Chương 9: Ảo tưởng trong gương Cảm giác này giống như con mồi bị con sư tử theo dõi, rình mò. Bạn biết có đôi mắt lạnh lùng trong bóng tối nhìn bạn, bạn cũng biết rơi vào bẫy của nó, nhưng bạn chỉ có thể chờ đợi tấn công của nó trong nỗi sợ hãi tột cùng, thể thoát ra. Khi Sơ Vũ về đến nhà, em họ kể cho cả nhà nghe chuyện xảy ra ở quán trà. bé vẫn còn chưa hết hoảng hốt, vẫn quên thêm mắm thêm muối thuật lại toàn bộ câu chuyện. May mà lúc việc xảy ra, bé bị chắn ở đằng sau lưng Sơ Vũ nên nhìn thấy màn then chốt nhất. Do đó, em họ cũng chỉ miêu tả trường hỗn loạn và vụ Sơ Vũ đột nhiên mất tích, chứ tiết lộ điều gì đặc biệt. Sơ Vũ vừa bước vào phòng, cả nhà dồn mọi ánh mắt về phía . Gương mặt trắng bệch, vẫn còn vẻ hoảng loạn. Mấy vị trưởng bối liếc nhìn nhau, rồi bố Sơ Vũ liên tiếng: “Tiểu Vũ, con làm sao vậy?”. “… sao ạ…” Sơ Vũ cố trấn tĩnh trả lời. Bác hai ngồi bên cạnh chau mày tỏ ý vui: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cháu có thể bỏ mặc em chạy mất hút. Có người chị như cháu làm gì hả?”. Sơ Vũ ngẩn người, ý thức được cả nhà đợi câu trả lời của . Em họ cũng nghiêng đầu nhìn Sơ Vũ, ánh mắt lộ vẻ khó nắm bắt. Đúng lúc mẹ Sơ Vũ định lên tiếng giải thích thay , bình tĩnh trở lại , mở miệng cách thản nhiên: “Lúc đó có người tưởng nhầm cháu là bạn của ta, lôi cháu lên xe. việc đột xuất quá, làm cháu kịp phản ứng. Đợi đến khi phát nhầm lẫn, ta liền thả cháu xuống xe. Lúc cháu quay lại quán trà, Tiểu Hân rồi”. Bác hai chỉ hừm tiếng rồi gì. Mẹ Sơ Vũ liếc nhìn bố , rồi đứng dậy với ông nội: “Ba! Phòng của Tiểu Vũ dọn dẹp xong rồi. Trời vẫn còn sớm, con đưa con bé lên phòng sắp xếp đồ đạc ạ”. Ông nội gật đầu: “ ! Hôm nay Tiểu Vũ cũng bị kinh sợ rồi, về phòng nghỉ ngơi cháu”. “Cám ơn ông nội. Bà nội, ba, bác hai, thím hai, bác ba thím ba, chú tư, Tiểu Hân, cháu lên phòng trước ạ”. Sơ Vũ chào mọi người, rồi xuyên qua đại sảnh trước sân rồi lên lầu. Mẹ Sơ Vũ vừa vừa quay đầu nhìn ra phía sau, đến lúc nghe thấy tiếng chuyện ở bên dưới, bà mới thở dài lên tiếng: “Gần đây, bác hai con mâu thuẫn với mọi người vì chuyện nhà cửa. Hôm nay, Tiểu Hân về kể bị con bỏ lại, bác ấy rất vui, con đừng để ở trong lòng”. “ đâu mẹ”. Sơ Vũ mỉm cười, trong lòng hiểu rất . Ngôi nhà lớn như vậy, do ông bà nội vẫn còn mạnh khỏe nên cả gia đình sống cùng nhau. Nhưng dù sao, ông bà cũng ngoài 90 rồi, điều này liên quan đến vấn đề phân chia tài sản. Lúc mới về nhà, sở dĩ có khí náo nhiệt là do ý của ông bà nội, muốn chúc mừng cháu xa lâu ngày. Còn trong lòng những người ở bên dưới nghĩ gì, ai biết được. Có điều, hiểu tại sao em họ lại tỏ ra thù địch với . Nghĩ ngợi hồi, Sơ Vũ cũng tới căn phòng của mình. Căn phòng rất đơn giản, bên cửa ra vào, bên cửa sổ, còn hai mặt là tường, cửa sổ đối diện cửa ra vào, bên tường có tủ quần áo và giá sách. Hành lý của Sơ Vũ ký gửi từ Thái Lan về vẫn chưa dỡ ra. Mẹ xách túi to túi vào phòng , thở dài: “Chắc phải mất mấy ngày mới sắp xếp xong. Con cũng cần vội, dù sao con cũng quyết định về nhà rồi. Chúng ta có nhiều thời gian, từ từ rồi tính ”. Sơ Vũ hồn vẫn để mây, chỉ ậm ừ đáp lời mẹ . Sơ Vũ đảo mắt qua đống hành lý. Ánh mắt đột nhiên dừng lại chiếc hộp bọc giấy da bò để giường. Trước khi về nước, Sơ Vũ tự tay gói đồ, nhớ là mình dùng giấy da bò bọc đồ bao giờ. Sơ Vũ cảm thấy kỳ lạ, vừa lúc đó, mẹ cúi người định dỡ chiếc hộp, Sơ Vũ bước qua ngăn lại: “Mẹ! Hôm nay con vẫn chưa ăn gì cả. Bây giờ bụng con đói quá, mẹ nấu giúp con bát mỳ được ạ?”. “Con bé này!”. Miệng có vẻ trách móc nhưng mẹ Sơ Vũ liền bước ngay. Đến cửa, bà quay đầy lại “Mỳ trộn nhé”. “Vâng ạ”. Sơ Vũ theo nhìn mẹ xuống tầng , mới quay lại cầm cái hộp lên. Cái hộp rất , lắc lắc cũng thấy tiếng động bên trong. Sơ Vũ dùng kéo cắt lớp giấy bọc bên ngoài rồi mở hộp, lôi thứ ở bên trong ra. Trong giây lát, Sơ Vũ cảm thấy như bị sét đánh trúng đầu, gương mặt trở nên trắng bệch. Trong hộp là bộ quần bò, áo phông Sơ Vũ mặc hôm bị bắt cóc ở Chiang Rai. Lúc cùng Lục Tử Mặc đến mê cung, thay bộ váy dài, vì vậy quần áo này bị bỏ lại ở sơn trại. Sơ Vũ ngờ, lại nhìn thấy bộ quần áo ngay tại nhà mình. Bên dưới bộ quần áo có mảnh giấy, viết dòng chữ bằng tiếng Thái “9h tối thứ sáu. Shangri-La, phòng 1218″. Đầu óc quay cuồng, Sơ Vũ lùi lại mấy bước mới đứng vững. Gói đồ này vừa được chuyển đến đây, có nghĩa là, ta nắm mọi đường nước bước của ? Hay đây là uy hiếp của ta, bởi nơi này chỉ có mình , mà có cả gia đình . Sơ Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, biết xử lý chuyện này thế nào. Báo cảnh sát ư? Đụng phải người như Lục Tử Mặc, dám đem an toàn của người thân ra đánh cược. Bỏ trốn ư? từ Thái Lan bỏ về Trung Quốc, khoảng cách như tới chân trời góc bể, còn có thể trốn đâu? Ngày nhận được hộp đồ là thứ ba, Sơ Vũ ngừng suy nghĩ, tính nước, đến mức ăn ngon ngủ yên. Chỉ ba ngày trôi qua mà người gầy rộc hẳn . Đến tối thứ sáu, Sơ Vũ cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Người mà Lục Tử Mặc cần chính là , có trốn tránh cũng vô dụng, chi bằng dũng cảm đối mặt. Trong tình huống xấu nhất, cùng lắm chỉ là bị ta bắt về Thái Lan. Nhìn thái độ của Lục Tử Mặc, ta chơi trò mèo vờn chuột, lấy sinh mạng của đối phương ra làm trò vui. Nếu có thể đảm bảo an toàn của cả nhà, hy sinh này là gì cả. 6h hơn tối ngày thứ sáu, Sơn Vũ định tìm lý do ra ngoài, rồi lặng lẽ đến Shangri-La. Ai ngờ lúc chuẩn bị xuất phát, trong nhà đột nhiên xuất vị khách, vị khách đó đến là vì . Đây chính là đối tượng hôm trước hẹn coi mắt ở quán trà. Hôm đó, hai bên gặp mặt, Sơ Vũ vốn quên chuyện này từ lâu. ngờ người giới thiệu lại đưa ta đến tận nhà, khiến Sơ Vũ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Người giới thiệu là chỗ thân quen của cả nhà, rất đỗi nhiệt tình. Già trẻ lớn bé trong nhà đều ra đại sảnh ngồi tiếp khách. Sơ Vũ hề nhìn xem đối phương trông như thế nào, liếc nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, lòng nóng như lửa đốt. Khách sạn Shangri-La nằm ở bên Tây Hồ, nếu ngồi taxi cũng phải mất tầm 40 phút. biết khi mình đến muộn hay thất hẹn, khiến người đàn ông đó nổi giận, hậu quả như thế nào? Cả nhà ngồi chuyện hơn tiếng đồng hồ, Sơ Vũ từ đầu đến cuối giữ im lặng, chỉ có ông bà nội và bố mẹ hỏi chuyện đối phuơng. Cuối cùng, người giới thiệu cũng đứng dậy ra về, ông nội mỉm cười nhìn Sơ Vũ: “Tiểu Vũ, qua cửa nhà là khách, cháu hãy tiễn khách !”. Ông nội vậy, chứng tỏ ông rất vừa ý đối tượng. Nhưng Sơ Vũ đâu còn tâm trạng để ý đến chuyện đó, chỉ cảm thấy đầu óc mình căng ra như dây đàn bỗng nhiên nhõm hẳn. vội vàng đứng dậy: “Vâng ạ, cháu tiễn đây”. Người trong nhà vẫn cười, Sơ Vũ gấp gáp ra cửa. đoạn, người giới thiệu kiếm cớ chuồn mất, để lại Sơ Vũ và người đàn ông kia. Sơ Vũ chỉ nghĩ cách làm thế nào nhanh chóng thoát khỏi chàng này. Đối phương hỏi số điện thoại của , Sơ Vũ cũng cho ngay. Sau khi tiễn chàng lên xe buýt, Sơ Vũ nhìn đồng hồ, bây giờ là 7h 50 phút, vội đứng ra đường vẫy taxi. Cùng lúc đó, chiếc xe Lexus màu đen lặng lẽ trườn tới. Sơ Vũ để ý, tưởng chỉ là chiếc xe đường bình thường. Chiếc xe đột ngột dừng lại trước mặt , cửa xe vừa mở, đôi cánh tay thò ra, ôm chặt lưng Sơ Vũ và dùng sức kéo vào trong xe. Sơ Vũ giật mình, trong xe tối om. Sơ Vũ vừa từ ngoài sáng vào bóng tối nên mắt nhất thời bị quáng. bị kéo vào lòng người. Hai bàn tay của người trong xe ngừng vuốt ve tấm lưng mềm mại của Sơ Vũ. Sơ Vũ giãy giụa lát rồi ngồi yên, hưởng thụ vòng tay ôm ấm áp và mùi vị quen thuộc của người đàn ông. Tuy Sơ Vũ muốn thừa nhận, nhưng qua nhiều lần tiếp xúc gần gũi, có thể nhận biết đối phương. đầu Sơ Vũ phát ra tiếng cười khẽ, giọng trầm khàn vừa quen thuộc vừa xa lạ mờ ám bên tai : “Hạt mưa , lâu rồi gặp, em vẫn tràn đầy sinh lực như ngày nào”. Sơ Vũ hề động đậy, cũng tỏ ra phản kháng. ngờ khi gặp lại Lục Tử Mặc, lại cảm thấy rất bình tĩnh. Bàn tay Lục Tử Mặc ôm Sơ Vũ bắt đầu yên, lên lên xuống xuống theo đường cong cơ thể . Sơ Vũ vẫn ngồi trong lòng Lục Tử Mặc, hai thân thể dính chặt nhau. ta rụi đầu vào hõm cổ Sơ Vũ: “Em vẫn nhiệt tình như vậy”. Sơ Vũ cắn chặt môi, trong lòng bắt đầu hỗn loạn. Sợ hãi, bi thương, tức giận…nhiều cảm xúc phức tạp như bóp nghẹt lấy tim . Chỉ cần ta xuất , khí chất đặc biệt của riêng Lục Tử Mặc bắt đầu bủa vây Sơ Vũ, giống như sợi dây thừng vô hình buộc thít chặt lấy tim , khiến thể thở nổi. Đôi môi Lục Tử Mặc lướt qua tai Sơ Vũ: “Lâu rồi gặp, em có nhớ tôi ?”. “Lục Tử Mặc, rốt cuộc muốn gì ở tôi?”. Sơ Vũ đẩy mạnh Tử Mặc ra, ngồi thẳng lưng, nhìn ta cách cảnh giác. Lục Tử Mặc để ý đến cự tuyệt của Sơ Vũ, ta đặt hai tay lên sau gáy cách thoải mái rồi nhìn Sơ Vũ: “Người đàn ông vừa nãy cũng tồi, có vẻ thà, chững chạc, rất thích hợp với em”. Lục Tử Mặc cười nhạt, giọng lộ vẻ bỡn cợt. Sơ Vũ bỗng nhiên căng thẳng, hình ảnh của Tae vụt xuất trong trí não : “Tôi và ấy quen biết, đừng làm hại ấy”. Lục Tử Mặc chỉ im lặng nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ tự nhiên cảm thấy lỡ lời. giải thích trước mặt ta như vậy, có khi ta càng nghĩ và người đàn ông kia có mối quan hệ thân thiết, muốn bảo vệ đối phương nên mới vậy. “ quen biết? Chẳng phải lần thứ hai coi mắt rồi, em vẫn còn là xa lạ?” Lục Tử Mặc nhàng mở miệng, nụ cười môi biến mất. Sắc mặt Sơ Vũ trắng bệch, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. còn ngây thơ tưởng rằng, chỉ cần rời khỏi Thái Lan, có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của người đàn ông trước mặt. Lục Tử Mặc xong liền yên lặng nhìn ra bên ngoài xe. Chiếc Lexus lặng lẽ lao vút vào dòng xe cộ, nhanh chóng đến đích. Sơ Vũ nhìn ra ngoài, đây phải là khách sạn Shiangri-La mà chỉ là khu chung cư bình thường. Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ xuống xe, ôm chặt vào lòng, rồi bước vào bên trong giống cặp tình nhân mật. Lục Tử Mặc rất cao, vừa ôm Sơ Vũ, lọt thỏm trong lòng ta. Sơ Vũ cứng người, phản ứng của lọt qua đôi mắt Lục Tử Mặc, ta cúi đầu nhìn . Khu chung cư này là khu khép kính hoàn toàn. Lục Tử Mặc cà thẻ mở cổng rồi đưa Sơ Vũ vào tòa cao tầng bên trong. Hai người đáp thang máy lên tầng cùng. Mỗi lối lên cầu thang chỉ có hộ, bảo vệ tuyệt đối cuộc sống riêng tư của chủ nhà. Lục Tử Mặc nhanh chóng mở cửa, quay người nhìn Sơ Vũ: “Vào !”. trốn được khỏi trốn, chỉ cầu mong người đàn ông này sau khi thỏa mãn xác thịt thả . Sơ Vũ từ từ bước vào bên trong, nhớ đến tiếp xúc nguy hiểm khi hai người ở đảo và đòn tấn công rất mạnh của . Sơ Vũ dùng hết sức lực vào cú đấm đó, tấn công vào đúng vết thương trúng đạn, nơi suy nhược nhất của Lục Tử Mặc. biết lúc đó, tình trạng vết thương của ta nghiêm trọng đến mức nào. Thế nhưng, người đàn ông trước mặt dường như nhớ tới chuyện đó, mỉm cười dịu dàng với như thủa ban đầu: “Hạt mưa ! Đây là trong những hang ổ của tôi. Em hãy chịu khó ở đây thời gian”. “ định giam giữ tôi?” Sơ Vũ cười nhạt, quyết định bình tĩnh đối mặt với việc diễn ra. Lục Tử Mặc đứng đó lời nào. lúc sau, ta quay người: “Căn hộ này em có thể tùy ý sử dụng, ngày nào cũng có người tới đây. Em có thể viết những thứ em cần vào tờ giấy, ta mua giúp em. Chỉ cần bước qua cánh cổng lớn, em được hoàn toàn tự do”. Sơ Vũ mỉm cười, bước đến trước mặt Lục Tử Mặc, giơ tay cởi cúc áo trước ngực mình. Bàn tay và toàn thân Sơ Vũ ngừng run rẩy, nhưng cố giữ vẻ mặt lạnh lùng. Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ có phản ứng gì, gương mặt lạnh ta cũng lạnh như tượng điêu khắc. Sơ Vũ cởi nốt chiếc váy bên dưới, rồi với tay tháo khuy cài áo lót, rồi bước lên trước mặt người đàn ông. Ánh trăng mờ chiếu vào thân thể trắng ngần ngọc ngà với đường cong đẹp đẽ của Sơ Vũ, tạo thành bức họa mê hoặc lòng người. Sơ Vũ nắm chặt bàn tay: “ muốn thứ này? Hãy mau nhận lấy thứ muốn, rồi thả tôi ”. Lục Tử Mặc lời nào, đứng ở giáp ranh giữa ánh sáng và bóng tối. Bóng tối phủ lên gương mặt Lục Tử Mặc, che khuất cảm xúc mặt . Cả căn phòng yên lặng hồi lâu, Sơ Vũ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập của bản thân. biết thời gian trôi qua bao lâu, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng cử động. ta tiến lên bước, gương mặt từ bóng tối lộ ra ngoài ánh sáng. Lục Tử Mặc mở to đôi mắt, nhìn Sơ Vũ đầy nguy hiểm. Hành động này của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ bất giác mất dũng khí và phẫn nộ ban nãy, hoảng hốt lo sợ và vô ý thức lùi lại bước. Đột nhiên, Sơ Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể bị người đàn ông bế lên. ta sải bước dài, đá mạnh cửa phòng ngủ, dùng sức đè chiếc giường lớn mềm mại. Sơ Vũ gần như thể chịu đựng nổi trọng lượng của Lục Tử Mặc, nhưng chỉ giây lát, ta chống hai tay, nhìn từ cao, miệng nở nụ cười tà ác: “Nếu , thứ tôi muốn là em, làm sao tôi có thể thả em ?”
Chương 10: Five Card Stud Lời của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Như vậy, cách đối xử lúc đầu của ta với đều là giả, tàn nhẫn mới là bản chất của ta? “Hạt mưa !”, Lục Tử Mặc cúi thấp người vỗ lên má Sơ Vũ: “Chúng ta còn nhiều thời gian, cần gấp gáp. Hơn nữa…”, ngón tay Lục Tử Mặc vuốt từ mặt Sơ Vũ xuống đến xương đòn rồi lướt theo hình xương đòn, như lưu luyến hơi ấm da thịt . Mặt ta xích lại sát gần: “Càng đè nén, càng có khoái cảm, phải em?” Biến thái! Biến thái! Sơ Vũ thầm mắng chửi Lục Tử Mặc, lấy hết sức tung chân đá vào người ta, nhưng bị Lục Tử Mặc khống chế dễ dàng. Lục Tử Mặc nghiêng đầu, cắn mạnh vào đùi Sơ Vũ miếng, cười lớn rồi bỏ . Ban đầu, khi Lục Tử Mặc mình bất lực, Sơ Vũ cũng nghĩ ta đùa nhiều hơn. Sau vài lần hai người tiếp xúc thân thể, thấy, Lục Tử Mặc có phản ứng sinh lý bình thường. Có điều, mỗi lần ôm ấp Sơ Vũ, ràng ta dâng trào dục vọng nhưng lại cố gắng kìm chế, nhưng muốn vội vàng thưởng thức , mà hưởng thụ cảm giác khoan khoái từ việc gây áp lực tinh thần cho . Sơ Vũ nghĩ đến những người đàn ông mắc chứng bệnh phô dâm. Họ rất thích thú khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của chị em phụ nữ và đạt được thỏa mãn tính dục về mặt tâm lý. Người đàn ông này chắc cũng như vậy, ta vội chiếm đoạt , là để giữ cảm giác mới mẻ về mặt xác thịt. Như ta , càng đè nén, khoái cảm trong tâm lý ta càng mạnh hơn. Người đàn ông này giống con báo tình cờ vồ được con mồi trong khi no bụng. Sơ Vũ sờ vết răng cắn đùi mình, ta cắn đau chết , thế mà còn cười vui vẻ được. Có lẽ, cách duy nhất giúp Sơ Vũ thoát thân, là khiến cảm giác mới mẻ biến mất, xóa bỏ hứng thú vui đùa của ta. Nhưng vấn đề quan trọng ở chỗ, liệu có thể sống rời khỏi nơi này? Sơ Vũ biết khu chung cư này là khu nào, nằm ở đâu. Tòa nhà ở nằm ở vị trí trung tâm khu chung cư, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy được cảnh sắc trong nội bộ khu nhà. Căn phòng của Lục Tử Mặc trang trí nội thất rất đẹp, đồ đạc đầy đủ. Trong nhà vệ sinh thậm chí còn chuẩn bị cả băng vệ sinh phụ nữ. Tụi bắt cóc có nhân tính như vậy từ bao giờ? Sơ Vũ cười nhạt, ném gói băng vệ sinh trở lại tủ đựng đồ. Trong phòng có tivi, nhưng đường dây điện thoại, internet đều bị dỡ mất, ràng, ta muốn cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Sơ Vũ tìm quần áo trong phòng ngủ mặc vào. Lúc nãy, do quá kích động nên kéo rách váy, cúc áo bị đứt vài cái biết lăn vào góc nào. Lục Tử Mặc chẳng phải cần mua gì liệt kê vào giấy hay sao? Ngày mai, bắt ta mua nhẫn kim cương, dây chuyền ngọc trai, lắc tay vàng…Tóm lại, tiệm vàng có đồ gì đắt mua thứ đó, cho ta tức chết. Sơ Vũ quanh phòng vài vòng, buồn bực ném người vào ghế sofa. Lúc này chắc tầm 10h tối, đột nhiên biệt tăm biệt tích, biết phản ứng người nhà ra sao? Bố mẹ chắc chắn rất lo lắng. Nghe , người mất tích 48 tiếng đồng hồ có thể báo án, biết Sơ Vũ có để lại manh mối gì ở trường, cảnh sát liệu có thể tìm thấy ? Sơ Vũ nghĩ ngợi hồi, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, cuộn mình nằm ngủ sofa cả đêm. Sáng hôm sau, Sơ Vũ bị ánh nắng mặt trời đánh thức. Căn hộ nằm ở cao, bên là tường kính, tối qua Sơ Vũ kéo rèm nên ánh nắng sớm mai cứ thế chiếu thẳng vào phòng. Sơ Vũ vươn mình, do ngủ trong tư thế thoải mái nên toàn thân đau nhức. biết bây giờ là mấy giờ, Sơ Vũ lấy điều khiển sofa rồi mở tivi, đảo qua vài kênh. Truyền hình phát sóng tin tức buổi sáng, xem ra bây giờ khoảng 7h sáng. lúc sau, có tiếng người gõ cửa. Đây là hang ổ của Lục Tử Mặc, nên chắc chắn ta cầm chìa khóa. Để đề phòng bỏ trốn, ít nhất cũng khóa trái cửa. Mỗi lối lên cầu thang chỉ có hộ, bên dưới lại có bảo vệ, khả năng nhầm nhà là rất ít, trừ khi người bên ngoài là “cái giỏ mua đồ” do họ Mặc kia cử đến. Sơ Vũ đến bên cửa chính, nhìn ra ngoài qua lỗ phản quang cửa. Bên ngoài hành lang có người đàn ông mặc áo T-shirt đen, đứng yên lặng chờ đợi. Người chưa gặp bao giờ, Sơ Vũ kéo khóa cửa, quả nhiên là cửa bị khóa trái, bực bội đá chân vào cửa hét: “ có chìa khóa sao? Tôi mở được cửa”. Vừa dứt lời, bên cạnh có sức mạnh to lớn ập đến, đẩy ngã xuống nền nhà. Cùng lúc đó, bên ngoài phát ra hai tiếng nổ bụp bụp, cánh cửa gỗ xuất hai lỗ , Sơ Vũ phảng phất nhìn thấy làn khói bay ra từ hai lỗ đó. Sơ Vũ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người đàn ông nằm đè lên người lập tức đứng dậy, kéo Sơ Vũ về phía nhà vệ sinh: “ thôi!”. Giọng này hơi quen quen, Sơ Vũ ngẩng đầu, quả nhiên là người đàn ông lạ mặt xuất ở quán trà. ta dấu mình ở trong căn hộ từ lúc nào mà hoàn toàn hay biết. Cửa sổ nhà vệ sinh mở, có sợi dây thừng to bằng cổ tay trẻ sơ sinh thò xuống. “Nắm chắc lấy, leo lên!”. Người đàn ông ra lệnh ngắn gọn. Nắm lấy, leo lên? ta tưởng Sơ Vũ là loài khỉ chắc. Đây là tầng thứ 20, chỉ có sợi dây thừng, đến tầng hai cũng chẳng dám leo, chi là tầng 20? Người đàn ông quay đầu, nhìn Sơ Vũ vẫn đứng yên động đậy, ta nhíu mày, sải bước dài đến bế Sơ Vũ đưa ra ngoài cửa sổ. Thân thể Sơ Vũ như lơ lửng trong trung, gió thổi mạnh khiến tức thở, ánh mặt trời làm chói mắt, đầu óc quay cuồng. Nhưng chỉ vài giây sau, bàn tay bị nắm chặt. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn, Lục Tử Mặc nhoài nửa người từ nóc nhà xuống, miệng mỉm cười để lộ hàm răng trắng xóa: “Lên đây ”. Sau đó, to với người bên dưới: “Đại tinh tinh, đừng có thừa dịp sờ mông của tôi đấy!”. Đối diện với ranh giới sống chết mà vẫn còn tâm trạng đùa, chắc cũng chỉ có Lục Tử Mặc. Sơ Vũ khóc dở mếu dở, người đàn ông bên dưới dùng sức đẩy lên, cuối cùng, Sơ Vũ cũng leo lên sân thượng dưới giúp đỡ của Lục Tử Mặc. Bóng người ở cửa sổ nhà vệ sinh lắc cái rồi thu vào. Nhà vệ sinh truyền đến vài tiếng nổ, khiến Sơ Vũ giật nảy mình. “Chúng ta chơi trò kích thích hơn nhé!” Lục Tử Mặc giữ lấy Sơ Vũ, ôm chặt vào lòng. Lưng đeo sợi dây màu sắc to bản, Lục Tử Mặc nhanh chóng cầm lấy sợi dây cuốn lên người Sơ Vũ vài vòng rồi buộc chặt vào người mình. Sau đó, Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ đến thông đạo sân thượng. Hai tòa nhà cao tầng kết nối bằng thông đạo như cây cầu cao. Lục Tử Mặc ôm chặt lấy Sơ Vũ, mỉm cười thoải mái: “Em chuẩn bị xong chưa?” Sơ Vũ đột nhiên có dự cảm lành, nhưng còn chưa kịp trả lời, cả người đột nhiên tung lên trong trung, nụ cười của Lục Tử Mặc và cảnh sắc xung quay bỗng trở nên mơ hồ. và Lục Tử Mặc dính chặt lấy nhau, bay xuống bên dưới. Miệng Sơ Vũ tê liệt, lúc rơi xuống, biết có thứ gì đó nhét vào miệng, Sơ Vũ lập tức cắn chặt, tai ù ù nghe , giống như bị mất thính giác. Vài giây sau, lưng bị lực lớn kéo lên rất, nhưng rồi dừng lại trong chốc lát. biết Lục Tử Mặc mở nút thắt từ khi nào, hai người ngã xuống bãi cỏ mềm mại. Tim Sơ Vũ vẫn đập liên hồi, toàn thân mềm nhũn. Người đàn ông bên cạnh đứng dậy, bế lên và bước xuống bãi đỗ xe. Đến khi chiếc xe chạy khỏi khu chung cư đoạn khá xa, Sơ Vũ mới dần dần bĩnh tĩnh trở lại. ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc lái xe. ta ngừng liếc qua kính chiếu hậu, gương mặt biểu lộ cảm xúc. “Bọn họ là ai vậy?” Sơ Vũ quay đầu về phía sau, nhìn dòng xe cộ qua lại, phát ra điều gì khác thường. Nhưng mà, nguy hiểm tiềm làm sao có thể phát giác được. Lục Tử Mặc liếc cái, trả lời ngắn gọn “Đám tôm cá ”. Đây cũng gọi là câu trả lời hay sao? Lục Tử Mặc giơ tay, lấy di động trong túi áo mình đưa cho Sơ Vũ: “Em hãy gọi điện về nhà, bảo em có việc gấp cần quay về Thái Lan”. Sơ Vũ cầm điện thoại, rất muốn gọi đến 110. Lục Tử Mặc như nhìn thấu suy nghĩ của Sơ Vũ, ta cười nhếch mép: “Hạt mưa ! Tôi nhắc cho em biết, toàn bộ người thân của em ở đây đấy”. Đây đúng là lời uy hiếp có sức nặng ngàn cân, Sơ Vũ cắn chặt môi. Cuối cùng, cũng bị khuất phục bởi người đàn ông, bấm số gọi điện về nhà. Cả đêm Sơ Vũ về, nhà loạn hết cả lên, bố mẹ ngừng chất vấn đâu. Sơ Vũ cầm điện thoại tần ngần lát, biết ứng phó ra sao. Lục Tử Mặc đỗ xe bên lề đường, nhìn Sơ Vũ lúc rồi giật lấy máy điện thoại: “Alo! Chào bác! Cháu họ Lục, làm việc ở tập đoàn Kim Thị bên Thái Lan ạ. Chúng cháu cần bác sỹ Đặng về bên Thái chuyến. Đúng ạ, trước khi về nước, bác sỹ Đặng là bác sỹ chủ trị của chủ tịch tập đoàn. Vâng ạ, việc đột ngột quá, chúng cháu xin lỗi. Lát nữa, công ty cử nhân viên đến lấy giấy tờ của bác sỹ Đặng. Được ạ, chào bác!” Lục Tử Mặc cúp điện thoại cách quả quyết, ta nheo mắt nhìn Sơ Vũ: “Sao hả?” Sơ Vũ cười nhạt: “ có lúc nào giở trò lừa đảo hả?”, “ dối lưu loát thế, mở miệng là được ngay?” Lục Tử Mặc rướn người tới gần Sơ Vũ, cất giọng mờ ám bên tai : “Tôi bao giờ dối khi ở giường”. Sơ Vũ đỏ mặt, né tránh người đàn ông rồi đẩy cửa bước xuống xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát họ đến sân bay. Lục Tử Mặc đỗ xe xong, đứng dựa vào cửa xe hút điếu thuốc. nhả khói hình vòng tròn: “Cũng hoàn toàn là giả dối. Nhưng để về nước, tôi cần thân phận chính đáng mới có thể làm thủ tục xuất nhập cảnh”. Sơ Vũ gì. Lục Tử Mặc yên lặng lát, tắt điếu thuốc rồi kéo tay Sơ Vũ: “ thôi”. Hai người vào trong sân bay. ta tìm đến nhân viên làm việc ở sân bay và vài câu tiếng Thái với họ. Sau khi bộc lộ thân phận, người nhân viên đưa họ đến phòng chờ VIP tầng hai. Phòng chờ VIP là gian phòng độc lập. Lục Tử Mặc đứng ở cửa, gật gật đầu với hai nhân viên, rồi ôm Sơ Vũ vào phòng và đóng cửa lại. “Cởi ra!” “Gì cơ?” Sơ Vũ lùi lại phía sau, Lục Tử Mặc nhìn cười nửa miệng, cởi áo khoác ném xuống ghế sofa rồi bước về phía . Sao ta đột nhiên có ý định vào lúc này, ở nơi như thế này? Đúng là thể nhìn nhận kẻ biến thái ở góc độ bình thường. Sơ Vũ thầm nghĩ rồi vòng ra đằng sau ghế sofa: “ có người đến đó!”. Lục Tử Mặc nở nụ cười gian tà, ta tiến đến giữ chặt lấy Sơ Vũ kéo đến trước mặt mình, tiện tay cởi áo người : “Em yên tâm , dù em có kêu nửa ngày, cũng ai vào đây đâu”. Tay Sơ Vũ bị tay Lục Tử Mặc giữ chặt, tay kia cởi áo người , rồi kéo quần bò của Sơ Vũ xuống. Trong lúc cởi đồ, ta quên nháy mắt: “Tuy ngắm rất nhiều lần, nhưng Hạt mưa này, phải công nhận thân hình em cũng tồi”. Sơ Vũ vừa tức vừa ngượng ngùng. Sau khi cởi hết đồ Sơ Vũ, Lục Tử Mặc cầm cái túi ném vào người : “Mặc vào”. Sơ Vũ ngây người lát, Lục Tử Mặc quay cởi quần, rồi lấy trong cái túi khác bộ quần áo mặc lên người. Quay đầu nhìn Sơ Vũ vẫn có động tĩnh, ta lại nháy mắt: “Em muốn tôi mặc giúp em à?” Sơ Vũ đột nhiên tỉnh mộng, lôi trong túi ra bộ váy màu đỏ rực và bộ tóc giả uốn xoăn màu hạt dẻ. Sơ Vũ nhanh chóng mặc đồ đội tóc giả. Bên cạnh, Lục Tử Mặc cũng đội cái mũ cói kiểu Hawaii và đeo cặp kính râm cỡ lớn. Sau đó, ta ôm Sơ Vũ vào nhà vệ sinh của phòng VIP rồi khóa trái cửa. Trong nhà vệ sinh có lối thoát bí mật, hai người theo lối đó vòng vèo xuống đến tầng sân bay. Sơ Vũ chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này nên thể kìm nén hồi hộp. Mặc dù Lục Tử Mặc ra, nhưng cũng biết họ trốn tránh người nào đó. Lục Tử Mặc vội vàng rời khỏi sân bay, ta tìm vị trí có thể nhìn thấy hành lang ở tầng hai rồi ngồi xuống, thoải mái tựa ra phía sau. Lục Tử Mặc ghé sát gần Sơ Vũ: “Em xem ”. người đàn ông tiến vào từ phía cửa xoay của sân bay, tay cầm túi tài liệu, thẳng lên tầng hai. Cửa phòng đợi VIP mở ra. Sơ Vũ mở to mắt nhìn người đàn ông và người phụ nữ mặc bộ quần áo và Lục Tử Mặc vừa bỏ lại bước đến bên cửa. Người phụ nữ nhận túi tài liệu gật gật đầu, rồi quay người theo chàng đóng giả Lục Tử Mặc về hướng lối màu xanh. Đợi hai người đó khỏi, Lục Tử Mặc mới kéo Sơ Vũ đứng dậy, xuống tầng hầm rồi theo dòng người ra khỏi sân bay. Họ xa, mà vào khách sạn ở gần sân bay. Đến phòng khách sạn, Lục Tử Mặc bỏ mũ và kính, nằm thoải mái giường. Sơ Vũ thấy cánh tay ta có vết máu đỏ tươi: “ bị thương sao?”. Lục Tử Mặc nhìn lên cánh tay mình, nhíu nhíu mày: “Vừa nãy, tôi bị mèo cắn trong lúc rơi xuống đất”. Hóa ra, thứ cắn chặt lúc đó chính là cánh tay của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ quay người: “Tôi hỏi xem có thuốc gì rồi xử lý vết thương cho ”. Lục Tử Mặc lập tức đứng dậy nắm chặt tay Sơ Vũ cười cười: “Trong nhà vệ sinh có tủ thuốc”. Sơ Vũ ngửi thấy mùi nguy hiểm, hoảng loạn giật tay ra. Lục Tử Mặc buông tay Sơ Vũ, lại ngồi xuống giường nhìn . Sơ Vũ chịu nổi ánh mắt của ta, vội vàng bước vào nhà vệ sinh, cảm thấy tim mình đập thình thịch. “Phải bình tình, bình tĩnh, nhất định bình tĩnh mới được”, Sơ Vũ vừa nhủ thầm vừa mở tủ lấy hộp đựng thuốc. biết Lục Tử Mặc thích chơi trò vờn mồi, chỉ cần cẩn thận ứng phó, được an toàn. Sơ Vũ quay người, giật bắn mình khi thấy Lục Tử Mặc cởi áo và đứng ở cửa nhà vệ sinh từ khi nào. giơ tay, túm lấy hộp thuốc rơi từ tay Sơ Vũ xuống, hơi nhíu mày: “Cẩn thận chút”. “…Biết rồi”. Sơ Vũ cầm hộp thuốc, run run: “Tôi…tôi giúp xử lý vết thương”. Lục Tử Mặc giơ cánh tay, ánh đèn điện vàng cam tường chiếu xuống làn da , tạo thành màu đồng rực rỡ. Hơi ấm từ cơ thể tỏa ra khiến Sơ Vũ càng bất an. Nhà vệ sinh rất , Lục Tử Mặc ép Sơ Vũ đến tận góc tường. cố gắng tập trung toàn bộ chú ý vào vết thương của Lục Tử Mặc. Sơ Vũ nhanh chóng sát trùng, rồi bôi thuốc. Ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của ta chăm chú nhìn , đầu óc Sơ Vũ bỗng nhiên trống rỗng, muốn lời gì đó nhưng thể mở miệng. Sơ Vũ nắm chặt cuộn vải băng trong tay, tim đập liên hồi. Trong đầu bỗng ra hình ảnh ta cuồng nhiệt hôn trước đây, Sơ Vũ bất giác nuốt nước bọt, mỉm cười gượng gạo: “Xong…xong rồi…”. Lục Tử Mặc đột nhiên quay người bước ra ngoài, Sơ Vũ thở phào nhõm. ngờ chưa khỏi cửa, người đàn ông bỗng dưng quay lại, khiến Sơ Vũ giật mình: “Còn gì nữa?” Lục Tử Mặc yên lặng lát, rồi lạnh lùng: “Em hãy ghi nhớ, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi”. Ý ta là gì? Sơ Vũ hiểu, con người có năm việc đại là ăn uống ỉa đái ngủ, hai việc đầu tiên làm gì, chẳng nhẽ ba việc còn lại cũng rời khỏi tầm mắt ta? Lục Tử Mặc ràng đọc được ý nghĩ của Sơ Vũ. ta lim dim mắt nhìn , gật đầu: “Đúng!”. Sơ Vũ lập tức nín lặng.
Chương 11: Chân thực trong giây Trời càng lúc càng về khuya, Sơ Vũ nằm im giường động đậy, căn phòng yên lặng đến mức khó chịu. Sơ Vũ vô cùng căng thẳng, giữ nguyên tư thế thẳng người cứng đờ như khúc gỗ. Chỉ vì có thêm người nằm bên cạnh Sơ Vũ. biết Lục Tử Mặc ngủ chưa? ta nằm cách xa. Ban đêm nhiệt độ khí xuống rất thấp, trong phòng như bị lớp hàn khí bao phủ, mà họ chỉ đắp chung tấm chăn bông khá mỏng, Sơ Vũ như cảm thấy khí xung quanh tràn ngập mùi vị đặc trưng của Lục Tử Mặc. Đây cũng phải lần đầu tiên ngủ chung với Lục Tử Mặc. Lúc ở sơn trại, Sơ Vũ còn gần như khỏa thân nằm bên cạnh ta, vậy mà vẫn ngủ ngon lành đến sáng, tại sao lần này lại hồi hộp như vậy? Sơ Vũ cố khống chế hơi thở của mình, do duy trì tư thế quá lâu, toàn thân hơi tê tê. Sơ Vũ hết sức nhàng, từ từ co duỗi chân tay để thả lỏng cơ bắp. Nào ngờ, Lục Tử Mặc đột nhiên ngồi dậy, khiến Sơ Vũ giật mình, bất động ngay tức khắc. Đầu giường bên cạnh bỗng hẳn, có tiếng sột soạt quần áo vọng đến, Sơ Vũ hé mắt nhìn, Lục Tử Mặc để thân trần chỉ mặc quần dài, lại lại trong phòng. Phòng khách sạn trải thảm mềm, nên bước của ta giống như loài báo di chuyển trong đêm tối, hề phát ra tiếng động. Lục Tử Mặc vài vòng, có vẻ bực bội vò đầu mình. Sau đó, quay người bước đến bên cửa sổ, rút bật lửa châm điếu thuốc. Ngọn lửa lửa xanh lóe lên trong đêm tối rồi phụt tắt. Lục Tử Mặc khép mi mất, dựa bên cửa sổ, làn khói trắng xuất rồi tan biến mất. Mặt ta bị khói trắng che lấp, nhìn sắc mặt. Lục Tử Mặc dường như tập trung nghĩ ngợi điều gì, ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Sơ Vũ cảm thấy cơ thể mình thể chịu đựng hơn, giả bộ ngủ say, xoay người quay lưng về phía Lục Tử Mặc. Cơ bắp bất động thời gian dài tệ hơn tưởng. Vừa co chân, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, Sơ Vũ kêu tiếng ngồi bật dậy. Lục Tử Mặc giật mình và bị sặc thuốc, ta ho vài tiếng, quay người trừng mắt nhìn Sơ Vũ. Hóa ra trong đêm vắng lặng, người có trái tim bằng thép như Lục Tử Mặc cũng biết kinh sợ. Lục Tử Mặc chửi tục hai câu, ném đầu thuốc rồi bước tới bên Sơ Vũ: “Em sao vậy?”. Từng cơn đau cứng người ập đến, Sơ Vũ cắn môi “Chuột…rút…” Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn, rồi ngồi xuống giường. giữ chặt bắp chân Sơ Vũ “”Em hãy cố nhịn”. Bàn tay mạnh mẽ của Lục Tử Mặc bấm vào huyệt đạo chân Sơ Vũ, hơi ấm từ bàn tay ta dần lan tỏa da thịt . Cơ bắp bắt đầu đỡ co rút, thay vào đó là cảm giác tê tê do huyết mạch thông, giống như ngàn mũi kim châm vào da thịt . Lục Tử Mặc dùng sức kéo, Sơ Vũ chịu nổi kêu lớn: “Ôi”. Lục Tử Mặc dừng tay ngay lập tức, ngẩng đầu chăm chú nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ ngượng ngùng lắp bắp “Đau quá… tay chút…”, nhằm xóa bầu khí nguy hiểm. Câu này, thà đừng cho xong, vì dường như mờ ám lại càng đậm đặc hơn. Lục Tử Mặc ngừng lát, rồi kéo gót chân , xoay xoay lại hồi, ta lãnh đạm: “Ngủ đến mức bị chuột rút, em cũng có sáng ý ”. hiểu tại sao, vào lúc này, Lục Tử Mặc tỏ ra dịu dàng hẳn, vẻ nguy hiểm hoàn toàn biến mất, ở còn tồn tại đám gai sắc nhọn luôn đe dọa Sơ Vũ, dường như trở thành người bình thường dễ tiếp cận. Sơ Vũ cắn môi: “Tôi ngủ được”. Lục Tử Mặc gì, bàn tay ta rất lớn, chân Sơ Vũ lọt thỏm trong tay ta. Miếng băng dán nổi bật cánh tay Lục Tử Mặc, dưới miếng băng đó là vết răng cắn hề khách khí, tác phẩm của Sơ Vũ. Ánh mắt Sơ Vũ di chuyển lên người ta. Lục Tử Mặc có thân hình rắn chắc, cơ bắp đâu ra đó, ngực có vết thương lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo thể xóa. Nơi đó, Sơ Vũ từng cầm dao mổ, kéo ta ra khỏi ranh giới của chết chóc. Số mệnh có phải thể thay đổi? Nếu lúc đó, Sơ Vũ đuổi theo Lục Tử Mặc vào Pub, nếu lúc đó, tiến hành ca mổ “đen” cho ta như bị ma ám… “Tại sao giết Tae?” Sơ Vũ tránh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của Lục Tử Mặc, bất giác thốt ra câu hỏi mà luôn canh cánh trong lòng từ lâu. Lúc này, Sơ Vũ cảm thấy sợ Lục Tử Mặc, nhìn thẳng vào mắt , lặp lại câu hỏi: “Tại sao lại giết Tae?” Lục Tử Mặc trầm ngâm trả lời. Sơ Vũ cười nhạt :”Nếu giết ấy vì ấy biết chuyện của , thế tại sao giết tôi? có biết , người chết thà là tôi, còn hơn phải sống những ngày tháng ngừng day dứt về chuyện của Tae”. “Em day dứt lắm sao?” Lục Tử Mặc buông chân Sơ Vũ, đứng dậy đến cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lại ném nó cách bực dọc. quay người nhìn Sơ Vũ: “Con người nhiều lúc thể lương thiện quá. Khi em biết người đối diện với em là bạn hay là thù, lựa chọn khác nhau dẫn đến kết quả khác biệt. Chỉ có điểm tương đồng là em vĩnh viễn thể quay trở lại điểm xuất phát”. Sơ Vũ im lặng nhìn Lục Tử Mặc, ta cười cười, từ từ bước đến trước mặt , hai tay đặt lên đầu giường rồi lên tiếng: “Em biết thân phận của tôi, tại sao còn bất chấp tất cả để cứu tôi?” “Vì…vì tôi muốn trả ơn…” Sơ Vũ nghiêng đầu, cảm thấy mối nguy hiểm lại đến. Lục Tử Mặc hỏi nhàng: “Tôi có ơn với em?”. “Lúc ở trong mê cung, bảo tôi chạy về bên trái còn gì…” “Tôi lừa em đấy!”. Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc, nụ cười mặt rất nhạt: “Tôi đột nhiên cảm thấy đưa em cùng vướng chân vướng tay. Renault giữ đúng lời hứa trốn ở trong mê cung. Nếu để em theo, rất khó hành động. Vì vậy, tôi tìm cớ đuổi em chỗ khác, em còn tưởng sao?”. Sơ Vũ choáng váng đầu óc: “ từng cứu tôi ở siêu thị, còn giúp tôi thoát khỏi Nhị ca lúc ở sơn trại…” Lục Tử Mặc lùi lại phía sau: ”Đoạt em từ tay Nhị ca vì tôi cảm thấy em thú vị. Dù sao ở sơn trại cũng rất chán, tìm người đàn bà mới lạ vui chơi cũng tốt, còn hơn đám bình hoa kia lên giường chỉ biết dạng hai chân”. “Sao nào, em muốn khóc à?” Lục Tử Mặc nhìn hai mắt Sơ Vũ bắt đầu đỏ hoe, chau mày: “Cảm thấy tôi đáng ghét, hận đến mức muốn giết tôi? Đàn bà thường hay mơ mộng hão huyền về bad guy. ta là người như thế nào, làm sao có thể cho đám phụ nữ ngây thơ như em biết chứ?” Sơ Vũ vung tay đấm mạnh, nhưng giữa chừng bị Lục Tử Mặc giữ chặt. ta cười nhếch mép, dùng sức đè xuống giường, bàn tay còn lại siết lấy cổ Sơ Vũ, nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Hôm nay, tôi cho em biết thế nào là người đàn ông ”. Sơ Vũ hoảng hốt, bàn tay Lục Tử Mặc lần đến ngực . Khi ta còn chưa có hành động tiếp theo, đột nhiên có tiếng gõ cửa rất mạnh vọng đến. Cả hai sững sờ, Lục Tử Mặc nhìn đồng hồ, mới 1h đêm. Sắc mặt ta nghiêm nghị hẳn, lập tức bật dậy kéo theo Sơ Vũ, nhanh chóng nhặt khẩu súng bàn thúc vào lưng Sơ Vũ. Lục Tử Mặc vừa ôm vừa lôi Sơ Vũ đến bên cửa, vào tai : “Lên tiếng”. Sơ Vũ hít hơi thở dài, cảm thấy sau lưng lành lạnh. Lục Tử Mặc vẫn giữ chặt người Sơ Vũ, đẩy lên phía bước bước. Bên ngoài có tiếng đàn ông: “Xin lỗi, muộn như thế này vẫn làm phiền quý khách. Khách sạn nhận được thông báo có người mang theo động vật quý hiếm, mời quý khách ra ngoài, để chúng tôi kiểm tra lát được ?” “ với họ, em cần phải mặc quần áo”. Lục Tử Mặc thầm vào tai Sơ Vũ, cắn môi: “Xin lỗi, tôi phải mặc quần áo ”. Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ nhanh chóng lùi lại phía sau. Khóa cửa đột nhiên xoay chuyển, rồi cánh cửa bị người ở bên ngoài đạp phát bật tung ra. luồng sáng chói mắt chiếu vào, kéo theo nhóm cảnh sát súng ống đầy mình lao vào phòng. “Đến nhanh đấy”. Lục Tử Mặc cười cười, khẩu súng trong tay ta lập tức chĩa lên thái dương Sơ Vũ. ta tiếng Thái: “Hạt mưa ! Tôi vốn định vui vẻ với em, nhưng xem ra, hôm nay mọi việc theo ý tôi rồi. Có điều, chí ít em cũng có tác dụng trong tình huống này, đúng ?”. “Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”. Đầu tiên, đám cảnh sát biểu lộ thân phận, người đứng đằng sau báo cáo vào bộ đàm: “A33 báo cáo, phát người đàn ông quốc tịch Thái Lan tên Lục Tử Mặc ở trong phòng, còn có người Hoa thân phận bị bắt làm con tin…”. “Lục Tử Mặc! bị bao vây rồi. Bây giờ hãy thả con tin và bỏ súng xuống, chúng tôi dẫn độ về Thái Lan”. người đàn ông bước ra từ phía sau đám cảnh sát, dùng tiếng Thái với Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc cười cười: “Cảnh sát Văn! Lâu rồi gặp, ba quả lựu đạn nổ ở siêu thị lần trước đều giết được , mệnh lớn ”. Cảnh sát Văn nhún vai, vẻ mặt rất thoải mái: “Mệnh tôi lúc nào chẳng lớn”. xong, từ chậm rãi bước vào góc nhà. Lục Tử Mặc lôi Sơ Vũ đến góc chết trong phòng, cẩn thận để bản thân lộ ra trước họng súng của cảnh sát, giọng của ta cũng rất thoải mái: “Tôi cũng vậy, lúc nào tôi cũng có cách thoát khỏi tay , đúng ?” “Hôm nay định thoát thế nào?” Cảnh sát Văn nhìn Sơ Vũ, do quá căng thẳng, sắc mặt trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán chảy xuống. Ánh mắt của chỉ dừng lại ở Sơ Vũ trong giây, rồi cúi đầu nghịch cái bật lửa tay: “Cả khách sạn đều bị bao vây rồi. Lục Tử Mặc cũng có ngày rơi vào thảm cảnh bắt người phụ nữ làm con tin?”. “Tôi định vui vẻ cùng ấy, bị các làm phiền mất hết cả hứng”. Lục Tử Mặc vừa cười, vừa thò tay vào trong áo Sơ Vũ, lần vào áo lót và sờ nắn bộ ngực mềm mại của . Sơ Vũ bất giác run rẩy, cảm nhận thấy Lục Tử Mặc cúi đầu cắn vào cổ mình. ta liếc nhìn mọi người trong phòng: “Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện hành hạ này cho đến chết trước mặt các người đâu”. Vẻ mặt vốn bình tĩnh của cảnh sát Văn phát ra tia phẫn nộ, nắm chặt cái bật lửa, trừng mắt nhìn Lục Tử Mặc: “ muốn gì?”. “Bây giờ bắt đầu đến nhân quyền?” Lục Tử Mặc cười lạnh lùng: “Dù muốn bắt tôi thế nào, con tin vẫn là quan trọng nhất. cầu của tôi rất đơn giản, máy bay trực thăng nóc nhà, để tôi ”. “Ở Trung Quốc, tôi có quyền đó”. Cảnh sát Văn bình tĩnh trả lời, Lục Tử Mặc cười cười: “Thế hãy thương lượng với họ. Con người lúc nào chẳng có cách, đúng ? Bây giờ, mọi người hãy ra ngoài cả ”. Đám đặc cảnh nhìn nhau, cảnh sát Văn thương lượng với người phụ trách phía Trung Quốc hai câu, đối phương gật đầu, đồng ý rút lui. Cánh cửa phòng vừa đóng, Lục Tử Mặc lập tức kéo Sơ Vũ vào nhà vệ sinh và khóa trái cửa. ta lấy hết sức nhấc tấm thông gió trần nhà, rồi cúi đầu nhìn Sơ Vũ: “Lên ”. Sơ Vũ phản kháng, leo lên lỗ thông gió dưới giúp đỡ của Lục Tử Mặc. Khách sạn dùng điều hòa trung tâm, hệ thống thông gió rộng hơn tưởng nhiều. Bên là thông đạo rất phức tạp, Lục Tử Mặc trèo lên, ra hiệu Sơ Vũ hãy cứ bò thẳng về phía trước. Hai người lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn. Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ đến chỗ hành lang. Từ bên , họ có thể nhìn thấy đám đặc cảnh đứng đầy ở bên dưới. Cảnh sát Văn lại lại, người phụ trách phía Trung Quốc gọi điện xin chỉ thị cấp . Lục Tử Mặc và Sơ Vũ dừng lại, tiếp tục bò theo thông đạo bên cạnh. Đến phòng chứa đồ của khách sạn, Lục Tử Mặc đạp lỗ thông gió, kéo Sơ Vũ nhảy xuống. Phòng chứa đồ nằm ở góc tận cùng hành lang, cách thang máy rất xa, nhưng lại sát lối thoát khẩn cấp. Có thể thấy, Lục Tử Mặc nắm mọi đường nước bước của khách sạn này. ta đẩy cánh cửa phòng chứa đồ, nhìn ra ngoài hành lang, quả nhiên bên ngoài có người canh gác. Hai người nhanh chóng vào lối thoát khẩn cấp. Sơ Vũ vẫn bị Lục Tử Mặc thúc súng vào lưng, theo ta lên sân thượng. Bên cạnh bể nước sân thượng có cái túi lớn, Lục Tử Mặc khóa trái cửa sắt sân thượng, rồi mở cái túi. Bên trong là bộ trang bị nhảy Bungee và bộ trang bị leo vách núi. Lục Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ mỉm cười, lấy bộ trang bị leo núi khoác lên người , cầm đầu dây buộc chặt vào đầu dây thừng của trang bị nhảy Bungee người mình, rồi vòng dây qua bể nước. Làm xong những động tác này, Lục Tử Mặc đẩy Sơ Vũ đến mép sân thượng, ta cúi đầu nhìn : “Hạt mưa ! nhớ em đấy”. Người đàn ông cúi thấp đầu, đặt nụ hôn dài lên môi Sơ Vũ. Sau đó đẩy mạnh Sơ Vũ, rồi đột ngột bay người nhảy xuống phía bên kia. Cả người Sơ Vũ rơi nhanh xuống, sợi dây thừng buộc chắc chắn cơ thể khiến trượt theo tường kính trơn nhẵn của khách sạn. Toàn thân gần như bất lực, khiến Sơ Vũ chỉ biết hét tiếng dài. Khi sắp chạm mặt đất, lưng bị sức kéo to lớn, dừng lại ở khoảng cách 1m so với mặt đất, rồi đột nhiên lại rơi xuống. Tiếng thét của Sơ Vũ thu hút mọi chú ý của đám cảnh sát. Họ chạy vội xuống sân, cảnh sát Văn cũng chạy theo. Nhìn thấy Sơ Vũ, đỡ đứng dậy và kiểm tra xem người có vết thương. Sau đó, ngước nhìn về phía xa xa. Dù thoáng qua rất nhanh, nhưng Sơ Vũ cũng kịp nhìn thấy, người cảnh sát nhếch mép mỉm cười và rít lên ba chữ: “Lục Tử Mặc”.
Chương 12: Gai nhọn của loài Ong Sơ Vũ về đến nhà, nhắc từ nào đến việc vừa trải qua. Người nhà nắm tình hình của Sơ Vũ, chỉ tưởng về Thái Lan . Mẹ Sơ Vũ quan tâm hỏi thăm vài câu, ậm ậm ừ ừ cho qua. Những lời của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ bị tổn thương nặng nề. muốn nghĩ tới, trong tiềm thức cố gắng quên người đàn ông đó. Có lẽ từ Sơ Vũ là ngoan ngoãn, luôn tôn trọng phép tắc nên gặp người đàn ông như Lục Tử Mặc, mới bị ta thu hút? Từ trước đến giờ, Sơ Vũ luôn cho rằng là người phụ nữ trưởng thành, đến nỗi ngốc nghếch. Bây giờ nhìn lại, mới thấy mình ngây thơ, bị Lục Tử Mặc đùa giỡn trong lòng bàn tay mà chẳng biết phản kháng. ta quả nhiên là cao thủ. Ngày thứ hai sau khi Sơ Vũ về nhà, nhận được cuộc gọi điện thoại lạ của người đàn ông. Trong điện thoại, giọng người đàn ông có vẻ rất ấm áp, hình như Sơ Vũ nghe thấy ở đâu đó: “Sơ Vũ, cuối tuần này rảnh rỗi , tôi muốn mời chơi?”. Ai mà nghe quen thế nhỉ? Nếu là bạn học, ngữ khí có vẻ khách sáo quá. Sơ Vũ nghĩ ngợi hồi, cuối cùng đành ngượng ngập mở miệng: “Xin hỏi, là ai?”. Đầu bên kia im lặng lát: “Vu Phong”. Vu Phong? Cái tên này hình như nghe ở đâu đó. Vu Phong, Vu Phong…Trong đầu Sơ Vũ lóe lên tia chớp, Vu Phong chẳng phải là đối tượng người nhà bắt coi mắt đó sao? Đáng tiếc lúc đó Sơ Vũ nóng ruột nên dù ta ngồi chuyện ở nhà hơn tiếng đồng hồ, cũng chẳng nhớ ta mặt ta tròn hay dẹt. Sơ Vũ hơi ngượng, muốn từ chối lời mời của Vu Phong. Đúng lúc bà nội đứng bên cạnh nghe trộm thấy, vọng vào điện thoại ”Rảnh, rảnh, Tiểu Vũ nhà tôi rảnh rỗi đấy”. Sơ Vũ hết cách, đầu bên kia điện thoại vọng đến tiếng cười khẽ: “Người nhà thú vị . Vậy 10h sáng thứ bảy, tôi đến nhà đón ”. Hẹn hò kiểu này khiến Sơ Vũ cảm thấy thoải mái. Khi gặp lại Vu Phong, Sơ Vũ mới bắt đầu quan sát kỹ đối tượng coi mắt từng gặp mặt mà để ý. Vu Phong cao lớn, hơi gầy, nhìn có vẻ sáng láng nhanh nhẹn. hiểu tại sao trong đầu Sơ Vũ lại nghĩ đến mấy từ Lục Tử Mặc đánh giá về đối phuơng: thà, chững chạc. Có phải thích hợp với người đàn ông kiểu này? đến với nhau cách yên bình và sống an lành cho đến cuối đời? thế giới này có rất nhiều chuyện theo định luật đó. Có những thứ bên ngoài đẹp đẽ vô cùng cuốn hút, nhưng bên trong lại chứa kịch độc, đến mức con người biết là thể động đến, nhưng vẫn tình nguyện bị trúng độc mà chết. đời có những người đàn ông dù tốt với bạn cỡ nào, bạn cũng động lòng. Sơ Vũ tự biết nên nghĩ như vậy. Vu Phong mang lại cảm giác rất dễ chịu cho người đối diện. Có thể , là ứng cử viên đấng lang quân tồi, hiểu tại sao đến giờ ta vẫn còn độc thân. Lý trí mách bảo Sơ Vũ nên suy nghĩ nghiêm túc về người đàn ông trước mặt, rồi về tìm công việc tử tế, hai người mua nhà kết hôn và sinh con, sống cuộc sống ổn định. Sơ Vũ mỉm cười bất lực, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại đồng ý dạo phố với người đàn ông quan hệ dưới tiền đề hôn nhân này? “ mệt rồi à?” Vu Phong nhìn Sơ Vũ, ánh mắt có vẻ vui. Sơ Vũ ngẩng đầu mỉm cười. Vu Phong chỉ tay về quán coffee cách đó xa: “Chúng ta đến đó ngồi !”. Sơ Vũ từ chối, trời nắng nóng chết được, cần tìm chỗ nghỉ lát. Hai người vào quán coffee. Sơ Vũ mượn cớ nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt lên mặt để lấy lại tinh thần. Nhìn lên gương đằng trước, Sơ Vũ thấy ánh mắt mệt mỏi của mình, gần đây trái tim rất mệt mỏi chứ phải cơ thể. Di động đột nhiên rung , Sơ Vũ rút điện thoại ra xem, là số của em họ Đặng Hân. em họ tự nhiên có ý thù địch với Sơ Vũ, mặc dù biết xuất phát từ đâu. Đặng Hân có số điện thoại của Sơ Vũ nhưng bao giờ chủ động liên hệ, biết hôm nay có việc gì? Sơ Vũ nhíu mày, vừa bấm số điện thoại vừa quay người ra ngoài. Đầu kia điện thoại lại phải tiếng em mà là giọng người đàn ông tiếng Thái: “Đặng Sơ Vũ”. Sơ Vũ lập tức dừng bước, cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người dồn hết lên não. Sau khi thoát khỏi Lục Tử Mặc, luôn cảm thấy bất an. Bây giờ, điều lo lắng nhất xảy ra, người nhà của cũng bị liên lụy. “ là ai? Em tôi thế nào rồi?” Sơ Vũ nắm chặt điện thoại, giọng dấu căng thẳng. Đối phương cười nhạt: “ bé ổn. Nhưng nếu đến thế chỗ bé trong vòng hai tiếng đồng hồ, chỉ e là bé khỏe đâu”. “Tôi muốn chuyện với em tôi”. Có người vào nhà vệ sinh, Sơ Vũ nghiêng người tránh đường, rồi ra bên ngoài hành lang. Nhìn qua lớp cửa kính, Sơ Vũ thấy Vu Phong vừa uống coffee, vừa liếc nhìn đồng hồ tay. “Chị ơi!”. Trong điện thoại, tiếng em hết sức hốt hoảng: “Chị ơi, em sợ lắm!”. “Em ngoan, đừng sợ, chị đến đó ngay…”. Sơ Vũ chưa kịp hết câu, điện thoại bị người đàn ông cướp lấy: “Nghe đây, bác sỹ Đặng. Chỉ cần đến nhà thể thao của trường em trong vòng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đảm bảo an toàn của em . Nếu …” “Tôi ngay. Các đừng làm hại em tôi!”. “Bác sỹ Đặng. Phiền trước khi đến đây hãy cắt đứt mấy cái đuôi . Chúng tôi muốn “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”. “Đuôi ư?” Sơ Vũ bất giác nhìn Vu Phong. Đầu bên kia cười cười: “Đuôi của là người cảnh sát Trung Quốc, tên Ba Dữ theo bên ngoài quán coffee, và đám người của cảnh sát Văn. Cắt hết những cái đuôi đó rồi đến đây. hãy nhớ, nếu có thêm người, hãy đợi nhặt xác em ”. Đối phương xong lập tức ngắt điện thoại, đầu bên kia chỉ có tiếng tút tút vọng đến. Sơ Vũ ngây người, ngờ đằng sau lại có nhiều người như vậy. Cảnh sát Trung Quốc, Ba Dữ, còn người của cảnh sát Văn nữa. Sơ Vũ cố lấy lại bình tĩnh, về phía Vu Phong và ngồi xuống. Do bỏ khi khá lâu nên ta bắt đầu cảm thấy lo lắng. Khi nhìn thấy , Vu Phong nở nụ cười: “ sao đấy chứ?”. “Tôi sao!”. Sơ Vũ liếc Vu Phong, vô tình nhìn xuống bàn tay của ta. Ngón chỏ của Vu Phong có vết chai khá dày giống hệt Lục Tử Mặc. Sơ Vũ từng nghe ai đó , người thường xuyên sử dụng súng có vết chai cứng ở ngón chỏ. Lẽ nào, ta là cảnh sát? Hơn nữa, phải là người cảnh sát bình thường? Lúc người nhà giới thiệu, chỉ Vu Phong là nhân viên công vụ. Sơ Vũ cũng để ý đến công việc cụ thể của ta. Sơ Vũ mỉm cười: “Tôi quên hỏi, làm việc ở cơ quan nào?” “Phòng quản lý hồ sơ”. Vu Phong uống ngụm coffee, trả lời từ tốn: “Dù lương cao nhưng công việc rất nhàng”. Sơ Vũ mỉm cười, liếc nhìn ra bên ngoài. Ngoài đường có vô số người lại lại, làm sao biết được, ai là Ba Dữ, ai là người của cảnh sát Văn? Nếu có thêm người, đợi nhặt xác em . Sơ Vũ xoay cái cốc, cố che dấu vẻ bất an. nên sớm nhận thức, bóng ma Lục Tử Mặc dễ dàng bỏ qua cho mới phải. Vậy bọn họ theo dõi , cũng do nắm được điểm này. Họ muốn tìm tung tích Lục Tử Mặc thông qua . Hoặc giả trong mắt họ, Sơ Vũ căn bản phải là con tin thuần túy. Họ định vị thân phận của thế nào, Sơ Vũ muốn nghĩ tiếp nữa. Ít nhất họ đoán đúng, chỉ cần theo , thế nào cũng lần ra người đàn ông đó. Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở trung tâm thương mại đối diện, quay đầu nhìn Vu Phong mỉm cười: “Tôi đột nhiên nhớ ra, về nước lâu rồi mà còn chưa mua món quà gì tử tế biếu ông bà. Hôm nay đằng nào cũng đến đây, nếu phiền, tôi muốn mua ít đồ, được chứ?” “Tất nhiên được rồi”. Vu Phong gọi nhân viên thanh toán tiền, đến cửa quán coffee, bước nhanh tới mở cửa, rồi đưa ra ngoài. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Vu Phong, tỏ ý cảm ơn. Mắt liếc vào trong quán, thấy có người nào theo ra. Tuy nhiên, lúc họ ngang qua đường, bên vỉa hè có mấy người làm việc riêng của mình hẹn cùng ngẩng đầu lên nhìn họ. Sơ Vũ và Vu Phong vào trung tâm thương mại, lên thang máy. Mấy người vừa nãy quả nhiên theo vào. Họ đảo mắt vòng rồi lên bằng thang máy bên cạnh. Những người này chắc là người của cảnh sát Văn. Vậy Ba Dữ là ai? Sơ Vũ cảm thấy rất nóng ruột, tuy vậy cố tỏ ra bình tĩnh. Thời giờ từng giây từng phút trôi qua. Từ đây đến trường học em , ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ ngồi xe, đó là chưa kể phát sinh tình hình đột xuất… “Sơ Vũ!” Vu Phong quay đầu, cắt đứt dòng suy nghĩ của Sơ Vũ, ta chăm chú quan sát : “Sắc mặt được tốt lắm, sao đấy chứ?” “Đột nhiên tôi thấy đau bụng quá”. Sơ Vũ cầm túi xách che bụng: “ biết có phải do ăn đồ gì hợp vệ sinh…Tôi muốn nhà vệ sinh lát…” “Được”. Vu Phong định tìm nhà vệ sinh, Sơ Vũ liếc nhìn xung quanh rồi vỗ vào cánh tay ta: “Tôi bên kia xem sao. Xin hãy đợi tôi ở đây lát”. đợi Vu Phong trả lời, Sơ Vũ bước vội vào beauty salon tầng ba. tiếp tân lễ phép hỏi Sơ Vũ hai câu rồi khách sáo chỉ vị trí nhà vệ sinh cho Sơ Vũ. Sơ Vũ xuyên qua beauty salon, còn kịp nghe thấy tiếng tiếp tân: “Xin lỗi , chỗ chúng tôi đàn ông được vào bên trong. Nếu đợi bà xã hay bạn , mời ngồi đợi ở đại sảnh”. Beauty Salon chia thành từng phòng . Sơ Vũ chặn nhân viên hỏi, ở đây có cửa sau , bị bạn trai chia tay bám theo gây chuyện phiền phức. nữ nhân viên mới ngoài đôi mươi nhìn Sơ Vũ rồi quay đầu nhìn Vu Phong ở bên ngoài: “Là ta?”. Sơ Vũ gật đầu, người nhân viên vỗ vai : “Chị theo hành lang vào bên trong, tận cùng là phòng thay quần áo của nhân viên. Bên cạnh phòng thay đồ có cái cửa, nối với lối thoát hiểm của trung tâm thương mại. Chị yên tâm, em giữ ta lại, đảm bảo ta bắt được chị”. “Cám ơn em!” Sơ Vũ cảm kích quay người bước , chỉ lằng nhằng lúc thôi 40 phút trôi qua. Sơ Vũ cảm thấy mồ hôi chảy xuống quần áo ướt đẫm. vội vàng xông đến lối thoát hiểm do người nhân viên chỉ dẫn, thuận lợi xuống đến tầng . Quả nhiên, bên này là cửa ra của Trung tâm thương mại. Sơ Vũ nhanh chóng bắt taxi, lên xe mất. Xe taxi chưa đến 10 phút, di động Sơ Vũ kêu. cúi đầu nhìn, thấy số điện thoại của Vu Phong. Sơ Vũ tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi áo, hối hả giục tài xế: “Tôi có việc gấp, phiền nhanh hơn chút”. May mà đường bị kẹt xe, Sơ Vũ nhanh chóng tới trường đại học của em . Sơ Vũ hỏi thăm nhà thể dục của trường rồi chạy như bay về hướng đó. Vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng Sơ Vũ cũng đến nơi. Nhà thể dục của trường đại học chia thành hai tầng, tầng là phòng tập tenis và bể bơi, tầng hai là phòng tập bóng rổ. Sơ Vũ đẩy cửa vào, tầng bóng người, vội chạy lên tầng hai. Vừa vào đến nhà tập bóng rổ, Sơ Vũ nghe thấy tiếng người ở bên : “Đúng hẹn , đến rồi?” Sơ Vũ lập tức quay đầu, bên có 4 người đàn ông. Em họ Sơ Vũ nước mắt giàn giụa, bị kẹp giữa hai người đàn ông. Người đàn ông vừa lên tiếng cũng là người gọi điện thoại cho Sơ Vũ. từ từ điều hòa hơi thở, nhìn thẳng vào : “Tôi đến rồi, mau thả em tôi ra!”. “Tất nhiên rồi, chúng tôi cũng chẳng muốn giữ con bé làm gì. Mục tiêu của chúng tôi là chứ phải con bé”. Người đàn ông cười cười: “Tuy nhiên, chúng tôi phải đưa khỏi đây an toàn mới có thể thả con bé. thể để con bé báo tin, có đúng ?”. Người đàn ông giơ tay ra hiệu, tên đứng bên cạnh Đặng Hân rút chiếc khăn tay từ trong túi bịt chặt lên mặt bé. Đặng Hân kinh hoàng giãy giụa vài cái, rồi từ từ bị ngất . Người đàn ông lại gật đầu với mấy tên đằng sau, cả đám người thả Đặng Hân, lặng lẽ dẫn Sơ Vũ xuống dưới. Nhìn vẻ mặt thân thiện của đám người này, Sơ Vũ bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm. bất giác cầm túi xách che lên trước ngực: “Lục Tử Mặc muốn các đưa tôi đâu?”. “Lục Tử Mặc?” Người đàn ông quay đầu nhìn mấy tên ở đằng sau, rồi nhìn sang Sơ Vũ. đột ngột tiến lại gần giữ chặt cánh tay Sơ Vũ, nở nụ cười thâm hiểm: “Ai bảo , chúng tôi là người của Lục Tử Mặc?”
Chương 13: Vực thẳm Sơ Vũ biết mình bị nhốt mấy ngày, đôi mắt bị bịt chặt, miệng bị dán miếng băng dính. Chân tay Sơ Vũ ban đầu bị trói ngược ra đằng sau nên rất đau nhức. Dần dần, chân tay tê liệt đến mức còn cảm giác gì nữa. Mũi Sơ Vũ ngửi thấy vị tanh của nước biển, mặt đất dưới chân dập dà dập dềnh. Sơ Vũ đoán mình bị bắt cóc lên con thuyền, nhưng mình ở đâu. Mắt nhìn thấy nên thời gian đối với Sơ Vũ có khái niệm cụ thể. bị trói trong khoang thuyền, có việc gì để làm, Sơ Vũ bắt đầu nhớ lại toàn bộ thí nghiệm trong suốt quá trình học đại học, với mục đích giảm nỗi sợ hãi trong lòng. Sơ Vũ nhớ đến tiết học giải phẫu. và bốn bạn nữ được phân thành tổ. Lần đó, tổ của giải phẫu chú thỏ trắng. Họ tiêm thuốc mê cho con thỏ, sau đó đóng bốn chân thỏ lên bàn mổ. hiểu tại sao, mặc dù bọn tiêm rất nhiều thuốc gây mê nhưng con thỏ vẫn ra sức giãy giụa, phát ra tiếng kêu ai oán. Tiếng kêu của con thỏ thu hút chú ý của tổ khác, khiến thầy giáo tức giận, chê bọn đến việc gây mê con thỏ cũng làm xong. Cuối cùng, tổ của cũng giải quyết xong con thỏ. Khi mổ bụng, mới phát con thỏ đó có bảy bào thai rất . Hình như đó là lần cuối cùng Sơ Vũ bị chấn động trước sinh mệnh. biết có phải hành nghề bác sỹ lâu, thái độ của Sơ Vũ đối với sống chết giống người bình thường. biết từ lúc nào, trái tim dần trở nên chai sạn. Mỗi ngày, phải đối diện với các loại bệnh nhân khác nhau. Từ trong tiềm thức, Sơ Vũ coi họ phải là con người, mà chỉ là đối tượng làm việc của . Thậm chí khi ở bàn mổ, chó mèo, thỏ hay thi thể vớt ra từ bể phooc môn cũng chẳng có gì khác biệt. Có lẽ vì trái tim sắt đá, nên mới bị thu hút bởi thứ phản nghịch, mạnh mẽ, tanh mùi máu. Ngẫm lại mới thấy, Lục Tử Mặc hình như phù hợp với tất cả yếu tố . Sơ Vũ cảm thấy rất mệt mỏi, ngừng hồi tưởng, khiến đầu óc hơi quay cuồng. Người thuyền cho Sơ Vũ ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng đút cho tý nước. Con người trong tình trạng ăn chỉ uống nước có thể sống nhiều nhất bảy ngày. Dựa theo kiến thức phổ thông này, khoảng thời gian bọn chúng giam ở đây vượt quá bảy ngày. Nếu thứ chúng cần là thi thể của , tại sao chúng lại mất công lên kế hoạch bắt cóc ? Nhưng bọn chúng bắt cóc để làm gì? Trong hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, việc duy nhất Sơ Vũ có thể làm là suy đoán và lặp lặp lại các ý nghĩ. bao giờ có thể ngờ, bọn người bắt cóc lại phải là người của Lục Tử Mặc. Nếu vậy, nếu vậy… Hình như có việc gì đó đột nhiên trở nên ràng trong trí óc Sơ Vũ. Tại sao Lục Tử Mặc lại xuất trong đêm tối mưa bão ở đảo Phuket? Đáng tiếc là sau đó, Sơ Vũ mải tìm cách thoát thân nên lưu tâm đến chuyện này. Rồi lúc coi mắt ở quán trà, tự nhiên xuất tên Đại tinh tinh. Nếu ta là người của Lục Tử Mặc, có nghĩa Lục Tử Mặc sớm biết Sơ Vũ bị theo dõi, nên mới cử Đại tinh tinh theo bảo vệ ? Hoặc giả, Đại tinh tinh là người Lục Tử Mặc cử đến để giám sát Sơ Vũ, vô tình phát gặp nguy hiểm, nên mới ra tay cứu giúp? Còn về lần hẹn cuối cùng, ràng Lục Tử Mặc gặp nhau ở Shiangri-La, sau đó ta đột nhiên đến, đưa nơi khác giam giữ. Còn tên sát thủ xuất ở khu chung cư rốt cuộc là người thế nào? Sơ Vũ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, biết bọn người bắt là ai? Lục Tử Mặc tại sao lại đối xử với như vậy? Sơ Vũ mải nghĩ ngợi, con thuyền bỗng nhiên rung mạnh rồi dừng lại. Bên có tiếng bước chân thình thịch. Sau đó, tóc Sơ Vũ bị kéo ngược lên. Tuy Sơ Vũ vẫn bị bịt mắt, nhưng có thể cảm thấy ánh sáng chiếu vào người mình. người đàn ông đẩy mạnh Sơ Vũ: “ theo tôi!”. Sơ Vũ lảo đảo bước và bị lôi mạnh ra khỏi khoang tàu. làn gió mát, dịu dàng, mang mùi tanh đặc trưng thổi đến. Miếng vải mắt Sơ Vũ đột ngột bị giật ra, ánh nắng chói lòa khiến Sơ Vũ nhức mắt. liền nhắm tịt mắt lúc, rồi mới từ từ mở ra. đúng là ở mặt biển. Trời xanh, mây trắng, biển rộng mênh mông, chiếc du thuyền sang trọng và mấy chú hải âu bay lượn. Đây đúng là bức họa đẹp mắt, nhưng với điều kiện người thưởng ngoạn bị trói tay bịt miệng. Sơ Vũ nghe thấy đằng sau có tiếng còi tàu, quay đầu nhìn thấy cầu ván được rút lên du thuyền, cách đó xa là con tàu đánh cá cũ kỹ về hướng khác. Sơ Vũ đoán là vừa được đưa từ con tàu đánh cá kia lên du thuyền. Ban nãy cảm thấy bước lắc lư, chắc là do đặt chân lên tấm ván bắc giữa hai con thuyền. “Cởi trói cho Đặng tiểu thư”. Có tiếng đàn ông khàn khàn vọng đến, thu hút chú ý của Sơ Vũ. tầng hai du thuyền cắm cái ô che nắng cỡ lớn, dưới ô đặt bàn tròn và hai cái ghế. bàn để đầy đồ ăn ngon, hoa quả và chai rượu vang. người đàn ông trung niên tóc vàng béo phệ ngồi cái ghế. Ông ta đeo kính râm lớn, mặc bộ đồ thể thao. Điểm nổi bật nhất người đàn ông là chiếc nhẫn kim cương đá quý ở bàn tay trái của ông ta. Nhẫn kim cương khắc con rắn rất sinh động, hai mắt nạm đá quý màu xanh tinh xảo, tạo vẻ đẹp kỳ bí. Người đàn ông thấy ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở chiếc nhẫn của mình, ông ta nhếch mép: “Nó đẹp lắm phải ? người phụ nữ nào có thể cưỡng lại quyến rũ của chiếc nhẫn này. Xin chào Đặng tiểu thư! Tôi là Swift Renault”. Renault…cái tên này nghe rất quen, Sơ Vũ cúi đầu lục lại trí nhớ. Hóa ra đây là người đàn ông Lục Tử Mặc hẹn gặp hôm đưa mê cung. Tuy Sơ Vũ được cởi trói nhưng chân tay thời gian dài hoạt động nên bị tê liệt. Renault ra hiệu cho người đàn ông đứng bên cạnh, tên này lập tức giúp Sơ Vũ kéo cái ghế đối diện với Renault. Renault mỉm cười: “Mời ngồi”. Sơ Vũ lê gót chân bước tới, đồng thời tay nắn nắn bàn tay cứng đờ còn lại. Renault đảo mắt từ đầu đến chân Sơ Vũ, mỉm cười: “Đặng tiểu thư giống như tôi tưởng tượng chút nào. Tôi tưởng người đàn bà Lục Tử Mặc thích phải là loại có da có thịt”. Renault vừa , vừa đưa tay sờ soạng người đẹp hở ngực nằm phơi nắng dưới chân ông ta: “ ngờ sở thích của Lục Tử Mặc lại “đông phương” như vậy” Ông ta vòng vèo cũng chỉ là chê thân hình , Sơ Vũ cười nhạt: “Nghe bò sữa nước có thân hình rất tuyệt, biết ngài Renault thưởng thức hay chưa?” Renault ngắn mặt, đột nhiên cười lớn: “Đặng tiểu thư biết đùa”. “Tôi đùa với ông”, Sơ Vũ cất giọng bình tĩnh: “Tôi chỉ là có duyên gặp ta vài lần chứ mối quan hệ sâu như ông tưởng”. Renault gì, chăm chú nhìn Sơ Vũ lúc rồi mỉm cười: “Nếu phải là bảo bối của Lục Tử Mặc, tại sao lúc ở mê cung lại để bên ngoài mộ địa? Con người Lục Tử Mặc rất lạnh lùng tàn nhẫn. Người giang hồ chúng tôi đều sợ . có biết tại sao ? Bởi vì có nhược điểm”. Renault thoải mái tựa vào ghế, mắt lim dim: “Tôi cũng chỉ mang tâm lý ăn may nên mới cử người theo dõi tới đảo Phuket, xem có vị trí như thế nào trong lòng Lục Tử Mặc. ngờ, tên sát thủ lạnh lùng đó lại xuất cứu ”. Sơ Vũ sững người, hóa ra lúc ở đảo Phuket, có người định ám sát , Lục Tử Mặc xuất cũng là để cứu . Liệu có phải Lục Tử Mặc cũng tình cờ có mặt ở đảo Phuket, tình cờ biết tin này nên mới đến cứu ? Về suy đoán này, Sơ Vũ cũng thể thuyết phục nổi bản thân. Sơ Vũ khép mi mắt lặng im hồi. Đối với Renault, đây chính là mặc nhận: “Lục Tử Mặc cũng có nhược điểm”. Renault cười nham hiểm: “Tôi phải tốn bao công sức tìm cách mời Đặng tiểu thư, nhưng người của tôi bị Ba Dữ đánh trọng thương ở quán trà, hẹn Shiangri-La bị Lục Tử Mặc ra tay cướp mất. Đặng tiểu thư, thử xem nào? cứu hết lần này đến lần khác, hai người chỉ đơn giản là quen biết sơ sơ thôi sao? Theo tôi được biết, Lục Tử Mặc là người vô cùng bận rộn. Nếu phải người quý trọng, liệu có suốt ngày lượn lờ xung quanh ?” Sơ Vũ thể thốt tiếng nào, những lời của Renault khiến chấn động. Lục Tử Mặc đúng là kẻ lừa đảo! Sơ Vũ vừa thấy bi ai, vừa hết sức phẫn nộ. ta đoạt từ tay Nhị ca vì cảm thấy mới lạ, bỏ mặc ở mê cung vì vướng chân vướng cẳng, lúc muốn chiếm đoạt thân thể , lúc lại lạnh lùng tàn nhẫn. Đúng là tên lừa đảo, tên lừa đảo! Sơ Vũ cảm thấy mắt mờ hẳn . Hóa ra…là như vậy, mỗi khi gặp nguy khốn, đều xuất cứu . Từ lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ ở siêu thị, lần nào cũng là Lục Tử Mặc… “Có thể đoạt trái tim của người đàn ông như vậy, Đặng tiểu thư đúng là người tầm thường”, Renault nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt thâm hiểm: “Tôi nghi ngờ biết Đặng tiểu thư có phải là thiên tài trong lĩnh vực nào đó?”. Lại ăn vòng vo về việc có tài ở giường? Sơ Vũ ngẩng đầu, tức đến mức đỏ ửng mặt: “Tôi rồi, tôi và Lục Tử Mặc có quan hệ gì cả. Tin hay tùy ông!”. “Tin hay cũng chẳng sao cả”, Renault cười lớn: “ mời được Đặng tiểu thư đến đây, tự nhiên tôi mời được Lục Tử Mặc. Khi nào họ Lục đến, mọi chuyện ràng ngay thôi”. Ông ta báo cho Lục Tử Mặc biết? Sơ Vũ cảm thấy rất căng thẳng, ý nghĩ của hỗn độn. mặt, Sơ Vũ mong Lục Tử Mặc đến. Nhưng nếu đến, chẳng phải là thừa nhận rất quan trọng với hay sao? Mặt khác hy vọng đến. Nếu Lục Tử Mặc đến, phải đối mặt với nguy hiểm và uy hiếp thể tưởng tượng. Renault chắc chắn bỏ qua cho Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc liệu có đến ? Sơ Vũ thất thần. Mặc dù nghe Renault phân tích, nhưng Sơ Vũ vẫn cho rằng đặc biệt quan trọng với Lục Tử Mặc đến mức ra sức bảo vệ . Có lẽ, chỉ muốn trả ơn cứu mạng . Nếu là như vậy… Sơ Vũ cần nghĩ ngợi lâu, từ xa xa xuất du thuyền màu xanh nước biển rẽ sóng lao tới. Nhận được tin báo, Renault gật đầu rồi cầm ống nhòm đến bên thành tàu nhìn về phía du thuyền kia. Sau đó, ông ta quay lại cười với Sơ Vũ: “Đặng tiểu thư, có muốn thưởng thức cảnh đẹp ?” Sơ Vũ từ từ đứng dậy bước xuống mạn tàu. nhận ống nhòm từ tay Renault và nhìn về phía trước. Hình bóng người đàn ông đứng ở mũi tàu bên kia dần dần . đứng thẳng người đón gió biển, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt dõi về hướng này. Lục Tử Mặc. Sơ Vũ chậm rãi bỏ ống nhòm xuống. Renault nhìn sắc mặt trắng bệch của Sơ Vũ, cười đắc ý: “Đặng tiểu thư còn tiếp tục giả bộ nữa?” Sơ Vũ nhìn về mặt biển xa xa, cuối cùng cũng nổi cơn thịnh nộ. lấy hết sức bình sinh hét to bằng tiếng Trung: “Lục Tử Mặc! là tên khốn khiếp. Tại sao thích tôi mà cho tôi biết? Tôi hận !”. Du thuyền phóng với tốc độ nhanh, chớp mắt tiến lại gần. Sơ Vũ thấy Lục Tử Mặc ở con thuyền đối diện nhìn chăm chú, miệng từ từ nở nụ cười bất lực.