Vì sao mùa đông ấm áp - Cố Tây Tước (50c + PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 49
      Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

      Hôm nay mở cửa ra, vậy mà lại thấy Giản Ngọc Lân lâu gặp, vô cùng kinh ngạc hơi hơi nhíu mày, xoay người tới cửa thư phòng gõ hai cái, rồi lại quay về căn phòng ngập ánh mặt trời tiếp tục công việc khi nãy là xem tạp chí địa lý quốc gia.
      Chẳng mấy chốc, Tịch Si Thần đẩy cửa tiến vào, đặt chén mật lên kệ bên cạnh ghế nằm của tôi. – “Xem thêm lát nữa, rồi ngủ trưa nhé” – Lại xoay người quay ra cửa. – “Vào , nhưng được làm phiền chị đâu nhé.”
      Tôi day day mi tâm – “ có thể dẫn nó ra ngoài.”
      phải về công ty chuyến.” – Nhàn nhạt cười cúi đầu khẽ hôn cái.
      “Này!”
      về sớm thôi.” – môi lại hôn thêm chút, rồi ưu nhã đứng dậy ra ngoài.
      “Mày ra ngoài kia chơi tốt hơn đấy.” – còn cách nào khác, quay ra với thằng bé đứng ở cửa kia, tôi thành khẩn gợi ý.
      “Chị à…”
      bây giờ có thể kêu tài xế tới đón mày về.”
      “………”
      Cuối cùng ……tôi xem sách của tôi, nó chơi trò của nó, kể ra cũng mấy khó khăn.
      “Chị ơi, chị ơi chị ơi.” – Giản Ngọc Lận chạy từ ngoài vào, thở hụt hơi – “À, em cho chị xem ảnh chụp chị được ? Hồi trước em bí mật tìm ra, a, hihi.” – Dâng vật quý để lấy lòng đây mà.
      Tôi nhìn nó cái, tiếp tục đọc sách, có ý định phản hồi.
      để ở nơi rất là cao, chao ôi, khổ cực lắm mới lấy được ấy, mang hết cả ghế ra ấy.” – Kiễng chân, giương tay so sánh độ cao.
      ra ngoài đóng cửa vào giùm cái, cảm ơn.”
      “Chị ơi, chị xem chút mà.” – Ôm tập giấy tờ rất dày chạy tới có chút loạng choạng, vừa nghĩ thế xong cái dáng người bé xíu kia ngã oạch thảm, giấy tờ rơi cả xuống, mấy bức ảnh cùng tranh vẽ bên trong ra rệt…
      Hấp hé mắt, sau đó, nhặt lên bức ảnh…
      Quảng trường, quán cà phê ven đường giản dị mà đặc biệt, người rất thưa thớt, nhân vật trung tâm của bức ảnh là vận đồ trắng, tay chống cằm, tay kia xoa miệng ly cà phê, dáng vẻ nhàn nhã nhìn người qua lại con đường lớn lát đá.
      Kiềm chế cảm xúc, lật mặt sau bức ảnh, những con chữ thanh thoát phóng khoáng đập vào mắt.
      “Ngày mười bảy tháng ba, ngồi ở quảng trường cả buổi chiều, lại quên uống thuốc, phải nhắc em thế nào đây, hôm nay, em cố tình quên hai lần rồi…”
      Buông bức ảnh, chậm rãi đưa tay nhặt lên tấm khác…
      ngồi ôm gối trước hiên ngoài cổng trường mỹ thuật tạo hình Nice, chỉ mặc chiếc váy liền màu đen đơn giản, vạt váy dài gần như chạm đất, mà chẳng quan tâm, đôi mắt đen láy cứ nhìn trời mưa.
      “Ngày mười tám tháng năm, mưa , mình bắt đầu thấy ghét thời tiết bên này, em mang ô, cái bé này, cũng biết đường tự chăm sóc bản thân, mà chết tiệt, mình phải đưa ô cho em thế nào đây…?”
      Dưới mái hiên đẹp đẽ của tiệm bánh ngọt, đưa tay hứng lấy những giọt mưa, trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa đơn và buồn man mác, cần tay cây dù màu xám nhạt gấp lên cùng hộp bánh ngọt .
      “Hai mươi tư tháng chín, mưa, sinh nhật em, nếu em khóc, vậy mình phải làm thế nào đây.”
      Mặt cúi gằm xuống đất, nước mắt của tuôn rơi từ hai khóe mắt, trong ảnh là phân nửa bức tranh bị xé nát ném vương vãi nền đất, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia lên vẻ đau khổ uất ức buồn bực thể nghi ngờ, tuyệt vọng đến thế, thống hận đến thế…
      “Ngày mùng ba tháng giêng, lịch” … phía sau có chữ, chỉ có vết tích bút máy viết lướt qua.
      ……….
      “Chị ơi, chị ơi…”
      “Mày tìm thấy những bức ảnh và tranh vẽ này…từ khi nào?” – Chậm rãi ngồi xuống nhặt lên từng tấm.
      “Lâu lắm rồi ấy, được động vào…những tấm hình này, nhưng mà, em cứ khăng khăng muốn hỏi chị là ai, rồi đó là chị, à, hihi, là chị của Ngọc Lân mà…” – đến đây má liền ửng đỏ.
      *******************
      “Làm sao vậy, Ngọc Lân rồi mà cứ ngẩn người suốt?” – Tịch Si Thần tắm rửa xong, lau khô đầu tóc, leo lên giường, ôm lấy tôi, tôi vòng tay ôm lấy cổ , đầu chủ động sát lại, rất gần rất gần.
      Việc làm, thực rất nhiều, đúng vậy, cần phải ngạc nhiên đến thế, chỉ là…
      “Si Thần…”
      “Sao em?”
      “Em xem những bức ảnh ấy rồi.”
      Con ngươi đen chầm chậm giương lên.
      “Em .” – Chủ động hôn lên môi .
      Tịch Si Thần toàn thân có phần khựng lại, lát sau mới ôm chặt lấy tôi, từ từ làm sâu sắc nụ hôn.
      lát sau tôi nằm người Tịch Si Thần khó nhọc thở hổn hển.
      “Được rồi.” – Chợt nghĩ tới, tôi nhàn nhạt cười – “Em còn xem qua buổi phỏng vấn kia nữa.”
      “Buổi phỏng vấn nào?” – Tịch Si Thần hỏi, rồi lại – “Em là buổi phỏng vấn đó sao?”
      “Ừm.” – Tôi cười – “Áo mũ chỉnh tề, cười khéo léo, đến là giả tạo.” – Cuối cùng kết luận.
      Mày tuấn giương lên cái, đưa tay trầm ngâm đỡ trán, mặt mơ hồ có phần ửng đỏ, vẻ lạnh lùng vốn có biến đâu mất hết, thào lí nhí đáp lời – “Vậy mà em cũng xem, trời ạ…… là mất mặt quá .” (A Tuyết: trời ạ……dễ thương quá ~!)
      được cười!” – Lời ngang ngược sau đó là ỷ mạnh mà chèn ép bởi ngượng ngùng.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 50
      Edit: Liệt Tuyết(Juukapup)

      Nghe theo mệnh lệnh của vị Tịch tiên sinh nào đó mang cà phê vào thư phòng.
      “Phiền em rồi.” – Vừa mới mở cửa phòng, giọng khàn khàn ấy cùng tiếng cười nhàn nhạt truyền tới.
      Tôi đặt ly cà phê lên bàn gỗ lim, toan xoay người , lại bị kéo lại, ngã lên người , trong khi tôi cứ giãy dụa, chỉ đơn thuần ôm lấy tôi chút, trực tiếp đặt lên đùi .
      “Trò chuyện cùng .”
      phải làm sao?” – lay chuyển được , chỉ có thể để mặc cho ôm lát.
      là ông chủ, muộn chút cũng sao.” – Tựa đầu áp vào vai tôi.
      đúng là càng ngày càng lười biếng.”
      “Vậy cũng là do bị em dung túng mà nên.” – Người nào đó lên án.
      “………..”
      “Si Thần.” – lúc lâu sau, tiếng lạnh nhạt như nước mới chầm chậm cất lên – “Giản Chấn Lâm vào viện.”
      xoay người tôi lại, con mắt đen tuyền mê người nhìn tôi đắm đuối, lát sau mới in xuống nụ hôn nơi mi tâm tôi – “ em, mãi mãi.’
      Ngày trở về Phần lan rốt cuộc cũng được lên lịch, dành ra ngày hẹn bọn Gia Trân tới Thánh Đình dùng cơm, tính cả tôi là bốn người, tới đó hàn huyên mấy chuyện tào lao mấy quan trọng, khi dùng cơm Phác Tranh chỉ với tôi câu, chung, tiệc tiễn biệt cũng gọi là vui vẻ hòa thuận, gió yên sóng lặng.
      Khi ra, Phác Tranh việc phải trước, Bùi Khải muốn đưa tôi về.
      Tôi nhàn nhạt từ chối.
      thế nào cũng phải đưa cậu về an toàn mới yên tâm được, mình cậu làm sao có thể tự bảo vệ tốt được.” – Gia Trân kiên trì.
      Tôi cười cười gì thêm, cất bước sang bên kia đường, quên quay đầu lại phất phất tay – “Vậy nhé, tạm biệt.”
      đứng bên vệ đường, dựa lưng vào cửa xe, tự nhiên mà tao nhã, đôi con ngươi đen thẫm mê người kia tràn ngập ý cười thương cưng chiều, nhìn tôi, chờ tôi bước vào, sao đó ưu nhã đưa tay ra.
      Tôi nắm lấy bàn tay , cảm giác ấm áp chân thực, loại hạnh phúc giản đơn.
      “Nếu em cho như vậy là hạnh phúc, vậy cũng lòng chúc phúc cho em.”
      (A Tuyết: câu này là câu Phác Tranh với An Kiệt ~ trong bản tiếng Trung xưng là “哥”nên cần giải thích nhưng tiếng Việt ….=.=”)
      Hai hôm sau, mình trở lại Phần Lan, có rất nhiều việc bận, việc trước hết cần xử lý gấp tất nhiên là chương trình học bỏ dở ở trường, cùng với bản tường trình về việc nghỉ học dài ngày. Mà Tịch Si Thần cũng dặn dò bác sĩ riêng làm vật lý trị liệu cho tay phải của tôi, mặc dù tôi cũng chẳng cần cho lắm.
      Các tiết học buổi sáng xong xuôi, mất công mất sức coi như cũng đáng.
      Cứ chiều chiều lại nhận được tin nhắn giục ngủ trưa, sau đó cũng thực ngoan ngoãn chạy nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần từ từ thoải mái.
      Chạng vạng luôn luôn thể bị lôi ra ngoại thành dạo.
      Cuối tháng Pháp, thăm mộ Christines, ở bên ấy nguyên ngày, cho đến tận khi mặt trời ngả bóng về tây, hẹn năm sau gặp lại, rồi vẫy tay chào từ biệt.
      Dành đầu tháng Thụy Sĩ cùng chuyến, du ngoạn vòng.
      Sinh hoạt bắt đầu vào quy củ, chặt chẽ, mà mỗi ngày những tin nhắn vượt trùng dương cũng trở thành điều thể thiếu và chờ mong.
      Mùng tháng sáu, ngày quốc tế thiếu nhi ấm áp, mơ mơ hồ hồ sau khi lấy được đống kẹo, bội thu ra khỏi phòng học, đường về, tùy ý vui vẻ đem kẹo chia cho những đứa trẻ tình cờ gặp được lúc này, đoàn người náo nhiệt, ngày lễ hồn nhiên. Trong hỗn loạn có người thầm tặng hoa tôi, chỉ bó, chỉ người, tôi cười, lắc đầu từ chối, ngón tay khẽ vuốt lên chiếc nhẫn ngón trỏ tay phải, chiếc nhẫn được ai đó đeo cho khi ngủ.
      Đúng lúc này tiếng nhạc chuông điện thoại, cúi đầu nhìn dãy số, hơi mỉm cười nhận điện.
      “Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.” – Tiếng dịu dàng trầm ấm êm tai.
      “Vâng.” – Tôi vui vẻ đáp lời.
      “Em ở đâu?”
      phố.”
      “Vậy, cứ ở đó chờ .”
      Tôi quay đầu lại, tại nơi cách chừng hai mươi mét, là thân hình cao ngất lãnh đạm thong dong ấy, tóc đen bị gió thổi rối loạn chút, tôn lên khuôn mặt đẹp trai càng thể tính cách cùng quyến rũ, mỉm cười, ưu nhã cất bước, xuyên qua đoàn người đông đúc, bước từng bước về phía tôi.
      Sau đó, cành hoa bách hợp buộc lụa trắng chợt ra trước mắt, tôi ngẩn người, lập tức đón lấy ôm vào lòng.
      Kéo tay tôi, mười ngón đan vào nhau – “ đâu đây, tiểu thư của tôi?”
      “Về nhà thôi, Tịch tiên sinh.” – Tôi mỉm cười, đáp lời.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Ngoại truyện 3
      Edit: Liệt Tuyết (Juukapup)
      1 – Tranh xếp hình.

      ngày nọ, An Kiệt lười biếng ngồi thảm nhung trong phòng khách chơi tranh xếp hình, tranh này là buổi sáng qua chỗ mò ở thư phòng ra, nghĩ hay ho nên tiện tay cầm về luôn.
      Nhưng mà, bây giờ An Kiệt chẳng thấy thú vị gì nữa, vì sao chỗ nào cũng là cây cỏ xanh tươi, căn bản chẳng phân biệt được đâu vào với đâu.
      Lúc này, Tịch tiên sinh từ ngoài vào.
      An Kiệt ngẩng đầu, con ngươi lay chuyển, đứng dậy chạy tới ôm cánh tay Tịch Si Thần, cười tươi roi rói – “Lại đây, giúp em với nào.”
      Tịch Si Thần cởi áo vest ra rồi để mặc cho An Kiệt kéo vào phòng khách.
      “Tranh phong cảnh, khó ghép quá .” – An Kiệt ngồi xuống, nghịch nghịch mấy mảnh trước mắt.
      “Buổi sáng bác sĩ có tới ?” – Tịch Si Thần cúi nửa mình xuống.
      “Có có.” – Ai đó trả lời lơ đãng – “Thân cây chắc là màu xám tro nhỉ.”
      “Bảo sao?”
      “Si Thần, ghép cái cây .” – Đẩy qua đống mảnh vẫn y nguyên.
      Tịch Si Thần đành chịu, liếc mắt nhìn ai đó, lẩm bẩm – “Vậy mà vẫn còn sức chơi cái trò vặt này sao?” – Xem ra buổi tối mình còn nỗ lực chưa đủ, người nào đó trầm tư.
      Nhưng mà tới lui, Tịch tiên sinh vẫn ngoan ngoãn cởi cúc cổ tay áo xắn lên đoạn, nhíu mày bắt đầu tính toán thế cục sàn nhà.
      lúc sau.
      “Si Thần, bên này phải là lá cây chứ.” – Có tiếng ai đó kêu lên.
      “Thân cây, tới gần mặt đất rồi.” – Giọng điệu nhàn nhạt.
      Lại lúc sau.
      “Si Thần, ánh sáng sai rồi.”
      sai, từ chiếu xuống, rất có sức nhìn.” – Kết luận rất là nghiêm túc.
      An Kiệt chợt cảm thấy… mình có phải kiếm lầm người giúp rồi .
      Nhưng mà vị tiên sinh nào đó kia lại còn càng ghép càng hăng say.
      “Tịch Si Thần, chỗ này phải xếp như thế!”
      “Ừ ừ.” – Tiếp tục tự làm theo ý mình.
      Cuối cùng Giản tiểu thư của chúng ta cũng mất hết cả kiên nhẫn – “ rốt cuộc có đảo mắt xem qua tranh gốc đấy?”
      “Xem rồi.” – Cánh tay dài vươn ra kéo lấy vị tiểu thư toan đứng dậy, ôm vào trong lòng. – “Đừng làm loạn.” – Chỉ số thông minh hơn người chấp nhận bị coi thường.
      Tịch tiên sinh tiếp tục cúi đầu tìm tòi nghiên cứu.
      Cuối cùng, bức tranh xếp hình kia được cẩn thận đưa vào cất trong phòng chưa đồ, mãi mãi thấy ánh mặt trời.
      2 – Phòng tắm.
      Tịch Si Thần mở cánh cửa kính mờ ra, lách mình tiến vào phòng tắm, trở tay đóng cửa tránh cho gió lạnh thổi vào làm ai đó cảm mạo, mang quần áo vắt lên thành ghế mây bên cạnh bồn tắm. Ngồi thành bồn, đưa tay kiểm tra độ ấm của nước – “Có thấy lạnh ?”
      “Hoàn hảo.” – Thoải mái thốt lên tiếng. Người nằm trong bồn tắm từ từ khép lại hai mắt, làn da trắng nõn dưới làn nước ấm dễ chịu hơi ửng hồng lên, tóc dài ẩm ướt đằng sau lưng tạo thành suối thác đen mượt, có mấy lọn tóc bướng bỉnh nghe lời trôi ra đằng trước dính vào bên mép, mặt đọng nước, lông mi cũng ẩm ướt.
      Tịch Si Thần nheo nheo mắt.
      “Thấy ẩm ướt thế nào? Rất đẹp?” – An Kiệt chậm rãi mở mắt ra nhìn thẳng vào cặp mắt đen tối nhìn chằm chằm mình kia.
      Tịch Si Thần giật mình, lập tức khóe miệng nở ra nụ cười nhàn nhạt – “Ừ, đẹp lắm.”
      Đúng lúc này trong phòng tắm vang lên tiếng chuông điện thoại, Tịch Si Thần đứng lên lấy chiếc điện thoại gắn tường nhà tắm nhận điện. – “Alo… ừm… tôi sắp sửa quay về Trung Quốc… được rồi.”
      An Kiệt xoay người đẩy mình về bờ kia của bồn tắm, chợt hứng lên, với tay muốn mở ô cửa sổ bên cạnh ra.
      chuyện điện thoại Tịch Si Thần bèn cúi người kéo lại móng vuốt của ai đó.
      “Lạnh đấy.” – Điện thoại dựa vào hõm vai.
      đâu mà.”
      được.” – Lần này dứt khoát kéo người nào đó về dựa vào bên thành bể chỗ mình, ôm sát vào thắt lưng.
      “Được rồi, việc này tôi xử lý, được rồi.” – Cúp máy, Tịch Si Thần cúi đầu trao cho ai đó nụ hôn mạnh mẽ, trăn trở giày vò biết bao lần, cuối cùng mới kiềm chế mà dừng lại – “Nước lạnh rồi, đứng lên .”
      .” – Thở hổn hển.
      Đôi mắt đẹp đẽ nhíu cái, lúc lâu sau mới cười nhạt – “ vậy… … trước mắt thể đứng lên được rồi…”
      An Kiệt nhất thời chưa phản ứng lại được.
      “Cùng tắm nào.”
      “Ơ?”
      “Dù sao quần áo cũng bị em làm ướt mất rồi.” – Lý do chính đáng. Những ngón tay thon dài cùng phối hợp, cởi ra từng chiếc từng chiếc cúc áo sơ mi, động tác tao nhã mà quyến rũ. (A Tuyết: nuốt nước miếng *ực*)
      …. Rốt cuộc, người ở trong bồn tắm cũng ý thứ c được mức độ nghiêm trọng của việc, còn nữa, ơ hơ, bây giờ còn là ban ngày mà.
      3 – Sân tennis:
      Cuối thu thời tiết trong lành, nắng trời tươi sáng, sân tennis ngoài trời ngày cuối tuần.
      Sau khi đánh được mười lăm phút đồng hồ, An Kiệt cuối cùng cũng phải giơ tay lên hàng, của mình thực quá dồi dào sức lực.(Thực ra là quá yếu)
      là vô dụng.” – Tịch Si Thần mặc mồ bồ đồ mát mẻ, tao nhã ngồi xem trong chỗ râm thực dám tin, đến quả cũng đỡ được chẳng làm gì, phần lớn thời gian sân chỉ có lên xuống, thực chất chơi chỉ có chừng bảy tám phút mà thôi.
      “Người đứng ngoài xem có tư cách !”- An Kiệt quay sang chỉ thẳng cây vợt vào khuôn mặt đẹp trai tươi cười dịu dàng kia.
      Tịch Si Thần cũng tranh luận, cầm lấy vợt tennis, nếu ai đó muốn xem thể , vậy cũng chẳng thèm quan tâm có phải là bắt nạt phụ nữ hay , mục tiêu, chính là vị vợ tương lai kia.
      Cởi chiếc áo vest ra, toàn thân áo trắng, đẹp đẽ và tươi sáng, thích những liệu pháp nhàng, những thiết kế bậc thầy, cầu đối với trang phục cũng khá cao, cũng bởi bản thân tướng mạo xuất chúng dáng người hoàn hảo khí chất cao quý, chung, cái gì mặc lên người , đều có vẻ gì đó quý phái tao nhã lóa cả mắt.
      Đưa tay chầm chậm xoa mái tóc đen trước mắt, bước ra sân, chưa đầy hai mươi phút, thua, thốt lên cái thằng nhóc đó đến đánh bóng cũng lạnh lùng đến thế!
      Rồi sau quanh đó có mấy người mời qua chơi cùng, Tịch Si Thần cũng qua đánh vài sec.
      giờ trôi qua rất nhàng.
      bên cầm đồ uống uống liền mấy ngụm.
      “Có muốn cùng dùng bữa ?” – bước tới hỏi trực tiếp.
      Tịch Si Thần nhàn nhạt cười – “Tôi e là được, vợ tôi ở bên kia.” – Con mắt liếc về phía, là rất nhắn, mặc bộ đồ màu xám tro, ôm gối ngồi ghế, mũ lưỡi trai đội thấp nhìn khuôn mặt.
      cười cười, trông có vẻ cũng là mạnh mẽ và giỏi giang – “Khi nào có dịp lại cùng chơi bóng nhé, khả năng của tầm thường.”
      Tịch Si Thần cười nhàng, gì thêm, cầm vợt tennis về phía người nào đó có vẻ như ngủ kia.
      Tới nơi….. quả nhiên!
      “Con đưa ấy về trước.”
      Bà Phác gật đầu – “Ta còn chơi hai sec nữa.”
      Ôm lấy An Kiệt, Tịch Si Thần khỏi lắc đầu. – “Về tắm rửa sạch ròi lại ngủ tiếp, nhé?”
      Người mơ màng ngủ kia ậm ừ mấy tiếng chẳng biết là có nghe được gì hay .
      Nhưng mà, đến tắm, Tịch tiên sinh lại bắt đầu trầm tư, mai là chủ nhật, mà An lại phải học, vậy đêm nay, có mệt chút cũng sao nhỉ.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Ngoại truyện 4:
      Edut: Liệt Tuyết(Juukapup)

      Gần đây, Tịch tiên sinh mực lo nghĩ vấn đề rất nghiêm trọng… hình như còn chưa cầu hôn ai kia. Mà tại, bọn họ ngồi máy bay từ Helsinki về thành phố A, tham dự đám cưới của họ An Kiệt. Aizz, Tịch Si Thần than tiếng, sao phải tham dự hôn lễ của người khác chứ (Tác giả: Ôi, tôi bảo ngài Tịch này, ngoài An Kiệt ra chẳng thể để mắt được đến ai khác, chứ gì đến để ý người ta chứ!)
      Chống tay đỡ mặt phải, lười biếng nhìn người nào đó cúi đầu lật xem tạo chí.
      Buông tạp chí tay ra, An Kiệt lấy từ khay của tiếp viên hàng ly nước màu hồng, rồi ngoài người sát vào Tịch Si Thần đưa ly nước đến bên môi – “Uống ngụm xem có cồn ?”
      Tịch Si Thần nhàn tản hớp ngụm. – “ có.”
      “Hương vị tuyệt!” – lát sau tiếng thỏa mãn của ai đó vang lên.
      “Còn nữa, đây là lần đầu tiên chúng mình cùng chuyến máy bay.” – An Kiệt nghiêng đầu.
      “Ừm.” – Bởi thế mà Tịch tiên sinh mới chịu , hạ mình rớt giá, vạn dặm xa xôi tham gi hôn lễ của người khác.
      “Thú vị vô cùng.” – An Kiệt chớp chớp mắt.
      Nửa giờ sau, đầu ai kia gác lên vai người bên cạnh ngủ ngon lành.
      Tịch Si Thần lắc đầu, cúi xuống nhàng hôn lên gương mặt ngủ ngon lành kia cái, vẫy tay bảo tiếp viên hàng mang chăn mỏng tới.
      ***********************
      Hội trường tổ chức hôn lễ của Phác Tranh, tưng bừng, náo nhiệt.
      Tịch Si Thần tựa lưng đứng bên tường hờ hững nhìn về chỗ nào đó bên trong.
      là trùng hợp.”
      Sau đó ngờ lại gặp được Niên Ngật ở nơi này.
      Niên Ngật cầm ly rượu bước vào, thuận miệng giải thích luôn – “Nhà là em họ tôi.”
      Tịch Si Thần nhàn nhạt cười.
      Niên Ngật nhấp ngụm rượu rồi cũng nhìn về phía nào đó – “ thực, vị kia của cậu cũng là đặc biệt.”
      “Cám ơn.” – Ngữ điệu bình thản.
      Niên Ngật sửng sốt, chợt cười – “Có phải cậu cũng nên gọi tôi tiếng cả nhỉ?”
      Tịch Si Thần hơi nhíu nhíu mày – “ xa xôi quá rồi.”
      Thực cũng có phần xa, thực ra Niên Ngật chỉ đùa thôi. – “Khi nào kết hôn đừng quên gửi thiệp mời cho tôi.”
      “Tất nhiên.”
      rồi mà Niên Ngật còn ngoái đầu lại cười – “Đúng rồi, người kia giờ vui chơi ở CZ, kế hoạch sau đó, là tuyệt nha, ôi, tôi rất phục cậu cái chuyện này.” – đoạn, lại cười ha hả, vẫy tay bỏ , cười cười hòa vào đám người.
      Đôi mắt đẹp đẽ chậm rãi nheo lại, ánh mắt lười biếng đuổi theo bóng dáng xinh đẹp kia, rời lấy mảy may, thào tự nhủ – “Kết hôn, kết hôn, chuyện này phải làm thế nào đây.” – Những ngón tay ưu nhã gõ lên cánh tay.
      ***********************
      Ba ngày, vị tiên sinh nào đó thông minh cực độ có chỉ số thông minh hơn người cuối cùng cũng phải thừa nhận bản thân mình dường như cũng như ai gặp phải vấn đề nan giải.
      Bữa tối trong ánh nến? bãi biển? Du thuyền? Tiết mục tiếp theo? Nguyên xe tải hoa tươi? Trời ạ, mấy thứ đó đều được!
      Ngước mắt liếc nhìn ai đó nhàn nhã nằm ghế lật xem sách giải trí, lôi thẳng đến cục dân chính cũng được thôi, nhưng mà, đó thể là ý tưởng sáng suốt dành cho người khôn ngoan.
      Tịch tiên sinh vỗ trán trầm ngâm.
      “Được rồi Si Thần.” – xem sách giải trí(thực ra là ảnh chụp hôn lễ của Phác Tranh) An Kiệt chợt , rất vô tình, hề để tâm để ý mà hỏi – “Bao giờ chúng mình kết hôn?”
      Chiếc bút máy tinh xảo rơi bịch bịch xuống đất.
      Hơ, cuối cùng lại là An Kiệt “vô tình” cầu hôn sao?
      “Cám ơn em, ở bên .”
      Giữa đêm tối mơ hồ, tiếng đẹp tươi như trong mộng nhàng đọng lại nơi đôi môi phấn hồng.
      ********************************
      Cuối cùng, bắt đầu với góc độ khác.
      “Điều tra, với năng lực của bọn họ điều tra được cái gì?”
      “Chú Giản, chú thấy lúc này nên tập hợp số người chính đảng có ích hơn sao?” – Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ chẳng quan tâm đến gì cả.
      “Ý con là…”
      “Được rồi, chú Giản…” – Giọng điệu lạnh nhạt chậm rãi gợn sóng, cười nhạt nhàng – “Con nhớ là, con của chú tính ra cũng rời Trung Quốc được sáu năm rồi.”
      Giọng già nua run lên, than thở – “Tiểu Kiệt sao, đúng rồi, con bé đó…” – Trầm mặc lúc lâu sau. – “Con bé đó, Si Thần, con bảo chú có nên cho nó về ?’
      “Chú Giản nghĩ sao cũng được, dù sao ấy cũng là con chú, phải sao?” – Khóe miệng nở ra nụ cười lạnh lẽo.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      @mouse chào bạn, bạn ơi bạn vào topic đăng ký truyện đăng ký truyện này hộ mình nha, topic truyện lập sau 48 giờ chưa đăng ký bị khóa nếu bạn đăng ký và mở lại khi bạn đăng ký. Cảm ơn bạn :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :