Chương 246: Ngược : Tà ác chỉ vì em (4) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần ôm đầu , cho tựa vào ngực , tất cả kiên cường, trong khắc đều hóa thành ôn nhu, ôm , lẩm bẩm , cứ tựa vào nơi mềm mại của như thế, hít thở mùi thơm người . Cúc Như Khanh biết mình lái xe về đến nhà như thế nào, cứ có cảm giác là xe tự trôi đường về nhà, lúc ôm ngủ thiếp từ ghế sau xe về phòng, cảm thấy chưa bao giờ mình vui vẻ như vậy. Mặc Thiên Trần ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn , tát cái rồi tiếp tục ngủ. Cúc Như Khanh lập tức hung hăng cắn vào môi , Mặc Thiên Trần tỉnh lại, nhìn thấy , “Làm gì vậy? Em còn nghĩ là có trộm vào nhà!” “Tên trộm nào to gan dám leo lên giường của em, đánh gẫy chân chó của !” Cúc Như Khanh hừ tiếng. “Em mệt, buồn ngủ lắm, có gì muốn với em à?” che mắt, khó chịu trước kích thích của ánh đèn. “Em là heo à! Lại ngủ?” trừng . “…” Mặc Thiên Trần bị làm cho tỉnh ngủ, lại mắng nữa! “Nhưng thích em như vậy!” nhào đến ôm . “Cúc Như Khanh, dừng lại!” đẩy ra, “Em vẫn chưa tha thứ cho đâu!” “ có chỗ nào chọc giận Cúc phu nhân?” hiểu. Mặc Thiên Trần thấy áo người thay thành áo ngủ, phồng má buồn bực : “Ở quán café làm thế với em, sao tà ác vậy chứ? muốn em phải làm thế nào đây?” “Lúc ở quán café là kiềm chế được, ai bảo em mặc váy ngắn như vậy. bảo đảm với em là có ai nhìn thấy chúng ta làm gì, còn nữa, tà ác như vậy, cũng chỉ vì em.” Khóe môi mang theo nụ cười tà. “Hừ! lúc nào cũng có đạo lý rồi, còn em mất hứng.” Mặc Thiên Trần thích. Cúc Như Khanh dùng ngón tay nhàng chọc chọc quai hàm của , “Em đúng, tà ác, còn em cho phép hưởng thụ, phải ?” “Em cần!” đỏ mặ trừng . “ dẫn em chơi đu quay, sao hả?” “Em sợ độ cao, !” “…” “ , cần, em chính là cần…” Nhìn đầu lắc như trống bỏi, Cúc Như Khanh : “ cho em tiếp tục học vẽ.” “ cần…” Mặc Thiên Trần dao động đầu xong, mới phản ứng được, đúng là lưu manh mà, đợi lúc hình thành quán tính muốn, mới trêu chọc , “Em muốn! Cái này em muốn!” Cúc Như Khanh hai mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm, tức giận phình má, “Lời ra được đổi ý!” “Được, đồng ý với em. Nhưng tại sao đột nhiên lại muốn vẽ tranh?” cũng hiểu, trùng hợp lại vào lúc này muốn học, tâm huyết cái gì vậy? Mặc Thiên Trần lấy bức tranh sơn thủy gửi từ quốc trong ngăn kéo ra, “ xem này, Bảo Bảo gửi cho em đấy, nó cũng có chút tài hoa đấy chứ, biết phát triển văn hóa quốc gia tốt như vậy, em vốn còn lo nó được giáo dục ở nước ngoài, quên mất văn hóa của chúng ta, nhưng Bảo Bảo đúng là Trung Tây hợp bích!” “Bảo Bảo gửi cho em? Còn ?” Cúc Như Khanh khỏi bất mãn. “À…” Mặc Thiên Trần lập tức đáp: “Của chúng ta, Bảo Bảo gửi cho chúng ta, Như Khanh, em rất tự hào về nó… Cho nên, em cũng muốn học vẽ tranh…” Cúc Như Khanh hiểu được biểu tình của , thấy luôn nhắc đến con với vẻ mặt hạnh phúc, chưa bao giờ nhắc đến người đàn ông đêm đó, biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. “Ông xã, đồng ý, cho phép vì cái này mà tức giận.” Mặc Thiên Trần ra vẻ đề phòng. “Em biết vì sao tức giận sao?” Cúc Như Khanh thở dài. Mặc Thiên Trần đặt tranh vào lòng , rồi nhìn , “Em làm sao biết được! Kể từ lúc tức giận, em cũng dám học vẽ nữa, thấy ngày ngày cáu kỉnh, em cũng rất khó chịu…” Cúc Như Khanh ừ tiếng, sau đó : “Em có thể học vẽ, nhưng phải đổi giáo viên.” “Nhưng mà…” Mặc Thiên Trần thấy vẫn cố chấp như vậy. “ nhưng nhị gì hết, đây là giới hạn thấp nhất.” kiên định . Mặc Thiên Trần ảo não thôi, “Nếu Thần Phong hỏi, em phải thế nào?” “Em cứ cho!” Cúc Như Khanh trầm giọng. “Trực tiếp vậy à?” Ánh mắt càng trừng càng tròn. “Cứ trực tiếp!” cho phản bác nữa, “ là như thế, muốn bất kì người đàn ông nào đến gần em, cũng muốn bất kì người nào đến gần mình.” Mặc Thiên Trần trong lòng nửa vui nửa buồn, Cúc Như Khanh sâu đậm cũng rất độc chiếm, lúc tình cảm ngập tràn, nhưng khi hận cũng là hủy trời diệt đất, ai chống đỡ được, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy như có được tất cả thế giới. “Vậy và Nghiêm tiểu thư sao?” bĩu môi. “Nếu em cảm thấy và ấy thích hợp làm việc với nhau, ngày mai sa thải ấy.” nghiêm túc . “Ý em phải thế!” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, Cúc Như Khanh kiên định như thế, khiến ứng phó kịp, cũng hiểu chính là như vậy, “Như Khanh, em tin mà, chỉ cần , em tin…” nguyện ý tin tưởng , thể tùy hứng bản thân mà khiến mất trợ thủ đắc lực như vậy, huống gì còn liên lụy đến trưởng xưởng công ty Nghiêm Tu. Nghiêm gia đối với mà , là trợ thủ rất tốt, nếu chỉ vì suy đoán vớ vẩn mà sa thải Nghiêm Tiểu Huệ, khiến quan hệ giữa hai nhà Nghiêm – Cúc xấu đim huống chi Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Như Phong còn liên thủ để đối phó mình , làm sao có thể ích kỷ như vậy được, chỉ biết nhìn mình đấu tranh? “Như Khanh, em tin trong lòng chỉ có em…” vươn tay, in bàn tay bé lên ngực , “Nhưng phải hứa với em, nhất định được để bị thương nữa, được ?” Cúc Như Khanh nhìn , “ hứa, Trần, hứa…” “Ha ha…” Mặc Thiên Trần thấy khí nặng nề, thu bàn tay về vui vẻ cười, “Dù có nghĩ rằng em và Thần Phong còn tình cảm nữa, nhìn xem em hào phóng hơn nhiều, em tin tưởng nhiều như vậy, em được tiếng đại nhân đại lượng, là tể tướng trong bụng có thể chống thuyền…” *Tể tướng trong bụng có thể chống thuyền: ý là người làm tể tướng phải có lòng dạ rộng lượng, vị tha, có thể tha thứ cho những việc và những người khó tha thứ. Thấy đắc ý như vậy, nhưng : “Vừa nhìn em là biết lập trường kiên định, nếu nắm thế cục trong tay, em sớm làm phản rồi.” “Được! dám em buôn người bán nước à?” Mặc Thiên Trần chống nạnh, “ thế, sao xử lý cho xong kẻ buôn người bán nước này ?” “Xử lý quá đáng tiếc, có cách khác tốt hơn trừng phạt em.” chỉ híp híp mắt, ngắm vóc người có lồi có lõm của . Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , hừ tiếng. “Tới đây!” ngoắc ngoắc ngón tay. “!” phải chó. “Ngoan, lại đây thương em!” Khóe môi nở nụ cười tận tình. Phải rồi! qua, là muốn thương, tính toán hay . Nhưng mà, Mặc Thiên Trần cũng học gian, “Sao tới đây thương em?”
Chương 247: Ngược : Chân tướng đau lòng (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P “Vậy để đến!” lập tức đả xà tùy côn xông lên, chưa kịp lấy lại tinh thần nhào lên người . *Đả xà tùy côn: ý người tùy thời mà xem xét, thuận theo tình hình mà hành động, để đạt được lợi ích lớn nhất. Mặc Thiên Trần nhìn người đàn ông đè người mình, đúng là đối với chuyện làm sao cũng có được nửa phần tốt nha! Đêm, vào giờ khắc này khiến con người ta mê say. Người, vào giờ khắc này, say đến biết phương hướng. Ánh đèn, vào giờ khắc này, cũng chợt sáng lên hòa tan vào cảnh tượng đó. Hai người hòa hảo sau cơn tức, triền miên đến cực hạn, khiến bầu trời đêm cũng dường như nhuộm đẫm màu sắc hạnh phúc. Tối thứ hai, Cúc Như Khanh và Trần Ích, Khang Hạo, Nghiêm Tiểu Huệ họp ở công ty, thư ký gọi vào, “Phu nhân đến ạ!” “Vào !” Cúc Như Khanh thẳng. Hội nghị tạm dừng, Mặc Thiên Trần xách canh tay vào, “Như Khanh, mọi người còn họp đến khi nào? Em có nấu canh, có thể bớt chút thời gian uống lúc còn nóng ?” “Canh của thiếu phu nhân là cực phẩm nha!” Khang Hạo lập tức vươn dài cổ. Cúc Như Khanh hừ tiếng, “ có phần của cậu!” “Có, có…” Mặc Thiên Trần cười : “Ai cũng có…” đổ canh ra chén, rồi đưa cho mỗi người chén, Trần Ích bĩnh tính : “Cảm ơn thiếu phu nhân.” xong bắt đầu ăn canh. “Vừa nhìn là biết cậu có nổi người phụ nữ nấu canh cho mình, xem cậu gấp kìa.” Khang Hạo cười . “Cảm ơn phu nhân, canh rất thơm.” Nghiêm Tiểu Huệ lễ phép gật đầu, “Tổng tài rất có phúc nha!” Mặc Thiên Trần cười : “Nhân lúc còn nóng mau uống ! Mọi người theo Như Khanh tăng ca, cũng rất cực mà.” đến đây, nhìn Khang Hạo, “Có điều, Khang Hạo, có thể uống…” Trần Ích lập tức đoạt lấy chén của Khang Hạo uống hơi hết sạch, Khang Hạo giương mắt nhìn, “Sao cậu uống canh của tôi?” “Chẳng phải cậu có người nấu canh cho rồi sau, tôi có, nên hai chén này đều là của tôi.” Trần Ích nhàn nhạt đáp. “Cậu…” Khang Hạo nhìn lại nồi canh hết, “Thiếu phu nhân, sao mang nhiều chút chứ?” “Nếu nấu nhiều nước, canh đủ nồng, canh đủ nồng, mùi vị kém , vậy phải là nấu canh, mà chỉ nước có mùi canh rồi.” Mặc Thiên Trần xong nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh để mặc mọi người nghỉ ngơi, chỉ lẳng lặng uống canh, lúc Mặc Thiên Trần nhìn , chỉ khẽ cười. Khang Hạo bưng đầu, “Đạo lý quá thâm ảo, vậy là tên khốn Trần Ích này nợ tôi chén canh, tôi nhất định phải tìm người phụ nữ của cậu đòi lại, phải đòi chén, tôi nhất định đòi rất nhiều chén.” Trần Ích ném lại cái nhìn rất tự nhiên, được uống hai chén canh, sướng điên lên được. Mặc Thiên Trần dĩ nhiên biết người phụ nữ kia là ai, “Phụ nữ biết nấu canh tôi cũng biết nhiều người, hai người có hứng thú ?” Khang Hạo lập tức cười ha ha, “Chúng tôi đều có hứng thú.” “Được rồi, hôm khác giới thiệu cho hai người gặp mặt.” Mặc Thiên Trần bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Khang Hạo vui vẻ dứt, “Thiếu phu nhân, để tôi dọn cho, tôi trước, tôi thích người dịu dàng, chăm chỉ, hiền từ, còn Trần Ích ấy là người nhanh mồm nhanh miệng tính tình có ân trả ân có báo trả báo, thể giới thiệu sai người đâu đấy.” Cúc Như Khanh kéo tay Mặc Thiên Trần, “Em ngồi , để cậu ấy thu dọn.” Mặc Thiên Trần ngồi xuống bên cạnh , “Được, tôi hiểu rồi, tôi về trước thu xếp.” Khang Hạo bắt đầu dọn chén bát, Nghiêm Tiểu Huệ chỉnh sửa lại biên bản họp iPad, Trần Ích trừ canh ra chẳng có gì để . Cúc Như Khanh nghiêng đầu, “Tối nay học sao?” “Tối nay có lớp, vừa hay về ăn cơm.” Mặc Thiên Trần khom môi cười, “Canh uống xong rồi, em đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục họp .” “ ! Bọn họp xong, đến tìm em.” gật đầu. Cúc Như Khanh họp xong, đến phòng nghỉ, thấy Mặc Thiên Trần co rúc sofa ngủ thiếp , bế lên, ra khỏi công ty. Ban ngày Mặc Thiên Trần làm, tối học, ngày nào lên lớp, lại nấu canh đưa sang cho Cúc Như Khanh tăng ca, Khang Hạo và Trần Ích có khẩu phúc tất nhiên vui vẻ, còn Cúc Như Khanh ngọt trong lòng cần đến, chỉ có Nghiêm Tiểu Huệ, trong dạ vẫn có chút ghen, nhưng cũng biết làm sao. tối nọ, Mặc Thiên Trần hết giờ học, chuẩn bị về nhìn thấy Chu Tiểu Kiều và Nhâm Thần Phong đứng dưới cây đại thụ bàn chuyện gì đó, nhàng thở dài, Chu Tiểu Kiều quả nhiên khéo léo gì làm được mà. Rất nhanh, Nhâm Thần Phong câu nào bỏ , để lại Chu Tiểu Kiều đứng mình, cũng nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng cách đó xa. Chu Tiểu Kiều tới, “Hóa ra cũng chỉ là loại phụ nữ ăn trong bát còn xem trong nồi tham lam mà thôi!” Ý ta là Mặc Thiên Trần có Cúc Như Khanh, mà vẫn còn ở đây với Nhâm Thần Phong, Mặc Thiên Trần là người hiểu chuyện, dĩ nhiên biết ý ta là gì. Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, vì kiêng dè, trở lại lớp của Nhâm Thần Phong, mà đổi người dạy khác. Nhâm Thần Phong cũng hỏi tại sao, luôn như thế, thích thế nào cứ như vậy, có ý kiến bao giờ. Mặc Thiên Trần lạnh nhạt, khiến Chu Tiểu Kiều càng thêm căm tức, ta hừ tiếng, “Nghe có người vì muốn bảo vệ hôn nhân, nấu canh đưa tới công ty cho Khanh uống, cũng độ lượng, còn nấu canh cho cả tình địch uống!” Mặc Thiên Trần vẫn chỉ cười lơ đễnh, vốn dĩ là nấu cho Cúc Như Khanh uống, ai họp với , cũng đều được uống chung, chỉ trùng hợp là có Nghiêm Tiểu Huệ ở đó thôi. Chu Tiểu Kiều càng thêm dầu vào lửa, “Mặc Thiên Trần, tôi cho biết, muốn lấy trái tim người đàn ông phải qua được dạ dày của , trò này hết thời rồi, đừng vọng tưởng dùng hết thủ đoạn là có thể giữ được Khanh bên mình, cứ cho là tôi thích Khanh, cũng có Nghiêm Tiểu Huệ giành với ! thích làm phu nhân chủ tịch, thích hợp ra ngoài làm việc với Khanh, chỉ thích hợp với vai nội trợ cả ngày cắm đầu vào bếp nấu canh thôi!” Mặc Thiên Trần vẫn nhúc nhích. Chu Tiểu Kiều giẫm chân, “Lười phải chuyện kiểu này với lắm rồi đấy!” “Ừ…” ta tức giận xoay người bỏ , Mặc Thiên Trần mới kêu lên, “Cho dù tôi là người phụ nữ thế nào, chỉ cần Như Khanh thấy tôi tốt, là tôi tốt.” Chu Tiểu Kiều nhiều như vậy, cũng bì được mấy câu này của Mặc Thiên Trần, cho dù quan hệ có nhiều tầng thế nào, quan trọng nhất chính là Cúc Như Khanh chọn ai. “Đó là ấy bị che mắt, thấy được mặt xấu của !” Chu Tiểu Kiều giọng căm hận. “Ây da, Tiểu Kiều…” Mặc Thiên Trần chợt giọng nở nụ cười, cố ý gọi tên Chu Tiểu Kiều như thân thiết, Chu Tiểu Kiều càng giận đến khó nuốt nổi, càng gió nước trôi, “Tôi quên cho biết, càng tôi xấu xa bao nhiêu, Như Khanh lại càng cảm thấy tôi mỹ lệ bấy nhiêu!”
Chương 248: Ngược : Chân tướng đau lòng (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Chu Tiểu Kiều tức đến tái mặt, vạn phần ngờ bây giờ Mặc Thiên Trần thay đổi nhiều như vậy, lúc trước đều là ta ức hiếp Mặc Thiên Trần, ta muốn Mặc Thiên Trần khóc Mặc Thiên Trần phải khóc, muốn Mặc Thiên Trần cười Mặc Thiên Trần phải cười, vậy mà bây giờ, Mặc Thiên Trần giống trước đây nữa, khiến ta á khẩu được gì. phải lại, Mặc Thiên Trần nhắc nhở như vậy, Chu Tiểu Kiều cũng hiểu được, cho dù ta xấu chuyện trước kia của Mặc Thiên Trần với Cúc Như Khanh thế nào nữa, Cúc Như Khanh vẫn quyết tâm, Mặc Thiên Trần chính là đóa hoa xinh đẹp nhất trong tim . Nhưng mà, ta phục! Chu Tiểu Kiều phục! “Cho tôi lý do làm tôi phục !” Chu Tiểu Kiều từ bỏ. Mặc Thiên Trần sao phải cho Chu Tiểu Kiều lý do gì để phục? Nhưng mà nghĩ lại, liền muốn : “Lý do để tin phục à? Obama làm tổng thống cần lý do sao? Hillary làm ngoại trưởng cần lý do ? – Pháp cho hạm đội vào vịnh Persique cần lý do à? Pháp từ chối tham dự Euro trước trận mở màn cũng cần lý do sao? Tối nay mặt trời tròn cũng cần lý do à?” *Barrack Obama: tổng thống đương thời của Hoa Kỳ; Hillary Clinton: Bộ trưởng Bộ ngoại giao đương nhiệm của Hoa Kỳ; Vịnh Persique: còn gọi là vịnh Ba Tư; Pháp từ chối tham dự Euro: là mình dịch sai, hai là tác giả viết sai ( tìm được bất kỳ thông tin nào liên quan đến cái này). Buổi tối có mặt trời à? Chu Tiểu Kiều bị Mặc Thiên Trần hỏi đến tận cùng, vốn cực kỳ tức giận, lúc này lại càng biết phải giải thích thế nào. “Vì thế, cứ theo kiểu đó, tôi mà muốn biên tập cuốn sạch, lấy tên là ‘Mười vạn lý do bạn phải tin phục’, có thể bán rất chạy đó.” Mặc Thiên Trần bồi thêm. “ căn bản biết phân biệt phải trái mà!” Chu Tiểu Kiều xoay người bỏ , “ cứ chờ đó, tôi nhất định làm cho thấy!” Chiến thư lại được gửi đến, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ nhún vai, con người này dây dưa dứt mà! Nhưng dường như tự mình đối đầu càng lúc càng hăng! Càng đấu càng ăn khéo léo! nghĩ lại, đó cũng vì đạo lý thuộc về mình thôi. Mặc Thiên Trần dĩ nhiên vì Chu Tiểu Kiều này nọ với và Cúc Như Khanh, mà nấu canh nữa, vẫn đều đều vào các buổi tối lên lớp nấu canh cho Cúc Như Khanh, mang đến chia cho mấy người bọn họ uống chung. Hôm đó tan việc sớm, Khang Hạo nhịn được hỏi: “Thiếu phu nhân, khi nào giới thiệu bạn vậy?” Mặc Thiên Trần nhìn ra bên ngoài, “Mười giờ rồi, ráng chờ thêm chút nữa, ấy sắp tới rồi.” Năm người cùng xuống lầu, Nghiêm Tiểu Huệ về trước, rất nhanh, nữ sinh đáng xuống taxi, Mặc Thiên Trần kéo cánh tay Cúc Như Khanh, Khang Hạo nhìn nhìn, còn Trần Ích khoanh tay ôm ngực xem kịch vui. “Chị, em đến rồi đây!” Thanh vô cùng ngọt ngào, vừa xuống liền trực tiếp chạy đến bên người Mặc Thiên Trần, hai mắt vụt sáng nhìn ba người đàn ông, rồi rúc chặt sau lưng Mặc Thiên Trần. Mặc Thiên Trần kéo tay , “Đây là em họ tôi, Lộ Tuyết Hội. Tuyết Hội, đây là rể.” “Chào rể!” Lộ Tuyết Hội liếc mắt nhìn , Cúc Như Khanh nhàn nhạt gật đầu, lập tức dựa vào người Mặc Thiên Trần, giọng : “Chị, rể nhìn rất uy nghiêm, chị sợ ấy sao?” “Suỵt!” Mặc Thiên Trần cười khẽ, sau đó chuyển hướng sang Trần Ích, “Vị này là trợ thủ của rể, Trần Ích.” “Chào …!” Lộ Tuyết Hội thanh có chút run. Trần Ích mặt lộ tâm tình, cứng ngắt gật đầu. “Chị, em sợ lắm…” Lộ Tuyết Hội nắm chặt tay , lời còn chưa dứt, Khang Hạo lên tiếng trước, “Tuyết Hội, chào em! Tôi là Khang Hạo.” Khang Hạo lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhìn nữ sinh này da thịt nõn nà đáng , Lộ Tuyết Hội nghe được tiếng cười, ngẩng đầu chào , “Chào … Răng trắng đó…” “Cảm ơi lời khen, Tuyết Hội đáng !” Khang Hạo tạo ấn tượng thành công, nên đặc biệt có cảm giác thành tựu. Nhưng chưa hưởng thụ được cảm giác thành công bao lâu, Lộ Tuyết Hội đế thêm câu, “Nhưng mà đó là vì da đen…” “Ha ha ha!” Người đầu tiên cười chính là Trần Ích, vỗ vỗ bả vai ông bạn, đôi này mà thành, sau này tha hồ cười rồi. Mặc Thiên Trần vội vàng hoà giải, “Khang Hạo, Tuyết Hội chuyện thiếu hiểu biết, cậu đừng để bụng…” Lộ Tuyết Hội vừa thấy Trần Ích cười to, liền khẩn trương, dám gì nữa, chỉ núp sau lưng Mặc Thiên Trần, nhưng bên cạnh Mặc Thiên Trần là Cúc Như Khanh, vừa đụng đến thân thể lại vội vàng chuyển sang hướng khác. Khang Hạo luôn tự xưng mình là đẹp trai như Cổ Thiên Lạc, lại bị Lộ Tuyết Hội lần đầu gặp mặt phang cho câu như vậy, nhưng mà, trời sinh là luôn lạc quan, “Tuyết Hội, da tôi có thể biến thành trắng được…” “Giống Michael Jackson ấy à?” Lộ Tuyết Hội thấy vẫn tươi cười chào đón, mới từ bả vai Mặc Thiên Trần lộ đầu ra. Lần này, chỉ Trần Ích cười đến nhịn nổi, Mặc Thiên Trần cũng phải che miệng cười trộm, Khang Hạo lại : “Sao thế được, tôi nửa là giống Michael, nửa giống O’Neill.” *Shaquille Rashaun O’Neill: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của NBA (National Basketball Association: giải bóng rổ quốc gia Hoa Kỳ). “ à?” Lộ Tuyết Hội lộ ra nửa người dò xét. Lần này, Khang Hạo lộ vẻ hiếu thắng, “Dĩ nhiên.” “Hôm nay biến được sao?” Lộ Tuyết Hội bước ra. “À…” Khang Hạo , “Vốn là có thể, nhưng bây giờ khuya rồi, phải về. Tôi đưa về, được ?” “Được, cảm ơn .” Lộ Tuyết Hội nhìn cười ngọt ngào. “Tuyết Hội…” Mặc Thiên Trần kêu tiếng, Cúc Như Khanh nắm hông , “Đừng lo, Khang Hạo làm việc rất có chừng mực.” “Chị, rể, hẹn gặp lại!” Lộ Tuyết Hội lên xe Khang Hạo, ngoắc tay với bọn họ. “Về nhà gọi cho chị.” Mặc Thiên Trần gật đầu. Trần Ích cũng xoay người lấy xe, Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần ra về, đường về nhà, Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần hỏi: “Như Khanh, thấy hai người họ có thành được ?” “Chuyện đó à? cũng nhìn được.” Cúc Như Khanh giương môi cười, “Em chuẩn bị giới thiệu ai cho Trần Ích?” “Thanh Thanh, được ?” Mặc Thiên Trần tay nâng má, “Em thấy Thanh Thanh thích Trần Ích.” “Trợ thủ của , đều thuộc về chị em của em rồi hả?” nhịn được nhạo báng. “Dĩ nhiên! thể để người ngoài độc chiếm được.” Mặc Thiên Trần cười . Tuy vậy, nhưng Mặc Thiên Trần chỉ thuận tay đẩy thuyền giới thiệu, cuối cùng có thành vợ thành chồng hay , vẫn còn rất nhiều yếu tố khác quyết định. Công ty Phí thị mở tiệc. Phí Cường Liệt mời tiệc, mời giới doanh nhân tham gia, Cúc Như Khanh cũng đưa Mặc Thiên Trần theo, Chu Tiểu Kiều nhìn hai người, giương cao cằm ý vị sâu xa, Mặc Thiên Trần tới đây với Cúc Như Khanh, nhưng bên cạnh Cúc Như Khanh vẫn còn có Nghiêm Tiểu Huệ. Loại tiệc như thế này, làm ăn là chính, ngoài ra còn là nơi để liên hệ tin tức, Phí Cường Liệt vui vẻ vì tòa nhà ở thành Tây của mình. Cúc Như Khanh đối với chuyện này chữ cũng . Đúng lúc đó, có ít phụ nữ bàn tán: “Nghe trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh từng đẻ thuê…”
Chương 249: Ngược : Chân tướng đau lòng (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P “Nghe trước khi Cúc phu nhân gả cho Cúc tiên sinh từng đẻ thuê…” “ phải chứ? Mặc gia cũng là thương gia mà, sao có thể…” “Sao là sao chứ? Các người quên mất bảy năm trước Mặc gia từng xảy ra biến cố à…” “Trời ơi! Là à? Tôi dám tin đấy…” “Thế chẳng phải là Cúc tiên sinh cưới phụ nữ của người khác à…” Miệng phụ nữ như đường truyền, mà với kiểu tin đồn này, đương nhiên là càng truyền càng nhanh, càng truyền càng xa. Phí Cường Liệt và Cúc Như Khanh cũng nghe được tin đồn đó, Mặc Thiên Trần trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt, khi thấy Chu Tiểu Kiều biểu tình như xem kịch vui, mới biết đây là do Chu Tiểu Kiều làm. Phí Cường Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, kéo Chu Tiểu Kiều vào góc khuất, “Bây giờ Như Khanh hợp tác với chúng ta rất tốt, sao cháu phải làm vậy?” Chu Tiểu Kiều hừ lạnh, “Hợp tác cái gì chứ? Bây giờ chúng ta là cổ đông lớn của công ty, hơn nữa, đất thành Tây sắp được xây dựng, tiền đồ cực kỳ lạc quan, sao cháu phải sợ ta? Còn ta vốn dĩ là có làm ra chuyện đó, lại dám cho người ta sao?” “Đây mới là bước đầu hợp tác giữa hai nhà Phí – Cúc, bây giờ cháu ép Cúc Như Khanh, chẳng phải là đẩy Phí thị lên đoạn đầu đài rồi sao, cháu thể gạt ân oán cá nhân sang bên à? Sao nhất định phải tranh đấu hơn thua với Mặc Thiên Trần chứ?” Phí Cường Liệt hung ác . “Trong lòng cháu muốn, còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì chứ, Cúc Như Phong bên bọn họ toàn tâm toàn ý giúp chúng ta, chú còn lo gì chứ?” Chu Tiểu Kiều lòng tràn đầy tự tin, “Chẳng lẽ chú muốn cả đời núp dưới bóng của Cúc Như Khanh sao? Cứ cho là chú muốn thế, còn cháu muốn!” Hai người tranh luận qua lại rất gay gắt, vấn đề xảy ra gây ra nhiều cuộc tranh luận cùng lúc, Nghiêm Tiểu Huệ cũng rất ngạc nhiên, ngờ Chu Tiểu Kiều chẳng biết lôi đâu ra cái tin này, có thể chèn ép Mặc Thiên Trần, tiếp xúc với Mặc Thiên Trần thời gian, cảm thấy Mặc Thiên Trần là người có trí tuệ, Cúc Như Khanh chịu lấy ấy, đối tốt với ấy, nhất định ấy phải có chỗ hơn người. Lúc này, Mặc Thiên Trần lặng lẽ rơi nước mắt, mặc dù sớm biết có ngày hôm nay, nhưng khi đối diện, vẫn có cảm giác ứng phó kịp. vẫn rất sợ Cúc Như Khanh phải mang tiếng xấu, bây giờ nhìn mà trong người có chút dũng khí nào, hại , mang đến cho nhiều phiền phức như vậy, sao làm sao cũng thể mang đến cho hạnh phúc vậy chứ? Khi bị mọi người chỉ trích có bàn tay ấm áp duỗi tới, nhiệt độ cơ thể truyền qua đầu ngón tay, kiên định truyền tới bàn tay , theo mạch máu chảy vào người , khổ sở ngẩng đầu nhìn , dùng đôi mắt to lẳng lặng : “ xin lỗi! Như Khanh…” Cúc Như Khanh lại trấn định dị thường, sớm đoán được Chu Tiểu Kiều gây ra chuyện này, chân tướng chỉ có biết, thành ra mới để Mặc Thiên Trần phải chịu uất ức, nắm bàn tay bé của , bàn tay lạnh như băng, như đứa trẻ bất lực trước mắt mọi người, chung quanh đều là ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ, chỉ có , là vẫn ở bên cạnh . “Đừng sợ, có đây…” đưa tay khác ra, vuốt nước mắt gò má . “ xin lỗi… Xin lỗi…” nghẹn ngào sao thành lời. Mặc Thiên Trần vừa chuyện, vừa muốn giằng ra khỏi lòng bàn tay , chịu được chuyện thế này, thấy khuôn mặt xuất vẻ mệt mỏi, gây ra chuyện cười cho đông đảo khách mời như vậy, làm sao đứng dậy được, lại còn gây phiền phức cho . Cúc Như Khanh tay ôm vào lòng, bao bọc thân thể mảnh khảnh của , ngừng lay động trong ngực , hít thở sâu lần, sau đó nhìn thấy Chu Tiểu Kiều điệu bộ như xem kịch, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, Chu Tiểu Kiều cả kinh trong lòng, nhưng vẫn hất cằm, tỏ rỏ ngạo ý: Mặc Thiên Trần làm ra những chuyện đó, tổng tìa nên chấp nhận ! Cứ cho là tin rồi sao? Cúc Như Khanh híp híp mắt, mà vì sao Chu Tiểu Kiều lại biết như vậy chứ, bảy năm trước ta và Nhâm Thần Phong cùng ra nước ngoài, ta muốn làm gì đây? Tại sao cứ phải bám víu Mặc Thiên Trần buông? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài Cúc Như Khanh vẫn biểu lộ, bây giờ thể nào để Mặc Thiên Trần khó chịu thêm nữa, phải làm gì đó để Mặc Thiên Trần ngừng rơi nước mắt, muốn giải thoát khỏi khốn cảnh này. Cúc Như Khanh nghĩ nữa, chỉ lớn tiếng : “Về đề tài mà mọi người bàn luận, bây giờ tôi giải thích ràng cho mọi người biết: Mặc Thiên Trần đúng là từng đẻ thuê cho người đàn ông khác!” Lời vừa ra, mọi người đều kinh ngạc, vì Cúc Như Khanh chính miệng thừa nhận, chuyện này thể là bịa đặt rồi, mặc dù ai cũng tin như vậy, nhưng ngại Cúc Như Khanh, nên ai dám hó hé điều gì. Mặc Thiên Trần cũng ngờ Cúc Như Khanh lại hào phóng đứng ra thừa nhận, đầu còn chôn trong lồng ngực , hiểu, bây giờ thừa nhận chuyện này có ý nghĩa gì chứ? phải càng tự khiến mình khó chịu hơn sao? Nhưng, lời kế tiếp của , lại khiến trợn mắt há mồm. Bởi vì, Cúc Như Khanh nhân lúc mọi người chấp nhận câu vừa rồi, tiếp tục : “Người đàn ông đó chính là tôi!” Mặc Thiên Trần đầu óc nhất thời trống rỗng, giống như người bị tẩy não, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Những người khác, vừa nghe xong càng thêm kinh ngạc, sau đó nổi lên làn sóng nghị luận. “Đây là chuyện gì vậy chứ? Làm sao có thể…” “Tôi cũng vậy, hiểu đây là chuyện gì nữa? Mọi chuyện phải rất kỳ quặc sao…” “Cúc tiên sinh có con, nhưng chưa ai thấy mẹ của tụi nó…” “Cho nên, chuyện này có thể là đấy…” “Vẫn có thể lấy nhau sao…” “Kiểu gì tôi cũng cảm thấy cứ như là phim tình cảm Hàn Quốc vậy…” Chu Tiểu Kiều dĩ nhiên cũng nghe được, ta vạn vạn ngờ chuyện có bước ngoặt lớn như vậy, cần biết lời Cúc Như Khanh là hay giả, nhưng chuyện xấu của Mặc Thiên Trần, bây giờ lại trở thành Mặc Thiên Trần càng được che chở, đúng như lời Mặc Thiên Trần , Chu Tiểu Kiều càng xấu Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh càng cảm thấy Mặc Thiên Trần tốt đẹp. Tại sao lại như vậy? Chu Tiểu Kiều thể tìm được lý do khiến người ta tin phục! Bây giờ, còn có thể thế nào đây? Chuyện xấu bị lật ngược thành chuyện tốt, dù sao Cúc Như Khanh là người có ảnh hưởng to lớn, chuyện xấu nhà bị lộ ra, những người ở đây cũng đều là người có tiếng tăm, dĩ nhiên nếu có thể thành chuyện tốt tận lực thành chuyện tốt, chứ ai lại tình nguyện đắc tội với Cúc thị? khéo có ngày có người phá sản mà hiểu tại sao mình sụp đổ, hoặc là mấy người thương gia cạnh tranh đột nhiên trong đêm biến thành những kẻ nghèo rớt mồng tơi, những quy tắc ngầm này, ai ai cũng hiểu.
Chương 250: Ngược : Chân tướng đau lòng (4) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Dù cho xung quanh ai cũng cất giấu tâm tư riêng của mình, Mặc Thiên Trần lại phơi bày tâm tư bản thân, vô cùng khiếp sợ, nhưng lời xác nhận của Cúc Như Khanh, ai cũng tin tưởng, nhưng lại muốn tin. quan tâm rất nhiều, làm sao có thể là người đàn ông đó, làm sao có thể là người đàn lãnh khốc đêm đó chứ? ! !! !!! muốn chấp nhận đó, phải , tuyệt đối phải ! làm sao lại đối với như vậy được? Mặc Thiên Trần ngẩng đầu, nhìn Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh ánh mắt sắc như chim ưng cũng trầm mặc nhìn Chu Tiểu Kiều. Nước mắt rơi đến mịt mờ, càng lúc càng thấy gương mặt của nữa, tất cả thanh chung quanh đều dần dần biến mất, trong đầu chỉ quanh quẩn câu kia: “Người đàn ông đó chính là tôi…” “Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi…” “Người đàn ông đó chính là tôi… Chính là tôi… Chính là tôi…” Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần , lúc đến phòng nghỉ, Mặc Thiên Trần nhìn , “Tại sao lại là ?” “Chẳng lẽ em hy vọng là ?” Cúc Như Khanh cười khổ, lúc nãy chỉ muốn bị người khác chỉ chõ, muốn bị mấy lời đó quấy nhiễu nữa, căn bản cũng kịp nghĩ, ra , vậy mà, bây giờ, mới biết, người khó chấp nhận nhất vẫn là Mặc Thiên Trần. Mặc Thiên Trần nhìn nước mắt rơi như mưa, “Dĩ nhiên rồi, cho tới bây giờ em cũng chưa từng hy vọng đó là , biết , ở trong lòng em tốt đẹp đến mức nào, em từng nghĩ chính là người đàn ông khiến em cảm động nhất trong cuộc đời này, em từng cho rằng là người đàn ông tốt nhất, sao có thể là người đàn ông lãnh khốc vô tình đêm đó? Sao lại có thể như thế được… Như Khanh, Như Khanh, sao có thể đối với em như vậy?” Cúc Như Khanh trầm mặc gì, đánh giá thấp cái đêm tổn thương Mặc Thiên Trần, đứng tại chỗ, nhìn khóc đến thương tâm. “Như Khanh, Như Khanh, em biết , có phải là ?” Mặc Thiên Trần bắt lấy hai tay , nhìn chờ đợi. Hồi lâu, Cúc Như Khanh gian nan gật đầu. “! Em tin!” Mặc Thiên Trần đánh vào ngực , “Như Khanh của em phải người như vậy, phải…” Cúc Như Khanh để đánh đến mệt, mới chua sót : “Trần, cho đến bây giờ cũng chưa từng là người tốt…” “Nhưng đối tốt với em, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy… Trong lòng em chính là người tốt…” Mặc Thiên Trần nghe , nằm trong ngực ngừng khóc. Cúc Như Khanh nhắm hai mắt lại, cũng biết nên gì nữa, chỉ mong đợt phong ba này có thể qua nhanh chút. Mặc Thiên Trần biết khóc bao lâu, nhảy ra khỏi ngực , mở cửa chạy ra ngoài. “Trần…” Cúc Như Khanh vội vàng đuổi theo. Mặc Thiên Trần chạy vào toilet nữ, Cúc Như Khanh nắm chặt quả đấm, muốn chạy vào Nghiêm Tiểu Huệ từ phòng rửa tay bước ra, vội vã ngăn Cúc Như Khanh, “Tổng tài, để tôi vào! Lát nữa tôi nhất định mang phu nhân ra cho ngài.” Cúc Như Khanh nặng nề gật đầu, ra khỏi phòng rửa tay, đứng bên ngoài, đốt điếu thuốc. Mặc Thiên Trần chạy vào toilet, ngồi bồn cầu khóc lớn, sao chuyện lại thành ra thế này? Mọi thứ cứ như là sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào người . Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài, nhưng lên tiếng gọi Mặc Thiên Trần, là người thông minh, tự nhiên hiểu thấu chuyện của hai người họ. Lúc này, trong phòng rửa tay còn có người phụ nữ khác, ta sửa sang lại dung nhan, nhưng cũng quên chuyện vừa rồi, “Mặc Thiên Trần thảm rồi, chuyện như vậy mà lại bị đưa ra ánh sáng, biết là đắc tội với ai nữa!” “ người có miệng, đúng là muốn gì .” Nghiêm Tiểu Huệ nhịn được . Người phụ nữ kia trả lời, “Đó cũng là do ta tự gây ra chuyện đó, giống như trong Tây Du Ký, cho dù công lực cao siêu bao nhiêu, cuối cùng vẫn qua mặt được Tôn Ngộ .” Nghiêm Tiểu Huệ đáp: “ ra ấy xem ra vẫn có phúc phần, ấy vẫn có người đàn ông mình sâu đậm, phải là phúc khí tu mấy đời mới có chứ! Nhưng mà lại gặp phải chuyện này.” Người phụ nữ kia lại nói: “Đây cũng coi là phúc khí sao? phải châm chọc đấy chứ!” Nghiêm Tiểu Huệ lời tự đáy lòng, “Tôi là tâm cảm động vì ấy. Cúc tiên sinh chẳng qua chỉ là gánh chịu thay mà thôi, ấy bị người ta chỉ trích nhiều như vậy, phải là người đàn ông người phụ nữ tới mức nào, mới có thể hy sinh đến thế được chứ?” Người phụ nữ kia tỉnh ngộ, “Là hả?” Nghiêm Tiểu Huệ lắc đầu, “Sao có thể là được? Nếu là , sao Cúc tiên sinh lại sớm cho ấy biết? Mà phải chờ đến tiệc tùng bị người ta phơi bày? Cúc tiên sinh làm việc mưu tính sâu xa, sao có thể làm chuyện nước đến chân mới nhảy chứ?” Người phụ nữ kia nhảy lên, “Đúng thế! Vậy chứng tỏ, Cúc tiên sinh đối với ta rất tốt, tốt đến mức chấp nhận gánh hết trách nhiệm… Sao tôi lại nhìn ra nhỉ… Sao vậy chứ?” Nghiêm Tiểu Huệ thấy tiếng khóc của Mặc Thiên Trần trong toilet ngừng, bất đắc dĩ lắc đầu, “ chỉ nhìn ra, cả tôi cũng vậy, trong chúng ta có rất nhiều người nhìn ra, đây phải phúc khí là gì?” “Ai… Ai…” Người phụ kia bận bịu trang điểm, “Vậy ra ấy là trong họa được phúc, được trời ban cho hùng, tôi muốn tìm kỵ sĩ cho mình quá .” “ !” Nghiêm Tiểu Huệ gật đầu tạm biệt, nhìn cửa phòng toilet của Mặc Thiên Trần lát, rồi xoay người ra ngoài. nghĩ, sau khi nghe được những lời này, Mặc Thiên Trần tự biết phải làm thế nào! Nghiêm Tiểu Huệ cũng biết, Mặc Thiên Trần bề ngoài dịu dàng thiện lương, nhưng bên trong cũng có mấy phần cương nghị, người như thế, hầy… Mặc Thiên Trần trong toilet tự lau khô nước mắt, cũng nghe được cuộc chuyện giữa Nghiêm Tiểu Huệ và người nọ, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy Nghiêm Tiểu Huệ rất hợp đạo lý, nếu Cúc Như Khanh sớm biết, dựa theo tính cách của , tất nhiên để người khác có dịp xấu . Như vậy, là vì muốn chặn mồm mấy người đó, mới tự thừa nhận chuyện là do mình làm sao? nhận trách nhiệm về mình, mọi người tự động kín đáo phê bình, danh dự của bị ảnh hưởng nhiều lắm, trong mắt người khác, dù thế nào nữa, bọn họ cũng là vợ chồng, quanh quẩn lại cũng về điểm. Chẳng lẽ lại vậy? , cưng chiều đến vậy sao? Cho nên mới tình nguyện gánh hết trách nhiệm, chỉ vì muốn bị người khác chỉ trích! Như Khanh, Như Khanh, trong lòng , rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Trong lòng , nghĩ như vậy sao? Tại sao lại nghĩ ra là như thế!