Vì sao mùa đông ấm áp - Cố Tây Tước (50c + PN)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 5
      “I’m a beautiful girl…I’m a beautiful girl…” – Đó là nhạc chuông dành riêng cho Gia Trân.
      Tôi nghe máy, có phần uể oải.
      “Ơn trời! Cuối cùng cũng bận!” – Ngừng ba giây, từ sốt sắng chuyển sang bình tĩnh – “ ta gọi đến à?” – Đợi chút thấy tôi tiếp – “…xin lỗi nhé, An Kiệt.”
      “… việc gì.” – Tôi vừa rồi cũng có chút bực mình, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy dễ hiểu thôi.
      Gia Trân cũng coi là hiểu tôi, nếu thực là bực mình, nhưng câu “ việc gì” của tôi có thể hiểu là việc gì. Cho nên ngay sau đó, Gia Trân bèn lấy lại tinh thần, trở giọng chống chế – “Tớ cho cậu biết nhớ, tớ kiên quyết có chết cũng khai số điện thoại của cậu ra cho ta, nhưng mà, cậu biết , cái tên Diệp Lận đáng chết đó lại lấy Bùi Khải ra khống chế tớ! Cho tới giờ tớ chưa từng gặp ai dùng lời mà nham hiểm xấu xa như thế.”
      Tôi lấy tay day day mắt, hơi hơi đau đầu. vào phòng ngủ, nằm thẳng giường. Đây là phòng hai năm trước tôi nhờ Phác Tranh giữ hộ, sau khi mọi thứ hoàn thiện cải tạo, ngoài việc vệ sinh bán thời gian và thường xuyên thay đổi rèm cửa, ga trải giường, ngoài ra cho phép bất kỳ ai bước vào.
      ngờ rằng sớm phải dùng đến như thế, thế là ngay đêm đầu tiên về nước phải dùng rồi.
      ta cứ cười và ‘ngọt ngào’ nguyền rủa tớ năm nay lấy chồng được! Nửa năm nữa tớ kết hôn rồi, thế mà ta cứ trù ẻo, thế mà nh ta…thế mà…” – Bên đầu kia điện thoại truyền tới tiếng thở phừng phừng của Gia Trân.
      Tôi đoán Gian Trân còn nhiều điều cần phải… “biểu đạt”, cái này mà , tôi có hứng thú cũng chẳng có tâm tình đâu mà nghe. Cho nên tôi để di động gác lên gối, ngửa đầu nhìn trần nhà.
      Cơn giá lạnh như băng mang theo những bông tuyết li ti lùa từ cửa sổ hướng tay vào phòng, rèm cửa đen tuyền cứ nâng lên lại hạ xuống.
      Rất lâu sau lại nghe tiếng Gia Trân rất qua điện thoại – “…An Kiệt, rất xin lỗi.”
      Tôi cười cười, mang điện thoại lại gần – “ sao mà, dù sao sau khi về Pháp cũng đổi lại số.” – Chuyện kiểu này cũng phải lần đầu xảy ra, sáu năm trước, ngày đầu tiên ở Pháp, cha còn gọi tới bốn lần, và cả những chuyện khác nữa…
      Biết số điện thoại của tôi chỉ có mẹ, Phác Tranh, mẹ của Phác Tranh tức tôi ở Phần Lan, mà Gia Trân cũng chỉ lần này về nước tôi mới cho biết, nhiều hơn, tôi lại đổi số.
      “Ngày mai cùng ăn cơm , thêm cả Lâm Tiểu Địch nữa.”
      Lâm Tiểu Địch có thể coi là trong số thưa thớt bạn bè tôi trong quãng thời gian trung học. Sau đó nghe lấy chồng tận Đài Loan, mà tôi khi ấy chuẩn bị thi nên thể tham dự hôn lễ của ấy, chuyện này đến giờ tôi vẫn cảm thấy áy náy, dù sao Lâm Tiểu Địch vẫn luôn đối xử với tôi như bạn chí cốt, người như vậy đối với cuộc đời tôi ít ỏi đếm đầu ngón tay.
      Lần gần đây nhất tôi gặp Lâm Tiểu Địch là hai năm trước, Lâm Tiểu Địch tới châu Âu du lịch cùng Gia Trân, tôi dẫn đường.
      “Sao ấy đến được?” – Nghe có phần cụt lủn, mệt chết được.
      “Ờ, tớ bảo với Tiểu Địch là cậu mới về, ấy liền bay ngay tới Hồng Kông.” – Gia Trân cười – “Nếu phải nàng kết hôn rồi, tớ còn nghĩ người ta có tình đồng tính đối với cậu ấy.”
      “…..”
      ăn nhé, hiếm lắm mới có lần, hơn nữa Bùi Khải cũng nóng lòng muốn gặp người đẹp lắm.”
      Tôi cười – “Người đẹp cái gì chứ, chẳng thấy gì cả.” – Tôi với Bùi Khải cũng thân thiết, vì quan hệ với Gia Trân nên thi thoảng cũng qua lại vài câu.
      “Trong mắt ta, ngoài tớ ra, đàn bà con ai cũng là người đẹp hết, mà cậu còn là người đẹp siêu cấp ấy, có thể gọi là đại mỹ nhân ấy.”
      “Cũng chỉ ‘gọi là’ thôi.” – Tôi cười.
      ăn chứ?”
      “Có thể từ chối sao?”
      “Tuyệt đối được, Tiểu Địch còn nếu cậu đến ấy thèm nhìn mặt cậu luôn! Gớm, người ta thân hai lần lên xuống máy bay chỉ vì muốn mời cậu bữa cơm cũng là có lòng.”
      Tôi nghĩ ngợi lát – “Thôi được rồi. Mai tớ cùng với Phác Tranh. Thời gian địa điểm cậu cứ với Phác Tranh là được.”
      “OK, chuyển máy cho tớ chuyện với Phác Tranh.” – Ngừng chút, Gia Trân chần chừ – “Còn nữa…cái này…Diệp Lận và Dương Á Lợi cũng tới nữa…”
      Tôi thở dài – “ sao cả, luôn muốn gặp mà.”

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 6
      Bước tới bên cửa sổ, kéo rèm lên.
      Tuyết bao phủ cả thành phố, tâm hồn tràn ngập lạnh lẽo cùng đơn.
      trống trải và lạnh giá thường trực trong tôi khi ở tại thành phố này, cảm giác như cố gắng vô vọng để với lấy những thứ dần tan biến, như là mùa đông mà muốn cây khô trổ mầm xanh.
      “An, bạn cứ như băng tuyết mùa đông mấy trăm độ ấy, cả người mang theo giá lạnh, nhưng lại chịu được dù chỉ tổn thương.”
      Người điều này mấy năm trước bị ma túy cướp sinh mạng.
      Ngày hôm sau rời giường phát có chút cảm mạo, đòi Phác Tranh cho tôi nấu cháo đậu xanh với được, kết quả cháo ăn được lại tống bốn năm viên thuốc vào, dạ dày cứ lộn tùng phèo lên.
      hỏi em có biết nghĩ hay đấy! Giờ là cuối tháng mươi hai chứ phải ba tháng mùa xuân đâu! Thế mà lại mở cửa sổ ngủ! Bên ngoài kia trông thế mà lạnh mười độ đấy!…” – Giọng cao cao thô mộc hợp với thân hình rắn rỏi, rất có sức uy hiếp.
      , có thể chuyện với tôi như thế, cũng chỉ có Phác Tranh. Tuy nhiên, cũng thực là ấm áp.
      Gia Trân từng , Giản An Kiệt chỉ có lúc ở trước Phác Tranh mới đúng là hai mươi sáu tuổi, cứ phải là bà già sáu mươi hai tuổi.
      Khi tôi cùng Phác Tranh tới phòng VIP của nhà hàng S, Bùi Khải và Lâm Tiểu Địch ở đó rồi, Gia Trân mải kêu phục vụ mang nước, nhìn thấy chúng tôi bước vào từ xa gật đầu cái coi như chào hỏi. Lâm Tiểu Địch thực kích động chạy tới ôm lấy tôi, khí thế ào ạt trút lên tôi loạt lê thê những nhớ nhung cùng oán giận, là oán giận, vì tôi cho Gia Trân số điện thoại mà chẳng cho nàng.
      “An Kiệt, giới thiệu cho cậu người này.” – Tiểu Địch xong trừng mắt nhìn tôi rồi xoay người chỉ vào người đàn ông ngồi ở ghế sô pha – “Đây là Cù Ngụy, lão công của tớ.”
      “Cù Ngụy, đây là Giản An Kiệt, bạn tốt nhất của em, ‘rất vui được gặp em, cũng rất vui được gặp ” xong rồ mọi người đều là bạn bè cả, cần câu nệ, ngồi xuống trò chuyện trò chuyện thoải mái , bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình, tớ giúp Mạc Gia Trân chọn đồ ăn, con ấy nhất định lại chọn hải sản, mà tớ ghét nhất là hải sản!” – xong Tiểu Địch hùng hùng hổ hổ chạy về phía Mạc Gia Trân.
      Cù Ngụy bất đắc dĩ lắc đầu cười.
      “Tiểu Địch cứ luôn tràn đầy năng lượng như thế.” – Tôi khẽ cười thành tiếng.
      “Đúng vậy.” – Cù Ngụy cười – “Nghe danh lâu, Giản tiểu thư, Tiểu Địch vẫn thường nhắc tới em.” – ta đưa tay ra, tôi sững người chút, đưa tay ra bắt lại. Cù Ngụy cũng có phản ứng gì, thoải mái buông tay xuống.
      Xem ra, ta là người đàn ông tử tế có học.
      “Nghe trước đây em du học ở Pháp?”
      Tôi cười cười gật đầu.
      thân mình học ở nước ngoài chắc vất vả lắm.”
      “Cũng được.” – Thực ra cũng hẳn là học, thẳng ra là sinh sống mà thôi.
      Đúng lúc này, Diệp Lận đẩy cửa bước vào, Dương Á Lợi theo sau.
      Người đàn ông đẹp trai phong độ, người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy.
      “Sao bây giờ mới tới vậy?” – Người trách móc chính là Tiểu Địch – “Chắc hai người chê tôi xứng nên định tới chứ gì.”
      phải chỉ chậm có chút sao Lâm Tiểu Địch, hơn nữa cũng phải tôi cố ý mà là do tắc đường nên mới tới muộn.” – Lựa giọng rất nhàng thanh nhã để trả lời, phù hợp vô cùng.
      “Chúng tôi cũng toàn xe tới, sao tắc mà lại nhằm đúng mà tắc?” – Lâm Tiểu Địch hoàn toàn khách khí.
      Diệp Lận còn muốn lại, nhưng Dương Á Lợi phía sau ngăn lại – “Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi với Tiểu Địch.” – Xoay người kéo lấy Lâm Tiểu Địch – “Tiểu Địch cũng đừng trách Diệp Lận, ấy cũng muốn sớm hơn, nhưng giờ trước còn phải dự cuộc họp, mãi mới kết thúc.”
      “Thôi, chuyện này cho về quá khứ, thở cái theo mũi trôi ra hết.” – Tiểu Địch cười , cũng quan tâm có để cho người ta chút mặt mũi hay . Lâm Tiểu Địch cứ luôn tùy tiện thế, nếu như Mạc Gia Trân sống giữa những kẻ trí trá, bon chen nên có nét khôn ngoan lọc lõi, Lâm Tiểu Địch lại hoàn toàn ngược lại, chút tạp niệm, mà còn cực kỳ đơn thuần, hồn nhiên.
      Dương Á Lợi cười với Lâm Tiểu Địch chút, ánh mắt làm như vô tình liếc về phía tôi.
      Thực ra ấy cần quá để ý đến tôi như thế, dù sao bây giờ, cái gì của vẫn kè kè bên cạnh đó thôi.
      Tôi bình thản gật đầu với Dương Á Lợi như chào hỏi. Lúc quay lại gặp giật mình bắt gặp đôi mắt đen trong trẻo nhưng lạnh lùng bốc đồng, mà còn tràn ngập ý cười châm chọc và hoài nghi.
      Tôi thừa nhận…bởi ánh mắt này mà bản thân trong thoáng chốc run rẩy và hơi đau lòng.
      Cụp hai mắt, tới ngồi xuống ghế sofa. Thừa nhận, nhưng cũng cho phép tiếp diễn.
      “Này!” – Bùi Khải bước tới ngồi xuống bên cạnh, đưa ra ly nước ấm – “Phác Tranh em bị cảm.”
      “Cám ơn.” – Đón lấy ly nước – “Chỉ có chút đau đầu, đáng lo.”
      “Nếu nghiêm trọng tới phòng khám của nhé, như vậy tốt hơn.”
      “Uh, được, cám ơn.” – trả lời. Đối với đột nhiên quan tâm của người khác vẫn có phần chưa quen.
      “…Thực ra em cần phải khách khí như vậy đâu. Dù mọi người nhiều năm gặp mặt, nhưng dù sao cũng đều là bạn học cũ mà.” – Bùi Khải cười .
      Tôi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, phải khách khí, mà ngồi gần quá, khiến tôi được tự nhiên, nhưng cũng thể tự lừa dối mình, điều khiến tôi thực tự nhiên vẫn là ánh mắt kia vẫn chưa hề rời .
      Các món ăn được mang lên đầy đủ, mọi người ngồi vào bàn, hai bên phải trái của tôi là Gia Trân và Phác Tranh, sau Gia Trân là Bùi Khải, Phác Tranh tiếp đến là Tiểu Địch, Cù Ngụy, sau nữa là Diệp Lận cùng Dương Á Lợi, mà ngồi xuống như vậy vô tình vừa vặn khiến tôi ngồi đối diện với Diệp Lận. Thế là, tôi toàn chăm chăm cúi đầu ăn cơm, phải e sợ hay trốn tránh, mà lúc này mệt mỏi chết được, có thừa sức để mà đối phó với cái gì cả, cũng bởi vì bị cảm nữa, chỉ thấy đầu óc mơ màng muốn ngủ từ lâu rồi.
      Bữa ăn hỗn loạn, thẻ rượu thay liên tiếp, Gia Trân và Tiểu Địch cách nửa cái bàn vẫn đấu rượu ngừng, thi nhau chê bai đồ ăn của đối phương.
      Bùi Khải ra vẻ hờn giận : “Hai người thôi nào, đồ ăn đều bị các người phỉ báng thậm tệ như thế, chúng tôi làm sao nuốt nổi nữa.”
      “Được, chúng tôi đồ ăn nữa.” – Tiểu địch cười gian chỉ vào Bùi Khải – “Chúng tôi về !” – Sau đó quay qua Gia Trân – “Mạc Gia Trân cậu xem diện mạo cậu thế này, có đến nỗi khó coi, nhưng cũng phải tuyệt đẹp, làm sao mà năm đó lại theo đuổi được tiểu hỏa nhân này? Nào, chia sẻ bí quyết .”
      Bên này Gia Trân nghiêm trang – “Dùng chân mà đuổi” – trầm mặc lúc lâu sau mới vừa cười vừa – “Thực ra tài theo đuổi đàn ông cậu phải hỏi Dương Á Lợi mới phải, ấy so với tớ lợi hại hơn nhiều! Nhớ lại năm đó ấy theo đuổi Diệp Lận dạo mà làm xôn xao cả trường trung học chứ chẳng chơi.” – Gia Trân điều này chính là hoàn toàn mang theo nửa phần đùa cợt nữa, trăm phần trăm là thực.
      Kỳ thực tôi cũng biết Gia Trân ghét Dương Á Lợi, là vì chuyện của tôi với Diệp Lận, hai là vì người đầu của ấy cũng bị Dương Á Lợi cướp , thực ra có vơ tôi vào cũng chỉ thêm cái cớ thôi. Thế là thù riêng thù chung cộng lại thành cái huyết hải thâm thù, tất nhiên bên ngoài vẫn vờ như có gì.
      Có điều, hôm nay biết vì sao lại thẳng thắn lộ ra.
      Dương Á Lợi cũng biết Gia Trân thích mình thế nào, nhưng bình thường mọi người cứ khách sáo nên cũng bình yên vô , ngờ rằng hôm này Gia Trân nhân lúc có mặt Diệp Lận và tất cả mọi người nể mặt mà hỏi chuyện này, sắc mặt tự dưng có phần tốt – “Thực ra cũng có gì để chia sẻ, cả hai nguyện ý ở bên nhau.”
      “Cả hai cùng nguyện ý? A, chuyện này thú vị, tôi nhớ năm ấy khi lởn vởn ve vãn Diệp Lận, ta còn là đóa hoa trong nhà Tiểu Kiệt mà, thế nào thành ra cả hai tình nguyện vậy! Phải chăng ai đó làm gì mờ ám?”
      Lời Gia Trân khiến xung quanh bỗng dưng lặng .
      Tôi nâng ly nước lên trước mắt, nhàng cười nhạt. Tôi nghĩ Gia Trân chuyện của mình ra trong hoàn cảnh này, thực khiến người ta cảm thấy thoải mái.
      “Em ăn cơm , đừng nhiều nữa!” – Bùi Khải .
      “Em chỉ muốn khuấy động khí, chẳng lẽ muốn cứ thế im thin thít ăn cơm sao?”
      khoảng yên lặng.
      “Thực ra.” – Trầm mặc lúc rồi Dương Á Lợi cũng mở miệng , nghe giọng có phần áp đảo – “Cho dù lúc ấy Diệp Lận đúng là có ban , nhưng mà, mỗi người đều có quyền theo đuổi phải sao?”
      “Á Lị.” – Diệp Lận lên tiếng, giọng lớn nhưng lạnh lùng.
      “Hơn nữa, lúc ấy còn có…”
      “Đủ rồi Á Lợi.”
      Trái tim đột nhiên run lên, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía người đối diện…thấy u ám ràng, hơi lạnh tỏa ra xung quanh, tức giận.
      Dương Á Lợi thoáng chốc mặt trắng bệch, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Lận, lúc lâu sau thào mở miệng – “Đừng giận, Diệp Lận, em nữa rồi mà.”
      Cảnh tượng như thế, đẩy cửa bỏ , lời cãi lại, làm gì cả, chỉ câu nhàng mềm mỏng như xin lỗi mong được tha thứ. Tôi nghĩ, Dương Á Lợi hẳn phải Diệp Lận nhiều lắm, cho nên mới có thể nhàng, thận trọng như vậy.
      “Được rồi được rồi, mọi người hiếm khi ra ngoài cùng ăn, chỉ là đùa thôi, đừng để bụng, đừng để bụng.” – Lâm Tiểu Địch đứng dậy xua xua tay làm dịu khí, sau đó quay sang Gia Trân nghiêm giọng – “Cái này chẳng coi tôi ra gì cả! Hôm nay là bữa cơm chào đón An Kiệt, mà làm loạn bữa cơm này của tôi, xem tôi xử lý thế nào!”
      Gia Trân có vẻ cũng nhận ra bản thân có chút thất thố, nhíu nhíu mày liếc mắt nhìn tôi cái dám gì.
      Rất lâu sau, Gia Trân dùng chân dưới bàn đá tôi cái – “Xin lỗi nhiều lắm, An Kiệt, tớ…”
      sao.” – Tôi cười cười. Chẳng ai lại ích kỷ nghĩ cho mình, đó là chuyện thường tình, ích kỷ, có mà là thánh nhân, mà thánh nhân tồn tại ở thế giới này.
      “Hôm nay phải chào đón An Kiệt sao? Sao nhân vật chính câu nào thế?”
      Tôi giật mình, trợn mắt nhìn về phía Diệp Lận vừa mở miệng , bất đắc dĩ thở dài.
      Diệp Lận lười biếng ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nheo nửa, tay buông rơi sau lưng áo, bộ dáng nhàn nhã, tức giận vừa nãy như biến mất hoàn toàn, còn lại vẻ lười nhác dửng dưng như mọi khi.
      có gì để .” – Tôi mở miệng có phần mệt mỏi.
      “Sao lại thế được?” – Diệp Lận , vờ như kinh ngạc – “Lâu lắm mới gặp lại bạn học cũ mà có gì để sao?” – Giọng quá mức mềm mại thản nhiên mang theo hương vị châm chọc, hơn nữa, tất cả những người ở đây cũng như tôi đều có thể nghe ra.
      “Đúng vậy, An Kiệt, với chúng tôi cái gì , gì cũng được. Tốt xấu gì em cũng ở Pháp bao nhiêu năm như thế, chắc cũng gặp ít chuyện thú vị!” – Bùi Khải cười .
      Tôi bất đắc dĩ nghĩ ngợi chút, rồi thành trả lời – “Thực có chuyện gì hay ho cả.” – Chuyện hay thực rất nhiều, nhưng lúc này nên ra.
      Bùi Khải ra sức động viên – “Làm sao lại có được, ví như, cuộc sống ở Pháp, ví như, hắc hắc, có gặp được người nào dễ nhìn hay …?”
      Tôi cười nhạt – “Ở Pháp các bé trai đáng nhiều cực kỳ.” – Đây là .
      vậy sao? vậy sao?” – Lâm Tiểu Địch phấn khích kêu lên.
      ở bên đó chắc cũng đương ít nhỉ.” – Vừa lên tiếng chính là Dương Á Lợi, biểu rất tự nhiên, phong cách đứng đắn điển hình.
      Khép hờ mi mắt, gì thêm, lại nâng ly lên đung đung đưa đưa.
      “Bị ốm được uống rượu.” – Là Phác Tranh lên tiếng, giọng cũng rất nghiêm khắc.
      Bởi vì lúc nãy để ý, cho nên Lâm Tiểu Địch đưa tôi ly gì cũng chẳng quan tâm, khát định cầm lên uống, bây giờ nhìn kỹ, mới nhận ra đúng là rượu .
      Tôi cười cười, buông ly rượu xuống. , tôi là người uống được rượu, vì bị dị ứng với rượu, nếu chẳng may uống vào, cơ thể phát ban, cổ họng cũng đau ngứa, nếu nặng hơn thậm chí đến hô hấp cũng thấy khó khăn, chỉ là chuyện ấy cũng ít ai biết được, ở đây cũng chỉ có người biết.
      “Giản An Kiệt, em trở nên nghe lời như vậy từ khi nào?” – Diệp Lận lên tiếng, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười yếu ớt.
      Lời này vừa ra, lại tạo nên khoảng yên lặng.
      Tôi bất đắc dĩ thở dài – “Thời gian sáu năm, cái gì cũng có thể thay đổi.”
      Ánh mắt Diệp Lận chợt tối sầm lạnh lẽo, sau đó lấy lại nụ cười lười biếng dửng dưng – “Ra vậy, sáu năm, 2190 ngày, 52560 giờ, 3153600 giây, đúng là chuyện gì trải qua những con số này đều có thể đổi thay.”
      Tay của tôi cứng lại chút, gì thêm, nhưng, câu sau cùng vừa xong cũng thể nhiều ý nghĩa.
      Ai ngờ Diệp Lận cũng chẳng chịu dừng lại ở đó, đứng dậy bước tới chỗ tôi, từng bước chậm rãi – “Nếu hôm nay là để chào đón Giản An Kiệt, tôi đây thay mặt mọi người mời ấy ly! Chúc mừng ấy về nước ‘lần đầu tiên’ sau sáu năm!” – xong hơi uống cạn.
      Thân hình cao lớn, hơi ấm quá gần, dồn ép tất cả các dây thần kinh của tôi – “ hưởng ứng sao?”
      Ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt phức tạp thâm trầm kia.
      Trong ngực khó chịu như bị mắc kẹt và mất phương hướng, tôi cắn môi đến trắng bệch.
      “Diệp Lận!” – Phác Tranh đứng lên chắn trước mặt ta, giọng mang theo tức giận.
      Mọi người rối bời nhìn màn ngoài dự kiến này.
      Bùi Khải lập tức đập bàn, Gia Trân và Lâm Tiểu Địch tích cực gắp đồ ăn vào bát mọi người. Dương Á Lợi đứng dậy tới bên Diệp Lận, kéo tay – “Hôm nay làm sao thế này, được rồi được rồi, đừng trẻ con nữa.”
      ấy nối Diệp Lận trẻ con? Đây tôi thấy người đàn ông cực chín chắn thế mà lại bị người ta là trẻ con!
      Cầm lấy chén rượu. Chất lỏng nóng rực chậm rãi theo cổ họng chảy xuống, nuốt xuống, nghẹn lại, thế rồi cuối cùng lại ngụm nôn ra, che môi khổ sở ho khan, vị nóng như lửa đó chuyển đến toàn thân, làn da bắt đầu ngưa ngứa là lạ, ý thức cũng từng chút từng chút tê liệt dần dần…
      “Giản An Kiệt, em nghĩ em là gà nấu rượu chắc! Muốn chết sao, dị ứng rượu còn muốn uống!” – Gió ngừng thổi chỉ còn lại trong ký ức mơ hồ…

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 7
      Edit: Juu_chan

      Khi tỉnh lại đêm cũng khuya, khí tràn ngập mùi thuốc men khó ngửi, bốn bề im lặng như tờ.
      “Tỉnh rồi à.”
      Dưới ngọn đèn u ám, Phác Tranh ngồi ghế bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
      Tôi miễn cưỡng nhếch miệng – “Từ hôm về nước tới giờ đây là lần đầu tiên ngủ ngon lành thoải mái như vậy.”
      Trầm mặc lúc rất lâu sau, tiếng thở dài bất đắc dĩ – “ biết nên em thế nào cho phải.”
      Kỳ , ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết gì mới tốt, vốn cứ nghĩ chút rượu vang đỏ kia cùng lắm cũng chỉ khiến tôi phát ban gì đó, rốt cuộc lại phải vào bệnh viện, có phần khoa trương.
      xin lỗi. Khiến phải lo lắng.” – Bây giờ dường như chỉ có thể câu này.
      “Phải biết lỗi chứ.” – tới đây, khí cũng bớt phần nghiêm túc.
      Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Phác Tranh cười giễu – “Lâm Tiểu Địch ấy à, a, thế mà bị em dọa cho phát khóc, nghĩ tới, bình thường nhìn cứ như con ngang ngược.”
      “Vâng, Tiểu Địch, vốn là người dễ xúc động.”
      “Ừ đó, xúc động muốn chết luôn. mất cả nửa ngày mới bảo ấy về được.” – Ngừng lúc lại – “Biết em thích phiền phức nên bảo bọn họ về trước cả rồi.”
      “Vâng, cám ơn.” – khi ngủ cũng nhận thấy chút tạp nào.
      Thực ra, ngủ ở bệnh viện là khó chịu.
      Nhìn cánh tay cắm kim truyền dịch, nặn ra nụ cười lấy lòng – “Chúng ta về Phác Tranh, em muốn ở bệnh viện nữa.”
      “Chờ chút nữa, ít nhất cũng phải truyền cho hết chai này, em vẫn còn hơi sốt.” – Giọng cứng cỏi, nhưng có thể nghe ra ý tứ kiên định bên trong.
      Bất đắc dĩ, lia mắt nhìn đồng hồ tường, giờ mười lăm phút sáng – “Khuya rồi, về trước nghỉ ngơi .”
      “Em ở đây mình lo.”
      “Có gì đâu mà lo. Với cả có người bên cạnh em trái lại còn ngủ được.”
      “….Được rồi, vậy sáng mai lại tới. Nhân tiện về mang đồ ăn tới cho em, mấy thứ ở đây khẳng định em ăn quen.”
      “Em muốn ăn cháo đậu xanh nấu đường.”
      “Biết rồi!” – Phác Tranh đứng lên, lấy áo khoác âu phục ở cuối giường, tới cửa rồi lại xoay người lại bảo tôi – “Yên tâm nghỉ ngơi, sao đâu.”
      Tôi cười cười, có trả lời.
      Trong lúc mơ màng cảm giác như có người tiến vào, mệt chết , lúc nãy còn uống thuốc cảm nữa, cho nên bây giờ thể mở mắt ra được. đôi bàn tay lạnh như băng nắm lấy tay tôi, cảm giác rất khó chịu, muốn vùng ra, nhưng lại bị nắm chặt hơn.
      Mở to mắt, bốn bề trống vắng, ai cả, im ắng chỉ nghe được tiếng đồng hồ tường điểm từng nhịp.
      Nâng tay phải lên, tái nhợt và mỏng mảnh, bỏ kim tiêm tay trái , đứng dậy tới phòng vệ sinh.
      Tùy ý để nước lạnh chảy tràn tay.
      Ngày hôm sau khi tỉnh lại, thấy Phác Tranh lẫn cháo của Phác Tranh, nhưng lại thấy người vô cùng ngoài ý muốn là Dương Á Lợi.
      “Diệp Lận ở đâu?” – Cách vẫn đứng đắn như mọi khi.
      Bởi vì khó mà chấp nhận được nằm giường cùng người ta , hơn nữa còn phải ngửa cổ lên mà nhìn, cho nên lại lần nữa gạt ống truyền dịch tay ra (các y tá treo cho hai chai), đứng dậy xuống giường, khoác áo đứng trước cửa sổ, cuối tháng mười hai này tuyết muốn ngừng rơi, chỉ còn lại màu trắng bát ngát trước mắt với cái lạnh hơn mười độ dưới 0.
      “Tôi chỉ hỏi câu, Diệp Lận đâu?” – Giọng trầm hẳn.
      “Sao lại tới hỏi tôi?” – Tôi khỏi cảm thấy buồn cười, dù sao cũng là thân phận vị trí như thế, ta nên hỏi tôi những điều này.
      “Tôi biết ấy nhất định tới đây.”
      Tôi nghĩ chút rồi – “ ta có tới đây hay tôi biết, nhưng mà, Dương tiểu thư, tôi có thể khẳng định với , tôi có nhìn thấy ta, ít nhất là từ khi ta kính tôi chén rượu ấy, thấy.” – Giọng điệu bình thản.
      Dương Á Lợi nhìn tôi, đánh giá độ tin cậy trong lời , lúc lâu sau mới mở miệng – “Tôi đem Diệp Lận trao cho bất kỳ ai, nhất là , Giản An Kiệt, hy vọng nhớ kỹ điều này.” – Xoay người, tới trước ngưỡng cửa lại – “Chúc sớm xuất viện.” – Mở xửa ra ngoài.
      Người phụ nữ xinh đẹp mà lý trí, đáng tiếc lại bị tình chế ngự đến đáng thương.
      Di động bàn rung rung xoay tròn, lại là dãy số mới.
      Nhận điện gì, theo thói quen chờ đối phương lên tiếng trước.
      ở đâu?” – Giọng có phần vừa quen thuộc vừa xa lạ.
      “………Ai?” – Bình thản hỏi điều nghi vấn.
      Bên kia dường như có phần kinh ngạc trước lời của tôi, im lặng lúc lâu sau mới lạnh lùng – “Tịch Si Thần.”
      ràng có cảm giác những ngón tay của mình trong nháy mắt có chút run rẩy, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
      “…Có việc gì?” – Tuyệt đối nghĩ đến là ta, dù sao ta vẫn luôn chẳng có liên hệ gì với tôi như người hoàn toàn quan hệ.
      Lại là im lặng kéo dài – “Giản tiểu thư, đúng là quý nhân dễ quên chuyện.” – Giọng ớn lạnh.
      “…” – Tôi quên mất hôm qua phải về nhà họ Giản. Chỉ là chuyện ấy thế nào cũng phải chuyện quan trọng, nhớ hay quên cũng chẳng có vấn đề gì – “Tôi biết rồi, cám ơn nhắc nhở.”
      khách khí.” – Bình tĩnh mà chứa ý châm chọc chế nhạo.
      là cái đồ gia hỏa kiêu ngạo, lòng tôi hừ lạnh tiếng, muốn cúp máy, giọng đối phương ở đầu bên kia lại truyền đến lần nữa – “Nếu Giản tiểu thư biết rồi, vậy cho phép tôi hỏi câu…Giản tiểu thư bao giờ về Giản trang?” – Cách mang mang theo bình tĩnh bên trong.
      Tôi ngừng giây lát khẽ cười – “Tịch tiên sinh, nhận ra mình có phần xen vào chuyện của người khác sao?”
      “Cho tôi thời gian cụ thể.” – hề đáp lại ý bông đùa của tôi, giọng trong trẻo mà lạnh lẽo nghe thôi lông tóc dựng lên.
      “Xin hỏi Tịch tiên sinh, bây giờ dùng thân phận gì để với tôi những lời này?” – Các kiểu tầng lớp trong tôi đều đồng ý cần phải giải thích nhiều lời với ta – “Tôi nghĩ cần bàn chuyện ‘về nhà’ với ‘người ngoài’.” – Châm chọc ta, cũng giống như châm chọc chính mình.
      Trầm mặc, rất lâu rất lâu sau – “Giản tiên sinh, cũng chính là cha của , muốn biết chính xác thời điểm trở về Giản trang, để tránh những chuyện cần thiết…như là…chờ đợi vô ích.” – Giọng càng thêm trịnh trọng.
      Tôi tạm ngừng lát – “…để mấy hôm nữa .” – Mỏi mệt đáp, lời dường như chẳng còn ảnh hưởng gì tới ta, như vậy, hao phí tinh thần để tiếp cũng còn gì thú vị.
      “Giản tiểu thư, có vẻ hiểu lời tôi , ý của tôi là…thời gian ‘cụ – thể’.”
      chưa từ bỏ ý định à. – “…Ngày mai.”
      “Được, ngày mai.” – Tiếng trầm thấp – “Nếu cần tôi có thể cho người tới đón .”
      “Tôi vẫn còn biết đường trở về.” – Lạnh lùng mở miệng.
      “Hy vọng là thế.”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 8
      Edit: Juu_chan

      Buổi chiều, Phác Tranh tới giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
      Trước đó, Lâm Tiểu Địch và Mạc Gia Trân cũng đến đây, làm loạn nửa ngày, khiến tôi phát ngán, phải bảo họ về trước.
      Ngồi xe của Phác Tranh, ăn cháo đậu xanh nấu đường – “Chưa đủ ngọt.”
      “Bốn muỗng đường lớn đó, tiểu thư!” – chăm chú nhìn đường Phác Tranh quay đầu liếc xéo tôi cái.
      “Em thích ngọt mà.” – Nghĩ nghĩ lại thêm – “Càng ngọt càng tốt.”
      “Quái, trước kia có thấy em thích ăn ngọt lắm đâu?”
      “Ưm…mấy năm gần đây mới bắt đầu thích.” – Tầm mắt ngưng lại rồi tan ra, nhàng cười – “Đồ ngọt ở Pháp rất ngon.”
      “Em…! À đúng rồi!.” – Phác Tranh lấy từ trong túi trước áo ra xấp giấy tờ đưa cho tôi – “Vé máy bay chiều mai Thượng Hải, còn nữa, vé máy bay sáng ngày kia Pháp.” – Dừng chút – “Có nhất thiết phải vội như thế ? Về còn chưa được bốn ngày đâu.”
      “Bốn ngày, vậy là đủ rồi.”
      Khi tới chỗ căn hộ của Phác Tranh, trời tối hẳn, tôi xuống xe, Phác Tranh đưa xe xuống để trong gara.
      Đội mũ lên nhằm cửa lớn chung cư mà bước tới, đột nhiên bị đôi cánh tay từ phía sau mạnh mẽ kéo lại, lực kéo quá lớn khiến mũ cũng bị tuột ra.
      Hé mắt thấy trước mặt là khuôn mặt đẹp trai quá mức…Diệp Lận!
      Ánh đèn đường u ám chiếu lên , vẻ nhàn nhã ngang tàng thường ngày còn nữa, lúc này, có chút tiều tụy, có chút thất thần, đôi tròng mắt hoa đào vằn đầy tơ máu.
      Bớt sửng sốt, tôi cố gắng giằng tay thoát ra, nhưng lại càng bị nắm chặt và đau hơn.
      “Diệp Lận…”
      chưa dứt lời, hơi thở nóng rực xộc thẳng tới mặt, ngay giây tiếp theo, môi bị nụ hôn nóng bỏng phủ lấy, đầu lưỡi mềm mại xâm nhập, tùy tiện quấy đảo, xoay chuyển mài miết, cảm thấy sức nóng cơ thể xấm chiếm lấy mình, điên cuồng, mặc kệ tất cả, áp lực và quyết liệt vô cùng, mang theo ham muốn tột cùng, như muốn đặt tất cả cảm xúc vào trong nụ hôn.
      Đầu óc của tôi trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
      lát sau, Diệp Lận mới chậm chạp vùi đầu vào vai tôi, bất đắc dĩ lên tiếng cùng với tiếng thở dài có phần nặng nề – “ cần nữa sao…” – Lời có phần đau đớn, còn có vẻ quyến rũ.
      Tựa như bị mê hoặc, tôi đưa tay lên vuốt mái đầu tóc đen mềm mại kia, mang theo đó quyến luyến và chiều chuộng.
      Thân mình Diệp Lận cứng đờ, nâng mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lóe lên điều gì đó, sáng rỡ và mừng vui, chậm rãi cúi đầu lại lần nữa tiếp cận môi tôi, nhàng liếm mang theo phần cám dỗ, từ nông đến sâu…
      Hơi lạnh như băng của ngày đông rót vào người qua những nơi cúc áo biết từ khi nào bị cởi ra, thân thể run lên, đột nhiên bừng tỉnh! Ý thức được bản thân mất kiểm soát, theo bản năng hung hăng đẩy ra…
      kịp phản ứng Diệp Lận bất ngờ bị đẩy lùi ra sau bước, loạng choạng đứng thẳng người, nhìn tôi, ánh mắt mang ý tứ khó có thể bằng lời rồi lại ra vẻ quyến rũ bức người, như muốn cám dỗ gì đó lại như muốn chối bỏ gì đó, mâu thuẫn chua xót…Nhưng, dễ dụ dỗ người ta!
      “Giản An Kiệt…” – Hơi thơ chưa ổn định được. Diệp Lận nhướng mắt, bước từng bước lại gần, vươn tay ra dùng sức kéo tôi vào trong lồng ngực – “Giản An Kiệt, em cần nữa sao?” – Giọng quyến rũ ngọt ngào, tựa như tiếng thầm bên trai trong giấc mộng, cố gắng phá vỡ tất cả phòng ngự của tôi.
      …Gã đàn ông ranh ma!
      Rốt cục tôi cũng thoát ra khỏi , mở miệng – “Diệp Lận, đừng đùa nữa. muốn luôn .” – thể cũng cách nào suy đoán được động cơ của , tâm tư của vĩnh viễn kín đáo đối với tôi.
      Biểu của Diệp Lận như thể bị tổn thương, nhìn vào mắt tôi sắc bén mà trong suốt, như muốn nhìn thấu con người tôi – “Giản An Kiệt, em.” – Lời nhàng, nhưng chắc nịch.
      Tôi sửng sốt, nhìn người trước mắt nhất thời phản ứng. Lời ấy…bây giờ nên ra.
      “Giản An Kiệt, em.” – Biểu bình tĩnh của tôi, ít nhất là vẻ bề ngoài như thế, khiến cho giọng vô thức gấp gáp hơn.
      “Chúng ta chia tay rồi, Diệp Lận, từ sáu năm trước.” – Tôi mở miệng, lời lạnh lùng và lý trí.
      “Giản An Kiệt, em!!!” – Diệp Lận ngoan cố điều mình muốn . Lớn tiếng như thế thể khát khao và nhung nhớ của người ấy, khiến tim tôi tự chủ nhảy lên nhịp.
      Cố gắng kiềm chế cảm xúc bất an mới nảy sinh này, ra vẻ bình tĩnh nhìn thẳng vào – “Diệp Lận, chúng ta chia tay rồi.” – Phải cho biết chuyện này.
      Đột nhiên, hai tay tôi bị nắm lấy chặt chẽ – “ muốn chia tay với em!” – Giọng gần như cuồng loạn – “ hối hận rồi, Giản An Kiệt, muốn chia tay với em! hối hận rồi! muốn chia tay với em!”
      “Diệp Lận.” – Tôi nhướng mày, cánh tay bị nắm lấy đau đớn cực kỳ, nhưng mở miệng vẫn lấy giọng bình tĩnh – “Là chính muốn chia tay với tôi.”
      “Là em bắt mà! Giản An Kiệt! Em thèm để ý tới , em chút cũng để ý tới , em em muốn Pháp mà! sợ hãi! tức giận! muốn chia tay! nghĩ em lo lắng, nghĩ em ở lại! Nhưng, nhưng…” – Câu cuối của Diệp Lận tiếng dần đầy thống khổ – “Nhưng em vẫn !” – ngẩng đầu nhìn tôi – “Em mãi mãi cứ dứt khoát như thế, rành mạch như thế, rành mạch đến nỗi khiến cảm thấy…Em trước giờ vẫn !”
      quan tâm, , cho phép ai ở bên mình tận sáu năm.
      Vậy ra, cho tới nay vẫn nghĩ như vậy.
      Hiểu lầm như thế, cho dù xa cách sáu năm rồi nghe lại, vẫn cảm thấy khó chịu.
      Che dấu ánh mắt. Thản nhiên mở miệng, tôi rất chậm, rất , nhưng mỗi từ đều rất ràng, rất trong trẻo mà lạnh lùng:
      - “Tôi từng .
      Khi chia tay tôi, tôi rất đau lòng, thực rất đau lòng, Diệp Lận.
      Tôi…bị đuổi khỏi Giản gia.
      Tôi tìm đến .
      Tôi tôi Pháp, bị bắt buộc đến cái địa phương ngay cả ngôn ngữ bản thân cũng thể giao tiếp.
      Tôi muốn tìm đến .
      ‘Chúng ta chia tay, Giản An Kiệt’
      Tôi biết bản thân lúc ấy xoay người rời như thế nào, tôi đến bây giờ vẫn hình dung ra lúc ấy mình xoay người rời như thế nào.”
      …Giản An Kiệt, con mẹ nó hỗn đản, muốn Pháp , với tôi làm gì, tôi là cái gì của chứ, trắng ra chả là cái gì cả!…
      “Nhưng, cho dù chia tay. Tôi vẫn nhớ tới , vừa tới Pháp, muốn tìm , tự chủ được, ngay cả bản thân mình còn thấy khó hiểu, nhưng mà tôi vẫn muốn.
      lần, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho .
      Nhận điện phải là .
      ta muốn nhận điện thoại của tôi.
      Khi ấy tôi ở giữa ngã tư, làm sao cũng nhớ nổi đường về.
      Mà con đường ấy qua dưới mười lần.
      Tôi định hỏi người ta, lại nhận ra bản thân câu cũng nghe hiểu.”
      “Diệp Lận, chúng ta ở bên nhau sáu năm, phải sáu mươi ngày…
      …..mấy tháng đầu, tôi hầu như đêm nào cũng mơ thấy …….
      khoảng thời gian rất dài, tôi thậm chí ngay cả tỉnh cũng muốn tỉnh lại.
      Tuy nhiên, buồn cười ở chỗ, tôi mỗi tối đều phải uống lượng lớn thuốc ngủ mới ngủ được.”
      “Lần thứ hai, cũng là lần cuối cùng tôi gọi điện cho .
      Thực ra nên làm vậy.
      Nhưng lúc ấy tôi sợ hãi, thực rất sợ hãi.
      Tôi………bị người ta tiêm cocaine.
      Christine chết.
      Tôi thầm nghĩ…muốn tìm .
      Từ sau lúc này đây, khiến tôi thực quyết định…. tìm nữa.”
      …… “Diệp Lận, là em.”
      “…có việc gì?” – Trầm mặc lúc lâu sau mới truyền đến giọng lãnh đạm đến vô tình.
      “Em…nhớ , Diệp Lận, , rất nhớ.” – Con người là loài động vật duy nhất có tình cảm, nhất là những lúc yếu đuối, tình cảm đặc biệt phụ thuộc vào ai đó, người cực kỳ quan trọng ở sâu thẳm trong lòng.
      sao?” – Giọng hỗn loạn mang ý châm chọc ràng – “Giản An Kiệt, nếu nghĩ gọi điện thoại tới đây chỉ để với tôi mấy cái đó….xin lỗi tôi tiếp.”
      “Diệp Lận….em muốn gặp …” – Tử bỏ hết thảy tự tôn và kiêu ngạo, lần nhún nhường duy nhất trong cuộc đời.
      “Nhưng tôi muốn nhìn thấy , chút cũng muốn! Giản An Kiệt, nếu có thể, muốn quên tất cả mọi thứ có liên quan tới !”…

      Tôi ngẩng đầu nhìn , biểu tình của Diệp Lận là hoàn toàn kinh khiếp.
      buông tay tôi ra, vội lùi bước có phần lảo đảo, phá lên cười, cười khổ sở mà tuyệt vọng – “Giản An Kiệt, em tàn nhẫn, em vẫn luôn tàn nhẫn hơn tôi!” – xong xoay người chạy vào trong bóng tối, tiếng bước chân lộn xộn vội vã đường tối nghe có vẻ hoang vắng lạ thường.
      Tôi ác ư? Có lẽ tôi tàn nhẫn, khi phủ định rồi tuyệt đối chấp nhận nữa, đây là nỗi ám ảnh, loại bệnh nghiêm trọng, gây tổn thương nghiêm trọng cho người thương mình. Mà lại thâm căn cố đế khó có thể sửa đổi.
      Nhìn bóng dáng dài dài dần xa nơi cuối đường, bàn tay mực xiết chặt đầy mồ hôi, trong lòng cũng có chút đau đớn dối được mình.
      Quay lại, bất ngờ nhìn thấy Tịch Si Thần đứng dưới ngọn đèn đường cách đó xa!

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 9
      Edit: Juu_chan

      Thân hình cao cao gầy gầy kéo theo dải bóng dáng mơ hồ, khuôn mặt mang vẻ đẹp cao quý hiển trong thứ ánh sáng mờ mờ, có vẻ thâm trầm khó đoán…
      Cứ đứng trong bóng tối như thế, ánh mắt ta đúng là dọa người.
      “Giản tiểu thư.” – Giọng mực trầm lạnh.
      Tự kiềm chế mình khỏi xúc động mà chùn bước, tôi biết ta đứng đó bao lâu, cũng biết ta có nghe được nhiều ít gì , nhìn ta, cũng gì.
      Chỉ là, hôm nay, thế là quá đủ rồi, nếu mà lại phải đối phó với nhân vật khó nhằn này nữa, chỉ e lòng người mỏi mệt, tâm tình quá đỗi mệt mỏi chỉ muốn người trước mắt này kết thúc sớm sớm chút, nhưng tất nhiên…đây chỉ là mong muốn xa vời của tôi.
      “Nếu có thể, hy vọng dành thời gian về Giản trang.” – Tiếng trầm thấp tạm dừng giây, lại tiếp – “Bây giờ.”
      Bây giờ? Tôi nhíu mày, nén lại tất cả cảm xúc khắc trước, mở miệng thể vẻ lạnh lùng nên có – “Tịch tiên sinh, hình như quên rồi, chúng ta hẹn là ngày mai.”
      Đáy mắt Tịch Si Thần lên tia cẩn trọng, nhìn thẳng vào tôi – “Bây giờ, tôi nghĩ là rảnh.”
      “Tịch Si Thần, tôi thể , quá tự tiện.”
      ta làm như nghe thấy, liền – “Mời .”
      Tôi có phần bực mình, ai ở trong hoàn cảnh này cũng bực mình thôi, tôi biết ta vì sao mà lại muốn trêu chọc tôi, căn bản là chẳng có gì quan trọng cả!
      “Ngày mai tôi về.” – dừng lại lâu, xoay người bước về phái cửa lớn của chung cư. Phác Tranh hẳn thang máy từ bãi đỗ xe lên thẳng lầu rồi, mà tôi cứ bị giữ chân bởi mấy chuyện ồn ào cần thiết này, khiến người ta đau đầu.
      “Cha ngày mai Singapore.”
      Đột ngột dừng bước, cứng nhắc đứng lại, quay đầu.
      ta…có ý tứ gì, cho tôi hay Giản An Kiệt bị Giản gia đuổi có tư cách trở về bất kỳ lúc nào, hay là muốn cho tôi hay, cho dù muốn gặp cha đẻ của mình, cũng phải xem người cha đó có cho phép hay
      Cho đến giờ, đối với Tịch Si Thần, tôi thể thừa nhận, sợ ta còn có… hận ta! Đúng vậy, hận! Sáu năm trước, khi ta đánh tôi, cái bỏng rát đau đớn ấy, cùng với xúc phạm thậm tệ, thời điểm đó, khắc bất ngờ đó, khiến tôi trong nháy mắt mất tất cả tự tôn và kiêu ngạo, vậy là, Giản An Kiệt cao ngạo thế mà lại phải vỗ về khóe miệng ngồi dưới sàn nhà lặng thầm rơi lệ!
      Tôi quay lại nhìn ta, khuôn mặt rất tĩnh lặng, sáu năm kinh nghiệm làm tôi luyện được bản lãnh và ngụy trang. Thậm chí có khi ngay cả chính mình cũng bị vẻ ngụy trang của bản thân lừa gạt.
      “Nếu như vậy, phiền chuyển lời tới cha tôi, tối nay cũng cần phải lãng phí thời gian của tôi, về phần ngày mai, a, vừa hay tôi cũng định rời khỏi đây.” – Yên lặng chút, tôi cười – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh chắc hẳn phải vui lòng giúp tôi chuyển lời này lắm.”
      Lại lần nữa chuẩn bị cất bước rời , Tịch Si Thần lại bước mấy bước đến trước mặt tôi, tôi tất nhiên nghĩ đến tốc độ của nam giới lại nhanh đến thế, liền lập tức đứng ngây ra kịp phản ứng gì, mà đợi cho đến khi tôi ý thức được phải lo lắng mà lùi lại phía sau, cánh tay bị tóm chặt lấy.
      …có ý tứ gì?” – Con người vốn dĩ trầm tĩnh nháy mắt trở nên khó nắm bắt.
      Nếu tiếp cận của Diệp Lận khiến lòng tôi xấu hổ và bối rối, tiếp cận của Tịch Si Thần là hoảng hốt và sợ hãi!
      Tôi cố gắng dùng tay đẩy ta ra, nhưng vô ích. Quả nhiên, trước mặt đàn ông, phụ nữ yếu đến đáng thương!
      “Nom de Dieu! Đáng chết!” – Theo bản năng khẽ thốt ra câu tiếng Pháp – “Buông tay, Tịch Si Thần!”
      “Buông tay? Chẳng lẽ ta ôm được?”….
      Trong ánh mắt Tịch Si Thần có chứa tức giận, nếu phải nhìn ở khoảng cách quá gần như thế chắc cũng khó phát . Tuy nhiên, tôi cũng biết cơn tức giân của ta là do đâu, thậm chí còn cảm thấy có phần cực kỳ khó hiểu, dù sao trong tình huống này người nên tức giận phải là tôi mới đúng!
      Tôi cười lạnh – “Tôi nghĩ có tư cách tôi!”
      Tịch Si Thần ràng có bàng hoàng, nhưng ngay sau đó đem tất cả những cảm xúc biểu ra ngoài giấu tiệt , lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt u ám tối tăm bức người.
      Khoảng cách như thế ánh mắt như thế khiến tôi muốn trốn tránh, nhưng đáng ghét chính là giờ phút này tôi lại thể suy chuyển được bước.
      Trầm mặc, Tịch Si Thần phục hồi được vẻ bình tĩnh vốn có, lại lần nữa mở miệng – “Nếu tôi đoán nhầm, ý tứ của Giản tiểu thư là…ngày mai trở lại Pháp?”
      “Đại loại thế.” – Chiều mai Thượng Hải thăm mẹ, sớm ngày kia về Pháp, có điều, tôi nghĩ mình cần phải giải thích với ta nhiều như vậy.
      “Đại loại thế?” – Tịch Si Thần nhắc lại lời tôi bằng giọng cao ngạo – “Vậy Giản tiểu thư, đêm nay nhất định phải về Giản trang.”
      “Nực cười! lấy thân phận gì mà với tôi cái kiểu ‘nhất định’ đó.”
      “Về mặt pháp lý, tôi là họ của .” – Khi Tịch Si Thần lời này giọng có phần lạnh lẽo.
      Cái này mới đây! Tôi nín nhịn khỏi phải phá lên cười – “Đừng có lấy cái loại quan hệ vớ vẩn đó ra dọa tôi! Nghe chỉ khiến người ta ghê tởm!”
      “Được thôi! Tôi cũng….” – Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt ngang điều ta định , Tịch Si Thần lấy điện thoại trong túi quần ra, xem chút, nhíu mày nhận điện – “….Dạ….Được…”
      Giây tiếp theo, ta đưa di động ra – “Là cha .”
      Tôi nhìn ta, lại nhìn cái di động đen tuyền màu trước mắt, lâu lâu sau mới nhận lấy.
      “Tiểu Kiệt…..”
      “…………….”
      “Ta nhờ Si Thần đón con, hy vọng con để ý.” – Cách chuyện nhàn nhạt khách sáo chẳng giống như người thân.
      “Bây giờ có thể qua đây ?” – Giọng già nua thành khẩn.
      ra, nếu có cuộc điện thoại này, lúc trước tôi định nhất quyết trở về, cho dù trước khi về nước cũng muốn tới đó giải quyết số việc, nhưng sao cả, cái lúc tôi lần nữa kéo lành lý rời khỏi Giản gia, khi tôi biết mình còn có thêm đứa em trai nữa tất cả đều còn quan trọng nữa.
      Tắt máy, trả di động lại cho Tịch Si Thần. Xoay người đến ven đường đưa tay vẫy xe.
      Tịch Si Thần đuổi theo đứng chắn trước mặt tôi – “ nhất định phải như vậy sao?”
      Ngừng chút – “ phải tôi sợ sao?” – Tôi cười – “Tôi thừa nhận…tôi sợ .”
      Tịch Si Thần nhướng mày, nhìn tôi ánh mắt ngay lập tức trở nên cực kỳ sâu sắc, muốn gì đó, nhưng lại đè nén xuống.
      chiếc xe dừng lại trước mặt tôi, chút do dự, tôi ngồi vào đó luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :