1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục thiếu cưng vợ tận trời - Đào Y

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 18: rốt cuộc là ai? !

      Người đàn ông nhìn vẻ mặt của , trong nháy mắt liền chợt hiểu, vẻ quật cường của ấy, vừa vặn trùng với gương mặt khác .

      Chờ phản ứng kịp, nhanh chậm bước tới cửa, thay nàng mở cửa, cười , "Cái này cũng quan trọng."

      Ninh Uyển lại bịcự tuyệt lần nữa, ngây ngẩn nhìn hướng cửa, cắn răng, vừa định gì đó, liền nghe được điện thoại người đàn ông vừa đặt quầy bar vang lên tiếng.

      Hẳn là có tin nhắn .

      Hình như người đàn ông này rất để ý đến tin nhắn, ba bước hai bước tới.

      ‘ Lục Duật Kiêu ’ ngờ trễ như thế vẫn nhận được tin nhắn của ấy, đó viết: tôi nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy phục vụ tương đối ấm lòng, cho nên tôi suy nghĩ lại, quyết định để cho tiếp tục làm chú rể giả của tôi.

      Ở phần cuối của tin nhắn, ấy còn để ký hiệu nháy mắt dí dỏm nữa.

      Chợt nhìn đến tin nhắn, giống như là gặp phải chuyện phiền não lắc đầu cái, còn chau mày lại, chờ đặt xuống điện thoại di động, khóe môi lại cong lên, mặt chỉ còn lại nụ cười thể làm gì.

      Ninh Uyển đem tất cả điều này đều để ở trong mắt, ngẫm nghĩ trong lòng, hỏi, " thích rồi?"

      "Hả?" Người đàn ông nhíu mày.

      chỉ chỉ về phía điện thoại di động của , " gửi tin nhắn cho , sức ảnh hưởng của ấy cũng ."

      Người đàn ông đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó bật cười ra tiếng, " sáng suốt của ảnh hậu cũng phải quá tốt, tôi muốn cho thêm điểm, chỉ là, mới chỉ đoán đúng phần ." dừng chút, tiếp, "Giới tính của ấy."

      " sao?" Ninh Uyển tỏ vẻ hoài nghi.

      Người đàn ông cười , " muộn rồi, nếu bây giờ về nghỉ ngơi, ngày mai dung nhan của ảnh hậu càng thêm xinh đẹp." ta nhắc nhở trở về ngủ giữ sắc đẹp.

      " quan tâm." Ninh Uyển khoa trương kêu lên, "Nhưng mà tôi lại nghĩ, mỹ phẩm đắt tiền giúp tôi giữ gìn tuổi thanh xuân xinh đẹp dễ dàng hơn nhiều." Nếu tìm được phiếu cơm dài hạn, lo gì khoản mỹ phẩm nhãn hiệu lớn, khuôn mặt làm sao đơn cau có chứ.

      Người đàn ông bất đắc dĩ buông tay, "Đáng tiếc chỗ này của tôi có bất kỳ mỹ phẩm nào."

      Ninh Uyển lại gặp phải cự tuyệt lần nữa, bước ra cửa, rồi lại đột nhiên quay người, "Tôi nghĩ tới cái vấn đề nữa."

      "Hả?"

      " có phải Lục Duật Kiêu trong truyền thuyết hay ?"

      Người đàn ông nhún vai cái, " ôm cây đợi thỏ ở nơi này lâu như vậy, phải nghe được người giúp việc gọi tên của tôi chứ."

      "Họ gọi là Minh Tuyên thiếu gia, nhưng. . . . . ." Nhưng là, tại sao người giúp việc ở đây có thể gọi thẳng tên của chủ nhân, huống chi. . . . . .

      Người đàn ông bật cười, " có gì nhưng là, nghe được hoàn toàn chính xác."

      Ninh Uyển dở khóc dở cười, lông mày nhíu lên, " đúng là điều bí , đồng thời cũng là người đàn ông cổ quái."

      Người đàn ông lắc đầu cười cái, cũng tiếp tục để ý tới , quay đầu lại vào phòng, bấm chuông phân phó quản gia mười phút sau vào tổng vệ sinh, sau đó lại dặn dò câu, về sau nghiêm cấm bất kỳ nào vào phòng ngủ của .

      Sau đó, trở lại trước quầy ba, nhìn chằm chằm điện thoại di động mấy giây, vừa nhìn về phía cửa, còn ai đứng đó nữa.

      . . . . . ... ......

      Cố Tử Mạt tựa cằm lên gối đầu, vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động, vậy mà màn hình vẫn thấy chút tin tức nào, nhất thời cảm thấy hơi suy sụp.

      ràng cho kẻ giả mạo ân điển cực kỳ lớn, nhưng bây giờ lại biến thành lo lắng cùng đợi kẻ giả mạo trả lời lại.

      là choáng nặng, cái người biết cảm ơn này, thậm chí ngay cả tin nhắn cũng trả lời.

      thiếu kiên nhẫn, ở phương diện này cực kỳ có tiền đồ, nhịn bao lâu, liền trực tiếp bấm số của ta, vừa mới nghe thấy bên kia nhận điện thoại, liền đùng đùng , "Nhanh lên chút lên tiếng! Lên tiếng! Tôi ra lệnh cho , lên tiếng!"

      "Chi." Người đàn ông còn chưa ngủ, đùa dai ‘ chi ’ tiếng.

      bị cái thanh này của ta làm cho hắc tuyến đầy đầu, nhưng cũng lại thấy buồn cười, người đàn ông này, có lúc thích năng thận trọng, nhưng là luôn có thể trong lúc lơ đãng làm vui vẻ.

      nhịn được trả lời, cố làm ra vẻ thâm trầm đùa giỡn , " nhìn ra nha, cầm tinh con chuột hả? , vừa đúng để tôi tính cho xem, năm nay bao nhiêu tuổi."

      xong, nàng liền bẻ đầu ngón tay rồi đổi lên chân.

      "Tôi cầm tinh con chuột , có khả năng thuộc loài cú mèo ." Người đàn ông bất đắc dĩ , giọng trầm khàn truyền từ đầu bên kia qua ống nghe.

      Liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể ngủ mới là lạ, quyết định bò dậy, lấy ra bộ quần áo từ trong tủ quần áo, vừa kẹp điện thoại di động vừa vội vàng , "Đúng! Tôi chính là cú mèo đó, kẻ giả mạo, nếu tôi quyết định để cho là chú rể giả rồi, vậy bây giờ chúng ta mua nhẫn cưới áo cưới ngay , nếu bụng của tôi lớn, mặc áo cưới nhìn đẹp."

      " sao chứ? Hay là, có?" Khóe miệng người đàn ông giật giật, chớp mi, nhịn được nhạo báng hỏi.

      "Tôi sao có thể có việc gì, tôi có việc đây, việc hai chúng ta mua nhẫn cưới áo cưới coi là chính sao? Lợi dụng lúc tôi còn nguyện ý để cho làm chú rể giả, còn kiêm làm vú em miễn phí, còn nhanh lên?" cho là đúng, lấy thân phận phụ nữ có thai của mình mà kiêu ngạo.

      Sắc mặt người đàn ông từ lúc ban đầu bình thản đến lúc này lông mi nhíu lại, giây lát ta mới : " Được, địa điểm ."

      Đầu kia ra địa điểm, cúp điện thoại.

      Sau đó, cởi áo ngủ người, kéo tủ quần áo ra, từ bên trong lựa ra cái áo sơ mi màu ngà, sau khi mặc vào, soi gương, thay giày, cầm ví tiền cùng điện thoại di động lên, ra cửa.

      . . . . . .

      Cố Tử Mạt cũng phải đợi lâu, ‘ Lục Duật Kiêu ’ xuất , bọn họ hẹn ở khu vực đường lớn gần sông, quanh đây có tất cả các loại cửa hàng.

      "Tin nhắn gửi khiến tôi có ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ, còn có thí sinh dự bị cho chức chú rể giả này sao?" Vừa gặp chút, khuôn mặt người đàn ông sa sầm hỏi .

      ta hỏi như vậy, lại khiến Cố Tử Mạt phản bác được, trước mắt mà , thực chỉ nhận được có thí sinh.

      Người đàn ông cũng để ý đến thái độ của , ngược lại khí định thần nhàn móc tờ giấy từ trong túi tiền, "Chúng ta ký hợp đồng rồi."

      Thấy ta lấy ra chứng cớ, chút nghĩ ngợi liền cố gắng với tay giật lấy tờ giấy kia, cố gắng tiêu hủy chứng cớ của ta, nhưng ta tay dài chân dài, vừa nhấc cánh tay lên, hoàn toàn có cách nào.

      cướp đoạt thành công, ghen ghét về phía trước, để ý tới cái kẻ giả mạo dựa vào ‘ thân thể ’ giành thắng lợi này nữa.

      ở phía trước, con ngươi lại liếc về phía sau, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, khỏi quay đầu lại, chuẩn bị gọi theo, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của ta phóng đại N lần ép tới gần xuất trước mặt mình.

      Ngay sau đó, cả người cũng bị ta kéo vào trong ngực, bàn tay to của duỗi ra, liền siết chặt ở đó, đầu của trở nên trống rỗng, chỉ nhớ ta nhàng xoay tròn cái, thân thể hai người mới ổn định lại.

      biết là bóng đêm đẹp, vẫn là bởi vì loại cảm giác xoay tròn này quá mỹ diệu, đột nhiên có ý tưởng kỳ quái - cùng nhảy với người đàn ông này, nhất định loại thể nghiệm hiếm có.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 19: Đập kính, trộm áo cưới

      Hai người dán sát vào nhau, gương mặt của bị bàn tay của ta ép vào ngực của ta, tư thế của hai người quá mập mờ đến mức dám nhìn thẳng, đáng sợ hơn chính là, tim của đập rất nhanh.

      được ăn đậu hũ lần, nhịp tim còn xảy ra biến hóa quỷ dị như vậy, khỏi vô cùng ảo não, đôi tay dùng sức xô đẩy ta cái, ngượng ngùng , " cũng đừng có quên, tôi là phụ nữ có thai, cũng dám liên tục ăn đậu hụ của phụ nữ có thai, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay ."

      Người đàn ông lại càng tiến thêm bước, dễ dàng giữ chặt hông của , chợt kéo vào lại vùng ngực, cúi đầu nhìn , "Như này cũng coi là sỗ sàng, tôi làm gì mới bị thua thiệt đấy." Con mắt sắc của ta sáng ngời bình tĩnh, khóe môi mang theo mấy phần cười như cười.

      "Người khác?" vừa nghĩ ngợi, vừa nghi ngờ nhìn quanh. Cố Tử Mạt nhìn khắp bốn phía, nhưng có phát có người nào khác khả nghi, muốn mắng kẻ giả mạo lung tung vớ vẩn, chỉ thấy ống quần bên trái của ta dính đầy kem, lại cúi đầu nhìn, đứa bé trai run lẩy bẩy đứng bên cạnh ta, hiển nhiên là bị chuyện xảy ra bất ngờ làm cho sợ hãi.

      Bé trai gây họa, lại bị kinh sợ, vẫn đứng tại chỗ chỗ dám , chỉ khiếp đảm nhìn kẻ giả mạo.

      Cố Tử Mạt bật cười tiếng, nghĩ thầm mặc dù dáng dấp của kẻ giả mạo cực kỳ đẹp trai, nhưng giống như có chút làm cho đứa trẻ thích.

      đẩy kẻ giả mạo ra, chọc chọc bé trai trước mắt, xấu bụng hỏi ta, "Đây chính là người đàn ông mà ? Vậy theo như , có tính là đàn ông ."

      Sắc mặt kẻ giả mạo tối sầm lại, ngón tay bóp mạnh lên phần hông của , thanh nặng nề , "Tôi là đàn ông trong đàn ông."

      "Phốc, đúng là quan tâm hơn thua, buông tôi ra...tôi muốn chuyện với chàng trai của tôi lát."

      Người đàn ông lắc đầu bật cười, thuận theo buông Cố Tử Mạt ra.

      Cố Tử Mạt được giải thoát khỏi lòng ta, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng bé trai, dí dỏm trừng mắt nhìn cậu bé, trêu chọc cậu bé : " Em , có bị thương ở đâu hay ?"

      Bé trai rụt rè lắc đầu cái, ánh mắt khổ sở nhìn về phía que kem rơi đất, trong ánh mắt tràn đầy tiếc hận.

      thở phào nhõm, người đàn ông lại nghiêm mặt, rất nghiêm túc nhíu nhíu mày , "Trẻ con bộ nhớ phải nhìn đường, cần cắm đầu về phái trước, đụng vào người khác mà , chính mình bị thương, mà người khác cũng bị liên lụy mà bị thương."

      Cố Tử Mạt cũng tán thành, cảm thấy người đàn ông hơi chuyện bé xé ra to, khỏi chen miệng, " có gì, trẻ con mà, vẫn nên hoạt bát đáng chút."

      Nhưng ngờ, còn chưa hết lời, người đàn ông quay người .

      nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông này, nghĩ thầm người đàn ông này làm sao vậy? Lại chơi trò mất tích lần nữa?

      . . . . . .

      Lúc người đàn ông quay trở lại, tay cầm hai chiếc kem lớn , lớn cho Cố Tử Mạt, cho đứa bé, bé trai tươi cười rạng rỡ, liếm kem, thỏa mãn cám ơn chạy .

      Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm que kem trong tay lúc, nhìn ta cái, "Sao lại đưa tôi cây kem lớn, là cười nhạo sức ăn của tôi lớn sao?" Ngoài miệng như vậy, trong lòng lại nghĩ, người đàn ông này vẫn là rất biết săn sóc , có thể nghĩ đến tâm tình của đứa bé, có thể dỗ phụ nữ vui vẻ.

      " là người bị thương, lại là phụ nữ có thai, cần bổ sung thêm nhiều năng lượng." Người đàn ông xem thường , vừa , vừa phủi quần, kem quần hòa tan thành bơ nước, nhìn qua dinh dính nhầy nhầy, còn có cảm giác bẩn bẩn.

      Sau khi nhìn thấy, vội vàng tìm khăn giấy lau cho ta, nhưng càng lau lại càng bẩn.

      Người đàn ông nhìn tay của vội vàng khua lộn xộn dưới chân, chân mày nhíu lên, lại giọng cười, hướng hơi híp mắt lại, "Tôi là bảo vệ phụ nữ có thai mà bị thương, nên tính là tai nạn lao động , tôi đề nghị bồi thường."

      Cố Tử Mạt trợn mắt há hốc mồm, lại dễ dàng bị ta bắt chẹt như vậy?

      Xem ở phần nhiều tình trẻ của ta, nhịn!

      nghĩ đến, mua cái quần bình thường ở đây, lại phải đến cửa hàng chuyên doanh!

      Hai người sâu vào con đường lớn vùng ven sông, so sánh với vẻ hả hê của kẻ giả mạo, lại vô cùng mốc meo, câu được câu theo phía sau ta, đột nhiên nhìn thấy chiếc áo cưới xa hoa lộng lẫy.

      đột nhiên chạy đến, dán cả nửa người lên tủ kính, bắt chuyện với người đàn ông tới nhìn, "Suýt chút nữa tôi quên mất ước nguyện ban đầu của mình rồi, xem, áo cưới trong mơ của tôi."

      Người đàn ông chút để ý liếc nhìn chiếc áo cưới ở bên trong, biến sắc nhíu mày, "Cũng chỉ là tác phẩm của nhà thiết kế hạng hai, có cái gì có thể nhìn?"

      "Thôi , hiểu mơ mộng của thiếu nữ." đối với suy nghĩ đơn giản của người đàn ông tràn đầy khinh bỉ.

      Áo cưới Cherry thiết kế là niềm mơ ước của mọi thiếu nữ, người đàn ông đầu gỗ như ta làm sao hiểu được? !

      Cố Tử Mạt tham lam ngắm nhìn áo cưới trong tủ, nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đến gần, nhìn sang phía tấm biển đề ‘ sửa chữa ’ , tiếc nuối , "Đáng tiếc tiệm này vẫn còn sửa chữa, nếu tôi có thể sờ sờ nó rồi."

      Người đàn ông cũng lời nào, vươn người đứng thẳng tại chỗ, giống như cân nhắc chuyện gì đó.

      quay đầu, nhìn vết kem quần ta, cười hắc hắc với ta, gương mặt dán vào tấm kính thủy tinh lành lạnh, " chờ thêm lát, để cho tôi lưu luyến lát nhé."

      Bóng dáng cao lớn của chiếu ra từ tấm kính, vẫn đứng ở đó như cũ, nhúc nhích. như si như say, si ngốc lấy tay thử sờ lên làn váy của áo cưới, sờ được nhưng chỉ là kính.

      đau lòng ủ rũ nỉ non câu, "Nếu có ai đó mua cho tôi món đồ như vậy, đoán chừng có thể tôi kích động đến mức lập tức gả cho ta."

      bịn rịn lúc, lại phát , trong tấm kính trong như gương, có bóng dáng của kẻ giả mạo.

      Lại mất tích?

      "Tránh ra." giọng thhuần hậu truyền đến từ sau gáy .

      nhận ra là giọng của ta, mặc dù hiểu nguyên do mệnh lệnh của ta, nhưng vẫn lưu luyến lui về phía sau hai bước. Người đàn ông này, luôn có ma lực làm cho người khác nghe lệnh.

      "Bịch ——" còn chưa kịp phản ứng, nghe được tiếng vang lớn, khối đá cẩm thạch xuyên qua tủ kính thủy tinh.

      hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác nhìn về người gây ra họa, "Trời ơi, điên rồi."

      Người đàn ông để ý đến , trực tiếp giẫm lên những mảnh kính vỡ, tới phái trước tủ kính bị vỡ, đưa tay gỡ áo cưới xuống, sau đó nhét vào trong tay Cố Tử Mạt.

      Cố Tử Mạt thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, trong nháy mắt cảm thấy áo cưới trong tay nặng tựa sinh mạng, thay vì đây là chiếc áo cưới tha thiết ước mơ, ra càng giống như là củ khoai lang phỏng tay.
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Giống như là chuyện đương

      Bởi vì cửa hàng vẫn còn sửa chữa, hệ thống an ninh ra vẫn là thùng rỗng kêu to, nhưng nơi này dù sao cũng là đường lớn vùng ven sông, con phố chuyên bán những mặt hàng xa xỉ, đội ngũ cảnh sát cũng thể khinh thường.

      Tiếng kính vỡ đưa tới đám an ninh, người đàn ông thấy thế, nhanh tay nhanh mắt bắt được tay của , la lên với "Chạy!"

      kịp suy nghĩ, chỉ có thể gì nghe nấy đối với ta, trong ngực ôm tang vật nặng trĩu, liều mạng chạy như bay theo người đàn ông.

      Gió gào thét bê tai của , các tòa nhà cao lớn ở chung quanh đều quay ngược lại trong tầm nhìn của , đoạn đường này, trong mắt trải qua vô số cảnh vật, đoạn đường này, trái tim đập vô cùng kịch liệt.

      Từ đến lớn cũng chưa từng điên cuồng như vậy, hai người biết chạy bao lâu, thế nhưng đường chạy tới bờ sông, tựa như đến chân trời góc biển.

      bị tiêu hao thể lực rất nghiêm trọng, quan tâm đến hình tượng cả người dựa lên rào chắn ở bờ sông, mệt đến thở ra hơi, nhưng vẫn là nhịn được trêu , "Thiếu chút nữa cũng bị bắt , sau đó cũng Cố Trinh Trinh làm đôi chị em trong nhà tù."

      Người đàn ông thở hổn hển, bởi vì quá nóng, ta dùng ngón tay thon dài buông lỏng cổ áo chút, mồ hôi hột chảy từ khuôn mặt tuấn của ta xuống, rơi lên lồng ngực của ta, làm cho người ta sau khi nhìn có loại xúc động muốn ăn.

      ta mặc chiếc áo vest đại cùng chiếc áo T-shirt cổ tam giác bó sát người, và cái phần đuôi vừa vểnh lên lại vừa cao quý, Cố Tử Mạt nhìn ngơ ngác.

      bỗng dưng nhớ tới, Đại Thiến từng , lồng ngực của những người đàn ông như này nhất định bắp thịt rắn chắc, thích hợp nhất chụp ảnh quảng cáo nằm giường ôm phụ nữ.

      Nắm chặt áo cưới tay, cảm giác đặc biệt mềm mại này khiến Cố Tử Mạt hiểu, đây phải là suy nghĩ chủ quan nữa, mà là chuyện chân chân thực thực phát sinh.

      Bên tai, vang lên giọng hài hước của ta, "Dáng vẻ liều mạng chạy trốn, chút cũng giống người bị thương."

      cảm thấy ta đây là dùng lời để xem thường , chân mày cau lại, ánh mắt dựng lên, "Lúc đó lửa cháy đến nơi rồi, chạy cũng phải chạy, chẳng lẽ tôi muốn theo Cố Trinh Trinh sao? Tôi với , năng lượng của tôi mới phát ra có nửa thôi, nhớ năm đó. . . . . ."

      tới chỗ này, lời khoan khoái của bỗng dưng dừng lại, giọng thấp xuống, lấy tay quạt cho đỡ nóng, giả giả : " Truyện năm đó tôi nhắc đến nữa, có cũng hiểu, dù sao cả người tôi đều là dáng vẻ khí phách uy vũ, cũng thể xem thường tôi!"

      Sau khi người đàn ông nghe xong, nhìn chằm chằm mắt nửa giây, tựa hồ nghĩ ngợi cái gì, hồi lâu sau mới nhếch môi : " ít tự cho là đúng, Cố Trinh Trinh kia cũng cần phải đến cùng, yên tâm, ở bên đó ta có ít chị em tốt chăm sóc ta ‘ tốt ’."

      nghe ra được trong lời của ta có thâm ý, mắt lóe lóe nhìn ta.

      ta vô cùng chăm chú nhìn , trong mắt hàm chứa nụ cười khó nén, " bị thương, ta cũng thể chỉ lo thân mình , để cho công bằng, ta có được chăm sóc đặc biệt cũng là đúng thôi."

      dựng tóc gáy, bả vai run lên, hít thở cái sâu, ánh mắt của rơi vào đuôi mắt của ta, nhịn được ngượng ngùng, "Ha ha, tâm tư của , là vô cùng thâm trầm."

      Khả năng của người đàn ông này, vượt quá tưởng tượng của .

      Người đàn ông kiêu ngạo tiếp, " biết là tốt rồi."

      Bây giờ Cố Tử Mạt được gì nữa rồi, hai Lục Duật Kiêu, đều kiêu ngạo như vậy, chỉ là —— kiêu ngạo của Lục Duật Kiêu kia là từ bên ngoài đến bên trong làm người ta chán ghét, mà kiêu ngạo của kẻ giả mạo này là từ bên trong ra ngoài làm người ta sợ.

      đường trở về, nhìn bờ lưng rộng rãi của người đàn ông ở phía trước , nhịn được nhếch miệng nở nụ cười.

      "Nếu là ai đó mua cho tôi món đồ như vậy, đoán chừng có thể tôi kích động đến mức lập tức gả cho ta." Lúc đó nhất định là ta nghe thấy những lời này , nếu như bị ta nghe thấy nguy?

      ta nhất định như Vua với các chư hầu, lại buộc ký hiệp ước cắt đất đền tiền gì đó thôi.

      Nhớ tới bộ dạng ta đòi 27 28 vạn lúc trước, luôn cảm thấy trong lòng nóng hầm hập, ràng hai người mới quen biết bao lâu, nhưng giống như ở bên nhau nhiều năm vậy, bọn họ vô cùng ăn ý, cùng nhau hoàn thành rất nhiều ‘ chuyện lớn ’.

      khỏi giương mắt nhìn về ta, hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi từ lâu, " làm sao lại đối với tôi tốt như vậy."

      ta nghe thấy, lại nhàng lắc đầu cái, như cong cong bờ môi, "Cái này phải hỏi chính , tôi là do tốn tiền thuê mà ."

      Trong lòng Cố Tử Mạt chỉ có câu ‘ phi ’, kẻ trong mắt chỉ có tiền, chỉ là trong lòng mơ hồ biết, đây phải câu trả lời .

      Gió thổi mát lạnh, hai người nửa thuê xe nửa bộ trở lại nhà họ Cố, tới cửa lúc tạm biệt kẻ giả mạo, trong lòng có cảm xúc khác, cảm giác này, giống như là chuyện đương vậy.

      Khóe môi tự chủ cong lên, mắt thiếu chút nữa cũng cong thành 2 cây cầu .

      Nhìn thấy tự cười mình, người đàn ông chậm rãi cúi người, lồng ngực to lớn áp sát , đôi môi lạnh bạc hé ra, mê hoặc , hỏi, "Sao lại cười vui đến như vậy, có gì buồn cười?"

      Dĩ nhiên thể ra được, chỉ có thể ngửa đầu nhìn sao bầu trời đêm chút, cười hì hì , "Bầu trời đêm nay rất đẹp, cho nên vui vẻ."

      Người đàn ông nhét áo cưới vào trong tay , cố ý nghiêm mặt, "Nhất định phải bởi vì cái này, xem ở việc tôi giúp trộm áo cưới, mà cũng thể sao?"

      Đúng vậy, trộm áo cưới, lại còn đường chạy trốn như điên, hơn nữa cánh tay phải của ta còn bị thương, người này có công lao cũng có khổ lao, đành lòng gạt ta, thể làm gì khác hơn là , "Tôi cảm thấy tối nay rất có ý tứ, giống như là. . . . . . hẹn hò đương."

      ta nghe , khóe môi nâng lên đường cong ràng, ngũ quan đẹp đẽ trong trẻo tinh tế dưới ánh đèn dìu dịu làm nổi bật nét ưu nhã vốn có của ta, lông mày rậm khẽ nhướng lên, đôi môi áp vào bên tai của , : " chúng ta cũng có thể thử chút."

      Cố Tử Mạt sững sờ, cảm thấy trong lòng có loại cảm xúc khác thường chảy, được tự nhiên quay đầu , " được!"

      Bỏ lại câu này, liền chạy như điên vào cửa chính của nhà họ Cố.

      Lúc này là gần rạng sáng, thận trọng thu ‘ tang vật ’ gọn lại, trong lòng bách chuyển thiên hồi, suy nghĩ có nên thú tội hay , cũng được giảm tội .

      Nhưng có kẻ giả mạo bên cạnh, lại dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đem ‘ tang vật ’ nhét vào nơi này, lại giấu vào nơi đó, nhưng vẫn tìm được chỗ giấu an toàn.

      Ai, xem ra ở trong lòng , vẫn là cực kỳ thuần lương.

      luôn có thể ở trong lúc lơ đãng lộ ra bản chất thiện lương lại đơn thuần, hoan hô, chừng ngày kia còn có thể bị tổng giám đốc bá đạo nhìn trúng đâu! Đương nhiên, đây chỉ là do đoán mò.
      Last edited by a moderator: 29/7/17
      thư hồ thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 21: PK đàn ông cặn bã, khiến tên đàn ông cặn bã lên báo

      Sáng sớm hôm sau, theo bản năng xuống lầu tìm tờ báo, tờ Phiên Tân, quả nhiên có tin tức về việc mất trộm áo cưới, bên trong bao hàm hai cái tin tức, cái là trong vụ án có đôi đạo tặc phá cửa sổ mà vào, thủ đoạn thô bạo, cái khác là Cherry người thiết kế áo cưới nghe tin bất ngờ này, lại nghe kẻ trộm là đôi trai trẻ tuổi, thuận tiện bày tỏ, nguyện ý dùng chiếc áo cứơi này thể lời chúc phúc với đôi tình nhân , nhưng dặn dò lần sau được viện dẫn lý lẽ này nữa.

      đôi đạo tặc lãng mạn biết bao nhiêu, Cherry nhân đạo biết bao, kết quả đảo ngược ngờ!

      Cố Tử Mạt nhịn được nhìn tờ báo cười ngây ngô, biết sau khi kẻ giả mạo đọc báo có vẻ mặt thế nào, dù sao cũng cười nghiêng ngửa.

      "Tử Mạt, đây là cái gì?" Cố phu nhân ôm bộ áo cưới xuống, ánh mắt sắc bén.

      Vải sa mỏng dệt hoa vân nổi quen thuộc, hoa văn măt gầm giống như đồ đằng quen thuộc, bỗng dưng cả kinh, đó phải là cáo cưới của sao, tại sao lại ở tay Cố phu nhân, nhìn lại người giúp việc phía sau cái, thoáng chốc hiểu.

      Ngừơi giúp việc nhà họ Cố biết ở ngôi nhà này Cố Tử Mạt được sủng ái, liền mọi cách bới móc , thường thích lục lọi đồ đạc của , cho nên, váy cưới của bị tìm ra rồi, lại còn chân chó báo lên cho Cố phu nhân nữa.

      Ngón tay nắm chặt thành quyền, hàm răng hung hăng khẽ cắn, hít hơi sâu, nhấc chân tới trước mặt, giữ góc áo cưới, ánh mắt liếc ngừoi giúp việc phía sau, làm như rất vô tình câu, "Đây là áo cưới tối hôm qua Lục Duật Kiêu chuẩn bị cho con, nhưng biết vì sao, bị chó tha ra ngoài, bây giờ chó ngoan, có cơ hội nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nó chút!"

      Người giúp việc bị chửi thành ‘ chó ’, nhất thời mặt như màu đất, gian nan nhìn về phía Cố phu nhân, "Phu nhân, tôi. . . . . ."

      Cố phu nhân cũng chịu nổi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, Cố Tử Mạt như vậy, ràng chính là muốn cảnh cáo bà, trong lòng bà hận, nhưng bà lại thể phát tác, lời này của Cố Tử Mạt, những để cho bà bắt được nhược điểm, còn khiến cho bà thể cúi đầu.

      Lục Duật Kiêu đưa ta áo cưới? ! Nha đầu chết tiệt, lấy Lục Duật Kiêu, khiến cho bà thể nắm ta trong lòng bàn tay được!

      Nha đầu chết tiệt cũng biết vận khí tốt đến từ đâu, thế nhưng câu được Lục Duật Kiêu, đáng thương Trinh Trinh con ruột của bà vẫn còn chịu khổ trong ngục.

      Cố phu nhân mặt mũi khó coi, trút hết tức giận lên người giúp việc, lạnh lùng ra lệnh, "Còn đứng lỳ ở đây làm cái gì, còn công việc trong vườn hoa chưa xong đúng !"

      Người giúp việc cách nào phản bác, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ người.

      Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con, khóe môi Cố Tử Mạt nhảy lên, rút hết áo cưới trong tay Cố phu nhân ra, ôm vào ngực mình, "Duật Kiêu cũng rất có hảo cảm với Trinh Trinh, ấy đồng ý phái người ở trong ngục chăm sóc Trinh Trinh, việc có giúp Trinh Trinh khôi phục tự do được hay , quan trọng còn phải xem Hà Ân Chính."

      Cố phu nhân giống như chộp được tia ánh sáng, vội vã cầm tay , "Lục thiếu có ý này? Cậu ấy muốn Ân Chính làm thế nào?"

      Ánh mắt của liền quét về phía bụng của mình, rất vô ý : " Chia tay với Trinh Trinh, cũng có giao phó với con! Đây chính là cầu của con! Cũng là cầu của Duật Kiêu!"

      Cố phu nhân đứng tại chỗ, trong lòng từ từ tính toán, Cố Tử Mạt Lục Duật Kiêu có cảm tình với Trinh Trinh, bà còn cần Hà Ân Chính làm gì nữa? !

      Nếu Trinh Trinh có thể khôi phục tự do, đến lúc đó để cho Trinh Trinh mượn danh nghĩa đến cảm ơn qua lại cùng Lục Duật Kiêu, giữ Cố Tử Mạt ở xó nhà, bà phải thành cha mẹ vợ chân chính của Lục Duật Kiêu sao? !

      Con bảo bối của bà có thể thành công thắng Cố Tử Mạt lần, làm sao lo có lần thứ hai?

      Đến lúc đó, bà làm sao phải vừa ham muốn chút tiền bạc này, lại vừa phải nhìn ánh mắt của con nuôi chứ? !

      Cố Tử Mạt nhìn vẻ mặt Cố phu nhân, khóe miệng của hả hê vểnh lên, làm con của Cố phu nhân nhiều năm như vậy, sớm nắm được tâm lý của người phụ nữ này, vì tư lợi, tham lam thành tính, chỉ cần chút mồi lửa, là có thể lửa đốt dã tâm của bà ấy cháy lan ra đồng cỏ.

      tiếp tục chuyện với Cố phu nhân nữa, ôm áo cưới lên lầu, đợi lát nữa còn phải đến nhà họ Hà cướp sạch phen.

      Trong lúc Cố Trinh Trinh vẫn còn hưởng thụ cuộc sống ‘ được chăm sóc ’ , cần nắm lấy cơ hội cùng ‘ lục duật kiêu ’ đến nhà họ Hà, với Hà Ân Chính chút, xem mánh khóe của ai mạnh hơn.

      vừa đến nhà họ Hà, còn chưa có đưa tay ra, lại bị người giúp việc nhà họ Hà chắn ngoài cửa.

      Liên tiếp gặp phải người giúp việc chó cậy gần nhà, từ trong đáy lòng cũng bốc lửa, khỏi hướng ánh mắt tới người đàn ông bên cạnh, nhăn măt, ý bảo với ta, ám chỉ có muốn làm trận khóc nháo của phụ nữ có thai hay .

      Người đàn ông lắc đầu cái với , nâng cánh tay lên vòng sang, khóe môi kéo thành đường, ánh mắt bắn về phía người giúp việc biết chết sống như cũ, "Chị của thiếu phu nhân tương lai của các người tới chơi, các người cũng có lá gan ngăn cản?"

      Người giúp việc ràng là bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy kẻ giả mạo giọng điệu bén nhọn, liền phát sợ, vội vàng mời bọn họ vào bên trong.

      Nhìn, người đàn ông của là dựa vào mặt dựa vào khí thế để chuyện, so với tên khốn Hà Ân Chính này tốt hơn chỉ gấp đôi!

      Cố Tử Mạt nghênh ngang tiêu sái vào, nhưng ngờ, Hà An Chính quá sợ hãi, vẫn trốn ở trong phòng vẽ tranh ra ngoài.

      "Bịch bịch bịch ——" gõ mạnh lên cửa kính, lo cho mặt mũi của Hà Ân Chính , vậy chính là cho Hà Ân Chính mặt mũi!

      Hà Ân Chính nhìn được đập cửa, đầu đầy bụi đất từ phòng vẽ tranh chui ra.

      đợi Cố Tử Mạt ý đến, người đàn ông ở bên liền qua ôm lấy vòng eo uyển chuyển của , "Em , làm gì dùng sức lớn như vậy để gõ cửa, cẩn thận động Thai Khí."

      Những thứ này xướng họa đều là chiêu cũ rồi, nhưng hôm nay bất đồng, thay đổi kịch bản mới để phụ xướng với kẻ giả mạo rồi.

      Đầu tiên là khẽ đảo mắt, rồi sau đó hờn dỗi nhìn người đàn ông cái, phục tùng lại mang theo tức giận của xô đẩy lồng ngực ta chút, giận trách : " Đứng sang bên , chưa nghe qua ‘ quá ân ái nhanh chết ’ hả, chúng ta vẫn nên có chừng mực, tránh cho bị người có lòng chê cười."

      Từng chữ đều là mang thương đeo gậy, những câu đâm thương màng nhĩ Hà Ân Chính.

      Người đàn ông nhìn về phía , phối hợp ăn ý quăng cho mắt ‘ vợ đúng ’.

      Hà Ân Chính nhìn cảnh này, cảm thấy nhìn thấy mà phát hoảng, sắc mặt bất giác lại u mấy phần.

      vểnh môi lên, quan tâm vẻ chật vật của Hà Ân Chính, trực tiếp buông lời, "Hà Ân Chính, thẳng thắn cho tôi, đăng báo, hay là tôi đăng báo? !"

      Hà Ân Chính khắp nơi suy sụp tinh thần, ngây ngốc đứng, "Cái gì?"
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 22: Người vừa tới tự xưng là Lục Duật Kiêu! Phải vậy ?

      "Tôi quyết định bỏ đứa bé, tại xin mời tỏ thái độ, cho tôi cùng đứa bé cái công đạo, nếu như thể làm tôi hài lòng, tôi đăng báo ngay bây giờ, khiến cho thanh danh nhà họ Hà mất sạch!"

      ".... . . . . ." Hà Ân Chính bị buộc đến ra câu hoàn chỉnh , " quá hoang đường! vu khống!"

      " , cứ tha hồ , dù cho thế nào, cũng vãn hồi được cái gì! phải nghĩ kỹ, nếu bức tôi nóng nảy, cẩn thận tại tôi liền vòng quanh sân nhà họ Hà, để cho mọi người cũng biết chân đạp hai con thuyền, là kẻ phụ tình hơn kém!" Giong của lanh lảnh, có xu thế ép Hà Ân Chính đến góc tường!

      Nếu lúc này có Cố Trinh Trinh ở đây, sống lưng của Hà Ân Chính nhất định có thể cứng rắn đứng lên, dù sao ‘ Bạch Liên hoa ’ Cố Trinh Trinh quá giỏi đánh bài đức hạnh, bài tình cảm rồi.

      Nhưng tình hình trước mắt, Cố Trinh Trinh có ở đây, nhất định Hà Ân Chính giữ được cửa thành, quả nhiên, vừa nghe như thế, Hà Ân Chính chỉ sợ người giúp việc nghe được, liên tục ngừng vội vội vàng vàng cố gắng muốn che miệng của .

      lui về phía sau bước, thoát khỏi đụng chạm của Hà Ân Chính, cười lạnh tiếng, "Hà Ân Chính, sớm biết sợ, ban đầu cũng đừng làm ra những chuyện táng tận lương tâm kia!" Tình cảm trước kia, theo từng bước vô sỉ của Hà Ân Chính mà bị tiêu xài hầu như còn, cần gì phải giữ thể diện cho ta!

      Hà Ân Chính vừa sợ lại vừa vội, đôi tay cọ ở ống quần lau lại lau, thừa dịp Cố Tử Mạt chú ý, bỗng dưng đưa tay ra nắm tay bé của , "Tử Mạt, Tử Mạt, lúc trước tình cảm của chúng ta tốt như vậy, đến bây giờ vẫn khó có thể quên được, Tử Mạt, chúng ta lại bắt đầu lại lần nữa ."

      kịp đề phòng, theo bản năng liền muốn hất ta ra, nhưng lúc thực muốn ra tay, lại đổi ý, khóe miệng của nâng lên nụ cười giễu cợt, mắt đẹp liếc ta, " , tiếp , tôi nghe đây, tôi nghe thử chút, còn có thể ra những lời buồn nôn nào nữa, càng muốn thay Trinh Trinh xem chút, nhân phẩm của có bao nhiêu ti tiện! Đồ ty tiện bỉ ổi!"

      Trong nháy mắt sắc mặt Hà Ân Chính trắng bệch, hàm răng nghiến chặt, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Mạt đều là lo lắng, ta nắm tay Cố Tử Mạt những có buông lỏng, ngược lại càng chặt hơn.

      Cố Tử Mạt sâu cảm nhận được cái loại áp bức này, Hà Ân Chính khẳng định hận chết , tên cặn bã này sắp phát rồ rồi, chẳng những chút lòng hối cải, còn càng tệ hại hơn!

      vừa định làm khó dễ, chỉ thấy đôi bàn tay khác ấn lên mắt cá tay Hà Ân Chính, ngay sau đó, nghe được tiếng ‘ kẽo kẹt ’ vụn vang lên, chỉ thấy Hà Ân Chính bắt đầu nhe răng trợn mắt, mặt đều là đau đớn khó chịu.

      Đôi mắt đen của người đàn ông híp lại, nhíu chân mày, giống như căn bản nghe thấy Hà Ân Chính đau đớn rên rỉ, lực đạo tay vẫn giảm chút nào, nhếch môi : " Chỉ cho con đường, ngay bây giờ đến nhà họ Cố, ngay trước mặt mọi người nhà họ Cố, thành tâm xin lỗi Tử Mạt, thêm bài xin lỗi trang đầu của tờ báo ngày mai."

      Hà Ân Chính đau đến mức toát mồ hôi lạnh trán, bất đắc dĩ đồng ý, lúc này người đàn ông mới buông tay ra, giọng đầy khinh miệt, "Ngay cả chút đau đớn như vậy cũng chịu được, sợ rằng nhà họ Hà muốn bại trong tay ."

      " ——" Hà Ân Chính giận đến phát điên, lại bị tình thế bức bách, chỉ có thể đem lời muốn nuốt vào trong cổ họng.

      Đoàn người Cố Gia, Hà Ân Chính từ đầu đến cuối cũng dám lỗ mãng, ‘ hạ mình ’ xin lỗi Cố Tử Mạt, sau khi đến nơi này, còn khóc sụt sùi, đúng chuẩn bộ dáng .

      Vì vậy Cố Tử Mạt cảm thấy khinh thường, Hà Ân Chính khóc, cũng phải vì áy này với , mà bởi vì giẫm đạp tự tôn của ta dưới lòng bàn chân, có số việc, đàn ông đê tiện là vĩnh viễn hiểu.

      tràng giọng đàn ông trầm thấp chứa đựng ý cười từ phía sau truyền đến qua đỉnh đầu, mang theo hơi thở nam tính ra được, khiến cho cột sống của tê rần, từ tận đáy lòng thể thầm than, mọi cử động của kẻ giả mạo đều tầm thường.

      chính là quen nhìn ta khoe khoang như vậy, hả hê như vậy, giở trò cố ý đưa cánh tay về phái sau thụi ta cái, "Cười gì mà cười? Nghiêm túc! Trang trọng!"

      Cuối cùng, cũng nhịn được cười, tâm trạng phơi phới, chỉ thấy người giúp việc vội vã chạy vào, là có Lục thiếu đến đón đại tiểu thư.

      Cố phu nhân nghi ngờ, mặt sa sầm hỏi người giúp việc, "Lục thiếu ở đây làm khách, sao lại có Lục thiếu nữa? ràng, bên ngoài là vị Lục thiếu nào?"

      "Người tới tự xưng là lục duật kiêu." Người giúp việc cẩn thận liếc mắt nhìn vị Lục thiếu khác ở trong phòng, cung kính lại run như cầy sấy trả lời.

      Cố Tử Mạt ngẩn ra, nụ cười mặt sớm cứng đờ, đáy lòng như có chiếc chày gỗ ‘ Bộp ’ cái liền nhảy ra ngoài.

      Lục Duật Kiêu , tới?

      Lại còn đụng độ với kẻ giả mạo?

      Đúng vào thời khắc kế hoạch lớn gần như toàn thắng, tại sao có thể vạch trần là thuê người đóng giả đây? !

      "Lục —— Duật —— Kiêu?" Người đàn ông ở phía sau đỉnh đầu , gằn từng chữ ra cái tên này, trong lời rất có ý tứ đùa bỡn mỉa mai.

      Cố Tử Mạt cảm thấy có đám quạ đen bay qua trước mắt, giữa ban ngày biến thành bức tường mây đen!

      Ông trời đùa hay sao, cố ý muốn thấy bị cười nhạo, chẳng lẽ lại bị người chê cười vô ích sao? ! Tuyệt đối được!

      cố gắng trấn tĩnh lại, đợi mọi người có hành động, liền nhấc chân chạy như bay ra bên ngoài, giữa đường bị Hà Ân Chính cản lại, cần suy nghĩ dùng giày cao gót đá mạnh vào bắp chân của ta.

      Mẹ nó, dám ngăn cản bà chị, muốn tìm đường chết! muốn tiêu diệt Lục Duật Kiêu !

      Cuối cùng, chỉ nghe được mấy tiếng rầm rì rất có tiền đồ của tên đàn ông cặn bã bị đá đau ở sau lưng , chờ phản ứng lại, cơ thể chạy đến phía trước, ngửa mặt lên trời thở hơi, lại tiếp tục cố gắng chạy ra tới cửa.

      đường trôi chảy!

      Nhưng nhìn tình hình ở cửa, lại chóang váng! Lục Duật Kiêu mẹ nó mất rồi, ở cửa ngay cả bóng ma cũng có!

      Mặc dù nháo ra cái chuyện cười, nhưng cũng coi như là Hữu Kinh Vô Hiểm, vừa muốn xoay người, chỉ thấy ‘ Lục Duật Kiêu ’ đứng phía sau .

      nhìn , trong lòng chột dạ , "Trời cao phù hộ, phải đến , , có phải người giúp việc muốn thử dò xét chúng ta hay , nếu là như vậy, chúng ta trúng kế rồi hả ? !"

      Người đàn ông lắc đầu, "Chắc phải là thử dò xét, chỉ là, tôi đúng là muốn gặp Lục Duật Kiêu này lần." xong, ánh mắt của ta băn khoăn nhìn bốn phía, dường như muốn tìm chút dầu vết của người đó.

      Cố Tử Mạt có suy nghĩ nhiều, phản ứng bản năng là liếc kẻ giả mạo cái, rất đồng ý , "Giả đừng nên gặp mặt , tránh cho xảy ra xung đột."

      Người đàn ông nghe lời này, sắc mặt biến hóa, con ngươi đảo nhanh, nhàn nhạt liếc cái, giây lát sau hướng tầm mắt về phía bụi hoa, ánh mắt lóe lên, khóe môi chợt cười , "Tôi là lục duật kiêu, tin ? nên tin mới đúng."
      Last edited by a moderator: 29/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :