Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 251: Ngược : Chân tướng đau lòng (5)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Nếu đây là nguyên nhân gây ra đau khổ, vậy phải làm thế nào mới có thể giải trừ tận gốc?



      Mặc Thiên Trần biết qua bao lâu mới bước ra khỏi toilet, nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của mình, đánh phấn lót rất mỏng, bị nước mắt làm trôi hết, mặt cũng có dấu vết gì, rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân mình tỉnh táo trở lại.



      nghĩ, cần biết kết cục ra sao, đều phải đối mặt, Cúc Như Khanh cũng vậy.



      Vừa ra khỏi phòng rửa tay, Mặc Thiên Trần liền thấy Nghiêm Tiểu Huệ.



      “Phu nhân, vừa rồi tổng tài suýt chút xông vào!” Nghiêm Tiểu Huệ giọng .



      …” Mặc Thiên Trần nhớ lại thèm để ý cái gì chạy mạch vào toilet nữ, ngờ Cúc Như Khanh lại đuổi theo tới đây.



      Nghiêm Tiểu Huệ mỉm cười : “ sao đâu, tổng tài hút thuốc ngoài kia! ra !”



      Mặc Thiên Trần cảm thấy từ lúc chào đời đến nay chưa bao giờ mất mặt như hôm nay, bị Chu Tiểu Kiều giở trò, còn liên lụy đến Cúc Như Khanh, lại thể che giấu được điều gì trước mặt Nghiêm Tiểu Huệ.



      “Nghiêm tiểu thư… Tôi…”



      há miệng, rồi lại ra lời.



      Nghiêm Tiểu Huệ than, “Có người đàn ông như vậy, nên biết quý trọng. Trong lòng ngài ấy bất kỳ ai cũng bằng , càng quan tâm đến ánh mắt người đời như thế nào, còn do dự cái gì nữa? ngài ấy nhiều hay , tôi dám , nhưng tôi dám chắc, ngài ấy đối với thế nào tôi đều thấy . hay giả người ngoài thấy , người trong cuộc lại mơ hồ, cho nên mới thoát khỏi được vòng lẩn quẩn.”



      nhiều ? Bây giờ , muốn tin đêm hôm đó là , đó chưa được gọi là tình sao? Mặc Thiên Trần rũ tròng mắt.



      Nghiêm Tiểu Huệ nắm tay , “Đừng dại như vậy, cần biết người ngoài đánh giá thế nào, chỉ cần bên cạnh có người đàn ông chung thủy , đó mới là quan trọng nhất. Nếu lo tôi xạo, tự xem thử sau này, tổng tài còn thương cưng chiều như trước , là biết ngay.”



      Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “Nghiêm tiểu thư, sao đối với tôi tốt vậy?”



      lầm rồi, phải tôi đối tốt với ! Tôi chỉ nhẫn tâm nhìn tổng tài thương tâm thôi, ấy tình nguyện gánh trách nhiệm như vậy, còn bị chỉ trích, tôi đành lòng. Nguyên nhân vì sao, tôi nghĩ là biết.” Nghiêm Tiểu Huệ nhàn nhạt xong, buông tay ra, “Tôi phải thánh nhân, làm sao đối xử tốt với được, tôi chỉ là người phàm, người bình thường thích ấy thôi.”



      Thấy Nghiêm Tiểu Huệ chính miệng thừa nhận Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần trầm mặc chốc lát, mới : “ như vậy, sao bây giờ đến gần đối xử tốt với ấy? Con người lúc yếu mềm rất dễ chấp nhận chân tình.”



      Nghiêm Tiểu Huệ giương môi cười, “ với ấy bây giờ là vợ chồng, tôi làm chuyện như vậy, nếu ngày nọ chủ động ly hôn, chờ đến lúc tổng tài độc thân, tôi là người đầu tiên đến trước mặt ấy, cho ấy biết, tôi rất ấy.”



      “Tôi…” Mặc Thiên Trần từng muốn tác thành cho bọn họ, ngờ Nghiêm Tiểu Huệ là người quang minh lỗi lạc như vậy, khỏi tự cười khổ.



      có thể buông tay ?” Nghiêm Tiểu Huệ hỏi tiếp.



      Mặc Thiên Trần nhìn về phía Cúc Như Khanh, cũng nhìn sang, tầm mắt hai người tìm thấy nhau, thấy trong mắt đầy nóng nảy chờ đợi, khẽ mỉm cười, sau đó kiên định : “ thể.”



      xong, Mặc Thiên Trần đứng thẳng lưng, sải bước về phía Cúc Như Khanh.



      Nghiêm Tiểu Huệ thấy hai người hòa hợp lại, thở phào nhõm, mệt mỏi bước ra ngoài, gọi cho Trần Ích, “Ra ngoài uống !”



      Trần Ích đến quán bar gặp , “Sao gọi Khang Hạo?”



      “Tôi muốn uống với ta.” Nghiêm Tiểu Huệ cười , “ khác, lúc này mới thấy giống em.”



      Trần Ích bưng ly rượu, “Khang Hạo ngoài miệng vậy thôi, trong lòng cậu ta phải vậy đâu.”



      ta bận theo đuổi bạn mới, có thời gian đâu.” Nghiêm Tiểu Huệ lấy lý do khác, “Chỉ còn lại là tốt, đừng gì nữa hết, uống .”



      “Cạn ly vì điều gì đây?” Trần Ích nhắc đến Khang Hạo nữa.



      Nghiêm Tiểu Huệ nâng chén cười, “ vì gì hết, chỉ đơn giản là cạn ly thôi.”



      Trần Ích gì nữa, hai người cạn ly.



      Mặc Thiên Trần đến bên cạnh Cúc Như Khanh, nhìn , chủ động nắm tay , mỉm cười ra ngoài.



      Nếu như, đời này có người, thà để hiểu lầm , cũng muốn như thế, , là người hạnh phúc nhất thế giới.



      Mặc Thiên Trần vào thời khắc này, cảm thấy là người hạnh phúc nhất.



      Cúc Như Khanh lại vô cùng ngạc nhiên, ngờ vừa rồi còn vừa khóc vừa đánh , rồi chạy vô toilet, sau khi bước ra thay đổi thành người khác.



      Mặc Thiên Trần kéo tay ra về, cũng theo .



      Hai người về nhà, Cúc Như Khanh bây giờ là mịt mờ hiểu , thấy biểu của Mặc Thiên Trần có gì là đau khổ, ngược lại tinh thần còn rất ổn định.



      biết, dựa vào tính tình của , dễ dàng hết giận như thế.



      Nhưng mà…



      “Trần, trong lòng em tức giận, hãy phát tiết với .” Hai tay vuốt hai vai .



      Mặc Thiên Trần ngắm nhìn , vươn tay, vuốt vuốt gương mặt , “ ngốc quá, lo em giận sao?”



      “…” Cúc Như Khanh nhất thời im lặng.



      lát sau, Mặc Thiên Trần kiễng chân, hôn lên môi , nụ hôn của , mang theo hương vị ngọt ngào, sát nhập vào hơi thở của .



      Cúc Như Khanh ngược lại, thích ứng kịp, vừa chạm đến bờ môi mềm mại của , ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ, “Trần, thế này là…”



      “Im miệng! ồn quá đó! thấy em hôn sao?” Mặc Thiên Trần giả vờ giận dữ, trừng mắt.



      …” Cúc Như Khanh bất ngờ chuyển về thế bị động, thích ứng kịp.



      Mặc Thiên Trần hôn sâu lên môi



      Cúc Như Khanh chỉ biết trơ mắt nhìn Mặc Thiên Trần vừa hôn vừa cắn bờ môi , khi nụ hôn này bình thường trở lại, hai người ôm nhau ngủ.



      Mặc Thiên Trần co rúc vào ngực , chóp mũi vẫn hồng hồng, Cúc Như Khanh chút buồn ngủ cũng có, Mặc Thiên Trần bình tĩnh như vậy khiến cảm thấy có chút sợ hãi, vươn tay vuốt mấy lọn tóc trước trán , lắng nghe tiếng thở đều đều của .



      Sau đó, Mặc Thiên Trần xem như chưa có chuyện gì xảy ra, đều đều học, thỉnh thoảng nấu canh mang đến cho , chia sẻ hạnh phúc của mình với mọi người.



      Có điều, chuyện này vẫn bị Lý Tình Y biết, lúc Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh về Mặc gia ăn cơm, Lý Tình Y muốn hỏi Mặc Thiên Trần, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại biết làm sao ra, Mặc Chấn Đông đánh cờ với Cúc Như Khanh vì thất thần mà nhiều lần nhầm.

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 252: Ngược : Em chỉ muốn (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh Lý Tình Y xem TV, Lý Tình Y trong lòng có chuyện nên còn tâm trạng xem TV, chỉ có Mặc Thiên Trần là chuyên tâm xem.



      “Thiên Thiên…”



      Lý Tình Y gọi tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn sang, “Mẹ, đây phải chương trình mẹ thích xem nhất ạ?”



      “Vào phòng, mẹ có chuyện muốn với con.” Lý Tình Y thấy Mặc Chấn Đông cũng tiện mở miệng hỏi Cúc Như Khanh, vì thế bà đành kéo Mặc Thiên Trần vào phòng ngủ.



      Mặc Thiên Trần trong lòng tự hiểu là chuyện gì, quan trọng là bây giờ biết phải thế nào.



      cho mẹ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hai mẹ con ngồi lên sofa.



      “Mẹ, con xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nắm lấy tay bà.



      “Vậy chuyện đó là ?” Lý Tình Y sắc mặt chuyển thành tái nhợt.



      Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu, “Mẹ à, con giải quyết rồi, bây giờ sao nữa, mẹ đừng lo.”



      Lý Tình Y tay chợt lạnh, bà run rẩy nhìn Mặc Thiên Trần, “ , có phải chuyện xảy ra lúc cha con vào tù, mẹ ngã bệnh ?”



      “Mẹ…” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, mắt nhất thời đỏ lên, chuyện này được nhắc tới lần nữa biết, bị tổn thương chỉ có , mà còn có cả cha mẹ mình.



      “Được rồi, được rồi, là cha mẹ chăm sóc tốt cho con, mới khiến con phải làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy…” Lý Tình Y bật khóc.



      “Mẹ, mẹ, chuyện qua rồi, bây giờ chúng ta phải rất tốt sao? Mẹ, mẹ đừng khóc, được ? Chăm sóc gia đình này vốn dĩ là trách nhiệm của con mà.” Mặc Thiên Trần lập tức luống cuống tay chân, “Mẹ, mẹ đừng kích động mà, được ?”



      Lý Tình Y che mặt, “Mẹ sớm đoán được vì sao con biến mất tận năm, dùng cách gì mà kiếm được tới triệu tiền viện phí, là mẹ hại con, Thiên Thiên, là mẹ hại con…”



      “Mẹ, mẹ đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần ôm bà, “Người đàn ông đó đối xử với con rất tốt, ta cũng giao quyền nuôi dưỡng con cho con, là đó, mẹ à, cháu ngoại của mẹ học ở London! Nó có rất nhiều tài, khả năng hội họa cũng rất tốt…”



      à?” Nhắc tới cháu ngoại, Lý Tình Y rốt cuộc cũng giảm được chút đau thương.



      “Đương nhiên là !” Mặc Thiên Trần lấy di động ra, mở tấm hình chụp với Cúc Hoài Cẩn, “Mẹ xem này, Bảo Bảo có giống con ?”



      “Giống… Giống, giống con lúc còn bé như đúc…” Lý Tình Y thấy chuyện được giải quyết, cũng bình tĩnh lại.



      Lý Tình Y lau nước mắt, nhìn ảnh hai mẹ con Mặc Thiên Trần, sau đó, bà ngẩng đầu, “Xin lỗi, Thiên Thiên, khổ cho con quá…”



      “Mẹ, đừng mấy lời đó nữa, được ? Chúng ta là người nhà mà, phải tương thân tương ái chứ.” Mặc Thiên Trần nhìn mẹ mình, “Bây giờ giao Bảo Bảo cho con, Như Khanh cũng đối xử với nó như con ruột, chúng con vẫn là nhà vui vẻ.”



      “Sao lại… Bảo Bảo phải là của Như Khanh sao?” Lý Tình Y sửng sốt hồi, mới hỏi.



      Mặc Thiên Trần vừa tới đây, nhàng đáp, “Mẹ, đó là Như Khanh vì muốn giúp con, nên cố tình như vậy, trong chuyện này, người duy nhất con muốn xin lỗi, chính là ấy…”



      “Cái gì?” Lý Tình Y kinh ngạc, “Như Khanh là người đàn ông tốt vậy sao?”



      “Đúng ạ!” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực Lý Tình Y, “Như Khanh rất tốt với con…”



      “Con bé này…” Lý Tình Y than tiếng, “Về sau phải đối xử tốt với Như Khanh chút…”



      “Con biết rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ, mẹ cũng phải hứa với con, ngàn vạn lần đừng đau buồn vì chuyện này, đừng tự làm khổ bản thân. Được ?”



      “Mạng của mẹ là do con mẹ mang về, sao mẹ có thể quý trọng chứ?” Lý Tình Y vuốt mặt .



      “Chu gia và Cúc gia có thù oán, có thể mẹ cũng nghe rồi! Bây giờ Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt đối đầu với Như Khanh, ta rất hận con nên luôn mang sức khỏe của mẹ ra để uy hiếp con, mẹ là người thông minh, đừng bao giờ mắc mưu ta đó. Được ?” Mặc Thiên Trần cố nghĩ cách, giúp mẹ mình tỉnh táo lại.



      Lý Tình Y gật đầu, “Quan hệ rắc rối vậy sao, mẹ vẫn tự phân tích được. Chỉ cần Như Khanh đối xử tốt với con, là mẹ yên lòng rồi.”



      “Vậy mẹ thấy Như Khanh đối với con thế nào?” Mặc Thiên Trần nhịn được cười.



      Lý Tình Y cũng cười.



      Mặc Chấn Đông thấy hai mẹ con vào phòng lâu mà chưa ra, vội vàng gõ cửa vào, Cúc Như Khanh cũng đứng ở cửa.



      Mặc Thiên Trần và Lý Tình Y vừa nhìn thấy hai người họ, vốn cười đến rơi nước mắt, vội vàng lau nước mắt .



      “Thiên Thiên, muộn rồi, con và Như Khanh về nhà nghỉ ngơi !” Lý Tình Y .



      Mặc Thiên Trần đứng lên, “Cha, mẹ, chúng con về đây, cha mẹ nhớ bảo trọng.”



      “Được…” Lý Tình Y tiễn hai người ra ngoài, “Như Khanh, cảm ơn con đối xử với Thiên Thiên tốt như vậy…”



      “Mẹ, Thiên Thiên là vợ con, con đối xử tốt với ấy, phải đối xử tốt với ai đây?” Cúc Như Khanh an ủi bà.



      Hai người từ biệt cha mẹ, về Aegean Sea, sắp đến nhà Mặc Thiên Trần đề nghị, “Như Khanh, chúng ta ra bờ cát chút , được ?”



      “Được.” Cúc Như Khanh dừng xe, sau đó mở cửa xe.



      Mặc Thiên Trần xuống xe, cảm giác có chút lạnh lẽo, khẽ run run, Cúc Như Khanh cởi tây trang người, khoác lên người .



      Đầu mùa hè gió biển thổi rất mạnh, người Cúc Như Khanh chỉ có lớp áo, Mặc Thiên Trần nhìn , “ có lạnh ?”



      “Trần lạnh, lạnh.” Cúc Như Khanh lại kéo tây trang người chặt lại.



      Mặc Thiên Trần vươn tay ôm lấy hông , “Như Khanh, chỉ cần có , em lạnh nữa… Cám ơn , cảm ơn vì tất cả…”



      “Trần…” Cúc Như Khanh khỏi ngẩn ra, “Sao lại lời khách khí vậy?”



      phải em khách khí, em là lòng cảm ơn . Nếu , em biết phải trải qua những ngày đó như thế nào, từ lúc có , em mới tìm thấy được phương hướng của cuộc sống, luôn cho em rất nhiều rất nhiều…” Mặc Thiên Trần tựa đầu vào lồng ngực , “Kiếp này có , em còn mong gì hơn.”



      Cúc Như Khanh nghe được, nỏng nảy nâng khuôn mặt bé của lên, “Trần, em vẫn còn đau lòng sao? Em trách đúng ? Em vẫn tha thứ cho sao? Có phải em muốn rời xa ?”



      Mặc Thiên Trần thấy dáng vẻ gấp gáp hốt hoảng, người đàn ông luôn bình tĩnh xử lý mọi việc, bây giờ lại sợ hãi như vậy, lập tức lắc đầu, “Em đau lòng, cũng trách , chỉ tha thứ, cũng đừng đến ra , em nhất định ở bên cạnh , cùng sống chung nhà, cùng tản bộ bừ cát, ngắm thủy triều lên xuống, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, ngắm thể xoay vần, nhìn biển khô đá cạn, ngắm chim sải cánh bay, nhìn con của chúng ta lớn lên, cháu của chúng ta trưởng thành, cùng nhìn lại lúc chúng ta già…”

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 253: Ngược : Em chỉ muốn (2)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh càng nghe càng cảm động, mỉm cười nhìn , tận tình đối đãi của cuối cùng đổi lại được tình cảm của , ôm vào ngực, cùng lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá, nghe tiếng sóng phủ vào bờ cát, xa xa còn vang lên thanh của ốc biển.



      Cúc Như Khanh cho là còn trách về đêm giao dịch đó nữa, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, thở phào nhõm.



      Mặc Thiên Trần cho là gánh trách nhiệm làm “người đàn ông đêm đó”, vì thế, tình nguyện ở bên cạnh , tình nguyện sống đến già với .



      Nhưng cho dù thế nào nữa, tâm tư hai người vào giờ phút này như dung hợp lại, như mãi mãi chia rời, cho dù thủy triều lên hay xuống, cho dù mặt trời mọc hay lặn, cũng chia lìa, cho dù ngọn hải đăng thay đổi, cho dù biển cạn đá mòn, cũng thay đổi.



      Sau đó, Cúc Như Khanh đối với Mặc Thiên Trần càng thêm dịu dàng, săn sóc, còn Mặc Thiên Trần cũng ngọt ngào với hơn, hai người như ở trong giai đoạn cuồng nhiệt, biểu đạt tình cảm của mình với đối phương mọi lúc mọi nơi.



      Công ty Cúc thị.



      Trần Ích và Khang Hạo sớm biết chuyện, nên có thái độ gì kì lạ, bây giờ Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội quan hệ rất tốt, cả ngày ngâm nga hát, tâm tình rất vui vẻ.



      Lúc Mặc Thiên Trần dẫn Lộ Tuyết Hội đến công ty, Khang Hạo mắt sáng lên, “Tuyết Hội, lâu quá gặp!”



      “Em vẫn muốn xem biến sắc mặt, nhưng mẹ cho em ra khỏi cửa, hôm nay phải chị dẫn em ra, mẹ mới cho đấy.” Lộ Tuyết Hội với vẻ mong đợi.



      Khang Hạo chỉ đùa câu, ngờ Lộ Tuyết Hội tưởng . Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh cười cười, còn Trần Ích chỉ ngồi nhìn bọn họ.



      “Tuyết Hội, thứ lỗi thất lễ, em bao nhiêu tuổi rồi hả?” Khang Hạo vừa nghe xong câu “ cho ra khỏi cửa” liền hỏi.



      “Em mười bảy tuổi.” Lộ Tuyết Hội xong, hỏi Mặc Thiên Trần, “Sao ấy lại bảo là thất lễ?”



      “Đó là cách tế nhị, có nhiều phụ nữ thích đàn ông hỏi tuổi, em đừng quan tâm chuyện đó nhiều.” Mặc Thiên Trần giải thích.



      Khang Hạo vừa nghe được số tuổi, lập tức đổ mồ hôi hột, “Mẹ em quả nên để em ra khỏi cửa, thiếu phu nhân, cũng nên dẫn ấy đến đây.”



      “Tại sao? thích chơi với em sao?” Lộ Tuyết Hội hiểu.



      Trần Ích nghe xong ngửa đầu cười to, Khang Hạo lần này đúng là gặp phải bảo bối đáng , lại chỉ mới mười bảy tuổi, kê đầu vào tai Khang Hạo : “Trân già gặm cỏ non nha!”



      “Người em ơi, tôi dám ăn đâu!” Khang Hạo giơ tay đầu hàng.



      “Vậy phải thủ thân như ngọc trước .” Trần Ích chỉ chiêu.



      Khang Hạo giơ ba đầu ngón tay, ba năm nha? Còn ba năm nữa mới đủ hai mươi tuổi! Làm sao thủ được? phải hy sinh sao? nhìn Trần Ích đắc ý, “Thiếu phu nhân, còn Trần Ích sao?”



      “Hễ gọi là đến, được ?” Mặc Thiên Trần cười đáp.



      định gọi điện thoại thấy Lộ Tuyết Hội có vẻ buồn bực, nên vội vã nháy mắt với Khang Hạo, làm Khang Hạo phải hò hét, Khang Hạo chịu, đường đường là người đàn ông trưởng thành, tiểu nữ sinh với là quá xa vời mà.



      Mặc Thiên Trần giải thích, “Tuyết Hội từ học trường nữ sinh, chưa từng tiếp xúc với nam sinh, có gặp cũng chỉ là gặp em trong nhà, Khang Hạo, phải phải chờ mấy năm sao? Tuyết Hội biết nấu canh là do thừa hưởng bí quyết chân truyền của tôi, lợi hại hơn tôi nhiều.”



      “Mặc dù rất tốt, nhưng tuổi tác khác biệt quá, chưa đầy ba năm nữa, tôi ba mươi tuổi rồi.” Khang Hạo giọng.



      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, “Như Khanh ba mươi tuổi mới lấy tôi đó! phải vừa chuẩn luôn sao?”



      Cúc Như Khanh vươn tay ôm vai , “Tuyết Hội còn học, bây giờ quả còn lắm.”



      cũng nghĩ thế à?” Mặc Thiên Trần nở nụ cười.



      “Dĩ nhiên!” bên tai , “Khang Hạo làm sao nhịn đến ba năm được chứ?”



      “Sao đàn ông đều như vậy nhỉ?” Mặc Thiên Trần hiểu.



      Cúc Như Khanh mỉm cười, “Đây là phần đàn ông thể thiếu được, nếu Khang Hạo ăn Tuyết Hội đến bụng lớn, chúng ta tha cho , phải ?”



      “Được rồi!” Mặc Thiên Trần gật đầu.



      Khang Hạo thấy vấn đề của mình được giải quyết, lập tức đến dụ dỗ Lộ Tuyết Hội ngay, “Khó có lúc được ra ngoài như hôm nay, dẫn em xem xiếc ảo thuật, được ?”



      phải lừa tôi đấy chứ?” Lộ Tuyết Hội ngẩng đầu.



      “Lừa em là chó!” Khang Hạo lập tức thề thốt.



      Lộ Tuyết Hội cười, sau đó gật đầu, Khang Hạo lập tức giục Mặc Thiên Trần gọi người kia của Trần Ích đến đây, Mặc Thiên Trần gọi cho Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh vốn dĩ có cảm tình với Trần Ích, nên đến rất nhanh chóng.



      Khang Hạo vừa thấy , từng giải quyết chuyện Triển Thanh Thanh chụp ảnh Thiên Mộ Dương, lập tức cười lớn, “Thiếu phu nhân, có con mắt tin tường, bọn họ nhất định là cặp trời sinh.”



      Trần Ích gật đầu lễ phép với Triển Thanh Thanh, Khang Hạo chế giễu, ôm bả vai Trần Ích, “Người em à, nha đầu này ít chịu ngồi yên, rất thích hợp để cậu phô trương mị lực và uy phong của đàn ông đó.”



      Nhưng Trần Ích vẫn có biểu tình gì đáp lại , đối với Triển Thanh Thanh chỉ thực những nghi lễ xã giao.



      “Tôi cũng muốn xem xiếc ảo thuật, Như Khanh, chúng ta cùng , được ?” Mặc Thiên Trần kéo tay Cúc Như Khanh.



      !” Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần dẫn đầu ra ngoài.



      Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội, Trần Ích và Triển Thanh Thanh cũng theo thứ tự ra ngoài.



      tới lui lúc chỉ còn lại Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần, Trần Ích và Triển Thanh Thanh, Khang Hạo và Lộ Tuyết Hội chẳng biết chạy đâu rồi.



      Sau đó, Cúc Như Khanh và Trần Ích bỗng dậm chân dừng lại, Mặc Thiên Trần hiểu nhìn về trước.



      “Chủ tịch, đại lão gia, tam lão gia buôn bán càng lúc càng lớn rồi.” Trần Ích .



      Mặc Thiên Trần nghe xong mới hiểu đây là phố sòng bạc của Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, lần trước bọn họ báo cáo với Cúc ông cụ còn bọn họ bao giờ làm nữa, lần này hẳn là cấu kết với Phí Cường Liệt, hành động quyết liệt hơn trước, xem ra, lần trước Cúc Như Khanh xuống tay lưu tình, vẫn có tác dụng.



      Cúc Như Khanh chỉ híp híp mắt, “Chúng ta nên vào đó đùa vui chút ?”



      “Vào chứ!” Triển Thanh Thanh lập tức kêu lên.



      Mặc Thiên Trần biết Cúc Như Khanh vào chơi chỉ là giả, vào có việc mới là , khỏi lo lắng, “Chúng ta mang người! Nếu hai bên đánh nhau, chẳng phải bọn họ ỷ đông hiếp yếu sao?”



      “Thiếu phu nhân cần lo lắng.” Trần Ích giơ tay ra hiệu, lập tức đường xuất người vây quanh bọn họ.



      “Oa! hùng dũng!” Triển Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, nhìn Trần Ích cực kỳ sùng bái.



      “Chúng ta vào thôi!” Mặc Thiên Trần kéo Triển Thanh Thanh, sau đó ghé vào tai cười : “Đợi lát lúc chơi bài, ghép với Trần Ích, được ?”



      Triển Thanh Thanh ánh mắt tinh quái, “Rất được, rất được.”



      Bốn người cùng vào, ngồi vào bàn phía trong góc, Cúc Như Khanh và Trần Ích ngồi đưa lưng về góc tường, quan sát toàn cục.



      Triển Thanh Thanh và Mặc Thiên Trần chơi cực kỳ vui vẻ, Triển Thanh Thanh bị Mặc Thiên Trần thắng liền ba ván, “Sao chị thắng em nhiều vậy?”



      “Hừ! Có người đến kìa!” Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Phong và Chu Tiểu Kiều về phía bọn họ.

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 254: Ngược : Em chỉ muốn (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Triển Thanh Thanh hừ tiếng, “Vừa hay lại gặp nhau rồi! Xem ra thủ đoạn của ta còn rất nhiều!”



      Mặc Thiên Trần bỏ mấy lá bài tay xuống lẫn vào đống bài bàn, Triển Thanh Thanh kêu to, “Đại tiểu thư, chị ăn gian!”



      “Mắt còn bận đặt người Chu Tiểu Kiều, còn muốn chơi nữa à?” Mặc Thiên Trần nhíu mày.



      “Sao có thể như vậy được, chị còn lý nữa!” Triển Thanh Thanh dù , nhưng ánh mắt lại nhìn về Chu Tiểu Kiều.



      Lúc này, Cúc Như Phong và Chu Tiểu Kiều sánh vai bước tới.



      “Phong thiếu gia, buôn bán tốt chứ?” Trần Ích trực tiếp hỏi .



      Cúc Như Phong cười, “Rất tốt, hôm nay mấy vị ghé thăm, chơi có vui ?”



      Cúc Như Khanh vẫn im lặng, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần giơ giơ tay, Mặc Thiên Trần đứng lên về phía , kéo ngồi bên cạnh, mới : “Như Phong có thể chơi ván ?”



      Cúc Như Phong nghe xong, “Nếu chủ tịch vậy, tôi khách khí nữa.” ngồi xuống, với Chu Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, em cũng ngồi .”



      Chu Tiểu Kiều đưa mắt về phía ghế của Triển Thanh Thanh, Triển Thanh Thanh lờ , : “Đùi của Phong thiếu gia là ghế ngồi tốt nhất rồi, sao biết tận dụng nhỉ?”



      Chu Tiểu Kiều tất nhiên ngồi lên đùi Cúc Như Phong, người ở phía sau lập tức mang ghế đến cho ta, ta nhìn cũng nhìn, rất ràng, ta quan tâm phải là có ghế ngồi hay , mà là ngồi ở chỗ nào.



      Cúc Như Khanh, Trần Ích và Cúc Như Phong đều yên vị, Triển Thanh Thanh tất nhiên tham dự, nhưng chính là muốn cho Chu Tiểu Kiều ngồi, trong khoảng thời gian ngắn Chu Tiểu Kiều nhất thời cũng làm gì được .



      Mặc Thiên Trần biết tính khí của Triển Thanh Thanh, nhanh mồm nhanh miệng lại hào phóng, mất hứng với ai giấu trong lòng, mà lập tức nổ súng với đối phương. Còn về chuyện lần trước trong buổi tiệc Chu Tiểu Kiều mang chuyện của phơi ra, làm Cúc Như Khanh khó chịu, Mặc Thiên Trần cũng lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Cúc Như Khanh.



      Cúc Như Phong lập tức : “Vị tiểu thư này, mời ngồi bên cạnh Trần Ích.”



      “Tại sao phải ngồi bên cạnh Cúc Như Phong?” Triển Thanh Thanh lại trừng mắt về phía Chu Tiểu Kiều, quả nhiên lại bám lấy tên đàn ông chẳng ra sao mà!



      Trần Ích lại bảo: “Phong thiếu gia, người tới là khách, Chu tiểu thư và cậu đều là chủ, tiếp khách chu đáo là chuyện nên làm.”



      Triển Thanh Thanh lập tức chuyển sang Trần Ích, quả nhiên đàn ông Cúc thị đều bảo vệ phụ nữ rất tốt!



      Chu Tiểu Kiều vẫn gì, chỉ nhìn về phía Mặc Thiên Trần, thấy từ lần ở trong buổi tiệc Phí thị, Mặc Thiên Trần gặp phải đả kích tinh thần những suy sụp, mà còn gò má đỏ ửng, quan hệ với Cúc Như Khanh ngày càng tốt, khiến ta vạn phần ngờ được.



      “Các người từ từ chơi , đúng lúc tôi có cuộc điện thoại gấp.” Chu Tiểu Kiều biết Triển Thanh Thanh làm khó ta, nên thể bị Triển Thanh Thanh đánh gục dễ dàng như vậy được.



      Chu Tiểu Kiều xong rời , Triển Thanh Thanh mới lên tiếng, “Nếu Phong thiếu gia muốn chơi bài với Cúc tiên sinh, tôi kiêng dè né ra, tránh việc Phong thiếu gia thua tôi mách bài.”



      Cúc Như Phong trợn mắt, người phụ nữ này đúng là miệng lưỡi, chưa bắt đầu đánh rủa thua.



      Triển Thanh Thanh xong vui tả nổi đến ngồi bên cạnh Trần Ích, sau đó Mặc Thiên Trần kéo vô trong ngồi, hai người phụ nữ ngồi giữa, Cúc Như Khanh bắt đầu chơi bài với Cúc Như Phong, còn Trần Ích đứng phía sau Cúc Như Khanh, quan sát xung quanh.



      “Vừa rồi sao thừa dịp ngồi lên đùi Trần Ích luôn?” Mặc Thiên Trần nhạo báng Triển Thanh Thanh.



      Triển Thanh Thanh trừng , “Em đây phải giúp chị hả giận rồi à?” Trừng xong, lại lặng lẽ : “Em chỉ thoải mái, chứ hào phóng đâu, đại tiểu thư, chị đừng lẫn lộn, em đâu có đần như vậy mà ngồi lên đùi của ta. Điều này cũng thể được hai chúng ta vừa thanh tú vừa giống chuyên gia, phải ?”



      “Ngừng!” mà còn tự biên tự diễn nữa, Mặc Thiên Trần phun mất.



      Cúc Như Khanh và Cúc Như Phong bắt đầu chơi bài, người chia bài là người của Cúc Như Phong, nhưng dù sao cũng là lần đầu đến sòng bạc, thể sánh được với Ám Dạ lừng lẫy của Cúc Như Khanh, Cúc Như Phong thua, là chuyện ngoài dự tính.



      Lúc Cúc Như Phong bắt đầu thất bại, Cúc Như Khanh kết thúc luôn ván bài.



      “Đừng đùa nữa! Cậu căn bản phải đối thủ của tôi.” Cúc Như Khanh đứng lên, tay nắm hông Mặc Thiên Trần. Trong lời đầy dụng ý cảnh cáo, cần phải chơi nữa, nếu kết quả cuối cùng vẫn khó thừa nhận.



      Cúc Như Phong nghe thấy mấy lời đó, ý tứ ràng, Cúc Như Phong cậu chơi cái gì cũng xứng làm đối thủ của tôi, cho dù là bài hay là công ty, “Vậy cần chơi nữa.”



      vừa xong, lập tức có nhóm vệ sĩ vạm vỡ đứng ra ngáng đường của Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần lập tức nắm chặt cánh tay Cúc Như Khanh, an ủi , “ sao!”



      Trần Ích cũng đẩy Triển Thanh Thanh về phía sau, Triển Thanh Thanh mắng to, “Cúc Như Phong, có phải thua chịu được ? Thua ván bài mà dùng tới vũ lực ở đây, sau này còn ai dám tới đây chơi nữa?”



      “Câm miệng!” Cúc Như Phong đen mặt nhìn chằm chằm Triển Thanh Thanh, “Đầu tiên phải là con đàn bà này!” Ai kêu làm Chu Tiểu Kiều khó chịu.



      “Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần vội vàng kéo Triển Thanh Thanh qua, “Em bớt tranh cãi được !”



      Cúc Như Phong còn chưa kịp động thủ nhóm vệ sĩ khác vây quanh Cúc Như Khanh, khiến bọn họ trở tay kịp.



      Mặc Thiên Trần thầm thở phào nhõm, ra Cúc Như Khanh sớm mai phục ở đây, càng thêm xác định người đàn ông này, lần nào làm việc cũng đều rất thận trọng.



      Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần nghênh ngang rời , bỏ lại Cúc Như Phong tức đến đập bàn đập ghế.



      Lúc Mặc Thiên Trần và Chu Tiểu Kiều gặp lại, chuyện qua được tuần.



      Ngày đó, Mặc Thiên Trần hẹn gặp khách hàng ở quán café, còn Chu Tiểu Kiều vừa lúc hoàn tất xong vụ làm ăn, ta tới, “Người đàn ông kia thực là Cúc Như Khanh sao?”



      “Chuyện này liên quan gì đến Chu tiểu thư nhỉ?” Mặc Thiên Trần cười lỡ đễnh.



      Chu Tiểu Kiều giọng căm hận, “Thế giới này làm gì có chuyện kỳ diệu như vậy, đánh chết tôi, tôi cũng tin.”



      Mặc Thiên Trần nhàn nhã bưng ly café lên, “Vậy ý của Chu tiểu thư là: Như Khanh vì danh dự của tôi mới như thế, đúng ?”



      “Đúng thế!” Chu Tiểu Kiều cắn răng nghiến lợi.



      “Vậy chứng minh được cái gì nhỉ?” Mặc Thiên Trần chậm rãi uống hớp café.



      …” Chu Tiểu Kiều tức đến được.



      Mặc Thiên Trần tự hào, “Nếu Chu tiểu thư được, vậy để tôi , điều đó chứng minh được Như Khanh tốt với tôi thế nào!”

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 255: Ngược : Em chỉ muốn (4)

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P


      biết xấu hổ!” Chu Tiểu Kiều cực kỳ tức giận, “ làm ra chuyện như thế, còn chịu rời khỏi ấy, mang đến cho ấy bao nhiêu tổn thất về danh dự, phải biết chứ?”



      “Chú ý hình tượng! Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần chỉ về phía mấy người khác trong quán nhìn Chu Tiểu Kiều, cười nhạt, “Nếu tôi rời khỏi ấy, là giúp rồi! Tôi làm sai nữa đâu!”



      căn bản xứng với ấy!” Chu Tiểu Kiều chống hai tay lên bàn.



      “Nếu quỳ gối cạnh chân tôi cầu xin tôi, tôi niệm tình trước mắt Như Khanh mấy câu, để ấy nhìn được cái.” Mặc Thiên Trần giương môi cười, “Tôi cũng chiếu cố chỉ có mới xứng với ấy, sao hả?”



      nghĩ tôi tin chuyện ma quỷ này của sao?” Chu Tiểu Kiều bưng ly café tạt về phía Mặc Thiên Trần.



      Mặc Thiên Trần né kịp, mắt thấy bị tạt rồi, đôi bàn tay cầm ly café, dùng lực mạnh mẽ ném lại, café lập tức tạt về hướng ngược lại.



      “Khanh…” Chu Tiểu Kiều thét lên.



      Cúc Như Khanh buông ly ra, ôm lấy Mặc Thiên Trần, hai người cùng nhìn Chu Tiểu Kiều bị café tạt ước hết người, Chu Tiểu Kiều ném ly café, còn mặt mũi nào trước tiếng cười vang của người xung quanh.



      “Như Khanh, đến rồi à.” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn cười.



      Cúc Như Khanh gật đầu, rồi quay sang nhìn Chu Tiểu Kiều, “ cần biết ở đây uy hiếp Trần, có bao nhiêu ý định với tôi, tôi cũng cho biết, đời này kiếp này, tôi chỉ cần mình Trần. Lần này tạt lên người là café, lần sau, có khả năng, chính là máu của .”



      Chu Tiểu Kiều nhìn , “ quá xem trọng mình rồi! Bảy năm trước tôi có thể cần , bây giờ cũng vậy! phải tôi được, mà có thứ, tôi nhất định phải lấy được.”



      Đó là vật gì, ta , xoay người ra ngoài. Chu Tiểu Kiều có kiêu ngạo của bản thân, cho dù giở thủ đoạn với Mặc Thiên Trần thế nào, thứ, ta vẫn cảm thấy ta chiếm thế thượng phong, là ta cần Cúc Như Khanh.



      Mặc Thiên Trần chưa từng gặp người phụ nữ nào lại tự dát vàng lên mặt mình như vậy, nhịn được : “Nếu tự cho phép mình cao ngạo như vậy, cần gì cứ cầu cạnh Như Khanh như tên ăn xin tình thế chứ!”



      tức giận nhìn Chu Tiểu Kiều bỏ , sau đó với Cúc Như Khanh, “Sao ta lại làm ra vẻ như thế? Chuyện tình cảm có gì hay mà khoe khoang chứ.”



      Cúc Như Khanh tức giận kéo ngồi xuống, “Bảy năm trước, Chu gia có thể là quan trường đắc ý, đông như trẩy hội, lúc đó ta là đại tiểu thư vạn người theo đuổi, tính tình tự nhiên khoe khoang thôi, đúng ?”



      “Vậy sao? Tình cảm nam nữ là chuyện hai bên tự nguyện, hạnh phúc hay hạnh phúc, vui vẻ hay sung sướng căn bản đâu cần ý kiến của người khác, cũng đâu phải địa vi cao bao nhiêu được quyết định. Dù sao em cũng ưa ta hay ra vẻ vênh váo thị uy, giống kiểu đàn ông thế giới đều phải quỳ gối dưới cái váy màu thạch lựu của , mà biết mình có được ai hay ?” Mặc Thiên Trần vẫn còn bực mình.



      Cúc Như Khanh gọi lại hai ly café, “Bảy năm trước, lúc đó chỉ lao vào công việc, lạnh nhạt với ta, nên khi ta đòi chia tay, cũng níu kéo. Bây giờ ta kiêu ngạo là người chia tay trước, Trần xem đúng ?”



      “Lạ , sao lại đề cao người khác, tự hạ uy phong mình rồi.” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “ giống tác phong của !”



      “Vì sau đó gặp được Trần, chẳng lẽ phải may mắn sao?” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười.



      Mặc Thiên Trần mím môi cười, đúng là may mắn, hai người dù cùng đoạn đường rất xa rồi, nhưng thời gian kết hôn lại chưa đầy năm!



      Cúc Như Khanh nắm tay , “Trần, cả đời này, chỉ muốn em…”



      Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Em cũng thế…”



      “Em cũng là cái gì?” thấy chỉ nửa.



      “Em cũng chỉ muốn .” Mặc Thiên Trần thẹn thùng, “Cho dù có bao nhiêu người đến phá chúng ta, em cũng đổi ý mãi mãi ở bên cạnh .”



      Cúc Như Khanh cười, “Trần nghĩ được như vậy rất vui.”



      cứ nghĩ giận dỗi, ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, Cúc Như Khanh rất yên lòng, có thể dồn toàn lực đối phó Phí thị rồi.



      Mặc Thiên Trần bây giờ lo nhất là Phí Cường Liệt, Nhâm Thần Phong và Chu Tiểu Kiều ba người liên thủ, Cúc Như Khanh tất nhiên nhìn ra được, “Đừng lo, bắt đầu thu lưới, từ năm mười lăm tuổi đối diện với mấy loại đấu tranh này, quen rồi.”



      Mặc Thiên Trần thấy như , cảm thấy trong lòng nổi lên tư vị khác, nắm chặt tay , “Nhưng em thương , đau lòng cho khi đó, cũng đau lòng cho bây giờ…”



      Cúc Như Khanh kéo đầu của qua, kiềm chế được hôn lên môi , “Thứ đàn ông muốn đối mặt, chính là chỗ này.”



      liếm liếm vào bờ môi, lại giọng khàn khàn, “Đương nhiên, thích dáng vẻ Trần thương hơn.”



      “Xấu quá!” đỏ mặt, “Lại ức hiếp em, là người xấu…”



      cười, “Phải rồi! làm kẻ xấu xa cũng chỉ muốn ức hiếp em… Trần, có thích được ức hiếp ?”



      với nữa!” Mặc Thiên Trần vội vàng chống nửa người lên ngực đứng dậy, “Khách hàng của em sắp đến rồi!”



      “Trần vẫn chưa trả lời , có thích ức hiếp ?” thuận theo .



      Mặc Thiên Trần hừ tiếng, “Thích thế nào? thích thế nào?”



      “Nếu em thích? ức hiếp em đến khi nào em thích mới thôi.” giả vờ kéo vào ngực.



      bá đạo điều kiện!” lầu bầu.



      Cúc Như Khanh cười, “ bá đạo với em…” còn chưa cười, thấy Mặc Thiên Trần cầm tư liệu khách hàng tay, “Là khách hàng ở thành Tây?”



      “Ừ! Lần trước em dẫn bọn họ xem xưởng rồi, lúc đó chỉ ký dự thảo, hôm nay xem xét sửa đổi mấy điều khoản rồi thông qua luôn.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Có gì được à?”



      Cúc Như Khanh cầm tài liệu lên nhìn, “Tiền hàng tháng ngày ba mươi mới nhận, công ty em sản xuất xong nhóm hàng này cần thêm ba mươi ngày nữa, tiền hàng tổng lại phải là sáu mươi ngày sau mới nhận được. Trần, nếu vụ làm ăn này lỗ vốn, em nghĩ sao?”



      “Sao lại vậy?” Mặc Thiên Trần rất tin tưởng , nhưng tại sao mới được?



      Cúc Như Khanh chỉ thở dài, “Em có tin ?”



      “Em đương nhiên là tin .” Mặc Thiên Trần nhìn , nếu muốn , cũng hỏi nữa, “Em ký hợp đồng với ông ta nữa là được chứ gì.”



      Hai người khách hàng ở thành Tây đến, Mặc Thiên Trần cau mày, “Vậy em phải sao với ông ta đây?”



      “Để cho!” Cúc Như Khanh ý bảo đừng gấp.



      …” Mặc Thiên Trần dở khóc dở cười.



      “Mặc tiểu thư, khỏe chứ…” Khách hàng duỗi tay về phía , bị Cúc Như Khanh cản, “Xin chào, tôi là cán bộ của công ty Mặc thị, hôm nay hẹn tới, là để với , hợp đồng này chúng tôi làm nữa.”



      dưng thành cán bộ công ty hồi nào rồi? Mặc Thiên Trần đứng bên nghe đàm phán với khách hàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :