Chương 39 Lục Tử Mặc và Sơ Vũ từ khu di tích về đến khách sạn, trời tối mịt. Vừa tới đại sảnh, người phụ trách khách sạn lập tức bước đến trước mặt lễ phép: “Tam ca! Nhị ca mở tiệc ở sân sau, Nhị ca dặn khi nào về mời tham dự”. Lục Tử Mặc “ừm” tiếng, quay về phòng mà đưa Sơ Vũ ra sân sau. Lúc này, sân sau đầy người. Naka ngồi ở vị trí trung tâm, chỗ bình thường Kim Gia vẫn ngồi. Nhìn thấy Lục Tử Mặc vào, thèm đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn ngạo mạn thay cho lời chào. Lục Tử Mặc giữ vẻ mặt vô cảm. ngồi vào ghế phụ, mà dẫn Sơ Vũ ngồi xuống vị trí thứ ba như lúc ở sơn trại. Naka im lặng lúc rồi vỗ tay: “Mọi người tập hợp đầy đủ rồi, đưa thức ăn lên ”. Đám người của sơn trại ngồi thành vòng tròn. Nhân viên khách sạn bắt đầu dọn thức ăn bày trong những chiếc đĩa rất đẹp lên bàn. Naka tay cầm ly rượu, đưa mắt về phía Sơ Vũ: “Đây chẳng phải là người đàn bà lúc đó Tam đệ xin tôi sao? Nghe chú để lạc mất ta trong mê cung. Tôi còn tưởng ta làm mồi cho sói rồi. Chú tìm thấy ta ở đâu vậy?”. Lục Tử Mặc cười cười, véo má Sơ Vũ, ngẩng đầu nhìn Naka: “Đây chính là thứ thuộc về trước sau gì cũng về tay . Nếu phải là của , muốn chiếm cũng tác dụng”. Đám đàn ông bên dưới hiểu ý tứ của Lục Tử Mặc, cười rần rần. Ánh mắt Naka vô cùng lạnh lẽo, nhưng nụ cười môi vẫn thay đổi: “Đàn bà ấy mà, chơi đùa sao. Nhưng nếu muốn kết hôn, Sophie là ứng cử viên tốt nhất. Chú biết chúng tôi ngưỡng mộ chú thế nào đâu”. Câu này khiến mọi người im bặt. Ai cũng biết Sophie là con của Rắn Độc. Lục Tử Mặc cưới Sophie có ý nghĩa như thế nào, mọi người biết trong lòng. Việc Lục Tử Mặc cưới Sophie phải Kim Gia bắt tay Rắn Độc, mà là phản bội của Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc đáp lại khiêu khích của Naka, cầm ly rượu ỡm ờ: “Nhị ca cũng rồi đấy. Đàn bà ấy mà, chơi đùa được, cần gì phải coi là chứ?” Đám đàn ông bên dưới lại cười rộ lên. Ánh mắt của Naka dừng lại người Lục Tử Mặc và Sơ Vũ lát. thêm câu nào, quay đầu nhìn về phía dưới: “Hôm nay mọi người hãy ăn uống no nê, vui chơi thỏa thích”. Cả sân sau huyên náo suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi bữa tiệc mới diễn ra nửa, Naka rút lui. Lục Tử Mặc vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, mặc dù hầu như chạm đũa. Sơ Vũ cũng có khẩu vị, ăn vài miếng rồi lại ngồi lặng im. Lời của Lục Tử Mặc lúc chiều gây chấn động lớn đối với , khiến lòng hỗn loạn. Đầu óc đến bây giờ vẫn hoang mang, thể suy nghĩ điều gì ra hồn. Những lời đó, giống được thốt ra từ miệng của Lục Tử Mặc. Khi bữa tiệc gần kết thúc, tâm phúc của Naka là Mawell đến bên cạnh Lục Tử Mặc, cúi người vào tai : “Tam ca! Nhị ca mời đến phòng Nhị ca lát. Nhị có việc cần thương lượng với ”. Lục Tử Mặc lbỏ chén rượu, kéo Sơ Vũ đứng dậy. hình như uống rất nhiều, bước vững. Sơ Vũ phải đỡ người theo Mawell. Lục Tử Mặc vừa rời khỏi tiệc rượu, Ba Dữ cũng lập tức đứng dậy theo. Đến cửa phòng Naka, Mawell quay người ngăn Ba Dữ và Sơ Vũ: “Nhị ca bảo Tam ca mình vào trong đó”. Lục Tử Mặc phất tay với Ba Dữ, nhìn Mawell bằng ánh mắt lạnh lùng. Mawell cúi đầu tránh ánh mắt của Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc đẩy cửa phòng Naka, cất tiếng cười : “Nhị ca muốn gặp riêng tôi?” Naka ngồi ghế sofa, mình uống rượu vang. Lúc Lục Tử Mặc vào, vẫn thay đổi nét mặt. Naka nháy mắt ra hiệu Mawell ra ngoài rồi mới quay sang Lục Tử Mặc: “Tôi có số chuyện muốn thỉnh giáo chú. Chú lại đây , chúng ta từ từ ”. Ba Dữ và Sơ Vũ vẫn đứng ngoài cửa chịu dời . Lục Tử Mặc nhún vai, đóng cửa bước đến ngồi đối diện với Naka: “Nhị ca muốn chuyện gì?” Naka lắc ly rượu vang, nhìn người ngồi trước mặt rồi lại nhìn ly rượu sóng sánh. chậm rãi lên tiếng: “Lục, chú là người rất thông minh. Có điều chú nghe câu “thông minh quá hóa hỏng việc” chưa?” “Tôi hiểu ý của Nhị ca”. Lục Tử Mặc cười nhạt. Naka nở nụ cười lạnh lùng: “Lục, chú bắt được Văn Lai nhưng lại tính dấu tôi đúng ?” Naka vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bật mở. Ba Dữ và Sơ Vũ bị Mawell dùng súng uy hiếp bước vào. Naka cười nham hiểm: “Đến giờ chú vẫn còn hiểu tôi gì sao?” Naka gật đầu với Mawell. Sơ Vũ kinh hoàng nhìn Ba Dữ đứng bên cạnh bị đâm nhát dao từ phía sau. Con dao gần như đâm xuyên qua người ta. Máu từ vết đâm tuôn ra như suối, chảy ướt đẫm quần áo của ta trong chốc lát. Ba Dữ thở dốc rồi gục ngã xuống sàn nhà, tạo thành tiếng động như đập thẳng vào tim Sơ Vũ. Sơ Vũ bỗng thấy cảnh vật trước mắt mờ dần, đầu óc mất cảm giác với thế giới xung quanh, thời gian như ngừng lại trong vài giây. Tiếp đó, Sơ Vũ nghe thấy có người thét tiếng rất thê lương, tiếng hét đưa thần trí Sơ Vũ quay về thực. Lúc này, mới phát tiếng hét đó là của chính . Mawell bước lên đánh mạnh vào gáy Sơ Vũ. lập tức im bặt, mềm nhũn người ngồi bệt xuống đất. “Hãy lôi con chó của Lục Tử Mặc ra ngoài, rồi đưa người đàn bà này ”. Naka ra lệnh ngắn gọn. Mawell lau máu của Ba Dữ con dao nhọn, gấp lại rồi bỏ vào túi. gật đầu với người phía sau. Hai người hợp sức kéo Ba Dữ ra ngoài. Cả quá trình đó, Lục Tử Mặc ngồi yên như hóa đá. Cả người toát ra luồng khí vô cùng lạnh lẽo, dần lan tỏa khắp căn phòng. Naka rút khẩu súng bên hông chĩa vào huyệt thái dương Sơ Vũ, nhìn Lục Tử Mặc bằng ánh mắt nguy hiểm: “Đây là tôi dạy bảo chú, chú phải trả giá cho những hành động ngu xuẩn của mình”. Trong phòng nồng nặc mùi tanh của máu. Ba Dữ vừa bị đâm nhát dao tàn nhẫn, bây giờ lại bị lôi ra ngoài sống chết . nền nhà vẫn còn vũng máu chưa kịp đông đặc của ta. “Lục, xét cách công bằng, tôi rất khâm phục chú”. Naka lên tiếng: “Bấy lâu nay chú luôn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của tôi. Cũng phải là chú rất thành công. Chỉ trong mười năm, chú từ tên lưu manh, từng bước từng bước leo lên vị trí hôm nay. Kim Gia lại luôn tin tưởng chú hơn tôi. ràng tôi bỏ ra nhiều hơn chú gấp mấy lần. Nhưng dù có làm gì chăng nữa, Kim Gia cũng chịu tín nhiệm tôi”. Lục Tử Mặc lặng lẽ nhìn Sơ Vũ. Kể từ lúc Ba Dữ bị lôi ra ngoài, cả người hoàn toàn hóa đá. Bây giờ, giống như chỉ còn lại cái xác, linh hồn biết trôi dạt phương nào. “Lục, tôi cho chú cơ hội. Tôi giết chú. Nhưng tôi muốn cùng chú chơi trò thú vị. Đây là món quà lớn, tôi lợi dụng cẩn thận. Tôi nghĩ bây giờ chú còn cửa ngã giá với tôi”, Naka cười đểu giả: “Đúng ?” “Chú hãy suy nghĩ cho kỹ”. Mũi súng của Naka đập lên mặt Sơ Vũ: “Ở sơn trại bao nhiêu năm cũng thấy chú có đàn bà. Tất cả mọi người đều rằng chú bị bất lực. Hóa ra Lục của chúng ta thuộc dạng người thuần tình. ra tôi rất muốn biết, chú đặt ra quy tắc cho mình và nhẫn nhịn trong thời gian dài như vậy, tại sao chú lại chọn người đàn bà này để phá giới?” “Bởi vì ta là nhà lành hay vì ta vô tội ?” Naka đảo mắt qua Sơ Vũ: “Tôi nhớ ra rồi, người đàn bà này ban đầu thuộc về tôi…”. “Hãy để ấy yên. muốn tôi làm gì?” Lục Tử Mặc cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng bình tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì. Naka vuốt từ cổ Sơ Vũ xuống bờ vai . Nghe Lục Tử Mặc vậy, Naka bật cười lớn tiếng, kéo tóc Sơ Vũ đến sát mặt Lục Tử Mặc: “Lục, này là cái bẫy thành công nhất của tôi. Nhi nữ tình dài, hùng đoản khí. Lục của chúng ta cuối cùng cũng vì thứ gọi là tình cảm bị người đàn bà này trói chặt, phải ?” Sơ Vũ hiểu câu của Naka, cái gì gọi là “bẫy thành công nhất dành cho Lục Tử Mặc?”. Thế nhưng, Lục Tử Mặc hề tỏ ra bất ngờ. lãm đạm trả lời: “Chúc mừng thành công”. “Người đẹp, muốn biết ngọn nguồn lắm đúng ?” Naka ghé sát tai Sơ Vũ: “Bây giờ rất ? Thế phải cám ơn tôi. Tôi mới là ông mối giúp hai người. Chính tôi đưa đến bên . Thế nào? có phải cảm thấy rất bất ngờ?” “Kể từ lúc Lục Tử Mặc mở miệng xin , tôi bắt đầu nghĩ ra kế hoạch này”. Naka cười nham hiểm: “Lục của chúng ta vì muốn bảo vệ và cứu thoát người vô tội là nên đề nghị tôi nhường cho . Sau đó, nhân dịp mê cung giao dịch với Renault, lại ngầm thả ra. mà cũng có lúc tốt bụng như vậy?” “ ra hai người cũng tương đối có duyên. Tôi cử người ám sát Lục Tử Mặc, lại có mặt kịp thời cứu sống . Người của tôi giết chết tên đồng nghiệp của , cũng cao số nên mới thoát mạng. Khi đảo Phuket du lịch, tôi liền cử người truy sát . Nào ngờ, Lục Tử Mặc lại xuất cứu ”. “Tất cả những tin đồn liên quan đến người đàn bà này đều do tôi tung ra. Chính Văn Lai cũng gợi ý biến trở thành phần của kế hoạch. Lục Tử Mặc có nhược điểm, tôi tạo ra nhược điểm cho . Có phải tôi rất thành công?”, Naka nhìn Sơ Vũ: “Cuộc đời xoay chuyển trong bàn tay của tôi quả là chuyện thú vị” “Mỗi lần tôi truy sát , Lục Tử Mặc luôn có mặt để cứu . xem , bây giờ Lục của chúng ta sợ đánh mất như sợ mất Ba Dữ. bây giờ còn gọi gì là xã hội đen máu lạnh, còn có thể làm được việc đại gì chứ?” Naka càng càng hưng phấn, càng giữ chặt tay Sơ Vũ. Lục Tử Mặc nhìn thẳng vào mắt Sơ Vũ, hề né tránh. Bất luận nguyên nhân nào ràng buộc họ với nhau, là mưu hay số mệnh sắp đặt cũng vậy, thể nào thay đổi thực. Đau khổ cũng hết cách, chỉ có thể nhẫn nhịn, cố gắng vượt qua. Tâm trạng của Naka tương đối kích động. Cái bẫy giăng thời gian dài giúp đạt kết quả ngờ, khiến hết sức thỏa mãn. Naka nhìn Lục Tử Mặc: “Lục, bây giờ chú phải hợp tác với tôi. Tôi muốn chú trừ khử Kim Gia, đưa tôi lên làm lão đại”. “Chẳng phải có giúp đỡ của Rắn Độc rồi hay sao?” Lục Tử Mặc cuối cùng cũng quay sang nhìn Naka. Ánh mắt của khiến lạnh toát người. kích động hồi nãy biến mất trong chốc lát. Naka cau mày, thừa nhận cũng phủ nhận câu của Lục Tử Mặc. “Lúc tôi còn ở Miến Điện, chẳng phải thay mặt Kim Gia sang đó chuyến? Lama biết cái hang động bí mật của tôi, phải tiết lộ cho là ai? Đến Rắn Độc cũng thể thỏa mãn tham vọng của sao?” “Lục, những chuyện này tôi cần thiết thảo luận với chú. Tóm lại, chú hãy nhớ kỹ. Nếu chú muốn giữ mạng sống của người đàn bà này. Khi về đến sơn trại, chú phải trừ khử Kim Gia bằng bất cứ giá nào, rồi đưa tôi lên vị trí cao nhất. Tôi tin chú bây giờ cũng biết tình cảnh của chú”. Naka vừa dứt lời, có người gõ cửa rồi đẩy cửa vào. Mawell vào phòng, kéo Sơ Vũ đứng dậy và lôi ra bên ngoài. Khi Sơ Vũ ra khỏi phòng, giọng trầm trầm của Lục Tử Mặc từ phía sau vọng tới: “Naka, hãy nhớ cho . Chỉ cần động đến sợi lông của ấy. Tôi bằng mọi giá bắt trả lại gấp trăm nghìn lần”. Lục Tử Mặc và Naka lạnh lùng mắt đối mắt hồi lâu. Cuối cùng Naka khẽ: “Tam đệ, cứ từ từ, tôi tiễn”. Sơ Vũ sau khi ra ngoài bị đưa đến căn phòng gần phòng của Naka. Naka cử năm người, thay phiên nhau canh gác phòng cả đêm. Sơ Vũ sau khi bị đẩy vào phòng hoàn toàn mất sức lực. ngồi bệt xuống sàn nhà, bó gối thu người đến mức nhất có thể. Đầu óc hỗn loạn, thể suy nghĩ cách tử tế. Trong đầu dần dần lên cảnh tượng kể từ khi gặp Lục Tử Mặc đến khi trở thành người phụ nữ của . Trong khoảng thời gian đó, có lúc cảm thấy rất ngọt ngào, có lúc lại đau đớn như sát muối vào tim. Dòng nước mắt bất giác chảy dài khuôn mặt Sơ Vũ. quen biết phải lâu lắm, trước sau tầm hơn hai năm. Vậy mà Sơ Vũ cảm thấy như vài trăm năm trôi qua. Do xảy ra quá nhiều chuyện, quá nhiều biến cố nên giờ đây mất năng lực phán đoán. Dù thế nào, Lục Tử Mặc rơi vào tình thế tại, thể bỏ mặc . Nếu có giúp đỡ của Ba Dữ, có lẽ Lục Tử Mặc cũng được như bây giờ. Thế nhưng, người duy nhất toàn tâm toàn ý tin tưởng lại biết sống chết ra sao. Ba Dữ bị nhát dao tàn nhẫn như vậy, Mawell biết xử lý ta thế nào? Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm thấy nóng ruột vô cùng. Sơ Vũ sờ lên ngực, nơi có trái tim . Trái tim vẫn đập bình thường, nhưng cảm xúc trong lồng ngực ngày càng nhạt nhòa. biết từ bao giờ, học được cách khống chế tình cảm của mình, cố rút khỏi mềm yếu, suy nghĩ đến những vấn đề của thực. Ba Dữ rồi. Người duy nhất Lục Tử Mặc có thể tin tưởng, người duy nhất có thể giúp đỡ chính là . Sơ Vũ ép bản thân bình tĩnh, bắt đầu sàng lọc những thông tin có được, cố gắng nhìn ra toàn cục diện. Văn Lai bắt tay với Rắn Độc. Lục Tử Mặc từng bị Rắn Độc dụ dỗ đến uy hiếp phản bội lại Kim Gia nhưng thành công. Dựa theo tâm tư của Rắn Độc, ông ta thể chỉ đơn giản hạ thủ Lục Tử Mặc. Gặp được người có dã tâm như Naka, có thể thấy ván cờ này Rắn Độc đạt thành công bước đầu. Nhìn từ góc độ về mối quan hệ giữa Naka và Văn Lai, có thể đoán Naka tiếp xúc với Rắn Độc từ lâu. Nhưng Naka phải kẻ ngốc, biết Rắn Độc muốn đào tạo tên bù nhìn, chỉ giả bộ giúp ngồi lên vị trí lão đại. Đến khi Kim Gia sụp đổ , chắc chắn Rắn Độc thừa cơ nuốt trọn địa bàn của Kim Gia. Có lẽ Naka nghĩ tới điều này, nên mặt và Rắn Độc lợi dụng lẫn nhau, mặt khác tự tìm đường thoát. Thân phận đặc biệt của Lục Tử Mặc ở sơn trại như con dao hai lưỡi. Nếu lợi dụng tốt, có thể mượn tay Lục Tử Mặc tiêu diệt Kim Gia, thuận lợi ngồi lên ghế mà lo xảy ra xung đột nội bộ. Đáng tiếc, Lục Tử Mặc có bất cứ điểm yếu nào để Naka uy hiếp. Vì vậy và Văn Lai giăng bẫy, người hát mặt trắng, người hát mặt đen, tạo ra nhược điểm cho Lục Tử Mặc. Tự nhiên lại xuất cứu Lục Tử Mặc. Lúc đó có lẽ vì muốn trả ơn , nên khi Naka và Văn Lai bố trí người đuổi giết , ra tay cứu . Sau đó, dưới cái bẫy vô cùng tinh vi của đối phương, và ngày càng xích lại gần nhau, khiến người giăng bẫy đạt được thành quả ngờ tới. Do Văn Lai bị Lục Tử Mặc bắt nên Naka buộc phải thay đổi kế hoạch. bắt Lục Tử Mặc trừ khử Kim Gia, hoàn thành tâm nguyện của sớm hơn dự định. Nếu Lục Tử Mặc giết chết Kim Gia ngay tại sơn trại, sơn trại tất nhiên đại loạn. Đến lúc đó Lục Tử Mặc mắc tội mưu phản, Naka thuận lợi ngồi lên ghế mà lo người khác phục, cũng lo người giang hồ định tội . Có lẽ đây là tính toán của Naka. Bây giờ thành công nửa. Nếu có thể suy đoán ra điều này này, chắc chắn Lục Tử Mặc cũng nghĩ tới. Sơ Vũ lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. làm thế nào để vượt qua nguy cơ? và hình như ngày càng lâm vào vũng lầy tăm tối, mà phía trước xa là cái chết. Thời gian chầm chậm trôi qua, trời sáng. Sơ Vũ động đậy người. Ngồi ngủ nền nhà cả đêm, chân tay tê liệt. Theo mỗi cử động của Sơ Vũ, từng cơn đau nhức dội đến. Vừa tỉnh dậy chỉ thấy tức ngực, giờ lại thấy đau buốt trong tim. Sơ Vũ giơ tay đỡ lồng ngực, đầu óc nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua. kỳ lạ, tất cả đều chẳng có gì khác biệt. Mặt trời vẫn mọc từ đằng đông. Buổi sáng sớm khí vẫn trong lành. Bên ngoài vẫn có tiếng tạp và tiếng người chuyện ở phía xa xa. Sơ Vũ tay bám lấy bờ tường từ từ đứng dậy. Cửa mở, Mawell dừng lại ở cửa, đảo ánh mắt lạnh lùng đảo vòng rồi ngoái đầu về phía sau: “ ra”. Sơ Vũ phản kháng, ra ngoài hành lang theo lời Mawell. Bên ngoài mặt trời chiếu nắng chói chang. Mới tầm bảy giờ sáng mà mặt trời như quả cầu lửa nóng bỏng tay, có thể dự đoán ngày nhiệt độ ngày hôm nay rất cao. Ánh mắt Sơ Vũ chạm phải Lục Tử Mặc ở đầu kia hành lang. Dưới cằm có vệt xanh mờ mờ, chắc là râu mới mọc. Lục Tử Mặc có lẽ cả đêm ngủ. Khi ra khỏi phòng, toàn thân phảng phất mang theo cả bóng đêm lạnh lẽo. Lục Tử Mặc im lặng nhìn Sơ Vũ. Hai người đứng ở hai đầu đoạn hành lang ngắn mà như cách xa nghìn trùng. Sơ Vũ chưa bao giờ thấu hiểu sâu sắc tình cảnh của Lục Tử Mặc như bây giờ. Cuộc sống của mỗi ngày đều ở giữa ranh giới của sống chết, của những mưu, lừa lọc và phản bội. Vì vậy che dấu bộ mặt của mình chút lơi là. thể để lộ tình cảm và suy nghĩ . Sống trong môi trường như vậy thời gian dài, lớp mặt nạ cứng dày dần dần bọc kín lấy , che lấp bộ mặt của . Vậy mà vẫn phải giãy giụa để hít thở, vẫn phải ép buộc bản thân dù sống dưới địa ngục sâu thẳm. dường như nhìn rất lâu, Sơ Vũ lại cảm thấy như chỉ trong giây lát. Lục Tử Mặc bình thản quay người bước xuống cầu thang khách sạn. Bên dưới xe chuẩn bị sẵn, có thể khởi hành bất cứ lúc nào. “ thôi!” Naka bước đến bên Sơ Vũ, vỗ lên cánh tay rồi chỉ tay về chiếc xe đỗ bên dưới: “Lên xe”. Sơ Vũ quay sang nhìn Naka, ánh mắt của khiến hơi khép mi. Người đàn bà của Lục Tử Mặc, nhìn bề ngoài có vẻ rất dịu dàng, chỉ e là con mèo hoang có vuốt sắc nhọn. Người phụ nữ như vậy có vẻ rất thú vị. Naka nhếch môi cười nham hiểm, bận tâm đến ánh mắt ghê tởm của Sơ Vũ. nhún vai sau Sơ Vũ xuống bên dưới. Chuyến này Naka mang theo ít đàn em. Tuy phần lớn thuộc hạ ở sơn trại vẫn là người của Kim Gia. Lục Tử Mặc chưa bao giờ phát triển thế lực riêng ở sơn trại. Mặc dù ngồi ở vị trí thứ ba, nhưng từ đầu đến cuối chỉ làm theo lệnh của Kim Gia. Có lẽ vì nguyên nhân này, Kim Gia mới tin tưởng và giao cho nhiều nhiệm vụ quan trọng. Naka gia nhập sơn trại lâu hơn Lục Tử Mặc, lại là người có dã tâm nên đương nhiên tạo ra thế lực riêng ở sơn trại. Những việc làm Kim Gia phải biết, tất nhiên ông ta đề phòng . Là người thông minh, Naka thể cảm nhận được khác biệt trong cách đối xử của Kim Gia đối với Lục Tử Mặc và . càng muốn nhiều hơn, Kim Gia càng phòng bị . Vì vậy, Naka càng hận Lục Tử Mặc và Kim Gia. Kết quả, khi tham vọng đạt đến đỉnh điểm, chọn cách ngả về Rắn Độc và nảy ra ý định trừ khử Kim Gia. Cũng có người theo Naka xuống núi lần này là thuộc hạ thân tín của Kim Gia. Có điều, chắc Kim Gia cũng thể ngờ thế lực của Naka lại lớn đến mức này. Đàn em của trừ khử Ba Dữ ngay trong khách sạn mà bị bất cứ ai phát . Ba Dữ từ trước đến nay luôn là cái bóng của Lục Tử Mặc. Việc ta đột nhiên biến mất, dù có người cảm thấy thắc mắc cũng hỏi Lục Tử Mặc xem Ba Dữ đâu. Lục Tử Mặc lên chiếc xe đằng trước, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Sơ Vũ bị Naka đẩy lên chiếc xe phía sau. Naka tính toán rất giỏi. Người lái xe cho Lục Tử Mặc là Jaren. Jaren tuy hơi bất ngờ khi nhìn thấy Sơ Vũ lên xe của Naka nhưng phát biểu bất cứ ý kiến gì. Phụ nữ vốn chỉ là thứ đồ chơi mà thôi. Tuy trước đây có nhiều tin đồn về bác sỹ với Lục Tử Mặc, nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn. Ai biết tình cảm của Lục Tử Mặc. Tam ca đem tặng lại cho Nhị ca cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chiếc xe Lục Tử Mặc dẫn đầu, từ từ con đường bên ngoài khách sạn. Ra đến đường lớn, xe mới bắt đầu tăng tốc, đoàn xe phía sau bám sát. Lục Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đường loang loáng. Lục Tử Mặc quay đầu lại, bàn lái có tờ báo mới nhất. Lục Tử Mặc cầm báo lên xem. trang nhất đưa tin Văn Lai, sỹ quan cảnh sát cao cấp Thái Lan bị giết chết tại ngôi nhà bỏ hoang. Bên dưới có ảnh chụp trường và ảnh Văn Lai lúc sinh thời. Lục Tử Mặc lặng lẽ đọc báo. Bài báo đưa tin ở khu nhà bỏ hoang xảy ra vụ cháy lớn. Cảnh sát phát ba thi thể bị thiêu cháy ở trường, những thi thể đó đều là cảnh sát. trong ba người là sỹ quan Văn Lai. Vụ án gây chấn động toàn Thái Lan. Phía cảnh sát tổ chức họp báo, tuyên bố cố gắng bắt giữ hung thủ. Sau đó, bài báo suy đoán hung thủ là trong số tập đoàn tội phạm quốc tế, toàn là những tin tức vô giá trị. Xem ra cảnh sát phong tỏa tin tức liên quan đến lô hàng cấm Văn Lai thu được. Hôm đó, Văn Lai dùng lực lượng quân đội và cảnh sát để tiến hành kế diệu hổ ly sơn. Sau đó, nấp trong thùng xe của Sơ Vũ với mục đích trừ khử . Văn Lai đột ngột bị giết chết, lô hàng nhiều khả năng lọt vào tay cảnh sát. Tuy nhiên từ báo chí, có thể thấy phía cảnh sát phong tỏa cẩn mật, để lộ ra bất cứ tin tức gì. Lục Tử Mặc gấp tờ báo lại ném lên bàn lái. Jaren ngồi bên cạnh liếc tựa đề bài báo, đột nhiên lên tiếng: “Lúc chia làm ba ngả tìm Tam ca, chúng tôi cũng qua khu vực này”. Lục Tử Mặc hơi giật mình: “Vậy hả?” “Chúng tôi từ quốc lộ chia ba đường. Tôi và Nhị ca theo đường rừng. đoạn phát ra ngôi nhà hoang, lúc đó lửa vẫn chưa dập tắt. Tam ca…”, Jaren nhìn Lục Tử Mặc: “Là do làm?” “Ừm”. Lục Tử Mặc phủ nhận chuyện giết Văn Lai như báo chí đưa tin. Jaren đột nhiên trở nên hưng phấn: “ làm tốt lắm! Tên cảnh sát chó chết đó bám nhẵng lấy chúng ta từ lâu lắm rồi. chết đáng đời” Lục Tử Mặc lặng im, ngồi ngả vào ghế sau với dáng vẻ bình thản và an nhàn.
Chương 40 Đoàn người lên đường, đến tầm chiều tới địa phận Chiang Rai. kiện mấy người cảnh sát bị giết hại trong đêm gây chấn động rất lớn. Cảnh sát điều động lực lượng kiểm tra nghiêm ngặt xe qua lại phạm vi toàn quốc. Trong hoàn cảnh đó, đám người sơn trại đành phải bỏ đường lớn, bộ vòng vèo núi. Mặc dù đường rất khó nhưng có thể tránh những chốt khám xét của cảnh sát quốc lộ. Ở khu vực này, mạng lưới đường mòn núi vừa dày đặc vừa phức tạp. Cảnh sát có đủ nhân lực giám sát toàn bộ nên chỉ đặt chốt kiểm tra ở những cửa ngõ và con đường quan trọng. Chỉ cần vượt qua những chốt đó, đám người Lục Tử Mặc có thể trở về địa bàn của mình mà ai hay biết. Do địa hình vùng núi, đoàn người tản mạn hẳn. Lục Tử Mặc vẫn luôn dẫn đầu làm công tác phán đoán phương hướng và tình hình phía trước. Naka kèm chặt Sơ Vũ ở bên mình, luôn sau cùng để tách và Lục Tử Mặc. Văn Lai cùng bọn họ. Xem ra, lúc Naka xử lý Ba Dữ, có sắp xếp khác với Văn Lai. Sơ Vũ đoán ra mục đích của người đàn ông này. Tuy nhiên khó để đoán ra, trong tình cảnh tại, cũng chẳng thể làm gì khác. Sơ Vũ vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Cả đêm qua gần như mất ngủ, cơ thể và tinh thần cạn kiệt, khiến có cảm giác chóng mặt. Tuy nhiên, đầu óc Sơ Vũ vẫn giữ tỉnh táo khác thường. Chính tỉnh táo này giúp gục ngã ở dọc đường. Mặt trời từ từ xuống núi, đường rừng ngày càng khó . Lần đầu tiên bị bắt cóc, Sơ Vũ cùng từng trải qua việc bị ép đường rừng như bây giờ. ngờ thời gian trôi qua, lịch sử lại lặp lại. Mặc dù hoàn cảnh như nhau, nhưng tâm trạng của hoàn toàn khác biệt. Đoàn người dưới dẫn dắt của Lục Tử Mặc tiếp tục lên núi. Bóng đêm thoắt cái ụp xuống cánh rừng già như bóng ma. Mắt nhìn về phía trước chỉ màu tối đen. Bọn họ có đèn chiếu sáng, người đằng sau chỉ biết tiến lên theo bước chân của người đằng trước. giống nơi khác, rừng cây ở đây vừa cao vừa thẳng, mặt đất hanh khô khác thường. Chân Sơ Vũ đạp phải sỏi đá lổn nhổn chứ phải cành lá khô. Thỉnh thoảng dưới đất còn có cả nham thạch. Sơ Vũ lê gót chân cách khó nhọc. biết bao lâu sau, cảnh vật trước mắt đột nhiên . Hóa ra họ lên đến đỉnh núi lúc nào hay. Càng gần đỉnh núi, nham thạch dưới chân ngày càng nhiều. đỉnh núi hình thành bãi đất trống thiên nhiên, đối diện với con đường quốc lộ ở phía xa xa. Đỉnh núi rất cao, đường quốc lộ sáng đèn bên dưới như con rắn phát sáng. Ngoài điểm sáng đó ra, mọi cảnh vật trong tầm mắt đều tối tăm u ám. “Chúng ta dừng ở đây nghỉ ngơi”. Lục Tử Mặc vừa mở lời, đám đàn ông lập tức thả lỏng toàn thân, khí trầm mặc biến mất. Đám đàn ông kẻ đứng người ngồi trò chuyện, trao đổi thuốc lá, nước uống và thức ăn. Lục Tử Mặc ngồi ở mép ngoài cùng, dưới chân chính là vực sâu. Lúc này, ánh trăng chiếu xuống dốc núi và từng hòn nham thạch tạo cảnh tượng đẹp mắt. Sơ Vũ cũng ngồi xuống. Mawell đưa đồ ăn và nước cho . Sơ Vũ từ chối nhận thức ăn, chỉ cầm lấy chai nước. Dòng nước lạnh chảy từ cổ họng xuống đến lồng ngực, khiến cảm giác nóng ruột trong vơi ít nhiều. Sơ Vũ thể kìm nén bản thân, đưa mắt về phía Lục Tử Mặc, chỉ nhìn thấy bóng dáng của trong đêm tối. Lục Tử Mặc ngồi yên ở đó, mắt dõi về phía xa xa như tượng đá. “Mẹ kiếp, sao gần đây nghiêm ngặt thế?” người đàn ông than thở: “ đường núi kiểu này phải mất năm ngày”. “Có thể về đến nơi là được rồi “, người bên cạnh đáp lời: “Tên cảnh sát đó chết là đúng. Bà nó, mấy năm nay gây ít phiền phức cho chúng ta”. Sơ Vũ chùi nước dính mép, lắng nghe đám đàn ông chuyện. Nghe khẩu khí của họ, chắc họ biết Văn Lai là người của Rắn Độc. Cũng phải thôi, Văn Lai là người của Rắn Độc là chuyện cơ mật. Đám đàn em râu ria này thể nào biết . Hơn nữa, việc này có liên quan đến Rắn Độc, trong khi họ là người của Kim Gia. Sơ Vũ mải nghĩ ngợi, Lục Tử Mặc ở góc đằng kia đột nhiên đứng dậy về phía Naka. Sơ Vũ nghe thấy tiếng động kim loại tạch tạch và thứ gì đó lành lạnh chĩa vào lưng mình. “Tử Mặc, chú muốn làm gì?” Naka với giọng điệu đầy cảnh giác. Mawell ngồi bên cạnh cũng thò tay vào thắt lưng, nhìn Lục Tử Mặc chăm chú. Lục Tử Mặc đứng trước mặt Naka. liếc Sơ Vũ rồi nhìn Naka bằng ánh mắt châm biếm. Sau đó, quỳ xuống rút tấm bản đồ từ trong người trải xuống đất. Lục Tử Mặc bấm đèn pin ở đầu cây bút: “ hãy xem bản đồ . Nếu chúng ta cứ men theo tuyến quốc lộ rất dễ bị phát . Chúng ta hãy theo con đường này”. Lục Tử Mặc chỉ tay lên bản đồ: “Con đường này an toàn hơn nhiều, nhưng phải mất thêm ngày đường nữa”. Naka lên tiếng. vẫn chĩa súng vào người Sơ Vũ, thậm chí còn cố ý để lộ báng súng cho Lục Tử Mặc thấy, ngầm nhắc nhở đừng manh động: “ lối gần đường quốc lộ”. Lục Tử Mặc nhìn Naka: “Chúng ta bị buộc phải bỏ xe bộ đường rừng núi, đồ ăn và nước uống chuẩn bị đủ. Nước ở núi dễ giải quyết, nhưng kể cả bộ theo lối gần quốc lộ cũng phải mất tới năm ngày. Chúng ta có đủ đồ ăn”. Naka ngồi im lặng, Lục Tử Mặc lại chỉ tay lên bản đồ: “Con đường này có cứ điểm của chúng ta. Nơi đó có đủ đồ ăn”. “Lục Tử Mặc”. Naka nhô người lên phía trước, cất giọng trầm thấp chỉ đủ hai người nghe thấy: “Tôi biết chú tính giở trò gì. Nhưng chú hãy nhớ, người đàn bà này nằm trong tay tôi. Tốt nhất chú hãy thà làm đúng phận của mình, nghe chưa?”. Lục Tử Mặc lạnh lùng đối mắt với Naka. Sau đó cầm tấm bản đồ quay về chỗ nghỉ của mình. Sơ Vũ cảm thấy Naka nhõm hẳn, cất khẩu súng trong tay và hét lớn với mọi người: “Ngày mai đổi sang đường khác. Các chú hãy ngủ để giữ thể lực”. xong, dặn dò người đàn ông ngồi cách đó xa: “Các chú hãy thay phiên nhau canh gác. Nhớ là có bất cứ động tĩnh gì, kể cả người sơn trại đến cũng phải đánh thức tôi dậy, nghe chưa?”. Sơ Vũ để ý đến những lời của Naka, lại quay đầu nhìn về phía Lục Tử Mặc. Lúc này nằm xuống như những người đàn ông khác. Cả đêm Sơ Vũ ngủ yên giấc. Trong lòng kỳ vọng Lục Tử Mặc có hành động bất ngờ nào đó, giúp thoát khỏi cảnh tình nay. Cảm giác đó khiến Sơ Vũ tỉnh dậy mấy lần. Mỗi khi đám đàn ông đổi ca gác, đều tỉnh giấc. Nhưng Sơ Vũ cảm thấy thất vọng là Lục Tử Mặc dường như ngủ say, cả người hề động đậy. Trời tờ mờ sáng, Lục Tử Mặc đột nhiên thức giấc. Người canh gác theo lời dặn của Naka, vừa thấy Lục Tử Mặc ngồi dậy lập tức gọi tất cả mọi người. Sơ Vũ vừa chìm vào giấc ngủ bị đánh thức. Toàn thân bải hoải muốn bước , nhưng đám đàn ông thu dọn đồ, tiếp tục lên đường. Con đường mà Lục Tử Mặc lựa chọn là đường vòng vèo núi cao rừng sâu. Khác với lối men theo gần quốc lộ, con đường này tuy có đánh dấu bàn đồ nhưng trong thực tế, đường có ký hiệu nào. Càng tiến về phía trước, rừng cây càng dày đặc. Mặt đất cũng dần mềm hơn, còn sỏi đá hay nham thạch mà thay vào đó là cây lá. Bốn phương tám hướng đều màu xanh lục. Càng , sắc mặt Naka ngày càng khó coi. cũng canh chừng Sơ Vũ kỹ hơn. Có lẽ Naka bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định của mình. con đường này, nếu có dẫn dắt của Lục Tử Mặc, chắc chắn bọn chúng bị lạc trong rừng núi sâu. Hoặc giả chúng có thể tìm thấy lối ra, nhưng tuyệt đối dễ dàng. Lâm vào tình cảnh buộc phải dựa dẫm nghe theo chỉ đạo của Lục Tử Mặc khiến Naka cảm thấy khó chịu. Bản năng của con cáo già cho biết, Lục Tử Mặc có mưu gì đó. Trước đó, Lục Tử Mặc đưa đoàn người lên núi, bây giờ lại toàn xuống núi. hết nửa ngày, đến buổi trưa rừng rậm xuất con suối . Đoàn người ngồi nghỉ lại bên bờ suối, lấy ít nước uống, sau đó thuận theo dòng suối về cuối nguồn. Con suối giống như dải lụa uốn lượn trong rừng sâu. Nước suối trong vắt, có thể nhìn thấy những hạt cát li ti dưới đáy. Thỉnh thoảng vài con cá bơi lội. Đoàn người men theo dòng suối, con suối mỗi lúc nở rộng tới mấy mét. Giữa dòng suối nước sâu nhìn thấy đáy. Trong rừng ngoài tiếng bước chân người , chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Đám người lặng lẽ tiến bước, ai với ai câu nào. lúc sau, Lục Tử Mặc dừng lại bên bờ suối, ngẩng đầu ngó sang bờ bên kia. Con suối chảy về vùng thấp hơn. Trong khi đó, đoàn người đến tận cùng con suối, bờ bên này chỉ còn đường leo lên núi. Lục Tử Mặc nhìn về phía trước, nước suối chảy xuống chỗ trũng, trong khi địa hình lại dần lên cao nên bên dưới hình thành cái hồ . May mà do địa thế cao nên mặt nước để lộ ra đập nước thiên nhiên, con người có thể qua. Tới gần mới phát , đập nước thiên nhiên này hề dễ . Do rong rêu bám đầy nên nền đập rất trơn. Hơn nữa, phía bên kia đập nước lại là thác nước , dòng nước chảy siết, gió thổi tung bọt trắng xóa. Lục Tử Mặc lên tiếng, bước lên đập nước, rút con dao đùi cắm vào khe hở đập nước để làm điểm giữ cố định cơ thể. Lục Tử Mặc gật đầu với người phía sau. Người đàn ông phía sau tiếp tục lên đập nước tạo thành điểm giúp đứng vững theo cách của Lục Tử Mặc. con cầu người được hình thành trong chốc lát. Lục Tử Mặc vẫy tay với những người đằng sau, từng người từng người bước qua đập nước. Cuối cùng chỉ còn lại Naka và Sơ Vũ. Naka nhìn Lục Tử Mặc, đẩy Sơ Vũ về phía : “ trước ”. Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc. lạnh lùng vô cảm giơ tay về phía . Do quá căng thẳng, lòng bàn tay Sơ Vũ ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch. Sơ Vũ từ từ đặt tay mình vào tay Lục Tử Mặc. nắm chặt tay , chặt đến mức đau nhức. Sơ Vũ cúi đầu nhìn mặt nước, dẫm chân lên đập nước. Nước lạnh buốt và trơn ướt khiến thể giữ vững bản thân. Đúng lúc này, Lục Tử Mặc kéo mạnh Sơ Vũ vào lòng, ôm nhảy về phía thác nước. Trong chốc lát, Sơ Vũ hiểu chuyện gì xảy ra. chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh tối sầm, người rơi mãi rơi mãi xuống đáy, bên tai chỉ có tiếng ù ù. Nhưng tình huống này chỉ diễn ra trong hai giây. Cả người bị lực kéo lên mặt nước. Dòng nước lạnh từ bốn phương tám hướng xô tới, tạo thành lực đẩy cực lớn, đẩy người Sơ Vũ trôi rất nhanh. Lục Tử Mặc lập tức buông Sơ Vũ, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay . Sức nước nhanh chóng đưa họ rời khỏi nơi họ vừa rơi xuống. Cảm giác tức ngực qua , chân tay họ cũng linh hoạt hơn. Sơ Vũ cố bơi về phía bờ theo Lục Tử Mặc. Lúc nhìn lại, họ mới phát thác nước cách họ khá xa. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ dừng lại nghỉ ngơi, cũng vội lên bờ. Họ tiếp tục bơi thuận theo dòng nước, đến lúc nước chảy chậm lại, Lục Tử Mặc mới kéo Sơ Vũ lên bờ. Hai người tốn khá nhiều sức lực nên vừa lên bờ, họ nằm phủ phục xuống đất. Sơ Vũ mệt mỏi lật người, nhìn lên trời cao. Bầu trời trong vắt có gợn mây, ánh nắng dịu dàng chiếu qua những tán lá lên thân thể . thứ mềm mềm ấm ấm chà lên má , Sơ Vũ quay đầu đón nụ hôn cấp thiết của Lục Tử Mặc. ôm chặt người , đè xuống bên dưới, hôn cách cuồng bạo. Sơ Vũ ngoan ngoãn đáp trả nụ hôn của . lúc sau, Lục Tử Mặc mới lưu luyến rời khỏi đôi môi Sơ Vũ. “Em có bị thương ?” Ngón tay thô ráp của Lục Tử Mặc vuốt lên trán Sơ Vũ. lắc đầu. Lục Tử Mặc đứng dậy, kéo Sơ Vũ đứng lên theo: “Chúng ta phải tiếp tục . Bọn họ cách chúng ta xa lắm, rất dễ đuổi kịp chúng ta”. Sơ Vũ gật đầu, cắn răng đứng dậy. cảm thấy cơ bắp toàn thân biểu tình. Thế nhưng Sơ Vũ biết, buộc phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Hai người toàn thân ướt đẫm lảo đảo vào khu rừng rậm. Ở trong rừng, nếu có trợ giúp của chó săn, đám Naka rất khó có thể đuổi theo họ. Hơn nữa, Naka cũng ngu ngốc đến mức tìm kiếm họ ở nơi thông thuộc. Dù vậy, cũng có nghĩa Lục Tử Mặc và Sơ Vũ hoàn toàn thoát khỏi Naka. Sơ Vũ cố đè nén nỗi lo, theo Lục Tử Mặc. Hai người tiến vào rừng sâu. Nhưng Lục Tử Mặc đưa quá lâu. lúc sau, tìm cây cổ thụ lớn, giật ít dây leo rồi đỡ Sơ Vũ trèo lên cây. Cành cây cổ thụ trong rừng còn lớn hơn thân người. Sơ Vũ dưới trợ giúp của Lục Tử Mặc cố leo lên cao. Đến cành ba chạc, và ngồi xuống. Sau đó, Lục Tử Mặc dùng những sợi dây leo mềm buộc người họ vào thân cây để giữ cố định. Cuối cùng, hai người cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Lục Tử Mặc nghe ngóng xung quanh cách cảnh giác. Ngoài tiếng chim kêu, bốn hướng thấy có tiếng người chuyện. Trời lại ập tối rất nhanh. Cả ngày nơm nớp lo sợ, giờ đây Sơ Vũ có thể yên tâm nghỉ ngơi bên cạnh Lục Tử Mặc. cởi áo ướt người và người , vắt lên cành cây bên cạnh để hong khô. Hai người dính chặt vào nhau để giữ hơi ấm. Trước khi cởi áo, Lục Tử Mặc lấy từ trong người cái túi nylon được ngụy trang khéo léo. Trong túi có khẩu súng, băng đạn, bật lửa, di động và thẻ điện thoại. Lục Tử Mặc tay ôm Sơ Vũ, tay bày những thứ trong túi. Họ ở cao nên dám mạo hiểm bật di động, Ánh sáng màn hình máy điện thoại có thể khiến họ gặp nguy hiểm. Con người lúc ở trong bóng tối thường hy vọng xuất đốm sáng để có thể về mặt tâm lý tạo ra tự tin, nhưng biết thắp ánh sáng trong bóng đêm dễ khiến bản thân bị lộ dưới tầm ngắm của đối phương. Sơ Vũ dựa người vào Lục Tử Mặc, từ từ chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Lúc tỉnh giấc, trời tờ mờ sáng. Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo. Lục Tử Mặc ôm chặt lấy để khe hở nào. Dù vậy, đêm ở trong rừng vẫn khá lạnh. Sơ Vũ giơ tay với lấy chiếc áo gần khô khoác lên người mình. Động tác này của Sơ Vũ đánh thức Lục Tử Mặc, lập tức mở to mắt nhìn . Dù Lục Tử Mặc có mệt mỏi và buồn ngủ đến mấy, lần nào Sơ Vũ tỉnh giấc trong lòng , chỉ cần hơi cử động là biết ngay. Người đàn ông này đúng là lúc nào cũng ở trạng thái cảnh giác cao độ. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn Sơ Vũ, hôn lên trán : “Chào buổi sáng”. Lục Tử Mặc nhận chiếc áo từ tay Sơ Vũ mặc vào người. ngó bốn xung quanh bên dưới, vội vàng giục Sơ Vũ lên đường. “Bây giờ chúng ta quay lại đường cũ”. Lục Tử Mặc cầm khẩu súng làm động tác ngắm bắn, nhìn Sơ Vũ mỉm cười: “Phải cho Naka biết, phải trả cái giá lớn như thế nào do ngu xuẩn của ”.
Chương 41 Lục Tử Mặc và Sơ Vũ leo xuống đất, tiếp tục lên đường. Buổi sáng sớm, rừng rậm bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Khi mặt trời chiếu ánh nắng xuyên qua những tán lá, sương mù mới dần tan biến. Lục Tử Mặc là quay lại tìm Naka, nhưng vượt qua thác nước phải là chuyện dễ dàng. bộ ở rừng sâu trong tình trạng có lương thực cũng khó bề cự nổi. Vì vậy, Lục Tử Mặc dường như có tính toán riêng, ngó nghiêng phán đoán phương hướng rồi dẫn Sơ Vũ tiếp tục tiến về phía trước. Mặt trời càng lên cao, khu rừng càng náo nhiệt sinh động. Tiếng chim kêu, tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió thổi xào xạc hòa trộn vào nhau thành điệu khúc vui tai. Có lẽ do tâm trạng thoải mái khi thoát khỏi Naka, bước của hai người nhõm hẳn. Dưới trợ giúp của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ còn cảm thấy mệt mỏi như ban đầu. ngẩng đầu nhìn : “Khả năng sinh tồn của trong hoàn cảnh khắc nghiệt lớn đấy”. Lục Tử Mặc tay cầm cành cây dài ngừng đập đập xuống đất. Trong rừng có nhiều rắn rết, nhưng bình thường loài rắn chủ động tấn công con người. Gây tiếng động dưới đất coi như lời thông báo cho lũ rắn ở phía trước rằng họ qua, để lũ rắn chủ động bò nơi khác. Lục Tử Mặc mỉm cười: “ từng tham gia bộ đội đặc chủng, Ba Dữ là chiến hữu của ”. Nhắc đến Ba Dữ, bầu khí đột nhiên trầm lắng. mấy ngày trôi qua vẫn có tin tức của Ba Dữ. Lúc đó, Ba Dữ bị thương khá nặng. Naka lại tàn nhẫn như vậy, Ba Dữ có nhiều khả năng sống sót. Lục Tử Mặc im lặng lát: “Bọn là lính Hải cẩu”. Hải cẩu là bộ đội đặc chủng của Thủy lục quân, phụ trách những nhiệm vụ bí mật như thâm nhập hay ám sát. Lục Tử Mặc hồi tưởng lại: “ lần bọn chấp hành nhiệm vụ ám sát. Lúc đó, người trong đội sơ suất để đối phương phát . Người của đối phương nổ súng vào Ba Dữ. hề do dự lao ra đỡ viên đạn cho Ba Dữ đến mức suýt chết. Kể từ lúc đó, Ba Dữ thề, mạng sống của cậu ấy thuộc về . Ba năm sau, giải ngũ và theo Kim Gia, Ba Dữ trở thành cánh tay phải của ”. Lục Tử Mặc ngoái cổ nhìn Sơ Vũ: “ tin Ba Dữ có cách tự cứu lấy mình”. Ở hoàn cảnh tại Sơ Vũ chỉ còn cách tin lời Lục Tử Mặc, cũng là để tạo niềm tin cho bản thân. Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời. Bây giờ là giữa trưa, ở lâu trong rừng rậm nên có cảm giác kỳ lạ. Rừng sâu ẩm ướt nên khi bộ thời gian dài lá phổi tích đầy nước, khiến mỗi nhịp thở của đều khó khăn. Thế nhưng, bờ môi Sơ Vũ lại khô hanh nứt nẻ. Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ rời xa khu vực thác nước. Đám người Naka có nhiều kinh nghiệm về việc sinh tồn trong rừng. Đối mặt với rừng cây rậm rạp, chúng dám quá sâu. Hơn nữa vấn đề lương thực cũng cho phép chúng làm điều đó. Theo suy đoán của Lục Tử Mặc, đám người Naka chỉ tìm kiếm họ dưới hạ lưu con suối đoạn. Nếu tìm thấy, họ buộc phải ngược lại theo bờ suối. Nơi Lục Tử Mặc đưa Sơ Vũ đến là cứ điểm tiếp tế của . Trong khu rừng này có điểm tiếp tế bí mật, tuy được đánh dấu tấm bản đồ Lục Tử Mặc đưa Naka xem trước đó. Cứ điểm do Lục Tử Mặc và Ba Dữ xây dựng vài năm trước, khi họ săn ở đây. Việc tìm ra cứ điểm này phải quá khó. Lúc lập cứ điểm, họ đánh ký hiệu chỉ đường riêng ở cây mà chỉ họ mới hiểu. Cứ điểm là ngôi nhà bằng gỗ nằm ở tán cây cao. Lục Tử Mặc đỡ Sơ Vũ trèo lên cây. Ở cao phóng tầm mắt xuống bên dưới, rừng rậm trở thành biển màu xanh lục đẹp mắt. Ngôi nhà gỗ khá rộng rãi, bên ngoài thậm chí còn có cả ban công. nóc ngôi nhà mọc nhiều dây leo rủ xuống, tạo thành bức tường thành thiên nhiên che dấu ngôi nhà. Trong nhà có mấy tấm thảm len được bọc kỹ bằng túi nylon. Ngoài ra còn có đồ ăn khô, bếp cồn, vũ khí, máy phát điện và điện thoại vệ tinh. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ cùng ăn ít lương khô. Sau đó, rút trong người túi nylon và lấy điện thoại di động ra mở máy. Điện thoại hết pin. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc, dường như cảm nhận được nghi vấn của , lên tiếng mà hề ngẩng đầu: “Đây là những thứ Ba Dữ tịch thu từ người Văn Lai”. Họ tương đối gặp may. Điện thoại của Văn Lai thuộc loại sạc pin bằng năng lượng mặt trời. Lục Tử Mặc để điện thoại dưới ánh nắng lúc rồi mở máy kiểm tra lượt. nhanh chóng phát vài đoạn băng video, ghi hình cuộc gặp gỡ giữa Văn Lai và Rắn Độc, Văn Lai và Naka cùng số đoạn ghi cuộc gọi. Văn Lai cố ý ghi lại những thứ này ràng có dụng ý riêng. Quan trọng hơn cả là đoạn video Văn Lai gặp Naka, cho biết Lục Tử Mặc và Sơ Vũ biết tình hình của lô hàng. Đúng như chuyện xảy ra, đoàn xe quân đội áp giải là mồi nhử, chiếc xe Sơ Vũ đánh cắp cũng là mồi nhử, còn chiếc xe vận chuyển hàng Bangkok là xe giả. Lô hàng Văn Lai giao lại cho Naka. Sơ Vũ kinh hãi khi xem đoạn video này. Sau khi xem xong, Lục Tử Mặc cầm điện thoại trầm ngâm lúc, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời: “Hóa ra có ý định đó”. Sơ Vũ hiểu ý Lục Tử Mặc, nhìn bằng ánh mắt dò hỏi. quay sang : “Naka định giao lô hàng cho Rắn Độc. Ngay từ đầu, và Văn Lai định bí mật nuốt trọn lô hàng”. Lục Tử Mặc quay người rút trong túi mấy chiếc bánh quy, lần lượt đặt xuống đất. chỉ cho Sơ Vũ thấy: “Đây là Rắn Độc, đây là Sophie và Lama. Đây là Naka, đây là Văn Lai. Đây là Kim Gia, còn đây là chúng ta”. Lục Tử Mặc cầm chiếc bánh đại diện cho Kim Gia: “Kim Gia đánh mất lô hàng quan trọng nên sai đoạt lại. Naka bị Rắn Độc mua chuộc từ lâu. thỏa thuận với Rắn Độc giúp ông ta lấy được lô hàng của Kim Gia. Đúng lúc này, Naka biết Văn Lai cũng là người của Rắn Độc. Naka sợ bị Rắn Độc dùng xong rồi loại bỏ nên ngầm thỏa thuận riêng với Văn Lai”. Lục Tử Mặc vừa dứt lời liền cầm chiếc bánh đại diện cho : “Chúng ta đuổi theo lô hàng. Naka và Văn Lai giăng bẫy, tuyên bố chúng ta cướp được hàng. Còn bọn chúng thuận lợi giành được thứ mà chúng muốn. Chắc Naka có ý đối phó với từ lâu”. “ bắt được Văn Lai ở ngôi nhà hoang, nhưng do thời gian cấp bách nên chưa kịp moi tin gì từ miệng . Sau khi biết chuyện, Naka vô cùng hoảng hốt. sợ việc bại lộ trở thành kẻ phản bội cả Kim Gia và Rắn Độc. Vì vậy buộc phải hành động, loại bỏ Ba Dữ, dùng em để uy hiếp thay hoàn thành những việc còn lại”. Thông qua suy đoán của Lục Tử Mặc, mọi chuyện trở nên ràng hơn. Lục Tử Mặc cầm chiếc bánh quy đại diện cho Văn Lai bẻ làm đôi: “Văn Lai chắc cũng ngờ rơi vào tay chúng ta. Đối với Naka mà , càng ít người chia chác, càng hưởng lợi nhiều hơn. có thể mình độc chiếm cả lô hàng, chỉ e là Văn Lai lành ít dữ nhiều”. Sơ Vũ nghi hoặc nhìn Lục Tử Mặc. cười cười: “Theo tin tức báo chí, ngôi nhà hoang có ba xác chết. Lúc đó, Văn Lai được chúng ta đưa , lấy đâu ra ba thi thể bị thiêu rụi? Cảnh sát chỉ biết xác nhận thân phận của người chết thông qua ba tấm thẻ cảnh sát để lại trong chiếc xe hàng do em lái”. “Dù Văn Lai có ý định giả chết rồi bỏ trốn với nửa lô hàng, nhưng cái chết của được công bố rộng rãi như vậy. Chỉ e là trước mặt Rắn Độc, Naka đổ tội giết chết Văn Lai rồi sau đó biến Văn Lai từ chết giả thành chết để độc chiếm lô hàng”. “Kế hoạch của quả có sơ hở nào. Duy nhất điều ngờ tới là chúng ta thoát khỏi tay vào đúng thời điểm then chốt này. càng thể ngờ, tin tức về ba xác chết trong ngôi nhà hoang gợi mở cho nhiều điều như vậy”. Lục Tử Mặc bóp nát chiếc bánh quy trong tay: “Ngày tháng an nhàn của Naka sắp kết thúc rồi”. Sơ Vũ vốn tưởng rằng nếu thể đuổi bắt Lục Tử Mặc và trong khu rừng rậm, Naka thoái lui. Nhưng theo tình hình trước mắt, Naka ràng thể mạo hiểm để hai người biết chân tướng việc thoát thân. khi Lục Tử Mặc tiết lộ tin Văn Lai còn sống, Rắn Độc biết Naka phản bội , Kim Gia cũng biết Naka câu kết với Rắn Độc. Vì vậy, việc quan trọng nhất của Naka bây giờ là tìm mọi cách trừ khử Lục Tử Mặc. nắm suy nghĩ của Naka, Lục Tử Mặc vội vàng tìm đối phương. Họ càng xuất chậm hơn, trong lòng Naka càng cảm thấy sợ hãi và bất an. Vì vậy Lục Tử Mặc và Sơ Vũ quyết định tạm thời nghỉ lại ở ngôi nhà cây, coi như để thư giãn thần kinh và cơ thể. Dù sao nơi này cũng tương đối an toàn. Khi màn đêm buông xuống, hai người cuối cùng có giấc ngủ say sau nhiều đêm căng thẳng. Nửa đêm tỉnh giấc, Sơ Vũ phát Lục Tử Mặc ở bên cạnh . chống người đứng dậy, đứng ở bên ngoài. Sơ Vũ nhìn bóng dáng Lục Tử Mặc ngoài ban công. Ánh trăng mờ mờ chiếc sắc bạc xuống người , tạo thành cái bóng dài dưới nền nhà. Ban đêm gió ngừng thổi, trời khá lạnh. Nhiệt độ ở trong rừng ngày đêm có thể cách biệt tới hai mươi độ. Sơ Vũ cuộn tròn tấm thảm len lên người. Tấm thảm có mùi hương tùng để phòng chống côn trùng và mối mọt. Cả gian phòng cũng tỏa ra mùi hương tùng nhè . Người đàn ông trước mặt lợi hại đến mức Sơ Vũ thể tưởng tượng. Chỉ cần hai câu kết luận của , toàn bộ cục diện hoàn toàn thay đổi. nắm được thóp của Naka. Dù bây giờ họ lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm nhưng ít nhất, họ tìm ra điểm đột phá, giành được khoảng thời gian đệm quý giá. Sơ Vũ nhón bước ra ngoài cửa. đạp chân lên nền nhà ghép bằng cành cây khỏi phát ra tiếng động. Trước khi Sơ Vũ đến bên Lục Tử Mặc, phát ra tồn tại của . quay người, giơ tay kéo cả người vào lòng. khí yên tĩnh đến mức Sơ Vũ muốn phá vỡ. Người đàn ông phía sau tựa cằm lên vai . Im lặng lúc, Lục Tử Mặc đột ngột lên tiếng: “Em có ý định rời xa ?” Sơ Vũ hơi giật mình. Lời của Lục Tử Mặc khiến trong lòng dội lên cơn đau. biết tâm tư của . Người đàn ông rất giỏi đoán biết tâm lý người khác như sao có thể thấy những biến đổi trong lòng ? “Đúng ?” Giọng trầm ấm của thầm bên tai Sơ Vũ. cảm thấy đôi môi lướt da , dịch chuyển lên theo đường huyết mạch, khiến tim đập mạnh. Lục Tử Mặc giật tấm thảm người Sơ Vũ rồi cuộn chặt cả vào người . Hơi ấm và mùi đàn ông từ cơ thể nhanh chóng bao bọc lấy Sơ Vũ. Sơ Vũ cúi đầu. Vì muốn dối nên trả lời câu hỏi. Sơ Vũ nắm bàn tay Lục Tử Mặc. Ngón tay vừa dài vừa thô ráp. Ngón chỏ ở hai tay có vết chai rất dày, là dấu vết để lại khi cầm súng trong thời gian dài. Ngón tay Sơ Vũ vuốt vết chai, cảm thấy cố gìm nén bản thân. Sau khi bị Văn Lai đem ra làm lá chắn uy hiếp Lục Tử Mặc, giữa Sơ Vũ và tồn tại khoảng cách vô hình. Nhưng do tình thế cấp bách, họ luôn phải tìm cách sinh tồn và bỏ trốn nên họ tạm thời để ý đến. Tuy nhiên khoảng cách vẫn tồn tại. Có lẽ vấn đề nằm ở bản thân . thể nào dùng ánh mắt trước đây nhìn Lục Tử Mặc, thể nào đối diện với Lục Tử Mặc bằng tâm trạng như trước. Lúc bị Renault uy hiếp ở vùng biển quốc tế, Lục Tử Mặc từng bỏ mặc sống chết của Sơ Vũ, nhưng so đo với . Bởi vì lúc đó còn chưa xác định được tình cảm của mình, làm sao có thể xác nhận vị trí của ở trong lòng . Nhưng lần này, Sơ Vũ có cách nào thuyết phục bản thân. Sơ Vũ muốn nghĩ đến những lời của Văn Lai. Dù sao ở hoàn cảnh đó, lời của cũng chỉ mang tính khiêu khích. Quan trọng là thái độ của Lục Tử Mặc, định hy sinh ? định hy sinh , người từ bỏ cả gia đình vì . định hy sinh , người bất chấp nguy hiểm sống chết cùng . định hy sinh , người vượt qua giới hạn của bản thân, vì ra tay giết người. định hy sinh , người quyết tâm ở bên cạnh , bất chấp ngày mai ra sao. Sơ Vũ cảm thấy tim vừa lạnh lẽo vừa đau đớn. thể tha thứ cho hành vi đó của Lục Tử Mặc. Tình có phải luôn khiến con người ta được voi đòi tiên? Ban đầu người ta thường hy sinh tất cả vì đối phương mà đòi hỏi điều gì. Hóa ra Đặng Sơ Vũ cũng chỉ là người phàm tục. thể chịu đựng nổi khi bỏ ra tình cảm thời gian dài mà bị đối xử như vậy. đòi hỏi gì chứ? Hoàn toàn hy sinh gì chứ? Hóa ra vẫn khao khát đối phương đáp trả tình cảm của . Đôi môi Lục Tử Mặc di chuyển đến vành tai Sơ Vũ, hé miệng ngậm lấy. Động tác này khiến người ở trong lòng run rẩy. Giữa họ dường như có nút thắt gỡ ra được. Họ đều biết điểm này nhưng muốn chạm đến. là nút thắt, chỉ có thể kéo căng để hai bên còn đường ngoắt ngoéo nào. Lục Tử Mặc nắm bàn tay Sơ Vũ vuốt ve ngón tay , đẩy lăn xuống ban công. Hai người nằm xuống khiến ban công lộ thiên rung chuyển. Lăn qua lăn lại, tấm thảm tuột ra, khí lạnh tràn vào. Sơ Vũ giơ tay ôm cổ Lục Tử Mặc. Bàn tay vuốt dọc theo người Sơ Vũ rồi từ từ cởi quần áo . khí lạnh giá khiến làn da càng trơn láng hơn. Bàn tay vuốt ve của mang đến ngọn lửa, đốt cháy cơ thể . Sơ Vũ uốn người thành hình vòng cung, kết hợp với thân hình cách hoàn hảo. Dưới ánh trăng, hai cơ thể quen thuộc tới từng centimet của nhau lần nữa hợp nhất. Sơ Vũ thể kìm nén tiếng rên rỉ. Lục Tử Mặc giữ chặt hai bên hông , đâm mạnh vào nơi sâu kín nhất trong cơ thể . Sơ Vũ cảm thấy hơi đau, dùng sức cắn cánh tay Lục Tử Mặc. vẫn ôm chặt lấy , hoàn toàn cho thời gian nghỉ ngơi, liên tiếp tấn công như vũ bão. Cơn sóng tình dần trôi xa, hơi thở hỗn loạn dần lặng xuống. Sơ Vũ mệt mỏi quay người về bên kia. Mái tóc dài của xõa xuống. Ánh trăng chiếu lên tấm lưng trần với đường nét hoàn hảo của khiến Lục Tử Mặc ngây người trong giây. giơ tay lưu luyến vuốt mái tóc Sơ Vũ, cất giọng khẽ: “Đợi đến khi chúng ta rời khỏi nơi này, em muốn đâu tùy em”. Sơ Vũ nhắm chặt mắt miệng cắn tấm thảm ở trước mặt. Mũi đột nhiên tắc nghẹt, nước mắt tràn ra bờ mi nhưng bị ép cho rơi xuống. Trong lòng vừa cảm thấy mất mát vừa có cảm giác phức tạp thể diễn tả bằng lời. Sáng hôm sau, Lục Tử Mặc lắp ráp vũ khí rồi cùng Sơ Vũ lên đường. Sau buổi tối hôm qua, hai người bỗng dưng trở nên trầm mặc. Có lẽ, họ cố ý né tránh đối phương. Suốt đoạn đường dài ai với ai câu nào. Lục Tử Mặc chỉ có khả năng sinh tồn trong rừng sâu, mà còn là cao thủ theo dõi. Chỉ dựa vào tình hình cây cối bị đạp ngả rạp sang bên và vết tích con người để lại, Lục Tử Mặc nhanh chóng bám theo đám Naka mà đối phương hề hay biết. Đúng như Lục Tử Mặc định liệu, Naka vẫn tiếp tục ở lại tìm kiếm họ. Tuy nhiên dám sâu vào, mà chỉ tìm quanh khu vực thác nước. Việc tìm kiếm đạt kết quả, đám người Naka quay ngược lại đường cũ. Chúng đóng quân ở lối ra của thác nước. Nơi này có khoảng đất bằng, dưới nước rất nhiều cá, xem ra mấy ngày nay chúng toàn ăn cá sống qua ngày. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ đứng từ cao quan sát xuống bên dưới, có thể nhìn thấy chỗ đóng quân của Naka. Bọn chúng trang bị gì nhiều, nằm ngủ ngay dưới đất. Vừa kết thúc việc tìm kiếm trong gần hai ngày, đám người ngồi nghỉ ngơi hút thuốc. Khói thuốc từ từ lan tỏa trong khí. “Tiếp theo chúng ta làm gì?” Sơ Vũ hỏi khẽ. Lục Tử Mặc giơ ngón lên miệng làm động tác “suỵt”, rướn người thầm vào tai : “Chờ đợi. Chắc Naka hết kiên nhẫn rồi. Nếu tìm thấy ở đây, quay về địa bàn của mình để tìm cách khác”. Lục Tử Mặc hề uổng phí khoảng thời gian mười năm sống với Naka. biết Naka nghĩ gì. Đến buổi chiều, Naka quả nhiên ra lệnh cho đám người thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường. Xem ra, quay ngược lại con đường Lục Tử Mặc đưa đến để ra khỏi khu rừng. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ lặng lẽ sau Naka ra khỏi rừng núi. Lúc này, cảnh sát còn kiểm tra gắt gao như trước. Họ thuận lợi về tới Chiang Rai. Đến Chiang Rai, Lục Tử Mặc vội vàng tiếp xúc với người của Kim Gia. muốn đánh rắn động cỏ. nghe thấy tin tức gì về Lục Tử Mặc, Naka quả nhiên thở phào nhõm. cũng gấp trở về sơn trại mà tiếp tục ở lại Chiang Rai. “Chắc chắn đợi người”. Lục Tử Mặc và Sơ Vũ tìm đến ngôi nhà . Đây là trong những cứ điểm riêng của Lục Tử Mặc. Tuy lâu rồi sử dụng nhưng ngôi nhà khá sạch . Dù thế nào, so với hoàn cảnh họ từng trải qua, ngôi nhà này cũng được coi là thiên đường. Phán đoán của Lục Tử Mặc sai chút nào. theo dõi Naka ngày thấy có động tĩnh gì. Đến sáng sớm ngày hôm sau, Naka mình lái xe về phía bờ sông Mekong. Lục Tử Mặc cùng Sơ Vũ lái xe theo sau. bám sát Naka. rất thận trọng, lái xe vòng quanh Chiang Rai hơn tiếng đồng hồ rồi mới đến đích cuối cùng. Lục Tử Mặc lái xe xuống bờ sông theo Naka. Để tránh nghi ngờ của Naka, đậu xe tại quán coffee ở cao. Từ nơi này nhìn xuống, có thể bao quát cả khu vực bờ sông. Có khá nhiều xe đỗ bên bờ sông. Nhiều người ngồi im lặng câu cá. Bây giờ là giữa thu, mùa câu cá tốt nhất. Lục Tử Mặc lấy ống nhòm bàn lái tách đôi, đưa Sơ Vũ cái. Sơ Vũ cầm ống nhòm nhìn xuống. Naka dừng xe, mở cốp sau lấy đồ câu cá. Sau đó đến bờ sông tìm chỗ ngồi xuống. Bên trái và bên phải Naka đều là người câu cá. Naka ngồi xuống bao lâu có người phụ nữ từ phía xa tới. Mặc dù người phụ nữ này mặc chiếc áo len mỏng và áo khoác gió để che đường cong cơ thể, mặc dù ả đeo cặp kính râm to đùng che gần nửa khuôn mặt, nhưng Sơ Vũ vẫn nhận ra ả chính là Sophie, con Rắn Độc. Đằng sau Sophie có hai người đàn ông. người thân hình cao lớn, Sơ Vũ từng gặp, là vệ sỹ rời Sophie nửa bước. Người còn lại càng quen thuộc hơn, đó chính là Lama. ngờ bọn chúng rời khỏi Miến Điện đến Chiang Rai ngang nhiên gặp gỡ Naka. Sơ Vũ buông ống nhòm quay sang nhìn Lục Tử Mặc. vẫn chăm chú theo dõi tình hình bên dưới. Tuy biết Naka gặp ai, nhưng biết chúng chuyện gì. Lama cầm chiếc ghế gấp đặt bên cạnh Naka để Sophie ngồi xuống, rồi đưa cho ả. Sơ Vũ lên tiếng: “Hóa ra Lama là người của Rắn Độc”. “, Lama là người của Sophie”. đợi Sơ Vũ hỏi, Lục Tử Mặc lẩm bẩm: “Lama là tình nhân của Sophie. Bề ngoài làm việc cho Rắn Độc. Nhưng thực tế, làm việc cho Sophie”. “Hai việc đó khác nhau sao? Sophie phải là con của Rắn Độc?”. Sơ Vũ hỏi cách nghi hoặc. Lục Tử Mặc buông ống nhòm quay sang nhìn : “Sơ Vũ, quan hệ giữa họ giống như người bình thường. Đối với họ, tình thân thể vượt qua lợi ích cá nhân. Sophie phải là con độc nhất của Rắn Độc. Rắn Độc có con trai con . Monta là trai của Sophie, trước đây là trợ thủ đắc lực của Rắn Độc. Ba năm trước, Monta bị giết khi tiến hành giao dịch ở khe núi. Sophie trở thành người thừa kế duy nhất của Rắn Độc. Sophie nuốt hết mọi thứ của Monta và nhanh chóng bành trướng thế lực của mình”. “Ý của là…” Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc. bình thản: “Sophie giết Monta. Bởi vì có chứng cứ xác thực, Rắn Độc vẫn còn cần Sophie làm việc cho ông ta nên ông ta mới truy cứu”. “Mấy năm nay, Sophie biết bao lần chống lại mệnh lệnh của Rắn Độc”. Lục Tử Mặc vừa vừa đặt ống nhòm, bóp sống mũi mình: “Hôn của và Sophie do Rắn Độc sắp xếp, ta từng từ chối. Lúc đưa em khỏi chỗ của ta ở Miến Điện, Sophie đưa người đến lục soát bãi đào vàng, cũng là chống lại mệnh lệnh của Rắn Độc. Bao gồm cả hành động Lama bắt chúng ta để đổi lấy lô hàng của Kim Gia cũng là chúng tiến hành sau lưng Rắn Độc”. Lục Tử Mặc từng cho biết, hôn của và Sophie là mưu của Rắn Độc. mặt ông ta muốn lôi kéo , mặt khác muốn chia rẽ và Kim Gia. Sophie biết ý định của Rắn Độc muốn thông qua Lục Tử Mặc nuốt trọn địa bàn của Kim gia mà ả vẫn thản nhiên chống đối… đúng, người của Sophie có lẽ móc nối với Naka từ lâu. Vì vậy lúc và Lục Tử Mặc trốn khỏi bãi đào vàng đến cứ điểm bí mật của , họ mới bị Lama bắt. Như vậy có nghĩa là, Naka bị Sophie và Lama lôi kéo về trận tuyến? Từ góc độ này, khó có thể suy đoán thỏa thuận giữa họ. Lama và Sophie chắc chắn hứa giúp Naka trừ khử Lục Tử Mặc và Kim Gia để ngồi lên ghế . Còn Naka hứa giúp đỡ Sophie thay thế vị trí của Rắn Độc. Khi Sơ Vũ ra suy nghĩ của mình, Lục Tử Mặc nhìn mỉm cười: “Em có thể mở văn phòng thám tử tư được rồi đấy”. Xem ra, Lục Tử Mặc cũng đồng tình với ý kiến của . Bên dưới, Naka và Sophie chuyện xong. thu dọn đồ ngó nghiêng bốn xung quanh rồi lái xe bỏ trước. Sophie vẫn rời khỏi bờ sông mà an nhàn ngồi câu cá, thỉnh thoảng ả quay sang cười với Lama. Lục Tử Mặc buông ống nhòm, kiểm tra khẩu súng rồi đẩy cửa bước xuống xe. Sơ Vũ lên tiếng hỏi: “ đâu thế?” Lục Tử Mặc quay người nhét chiếc tai nghe vào tai Sơ Vũ, mỉm cười với : “Em đợi ở đây, gặp Sophie lát”. thêm câu nào lập tức đóng cửa xe. Lục Tử Mặc nhìn xung quanh rồi theo con đường xuống bờ sông. Lục Tử Mặc vừa xuất ở bờ sông, Lama nhìn thấy ngay. Sắc mặt thay đổi trong chốc lát. và tên vệ sỹ đứng bên cạnh Sophie tay đưa ra sau lưng. “Đừng có căng thẳng thế, ”. Từ chiếc tai nghe tai Sơ Vũ vọng đến tiếng của Sophie, Sophie giơ tay vỗ lên người Lama: “Dù sao Lục cũng là vị hôn phu của em. Vị hôn phu đến gặp vị hôn thê có gì là lạ?”. Lục Tử Mặc cười nhếch mép, đến chiếc ghế Naka vừa bỏ lại và ngồi xuống: “ đến Chiang Rai từ lúc nào vậy? Đến cũng chẳng thông báo tiếng”. “Em là du khách nhập cảnh hợp pháp, đến Chiang Rai thăm quan được sao? Chính phủ Thái Lan cho phép em đến đây, lẽ nào cho phép?” Sophie nở nụ cười ngọt ngào. Ả nghiêng người vuốt ve cánh tay Lục Tử Mặc: “Lâu rồi mới gặp, nhớ em sao?” “Vị hôn thê đến thăm vị hôn phu chẳng có gì bất ổn”, Lục Tử Mặc nhàng phất tay khỏi Sophie: “Nhưng nên gặp người đàn ông khác trước khi gặp tôi mới phải”. Sophie cười lớn tiếng: “Lục, phải ghen đấy chứ”. Lục Tử Mặc giữ im lặng, liếc Sophie bằng con mắt rồi lại nhìn về phía mặt sông xa xa: “ gặp Naka có ý nghĩa gì? Lô hàng hứa với bị cảnh sát tịch thu rồi. Hai người vẫn có giá trị gặp nhau sao?” Nụ cười môi Sophie vụt tắt. Tuy nhiên, ả lấy lại vẻ thản nhiê rất nhanh: “ gì, em hiểu”. “Trước mặt người thông minh cần vòng vo. Hai người làm gì, có giao dịch gì tôi đều biết ”. Lục Tử Mặc cười cười: “Tôi đến đây là muốn chuyện tử tế với ”. Lần này Sophie thay đổi hẳn thái độ, lạnh lùng nhìn Lục Tử Mặc: “ muốn chuyện gì với tôi?” “Giao dịch”. Lục Tử Mặc cúi người, chọn cần câu cá bên cạnh Sophie rồi tung lưỡi câu về phía trước: “Sophie! Thà hợp tác với tôi còn hơn với Naka”. Sophie lên tiếng. Lục Tử Mặc cúi đầu: “Ít nhất tôi cũng ngu xuẩn đến mức dám nuốt trọn lô hàng hứa giao cho rồi với , lô hàng đó bị cảnh sát cướp mất”. Sắc mặt Sophie lại lần nữa thay đổi. Lục Tử Mặc quay sang nhìn ả chăm chú: “Hãy suy nghĩ kỹ , Sophie”. Lục Tử Mặc dứt lời, bầu khí đột nhiên trở nên trầm mặc và căng thẳng. Sophie ngồi lặng thinh. Sơ Vũ hồi hộp dõi về phía bên dưới. Lục Tử Mặc chỉ lặng lẽ nhìn ra mặt sông, dành gian cho Sophie suy nghĩ. Lama định câu gì đó nhưng bị Sophie giơ tay chặn lại. “Đây là ý của , hay là ý của Kim Gia?” Sophie cuối cùng cũng mở miệng. Lục Tử Mặc cười lãnh đạm, trả lời thẳng câu hỏi của ả: “Cái chết của Monta ở khe núi ba năm trước, tưởng Rắn Độc đọc được tâm tư của sao? có muốn biết Rắn Độc gì với tôi lúc bàn chuyện hôn nhân của hai chúng ta ?”. Ánh mắt Sophie nhìn Lục Tử Mặc trở nên lạnh giá, Lục Tử Mặc nhún vai: “Tôi luôn nghĩ có gan giết chết Monta, là người có thể làm chuyện đại mà cần bận tâm bất cứ điều gì. Dù là ý của tôi hay Kim Gia, chúng tôi đều có thể giúp ích cho nhiều hơn Naka. sắp đạt được mục đích của mình rồi”. “ lợi dụng tôi lật đổ bố tôi. Sau đó các thôn tính tôi?” Sophie lên tiếng: “Lẽ nào cho rằng tôi nhược trí đến mức nhìn ra điểm này?” “Rắn Độc muốn gả cho tôi, chẳng phải cũng muốn lợi dụng tôi lật đổ Kim Gia rồi thôn tính tôi?”, Lục Tử Mặc ngả bài nhân nhượng: “Bây giờ là cơ hội của . trắng ra, đúng là tôi lợi dụng . Tên ngốc Naka cần bị loại bỏ. Nhưng ở nơi này có nhiều nhân tố khiến tôi thể ra tay. Xem có giá trị để tôi lợi dụng hay ?” Sophie khoanh tay lặng lẽ nhìn Lục Tử Mặc hồi lâu, như thẩm định lời . Lục Tử Mặc im lặng nhìn lại ả. Gương mặt Sophie từ từ giãn ra, môi nở nụ cười mê hoặc quen thuộc: “Lục, . Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sắp cưới hay sao? Em sao có thể giúp giúp người ngoài chứ?” “Thế tốt”, Lục Tử Mặc nghiêng người, quét ánh mắt qua Lama đứng sau Sophie: “Tôi hy vọng những lời đều là ý nghĩ thực của ”. Nụ cười môi Sophie càng rộng hơn: “Lời em tất nhiên là ý nghĩ thực của em rồi. Nhưng này, muốn hợp tác với em cũng nên tặng em món quà gặp mặt bày tỏ thành ý của chứ?” “Tất nhiên tôi tỏ “Thành ý” của tôi”, Lục Tử Mặc nhếch mép: “Hợp tác vui vẻ, Sophie”. Lục Tử Mặc đứng dậy rời khỏi nơi đó. Sơ Vũ căng mắt nhìn xuống bên dưới. Sắc mặt Sophie sau khi Lục Tử Mặc bỏ trở nên trầm ngâm hẳn. Lama cúi người tranh cãi với ả điều gì đó nhưng dập tắt rất nhanh. Lục Tử Mặc chậm rãi theo lối khác lên , vào điện thoại: “Sơ Vũ, đừng vội lái xe . Em hãy nhìn xem phía sau có cái đuôi nào ?” Sơ Vũ vẫn ở ngồi im trong xe. Lục Tử Mặc lên đường cái, đứng lẫn vào dòng người xếp hàng chờ xe buýt. Lục Tử Mặc vừa lên lâu, Sophie quả nhiên cử người bám theo . Ngoài ra bên cạnh Lục Tử Mặc còn có hai người khả nghi. Sơ Vũ báo cho Lục Tử Mặc tình hình nắm được. miêu tả kỹ ngoại hình và quần áo của những kẻ bám theo . Lục Tử Mặc theo dòng người leo lên xe buýt công cộng, chuyện điện thoại hết sức tự nhiên: “Em về nhà trước . cắt hết những cái đuôi này rồi quay về tìm em”. Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc lên xe. Mấy người đàn ông theo dõi cũng chen lên xe buýt. Chiếc xe buýt nhanh chóng rời khỏi bến biến mất trong tầm mắt Sơ Vũ. Sơ Vũ nhìn xuống dưới, Sophie và Lama vẫn ở nguyên chỗ. Nhưng lúc này bọn chúng trò chuyện mà im lặng ngồi câu cá. Sơ Vũ đợi hơn mười phút sau mới nổ máy. dám quay thẳng về nhà mà quanh Chiang Rai vài vòng, xác định có ai theo dõi mới quay về chỗ ở. ngờ Lục Tử Mặc có mặt ở nhà trước . Vẻ mặt Lục Tử Mặc lộ vẻ lo lắng, nhìn thấy mới thở phào nhõm. ôm Sơ Vũ về phía cái bàn rồi mở máy tính xách tay. máy tính có toàn bộ tài liệu sao chép từ di động của Văn Lai, gồm danh bạ điện thoại, tin nhắn, ghi chép cuộc gọi, tài khoản ngân hàng và nhiều tài liệu khác. “Bây giờ đến lượt chúng ta phản kích rồi, Sơ Vũ”, Lục Tử Mặc cất giọng dịu dàng.
Chương 42 Naka ở lại Chiang Rai, mặt để gặp gỡ Sophie, mặt khác muốn tìm cách giết chết Lục Tử Mặc. Hành động ngay tại địa bàn của Naka, tất nhiên Lục Tử Mặc phải hết sức thận trọng. Lúc ở ngôi nhà cây trong rừng rậm, Lục Tử Mặc từng , đợi đến khi mọi chuyện bình ổn, lúc đó nếu muốn rời khỏi , để ra . Sơ Vũ nhìn chăm chú Lục Tử Mặc xem xét tài liệu Văn Lai để lại máy tính xách tay. chuyên tâm vào công việc của mình, hề bận tâm đến ánh mắt . Hoặc giả, biết nhìn nhưng vờ như biết. Bây giờ chưa phải lúc rời khỏi cách an toàn. biết từ khi nào, bị cuốn vào thế giới ngầm của mỗi lúc sâu hơn. Đặng Sơ Vũ của ngày hôm nay bị gắn chặt cái mác Lục Tử Mặc. Sơ Vũ tựa người vào cửa sổ, làn gió mát lạnh từ bên ngoài từng cơn thổi tới, mơn man da thịt . Liệu có ngày an toàn rời khỏi ? Quan trọng hơn, có muốn rời khỏi hay ? Sơ Vũ tự hỏi lòng mình. Thế nhưng vấn đề này giống như con dao sắc nhọn, đâm nhát vào trái tim , khiến máu tươi trào ra, làm tim đau đớn co thắt. Sơ Vũ chau mày cười gượng. khi thể đối mặt với vấn đề này, nếu ngày nào đó có cơ hội ra , phải làm thế nào? Màn hình vi tính nhấp nháy rồi tắt hẳn. Do muốn gây chú ý nên trong nhà bật đèn. Trước đó, trong phòng chỉ có ánh đèn mờ mờ hắt ra từ chiếc máy tính xách tay. Khi Lục Tử Mặc tắt máy, cả căn phòng đột nhiên tối om, đến mức Sơ Vũ nhìn thấy bóng dáng Lục Tử Mặc đâu cả. Lục Tử Mặc ngồi bên chiếc bàn lúc rồi bước tới chỗ Sơ Vũ. Người đàn ông này đúng là lúc nào cũng ở trạng thái cảnh giác cao độ, quả nhiên tập trung vào công việc nhưng vẫn biết nhìn . Lục Tử Mặc đến bên cạnh Sơ Vũ, hơi cúi người nhấc bổng lên. Sơ Vũ giật mình, có lẽ nghĩ đợi nổi nên gật gà gật gù ngủ trước. Vì vậy phản kháng, để mặc bế về phía chiếc giường. đặt xuống giường, giơ tay mở cánh cửa sổ đầu giường. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, khiến căn phòng lấp lánh ánh bạc. Sơ Vũ quay lưng về phía Lục Tử Mặc. mở mắt nhưng vẫn nằm im động đậy. “ biết em vẫn chưa ngủ”. hơi thở nóng hổi thổi vào tai . Sơ Vũ đành trở mình, mặt đối mặt với . cúi xuống nhìn, giơ tay vuốt tóc : “Hạt mưa , em chịu nhiều khổ cực khi theo ”. “Nhưng bây giờ em có lựa chọn nào khác. Vì sống còn của chúng ta, em tạm thời chỉ có thể ở bên cạnh , được rời nửa bước”. Lục Tử Mặc cất tiếng thở dài rất khẽ. nằm xuống giường ôm vào lòng, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. “Bây giờ định thế nào?” Sơ Vũ ngoan ngoãn rúc đầu vào người : “ cần em giúp gì?” “Việc thoát khỏi Naka, đối với là bất an lớn nhất. nghĩ Naka bây giờ nhất định ăn ngon, ngủ yên”, Lục Tử Mặc cười lạnh lùng: “ sợ mọi chuyện bại lộ bị cả Kim Gia và Rắn Độc truy sát. ở lại Chiang Rai chắc là có ý bán lô hàng rồi cao chạy xa bay”. “Nếu đoán nhầm, lô hàng đó được Naka chuyển đến Chiang Rai. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Kim Gia. Với thân phận Nhị ca, Naka dù sao cũng có thể dễ dàng sắp xếp nhân lực, sợ bị phá đám”. Sơ Vũ nghe người đàn ông bên cạnh phân tích cách lý trí. Lục Tử Mặc lúc nào máu lạnh? “Vì vậy việc cần làm bây giờ là điều tra xem lô hàng đó nằm ở đâu, rồi báo tin cho Sophie làm quà hợp tác. Sau đó bắn tin Sophie chiếm hàng cho Rắn Độc và Kim Gia. Nếu có thể…”, Lục Tử Mặc dừng lại vài giây: “Tốt nhất cùng lúc trừ khử cả người đàn bà thâm hiểm đó”. Từ người toát ra khí chết chóc băng giá, khiến Sơ Vũ cảm thấy mấy dễ chịu. ngồi dậy, về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bắt đầu từ bao giờ, có thể bình thản nghe người đàn ông này cho biết, làm cách nào để lấy mạng của người khác? Đối với , cuộc sống bình thường ra bao giờ trở lại. “ cần em làm gì?” Sơ Vũ quay người về phía Lục Tử Mặc, vẫn lặng lẽ nhìn chăm chăm: “ thể tùy tiện lại ở Chiang Rai, mục tiêu lộ quá. Em rất quen thuộc với nơi này, chỉ cần em hóa trang ai nhận ra em. muốn em ngày mai đến nơi. cần tìm ra số liệu giao dịch của Naka”. Đối với tổ chức của Lục Tử Mặc, phần lớn nguồn tiền thu được có lai lịch bất minh, thể công khai theo nguyên tắc thông thường. Kim Gia tuy là ông trùm lớn nhất Thái Lan, đóng đô ở sơn trại trong vùng núi sâu, nhưng ông cũng có công ty lớn. Tất nhiên danh nghĩa, người chủ của ông ty này là nhà doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng, mục đích tồn tại của công ty chủ yếu để rửa tiền. Sáng hôm sau, Sơ Vũ đóng giả thành du khách nước ngoài đứng con đường lớn ở trung tâm Chiang Rai. đội bộ tóc giả uốn xoăn màu vàng, đeo cặp kính sát tròng màu xanh lam, dùng thuốc nhuộm lông mày thành màu vàng. Sơ Vũ mặc chiếc áo rộng màu trắng, đội chiếc mũ nan khá lớn và đeo kính râm che khuất nửa gương mặt. trà trộn vào đoàn khách du lịch, dùng tai nghe chuyện điện thoại với Lục Tử Mặc. “ khoản tiền lớn như vậy, nghĩ Naka chuyển khoản qua công ty?” “ làm vậy”. Chiếc tai nghe truyền đến giọng trầm ấm của Lục Tử Mặc: “Tiền bán lô hàng này là con số cực lớn. Naka có con đường nào có thể chuyển tiền ra bên ngoài. chỉ còn cách mạo hiểm dùng phương thức này”. “Sơ Vũ, về phương diện này em hiểu đâu”, Lục Tử Mặc ngừng lát: “Tuy bề ngoài, công ty có giám đốc đàng hoàng nhưng thực tế, Kim Gia vẫn làm chủ. Naka lại là Nhị ca của tổ chức. Nếu muốn tự mình thao tác, tay giám đốc cũng dám can thiệp. Chỉ cần hành động nhanh, có thể che mắt Kim Gia, có cơ hội chuyển tiền ra ngoài. Đến lúc đó, trốn tới chân trời góc bể. Dù có bị truy sát chăng nữa nhưng trong tay có khoản tiền lớn, tìm được cách đối phó”. Công ty của Kim Gia chủ yếu làm hàng xuất nhập khẩu, nhưng cũng có kinh doanh thêm mặt hàng đồ trang sức. Dưới đại sảnh ở tầng có cửa hàng bán đồ trang sức khá lớn, là trong những điểm các đoàn khách du lịch thường ghé qua. Công ty còn bố trí phòng nghỉ riêng cách ly ở đại sảnh cho khách du lịch, bên trong có máy vi tính lên mạng miễn phí. Sơ Vũ theo dòng người vào cửa hàng đồ trang sức. Sau khi dạo vòng quanh các gian hàng, Sơ Vũ tìm nhà vệ sinh. nhân viên hết sức lễ phép đưa ra khỏi phạm vi khu bán hàng, vào trong nội bộ tòa nhà. Người nhân viên chỉ vào góc ở hành lang tầng : “Chị cứ thẳng là thấy nhà vệ sinh”. “Cám ơn”. Sơ Vũ mỉm cười, vào nhà vệ sinh dưới con mắt nhìn theo của người nhân viên. Đến khi khuất dạng, người nhân viên mới quay trở lại cửa hàng trang sức. Lúc này là giờ làm việc, người lại lại cũng ít. Sơ Vũ ở trong nhà vệ sinh lát, tháo mũ và kính râm, cầm tấm thẻ từ Lục Tử Mặc chuẩn bị trước. Sau đó, Sơ Vũ bình tĩnh ra ngoài, dùng tấm thẻ mở cửa thang máy chuyên dụng rồi thẳng lên tầng 17. Tầng này bình thường có người ra vào. Cửa ra vào mỗi văn phòng, gồm cả cửa chính ở đầu hành lang và cửa thang máy chuyên dụng cũng phải cà bằng thẻ từ mới có thể mở ra. Lục Tử Mặc tất nhiên có thẻ từ của tầng này. Cửa thang máy vừa mở, Sơ Vũ cảm thấy tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Bên trong vô cùng yên tĩnh. Ngoài người của sơn trại, ai dám lên tầng 17 kể cả người của công ty. Lục Tử Mặc , tầm này Naka thường có mặt ở công ty nên gặp thuận lợi trong việc lấy dữ liệu. Lục Tử Mặc suy đoán sai. Nếu Naka muốn chuyển khoản, tự mình thao tác. chuyện lớn như vậy, dám giao phó cho bất cứ ai. sợ việc làm của đến tai Kim Gia, do đó ngay cả hai người bảo vệ tầng 17 cũng bị đẩy nơi khác. Tất cả nằm trong tính toán của Lục Tử Mặc, nơi này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi phòng thủ yếu nhất và dễ đột phá nhất. Sơ Vũ cố gắng giữ bình tĩnh. Xung quanh tiếng động, ngoài tiếng điều hòa ù ù. Bầu khí yên tĩnh đến mức Sơ Vũ có cảm giác gai người. Sơ Vũ nhanh chóng dùng thẻ từ đột nhập vào văn phòng nội bộ. thể trực tiếp vào phòng của Naka vì nơi đó cần dấu vân tay nghiệm chứng. Nhưng máy vi tính ở văn phòng nội bộ cũng có thể thống sổ sách của công ty, Sơ Vũ cũng chỉ cần có thế. Sơ Vũ hồi hộp đến mức lòng bàn tay đầy mồ hôi, tim đập liên hồi. Sau khi cắm thẻ từ, máy vi tính từ từ khởi động. Màn hình khởi động trong phút mà Sơ Vũ như cảm thấy hàng thế kỷ trôi qua. Tầng 17 có gắn thiết bị nhiễu sóng điện tử. Ngoài máy điện thoại cố định, nơi này thể dùng di động kết nối với bên ngoài. Lúc Sơ Vũ bước vào thang máy, thể liên lạc với Lục Tử Mặc. Sau vài chục giây chờ đợi, cuối cùng máy tính cũng mở ra. Sơ Vũ vào thẳng hệ thống sổ sách tài vụ của công ty theo chỉ dẫn của Lục Tử Mặc trước đó. Có trợ giúp của thẻ từ, Sơ Vũ gặp khó khăn trong thao tác. Tuy nhiên, thể kiểm tra từng chương mục để phát động hướng của Naka trong thời gian gần đây. chỉ có thể copy toàn bộ tài liệu mang về đưa Lục Tử Mặc nghiên cứu. Sơ Vũ mở Bluetooth, download dữ liệu vào di động của mình. Sau khi hoàn tất công việc, Sơ Vũ nhanh chóng tắt máy, rút thẻ từ rồi về phía thang máy. Cả quá trình chỉ mất hơn hai mươi phút, Sơ Vũ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Vừa đến cửa thang máy, Sơ Vũ đột nhiên sững người. Thang máy chuyên dụng có người lên. ô chữ biểu thị số tầng ở cửa thang máy, con số màu đỏ nhảy liên tục. Sơ Vũ hóa đá trong giây lát.
Chương 43 Con số màu đỏ mỗi lúc tăng dần, Sơ Vũ cảm thấy toàn thân cứng đờ, còn chút sức lực để động đậy. Toàn bộ máu trong cơ thể dồn lên đại não, khiến mọi vật trước mắt mờ dần. nhất định phải bình tĩnh. Sơ Vũ cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm, quay đầu đảo mắt vòng bốn xung quanh. Thiết kế của tầng 17 là căn phòng lớn và hai phòng đóng kín cửa, có bất cứ nơi nào để trốn tránh. Vì riêng tư của tầng 17, lúc đầu tầng này có lối thoát an toàn nhưng sau đó bị bịt lại. Nhìn thấy ô chữ số nhảy đến con số 15, Sơ Vũ còn thời gian do dự. lập tức quay người phóng nhanh về phía nhà vệ sinh. Gần như cùng lúc Sơ Vũ lao vào nhà vệ sinh, bên ngoài có tiếng cửa thang máy mở, tiếng bước chân và chuyện của vài người. Sơ Vũ cắn chặt môi đứng trong nhà vệ sinh. Tình cảnh của vẫn hề thay đổi. Nhà vệ sinh chỉ có gian duy nhất, nếu có người vào đây, còn đường để trốn. Cảnh tượng cùng Lục Tử Mặc trốn thoát ở khách sạn sân bay đột nhiên lên trong đầu Sơ Vũ. Sơ Vũ ngẩng cổ nhìn tấm thông hơi nằm ngay bồn rửa mặt. Sơ Vũ vội trèo lên bồn rửa mặt, giơ tay đẩy tấm thông hơi làm bằng lưới thép. Tuy nhiên, tấm thông hơi hề động đậy. Từng giọt mồ hôi chảy dài từ trán Sơ Vũ xuống mặt. Sơ Vũ tháo kính sát tròng, có cảm giác tim nhảy lên tới cổ họng. Tiếng chuyện ở bên ngoài dường như rất gần. Sơ Vũ thể tưởng tượng nổi, nếu lọt vào tay Naka, hậu quả như thế nào? Sơ Vũ tiếp tục giơ tay sờ quanh tấm thông hơi, sờ thấy ốc vít cố định tấm thông hơi. Sơ Vũ liền rút hoa tai của mình, chọc vào khe rãnh đầu ốc vít bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ. Nhờ đôi bàn tay khéo léo của bác sỹ ngoại khoa xuất sắc, Sơ Vũ có thể thuận lợi tháo mấy con ốc vít. Cả quá trình đó, Sơ Vũ gần như nín thở. Sơ Vũ lại dùng sức đẩy mạnh tấm thông hơi, lần này thành công. Bên ngoài có tiếng chuyện ngày gần nhà vệ sinh. Sơ Vũ cắn răng dùng sức đu người lên lỗ thông hơi phía . Khi Sơ Vũ vừa rút chân lên , có người đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào. Tim Sơ Vũ đập thình thịch, cảm thấy sức lực hoàn toàn cạn kiệt, cả người ướt đẫm mồ hôi. Mặc dù từ lúc vào nhà vệ sinh đến khi trèo lên lỗ thông hơi chỉ mất tầm mười phút. Nếu người bên dưới ngẩng đầu nhìn, phát tấm thoáng khí biến mất chỉ còn lại ô vuông đen ngòm. Sơ Vũ thu người nằm bên cạnh lỗ thông khí. thấy người đàn ông phía dưới thẳng về bồn tiểu tiện ở bên trái. Sơ Vũ nghiến răng dùng chút sức lực cuối cùng nhàng đặt tấm thông khí về chỗ cũ. Người đàn ông bên dưới dường như phát giác có điều gì đó bất ổn. lập tức quay đầu về phía sau. Sơ Vũ càng thu người. Người đàn ông nghi hoặc đảo mắt vòng quanh nhà vệ sinh, nhanh chóng kéo khóa quần rồi rút súng từ sau lưng. lặng lẽ về phía cửa nhà vệ sinh rồi đạp mạnh cái. Người đàn ông bước ra ngoài cửa, ngó nghiêng bốn xung quanh. thấy có ai, mới thở phào nhõm mất. Sơ Vũ duỗi thẳng chân tay trần nhà. nhìn đồng hồ đeo tay. Đoàn khách du lịch dừng lại nghỉ ngơi ở tòa nhà này khoảng tiếng đồng hồ. Bây giờ thời gian trôi qua nửa. phải quay về trước khi hướng dẫn viên điểm danh, để tránh những phiền phức cần thiết. Hình như đám người ở bên dưới vẫn chưa khỏi. biết đến bao giờ họ mới cho, Sơ Vũ ngẫm nghĩ hồi, quyết định bò theo đường ống thông gió của điều hòa trung ương để tìm lối ra khác. Hệ thống ống thông gió trần nhà tuy phức tạp nhưng nếu có định hướng ràng việc tìm ra đường ống chính cũng phải quá khó. Sơ Vũ lặng lẽ bò trong đường ống. Khi ngang qua căn phòng nào đó, tiếng chuyện ở bên dưới thu hút chú ý của . “Tôi là người bảo đảm của . Nếu có tôi, liệu người Pháp có chịu giao dịch với ?” Sơ Vũ dừng lại, giọng này rất quen thuộc. Sơ Vũ nhìn xuống căn phòng thông qua tấm thông hơi. Bên dưới là văn phòng của Naka. Naka ngồi chiếc ghế của . Ngồi đối diện với chính là người Lục Tử Mặc nghi ngờ bị Naka thủ tiêu, sỹ quan cao cấp của cảnh sát Thái Lan Văn Lai. Sơ Vũ động đậy, tập trung hết tinh thần nghe cuộc chuyện bên dưới. Người vừa đặt câu hỏi là Văn Lai. Naka nghe xong, gương mặt trầm ngâm hẳn. cầm cây bút gõ gõ xuống bàn. khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Sơ Vũ cảm nhận được mùi chết chóc tỏa ra từ Naka. “Theo thỏa thuận ban đầu, tôi nhận 50%”, Văn Lai hề tỏ ra sợ hãi: “ hãy đẩy nhanh hành động trước khi Lục Tử Mặc xuất làm hỏng hết mọi chuyện. Hoặc là tìm cách giết ngay ”. “Tôi biết tự lo liệu”. Naka phản bác lời của Văn Lai. Mặc dù gương mặt nặng mùi sát khí nhưng có vẻ muốn động thủ: “Thời gian này, tốt nhất đừng tìm gặp tôi. Dù sao ở đây cũng là Chiang Rai. Người của tôi tuy nhiều nhưng người của Kim Gia cũng ít. hãy tạm lánh mặt thời gian. Đợi việc giải quyết xong tôi thông báo cho biết”. “ đùa?” Văn Lai “hừ” tiếng: “Bây giờ tôi là người bảo đảm của , nên giết tôi. khi giao dịch thành công, chắc chắn chẳng thèm giữ lại mạng sống của kẻ đòi chia phần như tôi”. Văn Lai rướn người, nhìn thẳng vào mặt Naka: “ nghe đây. Bây giờ tôi và cùng ngồi con thuyền. Tôi với bên Pháp là tôi làm người bảo đảm trong cuộc giao dịch này. Họ trả trước 50% tiền hàng, khoản tiền đó thuộc về tôi. Sau đó, họ tiến hành giao dịch với ở nơi quy định. Khi giao hàng, họ trả 50% số tiền còn lại”. Naka lim dim mắt, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, đến mức mạch máu nổi . Sau đó, Naka mỉm cười: “Được thôi. Cảnh sát Văn quả nhiên lợi hại, sớm chuẩn bị sẵn đường rút lui. Chúng ta hãy làm theo lời ”. Văn Lai thở phào nhõm tựa người vào thành ghế: “Hợp tác vui vẻ”. Sơ Vũ dám bỏ lỡ thời gian, nhàng rời khỏi văn phòng Naka. Sơ Vũ bò về phía trước lúc cũng tìm thấy đường ống chính. men theo đường ống chính xuống dưới tầng 16. Sơ Vũ phán đoán phương hướng rồi tìm đến vị trí nhà vệ sinh. Nhân lúc bên dưới có người, Sơ Vũ mở tấm thông khí nhảy xuống nhà vệ sinh. Sau đó, Sơ Vũ theo thang máy thường xuống tầng . Sơ Vũ vừa xuống đến nơi, hướng dẫn viên thông báo tập hợp du khách chuẩn bị lên đường. Sơ Vũ lặng lẽ trà trộn vào đám du khách, ra xe tới điểm thăm quan tiếp theo. Buổi tối về nơi ở của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ đưa tài liệu copy được và kể cho Lục Tử Mặc nghe cuộc trò chuyện giữa Naka và Văn Lai. Việc Văn Lai vẫn còn sống và nội dung giao dịch là thu hoạch bất ngờ. Lục Tử Mặc ôm chặt Sơ Vũ vào lòng, sau đó đưa dữ liệu vào máy tính để điều tra động thái của Naka. Theo những số liệu thu được, Naka có hành động gì lớn. Tuy nhiên trong hơn năm qua, có giao dịch qua lại với tài khoản mới lập ở bên Pháp. Nếu phải Sơ Vũ nghe được kẻ mua hàng là người Pháp, khoản giao dịch lớn này thực gây chú ý của người khác. Naka làm việc tương đối kín kẽ. Chắc lo sợ bị Kim Gia phát nên mới thận trọng như vậy. Sơ Vũ đến bên Lục Tử Mặc. Chuyện xảy ra lúc ban ngày kích thích thần kinh của . Thậm chí đến tận bây giờ, vẫn còn cảm thấy hồi hộp. Lục Tử Mặc đóng máy vi tính, quay người ôm vào lòng. “ muốn em có cuộc sống như ”. Lục Tử Mặc đột ngột lên tiếng, lời của khiến tim Sơ Vũ thắt lại. Sơ Vũ im lặng, muốn đẩy ra nhưng càng bị ôm chặt hơn. Sơ Vũ cuối cùng giãy giụa mà ngoan ngoãn tựa vào người . Hình bóng hai con người ôm nhau hắt lên tường nhà. Sơ Vũ thấy mỗi hơi thở của đều nặng nhọc và mang lại cảm giác đau đớn. Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn sâu vào mắt : “Hôm nay suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù phải là ý muốn của nhưng chính từng bước từng bước đẩy em đến tình cảnh ngày hôm nay”. “Lúc em khỏi đây, cứ nghĩ mãi. Nếu em xảy ra chuyện làm thế nào?”. Lục Tử Mặc giơ tay vuốt ve đôi môi Sơ Vũ. nở nụ cười gượng và rất khẽ: “ phải làm thế nào hả Sơ Vũ?”. Sơ Vũ thể trả lời câu hỏi của Lục Tử Mặc. Đêm đó, Lục Tử Mặc điên cuồng đưa Sơ Vũ đến hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Sau đó, mệt mỏi thiếp trong lòng . Sơ Vũ cảm thấy Lục Tử Mặc thầm điều gì đó bên tai nhưng nghe . Ai ngờ đến lúc Sơ Vũ tỉnh lại, xảy ra chuyện long trời lở đất. Sơ Vũ mở mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy phải trần gỗ trong ngôi nhà của Lục Tử Mặc mà là trần nhà xi măng màu trắng. Đầu óc choáng váng, cơ thể nặng nhọc. vừa động đậy người liền có cảm giác buồn nôn. Sơ Vũ cố ngồi dậy, phát ở trong căn phòng rộng rãi thoáng đãng. tay cắm ống kim truyền nước. người đàn ông lạ mặt ngồi gần cửa ra vào, đó là người cảnh sát. “ tỉnh rồi à?” Người cảnh sát ra hiệu Sơ Vũ đừng ngồi dậy, dùng bộ đàm thông báo cho bác sỹ. lát sau, bác sỹ và y tá vào phòng. y tá kiểm tra người Sơ Vũ. Ông bác sỹ gật đầu: “Tốt lắm, còn gì đáng lo ngại nữa”. “Tôi bị làm sao vậy? Tại sao tôi lại ở đây? xảy ra chuyện gì?” Sơ Vũ hoang mang nhìn những người trước mặt. Ông bác sỹ và y tá nhìn nhau rồi đứng tránh sang bên để người cảnh sát lạ mặt tới. Nhìn dáng vẻ của người cảnh sát, có thể đoán ta có chức vị rất cao. Người đàn ông này toát ra vẻ lạnh lùng như Lục Tử Mặc. ta gật đầu với ông bác sỹ. Ông bác sỹ, y tá và người cảnh sát trực ban tự động ra ngoài. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ta mới kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Sơ Vũ. “Chào . Tôi tên là Lý Gia”. Sơ Vũ nhìn ta bằng ánh mắt thận trọng. ta hề né tránh mà lặng lẽ nhìn lại . “Chúng tôi nhận được email của . Dựa vào tin tức do cung cấp, phía cảnh sát chúng tôi thương lượng và đồng ý để làm nhân chứng. Từ bây giờ trở , chúng tôi khởi động trình tự bảo vệ nhân chứng đối với ”. “ gì…” Lý Gia nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. ta dường như thẩm định tính chân thực trong lời của . Sau đó, ta hơi nhíu mày: “Di chứng để lại sau khi bị trúng độc?” Sơ Vũ nhìn người cảnh sát bằng ánh mắt nghi hoặc. Lý Gia kéo chiếc ghế lại gần Sơ Vũ. ta quan sát : “Mấy ngày trước, chúng tôi nhận được email bí mật từ , trong đó có hai đoạn video và số tài liệu giao dịch. email, vì biết quá nhiều chuyện nên bị Lục Tử Mặc, Tam ca của tổ chức ma túy giữ bên mình. muốn dùng những chứng cứ này để xin làm nhân chứng, cầu cảnh sát dẫn độ về nước an toàn. Dựa theo địa chỉ cụ thể do để lại, chúng tôi tìm đến nơi ở của . Lúc đó, bị trúng độc và bị hôn mê bất tỉnh. Chúng tôi đưa về đây”. Sơ Vũ lạnh toát người. biết biết ai là người gửi email, ai khiến hôn mê bất tỉnh, ai là người gửi đơn xin cho làm nhân chứng và cầu cảnh sát bảo vệ . Sơ Vũ nắm chặt bàn tay, tim đập liên hồi. Sau khi mất Ba Dữ, Lục Tử Mặc lo sợ mất cả . Vì vậy mới dùng cách nghĩ là tốt nhất để đảm bảo an toàn của . Bí mật giao cho cảnh sát, là việc duy nhất có thể làm. “ Đặng!” Giọng mất kiên nhẫn của người cảnh sát kéo Sơ Vũ trở về thực tại. Lý Gia hiểu tại sao sắc mặt người phụ nữ trước mặt ta đột nhiên trắng bệch. ta lặng lẽ đánh giá hồi lâu. khó tưởng tượng là người phụ nữ của Tam ca tập đoàn ma túy. ta điều tra lý lịch của . Hai năm trước, lý lịch sạch như tờ giấy trắng. đến Thái Lan du học rồi ở lại làm việc. là bác sỹ ngoại khoa tài giỏi được công nhận. Sau đó, quen Lục Tử Mặc qua vụ bắt cóc. Sơ Vũ phải là người phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Theo con mắt đánh giá phụ nữ của Lý Gia, chỉ được coi là thanh tú ưa nhìn. ta hiểu nhân vật truyền kỳ như Lục Tử Mặc thích ở điểm gì. Thời gian gần đây, việc người phụ nữ này liên tục xuất tại những khu vực buôn bán ma túy trọng điểm ở Tam giác vàng thu hút quan tâm đặc biệt của cảnh sát. Đúng lúc vụ án có tiến triển, người phụ nữ bí này đột nhiên tung ra chứng cứ. Đoạn video do gửi đến vạch trần việc sỹ quan cao cấp Văn Lai câu kết với trùm ma túy Naka gây cấn động trong giới cảnh sát. Có lẽ Lục Tử Mặc biết được ý định của người phụ nữ này nên mới hạ độc ta? Nhưng tại sao Lục Tử Mặc giết chết ta? Người phụ nữ này quan trọng với đến mức nào? Lý Gia tin chắc Lục Tử Mặc biết lượng thuốc khiến con người chỉ bị hôn mê và tử vong. Biết nếu người phụ nữ này còn sống, ta gây phiền phức lớn cho . Vậy mà Lục Tử Mặc vẫn giết ta? Sơ Vũ biết đến những suy nghĩ phức tạp trong đầu Lý Gia. chỉ ngồi im lặng giường. Lý Gia rút ra cái bút ghi đặt trước mặt Sơ Vũ: “Bây giờ tôi có số vấn đề muốn hỏi . Hy vọng hợp tác”. Sơ Vũ lên tiếng, Lý Gia cũng để ý. ta ngồi tựa người vào thành ghế, khoanh tay nhìn : “Câu hỏi đầu tiên, Văn Lai còn sống hay chết. Nếu còn sống, ta ở đâu?”