1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nằm vùng quân hôn - Giang hồ lang trung

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 5: Gặp cha mẹ

      Gần trưa cuối cùng Nghiêm Thiếu Thần gọi điện thoại, chuẩn bị đón đến đại viện quân đội. Trình Nặc để điện thoại xuống cầm sản phẩm dinh dưỡng mua xong từ sáng sớm, tiết trời dần dần ấm lại, lúc ra cửa chỉ mặc cái áo lông màu vàng nhạt, vừa xuống lầu nhìn thấy chiếc Liệp Báo dừng ven đường.

      lên trước Nghiêm Thiếu Thần xuống xe, nhìn hộp quà tặng Trịnh Nặc xách tay, hơi nhíu mày : "Mua cái này để làm gì?"

      Nghiêm Thiếu Thần đề cập tới tốt, nhắc tới lại nhịn được muốn cáu kỉnh, " biết xấu hổ còn , từ tối qua gọi điện thoại đến bây giờ, em có chuẩn bị được gì!"

      Nghiêm Thiếu Thần nghe oán giận của , nhấp môi : "Em cần chuẩn bị gì? Bọn họ muốn gặp em, cần thiết tặng những thứ này."

      Trình Nặc rầu rĩ khi nghe xong buông tiếng thở dài ngồi ghế cạnh tài xế, chờ cất xong hộp quà rồi lái xe . Trải qua tiếp xúc nhiều ngày như vậy, Trình Nặc coi như hiểu vị sĩ quan này. Nghiêm Thiếu Thần là người quân nhân chân chính, năng lực của có thể thoải mái phát huy chiến trường, nhưng trong cuộc sống bình thường, nếu bạn và chung sống, nhất định chỉ biết trực lai trực vãng, phàm là chỗ cần biểu đạt uyển chuyển, tốt nhất đừng cầu xa vời là làm được. Trình Nặc tổng kết hiểu mùi vị nhân tình, có khi ngẫm lại so với người miệng đầy lời ngon tiếng ngọt mà làm ra hành động, Nghiêm Thiếu Thần đúng là người đàn ông rất tốt, ít nhất rất chân thành.

      "Từ khi hẹn hò với em, kể với bọn họ về em." Nghiêm Thiếu Thần ngồi trở lại ghế lái, khởi động xe, đến đại viện quân đội.

      Trình Nặc quay đầu nhàn nhạt nhìn , thuận miệng hỏi: " về em thế nào?"

      "Em rất tốt, xử trầm tĩnh, là người khiêm tốn, đêm đó với bọn họ biết chuyện chúng ta chung đụng."

      "Sao sớm như vậy, làm gì trước hết cũng phải từ từ." Trình Nặc nhíu mi, thầm nghĩ người bình thường chọn tiếp xúc trước thời gian rồi chuyện gặp cha mẹ.

      đến đây liếc nhìn Trình Nặc, "Bọn họ muốn gặp em từ lâu, nhưng bên rãnh rỗi, mới kéo đến hôm nay."

      Trình Nặc nghe đến chung sống mặt liền đỏ, trầm mặc mấy giây, mới : " có thể sắp xếp, nhưng tối thiểu cũng nên trước với em tiếng, bất ngờ đưa ra quyết định cho em, đến lúc đó trở tay kịp."

      Nghiêm Thiếu Thần quay đầu nhàn nhạt nhìn , trong lòng hiểu Trình Nặc rất xem trọng việc lần đầu tiên gặp mặt cha mẹ, nên khỏi oán trách quyết định nhanh chóng, khóe môi của hơi cong lên hình cung, "Có ở đây, cần khẩn trương."

      Trình Nặc hơi giật mình, lời của làm xúc động sợi dây trong đáy lòng , nhiều năm trước từng có người với những lời như vậy, khi đó biết trân quý trong đó, chờ hiểu biết được, người kia khỏi bên cạnh từ lâu.

      "Huống chi bọn họ rất dễ sống chung." Nghiêm Thiếu Thần thấy chậm chạp đáp lời nên nghĩ là vẫn hờn dỗi liền bổ sung.

      Trình nặc hít mũi, thu hồi cảm xúc, khẽ mỉm cười, : "Tốt, em khẩn trương."

      ※※※

      Vào đại viện quân đội, xe từ từ chạy đến cuối con đường, giữa mùa xuân, hai bên đường lá cây xanh um dưới ánh mặt trời ánh ra những vệt sáng, Trình Nặc nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong đầu chợt vụt qua suy nghĩ, gặp trưởng bối!

      Nghĩ vậy Trình Nặc nhịn được quay nhìn Nghiêm Thiếu Thần lái xe, trong lòng suy nghĩ hôm nay người muốn gặp phải là trưởng bối của gia đình bình thường, mím môi, "Em vẫn cảm thấy chưa chuẩn bị xong..."

      "Cũng sắp đến." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, vẻ mặt lại hoà nhã ít.

      "Nếu là náo loạn gây ra trò cười quay về đừng cười nhạo em!" Khi Trình Nặc phát lòng bàn tay mình đều là mồ hôi, khỏi giật mình, so với những lần tùy ý thi hành nhiệm vụ trước kia, trường hợp như vậy tính là gì, nhưng lại khẩn trương. Về sau Trình Nặc nhớ lại khi đó, quy kết vì xem trọng, xem trọng Nghiêm Thiếu Thần, và người bên cạnh .

      Trình Nặc hoàn hồn khi xe dừng lại, chưa kịp xuống xe, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế được mở ra, quay đầu nhìn lại, sĩ quan mặc quân trang, khuôn mặt của sĩ quan trẻ tuổi đầy ý cười mở cửa cho , người nọ nhìn qua còn rất trẻ tuổi, nhàn nhạt cười lại, rồi xuống xe.

      Nghiêm Thiếu Thần khóa xe, hộp quà trong tay được cảnh vệ viên Liên Vĩ nhận lấy, mím môi, nghẹ giọng hỏi: "Ở nhà hết?"

      Trình Nặc lặng lẽ bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, ngửa đầu nhìn khoảng sân trước mắt, ngoài cửa trồng ít cây cối um tùm, nhà lầu bên trong sân có hoa cỏ bao quanh, toát vẻ yên tĩnh tao nhã.

      Liên Vĩ cười : "Có thể sao, phu nhân kêu Má Vương chuẩn bị cơm từ sớm, đợi hai người đây!"

      Trình Nặc nghe xong lời này rất tự nhiên mà quay nhìn Liên Vĩ, lúc bốn mắt nhìn nhau, gì, Liên Vĩ lớn tiếng kêu "Chị dâu!"

      Trình Nặc cảm giác da đầu tê dại, cảm khái xưng hô này gọi có quá sớm , đỏ mặt nhàn nhạt cười với ta, người đến gần Nghiêm Thiếu Thần.

      " phải kêu cậu huấn luyện binh lính, rống lớn tiếng như vậy làm gì!" Nghiêm Thiếu Thần nhận ra Trình Nặc thay đổi sắc mặt, nghiêm mặt gõ vào đầu của Liên Vĩ.

      Trình Nặc bên cạnh lại cảm khái còn chưa biểu gì, Nghiêm Thiếu Thần giúp "Gây thù hằn" trước rồi.

      Liên Vĩ bị ăn gõ nhưng cơ thể vẫn thẳng tắp như cũ, tiếng hô: "Báo cáo đoàn trưởng!" Rồi sau đó mới chê cười : "Đây là thói quen rồi."

      Khi mấy người chuyện vào, khi đến gần cửa lớn, cửa đucợ mở ra từ bên trong, đối mặt chính là Má Vương bảo mẫu, "Mau vào, mau vào, chờ các con đây!"

      Má Vương nhiệt tình chào hỏi bọn họ, mà Trình Nặc trong lúc hoảng hốt bước vào căn nhà, tình hình còn kịp nữa tỉ mỉ quan sát căn nhà đại này, tầm mắt cũng khóa ở hai người vừa đứng lên từ ghế sa lon trong phòng khách.

      "Ba, mẹ, đây là Trình Nặc." Nghiêm Thiếu Thần nhìn thẳng hai người trước mặt, giới thiệu ngắn gọn.

      Nghiêm Chính bị Diệp Lan kéo cổ tay đứng lên, ông gật đầu với Nghiêm Thiếu Thần, rồi nhàn nhạt liếc nhìn Trình Nặc, vẻ mặt hòa nhã : "Con là Trình Nặc?"

      "Chào Bác, Bác Nghiêm." Trình Nặc cong mi cười yếu ớt, bình thường tiếp xúc với Nghiêm Thiếu Thần nên hiểu biết về Bác Nghiêm, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần bày tỏ ông là người hòa ái, có thể thấy ông mặc quân trang và hai ngôi sao sang chói đầu vai, khiến Trình Nặc cảm thấy da đầu căng lên, thầm cảm khái ông cần cũng rất uy nghiêm.

      "Đây là mẹ của Tiểu Thần, Diệp Lan."

      Trình Nặc giương mắt nhìn, Diệp Lan trẻ tuổi hơn trong tưởng tượng của , người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi mà dung mạo vẫn như cũ, thướt tha thùy mị, "Chào Nghiêm." Nhưng chưa kịp cảm khái Diệp Lan bảo dưỡng tốt, Diệp Lan cắt lời .

      Diệp Lan nhìn hộp quà trong tay Liên Vĩ, bà kéo tay của Trình Nặc, giống như oán giận : "Thần Thần, con để Tiểu Nặc mua? Tiểu Nặc, lần sau đừng mua sản phảm bảo vệ sức khoẻ gì nữa, bày vẻ khách sáo."

      Trình Nặc khẽ vuốt cằm, cười nhạt lắc đầu, "Là con cố ý mua, Thiếu Thần mới đầu biết, nhưng mà, lần sau ."

      Diệp Lan thích Trình Nặc khéo léo, bà thu xếp ăn cơm trưa trước.

      Trình Nặc đợi Nghiêm Chính và Diệp Lan ngồi xuống, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần.

      "Trước khi con đến có hỏi Thần Thần, bình thường con thích ăn gì, ngờ điều này có thể làm khó khăn nó, thấy nó khó xử, nên tự mình làm chủ kêu Má Vương nấu đơn giản."

      Trình Nặc nhìn món ăn phong phú bàn ăn, lắc đầu, cong môi cười yếu ớt: " rất phong phú, bình thường con có kiêng ăn, nên ấy biết cũng kỳ quái."

      Dùng xong bữa trưa Trình Nặc muốn giúp Má Vương dọn dẹp bàn ăn, người bị kéo ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.

      "Tiểu Nặc, bây giờ cha mẹ con cũng ở thành phố B?" Diệp Lan bắt tay vào gọt quả táo, cười nhạt hỏi .

      Trình Nặc giật mình, trầm mặc mấy giây, giọng : ", ba con ở quê của chúng con huyện L, mẹ con, qua đời nhiều năm." Lúc nhắc đến mẹ chết sớm, trong mắt Trình Nặc thoáng qua nhàn nhạt đau thương, khi Trình Nặc phục hồi tinh thần, cxung quanh lâm vào yên lặng. Trình Nặc khỏi cười nhạt, nên đến, cũng đến.

      đường về nhà Trình Nặc suy nghĩ lại, nếu có vấn đề cuối cùng, có lẽ hai cụ rất hài lòng với , nhưng dù sao cũng là , muốn giấu giếm điều gì.

      Nghiêm Thiếu Thần dừng xe dưới tiểu khu nhà , lời, cũng có ý thúc giục Trình Nặc xuống xe. Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng ngồi bên trong buồng xe đốt điếu thuốc, mới hút mấy hơi dập tàn thuốc.

      "Đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ rất hài lòng với em." Nghiêm Thiếu Thần nắm cổ tay của , nắm chặt sau có ý tứ buông ra nữa.

      Trình Nặc ngẩn ra với hành vi đột ngột của , phản xạ có điều kiện từ chối mấy cái rồi bỏ qua, cười nhạt, "Biết rồi, em hơi mệt, về trước ."

      Tiễn Nghiêm Thiếu Thần về, cổ tay Trình Nặc vẫn có hơi ấm khi Nghiêm Thiếu Thần nắm chặt , động tác khác thường của Nghiêm Thiếu Thần vừa rồi bị hiểu là an ủi mình. Xoay người lên lầu, đột nhiên dừng bước, lạnh lùng : "Đừng trốn tránh, ra , Mục Nhất Minh."




      Chương 6: Thấp thỏm

      Trong hành lang tối đen quả nhiên có bóng đen vuột xuống, chờ Trình Nặc nheo mắt nhìn kỹ, tự tiếu phi tiếu ngoéo khóe môi, lời chỉ lạnh nhạt nhìn người đứng sâu trong bóng tối.

      " xin lỗi." Mục Nhất Minh ra khỏi bóng tối, cúi mắt .

      " trễ thế này, đến đây làm gì?" Trình Nặc lạnh lùng nhìn .

      "Hôm nay gặp cha mẹ ta?" Mục Nhất Minh giọng hỏi.

      "A," Trình Nặc giễu cợt cười khẽ, cảm thấy giải thích được, hôm nay ở nhà họ Nghiêm rất lúng túng, lường trước về đến nhà, lại đột nhiên xuất chuyện như vậy.

      Trình Nặc nhíu chân mày, lạnh lùng : "Chuyện này có quan hệ gì đến ?"

      mặt Mục Nhất Minh cứng đờ, bờ môi của hơi mấp máy, nhưng cuối cùng gì.

      Trình Nặc đè ép lửa, móc chìa khóa trong túi xách ra mở cửa, chờ người phía sau vào trong phòng, mới dùng sức đóng cửa lại, căm tức nhìn .

      " đừng quên chức trách của ." Mục Nhất Minh khẽ mím môi.

      "Phốc, cảnh quan Mục đúng là làm hết phận , tôi thấy vụ án này có tôi hay cũng như nhau! Sếp Tiếu may mắn có trợ lý như vậy, tôi và Nghiêm Thiếu Thần chung sống, ta còn gì, cảnh quan Mục lại ngại cực khổ buổi tối chạy đến chỗ của tôi chức trách với tôi?" Trình Nặc nhịn được cười nhạt, lạnh lùng nhìn Mục Nhất Minh, khóe môi câu lên nụ cười.

      "Mục Nhất Minh, trông nom là rộng rãi."

      Mục Nhất Minh bị Trình Nặc kẹp súng đeo pháo giễu cợt, mặt tự nhiên cũng dễ nhìn, mím môi rất lâu mà câu.

      Lúc này Trình Nặc biết lời vừa rồi hơi quá đáng, nhàn nhạt liếc nhìn Mục Nhất Minh, đến bình nước bàn trà bên cạnh rót ly nước, giọng : "Ngồi xuống ."

      Mục Nhất Minh buông tiếng thở dài, vài bước ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh .

      "Bây giờ, thân phận của và tôi rất đặc thù, phải thể về vấn đề tình cảm, chỉ là người lần này chúng ta muốn điều tra là Lâm Tu Dương, có quan hệ với Nghiêm Thiếu Thần, toi nghĩ ràng hơn tôi." mấp máy môi, giọng bình thản.

      Trình Nặc quay đầu nhìn bình tĩnh , "Tôi chẳng những ràng hơn về quan hệ của Lâm Tu Dương với Nghiêm Thiếu Thần, hơn nữa tôi còn nghĩ vấn đề này nhiều hơn ."

      Mục Nhất Minh liệu được như vậy, mặt cứng đờ, tiếp: "Trình Nặc, ta rất khổ cực." đến đây, Mục Nhất Minh hơi dừng lại, trong lòng giống như suy nghĩ gì, rồi sau đó mới chậm rãi : " ta thích hợp."

      hết sức khống chế cảm xúc của mình, lạnh lùng : "Tôi và Nghiêm Thiếu Thần thích hợp?" Trình Nặc cười khẽ, thuận miệng giỡn: "Vậy tôi thích hợp với ai, với ?"

      Mục Nhất Minh nghe xong mặt lại trở nên cứng còng, mím chặc môi, cánh môi hơi trắng bệch, rất lâu chuyện.

      "Mục Nhất Minh, làm sao vậy?" nhìn Mục Nhất Minh, hơi cảm thấy kinh ngạc, chỉ đùa giỡn, .

      Mục Nhất Minh hơi nheo con ngươi, nhìn thẳng Trình Nặc, ánh mắt lạnh lùng.

      Trình Nặc bị nhìn thấy hơi mất tự nhiên, nhưng ngay khi suy nghĩ thế nào, Mục Nhất Minh lên tiếng mở cửa , trong phòng chỉ còn lại Trình Nặc cảm thấy kinh ngạc.

      Ban đêm, Trình Nặc kéo rèm cửa sổ bịt kín ra, mặc cho ánh trăng nghiêng chiếu vào trong phòng, lẳng lặng nằm giường, ánh mắt cố định ánh trăng ánh mặt đất, ánh sáng trắng bạc nguội lạnh chiếu mặt đất, chiếu xung quanh sáng ngời.

      Mười năm trước, có người mỉm cười với , Nặc Nặc đừng sợ, có đây.

      Mười năm sau, người nọ rời khỏi từ lâu, lời giống vậy chưa ai qua, mà nghĩ ai có thể cho cảm giác an toàn như vậy, hôm nay ngờ câu của Nghiêm Thiếu Thần khiến cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      "Có ở đây, đừng căng thẳng."

      Lời của Nghiêm Thiếu Thần còn lãng vàng bên tai mình, trong lòng Trình Nặc ràng, rất an bình, mà an bình lòng kia là Nghiêm Thiếu Thần cho . Nhưng nếu lần này bỏ qua Nghiêm Thiếu Thần, biết người có thể cho mình an bình còn xuất hay , biết phải đợi bao nhiêu cái mười năm.

      Trình Nặc nghĩ như vậy, tay tự chủ được dùng lực nắm góc chăn, đến khi khớp xương đầu ngón tay trắng bệch. Từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát, được chọn lựa học bổ túc, sau đó vẫn theo Tiếu Kha, làm trợ thủ dưới tay . Chức nghiệp nằm vùng giống như người vĩnh viễn lại trong đêm tối thể gặp ánh sáng, dùng mặt ngoài giả dối che giấu thân phận chân của mình, thậm chí là phong cách làm việc trời vực với . Trình Nặc có thể làm chỉ có che giấu, che giấu thân phận và tính tình của , ngay cả ánh trăng đêm khuya cũng chỉ có thể đứng bên rất xa.

      Hôm nay Mục Nhất Minh hỏi suy nghĩ kỹ càng hay , khi đó mạnh mẽ cố chấp đụng độ đến chết với , thực tế có liên quan đến vụ án và điều hòa cuộc sống thực tế của , lựa chọn cũng là né tránh, nhất là đối mặt với Nghiêm Thiếu Thần hôm nay.

      Mặc dù hiểu Nghiêm Thiếu Thần cũng nhiều, nhưng điều này ảnh hưởng phán đoán của với người này, Nghiêm Thiếu Thần dễ dàng dẫn người về nhà, gặp cha mẹ của , mặc dù rất ít biểu lộ gì, nhưng trong mắt của , phải là coi trọng mình, điều này Trình Nặc thấy .

      Giả như tương lai có ngày như vậy, Nghiêm Thiếu Thần phát thân phận chân của , biết mục đích thực tiếp cận Lâm Tu Dương...

      Trình Nặc đột nhiên lắc đầu, chợt cảm thấy để mình lọt vào vực sâu bế tắc, vốn là chuyện tình trong sáng, bây giờ càng có vẻ mê mang. Ngược lại có cách để sống đơn giản hơn, nhưng Trình Nặc vừa nghĩ đến rời xa , tâm khỏi cảm giác đau đớn.

      buông tiếng thở dài, lấy chăn che mặt của mình, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung. Trong đầu lên ánh mắt bình thản dao động của Nghiêm Thiếu Thần, vững vàng, khiến dần dần gắn liền Nghiêm Thiếu Thần và nó cùng nhau, Trình Nặc nhắm mắt lại, mi tâm dần dần giản ra, cánh môi mím chặc cũng từ từ bằng phẳng rộng rãi, khóe miệng câu lên nụ cười.

      ※※※

      Sáng hôm sau, Trình Nặc đầu tóc rối bờ mở cửa, ngái ngủ nhìn người ngoài cửa, đột nhiên sửng sốt, cơn buồn ngủ lúc nãy biến mất hoàn toàn.

      Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần cố định ở đôi mắt hơi thâm đen của , phản ứng của Trình Nặc làm cảm thấy tức cười, khóe môi của rộ lên, ánh mắt trở nên hoà nhã.

      Trình Nặc nhìn Nghiêm Thiếu Thần quân trang chỉnh tề đứng trước mặt mình, khép mi liếc nhìn áo ngủ nhiều nếp nhăn khi mình ngủ cả đêm, cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng kéo Nghiêm Thiếu Thần vào phòng khách.

      "... Chờ em hai phút!"

      Khi Nghiêm Thiếu Thần nghe được cuối của Trình Nặc, chui vào phòng ngủ của mình, chợt cảm thấy hơi tức cười Trình Nặc như vậy, thuận thế ngồi ghế sa lon ở phòng khách.

      Trong phòng thay quần áo Trình Nặc thầm, hai gò má của ửng hồng, chưa từng nghĩ đến mình lấy bộ mặt ngái ngủ như vậy đối diện với .

      Chờ Trình Nặc thay quần áo xong mở cửa lần nữa, Nghiêm Thiếu Thần hút xong hai điếu thuốc, nhìn đôi môi hơi khô của , gãi gãi đầu : "Trong máy lọc nước có ly, tự rót nha."

      Nghiêm Thiếu Thần ngoéo môi, gì.

      Trình Nặc lấy ly nước trong ngăn tủ của máy lọc nước, rót nước đưa cho , rồi : " ăn cơm chưa?" Hôm qua ở nhà họ Nghiêm, vì đối mặt với cha mẹ , mặc dù đối mặt với thức ăn rất phong phú, nhưng thế nào ăn cơm, vốn muốn buổi tối trở về bổ sung bữa ăn khuya, ngờ lại đụng phải chuyện của Mục Nhất Minh.

      "Ăn rồi, em rửa mặt trước, mua bữa sáng cho em." Nghiêm Thiếu Thần dập tắt tàn thuốc, đứng lên ra ngoài cửa.

      Trình Nặc bỗng nhiên ứng phó được người trước mắt, sao cái gì là cái đó vậy, trong lúc hoảng sợ, kéo ống tay áo của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng ngay khi muốn gì, mới nhớ hành động trước mắt của mình có bao nhiêu kỳ quặc.

      "Em muốn ... chờ em, chúng ta cùng nhau xuống." Trình Nặc vội vàng buông cánh tay của Nghiêm Thiếu Thần, tay khẽ động cọ xát mu bàn tay của , da thịt hơi lạnh tiếp xúc nhau, suy nghĩ của Trình Nặc trở nên loạn hơn.

      Khóe môi của Nghiêm Thiếu Thần lên hình cung, giọng : "Được."

      Trình Nặc thay quần áo thoải mái cạnh Nghiêm Thiếu Thần xuống lầu, bọn họ rất ít gặp mặt ban ngày, bình thường bọn họ chỉ liên lạc điện thoại, hơn nữa phần lớn là Nghiêm Thiếu Thần gọi cho , phải Trình Nặc muốn chủ động gọi điện thoại đến, chỉ là bình thường Nghiêm Thiếu Thần dường như rất bề bộn công việc, bận rộn rãnh nghe điện thoại của .

      đường phố Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang mới tinh thẳng tắp, còn quần áo của hơi có vẻ thoải mái song song về phía trước, thoáng qua mùi vị gia đình. Trình Nặc chỉ tiệm ăn sáng Yên Tâm ở ven đường, : "Ăn ở đây ."

      Cháo gạo và bánh bao, bữa ăn sáng rất bình thường nhưng hôm nay lại ngồi đối diện Nghiêm Thiếu Thần, nên giống nhau, khóe môi của nở nụ cười, nhàng thổi thìa cháo, lúc tầm mắt hai người chạm nhau, Trình Nặc nhấp miệng cháo, nghẹ giọng hỏi: " ăn?"

      Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, nhìn đồng hồ cổ tay, " qua mười giờ, bình thường hơn bảy giờ ăn xong."

      Trình Nặc chép miệng, lời nào. ngáp, lười biếng khuấy chén cháo .

      "Tối qua em ngủ ngon?" Nghiêm Thiếu Thần lại hỏi.

      "À," Trình Nặc giật mình, nhìn Nghiêm Thiếu Thần, rồi gật đầu, lại im lặng lên tiếng.

      nhíu chân mày, "Vì chuyện của ba mẹ hôm qua sao?"

      Trình Nặc lắc đầu, biết nên bắt đầu sao, có liên quan đến mẹ của , có liên quan chuyện của , dường như muốn có rất nhiều, trong nhất thời thể suy nghĩ ràng, lời nghẹn ở cổ họng, khóe môi khẽ mở, cuối cùng vẫn .

      "Trình Nặc, bọn họ đánh giá em rất tốt, cũng rất thích em," Nghiêm Thiếu Thần cau mày, nhìn Trình Nặc, ánh mắt chắc chắn, "Bọn họ phải người như vậy."

      "Được, có liên quan đến chuyện của mẹ em, bây giờ em muốn gì, được ?" Trình Nặc khẽ mỉm cười, khí nhạy cảm vừa rồi tiêu tán.

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng nàng. Trình Nặc giương mắt, tầm mắt đúng lúc chạm nhau với Nghiêm Thiếu Thần, lúc này mặc dù , biết, Nghiêm Thiếu Thần khẳng định với , đồng thời giống như an ủi .
      Last edited by a moderator: 6/12/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Nổi giận

      Nghiêm phu nhân ngã bệnh, nằm ở bệnh viện ba bốn ngày, nhưng là người biết cuối cùng nhất trong mọi người, Trình Nặc tức giận phải vì vấn đề thời gian biết được chuyện sớm muộn, mà vì biết chuyện này từ miệng của Nghiêm Thiếu Thần.

      Buổi chiều vốn hẹn gặp mặt Mục Nhất Minh rồi, Trình Nặc định ra cửa đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thân Dương Tiếu, vì sắp đến giờ hẹn, ban đầu muốn nghe, đến khi tiếng chuông điện thoại di động của cố chấp vang lên hai ba lần.

      "Cậu gọi làm gì thế?" Trình Nặc ngồi lên xe taxi, địa chỉ, mới bấm nghe điện thoại.

      "Cậu đến bệnh viện?" Dương Tiếu nghe trong giọng của kiên nhẫn, nghĩ là vội vàng đến bệnh viện thăm Nghiêm phu nhân.

      "Tôi có bệnh có tai nạn đến bệnh viện làm gì?" Trình Nặc nhìn đồng hồ, còn có 10 phút, gấp gáp.

      "A? Trình Nặc, cậu biết tình hình !" Dương Tiếu thất kinh, nuốt cổ họng, "Nghiêm phu nhân ngã bệnh, bà nằm bệnh viện chừng mấy ngày, tôi nghĩ cậu sắp là con dâu nên chạy đến chăm sóc từ lâu!"

      Trình Nặc ngẩn ra, "Phu nhân bị bệnh gì?" Trình Nặc chậm lại, trong lòng ra tư vị gì.

      "Nghe mấy ngày trước bà cảm giác ngực khó chịu, lên giường nằm nghỉ ngơi, ngờ sau đó bà cảm giác thở được, tim nhói đau , vội vàng đưa đến bệnh viện, kiểm tra xong biết là bệnh tim mạch vành, chiều hôm đó làm phẩu thuật luôn, bây giờ bà dưỡng bệnh cho tốt."

      Trình Nặc cắn môi, đột nhiên biết nên gì, im lặng, hỏi ràng bệnh viện và số phòng bệnh cúp điện thoại.

      nhìn đường càng ngày càng xa, với tài xế taxi: "Bác tài, đến bệnh viện quân khu , nhanh lên."

      Xe quay ngược lại, mà đầu óc Trình Nặc từ từ buông lỏng, khi nhận được tin tức như vậy cảm thấy tức cười, những ngày qua Nghiêm Thiếu Thần luôn bận rộn, nghĩ là bận rộn chuyện quân đội. Trình Nặc ít khi hỏi đến chuyện liên quan đến công việc của , dù sao chuyện liên quan đến công việc phải là muốn biết Nghiêm Thiếu Thần có thể cho biết.

      Trình Nặc thầm siết quả đấm, trong lòng Nghiêm Thiếu Thần nghĩ sao , giống như bình thường làm chuyện gì cũng hỏi thăm ý kiến của , luôn là nhân vật bị động đáp trả lại. Giống như hôm nay chuyện mẹ ngã bệnh Nghiêm Thiếu Thần cũng giấu giếm, bối rối. từ khi gặp gỡ Nghiêm Thiếu Thần, đến bây giờ Trình Nặc có cảm giác thực tế, bọn họ phát triển quá nhanh, từ hẹn bồ đến xác lập quan hệ rồi đến gặp cha mẹ , trong lúc chỉ ngắn ngủn nửa tháng. Điều này khiến Trình Nặc có tình cảm chậm chạp ứng phó nổi, càng khiến còn kịp suy nghĩ, khi bị cái gọi là từ cái nhìn đầu tiên làm choáng váng đầu óc, hành động của Nghiêm Thiếu Thần khiến rơi vào trầm tư lần nữa, nếu xem mình là người cùng đoạn đường dài trong tương lai, vì sao chuyện mẹ mình ngã bệnh như vậy lại muốn cho biết?

      Lúc Trình Nặc vừa thông suốt suy nghĩ lung tung điện thoại di động vang lên lần nữa cắt đứt suy nghĩ của , cúi đầu nhìn, mặt lập tức trở nên áy náy.

      " xin lỗi, hôm nay tôi thể đến, lần khác ."

      Mục Nhất Minh giật mình, chần chờ rồi : "Chuyện gì xảy ra?"

      "Mẹ của Nghiêm Thiếu Thần ngã bị bệnh, hôm nay tôi nhận được tin tức, phải thăm." Trình Nặc mạnh miệng trả lời.

      "À?" Giọng của Mục Nhất Minh hơi châm chọc, "Sao tôi nghe mẹ ta bị bệnh mấy ngày trước."

      Mặt Trình Nặc cứng đờ, "Tin tức là nhanh nhẹn, nếu sao cảnh quan Mục có thể trở thành trợ thủ đắc lực của sếp Tiêu." biết dụng ý của Mục Nhất Minh, dồn ép lửa giận trong giọng nhưng vẫn là có mấy phần giễu cợt.

      " xin lỗi..." Mục Nhất Minh đột nhiên lên tiếng.

      Vốn trong lòng của Trình Nặc còn tức giận, nhưng Mục Nhất Minh bất ngờ xin lỗi ngược lại khiến có lý do phát giận nữa, "Hôm nay giọng điệu của tôi tốt lắm, chuyện chúng ta gặp mặt bằng hẹn lần khác ."

      "Được rồi." Mục Nhất Minh ngập ngừng, "Trình Nặc?" đột nhiên mở miệng muốn gì.

      "Làm sao?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi.

      " có gì, xem Bà Nghiêm , mấy ngày nay bận rộn chuyện này trước ." Mục Nhất Minh cúp điện thoại, tự giễu cười cười, có mấy lời sớm quá hạn, tại , chẳng khác nào với ăn thực phẩm hư hỏng, sớm thay đổi mùi vị.

      ※※※

      Trình Nặc chạy đến bệnh viện trước rồi gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Thần, "Em đến cửa bệnh viện, ở đâu, dẫn em vào cùng nhau." Giọng của thiện cảm, chỉ có thể đè nén lửa cố gắng tức giận với .

      "Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, "Em biết?"

      " cảm thấy bất ngờ? Điều gì mới được xem là bình thường, có phải chờ Dì Nghiêm hết bệnh, em nghe chính miệng mấy ngày nay bà dưỡng bệnh ở bệnh viện mới là bình thường hay ?" Trình Nặc nổi nóng, lúc chuyện thể xúc động, giọng cũng nâng cao, nếu coi thái độ lúc nãy của Trình Nặc là khách khí, lúc này mới coi là tức giận.

      " xuống đón em." Nghiêm Thiếu Thần biết Trình Nặc tức giận mình, nhưng trong điện thoại vài câu thể giải thích , dứt khoát để điện thoại xuống chạy thẳng đến cửa lớn của bệnh viện chờ .

      Trình Nặc nhìn người đứng ở cửa bệnh viện quân y, đến lúc thấy mặt Nghiêm Thiếu Thần giấu được vẻ mệt mỏi nhất thời còn nóng nảy, nén cảm xúc, : "Bệnh của Dì Nghiêm thế nào?"

      Nhắc đến mẹ , mặt Nghiêm Thiếu Thần thể sầu lo, nhíu mày, khẽ : "Còn trong thời gian quan sát, mới làm phẫu thuật xong nên tuần đầu tiên là quan trọng nhất."

      Trình Nặc vừa nghe nhắc đến phẫu thuật trong lòng nổi cáu, nhưng trước mắt phải lúc tức giận, đành phải buồn bực nén giận: " có chuyện gì, em có thể lên gặp dì sao?"

      Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, " lối này." chỉ hành lang dài bên phải, dẫn Trình Nặc theo mình đến phòng bệnh.

      Trình Nặc sát sau lưng Nghiêm Thiếu Thần, hơi nhíu chân mày, lúc đầu khuôn mặt còn hơi tức giận, nhưng từ khi vào khu phòng bệnh, sắc mặt giận dữ mặt cũng dần dần tiêu tán, ngược lại thoáng lên vẻ lo lắng.

      Trình Nặc xuất tự nhiên khiến Nghiêm phu nhân bất ngờ, bà cười với Trình Nặc, ánh mắt ý bảo ngồi xuống. Bà nhìn Trình Nặc rồi chuyển tầm mắt sang Nghiêm Thiếu Thần, trong ánh mắt mang theo oán giận.

      Trình Nặc nhíu chân mày, thoáng chần chờ mới hiểu là chuyện gì xảy ra, nhét góc chăn cho Nghiêm phu nhân, giọng : "Dì, người thể kêu ấy gạt con."

      Diệp Lan hơi kinh hãi, bà ngờ Trình Nặc nhìn ra dụng ý của bà, "Con đứa này, là quỷ linh tinh." Bà cưng chìu nhìn Trình Nặc cười cười, : " bà già năm mươi tuổi như dì, chỉ là ngã bệnh thôi, chẳng lẽ muốn thông cáo thiên hạ huy động mọi người mới được?"

      " cần phải thông cáo thiên hạ, nhưng ngay cả con cũng..." Trình Nặc đột nhiên im miệng, ý thức được mình bị rơi vào bẫy.

      Diệp Lan nhẫn nhịn cười ra tiếng, ánh mắt chuyển sang Nghiêm Thiếu Thần, cười : "Thiếu Thần, con nghe ra ý của Trình nha đầu sao? Chuyện này là bà già này làm sai, Tiểu Nặc phải người ngoài, thể gạt con bé." Diệp Lan ngụ ý sâu xa cười cười, nhìn Trình Nặc, nha đầu kia sớm đỏ mặt im lặng lên tiếng.

      Nghiêm Thiếu Thần cong đuôi mắt, tiếp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Trình Nặc.

      "Dì, người muốn cười nhạo con?" Trình Nặc đỏ mặt, lầm bầm .

      " phải dì cười nhạo con, ràng là lời trong lòng nha đầu con." Diệp Lan mua nể mặt, cười toe toét.

      Trình Nặc đột nhiên cảm giác gương mặt rất nóng, "Con ra ngoài trước." Lời còn chưa dứt cúi đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, đứng cuối hành lang, gió mát ngoài cửa sổ thổi vào gương mặt còn nóng nữa.

      Trình Nặc nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, quay đầu lại, biết Nghiêm Thiếu Thần đứng sau lưng mình, nhưng có dũng khí nhìn . Lúc đầu tự mình thông suốt những suy nghĩ lung tung, nổi cáu càn quấy với , đến phòng bệnh mới hiểu ra Nghiêm phu nhân cố ý gạt để lo lắng, câu của mình rước lấy trò cười, bây giờ đâu còn dũng khí quay đầu lại.

      "Sao đột nhiên ra ngoài hả ?" Nghiêm Thiếu Thần khoanh tay đứng sau lưng , nhíu mày .

      Trình Nặc bỉu môi xoay người liếc , "Còn chê em đủ mất mặt đúng !"

      Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, hòa nhã : " cảm thấy vừa rồi em bị mất mặt." rất hài lòng với phản ứng của Trình Nặc, tin tưởng mình nhìn lầm người.

      "Nghiêm Thiếu Thần, chuyện này đến đây chấm dứt, đừng nhắc lại nữa!" Trình Nặc nghiêng đầu, nhìn qua rất phân phải trái. Mà bình thường Trình Nặc rất ít khi đạo lý, có điều nhiều rận sợ cắn, nhiều nờ sợ nợ thêm, dứt khoát lần cuối cùng.

      "Được, nghe lời em" Nghiêm Thiếu Thần cong đầu lông mày, : "Cảm ơn em."
      Last edited by a moderator: 6/12/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 8: Chuyện cũ lúc trẻ

      "Bác sĩ Lâm, xin chào."

      Trình Nặc vào phòng làm việc khoa tim mạch, tìm được bác sĩ mà hôm qua Nghiêm Thiếu Thần đặc biệt dẫn gặp, Lâm An. Lần này Nghiêm phu nhân làm phẫu thuật bắc cầu tim là do toàn quyền phụ trách.

      Lâm An viết báo cáo bệnh án, nghe có người gọi tên của ngẩng đầu lên, vừa thấy là bạn của cậu ba Nghiêm, nhìn Trình Nặc cười dịu dàng, đứng lên giơ tay ý bảo ngồi xuống ghế đối diện.

      "Trình... Nặc?" Lâm An chỉ nhận ra gường mặt của người trước mắt, nhớ tên.

      "Đúng." Trình Nặc ngồi xuống, cười nhạt với .

      " tìm tôi có chuyện gì?" Lâm An gác báo cáo bệnh án sang bên, đứng dậy rót ly nước ấm cho .

      "Cảm ơn," Trình Nặc tiếng cám ơn, "Mấy ngày nay ấy phải ra ngoài huấn luyện, nên bác sĩ Lâm có thể trực tiếp cho tôi biết tình hình sức khỏe của dì Nghiêm." Hôm qua Nghiêm Thiếu Thần dẫn đến gặp bác sĩ Lâm cũng cho biết những điều này trước mặt ta, mà nay Trình Nặc lại , hơi có vẻ lúng túng.

      Lâm An hơi ngẩn ra, khi nghĩ đến tình hình hôm qua, mới hiểu ý, "Cậu ba này," Lâm An vừa vừa bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Trong đại viện, Cậu ba Nghiêm nổi tiếng khó hiểu, trong lòng ta có ý nghĩ gì đều muốn đè nén trong cổ họng, chung sống với ta lâu, thấu hiểu."

      Trình Nặc nhịn được bật cười, "Lời này tôi tin." cúi đầu vén sợi tóc buông xuống bên tai, thầm nghĩ ra người đồng tình với ít đây.

      chuyện với Lâm An, Trình Nặc biết thêm tình hình thân thể của Nghiêm phu nhân, đương nhiên có nhiều hơn về chuyện liên quan đến Nghiêm Thiếu Thần. Lâm An , sau khi Nghiêm Thiếu Thần tốt nghiệp trường quân đội nán lại đại đội chưa đến hai năm, có lần cấp tuyển chọn người, ta buồn bực im lặng ghi danh, ngờ được tuyển chọn, sau khi ta được chọn vẫn im lặng như cũ chuyện này với Tham mưu trưởng Nghiêm, cứ như vậy đến Nghiêm Thiếu Thần đến căn cứ, Tham mưu trưởng Nghiêm mới biết Nghiêm Thiếu Thần làm ra chuyện như vậy.

      Hai người trò chuyện thấy nữ bác sĩ mặc áo blue trắng hai tay nhét vào túi bước vào, Trình Nặc thấy Lâm An trước mặt nhướng chân mày mặt nở nụ cười vui vẻ, biết vị bác sĩ nữ này là ai.

      "Chào chị dâu." Trình Nặc đứng lên gần nữ bác sĩ lên tiếng chào hỏi, tối qua lúc Nghiêm Thiếu Thần giới thiệu Lâm An cũng nhắc mấy câu về vợ của Lâm An, chỉ biết cũng làm việc ở bệnh viện quân khu của thành phố B, nhưng hỏi Nghiêm Thiếu Thần cụ thể là khoa nào, lại làm khó , vì từ trước đến nay có hứng thú tìm hiểu những chuyện như vậy.

      "À, chào em," Tống Mạt Mạt thấy trước mặt này tuổi hơn mình bao nhiêu, đột nhiên nghe người ta gọi chị dâu, làm đỏ mặt. uyển chuyển đến chỗ Lâm An, ôn nhu cười hỏi: " Lâm Lâm, này là?"

      "Bạn của Cậu ba Nghiêm." Lâm An kéo cánh tay Tống Mạt Mạt, để đến gần hơn.

      "Nha? Cậu ba có bạn ?" mặt Tống Mạt Mạt cả kinh, vẻ mặt giật mình.

      "Mới qua lại, nghe gặp cha mẹ." Lâm An lạnh nóng , ánh mắt chưa từng dời khỏi gương mặt của Tống Mạt Mạt.

      Tống Mạt Mạt thấy thế, làm bộ làm tịch giả vờ tức giận, khoanh tay, chu miệng nhắn : "Ạnh xem Cậu ba chân thành biết bao, giống như , im hơi lặng tiếng đến khi em mang thai Khuẩn Khuẩn ba bốn tháng rồi mới cho họ biết!"

      "Em biết kiêng dè." Lâm An nhàng cười, kéo tay Tống Mạt Mạt để dựa vào gần mình.

      Trình Nặc hơi ngẩn ra, Trình Nặc nghe ra mấy từ mấy mấu chốt khiến giật mình dứt trong cuộc trò truyện ngắn gọn của họ, nhịn được lại liếc nhìn Lâm An ở đối diện.

      Lâm An lớn hơn Nghiêm Thiếu Thần bốn tuổi, nhưng người đàn ông có bề ngoài nho nhã làm sao có thể liên tưởng đến chuyện "Có con mới cưới" được, càng thể nhắc tới chuyện cưới chui lưu hành thời.

      Trình Nặc thấy Lâm An nhìn , mặt vẫn bình thản, ho : "Hai người khiến người ta hâm mộ," dịu dàng cười, liếc nhìn đồng hồ cổ tay, tiếp tục : "Tôi đoán Dì Nghiêm tỉnh dậy, phải xem."

      Tống Mạt Mạt thấy Trình Nặc muốn , mới biết vừa rồi quá sến với Lâm An, mặt nàng hơi có lỗi, lè lưỡi : "Để em chê cười," ấy đứng lên đến gần Trình Nặc, kéo tay Trình Nặc, ấm giọng : " ra lúc nãy chị hoàn toàn đùa giỡn với Lâm Lâm, mà hâm mộ em và Nghiêm Thiếu Thần."

      Trình Nặc sửng sốt, "Ừ?"

      Tống Mạt Mạt cười, giọng bên tai : "Gác chuyện ta chưa từng quen bạn sang bên, thấy ta có thể dẫn em về nhà gặp bác trai và bác Nghiêm, khó nhận ra ta lòng với em."

      Trình Nặc mím môi nhưng vẫn che giấu được nụ cười của , khóe miệng thấp thoáng hai lúm đồn tiền.

      ※※※

      Sau khi tạm biệt vợ chồng Lâm An vội vàng trở lại phòng bệnh của Diệp Lan, lúc đẩy cửa thấy bà vẫn chưa thức dậy, rón rén đến bên cửa sổ, mở hé cửa sổ ra. Gió mát thổi vào mặt, thổi bay mái tóc của . Trình Nặc lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn màn ảnh điện thoại di động, biết Nghiêm Thiếu Thần sắp tham gia huấn luyện sĩ quan nên thể gọi cho thường xuyên, nhưng hành động của vẫn tập mãi thành quen, thậm chí trong đầu của thoang qua suy nghĩ rất bất thường.

      Nếu người bị điều tra là tốt, như vậy có thể quang minh chánh đại hiểu tình hình của .

      Trình Nặc giật vì suy nghĩ nảy ra trong đầu mình, trong mắt cũng xẹt qua lo lắng, nếu Nghiêm Thiếu Thần là người bị điều tra, ngày nào đó phải đối mặt chân tướng ràng, từ khi bắt đầu với Nghiêm Thiếu Thần xen lẫn mục đích đơn thuần, đến lúc đó...

      Trình Nặc kinh sợ lắc đầu, dựa tường cố gắng để mình bình tĩnh.

      "Tiểu Nặc?"

      Trình Nặc nâng chân mày, ra Diệp Lan thức, cười dịu dàng, đến gần giường bệnh ngồi xuống ghế, chỉ vào ly nước ấm ngăn tủ, "Dì, người thức, muốn uống nước sao?"

      Diệp Lan gật đầu, cười : "Đừng , mới dậy nên hơi khát nước."

      Trình Nặc đưa ly nước cho Diệp Lan, thuận thế để bà ngồi dựa vào đầu giường, mặt nở nụ cười : "Con mới hỏi bác sĩ Lâm, ta dì khôi phục rất tốt sau phẫu thuật, lâu nữa dì có thể xuất viện."

      "Hi, nếu như lời tiểu tử Lâm An rất tốt." Diệp Lan đặt ly nước cầm trong tay sang bên, kéo tay Trình Nặc, lắc đầu, : "Thân thể của dì ràng nhất, lúc trẻ quý trọng cơ thể để lại bệnh, bây giờ già rồi, phải đau ốm để trả nợ cho cơ thể."

      Trình Nặc híp mắt, hiểu lời của Diệp lan, chỉ là hàng năm làm nằm vùng, chú ý thấy vừa rồi mặt Diệp Lan thoáng qua nụ cười khổ, Trình Nặc nghĩ những lời này thay vì cho nghe, bằng là Diệp Lan lầm bầm lầu bầu.

      "Dì, cơ thể của người khỏe mạnh, lần này chỉ là ngoài ý muốn." Trình Nặc cầm ngược lại tay của Diệp lan, trong lòng thầm suy đoán, cuối cùng Diệp lan xảy ra chuyện gì khi còn trẻ.

      Diệp Lan cười nhạt, ánh mắt nhìn sang , nhìn xong trong lòng lại trào dâng xúc động, bà mấp máy môi, "Tiểu Nặc, con có muốn biết chuyện lúc của Thần Thần giờ hay ?"

      Đáy lòng của Trình Nặc nhảy lên rung động, dĩ nhiên muốn biết, ngẫm nghĩ muốn trao đổi với Nghiêm Thiếu Thần rất khó, Nghiêm Thiếu Thần giống như mê hoặc, có những hành động thường xuyên làm kịp chuẩn bị, nhưng sau này khi hỏi lại, Nghiêm Thiếu Thần toàn bày ra dáng vẻ nên như vậy, dáng vẻ thuận lý thành chương.

      Ánh mắt nhìn thẳng Diệp Lan, tất nhiên : "Mong muốn."

      ※※※

      Diệp Lan cười nhạt, bà vội lập tức, ánh mắt nhìn sang rèm cửa sổ bị gió thổi lên, giống như suy tư, rất lâu bà giản chân mày lấy lại tinh thần, Diệp Kan nhàn nhạt : "Dì phải là mẹ ruột của Nghiêm Thiếu Thần."

      Trình Nặc đột nhiên cả kinh, nếu ngồi ghế, lúc này sợ rằng đứng vững, nhíu mày lắc đầu tự : "Làm sao?"

      Diệp Lan đoán được phản ứng của , vỗ lên mu bàn tay của Trình Nặc, tiếp tục : "Năm ấy Thần Thần năm tuổi, mẹ đẻ của nó qua đời, mắc chứng bệnh trầm cảm, điều trị hơn nửa năm, vẫn có kết quả."

      Trình Nặc tiếp lời, chỉ là điều chỉnh tư thế ngồi, tiếp tục lắng nghe chuyện xưa khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

      "Mẹ ruột của nó là Mạc Tiên Lâm vốn là bạn thân với dì, năm đó nghe bà ấy kết hôn với Nghiêm Chính, dì còn vì bà ấy kích động cả đêm ngủ." Diệp Lan nhìn xuống, bà rất chậm, giống như nhớ lại thời rất xa, dường như có mấy đời.

      "Mạc Tiên Lâm và Nghiêm Chính làm vợ chồng mười năm, đến năm thứ tư mới có Thần Thần, bọn họ là tự do , tình cảm dĩ nhiên rất tốt, chỉ là khi Nghiêm Chính bận về quân vụ nên rất ít cơ hội về nhà, mà từ Mạc Tiên Lâm được ba mẹ của bà ấy nuông chìu, vốn năng lực sinh tồn gần như là , nên cuộc sống sau khi cưới như ý. Bà luôn lo được lo mất, mấy năm đầu bị áp lực vì có con. Nhưng mà cũng may Nghiêm Chính quan tâm, có cơ hội về nhà an ủi bà ấy."

      Diệp Lan dừng lại, rồi : "Cuối cùng đến năm thứ tư, mang thai Thần Thần, lúc ấy bà ấy rất cao hứng, còn lôi kéo dì rất nhiều, hưng phấn thể dừng được." Bà nhớ lại chuyện này, xem như ngọt ngào, mặt cười vui vẻ, "Nhưng mà tính tình lo được lo mất của bà ấy lại thể sửa đổi, nên khi mang thai thường suy nghĩ lung tung, vì thế Nghiêm Chính thường ở ngoài nên cố ý để dì chăm sóc bà ấy. Lúc dì rãnh thăm bà ấy, cảm súc của bà tốt hơn, người gầy gò hơn ngày trước. Cứ sống như thế ngày qua ngày, bà ấy sanh ra Thần Thần, vì trầm cảm trước khi sinh quá nặng, sau khi Thần Thần chào đời trầm lặng hơn bạn cùng lứa tuổi.

      Mạc Tiên Lâm thấy con của mình hoạt bát bằng con nhà khác, liền ôm Thần Thần bệnh viện, kiểm tra lần tất cả danh mục, giấy xét nghiệm đưa ra kết quả là thân thể mọi mặt đều bình thường. Lúc ấy bệnh viện thông dụng trị liệu tâm lý, chỉ là mời bác sĩ phụ sản nổi tiếng khám bệnh, bác sĩ kia nghe bà ấy khái quát câu, tính tình của Thần Thần như vậy hơn phân nửa là liên quan đến chuyện Mạc Tiên Lâm suy nghĩ lung tung lúc mang thai, lúc ấy bệnh của bà ấy bây giờ chúng ta gọi là 'Chứng trầm cảm trước khi sinh'. Vì kiện này mà Mạc Tiên Lâm vẫn rất tự trách, bà ấy cảm thấy mình ảnh hưởng tâm lý phát triển của Thần Thần, nhưng vì Thần Thần trầm tĩnh hơn đứa trẻ khác, dễ nuôi hơn, Mạc Tiên Lâm nhìn Thần Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng tự trách cũng dần dần biến mất, đến khi Thần Thần bốn tuổi bà lại mang thai em bé lần nữa."

      Diệp Lan bất đắc dĩ lắc đầu, quá nhiều, miệng hơi khát khô, Trình Nặc bên cạnh bà tự nhiên hiểu ý, liền bưng ly nước đưa cho bà. Diệp Lan nhận ly nước nhấp vài hớp, rồi ôm cái ly tiếp tục : "Vì lúc trước xảy ra chuyện Thần Thần, lần này Mạc Tiên Lâm vô cùng cẩn thận, bà ấy cố gằng khắc chế những suy nghĩ lung tung, mỗi ngày đều cố gắng giữ cảm xúc thoải mái, trong thời gian này Nghiêm Chính rãnh rỗi trở về nhà chăm sóc bà ấy. Chỉ là làm như thế cố hết sức, bà ấy mang thai tháng thứ ba Nghiêm Chính nhận được mệnh lệnh của cấp , phái đến Tây Tạng làm nhiệm vụ bảo vệ hòa bình, như thế hai người họ cách xa vạn dặm, Mạc Tiên Lâm tự chủ được suy nghĩ lung tung."

      Diệp Lan nhíu mày, bà nhìn Trình Nặc hỏi: "Con , nếu như trong tiềm thức người luôn rầu rĩ suy nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác, mà ý thức chủ quan lại nhắc nhở mình thể, suy nghĩ mâu thuẫn như vậy rất đáng sợ với phụ nữ có thai?"

      Trình Nặc gật đầu bày tỏ có thể tưởng tượng, tiếp lời của bà, chờ đợi nội dung Diệp Lan tiếp.

      "Lúc Mạc Tiên Lâm mang thai bị áp lực trong lòng quá lớn, lại thể dùng thuốc điều trị bình thường, chỉ có thể nhìn cảm xúc của bà ấy tâm tình càng ngày càng xuống thấp, kết quả đứa bé trong bụng bà ấy chỉ giữ được hơn bốn tháng." Lúc Diệp Lan chuyện trong mắt lộ vẻ ưu thương mà Trình Nặc chưa từng thấy, Trình Nặc biết gì để an ủi, chỉ có thể lắng nghe.

      "Lúc bà ấy biết giữ được đứa bé gào khóc, khóc suốt ngày, chúng tôi khuyên bà ấy bao nhiêu cũng được, có lúc còn khóc đến hôn mê bất tỉnh mấy lần. Mà khi Nghiêm Chính bận rộn quân vụ ở Tây Tạng căn bản thể rút ra thời gian rãnh để trở về thăm, Mạc Tiên Lâm ngông cuồng tự nhận là Nghiêm Chính giận bà ấy, muốn gặp bà ấy."

      "Lúc ấy dì Mạc cứ nghĩ thoáng như vậy, dì chui vào ngõ cụt." Trình Nặc nhíu mày, bị cuốn hút nên vẻ mặt cũng ưu sầu.

      Diệp Lan than thở, lại : "Người khác động vật ở chỗ người có ý thức tư duy, nhưng biết suy nghĩ giống như điểm yếu mà ai tránh khỏi, khi rơi vào bức tường suy tư, rất khó tự kềm chế, năm đó ngươi dì Mạc con chính là như thế. Tâm lý cảm giác tội lỗi quá nhiều khiến bà ấy thể thở nổi, càng về sau bất kỳ chuyện gì xảy ra, bà ấy cũng có thể liên tưởng đến mình, ngừng tự trách."

      Trình Nặc nghe xong nhịn được : "Dì Mạc có biểu của chứng trầm cảm."

      Diệp Lan bất đắc dĩ cười khổ, "Năm đó bác sĩ cũng phải khoanh tay hết cách với bệnh như vậy, ngoài thuốc trị liệu bình thường, liên quan đến tâm lý thuốc trị liệu đều tác dụng, huống chi thuốc khống chế chỉ là uống rượu độc giải khát, càng khiến tình huống của bà ấy lúc tốt lúc xấu, như thế, tình huống của bà ấy càng nguy hiểm hơn, nhưng lúc chúng ta nghĩ bệnh tình của bà ấy có dấu hiệu chuyển tốt."

      Mặt Diệp Lan ưu sầu, bà ngưng , tay gắt gao nắm khăn trải giường, dường như tự trách vì năm đó ngu dốt. Bà cắn chặt cánh môi, rất lâu lời nào.

      "Dì?" Trình Nặc hối hận mình tò mò, khiến Diệp Lan còn bệnh phải tự trách sâu sắc. nắm tay Diệp Lan, cố gắng cảm xúc của bà bình thản.

      Diệp Lan lắc đầu, hiểu ý của Trình Nặc, bà xoa dịu cảm xúc, mới : "Mùa hè năm ấy, Mạc Tiên Lâm được thuốc khống chế đột nhiên tình hình rất tốt, trong mắt chúng ta rất tốt, bà ấy hề khóc nháo nữa, an tĩnh hơn ngày thường rất nhiều, nên lượng thuốc của bà ấy được giảm bớt, ai ngờ phát sinh chuyện như vậy?"

      Diệp Lan nhíu mày, dường hồ muốn nhớ lại chuyện cũ, "Ngày đó, bà ấy dẫn Nghiêm Thiếu Thần ra ngoài tản bộ như bình thường, bình thường dì rãnh rỗi cũng cùng bọn họ, ngày đó đúng lúc dì có việc được, vừa nghĩ thời gian đó cảm xúc của bà ấy luôn ổn định, nên ngăn trở, nhưng ai ngờ bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ?" trong mắt Diệp Lan chứa nước mắt, mím chặc môi, cánh môi trắng bệch có máu.

      "Mạc Tiên Lâm chết khiến Nghiêm Thiếu Thần vốn ít càng trở nên trầm mặc, sau đó dì hỏi cảnh sát xử lý cố, khi đó là Mạc Tiên Lâm tự sát, Thiếu Thần đứng bên cạnh, ngày đó quần áo màu trắng của nó dính đầy vết máu đỏ, đứa bé như vậy trơ mắt nhìn mẹ mình..." Diệp Lan khóc thành tiếng, bà muốn nhớ lại hồi ức như vậy, chỉ là người khi trải qua nguy hiểm tính mạng, từng đè nén trí nhớ trong lòng, phát tác lần.
      Last edited by a moderator: 6/12/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 9: Cái gọi là tình

      Trình Nặc hoàn toàn rơi vào yên lặng, ngây ngô nhìn Diệp Lan khóc rất nhiều trước mặt, trong đầu đúng lúc thoáng qua tình cảnh thảm thiết trước kia, tuổi còn nên hoàn toàn biết làm sao, chỉ có thể đứng thẳng bên cạnh, trơ mắt nhìn mẹ ruột mình chết .

      Trình Nặc cắn môi, khóe môi chợt cảm thấy vị mặn mát lạnh, biết mình khóc lúc nào, máy móc lau nước mắt mặt, hít mũi : "Dì, người có thể cho ta biết những thứ này, con rất cảm kích."

      Diệp Lan lắc đầu, ngấn lệ biết nên gì.

      "Dì nghỉ ngơi nữa , bình nước biển nhanh chóng hết, con gọi y tá." Trình Nặc mím môi cố gắng cười vui vẻ ra mặt mình, muốn Diệp Lan nghĩ gì nhiều, đỡ Diệp Lan từ từ nằm xuống, dịch góc chăn tốt, giọng : "Người chết là như vậy, thoảng qua như mây khói, chúng ta bi thương nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng công, năm đó Thiếu Thần có thể chịu được, hôm nay ấy tốt hơn."

      "Tiểu Nặc," Diệp Lan thấy muốn ra ngoài liền gọi tên của , "Thiếu Thần dễ dàng quyết định chuyện, từ khi nó dẫn con về để gặp mặt chúng ta, chúng ta nhìn ra. Con chọn Thiếu Thần, nó làm con thất vọng. Dĩ nhiên, dì cũng tin tưởng, nó nhìn lầm người."

      "Đừng dì bao che cho con, Thiếu Thần là đứa bé ngoan, dì tin tưởng trải qua cảnh ngộ như vậy nó càng coi trọng người bên cạnh hơn, con hiểu ý dì sao?"

      Trình Nặc gật đầu, mím môi cười yếu ớt: "Con hiểu ý của dì."

      ※※※

      Trình Nặc nhìn y tá đổi bình nước biển xong, hết lòng chăm sóc Diệp Lan ngủ, lúc này mình ra cửa đến cuối hành lang dài của bệnh viện, ngửa đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, xanh thẳm mây, tinh khiết đến trong trẻo.

      móc điện thoại di động đặt trong túi áo ra, mở mục soạn tin ngắn, ngón tay của sôi nổi bàn phím, đến khi gửi tin nhắn . Đến khi tiếng chuông vang nhắc nhở tin ngắn gửi thành công, lúc này Trình Nặc mới chợt ý thức được vốn nhớ nổi nội dung vừa gửi .

      lấy điện thoại di động ra vừa nhìn tin nhắn vừa rồi, bất giác đỏ mặt, "Nghiêm Thiếu Thần, em cảm thấy tháng rất dài."

      Tối qua Nghiêm Thiếu Thần cho biết, hằng năm huấn luyện sĩ quan đều như vậy, vô ý thức hỏi: "Kéo dài bao lâu?"

      Nghiêm Thiếu Thần sửng sốt, "Chừng tháng."

      "A." gật đầu, ánh mắt nhìn .

      Nghiêm Thiếu Thần hơi nghi ngờ, "Sao thế?"

      " sao, sớm về sớm." mím môi cười yếu ớt, tạm biệt , nhưng hôm nay, Trình Nặc khỏi thổn thức, sao tối qua có khái niệm gì với tháng, hôm nay đột nhiên cảm thấy rất dài.

      Trước Diệp Lan có lẽ chuyện với Trình Nặc quá nhiều, thức dậy lần nữa trời gần tối, bà mở mắt thấy người nằm sấp ngủ bên cạnh mình, khóe miệng khỏi vui vẻ.

      Giấc ngủ của Trình Nặc rất ngắn, khi Diệp Lan thức dậy gây tiếng động làm thanh tĩnh, "Dì, buổi sáng con về nấu cháo gà cầm đến, dì muốn uống hay ?"

      Nghe Nghiêm Thiếu Thần , lúc ở nhà Diệp Lan thích nấu canh bổ dưỡng, cháo gà là sở trường nhất của , cũng là thích nhất.

      "Con thôi, vừa thèm ăn rồi." Diệp Lan nhìn ánh mắt Trình Nặc, thấy hộp giữ ấm đặt bàn, nhưng nhất thời muốn lấy ra.

      Trình Nặc cười dịu dang với bà, đứng dậy rót chén cháo gà cho bà, "Tài nấu nướng của con được tốt, dì hãy xem là bồ dưỡng thân thể, đừng chê cười."

      Diệp Lan cho là đúng, lắc đầu nhận lấy chén kiểu trong tay , mùi thơm xông vào mũi, chân mày của bà cũng giản ra.

      Chờ Trình Nặc trở về nhà chín giờ tối, hai ngày nay khẩu vị của tốt, từ bệnh viện ra ngoài chạy thẳng về nhà. Trình Nặc nằm giường chán đến chết, lật điện thoại di động qua lại chơi đùa, ánh mắt thỉnh thoảng chú ý màn ảnh.

      Nghiêm Thiếu Thần tham gia huấn luyện, buổi chiều gửi tin ngắn khiến Trình Nặc xem như đá chìm xuống biển, cảm thấy nhàm chán nhớ lại thời gian chuyện phiếm với Dương Tiếu lúc trước.

      Trình Nặc chưa từng , từng hỏi Dương Tiếu, hỏi ấy cái gì là tình . Lúc ấy Dương Tiếu cười, nghiêng đầu : "Bây giờ cậu trải qua chính là tình ."

      Trình Nặc hiểu, tiếp tục hỏi, Dương Tiếu từ chối giải nút thắt, chỉ câu: "Mất hồn mất vía ưu tư chồng chất."

      Trình Nặc nghĩ đến đây, khỏi cười ra tiếng, bây giờ tình huống của đúng như Dương Tiếu lúc ấy. Nghiêm Thiếu Thần chỉ rời ngày, cảm giác dường như thiếu gì đó. thỉnh thoảng bấm xem tin ngắn, chia cảm xúc với bạn tốt của mình, lúc chuyện phiếm tự chủ được đến Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc nghĩ, tình là cảm giác như thế?

      Vấn đề của tự nhiên người nào trả lời, sáng hôm sau tỉnh lại mà vẫn siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, lại ngủ thiếp như vậy, ngay cả quần áo cũng có thay, tùy tiện ngủ đêm, lúc đứng lên quần áo người cũng có nhiều nếp nhăn. Trình Nặc đột nhiên cảm thấy cánh tay tê dại, cố hết sức duỗi người, điện thoại di động bất ngờ vang lên.

      nhìn tên màn hình điện thoại di động, vừa bóp cánh tay vừa bấm nút trả lời, cánh tay ngày càng tê tê, miệng phát ra tiếng rên .

      Điện thoại bên kia sau khi Nghiêm Thiếu Thần nghe hơi ngẩn ra, nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy?"

      "Tối qua ngủ mà vẫn cầm điện thoại di động trong lòng bàn tay, sáng sớm cảm giác cánh tay tê dại." Trình Nặc bĩu môi, giọng gọi đến đúng lúc.

      "Cầm trong tay làm gì?" Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt hỏi.

      "Khụ khụ, chờ điện thoại..."

      "Hôm qua em đợi trả lời điện thoại?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày trong lòng hơi áy náy,

      "Trình Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần thấy trả lời, lại hỏi.

      Giọng trầm ấm của Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc nghe xong nhất thời sững sờ, "A," Trình Nặc hoàn hồn đột nhiên ý thức được vừa rồi trả lời thổ lộ tâm tư, cảm giác gương mặt nóng lên, lại giọng mềm dẻo : "Em... Ừ, chờ điện thoại của Dương Tiếu đây!"

      Khóe miệng Nghiêm Thiếu Thần giương lật tẩy , " thấy tin nhắn của em."

      Trình Nặc vừa nghe xong liền thấy "Oanh", mặt nóng thôi.

      "Hôm qua quên sạc điện, sáng nay mở điện thoại di động mới nhìn thấy." Lời của Nghiêm Thiếu Thần vừa càng chứng minh tối qua người mà chờ điện thoại chính là .

      Trình Nặc lật người, giọng thầm: " biết còn làm giả bộ thẳng ra?"

      nhíu mày, trực tiếp trả lời , "Mẹ em nấu cháo gà rất ngon."

      "Ưm, việc ấy, ném cả con gà vào trong nồi là được."

      "Chờ trở lại, em nấu lần nữa."

      "Thượng tá Nghiêm, kiêng dè." Trình Nặc nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

      Có lẽ là vì nhắc đến Diệp Lan, Trình Nặc giật mình nghĩ tới buổi chiều chuyện với Diệp Lan, trong lúc nhất thời cảm xúc bị đè nén buổi chiều kéo về lần nữa, mím môi đột nhiên nên lời.

      "Trình Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần dở khóc dở cười, hôm nay nàng Trình đến tột cùng là làm sao, gọi điện thoại cũng có thể thất thần hai lần.

      " Nghiêm Thiếu Thần, em... có nghe ít chuyện." Trình Nặc nhíu mày, cảm xúc trở nên phức tạp, muốn xáo trộn chủ đề thoải mái trước mắt.

      "Ừ?" Giọng của Nghiêm Thiếu Thần trong veo, nhàn nhạt .

      " xin lỗi... Em nhịn được lòng hiếu kỳ, Dì ít chuyện khi còn bé của ." Trình Nặc nghe giọng từ tốn của , bắt đầu thầm hối hận nên khơi gợi chuyện này, cắn môi, tâm tình xuống thấp.

      " có gì, nếu mẹ cho em chuyện này, cũng tìm thời gian chính miệng cho em biết." Giọng Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt, ngược lại bình hòa thản hơn lúc nãy rất nhiều.

      Trình Nặc mím chặc môi, chợt nhớ lần đầu tiên Nghiêm Thiếu Thần đưa đến nhà họ Nghiêm, " ra, lần đó lúc bọn họ hỏi ba mẹ em là em suy nghĩ nhiều, bọn họ chỉ nghĩ đến ." Lần đó, khi Trình Nặc trả lời mẹ mình qua đời từ lâu, ông bà nhà họ Nghiêm cũng trầm mặc, còn nghĩ là ông bà nhà họ Nghiêm hài lòng với xuất thân của .

      "Em có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường, nhưng rất may mắn em vì vậy mà có ý kiến với ba mẹ ." Nghiêm Thiếu Thần nhớ lần đó đưa Trình Nặc trở về vẻ mặt mặn lạt, trong lòng ràng tức giận mà còn giả vờ mạnh miệng chịu ra, cong khóe môi, vì vậy khí trở nên hòa dịu.

      " làm sao cũng giống như là em hẹp hòi," Trình Nặc giọng thầm, "Nghiêm Thiếu Thần, quay lại sớm."
      Last edited by a moderator: 6/12/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10: Quyết tâm

      Trình Nặc hết lòng chăm sóc Diệp Lan mấy ngày nay nên đươc người xung quanh khen, ngoài người trong những người này, đó chính là Lâm Tu Dương.

      Hôm đó, Trình Nặc muốn rời khỏi bệnh viện, thấy Diệp Lan ngồi ở giường bệnh nghe cuộc điện thoại vừa gọi vào, lúc ấy Trình Nặc muốn chờ bà nghe điện thoại xong rồi tạm biệt, vì vậy ngồi ghế chăm sóc lần nữa, ngờ cuộc điện thoại thay đổi dự định của .

      Diệp Lan nghe điện thoại xong, bà quay đầu thấy Trình Nặc vẫn ngồi bên cạnh mình, bà nhìn đồng hồ báo thức vách tường, : "Tiểu Nặc, tám giờ, con còn trở về?"

      Trình Nặc giật mình, nếu bình thường rời khỏi bệnh viện lúc này, "Dì, người quên y tá Trương tối nay đo nhịp tim cho dì."

      Diệp Lan giật mình, bà lại quên mất chuyện này, "Xem trí nhớ của dì, mấy giờ y tá Trương đến đo?"

      "Chín giờ rưỡi," Trình Nặc thầm thở phào nhỏm, hôm nay hoàn hảo có lý do để ứng phó.

      "Trễ như thế?" Diệp Lan nhíu mày, khi ánh mắt của bà nhìn điện thoại tay của mình, mặt nở nụ cười, sang sảng : "Dì vừa nghe thằng bé nhà họ Lâm muốn đến thăm dì, vừa đúng, lúc đó dì kêu nó chở con về!"

      Trình Nặc sửng sốt, vậy cũng như chó ngáp phải ruồi? cong môi cười, "Đến lúc đó rồi tính, nếu muộn, con muốn về mình."

      Diệp Lan muốn phản bác , cửa phòng bệnh bị gõ, Trình Nặc và Diệp Lan nhìn nhau mấy giây, hắng giọng, : "Con mở cửa."

      Trình Nặc xoay người đến cửa phòng bệnh đoán được Lâm Tu Dương phản ứng ra sao. Trình Nặc mở cửa phòng ra mắt lạnh nhạt nhìn thẳng người ngoài cửa, thu hết vào đáy mắt vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tu Dương.

      "Xin chào, Lâm tiên sinh." Trình Nặc cười dịu dàng, vươn tay muốn bắt tay với Lâm Tu Dương.

      Lâm Tu Dương híp mắt, thể tin được màn trước mắt là , nhưng tiếng phụ nữ bên tai, mới thể tiếp thu chuyện thực buồn cười gần như thái quá này.

      Sau lưng là bà Nghiêm, Lâm Tu Dương tự nhiên tức giận ở đây, cũng giương môi cười, bắt tay lại.

      "Hai người các con biết nhau từ trước?" Diệp Lan sau lưng nghi ngờ hỏi, nhíu mày tinh tế quan sát hành động của họ.

      Câu hỏi của Diệp Lan khiến cả hai nhìn nhau, trầm mặc mấy giây, đồng thanh :

      "Đúng."

      " đúng."

      Lâm Tu Dương hung ác trợn mắt nhìn Trình Nặc, thầm nghĩ đùa giỡn kiểu gì.

      Nhưng Trình Nặc e dè ánh mắt của , đón tầm mắt của , nhìn thẳng Lâm Tu Dương.

      "Các con rốt cuộc có biết nhau ?" Diệp Lan bị họ làm cho hồ đồ, thấy được tình hình như vậy nhịn được bật cười, "Tiểu Nặc, nhanh cho Tu Dương vào phòng."

      Trình Nặc ngoéo môi, bước sang bên mấy bước, để Lâm Tu Dương vào trước, nhìn bóng lưng của Lâm Tu Dương, cũng đến gần giường bệnh. Trình Nặc cười nhạt, : "Dì, bình thường Lâm tiên sinh công vụ quấn người, nên nhớ con."

      Trình Nặc vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể người đàn ông đứng trước mình hơi chấn động, đột nhiên muốn biết vẻ mặt của Lâm Tu Dương, nhưng bọn họ là trước sau.

      Diệp Lan nhíu mắt, bà càng ngày càng hiểu tình huống, "Rốt cuộc tình huống thế nào?"

      " tính là quen thuộc, lúc trước con từng đến công ty của ấy." Trình Nặc lắc đầu, cong môi cười. Khóe mắt dư quang chú ý vẻ mặt Lâm Tu Dương thoáng qua vẻ giận dữ, Trình Nặc thấy thế nhịn được muốn cười.

      "A, phải ?" Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn , "Nhưng mà bây giờ, tôi xem như chính thức biết ."

      Trình Nặc cong khóe môi, cũng kiêng dè tức giận trong mắt Lâm Tu Dương, lúc này nghĩ nếu ánh mắt có thể giết người, có thể đầu thai mấy lần.

      "Nghe cách các con chuyện dì đoán đại khái là do hiểu đối phương, ngại để bà già này giới thiệu cho các con biết nhau." Diệp Lan khoát tay, vừa rồi luôn phỏng đoán quan hệ của họ, cho bà lưu ý vẻ mặt của Lâm Tu Dương vừa thay đổi.Die nd da nl e q uu ydo n

      "Tiểu Nặc, người này là em tốt của Thiếu Thần, Lâm Tu Dương, từ cùng nhau lớn lên." Diệp Lan giới thiệu Lâm Tu Dương xong, ánh mắt cũng nhìn sang Trình Nặc, "Tu Dương, đây là bạn kết giao của ba con, Trình Nặc."

      Lâm Tu Dương mấp máy đôi mắt, cố gắng để mình tĩnh táo, thực tế tối nay khi tự đẩy cửa phòng ra nhìn thấy , Lâm Tu Dương đoán được kết quả này.

      Diệp Lan kêu Lâm Tu Dương ngồi xuống, lại : "Mấy ngày nay dì bị bệnh, là Trình nha đầu chắm sóc dì, vừa rồi nếu phải dì cần đo nhịp tim, Trình Nặc về từ lâu."

      " ngờ còn có những ưu điểm này." Lâm Tu Dương xoay người nhàn nhạt nhìn Trình Nặc.

      Trình Nặc cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tu Dương, : "Chuyện Lâm tiên sinh ngờ còn rất nhiều, có lúc mắt thấy phải là , huống chi là có người tự mình đoán bừa?"

      "Có phải tự mình đoán bừa hay cũng phải chuyện tôi và có thể được, nhưng mà 'Đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người', tôi tin tưởng dù có người che giấu khá hơn nữa, đến lúc thời gian vừa qua, chỉ là phí công như trước." Lâm Tu Dương nhíu chân mày, dáng vẻ chờ xem kịch vui.

      "Ừ, tệ," Diệp Lan bưng ly nước ấm trong tay, thầm nghĩ càng nghe càng hồ đồ, định cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ."Nếu Tu Dương nhìn thấu đáo như vậy, bằng làm sao cho bà già này hoàn thành nhiệm vụ?"

      "Nhiệm vụ gì?"

      "Làm sao đưa Tiểu Nặc về nhà."

      Lâm Tu Dương dừng xe ven đường, nhưng có ý để Trình Nặc xuống xe liền, móc điếu thuốc ra khỏi bao thuốc lá, muốn bật lửa, cuối mắt chú ý Trình Nặc còn ngồi trong xe, lúc tiến thối lưỡng nan.

      Trình Nặc nhìn , "Tôi ngại, hút ."

      Lâm Tu Dương cười châm chọc, "Vậy cũng đúng, từ trước đến nay Trình tiểu thư rất thành thạo với xã giao như vậy, vừa rồi tôi là lo xa."

      " xong chưa? Bây giờ trễ thế này, tôi nghĩ Lâm tiên sinh cũng muốn nán lại với tôi quá lâu?" Trình Nặc cong khóe môi, nhìn ra cảm xúc gì ngoài mặt.

      " nhắc nhở tôi, tôi dĩ nhiên nán lại với quá lâu, chỉ là tôi cảnh cáo , đừng trêu chọc ba của tôi, tốt nhất cách ấy xa!" Lâm Tu Dương híp mắt, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.

      "Làm sao khẳng định là tôi trêu chọc ba của ?" Trình Nặc nhàn nhạt nhìn , "Ngoài ra, chuyện khác đều thương lượng tốt, duy chỉ có chuyện này, có thương lượng."

      Ánh mắt Trình Nặc trở nên chắc chắn, nghĩ, cư xử với Lâm Tu Dương cố tình gây như vậy, có lúc cần ít thủ đoạn cứng rắn.

      "Tại sao?" Lâm Tu Dương giận dữ căm tức nhìn .

      "Lâm tiên sinh, hôm nay hỏi câu này ít."

      "Trình Nặc, nếu tôi đoán sai bây giờ có công việc? Vậy đến gần ba của tôi, đến tột cùng chất chứa tâm tư gì!".diendanlyquydon.com

      "Lâm Tu Dương, tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, tôi hy vọng thứ mà ba của bây giờ có thể cho tôi. Ấn tượng của tôi trong lòng rất xấu, nhưng vì sao suy nghĩ, đến bây giờ cũng chỉ có chịu nổi tôi như vậy. cách khác, mặc dù tin tính tình của tôi, nhưng sao chịu tin tưởng ánh mắt của ba ? Nếu tôi là người như vậy, cảm thấy ấy có thể tha thứ cho tôi?"

      "Trình Nặc, bất luận trong lòng muốn cuối cùng là gì, chỉ điều, nếu có ngày khiến ba của tôi thất vọng, tôi là người đầu tiên tha thứ cho !"

      ※※※

      Thời gian tháng huân luyện sĩ quan rốt cục gần kết thúc, Nghiêm Thiếu Thần vừa xuống máy bay liền lái xe chạy thẳng đến bệnh viện quân khu của thành phố B, trong lúc đó có gọi hai cuộc điện thoại cho Trình Nặc, nhưng đối phương nghe.

      Nghiêm Thiếu Thần hơi sửng sờ, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nghiêm Thiếu Thần nghĩ đến đây tăng tốc độ xe, thời gian chỉ chớp mắt, người đến bệnh viện. Nghiêm Thiếu Thần ngựa quen đường cũ vào khu nội trú, mà phòng bệnh của mẹ ở gần cuối hành lang dài, Nghiêm Thiếu Thần đến hành lang dài, bước chân càng ngày càng chậm, đến khi đứng ngoài cửa phòng bệnh. Qua khe hở, nhìn bóng dáng bận rộn lau chùi trong phòng bệnh, khóe miệng Nghiêm Thiếu Thần bất giác giơ lên, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

      Trình Nặc lấy nhiệt kế vừa đo ra, lúc bộ vẫn nhíu chân mày, nhìn kỹ mặt đường phía trước."Bốp" Trình Nặc che đầu nhất thời đau mà ra được.

      "Em sao thế?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, bất quá có nhắc nhở Trình Nặc kêu nhìn đường, sao trực tiếp đụng vào trong ngực .

      Tuy trước mắt trắng xóa, nhưng Trình Nặc rất quen thuộc với giọng này, vốn là khuôn mặt nhắn nhăn nhó nhất thời giãn ra nụ cười, từ từ mở hai mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần dần ràng, người trước mắt lại càng nhìn càng ràng.

      Nghiêm Thiếu Thần cong mắt, lấy tay phất sợi tóc rơi trán , "Còn đau ?"

      " đau." Trình Nặc lắc đầu, mới vừa rồi còn đau, bây giờ cảm thấy đau đớn nữa.

      Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn thẳng trán hồng của , "Lần sau cẩn thận tí," Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, chỉ vào nhiệt kế nắm trong tay Trình Nặc, dịu dàng hỏi, "Em muốn đưa cái gì, với em.".

      "Ai nha, sao em lại hồ đồ quên chuyện này như vậy, đừng theo em, xem dì , tháng thấy, bà vô cùng nhớ ." Trình Nặc vỗ trán, đột nhiên nhớ đến nhiệt kế mình còn nắm trong tay.

      Trình Nặc nhanh đến chỗ y tá đứng, mà Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng của hóa thành điểm trong hành lang. Bọn họ quen biết nhau hơi lạ lùng, nhưng quen nhau tầm thường cũng có lúc như bình thường, đến lúc đó phải tính toán tỉ mỉ củi gạo dầu muối. Từng có người muốn cầu xin tình oanh oanh liệt liệt cũng khó, khó khăn là khi tình cảm hết mà hai người vẫn có thể duy trì tình cảm bình thản.

      Khi Trình Nặc ra khỏi chỗ y tá, Nghiêm Thiếu Thần vẫn lẳng lặng đứng ở hành lang dài của bệnh viện, nhìn bóng dáng đến chỗ mình, Nghiêm Thiếu Thần tin tưởng mình có chọn sai, như lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nặc, kết luận Trình Nặc tuyệt xấu xa như trong lời đồn đãi như vậy, ngược lại là người cuồng nhiệt, mà sau khi quen thân phát đơn giản của . Nghiêm Thiếu Thần nhìn nụ cười mặt của Trình Nặc, trong lòng của ngăn được dòng suy nghĩ, nếu tính toán tỉ mỉ củi gạo dầu muối cho cuộc sống, nguyện thử lần với người trước mắt.
      Last edited by a moderator: 6/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :