Tất nhiên, Khương Thái Công là có người tình nguyện mắc câu, nhất định cũng có rất nhiều mỹ nhân ngư muốn tự mình mắc câu.” Mặc Thiên Trần che miệng cười.



      Cúc Như Khanh dường như nhớ ra điều gì đó, khẽ nhíu mày, “Có đêm, em tới nhà máy, tại sao vào?”



      “Đêm nào?” Mặc Thiên Trần chưa phản ứng kịp.



      “Chính là hôm ở nhà máy về nhà, em đến tìm , thấy và Nghiêm Tiểu Huệ ở phòng làm việc, sao vào?” ngưng mắt nhìn .



      Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút, “Em thấy bận, lại bàn công việc với Nghiêm tiểu thư, muốn quấy rầy .”



      “Lần sau cho phép rụt rè như vậy, đến rồi còn vào gặp ?” ra lệnh.



      “Em thấy khuya như vậy còn chưa về, sợ gặp chuyện may, mới tìm, nhưng thấy làm việc, em dĩ nhiên muốn quấy rầy , hơn nữa cũng biết, em thể giúp gì cho công việc của .” Mặc Thiên Trần nhìn , “Em biết và Nghiêm tiểu thư trong sạch, em chưa từng nghĩ buổi tối về là do chơi bời bên ngoài.”



      Cúc Như Khanh đưa tay ôm vào ngực, “Cho dù có nghĩ vậy, cũng đừng để bản thân uất ức, biết ?”



      “Ừ, em biết rồi.” tựa vào vai , sau đó kêu lên, “Có cá mắc câu rồi!”



      Cúc Như Khanh vươn tay thu cần câu, Mặc Thiên Trần vui vẻ, như đứa trẻ say mê cuồng nhiệt nhìn .



      “Như Khanh, làm sao câu được vậy? lợi hại quá !” thể tin được, nhìn .



      Cúc Như Khanh nhìn tay vỗ vỗ, cao hứng nhảy tưng tưng, lôi kéo ngồi xuống, “Tại con cá đần quá!”



      Kể từ lúc câu được cá, Mặc Thiên Trần chờ lần sau, nhưng chờ rất lâu, cũng thấy, khỏi có chút thất vọng.



      “Câu cá là phải có tính nhẫn nại, có tính nhẫn nại có cá cắn câu, mà có tính nhẫn nại, cá khẳng định mắc câu.” Cúc Như Khanh khẽ cười .



      Mặc Thiên Trần mắt sáng lên, “Mỗi lần Phí Cường Liệt chui vào vòng mai phục của , cũng giống như câu cá bình thường, mặt biến sắc dụ mắc câu, nhưng phải công nhận chịu đựng của rất tốt, nên lần nào cũng mắc câu, có phải ý là vậy ?”



      “Cũng có thể hiểu như vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu.



      ra câu cá đơn giản, trước đây em cứ nghĩ câu cá chính là để mồi vào móc thôi, ngờ lại có hàm ý như vậy.” Mặc Thiên Trần đưa tay chống cằm.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 314: nhau: Đồ tắm

      Beta: N.P


      “Nhưng bỏ mồi vào lưỡi câu, cá làm sao mắc câu?” Mặc Thiên Trần vẫn hiểu được.



      Cúc Như Khanh cười đáp: “Em nhìn thấy mắc mồi, đâu có nghĩa là có mồi?”



      “A…” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt.



      Cúc Như Khanh chỉ chỉ mặt nước biển còn lưu lại những vật lơ lửng, “Mấy cái đó là mồi câu cá mắc vào lưỡi câu, thả chúng ở đây trước lúc thả cần câu, khiến cá nó ăn trước, sau đó chúng mắc câu.”



      “Nhưng mấy con cá ăn no, sao còn cắn vào lưỡi câu của ?” Mặc Thiên Trần gãi gãi đầu.



      Cúc Như Khanh giọng cười đáp: “Mấy con cá kia cũng có tư tưởng như người, huống chi động vật cũng rất tham lam, giống hệt con người, nếu ăn vào trong miệng rồi sao có đạo lý buông tha dễ dàng.”



      rất lợi hại nha!” Mặc Thiên Trần sùng bái nhìn , triết lý câu cá sớm áp dụng trong cuộc sống, khó trách Phí Cường Liệt lần nào cũng mắc câu.



      mở trừng hai mắt, chợt : “Em cũng hiểu được đạo lý.”



      “A, đạo lý gì đó?” Cúc Như Khanh nhìn phơi nắng, gương mặt thoáng hồng hồng.



      Mặc Thiên Trần bộ mặt phớt tỉnh đáp: “Là Khương Thái Công câu cá, cái gọi là cá tự cắn câu cũng chỉ là gạt người, ông ta nhất định là trước đó thả mồi câu vào nước, cho nên những con cá kia mới mắc câu.”



      “Cũng có chút đạo lý.” Cúc Như Khanh dụ dỗ .



      “Mau mau, lại có cá mắc câu…”



      Mặc Thiên Trần hoan hô, tối nay lại có canh cá ngon để uống.



      Mặt trời chiều ngã về Tây, bờ biển cảnh sắc cực kỳ tuyệt vời.



      Mặc Thiên Trần tựa vào bả vai của Cúc Như Khanh, hưởng thụ ngày nghỉ dễ có của bọn họ.



      Lúc này bọn họ lại gần bờ, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du dùng chân nghịch cát bờ, có ý tưởng vẽ tranh cát.



      “Mẹ, con muốn bơi…”



      Cúc Hoài Cẩn chạy tới, chui vào ngực Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần, “Ba, mẹ, chúng ta bơi, được ?”



      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, sau đó với Cúc Hoài Cẩn: “Ba con bị thương, vào nước biển đau, mẹ với con cùng bơi, có chịu ?”



      “Được!” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ.



      Hai mẹ con cùng thay đồ tắm, Cúc Hoài Cẩn mặc đồ bơi trẻ con, nắm tay Mặc Thiên Trần ra.



      “Mẹ, xem kìa, bên cạnh ba có rất nhiều phụ nữ vây quanh, mấy người đó còn ăn mặc ít vải.” Cúc Hoài Cẩn vừa chạy vừa .



      Mặc Thiên Trần nhìn sang, quả nhiên bên cạnh Cúc Như Khanh có rất nhiều phụ nữ, người đàn ông này biết trêu hoa ghẹo nguyệt, kéo Cúc Hoài Cẩn, “Được, chúng ta tắm ở đây, qua bên kia ít người hơn.”



      “Á á, mẹ ghen!” Cúc Hoài Cẩn kêu lên vui mừng nhào vào nước biển.



      “Cẩn thận.” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo lại, từ từ dẫn nhóc hòa vào làn nước.



      Chạng vạng tối, bờ biển có mặt trời lặn, hải âu bay lượn, có đàn ông mặc quần bơi, có phụ nữ với đủ loại áo tắm, các loại màu da, các loại vóc người bên bờ biển tạo thành phong cảnh mặt trời lặn, khí cực kỳ vui vẻ.



      Cúc Như Khanh vốn nhắm mắt nằm bờ cát tắm nắng, mấy phụ nữ kia lại vây quanh , tầm mắt của tập trung vào phía có Mặc Thiên Trần, nhìn được, còn vừa nhìn, mặc đồ bơi hai mảnh, vốn có màu da óng ánh trong suốt, giờ chỉ mặc bộ đồ tắm hai mảnh buộc dây màu đen, vóc người hoàn mỹ liền ra trong mắt người khác.



      nhất thời vươn người, xô đám phụ nữ xung quanh ra, để Trần Tiêu chăm sóc Cúc Cầm Du, mắt nhìn thấy bà xã và con bị đám đàn ông vây vào giữa, liền trực tiếp nhảy vào biển, nước biển mằn mặn thấm ướt cánh tay bị thương của , thở ra hơi, sau đó bơi đến chỗ Mặc Thiên Trần và Cúc Hoài Cẩn.



      Lúc này, Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao bơi nho , Mặc Thiên Trần đứng thẳng trong nước, dẫn theo đứa bé dám ra chỗ sâu, chỉ ở chỗ nước cạn, cho nên từ hông trở lên, vóc người đều lộ ra ngoài, tận hưởng ánh mặt trời lặn về phía Tây.



      “Mẹ, rất nhiều và chú ở đây đều nhìn mẹ đấy! Vậy là hòa nhau rồi, mẹ xem, bọn họ vây xung quanh chúng ta tạo thành vòng bảo vệ rồi…”



      Cúc Hoài Cẩn ngồi trong chiếc phao hình con vịt vô cùng đáng , bơi vòng vòng, vui vẻ vỗ tay, Mặc Thiên Trần đứng trong nước nhìn sang chỗ Cúc Như Khanh, mấy người nữ tản , mà cũng thấy đâu.



      Chẳng lẽ cùng mấy người nữ đó rồi?



      Mặc Thiên Trần cảm thấy buồn cười vì suy đoán của mình, thu hồi tầm mắt, dùng hai tay vịn con vịt của Cúc Hoài Cẩn bơi vòng, nhìn con cười vui vẻ, cúi đầu, hôn cái lên khuôn mặt con .



      Đây là kết quả lần đầu tiên giao dịch tạo thành, cuối cùng còn có thể tu thành chính quả, đối với Mặc Thiên Trần, vô cùng cảm tạ.



      lúc cùng con chơi đùa, hai chân chợt bị người ôm lấy, sợ hết hồn, cúi đầu xem xét, trong nước biển trong suốt chính là Cúc Như Khanh, bơi tới bên người , lời nào liền ôm chân bơi ra chỗ sâu.



      “Như Khanh, buông tay…” Mặc Thiên Trần giãy dụa thoát, nóng nảy, “Hoài Cẩn còn , thể ra chỗ xa hơn…”



      Cúc Như Khanh căn bản nghe, lôi ra đến chỗ với chân tới, mới thả ra, Mặc Thiên Trần chân chạm đất, nước qua khỏi đầu, liền thấy con vịt của Cúc Hoài Cần ngồi.



      Cúc Như Khanh tay nắm hông của , nâng đứng lên chút, cũng nổi lên mặt nước, Mặc Thiên Trần chỉ có thể dính vào người , lý do của vô cùng đầy đủ, “Bây giờ là chạng vạng tối, nhưng nếu phóng xạ chiếu trực tiếp vào da, ngày mai em bị lột da, tổn hại đến da.”



      Mặc Thiên Trần nhìn thân mình trắng noãn và màu da cổ đồng của tạo thành tiên minh đối bỉ, cũng cảm thấy có chút căng thẳng, thân thể của có chút nóng lên, nhìn chung quanh phát có rất nhiều người đều nhìn bọn họ.



      “Thả em xuống….” giọng .



      Cúc Như Khanh những thả, ngược lại dùng tay đỡ mông trắng của , để quấn đôi chân thon dài xung quanh hông , “Ai cho em ăn mặc như vậy dụ dỗ người khác?”



      Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, người đàn ông này đúng là bá đạo, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, cho phép dân chúng đốt đèn, “Em cũng thấy có rất nhiều phụ nữ ăn mặc ít vải hơn em, vây quanh bên cạnh !”



      “Cho dù các ấy cởi hết đứng trước mặt , cũng quan tâm.” Cúc Như Khanh hừ tiếng.



      Mặc Thiên Trần cong môi khẽ mỉm cười, tay ôm lấy cổ , tay khác đỡ con vịt bơi của Cúc Hoài Cẩn, bên tai : “Em mặc cái này nhìn đẹp lắm sao?”



      “Đẹp hơn nữa cũng chỉ để cho mình xem.” Cúc Như Khanh kéo thân thể xuống, chỉ có thể lộ đầu ra khỏi mặt nước, toàn bộ thân thể đều chìm trong biển.

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 315: nhau: Tắm nắng

      Beta: N.P


      Trời mới biết, mặc áo tắm trông mê người cỡ nào!



      Trong làn nước biển trong suốt, Cúc Như Khanh cũng có thể thấy được vóc người xinh đẹp của , giống như mỹ nhân ngư bơi tới lui bên người , màu sắc trắng đen tương phản, hấp dẫn tầm mắt của cực độ, khiến hận được hoàn toàn vây lại, để cho những người đàn ông khác nhìn thấy.



      Mặc Thiên Trần giống như hải tảo bám người , bĩu môi: “ quá bá đạo…”



      phải đệ nhất thiên tài bá đạo như vậy!” Hai đầu lông mày ngưng tụ.



      Mặc Thiên Trần lúc này mới nhìn thấy cánh tay bị thương của ngâm trong nước, khỏi cau mày : “Xem kìa, vết thương vẫn chưa khỏi, sao lại chạy xuống nước làm chi?”



      sợ em và con chết chìm.” Cúc Như Khanh xong vuốt ve Cúc Hoài Cẩn bơi trong con vịt.



      Cúc Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba sợ vóc người của mẹ bị đàn ông khác thấy hết!”



      “Con lại biết…” Mặc Thiên Trần ngắt khuôn mặt nhắn như trứng của đứa bé.



      Mặc Thiên Trần trượt khỏi người Cúc Như Khanh, có chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, có thể tự do bơi vài vòng quanh họ, nước biển lạnh bao quanh , có thể nhìn thấy bắp chân ngắn ngủn của con ngừng nhích tới nhích lui, và hai chân hữu lực của Cúc Như Khanh, đứng thẳng trong nước, bơi về bên cạnh bọn họ, hôn lên gò má Cúc Hoài Cẩn cái, sau đó cùng Cúc Như Khanh đứng giữa biển ôm hôn.



      Chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, nhưng số mạng sắp đặt, cuối cùng trời cao cũng chiếu cố đến , phủ hạnh phúc xuống người .



      Ba người từ biển lên, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn, còn Mặc Thiên Trần ôm lấy cái phao hình con vịt, cùng nhau lên bờ.



      Cả nhà cùng bờ cát, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.



      Người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ có vóc người cực nóng, trong ngực còn có con đáng , nước da trắng ngần như thủy tinh, mấy phụ nữ vây quanh Cúc Như Khanh lúc nãy cũng nhìn sang.



      “Người ta có bà xã và con đấy…”



      “Đương nhiên là để ý tới chúng ta….”



      “Nhưng xem bụng người phụ nữ đó có vết sẹo…”



      “Đúng nha! Nhìn y như con rết, quá xấu…”



      Cúc Như Khanh nghe đến đó, hai mắt lạnh lẽo ngừng bắn ra những tia sắc lạnh về phía mấy người phụ nữ bát quái.



      Mặc Thiên Trần bên cạnh , lời nào, ngay cả vẻ mặt, cũng trước sau thong dong.



      Mấy người nữ kia nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, đành phải ảo não chuyển hướng nơi khác, số khác rời khỏi bờ cát.



      Cúc Như Khanh đưa tay ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, nhàng câu: “Xin lỗi.”



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Sao lại vậy! Vết thương này nếu người hiểu biết nhìn vào biết đó là vết thương do sinh nở, người biết dĩ nhiên hiểu. thế gian này người hiểu được hiểu, hiểu được cũng chẳng sao. Làm người mẹ, vết thương như vậy phải là xấu xí, ngược lại còn vô cùng vinh quang.”



      xong cũng nhìn về phía Cúc Hoài Cẩn trong ngực Cúc Như Khanh, có con như vậy, đền bù tất cả tổn thương.



      Cúc Như Khanh ôm cả hai mẹ con vào ngực, chuyện qua hãy cho nó qua , những thứ tốt đẹp chính là ở trước mắt, bọn họ vẫn còn ngày mai.



      Cả nhà trở lại du thuyền, Dương Mi đưa hai đứa trẻ tắm rửa.



      Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng tắm rửa, đứng dưới vòi nước, còn chưa kịp cởi đồ bơi người ra, Cúc Như Khanh vào.



      “Em còn chưa tắm xong!” nhìn ánh mắt rực lửa của , cũng biết muốn làm gì.



      Cúc Như Khanh tới, đứng dưới vòi nước giống , “Tốt quá, chúng ta cùng tắm.”



      Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với da tay của , người khỏi nổi lên phản ứng, cảm thấy nóng hừng hực, hơn nữa người đàn ông chỉ mặc cái quần bơi người, còn người , cũng là dưới hai mảnh nho vải vóc vây lại thôi.



      Vòi nước từ xả xuống, văng xuống người bọn họ, bọt nước văng tứ phía, hai tay giữ lấy hông của , nhìn bộ dạng xinh đẹp , “Vật , ăn mặc ít như vậy, em muốn dụ dỗ sao?”



      “Nào có…” chỉ là trời sinh vóc dáng rất đẹp thôi.



      “Vật ăn ở hai lòng….” cúi đầu hôn lên môi .



      Mặc Thiên Trần nhìn , thân thể càng ngày càng nóng lên, cười hỏi: “Chúng ta có phải là cuồng nhiệt ?”



      Cúc Như Khanh nhịn được cười, “Sao hỏi như vậy?”



      “Chúng ta kết hôn trước, sau, trở thành chuyện cổ nhân rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn ánh mắt của , “Như Khanh, em ?”



      “Em ?” hỏi ngược lại .



      Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Em từng đọc được đoạn văn, thế này. Theo các khoa học gia phân tích: giữa nam nữ sinh ra lực hấp dẫn, đó là loại phản ứng hóa học, có thể truyền dẫn qua lại thông qua ánh mắt, da thịt tiếp xúc mà sinh ra, bắt đầu từ đại não, dọc theo thần kinh đến máu, tiếp theo làm da đỏ lên, thân thể nóng lên, thậm chí xuất mồ hôi, tâm tình cũng cực độ kích động, những thứ này chính là cảm giác nam và nữ nhau.”



      xong mỉm cười nhìn vào mắt của , nếu đến cảm giác khi làn da của hai người tiếp xúc nhón chân lên, ôm lấy cổ : “Em có cảm giác này lâu, sao?”



      “Có từ lúc nào?” Cúc Như Khanh dường như rất có hứng thú muốn biết.



      Mặc Thiên Trần từ khoảng cách gần nhìn , hai người chóp mũi chỉ cách nhau tấc, “Thời gian cụ thể em nhớ được, dù sao sau khi kết hôn bao lâu có loại cảm giác này, nhưng khi đó lại biết đó chính là .”



      “Làm sao cũng nhận ra nhỉ?” Cúc Như Khanh cười rất đẹp.



      “Ngay cả em còn nhận ra.” Mặc Thiên Trần thân mật chạm cái vào chóp mũi .



      Cúc Như Khanh hôn lên môi lần nữa, hai người đứng dưới bọt nước kích tình hôn nhau nóng bỏng.



      “Còn …” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “ vẫn chưa ?”



      ?” Cúc Như Khanh tay có động tác, “ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, em …”



      Kế tiếp, Mặc Thiên Trần còn cơ hội chuyện vô ích, chìm đắm trong thế công mãnh liệt của



      Mặc dù là trời chạng vạng tối, nhưng da của Mặc Thiên Trần vẫn dấu vết, dù ràng, nhưng Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng lúc này của , khàn khàn giọng: “Lần sau, đặc biệt mua hòn đảo, mang hai màu da của em ra phơi thành màu luôn…”



      Mặc Thiên Trần vung quyền đánh vào lồng ngực , nghe có người thích xoa dầu toàn thân, sau đó phơi nắng thành màu da, cứ mặc gì hết, chỉ vì phơi màu da, còn chưa muốn đâu!



      sợ, chỉ có ở bên cạnh…” ôm lấy , hai người thân mật kết hợp lại với nhau…



      Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy ra, là thanh phụ nữ nhàn nhạt ngâm xướng, và tiếng thở của đàn ông ra sức cày cấy, gian phòng nhiệt độ ngừng lên cao, người của hai người biết là dấu vết hay bọt nước, hòa lẫn với mồ hôi lấm tấm do đương cuồng nhiệt….

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :