Thiên kim làm vợ kế - Tô Diệu Thủ (72c)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 5 : Đại hôn

      ~[​IMG]~

      Ở trong phòng, Nhược Thủy thu xếp lại mấy rương đồ, mười cái rương này chính là đồ cưới chuẩn bị cho nàng. Vải vóc, y phục, thư họa, còn có cả phấn son và mấy thứ vật dụng khác đều được xếp gọn trong rương. Trong đống đồ cưới còn có cả những thứ như dụng cụ giặt tẩy, hẳn là do Tam ca mang tiền đến cậy nhờ Chu gia giúp đỡ. Lúc này, nàng sắp xếp mấy thứ đồ trang sức quý và tiền bạc. Chợt nghe thấy có tiếng gõ cửa, nàng vội thu tất cả lại rồi mới để người ngoài cửa bước vào. Vừa nhìn thấy người đến là Tam ca nhà mình, lại tiếp tục lấy ra sửa sang lại.

      Nhược Táp vừa bước vào gian phòng thấy Nhược Thủy ngồi bên cạnh mấy khay lễ đỏ thắm bày đầy những trang sức bên . khuôn mặt muội muội còn như mỉm cười thẹn thùng, trong lòng cũng yên tâm vài phần, bèn đùa với muội muội: “Loay hoay làm gì vậy, đây đều là thứ đại ca lĩnh về tặng cho muội mà, lại còn đồ của Nhị tẩu mang từ nhà mẹ đẻ về tặng cho muội nữa, so qua so lại làm gì. Ríu ra ríu rít, là… Tiểu nương lúc nào cũng thích hí hoáy mấy chuyện này.”

      Nhược Thủy vẫn nhận ra khó chịu phảng phất trong giọng của Nhược Táp, Tam ca nhà nàng từ rất thương nàng, dạo trước khi có người đến nhà thăm hỏi, đều là đích thân Tam ca ra mặt để các vị phu nhân quan sát, đánh giá. Thế nhưng sau khi trở về phòng, Tam ca đều chia phần thưởng với nàng. Song nàng quyết định, nếu tất cả thể thay đổi được, chi bằng chấp nhận hơn. phải lúc này lại muốn nàng giảng đạo ngược lại cho Tam ca nhà mình chứ.

      “Tam ca, huynh xem qua sính lễ chưa?” Nhược Thủy nhìn Nhược Táp. Nhược Táp khẽ gật đầu. “Tam ca, muội… Muội thấy có gì là tốt cả. Thực ra thân phận thế nào đồ cưới tương xứng thế nấy, huống chi những thứ kia là vật tốt nhất mà Tiết gia có thể chuẩn bị trong khoảng thời gian gấp rút như thế rồi. Nhà bọn họ cũng phải có việc gì làm, rảnh rang mà ngồi đó thêu đống y phục. Muội tự chăm sóc bản thân tốt, Tam ca cần quá lo lắng cho muội. Nhà bên ấy cũng đơn giản, muội cần ngày ngày thỉnh an, Tam ca thấy mừng cho muội sao?” Nhược Thủy xong còn nở nụ cười tinh nghịch.

      “Từ muội luôn tìm vui trong gian khổ, tính cách này vẫn còn giữ đến bây giờ, xem ra cũng tệ.” Nhược Táp cảm khái . “Tam ca, chúng ta nào có khổ gì. Muội thấy suy nghĩ nhiều cũng chẳng tốt, thôi ít nghĩ ngợi chút. Chuyện thể thay đổi được chi bằng vui vẻ chấp nhận. Tam ca vậy nghe cứ như muội là đứa được nuôi lớn trong gian khổ ấy.” Nhược Thủy bất mãn nhìn Nhược Táp. “Được rồi, muội chỉ cần nhớ rằng, nếu gặp chuyện ủy khuất vẫn còn nhà ta làm chỗ dựa cho muội.” Nhược Tạp trịnh trọng .

      Đêm trước ngày đại hôn, Chu phu nhân gọi Nhược Thủy vào phòng mình, sau khi bước vào, Nhược Thủy vừa cười vừa ngồi xuống. Chu phu nhân như định gì xong lại thôi, khi Diêu gia biên thư đến việc chỉ dạy cho tiểu thư những chuyện cần biết trước khi xuất giá đều giao cả cho bà. Qua mấy ngày nay thấy nương này tính tình tệ, sau cùng cũng chỉ có chút bi thương. Bây giờ và trước đây chênh lệch lớn như vậy, dù sao cũng thấy ai oán vài phần.

      Thế nhưng Nhược Thủy lại rất nghiêm túc chuẩn bị cho hôn lễ của mình, oán giận, cũng chẳng khổ tâm. Trong lòng Chu phu nhân khỏi cảm thán, quả hổ danh là đích nữ nhà thế gia lâu đời, khí phách giống với người thường. Hơn nữa đối với những thứ đồ cưới được chuẩn bị cho còn luôn tỏ ý tạ ơn, khiến Chu gia dẫu mang trách nhiệm phải giúp đỡ cũng thấy hài lòng. Nhược Thủy thấy Chu phu nhân gì bèn cất tiếng: “Ngày mai tiểu nữ phải xuất giá, biết phu nhân có chuyện gì cần răn dạy tiểu nữ?”

      Chu phu nhân từ chuyện khác trước: “Chuyện này… Phải rồi, chuyện của Tiết gia nhà ta cũng có nghe qua. Phụ mẫu Tiết gia đều qua đời, bây giờ chỉ còn hai em sống với nhau. Tiết gia ở chỗ chúng ta cũng là đại gia tộc, làm ăn cũng khấm khá, tổ truyền của gia tộc này chính là Nhân An đường. Năm ấy vốn là do phụ thân của hai em họ kế thừa tổ nghiệp, nhưng sau khi lão nhân gia tạ thế, sản nghiệp của tổ tiên cũng bị thu lại, tình cụ thể người ngoài ai biết , song ngay lúc ấy hai người bọn họ dọn ra ở riêng, bây giờ cũng thường qua lại với những người trong tộc.”

      Chu phu nhân xong chuyện của đại gia tộc, tiếp đến là chuyện của gia đình bọn họ: “Lão đại Tiết gia năm nay hai mươi chín tuổi, là Huyện thái gia của chúng ta, phu nhân của đại gia cũng là người dịu dàng, ở chung cũng tệ, họ có hai người con trai. Người đệ đệ mà con gả cho chính là Tiết Minh Viễn, năm nay hai mươi lăm. học cao, năm xưa sau khi rời khỏi nhà liền làm kinh thương giúp huynh trưởng học hành, hai huynh đệ này có thể coi như dựa vào nhau mà trưởng thành. Phải rồi, còn chuyện con cái nữa.”

      Đoạn, Chu phu nhân cố ý cúi thấp về phía Nhược Thủy, khẽ bên tai: “Phu nhân Nhị gia để lại đứa , năm nay năm tuổi, tên là Tiết Hạo, là con thứ hai. Đứa lớn là do người thiếp tên Mộ Yên sinh ra, tên Tiết Đinh, năm nay sáu tuổi. Đứa thứ ba là do thông phòng sinh, tên Tiết Uyên, cũng mới lên năm. Thím coi con như người nhà nên mới lời này, khi con gả vào rồi Tiết Hạo là con ruột của con, đứa bé còn cũng dễ nuôi hơn. Nếu phải vì chuyện con cái, thím cũng chọn nhà này.”

      Nhược Thủy rất cảm kích Chu phu nhân và những người dưới Chu gia, dẫu là họ có mục đích với nhà nàng, nhưng trong khoảng thời gian này họ cũng toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nàng, vì nàng mà suy nghĩ. Nhược Thủy nắm lấy tay Chu phu nhân, chân thành : “Thím, cảm ơn thím và thúc thúc bận rộn giúp con mấy ngày nay, phiền thím quá rồi, cả đời này con quên đại ân đại đức của thím. Thím và thúc thúc chính là người thân của con ở đây.”

      Chu phu nhân nhìn Nhược Thủy, đúng là tiểu nương khiến người ta thương , xuất thân thế gia mà nay cũng rơi vào kết cục này. Danh lợi lắm thị phi cũng nhiều, so ra còn bằng con nhà mình tứ bình bát ổn gả ra ngoài. Bà : “Sau này có chuyện gì cứ về với thím, ngày sau nơi này chính là nhà mẹ của con.” đến đây, Chu phu nhân liền đem chuyện hôn lễ, động phòng ra cách rất tự nhiên.

      Rất nhanh đến ngày đại hôn, hạ nhân hồi môn cũng chỉ có ba người Nhược Thủy đưa từ kinh thành đến, nhà chồng người ít, cũng cần quá nhiều người hầu. Đám rước dâu nhanh chóng xuất trước cửa Chu phủ, đây cũng là lần đầu tiên Nhược Táp gặp mặt nam nhân cưới muội muội nhà mình, người ngựa ôm quyền tạ lễ cùng thân hữu. Nhược Thủy lên kiệu, cảm giác qua nửa canh giờ, sau đó liền bị mời xuống kiệu, lướt qua yên ngựa trạm trổ hoa văn, tay bị giấu sau tấm vải điều.

      Nàng cầm theo tấm vải điều bước đến gian phòng chính. Khi dừng lại, Nhược Thủy cúi đầu, nàng thấy đôi giày đỏ bên ngoài tấm khăn hỉ, chính là người này đây, người nàng ở bên cạnh cả đời. Sau khi bái thiên địa, Nhược Thủy được dẫn ra đằng sau. Ngồi giường mới, nàng thấy người bên cạnh cũng thân trang phục tân lang đỏ thắm, khiến nàng hơi đỏ mặt. Hỉ nương rải trái nhãn và đậu phộng xong bèn mời tân lang vén khăn hỉ.

      Khan hỉ được nhàng nhấc lên, cảnh vật trước mắt Nhược Thủy bỗng sáng , nàng nheo mắt lại, rồi ngẩng đầu, xoay về phía tân lang. Chỉ thấy vẻ kinh hãi tươi đẹp thoáng qua trong ánh mắt Tiết Minh Viễn, sau đó liền mỉm cười để mặc Nhược Thủy quan sát. Chiều cao tệ, chỉ hơi béo, sở hữu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như Tam ca nhà nàng. Khuôn mặt này là vui mừng sao, lại còn khẽ mỉm cười, giống như Nhị ca nhà mình, chẳng có chút biểu cảm nào cả. Ánh mắt kiên định, đôi mắt kia lúc này nhìn nàng, nghĩ đến đây, gương mặt Nhược Thủy bỗng ửng hồng.

      Khi Nhược Thủy thầm quan sát Tiết Minh Viễn, trong lòng Tiết Minh Viễn cũng đánh giá tiểu thê tử. Nàng rất xinh đẹp, gương mặt sắc sảo điểm đôi mắt cười, khi cười rộ lên lại vẽ thành đường con như vầng trăng non mới nhú. Nàng hơi gầy chút, sau này hẳn là phải tẩm bổ nhiều. Nghe tiểu thư khuê các, thanh tú nhã nhặn, thoạt nhìn phải là giả.

      Lúc này bên cạnh họ bỗng vang lên tiếng người, hai người nhìn nhau như bừng tỉnh, sau khi chúc phúc con đàn cháu đống, uống rượu giao bôi, Tiết Minh Viễn bị mời ra phía nhà trước. Tiết Minh Viễn khẽ bên tai nàng rằng quay lại ngay, khiến Nhược Thủy thả lỏng phần nào, đúng là người dịu dàng quan tâm. Tiết Minh Viễn lên nhà chính liền bị mọi người chúc rượu, sau đó còn bị Nhược Táp kéo hàn huyên hồi lâu.

      Trong tân phòng, Nhược Thủy cố chịu đau thực tục chải tóc, sau khi phu nhân chải xong, trong phòng chỉ còn lại Tiết Đại nãi nãi Chung thị, nàng mới chỉ gặp qua khi làm lễ ăn hỏi, dù chưa cùng trò chuyện nhưng cũng coi là quen biết, bèn nhờ cậy giới thiệu chút về mọi người. Mọi người tới tham dự hôn lễ đều là thân thích, đa phần là thân thích của nhà các thúc thúc của Tiết Minh Viễn, Nhược Thủy cũng là được mới biết, Tiết Minh Viễn có đến năm người thúc thúc, đúng là đại gia tộc.

      “Ái chà, gia cụ trong phòng vẫn còn thơm mùi gỗ mới, chắc phải vài ngày nữa mới hết.” Vị phu nhân chuyện là người cao gầy, Nhược Thủy nhớ rằng đây là Tam thẩm nương của Tiết Minh Viễn, ý bà ta châm chọc Nhược Thủy nóng lòng xuất giá, tình thế tại Nhược Thủy cũng tiện nhiều, cũng biết quan hệ giữa vị thím này và Tiết Minh Viễn ra sao, thôi im lặng là vàng. Nhị thẩm nương nhà Tiết Minh Viễn bồi thêm: “Còn phải sao, nhưng chắc cũng chuẩn bị vài ngày đấy, thế mới cưới được cho nhà chúng ta cháu dâu mới xinh đẹp nhường này.” Hai vị kia ngươi câu ta câu, những người khác trong phòng cũng gì, họ hồi cũng dần im lặng.

      Người trong phòng chỉ toàn chuyện trong nhà họ, Chung thị bèn mời mọi người ra ngoài rồi nhàng với Nhược Thủy: “Đứng để ý. Ta sai người mang đến cho muội chút điểm tâm, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì phải .”

      “Cám ơn đại tẩu.” Nhược Thủy cười tạ ơn. “Muội ngồi đây , ta ra ngoài trước.” Ma ma thu dọn giường chiếu xong cũng ra, trong phòng chỉ còn lại mình Nhược Thủy ngồi đợi Tiết Minh Viễn quay về.

      Tiết Minh Viễn vừa bước vào nhìn thấy Nhược Thủy buồn chán mình, ngón tay hí hoáy làm gì đó, động tác trẻ con này của nàng khiến lòng rất vui vẻ. Liền lên tiếng: “Nương tử, phu quân về.” xong thấy khuôn mặt nhắn đỏ bừng của Nhược Thủy cúi gằm xuống, nháy mắt lại càng đỏ hơn. Nàng khẽ “ừ” tiếng như muỗi kêu. Trêu đùa nàng vui, Tiết Minh Viễn bỗng nổi tánh trẻ con.

      “Nương tử ngày nay vất vả có mệt , đại nam nhân như ta mà mệt muốn chết rồi, nương tử mau giúp ta cởi y phục chứ.” Mặt Nhược Thủy càng đỏ hơn, chỉ biết ậm ừ, song cũng nhúc nhích. Tiết Minh Viễn chẳng đợi nàng đến giúp, tự mình cởi bỏ hỉ phục, sau đó nhìn Nhược Thủy, rồi lại nhìn bản thân, chẳng khác nào ác hổ phàm ăn. Buông màn, độ xuân tiêu.

      Sáng ngày thứ hai, khi Nhược Thủy khẽ cục cựa thức dậy Tiết Minh Viễn cũng tỉnh. “Tỉnh rồi sao, nàng cứ ngủ tiếp , nhà ta còn trưởng bối, cần dậy sớm như thế.” Tiết Minh Viễn cúi đầu an ủi tiểu thê tử vẫn còn trong tâm trạng hỗn loạn. Tiết Minh Viễn bừng tỉnh, Nhược Thủy cũng ngộ ra, nàng thành thân. “Đến chỗ ca ca tẩu tẩu cũng thể chậm trễ, mau dậy thôi.”

      “Ta chỉ sợ nàng mệt thôi.” Tiết Minh Viễn tủi thân . xong thấy gương mặt nàng ửng hồng. Tiểu thê tử vừa cưới vào này đúng là ưa đỏ mặt nhỉ.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 6 : Ra mắt

      ~[​IMG]~

      Hai vợ chồng họ trò chuyện lát phá tan bầu khí ngột ngạt, dù gì đêm qua cũng là lần đầu tiên gặp mặt của đôi bên. Tâm xong liền gọi hạ nhân vào hầu hai người rời giường. Người bước vào chính là Thanh Tố – nha hoàn hồi môn Nhược Thủy đưa từ nhà mẹ đến, Tiết Minh Viễn dặn dò Thanh Tố hầu hạ Nhược Thủy, sau đó tự mình vận xiêm y cách thuần thục.

      Nhược Thủy tròn mắt ngạc nhiên, có phần ngây ngốc nhìn Tiết Minh Viễn tự mình mặc y phục chỉnh tề, chuyện này giống với những điều nàng biết trước đây về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Nghĩ kĩ lại, tự hỏi mình xem có muốn học cách mặc y phục hay , Nhược Thủy kiên quyết lắc đầu. Dẫu biết cuộc sống trước đây của nàng và phu quân rất khác biệt, thế nhưng cũng cần phải… Chỉ mong sau này mọi thứ đều giống nhau. Mỗi ngày đều ung dung là tốt rồi, nghĩ vậy nên Nhược Thủy dang hai tay như mọi khi, để Thanh Tố giúp nàng mặc từng lớp từng lớp áo.

      Tiết Minh Viễn mỉm cười nhìn tiểu thê tử ngồi vẽ lông mày đằng kia, : “Đêm qua nghe Tam cữu ca[1] bảo nàng từng bị thương, giờ còn chưa khỏe hẳn, biết là dùng thuốc gì? Nhà ta mở tiệm thuốc, dược thảo thiếu.”

      Nhược Thủy lơ đãng đáp: “Ban đầu uống thuốc mang từ nhà đến, sau khi uống hết ngừng rồi tìm đại phu xem qua.” Tiết Minh Viễn cau mày : “Cái kiểu này nha, lúc còn trẻ ỷ sức khỏe còn tốt buồn đến đại phu, khi về già ai nấy đều kéo đến đây cả.” Nhược Thủy cười bảo: “Thực sao mà, vết thương lành rồi, cũng còn đau nữa. Nhà ta mua bán dược liệu, vậy chàng cũng biết bắt mạch xem bệnh?”

      Tiết Minh Viễn có hơi xẩu hổ đáp: “Trước đây là cha ta, khi đó cha được xưng tụng là Tiết thần y. Ta học nghệ tinh, khi còn lại ham chơi, cứ nghĩ là sau này từ từ học. Đến sau khi cha ta qua đời, việc trong nhà bề bộn, ta muốn học cũng chẳng còn cơ hội. Bù lại ta thừa hưởng khả năng nhận biết dược liệu của phụ thân, có thể học biết mười, người bình thường muốn gạt ta cũng phải dễ.” Nhược Thủy cũng biết hôm nay có nhiều thời gian, cũng phải dịp tốt để trò chuyện, bèn mỉm cười : “Khi nào rảnh rỗi chàng hãy kể chút chuyện trong nhà cho thiếp cùng biết.” Tiết Minh Viễn mỉm cười gật đầu.

      Vào lúc hai vợ chồng họ tán gẫu bên này, bên kia cũng có người hai người trò chuyện. Ở phía Tây thiên viện, thiếp thất Mộ Yên mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt, vừa soi gương vừa ướm hết đôi khuyên này đến đôi khuyên khác vào tai mình, ma ma bên cạnh xu nịnh: “Di nương đeo gì trông cũng đẹp cả.”

      Mộ Yên cười lạnh : “Đẹp? Đẹp có ích gì, đẹp cũng chẳng lên được nhà chính.” Câu này khiến ma ma khựng lại. Mộ Yên cũng biết rằng số thiếp có thể phù chính sau khi chính thất qua đời nhiều, đa số đều cho rằng đây là chuyện làm bại hoại gia phong, cho nên mới có câu ngày làm thiếp, cả đời làm thiếp.

      Khi ấy, Mộ Yên được nạp vào Tiết gia chưa được mấy ngày nữ chủ nhân Viên thị được gả vào. Thế nhưng tình cảm giữa Viên thị và Tiết Minh Viễn mấy tốt đẹp, đây chính là cơ hội trời ban, Mộ Yên dùng chút thủ đoạn nho , tận dụng thời cơ này hạ sinh con trưởng. Sau khi Viên thị qua đời, Mộ Yên ngấm ngầm trở thành nữ chủ nhân trong phủ. Ai mà ngờ được rằng đột nhiên cưới vợ kế liền cưới, lại còn là gia thế ràng.

      Mộ Yên nhìn khuôn mặt trẻ trung trong gương, khẽ hé đôi môi đỏ mọng : “Thẩm Mộ Yên ta vốn phải người dễ dàng chịu thua, vợ cả nguyên phối ta còn sợ, ngại gì ả vợ kế nho như ngươi, tốt nhất chớ chọc vào lão nương!” Sau đó quay đầu mỉm cười : “Nhờ ma ma đưa đại thiếu gia đến đây, ta muốn nhanh chóng đến thỉnh an phu nhân, thể chậm trễ.”

      Người lớn vui trẻ con hài lòng sao? Dĩ nhiên là rồi, có mẹ kế như trong truyện cổ tích nào ai mà vui cho được. Thứ nam Tiết Hạo lẹt xẹt bước phía trước, kéo tam nam Tiết Uyên theo phía sau, trong cái miệng nhắn khẽ lầm bầm: “ người đáng ghét đủ lắm rồi, giờ lại thêm người.” Tiết Uyên hé miệng gọi khẽ: “Ca, đệ muốn ăn bánh đậu đỏ. Hôm qua đệ thấy phòng bếp có làm, nhưng trong phòng đệ lại có.”

      Tiết Hạo chẳng ngoảnh lại, chỉ : “Trong phòng huynh cũng có, chuyện này cũng chẳng phải lần lần hai, lần trước huynh phòng bếp chưa đưa canh ngân nhĩ hạt sen đến cho chúng ta, nhưng cha tin, còn huynh muốn ăn nên dối gạt người. Giờ ta biết rồi, hai chúng ta thấy món gì ngon cứ lấy ăn ngay.”

      Những người vừa ban nãy đều tề tựu đông đủ ở chính đường. Huynh trưởng thay cha, trưởng tẩu thay mẹ. Cha mẹ Tiết Minh Viễn đều về với tiên tổ, Nhược Thủy chỉ cần dâng trà cho đại ca đại tẩu là được. Nhược Thủy được người khác cho nàng biết số chuyện, cứ tưởng rằng hôm nay bị đại tẩu Chung thị gây khó dễ. Kết quả là Chung thị chỉ cười vui vẻ nhận trà, còn bảo rằng “sau này đều là người nhà, cần khách khí như vậy”.

      Thế nhưng đại ca Tiết Minh Hiên lại làm mặt lạnh, cất tiếng bảo: “Là phụ nữ phải giữ nghiêm phẩm hạnh, giúp chồng dạy con, từ nay về sau Tiết gia mới là nhà của muội.” Chung thị nghe vậy liền khẽ hắng giọng, lúc này Tiết Minh Hiên mới yên lặng nhận lấy chén trà. Nàng làm chuyện gì khiến Tiết Minh Hiên hài lòng sao? Nhược Thủy nghĩ mãi ra.

      Sau khi dâng trà cho Tiết Minh Hiên và Chung thị xong liền đến phiên Thẩm Mộ Yên và bọn kính trà Nhược Thủy. Tối ngày hôm qua là đại hôn, toàn thân Nhược Thủy tản mác cảm giác thẹn thùng, khi nãy kính trà cho trưởng bối lại tỏ vẻ dịu dàng kính cẩn. Thẩm Mộ Yên vừa cúi đầu vừa len lén quan sát Nhược Thủy, trong lòng cho rằng người mới tới là vị tiểu thư khuê các đầu gỗ bèn mừng thầm. Song, khi Nhược Thủy an tọa, phí phách toát ra từ nàng lập tức thay đổi, ngay đến cả Tiết Minh Hiên tung hoành chốn quan trường cũng dám liếc mắt, khí phái xung quanh người nàng phải thứ mà nhà bá tánh bình thường có thể dưỡng thành.

      Thẩm Mộ Yên lấy lại bình tĩnh, nàng ta chợt nhớ lại lúc dâng trà cho Viên thị khi vừa nhập phủ, mặc dù khi ấy Viên thị có được loại khí phách này nhưng cũng là tiểu thư khuê các đoan trang. Bản thân nàng ta khiếp đảm run rẩy dâng trà cho Viên thị, song nàng ta vĩnh viễn cũng quên được ánh mắt khinh thường xen lẫn oán hận cùng thứ khí phái toát ra từ người ả Viên thị kia. Nàng ta thấy thoải mái, lập tức tự trấn an bản thân. Rốt cuộc cũng chỉ là thứ thùng rỗng kêu to, trái già non hột mà thôi.

      Thẩm Mộ Yên bước lên trước quỳ xuống, mỉm cười : “Thiếp Thẩm thị Mộ Yên xin kính trà phu nhân.” Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Nhược Thủy nở nụ cười như gió, nhận lấy chén trà từ tay Thẩm Mộ Yên nhấp ngụm, sau bèn kéo tay Thẩm thị, nhàng cúi người, thân thiết rằng: “Muội muội cần khách khí như vậy, muội muội vì phu quân khai chi tán diệp, sinh được bé trai, về lý nên là ta cảm tạ muội muội mới phải.”

      xong, Nhược Thủy dưới quan sát kĩ càng Thẩm Mộ Yên: “Trước đây mình muội muội hầu hạ phu quân lâu như vậy, là mệt mỏi cho muội muội, phu quân cũng chẳng biết động lòng, xem kìa, khiến muội muội vất vả đến như thế này. Yên tâm, nỗi vất vả của muội muội ta ghi tạc trong lòng, sau này nhất định cảm tạ muội tốt. Từ nay về sau chúng ta như tỷ muội, muội muội xem có được ?”

      Khi những lời này, ánh mắt Nhược Thủy rất chân thành, dáng vẻ thành khẩn, giọng rất dịu dàng, đây chính là phiên bản tiêu chuẩn của hình mẫu phụ nữ dịu dàng hiền thục, bất cứ ai cũng tìm ra được chút khuyết điểm nào. Thế nhưng chư vị nghe rồi thử ngẫm mà xem, dường như hàm ý bao công sức trước kia của Thẩm Mộ Yên đều đổ sông đổ bể, tất cả đều về tay Nhược Thủy. Để ý kĩ hơn chút nữa, Thẩm Mộ Yên vất vả, ý là ngầm chê bai Thẩm Mộ Yên lớn tuổi, nhan sắc tàn phai.

      thể tới trọng điểm, trọng điểm nhất là khi Nhược Thủy thao thao tràng này Thẩm Mộ Yên vẫn quỳ, liên tục quỳ dưới chân Nhược Thủy, bị Nhược Thủy nắm lấy đôi bàn tay ngay ngắn mà quỳ! Nhược Thủy truyền đạt đến mọi người ám hiệu ràng, là phận thiếp, bây giờ ở trước mặt tôi phải quỳ cho tôi! Thẩm Mộ Yên bị tràng kia chặn họng, chỉ biết há hốc mồm, biết phải trả lời làm sao.

      chỉ có Thẩm Mộ Yên bị kinh hãi, những người còn lại cũng cùng cảnh ngộ, thế mới có câu chân nhân bất lộ tướng. Thẩm Mộ Yên lắp bắp trả lời: “Tỷ… Tỷ tỷ.” Nhược Thủy vui vẻ mà rằng: “Thế mới phải, sau này chúng ta là người nhà.” Vẻ mặt nàng hân hoan như lòng vui mừng vì mình có thêm muội muội. Tiết Minh Viễn ngồi bên cạnh nhìn Nhược Thủy mỉm cười, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ.

      Những thứ trước đây Nhược Thủy học là cái gì chứ, nàng chính là học những thứ căn bản nhất: làm cách nào để biến tần phi của thái tử thành tỷ muội của mình, làm thế nào để đố kị ghen ghét, làm sao biểu lộ vui mừng khi đón tiếp sắp sửa cùng nàng chia sẻ phu quân. Thế nhưng nào ai hay biết rằng, đằng sau mặt nạ tươi rười rạng rỡ kia chính là khuôn mặt bi thương? Nhược Thủy tự an ủi mình, chỉ có người phụ nữ mà thôi, so với dự tính trước kia chẳng phải tốt hơn nhiều rồi sao.

      Sau Thẩm Mộ Yên liền đến lượt bọn ra mắt Nhược Thủy. Người thứ nhất bước lên chính là Tiết Đinh – con trai của Thẩm Mộ Yên, cậu bé mới sáu tuổi nhưng mập đến có bụng.



      [1] Tam cữu ca: cách gọi em bên vợ.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7 : Bọn

      ~[​IMG]~

      Đến lượt đám kính trà, bước lên đầu tiên chính là cậu cả Tiết Đinh, bé trai này mới sáu tuổi nhưng có bụng tròn ủm. Nhược Thủy quan sát Tiết Đinh, sau lại nhìn Tiết Hạo đứng dưới chút.

      Trình tự kính trà này đúng cũng đúng, trưởng ấu thứ tự trước sau. Nhưng nếu đúng cũng đúng, đích thứ đương nhiên có khác biệt, có thứ đạo lý nào lại đặt con vợ cả sau con vợ lẽ cả. Song, Nhược Thủy nhận thấy mọi người đều coi đây là chuyện bình thường, nàng rất nhạy bén, chẳng gì mà tiếp tục giữ nét mặt tươi cười như hoa nhìn xuống bên dưới.

      Tiết Đinh đủng đỉnh bước lên phía trước, được bà vú hướng dẫn khấu đầu, dâng trà cho Nhược Thủy. Nhược Thủy cười rồi kéo đứa bé lại hỏi: “Là Đinh nhi phải , con đọc sách gì? Thích ăn cái gì nhất nào?” Tiết Đinh ngọt ngào rằng: “Thích ăn bánh ngọt.” Nhược Thủy cười cười : “Đứa bé này cũng rất thực tế, chỉ nghe mỗi câu sau.”

      Thẩm Mộ Yên đứng bên cạnh cung kính : “Đại công tử học xong《Mông cầu》, học《Thiên tự văn》.” Nhược Thủy làm như nghe thấy, tiếp tục cười hỏi, “Nào, Đinh nhi ngoan, mẫu thân nghe con đọc sách gì?” Tiết Đinh chẳng lời nào, chỉ vùng vẫy trong lòng Nhược Thủy, Nhược Thủy vừa cười vừa hỏi lại lần, Tiết Đinh đột nhiên đổi tính, cáu kỉnh gào lên: “Phiền chết được, chẳng phải người ta đọc《Thiên tự văn sao》sao? Bộ nghe thấy à, đúng là đần độn!”

      Lời vừa thốt ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ, Thẩm Mộ Yên sợ hãi, vội quỳ sụp xuống đất. Nháy mắt, khí trong phòng trở nên ngượng ngùng, dù Nhược Thủy gả vào, thế nhưng tại trong lòng mọi người, chẳng ai coi nàng là người của Tiết gia. Chẳng riêng gì Tiết gia, những nhà khác cũng đều như vậy cả, bằng sao người ta lại vợ mới ra oai phủ đầu chứ, chư vị có ai thấy phối ngẫu ra oai phủ đầu chưa?

      lại tình cảm giữa con người với nhau phải từ từ gầy dựng, thể cầu người ta vừa gặp mình thân thiết như tìm được người thân thất lạc từ kiếp trước. Đó cũng là lý do mà lúc này Nhược Thủy cố tình lưu lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng người nhà Tiết gia, lúc mọi người gặp nhau lần đầu tiên là khoảng thời gian vui vẻ, thuận hòa. Nhược Thủy tươi cười : “Ta đứa này rất thực tế, suy nghĩ gì, điều gì cũng rất thẳng thắn nhỉ.”

      Những lời này của Nhược Thủy khéo thu vén màn kia, mọi người cũng đều hưởng ứng theo. Màn đầu tiên này rốt cuộc cũng qua. Vú em vội vàng kéo Tiết Đinh lại bên cạnh mình, tiếp theo đến lượt cậu hai Tiết Hạo. Tiết Hạo hơi gầy, vừa gầy lại vừa con, khuôn mặt trắng trẻo như gắng gượng. Dưới hướng dẫn của bà vú, sau khi kính trà xong, Nhược Thủy cũng như lúc nãy, kéo đứa lại phía mình. giống khi Tiết Đinh ngồi trong lòng Nhược Thủy giãy dụa yên, cơ thể bé của Tiết Hạo chỉ như hơi chống cự lại Nhược Thủy, toàn thân cứng đờ như quen bị người ta ôm ấp. Nhược Thủy vẫn lại vừa cười vừa hỏi hai câu khi nãy: “Nào, mẫu thân nghe con học thế nào? Thường ngày thích ăn món gì nào?”

      Tiết Hạo khẽ nhích khỏi người Nhược Thủy, sau đó mới lên tiếng: “Con chưa học vỡ lòng, thường ngày thích ăn thịt.” Nhược Thủy hơi ngẩn ra, nàng nhớ hai đứa chỉ vênh nhau vài tháng, sao đứa học xong《Mông cầu》mà đứa kia còn chưa học vỡ lòng? Tiết Minh Viễn nhìn ra được nghi hoặc của Nhược Thủy, bèn cất tiếng: “Hạo nhi còn , đợi khi lên tám rồi học luôn là được.”

      Thấy Tiết Minh Viễn mở lời, Thẩm Mộ Yên đứng bên canh liền bồi thêm: “Nhị công tử hiếu động, chịu ngồi yên ghế, gia đợi nhị công tử lớn hơn chút rồi học cũng được.” Tiết Hạo nghe thấy vậy bèn trợn mắt nhìn Thẩm Mộ Yên, nét mặt của đứa này nào giấu diếm được ai, việc này cứ thế mà lọt hết vào mắt mọi người. Thẩm Mộ Yên liền cúi đầu, ra chiều oan ức.

      Nhược Thủy ráng nhẫn nại, khi nãy nàng có thể khiển trách Thẩm Mộ Yên leo, thế nhưng mới ngày đầu tiên cũng nên để lại cho người ta ấn tượng quá mạnh mẽ, dù sao đây cũng phải trong cung. Nhược Thủy gật đầu, trong lòng nàng ngầm hiểu có những chuyện sau này phải hỏi thăm chút, lời Tiết Minh Viễn chưa chắc , bởi chàng cũng có thể bị người ta lừa phỉnh.

      Sau đó là cậu ba Tiết Uyên hiền lành, nụ cười hơi ngây ngô, bảo gì làm nấy. Nhược Thủy rất thích đứa hơi ngốc nghếch này, cười tươi tắn kéo nó vào lòng, hỏi lại những câu ban nãy. Quả nhiên Tiết Uyên cũng chưa học vỡ lòng, thích ăn nhất là quả táo. Vừa vặn trong tân phòng có bày táo cầu bình an, Nhược Thủy bèn sai người mang đến trái, nhét vào đôi bàn tay mập mạp của Tiết Uyên. Tiết Uyên đón lấy trái táo bằng hai tay, lí rí tiếng cảm ơn như con mèo , sau đó lại nhìn trái nhìn phải chút chứ ăn.

      Cuối cùng mấy cậu con trai của Tiết Minh Hiên kính trà cho thím nên cần quỳ. Nhược Thủy từ thuộc lòng thi thư, lời văn nhã êm tai, đại tẩu Chung thị thấy vậy rất hài lòng, tuy rằng hiểu ý tứ trong câu thơ nhưng bản thân thấy được chân mày phu quân dần dần giãn ra, còn khen thi từ rất đẹp, rất xuôi tai!

      Màn gặp mặt hỗn loạn kết thúc, Nhược Thủy theo Tiết Minh Viễn dâng nén nhang cho cha mẹ chồng. Sau đó dâng hương làm lễ chấp thiếp với Viên thị – nguyên phối của Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn thấy khi Nhược Thủy dâng hương cho Viên thị động tác chuẩn mực chút sai sót, ý cười khuôn mặt càng nồng đượm, nàng thê tử này của y quả đơn giản. Mà ngay lúc này, trong lòng Nhược Thủy cũng có lấy chút khó chịu gì, bởi lẽ so đo với người khuất vô nghĩa, dù thế nào nàng cũng thắng được.

      Chuyện hôm nay đến đây coi như ổn thỏa, trận đầu đánh xong, ngày mai lại đến nghi thức ra mắt nhà họ Tiết. Tiết Minh Viễn đưa Nhược Thủy về phòng, vừa vừa trò chuyện: “Ngày hôm nay quá vất vả rồi, nàng mau về nghỉ ngơi chút. Tuy chúng ta sống cùng đại ca đại tẩu nhưng ăn chung, trong viện ta có nhà bếp riêng. Vì hỷ nên kinh thương trễ nải vài ngày, có vài chuyện phải xử lý gấp, ta đến đằng trước lát quay lại ngay.”

      Nhược Thủy cười : “ cần gấp, chính quan trọng hơn. Chàng mau , cơm chín rồi thiếp phái người đến gọi chàng.” Tiết Minh Viễn cong khóe môi nở nụ cười, cất tiếng bảo: “Được, được, vậy ta nhé. Phải rồi, lời của Đinh nhi nàng chớ để trong lòng, đứa bé này tuy hơi tùy hứng nhưng bản chất rất tốt, sau này nàng hiểu.”

      Nhược Thủy lắc đầu : “Sao thiếp lại so đo với đứa bé chứ, chẳng phải người ta vẫn thường ‘đồng ngôn vô kỵ’ đó sao.” Tiết Minh Viễn cười bảo: “Ta đây, có việc gì nàng cứ sai người đến thư phòng tìm ta.” Nhược Thủy liếc nhìn Tiết Minh Viễn bằng đôi mắt quyến rũ, rồi mới xoay người rời . Tiết Minh Viễn cười khẽ rồi cũng quay đầu.

      Sau khi Nhược Thủy trở về phòng, mấy đứa cũng được đưa về phòng mình, Tiết Uyên cầm trái táo đến phòng Tiết Hạo, bà vú bổ ra làm hai phần, chia cho hai huynh đệ cùng ngồi ăn bậc cửa. Tiết Uyên : “Đệ thấy mẫu thân rất tốt, có phải sau này có chuyện gì chúng ta đều có thể với người ?” Tiết Hạo phản bác lại: “Đệ xem, di nương ở trước mặt phụ thân đối xử với chúng ta tốt sao, thế nhưng khi phụ thân quay lưng đối xử với hai ta như thế nào? Vú như vậy gọi là người hai mặt đó!”

      “… Sau này ai có thể làm chỗ dựa cho chúng ta, vì chúng ta đứng ra làm chủ sao?” Khuôn mặt của Tiết Uyên cúi gằm, ủy khuất . Tiết Hạo choàng tay ôm lấy đệ đệ của mình bảo rằng: “Đợi sau này ca thi đậu trạng nguyên làm quan lớn, ca làm chỗ dựa cho đệ, làm chủ cho đệ. Khi ấy đệ muốn ăn cái gì ăn, muốn chơi cái gì chơi!”

      Tiết Uyên cười : “Ca, huynh học xong《Thiên văn tự》rồi sao?” Tiết Hạo kinh thường : “Xong từ lâu rồi, ta bắt đầu xem đến《Đồng tử tu tri》. Có điều ta nghe Hổ Tử nhà hàng xóm bảo khi đọc xong《Đồng tử tu tri》nên đọc tiểu học thư, nhưng vú biết nhiều chữ đến thế… Vậy nếu thành ta lại phải chờ đến tám tuổi sao?” Tiết Uyên cũng học nhíu mày theo Tiết Hạo, miệng thầm : “Phải, đúng là khó ha.”

      Lúc Chung thị trở về phòng liền ngồi xuống giường , vừa cười vừa khen ngợi Nhược Thủy: “Đấy ông xem, Chu phu nhân đúng là dối. Tôi thấy Nhược Thủy đúng là nương nhà Diêu gia rồi, ông coi đó, toàn thân khí phái, lời ra cũng giống người thường. Trông lại thái độ thèm để ý đến tiểu thiếp của muội ấy mà xem, đó chính là khí phách của nương nhà thế gia. Hôn này chẳng phải quá chính xác rồi sao.”

      Tiết Minh Hiên mỉm cười : “Quả đúng là giống nương con nhà gia thế lớn, kiến thức thực tồi.” xong, Tiết Minh Viễn khẽ thở dài tiếng: “Thế nhưng đệ muội đúng là thuộc làu rất nhiều thi thư, những lời muội ấy hôm nay xuất phát từ điển cố mà tôi lại nhớ . Nhưng bà nhìn lại Tiết Minh Viễn nhà mình mà xem, chú ấy nào có cơ hội đọc thi thư, bây giờ có học cũng tốn thời gian, sao có thể xuất khẩu thành thơ chứ. Tôi chỉ sợ Tiết Minh Viễn nhà mình hòa hợp nổi với vị đệ muội bụng đầy kinh luân kia.”

      Chung thị thấy phu quân mình tự trách bèn lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện của vợ chồng chú ấy ông quản làm gì. Hơn nữa làm gì có đôi vợ chồng nào nàng câu từ, ta câu thơ chứ. Tôi chữ cũng biết, ông lại là quan to tiến sĩ do hoàng thượng thân phong, nào có vấn đề gì đâu.” Tiết Minh Viễn cười lắc đầu, làm sao có thể giống như được chứ, thế nhưng bản thân quan tâm chuyện này cũng chẳng ích gì.

      Rốt cuộc vì sao hai huynh đệ Tiết gia người làm tiến sĩ còn người kia chỉ đọc vài quyển sách chứ? Đây chính là chuyện mà Đường ma ma cùng Nhược Thủy tìm hiểu. Hôm nay Đường ma ma theo Nhược Thủy lên nhà mà làm theo kế hoạch hai người thảo luận từ trước, nhiệm vụ của bà chính là trà trộn vào đám tôi tớ ở Tiết gia.

      Dù gì cũng là ma ma của bà chủ mới, mọi người đều nể mặt vài phần. Đường ma ma cũng kiêu ngạo, đem những thứ nho mang từ kinh thành ra phát cho mọi người. Chẳng mấy mà mọi người đều quen mặt, cũng nghe ngóng được vài chuyện, lúc này bà ở trong phòng báo lại với Nhược Thủy.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 8 : Ăn cơm

      ~[​IMG]~

      Sau khi Nhược Thủy quay về phòng, thay xiêm y thường ngày rồi mới ngồi xuống giường cất tiếng hỏi: “Đường ma ma về rồi sao?” Vừa dứt lời nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, Đường ma ma mang theo vẻ mặt đầy ý cười hành lễ : “Có lão nô đây, nãi nãi về rồi sao?”

      Đoạn, Đường ma ma ngước mắt ra hiệu cho Thanh Tố, Thanh Tố tuân mệnh xoay người bước ra cửa vừa hóng gió vừa canh chừng. Nhược Thủy nhoẻn cười, để Đường ma ma ngồi xuống mới hỏi: “Hôm nay khi ma ma chuyện với bọn họ nghe được chuyện gì?”

      Đường ma ma suy nghĩ lát mới thưa: “Chúng ta vừa mới đến, người ta vẫn còn dè chừng. Nhưng có số chuyện khác bọn họ cũng rất vui vẻ cho cho lão nô biết. Ví dụ như người nhà họ Tiết vốn ở Đài Châu, là đại gia tộc mấy đời làm kinh thương, cũng có người họ có chỗ đứng trong thương hội Chiết Giang. Dòng chỉ có người làm đến tú tài, chính là Tam thúc của nhị gia. Thế nhưng bọn họ nhiều lắm về chuyện của Tiết gia, dù có phần tự hào nhưng định tiết lộ sâu thêm.”

      Nhược Thủy gật đầu : “Chuyện của bổn gia thể tránh khỏi việc dính dáng đến những thứ ngấm ngầm xấu xa bên trong, giống như trước đây, dù Chu phu nhân có hỏi thăm ra sao cũng tài nào biết được nguyên do vì sao sau khi cha chồng qua đời, phu quân và đại ca là dọn ra ngoài. Những chuyện này đều là bí mật tiện công khai trong gia tộc, người ngoài dù có tìm trăm phương nghìn kế cũng biết được nội tình, thế nhưng chỉ cần chúng ta trở thành người trong nhà, qua thời gian nữa muốn biết chúng ta cũng biết. Vì thế cần gấp, tạm thời biết đại khái như thế là được.”

      Đường ma ma tán thưởng : “Tiểu thư đúng là thông minh.” Nhược Thủy bèn cười bảo: “Lại gọi thế rồi, trong mắt ma ma ta mãi chỉ là bé chưa lớn nhỉ.” Đường ma ma vừa cười vừa làm bộ đánh vào miệng mình cái, sau mới : “Miệng lão nô gọi quen, nhất thời chưa đổi được, đáng đánh. Bọn họ còn kể rất nhiều chuyện khi đại gia và nhị gia ra ở riêng.” Những chuyện này khiến Nhược Thủy hứng thú, nàng cười : “Đây mới là chuyện quan trọng, mau nào.”

      Đường ma ma rằng: “Khi bọn họ rời khỏi Tiết gia là chuyện mười năm trước, năm ấy nhị gia mới mười lăm tuổi, đại gia mới chỉ mười chín. Khi đó đại gia muốn thi tú tài, nhưng trong nhà còn bao nhiêu bạc. Nhị gia bèn gác việc đèn sách lại, tiếp quản việc kinh thương của gia đình. Có người khi ấy trong nhà khó khăn, ấy thế mà nhị gia đem toàn bộ tiền bạc kiếm được dành cả cho việc học hành của đại gia, về sau khi đại gia vào kinh thi còn lấy hết ngân lượng trong nhà mang theo người.” Nhược Thủy nghe đến đây, đôi mắt nàng mở lớn, tròn xoe.

      Đường ma ma tiếp tục : “Sau này đại gia thi đậu tiến sĩ, khi thi đình còn đứng thứ nhì, lúc này trong nhà mới ổn định lại. Mười năm vất vả, nhị gia cũng phát triển từ ba cửa tiệm lên hơn mười tiệm, đến cả đất bên ngoài cũng có. À, phải rồi, nhà Đại nãi nãi cũng làm kinh thương, sau khi bọn họ tách khỏi Tiết gia lâu Đại nãi nãi được gả vào, ban nãy đám hạ nhân còn tán thưởng Đại nãi nãi là người thấu tình đạt lý, có lòng tham luyến này nọ. Chuyện về Đích nãi nãi của nhị gia bọn họ cũng chịu mở miệng, lão nô nhắc đến vài lần đều bị họ gạt , mực che giấu.”

      Nhược Thủy gật gật đầu: “Hỏi thăm cũng được ít chuyện, ta cứ thắc mắc vì sao đại ca lại răm rắp nghe lời đại tẩu, hôm nay chỉ cần ánh mắt của đại tẩu khiến đại ca gì nữa, hóa ra là có nguyên nhân sâu xa này. Hơn nữa tuy đại ca làm quan nhưng phòng, tiểu thiếp cũng có, có thể thấy được tình cảm dành cho đại tẩu sâu đậm nhường nào. Còn về chuyện nguyên phối của nhị gia, bên này ta hỏi lại. Ma ma ở đằng sau tranh thủ hỏi chút về ba đứa kia, nhất là cách cư xử thường ngày của Tiết Hạo và Tiết Uyên.” Đường ma ma vội vàng gật đầu đáp “dạ”.

      Bên này Nhược Thủy trò chuyện với Đường ma ma hồi hạ nhân bên kia đến báo cơm tối chuẩn bị xong, hỏi xem phải bày ở nơi nào. Nhược Thủy vừa trả lời rằng dọn ra chính đường, vừa sai người gọi Tiết Minh Viễn và ba đứa . Khi Nhược Thủy đến chính đường thấy ba đứa ngồi bên bàn, Tiết Đinh quỳ ghế ngắm nghía các món ăn bàn, lẩm bẩm “ngon, ngon” trong miệng. Tiết Hạo và Tiết Uyên chẳng chú ý, chỉ ngồi đó cười hì hì với nhau.

      Khi Nhược Thủy ngồi xuống, ba đứa trầm hẳn, Nhược Thủy bèn cười hỏi: “Có mấy món các con thích ăn ?” Nàng trò chuyện với bọn Tiết Minh Viễn bước vào. Thấy Nhược Thủy cười đùa chuyện với ba đứa kìm được nụ cười, cố ý lớn tiếng : “Thơm quá thôi, nhất định là có món thịt xào mà ta thích ăn.” xong liền ngồi xuống.

      Mọi người đông đủ, Tiết Minh Viễn cầm đũa và bát lên cười bảo: “Mọi người cũng đói rồi, mau ăn cơm thôi.” Tiết Hạo và Tiết đinh vừa nghe xong đồng thanh : “Mời phụ thân ăn cơm, mời mẫu thân ăn cơm.” Sau đó mới cầm bát lên. Nhược Thủy thấy bọn rất ngoan ngoãn, lẽ phép bèn mỉm cười gắp gắp thức ăn, bắt đầu ăn cơm. Mới đưa miếng vào miệng nàng chợt nhận ra có điều bất ổn, Tiết Đinh chỉ ngồi ghế nhìn quanh chứ ăn cơm.

      Nhược Thủy cười hỏi: “Sao Đinh nhi lại ăn cơm?” Đầu nàng hơi nghiêng về phía Tiết Minh Viễn, hỏi: “Có phải Đinh nhi quen dùng đũa ?” Tiết Minh Viễn khẽ cau mày : “Đinh nhi, đừng chơi nữa, ăn cơm ngoan .” Tiết Đinh bướng bỉnh : “Di nương đâu? Con đợi di nương đến cùng ăn cơm.”

      Nhược Thủy ngẩn người, vốn dĩ nàng muốn cùng Tiết Minh Viễn và ba đứa ăn bữa ngon, thắt chặt thêm tình cảm nên có ý định gọi Thẩm Mộ Yên đến. Nhược Thủy nhìn Tiết Đinh, vừa cười vừa bảo: “Di nương ăn ở trong phòng, Đinh nhi ăn cơm với phụ thân này, còn có cả mẫu thân nữa, như thế vui hơn sao?”

      Tiết Đinh ngang ngược mà rằng: “Con phải cùng ăn với di nương, di nương cũng có thể cùng ngồi ăn với phụ thân, con muốn di nương!” Tiết Minh Viễn quát lớn: “Ăn cơm ngoan !” Trái lại, Tiết Đinh còn dám thẳng mặt với Tiết Minh Viễn: “Con muốn di nương.” Khi hai người câu lại câu, Tiết Hạo và Tiết Uyên vẫn lẳng lặng ngồi ăn bên, chút biến sắc.

      Nhược Thủy nhìn hai cha con bọn họ tranh cãi, trong lòng thầm tính toán xem rốt cuộc nên để Tiết Đinh về phòng ăn cơm hay là gọi Thẩm Mộ Yên đến. Thở dài hơi, Nhược Thủy mỉm cười với ả hầu: “ gọi Thẩm di nương đến đây.” Sau đó Nhược Thủy mới với Tiết Đinh: “Lát nữa di nương đến, con ngồi ngoan ghế .” Tiết Đinh ngồi ghế lắc lư đôi chân, thoáng lướt nhìn Nhược Thủy rồi xoay mặt sang hướng khác.

      Tiết Minh Viễn nghe Nhược Thủy căn dặn hạ nhân như thế bèn lến tiếng, dường như có ý trách cứ: “Trẻ con ồn ào mà thôi, dạy dỗ lại là được mà. Nếu nó bướng bỉnh mà nàng còn nuông theo sau này nó lại được nước làm tới, thế …” Tiết Minh Viễn còn chưa dứt lời Thẩm Mộ Yên lao vào phòng, sau khi vào cười rất tươi, : “Thiếp thân thỉnh an gia và nãi nãi.”

      Tiết Đinh vừa nhìn thấy Thẩm Mộ Yên đến vui vẻ : “Di nương, di nương. Di nương mau lại đây.” Thẩm Mộ Yên nghe thấy Tiết Đinh gọi mình liền cười cười bước lại. đường đến chính đường nàng ta cũng nghe hạ nhân thuật sơ lại chuyện xảy ra, vợ kế chính là vợ kế, làm mẹ kế dễ dàng như thế sao? Dù là đứa cũng phải lấy lòng mới hòng an ổn. Dù ngươi có là chính thê sao chứ, ta có con trai, ta cũng có thể ngồi bàn lớn ăn cơm.

      Thẩm Mộ Yên bên này mỉm cười tiến lại Nhược Thủy bên kia cũng mỉm cười : “Ta thấy muội muội vất vả cả ngày nên muốn để muội muội nghỉ ngơi chút. Thế nhưng Đinh Nhi có muội chăm sóc ăn cơm. Người đâu, mang đôi đũa chia thức ăn đến cho Thẩm di nương!” Dáng vẻ tươi cười khuôn mặt Thẩm Mộ Yên đông cứng lại, chia thức ăn? phải là gọi nàng ta đến ngồi cùng sao? phải là gọi nàng ta đến cùng ăn cơm sao? Thế nào lại thành chia thức ăn! Thanh Tố mỉm cười đưa đôi đũa đến, nhàng đặt vào tay Thẩm Mô Yên, rằng: “Di nương cầm cho chắc.”

      Thẩm Mộ Yên cầm đôi đũa trong tay, lúng túng nhìn xung quanh. Tiết Minh Viễn có phần khó xử, y cũng hiểu sai rồi, lại còn ra mấy lời khi nãy. Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn cười cười, dường như chưa hề nghe những lời ban nãy, lên tiếng : “Phu quân, chúng ta ăn cơm thôi.” Tiết Minh Viễn vội vàng mà rằng: “Ăn cơm, ăn cơm.”

      Tiết Đinh cam lòng, ý ta phải như thế mà, liền gọi thẳng: “Di nương ngồi xuống ăn .” Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt Tiết Đinh : “Di nương thể cùng ngồi ăn. Bởi vì di nương chỉ là phận thiếp, thiếp có tư cách ngồi bàn lớn ăn cơm. Đây là quy củ, cũng giống như mỗi buổi sáng Đinh nhi đều phải đến thỉnh an phụ thân và mẫu thân vậy. Đinh nhi phải làm đứa bé nghe lời hiểu chuyện, giữ phép tắc, có như vậy gia mới thương Đinh nhi, có hiểu ?” Sau đó Nhược Thủy cứ mỉm cười nhìn Tiết Đinh chằm chằm như thế. Sau cùng Tiết Đinh cũng vòi vĩnh đòi Thẩm Mộ Yên ngồi xuống nữa, bắt đầu ăn cơm.

      Nhược Thủy tin chắc rằng Tiết Đinh tuy còn nhưng rất thông minh, thực ra chuyện gì thằng bé cũng biết cả. Nó biết chuyện nào là tốt, chuyện nào là xấu, thằng bé làm bộ ngu ngơ chỉ vì nó hiếu kỳ mà thôi, phải vì nó hiểu. Mượn chuyện lần này, Tiết Đinh hẳn cũng ràng rằng Thẩm Mộ Yên thể ngồi chung bàn, Nhược Thủy tin trước đây khi còn cùng ăn cơm với đại ca đại tẩu, Thẩm Mộ Yên kia dám lên ngồi cùng. Thế nhưng đứa bé này cứ tưởng rằng có thể dùng cách của mình để Thẩm Mộ Yên đạt được mục đích ngồi vào bàn lớn dùng cơm.

      Sau khi dùng cơm xong, mặt Thẩm Mộ Yên lúc đỏ tía khi lại trắng nhợt, thế nhưng điều khiến Tiết Đinh ngạc nhiên là dường như Tiết Hạo và Tiết Uyên rất vui vẻ. Chẳng mấy sau khi cơm nước xong, Tiết Uyên còn chủ động trò chuyện với Nhược Thủy, “Mẫu thân, lát nữa con có thể ăn trái táo ?” Đôi mắt trong veo của Tiết Uyên ngước nhìn Nhược Thủy, khuôn mặt tròn trịa hệt như trái táo. Nhược Thủy cố ý trêu đùa Tiết Uyên, bèn nhíu mày : “Chuyện này …”

      Quả nhiên vẻ khổ sở nhanh chóng xuất khuôn mặt của Tiết Uyên, Nhược Thủy cười : “Sau khi ăn xong, canh giờ sau mới được ăn nữa. Nhưng được ăn nhiều đâu nhé, lúc ngủ khó chịu đấy.” Nụ cười tức lên khóe môi Tiết Uyên: “Con chia nửa cho nhị ca.” xong, cậu bé liền quay đầu bảo với bà vú đứng đằng sau: “Mẫu thân được ăn, vú mau chọn cho con quả to nhất rồi bổ làm đôi! Phải là quả to nhất đấy nhé!” Khiến mọi người vui vẻ cười ha ha.

      Dùng cơm xong, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy người trước kẻ sau cùng nhau tản bộ trong vườn hoa. Tiết Minh Viễn suy nghĩ hồi lâu, sau cùng cũng lên tiếng đưa ra nhận xét về chuyện ban nãy.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 9 : Tiết gia

      ~[​IMG]~

      Dùng cơm xong, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy người trước kẻ sau cùng nhau tản bộ trong vườn hoa. Tiết Minh Viễn suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mới lên tiếng: “Ta cứ nghĩ nàng chưa từng nuôi con nên hiểu tính cách con trẻ, thế mà trái lại, nàng còn hiểu nhiều hơn ta, dạy dỗ rất có phương pháp. Tốt, tốt lắm.”

      Nhược Thủy cười : “Con chúng ta đều là những đứa bé hiểu chuyện, song chúng còn , có số việc chúng ta phải uốn nắn từ từ. Chàng đó, khi bọn chúng phạm sai lầm chàng chỉ trách phạt, cho chúng hiểu thế nào mới là đúng, nếu lần sau chúng làm sai kiểu khác, chàng lại trách phạt, thế chẳng phải là vòng luẩn quẩn sao.”

      Tiết Minh Viễn vừa nghe vừa gật gù, liên tục tán thưởng: “Nương tử phải lắm, giao bọn cho nàng quả sai!” Nhược Thủy khẽ cười bảo: “Khi còn ở nhà mẹ, thiếp nhìn các tẩu tẩu dạy dỗ bọn trẻ mà học theo, phu quân trách thiếp hôm nay quá nghiêm khắc là thiếp mừng rồi.” Tiết Minh Viễn vội vàng lắc đầu: “ trách trách, sao có thể trách nàng chứ.”

      Nhân đến nhà mẹ của Nhược Thủy, Tiết Minh Viễn bèn dò hỏi: “Phải rồi, người đưa dâu trong ngày đại hôn chính là tam ca của nàng phải , hôm ấy đông quá, ta và cữu huynh vừa uống vài chén vừa trò chuyện. Ta nghe cữu huynh làm quan trong kinh, biết khi nào phải quay về, sẵn tiện bên này ta cũng định cuối tháng đưa số hàng vào kinh, nếu tiện để cữu huynh bằng thuyền của nhà mình , vậy cũng an toàn.”

      Nhắc đến chuyện trong nhà, Nhược Thủy có hơi đau lòng, cứ như vậy xuất giá, biết giờ này ở nhà mẫu thân khóc đến thế nào rồi, còn cả phụ thân nữa, năm nay cũng ngoài năm mươi, vì nàng mà cả tháng nay đôn đáo khắp kinh thành nhằm chu toàn mọi chuyện. Phụ mẫu nuôi nàng lớn đến thế này, hôm nay trả lễ được lạy, còn đến nơi đất khách, mặc phụ mẫu vì mình bôn tẩu khắp nơi. Nghĩ đến đây, đôi mắt Nhược Thủy ửng hồng.

      Tiết Minh Viễn vừa bắt gặp ánh mắt mờ sương của Nhược Thủy, nháy mắt chân tay tê cứng, vội : “Nương tử chớ thương tâm, đợi sau này có thời gian chúng ta nhất định vào kinh thăm viếng, đến lúc đó được gặp nhạc phụ nhạc mẫu.” Nhược Thủy thỏ thẻ : “Sau khi lại mặt xong xuôi, tối chiều tam ca ngồi thuyền . Vì chuyện của thiếp mà tam ca tốn ít thời gian, thể trì hoãn thêm nữa.”

      Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy vừa nhắc đến chuyện trong nhà rơi lệ, y biết vì Nhược Thủy thể sinh nở nên bị phu gia từ hôn, chuyện từ hôn tổn hại đến thanh danh của , cũng có những người vì thế mà tự vẫn. Tiết Minh Viễn cho là mình gợi lên chuyện đau lòng của Nhược Thủy, cảm thấy vì lý do này mà Nhược Thủy chịu ít thiệt thòi, y quyết định sau này nhắc lại chuyện từ hôn này nữa. Dù sao khi tân hôn Nhược Thủy vẫn có lạc hồng, tư thái của Nhược Thủy vừa nhìn qua biết xuất thân từ nhà đại gia, hẳn là nàng muốn nhắc lại chuyện vui nên mới khóc như vậy, y lại còn muốn rạch vào vệt sẹo này lần nữa sao, tuyệt nhiên vạn lần muốn!

      Vì vậy Tiết Minh Viễn bèn lảng sang chuyện khác: “Vậy ngày mốt, khi đến lại mặt chúng ta có thể gặp cữu huynh rồi. À phải, ngày mai chúng ta gặp người trong họ, có số việc ta muốn bàn trước với nàng.” Nhược Thủy khẽ đáp: “Dạ, chàng cứ , thiếp xin nghe.”

      Tiết Minh Viễn lên tiếng: “Thực ra cũng rất đơn giản, trước khi tổ phụ qua đời phân chia việc nhà, cha ta thừa kế gia nghiệp của Tiết gia, trở thành gia chủ nhà họ Tiết. Vốn dĩ sau khi tổ phụ qua đời, mọi người trong nhà nên ở riêng, thế nhưng các thúc thúc muốn dọn ra ngoài, nên phụ thân cũng cưỡng ép. Mười năm trước, sau khi phụ thân qua đời, vốn là nên để đại ca kế thừa gia nghiệp. Song các thúc thúc đều đồng ý, tìm đủ thứ lý do, họ chỉ đoạt lấy sản nghiệp của tổ phụ mà còn chiếm luôn cả tâm huyết mà phụ thân khổ công gầy dựng. Ta và ca ca giận quá, lập tức mang theo đồ cưới của mẫu thân dọn ra ngoài.”

      Tiết Minh Viễn ngước nhìn bầu trời mịt mờ, “Dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, bây giờ chúng ta cũng lui tới bên kia, cùng lắm đến lễ mừng năm mới đưa sang chút quà. Nhưng nàng gả vào Tiết gia, phải bước vào từ đường mới coi là danh chính ngôn thuận, thế nên ngày mai chúng ta phải sang bên đó chuyến. Nếu ngày mai họ có điều gì dễ nghe nàng cứ coi như nghe thấy là được rồi. Dù sao họ cũng chẳng bao giờ mấy lời êm ả.”

      Nhược Thủy mỉm cười : “Phu quân yên tâm, thiếp thân biết phải làm thế nào.” Qua lời kể của Tiết Minh Viễn, nàng có thể đoán ra được hai huynh đệ Tiết Minh Viễn vẫn chưa đoạn tuyệt hẳn mọi quan hệ với Tiết gia, cũng phải thôi, dù gì Tiết Minh Hiên cũng còn lăn lộn giữa chốn quan trường. Thế mới biết mặt mũi họ cũng còn dày lắm, khó xé rách lắm.

      Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi dùng cơm xong, Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn theo đại ca đại tẩu về gặp người nhà Tiết gia. Người nhà Tiết gia sống ở phía Bắc phủ Đài Châu, có hào nước vây xung quanh, tòa nhà nguy nga dùng gạch mài nước xây thành tường. Xe ngựa dừng lại trước căn nhà rộng lớn, xe vừa dừng cửa hông Tiết phủ liền mở ra, gia đinh bước lại, vẻ mặt tươi cười bảo: “Đại gia, Đại nãi nãi, Nhị gia, Nhị nãi nãi về. Các lão gia và các thái thái chờ.”

      Đoạn, gã sai vặt kia toan dẫn bốn người nhà Tiết Minh Hiên vào bằng cửa hông, Tiết Minh Viễn thấy vậy bèn chau mày, nương tử của y lần đầu vào bổn gia sao có thể bằng cửa hông vào chứ? Tiết Minh Hiên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Mở cửa chính ra.” Gã sai vặt cười bảo: “Ô hay, đại gia ngài cũng biết quy củ nhà chúng ta rồi mà, chỉ có mùng , hoặc quan viên cấp tam phẩm trở lên đến nhà mới mở cửa chính, ngài thế này… Đừng làm tiểu nhân khó xử mà. Hơn nữa các lão gia và thái thái đều ở chính đường chờ mọi người, mở cửa chính cũng tốn ít thời gian, để bậc trưởng bối chờ đợi e là tốt. Ngài xem có phải ?”

      Đối với chuyện này, Nhược Thủy chút lưỡng lự, số chuyện đặc biệt, tùy người mà đối xử đôi khi cũng cần thiết, nhưng cái thứ tiểu nhân cáo mượn oai hùm này chẳng cần phải khách khí. Nhược Thủy đứng sau lưng Tiết Minh Viễn bèn lên tiếng: “Ngươi sai rồi, phải chúng ta cố tình để trưởng bối chờ mà là ngươi chu toàn bổn phận, phí thời gian giữ chân chúng ta lại chỗ này. Ta là Nhị nãi nãi ngồi kiệu tám người khiêng, đường hoàng gả vào cửa lớn nhà Tiết gia, thiệp long phượng, lễ thư uyên ương ta đều có đủ.”

      Vừa , Nhược Thủy vừa bước ra từ sau lưng Tiết Minh Viễn, mỉm cười tiếp lời: “Lần đầu tiên bước vào bổn gia, Tiết gia lại đối đãi ta bằng lễ của thiếp thất, bắt ta vào từ cửa hông, chẳng lẽ là muốn thừa nhận hôn thư mà quan phủ cấp cho sao?” Gã sai vặt kia nào dám đảm đương tội danh này, vội vàng : “ phải, đương nhiên là phải rồi.”

      Nhược Thủy lại tiếp: “Ta cũng thấy phải, chỉ là ngươi quên chưa mở cửa chính ra thôi. Chúng ta thân là con cháu của Tiết gia, đương nhiên giờ nào phút nào cũng đặt danh tiếng của Tiết gia ở vị trí cao nhất. Thế nên chúng ta cho ngươi thời gian bù đắp sai lầm của mình, ngươi còn mau sửa đổi?” Gã sai vặt dám nhiều lời, mực khom người, vung tay sai đám người bên trong mở cửa lớn ra.

      cánh của cửa lớn nhà Tiết gia phải hai người đàn ông cường tráng mới đẩy nổi, tổ tiên xây cửa lớn nặng nề cốt giữ chân người ngoài nhưng cũng chẳng giữ được chân người trong nhà. Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn hai chữ “Tiết phủ” viết bằng thư pháp với bút pháp mạnh mẽ đầy khí lực tấm bảng lớn, Nhược Thủy hít sâu hơi rồi theo Tiết Minh Viễn bước vào cửa lớn nhà họ Tiết.

      Lịch sử Tiết gia cũng hơn trăm năm, dù là huy hoàng hay gian nan cũng đều trải qua. Bản trạch của Tiết gia cũng qua mấy đời tu sửa, chúng hậu bối từng chút từng chút hoàn thành mong ước của tổ tiên. Bố cục tại của Tiết phủ tựa như thế rồng bay, đằng sau cửa lớn vững chãi là vòi nước, giếng nước hai phía Đông – Tây như đôi mắt, bên cạnh còn trồng thêm cây nhãn, đường trong phủ từ nam chí bắc tựa như thân rồng, đá cuội đường như vẩy rồng, các nhánh là chân rồng, phía bức tường xa xa có rặng cây bách sau phủ chính là đuôi rồng. Tất cả thể mơ ước của tổ tiên Tiết gia, mong hậu nhân có thể đưa Tiết gia đạt đến thế cục rồng cuộn hổ ngồi trong thương giới.

      Nhược Thủy bước theo Tiết Minh Viễn, qua con đường thấy chính đường nhà họ Tiết, bên trong chính đường có ít người. Tiết Minh Viễn nhàng nắm lấy tay Nhược Thủy, động tác nho này thôi cũng khiến Nhược Thủy rất hài lòng, đời người nào có mấy lần trải qua quyết định sinh tử, chỉ cần tình tiết này thôi cũng đủ biết chàng là người tốt.

      Sau khi bước vào chính đường, ngồi ở vị trí đầu tiên chính là đôi vợ chồng giữ cương vị gia chủ, Nhị thúc và Nhị thẩm của Tiết Minh Viễn. Nhược Thủy vừa bước vào liền đứng ngay chính giữa, chẳng là ai lẩm bẩm câu này, “Làm vợ kế thôi mà, được hoan nghênh lắm sao mà phải dùng đến nghi thức chính thất như thế.” Giọng sắc lẹm, đoán chừng là của phụ nhân còn trẻ.

      Sắc mặt Tiết Minh Viễn đổi, rằng: “Để Nhị thúc, Nhị thẩm đợi lâu.” Nét mặt hai vị ngồi kia như bị ai thiếu bạc, có đoán cũng đoán ra là họ có vẻ mặt thế này. Nhị thẩm của Tiết Minh Viễn cất tiếng: “Chờ các vị lâu, trước tiên là kính trà nhỉ.” Tiết Minh Viễn phản đối, chỉ gật đầu.

      Hạ nhân mang đến hai tấm đệm đặt trước mặt hai người, tiểu nha đầu bưng trà lên, Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy mỗi người nhận lấy chén. Nhược Thủy định bụng đợi Tiết Minh Viễn quỳ xuống rồi nàng mới quỳ, mẫu thân từng dặn thân làm thê tử phải giữ thể cho phu quân. Thế nhưng điều khiến Nhược Thủy quá đỗi ngạc nhiên chính là Tiết Minh Viễn hề quỳ, ở trước mặt bao người, chàng chỉ khom lưng : “Cháu xin kính trà Nhị thúc.” Nhược Thủy vội thay đổi phản ứng, làm y hệt như Tiết Minh Viễn, nàng rằng: “Cháu dâu xin kính trà Nhị thúc.”

      Nhị thúc của Tiết Minh Viễn nhận chén trà ngay mà nhìn Tiết Minh Viễn chằm chằm, trong ánh mắt hề che giấu chán ghét, Tiết Minh Viễn chỉ mỉm cười nhìn lại. Sau cùng, Nhị thúc của Tiết Minh Viễn cũng nhận lấy chén trà, chậm rãi uống, cố tình kéo dài thời gian dâng trà của Nhược Thủy.

      Nhược Thủy mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại thầm nhủ: Chỉ là dâng chén trà thôi mà, mình được tập luyện biết bao lần rồi. Trước đây mình còn luyện đến độ giữ tư thế dâng trà tiêu chuẩn suốt nửa canh giờ mà vẫn giữ được nụ cười mặt, như thế mới tạm coi là đạt chuẩn! Lúc ấy lo sợ khi tiến cung bị các vị nương nương làm khó, ngờ lúc này lại hữu dụng. Hơn nữa, quy củ của Nhược Thủy nàng ngay đến những ma ma nghiêm khắc nhất trong cung cũng chẳng thể bắt lỗi.

      Trà của Tiết gia là hàng cực phẩm, song trà ngon lại thể uống nhiều, trước nay chẳng ai lại muốn uống cạn ly trà cả. Nhị thúc của Tiết Minh Viễn uống hết chén trà đặc bắt đầu say, bắt đầu buồn nôn. Sau khi đặt chén trà Tiết Minh Viễn dâng xuống để nhận lấy chén khác từ tay Nhược Thủy, ông ta mới phát nụ cười ban nãy vẫn còn nguyên mặt Nhược Thủy còn Nhị thúc ông ta lại khổ sở hơn cả khi nàng vừa mới bước vào!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :