Chương 271: Ngược : Tình mới tình cũ (1) Beta: N.P Sau khi Mặc Thiên Trần điều hành Mặc thị, vừa ra trận đầu thắng lớn, mặc dù là thắng hiểm, nhưng cũng mang đến lợi ích rất lớn cho công ty, đây là điều mà tất cả cổ đông đều quan tâm. Vì thế, các cổ đông dù biết Mặc Thiên Trần già dặn kinh nghiệm, nhưng và chủ tịch Cúc thị là vợ chồng, bọn họ tạm thời chấp nhận cho dẫn dắt công ty. Hội nghị còn chưa bắt đầu, có người bàn tán. “Kinh doanh quả nhiên kết thân rất quan trọng, lần này nếu phải nhờ vụ việc ở thành Tây, đúng là sắp tới khó khăn…” “Lúc đầu Cúc thị cũng ủng hộ thành Tây, nghe mảnh đất muốn lấy tới tay lại bị Phí thị đoạt được, nhưng mà kết quả…” “Vậy có thể Cúc chủ tịch rất tinh tường, kinh doanh mấu chốt là phải chính xác…” “Đương nhiên rồi, nếu có mắt nhìn, sao lại để ý đến Thiên Trần…” “Tôi nghe hồi sinh nhật, Chủ tịch và Thiên Trần chúng ta ngọt ngào mấy ngày tách ra đấy…” “Chỉ cần bọn họ tiếp tục như vậy, Mặc thị chúng ta liên thủ với Cúc thị, là vô địch thiên hạ…” Mặc Thiên Trần vừa vào đến phòng họp, nhìn thấy các nhân viên tham dự hội nghị vinh quang đầy mặt, lần ra mắt đồng phục này, dù có bất trắc, nhưng chung quy vẫn thắng được thị hiếu, đây là điều rất quan trọng, thời đại ngày nay là thời đại thị trường quyết định sống còn của doanh nghiệp, lợi nhuận là mục tiêu duy nhất các cổ đông theo đuổi. Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ, “Cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội, lần này chúng ta có thể đạt được thành công vào thời khắc cuối cùng, ngoài các nhà thiết kế hạng nhất ra, còn nhờ vào tổng giám đốc Đổng Nật tiểu thư làm chỗ dựa vững chắc, và chồng tôi Như Khanh, chúng ta gặp được thiên thời, địa lợi, nhân hòa, giành được thị trường. Dĩ nhiên, tôi tiếp tục dẫn dắt Mặc thị, cố gắng lên, để cuối năm trong báo cáo tài chính, có thể trưng ra kết quả khiến các vị hài lòng.” Lời vừa dứt, bọn họ chất vấn, thay vào đó là tràng vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa là mừng thành công tại, vừa là hy vọng đến tương lai. Công ty Phí thị. Chu Tiểu Kiều tiếp tục bị Phí Cường Liệt trách mắng, lúc làm ăn có lợi nhuận, coi Chu Tiểu Kiều như cháu , khi lợi ích còn, Chu Tiểu Kiều chính là cái bao trút giận của Phí Cường Liệt. Thất bại thành Tây, ngờ là càng giúp Mặc Thiên Trần khắc phục khó khăn, tất cả tạp chí đều bác bỏ đánh giá của ta, ta vì đầu tư thất bại mà trong quá trình chấm điểm, mang tâm tình vào việc công, đưa ra đánh giá khiến người khác hài lòng. Lần này, có thể Chu Tiểu Kiều tính tới tính lui, đều như tự đạp vào chân mình, bây giờ bất kể là ở Phí thị, hay là trong giới thời trang, ta đều như chìm vào đáy vực, trở thành đối tượng để người khác châm biếm, công việc càng là nửa bước cũng khó . Cúc Như Khanh đánh ta đòn này, là vô cùng trí mạng, đến tận bây giờ ta vẫn ngờ, mình cũng có ngày chật vật như vậy, hơn nữa còn là do người đàn ông mình cần đả kích đến còn lực chống trả, ban đầu phải là ta muốn, mà chỉ ghét tính tình ôn hòa, ngờ vừa quay đầu lại sớm người khác. Có điều, Chu Tiểu Kiều đâu phải loại người dễ dàng bị đánh ngã như vậy! Tan việc, Chu Tiểu Kiều hẹn Cúc Như Khanh ra ngoài, tới nơi ở cũ của Chu gia. Đúng lúc Mặc Thiên Trần tan việc cũng đến công ty Cúc thị, thấy Cúc Như Khah lên xe của Chu Tiểu Kiều, vốn muốn cho Cúc Như Khanh bất ngờ, cảm ơn giúp Mặc thị, ngờ Chu Tiểu Kiều cũng tới. nhất thời tò mò, lái xe theo. đứng từ xa nhìn Cúc Như Khanh và Chu Tiểu Kiều vào, nơi đó vốn là nơi Chu Truyền Hảo ở, kể từ lúc Chu Truyền Hảo tù, nơi đó còn ai dùng tới. Chu Tiểu Kiều chỉ vào hành lang trước mặt, thời gian dài được tu bổ, “Còn nhớ ? Trước kia chúng ta từng hẹn ước ở nơi nay.” “Nếu hôm nay hẹn tôi tới đây, chỉ để cái này, tôi xem như có gì để nữa.” Cúc Như Khanh nhìn ta nhàn nhạt, chuyện cũ thời trẻ theo gió cuốn rất xa rồi. Chu Tiểu Kiều để ý đến lạnh lùng của , đáp: “Thương trường thắng bại là chuyện thường, tôi vì bị chèn ép lần nhận thua đâu.” “Ừ…” Cúc Như Khanh chỉ đáp tiếng, “Lần này là do gieo gió gặt bão, nếu tham bản hợp đồng tay Trần, sao có thể nhận kết quả như hôm nay? Nếu mang thù riêng cho việc công, đánh giá thấp tác phẩm của ấy, sao có thể còn chốn dung thân trong giới thời trang?” “Cứ cho là vậy, vạn vật dạy nhân quả. làm nhiều việc như thế, có ngày cũng gặp báo ứng. Phải ?” Chu Tiểu Kiều cười lạnh. “Đó là chuyện của tôi, vật tôi muốn đâu?” Cúc Như Khanh muốn tiếp tục đề tài này nữa. Chu Tiểu Kiều thấy được nơi Mặc Thiên Trần đỗ xe, liền nảy ra ý, “Hôn tôi cái, tôi đưa cho .” ra cũng muốn, nhưng nhìn thấy Mặc Thiên Trần lặng lẽ theo sau, trong lòng ta khó chịu, muốn phá tình cảm hai người họ. Hai mắt Cúc Như Khanh lạnh lẽo, nắm cổ tay ta, lạnh lùng : “Đừng để tôi phải lột sạch ra, để mãi mãi bao giờ đứng dậy được nữa.” Chu Tiểu Kiều lúc này đắm chìm trong toan tính, để ý đến đau đớn ở tay, dời gương mặt đến bờ môi Cúc Như Khanh. Theo góc nhìn của Mặc Thiên Trần núp, là Cúc Như Khanh hôn lên gò má Chu Tiểu Kiều. Chu Tiểu Kiều nhịn đau cười, “Được rồi, hôn hôn, theo tôi lấy là được.” xong, thoát khỏi tay , ta giương giương đắc ý liếc mắt nhìn Mặc Thiên Trần, về hướng lầu hai. Cúc Như Khanh theo Chu Tiểu Kiều đến phòng của Chu Truyền Hảo, Chu Tiểu Kiều cầm đống ngân phiếu định mức đưa cho , “Cha tôi tạm thời đưa được, nên gọi tôi nhờ đưa cho .” Cúc Như Khanh nhận lấy, sau đó gì, trực tiếp xuống lầu, ra khỏi Chu gia, chợt nhìn thấy Mặc Thiên Trần khuôn mặt tái nhợt ra. lập tức hiểu ra Chu Tiểu Kiều căn bản là trả thù , cần nghĩ cũng biết, đống ngân phiếu trong tay căn bản phải thứ trọng yếu, mà là ý đồ phá quan hệ vợ chồng của và Mặc Thiên Trần, lúc đối thoại ở hành lang, Chu Tiểu Kiều muốn hôn, đều là đùa giỡn, lừa gạt đơn thuần thiện lương của Mặc Thiên Trần. “Trần, sao em lại tới đây?” bước qua, tới bên cạnh . Mặc Thiên Trần cắn môi nhìn . Chu Tiểu Kiều bước ra từ sau lưng Cúc Như Khanh, “Thiên Trần cũng tới hả! Hay ngồi lại chơi chút ?”
Chương 272: Ngược : Tình mới tình cũ (2) Beta: N.P Mặc Thiên Trần đắc ý nhìn Chu Tiểu Kiều, quay lại nhìn vẻ mặt khẩn trương ảo não của Cúc Như Khanh, đáp: “Tôi đến gặp Khanh, hôm nay đơn đặt hàng tăng nhiều, tôi muốn ăn mừng với Như Khanh, rồi cùng về nhà.” đề cập đến chuyện hôn kia, tránh nặng tìm , ra mục đích, mà mục đích đó, chính là vết thương của Chu Tiểu Kiều. Cúc Như Khanh kéo tay , “Được, chúng ta .” Ngay lúc đó, Chu Tiểu Kiều cười, “Khanh, còn chưa lời từ biệt với tôi mà!” Mặc Thiên Trần tay khẽ run, Cúc Như Khanh cảm nhận được biến hóa của , lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rắc rối, “Chu Tiểu Kiều, tự giải quyết cho tốt !” “Vậy cũng được! thong thả, tiễn hai vị!” Chu Tiểu Kiều còn có kế hoạch khác, trở về phòng tiếp tục. Cúc Như Khanh cầm tay kéo Mặc Thiên Trần rời , hai người vừa lên xe, Cúc Như Khanh liền giải thích, “Trần, và ta phải giống như em nghĩ đâu…” Mặc Thiên Trần nhìn , “Em nghĩ cái gì?” “Chính là hôn ta! có hôn ta, là ta chủ động…” Cúc Như Khanh vội vàng . Mặc Thiên Trần mặc giải thích, chỉ nhàn nhạt nhìn , cuối cùng Cúc Như Khanh lên tiếng, “Trần, em tin sao?” Mặc Thiên Trần lắc đầu. “Nếu em tin, sao câu nào?” có chút hốt hoảng. Mặc Thiên Trần nhàng cười, “Em thưởng thức dáng vẻ hoảng hốt của Như Khanh mà, chỉ để lộ ra thôi.” “Em…” Cúc Như Khanh nhìn , “Học xấu!” Mặc Thiên Trần vươn tay, vòng qua cổ , in lại đôi môi đỏ của mình, “Em biết Như Khanh chỉ hôn mình em, cũng chỉ thương mình em…” “Trần…” Cúc Như Khanh cười, chủ động hôn lên môi . Hai người về nhà, Cúc Như Khanh đến thư phòng xem xét đống ngân phiếu định mức, tìm xem có dấu vết nào, liên quan đến cha hay . Mặc Thiên Trần nấu canh xong mang lên thư phòng, “Sao rồi? Có thu hoạch gì ?” “Tạm thời có.” Cúc Như Khanh bỏ mấy thứ đồ trong tay xuống. “Rửa tay ăn canh cái .” Mặc Thiên Trần , “Nếu Chu Tiểu Kiều chủ động đưa , dĩ nhiên tốt đẹp gì rồi, ta ra là người phụ nữ rất có năng lực, chỉ là tâm địa xấu thôi. Nên, em đoán ta nên biết muốn làm gì.” Cúc Như Khanh rửa tay, sau đó ăn canh, gật đầu, “ cũng nghĩ vậy, cũng may Trần lý lẽ, bằng rất thảm.” Mặc Thiên Trần cười : “Nhìn đó, như em bình thường rất hẹp hòi vậy. Em với ta mấy lần đấu nhau, ta ra tay tất có mục đích, có thể đối với ta em tự động miễn dịch được, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là thế. Vì vậy vừa rồi, ta có làm gì nữa, em đều tức giận, tỉnh táo chút suy nghĩ đến mục đích của ta thông hiểu tất cả.” Cúc Như Khanh phải lãng tử tình trường, phải loại người phút trước chèn ép Chu Tiểu Kiều, phút sau lại ôm Chu Tiểu Kiều vào lòng… Người khác, cơ bản là Mặc Thiên Trần hiểu rất Cúc Như Khanh, vì thế, mưu của Chu Tiểu Kiều lại lần nữa được như ý. Cúc Như Khanh uống canh xong, kéo tay của , ôm vào ngực, “Trần trưởng thành rồi, ba, mẹ đều thấy hãnh diện, cũng thế…” “ vậy, là trưởng bối của em à…” Mặc Thiên Trần nhịn được cười, “Cũng cảm ơn vừa kịp lúc làm cho Chu Tiểu Kiều và Phí thị bị thương nặng, em mới có thể thắng được thị tường, vì thế, cũng là người em kính nể và tự hào nhất.” Cúc Như Khanh đối với công việc của , mặc dù chưa bao giờ hỏi đến, nhưng vẫn luôn kịp thời giúp đỡ, loại trợ giúp tưởng như là cơ duyên, nhưng Mặc Thiên Trần biết, thế giới này làm gì có nhiều cơ may đến vậy, chính là có tâm, tâm đối với việc, tâm đối với . Đây là người bầu bạn cả đời, dụng tâm, khiến được thể nghiệm tỉ mỉ, ít làm nhiều, chuyện nào làm cũng biểu ra tiêu chuẩn hoàn mỹ. “Đúng rồi, Như Khanh, ba mẹ em nghe được tin của công ty, ở nước ngoài rất vui vẻ, bệnh tình của mẹ thấy triệu chứng tái phát, bác sĩ hồi phục rất tốt.” Mặc Thiên Trần nhớ lại, hôm nay gọi cho ba mẹ. “Vậy tốt, từ nay về sau, hai người họ khỏe mạnh hạnh phúc.” Cúc Như Khanh cười . “Đúng vậy, những ngày cực khổ khó khăn đều qua.” Mặc Thiên Trần dựa vào , “Vì thế chúng ta mới cần phải quý trọng cuộc sống tại.” Cúc Như Khanh cảm thấy khuôn mặt nhắn của mơ hồ vẫn buồn phiền, vuốt mái tóc dài của , “Năm đó vì sao ba phải vào tù, em biết ?” “ biết.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Em vẫn thấy sợ khoảng thời gian đó, chưa bao giờ dám nhớ lại…” “ sao rồi, bây giờ sao…” ôm chặt. lát sau, Mặc Thiên Trần mới hỏi: “ cũng nên biết, mặc dù sau này ba em được xử vô tội, cũng do ba em xảy ra chuyện phải bồi thường, nhưng cả ba và mẹ chưa bao giờ nguyên nhân cho em biết.” “Nếu chỉ là vụ án bình thường, xem như cho qua, nhưng nếu có người cố ý gài tang chứng vật chứng giá họa cho ba, ba quá oan uổng.” Cúc Như Khanh gật đầu. “Ba bị giá họa?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, hồi tưởng lại ám ảnh cách đây bảy năm, may mà cuối cùng cũng tìm được con . Cúc Như Khanh an ủi : “Mặc dù chuyện bảy năm trước đối với Mặc thị, em và người nhà khác gì tai họa ngập đầu, nhưng mà biết tại sao lại gặp phải tai họa đó, có vẻ quá ngốc rồi phải ? Những đau khổ đó, chính là thử thách rèn giũa kiên cường, sau đó chúng ta gặp nhau, cũng là lúc càng thêm có lòng tin để tiến về phía trước.” Mặc Thiên Trần nhìn , nặng nề gật đầu, Cúc Như Khanh đối với , vừa là thầy vừa là bạn, còn là người bạn đời lý tưởng, che gió che mưa cho , còn chỉ cho biết hướng nào mới là đúng. “Cảm ơn , Như Khanh.” cảm động ôm lấy . Lần trước lúc nghe Cúc Như Khanh , Mặc Thiên Trần làm việc, nên thuận tiện bắt đầu điều tra từ công ty, mang tất cả sổ sách ghi chép của bảy năm trước ra xem sơ qua, sổ sách lúc đó chỉ là giấy tờ kinh doanh bình thường, nhưng có công ty xuất khẩu sản phẩm đúng quy định, hàng bị giam lại, lúc đó hải quan còn niêm phong xưởng sản xuất, Mặc Chấn Đông bị cuốn vào vòng oan án. Mặc Thiên Trần tìm ra được mấy ngân phiếu định mức, qua bảy năm rồi, nhưng vẫn nhìn ra được là có gì ổn. thở dài, nhìn dấu đóng xin lỗi của hải quan, cho dù chứng minh được Mặc Chấn Đông vô tội, nhưng năm đó, Mặc gia hứng chịu đau khổ! Ai có thể bồi thường và xin lỗi đây? Chuyện qua lâu như vậy rồi, còn chứng cứ gì có thể chứng minh vụ đó là vu oan giá họa.
Chương 273: Ngược : Tìm ra thân thế con (1) Beta: N.P Mặc Thiên Trần đau đầu, lấy tay vuốt vuốt, muốn gọi hỏi ba mẹ ở nước ngoài, dù sao hai người họ giờ tận hưởng cuộc sống bình yên, mà ra Mặc gia ai nấy đều muốn nhắc lại nỗi đau thương tâm năm đó. Chỉ là, nếu quả có người vu oan giá họa, bọn họ có phải quá oan uổng rồi ? Nhưng giờ tìm ra nhân chứng, vật chứng, phải làm thế nào đây? Hay là phải tin tưởng hải quan, hy vọng bọn họ chưa từng xử oan, tin tưởng thế giới này, vẫn còn có công bằng, chính trực. Cúc thị Ám Dạ. Cúc Như Khanh bố trí toàn diện kế hoạch vây bắt Phí Cường Liệt, bố trí khiến cho Phí Cường Liệt bây giờ tiền bạc đều chết trong đất thành Tây, lúc này giá nhà lại bắt đầu rớt thê thảm, giới bất động sản điêu đứng. Phí Cường Liệt ngoại lệ, lần này có thể là dốc toàn lực lượng, nhưng kết quả quá thê thảm. Còn công ty Phí thị của , vừa rồi bị thất thoát tiền, bắt đầu bán cổ phần, Cúc Như Khanh cực kỳ phóng khoáng bỏ tiền ra mua, bước trở thành đại cổ đông, hoàn toàn chi phối tiền bạc kinh doanh của Phí thị. Tin đó, chỉ Phí Cường Liệt khó chấp nhận, ngay cả Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền, tin đó chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, bọn họ trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi khống chế của Cúc Như Khanh, lại ngàn vạn ngờ đến bị bày binh bố trận. phương diện kinh doanh, Phí Cường Liệt thua Cúc Như Khanh, nhưng nhất quyết nhận thua, dẫn theo đám người xông vào Ám Dạ, cầu Cúc Như Khanh trả lại quyền sở hữu Phí thị. “Cúc Như Khanh, cậu có giăng bẫy, tôi có sập bẫy, nhưng cậu cũng nên đuổi tận giết tuyệt, nếu bức tôi đến bước đường cùng, tôi để cậu sống tốt đâu!” Phí Cường Liệt giận đến đỏ mặt tía tai. Cúc Như Khanh nhàn nhạt nhìn , “Nếu phải do ông tham miếng đất ở thành Tây, làm sao lại lâm vào cảnh hết tiền hết bạc, nếu phải ông dùng Trần ép buộc tôi, tôi đầu tư vào công ty ông, còn có thể khống chế thu quyền lực và cổ phần của ông lại, Đại đương gia, muốn làm người tốt, muốn chửi mắng người khác, mình phải làm người tốt .” “Cậu…” Phí Cường Liệt thấy cho dù thế nào, Cúc Như Khanh cũng chiếm thế thượng phong, lại cam lòng chấp nhận kết cục như vậy, “Vậy bây giờ chúng ta thương lượng , cậu rút bớt tiền ở công ty lại chút nữa, công ty cậu lớn mạnh, cần gì đoạt chén cơm của tôi như vậy, phải ? Cậu có vợ con, tôi cũng vậy, tôi cũng phải nuôi họ mà!” Phí Cường Liệt cố gắng dùng thân tình thuyết phục Cúc Như Khanh, nhưng Cúc Như Khanh phân tích lợi hại: “Nếu tôi rút bớt tiền, công ty ông nhất định phá sản, hơn nữa còn gánh nợ, tôi cũng chính vì Đại đương gia có vợ có con phải nuôi, nên mới chấp nhận đầu tư, để công ty có thể tiếp tục sinh tồn. Đến bây giờ tôi cũng chưa đoạt của ông cái gì, chuyện này, ông phải ràng.” Phí Cường Liệt kinh doanh dù sao cũng thắng được Cúc Như Khanh, cả đời này đứng giang hồ, làm sao cam chịu Cúc Như Khanh lấy tất cả của mình. “Tôi cần biết cậu gì, mau trả công ty lại cho tôi. Mấy chuyện khác tôi muốn nhiều lời, Thanh Phong bang chúng tôi và Cúc thị các cậu nước sông phạm nước giếng, việc ai nấy làm.” Phí Cường Liệt nhất định muốn lấy lại được công ty mới chịu ra về, “Nếu hai bên đối đầu, đối với ai cũng là tốt.” Thịt ăn vào miệng, làm sao ói ra được. Cúc Như Khanh chẳng khác nào con sói xám lớn, bố trí kế hoạch, nay thành công, nếu còn trả lại cho Phí Cường Liệt, giang hồ mang tên là Cúc Như Khanh rồi. Cúc Như Khanh cười nhõm, “Chuyện kinh doanh tôi vẫn duy trì tác phong, cũng vì nghĩ cho Cúc thị, làm sao trả lại đây. Có câu, ngã từ đâu, đứng dậy từ đó, Đại đương gia ông bây giờ gừng càng già càng cay, hơn nữa còn có Chu Tiểu Kiều làm cố vấn, ý chí tái sinh, chắc chắn có trở ngại, nếu còn cần tôi đầu tư, tiếng là được, tôi nhất định giúp.” Mấy câu đó, càng thêm khiến Phí Cường Liệt tức điên, “Cậu xem như nể mặt cha cậu, lúc nào cũng cho tôi con đường sống !” “Vậy năm đó ai cho cha tôi con đường sống hả?” Cúc Như Khanh đến đây, thu lại nụ cười, nếu phải năm đó Cúc thị tiền bạc đứt đoạn, cha chết trẻ như vậy. “Chẳng lẽ cậu nghi ngờ năm đó tôi có tham dự chèn ép Thiên Kỳ sao?” Phí Cường Liệt trừng lớn mắt nhìn , “Tôi chưa bao giờ làm chuyện giết hại em!” “Đối với chuyện này, ông đừng phủ nhận gấp gáp như vậy. Tôi có chứng cứ có thể chứng minh năm đó là những ai tham dự, tôi từng bước khiến bọn họ thân bại danh liệt, chết tử tế được.” Cúc Như Khanh càng ánh mắt càng lạnh như băng, giống như hai tảng băng muốn đâm vào người Phí Cường Liệt. Phí Cường Liệt lui về sau bước, “Quả nhiên là cậu… Quả nhiên là cậu… Chuyện của Chu Truyền Hảo, chính là cậu tay gây ra, phải ?” “Ông biết rồi, cần gì hỏi lại tôi!” Cúc Như Khanh thoải mái thừa nhận. “Cậu tống Chu Truyền Hảo vào tù, sau đó hạ bẫy tôi, Cúc Như Khanh, sao cậu độc ác vậy? Cúc Thiên Kỳ vẫn còn có tình hơn cậu nhiều lắm.” Phí Cường Liệt trút giận. Cúc Như Khanh trầm giọng: “Chính vì cha tôi so với tôi có tình hơn nhiều, nên mới bị các người ép đến đường cùng. Phí Cường Liệt, ông có ngày hôm nay, cũng là tự làm tự chịu, nên trả lại cho cha tôi những gì cần phải trả mới đúng.” “Tôi có hại cậu ấy!” Phí Cường Liệt lớn tiếng, “Tôi thề…” “Trần Ích, lên !” Cúc Như Khanh ra lệnh, người của Ám Dạ xuất . Trần Ích dẫn người vọt ra, Phí Cường Liệt vốn dĩ muốn đánh nhau, liền điên cuồng đáp trả. Hai phe xung đột kịch liệt, vừa rồi Phí Cường Liệt tới cửa khiêu khích, Cúc Như Khanh sớm có chuẩn bị, lúc này như càng thêm đánh chó mù đường, người của Phí Cường Liệt bị đánh đến chạy trối chết, tranh nhau bỏ trốn. “Đuổi theo cho tôi!” Trần Ích dẫn đầu đuổi theo đám người Thanh Phong bang. Con đường nhuộm máu, bên chạy, bên đuổi theo, người dân cuống quít né tránh. Mặc Thiên Trần đúng lúc mua đồ bước ra, thấy Trần Ích đuổi bắt, còn thấy phía trước là người của Thanh Phong bang, bọn họ xung đột lớn như vậy, xem ra Phí Cường Liệt cẩu cấp khiêu tường rồi, đấu được văn dùng bạo lực, chỉ biết bây giờ Cúc Như Khanh ra sao rồi?
Chương 274: Ngược : Tìm ra thân thế con (2) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P Mặc Thiên Trần nghĩ vậy, liền đến Ám Dạ, thấy Cúc Như Khanh mặt đăm chiêu, suy nghĩ gì đó. đến cạnh , khoác tay lên vai , “Như Khanh, sao chứ?” “Trần, sao em lại tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu nhìn . “Em thấy Trần Ích đuổi theo bọn người Thanh Phong bang, nên tới đây xem có sao .” lo lắng. “ sao!” Cúc Như Khanh kéo ngồi cạnh, “Là người của Phí Cường Liệt phái tới, đây là kết cục đáng phải nhận.” “Mấy chuyện khác em mặc kệ, chỉ cần sao là tốt rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu. Hai người chuyện Trần Ích mang theo người của Ám Dạ quay về. “Chủ tịch, Phí Cường Liệt trốn thoát!” Trần Ích . “Tại sao lại như vậy?” Cúc Như Khanh trầm giọng quát lên. Trần Ích lập tức đáp, “Chúng ta vốn đuổi theo được, nhưng được Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều lái xe đến ứng cứu. Xin chủ tịch trách phạt.” Cúc Như Khanh mặt lạnh như tờ gì, người phía dưới tiếng cũng dám , Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được vô cùng tức giận. “Như Khanh, Phí Cường Liệt bị thương nặng, trong thời gian ngắn dám tới làm loạn, cứ cho mọi người nghỉ ngơi trước , được ?” Mặc Thiên Trần dịu dàng. Cúc Như Khanh hồi lâu lên tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn , tiện gì nữa, đây là chuyện quản lý của nội bộ Cúc thị, chỉ là nhìn mấy người ngồi dưới chảy máu nên đành lòng. “Trần Ích, cậu dẫn mọi người nghỉ trước.” Hồi lâu sau, mới mở lời. “Vâng! Chủ tịch.” Trần Ích lập tức dẫn người . Mặc Thiên Trần từ từ thở phào, biết, lần sau Phí Cường Liệt mà đến làm loạn, nhất định đơn giản như hôm nay, nên Cúc Như Khanh mới nghĩ cách giải quyết lần dứt điểm để tránh hậu quả về sau. Cúc Như Khanh đứng lên, “Chúng ta !” Mặc Thiên Trần cùng rời khỏi Ám Dạ, trở về nhà, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du chạy tới chạy lui trong phòng khách. “Ba mẹ về rồi!” “Ngoan, lên phòng chơi.” Mặc Thiên Trần kéo hai đứa bé lên lầu. Sắp xếp hai đứa trẻ nghịch ngợm xong, Mặc Thiên Trần tới thư phòng Cúc Như Khanh, “Như Khanh, em có thể giúp gì ?” “ sao! Đừng lo.” Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, “Chỉ cần con và em ở bên cạnh , chuyện gì cũng quan trọng nữa.” “Đây cũng là nguyên nhân đưa Hoài Cẩn về sao?” Mặc Thiên Trần lập tức hiểu ra, bây giờ đứa bé ở bên cạnh , khi và Phí Cường Liệt xảy ra xung đột, Phí Cường Liệt đánh lại khó tránh ra tay với người nhà. “Đúng vậy.” Cúc Như Khanh gật đầu. “Em hiểu rồi, cũng phải cẩn thận đấy, biết ?” Mặc Thiên Trần nắm tay . “ biết rồi.” Cúc Như Khanh vỗ vỗ tay , “Giúp sắp xếp thư phòng, ra ngoài lát.” “Được, nhớ về sớm.” Mặc Thiên Trần đưa ra cửa. Sau khi Cúc Như Khanh , giúp dọn dẹp thư phòng, thư phòng của bình thường để người làm bước vào, Mặc Thiên Trần thỉnh thoảng có vào, nhưng rất ít động đến đồ của , thấy tài liệu bàn hơi xộc xệch, bắt đầu sắp xếp lại giúp . sắp xếp lại tài liệu xong, bỏ vào trong tủ, chuẩn bị đóng nhìn thấy tấm hình Cúc Như Khanh cất kỹ ở đây, nhất thời hiếu kỳ, lấy ra xem, cứ nghĩ là ảnh và người phụ nữ nào đó chụp chung trước kia, nhưng cẩn thận nhìn lại, là ảnh và bé chụp chung, khung cảnh trong ảnh vô cùng quen thuộc, chính là khu nhà trường học ở quốc. Mặc Thiên Trần ngưng mắt, tại sao lại tới đó? Lần trước đến trường này tìm con , nên nhớ rất khung cảnh này. Chẳng lẽ con của cũng học ở đây sao? nhìn kỹ lại, phát bé hình dáng rất giống mình, hơn nữa con lúc đó cũng có dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ… Mặc Thiên Trần dám tin vào suy luận của mình, xem lại thời gian ghi tấm hình, là hai năm trước, nếu dựa vào thời gian tấm hình, còn có thể cho rằng và Hoài Cẩn sau này mới biết nhau, nhưng thời gian ghi đây chính là bằng chứng. Điều đó chứng tỏ, họ của Hoài Cẩn là Cúc, cha đẻ của nó chính là Cúc Như Khanh, tất cả, Cúc Như Khanh đều biết, chỉ đơn giản là xây nên nhà giam, mang bí mật này thả vào trong đó, rồi nhốt vào, khiến bao giờ thoát ra được. từng , người đàn ông này đối phó người khác giống như bố trí bàn cơ vây vậy, nếu muốn đối phó , quá dễ dàng, biết tất cả, nhưng lại chìm sâu, hé lộ nửa chữ cho biết. Mặc Thiên Trần chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, vô cùng sợ , khiến tim gan run sợ, tay chân lạnh như băng, ngồi xuống ghế, trong mắt , nhất định là rất buồn cười! từng khổ sở làm ra cuộc giao dịch với , cuối cùng cũng là người đàn ông này! Trời ơi... Mặc Thiên Trần hai tay che mặt, … … biết qua bao lâu, Cúc Như Khanh trở về, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần gục đầu hai tay, nghĩ ngủ, liền đến ôm về phòng. “Đừng đụng vào tôi!” Mặc Thiên Trần mặt đầy nước mắt quát lên. “Trần…” Cúc Như Khanh bị thái độ của làm hết hồn, “Em làm sao vậy?” Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm , “ buông tay ra, tôi muốn nhìn thấy mặt ! là ma quỷ, tôi hận … Tôi hận , hận , hận chết …” “ xảy ra chuyện gì? Trần, em đừng kích động, từ từ cho nghe trước !” Cúc Như Khanh thấy kích động, tiến lên muốn ôm , nhưng vẫn xua tay chịu cho đến gần. Mặc Thiên Trần tay cầm khung hình bàn, vứt vào đầu , né tránh, bị khung hình đập vào đầu, tia máu chảy ra, lúc này, Cúc Như Khanh mới nhìn đến khung hình rơi xuống đất, nhặt lên tấm hình và Cúc Hoài Cẩn chụp chung. “Cúc Như Khanh, chính là người đàn ông giao dịch với tôi đêm đó, tại sao vẫn gạt tôi? Tại sao đùa bỡn tôi? Tại sao chịu ra?” Mặc Thiên Trần nước mắt tuôn như mưa, khóc lớn hét lớn. Cúc Như Khanh giật mình tại chỗ, than, “Trần, từng với em rồi, chính là người đàn ông đêm đó.” “Nhưng đó là với người khác, tự mình với tôi!” Mặc Thiên Trần vừa nghe càng thêm tức giận.
Chương 275: Ngược : Tìm ra thân thế con (3) Edit: BẠCH DƯƠNG Beta: N.P vẫn cho rằng, vì muốn bảo vệ , mới với người ngoài như vậy, nhưng ngờ, chuyện lại tức cười đến nước này, chính là người đàn ông đêm đó . Như vậy, làm tất cả mọi chuyện, đều tính toán hết. Bao gồm cả việc đối tốt với , giúp tìm con , mọi thứ, đều là dự tính trước, sau đó chỉ việc thực người . Mặc Thiên Trần, mày là đứa ngu ngốc nhất đời! Bị người đàn ông này nắm hết trong tay, mà vẫn mang ơn thầm nghĩ dù thế nào cũng phải báo đáp ! Cúc Như Khanh cũng ngờ, lại nghĩ như vậy, vẫn cho chuyện giữa và , rồi. trầm mặc, “Trần, cũng từng , người đàn ông của em từ đầu tới cuối chỉ có mình …” “Đúng là tôi đần, tôi nghe ra dụng ý của !” Mặc Thiên Trần cắt lời, “Tôi làm sao địch lại mọi tính toán của được, mọi thứ đều sắp xếp cả, tôi đần độn, tôi chỉ biết ngây ngốc theo ván cờ sắp đặt, ràng chính là con cờ của , trong lòng lúc nào cũng cảm thấy áy náy, lại luôn kính phục, ngưỡng mộ , còn coi là ân nhân, Cúc Như Khanh, quá độc ác…” Cúc Như Khanh thở dài, “Trần, em có thể tỉnh táo nghe giải thích ?” “Chuyện đến nước này, còn có gì để giải thích?” Mặc Thiên Trần đứng dậy. Cúc Như Khanh giọng khàn khàn: “Lúc mới biết chuyện, cũng từng nghĩ cho em biết, nhưng sợ em lại giống như đêm đó kháng cự , mới nghĩ chờ đến khi dọn dẹp xong Phí thị, mới cho em biết, vậy mà còn chưa tới lúc, Chu Tiểu Kiều ra tay phá đám, lúc ấy mới đứng ra, cho mọi người biết, cũng cho em biết, nhưng lúc đó tâm trạng của em tốt…” Mặc Thiên Trần tiếp: “Tâm trạng của tôi rất kém, tôi chạy vào phòng rửa tay, sau đó lại để trợ thủ đắc lực nhất của Nghiêm Tiểu Huệ vào đó diễn kịch, ta cố ý đứng trong đó vì giúp tôi, mới nhận mình là người đàn ông đêm đó, cho rằng chỉ có tôi nghĩ vậy sao? Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều nghĩ vậy, lại trở thành người chồng tốt, càng thêm khiến người khác ngưỡng mộ, càng khiến tôi toàn tâm toàn ý , khiến tôi cam tâm tình nguyện cùng sống chết, làm sao có thể chà đạp lên tấm lòng của tôi như thế?” “… chưa từng bảo Nghiêm Tiểu Huệ làm thuyết khách, Trần…” Cúc Như Khanh lập tức hiểu ra, lúc muốn xông vào đó, đụng phải Nghiêm Tiểu Huệ cho ta xem, sau đó, Mặc Thiên Trần ra, còn tức giận, hơn nữa quan hệ với càng lúc càng tốt, ngờ, hóa ra ngọn nguồn là như vậy! Giờ có trăm cái miệng, cũng biết giải thích như thế nào, chỉ tại bình thường mọi thứ đều muốn mưu lược, cứ cho là để Nghiêm Tiểu Huệ làm thế, Mặc Thiên Trần cũng tin. Nhưng tại, cho dù có muôn vàn kế sách, cũng thể bước có thể khiến ngoan ngoan tỉnh táo lại. “ cho rằng tôi còn tin sao? Tôi tin nữa, từ nay về sau bao giờ tin nữa!” Mặc Thiên Trần xong bỏ ra khỏi phòng. “Trần, em đâu?” Cúc Như Khanh ngăn lại. “Tôi với có bất kỳ quan hệ gì nữa, còn quản tôi đâu sao?” Mặc Thiên Trần muốn đẩy ra, nhưng đẩy thế nào cũng được. “Em là người phụ nữ cả đời , sao lại có quan hệ? Em với là vợ chồng, nơi này là nhà của em.” Cúc Như Khanh cố gắng khuyên . Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn , “Nhưng phải người đàn ông tôi muốn sống cùng cả đời, tôi cũng coi là chồng tôi, nơi này cũng phải nhà của tôi! Bây giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây, tôi muốn nhìn thấy nữa, muốn nhìn thấy tiếp tục lừa gạt tôi!” “Bây giờ Phí Cường Liệt tìm cách trả thù, mình em ra ngoài an toàn, ngoan ngoãn ở nhà, đừng đâu hết. Trần, nghe lời!” bất đắc dĩ . “Đó là chuyện của ! liên quan gì tới tôi!” Mặc Thiên Trần quát, “Cúc Như Khanh, tránh ra! Tôi bảo tránh ra!” “Trần, sao em lại cáu kỉnh như vậy?” Cúc Như Khanh giọng lạnh lẽo. “ ra còn coi tôi là cáu kỉnh! Cúc Như Khanh, quá đáng!” Mặc Thiên Trần lui về sau bước, “Tôi hận , tôi chưa bao giờ hận người tận xương tủy như lúc này!” Cúc Như Khanh hít hơi sâu, lấy mấy phần kiên nhẫn đáp, “Trần, em , phải nghe lời , bây giờ hãy tỉnh táo lại , được ?” “Đó là tôi bị lừa, nếu gạt tôi, sao tôi có thể cam kết , nghi lời . Nếu cam kết thành lập cơ sở của lời dối, căn bản thể xem là , suy cho cùng cũng chỉ là lời suông.” cần biết bây giờ gì, Mặc Thiên Trần cũng nghe lọt tai. “Vậy, rốt cuộc em mấy phần đây?” Cúc Như Khanh rống lớn. “Mấy phần?” Mặc Thiên Trần cười lạnh, “ hỏi tôi mấy phần? Bây giờ tôi cho biết, phần cũng có! Tôi đối với đều là tình ý giả, có đến phần lòng, tôi chỉ vì con mới chấp nhận ở bên cạnh , ra tôi vẫn luôn hận , hận cường quyền thủ đoạn, hận bá đạo dã man, hận vì muốn giữ tôi, mà tiếc gì tổn thương bất kỳ ai!” Cúc Như Khanh lập tức liền thay đổi cả mặt sắc, vốn muốn mang thân thế của Cúc Cầm Du cho biết, bây giờ lại nuốt lại vào miệng, “Mặc Thiên Trần, em khiến muốn tát em cái!” “Vậy đánh …” Mặc Thiên Trần ngưỡng cao cằm, “Đánh chết tôi, thả tôi ra!” “Thả em! Đừng mơ tưởng!” lãnh khốc quát, “Cả đời này đừng mơ thoát khỏi bàn tay !” “Tôi ở cùng ma quỷ như cả đời đấy!” Mặc Thiên Trần cũng căm hận đáp. Cúc Như Khanh cười lạnh, “Nếu là ma quỷ, Cúc Hoài Cẩn chính là tiểu ma quỷ, vậy em là gì? Em cũng là người phụ nữ ma quỷ!” “…” Mặc Thiên Trần rơi nước mắt, “ dám con như vậy sao?” “Đây là tự em .” Cúc Như Khanh lạnh lùng đáp. “Tránh ra, tôi muốn xem con !” Mặc Thiên Trần đẩy . “Cùng trở về phòng.” Cúc Như Khanh kéo tay , mạnh mẽ lôi về phòng ngủ. “ còn muốn tôi hận thêm sao?” Mặc Thiên Trần muốn ra ngoài, nhưng cho. Cúc Như Khanh hừ lạnh, “Dù sao em cũng chưa từng , có hận thêm chút cũng sao!” “…” Mặc Thiên Trần theo dõi , thái độ của trước sau đều cường ngạnh, lần này, coi như hoàn toàn nhìn thấy được tâm tư của , “ có quyền cấm tôi đến chỗ con , đó là con ruột của tôi, tàn nhẫn ôm nó , lấy quyền gì đối xử với tôi như vậy?” “Đó cũng là em cam tâm tình nguyện hiến thân cho tôi, cũng chỉ là kết quả của cuộc giao dịch tiền bạc thôi!” Cúc Như Khanh cũng bị làm cho kích động suy nghĩ.