Chương 28: Đường đến Xe Jeep khỏi ngôi chùa, hình bóng ngôi chùa hoang dần bị bóng tối nuốt trọn. Đèn pha phía trước xe Jeep cắt màn đêm đen, vùng núi trong đêm tối u rợn người. Đoàn người của Lama mạch đến lúc trời tờ mờ sáng. Xe dừng ở đầu cầu sông Maesai. Bờ bên kia con sông là huyện Maesai thuộc đất Thái Lan. Năm người xuống xe, Lama bất ngờ kéo Sơ Vũ về phía mình, cười thâm hiểm: “Mang theo người đàn bà này phải là phí công vô ích, bây giờ ta trở nên có tác dụng với chúng tôi. Lục, qua con sông này là đến địa bàn của . hãy nhìn kỹ người đàn bà trong tay tôi. Nhất cử nhất động của đều lọt qua mắt tôi, hãy cẩn thận đấy”. Lục Tử Mặc đứng im lặng, vẫn giữ lạnh lùng vô cảm khi Sơ Vũ đột nhiên bị Lama bắt làm con tin. Theo hiệp định giữa hai nước Thái Lan và Miến Điện, người dân hai nước có thể qua lại vùng biên giới hai bên trong phạm vi năm km từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối. Bây giờ mới là 5h40 sáng, rất nhiều người buôn bán và đoàn khách du lịch đứng xếp hàng đợi thông quan ở đầu cầu. Lục Tử Mặc dõi mắt về phía xa xa rồi quay đầu nhìn Lama mỉm cười: “Cẩn thận đừng để ấy bị thương”. Kể từ lúc rời khỏi ngôi chùa, Sơ Vũ vẫn chưa hết hoảng sợ. Trong suốt quá trình xảy ra việc, có phản ứng khá bình tĩnh và tỉnh táo. Nhưng sau đó, cả người bắt đầu run lẩy bẩy. Lúc ở xe, Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ, cố gắng dùng hơi nóng cơ thể sưởi ấm cho . Bây giờ bị Lama giữ chặt, Sơ Vũ ngừng run cầm cập. Lama ngược lại tưởng quá sợ hãi. Vụ mấy tên đàn em bỏ mạng ở ngôi chùa, Lama đương nhiên nghi ngờ do Lục Tử Mặc gây ra. Có điều khi đặt chân vào chốn giang hồ, tử mạng nguyên nhân là chuyện như cơm bữa. Lama có thời gian truy xét nguồn gốc cái chết của những kẻ quan trọng đó. Việc cần kíp trước mắt là chiếm số hàng tay Lục Tử Mặc. Để đạt được mục đích, có thể bất chấp thủ đoạn. Lama kéo Sơ Vũ sát vào người mình, gần như ôm trong lòng. Tất cả súng ống bỏ vào cái hộp được ngụy trang xe Jeep. Lúc qua cầu, người lính biên phòng kiểm tra người và xe. Tuy chỉ là công việc mang tính thủ tục nhưng muốn xảy ra bất trắc. Đúng 6h sáng, hai đầu cầu bắt đầu cho thông quan. Năm người ngồi lên xe. Theo sắp đặt của Lama, Lục Tử Mặc và Sơ Vũ bị tách ra. Lama và Sơ Vũ ngồi chiếc xe trước, người lái xe là thuộc hạ của Lama. Lục Tử Mặc và tên còn lại chiếc xe đằng sau. Lama lên xe ngồi vào hàng ghế sau, ôm chặt Sơ Vũ như cặp tình nhân. Thấy cứ ngoái đầu nhìn Lục Tử Mặc, Lama ghé vào tai : “Ngoan nào. Chỉ cần chịu hợp tác, có thể cao chạy xa bay với người đàn ông của sau khi tôi nhận được thứ tôi muốn”. Lama hề biết trong tay Sơ Vũ vẫn còn kim tiêm kịch độc. đề phòng Lục Tử Mặc, nhưng hề nghĩ tới chuyện đề phòng người phụ nữ bên cạnh. Chỉ cần chọc vào động mạch của , và Lục Tử Mặc có thể thoát khỏi khống chế của . Sau đó sao? Cái chết của Lama chắc chắn khiến cây cầu hỗn loạn. Lục Tử Mặc ngồi ở xe sau, có thể nhân lúc hỗn loạn tìm cách trốn thoát. và người đàn ông xe này bị giữ lại. Quan trọng hơn, người còn mấy cây độc trâm, là bằng chứng mưu sát… Tâm trạng Sơ Vũ rối bời, biết có nên ra tay hay ? Xe Jeep của họ gần tới chốt kiểm tra, thành bại nằm ở thời khắc này. Đây là nơi công cộng lại có nhiều binh lính, sau này biết còn gặp cơ hội tốt như vậy. khi giết Lama, là người Trung Quốc bị dẫn độ về nước. Chỉ cần Lục Tử Mặc có thể thoát thân… Nghĩ đến Lục Tử Mặc, Sơ Vũ thể kìm nén tình cảm, quay đầu nhìn ở xe ngay phía sau. Nhìn vào mắt Sơ Vũ, Lục Tử Mặc dường như đọc được suy nghĩ của , sắc mặt đanh lại. Sơ Vũ do dự, từ từ rút ra kim tiêm rồi bóp lớp sáp nến đầu mũi kim. Đúng lúc Sơ Vũ định giơ tay, cánh tay đột nhiên bị giữ chặt. Sơ Vũ giật mình ngẩng đầu, Lục Tử Mặc từ phía sau nhảy vào xe từ lúc nào. cúi đầu hôn mạnh lên môi , mạnh đến mức môi đau rát. Chuyện xảy ra đột ngột thu hút mọi ánh mắt của những người cầu, nhiều người đàn ông còn huýt sáo tán thưởng. Chỉ Sơ Vũ mới biết, cây kim tiêm tay bị Lục Tử Mặc lấy mất. “Hãy chăm sóc người phụ nữ của tôi. Còn nữa, tay hãy nghiêm chỉnh chút, Lama”. Lục Tử Mặc buông Sơ Vũ, đứng thẳng người nhìn Lama bằng vẻ mặt vô cảm. Lục Tử Mặc cúi xuống, vỗ lên mặt Sơ Vũ rồi quay người về xe phía sau. Tay bỏ vào túi quần cách tự nhiên, dấu cây kim tiêm trong đó. Lục Tử Mặc ngăn cản , Sơ Vũ tiếp tục dõi theo Lục Tử Mặc mà nghênh đón cái nhìn lạnh lẽo của Lama. Đáy mắt của lóe lên tia nghi ngờ. Đúng lúc đó, đến lượt xe họ làm thủ tục kiểm tra. Lama hất đầu bảo thuộc hạ trình ba quyển hộ chiếu giả cho người lính biên phòng. Ở nơi này người dân hai nước lại thường xuyên nên lính biên phòng chỉ đối chiếu ảnh hộ chiếu và người rồi kéo cần cho qua. Xe của Sơ Vũ trước, xe Lục Tử Mặc bám theo sau. Đến đất Thái Lan, Lama kéo Sơ Vũ xuống xe. Năm người đến bờ sông thuê chiếc xuồng máy rồi thuận chiều dòng nước hướng về Chiang Rai. Lama sau khi lên thuyền tay nắm chặt khẩu súng trong áo sơ mi, đứng sát sau Sơ Vũ. Hai người đàn ông còn lại cũng dùng vũ khí canh chừng Lục Tử Mặc. Xuồng máy nhanh chóng cập bờ Chiang Rai. Lúc này, Lama tỏ ra khá căng thẳng. Đến chỗ người qua lại, bảo thuộc hạ bỏ chiếc túi xách đeo lưng, lấy ra bộ tóc giả và râu giả. Lục Tử Mặc nhìn mấy thứ đưa đến trước mặt mình. phản ứng chỉ cười lạnh nhạt. Lục Tử Mặc nhanh chóng biến thành người đàn ông tóc nâu có bộ râu rậm rạp. Bộ râu gần như che kín nửa mặt Lục Tử Mặc, khiến diện mạo của khác hoàn toàn. Lama ngó hồi rồi ném cái kính râm cho Lục Tử Mặc. nhận mà khoanh tay hai trước ngực: “Bây giờ tôi muốn thả Ba Dữ”. “Gì hả? nghĩ còn có tư cách thương lượng với tôi?” Lama giữ chặt Sơ Vũ, thúc súng vào người . Lục Tử Mặc nhìn Sơ Vũ mà chiếu thẳng vào Lama: “Trong tay có người phụ nữ của tôi. Lục Tử Mặc tôi chưa bao giờ tiến hành vụ làm ăn bị lỗ. Hôm nay tôi đồng ý giao dịch với , là do tôi cảm thấy giá trị của hai người này hơn cả giá trị lô hàng. Nếu động đến với Ba Dữ, nghĩ liệu tôi có thể tiếp tục làm ăn với ?” Lama đáp lời, bầu khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Sơ Vũ nghe thấy tiếng kêu “tách” phía sau, Lama lên nòng súng. Sơ Vũ cúi đầu lại ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc. nhìn mà cúi xuống rút điếu thuốc lá rồi châm lửa: “Lama, hãy nghĩ kỹ . Lô hàng nằm trong tay tôi, chỉ có mình muốn nó, người uy hiếp tôi cũng chỉ mình . Dù có khả năng lên trời nhưng Chiang Rai vẫn là địa bàn của Kim Gia. Tôi nhận lời giao dịch với là xuất phát từ ý nguyện của tôi. Chỉ cần lấy được hàng, thả người phụ nữ của tôi và Ba Dữ, tôi đảm bảo truy cứu. Lục Tử Mặc tôi từ trước đến nay luôn là người giữ chữ tín”. Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Lama. Bây giờ chỉ còn hai thuộc hạ bên mình, thời gian và điều kiện cho phép trở về Miến Điện điều động đàn em. khó có thể tiến hành kế hoạch lấy hàng rồi trừ khử Lục Tử Mặc theo lệnh người như hứa. Lục Tử Mặc lời đảm bảo đáng giá ngàn vàng, ta nổi danh được làm được. Mục đích cuối cùng của Lama cũng chỉ là tiền bạc. khi Lục Tử Mặc truy cứu, để chuyển hàng về Miến Điện cách thuận lợi, có lô hàng trong tay, tiến gần tới mục tiêu thêm bước. Dù sao cũng giữ người đàn bà của Lục Tử Mặc. Đến giai đoạn giao dịch cuối cùng, thả Ba Dữ để bày tỏ thành ý, cũng chẳng mất mát gì. “ suy nghĩ kỹ ”, Lục Tử Mặc nhàng mở miệng: “Bây giờ chỉ còn cách lô hàng bước nữa thôi. Lẽ nào nên bày tỏ thành ý hay sao?”. “Được thôi”, Lama cách quyết đoán: “Tôi thả Ba Dữ, nhưng người đàn bà này buộc phải ở bên cạnh tôi trước khi giao dịch thành công”. Lục Tử Mặc hơi khép hờ mi mắt rồi lại mở to: “Chỉ cần Ba Dữ liên lạc với tôi trong vòng 24 tiếng đồng hồ, báo cho tôi biết cậu ta an toàn, tôi dẫn nhận hàng”. Lama thêm điều gì. Năm người lập tức rời khỏi bờ sông. Lama tỏ ra đặc biệt thận trọng, để Lục Tử Mặc trước, hai người của giữa, còn và Sơ Vũ sau cùng. Năm người tới ngôi nhà dân. Nơi này chắc là cứ điểm của Lama đất Thái Lan. Đưa Lục Tử Mặc đến nơi này, xem ra có ý định từ bỏ cứ điểm đó. Chiang Rai cũng có người của Lama. Trong thời gian đợi Ba Dữ liên lạc với Lục Tử Mặc, người đó báo cho Lama biết chuẩn bị xong xe hàng. Lục Tử Mặc ngồi trong phòng nhắm nghiền hai mắt, nghĩ gì. Bộ dạng của như hề quan tâm đến mọi việc xảy ra xung quanh. Sơ Vũ ở gian phòng bên cạnh, giữa hai gian phong ngăn bằng tấm vách hạt nhựa nên nhìn đối phương. Lama vẫn rời khỏi Sơ Vũ. Mọi việc sắp kết thúc, dấu nổi căng thẳng. Trước mặt Sơ Vũ, Lama dấu diếm tâm trạng chân thực của . Cứ như vậy, ngày sắp trôi qua. Đến khoảng 8h tối, tiếng chuông điện thoại trong phòng Lục Tử Mặc kêu vang khiến tất cả mọi người giật mình. Thuộc hạ của Lama canh chừng Lục Tử Mặc lập tức nhấc máy rồi đưa cho Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc chỉ nghe điện thoại, câu nào. Cuối cùng gác máy rồi đứng dậy: “Chúng ta thôi!” Lama thở phào nhõm, kéo Sơ Vũ đứng dậy. cười với Sơ Vũ: “Xin lỗi, bây giờ là bùa hộ thân của tôi, buộc phải theo tôi. cứ yên tâm, đợi xong hết mọi chuyện, tôi trả nguyên vẹn về với Lục Tử Mặc”. Câu này dường để Lục Tử Mặc nghe nhưng hề có phản ứng. Lục Tử Mặc ra khỏi nhà đầu tiên, leo lên chiếc xe thuê sẵn rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trời lại sắp mưa. Tháng 9 ở Chiang Rai đúng vào mùa mưa. Thái Lan là đất nước mưa giông điển hình. yên lành tự nhiên trời sấm chớp ầm ĩ rồi cơn mưa trắng xóa ập tới. Mặc dù là buổi tối nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy khí áp nằng nặng và bầu khí ẩm ướt. Khí áp thấp này giống như hòn đá đè nặng vào lòng người, khiến con người thở nổi. Lục Tử Mặc lái xe rất nhanh. Do trời tối lại sắp có mưa giông nên đường hầu như có bóng người. Lục Tử Mặc theo con đường núi ngoằn ngoèo, hai bên đường có ánh đèn le lói. Thỉnh thoảng đường cũng có chiếc xe phóng vụt qua, nhanh đến mức nhìn dung mạo của đối phương. Lama lái xe bám sát Lục Tử Mặc. Sơ Vũ và thuộc hạ của Lama ngồi ở ghế sau. Sơ Vũ trong lòng hoang mang, hiểu ý đồ của Lục Tử Mặc. Tại sao lúc ở cầu, lại ngăn cản ra tay, lẽ nào có ý định giao dịch với Lama? Mặc dù bây giờ Lama chỉ còn lại hai đàn em nhưng dù sao cũng có hang ổ ở Thái Lan. Ai biết được sau khi nhận hàng, có giữ lời hứa để và Lục Tử Mặc an toàn ra . Sơ Vũ càng nghĩ càng rối bời, cắn chặt bờ môi. Hai bàn tay tê cứng còn cảm giác. Đường số bảy là khu thương mại sầm uất. Sơ Vũ rất quen thuộc Chiang Rai, bao lâu sau mới được trở lại nơi sống nhiều năm, cảm giác thân thiết khiến nỗi bất an của Sơ Vũ vơi ít nhiều. Lục Tử Mặc đánh tay lái xe dừng lại trước cửa hàng thủ công mỹ nghệ, ngẩng đầu nhìn cửa hàng đóng kín tối om. Lục Tử Mặc bước đến cửa chính, lắc lắc ổ khóa bằng đồng khá dày, quay lại gật đầu với Lama kéo Sơ Vũ xuống xe: “ cửa sau”. Đoàn người vào ngõ bên cạnh, bao lâu sau thấy cánh cửa sắt. Lục Tử Mặc ngó bốn xung quanh, cúi người nhặt sợi dây thép, thổi bụi rồi chọc vào mở khóa cửa. quay đầu, ánh mắt phóng qua người đứng giữa dừng lại nơi Sơ Vũ: “Bây giờ tôi giao hàng cho , để ấy !”. “Lục, đùa ấy à?” Lama cất giọng lạnh lùng: “Tôi còn chưa nhìn thấy hàng. Thả người đàn bà này , lỡ trở mặt với tôi sao?” “ có thể trói tôi cùng xem hàng”. Lục Tử Mặc bình thản: “Đến nước này rồi vẫn tin tôi sao?” “Người sống giang hồ như chúng ta mà dễ dàng tin kẻ khác, e là tôi chết cả trăm lần rồi. Mở cửa ra ”. Lama giữ chặt Sơ Vũ, chĩa nòng súng vào huyệt thái dương : “Nghe đây! Tôi phải là Renault hay Gina. Tôi vọng tưởng giữ người đàn bà này để phòng thân nên dám ra tay. Đối với tôi, giá trị của ta chính là lô hàng ở trong kia. Nếu có sơ suất gì, ta chỉ có kết cục mà thôi”. Nòng súng lãnh lẽo vẫn gí chặt vào đầu Sơ Vũ, bị kéo tóc ngẩng mặt đối diện với Lục Tử Mặc. Tay vẫn để chốt cửa sắt, nghe những lời của Lama, Lục Tử Mặc bất động. Thời gian như ngừng trôi, bầu trời bỗng nổi lên tràng sấm sét, rồi cơn mưa điên cuồng ập xuống. Lama lên nòng súng, cất giọng thâm trầm trong mưa lớn: “Mở cửa”. Lục Tử Mặc cuối cùng cũng mở cửa sắt, bên trong là cái sân lớn. sân trống . Lục Tử Mặc chỉ tay về nhà kho ở phía Tây: “Toàn bộ lô hàng nằm trong đó”. Lama gật đầu với đàn em đứng bên cạnh. Tên này chĩa súng về phía Lục Tử Mặc, qua người cách cẩn trọng về gian nhà phía tây. quan sát tình hình rồi bước lên phía trước. nổ hai phát súng vào khóa cửa, giơ chân đạp mạnh cửa ra vào, nhìn ngó lúc rồi vào bên trong. bao lâu sau, ra ngoài gật đầu với Lama. Lama đẩy Sơ Vũ về phía thuộc hạ còn lại, tên này lập tức chĩa súng vào trán Sơ Vũ. Lama cười với Lục Tử Mặc: “Tôi vào trong kiểm hàng. Đợi tôi kiểm xong, giao dịch giữa chúng ta coi như hoàn thành”. Lục Tử Mặc đáp lời, quay đầu về phía Sơ Vũ. nhìn thẳng vào mắt , nhìn tay rồi liếc xuống cạp quần của . Sơ Vũ tim đập mạnh, hiểu ý trong giây lát. Lục Tử Mặc muốn giết chết kẻ canh giữ họ. Lục Tử Mặc quay người theo Lama vào bên trong. Tên uy hiếp Sơ Vũ đột nhiên nhằm thẳng mũi súng về phía Lục Tử Mặc. Vào giây phút nguy cấp, Sơ Vũ do dự rút ngay cây độc trâm, cắm vào cổ tay người đàn ông bên cạnh ngay trước khi bóp cò. Người đàn ông run tay, phát đạn chệch hướng bay vào bức tường trước mặt. Cùng lúc đó, Lục Tử Mặc lao người về phía Lama. Lama phản ứng khá nhanh, lập tức xoay người giơ súng về phía trước. Đáng tiếc là Lục Tử Mặc nhanh hơn nhịp. tung chân đá bay khẩu súng tay Lama rồi cuộn người bắt lấy khẩu súng. Cầm khẩu súng tay, Lục Tử Mặc lập tức bắn vài phát đạn về phía nhà kho, nơi đàn em của Lama ra, thành công dùng vũ lực ép tên đó dám ra ngoài cứu viện. Lục Tử Mặc lùi bước, tay kéo Sơ Vũ ra ngoài, tay móc khóa cổng sắt rồi chạy như bay về phía con ngõ . Trong sân có tiếng súng nổ, Lục Tử Mặc quay đầu, kéo Sơ Vũ chạy xuyên qua những ngõ dày đặc như hệ thống mạng nhện. bao lâu sau, hai người thoát khỏi tầm ngắm của Lama. Trong đêm tối, Lục Tử Mặc và Sơ Vũ rời khỏi hệ thống ngõ hẹp, đến ngôi nhà dân. Lục Tử Mặc rút sợi dây thép trong người để mở khóa cổng. đẩy Sơ Vũ vào trong sân rồi lại bấm khóa cổng. Lục Tử Mặc rút chìa khóa dưới chậu hoa bậc tam cấp, mở cửa và kéo Sơ Vũ vào phòng. Hai người chạy nhanh đến mức tim mạch gần như nhảy ra ngoài. Vừa vào phòng họ lập tức ngồi bệt xuống sàn. Lục Tử Mặc thở hắt ra, nằm thẳng chân thẳng tay xuống đất. Sơ Vũ thở hổn hển, liếc nhìn Lục Tử Mặc rồi nằm dài xuống như . Hai người nằm nền đá lạnh toát, nghe tiếng sấm sét và tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Nước mưa từ người họ chảy xuống ướt sũng nền nhà. Lục Tử Mặc đột nhiên xoay người nằm đè lên Sơ Vũ. ôm chặt đến nỗi Sơ Vũ thở nổi. Tim Lục Tử Mặc đập mạnh, như truyền cho Sơ Vũ nỗi bất an và sợ hãi thể ra lời của . “Sơ Vũ”, Lục Tử Mặc hơi buông lỏng người : “Tôi còn có việc cần giải quyết. Em hãy ở đây đợi tôi…” Lục Tử Mặc định đứng dậy, Sơ Vũ liền nắm chặt tay áo , nhìn thẳng vào mắt : “Lục Tử Mặc! Nếu tin em hãy cho em biết tất cả những chuyện liên quan đến . Dù có chết, cũng đừng để em chết minh bạch”. Lục Tử Mặc hơi sững người, họ nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, Lục Tử Mặc cũng nhàng lên tiếng: “Tôi xin lỗi, Hạt mưa ”. Trước mắt Sơ Vũ đột nhiên tối sầm, vật cuối cùng nhìn thấy là con dao rơi xuống.
Chương 29+30 Vào giây phút Sơ Vũ ngất lịm trong lòng Lục Tử Mặc, tiếng cạch vang lên hòa lẫn tiếng sấm sét, Lục Tử Mặc ngẩng đầu nge ngóng trong bóng tối, toàn thân ở trạng thái cảnh giác cao độ như con báo rình mồi. Nơi này là cứ điểm bí mật của Lục Tử Mặc ở Chiang Rai, ngôi nhà bằng gỗ hai tầng nằm giữa hoa viên trồng nhiều cây cối. Lúc này, và Sơ Vũ ở phòng khách tầng . Tiếng cạch đó lập tức biến mất như tiếng côn trùng đâm vào mạng nhện, nhưng cũng đủ thu hút toàn bộ chú ý của Lục Tử Mặc. tầng hai có tiếng bước chân người. Mặc dù người tầng cố tình rất khẽ nhưng khi dẫm xuống sàn gỗ vẫn phát tiếng động. Lục Tử Mặc lặng lẽ ôm Sơ Vũ ra phía sau sofa. vẫn bất tỉnh nhân trong lòng . Như vậy cũng tốt. trận gió lớn thổi tung cánh cửa sổ đóng kín ở tầng , cánh cửa sổ đập mạnh vào tường tạo thành tiếng chát chúa. Mưa gió từ bên ngoài bay vào, làm ướt sàn nhà trong chốc lát. Đúng lúc đó, trong bóng tối xuất tiếng kim loại va chạm lạch cạch. Lục Tử Mặc nhướng mày. Mặc dù rất nhưng tiếng động vừa rồi lọt khỏi tai . nghe nhầm, đó chính là tiếng kéo chốt bảo hiểm nòng súng. Lúc này, Lục Tử Mặc có thể cảm nhận được bầu khí chết chóc vây quanh. Trong phòng tối om, chỉ thỉnh thoáng có ánh chớp lóe sáng trời chiếu vào. Lục Tử Mặc ôm Sơ Vũ, lom khom di chuyển theo bộ bàn ghế đặt trong phòng, mắt nhìn chăm chăm về phía chân cầu thang nhưng thấy bóng dáng nào cả. Bên phải phòng khách có cửa sang phòng khác. Ngôi nhà này mang đặc trưng kiến trúc Thái Lan, gian rộng lớn và thoáng đãng. Vì vậy, căn phòng sinh hoạt ở bên cạnh có tường chắn, chỉ có hành lang bằng gỗ và cầu thang đá lên xuống. Cửa nối giữa phòng khách và phòng sinh hoạt là loại cửa vòm bằng gỗ chạm trổ hoa văn. Lục Tử Mặc di chuyển chậm rãi về phía cửa vòm, đảo mắt vòng quanh phòng sinh hoạt. Trong phòng chỉ có bộ ghế sofa bằng vải nằm đối diện cửa gỗ. bên tường đóng giá sách nặng, xếp đầy sách. Bên dưới giá sách là lò sưởi có tác dụng trang trí, chưa sử dụng bao giờ. Có lẽ biết gian phòng này có chỗ nào để trốn nên ai mai phục ở đây. Căn phòng nằm ngoài tầm mắt kiểm soát từ tầng hai. Tuy nhiên nếu vào trong đó, bị người ở tầng hai nhìn thấy. Nếu là lúc bình thường, Lục Tử Mặc cũng dám mạo hiểm. Nhưng đêm nay khác, trời vừa tối vừa mưa gió bão bùng, chỉ cần di chuyển với tốc độ đủ nhanh, dù bị đối phương bắt gặp, cũng nắm chắc cơ hội trốn thoát. Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, nhân tia chớp chói sáng tạo thành điểm mù thị giác phóng ra khỏi phòng khách, vượt qua cửa gỗ vào căn phòng sinh hoạt. Đến nơi, Lục Tử Mặc lập tức dấu mình sau chiếc ghế sofa. Sơ Vũ hơi động đậy người, Lục Tử Mặc cúi đầu, mắt Sơ Vũ chớp chớp, xem ra tỉnh lại. Trước khi Sơ Vũ mở miệng, Lục Tử Mặc cúi đầu hôn lên môi , hai tay giữ tay , ép chặt toàn thân vào người mình. Nụ hôn của Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ hoàn toàn tỉnh táo, mở to mắt nhưng có bất cứ hành động nào, chỉ im lặng nhìn Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc biết là tỉnh, từ từ buông người và đưa ngón tay lên miệng ra hiệu đừng lên tiếng. Trong giây lát, Sơ Vũ hiểu chuyện gì xảy ra, tại sao Lục Tử Mặc vẫn còn bên cạnh , cũng biết mình ở đâu. Sơ Vũ cố nén mọi nghi vấn, cũng chất vấn vì lý do gì đánh ngất . Đầu tiên, Sơ Vũ quyết định nghe theo Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc chỉ lên cầu thang, giơ bốn ngón tay, chỉ vào người Sơ Vũ rồi chỉ xuống đất. Sau đó chỉ vào lò sưởi cách đó xa và làm động tác bóp cò. Sơ Vũ lập tức hiểu ý Lục Tử Mặc. Tầng có bốn người mai phục, Lục Tử Mặc muốn ngồi yên ở đây, lấy khẩu súng cất dấu ở lò sưởi. Sơ Vũ gật đầu, Lục Tử Mặc dùng sức ôm chặt rồi lặng lẽ cúi người về phía lò sưởi. Từ sofa đến giá sách là khoảng trống khá rộng, có thứ gì yểm hộ. Sơ Vũ hồi hộp dõi theo bóng dáng Lục Tử Mặc. lập tức lao vút tới phía giá sách như cái bóng, nhanh đến mức Sơ Vũ kịp nhìn. Sơ Vũ chưa định thần, Lục Tử Mặc đứng nép mình bên góc giá sách. Gần như cùng lúc đó, cửa vòm nối phòng khách và phòng sinh hoạt xuất hai người đàn ông. Chúng mặc đồ đen hòa lẫn vào bóng tối. Sau khi vào phòng, chúng lập tức chia ra hai bên trái và phải, nấp sau bàn gỗ chân cao bên cạnh sofa. tay chúng là khẩu súng bắn tỉa có tia laser. Họng súng đen ngòm thò ra từ hai bên Sơ Vũ, thỉnh thoảng ánh chớp phản chiếu vào tạo thành cảnh tượng rùng mình. Sơ Vũ gần như ngưng thở. lấy tay che miệng, cố gắng thu người. Có cảm giác chúng ở rất gần . Sơ Vũ chống tay xuống nền đá, cảm giác lạnh lẽo từ nền đá truyền qua bàn tay Sơ Vũ vào thẳng tim . Mưa mỗi lúc nặng hạt. Gió thổi hạt mưa vào phòng làm ướt mặt Sơ Vũ. Khi hai người đàn ông xuất , phản ứng đầu tiên của Sơ Vũ là nhìn Lục Tử Mặc bên giá sách. Ở vị trí đó, đứng ngay trước mặt chúng, như tâm điểm tốt nhất. Tuy nhiên khi Sơ Vũ đưa mắt về phía giá sách, Lục Tử Mặc mất dạng. Mồ hôi lạnh hòa trộn nước mưa từ trán Sơ Vũ chảy xuống. Xét từ góc độ tầm nhìn, hai khẩu súng giống như hai con mắt, khu vực đan chéo là điểm mù thị giác, Sơ Vũ tạm thời ngồi ở vị trí an toàn. Nhưng an toàn này có thể kéo dài bao lâu? Chỉ cần chúng xác định trong phòng có người, đứng dậy kiểm tra lượt. Đến lúc đó, chết chắc. Bất ngờ phía trước có vật thể bay đến. Hai người người đàn ông lập tức nổ súng theo phản xạ. Hai phát đạn như hoa lửa trong đêm đen, đồng thời để lộ vị trí của chúng. Bên trái Sơ Vũ có tiếng cạch dưới đất, cùng lúc vật thể nặng lãnh lẽo rơi trúng chân Sơ Vũ. Sơ Vũ cúi đầu nhìn, đó là khẩu súng. kịp suy nghĩ, Sơ Vũ giơ súng nhằm về tên sát thủ, cũng giơ súng nhắm thẳng vào Lục Tử Mặc ở góc sofa. Tuy nhiên, Sơ Vũ nổ súng vào bộ ngực trước khi bấm cò vài giây. Nòng súng lắp ống giảm thanh, tiếng súng nổ y như tiếng mở nút chai champagne. Tên sát thủ cúi đầu nhìn, dường như tin vào mắt mình và đổ vật ra ghế sofa. Sơ Vũ lùi lại mấy bước, ngây người lúc rồi quay đầu. cảnh tượng kinh hoàng đập thẳng vào mắt . Ở đằng sau Sơ Vũ, Lục Tử Mặc toàn thân nhuộm màu máu đỏ tươi. thi thể bị đứt đầu vẫn còn co giật trước mặt , mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khí. Lục Tử Mặc vẫn giữ nguyên tư thế siết cổ đối phương. nền máu đỏ là ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lục Tử Mặc. Hình ảnh Lục Tử Mặc lúc này khiến trong lòng Sơ Vũ dội lên nỗi sợ hãi chưa từng có. Từ người toát ra cảm giác hoàn toàn xa lạ, lạnh lẽo u ám. Lý trí lại lần nữa nhắc nhở , giữa và có hố sâu cực lớn, dù có cố gắng đến mức nào, cũng thể nào mở cánh cửa nội tâm của người đàn ông đó. Ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu óc Sơ Vũ giây. Lục Tử Mặc lập tức đứng dậy, kéo tay Sơ Vũ chạy thục mạng ra ngoài cửa. Bên trong có tiếng súng nổ vọng theo. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ trốn ở vườn hoa rậm rạp phía sau. Hai tên sát thủ từ tầng hai lao xuống đuổi theo, đạn trúng vào bồn hoa bằng đá dày. Lục Tử Mặc lo Sơ Vũ bị thương, lấy thân mình yểm hộ . Nước mưa gột sạch máu người . Lục Tử Mặc cúi xuống nhìn Sơ Vũ: “Em có thể chạy nổi ?”. Nếu có , chắc Lục Tử Mặc bị bó chân bó tay như bây giờ. Sơ Vũ gật đầu. Lục Tử Mặc cúi xuống hôn lên trán : “Từ bồn hoa chạy sang bên trái là nhà để xe. Bên trái nhà xe có cổng ra vào . Tôi chạy về bên phải còn em chạy về trái. Em nhớ đừng quay đầu lại, ra ngoài rồi đợi tôi”. Lục Tử Mặc xong liền đứng dậy, Sơ Vũ nắm chặt mép áo . Lục Tử Mặc hơi sững người, kéo mạnh vào lòng hôn lên môi rồi đẩy ra. biến mất sau lùm cây cảnh trong chốc lát. Lần đầu tiên Sơ Vũ nghe theo lời Lục Tử Mặc. nắm chặt khẩu súng ném cho khi nãy. Việc Lục Tử Mặc di chuyển tạo ra tiếng động thu hút chú ý của hai tên sát thủ còn lại. Từ bên này, Sơ Vũ có thể nhìn thấy người đàn ông hành lang. Sơ Vũ giơ tay nhằm thẳng. Tuy nhiên, tay run đến mức khống chế nổi. Làn mưa trắng xóa khiến tầm nhìn của trở nên mờ mịt. Sơ Vũ cố gắng trấn tĩnh, xoa nước mưa mặt. Nhưng khi chưa kịp nổ súng, hình bóng chết chóc lặng lẽ tiến lại gần tên sát thủ. Lần này, Sơ Vũ có cơ hội chứng kiến ràng. Lục Tử Mặc giơ hai tay, thứ vô hình gì đó tung ra từ đằng sau tên sát thủ, bay qua đầu và khi Lục Tử Mặc siết chặt, cổ bị cứa đứt. Máu tươi phun ra như suối mặt đất. Vài chục giây sau, Lục Tử Mặc lại lặng lẽ lấy mạng tên sát thủ còn lại bằng thủ đoạn tương tự. Lục Tử Mặc quay người mất hút trong bóng tối, giống như người con được sinh ra từ bóng tối có thể hợp nhất với bóng đêm bất cứ lúc nào. Sơ Vũ định bước , nhưng còn chút sức lực nào, ngồi bệt xuống đất trong khi tay vẫn cầm chặt khẩu súng. Tim đập thình thịch, Sơ Vũ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng giết người như ban nãy. Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng vẫn để lại tàn dư trong đầu . Chỉ cần nhắm mắt, Sơ Vũ có thể mường tượng ra hình ảnh thi thể đầu lìa khỏi cổ. Thắt lưng Sơ Vũ bị kéo mạnh lên, Sơ Vũ theo phản xạ giơ súng, bàn tay giữ chặt khẩu súng của Sơ Vũ. Lục Tử Mặc biết đến từ khi nào, ôm ghì lấy . Sơ Vũ nhìn đăm đăm người đàn ông trước mặt. Nỗi sợ hãi dường như tan biến mà còn đậm đặc hơn. Ánh mắt của Sơ Vũ rơi vào đáy mắt Lục Tử Mặc, khiến cứng người trong giây lát. Lục Tử Mặc kéo mạnh Sơ Vũ đứng dậy, lôi Sơ Vũ lảo đảo ra cửa. đạp mạnh cửa, bên ngoài là ngõ , đầu ngõ đậu chiếc xe Jeep. Lục Tử Mặc đẩy Sơ Vũ lên xe rồi lôi hai thùng xăng từ cốp sau. xách hai thùng xăng trở lại ngôi nhà. lúc sau, Lục Tử Mặc ra, nhảy lên xe rồi nhấn ga rời khỏi nơi ngôi nhà chết chóc. Sơ Vũ biết Lục Tử Mặc quay lại làm gì. Nhưng chỉ lúc sau, nhìn thấy khói bốc lên từ phía ngôi nhà. Lục Tử Mặc thiêu đốt xác chết, để lại manh mối nào cho bất cứ ai. Sơ Vũ hoàn toàn kiệt sức ngồi tựa vào cửa xe. Lục Tử Mặc tập trung tinh thần lái xe, ngó đến lần. Trong đêm mưa bão như thế này họ dường như có nơi nào để , con đường bị đêm đen nuốt mất. Ở trong xe đóng cửa kín mít dần dần bốc mùi tanh của máu. Sơ Vũ ngẩng đầu, ban đầu còn tưởng máu dính người Lục Tử Mặc là máu của mấy tên sát thủ. Nhưng Sơ Vũ nhanh chóng phát có chuyện bất ổn. Vạt áo trước ngực Lục Tử Mặc hoàn toàn nhiễm đỏ, nhận ra màu sắc trước đây. Sơ Vũ giật mình, thò tay sờ lên ngực , bàn tay nhuốm máu. “Lục Tử Mặc”.
Chương 31 Lục Tử Mặc dừng xe ở trạm bán xăng bên đường, bảo Sơ Vũ đổ xăng còn vào siêu thị mua đồ. Sơ Vũ bơm đầy xăng rồi đứng cạnh xe đợi Lục Tử Mặc. thấy mua mấy chai nước, ít đồ ăn và gọi điện thoại cho ai đó. Lục Tử Mặc gọi điện quá lâu, ra ngoài cửa, ném cho Sơ Vũ chai nước khoáng và túi bánh mỳ. Thấy có vẻ bồn chồn yên, vuốt trán mỉm cười: “Nhìn bộ dạng lo lắng của em kìa”. Sơ Vũ đáp lời, cúi đầu mở chai nước khoáng uống hai ngụm. lo lắng đến mức có khẩu vị, mở túi bánh mỳ cắn miếng rồi lại đóng vào. Lục Tử Mặc lên xe, Sơ Vũ cũng nhảy lên theo. Lục Tử Mặc bất ngờ đánh tay lái quay lại con đường cũ. Sơ Vũ ngạc nhiên ngoảnh cổ nhìn . Lục Tử Mặc liếc mỉm cười: “Thấy em lo sợ như vậy, thôi nữa. Chỉ sợ tôi còn chưa đến nơi bị chết vì vẻ mặt u ám của em”. Sơ Vũ biết lời hay đùa, cắn môi dưới. Lục Tử Mặc lái xe theo hướng ngược lại, về biên giới Miến Điện. Vẻ mặt của nhõm như vừa trút tảng đá lớn trong lòng. “… cướp hàng từ chỗ cảnh sát hay sao?” Sơ Vũ hỏi với giọng điệu ngờ vực. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn mỉm cười: “Em có muốn ăn gì ? Thời gian qua em chạy đông chạy tây cùng tôi, lúc nào cũng lo lắng sợ sệt, nhìn em gầy rộc rồi kìa, ôm em toàn thấy xương và xương thôi”. Lục Tử Mặc còn tâm trạng đùa, Sơ Vũ cụp mắt, cảm giác người đàn ông này bao giờ trả lời thẳng câu hỏi của . trả lời, cũng hỏi thêm nữa. Sơ Vũ ném túi bánh mỳ lên bàn lái, ngả đầu về bên nhắm mắt nghỉ ngơi. Sơ Vũ vốn chỉ định thư giãn lúc, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, lại nghe Lục Tử Mặc bảo cướp hàng nữa, thả lỏng thần kinh từ từ chìm vào giấc ngủ. Lúc xoay người cảm thấy toàn thân đau nhức, Sơ Vũ mới mở mắt ra, phát mình còn ở ô tô. Sơ Vũ mặc nguyên quần áo nằm giường, biết ở trong căn phòng nào. Cửa sổ phòng mở lớn, gió từ ngoài thổi vào mang theo khí ẩm ướt và mùi sông nước tanh tanh. Lúc này trời tối, trong phòng bật đèn. Qua ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, Sơ Vũ có thể nhìn thấy đồ dùng trong phòng. Sơ Vũ vặn vẹo người, cơ bắp rời ra như phải là của . Sơ Vũ lười nhác ngồi dậy. Đột nhiên, bóng tối truyền đến giọng trầm trầm của Lục Tử Mặc: “Tỉnh rồi à?” “Vâng…” Sơ Vũ kéo dài câu trả lời, hưởng nũng nịu và chưa tỉnh ngủ. Nghe thấy tiếng , hoàn toàn thả lỏng tinh thần, muốn thức dậy. Sơ Vũ lại nằm xuống giường. Lúc này, Lục Tử Mặc mới về phía . Lục Tử Mặc lặng lẽ đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Sơ Vũ rồi cúi người hôn lên má : “Trong phòng có nước nóng đấy. Lúc em ngủ, tôi ra ngoài mua quần áo cho em. Em hãy tắm rồi chúng ta ăn chút gì đó”. “Được ạ”. Sơ Vũ trả lời, để mặc Lục Tử kéo ra khỏi giường. Nền đất xi măng bằng phẳng khiến lòng bàn chân Sơ Vũ buồn buồn. Lúc ngang qua cửa sổ, Sơ Vũ liếc nhìn ra bên ngoài, cách đó xa là dòng sông Maesai cuộn chảy, phía trước là cây cầu Maesai. Sơ Vũ sững người, đột nhiên phát và Lục Tử Mặc rời khỏi biên giới Thái Lan, sang đến đất Miến Điện. Lúc này, thị trấn Maesai ở bờ bên kia sáng đèn, du khách và người buôn bán hai nước lại tấp nập. Sơ Vũ quay sang nhìn Lục Tử Mặc, cúi xuống cởi cúc áo sơmi. Sơ Vũ đứng lại, nhón chân đến bên cạnh : “Vết thương của chưa được nhúng nước, để em lau giúp ”. Lục Tử Mặc phản đối, theo Sơ Vũ vào phòng tắm. Nhà nghỉ này xây dựng ngay bên bờ sông Maesai thành dãy dài, để mỗi phòng có thể nhìn cảnh đêm sông và thị trấn Maesai ở bờ đối diện. Đến cửa sổ phòng tắm cũng hướng ra sông Maesai. Sơ Vũ định kéo rèm cửa sổ nhưng Lục Tử Mặc ngăn lại, với tay tắt ngọn đèn Sơ Vũ vừa bật rồi cầm lấy vòi hoa sen. Tim Sơ Vũ đập nhanh. ràng chẳng có hành động gì đặc biệt, chỉ đưa vòi hoa sen vào tay rồi cởi quần áo ngay trước mặt . Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ hắt lên người Lục Tử Mặc khiến Sơ Vũ lóa mắt. Thân hình như tượng điêu khắc và tràn đầy sinh lực của , thân hình từng mang lại khoái cảm cho từ từ lộ … Sơ Vũ cố ngăn bản thân hồi tưởng lại những cảnh thân mật với Lục Tử Mặc. May mà nhà tắm có ánh đèn nên nhìn thấy đỏ bừng mặt. Lục Tử Mặc bước đến gần Sơ Vũ, đưa chiếc khăn mặt: “Phiền em giúp”. Sơ Vũ cầm lấy khăn mặt nhìn đăm đăm, nghi hoặc trong chốc lát dội đến. từ bỏ lô hàng đó, chịu ở bên cạnh ? đột nhiên đưa đến đây là vì lý do gì? Sơ Vũ cầm khăn mặt nhàng lau lưng Lục Tử Mặc, nhìn bóng dáng trầm mặc của và hỏi khẽ: “…đến nơi này làm gì?” “Đợi người”. Lục Tử Mặc quay người, nhìn Sơ Vũ từ cao. cúi đầu tránh ánh mắt của , chà chiếc khăn mặt lạnh lên ngực : ”Lục Tử Mặc, cảm thấy chúng ta nên chuyện nghiêm túc sao?”. Lục Tử Mặc trả lời, nắm chặt cổ tay Sơ Vũ, ép ngẩng đầu nhìn . Sơ Vũ ngẩng đầu, hơi thở của Lục Tử Mặc sát gần, cau mày đẩy ra. biết có phải do trời nóng bức, Sơ Vũ cảm thấy luồng nóng thổi từ dưới lên. Lục Tử Mặc buông tay Sơ Vũ, vươn người định hôn . Sơ Vũ vội quay người, ngờ chưa kịp bước , Lục Tử Mặc ôm chặt từ phía sau, cất tiếng thở dài như gió thoảng: “Sơ Vũ” “Gì cơ?” Sơ Vũ trả lời khẽ khàng. Nếu phải gần như vậy, tưởng tai mình có vấn đề. Lục Tử Mặc dường như muốn với điều gì đó. Sơ Vũ căng người chờ đợi, nhưng cuối cùng phía sau chỉ vọng đến tiếng thở dài: “Sơ Vũ”. Cuối cùng vẫn chịu mở miệng, đáy lòng Sơ Vũ tràn trề nỗi thất vọng. Lục Tử Mặc cúi đầu, hai bàn tay đặt ở thắt lưng Sơ Vũ lần từ dưới lên . Đốm lửa xuất trong thân thể Sơ Vũ khi nãy được đốt cháy thành ngọn lửa lớn. Sơ Vũ giữ tay Lục Tử Mặc. Tuy nhiên, sức của là gì so với , chỉ dừng lại trong giây lát rồi bàn tay to lớn của tiếp tục di chuyển. Quần áo Sơ Vũ rơi xuống đất tiếng động. mảnh vải che thân dính sát vào Lục Tử Mặc, khiến hơi sững người. Sơ Vũ cảm thấy Lục Tử Mặc vuốt dọc theo cánh tay , nắm bàn tay đặt lên tường. Lục Tử Mặc nhấc thắt lưng Sơ Vũ, có ý xâm nhập từ phía sau. Sơ Vũ hít hơi sâu rồi nhắm mắt. Hai tay muốn bám lấy thứ gì đó nhưng phía trước chỉ là bức tường thô ráp lạnh lẽo. Móng tay Sơ Vũ cào tường tạo thành tiếng kêu ken két, càng kích thích Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc đỡ hai bên hông Sơ Vũ, hơi điều chỉnh thế đứng, vội tìm đến lối vào cơ thể , nơi khiến thần hồn điên đảo. Lục Tử Mặc cúi người hôn lưng Sơ Vũ. kích thích của khiến thân dưới mềm nhũn, phải dựa vào tay mới có thể đứng vững. Lục Tử Mặc hôn dọc theo xương sống Sơ Vũ từ xuống dưới, xúc cảm dịu dàng đó khiến cổ họng khô rát, toàn thân bất lực. dòng điện từ nơi sâu nhất trong cơ thể dội lên, khiến vừa trống trải vừa đau khổ. “Lục Tử Mặc”. Sơ Vũ mở miệng, nhưng biết gì, chỉ có thể gọi tên . đáp lại bằng mũi rồi rời khỏi bờ lưng . Lục Tử Mặc điều chỉnh lại người rồi đâm mạnh vào trong. Sơ Vũ cắn chặt môi khi cảm nhận thấy xâm nhập của . Ở tư thế này, nơi bí của khít chặt đến mức thể lập tức tiến vào sâu trong cơ thể . Sau đó, Lục Tử Mặc tiếp tục đâm mạnh, Sơ Vũ thở dốc, cảm thấy bàn tay càng giữ chắc thắt lưng hơn. Lục Tử Mặc cúi đầu ôm chặt Sơ Vũ, cảm thấy hơi nóng ẩm ướt từ người bao vây , thần kinh bị kích thích mãnh liệt chưa từng có, khiến mê đắm, khiến muốn chìm xuống vực sâu bao giờ dừng lại. kích động từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể từ từ lan ra, khiến hai người mất phương hướng. Sơ Vũ bám chặt bờ tường thở dốc. Cuộc xâm chiếm đột ngột của lấp đầy khoảng trống trong , làm đầu óc quay cuồng. để Sơ Vũ kịp thở, Lục Tử Mặc lại tiến sâu vào. Sơ Vũ thể kiềm chế tiếng rên rỉ, cả người mềm nhũn trượt xuống đất. Lục Tử Mặc cũng quỳ xuống theo thân thể , vẫn ngừng động tác ra vào. Căn phòng chỉ còn hơi thở gấp gáp và tiếng rên la mờ ám của Sơ Vũ. “Uhm…Em……” Sơ Vũ thở hổn hển, mở miệng nhưng biết mình gì. Lục Tử Mặc dừng lại, cố ý ghé sát tai : “Em gì cơ?” Lục Tử Mặc chỉnh lại tư thế rồi càng tấn công mạnh mẽ hơn. Dưới những cú va chạm kịch liệt, Sơ Vũ nhanh chóng được đưa đến cực lạc. Cảm nhận được nơi sâu thẳm trong cơ thể bắt đầu co rút, đột ngột thoái lui khiến đại não Sơ Vũ như bị nổ tung. Sơ Vũ cảm thấy sắp chết đến nơi. ràng vượt qua đỉnh điểm nhưng việc bỗng dưng rút lui khiến như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Nhưng Lục Tử Mặc để Sơ Vũ khó chịu lâu, đỡ dậy, xoay người đặt lên bệ rửa mặt rồi lại đâm mạnh vào. Ở tư thế này, Sơ Vũ có thể nhìn gương mặt Lục Tử Mặc. Mặt lúc này thâm trầm, hơi lạnh lùng như con dã thú. Thấy nhìn mình chăm chú, chịu nổi ánh mắt đó nên cúi xuống hôn . Trong lúc hai đầu lưỡi cuốn vào nhau, Sơ Vũ cảm thấy vật đàn ông của giãn ra trong cơ thể , tạo thành cơn sóng thần đưa tới cao trào lần nữa. Sơ Vũ theo quán tính quặp chặt hai chân vào thắt lưng . Sơ Vũ nhắm nghiền mắt, thở cách nặng nhọc. Những cơn sóng tình cuốn ra tít ngoài khơi xa, biết đâu là bờ bến. lúc sau Sơ Vũ mới hé mắt, Lục Tử Mặc vẫn ôm chặt lấy , còn ở trong cơ thể như lưu luyến muốn rời. Thấy Sơ Vũ hồi tỉnh, Lục Tử Mặc chậm rãi rút khỏi người Sơ Vũ, dòng dịch trắng đục chảy xuống đùi . Sơ Vũ đỏ mặt định đứng dậy nhưng toàn thân bất lực. Lục Tử Mặc cúi người bế Sơ Vũ đến trước vòi tắm hoa sen, nhàng lên tiếng: “Em hãy tắm rửa ”. định bỏ , bị Sơ Vũ giữ chặt cánh tay. Lục Tử Mặc quay đầu, Sơ Vũ cúi xuống nên nhìn vẻ mặt của : “Lục Tử Mặc, quá đáng”. Lục Tử Mặc giữ im lặng. Từ đầu đến cuối, Lục Tử Mặc đều có ý định mở lòng với . cầu của quá đáng lắm sao? Sơ Vũ tưởng rằng, rất cố gắng phối hợp với từng nhịp bước , cùng đồng sinh cộng tử vượt qua nhiều cửa ải gian nan. Vì mới từ bỏ cuộc sống yên lành, liên tục đối diện với tình thế nguy hiểm. Sơ Vũ nghĩ chọn , nhưng hình như đây là nhận thức sai lầm của Sơ Vũ. Vì cho đến bây giờ, Lục Tử Mặc vẫn là màn sương mù dày đặc đối với . biết nghĩ gì, đối mặt với chuyện gì, dự định làm gì. chẳng hiểu gì về , còn định cởi mở với . Lục Tử Mặc đứng nhìn Sơ Vũ hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, quay người ra khỏi nhà tắm. Sơ Vũ tức giận mở vòi nước, để dòng nước lạnh lẽo chảy xuống người, chảy vào trái tim . Sơ Vũ tắm xong thay quần áo ra ngoài. Lục Tử Mặc đứng bên cửa sổ lặng lẽ hút thuốc. Nghe tiếng động, quay đầu về phía Sơ Vũ. Ánh mắt Sơ Vũ dừng ở chiếc túi đen tay Lục Tử Mặc. lập tức nhận ra chiếc túi đen đó, là túi vũ khí Ba Dữ rời tay lúc bảo vệ ở Miến Điện. quai túi có hai chữ thêu chỉ vàng bằng tiếng Thái: “Ba Dữ”. Hóa ra người Lục Tử Mặc chờ chính là Ba Dữ. Lục Tử Mặc vẫn giữ cái túi, tay rút vé máy bay và quyển hộ chiếu từ túi áo, đặt lên cái bàn gỗ thấp trước mặt: “Đây là hộ chiếu và vé máy bay của em. Tối nay tôi đưa em đến sân bay gần nhất. Em bay Bangkok, ở đó có người đón em. Sau khi trở về, em hãy làm theo mọi đề nghị của cảnh sát Văn, ta tiến hành thủ tục bảo vệ nhân chứng để đảm bảo an toàn của em”. Sơ Vũ ngây người nhìn Lục Tử Mặc: “Làm theo đề nghị nào của ta, đề nghị dùng em làm mồi nhử để bắt hay giết chết ?”. Lục Tử Mặc đứng từ nơi xa, nhìn rất lâu, lâu đến mức Sơ Vũ tưởng trả lời, rồi Lục Tử Mặc khẽ: “Sơ Vũ, em còn lựa chọn nào khác”.
Chương 32 Nửa đêm trời rất lạnh, cơn mưa lớn biết trút xuống từ bao giờ, gió thổi tới mang mùi tanh của nước mưa. Sơ Vũ mặc chiếc áo khoác đứng bên ngoài cửa nhà nghỉ, nhìn ánh đèn báo hiệu giờ giới nghiêm ở Maesai cách đó xa. Ánh sáng trắng bạc thỉnh thoảng quét qua mặt , gương mặt còn sắc hồng. Sơ Vũ có hành lý, tay chạy trốn cùng Lục Tử Mặc đến nơi này. mới mua cho hai bộ quần áo đường. Quần áo cũ vừa bẩn thỉu vừa rách nát nên bỏ lại trong thùng rác. Sơ Vũ đứng đó, tay cầm cuốn hộ chiếu, vé máy bay và ít tiền mặt Lục Tử Mặc để lại cho trước khi ra . Mặt đất ẩm ướt, trời vẫn còn mưa bụi bay bay, gió thổi qua mặt mang khí mát lạnh. Ánh mắt Sơ Vũ phóng về nơi rất xa, đầu óc trống rỗng. Sơ Vũ chỉ có thân mình ở nơi đất khách quê người. Vài tiếng đồng hồ trước, vẫn ở trong vòng tay ấm áp của người đàn ông đó. Bây giờ, chỉ còn lại hình bóng độc, đến mức vỡ vụn và tan biến mỗi khi cơn gió thổi tới. Sơ Vũ muốn nghĩ đến Lục Tử Mặc. Bây giờ ở đâu, làm gì? Tại sao ý thức được, mỗi lần bỏ rơi có thể là chia ly mãi mãi. cảm giác mệt mỏi thành lời bao trùm cả người , chỉ thân thể mà đáng sợ hơn, cả trái tim cũng còn sức gắng gượng, khiến Sơ Vũ gần như đứng vững. Tư duy của đàn ông và phụ nữ đúng là khác nhau hoàn toàn. muốn được an toàn nên hết lần này đến lần khác đẩy ra xa. nghĩ, dù biết thân thế của nhưng vẫn quyết định ở lại bên cạnh . phải quyết tâm đến mức nào, hy sinh như thế nào mới làm được điều đó. Cảnh vật trước mắt đột nhiên mờ dần, Sơ Vũ hít hơi sâu, cố gắng giữ tỉnh táo. Đợi đến khi nhìn mọi vật, Sơ Vũ chỉnh lại quần áo, định vào trong nhà nghỉ. Đúng lúc này, ánh đèn pha sáng loáng từ đoàn xe phía xa xa thu hút chú ý của Sơ Vũ. Mấy chiếc xe xe vũ trang đầy mình xuất ở điểm nhạy cảm giữa hai nước vào lúc nửa đêm nửa hôm tạo ra bầu khí bất bình thường. Sơ Vũ nhướng mắt, thấy người đàn ông cao lớn từ xe Jeep đầu nhảy xuống, điều gì đó với người lính biên phòng gác cầu. Người lính kéo cần cho đoàn xe qua. Đoàn xe vừa qua cửa khẩu lập tức rú còi, phá vỡ yên tĩnh trong đêm tối. Sơ Vũ đứng từ cao nhìn xuống, đoàn xe theo con đường núi ngoằn ngoèo, rồi bất ngờ dừng ngay trước mặt . Sơ Vũ bất giác lùi lại bước. người nhảy xuống từ chiếc xe Jeep đầu tiên. Sơ Vũ giật mình, ra người vừa chuyện với lính biên phòng cầu chính là cảnh sát Văn. Cảnh sát Văn nhìn Sơ Vũ, nhếch mép cười: “ Đặng, ngờ chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy”. Cảnh sát Văn vừa dứt lời, đội cảnh sát súng ống đầy mình nhảy xuống xe, chia thành hai tốp bao vây nhà nghỉ. Cảnh sát Văn dường như quan tâm đến mọi chuyện diễn ra. thong thả rút từ túi áo điếu thuốc rồi châm lửa, cúi đầu rít hơi: “ Đặng có sở thích hay , dám dạo ở bên ngoài vào giờ này”. Cảnh sát Văn vừa vừa ngẩng đầu: “Tôi rất hiếu kỳ, sao người đàn ông của để lại mình ở đây. Lẽ nào ta biết đàn bà xinh đẹp rất dễ bị bắt hay sao? Là quá tự tin vào bản thân hay quá tin tưởng ?” Sơ Vũ trả lời, định vào nhà nghỉ nhưng bị cảnh sát Văn chặn lại: “ Đặng, gặp ở đây coi như chúng ta có duyên. có muốn ngồi uống nước chuyện với tôi ? Dù sao chúng ta cũng từng gặp nhau vài lần, đến nỗi là người xa lạ”. Nhà nghỉ trước mặt Sơ Vũ trở nên hỗn loạn. Đội khám xét chỉ có cảnh sát Thái Lan mà còn cả cảnh sát Miến Điện. Trong nhà nghỉ vọng ra các loại ngôn ngữ, từ tiếng xin lỗi làm phiền đến tiếng chửi rủa phẫn nộ. “Tình cờ gọi là có duyên, nhưng tôi cảm thấy chúng ta gặp nhau ở đây phải là ngẫu nhiên. Cảnh sát Văn định đến đây bắt ai vậy?” Sơ Vũ nhìn thẳng vào cảnh sát Văn, lời có phần châm biếm. Cảnh sát Văn nhún vai: “Xem thái độ của Đặng, tôi có thể đoán hôm nay chúng tôi mất công toi rồi?” Sơ Vũ cười nhạt, đáp lời cảnh sát Văn. Cảnh sát Văn liếc Sơ Vũ cười thâm hiểm: “Nhưng gặp Đặng ở đây, cũng hẳn có thu hoạch gì”. “Hả?” Sơ Vũ hơi giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh. Cảnh sát Văn cười cười: “Thế nào? có muốn chúng ta cùng uống cốc rồi chuyện ?” “Đây là lời mời hay là mệnh lệnh?” “Tất nhiên là lời mời”, Cảnh sát Văn ngẩng đầu ngó bốn xung quanh: “Chúng ta đến quán bar bên kia ngồi ”. “Xin lỗi, muộn quá rồi, tôi muốn nghỉ ngơi”. Sơ Vũ xong bước liền. Lần này, cảnh sát Văn ngăn lại, lạnh lùng mở miệng từ phía sau: “Tôi nghe bốn giờ sáng sớm ngày hôm nay, cảnh sát chuyển lô hàng thu được từ tên trùm ma túy Miến Điện Lama qua đường hầm mười . Đây là nơi dễ bị đánh cướp nhất. thử nghĩ xem, nếu người tôi cần tìm ở đây đâu?” Sơ Vũ sững người, lập tức dừng bước. Chỉ vài giây sau, ý thức được mình bị lộ tẩy. Nếu lời của Văn Lai nhằm mục đích thăm dò phản ứng của cho ta biết đáp án. Sơ Vũ tái mặt từ từ quay người nhìn cảnh sát Văn. cười gian trá: “Tôi tin Đặng bây chắc bây giờ muốn ngủ đâu. có muốn cùng tôi xem trò vui ?” Lục Tử Mặc và Ba Dữ bỏ , chắc chắn tìm cách cướp lại lô hàng đó. Vậy mà Sơ Vũ trong giây sơ suất để lộ cho cảnh sát Văn biết ý định của họ. Chuyện này đem đến phiền phức cho Lục Tử Mặc như thế nào? Sơ Vũ dám nghĩ tiếp. Cảm giác hối hận, tự trách, lo lắng, hoảng sợ cùng lúc dội vào đầu , khiến chóng mặt. Xe Jeep phóng như bay con đường núi, Sơ Vũ ngồi trong xe nắm chặt hai bàn tay, chặt đến mức ngón tay tím tái. Hộ chiếu của bị cảnh sát Văn tịch thu. Tên cảnh sát cáo già tuyên bố bắt giữ và dẫn độ về Thái Lan với lý do nhập cảnh trái phép vào Miến Điện. Văn Lai nhìn bộ dạng căng thẳng của Sơ Vũ, cúi đầu vào vô tuyến điện: “Đội chín báo cáo, triều lên chưa?” Có tiếng tạp rè rè từ đầu bên kia vọng tới, sau đó là tiếng người đàn ông: “Báo cáo, triều lên rồi. Con mồi bố trí xong, chỉ chờ cá đâm vào lưới”. “Rất tốt, chú ý hướng bơi của cá”. Văn Lai buông máy vô tuyến điện, nhìn Sơ Vũ cười nhếch mép. bất ngờ mở miệng: “ muốn biết chuyện từ lâu, rốt cuộc người có thứ gì khiến Lục Tử Mặc mê đắm như vậy?” Sơ Vũ mím môi thèm trả lời, Văn Lai để ý đến thái độ của , lẩm bẩm mình: “ người đàn ông như Lục Tử Mặc cũng động lòng trước tình cảm? Thà tôi tin người có gì đó cần. Đặng, Lục Tử Mặc muốn gì ở ?” Sơ Vũ quay đầu ra phía cửa sổ để tâm đến những lời của cảnh sát Văn. thả lỏng chân tay, tựa người vào ghế sau cách thoải mái: “Đàn bà đúng là động vật chỉ biết đến tình cảm, lại hay có ảo tưởng ngây thơ về tình . Tôi nghe , đàn ông càng tồi tệ, phụ nữ càng thích. Tuy nhiên tồi tệ cũng phải có giới hạn thôi chứ. Kẻ giết người máu lạnh như Lục Tử Mặc, ở điểm gì?” ” Tôi phải trả lời những câu hỏi này khi bị thẩm vấn sao?” Sơ Vũ cuối cùng cũng quay đầu, nhìn cảnh sát Văn bằng ánh mắt lạnh lẽo. Cảnh sát Văn hơi sững người, miệng tắt nụ cười: “, cần. thực tế, tôi định để bị thẩm vấn”. đến đây xe Jeep phanh kít lại, tạo thành tiếng ma sát sắc nhọn nên mặt đường. Cảnh sát Văn mở cửa nhảy xuống xe, quay sang nhìn Sơ Vũ: “Xuống xe bộ có được ?” Bên ngoài thời tiết khá đẹp. Vùng biên giới Thái Lan cũng vừa có trận mưa, mặc dù khí còn hơi lạnh nhưng rất trong lành. Sơ Vũ còn lựa chọn nào khác, nhảy xuống xe theo cảnh sát Văn. ngó bốn xung quanh, ngoài xe của họ, các xe khác vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trước mặt có con đường hầm. Sơ Vũ ngẩng cổ, lối vào đường hầm viết hai chữ bằng tiếng Thái: Mười . Sơ Vũ quay đầu, bắt gặp đúng ánh mắt của cảnh sát Văn, nhìn cười cười. Sơ Vũ lập tức ngoảnh sang hướng khác, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng để che dấu nỗi bất an trong lòng. Cảnh sát Văn tiến lên bước: “Mời Đặng, tôi đưa đến nơi có tầm nhìn tốt hơn để có thể chứng kiến những chuyện sắp xảy ra”. Sơ Vũ cùng cảnh sát Văn lên núi theo lối bên cạnh đường hầm. Đến khoảng đỉnh đường hầm, phất tay ra hiệu mọi người dừng lại. Cảnh sát Văn gật đầu, đám người sau lập tức tản ra bốn hướng. Cảnh sát Văn sờ vào túi áo, lấy ra điếu thuốc châm lửa. Đốm lửa lập lòe trong đêm tối hắt vào mặt của rồi biến mất. Mọi vật xung quanh trở nên yên tĩnh. Đứng từ vị trí này có thể nhìn con đường quốc lộ phía dưới. Con đường này quá tấp nập, cứ khoảng ba đến năm phút mới có chiếc xe qua. Mỗi lần thấy có xe tiến đến, Sơ Vũ dấu nổi căng thẳng. lúc sau, người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lúc này trời vẫn tối mịt. Văn Lai ở bên cạnh giơ tay lên, nhờ ánh huỳnh quang đồng hồ đeo tay của , Sơ Vũ nhìn thấy con số hiển thị thời gian: 3:50. Từ xa xa có chiếc xe chạy tới, đó là chiếc xe tải lớn, lúc leo dốc phát ra tiếng gầm rú kinh hồn. Những người đứng xung quanh Sơ Vũ lộ vẻ cảnh giác cao độ. Sơ Vũ nắm chặt bàn tay, tim dường như ngừng đập. Lồng ngực căng cứng, Sơ Vũ hít hơi sâu rồi liếc bốn xung quanh. Sơ Vũ biết dù Lục Tử Mặc có đến hay , cũng nhiều khả năng nhìn thấy . Tuy vậy, ánh mắt của vẫn ra sức tìm hình bóng trong bóng tối. Văn Lai kéo Sơ Vũ sát vào người mình, thò tay lấy súng ở đằng sau lưng. rút chốt an toàn, căng mắt theo dõi tình tình phía dưới như con báo rình mồi. Văn Lai giữ Sơ Vũ rất chặt, chặt đến mức cánh tay đau nhức. Nhưng Sơ Vũ hề bận tâm, vẫn chăm chú nhìn xuống dưới đường. Chiếc xe tải đến cửa đường hầm quả nhiên dừng lại. người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ buồng lái, bộ vào bên trong đường hầm. Văn Lai lôi ra chiếc ống nhòm. Trong ống kính, người đàn ông thong thả tiểu tiện bên lề đường, bộ dạng rất lơ đễnh. Tuy nhiên, người này đội mũi trùm sát mặt nên nhìn diện mạo. Trước tay lái còn có người đàn ông khác, người này cúi thấp đầu tựa vào cửa xe. “Đội trưởng, cá vào lưới, có cần thu lưới ?” tiếng vọng đến từ thắt lưng Văn Lai. vẫn nhìn chăm chú vào ống nhòm. Mặc dù trời tối nhìn diện mạo của hai người đàn ông bên dưới nhưng qua hình dáng, có thể đoán đó là Lục Tử Mặc và Ba Dữ. “Đợi thêm lúc nữa”. Văn Lai ngắn gọn. Thời gian từ từ trôi đến bốn giờ đúng. Người đàn ông sau khi tiểu tiện xong quay lại xe tải. hiểu tại sao, chiếc xe tải tiếp tục chuyển bánh mà vẫn đỗ ở lối vào đường hầm. Khi xe chở hàng bí mật của cảnh sát gần đến nơi, khí ngày càng căng thẳng, những người mai phục dường như nín thở, chờ đợi việc xảy ra. Khi xe chở hàng của cảnh sát còn cách lối vào đường hầm trăm mét, nằm ngoài dự liệu, hai người đàn ông chiếc xe tải mở cửa nhảy xuống về phía xe cảnh sát. Cùng lúc đó, Văn Lai hạ lệnh: “Thu lưới”. luồng sáng rực từ bốn hướng chĩa vào hai người đàn ông trước đường hầm. Bên tai Sơ Vũ vọng đến tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, khiến đứng vững. Từ bên kia núi xuất chiếc máy bay trực thăng từ từ bay lên, ánh sáng trắng bạc phản chiếu lên máy bay trực thăng, họng súng đen ngòm từ đó chĩa xuống hai người đàn ông bên dưới. Vài giây sau khi có lệnh của Văn Lai, đám lính mai phục lăm lăm súng ống lao xuống từ hai bên triền núi quây tròn hai người đàn ông. Đến lúc này, Văn Lai mới thở phào nhõm, ngoảnh đầu nhìn Sơ Vũ mặt mũi trắng bệch, cười đắc ý: “ thôi, xuống gặp người đàn ông của ”. Sơ Vũ bị áp giải xuống núi. Hai người đàn ông bên dưới bị những họng súng ép quỳ gối đặt hai tay lên đầu. Khi Văn Lai đến, đám lính tự động rẽ thành hai hàng. Văn Lai từ từ tiến lên phía trước, nở nụ cười nham hiểm: “Lục, ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Đời người đúng là chẳng biết thế nào mà lần, có phải ?”. Văn Lai bỗng tắt tiếng ở đây, nụ cười môi biến mất. Sơ Vũ ngay sau , ánh đèn chói mắt khiến mất mấy giây mới nhìn kỹ hai người đàn ông quỳ dưới đất, là hai người xa lạ hoàn toàn. “Các người…” Văn Lai đanh mặt, nắm cổ áo người đàn ông quát lớn: “Các người là ai? Tại sao lại xuất ở nơi này, chặn xe chúng tôi lại làm gì?” “Chúng tôi…chúng tôi là người của công ty vận tải…” Người đàn ông bị túm cổ áo sợ chết khiếp, lắp bắp: “Có người bỏ tiền thuê chúng tôi đến đây, bảo là xe chở hàng của họ bị hỏng. Đúng giờ này xe qua đường hầm mười , ta cầu chúng tôi nhận hàng từ chiếc xe bị hỏng, rồi đưa tới nơi quy định”. Từ cổ họng Văn Lai phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú bị thương, đẩy mạnh người đàn ông rồi quay người bước . Sơ Vũ lúc này mới thở phào nhõm. Lúc ngang qua Sơ Vũ, Văn Lai ngoái cổ nhìn , hằn học: “ đừng vội đắc ý quá sớm, hãy cứ chờ ”.
Chương 33 Sơ Vũ bị Văn Lai đưa đến đồn cảnh sát của thị trấn gần đó. Bận rộn căng thẳng suốt cả đêm, đám đàn ông tham gia kế hoạch bắt giữ đều mệt mỏi rã rời. Được đồng ý của Văn Lai, vừa đến thị trấn, họ tập tức giải tán nghỉ ngơi. Sau khi phát hai người đàn ông xe tải phải là Lục Tử Mặc và Ba Dữ, Văn Lai thêm câu nào với Sơ Vũ. đường , cũng ngồi xe với Sơ Vũ, mà bảo hai người cảnh sát áp giải Sơ Vũ. Đến thị trấn , nhốt Sơ Vũ vào phòng tạm giam ở đồn cảnh sát địa phương. Lúc này vào khoảng năm giờ ba mươi sáng, phòng tạm giam có cửa sổ nên nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Đồn cảnh sát bật hết đèn tuýp, ánh sáng trắng hắt vào tường càng khiến khí càng trở nên lạnh lẽo. Sơ Vũ ngồi giường ở phòng tạm giam lưng dựa vào bức tường lạnh phía sau. Gọi là giường, ra chỉ là bệ xi măng rộng mét, dài hai mét. Ngoài chiếc giường, góc phòng tạm giam còn có nhà xí cửa. Vì vậy cả căn phòng bốc lên mùi khó chịu, trộn lẫn giữa mùi xi măng, vôi vữa và mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Lục Tử Mặc và Ba Dữ biết bây giờ thế nào rồi? Sơ Vũ ngẩng đầu, nhìn đám côn trùng đậu xung quanh đèn tuyp. Bên ngoài vọng đến tiếng chuyện qua điện thoại. Tường vách của đồn cảnh sát rất mỏng, có thể nghe tiếng từ phía văn phòng. tiếng động lịch xịch vang lên, cánh cửa sắt khu tạm giam mở ra, kêu ken két. Mấy người cảnh sát vào, mang theo cái mâm bằng nhựa khá lớn. Họ lần lượt phát đồ ăn đến từng phòng tạm giam. Sơ Vũ ngồi tựa vào tường qua nhận đồ ăn, ngẩng đầu nhìn người cảnh sát vừa đến cửa phòng mình. ta đội mũi che hết nửa khuôn mặt. Sau khi đặt khay thức ăn lên song sắt, ta ngẩng đầu nhìn . Ánh mắt của ta khiến Sơ Vũ hóa đá. Người cảnh sát chính là Ba Dữ. Bắt gặp ánh mắt của Sơ Vũ, Ba Dữ gật gật đầu. ta cầm dùi cui gõ vào khay thức ăn: “Ăn cơm”. xong, Ba Dữ quay người ra. Sơ Vũ sau hồi sững sờ kinh ngạc, tim vẫn đập thình thịch. chậm rãi bước đến bên cửa cầm khay đồ ăn như người mộng du. Thức ăn dành cho người tạm giam rất đơn giản, Sơ Vũ cũng chẳng muốn ăn gì. Tuy nhiên, vẫn đưa thức ăn vào miệng, để trấn áp chấn động trong lòng. Ba Dữ xuất ở nơi này, có nghĩa Lục Tử Mặc cũng ở quanh quẩn đâu đây? Tại sao họ lại đến đây đây? Sơ Vũ ngừng suy đoán hành tung của hai người. Lẽ nào họ biết bị Văn Lai bắt giữ, nên mới đến đây để cứu ? Sơ Vũ nghĩ ngợi lung tung bỗng nghe thấy tiếng chuyện. nhìn qua chấn song sắt ra bên ngoài, thấy Ba Dữ ung dung đứng ở cửa ra vào trò chuyện với người cảnh vệ. Người cảnh vệ tỏ thái độ khá thân mật với Ba Dữ, nhận điếu thuốc từ ta rồi cúi đầu để Ba Dữ châm lửa. Đúng lúc đó, người cảnh vệ bị Ba Dữ đập cú mạnh vào sau gáy, toàn thân mềm nhũn đổ vào người Ba Dữ. Ba Dữ ngẩng đầu ngó bốn xung quanh đầy cảnh giác. Lúc này là thời điểm giao ban giữa ca đêm và ca ban ngày, là lúc cảnh sát sơ hở nhất. Hành lang của đồn cảnh sát bóng người. Ba Dữ kéo lê người cảnh vệ đến trước cửa phòng giam Sơ Vũ. ta nhanh chóng giật chùm chìa khóa thắt lưng người cảnh vệ bị ngất rồi mở cửa. Ba Dữ lập tức lách vào phòng: “Cởi bộ cảnh phục người mặc vào người ”. Sơ Vũ lên tiếng, lặng lẽ làm theo lời Ba Dữ. Sau khi mặc bộ đồ cảnh sát, Sơ Vũ bắt chước Ba Dữ kéo mũ cảnh sát xuống sát mặt. Ba Dữ đặt người cảnh vệ hôn mê bất tỉnh lên giường, lôi trong áo ra bộ tóc giả đội lên đầu ta, nhìn từ xa như Sơ Vũ ngủ. Sau đó, Ba Dữ nhìn bốn xung quanh, kéo Sơ Vũ ra khỏi phòng tạm giam và khóa cửa. Hai người thoát khỏi phòng tạm giam, dọc theo hành lang đồn cảnh sát. Hành lang có hai đầu, đầu là văn phòng làm việc tổng hợp, đầu kia là phòng tư liệu và nhà vệ sinh. Ba Dữ dẫn Sơ Vũ về phía phòng tư liệu. Lúc này, cảnh sát hoàn tất việc giao ca. Họ lại lại hành lang và vào phòng làm việc của mình ở hai bên. Ba Dữ lặng lẽ đưa Sơ Vũ tới nhà vệ sinh nam, mở cửa đẩy trốn vào trong. Nhà vệ sinh rất rộng, bên ngoài là bồn giữa tay, bên trong chia thành từng gian vệ sinh . Sơ Vũ toàn thân run lẩy bẩy, bất giác nhìn lên ô cửa sổ ở tít trong cùng nhà vệ sinh. Cửa sổ rất , may ra đứa bé chui lọt, bên ngoài lại có chấn song sắt. Sơ Vũ hoàn toàn có khả năng thoát ra từ nơi này. Ba Dữ xem ra cũng định để thoát thân bằng đường cửa sổ. ta kéo Sơ Vũ vào gian vệ sinh trong cùng. Gian này chất đầy đồ tạp nham. chỉ có vậy, đất còn người phụ nữ mặc bộ đồ lao công nằm bất tỉnh. Ba Dữ nhìn Sơ Vũ: “ mau thay bộ quần áo của người phụ nữ đó, rồi đẩy chiếc xe chở đồ vệ sinh qua đại sảnh. đừng dừng lại cũng đừng ngẩng đầu. Hãy cố giữ bình tĩnh, ra đến cửa, nhớ về bãi đỗ xe ở góc sân phía tây, ấy đợi ở đó. hãy nhớ, chỉ có hai phút thôi”. Sơ Vũ gật đầu, Ba Dữ dặn dò xong liền ra ngoài. Sơ Vũ hít hơi sâu, nhanh chóng thay bộ quần áo lao công rồi cúi đầu đẩy xe về phía trước. Đoạn hành lang ngắn mà có cảm giác như tới ngàn mét. Mỗi khi có người bước ra từ văn phòng hai bên hành lang là Sơ Vũ giật mình thon thót. Khó khăn lắm mới đến đại sảnh. Lúc này, phòng tổng hợp của đồn cảnh sát ở đại sảnh hết sức bận rộn, tiếng chuông điện thoại, tiếng chuyện ầm ĩ. Sơ Vũ đẩy xe thuận theo bờ tường ra ngoài, may mà có ai chú ý đến . thực tế, những người cùng tham gia hành động với Văn Lai đêm qua đều là quân nhân. Vì vậy, trừ những người cảnh sát trực đêm giao ban về nhà, ai biết Sơ Vũ là nghi phạm bị tạm giam ở đây. Sơ Vũ vừa đẩy xe đồ đến cửa ra vào ở đại sảnh, bên trong đột nhiên vọng ra tiếng nổ rất lớn. Tất cả cảnh sát trong đồn sững người giây. Sau khi họ định thần, văn phòng trở nên hỗn loạn, đám cảnh sát rút súng bên lưng rồi lao vào phía trong, nơi phát ra tiếng nổ. Sơ Vũ đẩy xe chở đồ sang bên, chạy thục mạng ra bên ngoài. Sơ Vũ vừa chạy đến khoảng sân rộng trước mặt, mặt đất đột nhiên rung chuyển. quay đầu, thấy bên trong đồn cảnh sát khói bốc mù mịt, ít người bịt miệng ho khù khụ chạy ra. Lúc này, Sơ Vũ mới hiểu khoảng thời gian hai phút mà Ba Dữ đến có nghĩa là gì. Sơ Vũ có thời gian nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục chạy về phía Tây. Vụ nổ ở đồn cảnh sát thu hút chú ý của tất cả những người có mặt. ai để ý đến người phụ nữ lao công hốt hoảng này. Sơ Vũ lảo đảo đến bãi đỗ xe. chiếc xe Jeep quân dụng đỗ ở lối ra từ bao giờ. Vừa thấy đến, cửa xe liền mở tung, Lục Tử Mặc nghiêng người kéo Sơ Vũ lên xe. Sau đó, nhấn ga xông thẳng vào sân trước đồn cảnh sát. Sơ Vũ vẫn chưa kịp định thần. Người ở sân đồn hốt hoảng khi thấy chiếc xe lao tới, họ đều tránh sang hai bên. Sắc mặt Lục Tử Mặc hề thay đổi, cũng nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ nắm chặt cánh tay : “Ba Dữ…” “Cậu ấy có thể tự thoát thân”. Lục Tử Mặc trả lời ngắn gọn, chiếc xe Jeep lao nhanh tới cổng ra vào của đồn cảnh sát, rồi hòa vào làn đường bên ngoài. Buổi sáng đường xá thưa thớt xe cộ qua lại, Lục Tử Mặc nhấn ga hết cỡ, chiếc xe lao về phía Bắc với tốc độ kinh hồn. Lúc này, Sơ Vũ mới thả lỏng thần kinh. giữ im lặng, Lục Tử Mặc cũng câu nào với . lái xe rời khỏi đường cái vào con đường núi. ràng đến nơi hẹn trước với Ba Dữ. Lục Tử Mặc , Sơ Vũ cũng hỏi để mặc muốn đưa đâu . Lục Tử Mặc dừng xe dưới cây cổ thụ lớn. Động cơ ô tô vừa tắt, bốn bề yên tĩnh hẳn, thỉnh thoảng có tiếng cánh chim đập phần phật khi bay qua. Ánh mặt trời chiếu qua những tán lá xuống người họ. Sơ Vũ ngẩng đầu, phát Lục Tử Mặc nhìn chăm chú. “Xin lỗi khiến em thất vọng”. Sơ Vũ bỗng dưng cảm thấy ấm ức vô cùng, lạnh lùng mở miệng: “ muốn đẩy em xa, kết quả em vẫn liên lụy đến , em…” Gáy Sơ Vũ bị giữ chặt, gương mặt người đàn ông trước mắt đột nhiên phóng to, lời của bị nuốt mất. Lục Tử Mặc hôn cuồng bạo, như muốn hút hết hơi ấm và mùi vị của . Nụ hôn của che dấu nhớ nhung của đối với , khiến bao phẫn nộ trong lòng Sơ Vũ bỗng chốc tan biến. Sau nụ hôn gấp gáp, Lục Tử Mặc từ từ thưởng thức hương vị bờ môi Sơ Vũ. giống đứa trẻ ăn no, hôn lên khóe miệng cách mê đắm. Rồi Lục Tử Mặc buông lỏng Sơ Vũ, nhìn sâu vào mắt : “Sơ Vũ!” “Hả?” Tim Sơ Vũ đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng. Lục Tử Mặc kìm được lại đặt nụ hôn dịu dàng lên môi : “Sơ Vũ”. Sơ Vũ nhướng mắt, ánh mặt trời chiếu rọi vào hai đồng tử khiến đôi mắt sáng lấp lánh. Lục Tử Mặc thể chịu nổi ánh mắt đó, nhắm mắt chạm môi vào trán : “Tôi và Ba Dữ quay về sơn trại”. Sơ Vũ lên tiếng, lùi lại bước nhìn Lục Tử Mặc. quay về sơn trại, lại thể theo về đó. Vì vậy… định bỏ rơi lần nữa? Nhưng Sơ Vũ bây giờ còn là lúc mới bị bắt cóc. Lúc đó, chỉ là bác sỹ Đặng Sơ Vũ có cuộc sống bình thường. Còn bây giờ, giết người, chạy trốn, bị bắt giữ rồi vượt ngục vì . Nếu bỏ rơi , phải làm sao? “Tại sao lại cứu em thoát khỏi Văn Lai?” Sắc mặt Sơ Vũ dần trở nên lạnh lẽo: “ sợ em bị ngồi tù vì tội nhập cảnh trái phép, sợ lý lịch của em sau này trong sạch? Lục Tử Mặc, từ khi dính đến , em bao giờ có thể trong sạch được nữa. cần gì phải ra tay cứu em?” “Sơ Vũ”. Lục Tử Mặc giữ chặt cổ tay Sơ Vũ, ép nhìn nhưng biết gì với . Đúng vậy, người phụ nữ này bị cuốn vào cuộc sống của , bị liên lụy. Trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn còn hy vọng hão huyền rằng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, có thể trở lại quỹ đạo sống trước kia? Từ xa xa có tiếng gầm rú phá vỡ yên tĩnh của rừng rậm. Tiếng máy nổ khiến bầy chim hoảng loạn, bay nháo nhác. Lục Tử Mặc kéo Sơ Vũ vào lòng, tay rút súng cúi thấp người dõi mắt về phía trước. Từ trong rừng chiếc motor phi như bay đến, người ngồi xe là Ba Dữ. Ba Dữ hề giảm tốc độ, đến chỗ xe Jeep mới phanh kít lại. Ba Dữ nhảy xuống motor, gật đầu với Sơ Vũ. Ba Dữ lên xe Jeep ngồi vào hàng ghế sau. Lục Tử Mặc giắt súng vào cạp quần, vừa liếc gương chiếu hậu vừa khởi động máy. Ba Dữ bị thương ngoài da, ta lấy ra hộp đựng thuốc bên dưới ghế ngồi định tự xử lý vết thương. Sơ Vũ nhìn thấy, “để tôi giúp ” rồi nhảy lên ghế sau xe. “Thế nào rồi?” Lục Tử Mặc lên tiếng. Ba Dữ ngồi yên để Sơ Vũ băng bó vết thương: “Văn Lai quả nhiên lén đổi xe chở hàng. Sau khi xảy ra vụ nổ, việc đầu tiên kiểm tra xem hàng còn . Sau khi xác định hàng vẫn chưa mất, chuyển hàng đến kho riêng của tay cảnh sát trưởng”. Tay Sơ Vũ dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục bôi thuốc cho Ba Dữ. Hóa ra Ba Dữ gây động tĩnh lớn như vậy là vì mục đích muốn xác định lô hàng nằm ở đâu. Lục Tử Mặc nắm tâm lý của Văn Lai. Việc Sơ Vũ biến mất sau vụ nổ chắc chắn khiến Văn Lai nghĩ đến Lục Tử Mặc, sau đó suy đoán, mục tiêu của Lục Tử Mặc ngoài Sơ Vũ còn có lô hàng kia. Tất nhiên, Văn Lai kiểm tra xem lô hàng còn hay mất. Làm vậy, Văn Lai vô tình tiết lộ vị trí của lô hàng theo đúng ý đồ của Lục Tử Mặc. như vậy, Lục Tử Mặc phải đến để cứu ? Vụ nổ ở đồn cảnh sát chỉ nhằm mục đích tìm dấu vết lô hàng. Dù có ở đó hay , vụ nổ cũng xảy ra. Nhìn từ góc độ khác, việc bị Văn Lai bắt giữ là kiện đột phát, nằm ngoài kế hoạch của Lục Tử Mặc. cứu , chỉ đánh lạc hướng Văn Lai mà còn thăm dò ra thứ cần. Hóa ra cướp lô hàng từ tay cảnh sát phải là câu đùa. “Còn chuyện nữa, nhất định có hứng thú”. Ba Dữ vừa vừa mở di động đưa cho Lục Tử Mặc xem. Lục Tử Mặc nhìn lúc rồi nhíu mày. Sơ Vũ lúc này xử lý xong vết thương của Ba Dữ. hiếu kỳ nhổm người lên xem, đó là số hình ảnh do Ba Dữ chụp bằng điện thoại. ảnh có đám người đứng phố. Bên phải là Văn Lai, bên trái là trùm buôn lậu ma túy bị bắt giữ Lama. Vẻ mặt của Lama có vẻ rất thoải mái. Ở tấm hình khác, Lama chào tạm biệt Văn Lai. Đằng sau là chiếc xe hơi màu đen sang trọng. Lục Tử Mặc trả điện thoại cho Ba Dữ, cất giọng trầm trầm: “Là xe của Sophie”. Điều đó có nghĩa là gì? Sophie, con Rắn Độc vốn là nhân vật nhạy cảm. Ả xuất ở Thái Lan vì Lama. Quan trọng hơn, Văn Lai- người cảnh sát truy bắt Lục Tử Mặc tiếp xúc với Sophie và phóng thích Lama. Văn Lai bị Rắn Độc mua chuộc? Sơ Vũ suy luận hồi, rút ra kết luận đáng sợ. ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc, vẻ mặt hết sức đăm chiêu. Cảm nhận thấy ánh mắt của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc quay đầu nhìn : “Bây giờ tôi thể để em . Em hãy chịu khó ở lại bên chúng tôi”. Ba Dữ có ý kiến trước quyết định của Lục Tử Mặc, ta ngồi tựa vào cửa xe nhắm mắt. Lục Tử Mặc lái xe chầm chậm. Trong rừng có đường , hoàn toàn tự phán đoán phương hướng. Chiếc xe quân dụng bạt cây cối tiến về phía trước. Xem ra, Lục Tử Mặc có kế hoạch riêng. Từ lời của Lục Tử Mặc, có thể thấy mục tiêu trước mắt của là món hàng trong tay Văn Lai. Nhưng định làm thế nào? Sơ Vũ biết nên gì với Lục Tử Mặc. Ba Dữ ngồi bên cạnh cũng chìm vào giấc ngủ. Ba người tiếp tục trong rừng núi. Lục Tử Mặc lái xe đến lúc chạng vạng tối mới đổi tay lái cho Ba Dữ. dường như rất mệt mỏi, vừa ngồi cạnh Sơ Vũ ở hàng ghế sau tựa lưng vào thành ghế nhắm nghiền mắt. Xe hết đêm, đến lúc tờ mờ sáng cạn xăng. Ba Dữ dừng xe, nhảy xuống lấy can xăng dự bị đằng sau xe đổ vào bình xăng. Sơ Vũ ngủ say sưa giật mình tỉnh giấc, phát ngồi trong lòng Lục Tử Mặc từ bao giờ, còn rất tỉnh táo. “Đến đâu rồi?” Sơ Vũ động đậy người, ngồi ngủ kiểu này, toàn thân hơi tê cứng. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn : “Sơ Vũ, xuống xe cùng tôi dạo lát, tôi có chuyện muốn với em”.