Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 236: Ngược : Ghen (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P
      Đoàn người Cúc Như Khanh chạy đến nhà máy đồ chơi, Trần Ích và Khang Hạo sau khi hội họp, hai người chia nhau dẫn người tìm Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần chỉ đứng cạnh nhau trong bóng đem, Cúc Như Khanh sắc mặt vẫn lạnh lùng, còn Mặc Thiên Trần cũng nhíu mày.

      Lúc này, cách đó xa, có ánh lửa sáng lên, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng nhìn về phía đó, lôi kéo tay , “Mau qua đó!”

      báo cho Trần Ích và Khang Hạo sao?” Mặc Thiên Trần đuổi theo bước tiến của .

      “Bọn họ cũng thấy thôi.” Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi vào, cước đạp ga lên mức cao nhất, khoảng cách mấy trăm met, hai giây chạy đến được, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp ngồi vững, thấy lá khô bay tán loạn ngoài cửa xe.

      “Trần, ở xe chờ , xem!” Cúc Như Khanh với .

      “Em với !” Mặc Thiên Trần cũng trượt xuống xe.

      Nhưng chưa đợi xuống, Cúc Như Khanh dẫn người vọt vào, phái Trần Ích ở bên ngoài bảo vệ .

      “Thiếu phu nhân, bên trong nguy hiểm lắm, chúng ta được vào!” Trần Ích kéo lại.

      được! Như Khanh đối mặt với nguy hiểm, chúng ta phải vào.” Mặc Thiên Trần thèm để ý, xông vào bên trong.

      Trong ngôi nhà bỏ hoang, Cúc Như Phong lập tức chạy đến tắt đèn, nhưng dây điện cháy nên tắt được, vừa thấy chuyện khẩn cấp, đành phải rút dao từ tay Nghiêm Tiểu Huệ ra, tức giận : “Cúc Như Khanh hạ lệnh chém ngón tay của chú Lý, hôm nay tôi cũng chém ngón tay của , coi như là trả được thù, mà vốn dĩ tôi cũng muốn thay Tiểu Kiều báo thù, xem ra ai đến kịp rồi, đây là Cúc Như Khanh hại , cũng chính tự hại mình!”

      “Dừng tay!” Cúc Như Khanh chạy đến, lạnh lùng quát.

      Nghiêm Tiểu Huệ vừa nghe thấy thanh đó, nước mắt lập tức chảy ra, vẫn luôn kiên trì đối mặt với tất cả, nhưng giờ khắc này, làm sao cũng nhịn được, chưa từng nghĩ đến cứu , cũng ngờ trong lúc nguy cấp, hùng xuất , vẫn luôn giấu kín lòng mình, nhưng vào giờ phút này lại thể giấu được, hai tròng mắt rưng rưng tràn đầy nhu tình và mong đợi.

      “Nhanh vậy sao!” Cúc Như Phong ngờ đèn vừa sáng, bọn họ chạy đến, “Nhưng mà, muộn rồi!”

      Cúc Như Phong thừa dịp phóng dao vào Nghiêm Tiểu Huệ, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói ghế cách nào né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao lóe sáng bay đến, thấy con dao sắp bay đến ngực Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh nhào tới, tay nắm lấy con dao bay.

      “Như Khanh, cẩn thận sau lưng!” Mặc Thiên Trần theo phía sau thấy Cúc Như Phong phóng dao tới, hét lớn.

      Cúc Như Khanh tay bị dao cứa bị thương, máu chảy ra, lại nghe thấy sau lưng có dao phóng tới, mới vung tay trái lên, đánh rớt con dao bay đến xuống đất.

      “Bắt lại!” Những người khác vừa thấy Cúc Như Phong muốn nhảy ra cửa sổ bỏ chạy, lập tức đuổi theo.

      Cúc Như Khanh vứt dao tay ra, tháo dây trói cho Nghiêm Tiểu Huệ, gỡ mảnh vải trong miệng ra, Mặc Thiên Trần muốn chạy đến băng bó vết thương, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ nhào vào ngực Cúc Như Khanh, dừng bước, sau đó lúng túng nhìn cảnh tượng này, biết có phải do ngọn lửa càng cháy càng lớn, hun mắt đến đau nhức, đau đến rơi lệ .

      Nghiêm Tiểu Huệ vào giờ khắc này, kiềm chế nổi bản thân nhào vào ngực Cúc Như Khanh, luôn rất nghiêm khắc, cũng luôn chôn giấu tình cảm của mình, nhưng phải thánh nữ, cũng có lúc khống chế được tâm tình, rất sợ, cứ nghĩ mình chết tại ngôi nhà hoang này, nhưng khi Cúc Như Khanh như được ông trời phái xuống, ngăn cản con dao Cúc Như Phong ném vào , lại để mặc bản thân phóng túng tình cảm, ôm chặt lấy , ở trong ngực tìm kiếm ấm áp.

      Trong phòng vẫn có tiếng lách tách thiêu đốt của lửa, nhưng kỳ lạ thay tất cả đều như dừng lại, Mặc Thiên Trần đứng ngây người tại chỗ như bức tượng, biết là nên vào hay nên ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Cúc Như Khanh thấp thoáng bên trong ánh lửa, chỉ nhìn thấy bàn tay bé của Nghiêm Tiểu Huệ ôm chặt lấy Cúc Như Khanh, máu tay vẫn chảy xuống.

      Trần Ích và Khang Hạo chạy đến, hai người vừa vọt vào, liền nhìn thấy cảnh tượng: Mặc Thiên Trần cắn môi yên lặng chảy nước mắt, Nghiêm Tiểu Huệ vẫn ôm hông Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh vươn tay trái, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Tiểu Huệ, ý bảo sao rồi.

      Trần Ích ngửi thấy được mùi vị ghen tuông ở đây, thầm ra hiệu cho Khang Hạo, nhanh làm việc.

      Khang Hạo lo lắng hết hơi, nhưng chứng kiến cảnh này, vui vẻ chuyển sang tâm trạng như rơi xuống vực sâu, chỉ đành nhắm mắt bước tới.

      “Nghiêm tiểu thư, sao chứ?” lớn tiếng hỏi.

      Cúc Như Khanh thấy bọn họ đến rồi, : “Khang Hạo, đưa Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện.”

      Nghiêm Tiểu Huệ bị câu của Khang Hạo cảnh tỉnh, khôi phục lý trí, từ từ buông Cúc Như Khanh, nhìn cười : “Cảm ơn cứu tôi, tổng tài.”

      Cúc Như Khanh gật đầu, xoay người dẫn đầu ra ngoài, Trần Ích thấy tay vẫn chảy máu, vội vàng : “Chủ tịch, tay của ngài…”

      đáng ngại.” Cúc Như Khanh ý bảo đừng lo.

      bắt được Cúc Như Phong, mực khẳng định muốn báo thù cho Lý Hùng, nên mới bắt Nghiêm tiểu thư, chịu khai là hợp tác với Chu Tiểu Kiều.” Trần Ích .

      Cúc Như Khanh giương môi cười, “ ngờ cậu ta si tình đến vậy! muốn cần hỏi nữa, thả cậu ta ra !”

      “Vâng! Chủ tịch.” Trần Ích lập tức thi hành.

      Trong phòng, Khang Hạo đỡ Nghiêm Tiểu Huệ ra, lúc trước còn vội vàng lo lắng tìm, bây giờ lại biểu như nước chảy, “ biết có cảm thấy may mắn vì vụ bắt cóc hôm nay ?”

      Nghiêm Tiểu Huệ dĩ nhiên hiểu gì, lúc ôm Cúc Như Khanh, bị thấy, nhìn , “Khang Hạo, cảm ơn , mãi mãi là bạn tốt nhất của tôi.”

      biết trong lòng muốn theo đuổi , vì vậy phải biểu ý của cho biết.

      “Được rồi! Bạn tốt bạn tốt!” Khang Hạo chế nhạo , “ cũng đừng có lấy thân báo đáp tổng tài đấy.”

      Nghiêm Tiểu Huệ mặt hơi đỏ lên, để ý đến lời lung tung của , lúc Khang Hạo đỡ ra, cởi cravat, bịt chặt bàn tay chảy máu của , “Tôi cho biết! Tổng tài những cứu , mà cứu tôi, Trần Ích, và tất cả em Ám Dạ.”

      “Biết rồi! Đưa tôi đến bệnh viện .” Nghiêm Tiểu Huệ lườm .

      Lúc Trần Ích thả xong Cúc Như Phong, Cúc Như Khanh thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đâu, vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng .

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 237: Ngược : Độc chiếm (1)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P
      Mặc Thiên Trần ngay từ lúc Khang Hạo đến, chạy ra ngoài, mắt bị khói hun đến đau, càng cố nhìn lại càng đau đến chịu được. chạy ra ngoài, mặc các em Cúc thị dập lửa, tắt điện, tìm góc tối tự mình rơi lệ.

      Lúc này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu tỏa, khí có chút lành lạnh, chọn góc người, chung quanh chỉ có hương cỏ thoang thoảng, sau ồn ào là yên tĩnh, nhưng hiểu sao lòng an tĩnh được, càng nghĩ càng thấy phiền não, ở đây cũng có khói lửa hun mắt, nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi kiềm chế được.

      Khi thấy người phụ nữ khác ôm , trong lòng lại khó chịu được là vì sao, ghen phải , quan tâm , quan tâm xem có người phụ nữ nào khác , ngực của có phải chỉ có mình , trong lòng có phải chỉ có thôi

      từng , nếu có ngày thích người khác, nhất định buông tay rời , bây giờ có lẽ là phải thế, hơn nữa có người như Nghiêm Tiểu Huệ ở bên cạnh , hẳn là đôi vô cùng hoàn hảo rồi!

      Nghĩ đến đó, Mặc Thiên Trần lau nước mắt, đứng lên, lại thấy Trần Ích đứng sau lưng mình, nhàng : “Trần Ích, cậu nhanh giúp tay , người ở đây đều là em Cúc thị, ai làm hại tôi đâu, tôi muốn ngồi đây lát.”

      “Thiếu phu nhân, tôi qua đó giúp tay, có việc kêu tiếng, tôi lập tức tới ngay.” Trần Ích dù sao cũng là đàn ông, làm sao hiểu được tâm tư phụ nữ, tất nhiên nhìn ra được là Mặc Thiên Trần có chuyện.

      “Được.” Mặc Thiên Trần gật đầu, sau khi Trần Ích rồi, ngẩng đầu nhìn trời, rồi yên lặng bước .

      Chưa được mấy bước, đụng phải lồng ngực người, Mặc Thiên Trần vội vàng ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn mông lung.

      Nhưng người phía trước có động tác gì, cũng gì, Mặc Thiên Trần vội vàng lau nước mắt, định thần nhìn lại.

      nhìn , mắt lại đỏ lên, nhưng nghĩ gì khác.

      Cúc Như Khanh cũng ngắm nhìn , “Tại sao khóc, ai ức hiếp em sao?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “ ai ức hiếp em hết, mắt em bị khói hun đau, nên mới chảy nước mắt.”

      “Đến cho xem, coi có tổn thương đến mắt ?” cúi đầu, đến gần ánh mắt .

      “Em sao.” Mặc Thiên Trần lùi về sau bước, “Mà sao lại ở đây?”

      “Thế tại sao Trần ở đây?” lui bước, tiến theo bước.

      “Em ra hóng mát chút thôi.” lui thêm bước nữa, “ phải bận lắm sao mà nhanh vậy?”

      “Lúc đầu đòi theo , giờ lại đuổi là sao?” Cúc Như Khanh nhìn , tiến thêm bước nào nữa.

      “Em…” Mặc Thiên Trần cúi đầu, thấy tay phải vẫn còn chảy máu, lập tức kêu lên, “Sao đến bệnh viện băng bó vết thương, Nghiêm tiểu thư đâu?”

      “Nghiêm tiểu thư bệnh viện rồi.” Cúc Như Khanh quan tâm đến vết thương tay mình.

      “Vậy sao ?” Mặc Thiên Trần đẩy , “ nên luôn chứ! và Nghiêm tiểu thư đến bệnh viện xử lý vết thương , nhanh !”

      thấy em đâu, nên có ý định băng bó vết thương!” Cúc Như Khanh khẽ nhếch nhếch khóe môi.

      “Sao lại thấy em!” Mặc Thiên Trần dùng sức dậm chân, sau đó lôi tay trái , “Nhanh thôi!”

      Cúc Như Khanh theo về phía trước, đến chỗ dừng xe, Mặc Thiên Trần tìm tìm, thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Huệ, kêu lên, “Trần Tiêu, mau lái xe, đưa chủ tịch bệnh viện.”

      “Vâng! Thiếu phu nhân.” Trần Tiêu lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần dùng cả tay chân đẩy Cúc Như Khanh lên, “ nhanh !”

      “Trần, phải em cùng sao?” Cúc Như Khanh kéo lại.

      “Em về chỗ mẹ trước, báo cho cha mẹ biết mọi chuyện đều bình an.” Mặc Thiên Trần tùy tiện dối.

      Cúc Như Khanh kéo lên, “Mẹ ngủ rồi, em đừng đến đó quấy rầy nữa, cùng đến bệnh viện.”

      “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần nghĩ, ở bệnh viện có Nghiêm Tiểu Huệ, hai người phải địa lợi nhân hòa rồi sao, bảo theo làm gì chứ.

      “Trần, em đành lòng để mình đến bệnh viện sao?” Cúc Như Khanh thấy tâm nặng nề.

      “Dĩ nhiên đành lòng.” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích.

      Cúc Như Khanh gì nữa, hai người đến bệnh viện, Trần Tiêu dừng xe, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh vào khoa ngoại, khử trùng và băng bó vết thương, Mặc Thiên Trần lấy thuốc xong, vừa lúc thấy Khang Hạo và Nghiêm Tiểu Huệ bước ra.

      “Tiên sinh, ngài sao rồi?” Khang Hạo nhìn thấy , lập tức tới.

      Cúc Như Khanh lắc đầu, “Nhanh lấy thuốc, rồi về nhà nghỉ ngơi.”

      Khang Hạo lấy thuốc, Nghiêm Tiểu Huệ thấy Cúc Như Khanh tay cũng băng bó, vô cùng áy náy, “ xin lỗi, tổng tài, tôi lại gây phiền phức cho ngài.”

      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Đúng là con nít, mau về !”

      Nghiêm Tiểu Huệ ngẩn ra, nước mắt tràn mi, “ Như Khanh, nhận ra em từ lúc nào?”

      Cúc Như Khanh gì, chỉ nhìn , nụ cười sâu hơn mấy phần.

      Như Khanh, lâu như vậy rồi, còn nhớ em sao?” Nghiêm Tiểu Huệ kích động nhìn , chỉ còn là hỉ nộ ái ố bình thường của người phụ nữ, sớm mất bộ dạng lão luyện thường ngày.

      lấy thuốc về, Mặc Thiên Trần từ xa thấy cảnh tượng này, thấy hai người cười vui vẻ, mắt lại đau nhói, Khang Hạo nhìn Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ, rồi lại nhìn Mặc Thiên Trần đứng bên cạnh, cũng trầm mặc biết nên gì.

      “Khang Hạo, mang thuốc đến !” Mặc Thiên Trần chất cả đống túi thuốc vào ngực Khang Hạo, xoay người ra khỏi cửa chính bệnh viện.

      “Thiếu phu nhân!” Khang Hạo kêu tiếng, thu hút ánh mắt của Cúc Như Khanh.

      Cúc Như Khanh lập tức bước tới, thấy bóng dáng mảnh khảnh của Mặc Thiên Trần dần dần biến mất, Khang Hạo lập tức : “Tiên sinh, đuổi theo ! Thiếu phu nhân ghen!”

      “Cậu đưa Nghiêm tiểu thư về .” Cúc Như Khanh sải bước ra ngoài.

      “Vâng!” Khang Hạo đáp xong, nhìn túi thuốc tay, “Tiên sinh, thuốc của ngài…”

      Nhưng Cúc Như Khanh biến mất trong bóng đêm.

      Mặc Thiên Trần vừa ra khỏi cửa chính bệnh viện, phải dựa vào cái cây khóc thút thít, Nghiêm Tiểu Huệ có tình ý với Cúc Như Khanh, cũng là phụ nữ, liếc mắt là nhìn ra, Cúc Như Khanh cũng quên ấy, hai người đó là tâm đầu ý hợp.

      Cúc Như Khanh ra ngoài, thấy bóng dáng nhắn của đáng đứng khóc mình bên góc cây, tới, vươn tay, từ phía sau ôm hông .

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 238: Ngược : Độc chiếm (2)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta: N.P
      Mặc Thiên Trần giùng giằng muốn tránh ra, nhưng lại ôm chặt hơn nữa, giãy giụa, làm vết thương vừa băng bó xong lại rịn ra máu.

      …” Dù tức giận, nhưng lại lo cho vết thương của , nên dám giãy giụa nữa, “Sao lại ở đây?”

      Cúc Như Khanh cười khẽ: “Thế theo em nên ở đâu mới được?”

      phải ở cùng Nghiêm tiểu thư sao?” Mặc Thiên Trần vẫn tựa đầu vào thân cây to.

      “Ừ…” kéo dài thanh , sau đó từ từ : “Nghiêm tiểu thư cũng vừa băng bó xong, nên hàn huyên mấy câu thôi, lại thấy em quay đầu chạy, tại sao em phải chạy?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần vừa nghĩ đến việc rời khỏi, lại nhịn được rơi lệ.

      “Sao lại khóc rồi?” Cúc Như Khanh giọng rất , xoay mặt ra đối mặt với .

      Mặc Thiên Trần chịu xoay đầu lại, muốn thấy vẫn còn khóc.

      “Xem ra mắt bị khói hun muốn hư rồi.” giọng nở nụ cười, “ chữa trị cho em…”

      Lời còn chưa xong, hai tay nắm cả hông , cúi đầu, hôn lên đôi mắt , sử dụng đầu lưỡi linh hoạt mềm mại liếm lên lông mi của , thấm ướt hàng lông mi mềm mại, đầu lưỡi của nếm được đều là vị mặn của nước mắt.

      hôn nhàng mà nhu tình, tựa như từng phiến lông vũ bao trùm lên đôi mắt , đôi mắt vốn dĩ vừa đau vừa rát, vừa được hôn, đột nhiên cảm thấy rất thư thái.

      Dưới ánh đèn ảm đạm, bàn tay bé của nắm chặt áo , thân thể vẫn còn hơi run rẩy, để mặc cho hơi thở nồng đầm của , vây quanh chặt chẽ đến thở được, để mặc cho nụ hôn nhu tình nhàng hơn cả tơ lụa của lướt đôi mắt mình, bây giờ mới phát giác, thích nụ hôn này của đến cỡ nào.

      Cúc Như Khanh càng hôn sâu, càng hôn , Mặc Thiên Trần càng rơi nước mắt nhiều hơn, có phải là phải đến phút cuối, mới nhận ra tình đó thể tiếp tục giữ được?

      “Xem ra mắt bị thương rất nặng, sao nước mắt lại chảy nhiều như vậy?” Cúc Như Khanh nâng khuôn mặt của lên, nhìn khóc đến đôi mắt hồng hồng.

      Mặc Thiên Trần buông tròng mắt, “Em sao, cùng Nghiêm tiểu thư !”

      “Vì sao phải cùng ấy?” Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn ánh mắt né tránh của .

      ấy là bạn thanh mai trúc mã của , ấy bây giờ vì công ty mới bị thương, nên chăm sóc ấy.” Mặc Thiên Trần nghẹn ngào.

      Cúc Như Khanh khóe môi khẽ cong, “ theo ấy, rồi em ở đây ôm cây khóc sao? Ngày xưa có Mạnh Khương khóc ở trường thành, bây giờ có Mặc Thiên Trần khóc với cây đại thụ trăm năm, phải ?”

      Nghe mặn nhạt nháo báng mình, Mặc Thiên Trần lập tức lau khô nước mắt, “Em khóc, !”

      “Vậy đây!” Cúc Như Khanh cúi đầu, xem xét kĩ lưỡng ánh mắt của .

      “Ừ.” nỗ lực gật đầu, khống chế nước mắt.

      Cúc Như Khanh giương môi cười tiếng, nhàng xoay người rời , Mặc Thiên Trần cúi đầu nhìn mặt đất, thấy hai chân dần biến mất, nghe tiếng bước chân của xa dần, ngẩng đầu, quả còn thấy người đâu.

      Nước mắt, lập tức tràn ra như đê vỡ, quả rồi, làm nơi nương tựa cho thanh mai trúc mã của mình rồi, còn để ý đến nữa, mà đây chẳng phải là điều muốn sao?

      Nhưng tại sao, khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn thế này?

      Mặc Thiên Trần từ từ trượt xuống, từng , nếu có ngày, gặp được người phụ nữ thích, buông tay cho , bây giờ buông tay rồi, nhưng tại sao lại đau đớn khó chịu như vậy!

      cứ nghĩ, là có thể buông tay, là có thể lựa chọn buông tay, nhưng hóa ra, đó chẳng qua chỉ là lý luận suông người ta đùa với nhau thôi, ngoài miệng kiên cường là buông tay, nhưng trong lòng căn bản chịu được thống khổ.

      Tình , nếu là ba người, luôn có người phải rút lui. chấp nhận rút lui, chúc phúc cho bọn họ, nhưng tại sao, lại đau đến sắp chết thế này!

      Ngay lúc Mặc Thiên Trần cứ nghĩ là mình đau lòng đến chết ở gốc cây già này, lại bị người ta bế lên, cũng muốn giãy giụa, bây giờ cần biết là ai ôm, cũng đồng ý theo người ta. Nhưng tại sao, người ôm có mùi rất quen thuộc, quen đến mức khiến thở nổi.

      Mặc Thiên Trần đầu tựa vào lồng ngực , mặc cho nước mắt thấm ướt ngực , phải rồi sao? Sao lại quay lại rồi? phải chăm sóc Nghiêm Tiểu Huệ rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây ôm ?

      Chẳng lẽ, đây là dịu dàng của dành cho sao?

      nghĩ như vậy, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

      Trần Ích lái xe, Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, căn bản đâu cả, thấy thương tâm khóc thút thít, đột nhiên cảm thấy đây cũng là cơ hội tốt, phải để cho hiểu, trong cuộc đời , có phải đối với trừ cảm kích ra, còn có tình cảm khác?

      Về phần Nghiêm Tiểu Huệ, và Cúc Như Khanh lúc từng có tình cảm với nhau, chính vì có chân tình, đối với Nghiêm Tiểu Huệ mới để ý như vậy, có thể , luôn rất coi trọng Nghiêm gia luôn vì công ty Cúc thị tận tâm, và đều vì chân tình.

      Vì thế, khi Mặc Thiên Trần hiểu lầm, cũng để tiếp tục hiểu lầm, giải thích, muốn để cho từ từ hiểu ra, Cúc Như Khanh ở trong cuộc sống của Mặc Thiên Trần, rốt cuộc quan trọng đến mức nào? Ở trong lòng Mặc Thiên Trần, chiếm vị trí như thế nào?

      Khuya đến, rúc vào ngực , “Như Khanh, đây phải là đêm cuối cùng của chúng ta chứ?”

      “Trần muốn đâu? Có phải vì Nhâm Thần Phong và Đồng Tâm Ấn đính hôn, nên em muốn chen vào giữa bọn họ?” Cúc Như Khanh sắc mặt khẽ lạnh lẽo.

      Mặc Thiên Trần thấy dọa tội trước, nhịn được than, “ muốn làm sao? Thần Phong muốn kết hôn với ai, chỉ cần ấy tình nguyện, em đều rất vui. Em đấy, và Nghiêm tiểu thư tình đầu ý hợp, ấy lại là trợ thủ đắc lực trong công việc của , còn là bạn thanh mai trúc mã, nên đến với ấy, phải sao?”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt, “Ý em là, phải đến với Nghiêm Tiểu Huệ, nên em mới buông tay?”

      “Hai người, tài mạo song toàn, lại tâm đầu ý hợp, nên ở bên nhau sao?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại .

      Cúc Như Khanh dung tay trái kéo cổ tay , “ ở bên cạnh ấy, còn em sao?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần trầm ngâm hồi, “Em tình nguyện rút lui.”

      “Vậy nghĩa là, em tình nguyện buông tha cuộc hôn nhân này, em càng có lý do để rời khỏi , phải ?” Cúc Như Khanh giọng bắt đầu biến đổi sang độc ác.

      phải thế.” Mặc Thiên Trần vội lắc đầu, “Em bỏ rơi , nhưng ba người thể ở bên nhau! Phải có người rút lui, phải ấy là em.”

      “Vậy tại sao em đấu tranh? Tại sao bắt ấy phải rút lui? Tại sao em phải chủ động buông tay?” Cúc Như Khanh hỏi liên tiếp.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 239: Ngược : Độc chiếm (3)
      Edit: BẠCH DƯƠNG
      Beta:Nghi Phuong
      “Em…” Mặc Thiên Trần bị bức hỏi được câu nào hoàn chỉnh, khôi phục tinh thần, rồi : “Nghiêm tiểu thư là tốt, ở bên ấy nhất định hạnh phúc.”

      Cúc Như Khanh bỏ tay ra, “Nghĩa là, em muốn làm người vĩ đại, hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác, em tưởng em là Phật Tổ sao, em là gió chiều nào theo chiều đấy hay là thánh nhân vậy, cũng buông tay, cũng buông tay?”

      “Em…” Mặc Thiên Trần thấy thái độ quyết liệt như vậy, cũng tức giận, “Vậy muốn em phải giành giật với người ta sao, em chỉ nghĩ cho người ta thôi. Em bỏ được , nhưng em cũng muốn gặp phải khó khăn, em chỉ muốn vui vẻ, làm thế là có lỗi sao?”

      “Đương nhiên có!” Cúc Như Khanh quát, “Đến tận bây giờ em cũng quan tâm ! Trước kia Chu Tiểu Kiều tới nhà chúng ta, em ước gì có thể đẩy cho ta, bây giờ Nghiêm Tiểu Huệ xuất , em cũng muốn ở bên cạnh ấy, bản thân tự cho thế là quan tâm đến cảm nhận của , là nghĩ cho người khác, đó chẳng qua chỉ là biểu của việc , là tượng đưa đẩy thôi!”

      “Em có!” Mặc Thiên Trần thương tâm đáp, muốn tốt cho , chỉ chấp nhận, còn định tội , “Em thấy Nghiêm Tiểu Huệ nằm trong ngực , em cũng rất đau lòng, nhưng vẫn để ấy dựa vào ngực , đây là cách thích ấy, hơn nữa lúc em lấy thuốc, ràng là nghe thấy ấy chuyện, bây giờ bảo em phải đẩy ấy ra, giành về, em làm được loại chuyện cướp đoạt tình kiểu này.”

      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , “Còn chỉ muốn độc chiếm, lúc em, kẻ nào được phép động đến em, em chỉ có thể là của , cần biết lý do gì, em chạy thoát khỏi lòng bàn tay của .”

      Đối với tính cách này của , Mặc Thiên Trần sớm lĩnh giáo, bất đắc dĩ đáp, “Vậy cũng hy vọng em đối với như vậy sao, có phải muốn em cũng phải mãnh liệt độc chiếm để chứng minh em , đó mới là tình độc nhất vô nhị sao?”

      Cúc Như Khanh gì, đôi mắt tĩnh mịch ngắm nhìn .

      “Nếu muốn em như vậy, xin lỗi, em làm được, cũng học được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Mỗi người có cách khác nhau, là phải khiến người kia vui vẻ, chứ phải là ngày đêm nghĩ cách chiếm đoạt và hủy diệt, Chu Tiểu Kiều phải là ví dụ sao, em hy vọng thế giới này có loại tình , là quý trọng nhau, hết có thể ra , dây dưa, suy tính ngày trả thù, toan tính mưu kế, để đến cuối cùng cả hai đều tổn thương, để đến cuối cùng thể nhìn mặt nhau.”

      Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Em quý trọng tình cảm hai chúng ta sao?”

      “Em dĩ nhiên có!” Mặc Thiên Trần cầm cánh tay bị thương của , “Mỗi lần thấy bị thương, em còn đau hơn ngàn vạn lần, em chỉ trích vì cứu Nghiêm tiểu thư mà bị thương, em hiểu tình huống đó là khẩn cấp, nếu cứu ấy, ấy toàn mạng, em phải kẻ hồ đồ. Nhưng em vẫn muốn bị thương…”

      xong, nước mắt xuống cánh tay của , ngấm vào màu trắng của vải, nước mắt lên tay , cũng là vào lòng , Cúc Như Khanh đưa tay trái ra, nhàng lau nước mắt cho , giọng khàn khàn, “Nhưng em cũng thể đẩy ! Em thể lấy lý do nào đó đẩy !”

      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , ràng, thương tâm như vậy, bây giờ còn khiến uất ức, nhịn được , “ phải thích Nghiêm tiểu thư sao?”

      “Con mắt nào của em thấy thích ấy?” Cúc Như Khanh tức giận .

      “Em…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, hung dữ cái gì vậy!

      “Tai nào của em nghe thấy thích ấy?” vươn tay, kéo lỗ tai , “Bên này, hay là bên này?”

      “Đau…” nhíu chiếc mũi thon, “ cho phép bạo lực với em!”

      Cúc Như Khanh ôm vào ngực, cánh tay ôm hông , nặng nề vuốt ve, hàm răng hung hăng cắn cắn vành tai , cho đến khi nghe động tình “ưm” tiếng, mới : “ luôn thích bạo lực với em, chẳng lẽ em biết?”

      …” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, lẳng lặng rúc vào ngực , sau đó chuyển đề tài, “ thích Nghiêm tiểu thư sao?”

      Cúc Như Khanh giọng căm hận, “Vậy em đẩy ra cửa, cho dù thích, cũng muốn thử mang tiếng thích.”

      “Nhưng mà, Nghiêm tiểu thư thích !” Mặc Thiên Trần giọng.

      “Vậy thế giới này, từ bà cụ tám mươi tuổi, đến bé ba tuổi, đều thích , phải em muốn chia cho bọn họ luôn đó chứ, vậy nên cho em con dao, rồi đo đạc xem chia thành bao nhiêu phần mới đủ, sau đó phân phát cho mỗi người phần.” Cúc Như Khanh trừng .

      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông , “ với bọn họ đương nhiên khác, nhưng em cảm nhận được, và Nghiêm tiểu thư giống vậy.”

      Cúc Như Khanh hồi tưởng, “Năm mười lăm tuổi tiếp nhận công ty đồ chơi, tiền bạc khan hiếm, chú Nghiêm trưởng xưởng chính là người cùng theo cha gầy dựng nghiệp, cũng là cha của Nghiêm Tiểu Huệ, chú ấy chỉ mượn tiền của tất cả những ai thân thích, mà còn vay ngân hàng để giúp đỡ, nếu có chú Nghiêm, cũng có ngày hôm nay, rất khó khăn…”

      “Để đền đáp ân tình, lấy Nghiêm tiểu thư cũng là chuyện phải đạo!” Mặc Thiên Trần chen vào câu.

      Kết quả của câu đó, là bị Cúc Như Khanh hung hăng tát cái vào mông, sức rất mạnh, Mặc Thiên Trần đau đến nước mắt rơi đầy, nhưng khiến thương tiếc. Ánh mắt trừng , ý bảo đáng đời!

      “Lúc đó, Nghiêm Tiểu Huệ chỉ mới tròn mười tuổi, ấy lấy tất cả tiền trong mấy con heo đất, mang đến cho . cần, ấy ôm heo đất theo , khóc rất lâu, cũng theo rất lâu.”

      Cúc Như Khanh đến đây, Mặc Thiên Trần cũng cảm động rơi nước mắt, lúc khó khăn được người giúp đỡ, đó là những ngày tháng đáng quý nhất, mà lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ đúng là thiên sứ thuần khiết, bảo sao Cúc Như Khanh lạnh như băng mà vẫn phải thương tâm.

      Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn , “Như Khanh, chuyện ngày xưa của , em cũng tưởng tượng ra được lúc trước vất vả thế nào.” đến đây, vẫn gì, tiếp tục : “Trước kia quốc phụ Tôn Trung Sơn lúc khó khăn về tài chính, quốc mẫu Tống Khánh Linh của chúng ta vẫn còn là đứa bé, bà giúp đỡ quốc phụ, sau lại hình thành nên giai thoại thiên cổ.”

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 240: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (1)
      Edit:
      Beta: N.P
      Cúc Như Khanh nghe chuyện xưa của , quan sát cái miệng nhắn của khẽ mở khẽ đống, lâu, lại ngưng lâu, Mặc Thiên Trần cũng đợi đến khi tỏ thái độ, nhịn được : “Như Khanh, có nghe em thế?”

      “Nghe. Em muốn gì?” Cúc Như Khanh liếc mắt nhìn .

      Mặc Thiên Trần thận trọng nhìn , ràng là bị tổn thương, sao lại bày ra bộ mắt đó cho nhìn chứ?

      Ý của chính là, trong chuyện xưa chẳng phải quốc phụ làm hòa với quốc mẫu, trọn đời cống hiến cho tương lai quốc gia đó sao! Vì hai người có chung lý tưởng đó! và Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất giống họ! Mặc dù bây giờ phải là cứu vớt quốc gia, nhưng hai người cùng cứu vớt công ty, tại cố gắng vì tương lai công ty, vậy phải là tái lại câu chuyện vĩ nhân sao!

      Cứ xem như trong lòng nghĩ tới chuyện đó, cũng dám ra, vừa rồi bị đánh cái, mông vẫn còn đau rát, cũng thèm an ủi lấy lời.

      ra em muốn hỏi, khuya rồi, có cần ngủ ?” Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt.

      Cúc Như Khanh tựa vào gối, “Bị em chọc giận ngủ được.”

      …” khỏi nâng cằm, “Em…”, hít thở sâu điều hòa cơn tức, “Em muốn ngủ.”

      Nhìn co rúc vào lồng ngực ngủ, Cúc Như Khanh thở dài, đối với hết cách, làm gì có người nào lại muốn đẩy rời xa mình.

      Nhưng mà, Mặc Thiên Trần chính là người như vậy.

      Vì thế, Cúc Như Khanh dùng kế giám định : chưa đủ sâu, , nhưng vẫn dừng lại ở ngoài mặt.

      “Đau.” nằm trong lòng lật người cẩn thận đụng phải cái mông.

      “Dạy dỗ mãi cũng chẳng thấy em nhớ lâu điều gì.” hừ tiếng, kéo quần dưới áo ngủ xuống, nhìn lên da , thấy lưu lại dấu tay to, bất đắc dĩ vuốt ve, sau đó cầm di động bàn, chụp lại màn xấu xí này của .

      Sáng thứ hai, Mặc Thiên Trần tỉnh lại, dường như ngủ luôn ngực , mà với tư thế ngủ này, thể thừa nhận là mình ngủ bá đạo đến cỡ nào, đặt hoàn toàn ở phía dưới, mà cũng để mặc ngủ liều lĩnh như vậy.

      dám tưởng tượng, ngày kia còn có lồng ngực này để dựa vào, buổi sáng thức dậy, có cảm giác gì? Như Khanh, Như Khanh, em chấp nhận đẩy rời xa mình, chỉ muốn phải rơi vào dây dưa ba người mệt mỏi thôi.

      rất tốt với em, em đều ghi tạc lưu tâm, vậy mà em có cách nào để báo đáp, em muốn dùng cách của mình để , nhưng rồi lại luôn chọc tức giận.

      đưa tay vuốt ve sống mũi cao ngất của , đưa mũi mình đến gần chóp mũi của , đừng tức giận như vậy, có phải tốt ?”

      Cúc Như Khanh tỉnh lại thấy mỉm cười nhìn mình, gương mặt tuấn lạnh như tờ, đứng dậy.

      đẩy, lăn xuống nệm.

      “Đau quá!” cau mày, đáng thương nhìn .

      Cúc Như Khanh đứng lên, “Vẫn còn đau?”

      “Ừ.” khéo léo gật đầu.

      “Làm vậy em nhớ lâu.” xong, liền trợn to hai mắt. lại : “Khi nào , mà em tiếp tục giày vò, lại thưởng em hai bàn tay!”

      Mặc Thiên Trần kêu rên, “Em muốn tố cáo bạo lực gia đình.”

      “Có muốn đưa em hình chụp được để em mang ra làm chứng ?” Cúc Như Khanh quay đầu, thẳng vào phòng tắm.

      thê thảm! Uy hiếp cũng được!

      Công ty Mặc thị.

      Mặc Thiên Trần nhìn văn kiện tay, trong lòng cứ cảm giác có con chuột chạy như bay ở đây, tài nào tĩnh tâm với mấy văn kiện này, ai ~ nghĩ gì vậy biết? Có gì tốt mà nghĩ chứ?

      Triển Thanh Thanh gõ cửa bước vào, “Đại tiểu thư, chiều nay bàn chuyện với khách hàng ở thành Tây, khi nào chúng ta lên đường?”

      “Á…” Suýt chút nữa quên mất chuyện này, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu, “Chị xem tài liệu chút, nửa giờ sau .”

      “Vậy phần văn kiện em để lại lúc sáng sao rồi!” Triển Thanh Thanh tốt bụng nhắc nhở .

      Mặc Thiên Trần hừ tiếng: “Chị vẫn chưa kịp nhìn!”

      “Nhưng em thấy có vẻ chị có tâm .” Triển Thanh Thanh lại gần .

      nghĩ xem đơn đặt hàng chiều nay có ký được .” Mặc Thiên Trần phục hồi tinh thần, hết sức chăm chú vùi đầu vào công việc, suy nghĩ lại thấy cũng sai, năm năm liền hề dính đến chuyện đương, qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, làm mọi chuyện cũng vì muốn tìm con, nên bây giờ có chút rắc rối trong tình , liền thay đổi, trở nên hoảng hoảng hốt hốt biết vì sao.

      Mặc Thiên Trần cho phép mình trong lúc làm việc lại suy nghĩ đến những chuyện đáng ghét kia, cần biết Nghiêm Tiểu Huệ nghĩ thế nào, chỉ cần lòng Cúc Như Khanh đặt ở bên ngoài, Mặc Thiên Trần cần phải buồn phiền.

      Thành Tây.

      Mặc Thiên Trần nhìn khách hàng ký vào bản hợp đồng lớn, tâm tình khá lên nhiều, nhìn lên bầu trời đặc biệt xanh tươi, phong cảnh cũng thấy xinh đẹp hơn.

      “Đại tiểu thư, thành Tây thay đổi rất nhiều nha!” Triển Thanh Thanh vừa nhìn vừa than thở.

      “Chị nghe chính quyền đầu tư vào thành Tây, ba năm nữa thông xe điện ngầm, vấn đề giao thông được giải quyết rồi, kinh tế nơi này cũng nhanh chóng phát triển thôi.” Mặc Thiên Trần nhìn xung quanh, “Thanh Thanh, em xem, nhiều nhà môi giới bất động sản xây cao ốc để bán hoặc cho thuê rồi đấy.”

      Triển Thanh Thanh a a nhìn mấy tòa nhà xây dựng để bán hoặc cho thuê, “Chắc em phải đầu tư mua căn, bây giờ luật hôn nhân sửa lại rồi, bất động sản của hai người trước hôn nhân sau khi ly hôn phân chia mỗi người nửa.”

      Đây là loại suy nghĩ gì vậy? Mặc Thiên Trần nghe được mà đầu đầy vạch đen, “Cái người này, em muốn như vậy à? Đến bạn trai còn chưa tìm được, cái bát úp còn chưa lật lên, chưa gì nghĩ đến chuyện ly hôn chia gia sản, ai dám đương với đây?”

      “Đại tiểu thư à, em là kiểu người khác chị mà, chị gả cho Cúc tiên sinh dĩ nhiên khác rồi, ấy có vô số khu nhà cao cấp sinh sôi tận cùng, chị có biết hả? Dân chúng tiết kiệm muốn mua cái nhà, chính là trăm năm mới mua được, chị xem mua được rồi ai ở, ở U Linh à?” Triển Thanh Thanh lầu bầu, “Mà chị chắc nghĩ đến mấy vấn đề này đâu, coi như em lắm mồm.”

      Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Thanh Thanh, phải như em là ấy có tiền có nhà là tài trí hơn người đâu, nếu chị ấy, mà ấy có cái gì cả, tình giữa chị và ấy, vật chất thể là rào cản. Còn cứ cho là ấy gia tài bạc vạn, mà nếu ấy chị, chị cũng với cao đến ấy đâu.”

      “Em hiểu!” Triển Thanh Thanh ra vẻ thần thánh, “Chị vừa thuần túy lại vừa thuần khiết, cứ như là đạt tới cảnh giới của lý tưởng vậy, tuyệt đối là người chưa từng trải qua khói lửa nhân gian. Em càng ngày càng sùng bái Cúc tiên sinh vĩ đại, ấy lại cung dưỡng người như tiên nữ này. Nếu có ngày Cúc tiên sinh có tiểu tam bên ngoài, nhất định chị lại là người vợ hiền hậu nhất đời, nhất định chị trải giường cho họ rồi để bọn họ xua đuổi mình .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :