Kim Cương Khế Ước - Chương 231-332

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 256: Ngược : Kỉ niệm kết hôn (1)

      Edit: Pink Kiêu Sa

      Beta: N.P


      “Mặc tiểu thư, chuyện này…” Chuyện gì xảy ra vậy? Người khách hiểu, “Bên làm thể là tốt, chúng tôi tính giá thấp, mấy người cũng nhận hợp đồng rồi, chúng ta ký mấy điều khoản, bây giờ đổi ý là đổi ý sao?”



      Cúc Như Khanh vừa nghe giá tiền thấp mà Mặc Thiên Trần còn nhận đơn, khỏi trầm giọng, “Bây giờ chưa chính thức ký hợp đồng, đến mức bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, cũng chính vì mấy người ép giá, chúng tôi tính tính lại giá vốn, nhận thấy hợp lý. Vì thế, nên tìm công ty khác .”



      “Lý tiên sinh, ngại quá, hôm nay đột nhiên phải với như vậy, còn làm phiền phải chuyến.” Mặc Thiên Trần thái độ cứng rắn như Cúc Như Khanh.



      “Hừ! Chẳng lẽ tôi sợ tìm được công ty khác sao! Khách hàng quay đầu, “Tôi còn định cho giá thấp hơn giá công ty ra nữa!”



      “Tốt quá, chúng tôi cũng đây.” Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần .



      thôi!” Mặc Thiên Trần cũng đành phải .



      Cúc Như Khanh quyết định nhận đơn đặt hàng thành Tây, nhất định là có ý của , dù sao đơn hàng này, lời cũng tương đối ít, năm nay tình hình kinh tế vào mùa hè, có chút trì trệ.



      Mặc dù thành Tây tình hình vẫn như dầu sôi lửa bỏng, các cao ốc bắt đầu mọc đầy rẫy, nhất thời thành Tây trở thành mảnh đất giao thương được quan tâm nhất, người dân ở đó cũng rất hy vọng.



      Vào lúc này, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lại chuẩn bị kỷ niệm ngày kết hôn.



      Người ta , kết hôn năm gọi là đám cưới giấy, ý nam nữ mới kết hôn, tình cảm vẫn giống như tờ giấy yếu ớt, đâm cái rách ngay.



      Kỷ niệm năm ngày cưới, Mặc Thiên Trần hy vọng có thể trải qua ngày này với Cúc Như Khanh có ý nghĩa chút, vì từng , hai người phải ở bên nhau đến đám cưới vàng, đám cưới kim cương, bây giờ giống như khởi đầu cho cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên thể đùa được.



      Mặc Thiên Trần nghĩ, mấy ý tưởng hoa tươi rượu ngon đều cũ hết rồi, mà ngày nào cũng bận rộn, có lấy khoảng gian yên tĩnh, để hai người họ có thể cùng chờ đợi đêm nay!



      Mặc Thiên Trần còn chưa tan việc gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh, tối nay em có mấy tiết mục, có rảnh cùng tham gia ?”



      “Tối nay? sợ còn phải tăng ca, Trần, em về nhà trước, buổi tối cần đến đây đâu, còn phải gặp khách hàng.” Cúc Như Khanh đáp.



      “Vậy… Được rồi!” Mặc Thiên Trần có chút thất vọng, cúp máy.



      cũng biết mấy ngày nay, Cúc Như Khanh bận rộn công việc, cũng hiểu, dù sao cũng gánh trách nhiệm quá nặng, cho nên hôm nay dù lỡ quên mất, hay là về muộn, cũng vẫn coi trọng ngày kỷ niệm năm kết hôn này của bọn họ.



      Cúc Như Khanh xem hết công văn, thở hơi thư ký gõ cửa bước vào, “Tổng tài, ngài có chuyển phát.”



      “Mang đến đây cho tôi.” Cúc Như Khanh nhìn hộp chuyển phát đóng gói rất tốt, rồi ý bảo thư ký ra ngoài.



      khách hàng quan trọng gặp mặt xong, chạy về nhà là mười giờ tối, Mặc Thiên Trần xem sách, thấy về, bỏ sách vui vẻ chạy ra đón.



      “Như Khanh, về rồi! Mệt , tắm trước !” tắm xong rồi.



      “Được!” Cúc Như Khanh cởi cà vạt và áo sơ mi.



      Mặc Thiên Trần vươn tay xoay vòng, vui vẻ đợi Cúc Như Khanh cùng ra ngoài.



      “Như Khanh, chúng ta ra bờ biển cắm trại , được ?” Mặc dù Aegean Sea cách bờ biển có mấy phút xe, nhưng hai người cũng chưa từng ra đó.



      Cúc Như Khanh ngẩn ra, “Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài cắm trại?”



      nghĩ xem, mùa hè cũng tới rồi, hơn nữa tối nay sao rất nhiều! Chúng ta ra ngoài cắm trại, chừng có thể bắt được cua!” Mặc Thiên Trần thấy quên ngày kỷ niệm, chỉ có thể như vậy.



      “Được, vậy bây giờ luôn.” Cúc Như Khanh thay quần áo.



      Hai người đến bờ biển, Mặc Thiên Trần tích cực lấy lều từ cốp xe ra, Cúc Như Khanh muốn giúp, bị đẩy ra, “ tăng ca mệt rồi, em làm xong vào là được!”



      dựng lều rất tốt, bỏ vào trong lều cái đèn led có gắn bình ắc-quy, ánh sáng dù trắng, nhưng chói mắt, thích hợp với ánh sáng ở bờ biển.



      Cúc Như Khanh lấy cây gậy , đùa giỡn con cua bò lên bờ vào buổi tối, “Trần, mau đến xem này!”



      “Con cua đáng quá! Nó tìm đường chạy kìa!” Mặc Thiên Trần vui vẻ nhảy đến bên cạnh , nhìn con cua đó, người nó có mấy điểm hoa văn, nó giơ giơ càng nhìn hai người, bộ dáng như chào hỏi.



      “Trần, nó là cua cái hay cua đực?” Cúc Như Khanh đùa với .



      Mặc Thiên Trần cười ha hả, “Em biết, biết sao?”



      “Dĩ nhiên!” Cúc Như Khanh làm mặt phớt tỉnh, “Nó là cua cái.”



      “Làm sao biết được?” hiểu, “Cơ cấu sinh lý của cua cũng hiểu à?”



      Cúc Như Khanh ôm vào trong lòng, giải thích, “Cua cái theo chủ nghĩa mẫu hệ, đối với việc động phòng rất khắt khe. Mỗi khi thủy triều xuống, nó thị sát hang của cua đực, còn cua đực lúc múa càng của mình, mục đích để khiến con cái phải chú ý đến nó. Lúc đó, cua cái bò huyệt động vừa được sửa xong của cua đực để quan sát, nó phải thị sát hơn trăm hang, mới xác định ứng cử viên trở thành chú rể.”



      Mặc Thiên Trần cười, “Cho nên con cua cái này tìm phòng ốc cho chồng à! Thú vị quá, vậy có biết nó xem bao nhiêu căn nhà rồi ?”



      “Theo được biết, nó xem trăm cái rồi.” Cúc Như Khanh rút cây gậy về, cho con cua rời .



      “Làm sao em biết được có đúng ?” Mặc Thiên Trần cười , “Có phải trêu em cho vui đó?”



      “Sáng sớm ngày mai, nó dẫn ứng cử viên vào vị trí chú rể ra đứng ngoài cửa xếp hàng, cho em đếm, được ?” Cúc Như Khanh cũng cười.



      “Tốt nhất là như vậy!” Mặc Thiên Trần chỉ đùa, cho là .



      Đêm khuya đến, kim đồng hồ chỉ gần mười hai giờ, cọ mặt vào cằm , “Chúng ta vào lều !”



      Cúc Như Khanh ôm lên, hai người vào lều, cát có trải cái chăn, hai người nằm lên đó.



      Lúc này, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió biển và sóng biển, và tiếng hít thở của hai người.



      “Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mặt đối mặt với , đè lên người .



      Cúc Như Khanh giương môi cười, đưa tay phủ lên gương mặt , gương mặt hồng hồng, mắt lóe sáng, giống như ánh sao sáng nhấp nháy bầu trời đêm.



      Mặc Thiên Trần cúi đầu, hôn lên môi , trong lòng nhớ đến, hôm nay là kỉ niệm năm kết hôn của chúng ta, kỉ niệm vui vẻ! Như Khanh…



      Bàn tay bé của thuận thế trượt vào trong ngực , vuốt ve da thịt kiện mỹ của , còn nụ hôn càng lúc thâm tình và nóng bỏng, tay của từ ngực dời xuống, trượt đến phần thắt lưng của , mặt càng lúc càng hồng.

    2. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 257: Ngược : Kỷ niệm kết hôn (2) (18+)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Cúc Như Khanh thấy chưa từng to gan như thế, đôi mắt luôn tĩnh mịch, lúc này cũng đổi sang nhu tình và cổ vũ, muốn tiếp tục động tác.



      Mặc Thiên Trần đón nhận ánh mắt của , mặt càng lúc càng đỏ, giống như phải chủ động, lần này mặc dù là lòng, nhưng nghĩ kĩ lại, trước khi ra trận và lúc vác súng ra trận là khác nhau.



      Hôm nay mặc cái quần cụt chấm hoa, lúc ngồi lên đùi , quần cụt chỉ che đến bắp đùi , vẫn lộ hai chân trắng, người là chiếc áo sơ mi đơn giản, khiến vóc người trở nên lung linh hấp dẫn.



      Cúc Như Khanh thấy lúc này như thiếu nữ thanh khiết, nhưng lại thiếu nét quyến rũ của người phụ nữ đại, thuần thục tháo thắt lưng của ra, nhìn thấy vật tượng trưng cho phái nam của ngẩng lên, chống hai tay lên khuôn ngực kiện mỹ của , đồng thời dời chiếc mông trắng lên phía trước chút, cách lớp vải bao bọc , vừa vặn cũng vây quanh thứ cường tráng của .



      Cúc Như Khanh thân thể căng thẳng khó tự chủ, dù chỉ ở trong gian hẹp, nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn ngập tràn đến thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt, khiến nôn nóng muốn rút ngắn thời gian, hai tay duỗi ra, muốn cởi áo của , nhưng bị Mặc Thiên Trần ngăn trở.



      “Trần…”



      “Ông xã, hôm nay là em…” Mặc Thiên Trần nhìn thâm tình.



      thấy càng lúc càng nóng lên, rút lại tay đặt ngực , tự tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình ra, Cúc Như Khanh ánh mắt di động theo mười ngón tay của , khi toàn bộ làn da trắng nõn chiếu rọi vào trong mắt tròng mắt dấy lên lửa lớn.



      Mặc Thiên Trần cũng gấp, cúi thấp người, nằm ngực , cúi đầu cắn lỗ tai , “Ông xã, có thích ?”



      “Thích…” Cúc Như Khanh thanh dồn dập.



      Khi thân thể mềm mại kề cận lồng ngực bắt đầu mất khống chế, đôi tay vuốt ve hông , thuận thế trượt vào trong quần, khi tay vừa chạm vào đến mông , liền xoa xoa làn da non nớt, ngón tay tiếp tục tìm tòi, chợt chạm phải dây lưng , tin được, “Em…”



      Mặc Thiên Trần thẹn thùng cười, chỉ mặc cái quần lót hình chữ T, để phối hợp với hành động lớn mật tối nay, chỉ muốn mang lại cảm giác hạnh phúc này cho hưởng thụ.



      “Vậy… Ông xã có thích ?”



      … Thích chết mất…”



      Ngón tay của lần theo sợi dây xuống, rồi chậm rãi ngừng lại, kéo kéo sợi dây, Mặc Thiên Trần ngờ tà ác như vậy, sợi dây nhàng chạm vào đóa hoa của , lúc sợi dây vừa chạm đến nơi mềm mại nhất của , khó khăn ngâm ra tiếng.



      “Ông xã…”



      Bộ dáng kiều mỵ của phản chiếu hết vào mắt , Cúc Như Khanh tiếp tục đùa bỡn , khiến phải ngâm xướng tiếng sau cao hơn tiếng trước, sau đó mới vươn tay khác trượt đến đóa hoa, vuốt những giọt nước ngừng tràn ra, động tình khiến đóa hoa càng lúc càng rỉ nước nhiều hơn, nên phải chỉ là vài giọt, mà nước tràn ra đầy cả bàn tay .



      tay vỗ về chơi đùa với đóa hoa , tay khác vẫn nhàng nắm kéo sợi dây ngừng, hai cảm giác cùng ập tới, làm Mặc Thiên Trần khó chống cự, chỉ cảm thấy máu người như tụ về điểm, cảm giác như muốn bay lên, đánh thẳng vào các giác quan của .



      Mặc Thiên Trần bị cùng lúc dẫn lên những ngọn sóng cảm xúc, nhịn được nẩng cổ, dáng vẻ như con thiên nga xinh đẹp muốn giương cánh bay lượn, Cúc Như Khanh khẽ ngẩng đầu, cắn lên bộ ngực , viên trân châu bị vươn đầu lưỡi đến sớm đứng thẳng, càng tôn lên vẻ mĩ lệ của .



      Từng nơi bí nhất đều bị nắm giữ, Cúc Như Khanh lúc này còn muốn làm chủ tịch Cúc thị nữa, chỉ muốn làm người đàn ông bình thường điên cuồng vì , tình nguyện cả đời này được chìm đắm trong vẻ đẹp của .



      “Trần… Có thích ?”



      “Thích…” Mặc Thiên Trần thở hổn hển, ngâm xướng, “Em rất thích, Như Khanh… Như Khanh… Đừng vậy nữa, em… Em…”



      “Đừng thế nào? Trần, em sao vậy?” Cúc Như Khanh khàn giọng, xong tiếp tục dùng răng trêu chọc bộ ngực .



      Mặc Thiên Trần bị loại cảm giác ngọt ngào này hành hạ, từng chỗ từng chỗ bị chiếm giữ, nhưng chiếm được rồi, lại để mặc cho chờ đợi, khiến xuất cảm giác như bị ngàn vạn con kiến hành hạ, khiến có cảm giác được thỏa mãn…



      “Ông xã, đừng ức hiếp em mà, được ?” mềm nhũn năn nỉ .



      Cúc Như Khanh nhìn thân thể xinh đẹp của nhuộm màu hồng động tình, làn da đó vì mà nhuộm thành màu hồng, tiêm nhiễm vào tất cả giác quan của , xấu xa đùa, “ ra đây gọi là ức hiếp hả! Sao có thể ức hiếp Trần được? ức hiếp Trần nữa, được ?”



      xong, ngón tay nắn kéo giữa hai bắp đùi càng tăng thêm sức lực, ngón tay đùa bỡn đóa hoa cũng bắt đầu dùng sức, tăng nhanh tiết tấu, Mặc Thiên Trần lập tức thét lên, đến lúc cảm giác khống chế được mình nữa, lại ngừng cả hai tay, buông ra, sau đó thưởng thức gương mặt đầy kiều diễm của .



      “Ông xã…”



      Đột nhiên bị ngừng lại, Mặc Thiên Trần đâu phải nữ sinh mới nếm trải tình triều, thân thể của sớm bị bá đạo chiếm lấy đưa dẫn sóng tình nổi lên từng đợt, ức hiếp , ràng là ức hiếp mà!



      Mặc Thiên Trần biết cố ý đùa giỡn mình, thấy người đàn ông khóe môi nở nụ cười xấu xa, hơi nhích mông lên, tháo nhanh quần lót người , “xoạt” tiếng, thứ nóng bỏng của lập tức nhảy ra ngoài, rơi vào tay .



      Cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, vẫn kinh ngạc về kích thước của , nhưng đây là lần đầu tiên, chậm trễ phút nào liền ngồi xuống…



      “A…”



      sớm động tình, nhưng phối hợp, khiến vừa chặt vừa đau, nhưng lúc này, cho phép mình lùi bước, ngược lại còn phải nhanh chóng hành động.



      Mới đầu còn có chút khó nhúc nhích, nhưng từ thân đến tâm đều khát vọng , nên rất nhanh thích ứng được, và quỳ gối bên ngoài hai chân , ra vẻ quyến rũ .



      “Trần, em đúng là tiểu tinh…”



      Cúc Như Khanh vươn tay, nâng eo của lên, kéo lê thân thể trần trụi màu hồng, hấp dẫn ánh mắt , và kết hợp chặt chẽ từ nơi nào đó, còn truyền đến cho cảm giác tê dại.



      thấy như vậy, dũng cảm dứt khoát như thế, trong lòng ngọt ngào nay càng thêm ấm áp, nhìn toàn thân cap thấp, chỉ còn lại cái quần cụt chấm hoa còn dính bên hông, loại phong tình nửa kín nửa hở này, càng thêm hấp dẫn tầm mắt .

    3. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 258: Ngược : Kỷ niệm kết hôn (3)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      “Trần…” Cúc Như Khanh biết lúc đầu rất đau đớn, hôn , “Em luôn như vậy…”



      “Ai bảo ức hiếp em?” thẹn thùng làm nũng.



      Cúc Như Khanh nắm tiểu bạch thỏ khiêu động trước ngực , con thỏ vui sướng bị nặng nề nắm chặt, Mặc Thiên Trần lại càng thêm mềm mại khiến muốn lập tức nuốt vào bụng.



      chính là thích ức hiếp em như vậy, chỉ ức hiếp em thôi…”



      ra, cảm giác cả người được hợp nhất, lại giống như cảm giác sung sướng khi được bay cao lên bầu trời kia!



      Dù trong quá khứ, bất đắc dĩ mới ở bên cạnh , nhưng giờ phút này, tình nguyện bay lượn cùng , Mặc Thiên Trần cũng ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp đến vậy.



      Đợt sóng tình đầu tiên vọt tới, như hai kẻ say ở bên nhau…



      Mặc Thiên Trần bò lên ngực , toàn thân mềm yếu còn tia hơi sức, chỉ có mồ hôi người hai người ngừng chảy.



      mỉm cười nhìn , cũng nhàng hôn lên môi , gian im tĩnh, chỉ có cảm xúc hòa nguyện của hai người nhảy nhót xung quanh.



      Dần dần, Cúc Như Khanh hôn từ đến nặng, gặm nhắm làn môi , thứ nóng bỏng chôn trong cơ thể , cũng càng lúc càng bành trướng.



      Mạc Thiên Trần cảm thấy to lớn, kinh ngạc trợn to hai mắt, còn tất cả lời đều bị người đàn ông hôn hết vào miệng.



      Cúc Như Khanh hôn đến thở nổi, mới , “Vừa rồi là Trần phải ?”



      “Ừ…” Mặc Thiên Trần thẹn thùng than .



      “Vậy bây giờ đến lượt Trần rồi…” khẽ cười tiếng, sau đó trêu chọc cái quần lót của , kéo quần lót ngang hông của lên, lộ ra sợi dây lưng màu đen.



      “Đừng…” Mặc Thiên Trần muốn thấy như vậy, vừa rồi có quần lót che bớt, mới dám to gan cởi, lúc này, dáng vẻ điên cuồng như vậy, có gan mấy cũng dám.



      Cúc Như Khanh nắm tay bé của , “ được , muốn , tất cả của Trần đều muốn…”



      còn chưa xong hai tay nắm hông , xoay vòng 180°, từ phía trước biến thành phía sau, lưng dán chặt vào ngực , còn thứ nóng bỏng của vẫn đan chôn trong nơi hẹp của , cũng xoay đủ vòng, ngồi dậy, cúi đầu, ngưng mắt nhìn biểu tình của .



      “Ông xã…” nhắm hai mắt lại, làm vẻ mặt tức giận…



      Cúc Như Khanh cắn cắn vành tai , khơi dậy cảm giác của , tay của dời đến giữa hai chân , sợi dây màu đen, dính lớp nước, vây quanh đóa hoa , mà vật nóng bỏng của , cũng xâm nhập vào nơi hẹp của .



      Mặc Thiên Trần nhìn cảnh tượng đầy xấu hổ này, nhưng nhắm mắt nữa, mà tập trung cảm nhận tình của dành cho , càng cảm thụ được nhiều, càng phát mình hạnh phúc vô cùng.



      “Trần, thích em như vậy ?” Thanh của vì khát vọng thân thể, mà trở nên khàn khàn.



      “Thích…” Cả người Mặc Thiên Trần từng tế bào đến toát lên hạnh phúc.



      Cúc Như Khanh khẽ cười, tay ôm hai chân , bắt đầu từ nông đến sâu, từ chậm đến nhanh, mỗi lần chạy nước rút, sợi dây lại cọ xát vào đóa hoa của , hai loại kích thích cùng lúc này, so với vừa rồi chỉ có hơn chứ kém.



      “Ông xã… Ông xã…”



      Mặc Thiên Trần toàn thân như bị ngọn lửa bao phủ, bị khống chế cả sức lực lẫn tư thế, chỉ có thể bất lực gọi , càng trìu mến gọi bao nhiêu, Cúc Như Khanh càng gia tăng lực bấy nhiêu, khiến cảm nhận được , từng đợt sóng lớn ngừng nổi dậy…



      có lúc dịu dàng, có lúc lại dã man, có lúc nhanh chóng, có lúc lại chậm chạp, phương thức thương ngừng thay đổi, khiến Mặc Thiên Trần cách nào chống đỡ được, chỉ có thể giãy giụa vòng eo, như chú chim xinh đẹp bay lượn.



      Những con sóng hạnh phúc trước khi dâng lên đợt sóng mới thường có lúc tạm ngừng, nhưng người đàn ông này tối nay lại dường như tinh lực vô tận, vừa mới kết thúc, lại tiếp tục phát động cơn sóng mới, làm Mặc Thiên Trần nằm trong ngực mệt đến hôn mê bất tỉnh.



      Lúc tỉnh lại, là sáng hôm sau, khi mặt trời từ từ dâng mình lên đường chân trời, ánh sáng chiếu thẳng vào căn lều của hai người.



      Mặc Thiên Trần mở mắt, thấy mình bị ôm vào ngực, hai tay vững vàng vòng từ sau lưng .



      “Ông xã…” nhàng kêu.



      đáp lại, nghĩ là quá mệt mỏi, nên vẫn ngủ say, nghĩ lại cũng dúng, tối qua chỉ có lần đầu tiên là chủ động, còn vô số lần sau là ra sức khiến ngừng hạnh phúc.



      “Ông xã, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!” Mặc Thiên Trần hôn lên má , sau đó nhàng đứng dậy, mặc lại quần áo vốn bị vứt sang bên, lúc chân ra bờ cát, đón ánh nắng mặt trời, giơ hai tay lên thấy cảnh tượng kỳ diệu bờ cát.



      Rất nhiều cua biển từ dưới nước bò lên, sắp thành hàng dài, Mặc Thiên Trần tin được cảnh tượng trước mắt, chạy tới, nhìn lũ nhóc đáng này, ở đây múa may vũ khí của mình.



      Sao tất cả lại lên đây hết thế này? Mặc Thiên Trần vui vẻ ngừng, chẳng lẽ đây là do cua cái tối qua dẫn hàng trăm đồng loại của nó lên bờ sao?



      nghĩ như thế Mặc Thiên Trần thấy mấy con cua xếp thành thế trận, nhưng phải thế trận đối chọi giữa hai bên, mà hình như là xếp thành chữ.



      Mặc Thiên Trần định thần nhìn lại, thấy mấy con cua xếp thành chữ: “Hạnh phúc khuynh thành, Khanh Trần hạnh phúc!”



      *Hai từ “Khuynh thành” (倾城: /qingcheng/) và từ “Khanh Trần” tên hai người (卿尘: /qing chen/) đồng .



      “Ông xã, mau ra đây…”



      Còn chưa dứt lời, Mặc Thiên Trần che mặt bật khóc.



      Vì làm gì có loài cua biển nào biết lãng mạn lúc sáng sớm như vậy, đương nhiên phải là, cái người kia phải quên kỷ niệm ngày cưới, chỉ thế, còn sắp xếp tỉ mỉ mọi việc, làm khỏi xúc động.



      Lúc này, Cúc Như Khanh từ trong lều ra, lười biếng tựa vào lều, cười cười, nhìn vui đến mức bật khóc, mới về phía .



      làm sao có thể quên ngày quan trọng như vậy, đương nhiên kết quả chính là hy vọng có thể mang lại bất ngờ và hạnh phúc cho .



      Mặc Thiên Trần cũng vươn hai tay, chạy như bay đến chỗ , nhào vào lòng , ôm cổ chặt, “Ông xã, ông xã… ra vẫn nhớ…”



      “Đương nhiên!” ôm lên, xoay mấy vòng bờ cát.



      “Nhưng… Nhưng sao tối qua chút cũng biểu hả?” Mặc Thiên Trần khỏi buồn bực, người đàn ông này đúng là lòng dạ rất sâu.



      Cúc Như Khanh ôm , “Nếu biểu quá sớm, sao có thể tận hưởng nhiệt tình của Trần tối qua chứ? Trần giống như tiểu tinh, khiến hạnh phúc đến muốn bay lên trời…”

    4. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 259: Ngược : Kỷ niệm kết hôn (4)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      …” Mặc Thiên Trần đưa tay bịt miệng , “ cho phép lại!”



      Người đàn ông này, quá mức!



      ràng chuẩn bị từ trước, mà còn làm bộ như cái gì cũng biết, để cảm giác như mất mát, lại cũng khiến mong đợi, còn để mặc nhiệt tình chủ động hoan ái…



      xấu xa!” thẹn thùng trừng mắt nhìn .



      ra sáng sớm nay, lúc Mặc Thiên Trần tỉnh lại, biết rồi, còn nghe thấy cả lời chúc của .



      Cúc Như Khanh tay đỡ mông , mò đến quần lót bông của , “ xem nào, hành động nhanh vậy sao!”



      Đương nhiên rồi! diễn xong tiết mục, chẳng lẽ còn mặc cái sợi dây đó rêu rao khắp nơi sao? Mặc Thiên Trần dĩ nhiên phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, sáng sớm thay hết.



      Cúc Như Khanh khẽ chạm vào bờ môi , “Trần, thích cách em tặng quà kỷ niệm ngày cưới cho , sinh nhật và bọn trẻ sắp đến rồi, còn muốn nhận quà tốt hơn đó?”



      “Hay quá nhỉ!” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Xét thấy hôm nay biểu ác liệt, nên có quà sinh nhật.”



      “Hôm qua ác liệt sao?” Cúc Như Khanh tay nắm chặt hông , dùng sức, “Nhưng Trần rất thích mà! Nếu tối qua biểu chưa đủ tốt, hôm nay biểu tiếp, khi nào Trần hiểu mới thôi, được chứ?”



      vừa vừa muốn ôm vào lều, Mặc Thiên Trần lập tức kêu lên, “ cần đâu… Em chuẩn bị quà sinh nhật tốt, nhất định khiến mở rộng tầm mắt, được ?”



      mà bị ôm vào đó, tinh lực của , nào dám khinh thường, chi bằng ngoan ngoãn đồng ý trước , còn nữa, bây giờ là ban ngày, hai người chui vào lều lại phát ra thanh, xấu hổ muốn chết!



      “Được! chờ quà sinh nhật của em.” Cúc Như Khanh ôm ngồi bờ cát.



      đặt ngồi lên đùi , còn vào lều cầm cái áo khoác ra choàng lên chân , Mặc Thiên Trần dựa vào người ngắm mặt trời mọc.



      “Ông xã, em lạnh, cần đắp cái này.” cười giảo hoạt.



      được!” dùng tay phủ áo khoác lên, cho lấy ra, “Chân em bị đau nên để bị lạnh, sáng sớm trời còn lạnh lắm.”



      Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc chọc vào mặt , “ lo người khác nhìn thấy hai chân xinh đẹp của em chứ gì? Còn kiếm cớ nữa? Em nhớ, tối qua rất thích quần lót của em nha!”



      Tâm tư bị chọc phá, Cúc Như Khanh phủ nhận, nhưng cũng thừa nhận. chỉ tươi cười, “Mau nhìn xem, mặt trời mọc đẹp!”



      Mặc Thiên Trần lập tức bị cảnh mặt trời mọc hấp dẫn, vì thế trêu chọc nữa.



      Từ đằng Đông, đường chân trời xuất đường chỉ đỏ, dần dần khuếch tán, mặt trời từ từ nhô lên. Rồi dần dần, bầu trời biến hóa, những đám mây bồng bềnh bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm hồng, Vừa đảo mắt, như dòng sông màu hồng rực rỡ trời, di động lăn tăn gợn sóng, lóe sáng. Từ phía chân trời, mây càng lúc càng hồng lên, mặt nước bầu trời liền thanh đường. Trong phút chốc, mặt trời đỏ rực lộ ra khỏi mặt nước.



      Gió biển nhàng thổi đến, buổi sáng xinh đẹp, như chào đón ngày kỷ niệm của hai người, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đặc biệt thích buổi sáng này.



      Mặc Thiên Trần thấy có con cua nào rời , nhìn bọn chúng vẫn duy trì thế trận chữ, “Ông xã, có phải chúng ta sinh ra là của nhau rồi, giống như chữ ‘khuynh thành’ (‘Khanh Trần’) đó ?”



      “Đương nhiên rồi! Trần từ lúc sinh ra là vợ rồi.” Cúc Như Khanh cũng nhìn về thế trận chữ mà sắp xếp.



      Mặc Thiên Trần vui vẻ cọ vào cổ , “Ông xã, xem, cua cái dẫn chú rể của nó lên bờ, vậy có tổng cộng bao nhiêu chú rể cua?”



      “Tổng cộng có chín mươi chín chú rể.” Cúc Như Khanh tì cằm vào đỉnh đầu , gió biển thổi mái tóc của lất phất, những lọn tóc nho quanh quấn bên cổ .



      “Chín mươi chín chú rể, cũng xem như tượng trưng cho trường trường cửu cửu, thêm con cua cái nữa là tròn trăm con, có phải ý là trăm năm hạnh phúc ?” Mặc Thiên Trần phân tích, sau đó khen Cúc Như Khanh, “Ông xã, ngờ còn biết lãng mạn như thế nha! chỉ lãnh mạn, bình thường hay ra lệnh cho người ta, bây giờ còn có thể bày binh bố trận với cua nữa!”



      giống người lãng mạn sao?” Cúc Như Khanh nhàng tì cằm đụng vào đỉnh đầu .



      Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , “ giống.” Nhưng lập tức bổ sung câu, “Dĩ nhiên, đối với em rất lãng mạn.”



      mỉm cười nhìn , ra tối qua bố trí cảnh này, rất hạnh phúc vì món quà này của .



      Cúc Như Khanh cọ xát chóp mũi hơi lạnh của , hai người nhìn nhau cười, tự khắc sâu hình ảnh của đối phương vào lòng.



      Hai người đều rất cố gắng vun đắp tình cảm, đầu tư tình cảm đều thành công, đều nghĩ cho đối phương, trong mắt cả hai cũng chỉ có người kia.



      Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng lên người bọn họ, ánh nắng còn khiến hai người chói mắt.



      Cúc Như Khanh giống như nhà ảo thuật, tay cầm sợi dây chuyền thủy tinh, dưới ánh mặt trời sợi dây chuyền sáng chói, phát ra ánh sáng lấp lánh, tỏa ra nụ cười của Mặc Thiên Trần.



      Đây là thứ đặt làm từ trước, muốn đưa cho Mặc Thiên Trần vào ngày kỷ niệm, buổi sáng này, ở đây là lúc thích hợp nhất, muốn tự mình đeo vào cổ .



      mở cúc áo sơ mi của ra, sau đó đeo vào cổ , sợi dây chuyền thủy tinh kết hợp với chiếc cổ trắng nõn của Mặc Thiên Trần, làm rộ lên vẻ tinh khiết của .



      “Bà xã, kỷ niệm ngày cưới vui vẻ!”



      nhìn món quà của mình, phản chiếu hình ảnh của .



      Mặc Thiên Trần ngờ còn được nhận đại lễ như vậy, như bị choáng váng, mãi đến khi nghe thấy lời chúc của , mới phát giác rất vui vẻ, vươn tay bé, vuốt sợi dây chuyền thủy tinh cổ, cảm động đến lệ nóng quanh tròng.



      “Ông xã…”



      “Trần, thấy nó giống đôi mắt của em ?” cười đáp.



      “Đôi mắt của em?” Mặc Thiên Trần hiểu.



      “Đúng thế!” nâng bàn tay bé của lên, “Tâm hồn em thuần khiết tí vẩn đục, ánh mắt của em cũng tinh khiết tí tạp niệm, dây chuyền thủy tinh này giống như đôi mắt em, óng ánh trong suốt lại rất mĩ lệ.”



      Mặc Thiên Trần nhìn sợi dây chuyền, nghe vậy, ngăn nổi nước mắt, người đàn ông này như thế, đời này kiếp này, còn cầu mong gì nữa đây?



      cần biết trong mắt người khác, là người như thế nào, nhưng trong mắt người đàn ông này, giống như thủy tinh trong suốt, chân thuần khiết.

    5. N.P

      N.P Member Administrative

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      2
      Chương 260: Ngược : Chính thức vây bắt (1)

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: N.P


      Mặc Thiên Trần nhìn Cúc Như Khanh, lời tâm của những người nhau, luôn cảm động như thế, lời tâm tình của Cúc Như Khanh, trực tiếp xâm nhập vào nội tâm , khiến như rơi vào võng tình, thích dây chuyền thủy tinh của , cũng thích lời tâm tình lãng mạn đó.



      Đây là lần đầu trong đời , nghe được lời tâm tình đáng nhất, từ người đàn ông nhất.



      Mặt trời lên cao, ánh nắng vây lấy hai người, Mặc Thiên Trần cúi đầu vào cổ Cúc Như Khanh, in lại nụ hôn, đây là ngày kỷ niệm đáng giá nhất của .



      Ngày kỷ niệm vừa qua, Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh vẫn tình nồng ý đậm, nhưng phải trở lại công việc của mỗi người.



      Công ty Mặc thị.



      Mặc Thiên Trần bắt đầu công việc, hôm nay công ty tổ chức đại hội cổ đông, Mặc Chấn Đông tuyên bố từ chức, Mặc Thiên Trần lên thay, các cổ đông cũng chú ý đến quan hệ gần đây của Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh, thấy quan hệ hai người rất tốt, nên mới yên tâm để Mặc Thiên Trần đảm nhiệm vị trí tổng tài của công ty.



      Song Mặc Thiên Trần tuổi còn rất trẻ, mới hai mươi lăm ngồi được lên vị trí cao nhất, khiến nhiều người phục, mặc dù cũng ở công ty chinh chiến sáu năm, mọi phương diện đều có nhiều thành tích, đặc biệt là về thị trường tiêu thụ, tỉ lệ tiêu thụ hàng năm đều tăng, lợi nhuận cũng rất cao, nhưng liệu có yên ổn ngồi chiếc ghế đó ?



      bên cầm phiếu ủng hộ, là nhìn thấy được năng lực của , hai là vì là phu nhân của chủ tịch Cúc thị, dựa vào hai điểm này, mà đồng ý cho ngồi lên vị trí đó. Nhưng vẫn có bên cầm phiếu chống, lý do là vì tuổi còn trẻ, chưa đủ tầm dẫn dắt được Mặc thị tiến xa, kinh nghiệm non nớt có thể dẫn Mặc thị đến tai họa ngập đầu.



      Dù được ủng hộ hay bị phản đối, Mặc Thiên Trần vẫn kiên định, tự tin có thể dẫn dắt công ty tiến về phía trước, lợi nhuận gấp đôi, nếu trong vòng năm đạt được mục tiêu này, từ chức.



      Mặc Chấn Đông và Lý Tình Y ra nước ngoài, là để giải sầu, hai là kiểm tra bệnh tình của Lý Tình Y, hẹn chuyên gia để kiểm tra xem phổi của bà có bị di chứng gì , nên trong nước chỉ còn lại Mặc Thiên Trần mình lèo lái công ty, dĩ nhiên, tự tin hoàn thành được sứ mạng.



      Mồng tháng năm này có buổi trình diễn thời trang, Mặc Thiên Trần đưa thiết kế của mình tham gia buổi biểu diễn, ngày nào cũng tăng ca rất khuya, gần tới ngày mới phát , đầu năm hứa cùng Cúc Như Khanh dẫn Cúc Cầm Du thăm con , bây giờ bị vướng buổi trình diễn được, đây là kiện đầu tiên sau khi nhậm chức, nếu làm tốt, chắc chắn cổ đông gây áp lực rất lớn.



      “Như Khanh, em có chuyện muốn với .” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi.



      Cúc Như Khanh vuốt ve hai má thon gầy của , “Chuyện ngày tháng năm chúng ta , tạm thời dời lại, sau này .”



      Mặc Thiên Trần thấy hiểu tâm tư mình, khỏi cảm động, khổ sở : “Nhưng ngày đó là sinh nhật và bọn trẻ, nếu tại em mà thể đoàn tụ, em thấy hổ thẹn lắm, nhưng em lại vừa tiếp nhận công ty, em lại muốn có thành tích, muốn cha mẹ ở nước ngoài lo lắng.”



      “Vậy em làm ! Hôm đó để lên kế hoạch, em chỉ cần dẫn dắt công ty tốt, đừng để cổ đông xem thường là được rồi.” Cúc Như Khanh an ủi .



      Mặc Thiên Trần cảm động khụt khịt mũi, “Nhưng mà, em là vợ , là mẹ của bọn trẻ, những chuyện này phải là em làm mới đúng, còn bận đối phó với đám người Phí Cường Liệt, sao em để phải mất thời gian làm mấy việc này chứ?”



      “Em gì vậy? Chính vì em là vợ , là mẹ của bọn trẻ, mới nên chia sẻ trách nhiệm với em, cùng nhau gánh vác, cùng xây dựng gia đình, cùng tận hưởng hạnh phúc gia đình.” Cúc Như Khanh mỉm cười đáp, “Còn đám người Phí Cường Liệt, bọn họ giờ là cá trong chậu, trốn thoát tay , em phải lo lắng nhiều, chỉ cần tổ chức buổi trình diễn tốt, để cha mẹ tự hào vì em, khiến mấy cổ đông kia phải sáng mắt. tin tưởng Trần nhất định làm được.”



      Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Cảm ơn , Như Khanh…”



      vẫn nghĩ là người đàn ông bá đạo, bây giờ lại nguyện ý chia sẻ với , bảo cảm động sao được!



      Cúc Như Khanh vuốt ve tóc của , “ bá đạo ở đâu, Trần nên ràng. Phải ?”



      Tâm bị nhìn thấu, chỉ nhàng dựa vào , biết, làm sao có thể biết, bá đạo nhất chính là tình cảm của , muốn , còn cũng nhất định đối với như vậy.



      “Được rồi, người ta biết mà!” Mặc Thiên Trần làm nũng, “Em là của , chỉ là của , chỗ nào cũng là của …”



      biết nghe lời, có thưởng cho em…” Cúc Như Khanh cúi đầu cười.



      Mặc Thiên Trần đỏ mặt, chuyển đề tài, “Như Khanh, định sinh nhật làm gì?”



      “Đương nhiên phải giữ bí mật, đến lúc đó cho Trần bất ngờ, có được ?” Cúc Như Khanh híp híp mắt, “Giống như kỷ niệm ngày cưới lần trước, Trần có thích ?”



      Vừa nhắc đến hôm kỷ niệm, Mặc Thiên Trần liền nhớ đến mình bị “tính toán” triệt để ra sao, vươn tay gõ lên hai vai , nhưng cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào đan vào nhau lúc đó, khiến người ta nhớ mãi quên, thậm chí đến từng tư thế trong lều đều khắc sâu vào đầu , vùng vẫy thế nào cũng được, khiến người ta ngượng ngùng nhưng lại rất ưa thích.



      Mặc Thiên Trần nghĩ đến sinh nhật lần này, có gì ngọt ngào chờ đợi , sinh nhật , nên tặng gì đây! nghĩ lâu, nhưng rốt cuộc cũng nghĩ ra được gì mới.



      “Nhưng hôm đó em rất bận, em sợ có thời gian chuẩn bị quà sinh nhật cho , đừng giận nhé?” Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn .



      Cúc Như Khanh lắc đầu, “Cho dù hôm đó em về trễ cỡ nào, và bọn trẻ cũng chờ em về, cùng mừng sinh nhật, còn về chuyện quà sinh nhật, tối nào Trần cũng ở bên cạnh , mỗi ngày với đều là sinh nhật, ngày nào cũng có quà sinh nhật rồi.”



      “Lời ngon tiếng ngọt! uống trộm mật ong đấy à?” Mặc Thiên Trần trêu , khả năng chuyện của , càng càng nghe càng cảm động rồi.



      Hai người cười cười , sau đó ôm nhau ngủ, hít thở đều đều, sau khi tỉnh dậy, lại bắt đầu công việc dầu sôi lửa bỏng.



      Công ty Cúc thị.



      Khang Hạo, Trần Ích, Nghiêm Tiểu Huệ đều ở trong phòng làm việc của Cúc Như Khanh, Cúc Như Khanh tuyên bố kế hoạch tác chiến, sau đó hỏi bọn họ, “Nghe chưa?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :