Chương 261: Ngược : Chính thức vây bắt (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Khang Hạo, Trần Ích, Nghiêm Tiểu Huệ lần này bắt đầu kế hoạch với Phí thị đều trăm miệng lời. “Vâng! Tiên sinh.” “Vâng! Chủ tịch.” “Vâng! Tổng tài.” Về kế hoạch, ai cũng hiểu , lần này bắt đầu thu lưới, mới chỉ là bắt đầu, nhưng trong mỗi người đều sục sôi ý chí chiến đấu. Công ty Mặc thị. Mặc Thiên Trần cũng tích cực chuẩn bị chiến đấu với buổi trình diễn thời trang ngày mồng tháng năm tới, và đội ngũ thiết kế rất chuyên tâm thiết kế các tác phẩm, hy vọng đến đó nhận được lời khen, từ đó mở rộng được thị trường, rất tích cực chuẩn bị vì lợi nhuận năm nay của công ty. Các bộ trang phục đều lấy màu ấm làm màu chủ đạo, bỏ qua màu sắc trang nhã trước đây, hy vọng màu ấm có thể khiến tài chính cũng “ấm” hơn. Ngày biểu diễn đến, Mặc Thiên Trần tích cực chuẩn bị tốt, các người mẫu, và phần lớn các nhà tổ chức đều có phản hồi rất tốt, trừ người bên phía tổ chức phản đối, chính là Chu Tiểu Kiều. kiện lần này, Mặc Thiên Trần biết Chu Tiểu Kiều có mặt, có tham gia hoạt động bình chọn, Chu Tiểu Kiều chắc chắn quan báo tư thù, Mặc Thiên Trần cũng cảm nhận được. Nhưng khi ta mang sản phẩm của Mặc thị ra đáng giá xu Mặc Thiên Trần tay nắm chặt quả đấm. Đến lượt bên tổ chức phê bình Chu Tiểu Kiều : “Sản phẩm của Mặc thị, tôi thấy giống như chim công trong vườn, đủ loại màu sắc phối hợp ngổn ngang, nhà thiết kế của công ty cứ như bị mù màu ấy, về phương diện thiết kế đồng phục, cũng có ý tưởng mới, ngược lại đồng phục còn nhìn giống như hàng nhái của mấy xưởng , càng nhìn càng thấy giống nông phu ở mấy vùng nhiệt đới quấn mấy tấm vải rách quanh hông…” Triển Thanh Thanh muốn xông lên cho Chu Tiểu Kiều mấy bạt tai, bị Mặc Thiên Trần kéo lại, “Đại tiểu thư, ta ràng là lấy việc công trả thù riêng!” “Cứ cho là ta cố ý báo thù, chúng ta xông lên giải quyết được cái gì? Vẫn là đánh nhau mà giải quyết được vấn đề. ta rình cơ hội lâu như vậy rồi, chúng ta trước tiên phải tin tưởng sản phẩm của mình là tuyệt đối có vấn đề, nếu tự dưng làm loạn trước, chẳng phải càng khiến ta đắc ý thêm sao?” Mặc Thiên Trần từ từ giải thích. Triển Thanh Thanh đành thôi, ở chỗ cao cấp thế này, hành động như thế chỉ tổ giống như đứa trẻ tức giận, “Nhưng mà, nếu cứ để như vậy, em phục, lần trước ta và họ loạn dâm, lần này, muốn tìm người tới đây ‘chăm sóc’ ta!” Mặc Thiên Trần nghe xong chỉ lắc đầu, “Đừng kích động…” Lời còn chưa dứt nghe thấy thanh tán dương của người khác, “Tôi rất vinh hạnh được trở thành người đại diện của kiện thời trang lần này, đối với sản phẩm của Mặc thị tôi cũng muốn phát biểu cái nhìn của riêng tôi. Từ đầu năm đến giờ, cả ngành thời trang đều trong trạng thái trì trệ, màu sắc trang nhã chỉ khiến người khác đối với ngày mai càng thêm thất vọng, Mặc thị đưa ra mẫu đồng phục có sắc màu ấm, có ý hướng tới ấm áp hạnh phúc, màu sắc phối hợp lại, mặc dù hơi khoa trương nhưng cũng rất đẹp, phải biết rằng chim công muốn xòe đuôi cũng đâu phải dễ dàng, có thể sản phẩm của Mặc thị giống như hình ảnh chim công vậy, rất đẹp. Tôi vô cùng coi trọng sản phẩm của Mặc thị, cảm ơn mọi người.” Mặc Thiên Trần thấy có người giải đáp được ý tứ trong những thiết kế của , khỏi ngạc nhiên nhìn về người đó, tên ấy là Đổng Nật. Mặc Thiên Trần nhớ ra từng gặp ấy ở đâu chưa, cũng biết người đại diện tên Đổng Nật này, chỉ là vừa nhìn đến có cảm giác rất quen mặt, nhưng nhớ ra là gặp ở đâu. Ban tổ chức cũng liên tục chỉ ra những ưu điểm cũng như điểm chưa được của sản phẩm, sau đó phần trình diễn của công ty khác. Triển Thanh Thanh nghe xong nổi trận lôi đình, “Chu Tiểu Kiều đáng chết, ta chính là người làm phiếu chọn của chúng ta giảm xuống, ta ràng là cố ý nhằm vào chúng ta mà, em nguyền rủa mấy tòa nhà ở thành Tây của ta bán hoặc cho thuê đều được, đợi đến lúc ta muốn bán, em tìm người cho ta biết tay, nhất định phải báo thù chuyện hôm, nhất định ta phải bị trừng trị…” “Được rồi, được rồi, đủ ác rồi đó! Coi chừng Trần Ích sợ em đấy.” Mặc Thiên Trần che miệng lại. “Chị nghĩ em thay đổi vì Trần Ích sao? Cho dù em thích ta, em cũng thay đổi tính cách bây giờ đâu.” Triển Thanh Thanh hừ tiếng, “Nếu ta sợ em, vậy đừng em!” “Có chí khí!” Mặc Thiên Trần cười, “Đừng tranh cãi nữa, chúng ta xem lại đồng phục của công ty, tiếp thu ưu điểm của người người khác, như vậy mới tiến bộ được.” Triển Thanh Thanh chép miệng thêm gì nữa, chờ buổi họp báo kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu ra về. Mặc Thiên Trần dẫn theo đội ngũ thiết kế chuẩn bị ra về, thấy Chu Tiểu Kiều vênh váo tự đắc tới. “Mặc tổng tài, đầu tiên xin chúc mừng vinh dự trở thành tổng tài, chỉ tiếc là, mới trận đầu mà thất bại thảm hại, biết lúc về công ty, phải làm thế nào để giữ được vị trí đó đây, Mặc thị nằm trong tay , rất nhanh đổi chủ. có tin ?” Chu Tiểu Kiều giương môi cười. Mặc Thiên Trần chỉ cười nhạt, “ dám phiền Chu tiểu thư phí sức quan tâm đến phát triển của Mặc thị chúng tôi, tôi làm tổng tài cũng được, tiền đồ của Mặc thị ra sao cũng được, đều có nhân viên Mặc thị chúng tôi quan tâm, đâu phiền đến .” Chu Tiểu Kiều nhìn , “Cố mà bảo vệ tốt công ty của , đừng như bảy năm trước, Mặc đổng trưởng bị bỏ tù, Mặc phu nhân thiếu chút nữa bệnh chết, tôi nghe , Mặc phu nhân ra nước ngoài điều trị, có phải giận đến nỗi bệnh cũ tái phát đây…” Mặc Thiên Trần nghe ta nhắc đến bảy năm trước, sắc mặt lập tức biến đổi, “Chu Tiểu Kiều, hãy lo tốt chuyện của mình , tôi nhất định chăm sóc cha mẹ tôi tốt, để họ bị tổn thương, đừng ở đây ăn lung tung, tôi mắc mưu đâu.” Triển Thanh Thanh lập tức đẩy Chu Tiểu Kiều ra, “Cút! Nếu đừng trách tôi!” Chu Tiểu Kiều dương dương tự đắc bỏ , Mặc Thiên Trần cả người mềm nhũn, vuốt đầu, bảy năm trước Mặc thị thiếu chút nữa là tai họa ngập đầu, tuyệt đối cho phép lịch sử lặp lại, tuyệt đối ! “Đại tiểu thư, chị sao chứ!” Triển Thanh Thanh đỡ ngồi xuống, “Người đàn bà đê tiện này, ta cố ý chọc giận chị mà, chị đừng bao h mắc mưu ta!” Mặc Thiên Trần than, “Chị tự biết ý ta thế nào, Thanh Thanh, chị sao, em dẫn mọi người về trước .” “Em lập tức với mọi người, chị chờ em, em lập tức quay về đón chị.” Triển Thanh Thanh xong chạy ra ngoài. Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, mặc dù buổi trình diễn thời trang lần này chuẩn bị rất công phu, nếu cuối cùng vì Chu Tiểu Kiều mà thất bại, có chút cam tâm.
Chương 262: Ngược : Chính thức vây bắt (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Trong khi Mặc Thiên Trần còn nhắm mắt cau mày khổ sở Đổng Nật tới, lấy áo khoác của mình khoác lên bả vai Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn, “Xin chào! Đổng tiểu thư.” “Sản phẩm của công ty rất tốt, tôi rất coi trọng.” Đổng Nật khẽ mỉm cười. “Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần cảm thấy có chút an ủi. Đổng Nật ngồi xuống bên cạnh , “Lần trước ở bờ biển cảm ơn cứu tôi, tôi vẫn luôn tìm cách để trả ơn, ngờ hôm nay có thể gặp lại .” “Tôi cứu ?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “ à, nhưng sao tôi nhớ?” Đổng Nật khẽ cười, “Có còn nhớ có buổi tối, bờ cát ở Aeagean Sea, có đôi vợ chồng trung niên gây gổ…” “ là…” Mặc Thiên Trần đột nhiên nhớ ra, nhìn ấy bây giờ với lúc đó khác xa, chỉ trong thời gian ngắn mà thay đổi nhiều như vậy, từ tiều tụy vẻ rất già, bây giờ trở thành người phụ nữ lão luyện quyến rũ, nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều. “Vì thế, cảm ơn cứu tôi, nhờ tôi mới trở lại cuộc sống hôm nay, cũng hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.” Đổng Nật cảm ơn. Mặc Thiên Trần lại cười, rốt cuộc cũng phí công cứu cuộc đời, cứu được người ta lại giúp người ta hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, xem như là thu hoạch lớn nhất rồi. “ ra là chồng tôi cứu , hôm nay thấy vui như vậy, tự tin như vậy, tôi cũng thấy mừng cho .” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi, chỉ có người trải qua khổ nạn, mới biết sống thế nào để cuộc đời thêm tốt đẹp, hạnh phúc. Tôi cũng chúc có cuộc sống mới hạnh phúc.” “Cảm ơn Thiên Trần.” Đổng Nật cười, “Đây là danh thiếp của tôi, phía có ghi phương thức liên lạc, nếu có thời gian chúng ta hàn huyên tiếp.” Mặc Thiên Trần nhận lấy, thấy danh thiếp ghi là người giám sát của nhãn hiệu đồng phục nổi tiếng, cũng trao đổi danh thiếp của mình, “Hoan nghênh Đổng tiểu thư đến công ty chỉ giáo.” Đổng Nật nhận lấy liền nhìn, “Thiên Trần thăng chức cũng in danh thiếp mới ha!” “Mấy chuyện đó đâu quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể liên lạc được với nhau.” Mặc Thiên Trần cười . “Được rồi, hẹn gặp lại lần sau.” Đổng Nật mỉm cười ra về. Mặc Thiên Trần nhìn bóng lưng rời , lòng thấy vui vì Đổng Nật có cuộc sống mới rất tốt, lúc này, Triển Thanh Thanh vào, “Chị biết ấy?” “Có gặp lần, bây giờ là tri kỷ rồi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ vỗ vỗ bả vai Triển Thanh Thanh, cũng xem như là cầu phúc được phúc rồi, hôm nay có Đổng Nật ở bên phía tổ chức đứng ra giúp đỡ, Chu Tiểu Kiều thể bước làm khó được Mặc thị. Triển Thanh Thanh lái xe tới, “Chị tăng ca khuya nhiều ngày rồi, hôm nay mặc dù bị Chu Tiểu Kiều làm loạn, nhưng kết quả đánh giá chúng ta nhận được cũng tồi, có phải chị nên về nhà vui vẻ với Cúc tiên sinh ?” Mặc Thiên Trần cười, “Phải rồi! Hôm nay là sinh nhật ấy, chị còn chưa biết nên tặng quà gì!” “Vậy đơn giản rồi! Chị tự tắm cho thơm người rồi đưa lên cho Cúc tiên sinh là được rồi.” Triển Thanh Thanh thúc thúc cùi chỏ vào người . “Vậy sao được! ấy ăn xong quên mất, có ý tứ gì hết.” Mặc Thiên Trần lắc đầu. Triển Thanh Thanh bắt được chỗ sơ hở trong câu nói của , “Vậy chị nghĩ xem có cách nào, Cúc tiên sinh ăn xong thể quên được, là được rồi.” “Em nằm mơ , ý tưởng chẳng có gì mới lạ!” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Có bản lĩnh em tự tắm cho thơm người rồi đưa đến trước miệng Trần Ích .” Vừa nhắc đến Trần Ích, Triển Thanh Thanh im miệng gì, chỉ lái xe, Mặc Thiên Trần nhắm mắt, nghĩ xem nên tặng quà gì. Triển Thanh Thanh bật radio, lúc này vừa có tin tức buổi tối, “Gần đây việc xây dựng ở thành Tây rất nóng, nhưng khu đất đó năm nay lại trúng chỗ mà chính phủ muốn quy hoạch, hôm nay chính phủ vừa ra kế hoạch quy hoạch năm năm tới, thấy đề cập đến các tòa nhà thành Tây xây dựng. Quyết định vừa đưa ra, làm các nhà đầu tư ở thành Tây đều rất chú ý, rất nhiều công ty đều phải than ngắn thở dài, như vậy trước kia chính phủ tập trung tinh lực xây dựng thành Tây, thực là có lửa làm sao có khói…” “Ha ha, đại tiểu thư, kiếp này báo được thù rồi!” Triển Thanh Thanh vui vẻ la lên, “Tòa nhà của Chu Tiểu Kiều bán hoặc cho thuê, em khẳng định bán được, ai kêu ta luôn phá đám người khác, lần quy hoạch này của chính phủ có thành Tây, ta trữ nhà và đất nhiều như vậy, thị trường bất động sản năm nay lại ổn định, ông trời là có mắt…” Mặc Thiên Trần cũng nghe tin, mở mắt, trước kia cũng nghe chính phủ tập trung tinh lực nâng đỡ cho thành Tây, mà bây giờ lại cho thành Tây vào địa bàn quy hoạch xây dựng, vậy, muốn thành Tây phát triển, ít nhất phải đến năm năm sau, Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều đoạt đất của Cúc Như Khanh, chắc cũng ngờ ra kết quả thế này, nếu bọn họ có tiền có thể tiếp tục cầm cự, để đến năm năm sau xây dựng tiếp, có thể được, nhưng thế giới thay đổi từng ngày, ai biết được năm năm sau, tình thế thế nào! Mặc Thiên Trần nhớ lại, lần trước Cúc Như Khanh đừng tìm hãng khác ký hợp đồng ở thành Tây nữa, mơ hồ cảm nhận được, Cúc Như Khanh hẳn nắm trong tay điều gì đó, mặc dù , nhưng kết quả thế này, tin trước kia Cúc Như Khanh biết chuyện này xảy ra! người đàn ông như vậy, khâm phục đến cúi rạp đầu xuống đất, có thể chung sống với người như vậy, trong lòng nảy sinh cảm giác hạnh phúc và thành tựu. Công ty Phí thị. Phí Cường Liệt cũng nhận được tin tức, Chu Tiểu Kiều từ buổi biểu diễn thời trang chạy về cũng ngờ mọi chuyện lại như vậy. “Làm sao bây giờ? Tiền của chúng ta đầu tư vào đó nhiều như vậy, còn phải đợi đến năm năm sau? Cứ cho là bây giờ sửa sang để bán lại, chúng ta cũng thể lấy lại tiền vốn, căn bản là lỗ vốn mà! Cháu nghe được tin này ở đâu?” Phí Cường Liệt phát tiết. Chu Tiểu Kiều cũng phải kẻ ngu, dĩ nhiên hiểu đây là cái bẫy của Cúc Như Khanh, ta cứ như vậy chui vào, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy thất bại. “Bây giờ chú chỉ trích cháu được cái gì, chúng ta mắc mưu Cúc Như Khanh rồi!” Chu Tiểu Kiều hừ lạnh, “Hèn gì khi chúng ta tranh đất của , lại có động tĩnh gì đáp lại.” Phí Cường Liệt quát, “Dĩ nhiên tôi biết rồi, nhưng cái việc xây dựng ngu ngốc này, ăn của tôi bao nhiêu tiền, có biết ? Tại sao lúc đầu tôi lại tin chứ? lòng muốn đoạt lại Cúc Như Khanh, bây giờ lại liên lụy tôi, làm tôi tổn thất khoản tiền khổng lồ như vậy.” Chu Tiểu Kiều chán nản ngồi phịch xuống sofa gì, Phí Cường Liệt tay vứt hộp quà xuống đất, hôm nay là sinh nhật Cúc Như Khanh, vốn định mang cái gì đó giá trị tới chúc mừng Cúc Như Khanh, bây giờ lại thành hận cũng kịp. Nhưng đây là do bọn họ tự cho mình là thông minh nhảy vào, có thể trách ai bây giờ!
Chương 263: Ngược : Sinh nhật vui vẻ (1) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Hôm nay, ngày tháng năm. Là sinh nhật Cúc Như Khanh ba mươi mốt tuổi, cũng là ngày Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du ra đời, hai đứa năm nay sáu tuổi rồi, thời gian xa Mặc Thiên Trần cũng là năm năm. Hôm nay, ngày đặc biệt, Cúc Như Khanh đón Cúc Hoài Cẩn về nước, vốn dĩ định hôm nay cả nhà cùng thăm tiểu công chúa, và cũng xem như là du lịch, nhưng Mặc Thiên Trần vừa tiếp nhận công ty, phải có thành tích. “Ba, con về rồi!” Cúc Hoài Cẩn ở sân bay chạy như bay vào ngực Cúc Như Khanh, “Con rất nhớ ba mẹ, mẹ đâu?” “Mẹ còn bận việc công ty, chúng ta bố trí tiệc sinh nhật trước.” Cúc Như Khanh ôm về nhà, “Tiểu công chúa của ba đúng là càng lớn càng xinh đẹp!” “Đương nhiên rồi, con là con của ba mẹ, đương nhiên phải có sắc đẹp chim sa cá lặn.” Cúc Hoài Cẩn vui vẻ cười. Lời này của chọc Cúc Như Khanh cười ha ha, dẫn đứa bé về khu biệt thự mới, Cúc Cầm Du ở đây làm bài tập. “Hi, Cầm Du, chị về rồi!” Cúc Cầm Du tiến lên siết chặt gương mặt của , “Quả nhiên đẹp lên ít!” Được hai người đàn ông lớn tự nhiên lời lại giống nhau, Cúc Hoài Cẩn ngược lại chọc cậu, “Chị đẹp rồi, em có phần của ba đâu!” Đáp lẽ, thay vì khen em trai đẹp trai, lại cố tình chọc tức cậu. Cúc Cầm Du phải người mọn, cậu đáp lễ, “Ở khí trời ấm áp như vậy, sao chị giống cương thi nhỉ!” “Lâu gặp như vậy, hai đứa vẫn vừa thấy mặt nhau cãi nhau rồi à?” Cúc Như Khanh nhìn hai đứa. ngờ, hai chị em vừa rồi còn tranh cãi, bây giờ đồng thanh đồng khí, “Nếu quá tốt với em (chị), ba mẹ quên mất con.” Vì thế, nhất định phải làm cho đối phương hư chút, mới có thể khiến đối phương nhớ đến mình, quên mình. “Được rồi.” Cúc Như Khanh cười , “Hoài Cẩn, con vừa xuống máy bay nên rửa mặt trước , tối đến mẹ mới về đây được, Cầm Du, con cũng làm bài tập .” “Dạ! Ba!” Hai đứa tay trong tay chạy lên lầu. Cúc Như Khanh nhìn hai đứa, nhớ lại Mặc Thiên Trần từng , hai người con này, chính là tài sản lớn nhất của . Bọn họ, đúng là tài sản quý nhất của cuộc đời . Trần Ích mang cái bánh ngọt to đến, bố trí phòng khách xong xuôi, mới rời . Cúc Như Khanh ngồi trong phòng khách, chờ Mặc Thiên Trần về. Hôm nay là sinh nhật Cúc Như Khanh, Cúc Cầm Du và cả con , Mặc Thiên Trần cảm thấy đây cũng là loại duyên phận, bọn họ có thể cùng mừng sinh nhật ngày, hôm nay bận việc, dĩ nhiên mong chờ nhất chính là vừa về đến nhà là có thể nhìn thấy cả ba người họ. Buổi trình diễn hôm nay, mặc dù được như ý lắm, nhưng dù thế nào nữa thể so được với thời khắc người nhà đoàn tụ kia. Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh trở lại công ty xử lý công việc xong, chuẩn bị về nhà thấy Khang Hạo ở dưới lầu đợi . “Khang Hạo, sao lại đến đây?” Mặc Thiên Trần tới. “Thiếu phu nhân, cũng biết, hôm nay sinh nhật tiên sinh vui nhất, mấy người chúng ta cũng đặc biệt vui vẻ, nhưng tiên sinh chỉ ăn mừng với , cho nên tôi phải tự tìm niềm vui thấy đúng ?” Khang Hạo cao hứng. Mặc Thiên Trần cười , “Cho nên, muốn tôi giúp cậu hẹn Tuyết Hội ra ngoài đúng ?” “Thiếu phu nhân đúng là thiếu phu nhân, đoán trúng tâm tư của tôi rồi!” Khang Hạo vui vẻ dứt. “ cũng biết, Tuyết Hội mới mười bảy, từng dám chung với nó mà.” Mặc Thiên Trần híp híp mắt. Khang Hạo lập tức vỗ vỗ lồng ngực, “Tôi tuyệt đối đụng đến ấy, hôm nay, chỉ hôm nay thôi, tôi dẫn ấy chơi đu quay, lần tước tôi hứa với ấy rồi.” “Hai người các người rất lãng mạn nha!” Mặc Thiên Trần lên xe của , “Đưa tôi đến nhà dì , tôi dẫn Tuyết Hội ra.” Khang Hạo đón Lộ Tuyết Hội xong, Mặc Thiên Trần đón taxi về nhà, ngồi xe, cố ý gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh, bây giờ em còn bận, sợ rất muộn mới về!” “ sao, muộn cũng đợi em.” Cúc Như Khanh trong điện thoại. “Vậy… Tiệc sinh nhật chuẩn bị thế nào rồi?” Mặc Thiên Trần làm bộ để ý đến lời của . Cúc Như Khanh cười ha ha, “Tất cả chuẩn bị, Trần, em phải bận sao? Em nhanh xong , về nhà sớm.” xong liền cúp máy, Mặc Thiên Trần biết người đàn ông này nhìn xa trông rộng, gì cũng chịu khai ra, hỏi Khang Hạo, Khang Hạo nhún nhún vai, tham dự kế hoạch sinh nhật của Cúc Như Khanh. Mặc Thiên Trần lẳng lặng về Aegean Sea, nhưng thấy bóng dáng Cúc Như Khanh và bọn trẻ, hỏi thím Lục, thím Lục : “Thiếu phu nhân, sáng sớm nay tiên sinh , đến giờ vẫn chưa quay về, tiểu thiếu gia nghỉ học hôm nay, ra ngoài với Cúc tiên sinh rồi.” Thần bí vậy sao? Mặc Thiên Trần mặc dù mệt chết, nhưng cũng đặc biệt mong đợi tiệc sinh nhật này, nhìn lượt, trong Aegean Sea có ai, giờ này năm ngoái sớm mở tiệc rồi, vậy năm nay, Cúc Như Khanh nhất định là chỉ cần bốn người ở cùng nhau, nên chuyển nơi. Mặc Thiên Trần nghĩ vậy, lập tức vào nhà để xe lái xe đến khu biệt thự mới. Lúc đến lén lén lút lút vào, quả nhiên thấy trong phòng khách để chiếc bánh ngọt khổng lồ, xem ra đoán sai, là người có quan niệm đặc biệt, thích người ngoài tham gia, ồn ào náo nhiệt, chỉ thích gian ấm áp chỉ dành cho bốn người bọn họ. Vào phòng khách, thấy phòng khách có người, chuẩn bị lên lầu Cúc Như Khanh vừa lúc từ trong bếp ra, hài hước quát lên, “Ăn trộm, đứng lại!” “Em, cái gì cũng có trộm!” Mặc Thiên Trần đáng thương quay đầu lại. Cúc Như Khanh tới cạnh , “Vậy để lục soát xem, người em có đồ của ?” Mặc Thiên Trần mở đôi mắt to, mặc cho bàn tay của di động ngang hông, “Em có trộm!” “Có!” khẳng định, bàn tay to đặt lên tim , “Em trộm tim của !” “Vậy em xong đời rồi.” Mặc Thiên Trần cười đắc ý. “Đúng là tên trộm càn rỡ!” Cúc Như Khanh dùng tay khác đặt lên ngực , “Hôm nay tên trộm tim này chạy thoát rồi.” Hôm nay chỉ mặc đồ công sở về nhà luôn, Mặc Thiên Trần xin lỗi, “Đúng là ý tứ gì hết! Em bận nên kịp chuẩn bị mà! Hơn nữa hôm nay có bọn trẻ ở đây, chuyện kia tình gì thú gì miễn !”
Chương 264: Ngược : Sinh nhật vui vẻ (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Cúc Như Khanh có chút thất vọng, “Ai… Em bận chuyện công ty, còn cũng bận nên thể đón Hoài Cẩn về!” “Cái gì?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, ba người thiếu ai cũng đều hoàn mỹ nha! Nhưng nghĩ lại, tin, nhất định là gạt . tránh khỏi tay , chạy lên lầu, kết quả nhìn vào phòng công chúa, thấy bóng dáng đứa bé đâu, bất giác thất vọng, ảo não. Công việc, công việc, vì công việc mà thể ra nước ngoài gặp con . Cúc Như Khanh tới, kéo tay , “Trần, là tốt, hay là, bây giờ chúng ta mua vé máy bay bay qua đó. “Sao có thể trách được!” Mặc Thiên Trần tựa sát vào , “Là em có thời gian, thể đồng thời lo tốt công việc và chăm sóc gia đình, huống chi buổi biểu diễn hôm nay cũng được hài lòng, có là em cái gì cũng làm tốt ?” “ cũng biết chuyện buổi biểu diễn hôm nay, Chu Tiểu Kiều cố ý chửi bới chèn ép sản phẩm của Mặc thị, em đừng quan tâm đến đánh giá của ta, bảo đảm ngày mai sản phẩm của Mặc thị đều được mọi người biết đến, được ?” Cúc Như Khanh an ủi . Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, “Dĩ nhiên em thèm để ý rồi, ta cố ý nhằm vào em mà. Lần trước ta đoạt đất ở thành Tây của , bây giờ ác giả ác báo rồi, em vui còn kịp!” Nhắc đến chuyện này, Cúc Như Khanh hai tay ôm lấy khuôn mặt nhắn của , “Trần, lần trước lợi dụng em, muốn với em tiếng xin lỗi!” “Em sớm biết rồi!” Mặc Thiên Trần để ý, “Em chưa từng trách mà… Lần đó, càng chứng minh chúng ta cần ngôn ngữ mà vẫn có thể phối hợp chê vào đâu được.” “Trần…” Cúc Như Khanh cúi đầu, hôn lên bờ môi , cho tới bây giờ cũng đâu có đần, là kiểu người có nhìn thấu cũng can dự, cảm giác giống như có loại phong cách quý phái. Mặc Thiên Trần nhu nhu cười, so ra, làm được nhiều thứ hơn, phải chắc chắn biết Chu Tiểu Kiều ra tay với , nên mới làm như vậy, mà , cũng kỳ vọng, hoàn thành nhiệm vụ lần này, mà có thể khiến Chu Tiểu Kiều có thể ngậm bồ hòn thể làm gì kết quả. “Ông xã, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần ôm hông . Cúc Như Khanh cười , “Sinh nhật của bọn trẻ nữa, chúng ta xuống lầu, cùng quay video, được ?” “Được!” Mặc Thiên Trần cùng xuống lầu. Cúc Như Khanh mở máy, connect với Cúc Hoài Cẩn, tiểu công chúa vui vẻ ngoắc tay với Mặc Thiên Trần. “Chào ba, mẹ!” Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, đây là lần thứ hai nghe được con gọi Cúc Như Khanh như thế, lần đầu tiên cứ nghĩ là ảo giác, nhưng đến lần này, nghe rất , dù bận rộn cả ngày, nhưng tai vẫn nghe rất tốt. vừa nghĩ đến chuyện Cúc Như Khanh thừa nhận chuyện đêm đó là làm, lại tự an ủi mình, nhất định là vì thế, nên con mới gọi như vậy, tránh để người khác nghe được lại xấu , nghĩ đến đó, khỏi cảm thấy Cúc Như Khanh đối với hai mẹ con tốt vô cùng… “Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ!” Mặc Thiên Trần rúc vào vai Cúc Như Khanh, chúc phúc con , “Mẹ vốn dĩ muốn thăm con, nhưng mẹ thể, xin lỗi Bảo Bảo…” xong, mắt đỏ lên, vất vả lắm mới nhận lại được con , nhưng rồi vì đủ loại lý do, lại thể cùng ở chung trong ngày sinh nhật quan trọng, đối với Mặc Thiên Trần, đây là khổ đau! Cúc Hoài Cẩn vừa nghe xong, nhìn Cúc Như Khanh , “Mẹ, ba ức hiếp mẹ kìa!” Tại sao đứa trẻ lại có thể được vậy chứ? Mặc Thiên Trần nhìn , chỉ cười, sau đó Mặc Thiên Trần quan sát quan cảnh của con trong video, căn bản chính là phòng ngủ của lầu hai, nghi ngờ nhìn Cúc Như Khanh, đúng lúc đó thấy Cúc Cầm Du xuất trước màn hình. “Mẹ, Hoài Cẩn ức hiếp con đó!” Cúc Cầm Du làm mặt quỷ. Lần này, Mặc Thiên Trần hiểu ra, căn bản là mang con giấu trong phòng vô, biết tin, nhất định lên phòng con xem, lại cao tay hơn giấu đứa bé trong phòng ngủ của , vừa nghĩ đến, lập tức vươn tay bám vào cổ Cúc Như Khanh. “Cái người này xấu xa, ức hiếp em…” vừa khóc vừa bám , nhưng dùng lăn, cuối cùng tay trượt đến ngực , “Em thèm để ý nữa, ai bảo trêu em…” Sau đó là tình tiết trẻ em nên nhìn, Cúc Như Khanh hôn lê môi, lên gò má, lên mắt , ôm thân thể mềm mại ngừng giãy giụa của . “Buông em ra, em muốn lên lầu gặp con!” nhìn chằm chằm , người đàn ông này, là vừa vừa hận, lại có cách nào. Cúc Như Khanh ôm hông , cho đứng dậy, “ phải sinh nhật trước sao?” “ là người lớn, sao mà giành mấy chuyện này với con nít được?” Mặc Thiên Trần mắt càng mở càng tròn. Cúc Như Khanh buông ra, quả nhiên trong ý thức của , con cái luôn mãi mãi quan trọng hơn ông xã! nhìn chạy nhanh lên lầu, nhịn được kêu lên, “Trần, mặc đẹp rồi xuống nhé!” Mặc Thiên Trần quay đầu lại cười, “Dù sao nữa, em cũng mặc váy đâu!” Lên lầu hai, vừa cửa phòng ngủ ra, liền thấy hai đứa bé chơi đùa cực kỳ vui vẻ. “Mẹ…” Hai đứa trăm miệng lời gọi , Mặc Thiên Trần vươn tay, ôm cả hai vào lòng, “Hai bảo bối, sinh nhật vui vẻ!” Cúc Hoài Cẩn , “Hôm nay là ngày mẹ sinh con ra, mặc dù là sinh nhật con, con vui nhất, nhưng cực khổ lại là mẹ chịu, cho nên, con muốn , con mẹ, rất rất rất mẹ.” Mặc Thiên Trần vừa nghe xong, lập tức rơi lệ vì hạnh phúc, lúc sinh đứa bé, đau đến tê tâm phế liệt, đau đớn đó, mãi mãi khắc sâu trong đầu , vĩnh viễn cách nào quên được. Hôm nay, có được con , nhưng hàng năm, vào ngày này, đều thể quên được ác mộng, quên được bàn phẫu thuật mạnh mẽ rạch bụng ra, khiến chưa kịp liếc mắt nhìn mang con , cảnh tượng đó, như chiếc roi da, đánh vào tim , khiến vết thương đó cách nào khép miệng được. “Bảo Bảo, em cũng con, rất rất rất con…” Mặc Thiên Trần khống chế được nước mắt, trải qua năm năm đơn như thế, rốt cuộc hôm nay có thể cùng con mừng sinh nhật, chờ đợi mấy ngàn ngày đêm, rốt cuộc hôm nay có thể thực nguyện vọng. Mặc Thiên Trần ôm Cúc Hoài Cẩn khóc thút thít kiềm chế được, Cúc Cầm Du vươn tay bé ôm lấy cổ của , “Mẹ, con cũng mẹ… Mẹ đừng khóc…”
Chương 265: Ngược : Sinh nhật vui vẻ (3) Beta: N.P Mặc Thiên Trần vừa nghe, lại nở nụ cười, để mặc cho bàn tay bé của Cúc Cầm Du lau nước mắt cho , bàn tay đứa trẻ, chính là phương thức chữa bệnh tốt nhất, khiến tâm tình Mặc Thiên Trần bình tĩnh lại rất nhanh. “Mẹ khóc, tại mẹ gặp lại được Hoài Cẩn và Cầm Du, vui quá nên biết dùng cách nào để diễn tả, mới thành ra như vậy.” Mặc Thiên Trần giải thích, “Hôm nay là sinh nhật hai bảo bối, cũng là sinh nhật ba, chúng ta xuống lầu cùng ăn mừng , nhé?” “Được ạ, được ạ!” Hai đứa bé đồng thời hoan hô. Mặc Thiên Trần đứng lên, nhìn lại cả người mình vẫn vận đồ công sở, nhìn bọn trẻ, “Mẹ thay đồng phục làm việc rồi xuống ngay, các con ra cửa chờ mẹ, được ?” Cúc Cầm Du lập tức đáp, “Con ra làm lính gác cửa cho mẹ.” Cúc Hoài Cẩn ra vẻ tươi cười, “Mẹ, đây là quà con và Cầm Du tặng mẹ, mẹ mặc cho chúng con xem , được ?” Mặc Thiên Trần cầm lấy bộ váy tay đứa bé, là chiếc váy dài theo phong cách quốc, vui vẻ đáp, “Cảm ơn hai bảo bối, mẹ thay ngay.” Mặc Thiên Trần thay xong chiếc váy dài, đứng trước gương, nhìn trong gương thấy mình thay đổi hoàn toàn, như người khác, biến thành phu nhân cao quý, dắt tay Cúc Hoài Cẩn, mở cửa phòng, sau đó cầm tay Cúc Cầm Du, xuống lầu. Cúc Như Khanh đứng dưới đại sảnh lầu nhìn vợ mình và hai đứa con cùng xuống lầu, mặt tràn đầy hạnh phúc, nhìn thấy Mặc Thiên Trần cao quý xinh đẹp, như nữ thần về phía mình, bên cạnh có đôi trai , đáng như tiên đồng. “Ba sinh nhật vui vẻ!” Vừa xuống, hai đứa trẻ nhào vào ngực Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần đứng bên, vui vẻ nhìn. “Hoài Cẩn, Cầm Du, sinh nhật vui vẻ!” Cúc Như Khanh thả hai đứa bé xuống, ra ý bảo hai đứa bé chơi, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, giọng , “Vừa rồi còn có người với , mặc váy!” “Hừ! lại thắng!” Mặc Thiên Trần nhếch cái miệng nhắn, biết từ chối được quà của con , phúc hắc như vậy dĩ nhiên chiếm được ưu thế rồi. “Trần mặc quần dài vẫn đẹp hơn!” cười. “Sao hả? Sợ người khác nhìn thấy đôi chân xinh đẹp của em sao?” kiêu ngạo tay bắt chéo ngang hông, luận về chuyện khác, có thể tự tin, nhưng đối với vóc người của mình, Mặc Thiên Trần vẫn luôn rất hài lòng. “Đúng! thừa nhận ghen tị.” Người đàn ông hào phóng đáp. Mặc Thiên Trần dương dương đắc ý, “Được, bắt đầu từ ngày mai, ngày nào em cũng mặc váy ngắn làm.” “ cho!” Cúc Như Khanh lập tức đáp, “Chỉ được phép mặc ở nhà cho xem.” “Cho mình xem, còn gì thú vị chứ?” Mặc Thiên Trần khinh thường nhướng mày. Cúc Như Khanh hừ tiếng, “Được! xem ai dám nhìn, móc mắt kẻ đó. Được ?” “Bá đạo!” xoay người muốn đến chơi với bọn trẻ. tay giữ chặt hông , “Hai đứa chơi vui, em theo .” “…” Mặc Thiên Trần hết ý kiến. Ngày nào cũng gặp , tối đến ngủ cùng giường chung gối, vất vả lắm mới gặp được con lần, còn muốn chiếm luôn mấy giây phút này của , phải là quá bá đạo rồi à! “Dù sao cả đời này, hai đứa nó vẫn là con của em, khi nào em muốn nhìn nhìn.” Cúc Như Khanh ôm hông từ phía sau, bên tai . Mặc Thiên Trần vừa nghe lời ngụy biện này của , “Cả đời này vẫn mãi là chồng em! Vậy phải là em muốn nhìn nhìn sao?” “Bây giờ cho em nhìn, em nên ở lại bên cạnh để cho nhìn, phải sao?” vẫn còn viện cớ. “… …” Mặc Thiên Trần muốn tranh cãi vấn đề này với nữa, hô to tiếng, “Hai đứa, ba mẹ muốn cắt bánh kem!” vừa gọi tiếng, hai đứa bé lập tức chạy đến, vây quanh hai người, đắc ý cười cười với Cúc Như Khanh, làm phải buông ra. Cúc Như Khanh khẽ cười, rồi gọi bọn trẻ tập trung trước cái bánh ngọt, bốn người ngồi thành vòng tròn, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du nhìn chiếc bánh ngọt khổng lồ này, phải với cổ lên nhìn. “Quá lãng phí! Chúng ta ăn hết đâu.” Mặc Thiên Trần nhịn được . “Nhà chúng ta bốn miệng ăn, hôm nay lại là sinh nhật ba người, sao có thể gọi là lãng phí!” Cúc Như Khanh tỏ ra rất thích cái bánh ngọt lớn này. Cúc Cầm Du vỗ tay : “Mẹ, cái này gọi là có khí thế, cách khác là phô trương.” Cúc Hoài Cẩn nghiêng cái đầu , “Nếu hôm nay cũng là sinh nhật mẹ, tốt biết bao!” Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu con , “Cái này, phải hỏi bà ngoại con, bà con sinh mẹ đúng ngày rồi.” Cúc Như Khanh nhìn ba mươi mốt cây nến lớn của mình, bên trong là sáu cây nến , ba mươi mốt tuổi rồi, hôm được được tận hưởng ngày sinh nhật ấm áp cùng gia đình, đây là sinh nhật vui nhất, đứng bên cạnh là vợ và con trai, con , nhà bốn người đầm ấm, khiến càng lúc càng cảm động. mỉm cười nhìn về phía Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng nhìn , hôm nay cũng là ngày vui nhất từ lúc sinh ra đến nay của , vì có con , có người đàn ông nhất, những thứ này trước kia đều là giấc mơ quá xa xỉ, nhưng hôm nay thành thực, vui, cũng vui. Còn đối với hai đứa trẻ đây là lần đầu tiên được mừng sinh nhật chung, năm nay hai đứa sáu tuổi, mặc dù thường ngày hay trêu chọc đối phương, nhưng cảm xúc của hai trái tim cùng chung huyết thống, lại khiến cả hai càng thương nhau hơn, Cúc Cầm Du nắm tay Cúc Hoài Cẩn, nhìn chiếc bánh lớn, cũng cười trộm khi nhìn về phía ba mẹ đưa tình. Mặc Thiên Trần tay nắm tay Cúc Hoài Cẩn, tay kia nắm tay Cúc Như Khanh, có tất cả như hôm nay, đều là nhờ vào người đàn ông này, là rời bỏ, là cho tất cả, rất cảm động, đồng thời cũng hy vọng, hàng năm vào ngày này, bọn họ đều có thể ở bên nhau, vui vẻ trải qua ngày tháng. Lúc này, có tiếng nhạc vang lên, phá vỡ bầu khí đầy cảm kích. “Chúng ta cùng hát bài hát mừng sinh nhật…” Cúc Hoài Cẩn kêu lên đầu tiên, nhóc bắt đầu theo tiết tấu của nhạc mà hát bài hát sinh nhật, bên kia, Cúc Như Khanh nắm tay Cúc Cầm Du, bốn người xếp thành vòng tròn vây quanh bánh sinh nhật, khiêu vũ dưới ánh nến, cùng hát bài hát sinh nhật. Trong đại sảnh, đèn tắt , chỉ còn lại ánh nến, thấp thoáng trong ánh nến là những khuôn mặt tươi cười, nhàng nhảy múa, cùng chúc phúc cho nhau, và chúc phúc cho giờ khắc này, giờ khắc hạnh phúc. Chiếc váy dài của Mặc Thiên Trần chập chờn trong ánh nến, mỗi lần nhảy múa làn váy nâng thành vòng hoa văn đẹp mắt. Kèm theo đó là tiếng cười của hai đứa trẻ, càng khiến khí sôi động hơn.