Chương 059: Tiến vào Hồ Khâu Hoa Liên cũng chẳng cảm thấy hành vi của nàng và Ân Mạc có gì khác thường, trừ việc vị này hay thích nhéo mặt nàng ra, có gì đáng để người ta phải chuyện bé xé ra to hết. Nhưng mà, rất hiển nhiên, hai người còn lại hề nghĩ như vậy. Dọc đường trở về Đại Hoang sơn, cho dù chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng cái thôi, ánh mắt của hai cha con nhà này vô cùng khác lạ. Khổng Mân còn bình thường, dù sao cũng phải giữ phong độ của cao nhân, Khổng Uyên căn bản chẳng quan tâm đến mấy thứ này, cứ cách mấy phút là vị huynh đệ này lại sáp lại gần Hoa Liên, vô cùng “thâm tình” nhìn nàng, “Tiểu Hoa Hoa, ngươi cho ta biết mà….” “Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì hả?!” Hoa Liên cuối cùng cũng nhịn được nữa, nếu như phải còn có cha Khổng Uyên ở đây, nàng nhất định đạp cho phát bay thẳng xuống khỏi pháp khí phi hành, cho đỡ ảnh hưởng đến cảnh vật xung quanh. “Quan hệ của ngươi với hòa thượng kia ấy, đúng rồi, là hòa thượng sao?” ”…” Hoa Liên trừng mắt nhìn , quay đầu gì. Đáng tiếc, chiêu im lặng này căn bản hề có tác dụng với thể loại như Khổng Uyên. Quả nhiên, Khổng Uyên ngừng cố gắng, “Tiểu Hoa Hoa à, chúng ta là bạn bè phải , ngươi thể đối xử tàn nhẫn với ta như thế được~” Khổng Uyên bày ra cái vẻ nếu như ngươi , ta lập tức nhảy xuống cho ngươi xem. “Chúng ta có quan hệ gì cả! Hơn nữa, là hòa thượng, ngươi hiểu chưa!” À, Khổng Uyên tỏ vẻ hiểu gật đầu, hiểu, đương nhiên là hiểu chứ. Ý tứ này chẳng phải có nghĩa là, bọn họ quả nhiên là có chút quan hệ như thế, hiềm nỗi đối phương lại là hòa thượng. Thân phận gì gì đó, đâu phải là vấn đề chứ! “Ta hiểu rồi… Ngươi yên tâm, ta ủng hộ ngươi.” Khổng Uyên mặt đầy nghiêm túc vỗ vỗ vai Hoa Liên. Hoa Liên khinh thường liếc cái, hiểu rồi sao? Lúc quay về, bọn họ qua U Hải, vẫn là ngồi pháp khí hình chiếc thuyền khoa trương kia của Khổng Uyên, có điều lần này do Khổng Mân tự mình khống chế, cho nên tốc độ nhanh hơn chỉ gấp mười lần. Hoa Liên phát , trong U Hải hề yên ả, suốt chặng đường thuyền, nàng nhìn thấy mặt biển nổi lên ít thi thể của đám thú trong biển, có nơi cả vùng rộng lớn đều là sắc đỏ của máu. “Tin Giao Hoàng bỏ mạng truyền về?” Tình hình thế này, rất hiển nhiên chỉ kéo dài mới hai ngày. Nàng còn tưởng sau khi Giao Hoàng chết rồi, ít nhất mấy tên thống lĩnh của đám quái Hải tộc này điều tra nguyên nhân cái chết của bà ta, xem ra là nàng suy nghĩ quá nhiều. “Ừ, cha ta báo tin này về trước, nếu xuất cảnh này. Trông kìa, màu sắc bên kia đẹp biết bao.” Khổng Uyên chỉ vào nơi xa, vùng biển bị nhuộm đỏ, ánh mặt trời rọi xuống những gợn sóng lăn tăn, phản chiếu lại thứ màu sắc dị khiến cho người ta kinh tâm. Hoa Liên gật đầu cái, biết Khổng Mân làm vậy để dời lực chú ý của những người nhắm vào nàng, tạm thời, thủ hạ cũ của Giao Hoàng đến gây phiền toái cho nàng. Về phần những người khác, trừ hai Hoàng còn lại ra, ai có tư cách để hỏi nàng bất cứ chuyện gì. Thời gian bọn họ trở về coi như sớm hơn dự định, cách ngày Hồ Uẩn và Hồ Hoàng thành thân còn bảy ngày nữa. Mặc dù Hoa Liên gặp Hồ Uẩn trước, nhưng nghe Khổng Mân , gần đây bên phía Hồ Khâu hoàn toàn bị phong tỏa, ngay cả người trong Hồ tộc cũng thể tự do ra vào. Chỉ có trước hôn lễ ngày, Hồ Khâu mới được mở ra. Khổng Uyên , đây là quy củ của Hồ Khâu, nhưng Hoa Liên vẫn cảm thấy bất an trong lòng. Trong Hồ Khâu, các Hồ tộc đều chuẩn bị cho hôn lễ của Hồ Hoàng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hồ Hoàng chính thức cưới vợ, mặc dù trước kia các Hồ tộc đều dâng mỹ nhân trong tộc lên, nhưng các nàng đều có bất cứ thân phận gì, nhiều nhất chỉ tính là thị thiếp mà thôi. Mọi người trong Hồ tộc đều hiểu, lần này Hồ Hoàng vô cùng nghiêm túc, bất kể trong lòng bọn họ có đồng ý Hồ Uẩn lên làm đương gia chủ mẫu của Hồ tộc hay , trước mắt cũng phải cam chịu. Nếu muốn chết cứ nhịn mà nén lời trong bụng xuống, thực nhịn được cứ trốn trong phòng chớ có ra ngoài. Mấy ngày trước, có vị trưởng lão bới móc thân phận của Hồ Uẩn, kết quả ngày hôm sau, vị trưởng lão kia và cả những tộc nhân có quan hệ máu mủ với ông ta đều chết sạch trong tay thích khách ngoại tộc. Hôm đó, Hồ Hoàng tự mình ra mặt đến viếng vị trưởng lão này, còn sai người mang hung thủ xử tử ngay trước mộ của ông ta. Nhưng người thông minh đều hiểu trong lòng, chuyện này căn bản là chủ ý của Hồ Hoàng, nhưng ai tìm ra chứng cớ. Cuối cùng, ngay cả Thất trưởng lão thích tranh cãi nhất cũng dám lên tiếng. Chỉ sợ người bị diệt tộc tiếp theo chính là mình. Chuyện này định là thể nào thay đổi, bây giờ thiệp mời của Hồ tộc gửi đến khắp nơi, các nhân vật có mặt mũi trong tộc e rằng đều xuất trong ngày tổ chức hôn lễ. Bất kể Hồ Uẩn từng có thân phận gì, nhưng từ nay về sau, nàng chỉ có thân phận, đó chính là thê tử của Hồ Hoàng, thê tử duy nhất. Sau khi Hoa Liên quay trở lại Đại Hoang sơn, vẫn ở lại Khổng Gia trại như trước. Bọn họ vừa mới về hôm trước, hôm sau Hồ Hoàng phái người mang thiệp mời đến, đặc biệt chuyển cho Hoa Liên. Đối với vị cha kế tương lai này, trong lòng Hoa Liên vẫn có chút xíu tò mò, biết rốt cuộc là hạng người gì. Người đưa thiệp mời đồng thời cũng đưa cho Hoa Liên bức họa. Bức họa kia rất đơn giản, giấy chỉ có con hồ ly bị được phác ra từ mực. Tranh này từ tay Hổ Uẩn mà ra, sau khi nhìn thấy hình vẽ bức họa, Hoa Liên hiểu ý tứ của mẫu thân. Xem ra, vị Hồ Hoàng kia hề biết mình phải là con ruột của Hồ Uẩn, nếu mẫu thân bảo nàng lấy hình dáng của Hồ tộc để tham dự. Khổng Uyên từng với nàng, mọi tộc khi xuất trong hôn lễ của Hồ Hoàng, được sử dụng bất kỳ phép biến hóa nào, việc này thể tôn trọng đối với Hồ Hoàng. Nếu mẫu thân như vậy, thuật biến hình của nàng phải để bất cứ kẻ nào nhận ra mới được. Chuyện Hồ Hoàng đặc biệt đưa thiệp mời, bởi vì có người cố ý tung tin, trong Đại Hoang sơn có rất nhiều người chú ý đến Hoa Liên. Mà những lời đồn về thân phận của Hoa Liên, cũng càng ngày càng mơ hồ. Hơn nữa giờ nàng lại ở Khổng Gia trại, còn được Khổng Tước Hoàng tự mình đưa về, thậm chí còn có giao tình tệ với Khổng Uyên, ít người đều cho là, ra Hoa Liên con ruột của Hồ Hoàng và Hồ Uẩn. Nếu Khổng Tước Hoàng chẳng đối tốt với nàng như vậy, mà Khổng Uyên cũng hao tổn tâm trí muốn lấy được trái tim của nàng như thế. thực tế, điểm cuối cùng, tuyệt đối là hiểu lầm. Tên khốn Khổng Uyên này ngày ngày đuổi theo nàng, căn bản là vắt hết óc muốn moi từ trong miệng nàng ra quan hệ giữa nàng và Ân Mạc, hiểu sao là tinh, lại còn là tinh rất nổi danh, tại sao lại có thể hóng hớt đến mức độ này cơ chứ! Nghe Khổng Uyên vô cùng được đám nữ ở Đại Hoang sơn hoan nghênh, thậm chí có ít nữ còn tự động hiến thân, biết mấy nàng mà thấy bộ dạng này của Khổng Uyên có còn hứng thú với như vậy nữa . Rốt cuộc, trong đủ loại suy đoán, lệnh cấm của Hồ tộc cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Trước hôn lễ của Hồ Hoàng ngày, Hoa Liên và Khổng Uyên theo chân Khổng Tước Hoàng cùng xuất ở Hồ Khâu. Đoán chừng chắc đây là lần đầu tiên khi Khổng Tước Hoàng xuất mà chú ý của mọi người lại đặt người ông ta. Hoa Liên đứng bên cạnh Khổng Uyên, thản nhiên đón nhận những ánh mắt tò mò đến từ bốn phương tám hướng. Đủ những lời bàn tán truyền vào tai nàng, có người suy đoán về thân phận của nàng, có người hâm mộ nàng vận khí tốt, còn có kẻ mẫu thân nàng quyến rũ Hồ Hoàng. Mấy người này, chẳng lẽ họ cảm thấy thanh “ thầm” phản đối của bọn họ có hơi bị lớn sao? Hoa Liên nhịn được mà cảm thấy có chút choáng váng, nàng quả nhiên vẫn chưa thích ứng được với chỗ đông người. Nghênh đón Khổng Tước Hoàng chính là Thanh Y, ra bọn họ cũng tính là quen biết. Đối với người thiếu chút nữa giết mình, từ xưa đến nay Hoa Liên đều có ấn tượng rất sâu đậm. Sau khi Thanh Y nhìn thấy Hoa Liên, mặc dù nét mặt thay đổi nhưng con ngươi lại thu hẹp lại. về phía Khổng Tước Hoàng, cách bọn họ chừng hai thước dừng lại, cung kính cúi đầu: “Đại nhân, mời.” “Ừm.” Khổng Mân gật đầu cái, theo Thanh Y bước vào cung điện của Hồ Hoàng. Tuy hôm nay có rất nhiều tộc đến đất Hồ tộc, nhưng phải ai cũng có tư cách tiền vào cung điện của Hồ Hoàng, những quái bước vào đó đều là người đứng đầu tộc, hoặc là những nhân vật có tu vi kinh khủng. Những quái đó có kẻ là thù địch, có người lại là bạn tốt quan hệ cực thân thiết. Nhưng vô luận bọn họ có quan hệ thế nào, vào thời điểm này ở đây, tất cả ân oán đều phải gác qua bên. Kẻ thù trước đó giây còn đánh đến ngươi chết ta sống chiến trường, sau khắc lại chạy đến uống rượu cùng bàn, điểm này, Hoa Liên có chút khó hiểu. Lần này, tộc Tứ Hoàng chỉ còn lại có ba, mặc dù thiếu mất U Cơ, có điều vào thời điểm như thế này, chẳng ai lại nhắc đến bà ta. Sau khi Khổng Mân bước vào đại điện, lập tức có người nhiệt tình ra tiếp đón, Khổng Uyên giọng giới thiệu cho Hoa Liên mấy người có mặt ở đó. Người nào cũng là nhân vật chủ chốt của tộc. Có điều, trừ Bạch Hổ Hoàng ra, vài Đại còn lại nàng chưa từng nghe nhắc qua bao giờ. Tuy nhiên, trong số những Đại này, có người khiến cho Hoa Liên cảm thấy hết sức hứng thú. Thành chủ đời thứ nhất của thành Nam Khê sơn, Liệt Nam Khê. Tính theo tuổi tác, vị thành chủ đại nhân này tuyệt đối ít hơn năm ngàn tuổi. Trong cái đại điện này, chỗ ngồi của ông ta là vị trí đầu tiên bên trái. Rất hiển nhiên, ở đây, tư cách của ông ta chính là người cao tuổi nhất. biết có phải nàng nhìn nhầm rồi hay , Liệt Nam Khê lại cười với nàng. Thấy Hoa Liên trông cứ như gặp phải quỷ, Liệt Nam Khê cười híp mắt quay mặt , nhìn nàng nữa. Bởi vì ngày mai mới là hôn lễ, cho nên bây giờ chỗ này coi như là nơi tụ hội của mấy người bạn cũ. Ở đây riêng gì các thế hệ trước, còn có cả những hậu bối theo họ. cùng đám Hoàng Đế già đến mức sắp hết cả, mấy tiểu bối như bọn họ chán chết mới là lạ. Ví dụ như Khổng Uyên, giống như bị mọc rận người vậy, ngồi yên được phút nào, sờ chỗ này gãi chỗ kia. Khổng Mân nhận ra động tác của con trai, hung tợn trừng mắt nhìn Khổng Uyên cái, hiềm nỗi người nào đó chẳng hề để ý đến ông ta, cuối cùng ông ta cũng đành bất đắc dĩ mặc cho Khổng Uyên tiếp tục, thể đạp cho thằng nhóc này phát bắn ra ngoài được. Những người thuộc thế hệ trước này có ít người biết Khổng Uyên, dù sao cũng là hy vọng tương lai của tộc, tiểu bối có khả năng trở thành Hoàng nhất, bọn họ cũng chỉ nhắm mắt mở mắt, mà những người khác dám càn rỡ như Khổng Uyên, chỉ biết đứng thẳng đơ, chắc người cũng mướt mồ hôi.
Chương 060: Cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt Thế hệ trước chuyện phiếm với nhau, đại khái cũng chỉ có hai hướng. là về mình, hai là về hậu bối của mình. Khác với kế thừa thầy trò của tu sĩ nhân loại, tộc vô cùng coi trong huyết mạch của mình. Trừ phi có đời sau bọn họ mới chọn thu nhận đồ đệ, hơn nữa dù có nhận đồ đệ, phần lớn cũng truyền thụ hết những gì học được cả đời. Nếu như trong gia tộc xuất hậu bối vô cùng có tiềm lực, thế hệ trước cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hơn nữa dốc toàn lực bồi dưỡng, chuyện này đại khái có liên quan đến việc tộc sinh sản rất ít. Dù sao trong tộc cũng lưu hành chuyện thành thân. Thông thường đều là nhìn thuận mắt cái, hợp ở cạnh nhau hợp , cho nên, căn bản khả năng lưu lại đời sau là rất ít. Nhưng nghe mấy người này chuyện lát, Hoa Liên lại cảm thấy hình như nàng suy nghĩ quá đơn giản. Bọn họ nhìn qua khoe khoang về hậu bối của mình, kỳ thực là tìm nửa còn lại cho hậu bối của mình mới đúng. Chỉ trong chốc lát, có ít lão tiền bối đề cử tiểu bối nhà mình với Bạch Hổ Hoàng. Vấn đề là, chuyện với Bạch Hổ Hoàng, mắt phải nhìn vào người ta mới đúng, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào con nhà người ta là có ý gì! Hoa Liên kéo áo Khổng Uyên, truyền , “ phải Ngạo Nguyệt có vị hôn phu rồi sao?” Nàng nhớ, lần trước khi Khổng Uyên đưa nàng về từng với nàng, Ngạo Nguyệt và Bạch Y là hôn phu hôn thê. “ sớm phải, Bạch Y bây giờ còn là hộ vệ của Hồ Hoàng nữa.” Nếu như Bạch Y vẫn còn ở bên cạnh Hồ Hoàng, với tu vi và tiềm lực của , thực ra hoàn toàn có đủ tư cách để tranh đoạt vị trí này sau khi Hồ Hoàng thoái vị, nhưng giờ, vì mệnh lệnh đó của Hồ Hoàng, căn bản đáng giá xu. Bạch Hổ Hoàng dù có tiếc tài đến đâu cũng đồng ý với hôn này. May mà Bạch Y cũng biết tình cảnh của mình, gây ra chuyện gì quá đáng. Nhưng thể nghi ngờ, việc này vô cùng đả kích đến . Nghe tin tức như vậy, khóe miệng Hoa Liên xị xuống, chắc nàng lại có thêm kẻ thù chết thôi nữa rồi. Nếu như Bạch Y hận nàng, đến chính nàng cũng tin được. “Ta bảo này Ngạo Nghiệp, ngươi cũng phải câu chứ, bọn ta đều chờ đây, nếu mà được ta còn tìm cho cháu trai ta đứa cháu dâu khác xinh đẹp hơn chứ!” Đối với thái độ cự tuyệt cũng đồng ý của Bạch Hổ Hoàng, có người tỏ ra hết sức bất mãn. “Lão bò tót, ngươi cuống cái gì, thằng cháu đó của ngươi xấu y như ngươi, Ngạo Nghiệp làm sao chịu đem nương như hoa như ngọc nhà gả cho nhà các ngươi, ta thấy trong lòng con hổ này nhất định có tính toán cả rồi.” lão già gầy như cây gậy trúc ngồi bên cạnh Bạch Hổ Hoàng mở miệng cười nhạo Tê Ngưu Vương có bộ dạng hệt như cái lu đựng nước ngồi đối diện. “Mẹ nó chứ, ông đây xấu chỗ nào, hồi ông đây còn trẻ, bao nhiêu mỹ nữ đuổi theo muốn lấy ta, là do ông đây thèm để mắt đến bọn họ nhá!” Tê Ngưu Vương khó chịu vỗ cái lên bàn, vỗ xong hình như còn cảm thấy chưa hả giận, bốc đại thứ quả trong suốt to bằng nắm tay trẻ con đĩa, ném về phía lão gậy trúc kia. Lão gậy trúc kia giơ tay bắt lấy quả, đặt bên miệng cắn cái, sau đó lại nhón lấy cái chén rỗng bàn của Ngạo Nghiệp quăng trở lại. ”….” Trong chốc lát, cả đại sảnh tràn ngập đủ loại hoa quả chén đĩa bay loạn xạ, Hoa Liên si ngốc nhìn cảnh tượng này, nàng, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt. ra là, sau khi số tuổi lên đến trình độ nhất định, mọi người đều cải lão hoàn đồng cả. Trừ nàng ra, những người khác hình như hề có vẻ gì khác lạ, chắc là Khổng Uyên và đám tiểu bối kia cũng quen với cảnh này rồi. “Ngạo Nghiệp, hôm nay ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời. Ngươi , cháu của ta xứng với con ngươi ở điểm nào hả!” Ngạo Nghiệp thở dài, sớm biết vậy ông ta đưa con đến. định nhấp ngụm trà để thấm giọng rồi , vươn tay mới phát ra chén trà của mình mất tăm, vừa ngẩng đầu lên lại phát ra, cái chén Tê Ngưu Vương đối diện uống sao lại giống của mình thế? “Ta thấy, con hổ già này chắc là nhắm trúng thằng nhóc nhà Hoa Khổng tước rồi, ta mà có con , đánh chết cũng phải ném lên giường của thằng nhóc Khổng tước kia, cho phụ trách.” … Đây là vị nào vậy? Đây chính là bậc tiền bối để cho chúng nhìn lên mà học tập, ngay cả kế hoạch vô sỉ như vậy mà cũng có thể ra. Hoa Liên hề nghi ngờ tính chân thực của câu này chút nào. Nếu vị kia thực mà có con , nhất định ông ta làm vậy. “Ừ, thằng nhóc Khổng tước ấy cũng tệ, nhưng mà đẹp trai bằng cháu ta.” Người lại là vị Tê Ngưu Vương kia. Hoa Liên ngẩng đầu lên nhìn vị cháu trai nghe là rất tuấn tú kia của ông ta. Sau đó lại lặng lẽ cúi đầu xuống, nàng thực nên tò mò như thế. Mắt thẩm mỹ của vị tiền bối kia, đại khái là có chút vấn đề. “Tiểu tử Khổng Uyên kia phải có chủ rồi sao, ngươi nhìn thấy Hoa Khổng tước đưa cả con dâu tương lai đến rồi à!” Rốt cục cũng có người kéo đề tài đến Hoa Liên, nàng vô cùng xác định, “con dâu tương lai” kia đích xác là mình. “Ta nghe nương này là con của nha đầu Hồ Uẩn kia hả?” Trong số những người này, có khá nhiều người biết đến Hồ Uẩn, dù sao, nàng cũng từng có tư cách đứng trong đại sảnh này, chỉ tiếc, sau khi chuyện đó xảy ra, nàng lại biến mất tăm mất tích. “Ngươi biết cái gì, con kia của Hồ Uẩn phải là con của Vân Khi, ta thấy chuyện này chắc chắn là thành!” Được rồi, nghe bọn họ thêm mấy câu nữa, biết nàng và Khổng Uyên phát triển đến thế nào đây. Thấy Khổng Uyên đứng bên cười trộm, Hoa Liên lật tay cái, chiếc ngâm châm xuất ngón tay, chút lưu tình đâm vào lòng bàn tay của Khổng Uyên. Chiếc châm kia là do Ân Mạc đưa cho nàng trước khi , với Hoa Liên, thứ này là pháp khí, có điều, đến giờ Hoa Liên vẫn chưa nhìn ra giá trị của vật này. Nhưng mà dùng nó để đâm người khác rất hữu dụng, cho dù là thể loại da dày như Khổng Uyên cũng đỡ nổi. Tự dưng bị ăn đau, Khổng Uyên đáng thương chớp chớp mắt, mím môi nhích sang bên, kiên quyết chịu đứng cạnh Hoa Liên nữa. Vào lúc đại điện huyên náo ầm ĩ, chủ nhân cuối cùng cũng xuất . Vân Khi thân bạch y, thần thái vẫn lười nhác thanh nhàn trước sau như , khóe miệng treo nụ cười. Vô luận nhìn từ góc độ nào, dường như cũng thấy ông ta cười. Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Khi, ngay cả Hoa Liên cũng kìm được mà bị gương mặt của ông ta mê hoặc, may mà trong tay còn có ngân châm, nàng lật tay đâm mình cái, cuối cũng cũng cưỡng ép mình rời mắt khỏi gương mặt của ông ta. Gương mặt kia của Vân Khi tuy đẹp, nhưng tuyệt đối đến mức hút hồn người ta, chủ yếu là do ông ta thân là Hồ tộc, người trời sinh mang hơi thở mị như vậy. Sau khi tỉnh táo lại, nàng phát ra, nàng thuộc nhóm tỉnh lại sớm nhất, triệu chứng của đám Khổng Uyên và La Phong đều rất , chắc là vì cùng giới tính với Hồ Hoàng, còn Ngạo Nguyệt, nếu phải có Bạch Hổ Hoàng cản nàng ta lại, còn vỗ sau lưng nàng ta chưởng, sợ là bây giờ bổ nhào qua rồi, ngay cả móng vuốt cũng mọc ra. Biểu của các tiểu bối đều lọt hết vào mắt của lớp người trước, mặc dù có trưởng bối nhà mình ngăn chặn đến mức để lộ trò hề ra, nhưng kỳ thực cũng chẳng hơn kém mấy. Thực ra bọn họ đều có mấy phần ý muốn so bì, lúc này, nhìn cái là có thể nhận ra con cái nhà ai ưu tú hơn. Hoa Liên tỉnh lại trước tiên, khiến cho ánh nhìn của ít người với nàng nhiều thêm mấy phần tò mò. Sau khi Vân Khi xuất , cái nhìn đầu tiên cũng hướng về Hoa Liên, ông ta giống như từ đầu tới cuối vẫn chưa hề nhìn thấy nàng vậy, trước sau vẫn cười cười với những người bạn cũ. thể , Vân Khi là kẻ khéo léo, cho dù là hai người vốn có thù oán, có thêm ông ta ở giữa, hai ba câu là có thể làm dịu được khí đầy mùi thuốc súng kia, có ông ta ở đây, khí bên trong đại điện này nhất thời lại khuấy động thêm tầng. Tuy , Hoa Liên vẫn cảm nhận được ánh mắt của Vân Khi, nhưng thực tế, ngay từ đầu Vân Khi đặt chú ý người Hoa Liên, chỉ có điều là ai nhận ra mà thôi. Hôm nay, Hoa Liên mặc thân áo mỏng màu lam, giữa trán có vết bớt màu xanh, đó là dấu hiệu của Thanh Hồ tộc. Còn cả làn hương nhàn nhạt người nàng kia nữa, cách xa mà vẫn truyền đến mũi của Vân Khi. Giống hệt như mùi hương người Hồ Uẩn, cho dù hai người có điểm nào giống nhau, cho dù người Hoa Liên có bất cứ hơi thở mị nào của Hồ tộc, cho dù hề muốn thừa nhận đáp án này chút nào, nhưng thể chấp nhận. Bởi vì Thanh Hồ tộc giờ, chỉ còn lại có mình Hồ Uẩn, giờ còn có thêm Hoa Liên. Nếu muốn thành hôn với nàng thể chấp nhận con của nàng, coi như đây là cái giá đắt phải trả cho quyết định của mình năm xưa ! Thực ra đứng ở đây, nghe các vị tiền bối chuyện phiếm, Hoa Liên vẫn cảm thấy bổ ích ít. Ở đầy bọn họ đều chuyện rất thoải mái, rất nhiều bí mật của tộc dễ dàng bị phun ra trong lúc say. Đoàn chừng, mấy vị lão nhân đều có lòng bồi dưỡng đám người trẻ tuổi được mang đến đây hôm nay thành người thừa kế, nếu chẳng chút kiêng dè như vậy. ra trừ Hồ Hoàng ra, người Hoa Liên chú ý đến nhất chính là Liệt Nam Sơn. Người này, là thành chủ đời thứ nhất của thành Nam Khê sơn, tu vi thông thiên. Hoa Liên tò mò, vẻ ngoài của người này có mấy phần tương tự với Quân Hầu, biết ông ta có quan hệ gì với Quân Hầu hay ? Đại khái là vì liên quan đến Tiểu Chỉ, Hoa Liên cũng có thêm vài phần hiếu kỳ với Quân Hầu. Hoa Liên cũng biết, giờ, nội dung mà Liệt Nam Khê và Vân Khi chuyện chính là về nàng. Liệt Nam Khê vốn là tiền bối của Vân Khi, cho nên thái độ chuyện của Vân Khi với ông ta cũng vô cùng khách khí. “Vân Khi này, nhóc kia là Hoa Liên đúng ?” “Dạ.” Vân Khi cười cười. “Đứa này, tệ.” “A? Liệt lão gặp nàng?” Vân Khi có chút kinh ngạc, có thể khiến cho Liệt Nam Khê đánh giá như vậy, đúng là dễ. “Chưa gặp, nhưng nghe thằng nhóc Quân Hầu kia qua. Dạo trước nó có si mê tiểu nữ còn chưa trưởng thành, sau này ta mới biết, tiểu nữ kia còn có huyết mạch của Ma tộc, nàng lẳng lặng rời khỏi thành tiếng nào, vì chuyện này mà thằng nhóc kia đến chỗ ta giày vò thời gian. Mà quan hệ của tiểu nữ kia với Hoa Liên cũng tệ.” Dừng chút, Liệt Nam Khê tiếp tục , “Tiểu nha đầu này rất có đầu óc, ta phải chúc mừng ngươi trước.”