Chương 14: Thị hoặc Phi Hai chiếc du thuyền từ từ tiến sát lại gần, sau đó dừng hẳn. Ván cầu chưa kịp bắc qua, Lục Tử Mặc phi người nhảy sang tàu bên này. Renault bước tới ôm chặt ta: “Lục! Hiếm có dịp cậu nể mặt tôi…”. Renault kịp chưa hết câu, sắc mặt ông ta đột nhiên trắng bệch, rồi ông ta từ từ lùi lại phía sau. Lục Tử Mặc cười nhếch mép, nhìn Sơ Vũ, mà chỉ nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt thẫm đen của Lục Tử Mặc lấp lánh, ta nhàng: “Muốn gặp ông cũng dễ chút nào, Renault”. Lục Tử Mặc và Renault kẻ tiến người lùi đến sát boong tàu. Renault vừa quỵ xuống, người đẹp ăn mặc hở hang nằm phơi nắng sàn tàu biết lôi đâu ra khẩu súng thúc vào lưng Sơ Vũ. Lục Tử Mặc liếc Sơ Vũ rồi mở miệng: “Renault, Kim Gia gửi lời hỏi thăm ông”. Thân hình đồ sộ của Renault hơi run rẩy. Ông ta cười khan hai tiếng, nghe như tiếng khóc: “Lục, cậu đừng quên, bảo bối của cậu nằm trong tay tôi”. “Bảo bối của tôi?” Bàn tay Lục Tử Mặc giơ lên cao, ánh bạc chói mắt. Lúc này, Sơ Vũ mới nhìn thấy khẩu súng trong tay Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc nghiêng đầu nhìn xung quanh: “Bảo bối của tôi? Tôi chẳng hiểu ông muốn gì?”. Renault run lẩy bẩy ra lời. Lục Tử Mặc cúi sát gần, ánh mắt tràn ngập sát khí. Giọng của vừa trầm vừa chậm rãi, Sơ Vũ nghe mồn : “Thứ gọi là nhược điểm, là do tôi cố tình để ông thấy. Đạo lý đơn giản như vậy ông cũng hiểu sao?”. Renault càng run sợ. Lục Tử Mặc cười miệt thị: “Renault, ông từng nghe qua câu ngạn ngữ “lùi bước để tiến hai bước” của người phương Đông chúng tôi chưa? Nếu làm vậy, sao có thể khiến con chuột chui rúc kỹ như ông dễ dàng thân trong tình trạng an toàn như bây giờ?”. “Lục! Cậu đùa hay !”. Renault cố trấn tĩnh, ông ta quay đầu, hét lớn ra lệnh cho người phía sau: “Gina, hãy bắn con bé đó!”. Người phụ nữ khống chế vào Sơ Vũ đưa mũi súng xuống dưới. cơn đau đớn ập đến, Sơ Vũ kêu tiếng thất thanh rồi khuỵu xuống sàn tàu, dòng máu đỏ chảy ra từ đùi phải của . Gina bắn vào đùi Sơ Vũ phát rồi nhanh chóng chĩa mũi súng lên huyệt thái dương Sơ Vũ. Suốt quá trình đó, Lục Tử Mặc hề nhìn Sơ Vũ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh và lạnh lùng. Khi nghe tiếng súng nổ, ta chỉ hơi cau mày, càng tiến sát vào mặt Renault: “Ông có thể đánh cược ván, nổ súng giết chết người phụ nữ đó ”. Renault toát mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy từ trán xuống gương mặt bóng nhẫy của ông ta. Ông ta cất giọng khàn đặc: “Gina, mau giết chết con bé đó!”. Gina lùi lại phía sau, bật chốt bảo hiểm lên đạn. Sơ Vũ nhắm mắt khi nghe tiếng kim loại lạnh lùng. ngờ mình chết trong hoàn cảnh này Sơ Vũ ngộ ra, quả nhiên rất ngây thơ. Sơ Vũ nở nụ cười gượng gạo, làm sao có thể cho rằng, người đàn ông lạnh lùng băng giá kia nảy sinh tình cảm với . lại tin vào những lời của Renault, còn xông ra hét lớn với ta. Thôi chết cũng tốt, chết có thể chấm dứt mọi chuyện. Lại tiếng súng vang lên, Sơ Vũ cảm thấy cơ thể cuộn lên cơn đau tả nổi, ngã sõng soài xuống sàn tàu, ngực đau đến mức mất cảm giác, đôi chân cũng như rời khỏi cơ thể . Toàn thân Sơ Vũ dần lạnh buốt, mói thứ xung quanh dần trở nên mở ảo. mở mắt nhìn lên, Lục Tử Mặc nhìn Renault bằng ánh mắt giết người. Nhưng ta hề liếc nhìn về phía Sơ Vũ. Renault cuối cùng thể chịu đựng nổi áp lực tâm lý, ông ta cũng nhận ra, Lục Tử Mặc màng đến sống chết của nằm bên . Renault vội quỳ xuống cầu xin: “Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”. Mặc cho ông ta van xin, Lục Tử Mặc hề động đậy. Renault dám có phản ứng: “Tôi…tôi nhả toàn bộ số hàng lần trước chiếm đoạt của Kim Gia. Số hàng đó vẫn còn ở Chiang Rai. Tài khoản của tôi ở Thụy Sĩ, tôi cũng cho cậu biết. Xin cậu đừng giết tôi!”. “Bảo thuộc hạ của ông ném hết súng xuống biển!”. Lục Tử Mặc nhàng. Renault hét lớn: “Lũ người ngốc nghếch kia, mau làm theo lời của Lục!”. Người thuyền đơ ra lúc, rồi ném hết súng xuống biển. Lục Tử Mặc gật đầu: “Bây giờ, mọi người vào hết trong khoang tàu”. Đám người nhìn nhau rồi từng người quay đầu bước xuống bên dưới. Đợi đến khi đám người biến mất, Lục Tử Mặc quỳ xuống nhìn Renault : “Hàng ông dấu nơi nào ở Chiang Rai?” “Sân sau…cửa hàng mỹ nghệ…đường số bảy”. Renault nhìn Lục Tử Mặc đầy căng thẳng: “Lục! Xin cậu, đừng giết tôi…”. Lục Tử Mặc giơ tay bóp cò. tiếng súng nổ vang, mùi thuốc súng nhàn nhạt như bay thẳng vào mũi Sơ Vũ. cảm thấy tiếng súng ở nơi nào đó rất xa xăm, như ở tít trung. Sau đó, Sơ Vũ mơ hồ cảm thấy gương mặt Lục Tử Mặc sát lại gần, ta dường như ngồi bên cạnh thân thể bất động của , đột nhiên ngẩng mặt lên trời hét lớn: “Tại sao???” Lục Tử Mặc tuyệt vọng đứng dậy, ôm thi thể của Sơ Vũ lao đầu xuống biển. ……………. Sơ Vũ mơ thấy ác mộng, ở trong rừng thẳm, rất nhiều người cầm súng truy sát. Sơ Vũ hiểu lý do tại sao, cũng biết trốn đâu, chỉ biết cắm đầu chạy phương hướng. Người đuổi đằng sau mỗi lúc gần. Cuối cùng Sơ Vũ bị trúng đạn, cơn đau từ đùi và ngực truyền đến. Đột nhiên, thân thể Sơ Vũ cảm thấy ấm áp hẳn, có ai đó đỡ . Sơ Vũ ngẩng đầu, từ từ nhìn gương mặt phía trước: “Lục Tử Mặc”. Hóa ra phải nằm mơ, toàn thân Sơ Vũ run rẩy. Lục Tử Mặc ôm chặt người , ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng Sơ Vũ: “Thế nào rồi?”. “Đầu đạn được lấy ra”. giọng phụ nữ từ phía sau vọng đến: “Nhưng ấy mất máu quá nhiều. Hơn nữa, cũng phải kịp thời đưa ấy về đây. Tuy tạm thời giữ được tín mạng, nhưng ba ngày tới là thời kỳ nguy hiểm. định đưa ấy đến bệnh viện nhà nước sao?”. “Tôi càng tin tưởng hơn”. Lục Tử Mặc rồi đỡ Sơ Vũ từ từ nằm xuống. nhấc tay lấy cuộn băng vải, giúp người phụ nữ bôi thuốc và băng bó vết thương vừa được khâu của Sơ Vũ. Sơ Vũ biết rời khỏi biển cả đến căn phòng này từ lúc nào. Căn phòng rộng có đồ đạc, chỉ có mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong khí. Sơ Vũ đảo mắt nhìn xung quanh, người phụ nữ bôi thuốc cho gật đầu mỉm cười: “Chào ! Tôi tên là Khả Nhân, bạn của Lục Tử Mặc”. Sơ Vũ vẫn chưa thể ra lời, chỉ hơi gật đầu thay lời chào. Khả Nhân nhìn Lục Tử Mặc: “ có thể ra ngoài được rồi. Lúc nãy hết cách nên mới nhờ giúp. Bây giờ, mình tôi có thể bôi thuốc và băng bó cho ấy”. Lục Tử Mặc hề động đậy. cũng thèm liếc Khả Nhân mà chỉ chăm chú nhìn Sơ Vũ. Khả Nhân lên tiếng: “Người ta cởi trần đấy. ngại người ta cũng thấy ngại”. “Toàn thân ấy, có chỗ nào tôi chưa nhìn qua, chỗ nào tôi chưa từng đụng đến?”. Lục Tử Mặc lãnh đạm trả lời. Khả Nhân đỏ mặt ngượng ngùng, bật cười khẽ: “Haha! Hóa ra hai người có quan hệ đó”. Lục Tử Mặc cúi đầu đỡ vai Sơ Vũ, để hơi nhấc mình, Khả Nhân có thể dễ dàng cuộn miếng vải vòng qua ngực . ta cúi đầu nhìn vào mắt Sơ Vũ. Đáy mắt Lục Tử Mặc có tia ấm áp nào, Sơ Vũ bất giác nhớ lại cảnh ở du thuyền. Người phụ nữ đó bắn hai phát, ta đến cặp chân mày cũng thèm động đậy, toàn thân như tảng băng. Lục Tử Mặc thèm để ý đến mạng sống của , ta còn cứu làm gì? Sơ Vũ hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của Lục Tử Mặc. cảm thấy bàn tay đỡ cứng lại, nhưng ta vẫn lặng thinh. Đủ rồi, Sơ Vũ cảm thấy hết chịu nổi tư tưởng lãng mạn thực tế của chính bản thân . Năm nay Sơ Vũ 28 tuổi chứ phải 18. Tại sao lại ôm giấc mộng ngây thơ với người đàn ông của bóng tối này? ngờ mối tình đầu của Sơ Vũ lại là người như Lục Tử Mặc. thích ta ở điểm gì? Lẽ nào thích vẻ đẹp đàn ông của ta, hay là tồi tệ, lạnh lùng, tàn nhẫn của ta? Sau khi rời khỏi đây, phải trốn tránh người đàn ông này càng xa càng tốt. Khả Nhân vỗ hai tay: “Xong rồi!”. Lục Tử Mặc đặt Sơ Vũ nằm xuống, thuận tay kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người . ta ngẩng đầu nhìn Khả Nhân: “Tôi giao ấy cho chăm sóc. Đợi vết thương lành lại, đưa ấy về Trung Quốc theo địa chỉ này”. Lục Tử Mặc dứt lời, đưa Khả Nhân tờ giấy và xấp tiền. Khả Nhân hề khách khí nhận tập tiền, rồi liếc nhìn tờ giấy, mở miệng làu bàu: “Tôi ba ngày tới là thời kỳ nguy hiểm của ấy. Thế mà vẫn cứ bỏ , người đàn ông máu lạnh như có cho tôi, tôi cũng chả thèm…”. Khả Nhân đột nhiên im miệng, như ý thức bản thân sai điều gì. cúi đầu nhìn Sơ Vũ, Sơ Vũ nhắm mắt. Gương mặt Lục Tử Mặc vẫn lạnh lùng vô cảm, lên tiếng: “Tôi đây”. “Ít nhất nên cũng rửa sạch máu tay rồi hẵng …” Khả Nhân lại cằn nhằn câu, Lục Tử Mặc dường như nghe thấy, ta sải bước dài ra cửa. Sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng, Sơ Vũ mới từ từ mở mắt, Khả Nhân nhìn cười cười: “Lúc nãy tôi , thời kỳ nguy hiểm trong ba ngày tới là lừa ta đấy. Vết thương của có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế, chú ý đừng để bị nhiễm trùng và sốt cao là được”. “Cám ơn !”. Sơ Vũ mỉm cười với Khả Nhân, muốn chuyện tiếp. Khả Nhân kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường Sơ Vũ, có ý định bỏ . Khả Nhân hỏi cách tò mò: “ và Lục quen nhau như thế nào? Đây là lần đầu tiên tôi nghe ta thừa nhận có đàn bà. Tôi còn tưởng ấy là Gay. Người đàn ông như ấy mà là Gay đáng tiếc…”. “Tôi phải là người phụ nữ của ta”. Sơ Vũ lãnh đạm. Khả Nhân cũng ý thức được thái độ bất bình thường của Sơ Vũ. tiếp tục câu chuyện, tìm cớ ra khỏi phòng. Sơ Vũ ở lại điều trị vết thương trong khoảng hai tháng. Hóa ra họ ở hòn đảo thuộc Thái Lan. Ngày sau hôm tỉnh lại, Sơ Vũ lập tức liên hệ về nhà thông qua internet. Cả nhà loạn hết cả lên sau khi bị bắt cóc. Biết tin Sơ Vũ bình an vô , mẹ khóc nức nở trận. Sơ Vũ dấu người nhà về việc bị thương. chỉ giải thích ngắn gọn là bị cuốn vào vụ kiện tụng y tế liên quan đến xã hội đen nên mới bị bắt cóc sang Thái Lan. Bây giờ, được an toàn nhưng còn phải làm ít thủ tục mới có thể về nước. Theo thời gian trôi qua, dù vết thương sâu cỡ nào cũng dần hồi phục. Dưới chăm sóc của Khả Nhân, cơ thể Sơ Vũ phục hồi rất nhanh. bao lâu sau đó, vết thương của Sơ Vũ chỉ còn là vết sẹo hồng nổi lên bề mặt da. Khả Nhân kiến nghị Sơ Vũ sau này làm thẫm mỹ xóa vết sẹo đùi, Sơ Vũ chỉ cười đáp lời. Ban đầu, Khả Nhân còn dò hỏi chuyện giữa Sơ Vũ và Lục Tử Mặc. Mỗi lúc như vậy, Sơ Vũ đều giữ im lặng. tuyệt đối hé miệng nên dần dần, Khả Nhân biết ý động đến nữa. Thời gian Sơ Vũ ở đảo, Lục Tử Mặc biệt tăm biệt tích. Sơ Vũ cũng nghĩ nhiều đến người đàn ông đó. cố gắng quên ta, quên cách triệt để, quên cách sạch . Khi vết thương hoàn toàn lành hẳn, Khả Nhân tiễn Sơ Vũ về Trung Quốc theo lời dặn của Lục Tử Mặc. Sơ Vũ tạm biệt Khả Nhân ở sân bay, rồi vội vàng bước lên máy bay về nước. Hai lần trở về Hàng Châu, tâm trạng Sơ Vũ hoàn toàn khác. Lần trước khi từ Thái Lan về, trong lòng Sơ Vũ tuy chứa đầy ăn năn với Tae nhưng vẫn còn tia hy vọng. Lần này, trái tim Sơ Vũ hoàn toàn nguội lạnh. Như thế cũng tốt, có thể bắt đầu cuộc sống mới. Sơ Vũ ra khỏi sân bay, vẫy chiếc taxi về nhà. biết hôm nay thành phố có hoạt động gì, tắc đường rất nghiêm trọng. tài xế taxi ngồi trước ngừng than vãn. Sơ Vũ thấy xung quanh rất ồn ào, bất giác cau mày. Lúc vừa xuống máy bay, Sơ Vũ gọi điện về nhà, nhưng bây giờ có di động, thể gọi điện báo cho người nhà biết, về muộn do tắc đường. Sơ Vũ quay đầu nhìn về phía sau, đoàn xe xếp hàng dài dằng dặc như có tận cùng. Sơ Vũ thở dài tiếng, lại quay đầu lần nữa. Toàn thân Sơ Vũ đột nhiên cứng đờ, tưởng mình nhìn nhầm, tim bất giác đập thình thịch. Sợ người đằng sau phát , Sơ Vũ lấy chiếc kính râm trong túi xách đeo lên, rồi thận trọng nhìn vào kính chiếu hậu bên phải xe taxi. Qua kính chiếu hậu, Sơ Vũ nhìn thấy , người lái chiếc xe ngay đằng sau chính là người vác lên phòng của Lục Tử Mặc lúc bị bắt cóc ở sơn trại. Người đàn ông đằng sau đưa tay lên ngực, tia sáng màu vàng chợt lóe qua.
Chương 15: Vượt giới Sơ Vũ vội nép mình, hồi hộp nhìn về về sau. Người đàn ông từ tốn rút khẩu súng ra, lắp ống giảm thanh rồi giắt vào trong áo khoác. Sau đó, bước xuống xe, về chiếc taxi của Sơ Vũ. Thần kinh Sơ Vũ căng như dây đàn, chậm rãi dịch sang cửa xe bên kia. Vừa sờ vào cửa xe, Sơ Vũ lập tức đẩy mạnh nhưng cửa mở. “ ơi, đừng đẩy nữa. Cửa sau bên trái xe tôi bị hỏng rồi, mở ra được đâu”. Nghe tiếng loạt soạt đẩy cửa, tài xế taxi quay đầu giải thích với Sơ Vũ. Sơ Vũ nắm chặt thành ghế, nuốt nước bọt. Lần trước ở thuyền, Gina bắn phát đạn gần tim Sơ Vũ, lần này chưa chắc gặp may như vậy. Cảm giác khiếp sợ khi bị trúng đạn lại dội lên trong tâm trí Sơ Vũ. nín thở nhìn ra ngoài xe, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Lần này, Sơ Vũ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của đối phương, có đường rút lui, cũng thể làm gì. Người đàn ông ngày càng tiến lại gần, bàn tay phải đặt thò vào áo khoác phía trước ngực. Sơ Vũ hầu như nhìn thấy báng súng trong tay ta. Khi người đàn ông bước đến đuôi xe taxi, chiếc xe con màu đen cũng đỗ ở đằng sau xe taxi đột nhiên dịch lên mở mạnh cửa, đẩy trúng vào đùi người đàn ông kia. Sau đó, bàn tay từ trong xe thò ra, siết chặt cổ người đàn ông lôi ngay vào trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa. việc xảy ra rất nhanh, chỉ trong vòng vài giây nên ai để ý. Sơ Vũ kinh ngạc nhìn về phía sau. Chiếc xe màu đen sử dụng kính thẫm màu nên thể thấy trong xe xảy ra chuyện gì, chỉ biết xe rung mạnh cái rồi lại nằm yên. Nếu Sơ Vũ tình cờ nhìn về phía sau, thể ngờ mối nguy hiểm lại gần đến thế. Sơ Vũ cứ tưởng sau khi rời khỏi Lục Tử Mặc, tất cả những chuyện liên quan đến ta trở thành quá khứ. Nào ngờ, Sơ Vũ mới đặt chân xuống Hàng Châu xảy ra biến cố. Đoạn đường tắc phía trước có vẻ hơi thông, đoàn xe bắt đầu di chuyển, chiếc taxi cũng từ từ tiến về phía trước. Đằng sau có chiếc xe lách vượt lên, chui vào khoảng trống giữa taxi và chiếc xe màu đen. Sơ Vũ nhìn quanh hồi, quyết định xuống xe. Sơ Vũ trả tiền cho tài xế, rút chiếc mũ từ túi xách đội lên đầu. lặng lẽ chui ra khỏi xe, tránh tầm nhìn của xe cộ phía sau và nhanh chóng qua đường theo làn dành cho người bộ. Mặc dù đường dành cho ô tô bị tắc nhưng làn bộ lại đông lắm. Sơ Vũ đoạn đến ngã tư, hóa ra đài truyền hình thực chương trình phố nên mới gây tắc đường. Ở ngã tư xe cộ càng chật kín, Sơ Vũ lặng lẽ cúi đầu bước . Bây giờ, thể về nhà, thể khiến người nhà gặp nguy hiểm. Sơ Vũ vào cửa hàng bên đường, gọi điện thoại về nhà. cho người nhà biết, mình còn số thủ tục chưa hoàn tất nên chưa thể về nhà. Người nhà sốt ruột, hỏi Sơ Vũ ở đâu để còn đón, Sơ Vũ trả lời, dập máy cách dứt khoát. Sơ Vũ vừa qua ngã tư vừa suy tư, việc đến nước này rồi, nếu ở lại Hàng Châu mang đến rắc rối cho người thân. Sơ Vũ bỗng dưng thấy hối hận trở khi về nước. Sớm biết vậy, thà ở lại Thái Lan, để có chuyện gì cũng chỉ mình gánh vác. Nghĩ đến đây, Sơ Vũ quay người ngược lại. Người bộ hè phố rất đông, hôm nay là ngày cuối tuần lại có hoạt động nên phố xá càng náo nhiệt. Sơ Vũ liên tục quay đầu nhìn về phía sau, lòng tự nhủ biết cắt được cái đuôi. Đuôi này hiểu là người của ai, theo với mục đích gì? Đến ngã rẽ đầu đường, Sơ Vũ vội bắt chiếc taxi trở lại sân bay. mua vé chuyến bay sớm nhất Thái Lan. Sơ Vũ sống và làm việc ở Chiang Rai nhiều năm, gia nhập quốc tịch ở đó. Bây giờ quay về Chiang Rai, tìm công việc mới cũng phải quá khó. Với hoàn cảnh thể xác nhận an toàn tuyệt đối như nay, việc sống yên ổn cùng gia đình chỉ là giấc mơ đẹp mà thôi. Sau khi nhận vé từ quầy bán vé ở sân bay, Sơ Vũ quay người bước . có nhiều hành lý, chỉ có túi xách lớn đựng số đồ dùng cần thiết và giấy tờ tùy thân. Mới vài bước, Sơ Vũ nghe đằng sau có tiếng người đàn ông: “ Đặng”. Người đàn ông bằng tiếng Thái. Sơ Vũ nhận ngay ra người đàn ông này, từng cùng đội đặc cảnh truy bắt Lục Tử Mặc ở khách sạn gần sân bay, hình như tên là cảnh sát Văn. Sơ Vũ lặng lẽ gấp vé máy bay bỏ vào túi xách rồi nhìn : “Xin lỗi, tôi quen biết ”. “ Đặng! Xin lỗi mạo muội tìm thế này. Tôi là cảnh sát người Thái Lan. Chúng ta từng gặp nhau ở khách sạn sân bay”. Cảnh sát Văn mỉm cười, đảo mắt qua người Sơ Vũ: “ Đặng vừa mới về nước, vội đón máy bay trở lại Thái Lan à?”. “Chuyện này có cần thiết phải báo cáo với ?”, Sơ Vũ cất ví tiền vào túi: “Cảnh sát Thái Lan quan tâm đến việc lại của cá nhân từ khi nào vậy?”. Cảnh sát Văn nhún vai: “Còn hai tiếng nữa Đặng mới phải lên máy bay, hay là chúng ta cùng ngồi uống tách coffee ”. Biết mình khó có thể từ chối, Sơ Vũ mỉm cười theo cảnh sát Văn lên đại sảnh ở tầng hai. Ở đây có quán coffee và quán ăn. Hai người bước đến bàn coffee hành lang, nhân viên phục vụ mỉm cười lễ phép đặt hai tách coffee rồi nhường lại gian cho họ. Cảnh sát Văn lên tiếng: “ Đặng sống ở Thái Lan 10 năm, còn nhập quốc tịch rồi, tại sao lại đột nhiên từ bỏ công việc ở bệnh viện Chiang Rai về nước?”. Người đàn ông này nắm tình hình của . Sơ Vũ nhấp môi uống coffee. Xem ra, quả nhiên muốn tóm Lục Tử Mặc thông qua . biết có biết mọi chuyện xảy ra giữa và Lục Tử Mặc hay ? “Người Trung Quốc chúng tôi có câu “Lá rụng về cội”. Cảnh sát Văn có lẽ hiểu nổi đâu”, Sơ Vũ cười lãnh đạm. Cảnh sát Văn gật đầu, ngồi thẳng người nhìn vào mắt Sơ Vũ: “Lúc trước, Đặng bị bắt cóc ở khách sạn rồi mất tích thời gian. Đồng nghiệp người Trung Quốc của chúng tôi nhận được tin từ em họ , là bị mấy người Thái Lan bắt cóc. Tôi tò mò muốn biết, Đặng làm thế nào thoát hiểm và về nước bình an? Tôi cũng muốn biết, tại sao Đặng lại trở thành mục tiêu của nhiều người, tôi càng muốn biết những vụ tự tàn sát lẫn nhau sau lưng . Đặng có thể cho tôi lời giải đáp xác đáng ?” “Tôi chỉ có thể cho biết, tôi là công dân tuân thủ pháp luật”. Sơ Vũ lạnh nhạt. Lục Tử Mặc cứu mạng vài lần, cũng từng cứu ta. Dù ta tàn nhẫn lợi dụng , dù bây giờ họ ai nợ ai nhưng Sơ Vũ cũng có ý định bán đứng Lục Tử Mặc. “Quan hệ giữa Đặng và Lục Tử Mặc phải bình thường?”. Cảnh sát Văn thăm dò: “Với thân phận của Lục Tử Mặc, Đặng cho rằng vẫn còn trong sạch sao?” “Tôi chỉ biết sơ qua ta, chỉ vậy mà thôi”. Sơ Vũ cau mày. Cảnh sát Văn lắc đầu cười: “ Đặng chẳng gì cả. Hôm nay, tôi tìm đến với mục đích trao đổi cuộc giao dịch với . Tôi điều kiện của tôi trước. Đặng từng trải qua chuyện em họ bị bắt cóc, chắc cũng phải nghĩ đến an toàn của gia đình . Vì mối quan hệ với Lục Tử Mặc, chắc chắn gặp nguy hiểm. Tôi có thể bảo đảm, cảnh sát lặng lẽ bảo vệ và gia đình, đến khi nào tôi bắt được người tôi cần bắt mới thôi”. Sơ Vũ cụp mi mắt trả lời. Cảnh sát Văn quan sát thái độ của Sơ Vũ: “Theo tôi được biết, quan giữa Đặng và Lục Tử Mặc đơn giản như đâu. Nếu phải vậy, tại sao Ba Dữ lại luôn lặng lẽ theo bảo vệ ? Vừa rồi, khi tên sát thủ xuất đường, chúng tôi còn chưa kịp ra tay, Ba Dữ giải quyết nhanh gọn. thể thừa nhận, ta đích thực là thuộc hạ đắc lực của Lục Tử Mặc, làm việc gì cũng gọn gàng, lưu lại dấu vết. Tất nhiên, tôi cũng có thể thông cả, Đặng tiện thừa nhận mối quan hệ với hạng người như Lục Tử Mặc. Tôi chỉ muốn hỏi Đặng câu, có hợp tác hay mà thôi?”. “Tôi nghĩ tìm nhầm người rồi. Tôi và Lục Tử Mặc có bất cứ quan hệ gì”. Sơ Vũ bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cảnh sát Văn: “Cám ơn coffee của ”. “ Đặng!” Cảnh sát Văn vẫn ngồi yên: “Ban nãy Ba Dữ để lộ hành tung, bị người của chúng tôi ép rồi. Nhưng sát thủ đằng sau vẫn chưa xử lý xong đâu. Nếu bây giờ từ chối lời mời đầy thiện ý của tôi, chỉ cần ra khỏi sân bay, trở thành mục tiêu bất cứ lúc nào. suy nghĩ đến điều đó sao?”. Sơ Vũ dừng bước, biết cảnh sát Văn , tuy nghe như lời uy hiếp. Sơ Vũ quay người nhìn cảnh sát Văn: “Tôi xin nhắc lại lần cuối, về Lục Tử Mặc, tôi có gì để cả”. Sơ Vũ bước xuống tầng dưới, vẫn kịp nghe thấy tiếng của cảnh sát Văn: “Đúng là người phụ nữ cố chấp”. Mặc dù vẫn còn sớm nhưng Sơ Vũ quyết định qua cửa kiểm soát vé vào bên trong sảnh đợi sân bay. Quay đầu nhìn lại, thấy cảnh sát Văn ngồi hành lang tầng hai. Nhìn qua cửa kiểm tra, mỉm cười vẫy tay chào . Vào đến phòng chờ, Sơ Vũ tìm ghế ngồi xuống. Ở trong này khí thoáng đãng hơn hẳn, phần lớn những người đợi chuyến bay cúi đầu làm việc riêng của mình. biết cảnh sát Văn có người theo dõi là hay giả, Sơ Vũ lục túi xách lấy ra quyển tạp chí, lật vài trang rồi lại ném vào túi. Từ loa phát thanh, giọng êm dịu của nữ phát thanh viên cất lên, thông báo chuyến bay của Sơ Vũ bị hoãn tiếng đồng hồ do nguyên nhân thời tiết. Sơ Vũ sốt ruột, nghe tin hoãn chuyến bay càng cảm thấy bất an. Sơ Vũ đứng dậy, nhìn xung quanh phát ra người nào khả nghi. Trước khi gặp Lục Tử Mặc, có bao giờ thấp thỏm như thế này? Sau khi quen biết ta, cuộc sống của đảo lộn hoàn toàn. yên bình bị phá vỡ, có lẽ vĩnh viễn bao giờ trở lại với Sơ Vũ. Lục Tử Mặc cố ý để mọi người thấy nhược điểm của ta. Nhưng chỉ sợ riêng Renault nhìn thấy nhược điểm đó, mà cả những người khác nhắm vào ta. Sơ Vũ rốt cuộc có bao nhiêu thế lực bất minh đối đầu với Lục Tử Mặc trong bóng tối. Nếu biết mọi chuyện đến nước này, thà lúc đầu bị Nhị ca cưỡng bức rồi ném xác vào rừng sâu còn dễ chịu hơn. Sơ Vũ phiền muộn bước đến nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nam nữ của sân bay nằm ở hai đầu khác nhau. Nơi treo biển báo nhà vệ sinh thấy cửa ra vào, chỉ có hành lang dài. Cuối hành lang treo chiếc gương lớn tường, bên dưới là bồn rửa mặt, quẹo vào bên trong mới là nhà vệ sinh nữ. Sơ Vũ cầm túi vào hành lang. Từ chiếc gương treo trước mặt, Sơ Vũ có thể nhìn thấy toàn cảnh sau lưng. Đúng lúc Sơ Vũ vào, từ bên cạnh có người đàn ông mặc bộ complet màu sẫm, tóc xoăn vàng, đeo cặp kính râm lớn che nửa mặt bước theo . Sơ Vũ dừng bước, quay người: “Xin lỗi, đây là nhà vệ sinh nữ”. Người đàn ông tóc vàng bước đến trước mặt Sơ Vũ, nhìn chăm chú vào . Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này rất quen thuộc, lùi lại bước. Người đàn ông trước mặt lên tiếng, giọng trầm khàn lẫn với bất cứ ai khác: “Tôi biết”. Sơ Vũ còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông giữ chặt cánh tay Sơ Vũ lôi vào phòng điều khiển điện hành lang rồi khóa trái cửa. Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, oan ức, bất mãn, kinh sợ…Tất cả những cảm xúc phức tạp này xuất cùng lúc khiến chỉ biết dùng nắm đấm để giải tỏa. Tại sao Lục Tử Mặc lại tùy tiện gây nhiễu loạn cuộc sống của . Sơ Vũ khó khăn lắm mới quên được ta, tại sao ta lại xuất để nhắc nhở về tồn tại của ta? Phòng điều khiển điện có đèn chiếu sáng, người đàn ông đứng im để Sơ Vũ đấm phát. Sơ Vũ biết đấm vào chỗ nào người Lục Tử Mặc, chỉ cảm thấy bàn tay mình đau buốt. Vừa tung ra cú đấm thứ hai, tay bị bàn tay Lục Tử Mặc bắt gọn. ta dùng sức kéo Sơ Vũ vào lòng: “Đủ rồi”. Đủ gì mà đủ? tưởng Sơ Vũ tôi dễ bắt nạt lắm sao? Sơ Vũ ra sức giãy giụa, tay vẫn bị Lục Tử Mặc giữ chặt. Lục Tử Mặc cuối cùng cũng hết nhẫn nại, đẩy mạnh Sơ Vũ vào tường, cúi đầu bên tai : “Tôi đủ rồi”. Sơ Vũ cứng người. Lục Tử Mặc bàn tay giữ chặt hai tay Sơ Vũ đưa lên quá đỉnh đầu, tay còn lại ôm phía sau lưng . Để đề phòng Sơ Vũ giơ chân đạp , chân Lục Tử Mặc kẹp vào giữa hai đùi Sơ Vũ. Đột nhiên, Sơ Vũ nhớ lại mấy lần tiếp thân thể trước đây. Mùi vị quen thuộc và nguy hiểm của Lục Tử Mặc bao trùm lên Sơ Vũ đầy mờ ám
Chương 16: có nơi nào để trốn Tim sơ vũ đập mạnh , thở hổn hển , cố gắng hết sức để thoát khỏi bàn tay của Lục Tử Mặc nhưng càng bị giữ chặt hơn .Thân thể ép sát vào người Sơ Vũ khiến có cảm giác tức thở .Trong phòng tối chỉ có tiếng máy biến tần kêu ù ù .Với sức mạnh của Lục Tử Mặc ,Sơ Vũ biết mình thể thoát thân , lên tiếng : “ Lục Tử Mặc , rút cuộc muốn gì ?” Lục Tử Mặc bất động trong bóng tối trả lời câu hỏi của Sơ Vũ. lúc sau mới mở miệng : “Em đừng quay về Thái lan .Ở đây dù nguy hiểm , nhưng cũng có người của Văn Lai.Cảnh sát Trung Quốc bảo vệ em , bọn chúng dám manh động . tại,cảnh sát bố trí người quanh khu vực nhà em .Dù thế nào , Văn Lai cũng nghĩ cách bảo vệ an toàn của em “ “Đối với ta , tôi chỉ là mồi nhử ngon lành ,để câu con cá to là “.Sơ Vũ cười lạnh lùng cố gạt bỏ ảnh hưởng của Lục Tử Mặc đối với . “ Lục Tử Mặc bây giờ vui rồi . cho tất cả mọi người thấy tôi là nhược điểm của . hi sinh cuộc sống yên bình của tôi để đổi lấy an toàn của . đắc ý lắm phải ? thành công trong việc thu hút ánh mắt của mọi người …”.Lời của Sơ Vũ bị nụ hôn của Lục Tử Mặc nuốt trọn .Trong lòng vẫn hết sức phẫn nộ nên ra sức cự tuyết động chạm của .Còn Lục Tử Mặc kiên trì xóa bỏ mọi bất mãn của Sơ Vũ . Trong bóng tối họ nhìn mặt nhau , chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của đối phương.Môi chà xát môi Sơ Vũ ,dần dần làm tan chảy ý chí phản kháng của .Mỗi lần Lục Tử Mặc xuất tiến sát gần ,tiếp xúc ám muội , chợt gần chợt xa cách bất thường đều mang nỗi đau đến cho Sơ Vũ .Nỗi đau này như dao nhọn dần dần khắc sâu vào lòng Sơ Vũ , đến mức máu tươi tuôn trào .Thế nhưng Sơ Vũ thể cự tuyệt ta .Chỉ cần muốn , cách nào từ chối .Phát này khiến Sơ Vũ vừa phiền não vừa phẫn nộ .Có phải Lục Tử Mặc cũng nhìn ra tình cảm của Sơ Vũ, nên hết lần này đến lần khác mới lợi dụng . Bàn tay của Lục Tử Mặc ôm lưng Sơ Vũ dịch chuyển lên phía đặt lên má . dùng sức bóp hơi mạnh , Sơ Vũ đau quá đành mở miệng.Lục Tử Mặc liền tấn công vào trong khoang miệng của Sơ Vũ .Mùi hương của khiến mê mẩn. vương vấn đầu lưỡi mềm mại của ,thưởng thức mùi vị của riêng ,thứ mùi vị ngọt ngào quyến rũ ,đầy nhớ nhung .Sơ Vũ tức giận cắn mạnh phát , lập tức cảm thấy vị tanh của máu trong miệng mình .Lục Tử Mặc chỉ hừm tiếng mà thả ra.Nụ hôn của ngược lại càng cuồng nhiệt hơn,như bắt phải nuốt trọn thứ ngọt ngọt tanh tanh của .Nụ hơn của Lục Tử Mặc càng gấp gáp,đầu lưỡi càng tấn công mạnh mẽ , bỏ qua bất cứ nơi nào của Sơ Vũ . Sơ Vũ dần cảm thấy toàn thân bất lực , cơ thể mềm nhũn . trượt người xuống ngồi lên đùi rắn chắc của Lục Tử Mặc đặt giữa hai chân . tiếp xúc mờ ám này khiến tâm tư của dội lên cảm giác bất thường .Tử Mặc buông tay xuống lưng Sơ Vũ , xốc người đứng thẳng dậy.Sơ Vũ rung mình nín thở khi người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đầu ngực . tiếp xúc của khiến nơi nhạy cảm được giải phóng . dòng máu nóng tràn lên đại não rồi lại đột ngột rút khiến đầu óc Sơ Vũ quay cuồng, chỉ biết bám chặt vào vai Lục Tử Mặc , cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay căng cứng. Cúc áo Sơ Vũ bung ra từ lúc nào , để lộ bộ ngực với làn da trớn láng mát rượi dụ dỗ đôi môi của Lục Tử Mặc .Chiếc áo con bằng vải ren cọ xát mặt của Lục Tử Mặc, tạo cảm giác thô ráp hoàn toàn trái ngược với làn da của Sơ Vũ. tiếp xúc này khiến Lục Tử Mặc càng điên cuồng . Nơi nhạy cảm ngực sơ vũ hơi ương ướt , in dấu nụ hôn của Lục Tử Mặc . xâm chiếm cuồng nhiệt của khiến cảm thấy hơi đau nhưng thể kháng cự , cũng muốn rời khỏi vòng tay .Mọi tế bào trong cơ thể của Lục Tử Mặc đều ham muốn có Sơ Vũ nhưng phải ở đây , phải vào lúc này Ý nghĩ đó khiến Lục Tử Mặc dần bình tĩnh trở lại.Sơ Vũ cũng bắt đầu tỉnh táo khi cảm nhận được cơ thể hạ nhiệt.Lục Tử Mặc vẫn ôm chặt Sơ Vũ thở gấp gáp . cố đè nén bản thân : “ Sơ Vũ …” Giọng Lục Tử Mặc trầm đặc , tràn ngập dục tình hề che dấu .Sơ Vũ đỏ bừng mặt thể đáp lời .Ngón tay của Lục Tử Mặc vuốt ve làn da , dịch chuyển từ eo lên phía trước .Khi chạm vào ngực Sơ Vũ, dừng lại nắm chặt bàn tay buông thõng xuống : “Em đừng quay về Thái Lan “ . ta vậy là có ý gì ?Sơ Vũ đột nhiên tỉnh hẳn khỏi cơn mê loạn . cắn chặt môi cố run rẩy lãnh đạm : “Sao nào ? muốn tôi làm bia đỡ đạn cho nữa à ?Tôi thực muốn biết tại sao bọn họ lại cho rằng . Lục Tử Mặc có thể làm tất cả vì người đàn bà ,họ có thể lần ra thong qua tôi ? “ Lục Tử Mặc buông tay khỏi người Sơ Vũ đặt lên bức tường lạnh lẽo phía sau , còn chạm vào người nữa .Hơi thở của thôi bên tai : “Sao em biết thể tìm thấy tôi qua em ? “ Sơ Vũ ngây người .Trong bóng tối, hương vị của Lục Tử Mặc dần rời xa. nghe tiếng “cạch “ , cửa phòng điều khiển điện mở ra .Lục Tử Mặc dừng lại ở cửa phòng lát , hề quay đầu “ Hạt mưa .Em hãy nhớ!Nếu em ở lại Trung Quốc tôi có thể đảm bảo an toàn của em và gia đình .Nếu em cố ý trở về Thái Lan…” . ta ngừng vài giây : “ Nếu tôi phát em trở về ,tôi bao giờ cho em cơ hội ra lần nữa “ Sơ Vũ đứng lặng yên trong phòng điều khiện điện lúc mới ra ngoài . ngờ cảnh sát Văn ngồi ở ngay lối vào nhà vệ sinh .Sơ Vũ dừng bước , cảnh sát Văn từ từ đứng dậy ,nhìn với ánh mắt khó tả mỉm cười : “ Đặng nhà vệ sinh lâu thế ? khỏe sao ? phải ngồi máy bay thời gian dài đấy .Nếu sức khỏe tốt đổi vé lại ” Sơ Vũ nhìn cảnh sát Văn ,phía xa xa đằng sau có người đàn ông tóc vàng xách túi du lịch chuẩn bị vào cửa lên máy bay . ta quay người nhìn rồi lặng lẽ bước “ Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại ở cảnh sát Văn : “ Cảm ơn cảnh sát Văn .Tôi đột nhiên cảm thấy đợt này về nước ngắn quá , thời gian sống ở nhà vẫn chưa đủ nên tôi quyết định nữa “ Thần sắc của cảnh sát Văn biến đổi trong giây lát , ta ngó bốn xung quanh sân bay.Sơ Vũ lấy vé ra tìm nhân viên sân bay .Mới vài bước quay lại mỉm cười với cảnh sát Văn :”Vậy tôi trước đây .Tôi chào “. Sơ Vũ bước ra khỏi sân bay , tim vẫn chưa hết đập mạnh. Câu cuối cùng của Lục Tử Mặc biểu lộ điều gì đó , khiến căng thẳng .Sơ Vũ dám nghĩ sâu hơn , giơ tay vẫy xe taxi . chiếc xe con màu đen đến ,dừng ở ngay trước mặt Sơ Vũ .Sơ Vũ ngây người , cửa xe mở xuống , gương mặt lạnh lùng đeo kính đen nhìn về phía : “ Đặng tiểu thư , mời lên xe “. Sơ Vũ nhận ra đó là Ba Dữ , bất giác quay đầu, nhìn thấy cảnh sát Văn vội vàng đuổi theo .Cảnh sát Văn dừng bước khi thấy Ba Dữ.Ba Dữ mặt đối mặt với hăn ta , nhìn bằng ánh mắt miệt thị và thách thức . trấn tĩnh của Ba Dữ khiến Sơ Vũ hơi bất ngờ . quay đầu nhìn cảnh sát Văn rồi mở cửa lên xe. Ra khỏi địa phận sân bay , Ba Dữ hỏi Sơ Vũ đâu, cứ lái xe theo hướng về nhà .Sơ Vũ ngồi sau phá vỡ khí trầm mặc :” Cảm ơn “ .Sắc mặt Ba Dữ hề biến đổi : “ Những gì Lục dặn , tôi nhất định hoàn thành.Lần sau Đặng tiểu thư đừng tự ý cắt đuôi tôi.Làm vậy rất nguy hiểm “ . “….” Sơ Vũ cảm thấy rất khó mở lời cứ ấp a ấp úng hồi : “ có thể hành động quang minh chính đại ? Tại sao cảnh sát Văn gây khó dễ cho ?” “ Tôi là bộ đội giải ngũ “ .Ba Dữ giải thích đơn giản :” phải là người ở sơn trại của Lục.Lý lịch tôi trong sạch “ Sơ Vũ im lặng , Ba Dữ nhìn Sơ Vũ qua kính chiếu hậu : “Đặng tiểu thư , thời gian này tôi nghĩ nên tìm cớ để tôi sống ở nhà . đến nước này rồi , Lục chỉ thị cho tôi công khai bảo vệ “. Công khai bảo vệ ? Sống ở nhà mình ?Sơ Vũ phải mất lúc mới ý thức được lời đề nghị của Ba Dữ . đảo mắt qua người Ba Dữ ,nhìn nhìn lại , người đàn ông này cũng chẳng phải loại hiền lành .Đưa ta về nhà giải thích với người nhà như thế nào đây ? Ba Dữ hình như có ý rời khỏi Sơ Vũ . ta lái xe đến thẳng cửa nhà .Nghe thấy tiếng còi xe, cả nhà Sơ Vũ chạy cả ra .Mẹ Sơ Vũ nước mắt ngắn nước mặt dài ôm chặt lấy .Người nhà Sơ Vũ vây quanh hỏi hết chuyện này đến chuyện khác .Cuối cùng , bố Sơ Vũ cũng chú ý đến người đàn ông trông có vẻ dữ dằn đứng bên cạnh “ Tiểu Vũ , đây là …” “ À, đây là Ba Dữ bạn con người Thái lan “ .Sơ Vũ bổ sung thêm câu : “ Nhân tiện con về nước , ấy muốn Trung Quốc du lịch .Thời gian này , con định để ấy sống ở nhà mình .” “Được .Được “ Mẹ Sơ Vũ vỗ lên tay , kéo vào trong sân .Bà bỗng cảm thấy lịch với khách nên dừng bước quay đầu nhìn Ba Dữ “ Mời cậu vào nhà trước .“ “ Mọi người cần khách saó “ Ba Dữ mở miệng bằng tiếng trung dù tiết chuẩn lắm. ta ra mở cửa xe phía sau , xách túi hành lý của Sơ Vũ và của mình , và bằng tiếng Thái : “Phòng của ở đâu , để tôi đưa đồ lên giúp “ . Sơ Vũ cảm ơn rồi đưa Ba Dữ lên lầu .Ngoài bố mẹ chỉ có ông bà nội vui vẻ khi thấy cháu về ,còn phản ứng của những người còn lại rất bình thường .Lúc Sơ Vũ đến chân cầu thang , vợ bác hai vừa vặn đẩy cửa vào. Bà nhìn Sơ Vũ rồi kéo Đặng Hân lại gần :” Tránh xa chị họ con ra.Ai mà biết được con bé đó gây chuyện với loại người nào , rồi lại liên lụy đến con .Mau vào phòng .” Sơ Vũ cứng người cúi đầu bước lên lầu .Bố mẹ Sơ Vũ liếc nhìn nhau bất lực.Ba Dữ vào đến phòng Sơ Vũ , đặt hành lý rồi quay đầu hỏi :”Bên cạnh có phòng trống ?” “Có “ ,Sơ Vũ ra cửa .Tầng hai có căn phòng trống , dù ở đầu bên kia nhưng ít nhất cũng cùng tầng lầu .Mẹ Sơ Vũ vội vàng dọn phòng cho khách.Bà muốn ở lại chuyện với con nhưng lại ngại có khách ở đó .Hơn nữa , họ thứ tiếng bà hiểu . “ định ở đây bao lâu .” Sơ Vũ nhìn Ba Dữ, hành lý của ta rất đơn giản , chỉ có cái vali. ta kéo vali đến đầu giường , vỗ vỗ đầu giường kiểm tra độ dày mỏng rồi ngồi xuống :”Cho đến khi Lục cảm thấy cần thiết nữa mới thôi .” Sơ Vũ đứng đó cảm thấy hơi ngập ngừng . nghĩ ngợi lúc : “ Ngày mai tôi đưa vòng quang Hàng Châu , coi như du lịch “ “Đặng tiểu thư , tôi còn rành Hàng Châu hơn “.Ba Dữ nhàng lên tiếng : “Tôi đến đây bảo vệ , lại từng để mất dấu lần ở trung tâm thương mại nên tôi buộc phải học thuộc lòng bản đồ thành phố, từng con đường địa chỉ ngõ ngách.” Ba Dữ ngừng lúc : “ Hi vọng có thể hiểu tâm ý của Lục ,đừng để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm . Những kẻ nhắm đến có thể lấy mạng ,nhưng đảm bảo thân thể bị tổn thương .Trong vụ Renault ,tôi thất hứa với Lục lần .Tôi hi vọng có lần sau .” Thái độ của Ba Dữ với Sơ Vũ phải thân thiện lắm , biết đáp lời ta ra sao.Sơ Vũ ra cửa , Ba Dữ cũng lập tức theo.Sơ Vũ hết cách , ta nhận lời Lục Tử Mặc bảo vệ .Thôi mặc ta muốn làm gì làm. Hôm sau , Sơ Vũ bắt đầu tìm việc làm mới.Sinh sống ở Thái lan 10 năm , cũng có khoản tích lũy nhưng quá nhiều .Sơ Vũ hi vọng nhanh chóng tìm được công việc ổn định rồi chuyển ra ngoài sống. Sau khi Sơ Vũ trở về nhà khí trong gia đình có vẻ trở nên phức tạp hơn. Đại gia đình của bề ngoài tỏ ra thân thiết nhưng bên trong ai chịu ai .Bố mẹ Sơ Vũ tương đối thà nên nhiều lúc rơi vào hoàn cảnh khó xử. Hơn nữa , Sơ Vũ còn có Ba Dữ bên mình . thời gian ngắn sao ,nếu lâu ngày ta chịu , biết người nhà nghĩ thế nào.Dọn ra ngoài có tự do riêng ,tránh va chạm với họ hàng , bố mẹ Sơ Vũ cũng dể thở hơn.Những lúc rãnh rỗi , Sơ Vũ hồi tưởng lại chuyện xảy ra giữa và Lục Tử Mặc ở sân bay và những lời .Câu cuối cùng , Lục Tử Mặc bảo Sơ Vũ ở lại Trung Quốc .Nếu Thái Lan….Sơ Vũ muốn tiếp tục suy nghĩ về thâm ý của .Chỉ cần nghĩ sâu hơn chút là có cảm giác hãi hùng. Nếu thực là” gót chân Asin “ của Lục Tử Mặc, có phải từ nay trở còn là Lục Tử Mặc ,mà chỉ là người đàn ông bình thường . và phải luôn đối mặt với tình cảnh nguy hiểm. Vài ngày sau Sơ Vũ tuyển việc , Ba Dữ cũng cùng.Khi vào bên trong phỏng vấn ta đứng đợi ngoài hành lang.Ban đầu Sơ Vũ còn quen với việc có người kè kè bên cạnh .Dần dần Sơ Vũ để ý đến tồn tại của Ba Dữ. ta rất kiệm lời chỉ lặng lẽ sau , tồn tại gần như khí. Cuộc phỏng vấn rất thành công.Giám đốc bệnh viện khách sáo bắt tay Sơ Vũ, hoan nghênh bắt đầu làm từ thứ hai tuần sau.Sơ Vũ như trút được tảng đá nặng trong lòng.Bệnh viên cách nhà khá xa . có lý do đường đường chính chính dọn ra ngoài ở.Vấn đề quan trọng bây giờ là tìm căn hộ ở gần bệnh viện .Sơ Vũ chào tạm biệt giám đôc bệnh viện ra khỏi văn phòng.Tìm được việc làm tâm trạng Sơ Vũ rất tốt , mỉm cười về phía Ba Dữ. Trong lúc Sơ Vũ còn chưa kịp lên tiếng , người đột nhiên xông ra đứng chặn đường khiến khỏi giật mình.Sơ Vũ lùi lại bước ngẩng đầu nhìn hóa ra là Vu Phong . cúi đầu nhìn :” Đặn Sơ Vũ , ngờ lại gặp ở đây .” Vu Phong ngừng trong giây lát , bổ sung thêm câu :”Tôi có chuyện muốn hỏi .Rút cuộc tôi làm sai điều gì mà tự nhiên bỏ rơi tôi, lại còn lấy cái cớ vệ sinh rồi chuồn mất ?” Thảm rồi ! Sơ Vũ cười gượng gạo. quên chuyện này từ lâu ,đứng là oan gia ngõ hẹp mà.