Chương 15 : Vải vóc ~~ Tiết Đinh thấy Nhược Thủy muốn thử mình, mà đứa trẻ nào cũng đều có lòng háo thắng, huống chi Thẩm Mộ Yên vẫn luôn này kia trước mặt Tiết Đinh, đương nhiên cậu bé cũng muốn khoe khoang phen, cơ thể bé ưỡn lên, đầu gật gù đắc ý rằng: “Câu này ý chớ nên bàn tán về khuyết điểm của người khác, cũng đừng ỷ vào ưu điểm của mình mà tự cao tự đại. Lại nếu trải qua thời gian thử thách tính tình độ lượng hơn.” Nhược Thủy cười khen ngợi: “Đinh nhi thuộc bài quá, thầy dạy con rất tốt. Nhưng có tri thức, hiểu lễ nghĩa chỉ học thuộc kinh thư mà được, cái quan trọng là học phải hiểu mới là hay. Châm ngôn luôn răn dạy cái miệng là thứ gây họa sát thân, lưỡi chính là con dao chém mình, thể tùy tiện năng lung tung.” đoạn, Nhược Thủy mới cười nhìn Tào tiên sinh, nàng hỏi: “Tiên sinh thấy ta có phải ?” Tào tiên sinh nghe Nhược Thủy vậy liền toát mồ hôi hột, khẽ khàng đáp: “Phu nhân rất phải.” Nhược Thủy gật đầu, ngoảnh lại nhìn đồ dùng, sách vở bày biện bàn của Tiết Đinh chút, dặn dò Tiết Đinh vài câu rồi xoay người rời . Lúc này, Tào tiên sinh mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán, thời gian còn lại cho Tiết Đinh vừa học thuộc lòng vừa viết chính tả hai lần coi như xong buổi học hôm nay. Tào tiên sinh cũng chột dạ, chuyện y làm trong lòng y đương nhiên biết , huống chi y lại vu cáo Tiết Hạo và Tiết Uyên trước mặt Tiết Minh Viễn chỉ lần, hai lần. Khi đó, Tiết Hạo và Tiết Uyên vừa học vỡ lòng, Tiết Minh Viễn đưa cả hai cậu con trai đến cho Tào tiên sinh cùng dạy với Tiết Đinh, tiền công hiển nhiên cũng nhiều hơn. Thế nhưng Thẩm di nương lại muốn trù dập hai đứa bé kia, bèn đến tìm Tào tiên sinh, bày kế hòng đạt được mục đích. Ban đầu Tào tiên sinh có phần do dự, dù gì chúng cũng chỉ là trẻ con. Thế nhưng trước là Thẩm Mộ Yên lập tức quăng ra năm mươi lạng bạc, số tiền đó phải hai năm làm lụng y mới có thể kiếm được, hơn nữa Thẩm Mộ Yên còn nếu nhận dạy hai đứa kia, mỗi tháng thị còn cho thêm tiền; thứ nữa Thẩm Mộ Yên cũng , hai đứa bé trai kia tuổi còn , lại rất quậy phá, thị muốn để chúng quấy rối việc học của con trai mình, cao hơn nữa, thị còn muốn để hai đứa học vỡ lòng muộn, cũng chẳng muốn cho chúng đến trường học. Tào tiên sinh lừa mình dối người, tự trấn an bản thân rằng chỉ cần mấy câu là dễ dàng bỏ túi đống bạc, đối với hai đứa kia cũng ảnh hưởng gì nhiều, chẳng phải chỉ là vỡ lòng muộn hơn thôi sao. Vì thế nên y theo lời Thẩm Mộ Yên mà làm, khi thu bài văn của hai đứa bé, hay cho bọn chúng biết phải thuộc lòng cái gì đều là lúc chỉ có ba người. Sau đó khi Tiết Minh Viễn hỏi thăm bài vở của con cái, y liền nhân cơ hội mách tội, vu oan. Điều ngoài dự liệu của Tào tiên sinh chính là việc Tiết Đinh lại đứng ngoài tiếp tay, nghiêm túc rằng nó cũng nghe thấy như vậy. Sau đó, khi Tiết Hạo và Tiết Uyên bị mắng nó lại rất vui vẻ. Khi ấy Tào tiên sinh cảm thấy rằng việc xấu xa Thẩm Mộ Yên làm thể nào cũng báo ứng lên Tiết Đinh, còn như vậy biết dối chớp mắt. Tuy vậy nhưng bản thân y lại thể vạch trần, càng thể uốn nắn đứa bé này, như vậy có khác nào thừa nhận mình cũng láo? Quả nhiên chỉ sau vài lần, Tiết Minh Viễn gọi Tiết Hạo và Tiết Uyên quay về. Tào tiên sinh cũng tự với mình rằng chuyện này là quá khứ, song trong lòng vẫn thấy bất an. Hôm nay, Tiết phu nhân mượn Thiên tự văn là để cảnh cáo y, hay là để thử tài Tiết Đinh? Tào tiên sinh thở dài hơi, lòng dạ độc ác, tiền bạc bất chính kiếm được nào có thể an ổn. Nhược Thủy cũng biết chuyện này thể làm sáng tỏ, song nàng cũng muốn truy cứu Tào tiên sinh, ông ta và hai đứa con trai nàng oán thù, chắc chắn vô duyên vô cớ hãm hại chúng. Người khiến ông ta làm như vậy, còn nghi ngờ gì, chính là kẻ được lợi duy nhất – Thẩm Mộ Yên. Chuyện này cứ ghi nhớ trước , sau này tất có tính toán. Chuyện học hành của bọn trước tạm cứ như vậy, thầy dạy có được hay để sau hẵng . Vấn đề tiếp theo chính là hạ nhân bên cạnh bọn , chuyện này có lẽ cũng liên quan đến những chuyện khác trong nhà. Sau khi Nhược Thủy quay về phòng, nàng lấy sổ sách mấy ngày nay ra đặt lên bàn, nhàng gõ gõ tay. Sổ thu chi, chuyện này thành vấn đề, nếu sổ sách của nhà kinh thương có vấn đề gì chắc khiến người ta cười đến rụng răng mất. quyển khác dùng để ghi chép lại những đồ dùng trong nhà kho, đồ đạc có hơi lộn xộn chút. Song chuyện này cũng có vấn đề gì, chỉ cần sắp xếp lại là được, còn lại cần lo lắng. Nhược Thủy xem xét sổ sách kỹ càng từ xuống dưới, có thể là rất ràng, mỗi khoản đều có ghi chép chi tiết. Thế nhưng từ dụng cụ đến ăn mặc của Tiết Đinh đều tốt hơn bậc so với Tiết Hạo và Tiết Uyên, đâu xa, nhìn đồ dùng bàn của Tiết Đinh mà nàng thấy hôm nay là biết, chỉ là đứa bé mà dùng bút lông làm từ lông sói, còn Tiết Hạo và Tiết Uyên chỉ dùng bút lông cừu. Xem ra trước kia khi Thẩm Mộ Yên quản lý Tiết gia thu ít thứ về viện của mình. Hơn nữa Đường ma ma cũng nghe ngóng được rằng, Thẩm Mộ Yên này rất hào phóng vung tiền lôi kéo hạ nhân, số tiền này nàng ta lấy ở đâu ra chứ? Chuyện này phải tra xét kỹ càng. Nhược Thủy suy nghĩ lát, vừa lật thêm vài trang sổ sách đứng bật dậy : “Thanh Tố, gọi vài người theo ta đến viện của bọn chút.” xong, Nhược Thủy đưa theo ba nha đầu và hai ma ma bước vào viện của bọn . Trước tiên là đến gian của Tiết Hạo, vú em của Tiết Hạo ở trong phòng dọn dẹp, tiểu nha đầu ở bên cạnh líu ríu trò chuyện, hai người vừa nhìn thấy Nhược Thủy bước đến bèn vội vàng hành lễ. Sau khi ngồi xuống, Nhược Thủy vừa cười vừa bảo: “Bận rộn nhỉ. Giờ sang mùa rồi, cũng nên làm thêm vài bộ quần áo, ta nghĩ trẻ con rất mau lớn, nên áp theo lệ cũ, thiếu cái gì ta làm cái đấy, chia ra làm nhanh hơn là nguyên bộ.” Vú em ở bên cạnh cất tiếng: “Nhị nãi nãi phải.” Nhược Thủy gật gật đầu: “Vậy phiền các vị đem quần áo của Hạo nhi ra đây, Thanh Tố, em giúp ta ghi chép lại, mỗi loại vài món. Tuổi tác ma ma cũng cao, chớ nên vất vả theo mấy nha hoàn trẻ tuổi, mau lại đây trò chuyện cùng ta.” Vú em vội vội vàng vàng : “Lão nô đứng đây là được rồi.” Nhược Thủy cười : “Lúc trước Giang ma ma theo thái thái vào Tiết gia, ma ma chính là lão nhân. Ta vừa gả vào vài ngày, có số việc chưa được ràng, ma ma hãy lại cho ta hay, ta xem sổ sách thấy mỗi quý đều phát quần áo, còn phát thêm mấy xấp vải, chuyện này là thế nào nhỉ?” Giang ma ma đáp: “Chính là mỗi quý làm hai bộ quần áo, còn mấy xấp vải phát cho người trong phòng, là thiếu thứ gì làm thứ ấy.” Nhược Thủy cười bảo: “Sao có thể thiếu cái gì chứ, làm giày hay vớ có vải thừa, chưa từng nghe qua phải dùng đến vải bố thô. Mọi người dùng làm gì?” Giang ma ma đáp: “Đúng như nãi nãi , nhưng cũng phải là dùng dược. Có khi làm cho Đinh nhi thêm bộ quần áo, số còn dư giữ lại.” Nhược Thủy hỏi: “Chỗ thừa để ở đâu? Ta muốn xem xem là loại vải gì, dùng có tốt hay .” Giang ma ma cười bảo: “Để lão nô lấy cho nãi nãi xem, bên ngoài còn hai xấp, vải thừa bỏ trong rương. Lão nô lấy xấp bên ngoài cho nãi nãi xem trước.” Đoạn, Giang ma ma xoay người lấy vải. Nhân lúc này, Nhược Thủy đứng dậy xem qua mấy bộ quần áo của Tiết Hạo, tất cả đều được giặt phơi rất sạch , xếp gấp rất gọn gàng. nửa trong số đó cũng tệ, song đều rất cũ, nửa kia mới hơn nhưng chất vải lại tốt lắm. Nhược Thủy lướt tay qua, quần áo cho trẻ con phải dùng loại vải mềm, thông thoáng thấm mồ hôi, bên ngoài tốt nhất phải nhẵn mịn. Số quần áo mới trông tuy đẹp nhưng thấm mồ hôi lại nóng bức, rất dễ hư hỏng. Nhược Thủy nhíu mày, sao có thể mua thứ vải này chứ. Xem xong chỗ quần áo, Nhược Thủy lướt nhìn qua cách bài trí trong phòng, giường có đặt con cọp vải, đống kiếm gỗ chất ở góc tường. Đây là phòng của Hạo nhi, trong lòng Nhược Thủy vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, nhưng nghĩ mãi ra. Phải rồi! Đồ dùng của Viên thị! Từ khi nàng bước vào phủ đến nay, ngoại trừ bài vị thấy bất kì đồ đạc gì của Viên thị, dù gì trong phòng Hạo nhi cũng phải có đồ dùng của mẹ ruột chứ. cách khác, đồ cưới của Viên thị ở đâu? Lúc nàng ở nhà kho cũng tìm thấy, chẳng lẽ Tiết Minh Viễn cố tình, chẳng lẽ là sợ nàng có ý đồ gì sao? Nhược Thủy cố bình tĩnh lại, vấn đề này nàng phải đích thân hỏi Tiết Minh Viễn. Giang ma ma cũng đem vải đến, cười : “Nãi nãi xem trước hai xấp này, lão nô lấy số còn dư.” Nhược Thủy vung tay cản lại: “ cần, ta chỉ xem chút thôi.” Sau đó nàng lướt tay qua xấp vải, loại này chính là thứ làm ra mấy bộ quần áo mới, trông cũng khá nhưng dùng được. Xem ra vải được phân xuống các phòng đều là thứ này. Nhược Thủy trêu đùa : “Ta thấy Hạo nhi có mấy bộ giống chất liệu này, đường may cũng khéo, giống xiêm y do phòng thêu thùa làm, là ai làm vậy?” tiểu nha đầu bên cạnh lập tức đáp lời: “Là nô tỳ làm.” Nhược Thủy chỉ tay vào tiểu nha đầu nọ, cười bảo: “Làm tốt bằng người ta, thêu thùa tốt cẩn thận sau này ai thèm rước!” Mặt tiểu nha đầu kia đỏ rần, cúi đầu lí nhí “Nhị nãi nãi”. Nhược Thủy lại quay sang hỏi Giang ma ma: “Trong rương còn bao nhiêu vải như thế này?” Giang ma ma suy nghĩ chút rồi thưa: “Có lẽ còn khoảng mười xấp nữa, cụ thể thế nào lão nô phải xem qua mới biết được.” Nhược Thủy gật đầu, nàng cười : “Thanh Tố, ghi chép xong chưa?” Thanh Tố cầm tờ giấy đưa đến cho Nhược Thủy. Nàng xem mà gấp lại, đứng lên bước ra ngoài vừa : “Xong rồi, giờ chúng ta đến phòng của Uyên nhi. Vất vả cho mọi người rồi, lát nữa nhớ giúp ta thu dọn lại quần áo trong phòng.” Nhược Thủy bước đến gian phòng của Tiết Uyên, trong phòng chỉ có vú em ngủ giường. Nhược Thủy sai ma ma bước đến đánh thức vú em của Tiết Uyên, cất tiếng mắng mỏ: “Trời còn sáng nằm ngay đơ!” Vú em nọ giật mình tỉnh lại, vừa thấy Nhược Thủy bèn quỳ xuống hành lễ. Nhược Thủy cũng để ý đến, sau khi ngồi xuống liền hỏi: “Hồng Loan đâu?” Vú em vừa cười vừa đáp: “Nào ai biết nha đầu chết tiệt kia đâu chứ, nãi nãi có việc gì cứ dặn dò lão nô là được.” Nhược Thủy cười lạnh : “Thân là ma ma trong phòng này, nha đầu đâu cũng biết! Ta sao dám dặn dò bà chuyện gì chứ. Thanh Tố, mau xem xem Hồng Loan ở làm gì.” bao lâu sau, Thanh Tố đưa Hồng Loan về, Hồng Loan bước vào hành lễ: “Nô tỳ giúp phòng bếp thái rau ạ.” Nhược Thủy thở dài, sao hạ nhân trong cái nhà này lo làm tốt chuyện của mình mà cứ thích chạy lung tung lo chuyện bao đồng vậy nhỉ. Người trong phòng Tiết Hạo giành làm việc của phòng thêu thùa, người trong phòng Tiết Uyên còn khá hơn, lại xuống tận bếp thái rau.
Chương 16 : Vú em ~~ Nhược Thủy hỏi Hồng Loan mà bảo thẳng nàng ta mang quần áo của Tiết Uyên ra. Trong phòng Tiết Uyên lúc này còn có hai tiểu nha đầu nữa cũng giúp Hồng Loan soạn y phục. Nhược Thủy lật đống đồ ra, phát đường chỉ may khác gì với đống quần áo của Tiết Hạo, toàn là những thứ thường mặc, bị giặt đến bạc màu. Quần áo cũng được làm từ vải thừa hơn gì của Tiết Hạo, Nhược Thủy nhàng vuốt bộ quần áo, xoay người với Hồng Loan rằng: “Chẳng phải từ trước đến nay thường phát vải may sao, ta thấy chỗ quần áo này đều sắp hỏng cả rồi. Bên này còn bao nhiêu vải ngươi mau lấy cả ra đây.” Trong lòng Nhược Thủy rất hiếu kỳ, vì sao phát xuống nhiều mà thứ nào cũng tốt, hẳn là có kẻ táy máy tay chân ăn bớt khoản. Nàng còn suy nghĩ về vấn đề này, khi ngẩng đầu lên vẫn thấy Hồng Loan đứng yên chỗ, nhúc nhích. Nhược Thủy cau mày : “Sao còn đứng đó? Mau lấy vải ra đây.” Hồng Loan lập tức quỳ xuống: “Bẩm Nhị nãi nãi, những thứ như vải vóc đều do ma ma giữ, nô tỳ biết được để ở chỗ nào.” Nhược Thủy nhìn về phía bà vú, mỉm cười : “Ta lại với vú lần nữa, mau đem vải thừa của Uyên nhi ra đây ngay cho ta!” Bà vú càng thêm hoảng loạn, khúm núm đáp: “Lão nô tìm, lão nô tìm ngay.” xong bèn tìm lung tung khắp phòng. Nhược Thủy thấy có điểm kỳ lạ bèn đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cất tiếng với Hồng Loan: “Đứng lên , đến giờ dùng trà rồi, thế này xem ra bà vú còn phải tìm hồi.” Hồng Loan nhanh nhẹn bưng trà đến, sau đó ngoan ngoãn đứng sang bên. Nhược Thủy thấy vú em đằng kia nhễ nhãi mồ hôi, thi thoảng lại lấy tay quệt mặt. lát sau, bà vú vẫn chưa tìm ra được mẩu vải nào, thị đứng trước mặt Nhược Thủy khẽ : “Nhị nãi nãi, lão nô vừa nhớ ra hôm ấy lão nô thấy vải dùng được, có cũng chỉ cho người trong phủ làm xiêm áo, còn đem bán bù vào sinh hoạt hằng ngay của thiếu gia.” Bán cũng có thể, nhưng khoản tiền này vào túi ai biết được. Đúng là nhổ củ cải phải dính đất[1]. Nhược Thủy cười lạnh : “Ai cho phép ngươi tùy tiện quyết định được làm gì với đồ dùng của thiếu gia, là kẻ nào cho phép? Được, ngươi ngươi cho người ta, vậy cho ai, cho mấy xấp, hoa văn thế nào? Nếu như bán bán đâu, bán mấy xấp, bán bao nhiêu tiền, tiền bán được dùng vào việc gì? Từng cái từng cái phải cho ta biết. Có điều ta thấy ngươi ở đây chắc nghĩ thông, mau đến gian của ta từ từ mà nghĩ, khi nào nghĩ thông suốt mới được quay về.” Đường ma ma được lệnh, đưa bà vú của Tiết Uyên ngay, thị ta ôm đầu gì. Xong phòng này là đến chỗ Tiết Đinh. Tiết Hạo và Tiết Uyên ở phía trước hậu viện, còn Tiết Đinh lại ở trong viện của Thẩm Mộ Yên. Nhược Thủy đưa người đến viện của Thẩm Mộ Yên. Thẩm Mộ Yên đứng ở cửa phòng, thấy Nhược Thủy giống như muốn đến gây chuyện, ả ta bèn nhìn nàng bằng ánh mắt đề phòng. Nhược Thủy khinh thường thoáng lướt qua Thẩm Mộ Yên, sau mới khẽ cất tiếng cười : “Muội muội nghỉ ngơi à.” Thẩm Mộ Yên gật đầu với vẻ cảnh giác, lên tiếng bảo: “Vất vả tỷ tỷ đến tận đây, mau vào phòng ngồi .” Nhược Thủy lắc đầu : “ cần, ta đến phòng Đinh nhi có việc, muội muội có việc gì cứ ở phòng nghỉ ngơi .” Thẩm Mộ Yên nhìn thấy con trai ngồi trong phòng mình yên tâm hơn, vội vã cười cười bước đến: “Nào có chuyện tỷ tỷ bận rộn mà muội muội lại ngồi chơi. Tỷ tỷ có việc gì cần xin cứ căn dặn.” xong, Thẩm Mộ Yên thay Nhược Thủy xốc tấm mành che cửa phòng Tiết Đinh lên, sau đó mỉm cười nhìn Nhược Thủy. Nhược Thủy cũng ngăn cản nàng ta, nàng hơi mỉm cười rồi bước vào trong. Y phục của Tiết Đinh quả đúng như dự liệu của Nhược Thủy, chất liệu vải tốt hơn, vừa nhìn qua thấy quần áo của Tiết Hạo thể bằng, đường may cũng rất khéo léo, hẳn là do phòng thêu thùa làm ra. Nhược Thủy khoan chưa đả động đến vấn đề này, nàng dặn Thanh Tố ghi chép lại, sau đó sai người lấy vải vóc trong phòng ra. Thẩm Mộ Yên hơi bất ngờ, ả ta lúng túng vừa cười vừa : “À, vải à, vải đều dùng hết rồi mà.” Nhược Thủy nhìn Thẩm Mộ Yên, nàng hỏi: “ sổ sách có ghi lại mỗi quý đều phát hai xấp vải xuống các phòng, tính tháng này tháng trước phát hai xấp màu xanh lá đậm. Nếu như làm thành xiêm áo lấy xiêm áo ra. Nếu còn chưa làm kịp mang vải ra đây. Ta chỉ muốn xem thử chút, muội muội xem có được ?” Thẩm Mộ Yên nên lời, ả nắm chặt chiếc khăn trong tay. Nhược Thủy vỗ bàn cái: “Cầm ra ngay! Hôm nay ta khó nghe lắm sao mà có quá nhiều kẻ hiểu!” Tiểu nha đầu trong phòng Tiết Đinh thấy Nhược Thủy nổi giận bèn liếc mắt qua Thẩm Mộ Yên, lòng nơm nớp lo sợ, cúi đầu dám gì. Thẩm Mộ Yên cắn răng ngẩng đầu : “Bẩm Nhị nãi nãi, y phục của Đinh nhi nhiều, bộ quần áo dùng loại vải kia tháng trước hỏng mất nên vứt rồi. Số vải còn thùa muội muội bán lấy chút tiền mua vài loại thuốc tẩm bổ cho Đinh nhi.” Thực ra nếu khi nãy vú em của Tiết Uyên như vậy, Nhược Thủy cũng trách tội, dù lời của bà ta chất chứa dối gian. Thế nhưng vú em có vậy cũng thành vấn đề, bởi vì bà ta chỉ là kẻ ăn người ở, người mang tội chính là kẻ chủ tử đứng đầu tùy tiện kia, thế nhưng bà ta vẫn nghĩ đến mặt mũi của chủ nhân. Trái lại, lời của Thẩm Mộ Yên ra thể chấp nhận được, lúc đó ai là quản gia của nhà họ Tiết chứ, chính là ả ta mà. Đây há chẳng phải là giở trò gian trá hay sao. Nhược Thủy nhìn Thẩm Mộ Yên rồi cười, nàng : “Muội muội vậy tỷ tỷ hiểu, trẻ con cần phải tẩm bổ nhiều. Nào, muội muội xem ít vải kia bán được bao nhiêu tiền, trong đầu tỷ tỷ có con số rồi.” Thẩm Mộ Yên sững sờ, nàng ta ngờ Nhược Thủy lại truy hỏi vấn đề này, lí nhí đáp: “ xấp vải bán được khoảng hai lượng.” Nhược Thủy gật đầu đáp: “Được rồi, ta biết. Thanh Tố, nhớ cho kĩ đấy. Chúng ta .” Nhược Thủy rồi, đại a đầu bên cạnh Thẩm Mộ Yên lo lắng : “Di nương, Nhị nãi nãi làm vậy là có ý gì?” Thẩm Mộ Yên luống cuống đáp: “Còn cái gì nữa, hẳn ta phát ra chuyện gì rồi. Lúc trước ta làm vậy quá gai mắt, mẹ ta lại chỉ nghe lời chị dâu, cứ dù sao cũng chẳng có ai tra đến. Giờ này hay rồi, Tiết thị này vừa vào cửa vài ngày dò ra đến đây.” Nha đầu kia vội vàng : “Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Mộ Yên thở phào cái, nàng ta đáp: “Còn có thể làm sao, cùng lắm cũng chỉ ta quản chuyện nhà nghiêm chứ ta nào có tự do buông thả, lý nào lại đuổi ta ra ngoài. Hơn nữa tháng nay tân hôn Nhị gia cũng chưa đến phòng ta, tháng sau khi Nhị gia đến ta dỗ ngọt vài câu là được. Đường bòn rút này bị chặn rồi, phải tìm cách khác thôi.” Nhược Thủy quay về phòng, bà vú của Tiết Uyên quỳ giữa sân dưới giám sát của Đường ma ma. Bà vú tuy muốn , nhưng con số này quá lớn, có muốn cũng cách nào làm cho tròn bởi số bạc trong phòng chẳng là bao, bảo cho người khác lời dối gian kia nào có khớp với người ta. Bà vú nóng lòng vô cùng, Nhược Thủy từ tốn cười hỏi: “Suy nghĩ kĩ xem số vải kia đâu? Nhớ cho kĩ, ta muốn biết từng chuyện từng chuyện . Nếu cho người khác viết lại màu sắc, hoa văn và số lượng, ta tìm người nọ đối chất. Nếu như bán mau khai số lượng…” đợi Nhược Thủy xong, vú em khấu đầu lia lịa mặt đất, vừa khóc vừa : “Nhị nãi nãi đừng nữa, lão nô biết sai rồi, lão nô biết sai rồi, lão nô nên nổi lòng tham. Xin Nhị nãi nãi niệm tình lão nô nuôi lớn thiếu gia mà tha thứ cho lão nô lần này.” Nhược Thủy nào có quan tâm đến những giọt nước mắt giả dối kia, nàng xoay người bảo: “Tuổi tác ma ma cũng lớn, đến lúc nên về nhà hưởng phúc rồi. Đưa hai mươi lượng bạc cho ma ma dưỡng già, tiễn ma ma rời phủ.” Tin vú em của Tiết Uyên bị đuổi chỉ trong nháy mắt truyền khắp Tiết phủ, có người Nhược Thủy xuống tay nể mặt, cũng có người gọi đây là giải quyết dứt khoát. Hạ nhân thế nào có thể ảnh hưởng đến chủ tử sao? Nhược Thủy xử trí có đầu có đuôi, hơn nữa nàng cũng chỉ gấp gáp lo chuyện Tiết Hạo và Tiết Uyên, những chuyện còn lại Nhược Thủy gấp, gấp. Sau khi về phòng, Nhược Thủy bèn lấy sổ sách ra xem nơi xuất xứ của vải vóc trong phủ, quả nhiên tất cả đều được mua từ tiệm tên là Cẩm Tú các. Hơn nữa với cái giá hai lượng xấp mà Thẩm Mộ Yên , khi mua vào mỗi xấp lại đến bốn lượng. Nhắm mắt mở mắt lỗ nửa, Tiết Minh Viễn sung túc bao năm nên coi tiền như cỏ rác sao. Song bây giờ vẫn chưa thể kết luận gì, chỉ có thể Thẩm Mộ Yên quản chuyện nhà nghiêm, sau khi tra xem xét kỹ càng hơn. Tối hôm ấy, sau khi Tiết Minh Viễn về phủ, Nhược Thủy kể lại chuyện của bà vú, chỉ sơ lược là lấy đồ dùng của chủ tử bán . Tiết Minh Viễn cũng tức giận, trái lại thở dài : “Lúc trước ta luôn bận rộn chuyện làm ăn, vướng chân vướng tay nên chu toàn chuyện trong nhà. Bọn cũng được chăm nom tốt, ta biết Mộ Yên nhất định đối xử với Hạo nhi và Uyên nhi tốt như với Đinh nhi, dù sao cũng phải mẹ đẻ của bọn chúng. Thế nhưng mỗi ngày về nhà đều thấy Hạo nhi và Uyên nhi vui đùa tinh nghịch, ta cũng an tâm phần nào. phải chỉ mất ít tiền sao, người việc gì là tốt rồi.” Nhược Thủy rất muốn , phải, bọn chúng cũng bị người ta ức hiếp. Song nghĩ thế nào lại thôi, Tiết Minh Viễn cũng sung sướng gì, cũng phải chàng ở bên ngoài rượu chè lu bù. Chàng cũng vì Tiết gia mà cố gắng nên nàng bèn lên tiếng an ủi: “Sau này việc trong nhà cứ giao cho thiếp, chàng ở ngoài dốc sức làm ăn là được rồi.” Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, định điều gì nhưng kìm lại, suy nghĩ lát mới bảo: “Nàng gả vào lâu, nàng… Những ngày qua nàng có hài lòng ?” Nhược Thủy trợn tròn mắt, sao lại đột nhiên ra những lời này, nàng cười hỏi: “Mấy hôm nay phu quân nghĩ gì thế, sao tự nhiên lại hỏi thiếp chuyện này?” Tiết Minh Viễn nhìn nàng mà rằng: “Hôm nay Cố huynh đệ đưa đệ muội đến tiệm nhà ta. Cố huynh đệ thành thân trước chúng ta, hôm nay hai người họ Quế Lâm du ngoạn. Ta thấy bọn họ mới nhớ ra hai ta cũng tân hôn, vậy mà mấy hôm này nàng chưa được tận hưởng những ngày vui của tân nương mới gả. Nàng vừa gả vào tất bật quan tâm đến đám , lo chuyện nhà cửa. Ta đây cũng quên bẵng chuyện hai ta vừa thành thân vài ngày, bận rộn đến quên hết cả đời.” đến đây, Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy với vẻ cam tâm: “Chẳng hiểu sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc khi ở bên nàng, cứ như chúng ta là phu thê từ rất lâu rồi, cho nên ta mới quên rằng chúng ta chỉ vừa mới thành thân.” Nhược Thủy nghe xong liền cười ngọt ngào với Tiết Minh Viễn: “Viện cớ.” Tiết Minh Viễn chỉ cười: “ phải, phải thế đâu. Ta hoãn lại công việc ngày mai, ngày mai chúng ta cùng đến ngoại ô du ngoạn, chỉ hai chúng ta.” Nhược Thủy cười : “Tháng tám thơm mùi hương hoa quế, lúc này cũng vừa đúng dịp.” Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi đưa mấy đứa vào lớp, hai người lập tức xuất phát. [1] Chỉ chuyện viên mãn, liên lụy đến kẻ khác. Chỉ việc kẻ phạm tội sa lưới, kéo theo những kẻ liên đới bị bại lộ.
Chương 17 : Làm thơ ~~ “Mạc tiện tam xuân đào dữ lý, quế hoa thành thực hướng thu vinh.” Hoa quế biểu trưng cho tốt đẹp, cát tường, tháng ba cũng chính là lúc hoa quế nở rộ. Nhược Thủy và Tiết Minh Viễn vừa đến vùng ngoại ô thấy trước cổng rừng hoa có mấy chiếc xe ngựa đậu lại, biết là nhà vị nào cũng cùng du ngoạn. Ngoài ra còn có mấy sinh đồ tốp năm tốp ba vào trong. ———- Dịch nghĩa: Chớ mong xuân tháng ba có đào có mận, chỉ riêng hoa quế rực rỡ tựa thu vàng. ———- Tiết Minh Viễn dặn phu xe chạy thẳng vào trong, tìm nơi cho hạ nhân nghỉ lại trong lúc chờ đợi, còn y đưa Nhược Thủy vào rừng hoa quế dạo chơi. Nhược Thủy chậm rãi bước theo bóng lưng Tiết Minh Viễn, y muốn tìm chuyện gì đó với nàng. chuyện con cái và chuyện nhà, thể, ra ngoài cốt là để giải sầu mà; chuyện làm ăn nàng hiểu, bàn thơ vô năng; vậy chi bằng số chuyện khi còn , cũng là cách tốt để hiểu nhau hơn. Tiết Minh Viễn cười : “Nàng lớn lên ở kinh thành nhỉ? Trước đây có từng thấy hoa quế chưa?” Nhược Thủy ngước nhìn rừng quế nở rộ trước mặt, nàng hít hơi sau rồi : “Đây là lần đầu tiên thiếp được ngắm hoa quế đẹp đến vậy. Thiếp từ lớn lên ở kinh thành, khi còn bé có khoảng thời gian sức khỏe được tốt nên rất nhiều nơi trong kinh thiếp cũng chưa từng đặt chân đến. Hồi còn thiếp thích chơi nhưng song thân lại thích thế. Muốn ngắm phố xá náo nhiệt vào rằm tháng giêng, muốn ngắm cảnh trạng nguyên vinh quy bái tổ cũng đều được.” Tiết Minh Viễn cười : “Tiểu nương nào chẳng thế, con nào có thể so với con trai, đều bị giữ rịt trong nhà từ . Ngũ muội muội và Lục muội muội nhà Tứ thúc ta cũng vậy, khi ta đến luôn mang theo những thứ cho bọn họ chơi. Từ lúc ấy cha ta ta có tài kinh thương thiên bẩm, ta mua đồ chơi về liền bán lại mắc hơn cho bọn họ, dù sao tiền xài vặt của họ cũng chẳng có chỗ dùng.” Nhược Thủy cười hì hì, nàng bảo: “Có ai đời ca ca mà lại thế, hẳn là hai vị muội muội ghét chàng đến chết mất thôi. Ba ca ca của thiếp từ bị muội bắt nạt. Mẫu thân cho thiếp ăn đồ ngoài đường, bọn họ bèn lén mua về, thế nhưng lần nào cũng bị phụ thân phát , sau đó mọi người đều bị phạt chép sách.” Họ vừa vừa bước gần đến chỗ cây cầu vắt ngang, Tiết Minh Viễn xoay người lại nắm lấy tay Nhược Thủy cách tự nhiên, dắt nàng cùng sang bờ bên kia. Phàm là nữ nhi ai cũng dễ bị những quan tâm nho này khiến cho cảm động, Nhược Thủy cũng ngoại lệ, mặc cho Tiết Minh Viễn nắm lấy bàn tay kéo . Hai người vừa vừa trò chuyện, chợt nghe thấy có tiếng người gọi từ đằng xa: “Minh Viễn huynh, Minh Viễn huynh.” Nhược Thủy nhìn về phía tiếng gọi phát ra, nhóm người ngồi trong đình bên cạnh sườn núi ra sức vẫy tay với hai người bọn họ, Tiết Minh Viễn ngẩng đầu lên nhìn lướt qua, sau mới khẽ bảo: “Trong đình có mấy công tử nhà quan, chúng ta qua bên ấy chào hỏi chút.” Tiết Minh Viễn dẫn Nhược Thủy vào đình, trong đình có nam có nữ, khoảng mười mấy người chia ra ngồi ở hai bên. Tiết Minh Viễn vừa bước vào xưng huynh gọi đệ cùng đám người nọ, hàn huyên liên hồi, đây là lần đầu tiên Nhược Thủy thấy dáng vẻ này của Tiết Minh Viễn. Khi ở nhà, Tiết Minh Viễn có khi ngẩn ngơ, có lúc cợt nhả, khi lại đắc ý, nhìn chung từ nhà bước ra ngoài hoàn toàn biến thành người khác. Tiết Minh Viễn của lúc này vừa khéo léo lại biết đẩy đưa, hót trái nịnh phải, hẳn đây mới là Tiết minh Viễn đầy tài năng, phát triển gia nghiệp từ mười năm trước. người vừa cười vừa : “Minh Viễn huynh có nhã hứng, còn dẫn theo phu nhân ra ngoài du ngoạn.” Tiết Minh Viễn cười : “Ta đưa bà xã ra ngoài giải sầu chút, tránh uổng phí phong cảnh đẹp thế này. Cũng may có mấy vị huynh đài tài hoa biết thưởng thức, nên mới phụ cảnh đẹp chốn đây.” Tiết Minh Viễn giới thiệu chút về Nhược Thủy, hôm nay phần lớn đều là con cháu nhà quan dẫn theo gia quyến, đám người cùng tụ họp lại đây ngắm cảnh, đoán chừng lát nữa còn muốn ra ngoài dùng cơm. Trong số những người này, Tiết Minh Viễn cẩn thận trong đối đáp nhất chính là vị công tử nhà Đồng tri Thành đại nhân. Vẻ hào hoa phong nhã của Thành công tử lấn át nổi khí thế kiêu ngạo, dường như người ta cũng định che giấu. Sau khi giới thiệu xong, Nhược Thủy ngồi xuống bên cạnh đám nữ quyến, trong số họ có ba vị phu nhân và người là muội muội của Thành công tử. Năm người ngồi ở bên đình, vị phu nhân mặt tròn trịa cười : “Nghe Tiết phu nhân gả từ kinh thành đến đây nhỉ? Đúng là xa , thế quen với cuộc sống ở nơi này chưa?” Nhược Thủy khẽ cười đáp: “Cũng quen, bên này ấm áp hơn so với trong kinh, cũng khô hanh như bên ấy.” vị phu nhân khác vội bồi thêm: “Mùa đông trong kinh rất lạnh, nhưng lần trước khi ta vào kinh làm khách ở nhà cữu cữu ta, mùa đông ai nấy đều nhóm lửa sưởi ấm, có nhà còn có bếp sưởi trong phòng.” người khác cũng : “Tôi cũng biết, tôi cũng biết. Thế nhưng phòng chúng ta quá nóng, chỉ có thể đặt chậu than mà thôi. Lần trước tôi có lấy ít than ngân sương, dùng cũng tốt lắm…” Mấy phụ nhân ríu rít trò chuyện với nhau về những thứ lặt vặt trong gia đình, Thành nương lại tham gia bàn luận, có lẽ thấy rằng những chuyện sinh hoạt đời thường này quá chán ngán. Thấy Nhược Thủy là vợ thương nhân, Thành nương cảm thấy thân phận mình giống với Nhược Thủy, cũng muốn lại gần hàn huyên. lúc sau, Thành nương ngao ngán : “Bên kia làm thơ chắc vui hơn, tôi sang bên ấy lát, các vị ở chơi.” xong lập tức đứng dậy về phía đối diện. Khi Thành nương vừa rời khỏi, mấy vị phu nhân thở phào hơi, dường như tươi tắn lên hẳn, vị phu nhân mặt tròn ghé vào tai Nhược Thủy rằng: “Khi còn con ai mà chẳng làm ra vẻ đại tiểu thư thanh tú, sau khi thành thân rồi chẳng phải đều lụi hụi với củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà sao.” Chuyện này là thứ gắn kết mọi người phụ nữ cách tốt nhất. người khác bĩu môi khẽ: “Tôi thấy hai người mới đỗ cử nhân đều mắt cao hơn đầu, cho là năm sau mình nhất định có thể leo lên cung vàng điện ngọc, có lẽ ý định mai mối cho muội muội lần này của Thành công tử xôi hỏng bỏng rồi.” Nhược Thủy thầm hỏi: “Hóa ra hôm nay đến vì mai mối cho Thành nương sao?” Phu nhân mặt tròn gật gật đầu : “Thành đại thân thấy hai vị cử nhân này gia thế lẫn học vấn đều tệ, lại chưa thành thân nên có ý nhắm làm con rể phò mã cho nương nhà ấy. Cũng vì thế mà hôm nay mới tìm cơ hội để hai vị cử nhân gặp gỡ, cũng nhân cơ hội thể chút tài hoa của Thành nương. Thế nhưng hai vị cử nhân kia cũng thấy mình tồi, tôi thấy phần nhiều là thành rồi.” trò chuyện chợt nghe thấy mấy người bên kia gọi họ sang, sau khi Nhược Thủy qua nghe thấy Thành công tử rằng: “Chỉ chúng ta làm thơ có ý nghĩa, tiền triều còn có tứ đại nữ thi nhân, dầu vấn khăn cũng chẳng thua kém đấng mày râu. Chi bằng mấy phụ nhân cũng làm vài bài thơ vịnh cảnh nhỉ.” Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn lo lắng nhìn mình, phải là sợ nàng biết làm thơ chứ? Tiết Minh Viễn hỏi bằng ánh mắt, Nhược Thủy hồi đáp bằng nụ cười trấn an, lúc này Tiết Minh Viễn mới gật đầu. Song, người khác bên cạnh lại : “Chẳng phải ai nấy đều muốn chiêm ngưỡng tài thi họa song tuyệt của Thành nương sao, nếu Tiết phu nhân biết làm thơ, vậy ngại giúp Thành nương mài mực chứ. Đợi Thành nương làm xong coi như là của hai người làm cũng sao.” Mọi người lúc này mới chợt nhớ ra phu quân của Nhược Thủy là người biết làm thơ, ai nấy đều gật đầu phụ họa, tự cho là đúng khi đẩy Nhược Thủy xuống thấp bậc. Nhược Thủy nhìn về phía người vừa lên tiếng, y liếc mắt nhìn Tiết Minh Viễn với vẻ khinh thường. Thành nương ở bên cạnh như hề gì: “Nếu vậy đành làm phiền Tiết phu nhân.” Nhược Thủy còn chưa lên tiếng, những người khác an bài hết thảy thay nàng. Tiết Minh Viễn rất tin ở Nhược Thủy, y cười : “Chẳng qua chỉ là góp vui chút, có câu thả con săn sắt, bắt con cá rô, cứ để bà xã nhà tại hạ làm thử bài trước rồi hẵng thưởng thức đến những tuyệt phẩm khác của các vị.” Nhược Thủy ngắm rừng quế bạt ngàn phía sau Tiết Minh Viễn, nàng suy nghĩ lát rồi viết liền mạch. Thành nương tò mò đứng phía sau nàng, sau khi Nhược Thủy viết xong nét mặt nàng ta chuyển thành vẻ kinh ngạc, chằm chằm nhìn Nhược Thủy với vẻ dám tin. Tiết Minh Viễn bước lại gần, thoáng nhìn rồi vui vẻ cầm lên, hắng giọng đọc: “Bất thị nhân gian chủng, di tòng nguyệt lý lai, nghiễm hàn hương nhất điểm, xuy đắc mãn sơn khai.” Sau đó y buông tờ giấy xuống, mỉm cười : “Các vị huynh đệ đều biết đối với thơ từ ta mấy hiểu biết, có ai bình luận chút ?” sinh đồ nghe xong bài thơ liền mau miệng : “Thơ hay, thơ hay. Hoa quế cung trăng tỏa hương xuống hạ giới, khiến ngọn núi bạt ngàn này khắp nơi đều là quế hoa. Bài thơ này có từ hoa quế nào, cũng có từ nào dùng miêu tả hoa quế. Tài nghệ của phu nhân quả vượt trội hơn người.” Bên này thơ, bên kia lại luận chữ, “Chữ của Tiết phu nhân cũng rất đẹp, thải bút sinh phương, mặc hương hàm tố. Rất hiếm khi thấy được bút pháp luyện riêng cho tú nữ.” Lúc này, mọi người đều tán thưởng Nhược Thủy ngớt, cũng nhìn nàng với con mắt khác. Những người đứng bên ngoài định khiêu khích châm chọc cũng thốt ra được lời định . Những người làm thơ viết chữ tiếp theo so ra đều kém Nhược Thủy, mọi người chỉ thuận miệng khen ngợi vài câu. Cái gì mà thả con săn sắt, bắt con cá rô chứ, giờ khắc này chẳng khác nào thiếu gấm phải chắp vải thô. Sau cùng, mọi người nhất trí quyết định thơ của Nhược Thủy là hay nhất. Sau khi hội thơ xong xuôi, Tiết Minh Viễn cười : “Chư vị đều tán dương bà xã ta đúng là may mắn, lát nữa xin để tại hạ mời khách, chúng ta đến Quảng Nguyên lầu dùng bữa cơm chứ nhỉ.” Quảng Nguyên lầu là tửu lầu lớn nhất ở Đài Châu, vậy coi như là quá hào phóng rồi. Những người nọ cũng từ chối, ai nấy đều cảm thấy chuyện Tiết Minh Viễn phải mời khách là đương nhiên, mọi người lũ lượt kéo nhau ra ngoài, tản về xe ngựa mỗi nhà. Khi Tiết Minh Viễn đỡ Nhược Thủy lên xe ngựa nhà mình, y vẫn còn hân hoan đắm chìm trong những lời tán dương của mọi người dành cho nàng, thế nên vừa cười vừa : “Hằng Nga nương xin chầm chậm chút, đợi ta chút mà.” Nhược Thủy cười duyên dáng, nàng bảo: “Chàng phải người tuấn vĩ đại, cùng lắm chỉ có thể là con thỏ mập mạp trong lòng Hằng Nga.” Tiết Minh Viễn gật đầu đáp: “Được, thỏ thỏ, Hằng Nga tỷ tỷ mau ôm ta.” xong y liền lao vào lòng Nhược Thủy, đôi vợ chồng son vui đùa chợt nghe thấy tiếng chân ngựa dừng lại bên cạnh xe nhà mình. Tiết Minh Viễn vén màn xe lên, ra là hạ nhân Tiết gia, người nọ xuống ngựa khẽ bẩm: “Nhị gia, cữu lão gia ở Hàng Châu dẫn theo dì ba đến.” Tiết Minh Viễn vừa nghe xong liền nhíu mày hỏi: “Lại đến làm gì?” Phản ứng đầu tiên của Nhược Thủy là muốn hỏi xem nhà mình còn có ai ở Hàng Châu, vị cữu lão gia này là từ đâu đến. Sau nàng mới giật mình, đây hẳn là người nhà của Viên thị rồi. lý nào lại là đến để chúc mừng tân hôn của bọn họ chứ? Tiết Minh Viễn thở dài hơi, lát sau mới với Nhược Thủy: “Nương tử, khách đến nhà, chúng ta mau về thôi. Ta với đám Thành huynh tiếng.” Tiết Minh Viễn xuống xe đến bên xe ngựa của Thành gia, ngắn gọn thuật lại ngọn nguồn, vừa cười vừa : “Chúng ta được rồi, để tạ lỗi bữa cơm này tại hạ lo liệu hết, xin Thành huynh lại với chư vị như thế.” Khách sáo vài câu, Tiết Minh Viễn xoay người trở lại, chợt nghe phía sau có tiếng to rằng: “Tiết phu nhân tài mạo song toàn mà lại gả cho người đầy hơi tiền, đúng là trời cao quen thói phụ người hồng nhan.” Tiết Minh Viễn nghe vậy bỗng khựng lại, hai vai hơi nhấp nhô chút, lấy lại được bình tĩnh rồi mới bước về phía xe ngựa nhà mình.
Chương 18 : Viên thị ~~ Tiết Minh Viễn nghe vậy bỗng khựng lại, hai vai hơi nhấp nhô chút, lấy lại được bình tĩnh rồi mới bước về phía xe ngựa nhà mình. Y vừa cười vừa với Nhược Thủy: “Xong cả rồi, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay vốn là đưa nàng giải khuây, ngờ lại gặp họ nên phải thết đãi. Có làm nàng phiền lòng ?” Nhược Thủy lắc đầu : “Quan hệ với nhà quan được tốt việc làm ăn của chàng càng thuận lợi hơn.” Tiết Minh Viễn : “Ta cần bọn họ cho ta điều gì, chỉ mong quan gia đừng gây chuyện với mình là phúc lắm rồi. Ở Đài Châu này có ca ca, còn có Chu đại nhân, dưới ràng tất việc buôn bán cũng xuôi chèo mát mái, chỉ có điều kiếm được nhiều thôi.” Nhược Thủy cười bảo: “Hàng năm có biết bao nhiêu người ôm mộng, mang theo vạn lượng bạc trắng vào kinh hòng kiếm chút lời lẫn chút kiêu hãnh, sau cùng cũng trắng tay trở về. Thế cho nên chúng ta cứ an an ổn ổn là tốt rồi. Phải rồi, khách đến nhà mình là ai vậy?” Tiết Minh Viễn cụt hứng : “Là đại ca và tam muội nhà họ Viên, biết lần này bọn họ lại đến làm gì.” Nhược Thủy chợt nhớ ra điều khúc mắc trong lòng nàng, thấy đây cũng là lúc thích hợp bèn lên tiếng hỏi: “Nhắc đến tỷ tỷ, thiếp mới nhớ đến chuyện. Lần trước khi Trương Hiển đưa sổ sách nhà ta đến, thiếp thấy có đồ cưới của tỷ tỷ. Nếu như do phu quân an bài sao, chỉ sợ dám người dưới táy máy tay chân, thế nên thiếp muốn hỏi xem có phải những thứ này đều ở chỗ chàng?” Tiết Minh Viễn cười lạnh lùng: “Khi Viên thị qua đời, đồ cưới bị Viên gia thu lại, nào có còn món gì.” Cái gì?! Thu lại đồ cưới?! này khiến Nhược Thủy thảng thốt, dù rằng mường tượng ra rất nhiều tình huống giải thích cho chuyện này, nhưng thứ lý do này khiến Nhược Thủy thể cảm thấy bất ngờ. Tình huống đau lòng nhất là Tiết Minh Viễn còn phòng bị Nhược Thủy, sợ rằng nàng chiếm đoạt đồ cưới của Viên thị nên giấu . Tình huống cực đoan nhất là Thẩm Mộ Yên táy máy đến món này. Đương nhiên tình huống bình thường nhất chính là Tiết Minh Viễn lỡ quên mất. Vốn dĩ Nhược Thủy chuẩn bị tâm lý, cũng ngờ rằng lại có cả chuyện nhà mẹ đẻ thu hồi đồ cưới về. Chuyện này trong ấn tượng của Nhược Thủy chỉ là nghe qua chứ chưa từng thấy bất kì nhà nào làm việc này. Đồ cưới của nương xuất giá thu về nhà mẹ đẻ có khác nào hòa ly, chỉ khi nương được gả vào bỏ mới có thể mang theo đồ cưới về nhà mẹ thôi. Thế nhưng khả năng xảy ra tình huống này là rất thấp, dù gì hôn nhân cũng là chuyện tốt chắp nối cho hai họ, dẫu bình thường có bảo rằng người buôn bán mấy thấu tình đạt lý, nhưng dù nương kia có qua đời, gia khi gặp phụ mẫu nương ấy cũng phải gọi hai tiếng nhạc phụ, nhạc mẫu. Sau đó hai nhà còn phải qua lại, nào có thể thất lễ. Tình huống này của Tiết gia đúng là kì cục, Viên thị còn có con trai là Tiết Hạo, đồ cưới này phải dể dành lại cho Tiết Hạo chứ. Viên gia khi ấy chắc là điên rồi, còn mặt dày đòi lấy lại về mình? Vẻ mặt Nhược Thủy tựa như bị sét đánh nhưng lại khiến lòng Tiết Minh Viễn thấy vui vui, ít nhất cũng có người đồng cảm với những gì mà y trải qua. Tiết Minh Viễn cười : “Nàng chớ há miệng lớn như thế, cẩn thận kẻo có con gì bay vào đó!” Nhược Thủy trừng mắt nhìn Tiết Minh Viễn, y còn ra được những lời trẻ con đó sao. Nhược Thủy hỏi: “Hạo nhi có biết chuyện này ?” Nhà ngoại thằng bé hẳn là còn quan tâm đến thằng cháu này. Tiết Minh Viễn lắc đầu, y : “Lúc ấy Hạo nhi còn nên cho nó biết. Bây giờ sao cả rồi, ta kể cho nàng nghe số chuyện trước kia. Và thế là đường về, Tiết Minh Viễn thuật lại những chuyện giữa y và Viên thị trong quá khứ. Trước đây Nhược Thủy cứ nghĩ nên vợ nên chồng tất nhớ nhau muôn đời quên, bởi lẽ hai người cùng trải qua những ngày niên thiếu hồn nhiên rồi đến những ngày cùng nhau gánh vác trách nhiệm gia đình, sau này nhớ lại những lần cãi nhau cũng rất thú vị, cũng có thể hiểu nhau hơn. Thế nhưng, Nhược Thủy vừa nghe mới hay, ra thế gian này có điều đáng giận như thế này. Nhà họ Viên ở Hàng Châu, cũng là nhà làm kinh thương. Năm ấy khi Tiết Minh Viễn mở rộng việc buôn bán đến Hàng Châu cũng là lúc Tứ thúc của y rời khỏi Tiết gia, có muốn giúp y cũng thể. Lúc đó Tiết Minh Viễn nhắm trúng chỗ để đặt cửa tiệm, song ông chủ kia tìm mọi cách làm khó dễ người từ nơi khác đến, sau cùng, Viên phụ – người lão làng trong thương hội – nhìn vừa mắt mới đứng ra mấy câu công đạo. Nhờ giúp đỡ của Viên phụ mọi chuyện mới êm xuôi, Viên phụ rất có lòng lại nhiệt tình, sẵn lòng dẫn dắt hậu bối, giúp Tiết Minh Viễn ít chuyện. Tiết Minh Viễn cũng rất cảm kích vị tiền bối quản ngại giúp mình, Viên phụ thấy Tiết Minh Viễn vẫn chưa thành thân, Nhị nương nhà lão lại chưa gả, lão rất thích tên tiểu tử Tiết Minh Viễn này, hơn nữa Tiết Minh Viễn còn có ca ca làm đến tiến sĩ, gia thế tồi nên có lòng muốn kết thân. Sau khi Tiết Minh Viễn nghe nhân gia về chuyện này mới thưa rằng gia nghiệp vừa mới bắt đầu, điều kiện của nhà y cũng quá tốt, sợ rằng ủy khuất nương Viên gia. Viên phụ sung sướng bảo hề gì, sau đó đều ổn cả, con nhà lão mang theo nhiều của hồi môn gả vào, cần phải lo lắng. Tiết Minh Viễn cũng nhờ người thăm hỏi về nương nhà họ Viên, có tiếng xấu nào, là rất bình thường. Có phẩm đức thiện lương, hiếu thuận của , cũng có những khuyết điểm như thích đồ tốt này nọ. Sau khi thưa chuyện với Tiết Minh Hiên, ca ca của y cũng thấy y đến tuổi kết hôn, chuyện Viên gia là thương gia đúng là tốt, mặc dù Tiết Minh Hiên là quan lại nhưng Tiết Minh Viễn lại là lái buôn. Sau hồi cùng nhau bàn bạc, cả hai người đều đồng ý. Viên thị nở mày nở mặt từ hàng Châu gả vào Tiết gia, thế nhưng sau khi thành thân, những thói xấu của Viên thị chẳng mấy chốc lộ ra mặt. Đầu tiên là khắt khe với Thẩm Mộ Yên, Tiết Minh Viễn hiểu chuyện này nên sau đó cũng ít lui tới phòng Thẩm Mộ Yên. Sau đó lâu Viên thị biết được Thẩm Mộ Yên mang thai, thị ta tìm mọi cách làm khó dễ, khiến Thẩm Mộ Yên suýt nữa xảy thai. Tiếp đó Viên thị bắt đầu lạnh nhạt với Tiết Minh Viễn, từ chuyện Tiết Minh Viễn hiểu thơ từ ca phú, biết lãng mạn thưởng trăng, lại còn gì những chuyện xã giao mà thường xuyên về khuya, thị Tiết Minh Viễn quan tâm đến cái nhà này rồi oán giận đủ kiểu, lúc nào cũng trách móc Tiết Minh Viễn. Ban đầu Tiết Minh Viễn cũng cố gắng lắng nghe, cố gắng nhẫn nhịn hòng xoa dịu Viên thị, thế nhưng cứ như vậy mãi ai chịu cho nổi. Trong khi đó Thẩm Mộ Yên lại dịu dàng ý tứ, chẳng mấy chốc Tiết Minh Viễn thấy phiền chán vợ cả Viên thị. Viên thị bắt đầu làm loạn trong nhà, vừa thấy Tiết Minh Viễn là lớn tiếng mắng nhiếc. Nào là y ưu ái tiểu thiếp, lạnh nhạt chính thê, còn luân thường đạo lý, phụ lòng người tốt, trách y quên mất trước đây gia phụ thị ta giúp đỡ ra sao! Nào là y học vấn, nghề nghiệp, việc buôn bán có gì hay, ở bên ngoài cũng chỉ làm kẻ phục tùng hơn kém, trách y có tiền đồ! Trong lời trách mắng có lấy chút tình cảm, lòng Tiết Minh Viễn cũng ngày càng lạnh lẽo, nể mặt Viên phụ nên mới hưu thê. Khi đó Viên phụ cũng sang khuyên nhủ Viên thị nhẫn nhịn mà sống. Tiết Minh Viễn tài cán nhưng có thể cho thị ta cuộc sống tốt. Song Viên thị nghe, khi thị ta mang thai Tiết Hạo lại càng muốn nhìn thấy Thẩm Mộ Yên, bèn dấm dúi nha đầu hồi môn của mình cho Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn thấy Viên thị mang thai, những tưởng thị ta an phận nhưng nào có ngờ… Khi nha đầu kia cũng mang thai, Viên thị lại nổi cơn tam bành, lần này tựa như giận quá hóa điên, vừa đánh vừa mắng chửi nha đầu kia. Đến lúc này, Tiết Minh Viễn còn chịu nổi nữa, hôm nào cũng tối mịt mới bước chân về nhà. Thế rồi lần nọ, Viên thị đứng trong sân chống nạnh mắng nhiếc nha đầu kia cẩn thận làm động thai khí, khiến Tiết Hạo bị sinh non. Suốt tháng trời thị ta hồi phục, thêm vào đó vì thường xuyên tức giận nên gây hại đến thân thể, Tiết Hạo chưa đầy tuổi thị ta qua đời. Số mệnh nha đầu kia còn thảm hơn, khi mang thai Tiết Uyên luôn khóc lóc sụt sùi, khi sinh lại bị băng huyết, vài ngày sau cũng qua đời. Những chuyện này khiến Tiết Minh Viễn chịu đả kích , có dạo y còn rất ghét về nhà. Sau khi Viên thị mất, lâu sau Viên phụ cũng qua đời. Nhà họ Viên do ca ca của Viên thị đảm đương, ca ca thị biết của hồi môn trước đây của thị rất hậu, dấy lên ý nghĩ muốn thu hết tất cả về tay. Tiết Minh Viễn cũng ngờ Viên gia có thể làm những chuyện này, những thứ này đều là của Tiết Hạo mới đúng. Song Viên gia mở lời, Tiết Minh Viễn cũng thể giữ khư khư buông bằng tiếng xấu nuốt trọn đồ cưới của thê tử truyền ra ngoài, Tiết Minh Viễn cũng có nỗi khổ được thành lời. Tuy nhiên cũng từ đấy, mối hảo cảm giữa Tiết Minh Viễn và Viên thị cũng còn. Lần này ngoài ca ca của Viên thị còn có tam muội cũng cùng đến. thế mà họ còn dám bước vào cửa Tiết gia sao? Nhược Thủy nghe xong bèn an ủi Tiết Minh Viễn: “Nếu có chuyện giữa tỷ tỷ và chàng bây giờ thiếp cũng đâu được gả vào nhà họ Tiết chứ. Huống chi thiếp thấy dường như Hạo nhi quên hết những chuyện vui.” Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy mà rằng: “Cũng vì nàng nên ta rất lo lắng, sợ rằng nàng cũng chấp nhận được chuyện ta phải giao tế bên ngoài. Nhưng làm ăn chính là như vậy, hạng người nào cũng phải thân sơ, dưới đều phải thu xếp cả. Bình thường chẳng cần gì, đến khi xảy ra chuyện e là muốn lo cũng kịp nữa rồi.” Nhược Thủy kéo tay Tiết Minh Viễn nắm chặt, nàng : “Thiếp biết chàng làm mọi chuyện cũng là vì gia đình, mong chúng ta có những ngày tháng sung túc hơn. Nào ai lại muốn thảnh thơi, muốn ngồi nhà uống trà, vui đùa cùng con trẻ, nào ai lại muốn hạ mình, quy phục làm tiểu nhân trước mặt người ta. Chỉ cần chàng để ý đến sức khỏe của mình, uống quá nhiều rượu là tốt rồi.” Tiết Minh Viễn gật đầu, cảm động : “Ta biết ta biết, bây giờ cũng tốt lên nhiều, chuyện buôn bán cũng vào guồng. Đường nhập hàng ổn định, người làm cũng tuyển xong.” đoạn, Tiết Minh Viễn chuyển sang chuyện làm ăn của nhà mình tại với Nhược Thủy khiến nàng rất vui mừng, đây là lần đầu tiên Tiết Minh Viễn mở lời với nàng về chuyện buôn bán, lúc này đây Tiết Minh Viễn mới thực xem nàng là người nhà. Vừa hàn huyên vài câu về đến nhà, Tiết Minh Viễn xuống xe ngựa trước, sau đó xoay người lại đỡ Nhược Thủy. Nhược Thủy vừa cười vừa nắm lấy tay Tiết Minh Viễn bước xuống, đập vào mắt là tiểu nương thân vận phấn y thêu hoa chi chít đủ loại, đồ trang sức bằng vàng lấp lánh rực rỡ dưới ánh dương. Thị ta cất tiếng: “Tỷ phu, huynh về rồi.” Tiết Minh Viễn vừa nhìn thấy tiểu nương nọ bèn mỉm cười đáp lễ: “Muội đến rồi. Phải rồi, Nhược Thủy, đây là muội muội của Thẩm Mộ Yên.” Tiểu nương kia cười tươi tán rồi hành lễ: “Thỉnh an Nhị nãi nãi.” Sau đó ríu rít trò chuyện với Tiết Minh Viễn. Nhược Thủy thấy ánh mắt của tiểu nương kia khi nhìn Tiết Minh Viễn rất bình thường. Ôi, sao kẻ nào kẻ nấy đều tụ lại đây, hôm nay là ngày gì vậy, chớp mắt ma quỷ quái đồng loạt xuất ! biết tỷ tỷ đây cầm tinh thần Chung Quỳ[1] sao, đúng là sợ chết. [1] Thần Chung Quỳ: vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của thần, cho rằng có thể trừ được tà ma.
Chương 19 : Thông gia ~~ Tiểu nương nhà họ Thẩm khoác lên nụ cười xinh đẹp, toàn thân lấp lánh ánh kim như sợ rằng kẻ khác biết nhà ta giàu có. Tiểu nương nọ đứng bên cạnh Tiết Minh Viễn tiếng tỷ phu, hai tiếng cũng tỷ phu, Nhược Thủy thấy vậy bèn mỉm cười, chỉ có nương nhà họ Diêu mới được phép gọi Tiết Minh Viễn hai tiếng “tỷ phu”, muốn trở thành khuê nữ Diêu gia, e là tư cách ta còn chưa đủ! Nhược Thủy vừa cười vừa bước đến nắm lấy tay tiểu nương kia, nàng : “Năm nay muội muội bao nhiêu tuổi? Dung mạo quả là xinh đẹp.” Tiểu nương nọ quay sang cười ngọt ngào với Tiết Minh Viễn, sau mới khẽ khàng : “Mười bảy.” Nhược Thủy quan sát từ đầu đến chân rồi bảo: “Mau gả ra ngoài thôi, biết ai có phúc rước được nương đẹp tựa tiên trời như muội muội.” Tiểu nương liếc nhìn Nhược Thủy, Nhược Thủy nở nụ cười chân thành rồi lại lên tiếng: “Lần sau muội muội đến cần cất công ra tận ngoài này đợi chúng ta về, cứ vào thẳng trong phủ thăm tỷ tỷ của muội là được rồi. Tuy rằng tỷ tỷ của muội chỉ là phận thiếp nhưng ta cũng coi muội là người ngoài. Muội đó, cần giữ lễ người nhà thiếp nhất gì đâu, dù sao cũng cần câu nệ lễ nghĩa như là thông gia nhà chính. Tiết gia cũng phải nơi thấu tình đạt lý, sau này muội gọi ta tiếng tỷ, gọi Nhị gia tiếng tỷ phu là được.” Những lời này khiến gương mặt của tiểu nương đỏ ửng sau biến thành trắng bệch. Nhược Thủy ngắm tiểu nương suy ngẫm lại những lời nàng vừa , tỷ tỷ của ngươi chỉ là thiếp thất, chớ có mà giả bộ thân thích trước mặt ta. Nhược Thủy cười : “ nào, vào phủ thôi.” Đoạn, Nhược Thủy bước đến bên cạnh Tiết Minh Viễn, sóng đôi cùng y bước vào Tiết phủ, Thẩm nương muốn tiến lên cũng có chỗ, nên đành sau hai người chẳng khác nào tiểu nha hoàn. Nhược Thủy cảm thấy tiểu nha đầu này hẳn là đến mình, nào có mấy tiểu nương mới bấy nhiêu tuổi tự tiện lại lung tung. Tiết Minh Viễn dẫn Nhược Thủy đến sảnh chính, bên trong có hai nhóm người ngồi đợi rất thản nhiên, chút lo âu. Nhóm thứ nhất gồm hai người phụ nữ, già trẻ, ăn vận khác gì so với tiểu nương kia. Quả nhiên sai, tiểu nương ta vòng ra phía sau hai người kia, gọi người già tiếng mẹ, xem ra đây là người nhà của Thẩm Mộ Yên. nhóm khác chính là người từ nhà mẹ Viên thị, người đàn ông ngồi đằng đó với vẻ thoải mái, bên cạnh là hơn kém nàng mấy tuổi, cúi đầu ngồi di chân qua lại bên. Nhà bên này ăn vận cũng xa hoa nhưng so ra khiêm tốn hơn, bằng được bên kia. xiêm áo chỉ thêu hoa văn màu tối, chất liệu y phục tệ, người cũng đeo trang sức, tuy nhiều nhưng đều là thứ quý giá. miếng ngọc bội người người đàn ông kia thôi ước chừng hơn cả đống vàng vòng lóng lánh của Thẩm nương. Người đàn ông kia vừa thấy Tiết Minh Viễn bước vào bèn ngay: “Mấy năm nay Tiết gia có người coi sóc, khiến cái nhà này thê ra thê, thiếp chẳng phải thiếp. Trong nhà còn quy củ nghiêm chỉnh gì hết cả, kẻ nào cũng có thể bước vào chính đường sao.” Thẩm lão nương phía đối diện bĩu môi mà rằng: “Phải, người nào cũng ngồi được ở chính đường này hết. Đến ngày hôm nay nhà bên kia cũng chẳng còn quan hệ thân thích gì với Tiết gia, ấy thế mà cũng đưa cả khuê nữ vào nhà cơ đấy. lớn như vậy mà còn chưa tìm được nhà nào để gả vào!” Giọng điệu của Thẩm lão nương quả là chua ngoa, bản thân có học thức cũng chẳng buồn vờ vĩnh, năng thẳng như ruột ngựa, chẳng nể mặt ai. câu châm chọc khiến dì ba nhà họ Viên tức giận ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tức giận, nàng ta : “Đây là nhà tỷ tỷ ta, sao ta thể đến chứ. nương nhà bà cũng đến đó thôi, tự cho mình là thông gia song cũng chỉ là muội muội của thê thiếp, may phước tỷ phu tốt bụng mới đuổi các người ra khỏi cửa.” nương nhà họ Thẩm chịu lép vế, lại rằng: “Tỷ tỷ của ta ấy thế mà lại là người thiếp đàng hoàng, giữ trọn tam tòng tứ đức, kính trọng người hầu hạ Nhị gia. Tỷ tỷ ta chưa từng làm những chuyện đâm thọc sau lưng người khác!” Đôi bên chẳng ai nhường ai, Nhược Thủy chứng kiến màn này lại thấy hứng khởi thôi. Văn vẻ mà là tọa sơn quan hổ đấu, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Thô tục mà là đôi bên đánh nhau, đánh đến mẻ đầu chó mới hả dạ! Nhược Thủy phần nào nhìn ra được rằng, hai nhà này đều chướng mắt, chẳng ưa gì nhau. Dường như đôi bên đều muốn tìm cách tiếp cận Tiết Minh Viễn, đều cảm thấy chuyện nhà mình danh chính ngôn thuận là điều hiển nhiên. Viên gia cho rằng nhà bên ấy mới là nhạc gia chính thức của Tiết Minh Viễn, chướng mắt người nhà của thiếp thất họ Thẩm. Thẩm gia bên này ỷ vào Thẩm Mộ Yên làm chủ nhân ngầm trong nhà nhiều năm, Viên nương kia qua đời lâu cho nên bọn họ mới là thông gia đích thực của nhà họ Tiết. Tuy cả hai nhà đều coi Nhược Thủy như người vô hình, song nàng thấy vậy còn lấy làm vui. Tiết Minh Viễn nhìn sắc mặt Viên gia, đứng bên nghe lọt tai nên bèn ngồi vào chủ vị, rằng: “ biết hôm nay cữu huynh đến phủ vì việc gì?” Tiết Minh Viễn hỏi thẳng thừng như vậy khiến đại cữu ca nhà họ Viên hơi lúng túng, lát sau bình tĩnh lại mới lên tiếng: “Nghe muội tế vừa cưới thê thất nên cố ý đưa lễ mừng đến.” đoạn y lấy ra lễ vật đặt lên bàn rồi đẩy về phía trước tỏ thành ý. Sau đó tiếp: “Đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là đến thăm Hạo nhi chút. Ta biết muội tế vẫn chưa quên chuyện năm xưa, năm ấy gia đạo họ Viên gặp khó khăn, bất đắc dĩ mới phải thu lại đồ cưới của muội muội. Tuy thế nhưng Hạo nhi vĩnh viễn là cháu ngoại của Viên gia, máu mủ tình thâm nào có ai thay đổi được. Bây giờ tình hình nhà bên này khá hơn, đây là năm trăm lượng bạc, coi như chút tâm ý của cữu cữu ta dành cho Hạo nhi.” Đại cữu ca Viên gia lại lấy sấp ngân phiếu từ trong ngực ra đặt bên lễ vật ban nãy. Viên gia làm thế này ràng là muốn đánh bài tình cảm, muốn chuyện năm xưa cứ thế vùi lấp , muốn Tiết Minh Viễn coi như chưa từng xảy ra, thân thiết giữa hai nhà vẫn được duy trì. Tiết Minh Viễn lãnh đạm cười, nhân gia ngài nào phải là vua chúa thần tiên, nhân gia hướng đông ta phải hướng đông, nhân gia chuyện này qua có thể cho qua sao? Nhà ta nào có thiếu năm trăm lượng này của nhân gia ngài chứ. Tiết Minh Viễn cất tiếng: “ là chuyện xưa, cữu huynh còn nhắc lại làm gì. Hạo nhi vẫn khỏe, khi nào rảnh rỗi ta đưa thằng bé đến thăm ông bà ngoại. Quà cưới của cữu huynh ta cũng khách khí. Còn số bạc này xin cữu huynh cầm về cho, bằng khi thằng bé hỏi đến ta cũng biết phải giải thích thế nào. Hạo nhi chỉ biết mẫu thân nó qua đời, song mẹ ruột để lại bất kì vật gì cho nó cả, nếu lỡ sau này có hỏi đến chuyện mẹ nó ta cũng thể giấu. Xin cữu huynh hiểu cho tâm tư của người cha, sau này Hạo nhi lớn hơn ta nhất định đưa thằng bé đến Hàng Châu chuyến.” Lời của Tiết Minh Viễn nuột nà như vải bông nhưng thẳng thắn cho Viên gia hay rằng nhà ngoại Tiết Hạo ở kinh thành. Trước đây dù là món đồ của Viên thị cũng để lại, bây giờ mới muốn nhận thân thiết với Hạo nhi, trễ rồi. Đại cữu ca Viên gia vừa nghe xong liếc nhìn muội muội y, sau mới thở dài : “Muội tế rất phải, thế nhưng tình hình năm ấy quả dồn Viên gia vào đường cùng. Chúng ta cũng đừng nhắc chuyện khi ấy nữa, vốn có việc cữu huynh muốn với muội tế nhưng mãi mà chưa có dịp. Chúng ta vốn có tập tục nếu sau khi trưởng nữ xuất giá qua đời thứ nữ tục phối làm vợ kế.” Đại cữu ca nhà họ Viên nhìn Tiết Minh Viễn chút rồi tiếp: “Ta chính là muốn gả tiểu muội vào Tiết gia, đồ cưới cũng theo đó gửi vào. Chúng ta hiểu , hơn nữa tiểu muội còn là dì ruột của Hạo nhi, đương nhiên đối xử tốt với nó, xảy ra chuyện mẹ kế ngược đại con của nguyên phối. ngờ lại bỏ lỡ cả chuyện tốt này.”