1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tình nhân trọn gói - Anna Oliver (14 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển Ngữ: Mai Hương

      Mariel thức dậy trước. Trời tối hẳn, ánh đèn nhấp nháy của thành phố hắt những vệt sáng lờ mờ dọc tường. Tự giận mình ngủ thiếp mất, quay sang ngắm Dane. muốn thức như thế mà suy nghĩ. Để nằm cạnh và nghe hơi thở đều đặn của trong khi sắp xếp những điều dự định với .

      Dường như cảm nhận được tỉnh giấc, đôi mắt hé mở trong căn phòng tranh tối tranh sáng. “Em à.”

      dậy rồi à.”

      quờ tay rồi ngừng lại. Sau đó kéo ra bộ váy ngủ bằng lụa từ dưới người, sung sướng cầm đung đưa trước mặt . “Cái gì đây?”

      “Ơ…” Mariel cảm thấy cả người mình chín lựng . “Em…”

      Khỉ , nghĩ trở về vào đêm nay, và giờ cái thú bí mật ngủ giường , cảm nhận gần bị phơi bày trước ánh nhìn chăm chú của Dane.

      “Em nằm ngủ giường .” Đấy phải là câu hỏi.

      “Dạ. Như thế có phạm vào lỗi nào ?”

      hôn lên đầu mũi . “ nghĩ là . Em đợi ở đấy nhé.” trược khỏi giường và biến mất ở cầu thang dẫn xuống lầu.

      chưa đầy phút quay lại cùng chiếc túi . bật đèn ngủ cạnh giường lên, phủ khắp căn phòng thứ ánh sáng dìu dịu. “Qùa cho em từ Alice Springs đây.” Tấm đệm lún xuống khi trèo trờ lại giường với .

      Những ngón tay run run, mở quà là chiếc áo ngực màu đen gợi cảm và dây áo kém. Tim đập rộn lên, rồi bất chợt chùng xuống khi chạm vào chất áo mỏng manh. mặc chiếc áo này được bao lâu đây? “Cảm ơn , áo đẹp quá. Làm sao biết được cỡ áo mà mua vậy?”

      Mắt long lanh, tay chạm bên ngực . “Em nghĩ là đến giờ mà còn cỡ áo em sao?”

      “Em đoán là biết thừa ý chứ. Kiểu áo rất đáng .” Cũng may, đề nghị thử. đặt chiếc áo sang bên. Những ngón tay run rẩy nhiều hơn. “Dane…”

      “Ơi?” tiến lại gần hơn, mơn trớn vai . “ thấy đói quá. Em có đói ?”

      thở ra nhõm phần. Ít ra cũng còn nấn ná được thêm lúc nữa. Cả đều cần lấp đầy dạ dày trước khi chịu khuất phục và kể cho nghe. “ Em dọn thịt băm pho mát và khoai tây chiên.”

      Đôi lông mày nhướng lên. “Em muốn ăn đồ ăn nhanh sao? Trước đây em bao giờ đụng đến món đó.”

      “Có chứ. Chỉ là thường xuyên.”

      “Thế còn mùi thức ăn thơm nức ngửi thấy từ bếp ngay khi bước vào nhà sao?”

      “Em biết là về; chỗ đó chỉ đủ cho người ăn thôi.”

      và em ăn chung…”

      “Cũng được. Nhưng vẫn thấy đói. Mà em lại chưa nấu cơm. chỉ mất…”

      “Được rồi, được rồi, hiểu ý em rồi. Nào mặc áo quần vào và chúng ta chuẩn bị gọi đồ ăn thôi.”

      ***

      Dane muốn mang đồ ăn ra ngồi bên sông Torrens, nơi khí mát mẻ hơn và ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu mặt nước. Nhưng có vẻ Mariel chẳng thiết tha lắm, thế nên họ cùng ăn tối ở nhà, chiếc sofa đặt trước tivi.

      Khi Dane giải quyết gọn ghẽ phần của mình và ăn thêm nửa chiếc bánh mà Mariel ăn dở, nhét chiếc hộp các tông vào trong túi, quẳng lên bàn. xoay người góc bốn mưới lăm độ để có thể nhìn trực diện. “Thôi nào, Mariel, có chuyện gì vậy?”

      cắn môi ngẩng mặt lên, hít hơi dài. “ thích chuyện em sắp kể đâu…”

      Bụng thót lại, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản. “ nghe nào.”

      hít thêm hơi nữa, như để lấy thêm tinh thần. “Em có thai rồi.”

      Bộ não mất đến vài giậy để xử lý thông tin vừa thông báo. Thêm vài giây nữa lưỡi mới hoạt động mà thốt ra cái từ chưa từng nghĩ xuất trong cuộc sống . Cuộc đời . “Có thai.”

      Mắt mờ dần, thanh duy nhất nghe thấy là tiếng mòng mòng của khí, như thể khí nhảy bổ vào họng đường tìm đến lá phổi đột ngột xẹp xuống. “Có thai.” chớp chớp mắt xua nỗi hoang mang vừa vây phủ toàn thân và nhìn thấy Mariel, mặt trắng bệch, mắt mở trừng trừng, tổn thương quá mức, đôi tay dúm dó vạt áo.

      “Đúng vậy.” khẽ cắn môi dưới lần nữa. “Hôm qua em mới biết.”

      Lý trí bắt đầu ngoi lên, cùng với ý nghĩ chối bỏ. “Sao lại thế được? cứ nghĩ em uống thuốc rồi? Em bảo thế còn gì.” nghe ra điệu kết tội trong giọng của chính mình.

      Déjà vu1. mường tượng ra phụ nữ khác, vào khoảng thởi gian khác. Mariel sắp đặt chuyện này chăng? rũ bỏ ý nghĩ đó ngay lập tức.

      “Em uống thuốc…” chà xát cánh tay mình như lạnh. “Em định uống tiếp vỉ nữa nhưng em nhớ kỹ chu kỳ hàng tháng của em. Vì vậy em đến Stirling gặp bác sĩ Judy để hỏi ý kiến bà.”

      thể ngồi tiếp được, bật dậy nhảy lùi lại. “Vậy ra đêm qua khi em bị nhiễm cúm chỉ là lời dối trá?”

      “Em thể thông báo tin này với qua điện thoại. muốn em kể nghe qua điện thoại. Thông tin quan trọng thế này phải được trực tiếp.”

      thừa nhận lời bằng cái gật đầu cứng nhắc. “Vậy, kế hoạch của em là gì nào?”

      “Kế hoạch của em sao?” nheo mắt. “Ôi chao, tuyệt lắm. Vậy ra có vẻ khi mọi thứ trở nên khó nhằn rốt cuộc lại là thứ đàn ông vô trách nhiệm điển hình đấy. Đứa bé này còn là con nữa, cho nên là kế hoạch của chúng ta. Dù có muốn hay đây vẫn là chuyện của chúng ta.

      “Em hiểu nhầm ý rồi. cho em cơ hội lựa chọn. Tùy quyết định của em. Dù thế nào vẫn ủng hộ em hoàn toàn.”

      nhìn chằm chằm. “…” bật dậy khỏi sofa, khuôn mặt trắng bệch giận dữ tột độ, đứng trước , những ngón tay hết mở ra lại gập vào bên hông. “Nếu nghĩ điều em nghĩ nghĩ đến…”

      “Em chẳng thể biết được nghĩ điều gì,” đáp trả lại. “Làm sao em biết được khi mà chính còn biết nghĩ cái quái quỷ gì nữa?” Tại sao lại nhìn theo kiểu đó, đôi mắt ngân ngấn lệ và nỗi trách cứ? “Ôi, , Mariel có ý …”

      Bất chợt có gì đó nhá lên trong tia chớp từ bầu trời, cơn sóng thần, cơn cuồng phong, tất cả hòa làm .

      Con .

      phần máu thịt .

      tượng hình trong Mariel.

      Hóc môn adrenaline tăng vọt trong mạch máu , ào ạt như lửa trong từng đường gân thớ thịt. Tim gõ nhịp mạnh liên hồi đến độ nghĩ mình gặp vấn đề ở van tim.

      Dường như tuân theo ý muốn độc lập của riêng chúng, đôi mắt len lén nhìn vào vùng bụng phẳng lỳ của Mariel. dưới bộ váy ngắn màu hồng kẹo ngọt kia… con của .

      Phần bản năng điên loạn trong muốn dứt xé lồng ngực mà hét lên đến tận cùng thế giới. lê mắt quanh phòng rồi quay người chằm chằm hướng về ô cửa sổ tối màu bóng đêm mà chẳng nhìn thấy gì, tâm trí dồn dập bị viễn cảnh mình làm cái thứ quái quỷ gì thế này? Tấn công dữ dội.

      có thể cảm nhận được đôi mắt gieo lưng . đợi chờ nhiều hơn ở , mong đợi nhiều hơn ở . Đáng ra nên trông đợi nhiều hơn nữa. “ phải suy nghĩ.” Vùi tay vào mái tóc rồi khóa tay sau đầu, chăm chú nhìn vào bóng đêm. “ cần phải để cho đầu óc mình thẩm thấu dần việc này.”

      nghe tiếng sột soạt quay , bước chân bẫng sàn nhà bóng loáng. Có điều gì đó như cơn hoảng loạn kìm chặt người với ý nghĩ bỏ lời từ biệt, mà tệ hơn là chấp nhận để chuyện đó xảy ra.

      “Mariel…” sải bốn bước chóng vánh đến nắm lấy mấy ngón tay . Tay lạnh toát, xương ngón tay mỏng manh vô cùng. miết ngón cái của mình dọc chúng rồi nhìn vào đôi mắt sáng quắc của . “Khi đưa ra lời đề nghị về thỏa thuận này, cứ nghĩ là giúp được em.”

      Mariel thấy nỗi đau của từng nếp nhăn, từng múi cơ mặt, cảm thấy nó vang vọng trong chính trái tim . biết choáng váng nặng. Biết còn lâu nữa mới hiểu hết toàn bộ tin vừa báo. Nhưng với những lời muốn nghe. Chúng ta kết hôn nhé. Hay thậm chí bỏ rơi em hoặc Chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng con. Mà việc gì phải thế chứ? chưa từng đồng ý về điều khoản này. Và giờ đây sắp rời bỏ chỉ mà là hai người.

      Mím chặt môi vào nhau, gật đầu, thể cất nên lời vì sợ mình òa khóc – muốn mình thổn thức và để lộ cho thấy lúc này cần đến mức nào. muốn đến cháy lòng được kéo lại gần hơn, hôn với rằng mọi chuyện ổn thỏa cả.

      Nhưng chẳng có gì ổn thỏa cả. Bởi vì cho dù có gần gũi đến bao nhiêu chăng nữa, cho dù đến mức nào chăng nữa, khi đến thời điểm ra quyết định có ý nghĩa vô cùng quan trọng, hoàn toàn mâu thuẫn về quan điểm.

      nắm chặt tay thêm lần nữa, hôn lên môi thầm. “Em ngủ . Giờ em cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. Sáng mai gặp em.”

      Nụ hôn của vẫn vậy, ngọt ngào đến mê đắm, lời của nghe vẫn chân thành như muôn thuở, nhưng có vực thẳm vừa lộ ra giữa , biết rồi đây quan hệ giữa chẳng bao giờ trờ lại như cũ được nữa.

      ***

      Sáng hôm sau Dane rời khỏi nhà trước khi Mariel tỉnh giấc. Có lẽ mở cửa vào phòng xem ngủ yên chưa nhưng nghe thấy. cố tập trung hoàn toàn vào công việc. cần phải tạo ra đôi chút thu nhập mới mong duy trì được khả năng độc lập của mình. biết được rồi đây mình chuyển đến sống ở đâu, Dane muốn gì ở – nếu có – bởi vậy chẳng thể đưa ra cho mình dự định nào.

      vẫn hoàn toàn ủng hộ em. Những lời của . Nhưng cái hoàn toàn đó tồn tại trong giới hạn nào? tự hỏi. thế là có ý gì? Ủng hộ tài chính? Hay ủng hộ mặt tình cảm?

      Dường như việc hé lộ cho bí mật mang thai làm bừng lên bản năng làm mẹ trong . nghĩ về mẹ của Dane, người bỏ rơi . Chẳng lẽ bà nhận ra tất cả những gì bà đánh mất?

      Tất nhiện, Mariel chẳng hề do dự lấy giây về việc nuôi nấng đứa con mình. luôn ao ước có được những đứa con của mình, có người đàn ông cùng chia sẻ niềm vui với . Nhưng nếu cha đứa bé thể ở cạnh, cũng chẳng sao. vẫn còn có điều gợi nhớ về Dane để có thể mãi mãi.

      Mọi thứ đều treo lủng lẳng, như tình trạng chết lâm sàng. ghét thế này, nhưng bản thân cũng giậm chân tại chỗ. phải đợi. Có thể là đêm nay. Liệu có sang bảo quyết định rằng muốn thử gặt hái thành quả ?

      Nhưng khi từ văn phòng về nhà là tám giờ tối, yên vị giường, cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt nhoài. nghe tiếng bước chân của ngần ngại ngừng lại bên ngoài cửa phòng , rồi tiếp.

      . chấp nhận để bản thân nước mắt khóc cho người đàn ông , cất bước ra . cần phải đợi chờ ra quyết định nữa. Ít ra còn lòng tự tôn, để mình trở thành nạn nhân lần nữa.

      Trườn khỏi giường, mở cửa phòng. Ánh đèn từ phòng làm việc của hắt vệt dài sàn gỗ bóng loáng của hành lang. Nhón từng bước chân , tiến về phía phòng .

      Điện thoại của dồn dập đổ chuông khi vừa tới cửa.

      “Huntington nghe đây.” Yên lặng. “Đúng. Tôi định gọi lại cho . Có …” – quay đầu lại, vơ vẩn nhìn trần nhà. “Tối nay sao?” Từ phía dau , Mariel thấy xoa xoa thái dương. “Được rồi.” nhìn đồng hồ. “Hai mươi phút nữa. Đừng lo. Tôi đến đó.”

      Tiếng cót két khe khẽ của ván sàn báo cho biết Mariel ở đó. Tay thình lình giật mạnh – dường như có vẻ đầy tội lỗi, nghĩ – rồi ngắt máy, nhét chiếc điện thoại vào túi. “ cứ nghĩ em ngủ. muốn đánh thức em.”

      phải đánh thức em. Em muốn chuyện.”

      , nhưng xin lỗi, giờ phải thời điểm thích hợp. có việc rất gấp cần phải giải quyết.”

      cảm thấy miệng trở nên khô khốc, lưỡi dính chặt cứng đơ ở cuống họng, nhưng cố thốt lên mấy lời, “Bây giờ luôn sao? Có điều gì quan trọng hơn con của chúng ta sao?”

      Dane đứng bất động, nhưng hình như có điều gì ánh lên sau ánh mắt bất động của . “Chúng ta chuyện. Chắc chắn là thế. Nhưng đây là công chuyện làm ăn. khách hàng.”

      khách hàng.”

      “Đừng cư xử như thế này, Mariel.” quay người tắt máy vi tính rồi lật nhanh chồng giấy tờ xộc xệch. “Về vấn đề này em phải tin ở .”

      Tin sao? Tin như từng tin Luc? ta cũng từng có “cuộc hẹn công chuyên làm ăn.” cố ngăn những giọt nước mắt của mình.

      đứng dậy, vẫn gập trong tay thứ giấy tờ gì đó vừa tìm kiếm. bước về phía . nâng cằm lên, giữ chặt nó bằng mấy ngón tay dịu dàng. “Em có tin ?”

      nghĩ về những người phụ nữ trong đời , về cuộc sống như dân chơi của . nhớ về thời thơ ấu của và , nhớ về những bí mật sẻ chia cùng nhau, nhớ lại mấy tuần vừa qua gắn bó cùng nhau ở đây, trong ngôi nhà của . Tranh cãi, đương. rất muốn tin tưởng .

      muốn tin biết bao nhiêu. là cha của con ; gì có thể thay đổi thực tế đó. được gắn kết với nhau suốt phần đời còn lại của cuộc đời nhờ thực tế đó.

      “Nào?” chờ đợi câu trả lời. Đôi mắt cuộn xoáy những dấu hiệu cảm xúc mà tài nào giải mã được.

      “Dane, nếu chúng ta tin tưởng nhau chẳng có gì cả.” thể phủ nhận điều này. thể tước của cơ hội chứng tỏ thực kia. Nếu làm thế, rốt cuộc chẳng có chút tương lai nào cho cả cả.

      Đôi vai thư thái hẳn khi phần trạng thái căng thẳng bị xóa . “Em về giường . Cố mà ngủ chút. Trông em có vẻ đói ngủ.” Nụ hôn đặt môi vô cùng ngọt ngào nhưng chóng vánh.

      Có lẽ ra tiếng động hoặc cũng có lẽ ngủ say quá – dù chắc mẩm rằng chẳng hề chợp được tí giấc ngủ nào – Mariel hề nghe thấy tiếng về nhà.

      Chú Thích:

      1. Thuật ngữ do nhà nghiên cứu tâm linh học người Pháp, Émile Boirac (1851-1917) đưa ra trong cuốn L’ Avenir des sciences psychiques (tạm dịch: Tương lai của ngành khoa học tâm linh). Déjà vu, nghĩa đen là “ nhìn thấy,” dùng để chỉ ký ức ảo giác, tức cảm giác quen thuộc như từng thấy, từng trải nghiệm môi trường, khung cảnh mới chưa từng biết trước đó hoặc nhớ lúc nào. Bản thân người mắc cảm thấy chắc chắn rằng từng chứng kiến hay sống qua hoàn cảnh xảy ra trước đây. Déjà vu có đặc tính “kỳ quái”, “lạ lẫm” và đầy “huyền bí” , diễn ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong thực khi chắc chắn hình ảnh “ xảy ra” trong quá khứ…
      Last edited: 4/10/14

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 13

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Ngày tiếp theo mở màn chẳng khác gì ngày tù ngục, mỗi giờ trôi qua lại càng tồi tệ hơn. Mariel nghe tiếng gió sớm cuộn thổi ngay từ lúc rạng đông, làm xáo động cả hàng phi lao dọc đường. Từ ô cửa phòng ngủ của mình, có thể nhìn ngắm bầu trời chuyển sang sắc hồng mơ mờ, bởi những đám bụi ánh sáng mơ hồ của vầng trời dần nhô lên.

      lúc sau Dane rời nhà. đợi đến khi nghe tiếng xe khởi động máy mới xuống lầu. cố ăn lấy tí chút nhưng chỉ ý nghĩ nhồi thứ gì đó vào dạ dày cũng khiến phát ốm. Mở màn cơn ốm ban sáng chăng? tự hỏi.

      Bản tin thời tiết phát đài mới thực đáng sợ. Bốn mươi lăm độ, với những đợt gió mạnh liên hồi. Chương trình khuyên cư dân vùng trung du cần thận trọng với khả năng cháy rừng: hoặc là dời hoặc ở lại và luôn sẵn sàng ứng phó khi đám cháy diễn ra. Có lẽ hôm nay là ngày gợi nhớ đến Ngày Thứ Bảy Đen Tối1, khoảng thời gian khủng khiếp thiêu đốt vùng Victoria ra tro.

      Giữa sáng, điện thoại đổ chuông. “A, chào cháu Mariel,” giọng bồn chồn vang lên khi cầm lấy ống nghe. “Bác Daniel Huntington đây. Dane có đó cháu?”

      ấy có ở đây, bác Daniel ạ. Bác thử gọi vào số di động hay số ở công ty chưa ạ?”

      “Bác gọi mấy số đó chẳng thấy nó bắt máy.”

      điệu giọng của ông làm Mariel lo lắng khi lơ đãng xoa xoa cái bụng rỗng của mình. “Bác ổn chứ ạ? Bác có cần cháu giúp làm gì ?”

      “Gió ở đây thổi mạnh khủng khiếp quá. Mariel, bác thích nhìn trời kiểu này. Nhà cứ như sắp cháy đến nơi. Chỉ mồi lửa …”

      nhắm mắt và ước mình phải đưa ra lời đề nghị này, nhưng… “Hay là hôm nay bác đến đây với cháu?”

      Câu trả lời thẳng thừng của ông, “Bác rời nhà đâu,” khiến càng lo lắng hơn.

      “Bác Daniel, dù có gì đó cũng chỉ là căn nhà. Vật chất có thể kiếm lại được. Quan trọng là bác được an toàn.”

      “Đây là nhà của Dane, bác để nó bị thiêu cháy đâu.”

      Nhà của Dane là sao? Ông vậy là có ý gì? “ phải lửa lan đến đâu đó rồi chứ bác?” Giữ máy bằng tay, tay kia nhấp chuột vào mạng để xem có báo cáo cháy nào .

      . Nhưng bác ở ngoài, tệ nếu bác ngửi ra mùi khói.” Bất chợt có tiếng bước chân vang qua điện thoại, rồi uỵch tiếng.

      Mariel ép ống nghe sát vào tai mình hơn. “Bác còn đó , bác Daniel?”

      “Bác vẫn ở đây. Bác chỉ cố đóng… cánh cửa. Gió thổi điên cuồng quá. Với điều kiện thời tiết này, nếu lửa phát ra coi như xong.”

      Mariel nhay nhay môi mình, khổ sở vì cơn do dự. Ông hơn bảy mươi tuổi, lại mình giữa vùng nguy hiểm được cảnh báo có cháy lớn trong ngày hôm nay. Có vẻ hơi thở của ông cũng vô cùng yếu ớt. thể để ông ở đó. thể.

      “Bác Daniel, bác nghe cháu nhé. Giờ cháu lái xe đến nhà đón bác.”

      đâu, con . Bác đâu cả.”

      “Được rồi,” , giọng nhàng và đầy an ủi. “Cháu đến giờ, lúc nào cháu đến bác cháu ta bàn tiếp nhé.”

      Im lặng chốc, rồi tiếng thở dài nghe như nhõm. “Cháu tốt quá, Mariel. Bác bắc ấm nước.”

      Mariel ngắt máy. Tuyệt vời. Phi xe lên vùng đồi, chuyện trò với ông già lúc nào cũng cứng đầu y hệt con trai mình, cho trôi qua cái ngày khủng khiếp!

      Ông già đó là ông nội của con .

      Nếu đó phải là lý do thuyết phục biết có gì đáng thuyết phục hơn.

      thử gọi cho Dane trước khi để báo cho việc mình sắp làm, nhưng máy ở văn phòng cứ đổ chuông dài, điện thoại di động của cũng tắt máy. biết có cuộc hẹn ăn sáng sớm. Giờ quấy rầu cũng chẳng ích gì. gọi lại cho khi đến nơi và kể cho biết mọi chuyện diễn ra.

      Mười lăm phút sau bon bon đường.

      ***

      Cáu tiết, Dane giận mạnh chân lên phanh xe. Hai bà già lướt trước nắp ca pô xe chằm chằm nhìn khi họ băng qua đường ngay trước công ty . “Cháu xin lỗi.” nở nụ cười hối lỗi. Ít ra nghĩ môi cũng động đậy. Đôi môi có cảm giác như tê cứng. Hai người phụ nữ già cả tiếp tục giương mắt nhìn .

      “Nếu mắt các bà mà cũng được khép lại như mắt tôi mấy đêm rồi các bà cũng vừa vừa khò khò chứ hay ho gì,” Dane lẩm bẩm.

      đợi cho đến khi hai bà già tận hưởng khoảng thời gian thư thái của mình rồi đánh mắt tìm chỗ đỗ xe của mình, tắt động cơ và ngửa đầu tựa ghế. Cuộc gặp lúc bảy rưỡi sáng với khách hàng mới kết thúc sớm, cho thêm chút ít thời giờ ngó qua văn phòng của mình trước khi đến gặp đối tác khác và nâng cấp hệ thống ở mạn đông thành phố.

      xa đường cao tốc lắm, nghĩ. Lương tâm day dứt lên tiếng trong . Lương tâm, phần từ rất khó chịu đối với . Nhưng sau đó tiện thể lái xe sang thăm bố mình, chỉ để chắc chắn ông vẫn ổn trong cái ngày thời tiết khủng khiếp thế này. chẳng mất nhiều thời gian.

      thấy xe Justin đâu cả, trợ lý chung của và Justin công tác đến tuần sau, vì thế, rèm cửa văn phòng khép lại trước cơn nóng, dãy phòng làm việc khá mát mẻ và lờ mờ tối khi bước vào. buông người chiếc ghế tựa bằng nhung sau bàn làm việc của mình, kiểm tra các tin nhắn điện thoại văn phòng lẫn máy di động của mình. gọi lại ba cuộc, để lại tin nhắn trả lời.

      Xong xuôi, vắt chân lên bàn, mắt nhắm lại. Nhưng chẳng thể nào được thanh thản như mong muốn. Mariel. Tên lướt qua tâm trí như làn nước trong trẻo mát lành. Đáng lẽ phải dành thời gian cho , nhưng hiểu sao vẫn chẳng thể tìm được cách giải quyết vấn đề. Nỗi đau day dứt trong lồng ngực , ngược lên họng . Tệ hơn nữa, khiến thất vọng khi mà cần nhất.

      “Ôi chao, ông bạn, cậu trông như xác thối thế này.”

      Đôi mắt thình lình mở ra trước giọng quen thuộc. Justin, vận chiếc áo sơ mi công sở trắng tinh và quần dài là lượt cẩn thận, lo lắng nhìn từ ngưỡng cửa. chớp chớp vài lần rồi nhắm mắt lại. “ chỗ khác , Jus.”

      thể nào. Tớ là bạn cùng làm ăn với cậu đấy, ông bạn quý ạ.”

      Dane có thể nhận thất vẻ hài lòng của bạn mình từ đầu kia căn phòng. Jus vẫn đứng đấy chịu , Dane mở mắt. “Có chuyện gì à?”

      “Đừng có bảo tớ là cậu định thử thuyết phục khách hàng mới trong bộ cánh phông lùi xùi đó nhé.”

      “Ờ. Tớ bảo thế.”

      “Thế còn cái vẻ ủ rũ nhàu nát mặt sao? Đầu tóc nữa – chẳng lẽ chưa đủ dài để cho cậu cắt à? Thêm tí chuyên nghiệp…”

      “Nếu tớ cần có người phàn nàn nhắc nhở tớ lấy vợ,” cau có. nhặt sợi dây thun lên, kéo căng cho đến khi nó đứt phựt và bắn ngược vào các ngón tay . cảm thấy thích thú với vết nhói da.

      Justin bước ngay vào phòng, tựa bên hông vào góc bàn làm việc của Dane. “Mariel có nhận ra ấy quẳng mình vào cái mớ gì ?”

      “Nếu ấy thích vụ dàn xếp ấy được tự do ra . Thực ra giờ tớ nghĩ sớm muộn ấy cũng ra . Chắc chắn tớ thông báo cho cậu khi việc đó diễn ra, vì vậy cậu cần phải lo lắng về ấy.” tóm lấy sợi thun khác, nhắm lên chiếc cúp cao nhất trong chiếc tủ đựng tài liệu của và bắn. “Có lẽ đó là quyết định sáng suốt nhất trong đời ấy.”

      “Dane ơi là Dane.”

      Dane nhìn bạn mình rồi quay trước vẻ trách cứ mà đọc được trong mắt Jus. “Cậu hiểu tớ mà. Cam kết lâu dài chưa bao giờ hợp với tớ cả.”

      “Đến cả thằng ngốc bị mù cũng nhận ra cậu ấy. Chỉ cần ấy bước vào, cái vẻ thép lạnh lùng trong mắt cậu tan chảy ra rồi. Có chuyện quái gì với cậu hả?

      Vấn đề là đứa con.

      Dây thần kinh trong căng lên. Tim như bị bóp nghẹt. “Thực ra là, tớ…” bắt đầu, nhưng dây thanh quản chẳng chịu hoạt động bình thường. “Thực ra là, chúng tớ…” cố nuốt cục nghẹn dâng lên trong họng.

      Bỗng nhiên mọi thứ lại đâu vào đấy cả. Rốt cuộc đứa trẻ này hoàn toàn vô tội. Dane biết cảm giác lớn lên mà có cha săn sóc, có tình thương của người cha. học hỏi từ trải nghiệm này và mạnh mẽ hơn cũng nhờ trải nghiệm này. Nhưng liệu có muốn con mình phải trải qua tình cảnh tương tự? Điên khùng, đời nào. được ban cho cơ hội. cơ hội thực . Tặng vật được ban tặng cùng Mariel. Người thân thiết nhất đối với .

      Người phụ nữ hơn bất kỳ ai khác hay bất kỳ điều gì khác đời này.

      Mariel, người phụ nữ duy nhất chân thành từng có trong đời , người phụ nữ duy nhất có thể xua tan những đám mây bão tố lởn vởn trong mắt mỗi khi nhìn vào gương; liệu để ra ? Liệu có thể để đứa bé nón nớt vừa tượng hình sau này lớn lên mà biết mặt cha nó? có tình thương của cha nó?

      đời nào. được ban tặng thử thách lớn nhất trong cuộc sống, và muốn chối từ.

      bật dậy khỏi ghế, ngay lập tức mở máy trong khi tiến về phía cửa chính, gần như nhận thất Justin nhìn chằm chằm, như thể mất trí. Có thể mất trí trong thoáng chốc , nhưng giờ óc xét đoán trở lại với .

      “Jus. Bạn của tớ. Cậu đúng là người tớ cần.” buồn nghiêng ngửa đầu, kéo Jus ra. “Phiền tí nhé, tớ phải gọi cuộc điện thoại vô cùng quan trọng.” Có thể là cuộc gọi quan trọng nhất trong đời .

      Ngay khi Justin vừa bước ra ngoài, Dane đóng cửa vội vã sau lưng bạn mình trong khi tay bấm số gọi về nhà. có ai cầm máy. đánh vào đùi mình khi cơn bồn chồn sôi lên trong ruột. Giờ đây, khi biết được mình phải làm gì, thể đợi lâu hơn được nữa. thử gọi vào số di động của Mariel. cầm máy; cuộc gọi của được chuyển vào hộp thư thoại.

      Bàn tay nắm chặt, sải bước đến bên bàn và vào máy. “Mariel, là thằng ngốc khốn khiếp. Gọi ngay cho khi em nghe được lời nhắn này nhé. cần gặp em. Càng sớm càng tốt.” Với chuyện quan trọng như thế này, chỉ có thể trực tiếp. xem đồng hồ đeo tay. Khỉ , “Ôi, khoan , sắp có cuộc hẹn làm ăn. gọi cho em khi kết thúc cuộc hẹn.” nhắm mắt lại, em, Ong Chúa.

      ***

      Tay Mariel nắm chặt bánh lái, cố giữ chiếc xe đúng đường thẳng. Nhiệt kế được ngoài trời lên tới bốn mươi hai độ. Thậm chí điều hòa nhiệt độ cũng chẳng thể làm dịu khí trong xe được mấy, khi mà làn gió nóng lén lút lẩn vào qua những chỗ rò rỉ và ánh mặt trời gay gắt chiếu xuyên qua kính chắn gió. nhánh cây chìa ra đường trước mặt . Miệng khô khốc nhưng dám rời mấy ngón tay căng thẳng khỏi bánh lái để với lấy chai nước.

      Cuối cùng cũng đổ xe bên ngoài ngôi nhà của Daniel. Và bước ra khỏi xe, lao vào cái nóng chết tiệt hầm hập của mặt đất.

      Mặt trời tháng tàn nhẫn nướng cháy bần trời trắng và thiêu đốt mặt đất khô rang. đứng lúc, mạch đập nhanh dần khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp lờ mờ bao phủ khung cảnh đẹp đẽ mọi khi.

      mồi lửa. đốm lửa

      “Ôi, Chúa tôi,” lẩm bẩm. Nhưng gió, nữ thần báo tử nhẫn tâm trong cái nóng khắc nghiệt, giật phăng lời thốt ra từ miệng , cũng giống như khi gió giận dữ xoáy qua các vòm cây, cuốn theo những mảnh vụn tung tóe trong khí như tên bắn.

      lao về phía cửa trước, nhưng ai hồi đáp tiếng gõ cửa dồn dập của . chạy ra sau nhà. Bố của Dane nằm sóng soài giữa cái nắng gay gắt, vòi nước nắm chặt trong tay, nước phum thành vũng cạnh ông. “Bác Daniel!” nghe tiếng mình hét lên rồi quỳ xuống cạnh ông. “Bác làm gì ngoài trời thế này?”

      “Bác muốn căn nhà bị cháy. Mariel đấy hả?” Ông nhìn với đôi mắt thất sắc.

      có đám cháy nào đâu, bác Daniel,” an ủi ông, nhưng mạch bên cổ dồn dập. “Để cháu đỡ bác nào.” cố xốc ông dậy, nhưng ông thể tự mình bước được. nghiêng người lách dưới bên vai, dìu ông vài mét vào chỗ có bóng râm. Dồn hết sức khiến choáng váng thở ra hơi; hối hả vặn nút chai nước rồi nâng chai lên miệng ông. “Nước đây, bác uống .”

      Ông nhấp vài ngụm rồi nằm lả . đổ phần nước còn lại lên chiếc khăn vải vừa tìm được trong túi xách của mình lau mặt cho ông rồi bắt mạch cổ tay ông. Mạch đập dồn dưới mấy ngón tay . lấy điện thoại di động gọi xe cứu thương. Rồi gọi tiếp cho Dane. Chết tiệt, sao điện thoại cứ tắt mãi thế này? để lại lời nhắn thông báo về tình hình cha , rồi chính cần nghỉ lúc, đầu choáng váng khi những đốm cứ xoay tròn trước mắt.

      “Cháu trở lại ngay,” miệng khô rát, với Daniel rồi chạy vào nhà tìm chiếc khăn tắm, nhúng khăn sũng nước, xong lại hối hả chạy ra chỗ Daniel.

      “Cháu là người phụ nữ Dane cần,” ông lẩm bẩm khi trải chiếc khăn lên người ông. “Dane là tất cả những gì bác có. Đáng lẽ bác nên là… người bố… tốt hơn.” Ông cau mày. “Đầu bác đau quá.”

      “Rồi ổn thôi bác,” an ũi ông, mắt nhắm lại. Nhưng thể sung sức hoàn toàn như ban đầu, cảm giác nôn nao quay trở lại. “Bác cháu mình sớm được trợ giúp.”

      Cuối cùng nghe tiếng còi cứu thương hú vang trong tiếng gió gào. Cố lê mình đứng dậy, lảo đảo bước ra cổng dẫn xe cứu thương lui sau nhà.

      Các nhân viên y tế nhảy ra khỏi xe, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Daniel. “Say nắng.” người lớn tuổi hơn . “May mà chúng tôi có mặt kịp thời. Ông đây là ông của ?”

      . Đây là bố của bạn tôi.”

      “Vậy ra sống ở đây?”

      lắc đầu. “Bác ấy sống mình. Tôi chỉ ghé qua xem bác thế nào.”

      “Phải là vô cùng may mắn đây. Chúng tôi đưa ông đây về bệnh viện để theo dõi thêm, truyền thêm ít nước cho ông cụ, nhưng có vẻ ông khỏe nhanh thôi.”

      Người trẻ hơn nhìn . Nét lo lắng lên đôi mày ta lẫn đôi mắt màu xanh nhạt. “ ổn chứ? Nước đây. uống chút .” ta đưa cho chai nước.

      “Cảm ơn .” uống liền hơi, vuốt vội mồ hôi túa ra đầy cổ, đầy mặt rồi hít hơi dài. thay đổi tư thế đứng để xoa dịu cơn đau ỉ trong bụng. “Chỉ chốc nữa tôi khỏe lại thôi.” đứng nhìn, siết chặt hai bàn tay nhớp nháp mồ hôi trong khi các nhân viên y tế khiêng Daniel lên chiếc xe cấp cứu gần đó.

      Dane, ở đâu?

      “Này ,” giọng trầm vang lên bên tai . “Tôi nghĩ cũng nên lên xe cùng chúng tôi, để tôi khám qua cho .”

      “Tôi khỏe mà.” Cảm giác như cố lấy lại nhịp thở trong chiếc lò nướng. Những đốm nhảy múa điên cuồng trước mắt . Đôi tay vững vàng của ai đó đỡ dậy. đưa cho cái túi xách tay. “ có muốn gọi cho bạn ? Để báo cho ấy biết về tin ở đây?”

      gật đầu. “Tôi để lại tin nhắn vậy.”

      giờ đồng hồ sau, đứng ngắm toàn cảnh bức tranh nhuốm bụi lờ mờ từ cửa sổ tầng bốn của bệnh viện trong khi Daniel ngủ thiêm thiếp. Ông ở lại qua đêm và chóng hồi phục, nhưng ông chưa được về nhà. Ông cần được nghỉ ngơi cũng như theo dõi về y tế trong mấy ngày tới. định hỏi Dane xem bố có thể dọn về sống cùng . , hỏi . cầu . Vẫn còn khối phòng trống. Nếu cần ông có thể ở phòng .

      Mà nếu Dane có từ chối nữa cũng tự về cùng Daniel, để cho Dane thấy ngốc đến đâu. Cả hai người đều chẳng ra sao cả, khi việc đến nước này. Điều quan trọng đối với họ lúc này là tái hợp mối quan hệ giữa hai bố con, về phương diện nào đó, trách nhiệm đẩy nhanh bước đầu tiên để đoàn tụ gia đình đổ lên vai , cho dù “gia đình” đó có vẻ sắp sửa xẻ thành ba mảnh ở ba nơi khác nhau trong thành phố này.

      Bỗng nhiên cảm thấy sàn nhà như chuyển động dưới chân. buông người chiếc ghế dành cho khách, chớp chớp mắt xua màn sương xám xịt kéo lên mắt. Cơn đau mà cố tình bỏ qua sáng nay đột ngột mạnh thêm. ! Nước mắt dâng lên trong mắt khi màn sương càng lúc càng mờ mịt hơn. Chỉ tại thiếu ngủ và buổi sáng mệt lử, có vậy thôi. Có. Vậy. Thôi.

      với tay bấm nút gọi y tá trước khi sụp xuống.

      Chú Thích:

      1. Cháy rừng Ngày Thứ Bảy Đen Tối: Thời gian cháy rừng kéo dài diễn ra vào quãng tháng Hai năm 2009 ở bang Victoria của Úc, gây hậu quả năng nề nhất sau vụ cháy: 173 người chết, 414 người bị thương.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      CHƯƠNG 14

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Dane sải bước qua phòng chờ bệnh viện, tiếng đế giày lẹp xẹp vọng sàn nhà, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào lỗ mũi . gần như tải nổi cơn giận dữ của mình. Mariel hề gọi lại cho – tình huống báo trước chẳng mấy tốt đẹp cho cách giải quyết vấn đề vẫn đặt nhiều hy vọng.

      dành hoàn toàn tâm trí cho cuộc gọi đó. Nhưng ràng chỉ như thế thôi chưa đủ. Chắc còn đợi quỳ gối trước nữa. Ngay lúc này đây, tuyệt vọng đến độ có thể làm thế . lần trong đời cần vận đến các loại thước đo để đạt được thành quả mong muốn. hy vọng. Vì Chúa, hy vọng như thế.

      Vì thế trong khi đợi thang máy, đặt người mang hoa đến. còn gọi điện đặt chỗ ở trong những nhà hàng Mariel thích nhất khi thang máy đưa lên tầng bốn.

      Ở phòng trực của y tá, y tá xinh xinh má ửng hồng khi mỉm cười với . hỏi thăm về phòng bố nằm, rồi ngay lập tức quên ta. có thể rời khỏi đây trong vòng mười phút tới, khi nhìn thấy bố và đảm bảo ông vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Việc chăm sóc ông có thể được thu xếp trong nay mai…

      là con trai của cụ Daniel Huntington?” giọng vang lên sau lưng trước khi kịp bước thêm vài bước nữa. Hầu như nén nổi cơn bồn chồn trong mình, Dane quay đầu lại dù chân vẫn tiếp tục bước. “Sao cơ?”

      Dane?” Vẫn là y tá xinh má ửng hồng, cùng tập bệnh án có vẻ dày dặn trong tay, nhưng lần này trông có vẻ bối rối hơn là hoa mắt vì . “Và Mariel Davenport là bạn của ?”

      Miệng khép lại chặt hơn. gặp ta đâu đó rồi sao? Có lẽ buổi lễ nào đó? chẳng thể nhớ ra. “Đúng cho cả hai câu hỏi,” nhanh.

      gật đầu, giờ nàng trở thành Qúy Duyên dáng và Chuyên nghiệp rồi. “Mời vui lòng theo tôi.”

      “Mariel có ở đây ?” ngừng lời, xoay người lại hẳn để nhìn y tá.

      ta hề nhìn ; đôi mắt ta chú tâm vào tập tài liệu tay. “Nếu cùng tôi…”

      “Chúng ta đâu thế này?” hỏi khi bước vào thang máy cùng y tá.

      “Xuống tầng .” chăm chú quan sát số chỉ tầng trong thang máy sáng lên khi hai người xuống. có cảm giác nhõm người hẳn khi cửa vèo mở ra. “ cứ vào trao đổi với các y tá trực ở đây nhé, các chị ấy đợi ,” vừa vừa chỉ tay vào phòng trực của y tá. “Họ trả lời mọi câu hỏi của .” bước ra khỏi thang máy, còn y tá ngược trở lên. có cảm giác thoáng qua ta cứ mê mải nhìn khi cánh cửa thang máy đóng lại lần nữa.

      “Ơ này…” hướng mắt theo hướng chỉ và thấy hai người trong phòng trực nhìn về phía , nhón người thầm vào tai còn lại.

      giơ tay lui sau cổ vỗ về cơn căng thẳng đột ngột rồi tiến thẳng về phía họ. muốn có được các câu trả lời, nhưng đồng thời cũng có cảm giác khó chịu vì biết thích những gì họ sắp .

      y tá trung tuổi có mái tóc màu len cừu và cặp kính gọng tía gặp nửa chừng đường . “ Huntington.”

      gật đầu cộc lốc. “ có chuyện gì vậy?”

      Davenport vừa được nhập viện.” Bà bắt đầu bước . “ ấy được điều trị tại đây.”

      “Nhập viện ư? Tại sao lại thế?” hỏi dồn. “Có chuyện gì xảy ra vậy? ấy thế nào rồi?” Lạy Chúa lòng lành, sao chẳng ai ở cái chốn này biết cách trả lời thẳng thừng hết vậy?

      ấy khỏe lại thôi,” bà y tá trấn an khi thốt nên lời, phải ngừng lại bên cánh cửa phòng dịch vụ. “ ấy vừa tỉnh. Tôi cho cậu vào gặp ấy.”

      lờ đờ bước vào cạnh giường. Mariel vốn là phụ nữ mạnh mẽ. Giờ đây nhìn mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng sọc hồng, khuôn mặt nhợt nhạt, mắt u uẩn trông như vừa tổn thương vừa bị mất mát, đầu gối Dane tưởng chừng như muốn sụp xuống.

      lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách. Chiếc ghế lạt xạt sàn khi kéo nó lại gần giường hơn. “Có chuyện gì xảy ra vậy – sao chẳng có ai gọi cả thế này?”

      “Bởi vì em cầu họ đừng gọi.” quay , nhìn bầu trời u ám dày đặc những đám mây vần vũ. “Em muốn gặp . Em muốn ở mình. Giờ em vẫn muốn được ở mình.”

      Ngực thắt lại. “, để em lại mình đâu, vì em thực lòng muốn thế.”

      “Sao lại ?” Những ngón tay bấu chặt tấm chăn. “Hẳn thấy nhõm lắm khi biết tin em vửa sẩy thai.”

      . thể như thế. hố đen sâu hoắm cuộn xoáy trong . Tim chao đảo. được trao tặng vật quý báu… Trước mắt mờ tịt hoàn toàn, giờ quá muộn rồi. Tệ hơn, tồi tệ hơn nhiều khi mà chính làm tổn thương người phụ nữ hơn hết thảy bởi lối xử ích kỷ khôn cùng của mình. “Mariel. Em xin lỗi.” Những lời này là đủ để diễn tả cảm xúc trùng điệp trong , nỗi đau của .

      Nỗi đau của .

      nắm lấy tay , giữ lấy giữa đôi tay mình. Đôi tay bé và mong manh, giống hệt dáng vẻ trong lúc này đây. Trước đây chưa từng có vẻ mong manh như thế. Nhưng ngay bây giờ có. Gương mặt quá sức nhợt nhạt, đôi mắt quá sức sợ hãi. “Nếu có thể thay đổi bất cứ điều gì đời này, quay ngược thời gian – chỉ cần ngày thôi, nếu đó là tất cả những gì có được, và bắt đầu làm lại từ đầu.”

      so vai. “ câu chuyện mới cảm động làm sao. Nhưng sao phải kể nó cho em nghe? Bởi vì nghĩ có thể thay đổi ý nghĩ của mình về việc trở thành người cha sao? Chắc chắn là . Hay bởi nghĩ như vậy giúp em cảm thấy khá hơn? Chẳng có tác dụng đâu.”

      nghiêng người gần hơn, hít mùi làn da . “Lúc gọi điện cho em, rất muốn gặp em. muốn với em về quyết định quan trọng.”

      chẳng hề gọi cho em.”

      để lại lời nhắn trong hộp thư thoại. Em nhận được sao?”

      lắc đầu, môi mím lại mỏng dính. “ có thể cho điều này là biện bạch, nhưng em quá sức rối ren với ca cấp cứu, chẳng có thời gian mà kiểm tra thư thoại. Có khi hôm nay bố chết vì kiệt sức trong đơn độc rồi.”

      “Ông vẫn ổn – nhờ có em.”

      “Vậy… điều quan trọng muốn là gì?” nhấn mạnh hai chữ quan trọng và quay khi xong. Vẻ xua đuổi lạnh lùng của như cú táng vào ruột gan .

      “Khổ quá , Mariel.” lôi túi xách ra từ chiếc tủ con con cạnh giường, bật máy di động của lên. “Đây này.” dúi chiếc máy vào tay . “Em nghe nhé.”

      quan sát khuôn mặt . có biểu gì ngoài vẻ xa xăm lạnh lùng trong mắt . “Chuyện ‘thằng ngốc khốn nạn’ hình như em biết rồi. Ngoài câu đó ra, thư thoại của chẳng cho em biết thêm điều gì nữa cả.”

      “Em chẳng buồn quan tâm đến cách chuyển bức thông điệp này. Điều thực muốn , thể qua điện thoại được. Em cũng hiểu điều đó quá còn gì.”

      gật đầu rất khẽ. “Được rồi. Vậy giờ .”

      muốn với em rằng muốn xây dựng cuộc sống cùng em và con…” cắn phải lưỡi mình quá mạnh, đến nỗi hình như nghe có vị máu trong miệng mình.

      nhìn ngực – phập phồng chóng vánh, dường như thở rất gấp – nhưng khuôn mặt vẫn giữ chiếc mặt nạ dửng dưng, mắt lơ lửng đâu đó bên ngoài cửa sổ.

      Kinh hoàng. thấy sợ hãi vô cùng. “ xin lỗi. Nhưng thực lòng muốn như thế. Từ tận đáy lòng, mong muốn đúng những gì vừa .”

      khoảng lặng dài phủ khắp căn phòng. “Giờ quá ư dễ dàng mà vậy phải ?”

      “Em nghĩ là dễ dàng sao?” đứng bật dậy khỏi ghế, đôi tay vò tung mái tóc, ngửa mặt nhìn trần , “Chẳng có chuyện gì liên quan đến em mà lại dễ dàng cả.”

      Cơn giận ngùn ngụt trong . có thể hiểu được vừa trải qua nỗi đau thế nào. giữ được con, những lời của bỗng trở thành trống rỗng. cần thiết nữa. Người ta có thể coi hết vướng víu.

      Nhưng hề muốn mất đứa bé. muốn mọi thứ trở lại như cũ, giống như sáng nay. Với người phụ nữ định chung sống trọn đời, cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ.

      Dù thế nào ít ra cũng phải thực được điều đầu tiên, chung sống trọn đời với .

      xoay người trở lại phía giường, ngồi xuống bên rìa, nắm lấy tay . cảm giác lạ lẫm cứ thôi thúc . có được dự định, cơ hội cuối cùng, nhưng cần thêm chút thời gian nữa để thực . “Em , em cứu bố. Cuộc sống là vô giá.”

      “Đúng thế.” Đôi mắt sống động trở lại. “Vậy hãy làm cho em việc.”

      “Bất cứ việc gì em muốn.”

      vào gặp bố .”

      gật đầu, hôn lên má . “Chốc quay lại.”

      ***

      “Chào bố.” Dane ngồi xuống cạnh ông lão già cả. “Con nghe kể bố vừa có ngày đầy biến động.”

      Mắt bố mở ra. “Chào Dane.” Đôi vai còm cõi xương của ông xuôi xuống thoải mái, đôi môi mỏng như giấy của hơi cong lên.

      “Bố con mình phải cảm ơn Mariel thôi.” mím hàm sau khi xong.

      “Con bé đó đúng là bảo bối cả đời.”

      Vậy ra… bố biết Mariel vừa ngã quỵ ở đây? “Con cũng biết thế. Nhưng bố làm cái quái quỷ gì vậy, tưới cây dưới tiết trời hơn bốn mươi độ sao?”

      “Bố bảo vệ tài sản của con. Nếu chỉ mồi lửa bắt vào là tất cả ra tro.”

      “Con chưa từng cầu bố bảo vệ nó cho con,” Dane càu nhàu, nhưng dịu lại ngay khi nhìn thấy nét mặt cha mình. “Chỉ là ngôi nhà thôi mà bố.” Con cân nhắc chuyện bán nó . Nơi đó lưu giữ quá nhiều kỷ niệm buồn.”

      Đôi mắt bố lần tìm mắt , rồi ông gật đầu, gần như cam chịu.

      Dane nhấc bình nước lên rót đầy vào cốc cho bố mình. “Bố nên ở đó mình nữa. Hay bố dọn về phố . Chuyển đến Bắc Adelaide. Có nhiều kỷ niệm hơn. Tiện nghi hơn. Mà xung quanh lại có vô khối công viên và cửa hàng nữa.”

      “Ờ, từ từ .” Ông cọ cọ cằm. “Nghe cũng được.”

      Dane thơ thẩn bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra khu vườn thực vật đắm trong trận mưa đêm, thu mình vào bóng đêm. Bỗng nghe chính vuột miệng , “Còn rất nhiều phòng trống ở nhà con.”

      khoảng lặng dài. “Con quyết định thế sao? Vì bố sao? Sau tất cả mọi chuyện diễn?

      Niềm hy vọng và vui sướng chất chứa trong giọng bố khiến những muốn tiến về phía ông. chôn chặt tay mình vào hai túi sau quần bò. “Có lẽ vậy.”

      Bố là bước chuyển đầu tiên của trong đêm nay. Có lẽ quan hệ giữa và cha mình tiến triển sau dịp chơi cờ cùng nhau. “Nhưng bố cũng có điều kiện kèm.” quay sang cha mình nhưng bước lại gần ông hơn. “Người thợ ủ rượu xây nên ngôi nhà từ những năm 1870 nuôi lớn chín đứa con ở đó. Căn nhà đó có truyền thống gia đình tốt đẹp. Cùng với những giá trị đáng trân trọng về gia đình xưa.” gật đầu với cha mình rồi tiến về phía cửa. “Con suy nghĩ kỹ về điều bố vừa .”

      ***

      “Chào ngày mới, chị Mariel.” y tá trẻ với mái tóc đỏ dày mượt cùng hàng khuyên tai đặt chiếc khay chiếc bàn cạnh giường. “Em là Tara, sáng nay em được giao chăm sóc chị.”

      “Chào em.” Gạt bỏ mấy món tóc lòa xòa trước mắt, Mariel nhìn lên đồng hồ. “ sáu giờ rồi cơ à. Liều thuốc an thần đêm qua làm chị ngủ say quá.”

      “Tối qua bác sĩ có kê đơn cho chị uống thuốc an thần đâu.” Tara mỉm cười trong khi thực phần dọn dẹp buổi sáng và hí hoáy viết những dòng ghi chú lên tấm bảng theo dõi bệnh cặp ở cuối giường. “Nghĩ cũng tội cho chàng tội nghiệp của chị. Trông như thể ấy chợp mắt lấy giây nào.”

      Mariel hình dung được vẻ ngoài giờ của . Tóc dài rối tung, mắt lờ đờ thiếu ngủ, đôi môi mềm, đến nỗi người ta chỉ muốn đẩy xuống đệm mà đắm mình vào vòng tay ấm áp của , gần gũi đến độ…

      “Dane ở đây sao?”

      Tara hạ thấp giường. “Suốt cả đêm ấy ngồi ghế, bạn trực đêm của em kể thế. Nhưng chị gặp được ấy rồi. chàng vừa được hai mươi phút.”

      Chắc hẳn tranh thủ về nhà, Mariel nhận thấy thế, bởi vì thấy túi đồ trang điểm của mình và bộ quần áo cho thay ở giá ngay trước gương.

      Tara kéo phần chăn dưới ra, vỗ nhạ lên chân Mariel. “Máu ngừng chảy rồi.”

      “Như vậy chị có được có về nhà trong ngày hôm nay ?” hỏi, mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Nhưng nhà ở đâu? cũng biết nữa.

      “Bác sĩ Martinez cho chị biết khi bà thăm khám bệnh nhân sáng nay. Trước tiên cần làm xét nghiệm máu cho chị ,” y tá vừa vừa chuẩn bị ống tiêm.

      Mariel ngả người lên gối. “Ôi chao.”

      “sau đó bác sĩ muốn chị siêu nữa.”

      Chỉ lúc sau, Mariel nhìn chằm chằm hình ảnh khó đoán màn hình.

      “Thai nhi ư?” Mariel chăm chú quan sát rồi quay sang nhìn bác sĩ siêu . “Tôi vẫn mang thai sao?”

      “Đúng vậy. Giờ chưa thấy được bằng mắt thường.” Bác sĩ siêu . “Nhưng có để ý chỗ này ?”

      “Tôi vẫn mang thai sao?” Tim đập rộn ràng trước niềm hy vọng mới mẻ. Cùng niềm phấn khích. “Nhưng tôi bị chảy máu…” nhìn được vệt mờ mờ kia, nhưng chẳng thể nào dứt mắt khỏi màn hình.

      Dane. Giờ gì đây? Còn , chính phải ăn làm sao?

      Bác sĩ Martinez bỗng xuất ngay cạnh . “Chào cháu.” Bà quay sang phía Mariel. “Hôm nay cháu cảm thấy khỏe hơn chưa?”

      “Đêm qua mọi người cháu bị sẩy thai.” Bỏ quên cả nỗi ngượng ngùng, nước mắt trào dâng rồi cứ thế tuôn dài má, giọng run rẩy khi , “Xin hãy làm ơn cho cháu chuyện gì xảy ra !”

      “Cháu mang song thai,” bác sĩ Martinez giải thích. “ thai bị sẩy nhưng thai còn lại vẫn an toàn.”

      Mariel đặt tay lên ngực để thả lỏng những luồng xúc cảm ào ạt xuyên qua người . “Cháu chưa từng nghe có trường hợp người sẩy thai mà vẫn giữ được thai. Chuyện này có thường gặp ? Có gì nguy hiểm ạ?”

      có những trường hợp như cháu rồi. Bọn gọi đấy là Hội chứng song thai chối bỏ,” bác sĩ Martinez trả lời. “Với công nghệ thụ thai nhân tạo đại, cùng những hình ảnh siêu ngay từ tháng đầu, y học phát ra nhiều trường hợp hơn mức mọi người vẫn tưởng.”

      Vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, Mariel quay lại nhìn màn hình. “Giờ bào thai này có phải chịu nguy cơ nào ạ?”

      Bà bác sĩ nắm lấy tay Mariel. “Chẳng có lý gì mà coi đây là trương hợp thai thường cả. Thêm tin tốt lành nữa là sáng nay cháu có thể xuất viện rồi.”

      Chín rưỡi sáng, y tá mang các loại giấy tờ vào phòng cho Mariel ký. sẵn sàng về nhà, nhưng giờ “nhà” của là nơi nào nhỉ? “Cảm ơn em, Tara.”

      Tara mỉm cười đặt các thứ giấy tờ lên bàn. Mariel ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn làn mưa trắng như sương. Đêm qua, thời tiết có những biến chuyển lạ. đặt lòng bàn tay ẩm ướt lớp vải bộ váy cũng chiếc áo khoác cùng bộ rồi quay trở lại trường. bồn chồn vô cùng. Tara bảo rằng Dane dặn dò kỹ càng bên phòng y tá trực, nhất định được để đâu trước khi đến đón .

      phải kể cho về chuyện bào thai.

      phải trải qua những phút giây khốn khổ đó lần nữa. “Em và chồng có dự định sinh con ?” hỏi Tara khi y tá trẻ này bước ra đến cửa.

      “Bọn em còn kế hoạch thêm vài năm nữa. Bọn em… Ơ… Ôi… là…” Tara ngắt quãng, mắt vẫn chăm chăm nhìn ra hành lang. “Ôi, Chúa ơi.” xoa xoa tay lên mặt. “ chàng trai tuyệt vời.”

      “Có chuyện gì vậy.”

      Chuyện đó chính là Dane, Mariel nhận ra điều này khi xuất ở ngưỡng cửa. Tràn ngập cả ngưỡng cửa.

      Chính là chuyện diễn ra.

      Ít ra nghĩ đó chính là Dane. Ngoại trừ điều người đàn ông này có mái tóc ngắn được chải gọn gàng, râu cạo sạch , và mặc bộ âu phục, tay cầm bó hoa hồng màu hồng lẫn màu trắng to nhất mà từng thấy.

      Phía ngoài cửa, nghĩ hình như nghe được những lời trầm trồ của cánh phụ nữ, nhưng còn mải mê chiêm ngưỡng, trấn tĩnh con tim đập loạn lên của mình và trở lại giường trước khi chân sụp xuống.

      Ánh mắt chạm phải ánh mắt như bị đoản mạch. Vẫn giữ nguyên giao nhãn, đóng cửa bằng chân với chiếc giày mới bóng lộn. Cửa đóng sập lại. bước đến bên giường, quỳ chân trước . Bộ âu phục của – mẫu do thiết kế, lờ mờ nhận ra – dính những bụi mưa lóng lánh. Mùi hương của những bông hồng lóng lánh sương và mùi nước hoa sau cạo râu mới đầy gợi cảm của thoảng qua mũi .

      Nhưng chính cảm xúc hiển trong mắt mới đủ sức cuốn . Người đàn ông này hiểu, thường hiểu hơn chính hiểu về bản thân mình. cùng lên chuyến hành trình tìm về tuổi thơ dữ dội, chia cùng nhau những thăng trầm trong những năm tháng thiếu thời. tranh cãi với nhau mãi đến khi mặt trời ngủ mà vẫn ngã ngũ. hiểu tính cách và luôn thích thú khơi gợi để bộc lộ.

      Nhưng hơn cả, tôn trọng , dành cho khoảng gian riêng khi cần, để được là chính mình. hiểu bởi cùng đến từ từ.

      là người đàn ông duy nhất mà hết lòng trong đời.

      quỳ gối trước như hiệp sĩ trân trọng người đẹp của mình. Như trong những giấc mơ thuở trước của . Tim xốn xang, nảy nở biết bao xúc cảm mà biết mình có thể giữ trọn chúng .

      “Dane, em với …”

      “Em đừng gì cả,” . “Đừng. . . Từ. Nào.”

      đặt bó hoa sang bên rồi lấy chiếc hộp lấp lánh từ túi mình, mở và giữ hộp để ngắm.

      chiếc nhẫn có nạm viên kim cương lớn bằng đốt ngón út tay tỏa ánh lấp lánh giữa ánh ngày. Thiên đường tuyệt vời. “Dane…” mím chặt môi để chúng khỏi run rẩy. “ làm gì vậy?”

      “Ôi Chúa ơi! Thưa quý , nghĩ là tôi làm gì nữa?” Giọng sang sảng trong căn phòng bé xíu.

      “Ở đây có các bệnh nhân đấy,” thào.

      Vẻ mặt hơi cụt hứng. “ gia nhập đội quân bệnh nhân ở đây nếu em để cho giải quyết xong xuôi chuyện này. nhanh thôi. Mariel…”

      cầm nhẫn giữa ngón trỏ và ngón cái, nâng nhẫn lên trước . “Chiếc nhẫn này cũng giống như em. Sáng trong, đẹp đẽ và độc nhất vô nhị. Đây là chiếc nhẫn sau này em đeo vào tay đứa cháu đầu lòng của chúng ta.”

      Cháu sao? kinh ngạc đến thốt nên lời trong khoảnh khắc, rồi những đợt sóng hạnh phúc dâng cuốn lấy . “ có thực lòng muốn thế ?” thầm.

      chưa bao giờ nghiêm túc hơn. Nhưng hoàn toàn giống thường lệ. Đợi đến lúc em hổi phục .” cười dịu dàng, rồi nắm lấy , đẩy nhẫn ngón. “Vừa như in. Giống như với em đây, Ong Chúa ạ.”

      Nước mắt dâng đầy trong mắt . “Em với …”

      Nhưng đặt ngón tay lên môi để ngừng những lời tiếp theo của . “ xong đâu. em. vẫn luôn em. mãi em. em ngay từ ngày đầu tiên đến lớp, khi nhìn thấy em đứng bên hố cát, với bộ đồng phục mới màu vàng và nâu. Quanh Ong Chúa là những chú ong non trung thành.”

      tiến đến rồi giật dải nơ khỏi bím tóc em.”

      muốn được em chú ý.”

      “Đúng là làm em chú ý . Em nhằng nhẵng theo cả ngày để đòi lại nơ của mình.”

      Mỉm cười yếu ớt. “Khi em bảo với là em có thai, chẳng thể nào hình dùng ra được. thể tưởng tượng mình làm cha ra sao. cần có thời gian. thậm chí nghĩ đến việc chính em cũng cần đến thời gian. Như thế đáng lẽ và em có thể ủng hộ nhau, như cách chúng ta vẫn làm trước đây và mọi chuyện vẫn êm đẹp.”

      “Đúng thế, đáng lẽ chúng ta nên làm thế. cố thủ bản thân, nhưng em cứ cố sống cố chết níu kéo .” Mariel vươn tay chạm vào cằm nhẵn thín rồi nhắc ngồi xuống giường cạnh .

      “Em biết tự đề ra điều khoản của riêng mình,” vừa vừa đứng dậy đến ngồi bên cạnh , tìm ánh mắt . “Nhưng biết giờ con tim chỉ chờ đợi em. Nó chịu tuân theo chỉ thị của lý trí.”

      lắc đầu. “Em vẫn luôn . Mười năm về trước, khi thấy cùng Isobel, em vẫn . Và cũng ghét nữa.”

      Nụ cười của trở lại nghiêm túc như lúc đầu. “Em dự định ra nước ngoài. muốn ngăn cản em làm bất lỳ điều gì em muốn. sợ bắt đầu mối quan hệ mới với em, trải lòng để em hiểu, bởi vì những người quý đều ra hoặc quay lưng lại với .”

      luồn tay vào mái tóc vừa được cắt tỉa của . “Dane, vừa bắt đầu lại mối quan hệ với bố rồi.”

      “Bố con vẫn còn cả chặng đường dài trước mắt. có vài điều muốn bàn với em. Nhưng để sau vậy.” Lòng bàn tay to và nóng ấm của ôm trọn gương mặt . “Mười năm trước cả hai chúng ta đều chưa sẵn sàng. Em cần theo đuổi ước mơ của riêng em và cũng vậy. Nhưng về chuyện con cái…”

      lắc đầu, qua vẻ mặt của Mariel nhìn thấy những vết thương cũ chưa bao giờ lành hoàn toàn.

      “Sau khi trải qua thời thơ ấu khổ sở, tự thuyết phục bản thân rằng gia đình phải thứ dành cho mình. sai. muốn em trở thành mẹ của các con . muốn ngắm các con lớn lên từng ngày trong em, nhìn nụ cười đầu tiên của con, ở bên con khi con chập chững bước đầu tiên. Ủng hộ con khi con bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành. Mariel, chúng ta sinh nhiều con nếu em đồng ý lấy .”

      mỉm cười yếu ớt cùng . “Em đoán là em phải đồng ý lấy thôi, Dane ạ, càng sớm càng tốt – bởi vì em muốn đứa con này của chúng ta được sinh ra trong vòng tay thương của cha của mẹ, những người cam kết gắn bó trọn đời.

      Đôi mắt mở to rồi hướng theo tay Mariel đặt lên bụng. “Em lại cho nghe lần nữa nào – về chuyện con mình ấy.”

      “Em vẫn mang thai.” ngừng lại, thể kìm nén cảm xúc lâu hơn nữa. “Em thấy con màn hình. đấy Dane.”

      Nắm lấy đôi tay , nhảy khỏi giường.

      “Em lấy và chúng ta sắp có con.”

      Tiếng vỗ tay ran lên qua cửa khi kéo về phía mình rồi hôn . nụ hôn đắm đuối. chạm lên chỗ cằm nhẵn râu của , luồn tay vào mái tóc cắt ngắn gọn ghẽ của . Thêm lần nữa. Để được làm quen với những cảm giác mới.

      Cuối cùng họ ngừng lại để thở, bước lui bước để ngắm nghía kỹ hơn người đàn ông cuốc bộ từ Bắc Terrance trong buổi sáng bình thường của tuần, người là bộ âu phục chỉn chu, tay ôm hoa. Người đàn ông dám thay đổi vì . “ luôn luôn là người dành cho em. luôn là của em. Em có mọi thứ em cần – người đàn ông em, đứa con chào đời và công việc làm ăn đầy hứa hẹn.”

      “À, đúng, còn chuyện nữa. Chúng ta rời khỏi đây nào. có vài thứ muốn chỉ cho em xem trước khi cánh nhà báo kịp bắt tin. có xe đợi ngay ở cổng vào rồi.”

      Chiếc xe taxi đưa họ đến con phố gần khu trung tâm.

      Mariel bước cùng Dane cho đến khi Dane dừng lại chỉ tay vào cửa hàng trống ngay bên ngoài khu phố mua bán sầm uất Rundle. “Em nghĩ sao?”

      “Nghĩ gì cơ?”

      lấy ra chiếc chìa khóa rồi trao nó cho . “Đây là trụ sở làm ăn mới của em.”

      “Ôi, Chúa ơi.” Đôi tay run rẩy đến độ thể tra chìa khóa vào ổ.

      toét cười,với lấy chìa khóa từ tay , tự thưởng cho mình vinh dự mở khóa. “ nghĩ đây chính là điểm chúng ta bắt đầu cách đây lâu. Dò dẫm mở khóa.”

      Mùi sơn mới và mùi khởi đầu mới mẻ chào đón Mariel khi bước vào trong.

      “Có phòng lớn ở phía sau để chứa đồ, chỗ cho các thợ may cùng những việc em muốn sắp xếp.” Dane với theo .

      “Chỗ này đẹp quá. Đẹp quá mất.” Những chiếc quầy bằng gỗ màu mật ong nhá lên ánh sáng. Giá để đồ còn rỗng dựa sát tường. ô cửa sổ lớn sáng bóng nhìn ra khu phố sầm uất, chỉ chờ tên cửa hàng được sơn lên.

      xoay người vòng giữa căn phòng mới gần như hoàn hảo. “Em chỉ muốn chuyển đến đây ngay. làm tất cả những việc này từ lúc nào vậy?”

      “Vừa mới xong hôm qua thôi. Khó khăn lắm mới giữ được bí mật và sắp xếp ổn thỏa dạo còn ở phương bắc. Đó là lý do khiến ra ngoài tối hôm trước đấy. Gặp phải cố về đèn điện.”

      “A… Cái đêm đề nghị em tin .”

      “Và em tin .”

      “Cảm ơn . Vì cái này…” đưa tay vòng quanh căn phòng. “Và vì cái này nữa.” cầm lấy tay đặt lên bụng mình.

      Dane kéo lại sát người . “Chúng ta về nhà nào,” thầm qua làn tóc . “ muốn chào đón gia tài đẹp đẽ của chúng ta giường.”

      mỉm cười, lắng nghe nhịp đập con tim rộn ràng bên tai. “Đúng vậy, chúng ta về nhà thôi.”

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      HỒI KẾT

      Tác giả: Anna Oliver

      Chuyển ngữ: Mai Hương

      Hai năm sau.

      “Nào, Danny, lại chỗ ông nào.”

      Mariel mỉm cười khi cu cậu Daniel Huntington mười bốn tháng tuổi mới mọc chiếc răng thứ tư nở ra nụ cười toe toét. Đôi tay mũm mĩm của thằng bé vươn ra khi nó chập chững những bước cuối cùng hướng vào vòng tay đón đợi của người ông.

      Bố của Dane dọn đến ở chung nhà với hai vợ chồng, tình cảm cha con giữa họ thể tách rời được nữa. Mariel chắc chẳng còn có thể hạnh phúc hơn. Dane và bố cơ hội thứ hai, cả hai người đều giữ lấy nó bằng đôi tay trân trọng.

      Gia đình, thoáng nghĩ. ân huệ. xoa xoa bàn tay chiếc bụng vẫn còn phẳng lỳ của mình. Lần này muốn có , để cho cân bằng. Về phần Dane – vô cùng vui sướng trước thông báo của nên trai hay cũng đều quý cả.

      “Bố có chắc là bố ổn chứ ạ?” Dane hỏi bố mình trong khi xốc lại chiếc áo vest.

      “Con chỉ ở cách đây có vài phút bộ và cuộc gọi thôi. Tất nhiên ông cháu mình ổn thôi, phải Danny bé bỏng?”

      Thằng bé sung sướng ríu rít gật gật với ông.

      “Bố ổn thôi.” Mariel mở nắp hộp phấn con, chỉnh lại lớp trang điểm của mình. “Cả hai ông cháu đều ổn cả thôi. đừng có lo nghĩ nhiều nữa nào.”

      “Đây là lần đầu tiên vợ chồng mình để mỗi hai ông cháu với nhau,” Dane lẩm bẩm.

      “Bố có thể thay tã thành thạo như , có khi còn lành nghề hơn ấy chứ. Mình nào. Mình đặt nhà hàng lúc tám giờ, em muốn bị trễ đâu. Justin và Cass có tin mới đấy, em vừa mới biết. Ôi… đọc bài viết về em chưa?” hững hở hỏi khi chỉnh lại chiếc cà vạt lụa cổ cho đúng ý mình.

      chẳng buồn để ý đến vẻ nhặng xị đàn bà của . “ đọc rồi. Đọc đến hai lần ấy chứ.”

      đọc lại . Đọc to cho em nghe nữa.”

      Buổi trình diễn mới nhất của nhà thiết kế thời trang Mariel Davenport diễn ra vào đêm qua được giới chuyên môn trong ngành thời trang coi là thành công nổi bật. Thương hiệu của , Dane, là dòng thời trang nam giới với khả năng ảnh hưởng của chất Pháp quyến rũ và cách phối màu độc đáo.

      Davenport đưa ra lời khuyên: “ người đàn ông nên thành với chính mình hơn là nhắm mắt nhắm mũi chạy theo mốt. Chồng tôi là minh chứng điển hình.”

      Đấy là lý do vì sao người ta thường bắt gặp Dane Huntington mặc quần jean cũ kỹ trong khi chính làm mẫu cho những bộ cánh thời thường bằng chất vải len siêu hạng.

      chính là người may mắn nhất Adelaide.

      Ánh mắt lấp lánh của ngước lên nhìn . “Đây chính là lý do khiến em bắt đọc to lên.”

      hỉnh mũi trêu . “, chỉ là em muốn nghe thêm lần nữa thôi, Qúy ông May mắn nhất trần đời ạ. cần đọc cũng biết bài báo hoàn toàn viết rồi.”

      “Em đúng. Nhưng chỉ lần này thôi nhé.”

      “Lúc nào em chẳng đúng.” nhón người hôn . “Đó là lý do để cưới em.”

      Đôi mắt nhảy múa cùng nụ cười; kéo lại ôm chặt. “Có phải đâu. Đó là lý do để em cưới đấy chứ.”

      HOÀN
      piipp thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :