Ngự Phật - O Trích Thần ( 187 chương + 5 phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 029: Thích lấy

      Có nhiều người nhìn như vậy, Quân Hầu đương nhiên đến mức động tay động chân với Tiểu Chỉ, có điều là ánh mắt kia có hơi nóng bỏng chút. Hoa Liên lắc đầu, hiểu vị thành chủ thành Nam Khê sơn đại danh đỉnh đỉnh này tại sao lại xem trọng Tiểu Chỉ.

      Mới đầu, nàng còn tin, sau đó liên tục xác nhận với Tiểu Chỉ mới có thể đón nhận thân phận của Quân Hầu. Cũng khó trách Lưu Ly đường có thể đững vững đổ, phía sau có người quả nhiên mới là đạo lý mạnh nhất.

      “Tuế Nhi bái kiến tiền bối.” Mặc dù biết nam nhân trước mặt là ai, nhưng Yến Tuế Nhi dù sao cũng là nữ tử có tâm cơ, người có thể khiến cho cha của Khuê Ngưu cũng phải kiêng kỵ, trong thành Nam Khê Sơn cũng chỉ có mấy người mà thôi.

      Cho dù là ai, nàng đều thể đắc tội.

      Dung nhan tuyệt sắc, dáng vẻ mảnh mai, cùng với thanh uyển chuyển nghe mà động lòng của Yến Tuế Nhi cũng khiến cho ánh mắt lạnh như băng của Quân Hầu mảy may dao động, chỉ dùng chữ giải quyết tất cả, “Cút.”

      Hoa Liên quyết định, từ nay về sau nàng ghét Quân Hầu nữa.

      Yến Tuế Nhi sống chừng ấy năm, chưa bao giờ bị mắng như thế, nhất thời kịp phản ứng lại, cứ sững sờ tại chỗ. Quân Hầu thấy nàng ta bất động, hừ lạnh tiếng, vung tay áo lên, Yến Tuế Nhi và cả đám nha hoàn hộ vệ của nàng ta đều bị thổi bay ra khỏi cửa tiệm Lưu Ly đường.

      Quân Hầu đứng ở cửa, từ cao nhìn xuống Yến Tuế Nhi mặt đầy bụi bặm, có chút mỹ cảm nào nằm đất, “Khuynh Nguyệt Loan Yến gia gây chuyện trong thành, xóa tên khỏi Quần hội lần này, ném ra khỏi thành !”

      Hoa Liên vẫn thấy, thế lực của Quân Hầu cho dù lớn hơn nữa, cũng chỉ đến mức có thể trông coi cả sơn thành mà thôi, bây giờ mới biết mình xem thường .

      câu mà có thể ảnh hưởng đến Quần hội. Nhìn Yến Tuế Nhi bị hai con sói thô lỗ kéo , Hoa Liên nhịn được mà dời mắt về phía Quân Hầu.

      Đây chính là quang minh chính đại bao che khuyết điểm, ai dám chữ . Đây chính là điểm đáng sợ của sức mạnh và thế lực.

      “Phu quân.” Đám quái vây xung quanh vì những lời này rút lui hết cả, nữ tử dùng lụa trắng che nửa khuôn mặt từ phía sau bước lên, sau khi thấy Quân Hầu kiều cúi người, giọng mềm mại dễ nghe.

      Là thê tử của Quân Hầu, Hoa Liên sao nhìn tu vi của nàng ta, thậm chí cả bản thân nàng ta dường như cũng bị che khuất sau tầng sa mỏng, làm cho người ta cảm thấy như có như .

      “Sao nàng lại tới đây?” Thấy thê tử của mình, vẻ mặt của Quân Hầu thoáng qua vẻ nhu hòa.

      Nàng kia thở dài, “Phu quân, Tuế Nhi chẳng qua là chưa hiểu chuyện, chàng cần gì phải so đo với con bé chứ?”

      “Vậy phu nhân cảm thấy nên xử lý thế nào mới thỏa đáng đây?” Quân Hầu tiếng động giao vấn đề lại cho thê tử.

      Nàng kia cũng biết điều, ra biện pháp gì khiến cho Quân Hầu khó xử, “ để con bé tham gia Quần hội nữa là được rồi, nữ nhi như nàng, bây giờ ra khỏi thành rất nguy hiểm.”

      “Được rồi.” Cũng phải là Quân Hầu dễ chuyện, mà là, gia tộc của thê tử có giao tình tệ với Yến gia, cầu này cũng quá đáng, nếu như đồng ý lại có vẻ như quá hẹp hòi.

      “Vậy Cung Lăng xin tạ ơn phu quân trước, phu quân bận rộn cả ngày, giờ có về phủ luôn ?” Cung Lăng chút tiếng động liếc nhìn Tiểu Chỉ đứng bên trong, vào lúc Quân Hầu chút, dời mắt .

      , nàng về trước .”

      Trong ánh mắt Cung Lăng lên vẻ mất mát, sau đó cúi người, “Phu quân bảo trọng.”

      Tâm trạng của phu nhân mình, phải Quân Hầu thấy được, trong lòng vẫn luôn thấy có chút áy náy với vị phu nhân này, chẳng qua là, có cách nào để đáp lại. Việc duy nhất có thể làm, chính là để nàng tiếp tục giữ cái danh hiệu Quân phu nhân này mà thôi.

      Sau khi Cung Lăng quay lại phủ thành chủ, nhanh chóng có người dẫn Yến Tuế Nhi đến, nhìn cháu thân chật vật, trong mắt Cung Lăng lên chút trách cứ, “Tuế Nhi, lúc đến phải ta dặn con, được hành động thiếu suy nghĩ rồi sao?”

      , con, con căn bản làm gì cả…”

      Đối với lời dối của Yến Tuế Nhi, Cung Lăng chỉ thở dài, nàng thừa hiểu đứa cháu từ đến lớn lúc nào cũng được nuông chiều này, bề ngoài dịu dàng động lòng người, thực tế lại rất cứng đầu. làm gì? Là chưa kịp làm gì mới đúng.

      “Thôi , chuyện này bỏ qua , con nghe cho , sau này được tới Lưu Ly đường nữa, chỗ kia đừng là con, ngay cả đến cũng được.” đến đây, giọng của Cung Lăng tản ra chút sát ý lạnh như băng.

      Tất cả mọi người trong thành Nam Khê Sơn đều biết, Quân Hầu mê luyến tiểu nương ở Lưu Ly đường kia, nàng đương nhiên còn biết nhiều hơn, nhưng còn cách gì đây? Cho dù ngày ngày đều muốn nàng ta chết, nhưng mình căn bản dám động thủ.

      “Nhưng , chỗ đó có sen Tử San sáu ngàn năm, nếu như luyện thành Thiên Nhãn đơn, có thể làm cho con mắt mị hoặc của tăng lên tầng!” Vật kia đối với kẻ khác hữu dụng mấy, nhưng đối với tộc Trĩ chín đầu của Yến Tuế Nhi lại có tác dụng , con mắt mị hoặc là con mắt thứ ba trời sinh của bọn họ, lực công kích hết sức kinh khủng, cùng với đó, muốn thăng cấp cũng vô cùng khó khăn.

      “Thiên Nhãn đơn… thứ đó chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Cung Lăng nghe Yến Tuế Nhi vậy, ánh mắt sáng lên, có điều ngay sau đó lại ảm đạm. Thiên Nhãn đơn là đan dược hạ phẩm Thiên cấp, luyện chế khó khăn, cũng có phương pháp luyện đan, dược liệu để phối hợp lại càng thêm nhiều.

      “Phụ thân đại nhân con tìm được đan phương luyện Thiên Nhãn đan…” Yến Tuế Nhi vừa dứt lời, Cung Lăng kích động đứng dậy, ngay cả chén trà trong tay rơi xuống vỡ nát cũng nhận ra.

      “Con gì? Phụ thân con tìm được đan phương?” Hai tay của nàng dùng sức siết lấy bả vai Yến Tuế Nhi.

      “Dạ, phụ thân còn , nếu luyện chế thành công, nhất định tặng viên.”

      “Được, được, vậy…” Cung Lăng buông Yến Tuế Nhi ra, xoay người, trong mắt lóe qua tia sáng lạnh như băng, gì thêm. Nhìn người đứng quay lưng về phía mình, Yến Tuế Nhi khẽ nhếch miệng, từ trước đến giờ nàng là kẻ có thù tất báo. Ai dám gây khó dễ cho nàng, nàng lấy mạng kẻ đó! Hai nữ đê tiện, dám bất kính với nàng!



      Quân Hầu ngồi ghế tiếp khách của Lưu Ly đường uống trà, Tiểu Chỉ đứng sau quầy sắp xếp đan dược bên trong, chịu nhìn . Hai người này có lẽ quen loại khí chung đụng như thế này, nhưng Hoa Liên bị kẹp ở giữa lại khó xử vô cùng.

      Cố tình Tiểu Chỉ lại cứ kéo áo nàng, gì cũng chịu thả ra.

      Cuối cùng, Hoa Liên chỉ có thể đứng ở sau quầy với Tiểu Chỉ. Nàng nhàm chán chống khuỷu tay lên quầy, hai tay nâng cằm, từ đáy lòng hy vọng Quân Hầu nhanh lên, hoặc là có vài người khách tới cũng tốt.

      Đừng nữa, ông trời thực nghe thấy nguyện vọng của nàng. bao lâu, quả nhiên có mấy vị khách bước vào Lưu Ly đường, đầu là vị quý công tử nhàng.

      Có điều, ánh mắt vị quý công tử này nhìn Hoa Liên thực quái dị. biết mình sao? Hoa Liên cau mày.

      Tiểu Chỉ nhìn người đến là ai xong, tay trái run lên, kéo tay áo Hoa Liên, truyền với nàng, “ là La Phong.”

      Nàng đúng là kẻ có mạng xui xẻo mà bi thảm mà! Hoa Liên quyết định, sau này nhất định cứ trốn trong phòng luyện đan, ra ngoài nữa. May mà Quân Hầu còn chưa , nếu mà rồi, biết La Phong có túm nàng lại đây.

      Có điều, nhìn La Phong này cũng giống loại người lý. Nhưng tính tình của tộc, thường thể dùng vẻ ngoài để đánh giá, biết đâu, bên trong thực ra lại là kẻ cực kỳ biến thái chừng.

      “Bái kiến thành chủ.” Ánh mắt của La Phong sau khi dời khỏi Hoa Liên liền chuyển qua Quân Hầu, hết sức cung kính hành lễ với Quân Hầu.

      Quân Hầu ngay cả chén trà cũng đặt xuống, chỉ khẽ gật đầu. “Ừm.”

      Nếu như thực lực của bản thân mà tương đương với Quân Hầu, chắc La Phong cũng dám dùng ánh mắt rợn cả tóc gáy kia để nhìn mình. Hoa Liên thấy bất đắc dĩ trong lòng, thấy La Phong về phía quầy, nàng cũng chỉ biết dùng mười hai phần tinh thần để đối phó .

      “Hoa Liên?” ràng xác định thân phận của nàng rồi, còn cố tình dùng giọng nghi vấn hỏi.

      Hoa Liên rất muốn biết nếu như nàng lắc đầu, nét mặt của thế nào, có điều, giờ nàng có tâm trạng để đùa, hoặc nên là, đối tượng trước mắt đúng, nàng hoàn toàn thể thoải mái nổi.

      Hoa Liên sao nghĩ ra, tại sao khi đối mặt với La Phong cấp Soái nàng cảm thấy áp lực rất lớn, còn khi đối mặt với Ân Mạc Hóa Thần Kỳ nàng lại có thể chút kiêng dè?

      “Là ta, các hạ tìm ta có việc?” Nếu biết hết rồi cũng phải lãng phí thời gian giới thiệu bản thân, thẳng vào vấn đề cho xong, thừa dịp Quân Hầu còn chưa , chắc cũng dám bắt người ngay tại đây.

      “Nghe quan hệ giữa ngươi và Khổng Uyên tệ?”

      “La thiếu chủ đề cao tiểu ta quá rồi, tin vỉa hè như vậy sao có thể là ?” Hoa Liên giãn ra nụ cười, nàng và Khổng Uyên cùng lắm cũng chỉ là bạn đánh cờ mà thôi, hơn nữa, nàng còn bị ép.

      La Phong nheo mắt, “Xem ra Hoa tiểu thư hình như muốn .”

      “Nếu La thiếu chủ thích tấm lệnh bài kia, cầm cũng sao.” Thứ phiền toái như vậy, nếu như La Phong cần, lát nữa nàng cũng ném nó vào lò luyện đan để luyện! Hoa Liên hung ác nghĩ vậy.

      Sắc mặt La Phong càng thêm biến đổi, ngờ Hoa Liên lại lấy thứ kia ra.

      Quân Hầu ngồi bên xem cuộc vui sau khi nhìn thấy lệnh bài kia xong, chân mày nhíu lại, thân phận của Hoa Liên cũng biết, có điều ngờ nàng cũng rất thú vị.

      cần.”

      “Muốn gặp Khổng Uyên, cầm tấm lệnh bài này còn hữu dụng hơn ta nhiều. La thiếu chủ cần gì phải vội vã cự tuyệt.” Nàng thề trong lòng, mình tuyệt đối là lòng muốn giúp tay, làm gì mà vẻ mặt La Phong lại đầy vẻ khó tin thế kia, thực khiến người ta thất vọng.

      La Phong đương nhiên biết điều này, có điều, căn bản thể nhận. cầm lệnh bài của Khổng Uyên ư, vậy coi là gì đây!

      bận rộn, ta muốn giúp, La thiếu chủ cự tuyệt ta cũng chẳng còn cách nào khác. Xin hỏi La thiếu chủ muốn mua đan dược gì chăng?” Lời này là cho Quân Hầu nghe, Quân Hầu vẫn nhúc nhích ngồi uống trà của , trong mắt lộ ra nụ cười.

      Có thể làm cho La Phong cam chịu, thủ đoạn của Hoa Liên này cũng tệ.

      cần!”

      *** Tình hình này chắc đến mùa quýt sang nám mới gặp nam 9 quá, hay là mình post 2 chương 1 lần cho nhanh nhở *cười đểu kiểu quyến rũ* :))))) ***

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 030: Có trò hay để xem

      Ngậm bồ hòn làm ngọt, La Phong cũng tiện tiếp tục hỏi nữa. Dù sao Quân Hầu vẫn ngồi ở đây, nếu như quá đáng, chính là nể mặt Quân Hầu. Trong thành Nam Khê sơn, khiến cho Quân Hầu vui, chính là tự chuốc bực vào người.

      Đưa mắt nhìn La Phong bỏ , tâm trạng tốt đẹp của Hoa Liên cũng khôi phục được bảy tám phần. Quân Hầu dù sao cũng là thành chủ, gần đây là thời điểm bận rộn nhất, chỉ ngồi được trong chốc lát rồi cũng phải lưu luyến rời .

      Với tình cảm mà Quân Hầu dành cho Tiểu Chỉ, Hoa Liên cũng muốn gì thêm, nàng chỉ cảm thấy thực kinh ngạc, cõi đời này lại thực thứ tình cảm có thể khiến người toàn tâm toàn ý hướng về người khác. Rất kỳ diệu, nhưng lại có chút ngốc ngếch.

      Trải qua màn nhạc đệm nho này, Lưu Ly đường lại khôi phục lại vẻ yên bình, khách đến mua thuốc cũng nhiều lắm, Hoa Liên lại bị Tiểu Chỉ đuổi về.

      Vì những ngày tháng tốt đẹp sau này, nàng tiếp tục quay lại phấn đấu cùng đống phương thuốc kia.

      Trong quá trình luyện dược, Hoa Liên phát ra điểm kỳ lạ. Nếu dùng ngọn lửa có dung nhập thêm tia nghiệt hỏa để luyện đan, sau khi mở lò, đan dược cũng có chút biến hóa.

      Tạm thời mới chỉ phát ra dược hiệu dường như có tăng lên chút ít, nhưng số lượng đan luyện ra lại chỉ tăng có gấp bội. Phát này khiến cho Hoa Liên hơi kích động, cuối cùng cũng tìm ra cách khác để sử dụng nghiệt hỏa, dù sao cũng từng là loại lửa danh chấn Đại Hoang, ngay cả Thái dương Chân hỏa cũng thể bằng, nếu như có chút công dụng đặc thù mới thực là bi kịch.

      Xem trước mắt, có lẽ chưa có lời cho lắm, nhưng mà, nếu như ngày nào đó nàng luyện được đan dược Địa cấp, thậm chí là Thiên cấp, khi đó nếu có thể tăng được dược hiệu chẳng khác nào kì tích thần kì.

      Có điều, mỗi khi luyện xong lò đan dược, nghiệt hỏa trong cơ thể nàng lại bớt tia. Dù có khôi phục nhưng tốc độ rất chậm. Điều này hiển nhiên là có hơi mất nhiều hơn được.

      Vốn nàng còn định nhờ nghiệt hỏa để làm giàu kia, xem ra nguyện vọng đẹp đẽ này thực được rồi. Cho dù vậy, trong lòng Hoa Liên vẫn thấy rất vui vẻ.

      Tu vi của nàng sau khi đạt đến tướng hạ cấp xong sao đột phá được, ngày ngày luyện thuốc cũng có thể tu thân dưỡng tính. Vì mỗi luồng nghiệt hỏa đều cực kỳ trân quý nên Hoa Liên dám lãng phí tia, mấy ngày liền liên tục luyện đan, nàng càng ngày càng sử dụng nghiệt hỏa cách thành thạo.

      biết bản thân ở trong phòng luyện đan bao lâu, chỉ biết những thảo dược Tiểu Chỉ đưa xuống đều vơi gần hết, trái lại, những chiếc bình ngọc đựng đan dược lại được bày đày mặt đất.

      Sau khi lò Cố Nhan đơn trung phẩm Huyền cấp cuối cùng được luyện thành, đợi đến khi tia lửa cuối cùng trong lò tắt ngúm, nàng mới cẩn thận mở lò luyện đan ra, mùi hương thuốc nhàn nhạt truyền vào xoang mũi của Hoa Liên.

      Hoa Liên hơi thất vọng nhìn vào trong lò luyện đan, bên trong chỉ có mười viên Cố Nhan đơn màu hồng nhạt, nàng còn tưởng ít nhất cũng được hai mươi viên chứ! Thực ra đối với tay mơ như nàng mà , có thể trong vòng mười ngày luyện ra được đan dược trung phẩm Huyền cấp, hơn nữa với số lượng còn năm viên là đủ để kiêu ngạo mỉm cười với đám đan sư cùng lứa rồi. Đáng tiếc, Hoa Liên hề biết điều này.

      “Tiểu Liên, vẫn còn luyện đan à?” Cánh cửa đá của phòng luyện đan bị người ta nhàng đẩy ra từ bên ngoài, Tiểu Chỉ mặc bộ váy mỏng màu xanh biếc ló đầu vào, mái tóc đen nhánh của nàng tết thành hai bím tóc buông trước ngực, cặp mắt đen gương mặt phấn nộn tỏa ra ánh sáng động lòng người, nhìn qua thực thanh thuần khả ái.

      Nhìn lại bản thân mình, vì cả đoạn thời gian đều chết dí trong này, cả người gần như là chật vật. Nếu có mùi thuốc che dấu, chắc cũng có thể tỏa ra mùi hôi rồi.

      “Luyện xong rồi, mấy thứ này là hạ phẩm Huyền cấp, mấy bình này là trung phẩm Huyền cấp, tạm thời ta chỉ có thể làm được đến vậy thôi.” Nghe Tiểu Chỉ hồi mẫu thân nàng vẫn còn sống, Lưu Ly đường còn bán cả đan dược trung phẩm Địa cấp, biết đến bao giờ mình mới có khả năng ấy đây.

      Luyện chế đan dược chỉ cần có thủ pháp thành thạo và lực khống chế với ngọn lửa, còn phải có lực mạnh mẽ để phụ trợ mới được. Khi nổi lửa và luyện đan, lực nhất định phải khắc cũng ngừng, đan dược cấp bậc càng cao càng cần nhiều lực. Giờ Hoa Liên vận dụng nghiệt hỏa, mới miễn cưỡng luyện chế được đan dược trung phẩm Huyền cấp mà thôi.

      Kể ra luyện đan cũng vô cùng nguy hiểm, nếu như tu vi đủ, cưỡng ép luyện đan vượt cấp, may mắn bị hủy mất lò dược, bi kịch hơn bị đan dược hút khô. Đây cũng là lý do tại sao mỗi lần đan dược Thiên cấp được luyện chế, đan sư đều phải có trăm người. Nếu như người luyện, căn bản thể chống đỡ nổi.

      Những đan dược này đối với Tiểu Chỉ mà là quá tốt, nàng còn tưởng Hoa Liên ít nhất cũng phải học mấy tháng mới thành công, dù sao trước kia khi mẫu thân dạy nàng cũng từng , có sư phụ dạy bảo, muốn luyện chế ra lò đan dược khó khăn thế nào.

      Xem ra, cõi đời này quả nhiên có loại người, trời sinh là đan sư.

      Hoa Liên cũng mặc kệ Tiểu Chỉ vui vẻ thế nào, nàng ném đan dược cho Tiểu Chỉ xong, vội vàng lách qua cửa, chuẩn bị tắm rửa tử tế phen.

      Mặc dù có thể dùng pháp thuật để tịnh thân, nhưng nàng vẫn thích cảm giác cả người đầm mình trong nước kia hơn, cảm giác nước và thân thể tiếp xúc, vô cùng chân .

      Hoa Liên có lúc rất lo lắng, sợ tất cả những gì mình trải qua chỉ là giấc mộng, mà thực tế nàng vẫn còn là đóa Hồng liên ở trong ao Dưỡng Thiên kia. Nàng muốn phải nếm trải nỗi độc thiên địa chỉ có mình ta đó nữa.

      Đại Hoang huy hoàng thuộc về nàng, thứ nàng muốn, chỉ là cuộc sống chân thực mà thôi. Cho dù, con đường phía trước rất bấp bênh.

      Cuối cùng cũng chỉnh trang bản thân sạch xong, Tiểu Chỉ đến gõ cửa phòng của nàng, “Tiểu Liên, muốn ra ngoài dạo chút ?”
      đâu?” Hiếm khi Tiểu Chỉ lại muốn ở trong Lưu Ly đường, Hoa Liên mở cửa, nhìn Tiểu Chỉ đứng bên ngoài, trong lòng có chút kinh ngạc.

      “Quần hội hôm nay có trò hay để xem, khách chắc cũng ít, chúng ta cũng xem chút .”

      “Trò gì hay?” Có thể khiến cho Tiểu Chỉ cũng kìm được, Hoa Liên cũng có chút tò mò.

      “Khổng Uyên và La Phong.” Ánh mắt Tiểu Chỉ nheo lại, nhe răng cười tiếng, bên má phải còn có lúm đồng tiền mờ mờ.

      Khổng Uyên lại tới thành Nam Khê sơn? Hoa Liên có chút kinh ngạc, lại nghĩ lại, thấy cũng bình thường. Dù sao Quần hội cũng là kiện lớn, lại là kẻ chẳng bao giờ chịu ngồi yên, sao có thể đến xem náo nhiệt. Xem ra La Phong cuối cùng cũng được như ý, mà nàng, cuối cùng cũng bị người ta coi là tiền cược nữa rồi, ông trời đối xử với nàng tệ.

      Thực ra , nàng và Khổng Uyên thực chẳng có gì, có điều vừa mới nhắc đến Khổng Uyên, ánh mắt Tiểu Chỉ nhìn nàng lại có chút kỳ quái, Hoa Liên cũng thực bất đắc dĩ.

      Ở trong phòng luyện đan suốt mấy ngày trời, nàng sớm muốn ra ngoài dạo quanh chút. Chắc La Phong bây giờ cũng đến gây phiền toái cho mình nữa, thế xem chút , Hoa Liên cũng muốn biết, đám nhân tài kiệt xuất năm nay lợi hại thế nào.

      Hai người đóng cửa tiệm, di dọc theo con đường hướng về trung tâm của thành. Thành Nam Khê sơn nhìn qua lớn, nhưng bên trong lại có mảnh Càn Khôn riêng biệt, như tiệm mì nhìn qua rất kia, thực tế bên trong lại có khoảng trời đất khác. Nghe những thứ này đều là bút tích của vị thành chủ đầu tiên để lại.

      Có thể mở ra khoảnh trời đất riêng biệt, bình thường chỉ có Hoàng mới có thể làm được, từ đó có thể thấy, vị thành chủ đầu tiên của thành Nam Khê sơn này lợi hại thế nào.

      Quần hội được mở trong gian giới hạn, giữa thành có mảng tường, xuyên qua mảng tường đó là có thể tiến vào hội trường bên trong. Dĩ nhiên, hội trường này phải ai cũng vào được, khi hai người bọn họ tới, thấy có mấy nhóm quái bị cản lại.

      Chờ đến phiên hai người bọn họ, thị vệ canh giữa hai bên tường vậy mà lại cung kính nửa quỳ mặt đất, cho đến khi hai người qua mới đứng dậy.

      Người ta đương nhiên là phải quỳ mình, Hoa Liên liếc nhìn tấm lệnh bài đeo bên hông kia, là thứ Quân Hầu ném cho nàng hôm đó, quả nhiên rất hữu dụng. Nghe , có tấm lệnh bai fnayf, gần như có thể lại tự do khắp cả thành, tuyệt đối có thủ vệ nào dám ngăn cản.

      “Cút ngay.” Hai người vừa bước vào hội trường, chưa đứng vững bị nhóm người vội vã từ phía trước tới, thấy Hoa Liên cản trước mặt, hai lời thô lỗ đẩy nàng qua bên.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 031: Gặp lại Khổng Uyên

      Kẻ ra tay đẩy người là nam tử to cao, mặc bộ đồ săn bằng gấm đen, vốn nên là tư hiên ngang, nhưng lại bị hai quầng thâm tím mắt làm cho hỏng bét.

      Hoa Liên nhìn cái, cũng so đo chuyện mình bị đẩy qua bên, mắt cứ nhìn chằm chằm vào người này dời.

      Nghẹn cười đến vô cùng cực khổ, lúc nàng còn nhịn ra tiếng, có người phì tiếng bật cười trước. Nụ cười này cần gấp gáp, tiếng cười vang lập tức như sóng trào truyền ra, gương mặt vốn đủ loại màu sắc của nam tử kia lại càng thêm đỏ bừng, chắc thời gian dài nữa cũng chẳng có mặt mũi nào để gặp người khác.

      Nam tử kia nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng quét qua hai con hổ cười hăng nhất, hai mũi gai ánh sáng màu xanh bay vút qua ghim thẳng vào tim bọn họ. Hai hổ kia ngay cả cơ hội phản ứng cũng có, máu tươi chảy tại chỗ.

      Có máu tươi dạy dỗ, những quái còn lại đương nhiên cũng có mấy lá gan mà tiếp tục cười nhạo nam tử kia, lối vào nhất thời yên tĩnh tiếng động.

      “Đường Hà, đánh lại ca ca ta lại bắt nạt người khác, ngươi đúng là càng ngày càng triển vọng đấy.” giọng mang theo mùi vị giễu cợt ràng vọng ra từ trong đám người, Đường Hà nghe thấy giọng này, mặt đầy vẻ dữ tợn.

      “Tiện nhân, ngươi dám hại ta!” Đường Hà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Hồ Nhiêu, hận thể nhào tới nuốt sống ả. Nếu như phải tại ả, mình sao có thể thua cách thê thảm như vậy.

      “Hại ngươi? Ta hại ngươi chỗ nào, là chính ngươi muốn cùng ta đêm, phải sao?” Hồ Nhiêu cười đến run rẩy cả người, bộ ngực nửa kín nửa hở phập phồng theo, nhìn mà khiến đám quái xung quanh rối rít nuốt nước miếng.

      “Châc chậc, ta thắc mắc sao Đường huynh thấy Hồ Khi chân mềm nhũn ra, té ra là được Nhiêu muội muội thương rồi! Sao ta lại có muội muội nào tốt như thế chớ?” Người chuyện lần này Hoa Liên cuối cùng cũng biết, Khổng Uyên! Theo lý, bây giờ phải chuẩn bị cho cuộc đấu mới đúng, sao lại xuất ở đây?

      “Nếu như Khổng thiếu gia ngại, Nhiêu nguyện ý làm muội muội của huynh mà~” Hồ Nhiêu vừa nhìn thấy Khổng Uyên quăng ngay Đường Hà , lắc lắc vòng eo như dương liễu thon thả về phía Khổng Uyên.

      Nhiêu muội muội, câu này lung tung được đâu, ta cũng muốn đắc tội với lệnh huynh.” Cặp mắt Khổng Uyên cười lên cong cong, lời ra lại mười phần cảnh cáo.

      Hồ Nhiêu có chút ảo não, mình quá mức đắc ý vênh váo! Khổng Uyên cũng đâu phải tên Đường Hà ngu xuẩn kia, muốn khống chế , dùng phương pháp này hiển nhiên thể ra trò trống gì.

      “Tiểu Liên, cái kiểu đó mà gãy thắt lưng à?” Tiểu Chỉ chọc chọc Hoa Liên, thực ra Hoa Liên cũng rất muốn biết điều này, hay là độ mềm mại của thân thể hồ vốn cao hơn những chủng tộc khác? Dù sao, nàng thể nào làm được loại động tác cầu cao độ này.

      Suỵt ~~~ Hoa Liên ra hiệu cho Tiểu Chỉ im lặng, Khổng Uyên xuất , theo căn bản đều là những tinh mà các gia tộc phái tới.

      tộc cạnh tranh rất kịch liệt nhưng cũng phân phe phái, Khổng Uyên đương nhiên là nhân vật đứng ở tầng chót của tộc, mà những kẻ cùng , hẳn là người quen của , hoặc là muốn làm quen với . Con người có giang hồ, mà trong thế giới của quái, cũng có tổ chức.

      Dưới tình huống này, nàng hề muốn chạm mặt với Khổng Uyên. Hai người chẳng qua mới chỉ là qua đường gặp mặt mà đối thủ của tìm tới mình, nếu ở đây mà bị gọi lại, có trời mới biết sau này có phiền toái gì ập tới. Hoa Liên từ trước đến nay chưa bao giờ hoài nghi vận may của mình, thực tế, nàng hoài nghi mình căn bản chẳng có cái gọi là vận may.

      Đúng vào lúc Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ chuẩn bị rút lui, Khổng Uyên đột nhiên dời tầm mắt qua phía nàng, có điều, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi.

      “Tiểu Hoa Hoa ~~~” bóng lưng cũng thể khiến ánh mắt của Khổng Uyên lẫn lộn, đồ trời đánh!

      Tiếng hô lả lướt này vừa vang lên, vô số ánh mắt trong phút chốc đục mấy nghìn cái lỗ người Hoa Liên. muốn cứ thế mà đào hố chui xuống cho rồi, tốt nhất là cắm đầu xuống dưới.

      Khổng Uyên ở bên kia gọi người, bên này có người chặn đường bọn họ lại, bất đắc dĩ, Hoa Liên chỉ có thể quay đầu lại, vô cùng tình nguyện về.

      lâu gặp…” Thực ra cũng lâu, cách cái lần Khổng Uyên bị cha khiêng bọn họ cũng mới chỉ tách ra có hơn tháng mà thôi.

      “Tiểu Hoa Hoa, ngươi đặc biệt đến xem ta so tài!!!!” Tên này lại còn dám dùng câu khẳng định, Hoa Liên lại xác định thêm lần nữa, con khổng tước bảnh chọe này căn bản biết da mặt mình dày thế nào.

      “Hiển nhiên là phải…” Hoa Liên cúi đầu, tóc mái dài che khuất nửa khuôn mặt, cái miệng nhắn lẩm bẩm, Khổng Uyên ràng nghe thấy nàng gì, lại cố tình giả điếc, mà Hoa Liên cũng chẳng trông chờ đột nhiên lương tâm trỗi dậy thả nàng .

      Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ rất quen thuộc, ai cũng có thể nghe thấy, Tiểu Hoa Hoa ràng chính là nhũ danh của nàng, như vậy hiển nhiên phải quan hệ bình thường. thực tế, Hoa Liên rất muốn cho bọn họ biết, đây chỉ là đam mê bất lương của Khổng thiếu mà thôi, thực liên quan đến nàng!

      Thế rồi, dưới những ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Hoa Liên cứ thế mà bị Khổng Uyên túm .

      Tiểu Chỉ vào thời điểm quan trọng vốn nên vì bạn bè hứng hai đao lại hết sức có nghĩa khí bỏ chạy, thừa lúc Hoa Liên đối phó với Khổng Uyên….

      Nếu như nàng có thể lôi Quân Hầu ra sớm chút, nàng nhất định tha thứ cho hành động nghĩa khí này của nàng.

      Tuy gian giới hạn này là dùng để tổ chức Quần hội, nhưng ở đây chỉ bố trí có trường thi đấu, dù sao mấy vị thiếu gia tiểu thư này cũng phải ở đây tháng trời, cho nên trong gian giới hạn thậm chí còn chuẩn bị luôn cả chỗ ở của bọn họ.

      Với thân phận của Khổng Uyên, chỗ ở của đương nhiên là tốt nhất. Nhưng mà, tại sao trong phòng của lại có pho tượng Phật to đùng chiễm chệ thế kia, chiếm mất nửa gian phòng.

      “Ngươi mang cả tượng Phật ở Linh Sơn tự đến đây?” Hoa Liên kinh sợ hỏi.

      “Dĩ nhiên phải.” Khổng Uyên nhìn pho tượng Phật kia, khóe mắt trong trạng thái rút gân, “Cha ta đến mộ chôn quần áo và di vật của Thiên Luân hòa thượng trộm đấy.”

      hổ danh là Khổng Tước Hoàng! Trộm đồ cũng phải trộm trong mộ địa. Thiên Luân hòa thượng là bậc cao tăng của Kim Luân tự hơn vạn năm trước, vào lúc Chính – Ma đại chiến, khống chế được bảy đại Ma vương của Ma đạo, cứu được vô số tính mạng của tu sĩ, để tưởng niệm ngài, lúc ấy, chúng tu sĩ dựng ngôi mộ để chôn quần áo và di vật.

      Nghe chỗ đó phòng thủ còn nghiêm ngặt hơn cả Kim Luân Tự, có thể ra vào được chỗ đó, chỉ vậy thôi cũng đủ biết thực lực của Khổng Tước Hoàng kinh khủng thế nào.

      Hoa Liên vẫn hết sức tò mò, tại sao ông ta lúc nào cũng muốn Khổng Uyên ôm pho tượng Phật chạy khắp nơi vậy? Cảm thấy làm có tương lai nên định cho con trai đổi đường tu tập?

      “Tiểu Hoa Hoa, ngươi còn chưa cho ta biết, sao ngươi lại tới đây vậy? Ta còn tưởng ngươi đến Đại Hoang sơn tìm ta…”

      “Tại sao ta phải tìm ngươi?” Cho dù mình cũng có ý định Đại Hoang sơn, nhưng chưa từng nghĩ đến tìm Khổng Uyên.

      “Nếu người cầm lệnh bài của ta làm gì? Chẳng lẽ phải ngươi nhất kiến chung tình với ta sao?” Khổng Uyên bày ra cái vẻ ta rất đau lòng.

      Chung tình cái đầu ngươi ấy!

      Nàng phát ra mình và Khổng Uyên thực thể nào khơi thông.

      “Thiếu chủ, cháu của Thất trưởng lão Hồ tộc, Hồ Nhiêu cầu kiến.” Trong phòng chỉ nghe thấy thanh thấy người chuyện. Xem ra vẫn có vô số cao thủ nấp trong bóng tối bảo vệ Khổng Uyên, còn cách nào khác, Khổng Tước Hoàng chỉ có mỗi đứa con độc đinh, khi Khổng Uyên bị kẻ khác cố tình giết chết, ông ta có muốn khóc cũng kịp.

      “Mời khách nhân vào.” Khổng Uyên có chút tình nguyện mở miệng, xem ra, hình như chẳng thích thú gì Hồ Nhiêu. đến đây, Hồ tộc…. đám hồ đưa mẫu thân chẳng phải là Hồ tộc sao!

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 032: Kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ

      Vốn Hoa Liên muốn nhân cơ hội này mà chuồn êm, kết quả Khổng Uyên tiếp khách mà lại túm cả nàng theo. Hồ Nhiêu nhìn thấy Hoa Liên và Khổng Uyên cùng xuất , ràng sửng sốt chút, có điều lại nhanh chóng nở nụ cười.

      “Vị này chắc là Hoa Liên muội muội rồi, ánh mắt của Khổng thiếu quả nhiên khác hẳn người thường.”

      Nhiêu muội muội tìm ta, phải vì đánh ghen đấy chứ?” Khổng Uyên cười tít mắt nhìn Hồ Nhiêu.

      Nghe thấy châm chọc trong lời của Hồ Nhiêu, Hoa Liên vẫn ngồi yên bên uống trà của mình, kể ra Khổng gia đúng là chịu chơi, thứ quý giá như Ngưng Chân lộ mà lại dùng để pha trà, uống nhiều chút thực là xin lỗi danh dự bị tổn thương của mình.

      Thừa dịp Khổng Uyên và Hồ Nhiêu đấu trí đấu dũng, Hoa Liên hết sức khách khí uống sạch trà trong chén của Khổng Uyên, Ngưng Chân lộ được ngưng luyện, uống hai chén lực tăng gấp năm lần, đây đúng là bánh thịt từ trời rơi xuống mà.

      “Khổng thiếu lại đùa rồi, ta tìm huynh là có chuyện quan trọng, bằng… chúng ta chuyện riêng chút?” Hồ Nhiêu tay vuốt cằm, ngón tay lướt qua khóe miệng, mị nhãn như tơ, hề vì có mặt của Hoa Liên mà thu liễm mị công của mình chút nào.

      Khổng Uyên mắt chớp lấy cái nhìn chằm chằm cái miệng xinh xắn của Hồ Nhiêu, cho đến khi thấy nàng ta lè lưỡi liếm đầu ngón tay trắng nõn kia mới mở miệng, “ Nhiêu muội muội, ngươi rửa tay chưa vậy?”

      Hồ Nhiêu nháy mắt hóa đá, Hoa Liên thiếu chút nữa phun nước miếng lên đầy mặt Khổng Uyên. Tên Khổng Uyên này, đúng là hiểu phong tình gì cả. Rất cường đại!

      “Hay là, các ngươi chuyện , ta ra ngoài tản bộ lát…” Người ta ràng muốn mình làm kỳ đà cản mũi, Hoa Liên vô cùng thức thời.

      “Tiểu Hoa Hoa, ngoan ngoãn ngồi đây , chỗ ta còn bình nữa đấy~” Lợi dụ! Lợi dụ trắng trợn mà! Hoa Liên vốn đứng dậy, lại lập tức ngoan ngoãn ngồi ghế, chờ bình Ngưng Chân lộ khác.

      “Cò gì cứ ở đây , có người ngoài.” Khổng Uyên vẫn giữ cái vẻ cà lơ phất phơ như trước, hoàn toàn nhìn thấy gương mặt đen sì kia của Hồ Nhiêu. Lại , đúng là mỹ nhân xinh đẹp, đến tức giận mà trông cũng đáng như vậy.

      Hồ Nhiêu nhếch khóe mắt lên, mặt lạnh đứng dậy, “Nếu Khổng thiếu bận rộn nhiều việc, Nhiêu cũng quấy rầy nữa, cáo từ.”

      Nhìn bóng lưng bỏ của Hồ Nhiêu, cùng với nét mặt đắc ý kia của Khổng Uyên, Hoa Liên vô cùng xác định, con khổng tước này lợi dụng nàng để đuổi người. Được rồi, ít nhất người ta cũng trả thù lao. Hoa Liên cực kỳ khách khí uống cạn bình trà mà người làm bưng lên.

      “Đây phải Ngưng Chân lộ!” Dám dùng hàng giả để gạt nàng, thực quá đáng.

      Khổng Uyên nhún nhún vai, “Ta cũng đâu có là Ngưng Chân lộ~”

      Nàng cũng biết vật này phải là sương sớm, cho dù là Khổng Uyên cũng thể có nhiều như vậy được, chẳng qua là biết Khổng Uyên cho nàng lợi lộc, rốt cuộc là có ý đồ gì.

      Nàng thể thừa nhận mình và quen thân đến mức độ như vậy, hơn nữa Khổng Uyên xem ra cũng hề đơn giản như vẻ ngoài.

      “Lại , Tiểu Hoa Hoa, ngươi tò mò xem Hồ Nhiêu muốn gì với ta sao?” Khổng Uyên ghé mặt vào Hoa Liên, dáng vẻ vô cùng gian trá.

      “Hoàn toàn có hứng thú.” Bọn họ lục đục gây gổ với nhau thế nào nàng cũng chẳng xen vào được, nàng cũng chỉ là hoa bé mà thôi.

      “Ôi…. vô tình, ta là vì ngươi nên mới cự tuyệt nàng ta đấy.”

      Câu này của Khổng Uyên lại lần nữa thu hút chú ý của Hoa Liên, vì nàng?
      “Mấy ngày trước, tộc trưởng Hồ tộc có nhờ ta tìm nữ tên là Hoa Liên, mọi người đều muốn biết nữ kia là ai.” Người mà Hồ Hoàng, trong Tứ Hoàng muốn tìm, chuyện này với tộc mà , thể là .

      Tìm nàng? Hoa Liên cả kinh trong lòng, cảnh tượng lần trước nàng bị gã Thanh Y kia thiếu chút nữa roi đánh chết còn rành rành trước mắt, phải là nàng có lấy nửa phần hảo cảm với Hồ tộc, cũng chính là bọn họ cưỡng ép mẫu thân .

      Cho dù trong lòng cũng biết, tộc trưởng hồ tộc kia để cho Khổng Uyên tìm mình, khẳng định là phải muốn mạng của nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn cứ đề phòng.

      “Ngươi muốn bắt ta về?”
      Khổng Uyên vặn eo cái, đứng dậy bước ra ngoài, “Quần hội còn chưa kết thúc, phải sao, mặc dù Đại Hoang sơn tệ, có điều, tạm thời ta còn chưa muốn về nhà.”

      Lời của Khổng Uyên khiến cho Hoa Liên thoáng an tâm, mặc dù biết tại sao lại giúp mình.



      Hoa Liên cảm thấy, nàng vui vẻ quá sớm, nàng cứ cho Khổng Uyên cũng là loại người đơn thuần lương thiện, chứng minh, nàng lầm.

      “Thiếu gia nhà ông đúng là rất được hoan nghênh!” Phái nữ ở tộc vốn cởi mở hơn loài người, đối với đối tượng mình thích lại càng to gan. Khổng Uyên , để báo đáp ân tình cảm kích của , trong thời gian so tài, toàn bộ quá trình Hoa Liên phải bảo vệ !

      Trò bảo vệ đáng chết này khiến nàng thiếu chút nữa bị đám nữ kia nuốt sống, may mà có lão quản gia vẫn theo hầu hạ bên cạnh Khổng Uyên giúp nàng chặn lại ít áp lực.

      “Thiếu gia vẫn luôn rất được hoan nghênh.” Quản gia bày ra vẻ ta rất vinh dự vì thiếu gia, Hoa Liên thiếu chút nữa đụng vào tường, nàng thực nên thổ lộ với lão quản gia này.

      thực tế, Hoa Liên rất lo lắng, mình bị Khổng Uyên lợi dụng triệt để như vậy, sau đó có bị kẻ nào mê luyến Khổng Uyên giết chết hay ? Căn cứ vào bản tính của quái mà , việc này vô cùng có khả năng.

      Liếc nhìn quản gia đứng bên, thôi đừng với ông ta hơn, đoán chừng có ra, lão quản gia này có khi lại trực tiếp phun ra câu, ta nhặt xác cho ngươi.

      Đại khái là cuộc đấu này, hai bên đều là những kẻ đứng ở tầng cao nhất trong tộc, Khổng Uyên và La Phong, cho nên hầu như tất cả những người dự thi đều có mặt.

      Vì Hoa Liên cũng theo chân Khổng Uyên tới, cho nên La Phong đương nhiên cũng nhìn thấy nàng, “Ánh mắt của ngươi càng ngày càng kém.” La Phong cười mỉa mai.

      “Phong độ của ngươi cũng chỉ bằng ánh mắt của ta thôi.” tới lui, tại sao bị tổn thương vẫn là nàng chứ!

      “Hừ.” La Phong nghiêng đầu, quay về đoàn người của La Vân sơn, Khổng Uyên đưa Hoa Liên ngồi vào chỗ dành riêng cho . Nhờ có Khổng Uyên ban tặng, nàng có thể ngồi ở chỗ ngồi riêng của để xem La Phong bị đùa chết thế nào. Đây là nguyên văn lời của Khổng Uyên, bây giờ Hoa Liên chẳng buồn phát biểu gì với con Khổng tước tự luyến lại lòe loẹt kia nữa.

      Sau khi Khổng Uyên và La Phong tiến vào nơi so tài, cả trường đấu phút chốc im lặng như tờ, chỉ có Hoa Liên là chẳng có hứng thú gì với cuộc chiến đỉnh cao này.

      Nếu như La Phong mà có cùng cấp bậc với Khổng Uyên chắc nàng còn cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ, nàng có thể đánh cược xem trong vòng bao nhiêu chiêu La Phong bại bởi Khổng Uyên.

      Chuyện lấy yếu thắng mạnh đó, trong tộc đúng là có từng tồn tại, đáng tiếc, La Phong phải là kẻ nghịch thiên kia.

      Khi hai bên đánh nhau, quản gia vẫn đứng bên đột nhiên cúi đầu ghé vào tai Hoa Liên , “Hoa tiểu thư, Hồ Nhiêu muốn gặp .”

      “Ta có thể gặp được ?” Hoa Liên cầu xin nhìn quản gia, đừng thấy ông ta chẳng qua chỉ là lão già cợt nhả, thực tế, tu vi của ông già này e rằng trong trường đấu này chẳng có mấy kẻ địch nổi.

      Quản gia mỉm cười, “Tốt nhất là nên.”

      Ông già này nhất định có thù oán với nàng! Hoa Liên buồn bực trừng mắt nhìn quản gia cái, đứng dậy từ chiếc ghế mềm mại thoải mái. Sau đó, cái vị trí tốt ấy bị ông già kia chiếm mất, khổng tước kẻ nào kẻ nấy đều vô sỉ!

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 033: Già tới hỏi tội

      Nơi Hồ Nhiêu hẹn gặp nàng lại là Kỳ Cư các trong thành, nơi này Hoa Liên mới chỉ nghe thấy Tiểu Chỉ nhắc tới lần, sau đó mỗi lần nàng ra khỏi cửa đều cố ý vòng qua chỗ này.

      Bởi vì chủ nhân của nơi này là Thực Vận Long, đây chẳng phải là tin tốt lành gì. tay nàng còn giữ viên linh cốt đây, mặc dù mẩu xương kia chẳng phải do nàng lấy, nhưng tang vật nằm tay mình, dù cho khả năng bị phát rất , nhưng nàng vẫn chột dạ.

      “Tiểu thư nhà ta chờ ngươi ở bên trong.” Hôm nay, Kỳ Cư các hiếm hoi lại đóng cửa, cho đến khi mấy người Hoa Liên đến mới có người mở cửa ra từ bên trong.

      Thấy hai thị vệ mà quản gia phái tới cũng muốn theo vào, nha hoàn ra mở cửa bèn nghiêng người chặn trước mặt bọn họ, “Xin lỗi, thỉnh hai vị ở bên ngoài chờ cho.”

      Hoa Liên chưa bước vào cửa lớn mà tim đập thon thót, ngay từ đầu Hồ Nhiêu ôm địch ý với nàng, đây cũng khó tránh khỏi, nàng ta có ý với Khổng Uyên, mà mình, nghi ngờ gì là con kỳ đà cản mũi.

      Tuy nàng nghĩ là Hồ Nhiêu ngu xuẩn đến mức giết mình ngay ở đây, nhưng chỉ để mình nàng vào, hiển nhiên cũng chẳng có chuyện gì tốt.

      Kết quả hai thị vệ kia nghe nha hoàn đó vậy, hai lời giơ vũ khí kề lên cổ nàng ta, “Tránh ra, hoặc là chết.” hề có đường sống để thương lượng.

      hổ là thị vệ của nhà Khổng Tước Hoàng. Hoa Liên thừa nhận, mình thấy thực sảng khoái. Ông già kia coi như còn có nhân tính, để mình nàng lao đầu vào chỗ chết.

      “Hai vị huynh đệ xin đừng tức giận, có chuyện gì từ từ , có chuyện gì từ từ .” Người xuất lần này là nam tử trung niên mặt đầy tươi cười, vừa nhìn thấy tình hình trước cửa vội vàng bước tới.

      “Nha hoàn nhà ta hiểu chuyện, hai vị bớt giận, bớt giận.”

      Hai thị vệ kia cũng phải biết tình lý, lạnh lùng trừng mắt nhìn nha hoàn kia cái, hạ vũ khí xuống, sau đó lại biến trở lại thành đầu gỗ đứng phía sau Hoa Liên.

      “Hoa tiểu thư, để chê cười rồi. Hồ tiểu thư chờ trong nội thất.” đến nội thất, chính là tầng cao nhất ở Kỳ Cư các này. Trong thành Nam Khê sơn này có rất nhiều cửa tiệm có nhiều tầng, càng lên , địa vị tài lực của người mua lại càng cao.

      Xem ra, quan hệ của Hồ Nhiêu và Kỳ Cư các tệ, hay là, nơi này thực ra là sản nghiệp của Hồ tộc? Ý tưởng này lóe qua trong đầu Hoa Liên, sau đó nhanh chóng bị quẳng ra sau gáy, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng cả.

      Tầng cao nhất bài trí xa hoa như tưởng tượng, chỉ có vài cái ghế, ba cái bàn. mỗi bàn đều đặt chiếc hộp, Hoa Liên vừa mới bước tới có thể cảm nhận được làn sóng lực mãnh liệt tản ra từ trong hộp.

      Thấy Hoa Liên, Hồ Nhiêu cười cười tiến lên tiếp đón, “Muội muội tới rồi, ta còn tưởng là Khổng thiếu nỡ thả người kia.” Thấy Hồ Nhiêu hết sức tự lấy làm thân kéo tay mình, Hoa Liên cũng từ chối. Giơ tay đánh người cười, huống chi nàng vẫn còn ở địa bàn của người ta.

      “Hồ tiểu thư tìm ta có việc gì chăng?” Trong lòng mọi người đều , Khổng Uyên giờ đánh đến ngươi chết ta sống với La Phong ở trường đấu, sao có thể biết chuyện này, Hồ Nhiêu chẳng phải cũng vì biết vậy nên phái người mời nàng đến đây sao.

      “Thực ra phải là ta muốn tìm muội muội, mà là vị tiền bối của ta muốn hỏi muội muội chuyện.”

      Hoa Liên nhíu mày cái, mùi hương kỳ dị đột nhiên xộc vào trong mũi, kèm theo đó là cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu, khiến nàng sao thở nổi. Giống y như cái hôm gặp phải gã Thực Vận Long kia trong ngôi miếu đổ nát đó.

      Có điều lần này, hiển nhiên càng lợi hại hơn.

      Kỳ quái là, trừ nàng ra, có ai cảm nhận thấy loại cảm giác quái dị này, hai thị vệ phía sau nàng vẫn đứng nghiêm như cũ.

      “Tiền bối, ngài xem muội muội đây là làm sao vậy?” Thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Liên, trong mắt Hồ Nhiêu lóe lên tia tinh quang, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cảnh cửa bên phải.

      Cánh cửa kia được mở ra từ bên trong, lão già hai mắt quấn vải đen chống quải trượng bước ra, nhìn cái đầu có lấy sợi tóc kia của lão ta. Hoa Liên lập tức nghĩ đến gã Thực Vận Long biết bị Ân Mạc xử trí ra sao kia.

      “Hừ, ngươi chính là Hoa Liên, hôm đó chính ngươi nhặt được cháu ta?” Lão già kia căn bản hề trả lời câu hỏi của Hồ Nhiêu mà thẳng vào vấn đề.

      “Vị tiến bối này có ý gì, Hoa Liên có chút hiểu.”

      hiểu? Tiểu nha đầu, ngươi tốt nhất đừng có chơi trò lòng vòng với ta! Lúc cháu trai ta được mang về, trúng phải kỳ độc, con trai ta là bị người ta bức lấy linh cốt, ngươi dám ngươi biết gì cả!” uy bức trong thanh của lão tăng lên, nghe vào tai giống như tiếng sấm, khiến cho trái tim chấn động mà cuồng loạn. Ngay cả tay chân cũng tự chủ mà run rẩy theo.

      “Tiền bối cảm thấy, chuyện này là ta làm?” Hoa Liên có chút buồn cười, đêm hôm đó, trừ người bạn cũ của Ân Mạc mang theo mấy tu sĩ có gặp bọn họ ra, căn bản có kẻ nào tiếp cận bọn họ.

      Lão già này cho dù có lợi hại hơn chăng nữa, chỉ e cũng thể nào quen biết đám tu sĩ chính đạo kia được. Ngay cả chứng cớ cũng có mà tới tìm nàng gây phiền phức, là cảm thấy nàng dễ bắt nạt? Hay là, còn có tình khác?

      Dùng khóe mắt liếc qua Hồ Nhiêu đứng bên cạnh, thấy nàng ta vẫn mặt đầy ý cười, xuân sắc nhộn nhạo như trước, Hoa Liên thu hồi ánh mắt của mình.

      “Cho dù phải ngươi, cũng là có kẻ giúp ngươi!”

      vậy là tiền bối chắc chắn việc này có liên quan đến ta?” Hoa Liên cười lạnh, “Nếu như ngươi muốn biết chân tướng, ngại hỏi Khổng Uyên, có lẽ biết đấy.”

      “Ngươi mang Khổng Uyên ra dọa dẫm ta, hừ, tiểu nha đầu, ngươi còn non lắm, Khổng Uyên là cái gì!” Lão già kia hừ lạnh tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn bỏ Khổng Uyên vào mắt.

      Có điều, ai mà biết được, lão ta có giả bộ hay .

      đúng là phiền toái quá…. Xem ra tên tuổi của Khổng Uyên cũng vang dội cho lắm, thất sách rồi. Lão già này e là dễ thả nàng như vậy. Hoa Liên thở dài trong lòng, thuận tiện nguyền rủa Khổng Uyên lần, nếu như phải lợi dụng mình kích thích Hồ Nhiêu, làm sao lại sinh ra lắm chuyện linh tinh như vậy.

      “Tiền bối, ngài đừng nóng giận, chuyện xảy ra trong nhà ngài bọn ta cũng thương tâm như vậy, nhưng chuyện này có lẽ thực liên quan đến Hoa Liên muội muội sao.” Bây giờ Hồ Nhiêu bỏ thêm mấy câu này, cơ bản hoàn toàn nổi lên tác dụng đổ dầu vào lửa.

      “Hôm đó cháu ta là bị nàng nhặt được ở Lâm Châu, chờ đến lức ta gặp lại cháu trai, nó mất nửa cái mạng, sao có thể liên quan đến nàng!” xong, lão già bước từng bước về phía Hoa Liên, sàn nhà dưới chân bị lão giẫm lên ra từng vệt dấu chân sâu.

      Nhìn ra được, lão tức giận đến ngất trời, lão đứng trước mặt Hoa Liên, trong giọng chất chứa sát ý nồng đậm, “, rốt cuộc là kẻ nào làm, nếu , lão hủ hôm nay giết ngươi ngay tại đẩy, an ủi linh hồn con ta trời!”

      “Vừa nãy, phải ta rồi sao.” Nếu Khổng Uyên lợi dụng nàng, vậy sao nàng thể lợi dụng lại chứ, tài nguyên hữu dụng như vậy, nên lãng phí.

      “Hoa Liên muội muội, năng phải thận trọng chứ, Khổng thiếu sao có thể làm chuyện như vậy.” Trong giọng của Hồ Nhiêu mang theo cảnh cáo.

      Hoa Liên liếc nàng ta cái, “Tại sao lại làm chứ, là ngươi quen thân với hơn, hay là ta quen thân với hơn?” Nàng thực coi chuyện quen biết Khổng Uyên là vinh dự, nhưng mà trước mắt, nhẫn thôi.

      Bị lời của Hoa Liên chặn lại, Hồ Nhiêu hé miệng nữa. Dù sao hôm nay cũng chỉ lợi dụng lão già này để đối phó Hoa Liên, cho dù nàng ta có gặp chuyện may, cũng chẳng liên quan đến mình.

      Cùng lắm là, nàng kịp thời ra tay ngăn cản mà thôi.

      Nếu như phải lão già kia cầm cuồn bí kỹ thất truyền mấy ngàn năm của Hồ tộc làm điều kiện trao đổi, tạm thời nàng cũng chẳng động đến Hoa Liên.

      Có điều, chuyện xảy ra dường như có chút ngoài dự đoán của nàng. Ông chủ của Kỳ Cư các chỉ muốn hỏi người ra tay là ai, kết quả Hoa Liên lại là Khổng Uyên. Nếu thực là Khổng Uyên, chắc là phiền to.

      trường đấu, La Phong cả người đầy máu bị khiêng xuống, Khổng Uyên thu hồi tầng sáng màu xanh lục người mình, chút tổn thương đứng giữa trường đấu, quét qua tất cả những người khán đài.

      Mấy vị giám khảo được mời từ các đại gia tộc tới gần như đồng thời than thở trong lòng, trong vòng năm trăm năm tới, e là trong thế hệ trẻ tuổi của tộc, ai có thể vượt qua .

      Mà lão quản gia ngồi bắt chéo chân vuốt dúm râu tí tẹo của mình ở chỗ ngồi của riêng của Khổng Uyên đột nhiên lại nở nụ cười khổ, “Xem ra tiểu nương này vô cùng bất mãn với thiếu gia! Aiz…”

      *** Để đảm bảo tính mỹ thuật của cái mục lục, hôm nay chỉ 1c thôi nhớ *nhăn nhở* mai lại 2c ~ he he***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :