Chương 241: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (2) Edit: Beta: N.P Mắt Mặc Thiên Trần càng trừng càng lớn, cứ nhìn Triển Thanh Thanh càng càng hăng hái kia, chờ Triển Thanh Thanh xong, Mặc Thiên Trần mới : “Triển đại sư, Triển chuyên gia, xong chưa?” “Á!” Triển Thanh Thanh cũng trợn to hai mắt, nhưng phải trừng Mặc Thiên Trần, mà là trừng người đứng sau lưng Mặc Thiên Trần xa. “ xong rồi, đúng ? Bây giờ đến tôi !” Mặc Thiên Trần nghiêm túc, “Tôi nhất định là người vợ hiền hậu nhất thế gian này, nhưng phải như người mà , nếu Như Khanh ngoại tình , ấy thích người kia thôi, còn nếu thích, tôi vẫn giữ chặt ấy bên mình, bảo vệ tình của bản thân như bảo vệ Diên An.” *Diên An: là địa điểm cuối cùng trong cuộc Vạn Lý Trường Chinh, trung tâm hoạt động của Đảng Cộng Sản Trung Quốc trong giai đoạn 1935 – 1948, được xem là thánh địa Cách mạng. Ở đây ý Mặc Thiên Trần muốn rằng bảo vệ tình của mình như bảo vệ thánh địa Cách mạng, thể để người khác chiếm được. “Bốp bốp bốp!” Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay, Triển Thanh Thanh lập tức đứng bên người Mặc Thiên Trần, cái nhìn hàm chứa địch ý với người tới. Mặc Thiên Trần quay lại, là Chu Tiểu Kiều. Nghĩ lại cũng đúng, cơ hội phát triển thành Tây tốt như vậy, làm sao Chu Tiểu Kiều lại bỏ qua chứ? “Thiên Trần, cũng đến đây à? Sao rồi? Tập đoàn Mặc thị cũng muốn phát triển ở thành Tây sao?” Chu Tiểu Kiều nhàng cười, nhìn . “ lo quá rồi! Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt . Chu Tiểu Kiều chỉ chỉ tòa nhà thương mại mới thi công gần nhất, “Dựa vào cái đầu của , đương nhiên nghĩ được chuyện phát triển ở đây rồi, cùng lắm cũng chỉ biết trông coi tập đoàn của gia tộc làm sao trải qua được những ngày tháng yên ổn thôi, nhưng mà tôi vẫn phải câu, đừng để đến ngày Mặc thị lại rơi vào tình trạng giống như sáu năm trước, giữ được cái gì.” “…” Mặc Thiên Trần trong lòng tức giận, mỗi lần gặp Chu Tiểu Kiều, đều bị ta khiêu khích thành như vậy. Mặc dù sáu năm trước Triển Thanh Thanh vẫn chưa vào công ty, nhưng có nghe đến mối nguy thực kia, vẫn thấy quen với cái thái độ vênh váo của Chu Tiểu Kiều, lập tức lên tiếng, “Công ty Mặc thị chúng tôi dù có người ý gây xích mích ly gián nhiều lần, vẫn cứ sừng sững ngã, biết tại sao ? Còn có người, mới hành động có lần gặp báo ứng phải ngồi trong tù, có người còn đói khát đến nỗi phải cùng họ lăn lộn giường, xây nhà lầu kinh doanh ở đây sao chứ? Rốt cuộc phải chỉ tòa nhà lạn vĩ mà tất cả đều bán được.” *Lạn vĩ: chỉ công việc, tình tiết chưa toàn vẹn, được xử lý và kết thúc qua loa. Lạn vĩ còn được sử dụng để chỉ các tác phẩm, công việc đầu voi đuôi chuột, kết thúc cái rụp trong khi tình tiết chưa được xử lý ràng, gây ức chế cho người theo dõi. “Thanh Thanh, được rồi, đừng nữa!” Nghe Triển Thanh Thanh phản bác, Mặc Thiên Trần can ngăn, muốn chọc giận người này, lại gây tổn thương đến tình cảm người khác. Mặc Chu Tiểu Kiều lúc đỏ lúc trắng, nhưng ta vẫn ổn định tinh thần, “Thiên Trần, ra tôi muốn cảm ơn chuyện.” Triển Thanh Thanh muốn , nhưng Mặc Thiên Trần lại cho. “Thấy nơi được xây này chứ? Lần trước lúc tổ chức tiệc rượu, có người đụng ngã, cho tôi xem tài liệu của , vốn dĩ là muốn đất, nhưng lại bị tôi ra tay đoạt trước. Mặc Thiên Trần, xem, Như Khanh ở bên , ngoài việc ngừng bị tổn thất, còn có thể làm được gì? Còn dám khoác lác vô sỉ bảo vệ như bảo vệ Diên An?” Chu Tiểu Kiều kiêu căng . Quả nhiên lần đó đoán sai, mặc dù sau đó Mặc Thiên Trần có nghe Cúc Như Khanh , đó là cố ý giăng lưới, nhưng lòng dạ Chu Tiểu Kiều lúc nào cũng muốn mưu kế với , lợi dụng để tổn thương Cúc Như Khanh, chỉ chực chờ nắm được Cúc Như Khanh trong tay. Sau khi nhìn thấu Chu Tiểu Kiều, Mặc Thiên Trần lại càng hiểu được ý nghĩa của tình . Do vậy, đối với thể loại phá hoại tình như Chu Tiểu Kiều, phải đả kích ta nhát trí mạng, thể để ta có cơ hội hại người nữa. Mặc Thiên Trần cũng gì thêm, chỉ nhàn nhạt đáp, “Thương trường như chiến trường, có thể có được thành tựu như vậy, cũng là tự tay giành được. Về chuyện tình cảm giữa tôi và Cúc Như Khanh, đâu dám làm phiền để bụng giúp, đó là chuyện riêng của hai chúng tôi.” Mặc Thiên Trần xong, kéo Triển Thanh Thanh , Triển Thanh Thanh trước khi quên bỏ lại câu, “Mưu tính xâm lược Diên An của phái phản động cuối cùng cũng bị đánh tơi bời, thất bại như chó rơi xuống nước ấy mà, nếu hiểu lịch sử, mau mau về bổ túc lại nha.” đường về công ty, Triển Thanh Thanh vẫn còn tức tối bất bình, Mặc Thiên Trần vẫn chuyên tâm lái xe, lúc về đến lầu dưới công ty, “Tức cái gì? Em cũng đoán được chúng ta là người thắng rồi còn gì.” “ ta ngấm ngầm mưu tính với chị đấy, chị tức sao?” Triển Thanh Thanh giật giật dây an toàn. Mặc Thiên Trần hì hì cười, “ ta càng mưu tính, Như Khanh lại càng bảo vệ chị, ta càng chọc giận chị, Như Khanh lại càng tốt với chị, thua thiệt vẫn là ta, phải chị mà!” “Hóa ra chị phải ngốc nha?” Triển Thanh Thanh suy nghĩ rồi hét ầm lên. Mặc Thiên Trần gõ đầu cái, “Em mới ngốc! Còn chị là trí thức giả ngu thôi.” Mặc Thiên Trần cũng vừa nghĩ thông suốt chuyện này. Công ty Cúc thị. Cúc Như Khanh, Khang Hạo, Trần Ích cùng mở cuộc họp . Cúc Như Khanh đầu tiên, “ Nghiêm Tiểu Huệ quay về công ty làm việc, mặc dù lần này có chứng cứ trực tiếp chứng minh Chu Tiểu Kiều hại người, nhưng Chu Tiểu Kiều bắt đầu nổi điên rồi.” Khang Hạo suy nghĩ, “Tiên sinh lo lắng cho an toàn của Nghiêm Tiểu Huệ, nên để ấy làm ở Phí thị nữa sao?” “ ấy bị thương.” Cúc Như Khanh gật đầu. “Tiên sinh, phải ngài thích ấy chứ?” Khang Hạo đánh bạo hỏi. “Cậu cái gì?” Cúc Như Khanh lớn tiếng quát. Trần Ích nhìn thấy tình thế bất thường, liền lén lút đá Khang Hạo cước, nhưng Khang Hạo vẫn tiếp tục , “Đầu tiên ngài chạy tới cứu ấy, hơn nữa ngài và ấy lúc trước còn là bạn thân, chẳng lẽ ngài nhìn ra ấy thích ngài sao? Biểu của ngài cũng rất quan tâm ấy, thiếu phu nhân đương nhiên bị ngài làm cho đau lòng rồi.” “Tôi có biểu ràng vậy sao?” Cúc Như Khanh quay đầu hỏi Trần Ích, “Cậu cũng nhìn ra được gì à?” Chiến hỏa đốt đến người Trần Ích, “Tôi thấy thiếu phu nhân khóc rất thương tâm, tâm hồn ấy vừa tinh tế lại nhạy cảm, khó trách sinh ra ý nghĩ đó. Nhưng tôi cảm thấy chủ tịch có tình cảm nam nữ với Nghiêm tiểu thư, nếu có, cũng chỉ là tình bằng hữu.” “Tôi hiểu!” Cúc Như Khanh nhìn hai người họ, “Như vậy có thể thấy được, lòng Khang Hạo ở chỗ Nghiêm Tiểu Huệ rồi, nên Trần Ích mới thấy như vậy. Trần Ích đúng, tôi với ấy chỉ có tình bạn, ấy có thích tôi , tôi chưa từng nhìn đến, làm sao được?” Mọi người trầm mặc hồi, Cúc Như Khanh , “Bây giờ lại thành ra thảo luận tình à, đúng là nhàm chán! Chuyện này đến đây chấm dứt . Khang Hạo thông báo cho ấy biết, tan họp!” “Vâng! Tiên sinh.” “Dạ! Chủ tịch.” Phòng làm việc chỉ còn mình Cúc Như Khanh, đốt điếu thuộc, khói xanh bay lên, lại nhìn thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần giữa sương khói lập lòe đó, chợt cười chợt khóc. Lúc này, có tiếng gõ cửa. “Vào !” Nghiêm Tiểu Huệ bước vào, mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương tay tốt hơn, “Tổng tài, tôi xin được về Phí thị làm việc, xin ngài phê chuẩn. Đừng vì tôi là con Nghiêm gia, cũng đừng vì tôi bị thương, mà phủ nhân năng lực công tác của tôi, được ?”
Chương 242: Ngược : Ai ngược, đau hơn? (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Cúc Như Khanh nhìn , phải người công tư bất phân, nhưng đúng là vì quan hệ với Nghiêm gia, muốn Nghiêm Tiểu Huệ lún sâu vào mối thù hận này, để phải chịu đau khổ. “Được! tiếp tục làm, nếu phát có gì được, tùy cơ ứng biến, nhớ giữ liên lạc với Khang Hạo, Trần Ích lập tức tiếp ứng .” Cúc Như Khanh đồng ý ý kiến của . “Cảm ơn tổng tài, tôi biết rồi.” Nghiêm Tiểu Huệ nhìn , lộ ra nụ cười vui vẻ. Cúc Như Khanh gật đầu, tan việc về nhà, thấy bóng dáng Mặc Thiên Trần đau, đưa tay nhìn đồng hồ, mười giờ tối rồi, sao vẫn chưa về nhà? lập tức gọi cho , nhưng có ai nghe máy, lại gọi cho Trần Tiêu, Trần Tiêu đáp: “Chủ tịch, thiếu phu nhân theo học lớp hội họa, bây giờ mới chuẩn bị tan lớp.” “Cái gì?” Cúc Như Khanh phát mấy ngày nay có chút lạ lùng, nhưng cũng để ý đến nhiệt tình của , để mặc làm gì làm, “ học, thầy giáo là ai?” “Là Nhâm Thần Phong.” Trần Tiêu đáp. Cúc Như Khanh cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo, lập tức xuống lầu lái xe ra ngoài, Mặc Thiên Trần, em đúng là ba ngày bị đánh nhảy lên đầu muốn lật ngói người ta mà! Phòng học. Nhâm Thần Phong tự mình mở một lớp dạy học, học viên phần lớn là nữ sinh, họ đều là ngưỡng mộ nên mới đến đây học. Mặc Thiên Trần tỉ mỉ vẽ, lúc trước cũng rất thích vẽ tranh, nhưng kể từ sau chuyện đó, chạm đến bút vẽ nữa, hôm trước con mới từ quốc gửi cho bức thủy mặc, mới sôi sục, nghĩ rằng vẽ tranh thủy mặc là văn hóa Trung Hoa, đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi có thể vẽ được như vậy, Mặc Thiên Trần vui vẻ đến muốn bay lên trời. Vì thế, cũng đáp lại con bằng tranh vẽ, hy vọng có thể chia sẻ sở thích chung với con , để hiểu nhau hơn. Nhưng tuyệt đối ngờ thầy giáo là Nhâm Thần Phong, còn Nhâm Thần Phong chỉ mỉm cười nhìn , ngay cả nửa câu oán hận cũng , điều này càng khiến Mặc Thiên Trần áy náy hơn. Thế mà, Mặc Thiên Trần cũng rất nhanh hòa nhập được với niềm vui học vẽ, Nhâm Thần Phong đối xử với và các bạn học như nhau, vẫn chỉ ra chỗ thiếu sót trong tác phẩm của . Tan học, hai người sóng vai bước ra. “Bây giờ khỏe hơn chưa?” Mặc Thiên Trần vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của . “Tốt hơn nhiều rồi, đừng lo.” Nhâm Thần Phong mỉm cười, “Em lâu quá vẽ, nét vẽ rất nhạt, phải luyện tập nhiều hơn, rất vui khi em còn có thể tiếp tục vẽ tranh.” Mặc Thiên Trần cười, “Cảm ơn chỉ dạy.” Hai người ra như bạn bè lâu năm, lúc tạm biệt còn hẹn gặp lại. “Thần Phong, chuyện vừa rồi, em vẫn muốn với lời xin lỗi. xin lỗi!” Trước khi , Mặc Thiên Trần . Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Là ấy đúng, ấy nên hại em, cũng là nể mặt chị Thần Vũ, mới cứu ấy. Vì thế, từ đầu đến cuối, chuyện liên quan đến em. Được rồi, khuya rồi, mau về !” Mặc Thiên Trần nhìn , cười. Sau khi Nhâm Thần Phong lái xe về, Mặc Thiên Trần cũng về phía xe của mình, thấy xe Cúc Như Khanh biết từ lúc nào dừng sát bên cạnh, vừa nhìn thấy, cũng liền trông thấy gương mặt tuấn tú lãnh khốc của . “Như Khanh, đến rồi à!” bước vài bước, tới bên cửa xe của . Cúc Như Khanh thèm để ý đến , cước đạp chân ga, phóng xe nhanh. Còn lại Mặc Thiên Trần mình đứng tại chỗ, bất đắc dĩ lắc đầu, giận cái gì chứ? lát sau, cũng lái xe về nhà. vừa tắm xong bước ra ngoài, Mặc Thiên Trần nhìn chỉ quấn quanh người cái khăn tắm, bước tới, thấy bộ ngực vạm vỡ kiện mĩ của , duỗi ngón tay ra sờ vào, lại thấy hừ lạnh. “ được dùng tay dính thuốc màu sờ vào !” lạnh lùng . tức giận vì thuốc màu, hay là vì Nhâm Thần Phong đó? Mặc Thiên Trần mở trừng hai mắt, thèm thu hồi bàn tay đặt ngực , ngược lại còn tiếp tục sờ soạng, “ là chồng em, em mạn phép sờ!” “Em còn coi là chồng em sao?” Cúc Như Khanh nổi đóa. “Em có lúc nào phải chồng em?” Mặc Thiên Trần thấy tức giận, càng vui mừng huyên náo. Cúc Như Khanh đẩy tay vẽ loạn ngực của ra, “Tại sao em phải học vẽ? Tại sao phải đến lớp của Nhâm Thần Phong học?” “ giận em vì chuyện này à!” Mặc Thiên Trần than, “Em thích hội họa, thích từ rồi, Thần Phong mở lớp, lúc em đăng ký cũng đâu có biết!” “ cho phép !” Nghe xong lời giải thích của , trực tiếp ra lệnh. “Tại sao?” Mặc Thiên Trần trợn mắt hỏi. Cúc Như Khanh lạnh lùng : “ cho phép chính là cho phép!” “Như Khanh, bá đạo!” Mặc Thiên Trần đồng ý, “ thể cưỡng từ đoạt lý như vậy được, sở thích của em, thể can thiệp áp đặt. làm vậy, chỉ khiến em cảm thấy quá hẹp hòi thôi, chỉ đơn giản là thấy em học ở chỗ Thần Phong, nên mới ra lệnh bắt em phải nghỉ học, tại sao tin em chứ, em và Thần Phong bây giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi, nếu nhất định cho là em với ấy còn tình cảm, là áp đặt em phải thích ấy, nên dù em thích ấy cũng bị mang tiếng.” “Em…” Cúc Như Khanh thấy bắt đầu phản bác , thẳng: “ bất kể em ngụy biện thế nào, nếu còn thấy em đến lớp của học, đừng trách khách khí với !” “ chuyện có đạo lý tí được ?” Mặc Thiên Trần nổi giận, “ hại ấy còn chưa đủ thảm sao? hại ấy bị Đồng Tâm Ấn bức hôn, bị chị mình la mắng, bị Đồng gia châm chọc, còn muốn làm gì ấy nữa?” Nhưng Cúc Như Khanh cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình có lỗi, : “Em muốn biết, cứ tiếp tục học !” “…” Mặc Thiên Trần quýnh lên, giọng căm hận, “Cúc Như Khanh, đáng hận mà!” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận, tâm muốn như vậy, nhưng hành động của , quả chọc giận. “Như Khanh!” thấy sập cửa ra, kêu tiếng, chỉ nghe được tiếng cửa đóng “rầm”. Mấy ngày sau, Mặc Thiên Trần đến lớp của Nhâm Thần Phong nữa, muốn lại giở thủ đoạn với Nhâm Thần Phong, khiến Nhâm Thần Phong đau khổ, khiến có mặt mũi nào gặp lại Nhâm Thần Phong, muốn mọi chuyện phải đến mức đó. Lúc dạo, lại nhìn thấy Cúc Như Khanh và Nghiêm Tiểu Huệ ngồi trong quán café, người nữ khuôn mặt tươi cười, người nam cũng rạng rỡ, Mặc Thiên Trần lập tức bốc hỏa, bước nhanh vào, tại sao là quan phóng hỏa lại cho dân chúng đốt đèn? có thể ngồi đây hưởng thụ với người phụ nữ khác, chỉ học vẽ, lại bị ra lệnh cưỡng chế bắt ngừng học, thế phải là bá đạo quá mức rồi sao?
Chương 243: Ngược : Tà ác chỉ vì em (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Nghiêm Tiểu Huệ gặp lại Cúc Như Khanh, còn giữ kín được tình cảm trong lòng như lúc đầu, lúc này dù khống chế cỡ nào, tình cảm với Cúc Như Khanh cứ như nước lũ tràn đê, nhanh đến thể dừng lại, cũng biết mình là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng con thiêu thân biết đó là lửa mà vẫn lao tới, thiêu thân cũng đáng thương, mặt khác, thiêu thân cũng rất dũng cảm. Hôm nay hai người gặp nhau, Nghiêm Tiểu Huệ chủ yếu cho biết tình trạng gần đây của Phí thị, nghe sắp xếp công tác cho , thấy Cúc Như Khanh nắm toàn cục trong tay, mình cũng có tham gia trong đó, Nghiêm Tiểu Huệ càng cảm thấy hạnh phúc. “Tổng tài, trước mắt, đối với mẫu đồ chơi mà Phí thị chuẩn bị tung ra thị trường, chúng ta có 20% cổ phần, cổ phần Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tăng lên 20%, 60% còn lại do Phí Cường Liệt và các trưởng lão của Thanh Phong bang nắm giữ. Chúng ta vẫn đầu tư sao?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi. Cúc Như Khanh bưng ly café lên, “Tạm thời cần, chúng ta vẫn giữ 20%, thứ nhất là để Phí Cường Liệt vẫn nghĩ là chúng ta muốn đầu tư, thứ hai là để em Cúc gia cảm thấy họ có năng lực khống chế được cổ phần của chúng ta, nếu nắm nhiều hơn khiến Phí Cường Liệt sinh nghi, ít hơn khiến em Cúc gia khó lòng muốn đầu tư.” “Tôi hiểu, tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ sùng bái nhìn , suy tính chuyện gì cũng đều chu đáo, sâu xa. “ học nhiều hiểu nhiều, ngày nào đó cũng làm được như vậy.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười. “Tôi nhất định học tập tổng tài nhiều hơn.” Nghiêm Tiểu Huệ cũng cười. Cảnh tượng hai người trò chuyện vui vẻ vừa đúng lúc rơi hết vào tầm mắt Mặc Thiên Trần đứng bên ngoài cửa kính, nhớ, mấy ngày rồi hề lộ ra gương mặt tươi cười với , ra là muốn cười với người phụ nữ khác, còn mình thích? mới là đồ ngụy biện! Vừa nghĩ tới điều đó, Mặc Thiên Trần lập tức đẩy cửa vào, mặt là nụ cười, còn mặt là tức giận, mà thấy vọt tới, cũng thèm ngẩng đầu nhìn. Mặc Thiên Trần hoàn toàn thương tâm, căn bản là muốn nhìn , sao có thể đối với như vậy? muốn tốt cho bọn họ, mắng đủ, nhất định muốn phải lật bàn mới chịu sao? Nhưng cái chuyện lật bàn đó, làm được, vì như thế chỉ dẫn đến kết quả: Nghiêm Tiểu Huệ nhất định nghĩ là người đàn bà chanh chia có gia giáo, mặt khác còn làm xấu mặt mũi Cúc Như Khanh, là đại nhân vật có mặt mũi tiếng tăm, thương , cũng nên làm hỏng thanh danh của . Có điều, lỡ xông tới rồi, chẳng lẽ bây giờ lại giả vờ nhầm người, xoay người ra lại sao? ! thể như thế được, cam lòng. “Như Khanh, uống café ở đây à! Em dạo phố mỏi chân quá.” Mặc Thiên Trần lập tức chọn cách dụ dỗ, tựa người lại gần bả vai . ra Cúc Như Khanh biết đến từ trước, thấy tức giận chạy vào, rồi lại tự khiếp đảm, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng thấy mấy ngày nay quả học nữa, cũng thôi giận nữa rồi. Biểu của bình thường khó có lúc mị hoặc như vậy, rất mong đợi xem làm màn ra trò như thế nào, hôm nay cũng cảm nhận được ái mộ mãnh liệt của Nghiêm Tiểu Huệ, nhân lúc này phải khiến Nghiêm Tiểu Huệ vứt bỏ ý niệm. vươn tay, vòng lên eo , “Mệt ngồi xuống nghỉ tí.” Vấn đề là phải ngồi ở đâu đây? Mặc Thiên Trần thấy ngồi tựa vào cửa sổ, muốn ngồi cũng chỉ có thể ngồi lên đùi , nhưng đây phải là câu lạc bộ đêm, ban ngày ban mặt sao ngồi lên đùi được, muốn gây chú ý cho người xung quanh sao? Nhưng mà nếu ngồi, vậy phải làm sao? Nghiêm Tiểu Huệ nhàng cười, “Phu nhân đến rồi! Mời ngồi đây, tôi xin phép trước.” Mặc Thiên Trần thấy được ném thang cứu hộ, “Cảm ơn Nghiêm tiểu thư.” định đến ngồi, bị Cúc Như Khanh dùng lực khẽ bóp eo, an vị vừa đúng lúc ngồi lên đùi , lưng dán vào lồng ngực , liền giùng giằng, ngược lại còn để ngồi giữa hai chân , hai chân vây hai bên, làm thể động đậy. Tư thế ngồi kiểu này, làm Mặc Thiên Trần nhanh chóng mắc cỡ chết được, ngồi đùi vốn là tư thế mập mờ, làm nơi tư mật của chống đỡ , tư thế thân mật như vậy, nhớ chỉ có lúc hai người hoan ái mới có bộ dạng này. “Em khát quá!” Mặc Thiên Trần nhận thấy ánh mắt của người xung quanh, để che giấu bối rối của mình, lập tức cầm ly café của Cúc Như Khanh lên uống, nhưng lại bị người đàn ông đoạt , giọng khàn khàn, “Em thể uống café.” “Em…” Ừ nhỉ! muốn điều dưỡng thân thể, còn phả sinh con, thiếu chút nữa quên mất. Nhưng mà càng lúc càng thấy miệng đắng lưỡi khô. “Uống nước chanh.” đưa cho ly nước của . “Cảm ơn.” Lời còn chưa dứt, uống hơi hết ly. Lúc ngẩng đầu lên, liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ đơn ra cửa chính, chung quanh cũng có những người khác nhìn chằm chằm . biết Nghiêm Tiểu Huệ , là vì đau lòng khi thấy Cúc Như Khanh cưng chiều như thế, còn người xung quanh tưởng được xem kịch vui, lại bị Cúc Như Khanh hai mắt lạnh như băng nhìn đến nên dám hóng hớt nữa. “Chúng ta có ?” quay đầu giọng hỏi , bờ môi vừa đúng lúc chạm vào cằm . Cúc Như Khanh lạnh nhạt : “Em đau chân, nghỉ lát !” Chân đau, lòng mới đau, nhìn và Nghiêm Tiểu Huệ tươi cười với nhau như vậy, nên tức giận, cả giận : “ đau! Em phải !” “ ôm em ra ngoài!” than tiếng. “ cần!” tức giận. “ muốn?” “ cần!” “Được.” Chưa dứt lời, ngón tay đặt ở eo biết từ lúc nào chui vào váy , cuối xuân, bắt đầu mặc váy ngắn tới gối, người đàn ông này lại giống thường ngày là phất tay rời , mà lại giở chiêu ti tiện thế này, ép vào khuôn khổ. “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần giật mình, mặc dù bọn họ ngồi trong góc, người khác thấy được động tác của bọn họ, nhưng thể bịt tai trộm chuông tự gạt mình được! *Bịt tai trộm chuông: tự dối mình dối người. liều mạng, nhưng tay của người đàn ông lực lưỡng hơn nhiều, dễ dàng tách chân ra, linh hoạt chui vào, vuốt ve đóa hoa mềm mại. “Đừng, Như Khanh.” sợ tới mức tim đập loạn lên. “ ràng là em muốn…” tà ác thổi khí bên tai , thanh chỉ đủ cho nghe được, “ mới sờ mấy cái, nó nở rộ rồi, bắt đầu chảy nước…” vừa xong, Mặc Thiên Trần càng thêm cố gắng kẹp chân lại, nhưng dù hành động thế nào, tay của người đàn ông cứ như cây gậy ma thuật, đốt lửa quanh thân , bắt nở rộ tự chủ được, chính cũng cảm thấy để muốn làm gì làm.
Chương 244: Ngược : Tà ác chỉ vì em (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P “Ừ…” Mặc Thiên Trần chợt phát mình phát ra thanh , vội vàng tự cắn tay mình, đầu tựa vào tường bên này, để cho người khác thấy mặt tràn đầy xuân sắc. ràng là muốn kháng cự, nhưng hiểu vì sao, cơ thể lại động tình, run rẩy phập phồng theo tà ác của , trong đầu cứ nghĩ là muốn, nhưng lại khống chế được mình. “Bảo bối, giờ phút này còn nghĩ gì thế?” cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của , ngón tay ngừng vuốt ve dịu dàng, thanh lại giống như đàn violoncelle. *Violoncelle: (phiên : Vi-ô-lông-xen) còn gọi là đàn cello (phiên : Xen-lô) hoặc Trung hồ cầm, cùng họ với violon, nhưng lớn hơn và thường được nhạc công kẹp giữa hai chân chơi. đúng là tên chết tiệt! ràng là có lỗi, sao lại được phép ức hiếp như vậy! Mặc Thiên Trần trong miệng ư ư khổ sở, dám lời nào, nếu đồng thời phát ra thanh ngâm xướng, người ta thấy bộ dạng xấu xí của lúc này. Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của , giọng cười, “Lúc này Trần là xinh đẹp, đáng lại khôn khéo nhất rồi! rất thích.” Lúc này Cúc Như Khanh đúng là đồ xấu xa, trêu cợt động tình dứt, còn bản thân ngồi bên xem kịch vui, ghê tởm như vậy. “Trần ghét như vậy, đúng ?” đọc được ý tứ trong mắt . Đúng thế đúng thế! Ghét nhất Cúc Như Khanh tà ác như vậy, Mặc Thiên Trần trong lòng thầm nghĩ về sau chắc chắn thèm để ý đến nữa, nhưng ngoài miệng chẳng dám thừa nhận điều đó, chỉ giả vờ lắc đầu, làm việc trái lương tâm biểu lộ cho biết, biết. “ hiểu rồi, Trần thích như vậy, phải ?” tiếp tục đùa . phải đó! hận chết như thế! Mặc Thiên Trần lập tức trừng mắt, nhưng ngón tay của trượt dọc vào, trực tiếp tiếp xúc thân mật với nơi bí , vội vàng gật đầu, biểu lộ rất thích, “rất” thích. “ biết Trần thích mà, cũng thích Trần như vậy.” Cúc Như Khanh giương môi cười, “Ngoan, làm sao để phải cưng chiều em cả đời cũng đủ.” ràng là ghét hành động tà ác này của , nhưng nghe cưng chiều , lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới, hạnh phúc đến quên mất ở trong hoàn cảnh nào. Khi ngón tay linh xảo di chuyển đến viên hoa châu, Mặc Thiên Trần khống chế được ngâm thành tiếng, Cúc Như Khanh vội vàng cúi đầu, hôn lên môi , hút hết tất cả thanh động tình của vào miệng, thân thể cong lên, như con tôm xinh đẹp, vươn thành hình cung quyến rũ, nơi hai chân truyền đến cảm giác tê dại, khiến nhanh chóng điên cuồng. Cúc Như Khanh vốn định trừng phạt với , vì vừa diễn xong màn đùa giỡn khiến Nghiêm Tiểu Huệ phải rời , liền lập tức trở mặt cáu kỉnh với . Dù sao vẻ đẹp của cũng chỉ có mình mới có thể thấy, nhưng mọi chuyện vượt xa ngoài dự liệu của , vẻ đẹp say lòng người đó, lại khiến say theo. Mặc Thiên Trần ngờ ngón tay vừa vào trong lên đỉnh, chôn mặt vào lồng ngực dám hé răng, còn lại cực kỳ phóng khoáng ôm lên, rời khỏi quán café giữa ánh nắng ngày xuân. “Được rồi, có ai thấy đâu, chỉ có thôi.” Sau khi ôm lên xe ngồi, đóng kỹ cửa xe, mới giơ ngón tay lên, ngón tay vẫn lưu lại chứng cứ, cả ngón tay được bao bọc bởi màn nước trong suốt. “ còn dám nữa?” Mặc Thiên Trần vừa thấy mình ở trong xe, lập tức dậm chân giận dữ, “Sao có thể làm vậy với em?” “ rồi mà, muốn ôm em ra ngoài, chính là muốn ôm em ra ngoài!” bá đạo đáp, “Em muốn, chỉ còn biết tự mình nghĩ cách.” “…” ràng là ngụy biện, Mặc Thiên Trần xấu hổ đỏ mặt. Cúc Như Khanh dời ngón tay dính nước đến bờ môi , “Đây là cái giá em phải trả khi vừa diễn xong lập tức trở mặt.” “Em…” Mặc Thiên Trần nhất thời cứng họng. sửng sốt hồi mới hồi phục lại, bây giờ là làm gì vậy, vốn là đến chất vấn , sao bây giờ lại thành làm khó ! “Cúc Như Khanh, còn dám em? cho em học ở chỗ Thần Phong, còn ở đây hả? ở đây làm gì? Vì sao gặp Nghiêm Tiểu Huệ trong quán café? Gặp mặt xem như có gì , nhưng tại sao phải cười đến gió thổi muốn xanh hết cả bờ Giang Nam? giống như mấy tên quan lại thời xưa, lấn át quyền vua chèn ép dân chúng, chỉ lo thân mình sung sướng, căn bản quan tâm đến người khác như thế nào!” Mặc Thiên Trần tố cáo , “Tại sao có thể gặp Nghiêm Tiểu Huệ, còn em thể gặp Thần Phong? ! ! mau!” Cúc Như Khanh nghe như uất ức rất lâu rồi, nghe xong, hồi sau mới lên tiếng, “Trần, em có thể hỏi và Nghiêm Tiểu Huệ làm chuyện gì bên ngoài, em có thể hỏi có phải phản bội tình cảm của em . Nhưng em thể so sánh Nghiêm Tiểu Huệ và Nhâm Thần Phong, vấn đề này, trả lời em.” “…” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, tức đến lựa được lời, “Được, em hỏi, lên giường với người phụ nữ nào em cũng hỏi nữa. Còn em qua lại với bất kỳ người đàn ông nào, em việc gì phải giải thích với .” tức giận muốn mở cửa xe, Cúc Như Khanh lập tức bắt được , “ đâu?” “Gặp!” cả giận đáp. “Em…” Cúc Như Khanh tức khí, gương mặt tuấn tú chuyển sang lạnh như băng, “Gặp làm cái gì? Muốn coi trọng em sao?” “Dù sao em đâu phải chỉ có mỗi mình là đàn ông!” Mặc Thiên Trần tức cành hông, càng uất ức càng khó kiểm soát, càng gặp khó lại càng kiềm chế lời , lòng. Cúc Như Khanh tay nắm cằm , giận nên càng dùng sức nắm lấy, làm Mặc Thiên Trần đau đến tận xương, cắn môi lời. Nếu tình nguyện cho đến với người phụ nữ khác, đủ, còn nếu ép hỏi như vậy, lại thèm trả lời, biết nên làm thế nào để ? Có điều, dám ? đối với là có ân tình, vì thế cần biết là ma quỷ bá đạo, hay là tình lang dịu dàng, đều muốn chấp nhận, đều muốn thương . ra, là loại lỗi, cũng là loại lỗi, càng lòng là sai, như vậy, Mặc Thiên Trần bất luận làm gì, kiếp này gặp phải Cúc Như Khanh, chính là sai vô cùng sai. Cúc Như Khanh thấy lã chã nước mắt, ở trong hốc mắt lăn qua lăn lại, cuối cùng nhịn được rơi xuống, trong đôi mắt to của đầy đau thương, loại đau thương khó thành lời, lòng lập tức thu lại, buông lỏng tay, sau đó cứng ngắt : “Được rồi, đừng khóc nữa, là sai.” câu xin lỗi của còn khó thấy hơn là cây sắt nở đượ hoa, Mặc Thiên Trần khóc càng lợi hại, khóc thanh , cứ nhìn như vậy, hai mắt to chảy hết nước mắt, lập tức lại tràn đầy vành mắt tiếp, cái loại khóc thút thít tiếng động này, khiến Cúc Như Khanh nhất thời tay chân luống cuống, kinh hoảng ôm vào ngực, ngừng dụ dỗ , “Trần, ngoan, đừng khóc, em có người đàn ông khác, từ đầu đến cuối, chỉ có , chỉ có mình thôi.”
Chương 245: Ngược : Tà ác chỉ vì em (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Nhưng Mặc Thiên Trần dường như nghe được lời , tiếp tục khóc thút thít, dùng phương thức này để đối kháng với bá đạo của , lúc trước cũng từng nghe tổn thương rất nhiều người, nghe xong vẫn chưa thấy đau đớn như hôm nay, đau đến thở nổi. chỉ trợn to mắt, tựa như mãi mãi nhìn chán, Như Khanh, Như Khanh, muốn em phải thế nào đây? “Trần…” Cúc Như Khanh hai tay nắm lấy bàn tay bé lạnh như băng của , cúi đầu hôn lên làn môi , nắm lấy càng lúc càng chặt, chết lặng giương môi, đôi mắt to chỉ nhìn gần trong gang tấc. hôn lên gò má đẫm nước mắt của , hôn từng tấc từng tấc gương mặt , bàn tay to của ngừng sưởi ấm cho đôi tay bé của , hồn bay lạc phách, trong nháy mắt cũng cảm thấy hồn bay đâu rồi, nỗ lực gọi trở lại, “Trần, Trần, chuyện với …” vẫn lẳng lặng ôm , cứ như vậy ỉ ôi trong ngực , để mặc hôn lấy nước mắt của . Qua hồi lâu, mới chậm rãi khóc thành tiếng, “Như Khanh… Như Khanh…” “Trần, ở đây…” nâng khuôn mặt nhắn của lên. Mặc Thiên Trần nhìn , gương mặt tuấn tú lên vẻ đau lòng, cũng đưa tay nâng mặt , “Như Khanh, ăn hiếp em…” “Đúng! khi dễ em rồi…” đáp lời, “Là làm em khóc…” “ ra, em phải tin và Nghiêm tiểu thư…” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Có phải vừa rồi em rất ấu trĩ ? Có phải để người ta chê cười ?” Cúc Như Khanh lấy ngón tay lau nước mắt mặt , “Em làm rất tốt, kẻ nào dám chê cười em đâu. Đúng thế, và Nghiêm tiểu thư chỉ bàn công việc thôi, hôm nay ở quán café, em rất tuyệt!” “ lại gạt em!” cười. thấy cười, thầm thở phào nhõm, “Lời là từ tận đáy lòng, tin sao? Lấy tay em đến sờ vào lòng ?” xong, nắm bàn tay bé lành lạnh của , kéo cravat ra, cởi nút áo, dán tay vào ngực , để cảm thụ được lòng nhiệt thành của . “Nơi này : Như Khanh là người xấu!” cũng dán tay khác lên. Cúc Như Khanh cười khổ, “Trần thích cái tên xấu xa này sao?” Mặc Thiên Trần chỉ nhìn , gì. Hồi lâu sau, than, “Chưa nghĩ ra, đừng vội. Cũng đừng khóc nữa, khóc nữa xe biến thành Transformers mất.” sửa sang lại áo có chút xốc xếch của , kéo lại váy ngắn, cởi tây trang người, đắp lên đầu gối , “Khí trời còn lạnh, lần sau đừng mặc ít như vậy.” ôm vào ngực, đặt nằm lên ghế sau, “Nằm đây lát thôi, lái xe.” vẫn vừa vừa làm, Mặc Thiên Trần ngậm miệng mặc hòa giải, cuối cùng, lúc xuống xe, kéo tay lại. Cúc Như Khanh hiểu quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi sao vậy? ngồi dậy, vòng tay qua cổ , giọng : “Như Khanh, thấy và người phụ nữ khác hưởng thụ giữa trưa nắng, thấy cười với người khác lòng em rất đau, đau đến dường như thở được. Em nghĩ, là em thích …” Cúc Như Khanh thân thể lạnh lẽo, nghe đến đó, nhìn dám tin, vốn nghe rất vui vẻ, nhưng vế sau, lại khiến như rơi xuống băng hà. “Như Khanh, em muốn…” rung giọng. “Được rồi, Trần, đừng có mà lèm bèm.” cắt đứt lời , cứ cho là thích, cũng muốn nghe nữa. Mặc Thiên Trần nhìn khuôn mặt bi thương của , thấy ánh mắt như bị thương, nhất quyết chịu, “Nhưng mà, Như Khanh, em muốn …” “ muốn nghe!” buông tay ra, đưa lưng về phía , chuẩn bị xuống xe. Mặc Thiên Trần lập tức ôm cổ từ phía sau, cho , “Được rồi, Trần, đừng quậy nữa.” Cúc Như Khanh cũng có ngày phải trốn chạy, khi kiêu ngạo bị phá hủy, cũng như người khác muốn trốn tránh. “ muốn nghe sao?” thổi khí bên tai . “ muốn.” Thanh buồn bực đáp lại , nhưng lại đành lòng đẩy ra. Mặc Thiên Trần thở dài, “ muốn nghe, nhất định hối hận.” học giọng điệu trêu chọc lúc ở trong quán café của , mặc dù giọng nữ chênh lệch rất nhiều với giọng nam, hơn nữa Cúc Như Khanh cũng muốn nghe. “ làm việc chưa bao giờ hối hận.” hừ tiếng. “Được rồi, !” buông ra, quay về ghế sau ngủ, “Em vốn muốn , em phải thích, mà em rất thích rất thích , em chỉ thích …” chuẩn bị đóng cửa xe, Cúc Như Khanh nghe thấy, còn tưởng là mình nghe lầm, lúc xoay người bắt gặp ngay đôi mắt long lanh của , giống như ngôi sao lóe sáng, hấp dẫn từ từ đến gần. Cúc Như Khanh giọng cũng thất thường, “Em cái gì?” “Dù sao cũng muốn nghe, xem như em chưa gì .” Mặc Thiên Trần tựa mặt vào chỗ ngồi. Cúc Như Khanh thấy lại ra vẻ giả vờ, an đứng bên cửa xe, phát bắt được bắp chân , cởi bỏ giày, tháo vớ, lộ ra bàn chân trắng nõn, dùng ngón tay đè vào lòng bàn chân , đâm trúng ngay chỗ ngứa của Mặc Thiên Trần. “Buông em ra…” muốn rút chân về, nhưng người đàn ông cho. “Trần bảo hôm nay dạo phố mệt mỏi, giúp em xoa bóp, biết xoa bóp huyệt vị, có thể giải trừ mệt nhọc, lập tức hết mệt.” tốt bụng trả lời. Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm, người đàn ông này luôn có cách để dò hỏi , “Như Khanh, em sợ nhột…” “ bảo đảm nhột, rất thoải mái…” cười khẽ, “Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần vừa cái gì, bây giờ lại cho nghe.” “Trước tiên phải xem thế giới này có bán thuốc hối hận !” hừ tiếng. Cúc Như Khanh cũng tức giận, tay bắt được chân của , dùng năm ngón tay tay kia đưa qua đưa lại xoa bóp, khiến Mặc Thiên Trần vừa cười vừa kêu, “ còn buông tay ra, vô lễ với em!” “ đời này hình như vô lễ với bà xã của mình đâu có tính là phạm pháp!” nêu đầy đủ lý do. “…” Mặc Thiên Trần miệng đỏ lên. cũng trêu nữa, mà tâm xoa bóp cho , vốn nhức cả mắt cá chân, nhưng được bàn tay nhấn vào, chợt có cảm giác khí huyết lưu thông, rất thoải mái, cũng đành lòng hành hạ nữa, liền ngồi dậy, ôm cổ . “Ông xã, em rất thích … Rất thích rất thích , em chỉ thích …” Ngôn từ khẩn thiết, từng lời của đều rất nhu tình. Cúc Như Khanh nhất thời quên cả xoa bóp cho , cứ kinh ngạc nhìn , cả người dường như đơ ra.