Chương 17: Sương mù Sơ Vũ nhìn Ba Dữ ngồi ở ghế chờ của bệnh viện. ta chỉ liếc cái rồi lại chúi đầu xuống máy chơi điện tử vừa mua tay. Lúc trước, vì Renault bắt cóc Đặng Hân nên Sơ Vũ mới bất đắc dĩ bỏ mặc Vu Phong. tưởng Vu Phong là cảnh sát Trung Quốc mà người của Renault nhắc tới. Sau này Sơ Vũ có hỏi lại người nhà, Vu Phong đúng là chỉ làm công việc lưu trữ tài liệu. Sơ Vũ cảm thấy rất áy náy với ta: “Tôi xin lỗi…Lúc đó xảy ra chuyện đột xuất quá, vì bất đắc dĩ nên tôi mới…”. “Gặp tốt rồi. Dù sao cũng nợ tôi lời giải thích”. Vu Phong mỉm cười, thái độ có vẻ so đo với Sơ Vũ, thở phào nhõm: “ đến đây làm gì vậy?” “Tôi đưa họ tôi đến khám bệnh, bị ngộ độc thức ăn…” Vu Phong nhìn Sơ Vũ chăm chú: “ phải làm việc ở bệnh viện này đấy chứ?”. “Vâng, nhưng từ thứ hai tuần sau tôi mới bắt đầu làm”, Sơ Vũ mỉm cười. Vu Phong ra vẻ tiếc rẻ: “Ây, đáng tiếc là có người quen lại thể dùng”. ta vui vẻ: ”Được rồi, từ nay trở bệnh viện này là cứ điểm của gia đình tôi. Có người quen trong bệnh viện là phúc lợi của quần chúng nhân dân đấy”. Ánh mắt Sơ Vũ nhìn về phía Ba Dữ. Ba Dữ có vẻ gì gọi là muốn giới thiệu Vu Phong cho ta. Ba Dữ muốn làm người tàng hình, Sơ Vũ cũng chẳng miễn cưỡng. gật đầu với Vu Phong: “Tôi còn có công chuyện, tôi trước đây”. “Này người đẹp, nợ tôi lời giải thích. Chưa gì bỏ chạy như vậy chẳng có thành ý chút nào. Ít nhất, cũng phải mời tôi ăn bữa cơm hay uống cốc trà nhận lỗi, có phải ?” Vu Phong đùa rồi giơ điện thoại lên: “Có việc cứ bận trước . Thứ bảy này tôi gọi điện, cho cơ hội xin lỗi tôi”. “Được thôi”, Sơ Vũ mỉm cười: “Hẹn gặp vào thứ bảy”. Ra khỏi bệnh viện, Sơ Vũ vòng quanh khu chung cư ở gần đó, tìm thuê căn hộ thích hợp. Cuối cùng, Sơ Vũ chọn căn hộ cách bệnh viện khoảng năm phút bộ. Khu này nằm ở vị trí tương đối tấp nập, tiền thuê phòng cũng rẻ. Nhưng chỉ cần có cơ hội dọn ra khỏi nhà, đắt chút cũng sao. Về nhà, Sơ Vũ thông báo với mọi người rằng tìm được công việc và dọn ra ở riêng. Người nhà Sơ Vũ có ý kiến phản đối. Bố mẹ hiểu dụng ý của Sơ Vũ, gia đình bác hai tất nhiên muốn dọn ra ngoài. Ông bà nội nỡ rời xa cháu cũng chẳng có cách nào khác. Bệnh viện quá xa, thể mỗi ngày ngồi xe buýt mất bốn tiếng đồng hồ về về. quyết định rồi, Sơ Vũ lập tức chuyển nhà. Đồ đạc của nhiều, bàn ghế giường tủ căn hộ thuê trang bị đầy đủ. Đồ đạc dọn hầu như là số đồ Sơ Vũ chuyển từ Thái Lan về. Có mấy thùng hành lý thậm chí còn chưa kịp dỡ ra, đỡ mất công sắp xếp. Mẹ Sơ Vũ yên tâm nên theo đến căn hộ mới, giúp dọn dẹp gần ngày mới xong. Trước khi ra về, mẹ Sơ Vũ tần ngần hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Vũ, bây giờ con dọn ra ngoài sống mình, lại ở cùng cậu kia. nam quả nữ hay chút nào. Con và cậu ta có phải là…” “ phải đâu mẹ!”. Sơ Vũ ôm mẹ giải thích: “Con và ấy chỉ là bạn bè”. Sơ Vũ chớp chớp mắt, để mẹ nhìn tâm tư của . ta chỉ là quân cờ người đàn ông đó cắm ở bên cạnh với danh nghĩa bảo vệ, nhưng thực chất luôn nhắc nhở về tồn tại của ta mà thôi. Dọn dẹp và mua sắm sắp xếp số vật phẩm cần thiết trong nhà mới cũng mất mấy ngày. Sáng sớm ngày thứ bảy, Vu Phong gọi điện thoại đến: “Người đẹp, đến lúc thực lời hứa của rồi?”. Sơ Vũ và Vu Phong hẹn gặp ở nhà hàng cách bệnh viện xa. Ba Dữ lặng lẽ theo Sơ Vũ, luôn giữ khoảng cách tầm 10m, vừa ảnh hưởng đến hoạt động của Sơ Vũ, lại có thể để trong tầm mắt. biết sau khi giải ngũ, Ba Dữ làm công việc gì. Tại sao ta lại trung thành với Lục Tử Mặc như vậy?, Sơ Vũ nghĩ ngợi hồi cũng đến nhà hàng. và Ba Dữ kẻ trước người sau vào trong nhà hàng. tiếp tân chào hỏi Sơ Vũ rồi đưa lên tầng hai. Vu Phong ngồi đợi ở vị trí gần cửa sổ. Nhà hàng trang trí nội thất theo kiểu truyền thống Trung Quốc. Tuy là phòng ăn lớn nhưng có bình phong ngăn thành từng gian , vừa riêng tư lại quá khép kín. Nhìn thấy Sơ Vũ đến, Vu Phong đứng dậy mỉm cười: “Hôm nay bỏ rơi tôi đấy chứ?”. Sơ Vũ ngồi vào vị trí đối diện Vu Phong, gọi thức ăn và rót trà. Họ trò chuyện trong lúc chờ đồ ăn dọn lên. Vu Phong hỏi Sơ Vũ nguyên nhân bỏ lần trước. Người đàn ông này có vẻ tồi, chỉ tiếc là gặp ta hơi muộn. Nếu ra nước ngoài, nếu gặp Lục Tử Mặc…Trong cuộc sống tồn tại giả thiết. Nếu có vế trước, quỹ đạo sống của Sơ Vũ như bây giờ, tất nhiên cũng chưa chắc gặp Vu Phong. Nếu số mệnh bắt phải gặp Lục Tử Mặc, dù muốn, người đàn ông đó kiểu gì cũng xuất trong cuộc sống của , gây từng cơn sóng ngầm. Sơ Vũ vẫn ở ở trạng thái mơ hồ khi nhận lời ăn cơm cùng Vu Phong. Sơ Vũ biết Vu Phong có cảm tình với , ta muốn gặp có nghĩa ta xác định là người bạn và là đối tượng coi mắt. Tuy nhiên Sơ Vũ , rốt cuộc coi Vu Phong là bạn bè hay chỉ là cái cớ để quên Lục Tử Mặc, bắt đầu cuộc đời mới. Vu Phong tâm về công việc của ta, rồi hỏi Sơ Vũ về cuộc sống và công việc ở Thái Lan. Hai người chuyện khá tâm đầu ý hợp. Họ kết thúc bữa ăn vào khoảng hai giờ chiều. Trong lúc Vu Phong thanh toán tiền, Sơ Vũ tranh thủ vào nhà vệ sinh. Khi quay ra, gặp cảnh sát Văn đứng hành lang, nhìn cười cười. Sơ Vũ cau mày, gật đầu chào ta. đem bám của người cảnh sát này khiến Sơ Vũ khỏi cảm thán. Sơ Vũ vòng qua cảnh sát Văn, định về chỗ ngồi của mình. Cảnh sát Văn nhàng bước sau lưng và lên tiếng: “ Đặng đúng là khác người, trong lúc hẹn hò với người đàn ông khác lại đem theo cả vệ sỹ do người đàn ông của cử đến. sợ Lục Tử Mặc biết chuyện, khiến tình nhân của mất mạng hay sao?” Sơ Vũ sững người, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Có lẽ do Lục Tử Mặc chưa làm chuyện gì gây hại đến nên từ trong tiềm thức, Sơ Vũ luôn cho rằng Lục Tử Mặc rất an toàn. Nhưng còn Vu Phong sao? Lục Tử Mặc liệu có để tâm như lời cảnh sát Văn ? Sơ Vũ đáp lời, tiếp tục về phía trước. Ba Dữ ngồi ở ngoài hành lang, thấy Sơ Vũ ra, ta hơi ngẩng đầu. Cảnh sát Văn từ đằng sau tiến nhanh bắt kịp Sơ Vũ: “ Đặng, có nghĩ qua, nếu tôi muốn gây khó dễ cho Ba Dữ, tôi báo cáo với phía Trung Quốc chuyện ta mang vũ khí trái phép. Ở Trung Quốc, tội này nặng lắm đấy. Có phải quá tin tưởng Lục Tử Mặc có thể bảo vệ ?” “Cảnh sát Văn!”. Sơ Vũ quay người: “Tôi biết nguyên nhân nào khiến chịu tha cho tôi. nghĩ tôi có giá trị lớn đến mức giúp bắt Lục Tử Mặc? Tôi xin trịnh trọng với lần cuối, tôi và Lục Tử Mặc có quan hệ gì cả”. “Tôi hiểu”. Cảnh sát Văn tựa người vào cây cột gỗ, cúi đầu cười cười: “Lục Tử Mặc hẹn hò với người mẫu Pháp. Gần đây, đều mang theo ta khi dự tiệc tùng này nọ ở Thái Lan. còn mua cả tòa biệt thự cho ta nữa…Ngẫm đến việc Đặng vừa phải thuê phòng, chúng tôi tất nhiên tin lời . và chia tay, còn dính líu gì cả”. Sơ Vũ như bị sét đánh trúng người, đứng bất động chỗ. phải lời châm biếm của cảnh sát Văn khiến bị đả kích, mà Sơ Vũ chưa bao nghĩ, Lục Tử Mặc lại có thể dính đến người phụ nữ khác, trở thành chuyện phiếm từ miệng người khác? Sơ Vũ nghĩ đến câu cuối cùng của Lục Tử Mặc trước khi ra . Hay là hiểu nhầm ý ? Trước đó, Lục Tử Mặc lởn vởn xung quanh là muốn làm mồi nhử Renault. Nhưng nếu có tình cảm với , tại sao lén lút về Trung Quốc lúc trở về sau khi chữa lành vết thương, còn cử Ba Dữ đến bảo vệ ? Nếu có tình cảm với , tại sao vừa quay ngoắt tìm đến người đàn bà khác, còn coi ta như báu vật? Có lẽ, Lục Tử Mặc vốn như Sơ Vũ nghĩ? Tại sao có thể cho rằng, rung động và chung thủy với người phụ nữ. Hơn nữa, với tính cách của Lục Tử Mặc, dù có động lòng với chăng nữa, liệu có thể chiếm bao nhiêu phần trong trái tim ? Sơ Vũ càng nghĩ đầu óc càng rối bời. Cảnh sát Văn quan sát vẻ mặt của Sơ Vũ, kéo dài giọng : “Hóa ra Đặng vẫn chưa biết tin này. Xem ra tôi nhiều lời rồi”. Sơ Vũ định tiếp tục dây dưa với cảnh sát Văn. Ba Dữ bỏ trò chơi điện tử trong tay, ngẩng đầu nhìn về bên này. Vì là cảnh sát Văn nên ta án binh bất động. Cảnh sát Văn cười nhạt: “ Đặng hãy suy nghĩ đến đề nghị của tôi . Còn nữa, tôi chưa bao giờ , mục tiêu của tôi là Lục Tử Mặc. hãy tự mình cẩn thận đấy”. Cảnh sát Văn gật đầu với Ba Dữ rồi quay người xuống tầng . Câu cuối cùng của khiến Sơ Vũ giật mình, định quay sang hỏi nhưng cảnh sát Văn nhanh chóng xuống dưới, đẩy cửa ra ngoài. Cùng lúc đó, Vu Phong quay lại, nhìn sắc mặt của Sơ Vũ ta hỏi: “ sao vậy?”. “ có gì”. Sơ Vũ quay người, mỉm cười miễn cưỡng: “Tôi đột nhiên thấy trong người khỏe. Tôi muốn về nhà được ?” Vu Phong nhìn chăm chú Sơ Vũ lúc, cuối cùng gật đầu: “Được thôi, chúng ta hẹn gặp lần sau”. Sơ Vũ từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Vu Phong. tự ra ngoài nhà hàng vẫy chiếc taxi. Taxe vừa rẽ sang đường khác Sơ Vũ cầu dừng lại và xuống xe. Xe của Ba Dữ cũng kịp tới nơi. Sơ Vũ ngồi vào ghế sau xe Ba Dữ, buồn bực im lặng. Ba Dữ lặng lẽ lái xe đưa về nhà. Sơ Vũ nhìn ra ngoài đường, cuối cùng phá vỡ khí trầm mặc: “Ba Dữ, Lục Tử Mặc…” Lời đến miệng nhưng Sơ Vũ biết tiếp tục thế nào. Sơ Vũ cảm thấy tim như thắt lại. Sơ Vũ phát , có cách nào để ý đến những lời của cảnh sát Văn. Mặc dù Lục Tử Mặc chưa từng hứa với điều gì, mặc dù họ cách xa nhau như vậy…Nếu muốn quên ta, tất cả mọi thứ liên quan đến ta phải biến mất mới được. Nhưng lại có người sờ sờ ở đây, luôn nhắc nhở có người đàn ông lạnh lùng quan tâm đến an nguy của từ phương xa. Ba Dữ đáp lời Sơ Vũ. ta dừng xe trước khu nhà , nhưng xuống xe lên như thường lệ. Ba Dữ im lặng lúc rồi lên tiếng: “Đặng tiểu thư, Lục đính hôn với con của Rắn độc vào tháng sau. Lục có dặn, nếu nhắc đến ấy, hãy báo tin này cho biết”. Sơ Vũ sững sờ nhìn Ba Dữ, lúc sau vẫn chưa thể tiêu hóa lời của . Ba Dữ nhìn Sơ Vũ: “Đặng tiểu thư! Sau khi báo cho tin này, nhiệm vụ của tôi hoàn thành. Ngày mai, tôi bay về Thái Lan. Lục còn nhờ tôi chuyển lời đến : Cám ơn cứu mạng ấy. Những gì ấy có thể làm, ấy cố gắng hết sức. Hy vọng sau này sống vui vẻ”. Ý ta là gì? Hóa ra ta làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn trả ơn? Hóa ra tất cả đều do nhầm tưởng? Ba Dữ là . ta chào hỏi qua loa Sơ Vũ rồi vội vàng ra sân bay đáp chuyến bay sớm nhất về Thái Lan. Sau khi Ba Dữ , Sơ Vũ nhốt mình trong nhà ngày. Có phải Lục Tử Mặc rút Ba Dữ về, cuộc sống của trở lại yên bình như trước kia? Lục Tử Mặc sắp đính hôn. sắp cưới con của Rắn độc, nghe tên biết cùng loại người với . Đáng lẽ ra nên kỳ vọng và đặt tình cảm vào . và thuộc hai thế giới khác nhau, vô tình dính vào nhau nhưng có nghĩa xảy ra chuyện gì. Bây giờ, mọi chuyện diễn ra đúng như ý nguyện của Sơ Vũ, mọi thứ liên quan đến Lục Tử Mặc đều biến mất. Cuối cùng, có thể quên cách triệt để. Sau khi Ba Dữ ra , Sơ Vũ phát khí xung quanh đột nhiên lãnh lẽo hẳn, đó là cảm giác rất kỳ lạ. Giống như những người qua đường ngày ngày xuất , bạn biết họ là ai, cũng chẳng để ý đến bộ dạng của họ. Rồi đột nhiên ngày, họ đều mất dạng, khiến bạn tự nhiên cảm thấy trống vắng. Hình như tin tức từ Lục Tử Mặc khiến những người nhắm vào Sơ Vũ cảm thấy hết giá trị lợi dụng nên cảm thấy, họ còn quanh quẩn bên . Cuộc sống của Sơ Vũ cuối cùng cũng được yên ổn. Dù xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Sơ Vũ chính thức làm từ sáng thứ hai theo cầu của bệnh viện. Vì là ngày đầu tiên nên Sơ Vũ phải chạy lên chạy xuống làm thủ tục. Đến trưa, chủ nhiệm khoa ngoại đưa Sơ Vũ các phòng giới thiệu. Đồng nghiệp nhiệt tình như nghĩ, chỉ quay ra chào câu coi như hết chuyện. Vị chủ nhiệm ngược lại tỏ ra rất thân thiện: “Hôm nay có việc gì, có thể về sớm nghỉ ngơi. Ngày mai chính thức làm nhé”. Sơ Vũ cám ơn chủ nhiệm, ra về sớm nửa tiếng đồng hồ so với thời gian quy định. ngờ Sơ Vũ gặp lại Vu Phong ở ngoài hành lang bệnh viện. “Lần này là ai bị ngộ độc thức ăn? Em họ hay chị họ của ?” Sơ Vũ nhìn Vu Phong mỉm cười, ngờ còn hơi sức đùa. Phát này khiến tâm trạng Sơ Vũ tốt hơn chút. Đặng Sơ Vũ vốn là người phụ nữ kiên cường, coi như bị đả kích về mặt tình cảm lần. cách nghiêm túc, chưa chính thức bắt đầu nên thể coi là thất tình. Cuộc đời còn dài lắm, còn đầy cơ hội có thể bắt đầu lại. “Cho tôi cơ hội để tôi bị ngộ độc . Tôi mời ăn cơm!”, Vu Phong cười. Sơ Vũ do dự lúc rồi gật đầu đồng ý. Vu Phong giơ ngón tay chiến thắng, đưa Sơ Vũ ra khỏi bệnh viện. 4h30 chiều, đường phố trước cổng bệnh viện rất ít người và xe cộ lại. Bệnh viện nằm ở bên ngã tư đường, phía trước là đường dành cho người bộ rất rộng. Vào giờ cao điểm, lượng người và xe ở khu vực này đông đến mức đáng sợ. Sơ Vũ và Vu Phong đợi đến khi có tín hiệu đèn xanh mới bước qua đường. được khoảng phần ba lòng đường, bên cạnh bỗng có tiếng xe phanh kít. chiếc xe con màu bạc từ đường bên kia phóng vượt đèn đỏ xông thẳng tới chỗ hai người. Mặt Sơ Vũ trắng bệch, lập tức đẩy mạnh Vu Phong sang bên theo phản xạ. Tuy nhiên, chiếc xe màu bạc đâm vào Sơ Vũ mà lái chệch sang bên, đỗ ngay sát Sơ Vũ. Từ xe có hai người đàn ông mặt vô cảm bước xuống, túm lấy tay Sơ Vũ ấn người vào trong xe. Vu Phong nằm dưới đất vội đứng dậy. Cùng lúc này, có mấy người cả nam lẫn nữ ăn mặc bình thường giống như người qua đường vừa rút súng vừa chạy vội đến. Tuy nhiên, chiếc xe phóng vụt rất nhanh, mất hút trong giây lát. Sơ Vũ bị kẹp ở giữa ghế đằng sau xe. Người đàn ông lái xe, quay đầu mỉm cười với : “Người đẹp! Boss của chúng tôi muốn mời làm khách”. “Các người bắt tôi là vì Lục Tử Mặc? Tôi và ta chẳng còn quan hệ gì, tại sao các người chịu buông tha tôi”. Sơ Vũ ra sức giãy giụa, bị hai người đàn ông ngồi hai bên kẹp chặt. Người đàn ông phía trước cau mày: “Người đẹp gì lạ vậy? Boss của chúng tôi chính là Lục tiên sinh”. Sơ Vũ sững người, ngẩng đầu nhìn đối phương. Đối phương nở nụ cười thâm hiểm: “Tuy nhiên, có người khác muốn gặp , đó là tiểu thư Sophie, bà chủ của chúng tôi”. Sơ Vũ bất động. Thế này là thế nào? Lục Tử Mặc bắt cóc gặp con của Rắn độc? Sơ Vũ cắn chặt môi. Quả nhiên, số mệnh định đoạt muốn tránh cũng được. Chỉ sợ lần này có người nào ra tay cứu .
Chương 18+ 19: Đuổi rết Sơ Vũ bị đưa đến Vân Nam, sau đó họ dẫn lén lút vượt biên. Điều khiến Sơ Vũ bất ngờ là bọn người đó đưa Thái Lan mà tới Miến Điện. Kể từ lúc dính đến Lục Tử Mặc, Sơ Vũ phải bị bắt cóc hai lần. Nhưng lần này, trong lòng Sơ Vũ nổi lên cảm giác đặc biệt bất an. Lần trước, người của Renault bắt cóc Sơ Vũ tương đối thầm. Còn lần này, Sơ Vũ bị bắt ngay giữa đường vào lúc ban ngày ban mặt. Bọn chúng hành động rất cẩn mật, đưa Sơ Vũ cách nhanh chóng, vượt qua mọi tai mắt của cảnh sát. Thậm chí, chúng còn đưa Sơ Vũ ra khỏi biên giới. Họ di chuyển ngày đêm hầu như ngừng nghỉ. Sau khi ra khỏi biên giới Trung Quốc, thái độ của chúng trở nên ngạo mạn hẳn. Đến đất Miến Điện, chúng còn giữ thái độ lẩn tránh, ánh mắt nhìn Sơ Vũ ngày càng nham hiểm. Sang đến biên giới Miến Điện, bọn người bắt cóc Sơ Vũ đổi sang xe Jeep mui, chúng toàn chọn đường núi. Lúc dừng lại ở quán ven đường mua thứ gì đó, bọn chúng bao giờ trả tiền. Nếu chủ cửa hàng mở miệng bị chúng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Sơ Vũ bị trói chân trói tay tay bỏ ghế sau xe. Khi chúng ra ngoài cũng đều cử người ở lại canh chừng . Sơ Vũ biết mình có khả năng thoát thân. Ở đất nước này, ngoài việc ngôn ngữ bất đồng, Sơ Vũ bị trói chân tay cách lộ liễu cũng chẳng có ai dám đến hỏi thăm, chi đến chuyện ra tay giúp . Sau tuần di chuyển, họ đến điểm cuối. Đó là vùng đất Mogaung trực thuộc khu vực hành chính đặc biệt Kachin độc lập. Bây giờ là mùa mưa, Kachin bước vào thời kỳ nước lũ. đường có thể thấy nước sông dâng lên rất cao. Núi hai bên đường cũng mưa xói mòn, đất đá trôi hết xuống dưới, tạo thành lớp bùn nhơ nhớp đường. đám người toàn thanh niên tráng kiện đắp đê bên bờ Mogaung, để chống hồng thủy. Xe Jeep của Sơ Vũ chạy thẳng đến sơn trại. là sơn trại nhưng kết cấu khá đơn giản, chỉ là số ngôi nhà gỗ được xây dựng xung quanh con đập bằng đất khá lớn, bên ngoài là tường dỗ dày. Để phòng nước dâng lên và chống côn trùng, tất cả sàn nhà gỗ đều cách mặt đất hơn ba mét, phía trước thò ra ban công to khác nhau. Xe Jeep dừng ở dưới ban công, mấy người đàn ông xuống xe lôi Sơ Vũ ra ngoài và kéo lên lầu. Sau bảy người đường, bộ dạng của Sơ Vũ tơi tả thảm thương. Toàn thân toàn bùn đất bẩn thỉu, đầu tóc rối bù. Áo sơmi trắng của biến thành màu xám từ lâu. Mấy người đàn ông đưa Sơ Vũ vào phòng, mở miệng tiếng với người bên trong: “Sophie, chúng tôi đưa người đến rồi”. ở ngoài trời nắng gắt nên khi mới vào phòng, Sơ Vũ bị quáng. Dần dần, đôi mắt mới thích ứng với ánh sáng bên trong, Sơ Vũ nhìn thấy trẻ ngồi chiếc ghế sofa lớn. này vô cùng xinh đẹp, có khí chất hoang dã đặc biệt, đôi mắt phong tình cuốn hút. ngồi tựa thoải mái vào ghế sofa, nhưng vẫn làm nổi bật đường cong cơ thể. mặc bộ váy truyền thống Miến Điện nhiều màu sắc, càng khiến rực rỡ hơn. Trong lúc Sơ Vũ liếc nhìn Sophie, ta cũng đảo mắt từ đầu đến chân Sơ Vũ. Ánh mắt Sophie dần dần lộ vẻ khinh miệt, ta hất đầu với người đàn ông phía sau Sơ Vũ: “Có đúng là nữ bác sỹ đó?” “Đúng vậy, thưa tiểu thư Sophie”. Người đàn ông phía sau Sơ Vũ cung kính trả lời. Sophie từ từ đứng dậy, ta có thân hình cao dong dỏng với đường cong hoàn hảo. Sophie vòng quanh Sơ Vũ: “ hiểu tại sao mọi người lại đồn người phụ nữ này là bảo bối của Lục. Bình thường quá! Loại như chị ta đầy ở ngoài đường đúng ?” Mấy người đàn ông cười rộ lên. Sophie giơ hai ngón tay thon dài cầm vào cằm Sơ Vũ, nhìn với ánh mắt thâm hiểm: “Này, Lục chị là ân nhân cứu mạng ấy. Có đúng như vậy ?” Sơ Vũ nghênh đón ánh mắt của Sophie. tuy rất xinh đẹp, nhưng nhìn lâu lại có cảm giác từ người ta toát ra thâm độc che dấu. Bị ta nhìn chằm chằm, chẳng khác nào bị con rắn độc rình mồi. Sơ Vũ nở nụ cười lãnh đạm, bình tĩnh trả lời: “Lục mà nhắc đến, có phải là người đàn ông tôi nhặt được ở trong Pub?” Ánh mắt Sophie thoáng qua tia lạnh lẽo, rồi ta cười phá lên: “Xem ra, tôi cần thiết phải đưa chị từ Trung Quốc xa xôi đến đây. Tôi cứ tưởng chị là giai nhân sắc nước hương trời thế nào. Đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi”. Sophie ngừng lại lát, đột nhiên trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Chị ấy là khách của tôi, sao mau cởi trói cho chị ấy?”. Người đàn ông bên cạnh “Dạ” tiếng rồi lập tức cởi trói cho Sơ Vũ. Sau bảy ngày bị trói chặt, cuối cùng chân tay Sơ Vũ cũng được tự do. bẻ bàn tay đau nhức, cổ tay hằn lên vết trói tím ngắt. Sophie cười cười: “Vũ, chị tha lỗi cho tôi nhé! Tôi cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, trước khi kết hôn muốn biết người đàn bà mà vị hôn phu của mình động lòng là người thế nào. Chị đến đây rồi, hãy ở lại đây làm khách quý của tôi vài ngày. Sau đó tôi cử người đưa chị trở về Trung Quốc”. “ sao, tôi có thể hiểu”. Sơ Vũ nắm bóp bàn tay, cảm thấy đỡ tê cứng chút. Sophie reo lên tiếng như trẻ , quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lục đâu rồi? Báo cho ấy biết Vũ đến, bảo ấy về đây nhanh lên”. như vậy, Lục Tử Mặc biết chuyện bị đưa đến đây? Sơ Vũ cụp mi mắt để che dấu suy nghĩ chân thực trong lòng. Sophie kéo Sơ Vũ từ trong nhà ra ngoài ban công. Người bên cạnh đem đến hai chiếc ghế, để họ ngồi xuống, lại có người mang hai tách coffee. Sophie nhìn Sơ Vũ: “Chị có thể đến đây đúng là rất tuyệt! Ở nơi lớn như thế này, tôi hầu như tìm được người bầu bạn. Phụ nữ bản xứ lại biết tiếng . Tôi quên cho chị biết, tôi lớn lên ở Quốc”. Sơ Vũ tiếp lời, Sophie dõi ánh mắt về phía xa xa: “Gặp được Lục giống như nằm mơ ấy. Tôi vốn tưởng ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Nào ngờ trong chuyến Thái Lan lần trước, ấy chủ động cầu hôn tôi. Thậm chí, tôi có lời đề nghị quá đáng là bắt người phụ nữ của ấy đem về đây, ấy cũng phản đối…Tôi hạnh phúc quá ”. Có phải người có bối cảnh như Sophie, lại được chiều chuộng như công chúa từ nên tâm lý mới biến thái như vậy? Ngoại hình của Sơ Vũ đe dọa đến ta nên ta mới tha cho , còn nếu đe dọa sao? Sơ Vũ đột nhiên nổi da gà. thể có cảm tình với lòng dạ rắn rết ngồi trước mặt. “Ah! Lục về rồi!” Sophie đột nhiên đứng dậy, chạy như bay xuống lầu. Sơ Vũ từ từ đứng dậy. Từ phía cổng trại có chiếc xe Jeep đến mang theo bụi đất mù mịt. Mặc dù còn cách khá xa nhưng Sơ Vũ vẫn nhìn thấy người đàn ông lái xe. Sophie chạy nhanh xuống dưới đường. Xe vừa dừng lại, cửa vừa mở, ta lập tức lao vào lòng Lục Tử Mặc, rồi ôm hôn nhiệt tình. Sơ Vũ choáng váng, nắm chặt tay vào tay vịn bằng gỗ ban công. cảm thấy đường vân xù xì cọ xát vào lòng bàn tay đến mức đau nhức, trong lòng mới dễ chịu chút. Từ xa xa, Sophie chỉ về bên này và với Lục Tử Mặc điều gì đó. Lục Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn về phía Sơ Vũ. Ở khoảng cách xa như vậy, ánh mắt của họ dường như rơi vào trung. điều kỳ lạ là Sơ Vũ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lục Tử Mặc, vẻ mặt vô cảm như nhìn người xa lạ liên quan. Sophie khoác tay Lục Tử Mặc, hai người từ từ tiến lại gần. Sơ Vũ có thể nghe tiếng cười vui vẻ, tim đập thình thịch. cánh tay Lục Tử Mặc ôm eo Sophie. Đường cong thân hình ta rất hoàn hảo, giống như sinh ra để dành riêng cho . Hình ảnh thân mật của hai người đập thẳng vào mắt Sơ Vũ, khiến có cảm giác như bị kim châm. Lục Tử Mặc đỡ Sophie lên ban công, gật đầu với Sơ Vũ: “Xin lỗi bác sỹ Đặng, vị hôn thê của tôi trẻ con quá. Tôi đúng khi dung túng ấy, gây phiền phức cho ”. “ Sophie được Lục thương như vậy, là ấy có phúc mới đúng”. Sơ Vũ vốn tưởng thể đối mặt với Lục Tử Mặc, ai ngờ khi mở miệng, lòng trấn tĩnh hẳn. Trái tim dường như trốn vào góc đến cũng thể chạm tới. Sơ Vũ cảm thấy đau đớn nữa. “Tôi cử người đưa bác sỹ Đặng về nước ngay, xin bác sỹ Đặng yên tâm”.
Chương 20: Độc dược còn ở trong lòng , những lời xa cách đó, Sơ Vũ ngước nhìn Lục Tử Mặc. Người đàn ông này chưa bao giờ hứa hẹn với điều gì. có cảm tình với hay đều do tự suy đoán. Nhiều lúc Sơ Vũ nghĩ, biết có phải huyễn hoặc bản thân. Nhưng nếu tỏ ra có ý với , làm sao có thể nảy sinh suy nghĩ như vậy. Lục Tử Mặc buông lỏng Sơ Vũ. Nhưng bất ngờ giữ chặt cánh tay , thuận đà lao vào lòng . Lục Tử Mặc sững người kinh ngạc. ở trong lòng bạo dạn quay người ngồi dạng hai chân qua người , hai tay ôm chặt cổ . Sơ Vũ đỏ mặt, cố gắng khống chế run rẩy. Bụng và hông săn chắc, cọ xát vào cặp đùi mềm mại của Sơ Vũ. Lục Tử Mặc giơ tay nắm chặt đùi Sơ Vũ: “Sơ Vũ…” Trước khi để mất hết dũng khí, Sơ Vũ cúi đầu hôn Lục Tử Mặc. cảm nhận thấy Lục Tử Mặc cứng người trong giây lát, rồi toàn bộ tình cảm bị đè nén đột nhiên bùng phát. ôm chặt Sơ Vũ, từ bị động hóa thành chủ động hôn Sơ Vũ cuồng nhiệt, khiến nghẹt thở. Sơ Vũ định mở miệng hỏi Lục Tử Mặc, nhưng toàn toàn cho cơ hội. mút chặt miệng lưỡi Sơ Vũ làm cho thể thở nổi. Bàn tay Lục Tử Mặc du ngoạn tấm lưng mềm mại của Sơ Vũ, đẩy thẳng người rồi dùng sức kéo sát vào thân mình. Nơi bí của tiếp xúc với bộ phận nóng rực dưới cơ thể khiến Sơ Vũ bị luồng khí nóng đốt cháy. quên mất ý đồ ban đầu của mình chỉ là muốn thăm dò xem tình cảm của dành cho như thế nào. Sơ Vũ chỉ biết rơi xuống vực sâu dưới dẫn dắt điên cuồng của Lục Tử Mặc. Thân thể đụng chạm, hơi thở hòa quyện, ánh mắt đam mê, họ hoàn toàn bị đối phương cuốn hút. Sơ Vũ gần như thể chịu nổi hơi nóng từ bàn tay của Lục Tử Mặc vuốt ve người . Hơi nóng này như xuyên qua làn da xâm nhập vào mạch máu rồi tích tụ nơi trái tim, khiến tim đập thình thịch. “Sơ Vũ…” Lục Tử Mặc cất giọng khàn đặc bên tai Sơ Vũ. Hơi thở của đánh thức từng sợi dây thần kinh của . Bàn tay Lục Tử Mặc vuốt ve từ cặp đùi mịn màng kẹp chặt người lên thân . Cảm giác mềm mại láng mượt này khiến thể kiểm soát nổi bản thân: “Sơ Vũ…”. Váy Sơ Vũ bị tốc lên, để lộ những vết bầm tím cặp đùi trắng muốt. Đáy mắt Lục Tử Mặc sẫm lại khi nhìn thấy những vết tích đó. nâng người Sơ Vũ đặt ngồi lên tay lái. Trong lúc Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc với ánh mắt hoang mang, vùi đầu xuống đùi . Sơ Vũ giật nảy mình, như bị điệt giật. Ngón tay và đôi môi Lục Tử Mặc vuốt ve dịu dàng các vết thương của , dần dần thám hiểm tới khu vườn bí . Sơ Vũ theo phản xạ khép chặt đùi, bị nhàng tách ra. Sơ Vũ biết động tác đó của càng kích thích Lục Tử Mặc. “Tại sao em lại quyến rũ tôi, hả?” Lục Tử Mặc hoàn toàn mất bình tĩnh. Kể từ lúc gặp , luôn luôn giữ khoảng cách nhất định. Mặc dù họ dưới lần đụng chạm thân thể nhưng luôn kiềm chế bản thân, rút lui đúng lúc. Trong ánh mắt Lục Tử Mặc, ngọn lửa nguy hiểm bùng cháy dữ dội, ngọn lửa dần lan sang Sơ Vũ, có cách nào dập tắt. Sơ Vũ muốn né tránh bàn tay và đôi môi của Lục Tử Mặc nhưng toàn thân bất lực, mềm nhũn để mặc muốn làm gì làm. Ánh mắt Lục Tử Mặc tràn ngập chinh phục và giết chóc. dám khơi gợi bản năng dã thú nguyên thủy mà mất công che dấu, phải gánh chịu hậu quả. “…” Sơ Vũ hít hơi sâu, chưa kịp bị nụ hôn của Lục Tử Mặc cướp mất. Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ ngồi xuống lòng mình. Bàn tay lớn của Lục Tử Mặc giữ lấy mông Sơ Vũ đẩy mạnh vào, khiến nơi bí của vừa vặn cọ xát vào bộ phận đàn ông thức tỉnh của . Động tác đầy mờ ám này khiến thân thể Sơ Vũ hơi chuyển động. Sơ Vũ bóp mạnh vai Lục Tử Mặc, nụ hôn cuồng nhiệt của che lấp tất cả những lời muốn . Nơi hẻm núi chỉ tiếng gió thổi ào ạt và tiếng nước sông cuộn chảy. Những tiếng động này lọt vào tai Sơ Vũ, giống như tiếng dòng máu nóng sôi sục trong cơ thể . Đôi môi nóng bỏng của Lục Tử Mặc trượt dần xuống bầu ngực Sơ Vũ, đột nhiên dừng lại. ngẩng đầu đầy cảnh giác, Lục Tử Mặc chau mày. Ngọn lửa điên cuồng và hỗn loạn trong đáy mắt dần dần biến mất, người trở lại dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Lục Tử Mặc bế Sơ Vũ đặt sang bên, vuốt tóc : “Ngồi chắc vào”. Lục Tử Mặc khởi động xe Jeep, Sơ Vũ có cảm giác ổn thỏa. quay đầu nhìn, từ xa xa có tiếng xe chạy và làn khói bụi cuồn cuộn lao đến chỗ họ. Lục Tử Mặc rút di động, ấn số điện thoại: “Ba Dữ, gặp nhau ở phía trước, Sơ Vũ giao cho cậu”. Lục Tử Mặc cúp điện thoại, nghiêng đầu liếc nhìn Sơ Vũ rồi nhấn ga, xe Jeep phóng với tốc độ nhanh nhất. Mặt đường đất đá gồ ghề. Sơ Vũ nắm chặt cửa xe mới có thể giữ người bị văng ra khỏi xe. Xe đến đầu hẻm núi, Ba Dữ đứng dưới gốc cây lớn đợi họ. Lục Tử Mặc phanh kít xe lại, kéo Sơ Vũ ra ngoài đến bên Ba Dữ. Lục Tử Mặc giữ im lặng, Ba Dữ chỉ câu “đắc tội rồi à”, rồi vác Sơ Vũ vào rừng cây bên hẻm núi. Sơ Vũ tưởng Ba Dữ đưa rời khỏi nơi đó nhưng phải. Ba Dữ vác Sơ Vũ vào lùm cây bên cạnh, đặt lên cành cây cao và ra hiệu đừng lên tiếng. Sau đó, ta với cái túi màu đen lớn ở cây mang xuống đất. Ba Dữ lôi số thứ trong túi ra, nhanh chóng lắp thành khẩu súng rồi chĩa mũi súng về phía Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc nhìn hai người biến mất trong rừng cây, từ từ quay lại xe Jeep. rút điếu thuốc châm lửa, cúi đầu rít vài hơi. Vừa lúc đó đám người đuổi tới, đoàn xe Jeep đứng vây quanh Lục Tử Mặc. người đàn ông từ xe nhảy xuống, liếc nhìn Lục Tử Mặc rồi ngó vào xe của : “ Lục, tiểu thư Sophie bảo chúng tôi đưa Đặng về nước”. Lục Tử Mặc cúi đầu im lặng, nhả khói thuốc thành từng vòng rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bằng vẻ mặt vô cảm: “Cám ơn ý tốt của tiểu thư Sophie. Người của tôi đưa bác sỹ Đặng rồi, cần ấy phải lo”. Đám đàn ông nhìn nhau, người đàn ông vừa lên tiếng cười nhạt: “ Lục, tính cách của tiểu thư Sophie chắc cũng biết. Chúng tôi biết phải gánh chịu hậu quả như thế nào nếu về tay ?” “Các người về tay tay có liên quan gì đến tôi?” Lục Tử Mặc đứng thẳng người, ném điếu thuốc rồi dùng chân di di: “Đồ rác rưởi chúng mày. Việc của mình làm xong lại muốn tao chùi đít hay sao?” Mấy người đàn ông mặt biến sắc, lập tức thò tay ra đằng sau lưng. Tên vừa mở miệng cố giữ nụ cười gượng gạo, nắm lấy tay tên đứng bên cạnh, mắt nhìn Lục Tử Mặc miệng với những người xung quanh: “ Lục đùa rồi. em chúng tôi dù thế nào cũng dám đắc tội Lục, nếu khó ăn với tiểu thư Sophie. Sau này Lục và tiểu thư Sophie kết hôn, chúng tôi còn phải trông cậy vào Lục”. Sơ Vũ lặng lẽ nhìn cảnh tượng bên dưới. Lục Tử Mặc nghe những lời đó chỉ cười nhạt lên tiếng. lim dim, liếc nhìn đám người tay vẫn đặt ở sau lưng. Ba Dữ nắm chặt cây súng, ngồi bất động như tảng đá. Chỉ cần ai đó có hành động bất lợi với Lục Tử Mặc, ta ra tay ngay. Lục Tử Mặc chẳng phải là vị hôn phu của Sophie sao? Tại sao tình hình có vẻ đơn giản như vậy. Thuộc hạ của Sophie ràng có ý thù địch với Lục Tử Mặc. Trong khi đó, thái độ của Lục Tử Mặc cũng lấy gì làm hòa nhã. Lục Tử Mặc cuối cùng ngồi lên xe, nhìn mấy người đàn ông xung quanh, nở nụ cười bất cần rồi đạp ga phóng . Mấy người đàn ông nhìn nhau, rồi chuyện bằng tiếng Miến Điện. Sơ Vũ hiểu đối phương thương lượng điều gì. Tuy nhiên nhìn hành động của chúng cũng có thể đoán ra, chúng chia thành hai nhóm, nhóm về hướng hẻm núi đuổi theo , nhóm theo Lục Tử Mặc về sơn trại. Đợi nhóm người ở bên dưới mất dạng, Ba Dữ thu súng về, quay đầu nhìn Sơ Vũ. ta hình như hề bất ngờ khi gặp lại trong hoàn cảnh này. Ba Dữ tháo súng rồi cất vào túi, nhìn lên trời: “Bây giờ chúng ta men theo đường núi về hướng cũ, đến tầm trưa chắc có thể về tới khu vực gần sơn trại”. Sơ Vũ nhìn Ba Dữ đầy nghi hoặc. ta dứt lời liền đeo cái túi lớn lưng, tụt xuống dưới gốc cây rồi đỡ Sơ Vũ trèo xuống. ta ngoảnh đầu nhìn Sơ Vũ mỉm cười: “Khu vực này là địa bàn của Rắn độc. Dựa vào khả năng của tôi tuyệt đối thể đưa ra khỏi đây. Việc tôi có thể làm là đảm bảo an toàn cho tín mạng của . Đợi đến thời điểm thích hợp, Lục đưa ”. Lúc này là tờ mờ sáng, phía chân trời xa xa bắt đầu ánh lên tia sáng xanh. Rừng cây vẫn tăm tối như đêm đen. Sơ Vũ lần theo từng bước chân Ba Dữ. Đường rất khó nhưng họ buộc phải tiến về phía trước. Thỉnh thoảng trời có tiếng máy bay gầm rú. Những lúc như vậy, họ lại lao vào bụi cây nằm bất động như con chim bị kinh sợ. Nguyên buổi hết tiếng máy bay, tiếng xe Jeep chạy và tiếng đàn ông gọi nhau í ới, phảng phất như rất gần họ, chỉ cần họ cẩn thận là có thể để lộ hành tung. Sơ Vũ và Ba Dữ bộ trong tình trạng căng thẳng đó, cuối cùng trời cũng sáng bảnh. Lúc này, Sơ Vũ và Ba Dữ đến bìa rừng cuối hẻm núi. Ở đây có thác nước cực lớn, nước từ cao đổ xuống gầm gào, tung bọt trắng xóa. Nhìn từ cao xuống, cảnh tượng rất hùng vĩ. Ba Dữ câu gì đó với Sơ Vũ, nhưng nghe thấy. ta hết cách, đành chỉ ngón tay xuống dưới, ý là bảo Sơ Vũ theo ta xuống núi. Mogaung quả nhiên là vườn động thực vật hoang dã. Mặt trời vừa lên cao, trong rừng nhộn nhạo hẳn lên, đâu đâu cũng có tiếng kêu động vật. đầu thỉnh thoảng có con gì bay đến, chưa kịp nhìn kỹ biến mất dạng. Toàn thân Sơ Vũ mỏi nhức. Tối qua gặp phải chuyện đáng sợ, Lục Tử Mặc lập tức đưa ra khỏi sơn trại, lại cùng Ba Dữ bộ cả đêm, Sơ Vũ gần như có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng trong tâm Sơ Vũ hề phàn nàn, chỉ có tinh thần mệt mỏi cực độ, mới ngăn bản thân nghĩ đến Lục Tử Mặc. Chuyện xảy ra ở hẻm núi mồn trong đầu Sơ Vũ. Mặc dù mấy tiếng đồng hồ trôi qua, thân thể mệt nhoài nhưng những cái vuốt ve của Lục Tử Mặc dường như vẫn còn lưu lại cơ thể Sơ Vũ. biết thái độ của . Những lời , những việc làm luôn khiến nghi hoặc. Mệt mỏi quá! Thần kinh Sơ Vũ căng như dây đàn, muốn nghĩ tiếp nữa. Vấn đề muốn hỏi vẫn chưa thể mở miệng. Nhưng dù có hỏi Lục Tử Mặc, câu trả lời của thế nào? Sơ Vũ lặng lẽ theo Ba Dữ xuống núi. cảm thấy chỉ bước thêm bước nữa là bắp chân gãy rời, nhưng Sơ Vũ vẫn cắn răng lê bước, tiếng nào. Ba Dữ cuối cùng cũng nghĩ đến người phụ nữ phía sau, đề nghị dừng lại nghỉ ngơi. Sơ Vũ phản đối, ngồi dựa vào cái cây lớn thở dốc. Ba Dữ bỏ túi xuống, lấy ít đồ ăn và nước từ trong túi đưa cho Sơ Vũ: “ ăn chút , để bổ sung thể lực”. Sơ Vũ cám ơn rồi nhận lấy. Ba Dữ ngồi cách xa, nhìn chăm chú rồi đột nhiên lên tiếng: “Bác sỹ Đặng, khác tất cả những người đàn bà tôi từng tiếp xúc”. “Lục Tử Mặc bắt bảo vệ bao nhiêu rồi?” Sơ Vũ nhíu mày, người đàn ông trước mặt nở nụ cười hiền lành: “, trước đó ấy chỉ bảo tôi giết người. rất kiên cường”. Sơ Vũ trầm mặc nhận lời tán dương của Ba Dữ, cúi đầu cắn miếng bánh mỳ. kiên cường phải làm sao? ra có nhiều lúc nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào bản thân, chứ phải bất cứ ai khác. “Chúng ta đâu?” Sơ Vũ chuyển sang đề tài khác. Ba Dữ ngửa cổ tu hết nửa chai nước lớn, rồi giơ tay quệt giọt nước đọng bên khóe miệng: “Đến khu đào vàng”. Ba Dữ nhìn Sơ Vũ: “Ở đây Lục có mỏ vàng bí mật. Rắn độc chắc cũng biết nhưng để bày tỏ hữu hảo, ông ta đến nơi này. Có lẽ đó là nơi tạm lánh nạn an toàn nhất. Nhưng thưa bác sỹ Đặng, nên điều, chỉ cần còn ở đất Miến Điện, có nơi nào an toàn tuyệt đối”. Sơ Vũ mặc nhận, trải qua nhiều biến cố như vậy, vốn phải là người yếu đuối, bây giờ lại càng cứng cỏi hơn. Lời của Ba Dữ cũng có thể lý giải, chỉ cần còn dính đến Lục Tử Mặc, thế giới này có chốn an toàn nào dành cho . Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ tới hoàn cảnh này, ít nhất cũng phải làm xem ta nghĩ gì. Nếu ngày nào đó vì ta chết , cũng trở thành con ma mơ mơ hồ hồ. Sơ Vũ và Ba Dữ ăn xong, nghỉ ngơi lát rồi lại lên đường. Cơ thể mới được thư giãn chút lại bị ép hoạt động nên hơi phản kháng, Sơ Vũ cắn răng lặng lẽ kéo thân thể mệt nhọc tiến về phía trước. Họ mới được lúc, Ba Dữ đột ngột ngăn lại. Sơ Vũ ngẩng đầu hiểu, ta kéo lại gần rồi cả hai mình vào đám cỏ bên hẻm núi. Từ cao nhìn xuống, Sơ Vũ thấy con đường núi ngoằn ngoèo, được xây dọc theo bờ sông Mogaung. Cuối con đường có cánh cổng khá lớn, sơn trại nhà tồi tàn nằm ở phía bên trong. Trước cổng trại tập trung nhiều xe Jeep. Người đứng ở phía trước là Sophie, biết ta gì. “Người đàn bà này hành động nhanh !”. Ba Dữ mỉm cười, lôi ra ống nhòm ra, tách làm đôi rồi đưa Sơ Vũ cái. Hình ảnh từ xa xa lập tức kéo gần ngay trước mặt. Ba Dữ bên tai : “ lục soát cả rồi, thấy ta đâu cả”. Sơ Vũ kinh ngạc ngoảnh đầu nhìn Ba Dữ. ta dường như cảm nhận được ánh mắt dò hỏi của , tiếp tục nhìn về phía trước: “Tôi nhìn miệng người khác có thể đoán họ gì, Lục cũng biết”. Ở bên dưới, Sophie hùng hùng hổ hổ lên xe, dẫn đầu đoàn người bỏ . Ba Dữ buông ống nhòm, lấy chai nước ném cho Sơ Vũ: “Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây đến tối mới xuống dưới. Sophie rất xảo quyệt, để đề phòng ta có thể bất ngờ trở lại, chúng ta cứ xem xét tình hình rồi tính sau”. Quả nhiên nằm ngoài dự tính của Ba Dữ, lúc sau có hai chiếc xe Jeep quay lại, vòng vòng lại tìm kiếm hồi rồi mới bỏ hẳn. Ba Dữ rút điếu thuốc nhưng châm lửa, chỉ đưa lên mũi ngửi ngửi. Sơ Vũ dõi theo chiếc xe Jeep xa, nhàng lên tiếng: “Sophie nhất quyết dồn tôi vào chỗ chết hay sao?” “Bác sỹ Đặng nhầm rồi”, Ba Dữ liếc nhìn Sơ Vũ từ tốn: “Mục tiêu của Sophie phải là , mà là Lục”.
Chương 21: Lùi bước Sơ Vũ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ba Dữ. ta cẩn thận bỏ điếu thuốc vào chiếc hộp kim loại rồi từ tốn mở miệng: “Chúng ta có thể xuống dưới được rồi”. Mục tiêu của Sophie phải là , mà là Lục Tử Mặc? này khiến Sơ Vũ lạnh toát người. Lục Tử Mặc chắc chắn biết nội tình. Vậy đánh cược cả mạng sống vào cuộc hôn nhân với Sophie để đổi lấy điều gì? Ba Dữ đưa Sơ Vũ vòng qua cổng chính của sơn trại, lách vào trong qua hàng rào bên cạnh. Sơn trại rất yên tĩnh, dãy nhà dọc bờ sông trong đêm tối thấy , cũng có ánh đèn. Trong sơn trại xuất từng tốp đàn ông và chó săn tuần. Ánh đèn pin sáng rực thỉnh thoảng cắt màn đêm đen, rồi soi vào mắt màu xanh lục đám chó săn, tạo cảm giác rờn rợn. “ đừng tới gần dãy nhà ở bờ sông”. Ba Dữ vừa vừa thầm dặn dò: “Những người sống ở đó đều là nhân công đào vàng. Bọn chúng còn nguy hiểm hơn loài lang sói”. Sơ Vũ gật đầu. Việc họ xuất trong sơn trại hề kinh động đến đám người tuần. Ba Dữ gật đầu với những người gặp đường thay lời chào hỏi. ta đưa Sơ Vũ tới góc tận cùng của sơn trại. Ở đây có ngôi nhà hai tầng bằng gỗ xây ngay dưới chân núi. Ba Dữ mở cánh cửa, gật đầu với Sơ Vũ, ám chỉ theo ta vào bên trong. Ba Dữ vào phòng bật đèn sáng. Căn phòng gỗ bài trí đơn giản, cái bàn bốn cái ghế, cạnh tường có tủ gỗ khá lớn. Ba Dữ nhìn tủ gỗ, rồi dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, để lộ lối vào hang động người có thể chui lọt. Ba Dữ với tay cầm cây đèn mỏ, bước vào bên trong. Sơ Vũ lặng lẽ theo ta. khoảng 10m, hang động bắt đầu . Ba Dữ đảo mắt vòng, bước đến chiếc bàn đá trước mặt bật đèn bàn, rồi tắt ngọn đèn mỏ: “Hang động này tồn tại trước khi có khu đào vàng”. Ba Dữ nhìn Sơ Vũ, bỏ túi đen người xuống đất: “Lúc xây dựng sơn trại, Lục che dấu hang động này. Đây là nơi sống mỗi khi đến đây”. Trong hang động có giường, bàn và cầu thang bằng đá thiên nhiên biết dùng để làm gì. Sơ Vũ ngồi lên phiến đá, cả thân dưới mát lạnh, phiền não tích tụ trong lòng bay ít nhiều. Ba Dữ dọn qua đồ đạc, rồi cầm khẩu súng lên: “Tôi ở bên ngoài. Nếu có gì bất ngờ, vài hôm nữa Lục đưa khỏi chỗ này. Phiền tạm thời ở lại đây hai hôm”. Sơ Vũ gật đầu, buồn chuyện với ta. Ba Dữ ngẫm nghĩ lúc, quay người rút khẩu súng lục từ cái túi đen đưa cho Sơ Vũ: “Đây là khu đào vàng, hãy cầm súng để phòng thân. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi và Lục đến cứu kịp thời…”, Ba Dữ cười cười “Ít nhất có thể chết cách hoành tráng”. Ba Dữ cố ý hù dọa ? Từ lúc mới gặp, Sơ Vũ chưa bao giờ thấy người đàn ông này có chút tế bào hài hước nào. lặng lẽ nhận khẩu súng rồi để sang bên. Ba Dữ chỉ tay vào máy cassette đầu giường: “Ở đây có gì để giải trí cả. Khi nào buồn hãy nghe đài phát thanh ấy”. Thái độ của Ba Dữ với Sơ Vũ có vẻ thân thiện hơn lúc ở Trung Quốc. Sơ Vũ đợi đến khi Ba Dữ mất hút trong lối bí mật mới đứng dậy nhìn ngó xung quanh. Đầu kia của cầu thang đá biến mất tại cửa hang ở bên . Sơ Vũ quay người lấy cây đèn mỏ Ba Dữ để lại bàn, rón rén bước lên . Tầng hai của hang động hơn tầng rất nhiều. Nếu tầng là hình thiên cung tầng hai chỉ là gian hẹp khép kín. Từ các lỗ to có thể bao quát cả tầng . Tầng hai để bàn ghế gỗ khá nặng, giá sách và chiếc giường phủ tấm da hổ. bàn có nhiều sách vất bừa bộn. Sơ Vũ nhặt vài quyển lên xem, đều là sách tiếng nước ngoài. Ở đây còn lưu lại vết tích của người đàn ông. Sơ Vũ thể tưởng tượng, cuộc sống của Lục Tử Mặc như thế nào. liếm vết máu lưỡi dao, đạp qua thi thể của người khác hay lấy chết chóc làm đệm ngủ giường? Sơ Vũ ngồi xuống giường. thở hắt ra hơi rồi nằm xuống nhắm mắt. tấm da hổ phảng phất có mùi hương đặc trưng của Lục Tử Mặc, lưu luyến quanh người . Trong lòng Sơ Vũ bắt đầu cảm thấy yên bình trở lại, cơn buồn ngủ cũng từ từ ập tới. Sơ Vũ mơ hồ nhận ra, có lẽ bao giờ thoát khỏi ảnh hưởng của Lục Tử Mặc đến cuộc đời … Sơ Vũ ngủ say sưa, lúc tỉnh giấc cảm nhận thấy trong hang động sáng hẳn. Sơ Vũ trở mình, mọi cơ bắp thân thể rời rã, Sơ Vũ nhịn được khẽ rên tiếng. Trời sáng rồi. Hóa ra hang động này hoàn toàn kín mít. Ánh sáng từ đỉnh hắt vào các lỗ , tạo nên cảnh tượng lấp lánh đẹp mắt. Sơ Vũ mở mắt ngước nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên, bỗng thoáng thấy bóng người đàn ông ngồi bên cạnh cái bàn. Theo phản xạ, Sơ Vũ bật người dậy, nhặt khẩu súng để bên cạnh chĩa vào đối phương. Lục Tử Mặc mỉm cười nhìn Sơ Vũ. Đối mặt trước họng súng của , tỏ ra ngạc nhiên hay có biểu cảm khác: “Tối qua tôi nên tịch thu khẩu súng mới phải”. ngờ có thể gặp lại Lục Tử Mặc nhanh như vậy, Sơ Vũ từ từ hạ súng xuống. Sơ Vũ hẳn cầm súng để tự vệ mà đây chỉ là hành động giúp thêm can đảm. Lục Tử Mặc đứng dậy, dáng người cao lớn của nổi bật trong hang động tạo thành cảm giác dồn ép đặc biệt. Hình như chỉ cần có tồn tại của , Sơ Vũ liền cảm thấy hô hấp khó khăn. Sơ Vũ nghiêng đầu né tránh cái nhìn của Lục Tử Mặc: “Có thể rồi?” “Em muốn rời khỏi tôi gấp như vậy sao?” Lục Tử Mặc đến chiếc hòm đặt sát chân tường, cúi người lục tung những thứ trong hòm, rồi lấy ra chai rượu. quay lại về phía cái bàn, rút mạnh nắp chai rượu, ngửa cổ tu hớp lớn: “Xin lỗi khiến em thất vọng. chỉ mình em thể rời khỏi nơi này, đến cả tôi cũng phải tạm lánh ở đây thời gian”. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc với ánh mắt hiểu. Lúc này, mới phát Lục Tử Mặc phanh cúc áo, ngực có lớp vải băng khá dày. Lục Tử Mặc thuận theo ánh mắt của Sơ Vũ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi lại mỉm cười ngẩng cổ tu hớp rượu. Sơ Vũ bước xuống đất, chân về phía Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc cảm nhận được Sơ Vũ đến bên cạnh, hơi nhíu mày. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Sơ Vũ khỏi khẽ. “Còn có chuyện gì khác xảy ra quanh chúng ta?”. Lục Tử Mặc động đậy, vết thương ngực đau đến mức cau mày: “Ngoài chuyện giết người, hoặc là bị giết”. Sơ Vũ quỳ gối trước mặt Lục Tử Mặc : “Để tôi xem nào!”. Lục Tử Mặc từ chối, rút con dao dọc giấy sắc nhọn bàn đưa cho Sơ Vũ. Sơ Vũ cầm lấy, lưỡi dao ánh lên tia lạnh lẽo. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc, nhìn lại , ánh mắt hề có nghi kỵ nào. Sơ Vũ cẩn thận dùng con dao rạch lớp vải băng. người Lục Tử Mặc có vết thương dài, từ vai trái chạy qua ngực xuống đến bụng bên phải, tận cạp quần jeans. “Vết thương khử trùng rồi. Ba Dữ tuy lóng ngóng nhưng tay nghề cũng tồi”. Lục Tử Mặc vừa lên tiếng vừa ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ đối diện. ở gần đến nỗi, có thể nhìn thấy đám lông tơ mờ mờ da . Sơ Vũ tháo xong lớp vải băng: “Tại sao gọi tôi dậy. Vết thương của cần khâu tử tế, nếu lâu khỏi lắm”. Sơ Vũ đứng dậy hỏi Lục Tử Mặc: “Hộp thuốc ở đâu?” Lục Tử Mặc hất đầu về cái hòm vừa lấy chai rượu. Sơ Vũ bước qua bên đó tìm hộp đựng thuốc. Lục Tử Mặc hổ danh là người sống đầu súng lưỡi dao, về phương diện này chuẩn bị rất đầy đủ. Sơ Vũ cầm hộp đựng thuốc lại gần Lục Tử Mặc, ra hiệu nằm xuống để tiện điều trị. Lục Tử Mặc ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt đen thẫm của hề rời khỏi gương mặt . Sơ Vũ bị ánh mắt như thôi miên của Lục Tử Mặc làm cho chân tay luống cuống. cố trấn tĩnh lại. hiểu tại sao ánh mắt của luôn làm bối rối. “ ! xảy ra chuyện gì sau khi tôi ?” Sơ Vũ nhàng lên tiếng, dùng cồn xoa lên vết thương của . Lục Tử Mặc rùng mình vì cơn đau, nắm chặt tay vào thành giường, cười gượng: “Em cố ý trả thù tôi phải ?”. “Tôi rộng lượng lắm. có nghe câu “người hành nghề y như phụ mẫu” chưa? tôi chữa trị cho với tấm lòng của bậc cha mẹ. nên cảm ơn tôi mới đúng” Trong lòng Sơ Vũ cảm thấy căng thẳng và sợ hãi khi nhìn vết thương dưới tay . Nhưng tinh thần càng khẩn trương, càng biểu nhõm. Đó là thói quen rèn luyện sau thời gian dài bàn mổ. thể để bệnh nhân và người nhà thấy căng thẳng của mình. dùng thái độ thoải mái che dấu cảm xúc , lâu rồi cũng thành quen. Sơ Vũ từng cứu thân thể này lần. Lần đó phải giành giật mạng sống của từ tay Thần chết. Sơ Vũ sát trùng xong vết thương ngước nhìn Lục Tử Mặc, vẫn chăm chú ngắm . Sơ Vũ đột nhiên thấy tức giận. Người đàn ông này dựa vào điều gì khiến cuộc sống của hỗn loạn, bây giờ còn nhìn bằng ánh mắt như vậy? Sơ Vũ tiêm thuốc tê cho Lục Tử Mặc, trực tiếp cầm kim khâu vết thương. Mũi kim nhọn hoắt xuyên qua làn da Lục Tử Mặc. Vì vết thương vừa mới khử trùng còn đỏ nên mỗi khi kim đâm xuống, máu lại rỉ ra ngoài, tạo thành đường đỏ tươi theo vết khâu của Sơ Vũ. Lục Tử Mặc nằm bất động, kêu tiếng nào. Ngoài thân thể cứng đờ, Sơ Vũ đọc được cảm xúc nào gương mặt . Sơ Vũ nhanh chóng khâu vết thương, từng mũi chỉ dần ngực của người đàn ông. Khâu đến mũi cuối cùng, Sơ Vũ gần như thể khống chế bàn tay run rẩy. thả kim xuống hít hơi thở dài rồi xoay người về bên kia, đợi đến khi bình tĩnh trở lại mới quay lại. Lục Tử Mặc vẫn nhìn chăm chăm. Lục Tử Mặc chắc là biết cố ý, cố ý tiêm thuốc tê cho , cố ý khiến đau đớn. Nhưng dù Sơ Vũ có hành hạ đến mức nào, cũng hề phản kháng. Sơ Vũ nhìn vào mặt , lạnh lùng dùng con dao rạch cạp quần bò của : “ đừng động đậy, cố chịu thêm lúc nữa…” Nếu để ý, có thể thấy gương mặt Lục Tử Mặc còn hột máu. biết là do quá đau hay mất nhiều máu. Nhưng trong suốt quá trình khâu vết thương, Lục Tử Mặc hề hé miệng. “ gặp may đấy. Vết thương tuy dài nhưng sâu lắm”. Lúc kết thúc công việc hai chân Sơ Vũ bủn rủn, ngồi bệt xuống đất, cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo lót của mình. thể tiếp tục giả bộ như có chuyện gì xảy ra. Lục Tử Mặc dường như mệt hơn nhiều. Nhưng vẫn còn sức với chai rượu bàn, ngửa cổ tu hơi. Sơ Vũ hơi lấy lại tinh thần, nặng nhọc đứng dậy cướp chai rượu trong tay Lục Tử Mặc rồi đưa lên miệng. Rượu nồng độ cao vừa vào đến cổ họng, Sơ Vũ liền buông chai rượu ho sặc sụa. Lục Tử Mặc nhìn : “Hết tức giận rồi chứ?” Rốt cuộc ta là thằng điên hay phát điên? Sơ Vũ chùi ít rượu còn đọng lại mép chăm chăm nhìn Lục Tử Mặc. cố ý hành hạ , còn lại tự nguyện để hành hạ. Sơ Vũ cúi đầu: “ xảy ra chuyện gì?” “Tôi giết tình nhân của Sophie”. Giọng của Lục Tử Mặc rất , giống như chuyện này chẳng liên quan đến . “Về danh nghĩa, Sophie vẫn là vị hôn thê của tôi. Tôi vốn chẳng thèm để ý đến chuyện của của ta. Nhưng đột nhiên, tôi muốn tiếp tục dính dáng đến ta nữa. Người đàn ông đó xui xẻo. vào phòng ngủ của Sophie đúng lúc tôi có mặt ở đó, thế là tôi giết ngay tại chỗ”. Sơ Vũ lặng lẽ nghe Lục Tử Mặc chuyện. hơi động đậy người, chỉnh lại tư thế nằm. Vết thương ngực nhói đau khiến cúi xuống nhìn, rồi liếc Sơ Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc: “Hạt mưa , tay nghề của em hình như xuống cấp nhiều. Em xem các vết khâu , chẳng thẳng hàng ngay lối gì cả. Tôi hơi thấy hối hận vì ban nãy để mặc em muốn làm gì làm”. Sơ Vũ tiếp lời, Lục Tử Mặc ngừng lát: “Sophie trở mặt với tôi, tôi nên giết người của ta ngay địa bàn của ta, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhân”. Giọng Lục Tử Mặc trở nên lạnh lùng: “Tôi biết ta bỏ qua. Nhưng ngờ con đàn bà đó trước mặt mọi người để tôi khỏi sơn trại, sau đó cử bao nhiêu người ở bên ngoài ám hại tôi. Nếu lần này giết được tôi, chắc ta đẩy hết tội cho tên tình nhân bị tôi giết đó”. “ biết Sophie muốn lấy mạng , vẫn nguyện kết hôn với ta. Rốt cuộc thứ muốn đổi là thứ gì mà quan trọng đến mức đánh cược cả mạng sống của mình?” Sơ Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu. Lời của khiến hai người rơi vào khí trầm mặc hồi. Lục Tử Mặc nhìn , gương mặt ngày càng lạnh lẽo: “Hạt mưa , có nhiều chuyện em biết càng an toàn hơn”. Đây chính là thái độ của Lục Tử Mặc. ta cuối cùng vẫn vạch ranh giới giữa hai người. định để xen vào cuộc sống của , muốn cho biết những chuyện liên quan đến . Nếu vậy, tại sao ta còn lôi vào, tại sao lại phá hoạt cuộc sống yên bình của , tại sao lại khiến hết lần này đến lần khác rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm vì ta? “Lục Tử Mặc, thế nào cũng có ngày chết mà nguyên nhân vì sao…” Sơ Vũ đứng dậy xuống tầng dưới, như muốn tránh xa người đàn ông này. Sau lưng Sơ Vũ vọng đến tiếng của Lục Tử Mặc, là hay chỉ là ảo giác của : “…Tôi là người chết từ lâu rồi…”.
Chương 22: Giới hạn (18+) Diện tích cả cái hang cộng lại cũng tới 100m2. Sơ Vũ dù muốn tránh mặt Lục Tử Mặc, cũng chẳng biết trốn đâu. Hơn nữa bị thương, thể quan tâm. Sơ Vũ đấu tranh với bản thân hồi lại lên gác xem tình trạng sức khỏe của . ngờ, Lục Tử Mặc vẫn giữ nguyên tư thế nằm ghế, mắt nhắm nghiền ngủ say. Ba Dữ mang cơm đến lần. Hang động thông gió tốt, cũng khá sáng sủa, ở trong này đến nỗi quá buồn chán. Nơi ở của Lục Tử Mặc còn có nhiều sách, tuy đa phần là sách liên quan đến quân nhưng để giết thời gian cũng đến nỗi nào. So với thời tiết nóng nực ở bên ngoài, trong hang đá rất mát mẻ. Bên còn có đường dẫn nước suối xuống dưới, vừa có thể dùng để uống, vừa tắm rửa và vệ sinh. Nhà vệ sinh tầng hai thậm chí lắp cả bồn cầu giật nước. Đúng là nhân loại có khác, đến đâu cũng có dấu ấn của cuộc sống văn minh. Sơ Vũ dùng nước suối rửa tay, nước từ núi cao chảy xuống mát lạnh. quay đầu nhìn Lục Tử Mặc, nghĩ ngợi hồi rồi lấy cái ấm đồng hứng nước, đặt lên bếp lửa tầng hai. Bên lửa làm bằng sắt đóng vào vách đá. biết bếp này bao lâu dùng rồi, thanh sắt bám đầy vết dầu đen và tro bụi trắng. Sơ Vũ cầm cái cặp gắp than quệt vài cái, đám tro bụi rơi xuống đống củi. Sơ Vũ cần ngọn lửa lớn lắm, chỉ cần đun nước nóng là được. Trong lúc Sơ Vũ mải tìm cách bật lửa, Lục Tử Mặc tỉnh dậy. Nhìn cúi đầu bận rộn, nhịn được lên tiếng: “Này” Sơ Vũ giật mình ngước nhìn Lục Tử Mặc: “ tỉnh rồi à?”. “Ừ”, Lục Tử Mặc lạnh nhạt: “Em làm gì vậy?” “Tôi cần đun ít nước nóng”, Sơ Vũ đặt ấm đồng xuống nhìn Lục Tử Mặc: “Có lửa ?” “Bếp đó bộ phận thoát khí bị tro bụi bịt chặt rồi, dùng được từ hồi mùa đông” Lục Tử Mặc xong liền nhắm mắt, tựa như rất mệt mỏi. Sơ Vũ xuống tầng dưới mang đồ ăn lên: “ ăn chút gì . Ba Dữ vừa đem tới”. Lục Tử Mặc mở mắt, chỉ hơi lắc đầu. Sơ Vũ vừa định quay người bước , liền nắm chặt bàn tay : “Ở lại đây với tôi lúc”. Sơ Vũ đứng đờ ra, cuối cùng cũng ngồi xuống theo ý . Lục Tử Mặc nắm chặt bàn tay chịu buông. Sơ Vũ muốn rút tay về càng bị nắm chặt hơn. Cuối cùng để mặc muốn làm gì làm. Hình như đây là lần đầu tiên Sơ Vũ ngắm nhìn Lục Tử Mặc kể từ lúc quen đến nay. Tia nắng chiếu qua khe đá như nhảy nhót trong trung, lượn lờ tóc, lông mày, môi Lục Tử Mặc. Bây giờ nhìn kỹ mới thấy, thần sắc của khá tiều tụy. Cặp lông mày rậm, sống mũi thẳng nổi bật gương mặt cương nghị. Làn da của nghiêng về màu đồng. biết tối qua Lục Tử Mặc gặp phải chuyện gì, thậm chí còn chưa kịp tắm rửa, toàn thân bám đầy đất bụi, mồ hôi và cả vệt máu khô. “ chui ra từ bùn đất đấy à? Sao người bẩn thế?” Vết máu khô áo có lẽ là bắn ra từ kẻ bị cướp sinh mạng. Chỉ có dùng sức mạnh bất ngờ tấn công đối phương ở khoảng cách gần, máu mới phun ra kiểu này. “Hãy giúp tôi rửa ráy”. Lục Tử Mặc nhàng lên tiếng, Sơ Vũ liền đứng dậy. Lần này, ngăn cản , buông bàn tay để xuống. Sơ Vũ nhấc ấm nước đồng đổ đầy chậu, rút khăn mặt vò xuống nước rồi vắt nửa khô. Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt bình thản pha trộn nhẫn nhịn. Sơ Vũ mỉm cười miễn cưỡng: “Nước lạnh lắm, cố chịu nhé!”. Khăn mặt vừa tiếp túc với làn da Lục Tử Mặc, Sơ Vũ liền cảm thấy cơ thể dưới tay cứng lại. Sơ Vũ ngước mắt nhìn , nhưng Lục Tử Mặc hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt của . Khăn mặt di chuyển người Lục Tử Mặc từ dưới lên . Nước rất lạnh, thỉnh thoảng ngón tay của Sơ Vũ vô tình chạm vào làn da của , khiến như bị luồng khí nóng ỉ đốt cháy. Sơ Vũ bắt đầu cảm thấy hối hận tự nhiên lại lo chuyện đâu. Tay thể kiềm chế run rẩy. Hơi nóng tỏa ra từ người ở cự ly gần bao phủ lấy toàn thân , khiến phát sốt. Đôi môi của Lục Tử Mặc hơi mỏng mím rất chặt, do mất máu nên bạc thếch. Lúc hôn luôn mang theo bá đạo khó chống cự. Cánh tay vừa dài vừa rắn chắc, dấu sức mạnh của loài dã thú. Đôi tay này từng nhiều lần ôm chặt vào lòng. Các ngón tay thô ráp của từng du ngoạn khám phá cơ thể , mang đến cho khoái cảm to lớn. Lúc này đây, các ngón tay cuộn chặt thành nắm đấm, đặt bên cạnh người . “Đủ rồi”. Lục Tử Mặc lên tiếng, nắm chặt lấy tay Sơ Vũ. Sơ Vũ bị ép nhìn thẳng vào mắt . Ánh mắt đó chứa nhiều tia phức tạp được che dấu bằng lớp màng bình thản. Tuy nhiên, Sơ Vũ nhìn , chỉ thấy gương mặt tiến lại gần, rồi đôi môi dừng ở miệng . Sơ Vũ hơi giật mình, lập tức đẩy Lục Tử Mặc ra. Nhưng hề để ý đến phản kháng của , giữ chặt người hôn cuồng nhiệt. Sơ Vũ dần dần hỏa bốc lên đầu. Chẳng phải còn là con tin của ta nữa hay sao? Nếu quan hệ giữa và bình đẳng tại sao phải chịu khống chế của , muốn làm thế nào làm? Sơ Vũ bấm vào vết thương ngực Lục Tử Mặc. chỉ hừm tiếng, nhưng buông lỏng cánh tay mà thậm chí còn siết mạnh hơn, ôm vào lòng, khiến thể thở nổi. Hai người lắc lắc lại chạm phải chậu nước để bàn. Chậu nước rơi xuống đất, nước văng ra tung tóe. “Lục Tử Mặc” Sơ Vũ nghiến răng, dám động mạnh vào vết thương ngực . giơ tay nắm chặt lấy cánh tay . Móng tay dài của bấm mạnh vào da , đến mức gần chảy máu. Lục Tử Mặc vẫn nhượng bộ, ngược lại dùng sức đẩy nằm xuống rồi nằm đè lên người , cắn vào cổ buộc mở mắt. đỉnh hang, từng đốm ánh sáng phảng phất như ở nơi rất xa, chuyển động như có ma lực, khiến chóng mặt. Áo ngoài Sơ Vũ bị Lục Tử Mặc lột bỏ từ lúc nào, thô lỗ dứt áo con của . Khi còn chướng ngại vật, bắt thưởng thức tấm thân mềm mại của , để lại dấu vết chỉ thuộc về làn da . Tay Sơ Vũ cào mạnh từ vai Lục Tử Mặc xuống đến lưng, tạo ra vết xước dài đỏ máu. bắt phải hiểu rằng đau đớn đến mức nào. đau đớn lưu lại người thậm chí bằng phần vạn nỗi đau trong tim . Khi nụ hôn của Lục Tử Mặc dừng lại cổ Sơ Vũ, liền há miệng cắn mạnh lên vai . Sơ Vũ cắn mà nể nang gì, cảm thấy hằm răng của xé rách da của , thậm chí thấy cả vị máu tanh trong miệng . Sau khi bị Sơ Vũ cắn, thân thể Lục Tử Mặc càng như cứng như đá. Hai tay trượt xuống hông , rồi nắm đùi đặt sang hai bên hông . Động tác này khiến nơi nhạy cảm của hai người chạm vào nhau. Sơ Vũ vẫn cắn mạnh vai Lục Tử Mặc. hận , hận đến mức chỉ muốn cắn đứt miếng thịt sống ngay lúc này. Lục Tử Mặc vẫn mặc chiếc chiếc quần jeans bị Sơ Vũ dùng dao dọc giấy cắt cạp nham nhở. Trong khi đó quần dài của bị cởi bỏ, đùi cọ xát vào vải bò thô ráp. Lục Tử Mặc đột nhiên thẳng người, hai chân quỳ gối qua người Sơ Vũ, đùi vẫn kẹp chặt trong phạm vi tấn công của . Lục Tử Mặc giơ tay kéo khóa quần xuống. Động tác mờ ám này khiến thần kinh Sơ Vũ căng thẳng tột độ. Dưới ánh nắng lấp lánh, cơ thể của người đàn ông dấu vẻ đẹp hoang dã, nguyên thủy. Lục Tử Mặc cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng người. Vật đàn ông to lớn của che đậy, hoàn toàn ra trước mắt Sơ Vũ, khiến bất giác đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Do tính chất công việc, Sơ Vũ nhiều lần nhìn thấy, tiêu bản cũng có, hoạt thể cũng có. Nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến, bộ phận chứa đựng dục vọng to lớn của người đàn ông sống động đến mức nào. Lục Tử Mặc cúi người để vật đàn ông của vùi vào giữa hai đùi Sơ Vũ. tiếp tục hôn , rồi đôi môi di chuyển đến tai Sơ Vũ, Lục Tử Mặc hé miệng ngậm lấy vành tai . Theo động tác của Lục Tử Mặc, cảm giác lạ lẫm xâm nhập vào Sơ Vũ. Lục Tử Mặc xoay đầu Sơ Vũ trực diện với , nhìn sâu vào đáy mắt . Nếu thời gian quay lại lúc ban đầu, cứu khỏi vụ nổ, có phải trận mưa thủy tinh lấy mạng . chết rồi, còn dính dáng đến như bây giờ. Nếu lúc ở sơn trại, bị Nhị ca cưỡng bức rồi bị ném cho đám đàn em giày vò. Nếu đứng ra cứu , có lẽ bây giờ cũng chết rồi, còn níu kéo như thế này. Nếu tối hôm đó chiếm đoạt . nảy sinh tia hy vọng kỳ lạ với . Nếu đưa mê cung…Nếu, nếu… Tất cả chỉ là giả thiết mà thôi. thực tế, và mảnh vải che người nằm ở đây. giống như tên ở cung, thể bắn . Còn đỏ bừng mặt do đụng chạm ở vùng nhạy cảm. thậm chí cảm nhận được mạch động ở chỗ đó của đập mạnh. Sơ Vũ còn đường lui. “Lục Tử Mặc!” Sơ Vũ mở miệng ngay trước khi tiến vào cơ thể : “ có em ?” Đây là câu Sơ Vũ muốn hỏi từ lâu, nhưng ngờ lại buột miệng trong hoàn cảnh này. Sơ Vũ nhớ tại buổi chuyện phiếm trước đây, người bạn của cho biết, đàn ông chỉ cần lên giường bạn vô điều kiện. Vì vậy, đừng bao giờ tin lời đàn ông khi ở giường. có phải ngốc nghếch lắm , biết lúc này dối nhưng vẫn mở miệng hỏi. Lục Tử Mặc dừng ngay lại, thậm chí hơi xích khỏi cơ thể Sơ Vũ. tiếp xúc mờ ám khiến Sơ Vũ gần như phát điên. đợi câu trả lời của , Sơ Vũ chịu nổi dày vò hơi uốn cong thân dưới, như thúc giục xâm chiếm của . Lục Tử Mặc giữ chặt người , nhìn thẳng vào mắt , ánh mắt thẫm lại thấy đáy. Lục Tử Mặc tiến vào người , cũng chịu rút lui. Cơ thể căng cứng như dây đàn. Từ trán từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống người Sơ Vũ. “Tôi tưởng em khác”. biết bao lâu sau, Lục Tử Mặc mới lên tiếng: “Hóa ra em cũng chỉ là người đàn bà bình thường”. Câu trả lời ngoài sức tưởng tượng. Lục Tử Mặc rời khỏi thân thể Sơ Vũ đứng dậy. chẳng thèm để tâm đến việc mình khỏa thân, vật đàn ông của thậm chí vẫn còn cương cứng chứa đầy dục vọng. Lục Tử Mặc đến bên bàn, rút điếu thuốc châm lửa, quay đầu nhìn Sơ Vũ: “Em vẫn mơ mộng gì ở tôi? Nếu em muốn tiền bạc, nhà cửa, đồ trang sức, thậm chí cả mạng người, tôi cũng có thể cho em”. Lục Tử Mặc nhả khói thuốc thành hình vòng tròn, sắc mặt lạnh lẽo: “Còn hy vọng về tình thực tế của các thiếu nữ, tôi thể trao cho em”. Sơ Vũ từ từ ngồi dậy. Đây là người đàn ông vừa đụng chạm thân mật với ? Đây là đáp án bấy lâu nay muốn biết? “Hạt mưa ! Em là người phụ nữ tôi luôn cố nhịn đụng đến em. Tôi thừa nhận là tôi có hứng thú với em”. Gương mặt Lục Tử Mặc mơ hồ sau làn khói thuốc dày đặc: “Nhưng xin lỗi, tôi em”. Sơ Vũ giơ tay nắm lấy thứ đầu tiên vớ được ném mạnh về phía Lục Tử Mặc. Sau đó cuộn chặt nắm đấm, cảm giác lòng bàn tay dính nhơm nhớp. Sơ Vũ cúi xuống nhìn, máu từ trong lòng bàn tay rỉ ra. Nơi Lục Tử Mặc đứng, con dao dọc giấy dường như rung ở bàn. Lục Tử Mặc vội cầm lấy đống vải băng Sơ Vũ vất ở giường bước tới. Sơ Vũ chịu đưa tay cho . Người đàn ông này tại sao luôn tỏ ra mâu thuẫn? Miệng lúc nào cũng những lời lẽ tuyệt tình, hành động ngược lại luôn khiến động lòng. Nếu có ý với , tại sao biểu của lại khẩn trương như vậy? Lục Tử Mặc kéo mạnh tay Sơ Vũ. Vừa nãy, cầm đúng lưỡi dao, do nắm chặt nên lưỡi dao rạch đường lòng bàn tay Sơ Vũ. Lục Tử Mặc đột nhiên ném đống vải băng lên giường, rồi ôm Sơ Vũ vào lòng. “Tôi chẳng thể cho em thứ gì cả”. lên tiếng, thầm bên tai Sơ Vũ. ràng cùng lời như ban nãy, nhưng lại khiến Sơ Vũ muốn khóc. Lục Tử Mặc nghiêng đầu, nhìn thấy giọt nước mắt đọng khóe mắt Sơ Vũ. đấu tranh tư tưởng hồi rồi như hạ quyết tâm, hôn lên môi Sơ Vũ, thuận thế đè mạnh xuống giường. Dục vọng vẫn chưa kịp tan biến đột nhiên cuồn cuộn trở lại. Sơ Vũ thể nào kháng cự cơn sóng dâng trào trong cơ thể. Bàn tay Lục Tử Mặc nhấc mông Sơ Vũ tiến sâu vào. vật cứng đâm thẳng vào cơ thể , Sơ Vũ cắn chặt cánh tay Lục Tử Mặc kháng cự nỗi đau đớn. Vật đàn ông cứng như đá của Lục Tử Mặc nằm trong cơ thể , thúc mạnh về nơi sâu nhất như nhắc nhở quyền sở hữu của người đàn ông nằm bên . Mỗi động tác của Lục Tử Mặc là cơn đau ập đến. Đau đớn như xé rách thân thể , đồng thời xé nát trái tim . Sơ Vũ hai tay bám chắc lấy Lục Tử Mặc. cảm nhận được từng động tác ra vào của , cảm nhận thấy mất dần kiểm soát thân thể . chỉ biết cúi đầu xoa dịu nỗi đau của bằng nụ hôn dịu dàng lên môi, lên mắt . Dần dần, cảm giác khác lạ pha trộn đau đớn xuất trong cơ thể Sơ Vũ. kêu lên tiếng, là tiếng khóc hay tiếng rên rỉ. Trước phản ứng đó của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc thể khống chế bản thân, đỡ bờ eo mềm mại của , giải phóng bản thân đưa hai người đến đỉnh cao nhất. Cuối cùng, khi Lục Tử Mặc thỏa mãn thở hắt ra cũng là lúc Sơ Vũ gần như ngất . khiến lần đầu tiên của trải qua cảm xúc, đau đớn nhưng đầy đam mê và hoan lạc.