Vì sao mùa đông ấm áp - Cố Tây Tước (50c + PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 44
      Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)

      Tịch Si Thần tới ôm lấy tôi ngồi sofa, tựa đầu tự nhiên chôn mặt vào mái tóc tôi.
      Tôi nhịn được phì cười – “Đà điểu chôn đầu vào cát?”
      Tịch Si Thần thở dài – “Bình tĩnh lắm cũng có sơ hở.”
      Tôi mơ hồ cười, tiếp tục cúi đầu lật giở trang sách.
      “An Kiệt.” – Tịch Si Thần nhàng gọi tiếng – “………. ta có được em sáu năm.”
      “Đây xem như lời oán giận?”
      muốn phủ nhận.” – lẩm bẩm.
      “Tịch Si Thần.” – Rốt cuộc tôi cũng . – “Em từng ấy.”
      Cảm giác được nơi cổ bị nhàng cắn lấy cái, đau, nhưng chắc chắn lưu lại dấu răng. – “Em có thể ra mà.”
      để ý quá khứ này của em.”
      thèm để ý là giả dối.” – Tiếng chậm rãi nhàng, cuối cùng gần như nghe ra. – “Thực ghen tỵ phát điên lên được.”
      “Vậy , em phải bù đắp cho thế nào đây?” – Tôi cười khẽ.
      Tịch Si Thần giật mình, nâng cằm tôi lên bằng nụ hôn quấn quít đến hít thở thông, trong khoảnh khắc sức nóng tăng lên, hơi thở hai người hòa chung chỗ, cuối cùng đều có phần khó mà rời ra.
      Cho đến khi môi bị quấn mút đến đau xót, tôi mới hoàn hồn, cẩn thận đẩy Tịch Si Thần ra. – “Đây là văn phòng.” – Trịnh trọng nhắc nhở, nhưng ngữ khí yếu ớt vô lực.
      Tiếng của Tịch Si Thần cũng có chút nghèn nghẹn – “Em muốn bù đắp cho mà.” – Vị lên án đậm.
      ******************
      Nhà hàng Hoa Thịnh, bầu khí được trang hoàng xa hoa thể mười phần là quán cơm Tây.
      Tới tương đối sớm, nhiều người lắm.
      Tịch Si Thần đặt bàn hai người, ở trong khu tình nhân, càng yên tĩnh hơn.
      “Sao hôm nay tự dưng lại muốn ra ngoài ăn?” – Tôi hỏi, lại tiếp tôi và Tịch Si Thần đối với việc cơm nước cũng lơ là đôi chút, tuy trình độ cao nhưng cũng có thể tạm cho qua, cho nên tình huống bình thường rất ít khi ra ngoài ăn cơm.
      “Chúc mừng.”
      “Em nhớ là sinh nhật của qua rồi, còn sinh nhật của em là vào mùa thu.”
      Tịch Si Thần mỉm cười, ánh mắt dịu dàng – “Chúc mừng đôi khi cần có lý do, có lẽ………” – cười khẽ – “Chúng ta có thể gọi là hẹn hò.”
      “Thêm ly champagne nhé?” – Mặt tôi giãn ra.
      , em quên à, em uống rượu được.”
      Tôi hít hơi. – “Tịch Si Thần, làm em có cảm giác, mình tự chui đầu vào rọ, rồi muốn chui ra cũng được.”
      “Vậy , Anatasia tiểu thư, phải cho em hay, chính cũng ở trong cái bẫy này, đồng thời, cũng chẳng muốn ra.” – Lúc này, ánh mắt Tịch Si Thần sáng lên chân tình khẩn khoản.
      Tôi cúi đầu, nhàng tránh ánh nhìn đó.
      Tịch Si Thần cười, gọi phục vụ tới chọn món.
      Nghe nhàng thản nhiên gọi món, tôi lại nhịn được mà chen vào – “Ngay cả khẩu vị với món Australia của em cũng biết.” – Có phần khó mà tin được, vì tôi thực rất ít khi ăn món Australia, mặc dù cũng hơi hơi thích.
      “Giản tiểu thư, tôi thầm em mười hai năm rồi.” – Ngẩng đầu khỏi thực đơn, đôi mắt sâu và đen, ngữ điệu nhàn nhạt, trực tiếp mà lòng.
      phục vụ hơi đỏ mặt rời .
      Tôi cũng thể tiếp tục được nữa, lại đành ‘trốn tránh’, uể oải nhìn quanh bài trí của nhà hàng.
      Nhưng lại nhoáng lên trong mắt bóng người quen thuộc, mà bóng người ấy cũng nhìn thấy tôi.
      “An Kiệt?! Trời ạ!” – Mạc Gia Trân chạy tới, ánh mắt ngạc nhiên mở to cực đại.
      “Gia Trân.” – Tôi cười yếu ớt đáp lại.
      “Về từ bao giờ vậy?!” – Hơi kích động kéo lấy tay tôi – “Ý tớ là, lại quay về à? Sao báo trước cho bọn tớ tiếng?”
      “Mấy hôm trước, muốn làm phiền cậu.” – Tôi liếc mắt nhìn Tịch Si Thần.
      cái gì thế!” – Lúc này Mạc Gia Trân mới chú ý tới Tịch Si Thần ngồi ở vị trí đối diện với tôi, dừng lại chút, lập tức thu lại bảy phần dương nanh múa vuốt. – “Vị đây là…?”
      “Tịch Si Thần, bạn trai…tớ.”
      “A!” – Mạc Gia Trân kinh ngạc, lập tức lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, quay sang lễ phép với Tịch Si Thần – “À, chào .” – Nhưng thực ra chưa bao giờ thấy Gia Trân rụt rè trước người khác đến vậy.
      Tịch Si Thần hơi gật đầu, tiếp tục để ý quấy quấy ly cà phê bàn.
      “À mà bọn Bùi Khải ở bao sương(A Tuyết: 包厢- phòng đặt riêng).” – Gia Trân chỉ chỉ đằng sau – “Có muốn qua ngồi cùng .”
      .” – Tôi cười khẽ.
      có Diệp Lận đâu.” – Gia Trân khẽ thốt lên, sau đó nhận ra Tịch Si Thần ở bên cạnh, lập tức liền sửa lại – “Chỉ có mấy người bạn học hồi trung học, à à, phải có đến tám phần là cậu nhớ .”
      Tôi cười cười, gì cả.
      “Vậy tớ quấy rầy nữa, trước nhé.” – Gia Trân có chút xấu hổ. – “Sau này hẹn cậu ăn sau nhé.”
      “Được.”
      Nhìn Gia Trân xa, chỉ muốn xoay người ngồi xuống, Tịch Si Thần đột nhiên đứng lên kéo lấy tay trái của tôi ra ngoài.
      “Làm sao vậy?”
      Trong chốc lát được đưa tới ban công trang trí hết sức tinh mỹ, vị trí rất thưa vắng người qua lại, lại có tường đá bao bọc, tôi chỉ có thể , đây mà vị trí tương đối bí mật, vô cùng ngạc nhiên muốn ngẩng đầu lên hỏi, đôi môi nóng bỏng nặng nề dán xuống, trong dịu dàng lại mang sức lực mạnh mẽ.
      “Em vừa nhíu mày.” – Đầu ngón tay tao nhã mơn trớn mi tâm của tôi, đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn tôi đăm đăm.
      “Hơ?”
      Đôi môi lại bị ấn xuống nhàng – “Nhưng mà, thích cách xưng hô đó.” – Nháy mắt sau đó mảnh lạnh lùng kia bị thay bằng ý cười nhàn nhạt. – “Cho nên, tha cho em cái tội nhíu mày vì cái tên đó, nhưng mà, lần sau được như vậy nữa nhé.”
      Thay đổi thất thường……….đây là từ duy nhất thoáng lên trong đầu tôi lúc này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      22
      Chương 45
      Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

      Mấy hôm sau lại quay về Phần Lan, khóa học bên ấy nợ cả tuần rồi, Tịch Si Thần bởi còn vướng công việc nên ở lại Trung Quốc thêm vài ngày.
      Sáng sớm thức giấc sắp xếp đồ đạc.
      Có thế nào cũng nghĩ tới người mới sáng ra gõ cửa lại là ta.
      “Dương Á Lợi?” – , ta có thể tìm tới đây được, đúng là đáng ngạc nhiên, tôi bắt đầu hoài nghi ta có phải thám tử hay nữa. đứng ngoài cửa cúi thấp đầu, mặc bộ trang phục màu xám, mái tóc quá vai chăm chút, trông có vẻ tiều tụy.
      “Có muốn vào ?” – Chờ nửa ngày chẳng thấy ta trả lời, tôi hỏi, chẳng muốn làm màu mè gì.
      Dương Á Lợi chậm rãi ngẩng đầu, con mắt mang đầy tơ máu nhìn tôi. – “Vì sao?! Vì sao còn trở về?”
      Tôi nhíu mày.
      “Tôi và ấy bên nhau sáu năm đấy! Chẳng lẽ chỉ có sáu năm của mới là ghi lòng tạc dạ, còn sáu năm của tôi đáng đồng?” – Cái hình tượng khuê tú thường ngày diễn trước mặt mọi người còn bóng dáng.
      Mặc dù muốn đứng ở cửa mà giải quyết mấy chuyện kiểu này, nhưng vừa mời xong lại mời nữa có phần hơi kỳ cục.
      “Dương tiểu thư.” – Tuy đến nỗi quá ghét con người này, nhưng mà, mỗi khi có loại người này tìm đến cùng loại chuyện này, cũng là có phần khó chịu, tôi thở dài – “Dương tiểu thư, so với việc lãng phí thời gian đổ lỗi cho người thứ ba, chi bằng nên bỏ công bỏ sức hòa thuận cùng ấy.”
      dễ rồi! Bên nhau mà có tác dụng sáu năm qua tôi chẳng khổ sở như vậy, trong lòng ấy chỉ có , tôi là gì nào, chả phải chỉ là thế thân thôi sao!” – Ánh mắt Dương Á Lợi nhìn tôi phẫn nộ và thống hận.
      “………. có thể lựa chọn ấy mà.” – Trầm mặc lúc lâu sau tôi mới mở miệng .
      !” – Dương Á Lợi có phần phát cuồng rồi. – “Giản An Kiệt, ấy tự sát vì ! hiểu ? ấy tự sát vì !”
      Tôi cụp mắt, phía trước có phần mơ hồ, vết sẹo cổ tay kia vẫn luôn canh cánh trong lòng, cố gắng quên mong mình chịu ảnh hưởng từ nữa, dựa vào khung cửa, giọng điệu như gió thoảng mây bay. – “ muốn tranh thủ đồng cảm của tôi sao?”
      Dương Á Lợi kinh ngạc. – “Lòng dạ là sắt đá sao!” – Gần như hung bạo trừng mắt nhìn tôi.
      Tôi giọng mở miệng – “Vậy, sáng ngày ra tới đây tìm tôi rốt cuộc là để làm gì? Giúp ấy khoe cái vĩ đại tự tử vì tình, hay là lại nhắc nhở tôi, tránh xa ấy ra, đừng tiếp cận ấy nữa.”
      Dương Á Lợi trợn mắt há mồm – “! ấy điên, còn điên hơn, , là cái đồ máu lạnh! vốn hiểu thế nào là !”
      Mấy lời này làm mắt tôi nhíu lại mấy phần.
      “Dương tiểu thư, phiền ăn cho cẩn thận.” – Tiếng lạnh nhạt tắc nghẹn đột nhiên vang lên.
      Tịch Si Thần đến ôm lấy tôi, huyệt thái dương của tôi hơi đau, liền dựa vào người đằng sau theo thói quen.
      “Tịch Si Thần?!” – Dương Á Lợi bị chặn họng, giây tiếp theo đột nhiên cười ha hả – “Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!”
      tiễn, Dương tiểu thư.” – Giọng điệu chút phập phồng, nhưng cũng rất ràng mang theo lạnh lùng bên trong, Tịch Si Thần mang tôi vào nhà.
      Phía sau truyền đến tiếng cười – “Tịch tiên sinh, sao vậy, muốn đuổi tôi thế ư, sợ tôi gì sao?” – Giọng điệu Dương Á Lợi đột nhiên trở nên đanh thép – “Mục tiêu của vẫn luôn là ta, tôi cũng để ý, ta là em mà……haha! Sao tôi lại quên nhỉ, các người ngay cả thân thích cũng tha! Ăn cẩn thận sao? A! Tịch Si Thần, chuyện làm chỉ có đặc sắc hơn tôi mà thôi! Nếu tính đến đê tiện vô sỉ, ai có thể sánh được với ?”
      Những lời ý nghĩa sâu xa này làm cả người tôi run lên, ngẩng đầu nhìn Tịch Si Thần, thấy sắc mặt cứng đờ mà lạnh lẽo. (A Tuyết: như cương thi ~ hyhy~)
      “Giản An Kiệt, tiếc cho thông minh như vậy, thế mà cũng biết vì sao năm ấy Diệp Lận hai lời đòi chia tay? cũng biết vì sao sáu năm liền Diệp Lận cũng tới Pháp tìm . nghĩ ấy thực muốn ư? ấy là đồ điên, ấy làm gì cũng tùy theo cảm hứng, ấy còn có thể tự sát vì ! Haha! Đúng rồi, Diệp Lận đâu chỉ tự sát có lần! Nực cười ! ấy , mà lại chỉ có thể ở bên tôi! Vì sao, bởi vì tôi có tiền! Bởi vì ấy có đứa em sống dở chết dở! Còn có nguyên do quan trọng nữa…là có kẻ có tiền có quyền ở phía sau chi phối! Tịch tiên sinh, bảo tôi có đúng ?”
      “An Kiệt, em vào nhà trước .” – Tiếng dịu dàng bay đến bên tai.
      “Chờ chút.” – Tôi nhận ra mình có chút run rẩy. Tôi biết mấy câu cuối cùng kia làm thế nào mà nghe lọt được, chợt rất…rất đau đớn! Đau….như thể kim châm đâm sâu vào thân thể, hung hăng xuyên xoáy, mà rồi lại đau như tê liệt chết điếng, tôi bắt đầu cảm nhận được ràng cảm giác này, rất hỗn loạn!
      Bàn tay Tịch Si Thần đỡ lấy tấm lưng tôi, rất lạnh lẽo.
      “Dương Á Lợi, lời phải chứ?” – Tôi xoay người yếu ớt hỏi.
      “Sao hỏi thẳng ta?” – Dương Á Lợi cười lạnh.
      Tôi chậm rãi nhìn về phía Tịch Si Thần, sắc mặt tái nhợt mà tràn ngập tối tăm, đáy mắt mờ mịt hoàn toàn, thể đọc ra được gì.
      “Tịch…”
      “Em….hỏi , phải ?” – Sắc mặt Tịch Si Thần càng tái nhợt thêm mấy phần, vẻ mặt cũng đột nhiên nghiêm lại.
      “Em muốn biết.” – Tôi cách bình tĩnh lạ thường, nhưng lòng bàn tay lại khống chế được mà đổ mồ hôi lạnh.
      Tịch Si Thần buông tay tôi ra, cảm giác lạnh như băng ấy rút , lại làm cho trái tim tôi đau xót.
      Đáy mắt Tịch Si Thần đen thấy đáy, sau đó cười ảm đạm – “……Đúng vậy.”
      “Tịch tiên sinh, bây giờ Diệp Lận bị tai nạn xe hơi nằm trong bệnh viện, tôi nghĩ rất vui khi nghe được tin dữ này!” – Dương Á Lợi căm hận tiếp lời.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 46
      Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)

      đường đưa tới bệnh viện, ấy cứ kêu tên mãi thôi, cho nên, tôi tìm đến , nhưng mà, dù vậy, tôi cũng nhường ấy cho bất kỳ ai! Diệp Lận nếu có việc gì, cả đời này tôi cũng tha thứ cho (A Tuyết: liên quan quái gì mà cần tha thứ ~ em này chuyện như gì ý).” – Đây là câu sau cùng của Dương Á Lợi để lại trước khi rời bệnh viện.
      Ôi, ta tha thứ tôi, định……làm cái gì?
      Tôi cười yếu ớt tới bên giường bệnh nhìn Diệp Lận với khuôn mặt trắng bệch, sức sống của ở đâu rồi, cứ như con thú bị thương, yếu đuối như vậy, tàn tạ như vậy, như thể tan biến trong nháy mắt thôi, nhưng lại đẹp thế, đẹp như thể dù thể vẻ phóng khoáng cũng là thiên thần sáng trong xinh đẹp.
      “Diệp Lận, Diệp Lận….” – Trong lòng tôi thầm gọi cái tên này biết bao lần. – “Diệp Lận, mỗi lần đố em đều giải được, bởi vì cho em gợi ý, vậy lần này sao……..nằm ở chỗ này, là thực sao?”
      “Hôm ấy, muốn tìm em mà………”
      “Hành động tự sát của chỉ là diễn trò thôi……vì sợ chết mà.”
      “Bởi vì sợ chết, cho nên, Diệp Lận, chết dễ dàng như vậy đâu.”
      Tôi ở bên .
      Chờ khôi phục ý thức.
      Chờ tỉnh lại.
      Bác sĩ , nếu như trong vòng 10 ngày thể tỉnh lại, có khả năng trở thành ……… người thực vật.
      Tôi thăm em của Diệp Lận, là bé xinh xắn, nhưng cũng chỉ còn lại thân thể mất linh hồn.
      “Nè, Giản An Kiệt, em biết , em , bộ dáng rất dễ thương, có hai chiếc răng khểnh, khi cười rộ lên còn có lúm đồng tiền…”
      “Con bé cứ quấn lấy đòi gặp chị dâu tương lai, làm sao giờ làm sao giờ, có muốn cho con bé gặp , vợ tương lại, nhở? Nhở…?”

      ơi, cần phải nghỉ ngơi .” – Y tá khuyên bảo chỉ lần.
      “Tôi .” – Tôi , tiếng rất lạnh nhạt, đúng vậy, tôi nghỉ ngơi, vì tôi chờ được tỉnh lại.
      Mấy ngày này, Gia Trân và Bùi Khải tới, nhưng tôi có lòng dạ nào mà hướng ứng, Phác Tranh tới, nhàng ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi, trong mắt tràn ngập thương.
      Diệp Lận có người thân, chỉ có người em .
      Tôi ở lỳ trong bệnh viện hai hôm, tôi biết có người ở trong bóng tối ngầm giúp tôi, đãi ngộ trong bệnh viện, cục cảnh sát tới thẩm tra tình hình, tất cả tất cả, tôi biết có người vẫn giúp tôi giải quyết, phải , nhưng, cũng là do phái đến.
      Ba ngày, hề tỉnh lại, năm ngày, hề tỉnh lại, nhưng tôi vẫn cứ chờ.
      Ngày thứ bảy, tôi bước ra khỏi phòng bệnh, gọi điện cho , rằng về muộn vài hôm.
      Trời còn chưa sáng hẳn, tôi ra hành lang, ngồi xuống thềm đá bên ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn phía chân trời vẫn đầy sao, hít sâu hơi.
      Tôi phải chờ được tỉnh lại, bởi vì, Giản An Kiệt rất lạnh lùng nhưng cũng rất……dễ mềm lòng.
      Chợt nghe thấy loạt thanh lộn xộn, thấy có mấy bác sĩ chạy về phía phòng bệnh mé đông, ngực cứng lại, hơi loạng choạng đứng dậy, chạy theo tới….đó là phòng bệnh của Diệp Lận.
      Tôi bị y tá ngăn ở ngoài cửa, qua ô cửa sổ bé bằng thủy tinh, chỉ thấy được đám người mặc đồ trắng vây quanh giường bệnh kiểm tra này nọ……Trong khoảnh khắc, tôi như nhìn thấy đôi con ngươi đen láy đẹp tươi như sao sáng…
      Diệp Lận tỉnh lại năm ngày, tình hình phục hồi khá tốt.
      “Bác sĩ , bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng(A Tuyết: có từ nào khá khẩm hơn =.=”, khiến người ta rùng mình mà).” – Tôi bỏ từng miếng từng miếng táo gọt vỏ vào miệng mình.
      “Vậy em cũng đừng ăn trước mặt chứ.” – Diệp Lận ảo não, lắc lắc đầu.
      “Vậy em ăn nữa, được chưa.” – Tôi cười , ném luôn nửa trái táo gọt vỏ vào thùng rác.
      “Này!” – Diệp Lận hơi trách, trừng mắt nhìn tôi. – “Giản An Kiệt, em lãng phí thức ăn.”
      “Vâng.” – Tôi lau sạch con dao rồi đặt sang bên.
      “……” – Diệp Lận nhìn tôi, như có gì nghĩ ngợi.
      “Ngày mai em đưa dạo công viên.” – Tôi cười .
      sao! Nhưng mà, gần đây…có công viên sao?” – Xem ra đầu óc có bị va đập.
      “Hơ.” – Tôi giả vờ chăm chú ngẫm nghĩ chút. – “Vườn hoa của bệnh viện.”
      ***************
      Bệnh tình của em Diệp Lận vẫn tương đối ổn định, nếu có thể duy trì như thế này cũng phải là chuyện xấu.
      “Hồi con bé có phần ương bướng, chả khác gì đứa con trai.”
      “Rất giống .”
      “Giản An Kiệt!” – Có người hình như vừa lòng rồi.
      Tôi ho khan tiếng, hỏi – “Thăm tiểu công chúa xong rồi, kế tiếp sao, đâu giờ?”
      “Hôm qua em, phải, là hôm trước, hôm trước em đưa tới công viên mà.” – Vẫn còn nhớ .
      “À, vườn hoa thôi nhé.”
      Diệp Lận có vẻ xem thường – “Giản An Kiệt, hồi học trung học em đáng hơn nhiều!”
      Người người qua lại con đường của bệnh viện, dọc đường di dạo của chúng tôi, ít ánh mắt lần lượt tập trung vào người ngồi xe do tôi đẩy, có hai qua bên cạnh chúng tôi líu ríu cười , phía trước lại có người chạy tới đón đầu, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Diệp Lận – “Phiền ký tên cho tôi.”
      phải chỉ là người mẫu thôi sao?” – Tôi nhịn được trêu đùa.
      “Sai, là siêu mẫu.” – Trả lời rất là hùng hồn. (A Tuyết: ụa ~.~)
      *******************
      Hôm nay Phác Tranh lại tới, vừa thấy tôi lại bế bổng tôi lên.
      “An Kiệt….. chỉ muốn với em, mong em hạnh phúc.”
      “Nhất định rồi mà, .” – Tôi hít lấy hương vị tươi sáng của Phác Tranh, sao có thể quên được, suy nghĩ của vẫn luôn đơn giản như thế, cũng mãi chỉ nghĩ cho tôi mà thôi, tôi làm sao có thể hoài nghi được……
      “Nghe tin cậu ta tự sát, thực bị dọa mà.” – Phác Tranh ngừng chút lại – “ ràng là cùng thích nhau….. mong hai người có thể có kết cục tốt đẹp, đừng làm loạn như trẻ con khiến phiền lòng nữa nhé, OK?”
      Tôi cười cười vục mặt trong áo Phác Tranh mà bần thần.
      “Sao lại như con mèo rồi.”
      “Có làm nũng đâu mà.”
      “Ừ phải, em từ khi mười tuổi biết làm nũng nữa rồi, có đứa con nào như em đâu.” – Phác Tranh vừa nhớ lại chút lại khỏi lắc đầu thở dài, nhưng vẻ chiều khóe miệng lại càng thêm ràng rạng rỡ.
      ****************
      Trò chuyện cùng bác sĩ Lưu xong, xác định thân thể Diệp Lận còn gì đáng ngại, chỉ là bởi người còn nhiều vết sẹo để lại e là thể tiếp tục nghiệp người mẫu, tôi biết có để tâm chuyện ấy hay nữa, dù sao người mẫu cũng là công việc mà thích.
      Tôi đẩy cửa phòng bệnh vào, thấy Diệp Lận ngồi giường, cúi đầu, nhìn đầu ngón tay mình.
      “Sao vậy, sao mà ủ rũ thế?” – Tôi bước tới, ngồi xuống mép giường.
      “Em vẫn muốn trở về bên ta phải ?” – Ánh sáng để lại mí mắt mảnh u ám.
      Tôi ngẩn ra, chậm rãi vươn cánh tay ôm lấy . – “Diệp Lận.” – Tôi tựa đầu lên bờ vai , . – “Em mãi mãi quan tâm .”
      Cảm giác được cánh tay vòng quanh eo mình chậm rãi siết chặt lại.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 47
      Edit: LiệtTuyết(Juukapup)

      Rửa mặt xong từ nhà vệ sinh ra, còn chưa tới cửa phòng Diệp Lận thấy hai người mặc âu phục giày da hành làng phía đông, như thể loại bản năng, ngực mơ hồ có chút yên, chân dừng, nhanh chóng bước tới.
      “…nghỉ ngơi cho tốt.” – Giọng trầm thấp thản nhiên truyền ra.
      Ngực run lên, bước chân nháy mắt ngừng lại, giây tiếp theo như “Oanh!” tiếng, đụng ngay vào y tá vừa tới vừa liên tục ngoái đầu lại phía trước (A Tuyết: phòng toàn giai đẹp ~ khó trách), thuốc men khay rơi hết xuống đất, hầu như tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhìn qua bên này, tôi rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là “cái đích cho mọi người chỉ trích”.
      Nhìn y tá ngây người mặt đỏ bừng lên, liền cúi xuống nhặt những thứ bị rơi đất, ta ngẩn ra chút rồi cũng ngồi xuống phụ giúp. – “Vâng, xin lỗi.”
      Tôi nhàn nhạt cười. – “Là tôi đột ngột dừng lại.” – Đưa khay cho nàng.
      “Giản An Kiệt, lại đây.” – Diệp Lận đưa tay về phía tôi, cười dịu dàng.
      Tôi nhíu nhíu mày đứng dậy bước tới.
      lướt qua bóng hình thanh nhã xa cách kia.
      “Giản An Kiệt, nước.” – Mi tâm có nét đẹp xinh như hoa sen giãn ra nhàng đến lạ lùng.
      Tôi tới cạnh bàn rót chén nước, động tác đưa tới có chút ngập ngừng.
      “Yên tâm bắt em mớm cho đâu.” – Diệp Lận cười hì hì, đón lấy lyc nước uống ngụm.
      “A, quên giới thiệu, đây là cấp ở công ty .” – Bàn tay rảnh rỗi chỉ về phía sau.
      “Vậy ra là ‘Giản An Kiệt’ đó.” – Tiếng của người đàn ông hồn hậu hay cười vang lên, là Niên Ngật.
      Tôi bất đắc dĩ thở dài xoay người. – “Niên tiên sinh.”
      “Em có thể gọi thẳng là Niên đại ca cũng sao.” – Niên Ngật ngồi sofa, có vẻ rất nhàn nhã thong dong, chẳng có vẻ gì là thăm bệnh, mà trông cứ như con hồ ly do thám.
      Cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo khẽ lướt qua tôi, sau đó nhàng chuyển sang chỗ khác.
      “Có ông chủ hào hiệp phóng khoáng tốt , làm người mẫu nữa vẫn có thể đòi tiền lương.” – Tiếng Diệp Lận từ phía sau truyền tới, thẳng thắn và mang ba phần hết sức lông bông.
      “Đúng vậy, chàng trai, cậu phải cảm ơn ông chủ của cậu cho tử tế vào.” – Niên Ngật cười , nửa đùa nửa .
      “Tổng giám đốc Niên, tôi đây chẳng phải vừa cảm kích vừa kinh sợ sao?” – Diệp Lận cũng cười, cười thực rạng rỡ, xong liền kéo tay tôi, giữ tôi ngồi bên giường. – “Ngăn tầm nhìn của rồi, chẳng thấy gì cả.”
      “Sức khỏe khôi phục ít đâu.” – Tôi cười .
      “Chủ yếu là nhờ ai đó tẩm bổ thôi…” – Cái tính tùy hứng nghĩ gì là nấy.
      “……”
      Mắt nhìn thấy được bàn tay thon dài rệt từng khớp xương kia chậm rãi siết chặt, mặt đồng hồ tinh xảo thời gian.
      thôi.” – Tư thái lạnh nhạt ung dung, biểu tình lạnh lẽo, mở miệng cái là lời bình tĩnh lạnh lùng chậm rãi.
      Niên Ngật đứng lên, lười biếng tiếp lời – “Vầng…lão đại.”
      Bóng dáng thanh tao cao ngạo nhàn nhã ấy cất bước trước tiên, bước ra khỏi phòng bệnh, lưu luyến, dừng chân, dứt khoát mà đơn độc.
      *************************************
      “Em vui sao?”
      Tôi biết vì sao luôn có người hỏi tôi có bực mình hay – “ có.”
      “Kể cả bây giờ em có tức giận em cũng thừa nhận với .” – Phản ứng rất ngang ngược.
      “Nghỉ ngơi , khuya rồi.” – Tôi tới, lấy ra mấy viên thuốc cho .
      “Em biết căn bản là ngủ được mà!”
      “Vậy , muốn nghe em cái gì đây.” – Tôi nghiêng người nhìn – “Đúng, em vui cho lắm.”
      Vẻ mặt Diệp Lận như bị tổn thương, trong ánh mắt có vài phần thê lương – “Em muốn tìm ta rồi ư?”
      Tôi cúi đầu, nhìn những viên thuốc trượt khỏi ngón tay. – “Đúng vậy.”
      “Nếu như hỏi ….bao giờ?”
      “…ba hôm nữa.”
      Diệp Lận chán nản ngả người ra sau đệm, khí thế khắc trước mất hoàn toàn. – “Em .”
      “Uống thuốc trước .”
      vẫn chưa chết được!”
      “…..”
      Diệp Lận đột nhiên bật cười, khóe miệng cay đắng chịu nổi – “Quay về với con đường riêng của mình , cứ bước dứt khoát sòng phẳng như thế là được, đừng khiến thêm bận lòng!”
      Tôi thở dài, ngồi xuống đối diện với – “Diệp Lận.” – Tôi nhìn , ánh mắt rất chăm chú, giọng điệu cũng rất cẩn thận. – “Em rồi mà, từ rất lâu rất lâu trước đây, em từng với ……..” – nhàng xoa mái đầu tóc đen mượt ấy – “Khi em ai đó, em toàn tâm toàn ý người ấy…….em dù là hay là hận, đều là tuyệt đối….Mà tại, người em ấy, nên chính là vậy…”
      ***********************************
      Vừa tạm biệt Phác Tranh xong, chuông điện thoại lại vang lên, nhìn chút rồi mới nhấn phím nhận điện.
      “Giản tiểu thư phải ?” – Đầu dây bên kia là giọng đàn ông nhàng – “Tôi là Niên Ngật.”
      Tôi sửng sốt, nghĩ là ta, bởi dãy số này là của Tịch Si Thần.
      “Có thể chuyện được ?”
      .” – Giọng điệu bình thản, coi như gián tiếp cự tuyệt cầu gặp mặt chuyện của ta.
      Bên kia cười, cũng bận tâm. – “Tính cách này của em cũng là…” – Ngừng chút Niên Ngật nghĩ bằng luôn chuyện cần , liền ngay lập tức thẳng vào vấn đề – “Tôi chỉ muốn với em rằng, người, tháng, có làm bộ thế nào, cũng suy sụp thôi.” – Trầm mặc hồi rồi mới tiếp. – “Còn nữa, trúng độc cồn có thể khiến người trẻ trung khỏe mạnh chết sớm được đấy.”
      “…Niên tiên sinh.” – lúc lâu sau tôi mới mở miệng. – “ nghĩ nhiều rồi.”
      Tắt máy, tay run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.
      ************************************
      ra khỏi bệnh viện, lạnh lẽo mà tĩnh mịch, tôi nghe được bước chân hỗn loạn của chính mình trong gian trống trải này có vẻ hoảng sợ lạ lùng.
      Căn phòng u ám, ba lớp rèm cửa sổ rất dày che ánh sáng, hương rượu nồng đậm tản mác bên trong.
      Đèn tường màu cam ảm đạm, ánh sáng yếu ớt khó nhìn, mờ mờ bóng người uể oải ngồi sàn nhà, dựa lưng vào mép giường, ánh đèn yếu ớt chiếu lên sườn mặt , mơ hồ có vẻ thần bí u.
      Tôi bước về phía người ấy…..áo sơ mi trắng nhăn nhúm, khuôn mặt suy sụp trắng bệch, tóc đen rối bời rủ xuống che hết cả mắt, mắt nhắm chặt, môi mím chặt, tái nhợt đến nỗi nhìn như người mang bệnh mà lại sắc bén toát ra nỗi u sầu đến lạnh lòng.
      Im lặng ngồi xuống đối diện .
      Trong nháy mắt, thân thể Tịch Si Thần hoàn toàn cứng đờ.
      Đôi con mắt mở to ràng! Tôi cách nào biết được giây phút ánh mắt ấy nhìn tôi lên có bao nhiêu tâm tình, thống khổ, kinh ngạc, đau thương, mừng như điên…
      Rất rất lâu sau đó, tôi đưa tay, ngón tay nhàng lướt qua má phải , vươn đến sau cổ, sau đó, chậm rãi kéo vào trong lòng.
      ràng cảm giác được run rẩy, tội nghiệp như thế, quật cường như thế, mà cũng đau thương như thế.
      “An Kiệt, An Kiệt, An Kiệt, sao em có thể dày vò như vậy, sao em có thể tàn nhẫn như vậy…” – Tiếng yếu ớt như thể bị ăn mòn, khàn khàn vụn vỡ.
      Mạnh mẽ, Tịch Si Thần vươn tay kéo giật tôi lại, lớp lớp những nụ hôn quấn quít ập tới, mang theo những đau khổ dồn nén, những thất vọng đậm sâu, cắn mút điên cuồng, xâm nhập mạnh mẽ tham lam và khao khát, như nuốt lấy lưỡi tôi, quấn lấy điên cuồng.
      “Tịch Si Thần…….” – Hương rượu nồng đậm cùng nụ hôn sâu gắn bó mật thiết khiến tôi có chút mê muội.
      Nhưng mà lúc này… – “Tịch, chờ chút….”
      Giãy dụa vô thức chỉ có thể khiến cho cánh tay ôm ngang hông kia càng siết vào chặt hơn.
      Nụ hôn sâu sắc, đòi hỏi gấp gáp, bàn tay lạnh lẽo từ vạt áo dưới của tôi len lỏi vào.
      “Lạnh…” – Cơn lạnh đột ngột khiến tôi khỏi rùng mình cái, nhưng ngay lập tức được lửa tình nóng bỏng ập tới lấp đầy, từ phần eo dâng dần lên .
      Tịch Si thần thổi hơi nóng vào bên tai tôi, thừa biết tôi thể nào phản kháng được.
      “A, ngứa…” – trận tê dại, khó nhịn mà rên .
      Đôi môi tập trung vào cổ, vai và trước ngực tôi, bắt đầu vụng về cởi xuống quần áo và tư trang người tôi.
      “Chờ chút, Tịch Si Thần!” – Ý thức được nếu cứ tiếp tục có khả năng thể nào mà dừng lại được.
      Mà bên ngoài vẫn còn có người!
      Nhưng Tịch Si Thần hoàn toàn có dấu hiệu dừng lại, cúi đầu lại lần nữa hung hăng che lại miệng tôi, điên cuồng đoạt lấy.
      Bàn tay chút lưu tình tiến công cướp đoạt, nương theo nụ hôn nồng nhiệt mê muội hỗn loạn điên cuồng, tê dại lan khắp toàn thân, còn lòng dạ nào mà phản kháng nữa.
      Hơi thỏ hỗn loạn, vạt áo rộng mở, nóng ẩm, ham muốn đẩy lên tận cùng, tôi biết giờ phút này còn gì có thể ngăn cản trận bộc phát mãnh liệt tình cảm này, cũng thể ngăn cản, chi bằng, trước mắt cứ thế này .
      Khi Tịch Si Thần gấp gáp đến nỗi có phần vụng về tiến vào cơ thể tôi, run rẩy, niềm khoái cảm đến mất hồn mất phách trong nháy mắt gạt tất cả, trong cái thế giới mịt mùng này, chỉ còn lại từng đợt từng đợt tóc quyện vành tai, triền miên ân ái…

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 48
      Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

      Ban đêm tỉnh lại, miệng có chút khô, muốn đứng dậy uống nước, vừa mới khẽ động, cánh tay quấn ngang eo lại siết chặt vào, trong ánh sáng vàng nhạt mờ ảo đánh mắt nhìn về gương mặt đẹp trai phía kia, có phần tái nhợt, có phần tiều tụy, mày chau sâu sắc giấc ngủ yên, đột nhiên, ngực tôi hơi đau thắt lại, ngờ lại thành ra như vậy….nhoài người lên phía trước, cẩn thận run lên lại sợ động đến người bên cạnh khiến đôi cánh tay lại siết vào thêm.
      Thở dài chậm rãi vòng tay ra sau lưng , nhàng ôm lấy, mặt áp sát vào nơi trái tim ấy, tiếng tim đập trầm mạnh, vững vàng lại theo quy luật nào cả.
      “Tịch…” – Dịu dàng vỗ về mà chính mình cũng ý thức được.
      Người chìm trong giấc ngủ kia dần dần thả lỏng cơ thể cứng đờ, mơ hồ ngâm tiếng như thoải mái.
      Ánh sáng trắng lóa có phần chói mắt, trong hoảng hốt chỉ có cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, mạch suy nghĩ mơ hồ và rời rạc, cảm giác có dòng nước ấm áp lưu luyến quấn quanh thân thể…bàn tay ấm nóng chầm chậm vỗ về, quanh quẩn ở từng bộ phận cơ thể, đều đều dùng sức, nhàng ấn miết, những nơi đầu ngón tay qua để lại từng mảng nóng rực, trong giây lát, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
      “Ưm…” – thả lỏng nửa tỉnh nửa mê vô thức than ra tiếng.
      Sau đó, cảm thấy được ngón tay ẩm ướt xuyên qua làn nước chạm đến da, nhàng vuốt ve, chậm rãi vạch vẽ…
      “Đừng mà…” – Tay phải chìm trong nước yếu ớt giơ lên đè lại bàn tay châm lửa tới thắt lưng kia, những đốt ngón tay ưu nhã ràng khẽ cựa mình dưới lòng bàn tay, khẽ khàng nắm lại tay tôi.
      Hai mắt chậm rãi mở ra, hơi sương mờ mịt khiến tôi có thể xác định ở trong phòng tắm.
      cho …” – Giọng khàn đặc, người phía sau dán môi lên vành tai tôi – “Em .”
      “….em .”
      Đôi cánh tay buộc tại thắt lưng siết chặt lại, bên tai thoảng qua tiếng thở dài nghẹn ngào mà thỏa mãn.
      “Je t’aime.” – thanh mỏng manh rung động tận trái tim, tôi hơi sửng sốt quay đầu lại, đôi môi khao khát lâu trong nháy mắt chặn môi tôi lại, tham lam cắn mút.
      Bước vào phòng ăn thấy Tịch Si Thần cúi đầu bày biện đồ ăn, bước tới định giúp tay liền bị thuận tay kéo luôn vào lòng. – “Hôm nay cùng đến công ty, nhé?”
      “Gì chứ?” – Tôi giương mắt hỏi, chắc phải vì muốn ăn ngoài chứ, cái lý do này cũng chẳng có mấy tính thuyết phục.
      đầu nhàng thở dài, kéo cái ghế ngồi xuống lại ôm tôi đặt đùi , cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy thắt lưng tôi – “Giúp chút việc.”
      Tôi nghĩ ngợi – “Loại công việc đó của , em cũng biết làm.” – Cuối cùng đành .
      Cằm áp vào gáy tôi, vuốt ve đùa nghịch – “……em ở bên cạnh chính là giúp rồi.”
      “………”
      Tiếng cười vang lên – “ lấy cháo.”
      Ngồi trước bàn ăn chờ cháo trắng của mình được đưa tới, dạo này để ý thấy trình độ nấu cháo của Tịch Si Thần càng ngày càng cao, ra mà đây cũng phải tượng tốt.
      Bất đắc dĩ thở dài chợt thấy góc bàn có để tờ giấy, tiện tay cầm lấy……..[tài liệu đặt bàn trà, thôi bỏ , à, nhân thiện luôn, tôi chưa nghe được cái gì cả, đó!] Đây là của Niên Ngật!
      Chớp chớp mắt, vo viên tờ giấy lại ném vào thùng rác.
      “Làm sao vậy, mặt đỏ hồng thế kia?” – Tịch Si Thần tới lại hôn lên má trái tôi, chén cháo loãng cùng ít đồ điểm tâm được bày lên.
      có gì.” – Niên Ngật này là!
      **********************
      Mấy ngày tiếp theo đều còn cách nào mà phải cùng Tịch Si Thần đến công ty, vốn bận vô cùng, còn tôi lại rảnh, mặc dù ngắm nhìn làm việc có thể giết thời gian rất tốt nhưng vẫn yên. Cả buổi chiều chỉ muốn lén lủi ra ngoài chạy tới bệnh viện chuyến, rốt cuộc Tịch Si Thần cứ như guốc trong bụng tôi, thần bí khó lường liếc mắt về phía này cái, mà tôi lại cảm thấy hơi chột nên cũng dám mơ tưởng làm cái gì nữa.
      Cùng Tịch Si Thần từ công ty trở về.
      Mấy ngày nay mặc dù ràng, nhưng hẳn là vẫn lo lắng tôi quay lại tìm Diệp Lận, tuy rằng biết đó chỉ là thăm hỏi đơn thuần, nhưng những bất an ỉ dường như vẫn còn đọng lại.
      Chỉ là, hôm nay Diệp Lận ra viện, tôi ít nhiều cũng nên qua đó xem thế nào.
      đưa em tới đó.”
      “……..”
      “Dù thế nào cả đời này em cũng chạy thoát được đâu.” – Ánh mắt nhìn xe cộ phía trước, thành thạo xoay tay lái.
      ***************************
      “Diệp tiên sinh xuất viện rồi.” – y tá lần trước va vào tôi tại phòng bệnh ngượng ngùng .
      “Từ bao giờ?” – Tôi hỏi, trong lòng có chút hoảng hốt.
      “Buổi sáng hôm qua, Diệp tiên sinh tự mình lo liệu thủ tục xuất viện.” – y tá vừa vừa cúi xuống ngăn tủ lấy ra chiếc túi màu đen xinh đẹp. – “Còn có cái này, Diệp tiên sinh nếu hôm nọ tới đưa cái này cho ấy, nếu …. vứt .”
      Tôi đón lấy chiếc túi, tay phải buông thõng những ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
      “Cám ơn.”
      Đặt trang trọng trong chiếc hộp nhung màu đỏ chính là chiếc hoa tai màu tím nhạt, mất chút long lanh, còn mang vết tích bám bụi lâu ngày.
      Chợt nhớ ra bên tai phải của Diệp Lận vẫn luôn đeo viên đá màu tím nhạt chói mắt ấy, dưới ánh mặt trời, lúc nào trông cũng rạng ngời rực rỡ…
      Đột nhiên, luồng hơi thở xâm lược mãnh liệt ập tới, bờ môi duyên dáng cọ cọ vào vành tai tôi, nhàng bằng giọng điệu rất mờ ám – “Buổi tối tìm cơ hội đòi bồi thường.”
      Tôi sửng sốt, thở dài ngẩng đầu lên, ngoài dự đoán thấy y tá đứng trước mặt chúng tôi hai má ửng hổng lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :