1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Prisoner Of My Desire - Johanna Lindsey (48c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXX
      Warrick vẫn còn khi Rowena tỉnh giấc vào sáng hôm sau, gã vẫn nằm dài bên cạnh nàng, nhưng thức. Nàng có cảm giác gã lặng lẽ ngắm mình rất lâu và điều đó làm nàng bối rối vì trông gã rất nghiêm nghị mà giờ qua nửa buổi sáng.
      ‘Ngài lẽ ra đánh thức tôi dậy, lãnh chúa, để tôi làm nhiệm vụ của mình.”
      “Ta nên chăng? Tại sao chứ, khi nhiệm vụ của nàng bây giờ theo chính cầu của nàng là ở ngay đây, nơi nàng nằm?”
      Sắc đỏ bừng khắp má nàng với tốc độ kinh ngạc.
      “Điều đó có nghĩa tôi có thể bỏ qua các nhiệm vụ khác sao?”
      “Ah”, gã như thể vừa mới hiểu ra. “Giờ chúng ta lý giải tại sao nàng muốn ngủ giường này.”
      “Tôi có- những công việc choán hết ngày, nhưng lấy hết sức lực của tôi – cho đến nay.”
      “Đến nay?”, Gã cau mày, cho đến khi cái nhìn trừng trừng rớt xuống bụng nàng và rồi đôi mắt màu bạc đó biến thành những mẩu băng lạnh giá. Thế nhưng giọng gã tiếp tục hòa nhã, dễ làm lầm lẫn.
      “Ta hiểu. lần nữa nàng lòi cái ngu ngốc khi nhắc nhở đến đứa bé ăn cắp. Nhưng lần này đựơc cho là đam mê bất ngờ của nàng đối với ta, phải vậy ? Nhưng phải ngay bây giờ là nàng nghĩ đến chuyện thương lượng với ta về đứa bé.
      ‘Tôi muốn nó, tôi thể phủ nhận điều đó’
      ‘Đủ để dạng chân mỗi khi ta muốn sao?’
      Sao nàng có thể quên con người độc ác của gã chứ và cả mức độ nàng căm ghét nó nhiều đến thế nào trong khi nàng thử chấm dứt nó? ràng những gì trải qua gjữa họ đêm qua chẳng làm gã thay đồi chút nào. Đó là đau đón, nhưng nàng quên rằng gã tin nàng thực muốn gã nên chế nhạo nàng đây. Nàng thể nghĩ ra cách nào khác để thuyết phục gã, dù có là dối hay .
      Nó làm nàng tức giận khi bất ngờ bị thất bại hoàn tòan. Tại sao gã thể đơn thuần nhận lấy những gì nàng dâng hiến chứ? Tại sao gã phải tìm cho ra những ý sau từng hành động chứ? Còn câu hỏi chết tiệt của gã nữa, được thôi, nàng đủ giận dỗi để tách chân bên dưới tấm chăn, chỉ đủ rộng để gã phải nhận thấy và chế giễu lại.
      ‘Vậy đến đây, lão Rồng rồi khẹc lửa vào tôi’ chân mày gã càng cau có hơn.
      ‘Ta muốn biết lí do, nha đầu, và ta muốn ngay bây giờ’
      Nàng trừng mắt nhìn lại gã vừa sôi nổi bắt đầu. ‘Ngài độc ác trong từng mệnh lệnh, đầy căm thù trong từng hành động, nhưng khi ngài chạm đến tôi, ngài chẳng thể gì cả ngòai dịu dàng.’ Nàng kinh ngạc khi từ ngữ dần lên trong đầu, nên nàng nhanh chóng điều chỉnh chất giọng, thêm chút nhấn nhá và thoáng đỏ mặt để đo lường hiệu quả. ‘Tôi muốn thừa nhận với chính mình, và chắc chắn cũng với ngài, nhưng tôi rất khao khát được ngài chạm đến’
      Lạy Chúa, nàng vừa dối trơn tru. Và biểu của gã thay đổi. Nàng có thể rằng gã muốn tin nàng và điều đó làm cổ nàng căng lên cảm giác dễ chịu rất rệt. ‘Nếu nàng quá khao khát cơ thể ta phải đợi lâu mới khiêu khích nó mang đến khoái lạc cho nàng lần nữa. Ta có nên chăng dạy nàng những mánh khóe của ả điếm?’
      Lời sỉ nhục công hiệu với nàng lúc này vì nàng biết dụng ý của nó là gì, cố gắng nhằm chống lại cảm giác tin tưởng nàng. Chẳng phải gã nghĩ người đàn bà nào muốn gã mà có lí do giấu kín sao? Nàng nhớ lại lời Emma rằng mấy người phụ nữ ở đây thấy kính sợ nàng khi nàng sợ gã. Và Mildred cũng bảo nàng, nửa đời qua biến gã thành khắc nghiệt và đầy thù hận hôm nay. Vậy tất cả những gì gã mong đợi mọi người chỉ là khiếp sợ thôi sao? Vậy có người đàn bà nào thực muốn gã nếu ta sợ gã?
      Nàng mất lúc tự hỏi tại sao mình sợ gã nữa, trước khi đặt tay giữa ngực đẩy gã khỏi tư thế nửa nghiêng người nằm xuống giường. ‘Có lẽ ngài phải dạy tôi, lãnh chúa Warrick’, nàng nhàng rồi nằm dựa người gã. ‘Tôi có vài lời khuyên để làm theo, nhưng tôi chắc mình nên học hỏi nhiều hơn’
      Tay nàng trượt xuống dưới tấm chăn và thấy ngạc nhiên khi gã bị phản ứng với gần gũi của 2 cơ thể. Nàng cũng thế. Nàng bị kích thích khi chạm vào gã. phải khó khăn đây. Nàng chắc phải ép mình thôi. Nhưng điều đó dễ, quá dễ khi nàng thích làm thế. Do đó nàng hành động. Mắt gã nhắm lại. Hơi thở nhanh dần. Và chẳng bao lâu sau nàng nằm ngửa trở lại với môi gã mãi miết nàng, còn tay gã ân cần trả lại hết những dày vò ngọt ngào mà nàng vừa mang đến.
      Nhưng trước khi gã chuẩn bị trao cho Rowena những gì giờ nàng liều lĩnh khao khát, Bernard như thói quen bước vào phòng mà báo trước. Cậu trai tội nghiệp nhanh chóng đỏ mặt bối rối khi nhận ra Warrick hài lòng nếu bị quấy rầy và đáng khen, cậu ta tìm cách ra mà gây ảnh hưởng đến cặp đôi bận rộn giường. Nhưng Warrick là người đàn ông của chiến tranh và phản xạ nhanh, thể biết đến xâm nhập.
      Gã ngẩng đầu nạt lớn ‘Chuyện gì?’
      Và Bernard chỉ có thể lắp bắp ‘Cha… ở đây… với dâu.’
      Rowena nghe thấy những lời hỗn loạn. Vì cha Warrick nghe chết, tên lính này có thể ám chỉ cha của ta, hoặc trong 2 người cha vợ của Warrick. Nhưng từ ‘ dâu’ phân nửa thành công làm hạ nhiệt những cảm xúc khuấy động trong nàng. Tuy nhiên, Warrick chút nào hoang mang trước thông tin khó hiểu này.
      ‘Họ mới tiến vào Fulkhurst hay đến rồi?”
      thản nhiên trong câu hỏi giúp cậu lính lấy lại điềm tĩnh. ‘Họ ở trong đại sảnh, thưa ngài, và rất nóng lòng được gặp ngài. Có cần tôi thông báo với họ ?’
      cần gì cả. Ta ra đó ngay để chào đón họ’
      Từ câu trả lời Rowena suy ra Warrick kết thúc những gì họ mới bắt đầu và cơ thể nàng gào lên phản đối. Tuy nhiên, mặt nàng hòan tòan thể điều gì khi gã hướng chú ý trở về nàng. Gã ngược lại, trông thất vọng, chán nản, rồi sau khi quan sát nàng lúc bỏ cuộc. ‘Được Lãnh chúa Reinard đến thăm là vinh dự.’
      Gã thở dài và lăn khỏi người nàng. Nàng thấy mình rất muốn ôm gã lại. Từ ‘ dâu’ đó làm nàng phát bệnh ràng, nhưng nàng làm gì để gã biết mình thình lình bị tấn công. Thế nhưng, sao khi nàng hỏi. ‘Lãnh chúa Reinard có phải là cha vợ của ngài ?’
      ‘Sắp sửa’
      Vậy , điều sợ nhất của nàng được xác nhận. Cơ hội làm gã thay đổi giờ ra . Vị hôn phu đến, nghĩa là gã còn ve vãn Rowena nữa, và người vợ tương lai chung giường với gã. Vậy gã làm gì với tù nhân của mình đây? Tống nàng trở lại nhà giam chăng hay bắt nàng hầu hạ cả 2, gã và dâu mới?
      ‘Vậy là vị hôn phu của ngài được tìm thấy.’ nàng vô cảm khi nhìn gã lục lọi trong rương tìm quần áo nào sang trọng, mà nghi ngờ gì cả để tương xứng với tiểu thư đài cát Isabella. ‘Ít ra vụ phạm tội nào xảy ra trong lãnh địa của ta.’
      Gã nhìn nàng sắc bén. ‘Đừng coi mình vô can, nha đầu, cho tới khi ta biết chính xác điều gì làm ta biến mất mấy tuần qua.’
      Nàng đáp trả lại gã. Nàng quan tâm lí do của tiểu thư đó là gì, nàng chỉ biết rằng mình ước tiểu thư Isabella được tìm thấy. Và cũng biết rằng thực làm nàng lo lắng, nên nàng cần gì quan tâm chuyện khác nữa chứ?
      Warrick lại phớt lờ nàng lần nữa, đầu óc gã bận rộn về những người khách chờ đợi trrong khi Rowena thể, dù tâm trí nàng cũng đặt ở chỗ những người khách của gã. Tuy nhiên, dù lo lắng của nàng tăng lên về viễn cảnh tương lai, mắt nàng vẫn bám chặt theo thân hình khỏa thân quyến rũ của Warrick. Hai bên hông dài cuộn cơ bắp uốn cong sát rịt vào cặp mông, những thớ thịt như bó thành chùm chuyển động nhấp nhô lưng theo từng cử động của gã. Sức mạnh và quyền lực hằn mỗi đường nét và… vẻ đẹp, đúng vậy, vẻ đẹp hiển những bó cơ cứng nhắc. cách nào nàng có thể phủ nhận được đó, nhất là khi nhu cầu vẫn còn ngập trong nàng để cảm nhận thân hình đầy cám dỗ đó áp sát vào nàng.
      Gã hơi quay người qua trước khi mặc quần lót và nàng trông thấy nhu cầu đó cũng đòi hỏi gã, dù gã cố tình bỏ qua nó như cố phớt lờ nàng, ít nhất đó là điều nàng nghĩ đến cho đến khi mắt nàng lại di chuyển lên và nhận ra gã bắt gặp nàng lộ liễu quan sát.
      Gã bước trở lại giường và lời ôm lấy gáy nàng kéo lại cho đến khi môi gã nghiến chặt môi nàng. Nhịp tim nàng giãn dần, nhưng trước khi nàng có thể vòng qua dù nửa cánh tay quanh gã để ép trở lại giường, gã thả nàng ra. Nét mặt gã trông kinh khủng khi trộn lẫn dục vọng và bực tức, rồi sau đó nghi ngờ chỉ còn tức giận vì nàng khiêu khích bỏ mặc Isabella đài cát của gã. ràng, mức độ quyến rũ còn chưa đủ.
      Nhưng nàng hoàn tòan chính xác. ‘Ở yên đúng thế này, nha đầu,” gã ra lệnh nghiêm khắc. ‘Ta trở lại trước khi lửa tắt trong đôi mắt bạc này, rồi ta xem liệu nàng có thể thỏa mãn những gì hứa hẹn.”
      kịp nhìn thấy màu đỏ lan má nàng khi quay mặc vội cho xong quần áo. Nàng muốn bị ngừơi khác dễ dàng đọc được cảm xúc như gã, nhưng ràng lần này nàng giấu gã điều gì. Nó làm nàng cảm thấy yếu đuối hơn bất cứ lúc nào trước đó. Nó làm nàng phải tự thừa nhận mình có thể khao khát gã, muốn rồi và ngay lúc này cũng thế. Và lần này gã tự nhìn ra mà cần lời dối nào của nàng để thuyết phục gã. dối ư? Có thể trước đây khi nàng có thể khống chế bản thân, vài hành động và lời , nhưng giờ .
      Gã ra khỏi phòng mà nhìn qua nàng lần nào nữa. cách lơ đãng nàng nhận ra gã tròng lên người những quần áo đơn giản, cái nào trang trí cầu kỳ để gây ấn tượng với dâu được chờ đợi từ lâu. Thực tình, nàng nghĩ cách chủ quan, gã trông nhếch nhác và cẩu thả, ngoài ra khi cảm xúc của gã trong trạng thái tức giận, những nét hà khắc mặt gã càng ràng. Gã may mắn nếu như dâu quý nhìn gã và bật khóc.
      Ý nghĩ đó làm Rowena vui, nhưng chỉ chốc vì lo lắng trở lại càng mạnh mẽ hơn. Dù cho Isabella có phản ứng thế nào với Warrick chăng nữa ta cũng ở đây kết hôn với gã. sợ hãi của dâu còn khuya mới có thể cản trở hôn lễ tiến hành, nếu vậy, trường hợp của Rowena thay đổi, và bấp chấp nàng nhìn về nó với phương diện nào nữa, nàng thể thấy mình có chút tiến triển nào từ thay đổi đó.
      Nàng vẫn có thể khuấy động nhục dục của Warrick, nhưng gã có vợ để thỏa mãn rồi, có chăng chỉ chừa cho Rowena tàn nhẫn quỷ quyệt và những màn trả thù nhặt. còn những ràng buộc tình dục mà ham muốn của gã mang đến nữa, nàng còn hi vọng thay đổi cách đối đãi dành cho mình. Thực tế, nó chỉ có thể tồi tệ hơn.
      Theo lệnh phải ở giường, nhưng nàng thể. Nàng ngồi dậy, nhanh chóng mặc đồ rồi bước xuống giường trong tâm trạng lo âu chờ đợi gã trở lại. Tuy nhiên, gã quay lại nhanh chóng như dự báo trước và bất cứ ham muốn nào được gã khơi gợi sống động bên trong nàng giờ chờ đợi lâu cũng đều nguội lạnh.
      Cuối cùng nàng đứng thu mình bên khung cửa sổ gậm nhấm nỗi buồn. chẳng lâu sau nàng đến kết luận rất cương quyết là phải xem xét lại khả năng trốn thoát, có lẽ trong thời gian nhộn nhịp của đám cưới.
      Warrick thình lình trở lại, nhưng mìmh. Nguời phụ nữ theo gót gã cao và ăn mặc sang trọng nhưng nhợt nhạt như tấm da mới. Dù trông tái xanh nhưng ta vẫn có nét đáng với mái tóc đen và mắt màu xanh lá đậm. ta cũng lo lắng kinh khủng về chuyện gì đó, dù ta có vẻ vừa nhẫn nhục, vừa kiên quyết. Rowena nhìn thấy điều này trong ánh mắt mở lớn. Nàng thể hiểu tại sao Warrick đưa người phụ nữ này đến đây, khi có thể Rowena vâng lệnh gã vẫn còn nằm ườn khỏa thân giường. Gã thể nào quên điều đó được, mà sao chứ? , gã nhìn về hướng chiếc giường trước rồi sau khi thấy nó trống liền đưa mắt tìm Rowena trước khi nhìn thấy nàng thu mình trong khung cửa sổ.
      Ngay lập tức nàng thấy gã muốn điều gì đó từ nàng. Nàng cảm nhận được nó giống như trước đây, khi gã còn bị xích trước mặt nàng và nàng cảm thấy mình có thể đọc được suy nghĩ của gã. Thế nhưng nàng thể đoán ra chính xác gã cần gì lần này, cho đến khi nàng nghe thấy điều Isabella bắt đầu tuôn ra.
      Người phụ nữ này sợ hãi, đúng vậy, và có lý do. Điều ta thú nhận sau tấm lưng to bè của Warrick là nguyên nhân ta gã. Đến lúc này Rowena biếtt chính xác gã muốn nàng điều gì. Gã muốn để Isabella thấy rằng những gì ta với gã chẳng nhằm nhò chút nào mà gã muốn mở miệng ra. Rowena chắc là gã muốn giữ vẻ ngạo mạn hay là để làm giảm lo lắng của này. Dù sao, gã cũng ràng hi vọng thấy Rowena ở nơi bỏ nàng lại, vị trí có ý nghĩa hơn bất cứ lời nào.
      Nàng chắc sao mình lại muốn giúp gã, hoặc thậm chí nàng có thể làm đến đâu, nhưng nàng đứng dậy đánh động có mặt của mình đối với người phụ nữ kia. Nhưng may nhiêu đó chưa đủ. Isabella quá tập trung giải thích chuyện của mình, chẳng thèm để ý có người hầu trong phòng. ta cố chủ động làm Warrick lắng nghe trong khi gã thậm chí còn thèm quay lại giáp mặt với ta, thay vào đó gã tiếp tục nhìn Rowena.
      Rowen tiến lại gần cả 2 và dừng trước Warrick, nàng ngầm có thể lợi dụng có mặt của nàng ở đây bất kể gã làm gì. Điều gã làm là đối mặt với Isabella quay lưng lại Rowena, nhưng tay gã để phía sau cho đến khi nàng nắm lấy rồi kéo nàng lại gần ép sát vào lưng gã. Nếu Isabella chú ý nhận ra, đây là màn trình diễn dành cho ta khi Rowena bẽn lẽn sau lưng Warrick, lần nữa gã thể cho ta thấy chẳng thèm quan tâm gì.
      Isabella có vẻ lanh lợi vì cứ huyên thuyên trong bài giải thích dài dòng về việc sao ta và ai đó tên Miles Ferhant nhau từ thuở ấu thơ. Rowena thờ ơ với những thông tin mà nàng vừa nghe thấy, tốt hơn là được trở lại giường Warrick, có thể thậm chí bị lột hết đồ lần nữa. Nàng cười thầm trước ý nghĩ vô lý đó, rồi gần như cười thành tiếng khi thấy rằng Isabella có thể vẫn chưa nhận ra, nhưng Warrick chắc chắn là có.
      phút bốc đồng đưa nàng trở lại bản tính tinh nghịch mà nhiều năm qua bị ngủ yên. Nàng cân nhắc vòng tay ôm quanh eo Warrick từ phía sau. , rất liều lĩnh. Thay vào đó, nàng truợt khỏi tay gã, lưng gã liền căng lên nhưng cũng liền thư giãn khi cảm nhận tay nàng vẫn người gã, chỉ nằm phía hông. Những ngón tay nàng vẫn chưa gây được chú ý, nhưng nàng đâu thèm nghĩ đến chuyện để Isabella nhìn thấy gì chứ. Nàng chỉ muốn trêu chọc Warrick và nàng làm. Nàng chầm chậm di tay lên phía vừa cảm nhận gã săn chắc lại, rồi gã cố ngăn nàng lại bằng cách ép chặt tay vào 2 bên người. Thế nhưng nàng chỉ thả lỏng ngón tay và trượt trở xuống hông gã.
      Nàng gần như bật cười khi nghe thấy tiếng gã hụt hơi. Nhưng khi nàng rút tay về để phát vào mông gã, gã làm giật mình khi quay ngoắc lại và ghìm nàng bằng ánh nhìn nàng thể đọc được. Nàng nhìn trả lại gã bằng ánh mắt ngây thơ nghiêm trang làm nhúc nhíc khóe môi gã trước khi gã lấy lại tự chủ và nhìn nàng cảnh cáo. Nàng biết gã muốn nàng giúp gã đối phó với những lời thú nhận của Isabella, chứ phải làm gã phân tâm nghe được gì.
      Rồi sau đó cả 2 nhận ra im lặng thình lình sau lưng, chỉ trước khi Isabella nóng nảy hỏi. ‘Warrick, người phụ nữ này là ai?’
      Gã quay lại. Rowena bị mắc lại phía sau, đầu nàng lấp ló dưới bờ vai rộng.
      ‘Tù nhân của ta’, là tất cả câu trả lời của Warrick.
      ‘Phu nhân Rowena của Kirkburough’, Rowena thêm vào ngay lập tức khi nhận thấy gã thêm và cũng thích nàng thế. Nàng đúng khi lời gã đáp lại làm nàng nao núng.
      ‘Phu nhân trước khi là tù nhân của ta. Giờ nàng ta là nha hoàn sinh cho ta đứa con hoang.’
      Nàng cắn mạnh vào lưng cánh tay gã nhằm cảm kích cho trần trụi cần thiết đó, nhưng các thớ cơ hề động đậy chút nào cho thấy gã cảm nhận được nó.
      ‘Tôi hiểu rồi,’ Isabella lãnh đạm .
      xong rồi chứ? Được rồi. Có lẽ giờ giải thích tại sao cần phải theo ta vô đây lải nhải về chuyện người thuở khi tôi thẳng với trong đại sảnh là tôi thèm nghe nó. Hay nghĩ mối tình của mình là điều kiện cần thiết cho hôn nhân của hai ta?”
      lạnh lẽo tàn bạo trong giọng của gã làm Isabella càng tái hơn. Rowena lại ở sau gã nhăn mặt và cảm thấy tội nghiệp cho nạn nhân mới.
      ‘Tôi hi vọng làm cho ngài hiểu.” Isabella khổ sở .
      ‘Ta hiểu rồi. ta. Ta chẳng quan tâm. Tình ngẫu nhiên là thứ ta muốn từ .’
      , Warrick, ngài hiểu gì cả. Tôi thể đám cưới với ngài bây giờ. Tôi lấy Miles.
      khoảng im lặng theo sau. Rowena bị sốc, nàng thể tưởng tượng ra Warrick cảm thấy thế nào. Tuy nhiên, giọng gã lại ôn hòa cách đáng kinh ngạc khi hỏi lại.
      ‘Vậy theo cha mình đến đây làm gì, khi dường như ông ta nghĩ rằng đưa đến đây để đám cưới.”
      Rowen tiến gần đến Warrick vì quá tò mò sợ bỏ lỡ lời nào. Người phụ nữ đó vặn vẹo bàn tay, nhưng Rowena thấy ngạc nhiên khi Warrick dường như bị ảnh hưởng gì trước những thông tin này, trái ngược với dự đoán.
      “Khi cha tìm thấy tôi ở Luân Đôn, Miles theo lệnh nhà Vua đến York. Tôi thể với cha, ông cấm tôi được gặp Miles nữa sau khi từ chối lời cầu hôn của ấy. Ông ấy chỉ muốn ngài làm con rể, chịu ai khác cả.”
      “Thưa tiểu thư, tôi quan tâm đến lời tán thành của cha , tôi muốn ưng thuận của chấp nhận.”
      ‘Tôi bị ép phải đồng ý, bởi vậy, tôi thể cho cha biết là tôi kết hôn với cận thần của nhà vua. Miles là người của vua Stephen. Tôi cố quên ấy, nhưng thể được. Cha giết tôi chết nếu ông biết tôi làm gì”
      nghĩ tôi ít đáng sợ hơn sao?”
      Rowena đoan chắc người phụ nữ chuẩn bị ngất khi quá khiếp sợ trước câu hỏi đó. Rowena muốn tự mình đá cho Warrick cái vì cố ý làm Isabella sợ hãi. nghi ngờ gì đó là chủ ý của gã. Nàng biết gã đủ và cũng quá quen với kiểu trả thù mau chóng của gã. Nhưng Isabella ràng là . Nhìn người khác nếm trải thực đơn trả thù của Warrick kỳ lạ. Thậm chí còn lạ hơn khi nàng rất muốn xoa dịu cơn giận vì lợi ích của gã.
      thích nhà tù của ngài ấy, tiểu thư Isabella” Nàng phá tan im lặng, “Nó thực khá là thoải mái”
      Warrick nhìn nàng như thể nàng mất trí, còn Isabella chỉ ngây người nhìn nàng, hiểu Rowena ám chỉ điều gì.
      “Ngài ném ấy vào ngục chứ, thưa ngài?”, nàng tiếp, ‘Chẳng phải đó chẳng là nơi ngài nhốt tất cả phụ nữ để xem họ là người thế nào sao?’
      ‘Rowena’, gã bắt đầu răn đe.
      Nàng liền trao cho gã nụ cười ngọt ngào.
      ‘Sao, thưa ngài?”
      Những gì gã muốn , thể thành lời khi nàng cười kiểu như thế. Thay vào đó, gã hắng giọng bực bội, nhưng khi quay qua Isabella, gương mặt gã còn quá tăm tối.
      ‘Vậy ra nàng trốn ở Luân Đôn để kết hôn với người à?’ gã hỏi Isabella, ‘cho ta biết, tiểu thư, kế hoạch của nàng được lên trước khi đến chỗ ta hay chỉ xảy ra vì ta chậm trễ đón nàng?’’
      Rowena nín thở, cầu nguyện câu trả lời của người phụ nữ này làm tăng thêm danh sách phạm tội của chính nàng, nhưng nàng may mắn thế.
      ‘Miles gia nhập vào đoàn hộ tống tôi trưa đó, tôi hề gặp ấy nhiều tháng và hết hi vọng, Tuy nhiên, khi ngài ở đó cùng với người của mình, đó là cơ may cho chúng tôi, ý tôi là tôi với Miles, đó là cơ hội duy nhất.’
      Isabella dừng lại, mặt đỏ dữ dội, nhưng lúc sau tiếp. ‘Tôi xin lỗi, Warrick, thực . Tôi có ý đánh lừa ngài, nhưng cha tôi rất khát khao hôn với ngài.’
      Rất táo bạo, nhưng Rowena thể xen vào.
      là tệ khi ông ta thể tự cưới Warrick được.
      Nàng ngay lập tức thấy hối hận vì lời bốc đồng. coi đặt sai chỗ trong chủ đề nghiêm túc này. Warrick thể cảm kích mà nổi giận với nàng. Isabella chắc nghĩ nàng bị điên. Tuy nhiên, Warrick lại bật cười to. Rồi khi mắt gã bắt lấy cái nhìn ngạc nhiên của nàng, gã càng cười dữ hơn. Chỉ mình Isabella là hài lòng.
      “Sao dám coi thường được vậy?’ ta hỏi Rowena. ‘Cha tôi vẫn giết tôi khi ông…’
      nếu Warrick hủy hôn ước”, Rowena chỉ ra.
      Warrick ngưng cười trước gợi ý đó.
      ‘Lạy chúa, nó bắt đầu cuộc chiến. Tốt hơn là chịu đựng hình phạt mà ta rất xứng đáng được nhận và ta cam đoan với Lãnh chúa Reinard là phiền muộn nếu mất ta.”
      ‘Nhưng như thế đâu làm hoàn cảnh ấy đỡ hơn.’ Nàng nhắc gã.
      ‘Vậy nàng nghĩ rằng nỗi khổ của ấy giờ liên quan đến ta à?
      Rowena phớt lờ câu hỏi. “ kết nối thông gia là đủ tốt với ngài, lãnh chúa. Các con của ngài thay thế được , khi trong 2 có thể làm nên hôn ước mới nếu gia đình đó có con trai chưa cưới?’
      Warrick lắc đầu nhìn nàng sửng sốt. ‘ làm việc của nàng , Rowena, trước khi nàng còn dám nghĩ đến chuyện rời khỏi lâu đài của ta luôn. Chẳng có việc gì liên quan đến nàng ngoại trừ phần gián tiếp mà ta vẫn chưa quên đâu.”
      “Ah.” Nàng thở dài, chẳng ấn tượng gì với lời răn đe. ‘Tôi biết mình mắc nợ lửa rồng mà’
      ’, gã cắt ngang, nhưng cách thể chẳng mang vẻ đe dọa mà ngược lại chỉ thiếu chút nữa vỡ thành nụ cười.
      Nàng mỉm cười với gã vì cách hành xử thế, nhưng trước khi đóng cửa lại, nàng vẫn còn nghe thấy Isabella . ‘ ấy gợi ý rất tuyệt, Warrick”
      ‘Tôi lấy làm lạ khi nghĩ thế, tiểu thư, khi nó giải quyết rốt ráo vấn đề của . Tuy nhiên, nó mang đến đứa con trai ta muốn.”
      Rowena dấn dá để nghe vị tiểu thư lại buông lời xin lỗi, nhưng nàng bước trong nghi vấn về giới tính đứa bé nàng mang. đứa con trai đầu lòng là rất tốt, và là đứa con Warrick mong muốn. Câu hỏi là liệu con trai có mang đến cho nàng lời cầu hôn, hay đảm bảo nàng bị mất đứa con đầu lòng này?

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXI
      Chương này mình dịch hơi qua loa, sorry mọi người nhé!
      Warrick chắc điều rắc rối nào mà nàng gây ra cho gã, nhưng gã quyết định bận tâm đến nó nữa. Gã thèm đoán Rowena mong đợi lợi lộc gì với cách hành xử lạ lùng của nàng. Nó chẳng nhằm nhò gì cả. Những gì gã định làm với nàng thay đổi, có thể chỉ hơn chút thôi vì gã còn hứng thú hành hạ nàng nữa. lém lỉnh tinh quái của nàng cũng là điều ngạc nhiên thú vị, bởi ngoài vẻ nghiêm trang và cương quyết như khi còn ở Kirkburough, gã mong đợi nàng còn rất tinh nghịch.
      Kirkburough phải là quê hương của nàng và giờ cũng . Nhưng lần đầu tiên, gã tự hỏi Rowena là ai và nàng từ đâu đến.
      “Cậu chuyện với ấy về Emma chưa?”
      Warrick rời mắt khỏi người của gã tập luyện với những hiệp sĩ của Sheldon dưới sân. Trong 1 lúc gã có ý niệm gì về việc bạn mình đề cập cho đến khi gã nhận ra Sheldon nhìn chằm chằm vào ai. Rowena băng qua sân để vào nhà giặt giũ, tay nàng chất đầy đống khăn trải giường. dễ dàng nhận ra nàng với bím tóc dài lấp lánh trong ánh nắng, chiếc áo lót ngoài màu đỏ chỉ ở đường viền cổ, cánh tay và chân, nhưng tạo nên vẻ tương phản với chiếc áo đầm màu nâu xỉn mặc ngoài. có cách nào làm nàng giống những ngừơi hầu xung quanh và lố bịch khi gọi nàng thế, nhưng gã vẫn tiếp tục, chẳng thèm quan tâm người khác nhìn hay gọi nàng thế nào nữa.
      thất vọng, nhưng lại quên bẵng nhiệm vụ mới mà gã đồng ý giao cho nàng. ràng, khi nàng ở gần bên, suy nghĩ của gã chỉ tập trung vào hướng.
      “Lo chuyện Isabella đến rồi , tôi chẳng có cơ hội.”
      ‘Đừng thế chứ’, Sheldon cắt ngang câu ngụy biện thỏa đáng,
      ‘Gia đình đó đối xử với cậu kinh khủng, và cậu trẻ Miles chắc phải bị điên khi nghĩ rằng có thể ăn trộm dâu của cậu mà bị giết chết. Đó là sỉ nhục. Tôi biết cha cậu ta và.’
      ‘Lạy chúa, Sheldon, đừng đặt vào tay tôi những việc tôi nghĩ đến.’
      Sheldon nhìn gã đầy kinh ngạc, còn Warrick đỏ mặt tía tai.
      ‘Cậu thể để cậu ta còn tồn tại sau lỗi lầm gây ra. Cậu? Cậu có cảm thấy khỏe vậy, Warrick?’
      Warrick tỏ vẻ cáu kỉnh trước kkhi Sheldon xong, vì bạn gã hoàn toàn nghiêm túc với những nhận định của mình.
      ‘Tôi bị quẫn trí chút nào, chết tiệt. Tôi chỉ quan tâm quá nhiều đến người đàn bà bị mất đó. Hôn ước vẫn còn, vì tôi hứa gã Beatrix thay thế. Lãnh chúa Reinard rất hài lòng với giải pháp đó. thực, những gì mà tôi mất nghi ngờ gì nữa thay đổi bản chất của tôi, ngoại trừ ta là người được chứng tỏ qua chuyện tình cảm của mình. chứ, tôi phải cám ơn cả gan của Miles Fergant.”
      lần nữa Sheldon chỉ nhìn trừng trừng Warrick làm gã càu nhàu. “Tay thế nào rồi, bạn hữu? Có ngứa ngáy như tôi trong mấy tuần qua ?”
      Sheldon cuối cùng cũng phì cười. ‘Tôi dám từ chối lời đề nghị quá thú vị này ư?”
      ‘Tôi có ý đó.”
      “Vậy hãy lấy nó ở tôi’, Sheldon vừa rút kiếm ra. “Chỉ đừng bất thình lình quên rằng cậu tha thứ cho thằng nhóc Fergant. Lần cuối cùng tôi đóng vai kẻ thù của cậu, tôi chẳng thể rời khỏi giường trong 2 tuần lễ.”
      Warrick nhướng bên chân mày khi tuốt gươm. “Mỗi lần thế thời gian nằm liệt giường của càng kéo dài hơn. Đó là điều muốn hay chỉ là trận tập ?”
      ‘Cái ngày mà cậu cho ai đó buổi tập …’ Sheldon hết câu khi thấy Warrick vung nhát gươm đầu tiên. Tiếng lanh lảnh từ 2 thanh gươm của họ hòa cùng thanh của những cặp đấu khác trrên sân, nhưng cũng rất nhanh, chỉ còn cả 2 so tài bởi người của họ dừng lại bao quanh theo dõi. Rowena nhìn ra từ khung cửa của phòng giặt ủi, phớt lờ mớ chăn ra nàng vừa đem giặt. Gần cửa chính, giao liên vừa đến, ta miễn cưỡng với thách thức mình phải mang đến đây và được dẫn thẳng đến nơi 2 vị hiệp sĩ cao quý chém nhau trong trận chiến giống như thực.
      Phía cao đài bảo vệ, Beatrix cũng quan sát cha mình vừa hi vọng gã bị hụt chân hay bị ngã trong cuộc chiến, rồi theo đó tự biến mình thành kẻ ngốc. rất giận gã nên vô cớ bạt tai hết 2 người hầu cũng như làm em Melisant phải bật khóc. Beatrix thất vọng cùng cực khi vị hôn thê của gã đến và bắt đầu mong đợi điều tồi tệ nhất là Isabella chịu đám cưới trong những ngày tới, nhưng chỉ vài giờ sau thể nhõm vì cha kết hôn mà chính Beatrix được thay thế trong hôn ước vào gia đình đó. Đối với cha , họ Malduits là quá tốt, nhưng có thể khao khát danh hiệu cao quý hơn, quyền lực hơn, giàu có hơn, ít nhất cũng phải là bá tước. Nhưng được rồi, phải lấy tên mới trưởng thành, chỉ vừa được phong tước hiệp sĩ và thể hi vọng được thừa kế trong vài năm tới.


      thể có câu đài riêng và phải sống với cha cho đến khi kết hôn. Điều đó quá quắt và tất cả đều do mệnh lệnh của cha. phải làm cho ông ấy phải tiếc nuối vì dám làm điều đó với
      Warrick chậm chạp ngồi dậy, niềm kiêu hãnh của gã bị tổn thương hơn thân thể, trong khi Sheldon đứng nhìn xuống cười và ta có lí do cho tràng cười của mình. Chưa bao giờ trong đời, Warrick bị đẩy đến cảnh quá mong manh, giống như tên lính lần đầu tiên cầm cây kiếm gỗ trong tay. Chết tiệt ả tóc vàng cùng chiếc áo lót đỏ quyến rũ mà nó phủ lên thân hình ngon lành đó. Thoáng nhìn thấy vệt sáng đỏ ngay khóe mắt, chỉ đủ để lôi cuốn gã nhìn ra xa hơn và chỉ đợi có thế Sheldon làm gã mất đà khi 2 lưỡi kiếm chạm nhau, do lường trước được nên Warrick ngã bật nền đất. Giờ nàng đứng đó, nơi vừa dừng chân khi băng qua sân và nhìn chăm chăm vào tư thế mấy đẹp đẽ của gã, trông nàng có vẻ có liên đới khi cố kìm cười to như Sheldon.
      ‘Cậu có chịu phục chưa,’ Sheldon , ‘khả năng hạ rồng của tôi còn tiến xa.’
      chết ’, Warrick càu nhàu khi đứng dậy, rồi thêm với nụ cười . ‘Có tốt hơn chưa biết, nhưng có muốn thử lại ?’
      Sheldon đề phòng, vẫn còn cười toe toét. ‘Tôi đâu có ngu. Tôi lấy vòng nguyệt quế của mình và chấm dứt thôi.’
      ‘Giao liên, thưa ngài’ quản gia của Warrick xen ngang.
      Warrick ngay lập tức hướng về người giao liên, và nhận thấy ta trông rất sạch để đoạn đường xa. Gã cầm lấy cuộn giấy da mà chút biến đổi nét mặt cho biết có nhận ra dấu niêm phong.
      Người giao liên đứng chờ để lập lại những lời buộc phải nhớ, nhưng Lãnh chúa Fulkhurst cần đến khi gã tự đọc thư, người giao liên nghĩ gã giả vờ và cười tự mãn. ta cho là thế vì vị lãnh chúa này phản ứng đúng nếu so với những lời thách thức mà chủ ta đưa ra. ta cũng rất lo lắng khi chứng kiến cảnh lãnh chúa Fulkhurst vụng về sân, sợ rằng con rồng phương bắc này trút tự ái lên mình.
      Nhưng suy nghĩ của người đưa tin bị lung lay dần khi Warrick bắt cái nhìn trực diện của ta bằng đôi mắt xám lạnh lùng nhất mà ta chưa bao giờ gặp phải.
      ‘Nếu lãnh chúa của ngươi đòi chết, ta cho phép , nhưng phải dưới tay ta. Ngươi có phúc đáp sớm thôi.’
      Rồi gã phẩy tay cho ta lui. Sheldon chờ cho đến khi ta khỏi mới nhíu mày hỏi. ‘Liệu tôi có biết người cậu định giết ?’
      Sheldon rít qua kẽ răng. ‘ ta chẳng được thông minh như cha mình khi nghĩ cậu biết Gilly Filed là hang ổ của thủ đoạn gian trá. Tôi nghe thách thức tương tự đối với trường hợp Walter Belleme, Lãnh chúa của Tures. Khi Belleme chấp nhận thách thức và đến đó liền bị phục kích và ám sát. Đó là cách d’Ambray cha chiếm Tures cùng những của thừa kế.’
      ‘Tôi cũng biết chuyện đó.’ Warrick đáp lời. ‘Và tôi lấy hết chiến lợi phẩm của . Tôi nghĩ thỏa mãn cầu hòa bình của sau khi chiếm thành Ambray’
      “Vậy cuộc chiến tiếp theo của cậu là pháo đài của nó là?”
      “Đúng vậy, nhưng ràng tôi gián đoạn khá lâu, nên ta có thêm thời gian nghĩ ngợi kế sách để loại trừ ngược lại.”
      ‘Có lẽ, cậu phải thừa nhận chuyện này Warrick, cậu phải là dạng người dễ dàng dừng bước khi lên kế hoạch tấn công kẻ thù cũng như ai chọc giận con rồng mà bị phỏng. ( tìm được câu thành ngữ nào tương đương ). Mọi người cũng đủ sợ dám chống lại cậu, nhất là khi Vua Stephen cũng đụng chạm gì đến cậu.
      “Tại sao ông ta phải làm vậy? Phân nửa kẻ thù của tôi cũng là của ông ta, nên ông ta phải vui mừng khi chẳng tốn chút sức nào để giũ sạch bọn chúng.”
      “Đúng vậy,’ Sheldon đồng ý, rồi tò mò hỏi. “Cậu có nghiêm túc khi phá hủy d’Ambray hoàn toàn chứ?”
      Warrick nhún vai, nhìn lại nơi Rowena đứng đó trước khi khỏi.
      ‘Có lẽ tôi quá mệt mỏi với những cuộc chiến liên tiếp. Cứ theo đuổi nó lại bỏ bê quá nhiều việc. Mấy đứa con tôi được dạy dỗ đến nơi đến chốn, còn mấy vùng đất chỉ biết mỗi tên tôi. Chúa lòng lành, tôi đề phòng khi băng qua Seaxdale đến Tures mà thậm chí biết đó là lãnh thổ của mình. Và tôi chẳng nghĩ đến chuyện có đứa con trai.”
      ‘Oh, đúng vậy, và giờ cậu quá già, gần như là quá trễ rồi đó’
      ‘Xuống địa ngục , Sheldon”
      Sheldon cười vui vẻ trước khi nghiêm túc trở lại.
      “Tôi rất tiếc về chuyện Isabella. Tôi biết cậu vừa ý khi chọn ấy.”
      Warrick gạt bỏ chuyện đó. “ , tôi lẽ ra tức giận với Isabella, và cả cha ta khi ép cổ phải gian dối, ràng ông ấy biết con mình người khác. Nhưng thay vào đó tôi lại thấy nhõm với kết thúc như thế này, thẳng ta ta phù hợp như tôi nghĩ.”
      “Có lẽ cậu có người khác thay thế ta rồi chứ?”
      Mất lúc Warrick mới nhận ra Sheldon ám chỉ đến ai, nhưng sau đó gã lại cáu kỉnh.
      , lầm rồi. Tôi bao giờ để ả nha đầu bé vào vị trí đó.’
      “Được thôi, nhưng cậu làm nếu ấy sinh cho cậu đứa con trai mơ ước, nhưng những nguyên tắc sống nửa đời qua làm gã để ai trốn thoát khỏi báo thù sau khi làm hại gã
      Viễn cảnh Rowena bế đứa bé trong tay trong đầu Warrick và lấp đầy gã với mơ ước. tuy nhiên, những nguyên tắc sống nửa đời qua làm gã để ai trốn thoát khỏi báo thù mà phải trả giá đến cuối đời vì làm hại gã. Gã lắc đầu cương quyết.
      thể tưởng tượng được.’
      Nhưng Sheldon giơ tay lên, cắt ngang lần nữa.
      “Đừng những lời mà sau này cậu bị dính chặt vào nó.”
      Và trước khi Warrick làm được điều gì, Sheldon tiếp “Rồi nhanh thôi mà, chú em”
      Warrick nhìn trừng trừng Sheldon với vẻ cau có nhất. nhiều lần, gã hối tiếc vì số phận làm tính khí gã thân thiện, ngoại trừ Sheldon, người biết gã trước khi gã gánh chịu bi kịch cuộc đời và ấy cũng biết điều gì biến đổi gã như hôm nay. Rồi ích lần gã cũng khá yên tâm tốt nhất là cứ chẳng thân thiện chút nào như bây giờ.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXII
      Warrick thể có tâm trạng tốt hơn khi bước vào đại sảnh vào buổi chiều muộn, nhưng khi trông thấy Emma, gã sực nhớ chưa làm gì thay đổi bé. Gã gọi khi tiến lại khu lò sưởi vắng người. Chỉ có 2 chiếc ghế đơn giữa mấy chiếc ghế dài dành cho gã và để tiếp khách hay cho 2 con . Gã ngồi xuống rồi chỉ Emma ngồi vào chiếc ghế còn lại vừa thận trọng quan sát, rồi gã nhận ra đâu coi mình là thành viên của gia đình gã, cũng như gã có nghĩ về nhiều đâu.
      Nhưng suy nghĩ đó lúc này quá làm phiền gã. Những đứa con hoang là chuyện lạ trong cuộc sống, nhưng chỉ số ít vượt lên vết nhơ là con của người hầu hay nông nô, dù cho có mang trong mình dòng máu hoàng tộc và chị em hợp pháp.
      Theo gã biết, Emma là đứa con ngòai giá thú duy nhất của gã, nếu tính đứa bé lớn lên trong bụng Rowena. Và gã chỉ mới biết đến tồn tại của Emma vài năm nay dù 16 tuổi. Có thể gã cư xử tốt hơn nếu làm gã bận tâm, nhưng gã lại hiếm khi ở nhà, còn lúc về nhà đầu óc cũng nghĩ nhiều đến những cuộc chiến.
      Gã chăm chú quan sát , nhận ra hết những gì Sheldon dễ dàng nhìn thấy và đồng ý rằng thực giống gã nhất trong đám con. Gương mặt mạnh mẽ và rắn rỏi là điểm khiếm khuyết ở 2 đứa con còn lại. Đôi mắt và mái tóc thậm chí là bản sao hòan hảo của gã, chỉ trừ điều là mắt gã hầu như lạnh lẽo suốt, trong khi mắt ấm áp, làm gương mặt càng đẹp hơn.
      Gã cũng nhận ra rằng hề lo lắng trước ánh nhìn trân trối của gã. Nếu gã mà nhìn Melisant hơi lâu mà bé chỉ có nước bật khóc, còn Beatrix bắt đầu chủ động bào chữa cho bất cứ điều gì làm sai mà đợi nghe lời buộc tội. Emma chỉ yên lặng ngồi đó nhìn lại gã dù cũng chẳng thấy dễ chịu gì. Can đảm là điều gã nghĩ đến, có lẽ bé chỉ muốn làm điều tốt cho Richard.
      dễ cho Warrick mào đầu câu chuyện, nên những lời đầu tiên của gã dành cho là.
      ‘Sheldon de Vere có người con trai muốn con’
      ‘Có phải là Richard ạ?’
      Gã gật đầu. ‘Con biết dự định của cậu ta rồi à?’
      ‘Dạ
      ‘Nhưng ta nghe con chuyện với cậu ta rồi, nếu sao lại muốn thẳng con chứ.’
      ấy có tìm con mỗi khi đến đây với cha của mình’
      nghi ngờ gì là hôn rồi,’ Warrick ngờ vực hỏi tiếp ‘Con vẫn còn con chứ?
      Hai má Emma hồng lên, dù vẫn khóa cái nhìn đến gã, nhưng đôi môi run run nơi khóe miệng.
      tên đàn ông nào ở đây dám đụng đến con, vì họ đều sợ ngài.
      Warrick cười vui trước tủi thân của . ‘Ta rất hài lòng vì điều đó, Richard nghi ngờ gì cũng thế. Nhưng truớc khi ta gả con cho cậu ta, con đựơc dạy dỗ thêm nhiều, chứ lại làm mất mặt gia đình Sheldo.’
      nhìn gã với vẻ ngờ vực.
      ‘Ngài định dạy con theo kiểu dạy cho những điếm ư?’
      Gã cau mày. ‘Ta điều gì làm con nghĩ đến chuyện đó thế?’
      ngài vừa ấy muốn con và giao con cho ấy. Nếu như tình nhân là gì?’
      Môi Warrick giật giật vẻ phẫn nộ, nhưng là với chính bản thân gã.
      ‘Ta e là thể đổ lỗi cho con khi nghĩ thế, nhưng con là vợ chính thức của cậu ta, nếu như con có thể được dạy dỗ như tiểu thư.’
      ‘Vợ?’ chỉ mở được miệng nhưng thành tiếng bởi quá kinh ngạc. Tuy nhiên, khi những ý của từ đó được hiểu hòan tòan, gương mặt dần sáng lên niềm vui nhõm, môi gần như hé nụ cười.
      ‘Với ngài Richard?’
      ‘Nếu’, gã bắt đầu lặp lại, nhưng cần phải biết. ‘ cần nếu, thưa ngài. Cần học những gì con học hết. nghi ngờ gì cả.’
      Lần đầu tiên trong đời, Warrick cảm thấy tự hào về con của mình, bởi gã mong đợi biết được cảm giác này cho đến khi có con trai. Gã ngờ vực về quyết tâm của nhưng khả năng đến đâu cũng phải chờ xem. Dẫu vậy, vì lợi ích của , gã muốn phải thành công. Muốn thế, gã phải miễn cưỡng đề nghị Rowena nhiệm vụ hướng dẫn . Thái độ thời của Rowena có thể còn thù địch nhưng cũng có thể nàng vẫn để bụng nhiều điều gã làm. Gã làm điều gì đáng cả, nhưng cách suy nghĩ của đàn bà thể tin tưởng được, có khả năng nàng dạy Emma làm sai như cách để trả thù gã.
      ‘Bà Roberta có vẻ như là lựa chọn.’ Gã suy tư nhận xét, nhưng trước khi có thể tiếp lí do, Emma lên tiếng.
      ‘Bà ta chịu đâu,’ Emma , vẻ hớn hớ dần tắt gương mặt. ‘Bà ta khinh bỉ con, và con cũng chắc bà ta biết nhiều hơn việc khâu vá, bởi đó là tất cả những điều bà ta thấy quan trọng.’
      Tiếng cười của Warrick làm im lặng.
      ‘Có nhiều điều để về mũi khâu đẹp, nhưng ý ta là bà ấy có thể là lựa chọn vì bà ta thực làm việc này và là lí tưởng, nhưng ta đồng ý là bà ấy phản đối dạy con. Thay vào đó, ta tin tưởng Rowena có thể giúp con nếu con hỏi ấy.’
      “Nhưng ấy làm nhiều việc quá.”, Emma thể kết thúc câu vì gã lại cau mày, gã khó chịu khi nhận ra mình bắt nàng làm quá sức. Rowena rằng nàng khhông bị vắt kiệt sức với công việc. Nhưng nàng có dối với gã ? Gã biết gì về những người hầu và công việc thế nào là đủ với họ chứ? Gã chưa bao giờ phải phân việc trực tiếp cho ai ngoài lính của mình. Nhưng giờ đó là điều gã nghĩ, cả lúc bà Blouet nhìn gã lạ lẫm khi nghe liệt kê những việc Rowena phải làm. Tất cả những gì gã nghĩ đến lúc đó là giao những việc làm nàng phản đối vì chúng dường như là những nhiệm vụ của người vợ mà gã nghĩ ra được. Việc nàng làm ở phòng dệt là điều biện hộ duy nhất cho ý nghĩ nàng chỉ phục vụ mỗi mình gã.
      ‘Việc của ấy được rút bớt và có dư thời gian dành cho con, nếu ấy đồng ý’
      ‘Con rất cảm kích với giúp đỡ của ấy, nhưng có lẽ ngài là người nên đề cập chuyện này với ấy hơn là con.’
      Warrick lẩm bẩm. ‘ ấy giúp ta, Emma, ta chỉ muốn khẳng định là con nhận được nhiều điều từ ấy nếu con nhờ hơn là khi ta ra lệnh ấy dạy cho con’
      Sau cùng gã cũng nhận ra, con mình thắc mắc gì về quyết định chọn gia sư của gã, nên gã hỏi. ‘Con biết ấy là quý tộc ư?”
      Lần này đến lượt Emma cau mày đính chính. ‘Nhưng ấy thực là như thế. Ngài thể lấy điều đó khỏi ấy chỉ vì người…’, đỏ mặt rồi sửa lại ‘Xin lỗi, thưa ngài. Chẳng lẽ ai đoán ra sao? Tụi con chỉ tự hỏi sao người lại đối xử với ấy jnhư thế, nhưng đây là chuyện riêng của người.’
      chỉ trích trong tông giọng của làm gã gần như lớn tiếng.
      ‘Chính xác là việc riêng của ta, và ai được hỏi cả, vì thế, đừng nên bận tâm nữa.’ Rồi gã nhận ra trước khi kết thúc rằng tội lỗi đó để lại dấu ấn cay đắng trong gã, và chúa lòng lành, giờ Rowena lại làm gã thấy có lỗi dù gã thực nhân nhượng với nàng so với những gì nàng đáng phải nhận. Khi mà gã để nàng sống? , gã thể cảm thấy có lỗi về cách đối xử với nàng.
      Vừa nhắc đến, Rowena liền tiến lên từ nhà bếp, lôi kéo chú ý của gã ngay lập tức với chiếc áo lót ngòai màu đỏ đáng ghét mà gã tự nhủ đốt cháy nó ngày nào đấy. Nàng cũng gần như chú ý đến gã ngay lúc đó, chỉ có điều nàng vội quay trở lại nơi vừa lên. Trốn tránh gã ư? Đúng vậy, có lẽ nàng cảm thấy phải như vậy sau những điều ngu ngốc bày trò sáng nay trước Isabella.
      Giờ nhìn thấy nàng rồi, gã biết mình thể tập trung vào chuyện của Emma hơn nữa. vì thế gã cho lui nhưng vẫn quên nhắc nhở đợi đến khi gã khỏi vào sáng mai rồi hãy đề nghị Rowena. Như vậy, gã phải giảm việc cho Rowena, mà thực chất, nó tự giảm khi gã vắng mặt. và gã cũng hi vọng sau khi giải quyết xong d’Ambray trở về nàng quen việc dạy dỗ Emma, như thế gã chỉ cần để họ tiếp tục.
      lâu sau khi Emma khỏi, Rowena trở lại và lần này hướng về gã với vại bia cùng cái ly to. Nàng cố làm gã ngạc nhiên lần nữa với tự nguyện phục vụ mà cần phải ra lệnh, hay nàng cảm thấy cần phải làm gì đó cải thiện tình hình tốt hơn? Đúng, dường như là thế, và cũng đúng thế. Lạy chúa, nàng cắn gã mà cần biết gã phản ứng thế nào và đó phải là vết cắn nhặt. Chỗ thịt nơi nàng để lại dấu răng vẫn còn đau. Gã muốn nhưng thấy ngưỡng mộ cả gan của nàng, nhưng sao nàng biết điều đó được. Nàng…
      …dừng lại giữa đường đến lò sưởi, tập trung biến đâu mất. Warrick quay qua xem điều gì làm nàng phân tâm, nhưng chỉ thấy mỗi Beatrix bước vào đại sảnh cùng với người hầu theo sau. Nhưng khi gã nhìn lại, ràng Rowena bị tác động mạnh trong 1 lúc rồi nàng cố gắng giũ bỏ nó. Nhìn lướt qua Beatrix lần nữa, gã cau mày thể đoán ra điều gì làm Rowena phản ứng như thế. Và rồi gã nhìn thấy chiếc áo đầm màu xanh da trời mà con mình mặc, chiếc áo rất được thích đối với các thiếu nữ, nhưng gã chưa bao giờ thấy Beatrix mặc trước đây. Chiếc áo được cắt sâu phía trước với chủ ý làm nổi chiếc áo lót bên trong, nhưng chiếc áo lót của Beatrix mặc lại tạo đuợc ấn tuợng và nó ràng hợp với áo đầm bên ngoài.
      Gã chắp nối suy đoán và ước gì mình làm vậy. Chiếc áo đầm này là của Rowena được cắt ngắn cho vừa với dáng người của con gã. Nhưng đâu rồi hả hê mà gã nghĩ mình có khi quyết định lấy hết trang phục của Rowena để chà đạp lên niềm kiêu hãnh và tự hào của nàng? Thay vào đó giờ gã lại thấy khó chịu. Hành động của gã phát huy tác dụng khi nàng thực đau đớn nhìn thấy quần áo của mình người kẻ khác. Và gã chỉ muốn giật chiếc áo khỏi người Beatrix và trả lại cho Rowena, nhưng đó là điều thể.

      Quỷ tha ma bắt, gã thích chút nào những điều mà nàng khiến gã nhận lấy. Gã thấy có lỗi hơn và bắt đầu bực mình với cảm giác quen thuộc tiến triển này, nó dường như là mưu trả đũa hoàn hảo. Đó là lí do gã nạt Rowena khi cuối cùng nàng cũng đến chỗ gã.
      “Ta rất hài lòng nàng, nha đầu”
      Mắt nàng ánh lên trước khi trả lời nhanh: ‘Tôi có thể thấy điều đó, thưa ngài. Ngài lúc nào chẳng khoác cảm xúc mặt.’
      Vẻ cau có của gã càng hơn chút khi chỉ ra. ‘Nhưng nàng run sợ trước ta’
      Nàng nhún vai, đặt vại bia xuống nàng sát bên gã thay vì lên tiếng mời như nàng dự định. ‘Ngài thường chỉ ra tôi ngu ngốc thế nào mà’
      ‘Hay rất khôn khéo.’, gã gắt gỏng .
      Nàng bật cười trước điều đó.
      ‘Theo ý ngài, lãnh chúa, tôi có thể thích ứng.’
      ‘Để xem nàng giỏi thích ứng cỡ nào sau khi ta luận tội dám vượt quyền hồi sáng này. Đừng tưởng ta quên cách hành xử của nàng trước tiểu thư Isabella. Nàng cắn ta, nha đầu.’
      Rowena rất cố gắng kềm chế cười toe toét nhưng bất thành. ‘Tôi làm thế sao?’
      ‘Nàng biết mình làm gì, và cũng là chẳng tuân lời ta.’
      Gịong nghe có vẻ nghiêm nghị, nên nàng châm biếm. ‘Nhưng đó cũng là điều tốt mà. Ngài có lẽ muốn vị tiểu thư đó thấy tôi giường ngài, và làm tôi xấu hổ’
      ‘Chẳng nhằm nhò gì’
      ‘Tôi biết rồi,’ Nàng vội cắt ngang, thích thú biết mất. ‘Tôi cho rằng chịu nhục nhã còn được dùng như hình phạt dành cho tôi nữa, mà nó theo tôi hoài, bất kể lúc nào cũng được.’
      “Đừng có đặt lời’
      Nàng lại cắt ngang lần nữa. ‘, tôi hiểu hết.’
      Nàng quay phắt người bỏ , nhưng gã bắt lấy bím tóc dài của nàng khi nó phớt ngang mặt gã. Gã chậm chậm kéo cho đến khi nàng buộc phải nghiêng lại, đầu họ gần như chạm vào nhau.
      ‘Căm phẫn đặt sai chỗ của người hầu rồi’, gã nhàng cảnh cáo. ‘Nàng quên mình là kẻ hầu của ta sao?’
      Nàng đợi lấy hơn rồi với thầm lại ‘ bao giờ tôi quên mình là của ngài, thưa lãnh chúa’
      Đôi mắt màu ngọc chất chứa nhục dục đầy hứa hẹn khi chạm mắt gã, nó đôi với lời nàng khiến nguồn nam tính trong Warrick ấm lên và căng phồng đúng mức. Gã tự hỏi nàng chủ định làm thế hay nàng biết được hiệu ứng gây ra với gã. Nếu họ ở mình, nàng nhanh chóng tìm ra.
      Gã thả bím tóc nàng ra bởi cần khoảng cách trước khi tự biến mình thành kẻ ngờ nghệch mang nàng vào thẳng trong giường. Nhưng nàng chịu lùi lại như gã nghĩ mà những ngón tay tay của nàng nhè chạm vào lưng bàn tay gã theo kiểu mat-xa nó.
      ‘Tôi có thể xin ân huệ , thưa ngài?”
      Gã cứng người, nhớ lại Celia luôn đợi cho đến khi gã quá nóng lòng muốn ta nên thể với điều gì cả. Dẫu vậy, gã vẫn : “Điều gì?”
      Nàng dựa vào sát hơn để thầm vào tai gã; ‘Ngài cho đó là nhiệm vụ của tôi, nhưng điều tôi muốn là khám phá cơ thể ngài thong thả như tôi làm trước kia. Vậy ngài nằm yên xiềng xích và cho phép tôi được chạm vào ngài như cách tôi muốn được ?”
      Lời nhấn chìm gã. Tất cả mọi điều gã nghĩ nàng cầu, bao gồm việc thả nàng ra, gã cũng nghĩ ra được nàng muốn làm gã sảng khoái. Gã tự làm mình ngớ ngẩn mất thôi vì khao khát nàng đến cùng cực và gã gần như nổ tung với nó. Gã dợm đứng dậy, nhưng tay nàng vươn đến vai gã rồi tiếp ‘Thực ra, tôi có ý ngay lúc này, để sau vậy, khi ngài quyết định muốn tôi lần nữa.”
      ‘Nha đầu, nàng nghĩ có thề thế với ta rồi sau đó ta có thể đợi được ư?”
      ‘Tôi cố quyến rũ ngài vào giường của mình.” Nàng vội thanh minh.
      ‘Nàng à?”
      thoáng ửng hồng má nàng
      ‘Tôi nghĩ đến nó chiều nay, khi trời tối và…” Nàng hết. Warrick sẵn sàng lấp mình bên trong nàng để có thể chịu đựng hơn, nhưng gã hiểu tình thế của nàng, dù gã ước gì mình .
      ‘Ta thỉnh thoảng quên mất nàng trinh nữ. Giờ ta có thể có nó theo cách khác, nhưng nha đầu, và đừng để ta thấy nàng lần nữa trước hoàng hôn, nhưng sau đó tốt hơn hết là chờ trong phòng ta. Tuy nhiên, đừng mong đợi cầu của nàng được đáp ứng liền, ít nhất cho đến khi ta chiếm nàng lần, , nhiều hơn 2 lần. Thực ra ta có thể cho nàng nghỉ đến sáng.’
      Sắc hồng má nàng chuyển sang màu đỏ thắm trước khi gã dứt lời. Nàng vội gật đầu rồi bước nhanh . Vắng nàng nhưng cơn phấn khích trong gã vẫn dịu xuống và điều khó chịu này làm gã tức điên.
      Ả nha đầu đáng ghét, điều gì ở nàng khiến gã phải cư xử theo cảm tính thế này? Từ ám ảnh của nỗi tức giận đầu tiên đòi gã phải trả thù đến thèm muốn mê cuồng này gã thấy mình rơi vào thế bị kềm nén. Rồi gã bỗng dưng nhượng bộ đối với những cuộc trả thù dành cho Fergant, thậm chí kẻ thù lớn nhất của gã 2 năm qua - Lãnh chúa Ambray. Nó dần dần xuất , hay nó là kết quả ảnh hưởng mà Rowena tác động lên gã?
      Thực tế, nàng dường như chiếm đóng tâm trí gã hoàn toàn. Nhưng gã thể thừa nhận rằng nàng cũng rút hết giận dữ nơi gã, vì gã còn tính đến chuyện trả thù khi nghĩ về nàng. Thậm chí, lời thách đấu của d’Ambray cũng chỉ làm gã quan tâm chút ít, chuyện mà nếu xảy ra 1 tháng trước phấn khích trước cơ hội đối mặt với kẻ thù. Giờ gã lại thấy chán nản khi phải lên đường vào sáng mai. Rồi ý nghĩ chợt đến khi gã phải xa nhà trong vài ngày tới và còn thấy nàng lâu nữa.
      Gã rời đại sảnh theo hướng Rowena . Nàng được đáp ứng cầu sau đó, đúng vậy, gã khẳng định, nhưng gã thể nghĩ ra lí do nào thuyết phục cho việc phải chờ đợi điều khao khát cho đến khi trời tối. Nàng có thể cần bóng tối để trở nên táo bạo nhưng gã thích ánh sáng khi vùi bên trong nàng để gã có thể thấy từng sắc thái mặt nàng khi nàng chạm đỉnh khoái lạc bên dưới gã.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXIII
      , nhưng Rowena bị bắt giam trở lại như nàng lo sợ, cũng bị đẩy khỏi giường làm nhiệm vụ buổi sáng, mà nàng được tự thức dậy trong căn phòng trống.
      Warrick tạm biệt nàng lúc tờ mờ sáng. Nàng nhớ, ràng, là bị kéo vào vòng tay gã, ép sát vào phần ngực mặc áo giáp và được hôn rất dịu dàng. Dịu dàng ư? Đúng vậy, nàng thể lầm lẫn vì môi nàng vẫn còn vương vấn, vẫn còn nhức nhối dù nụ hôn đó làm nàng đau. Thế nhưng nàng ngủ lại gần như ngay lập tức khi thả mình xuống giường bởi sau 1 đêm cùng gã, nàng quá kiệt sức để quan tâm đến bất cứ chuyện gì kể cả việc gã ra .
      Giờ tỉnh táo, nàng tự vấn về nụ hôn đó, nó quá khác biệt với tất cả những gì nàng nhận – và được trao - nguyên đêm qua. Đôi môi sưng phồng của nàng là bằng chứng cho quá nhiều âu yếm. Nàng phiền chút nào. Khoái cảm nàng nhận được có ảnh hưởng nhiều. Và giờ nàng nghĩ về nó, nàng cũng tự hỏi lại sao Warrick thể thoã mãn. Chắc phải vì nàng trơ trẽn ra là mình thích làm gì với cơ thể gã. Thế nhưng – thế nhưng khi nàng vừa rời khỏi đại sảnh trưa hôm qua thấy gã đuổi theo và kéo nàng về phòng ngủ rồi gã cho nàng thấy -hậu quả- của việc trêu chọc gã như thế.
      Gã quá nóng lòng muốn có nàng và điều đó càng được thể ngay sau khoảnh khắc họ vừa chạm đến chiếc giường. Có chút khó chịu khi gã lao vào nàng, nhưng khuyấy động từ trong đam mê vô tận gã dành cho, làm nàng ẩm ướt ngay cái thúc thứ 2 và đến cái thứ 3 tâm trí nàng biến mất. Rồi sau đó, gã nàng chậm rãi hơn mà hề bớt nồng cháy. Và đó là quan tâm vì gã cho nhiều hơn nhận mà lần đề cập đến điều gì mắc mứu giữa họ.
      Đến lúc cả 2 nhận ra đều thấy đói ngoài khao khát lẫn nhau, gã tự mình kêu đầu bếp. Nhưng điều đó là cần thiết vì ai đó để mâm thức ăn ngoài tiền sảnh, ngoài ra còn có bồn tắm được chuẩn bị sẵn. Họ dùng cả 2 dù thức ăn nguội còn nước tắm cũng lạnh từ lâu. Vì họ mất khá nhiều thời gian…
      Tuy nhiên, đêm vẫn chưa qua, và Rowena chưa quên điều gì khơi nên cuộc phiêu lưu đầy đam mê nhục dục này. Cả Warrick cũng thế, nhưng chỉ sau khi gã tự tin cho rằng chỉ có phép màu mới khuấy động được phần nam tính trong người mới để nàng thực cầu ban đầu. Thế nhưng gã sai lầm về khả năng của mình khi thể nằm yên cho nàng đủ lâu.
      2 lần gã cố thử nhưng lần nào kềm chế cũng đều bị bẻ gãy, gã nhưng tên hoang dã chiếm hữu lấy nàng. Miệng nàng di chầm chậm từ cổ xuống vai, rồi thấp xuống đôi cánh tay cơ bắp, ngang qua bờ ngực rộng. Nàng muốn lướt từng li cơ thể gã, nhưng đều thể tiến sâu hơn đến bụng, trước khi bị đẩy nằm ngã lại giường và bị xâm chiếm. Cho đến khi gã gần kiệt sức nàng cuối cùng cũng đạt được mục đích và đến giờ nàng vẫn còn đỏ mặt khi nhớ lại nỗi khát khao - và những thanh thỏa mãn mà nàng lấy được từ gã.
      Giống như giấc mơ với cách gã ở cùng nàng, rất khác biệt với những gì gã vẫn thường thể . lần gã thể bộ mặt hung bạo và nàng kinh ngạc khi nhớ lại bao lần làm gã bật cười. Đây có lẽ đêm mà nàng bao giờ quên.
      Giờ gã rồi nên nàng biết là liệu thái độ và cư xử mới với nàng có là kết quả của hành động quyến rũ gã, hay đó chỉ là trạng thái tạm thời. Gã với nàng là vắng mặt ít nhất 1 tuần, nhưng bây giờ dường như phải chờ rất lâu mới biết được liệu nàng có thực thành công với kế hoạch của Mildred hay . Tất nhiên, nếu nó phát huy tác dụng thời gian xa cách cũng có thể làm mọi thứ trở lại như cũ, vì thế nàng bắt đầu lại lần nữa.
      Rowena thở dài khi ngồi dậy mặc đồ. Nàng biết mình sốt ruột, nhất là khi thực tế khi cho rằng có thể khống chế con rồng này nhanh. đêm đủ làm thay đổi gã, và chỉ cần chút nhắc nhớ đến lí do trả thù nàng cũng có thể thổi bùng lại cơn tức giận. Nhưng mọi chuyện tiến triển, nàng thể phủ nhận điều đó và cũng thể chối bỏ rằng quyến rũ Warrick de Chaville phải là thử thách như nàng nghĩ. , nó còn hơn là niềm vui.
      Nàng nhận ra là trễ đến thế nào cho đến khi bước vào đại sảnh, bởi còn tia nắng sớm nào rọi xuyên qua những khung cửa sổ cao. Căn phòng lớn vắng lặng chỉ còn lại mấy người hầu. Mildred là trong số đó và vội tiến về phía Rowena rồi chặn nàng lại đừơng vào nhà bếp.
      Rowena rất ngạc nhiên hỏi “Ở đây có an toàn cho chị em mình chuyện , dù ta khỏi”
      “Chết tiệt mệnh lệnh đó” Mildred trả lời. ‘Chị thể đợi đến lúc riêng tư được. Nhưng sao em có vẻ lo lắng về chuyến của ta vậy?”
      Rowena cười tươi. “Chị thấy à, đây đâu phải nhà tù.’
      , chị có ý đó, mà là nơi Lãnh chúa Warrick đến. Chẳng lẽ em biết sao?”
      “Biết gì, chị Mildred? Warrick chỉ với em là lâu nhưng lý do” Rowena bắt đầu cau mày. “ thể tham chiến trong khoảng thời gian ngắn được.”
      , phải cuộc chiến, nhưng lại là cuộc thách đấu. Gilbert gửi lời thách đấu và Warrick đến đó giáp mặt”
      Rowena tái người. “Lạy chúa, trong 2 chết.”
      Mildred nhắm mắt, giật mình trước nhận định đó. “Chắc chắn rồi’, cách nôn nóng. “Nhưng trước tiên họ nhận ra nhau”
      Rowena nghe dù nàng thể xóa hình ảnh Gilbert cao to thế nào,và cũng dùng gươm thiện nghệ ra sao, nhưng Warrick có thể chiến đấu khẳng khái, còn Gilbert dường như là . Cảm giác buồn nôn cuộn trong bụng nàng khi hình ảnh trong đầu trở thành cảnh Warrick… nằm nền đất… đầy máu…
      Nàng bị đẩy ngồi vào chiếc ghế cạnh lò sưởi mà biết sao có thể đến đó. Tay Mildred mát lạnh gò má nóng hổi của nàng. “Em bị bệnh sao vậy?” lo lắng hỏi. “Thai hành sao?”
      Rowena ngước lên với nỗi tuyệt vọng hiển trong mắt nàng. ‘Em muốn ấy chết”
      ‘Ah”, Mildred hiểu ra. ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh Rowena và nhanh nhảu tiếp tục. “Tại sao lại là ta? Trước khi ta biết trước có bẫy rồi. Có lẽ có chiến đấu, ít nhất là giữa 2 người họ. Nhưng chị nghĩ em lo lắng nhiều nếu Warrick biết được em thực là ai. Khi ta nhìn thấy Gilbert nhận ra ngay ta là trong những người bắt giữ mình ở Kirkburough và suy luận ra ngay. Chẳng lẽ liên quan đến em nữa?’
      cùng nguyên nhân. Em biết bây giờ ta giết em, tối thiểu là , vì tài sản của em.’ Nàng thêm kèm theo nụ cười với vẻ đau khổ hơn là gượng gạo. ‘ ta tức giận, em sợ ta nghĩ là em lừa dối khi im lặng, nhưng em làm thế. Vì thế, có thể em phải bị giam trở lại.”
      Nụ cười của Mildred càng đau khổ hơn. “ nhanh hơn em nghĩ đó, em của chị.”
      Rowena cau mày. “Sao chị thế?”
      Mildred nhìn thoáng xung quanh để chắc chỉ còn lại họ. ‘Tiểu thư Beatrix nổi giận tam bành từ khi nghe tin được gả vào nhà Malduit. Nó rất căm tức Warrick và điều ta truyền lại cho con tốt nhất là khả năng báo thù. Nó định làm cho cha mình phải hối tiếc về hôn ước mà nó cho rằng tương xứng và dùng em để trả đũa”
      “Em?” Rowena mở to mắt, ‘Nhưng - nó có quyền sau khi Warrick khỏi sao?”
      ít, phải là tất cả, nhưng nó đủ thông minh để dựa vào nó. Chị nghe lỏm được kế hoạch nó bàn với em mình vào đêm qua, rất mưu mô. Nó biết em gây tội gì với Warrick đến nỗi phải là tù nhân ở đây, mà cũng ai biết cả, nhưng trớ trêu thay, nó định dùng từ Warrick với nó là ăn trộm.”
      Rowena nhắm mắt lại, vở lẽ. ‘Nó rêu rao em ăn trộm đồ của nó”
      ‘Ừ, là nữ trang có giá trị nhất, dây chuyền bằng ngọc mà Warrick tặng cho nó. Melisant đứng ra làm chứng em là người cuối cùng lảng vãng bên ngoài phòng chúng trước khi phát bị mất đồ. Tiếp đó Beatrix ra lệnh lục soát phòng dệt cũng như phòng ngủ Warrick và trong lúc đó, nó lấy sợi dây chuyền ra khỏi chỗ dấu, rồi buộc tội em.’
      ‘Và tống em vào ngục. sao cho đến khi Warrick trở về, nhưng ta tin lời nó. ta chẳng thường gọi em là kẻ trộm đấy thôi, và trừng phạt em, nghiêm khắc, có lẽ bị đánh hay…’
      ‘Đừng lo lắng theo hướng đó, em à. Những gì làm với em trước khi Warrick trở về là điều Beatrix hi vọng làm ta đau kìa.’
      Rowena cau mày. “Nhưng còn John Giffard…”
      ‘Ông ta ở đó mà là cai ngục khác, gã chuyên trục lợi đau khổ của người khác.’
      Rowena điếng người. ‘Em.. em gặp rồi.’
      ‘Vẫn còn chưa hết đâu em, Beatrix định để ta tra khảo xem, em còn ăn trộm vật nào khác nữa. Em có biết tù nhân bị tra khảo thế nào trong tay ?’
      ‘Tra tấn?’
      ‘Đúng vậy, ả phù thủy đó còn muốn làm em sợ hãi và phải làm sao Warrick còn muốn em giường nữa, nhưng độc ác hơn là em bị mất đứa con. Đó là cách nó nghĩ làm Warrick đau đớn vì nó biết – tất cả đều biết ta mong ước đứa con trai thế nào, dù cho có là đứa con hoang.’
      ‘Em muốn bệnh quá.’
      trách em được’ Mildred thông cảm.
      , em thực bệnh’ Rồi Rowena chạy ra ngoài. Mildred chờ nàng trở lại cùng với cái khăn ướt mát lạnh. Rowena cảm kích cầm lấy, rồi hỏi. ‘Còn bao lâu nữa cái bẫy đó sập xuống em?’
      ‘Cho đến khi Beatrix sửa soạn ăn tối. Khi đó ta lấy cớ muốn đeo sợi dây chuyền và phát bị mất. nhưng em an toàn khỏi đây trước khi điều đó xảy ra. Chị chuẩn bị cho em túi thực ăn và quần áo, số thuộc về em, nhưng cũng có đồ của người hầu để em mặc khi chạy trốn. Chị dấu nó trong hầm rượu vì biết sao em ra lâu vậy.’
      ‘Em ngủ quên.’
      ‘À, vậy kế hoạch của chúng ta có công hiệu chứ?’
      ‘Kế hoạch của chị, nhưng đúng vậy, nó dường như thế.’ Rowena cười đau khổ. ‘Giờ nó có nghĩa lỳ gì đâu.’
      , nó có ý nghĩa khi Warrick trở về, nên em đừng xa. Có khu rừng ở phía đông nơi này, đủ để dấu cả đội quân. Hãy ở gần cánh rừng để chị có thể chỉ Warrick tìm em sau khi chị thuyết phục ta hiểu lí do em buộc phải trốn .
      ‘Sao chị với em Mildred.?’
      ‘Chị dễ phát lắm và như thế làm mọi người chú ý ngay đến vắng mặt của em, mà lẽ ra đến lúc Beatrix ra tay họ mới biết. Tốt hơn là em mình, còn chị ở lại để kể cho Warrick nghe trước khi Beatrix đặt điều.
      ‘Chị quên là ta muốn nghe lời biện hộ từ ai trong chúng ta à?’ Rowena hạ thấp giọng. ‘Nếu em được tốt hơn là trở lại nữa. Tures xa nơi này’
      ‘Nhưng mất đến 3 hay 4 ngày bộ.’ Mildred kêu lên.
      ‘Nhưng người của mình ở đó giúp em hoặc che dấu cho đến khi em tìm ra cách cứu mẹ khỏi lâu đài Ambray.”
      ‘Rowena, em thể nghĩ đến chuyện bộ mình xa như thế được. Hãy tin Warrick. Cho ta thời gian, ta làm điều tốt nhất vì em. Chị cảm nhận thế.”
      Rowena lắc đầu. ‘Em có được tự tin của chị. Và giờ em nghĩ, em muốn người đàn ông sinh ra những đứa con độc ác đó nuôi dưỡng con mình.’
      ‘Lỗi sơ suất của ta, nhưng em nên nhớ rằng đứa nào còn mẹ để dạy dỗ chúng cả, trong khi em có thể.’
      ‘Mildred, giờ phải lúc để tranh luận chuyện này.’ Rowena sốt ruột cắt ngang. ‘Hãy chỉ cho em cách ra khỏi cổng’
      Mildred ràng bực bội chuyển đề tài khi giải thích cộc cằn. ‘Chỉ có tên lính ở cửa sau, em phải lẻn qua trong lúc chị làm phân tâm. Nhưng nếu em muốn trốn luôn hãy đợi trong rừng 1 ngày, , tốt nhất là 2 ngày cho đến khi mọi chuyện tạm lắng. Chị theo em.’
      Rowena ôm chặt. ‘Cám ơn chị’
      ‘Hãy cám ơn chị sau khi em thấy lời chị về Tures là ngu ngốc thế nào. ‘Mildred làu bàu.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      CHƯƠNG XXXIV
      Khu rừng phải là nơi trú được mong chờ đối với 1 phụ nữ đơn độc, và tất nhiên cũng khi từng thanh nhất cũng tạo nên hình ảnh kẻ cướp hoặc kẻ giết người chỉ chực chồm lên nàng. Bầu trời đầy mây đe dọa đổ mưa trước khi trời tối, nên có ánh trăng báo hiệu chuyển ngày, nhưng thời gian dài lê thê đối với Rowena. Mấy giờ liền nàng cố ngủ nhưng thể, điều an ủi duy nhất cho nàng chỉ là trời mưa.
      Nàng cảm thấy vui vẻ gì dù trốn thoát thành công. Nền đất khô cứng thể mang lại thoải mái thậm chí khi nàng trải tấm áo của người hầu lót lưng mà vẫn cảm thấy lạnh. Trước đó, nàng thay lại quần áo của mình như chút xa xỉ dù chỉ đến sáng mai, nàng phải mặc lại đồ người hầu để nguỵ trang. Màu áo đầm vàng tươi cùng chiếc áo choàng đỏ trả nàng lại chính mình mà có lúc bị lung lay vì những lời đe doạ của lãnh chúa Fulkhurst.
      Fulkhurst… nàng ước mình dám chờ cho đến khi gã trở về, nhưng nàng có chút tự tin của Mildred về mối quan tâm của gã. Gã có thể tàn bạo như ý nghĩ thoạt đầu của nàng, nhưng gã vẫn có thể trả thù và trừng phạt độc ác, và nàng nghi ngờ khả năng gã tin nàng ăn cắp lần thứ hai với sợi dây chuyền chết tiệt đó, việc nàng từng chung giường và mang thai thể cản gã ban lệnh phạt như làm với bất cứ ai phạm tội đó.
      Có khả năng gã tin nàng nếu nàng có cơ hội chứng minh vô tội. Thế nhưng điều đó là mong manh trước những gì gã biết về nàng mà có gì hay ho qua Gilbert – và nàng cũng sẵn sàng liều lĩnh nhận roi đòn hay thứ gì khác tệ hơn để Beatrix có thể trả thù gã.
      Nàng phát ra mình có vài suy nghĩ trả đũa vị tiểu thư trẻ con đó khi đẩy nàng vào nơi ngoài vòng luật pháp hoang vắng thế này. Thân phận tiểu thư bao giờ rời khỏi nhà mà có toán quân hộ tống, còn các nữ hầu cũng có hay 2 bảo vệ theo nếu như họ có việc ra khỏi thành. Nhưng nàng hoàn toàn chỉ có mình với con dao găm bảo vệ mà Mildred bỏ vào túi đồ. Mildred cũng gói theo mấy cái áo đẹp của nàng để có thể bán lấy tiền thuê người bảo vệ nếu nàng có thể vào đến thị trấn, nhưng đó là trường hợp giả định bởi vẫn có khá nhiều điều may có thể xảy ra cho nàng trong lúc này, nhất là khi nàng rời khỏi nơi nấp trong rừng.
      Khi nghĩ đến những điều hay ho đó, nàng liền hi vọng Beatrix de Chaville nhận quả báo cho những gì nó chủ mưu. Nếu Rowena chết trước khi nàng chấm dứt rủi ro này, có lẽ nàng quay lại ám ảnh Beatrix… đúng vậy, giờ nó là cuộc báo thù rất xứng đáng. Warrick chắc thích ý nghĩ này và nó đặt lên môi nàng nụ cười cho đến khi nàng cũng tìm được giấc ngủ lúc sau đó. Dẫu vậy, những thanh trong rừng tiếp tục làm nàng yên, làm nàng giật mình dậy mấy lần trong đêm, rồi nàng mở choàng mắt trong ánh sáng mờ mờ của ngày mới và gã đàn ông đứng nhìn xuống.
      Nàng ngồi bật dậy, hai bên thái dương đau buốt. Nhưng phải là nằm mơ. Đôi chân vẫn ở đó bên cạnh nàng và tiếng ngựa đánh thức nàng. Nàng quay qua hướng những người khác xuống ngựa gần đó, gần tá người sắp vây quanh nàng trong khoảnh khắc.
      Nàng đợi để biết họ là ai. Sau khi thần kinh hoạt động lại, nàng hoảng sợ, chộp lấy con dao dấu ở thắt lưng và chém đại về phía đôi chân cạnh nàng. Tên đàn ông rú lên nhưng bị chặn lại khi người của vội nhảy tới bịt tay ngay miệng . Rowena nhìn thấy điều đó vì nàng bật dậy chạy sâu vào rừng nơi những con ngựa thể đuổi theo nhanh. Nhưng những người lạ mặt có thế, 3 trong số đó đuổi theo, vừa cười vui với bài tập thể dục này và điều đó càng làm nàng sợ hơn bất cứ thứ gì khác. Nàng biết điều gì xảy ra khi đàn ông đuổi theo đàn bà cánh đồng hay trong rừng. Họ đều muốn có phần thưởng cho những nỗ lực của mình.
      Nàng bị bắt kịp. Nàng có thể nghe thấy thanh bạo động từ tim mình, giờ nện trong tai nàng. Chúng bị những bộ giáp làm vướng víu vì nàng nghe thấy những tiếng leng keng, nhưng nàng cũng bị chiếc váy dài cản trở và thể xoay sở để nâng nó lên bằng tay trong lúc chạy được. Nàng cố giữ thế vì nếu may chiếc váy chết tiệt này làm nàng vấp. Rồi nó làm nàng vấp thiệt, ngón chân nàng giẫm lên mép váy lót đủ làm mất thăng bằng.
      Con dao văng khỏi tay nàng khi nàng cố hết sức để khỏi ngã, nhưng nàng chỉ bị trượt vài bước rồi lấy lại thăng bằng. có thời gian để nghĩ đến chuyện tìm lại vũ khí, thay vào đó với 2 tay , nàng có thể kéo cao hơn khi chạy. Dẫu vậy, chút thuận lợi này lại đến quá trễ vì tên đến đủ gần và chuẩn bị nhào vào nàng. Trước cảnh đó nàng vội nhảy lên, chỉ kịp vừa thoát khỏi tầm với. chỉ có thể níu được áo choàng của nàng trước khi ngã dập mặt, nhưng như thế cũng giật nàng lại, làm nàng nằm dài dưới đất. Nếu dây áo choàng cột ngay cổ nàng chứ phải ngang vai, có lẽ nàng bị gẫy cổ. Sau mấy giây đầu nàng nghĩ mình bị gãy xương sườn với cú ngã quá đau.
      Nhưng truớc khi nàng nhận ra mình có thể vận động quá trễ.
      2 tên còn lại chạy đến, thở hỗn hển, tên chặn trước nàng, tên còn lại ở phía sau. Tên chạy sát nàng gượng dậy 2 đầu gối, rất tức giận vì bị ngã đau nên giật chiếc áo choàng tay lần nữa.
      Rowena bật ngửa trở lại, đầu nàng đập xuống đất, nhưng nàng quá sợ hãi đến nổi thể đá vào tên trước mặt khi chồm tới, cũng như nàng quên kêu lên. Tiếng hét của nàng làm chúng thay đổi ý định làm gì với nàng trước và điều chúng cần làm lúc này là chấm dứt tiếng ồn nàng gây ra. Vội vàng, chúng va vào nhau khi cố rướn tới bịt miệng nàng. Nàng đánh vào tay, đẩy cái khác ra xa, nhưng cái thứ 3 tát vào mặt nàng, rồi tính đánh thêm cái nữa nhưng cánh tay đó bị giữ lại.
      ‘Đợi , tao biết ta,”
      ‘Sao mày biết?”
      “Lạy chúa, ta là tiểu thư của chúng ta”
      cùng câu ngạc nhiên cao độ, nhưng Rowena cảm thấy còn hơn thế. Tiểu thư của họ ư? Nàng nghĩ về Tures nhưng nhận ra được gương mặt nào cuối nhìn nàng, song nàng nhớ được 1 người và than thầm trong bụng. Nhận định càng được xác nhận khi gương mặt thứ tư chồm tới và giọng hoài nghi mà nàng bao giờ muốn nghe lại vang lên.
      “Rowena?”
      đợi trả lời khi tiến thẳng đến chỗ nàng bị tấn công và khung cảnh trước mắt làm kinh ngạc liền tung cú đấm vào trong 3 tên lính vòng quanh đầu nàng. Sau đó gã kế kéo nàng dậy và ôm chặt chỉ đủ để nàng thở.
      “Sao nàng đến đây được?”
      Câu hỏi xuyên thủng suy nghĩ của nàng vốn trộn lẫn giữa sợ hãi và thất vọng. Nếu có ai đó tìm thấy nàng, tại sao lại là Gilbert chứ? Và nàng biết gì với , kể cả những gì thực xảy ra với nàng trong hơn tháng qua, từ lần cuối cùng gặp . Nhưng có điều có thể .
      “Tôi bị bắt làm tù binh tại lâu đài Fulkhurst, nhưng cuối cùng cũng trốn được.”
      bắt được nàng sao? Ta điên với đau khổ trong khi có nàng suốt thời gian qua?” đẩy nàng ra khi đặt câu hỏi, nhưng vẫn giữ nàng nhìn vào mặt để thấy nỗi hối tiếc nhường nào mà cảm nhận. ‘Ta nghĩ nàng chết. ai ở Kirkburough cho ta biết Fulkhurst làm gì với nàng cả.”
      Vẻ nghiêm túc trong mối bận tâm của làm Rowena cảm nhận lạ lẫm mức độ căm ghét ra sao.
      “Tôi ngạc nhiên,” nàng thận trọng trả lời. “ đưa thẳng tôi vào ngục của trước khi người hầu ở Kirkburough trông thấy.”
      ‘Ngục của !”, Gilbert gầm lên kinh ngạc. Người của ra hiệu giảm lượng, nhưng chỉ trừng mắt lại chúng rồi giữ nguyên tia nhìn trở lại Rowena.
      chắc bị điên, nàng cho biết mình là ai à?”
      Nàng trừng mắt trở lại trước ngu ngốc của . “Muốn tôi thú nhận tất cả trong khi nguơi biết muốn giết ngươi và phá huỷ hết những gì thuộc về ngươi hay sao? Mà cũng lấy tài sản của tôi khi nó trong tay ngươi rồi. Ngươi nghĩ giết chết tôi để lấy những gì còn lại dễ dàng hơn sao? Vì thế tôi gì hơn ngoài điều nghĩ tôi chính là Phu nhân của Kirkburogh.”
      Rồi nàng thêm thắt vào giả định ban đầu là Warrick đến Kirburough là để tìm .
      nhốt tôi vào ngục vì quá tức giận khi ngươi có ở đó để giết.”
      Gilbert nhìn có vẻ biết tội, rồi nhận lỗi. ‘Ta xin lỗi, Rowena. Ta nghĩ ta làm hại nàng, nếu đâu để nàng lại đó, nhưng ta suy nghĩ sáng suốt hôm đó.”
      Khi nào nghĩ sáng suốt hoặc có tham lam chiếm vị trí cao nhất trong đầu? Nàng muốn hỏi, nhưng dẫn nàng trở lại nơi nàng xuất phát, do đó nàng lái sang chuyện khác. “Ngươi làm gì ở đây, Gilbert? Ngươi nghĩ bao vây pháo đài vững chắc nhất của chứ?”
      , phải thế, nhưng ta chiếm nó khi đêm xuống.”
      Nàng dừng bước, chỉ chịu tiếp khi kéo nàng theo.
      “Bằng cách nào?”
      “Ta gửi lời thách đấu. nếu ngu ngốc nghi ngờ có bẫy mà đem theo nhiều quân.’ ngừng lại để hỏi “Nàng có biết ? mang theo bao nhiêu người?”
      ‘Tôi thấy lúc ’, nàng trả lời cáu kỉnh. “Tôi cũng chẳng có thời gian đâu để đếm bao nhiêu người còn lại khi tôi trốn cả.”
      Gã thất vọng nhưng vẫn tiếp tục lôi nàng theo sau.
      sao.”, cuối cùng gã cũng tiếp. ‘ ta phải đem theo phần lớn quân. Sao lại để chúng ở lại chứ, như nàng , Fulkhurst là pháo đài vững chắc nhất của , nên có thể chỉ ít người ở lại canh giữ.”
      “Vậy ngươi nghĩ chiếm nó cách nào?”
      Gã quay đầu lại cười với nàng. “Với vài người thôi.”
      “Ah, tất nhiên rồi. Tôi ngu ngốc khi hỏi thế,”
      giật tay nàng cho thấy thích giọng nhạo báng của nàng. “Ta định đến đó lúc trời tối với lí do kiếm nơi ở.”
      “Họ có ngôi làng, họ chỉ cho ngươi.”, nàng trước.
      , nếu ta thi hành công vụ cho vua Stephen, ta mang thư có con dấu của nhà vua để làm chứng.”
      chứ?”
      “Chuyện gì?”
      “Thi hành công vụ cho nhà vua?”
      “Tất nhiên là rồi.” nóng nảy trả lời. “Nhưng thư là có . Ta may mắn tìm thấy nó, xác của người.”
      “Ngươi giết người?”
      dừng lại lần nữa để cằn nhằn nàng: “Sao nàng cứ phải gán chuyện xấu cho ta?”
      , chỉ những gì trong khả năng của ngươi thôi.” Nàng cắt ngang.
      Gã quắc mắt nhìn lại nàng.
      “Có nhằm nhò gì khi ta làm thế? Nó cho ta cơ hội xâm nhập Fulkhurst. Nhưng có lẽ ta lấy cớ trả lại tù nhân trốn thoát.” thêm vào cách nham hiểm.
      Nàng ước gì làm thế. Nàng có thể cảnh báo những người trong lâu đài bấp chấp mình bị gì, chỉ cần cản trở càng lâu kế hoạch của Gilbert.
      nghĩ có thể khuất phục được nàng bằng những lời đe doạ vì nàng gì thêm cho đến khi đến chỗ người của . Nàng nhận ra có vài người trong số đó đến từ Kirkburough, đó là những hiệp sĩ của Lyons mà lẽ ra phải phục tùng em trai của Godwine chứ phải Gilbert.
      Rowena điếng người khi nhận ra điều đó. Lạy chúa, họ biết sao? Hoặc họ mù quáng theo Gilbert, khi niềm tin đặt sai chỗ. chiếm lấy Kirkburough nhờ Rowena vì Lyon cầu họ chiến đấu cho Gilbert trước khi ông ta chết? Họ phải biết là Lyon chết, vì Gilbert có trở lại Kirkburough sau khi pháo đài bị phá huỷ mà. Vậy phải chăng hôn ước của nàng trói buộc họ? Nhưng hôn ước đó có hiệu lực khi Lyons chết trong đêm tân hôn. Dẫu vậy, ai biết được chứ ngoài nàng, Gilbert, Mildred và… Warrick. Gilbert chắc chắn ngu dại ra, cũng như mập mờ luôn về đứa bé hình thành…
      Nàng tự hỏi sao chưa đụng đến chuyện đó, nhưng nàng cũng thình lình nhận ra, Gilbert có thứ muốn, quân đội của Lyons nhờ hôn ước của nàng. Và giờ định tung cú đấm hạ gục Warrick, chiếm lấy pháo đài cũng như các con của gã. Gilbert gần thắng trong cuộc chiến giữa họ, còn nàng trao cho cơ hội để thành công. Bởi vì có thể hành động nhanh, khi Kirkburough còn liên quan đứa bé cũng chẳng cần giữ.
      Warrick… gã bị tàn phá. Gã nổi khùng vì giận dữ. Còn Gilbert ra điều kiện để thả con gã – gồm cả mạng sống của gã.
      Nàng phải làm gì đó. Nàng để tâm đến chuyện gì xảy đến cho Warrick, nhưng nàng nhớ tiếng cười của gã, niềm đam mê, và nụ hôn day dứt khi chia tay, và, chết tiệt gã , nàng quan tâm… ít ra là nàng muốn thấy gã chết. nàng cũng muốn thấy Gilbert thắng cuộc chiến này.
      Nàng muốn ra bí mật với những người của Lyons rằng họ cần ở đây, hôn ước ràng buộc họ đến đây bao giờ có giá trị. Nhưng nếu nàng làm thế, nghi ngờ gì Gilbert đánh nàng bất tỉnh. Trong cơn giận có thể giết nàng cũng nên. Nàng có thể làm gì được đây? Cảnh báo pháo đài, hay thuyết phục người của Lyons sao cho Gilbert biết được? nàng nên làm cả hai điều vì nếu Gilbert mất người, vẫn có thể chiếm Fulkhurst khi nơi đó thiếu người.
      Tên lính nàng chém cùng với người khác rời khỏi, dường như trở về nơi đóng quân. Rowena đợi cho đến khi Gilbert nhìn mình mới lướt mắt qua những người còn lại.
      “Họ là lính của ngươi à?”, nàng hỏi ngây thơ, ‘Hôn ước của tôi mang lại cho ngươi hơn nhiều.”
      trách nàng về nhận định đó, dù thích.
      ‘Đừng có khờ thế. Quân ta phải sâu trong rừng này. Sau khi trời tối chúng tiến gần đến pháo đài và chờ ám hiệu của ta cho biết cổng thành được mở.”
      “Đó là trường hợp nếu ngươi vào trong được. Tội vẫn nghĩ ngươi quay lại. Họ cẩn thận khi có lãnh chúa của mình. Có lẽ ta cũng cảnh báo người của mình cẩn thận vì ngươi nhử ra với trò bịp thách đấu. tin ngươi, Fulkhurst rất thông minh”
      “Nàng cố tình làm ta bực sao?”
      “Chắc chắn rồi. Ngươi nghĩ ta quên được những gì ngươi ép ta làm sao?”
      “Im miệng!’, rít lên, dẫn nàng tránh ra xa để người khác nghe thấy gã rít lên lần nữa. “Nếu nàng nhớ tốt thế cũng quên ta vẫn còn giữ mẹ nàng.”
      cần phải nhiều, Rowena gật đầu, cảm thấy nỗi buồn đè nặng. Điều gì làm nàng dám nghĩ mình có thể ngăn cản được thảm hoạ Gilbert định gây ra chứ? Với nàng, luôn luôn biết cách chiến thắng, luôn biết gì để chống lại và đánh bại nàng hoàn toàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :