Chương 10 Edit: Juu_chan xe gọi điện về trình bày với Phác Tranh tình, nhân tiện cũng chợp mắt nghỉ ngơi chút, dù sao những chuyện phải đối phó tiếp sau đây cũng làm tôi sức tàn lực kiệt. Giản trang, vẫn phải tới đây. người giúp việc xa lạ ra mở cửa, lần này may là lại bỏ lại tôi ngoài cửa nữa, khách khi đưa tôi tới thư phòng. Hành lang rộng rãi dài dằng dặc, đèn vách u ám, lan can khắc gỗ. Sân sau, những khóm trúc trong ký ức chẳng còn nữa, mà thay vào đó là khu vườn tràn ngập hoa hải đường, giữa gian băng tuyết trắng muốt này quả thực rất rực rỡ……tới phòng cuối cùng, người giúp việc đó cung kính mở cánh cửa gỗ – “Tiên sinh, Giản tiểu thư tới rồi.” Đèn sáng ngời, bài trí tỉ mỉ, cả kho tàng sách, tất cả đều thể phong thái nghiêm nghị và uy nghi. Quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đứng thẳng trước cửa sổ cũng nhìn tôi, cũng chính là cha tôi, Giản Chấn Lâm. Thời gian sáu năm khiến ông già rất nhiều. “Lại đây.” – Trong lời lộ ra ít nhiều mất tự nhiên, còn có cả chút hồi hộp. Lên tivi có thể xuất khẩu thành chương mà Giản Chấn Lâm đối với con ruột của mình lại có phần hồi hộp, ha, chuyện này hay đây. “Có muốn uống gì ? Trà nhé….” – Giọng hơi run run có phần khó hiểu. “, cảm ơn.” – Tôi thản nhiên từ chối. Thời gian lưu lại đây, mong là cũng chẳng quá thời gian chén trà . Giản Chấn Lâm thở dài, trong mắt ánh lên cảm giác bất lực hề giấu giếm. tĩnh lặng ngại ngùng, cho đến khi người giúp việc gõ cửa tiến vào – “Tiên sinh, Tịch tiên sinh về, có cần mời ngài ấy lên ?” Tôi theo bản năng nhíu nhíu mày. Giản Chấn Lâm xoay người tới ngồi xuống cái bàn gỗ gụ – “Bảo nó lên đây.” – Sau đó lại hướng về phía tôi chỉ vào bộ sofa cách đó xa – “Tiểu Kiệt…con cũng ngồi chút .” “ cần” Giản Chấn Lâm đành chịu, có chút trầm mặc ngượng ngập. “Chú Giản.” – Giọng trầm thấp tới cùng với tiếng mở cửa. Tôi đứng yên tại chỗ cử động, cũng nhìn vào người đó. “A, Si Thần, lại đây ngồi xuống .” – Giản Chấn Lâm cũng hỏi vì sao tôi và ta chia làm hai ngả mà tới. Tịch Si Thần qua người tôi, lướt qua sát tôi, tới bàn gỗ gụ ngồi xuống. Giản Chấn Lâm nhìn tôi, trong mắt lần nữa có ý bảo tôi tới ngồi xuống, nhưng , tôi vẫn đứng đó, còn đứng rất ngay ngắn. lúc lâu sau, Giản Chấn Lâm lại thở dài cái nữa, đứng lên – “Tiểu Kiệt….” – Môi giật giật, như còn phải suy nghĩ, lúc lâu sau mới từ tốn – “Ta biết, con nhất định còn hận những việc ta làm năm đó.” Tôi bàng hoàng chấn động trong giây lát, dù sao cũng hề ngờ tới, ông có thể mau chóng, lại còn trực tiếp đề cập tới đề tài này. - “Tiểu Kiệt, hôm nay con đồng ý trở lại Giản trang, ta rất vui mừng. Những ngày tháng con ở bên ngoài… Nhất định rất khổ sở…. Nhiều năm như vậy….. Ta hoàn thành tốt nghĩa vụ của người cha…. Dù chỉ chút ………………………” Nghe những lời này đáng lẽ ra phải cảm động lắm, nhưng giờ phút này đây, tôi chỉ cảm thấy tê liệt và chẳng quan tâm. “Cha, cần phải thế.” – Cách cư xử ấy, khách sáo ấy, những lời lẽ dễ mủi lòng ấy cần phải dùng cho tôi. Ít nhất là bây giờ chút cũng cần. Giản Chấn Lâm mặt biến sắc, có chút khó khăn, muốn mở miệng mấy lần, nhưng lúc sau mới thốt ra được – “Tiểu Kiệt, con là con duy nhất của ta.” Mấy lời này khẽ lướt qua trái tim tôi, phải đau lắm, nhưng lại để lại vết thương. “Cha, con biết, con là con của cha, nhưng mà, phải cha còn đứa con nữa sao?” – Mở miệng cái, rốt cuộc lại giấu được ý châm chọc.
Chương 11 ngoài ý muốn khi thấy biểu tình kinh ngạc hơi bối rối của cha, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tôi chẳng muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng bị tổn thương lần nữa khiến tôi thấy gây áp lực vẫn hơn là chịu thiệt thòi. “ nên như vậy.” – tiếng trong trẻo mà lạnh lùng thâm trầm lọt vào tai tôi. Tôi sửng sốt, hướng về phía phát ra tiếng ấy, lập tức cười – “Tôi nên hay nên cái gì, chẳng lẽ còn phải chờ Tịch tiên sinh đồng ý sao?” Con ngươi u thanh thúy ngưng lại nhìn thẳng vào tôi, chứa loại thâm trầm quỷ quyệt. Im lặng lát, Tịch Si Thần thản nhiên – “Thời gian sáu năm thực làm thay đổi ít.” Đôi mắt như đêm tối kia như muốn đem tất cả tình cảm thu vào, che giấu kỹ lưỡng, nhưng tia khổ sở kia nghĩa là gì? Đau đớn ư? hiểu vì sao tôi cảm thấy bản thân ta thể biết đau. Đè nén cảm xúc trong lòng hiểu sao cứ muốn thoát ra khỏi cổ, chuyển hướng sang phía cha – “Tìm con có việc gì” – muốn ở đây lãng phí thêm thời gian. “Tiểu Kiệt.” – Giản Chấn Lâm lấy lại tinh thần – “Thực ra Si Thần…” “Con nghĩ con tới đây phải để chuyện Tịch tiên sinh.” – Lạnh lùng ngắt lời Giản Chấn Lâm đỡ cho Tịch Si Thần. “Hừ.” – Giản Chấn Lâm thở dài, gật gật đầu với Tịch Si Thần, mà Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi như cũ, ánh mắt lạnh lẽo u ám. Rất lâu sau, Tịch Si Thần mới lấy từ mặt bàn gỗ gụ ra tập tài liệu đứng dậy tới trước mặt tôi. Tôi ngoan cố đứng chỗ… ta đành phải mang tập tài liệu tới, tôi thèm đưa tay ra, chỉ thản nhiên thoáng liếc qua…là tài liệu chuyển nhượng bất động sản. Mặt viết: Giản trang. Đột nhiên cảm thấy đau đầu, dự cảm sắp có chuyện phiền toái xảy ra. Lúc này, giọng già nua của Giản Chấn Lâm lại vang lên – “Tiểu Kiệt, nơi này, dù sao cũng là nhà thời thơ ấu của con, ta…muốn đem Giản trang để lại cho con.” “ cần.” – Tôi giọng , mang theo nhiều lắm cảm xúc dao động. “Ta mua vài nơi ở gần đây, nếu như con thích chúng ta….” – Giản Chấn Lâm đột nhiên phát cái từ “chúng ta” này có chút ổn, bỗng dưng im bặt, ngừng chút mới lại , lần này có phần cẩn thận hơn – “Ta và dì Trầm của con bọn họ cùng ở đây, ta, bọn họ…có thể bàn bạc lại.” – Câu cuối cùng kia đứt đoạn như chịu nổi. Ông ta vì sao phải làm như thế? Tôi chẳng phát biểu ý kiến gì, mặt vẫn chút thay đổi nhìn ông. “Tiểu Kiệt…” – Cha lại , lần này mở miệng giọng mang theo vài phần run rẩy – “Khi đó, đuổi con tới Pháp…ta…hối hận kịp nữa…sáu năm dường như cắt đứt quan hệ với con…Con là con duy nhất của ta…” – Giản Chấn Lâm xong, có vẻ lộn xộn. Đây có là người cha chỉ biết quát mắng dối lừa của tôi vậy, đột nhiên tôi nhận ra ông ta cũng chỉ là người trung niên mỏi mệt bởi đời mà thôi.
Chương 12 Edit: Juu_chan Ở lại, vậy, lại dễ mềm lòng, so với…tính toán ban đầu đáng lẽ ra lúc này phải xong xuôi rồi. Những tia nắng mặt trời đầu tiên buổi sớm – rạng rỡ xuyên qua những chấn song màu xám, tôi nhận ra cái nhà này của mình thế mà ngủ cũng ngon. Nhắm mắt lại, vẫn là mảng màu đen, tĩnh lặng lạnh lùng như sức sống. Bên tay cảm thấy bồn chồn, trong lòng hốt hoảng, cổ họng cố nén lại cơn buồn nôn. Tất cả những gì nên có trong phòng này đều bị dọn sạch ra ngoài, thể “thành ý” của cha. Đứng dậy tùy tiện lấy bừa cái áo khoác lên mình, căn phòng được sưởi ấm vừa đủ, lạnh, nhưng cảm thấy ấm áp. Đập vào mắt chính là thằng bé con ngủ còng queo ở đầu giường…đệm giường cũng bị thay lượt. Đột nhiên nhớ tới lời Phác Tranh từng – “Đau lòng thuốc nào chữa được sao?” – nén được nụ cười cười yếu ớt, chẳng lẽ lại sai. Bấm số điện thoại của Phác Tranh, ngả ngớn ngồi dựa trước cửa sổ – “Dậy .” “ phải bị em đánh thức rồi sao.” – Giọng Phác Tranh tốt cho lắm, mới rời giường thường cáu kỉnh. “Nhớ .” – Mềm mỏng, nhưng có ý làm nũng. “Giản An Kiệt, có việc gì em cứ thẳng ra cho , đừng làm bộ làm tịch.” – lần nữa chứng minh Phác Tranh cái con người này chảng có tý tế bào lãng mạn nào cả. Cười cười rồi tôi nghiêm mặt – “Có lẽ, em ở lại đây mấy hôm, những chuyện kia tính sau, đành phiền vậy.” Phác Tranh nghĩ ngợi lát – “Khoảng mấy ngày nhỉ?” “ chắc lắm, khoảng hai, ba hôm, vé máy bay chắc chắn phải hoãn lại rồi, về phần mẹ em bên đó, mong ra mặt giùm em mấy câu, bà quý thế cơ mà, còn nữa, visa…em nghĩ, bây giờ có lẽ phải lo liệu chút.” “Là sao? Bọn họ dồn ép em ư?” – Giọng Phác Tranh lập tức cứng lại. “Dồn ép? A, hề, thực tế, còn ngược lại kia.” – Khi ra lời này, ngay cả chính mình cũng nhận ra có phần quá sức bình tĩnh. “…. lo liệu.” – Ngừng lát rồi Phác Tranh – “Nếu ở đó chịu nổi được nữa, dù chỉ giây, cũng đừng ép buộc bản thân mình.” Vô thức nâng cánh tay phải lên, vẽ lên màn sương mỏng phủ mặt kính – “ biết , em rất là ích kỷ.” “ thấy là tự hành hạ bản thân ấy, đâu lại chạy về bên đó. Đúng rồi, tối qua đặc biệt gửi qua cho em bộ chăn ga gối đệm, có hài lòng ?” Tôi cười – “Còn chưa đạt cầu.” “Hàng cao cấp của Ý đấy, người ta còn giặt sạch khử trùng mấy lượt, đại tiểu thư, có thể bới ra lỗi sao?” – Tiếng cười của nghe quyến rũ. “Cám ơn , Phác Tranh.” Phác Tranh vui vẻ – “So ra tương đối thích cảm ơn bằng vật chất cụ thể hơn, đây đây đây, số thẻ tín dụng của là 3359……” Mỉm cười tắt máy. nhàng day day trán, có chút đau đầu, tích tụ bao năm, cũng thể coi như bệnh, chỉ là so với mọi khi cơn đau này nặng hơn, quan tâm đả động đến. “Chị ơi…” – Đột nhiên vang lên giọng , khiến tôi nhớ ra trong phòng còn đứa trẻ diện. Lúc này, thằng bé đó ôm cái gối ngồi ở cuối giường, đôi mắt to đen láy nhìn tôi cười. “Hôm qua vào đây thế nào?” – Căn bản, tôi chắc chắc mình khóa cửa rồi. Mà, càng khiến tôi cảm thấy thể hiểu nổi là…nó vào đây mà tôi hề hay biết. Đôi mắt chớp chớp lâu, nụ cười càng rạng rỡ – “Tuyệt quá!!! Chị chuyện với Ngọc Lân!!!” Sau đó là tiếng vật gì đó rơi bịch xuống sàn – “…ôi đau.” – Thằng bé giãy giụa đứng lên từ dưới đất, tập tễnh bước lại – “Đau…Chị ơi.” Nhìn thấy cái trán của nó nổi lên cục sưng u bầm tím, hoàn toàn có ý muốn lại gần xoa dịu, bước qua nó, lập tức về phía phòng tắm. Tôi nghĩ mình cần phải làm quen với cái loại tình thân này. Còn chuyện, nó vì sao mà xuất trong phòng này…chỉ cần phải ma quỷ là được. ……….Táp nước lạnh lên mặt vài cái, chính mình trong gương, tái nhợt, chán nản, có vẻ yếu bệnh, ôi, đây có thể coi là thực chất bản thân sau khi trút bỏ hết vẻ ngoài, có đủ vẻ đáng thương! Từ phòng tắm ra, cứ tưởng rằng đứa bé kia rồi. Phát ra chỉ đứa bé rời , mà lại còn thêm đứa lớn…Tịch Si Thần! Cảm giác cái phòng này giờ trở thành chốn công cộng. Tịch Si Thần ôm Giản Ngọc Lân ngồi ở mép giường, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve chỗ sưng kia, khuôn mặt tuấn nhã chứa đầy thương . “Đau khóc lên sao đâu.” – Giọng bình thường lạnh lẽo cũng mềm mại nhiều. “Mấy người muốn biểu diễn tình thương mến thương, xin mời chỗ khác.” – Dựa cửa phòng tắm mờ sương, nâng tay day cái trán còn đau, định bước tới.
Chương 13 Edit: Juu_chan “Mấy người muốn biểu diễn tình thương mến thương, xin mời chỗ khác.” – Dựa cửa phòng tắm mờ sương, nâng tay day cái trán còn đau, định bước tới. Bốn mắt giao nhau, ánh mắt Tịch Si Thần chợt lóe lên, sau đó lại thâm trầm tối lại. “Xuống nhà ăn sáng.” – Lời lạnh nhạt ngắn ngủn lạ thường. Tôi ngờ ta như vậy, ngây người giây rồi lại cự tuyệt theo thói quen – “.” Tịch Si Thần hơi cau mày – “Dùng cách này để thể bất mãn, cũng khôn ngoan cho lắm.” “………..” – Tôi biết ta ám chỉ điều gì. Nhưng ràng, ta sai lầm rồi. Tôi phải cái loại tham chiến là mất tinh thần. Tịch Si Thần buông Giản Ngọc Lân ra, động tác nhàng mà mất tao nhã – “ đánh răng rửa mặt ngoan , rồi ăn sáng.” – Nghe giọng dịu dàng lạ thường. ta dường như chỉ có lúc chuyện với Giản Ngọc Lân mới có vẻ có nhân tính. Ngẩng đầu nhìn tôi – “ cũng cùng ăn .” Tôi nghĩ những lời này ta đúng là với tôi, nhưng mà, sao lại có thể dịu dàng như thế? Có lẽ là, ta nhất thời quên mất…Tôi là Giản An Kiệt chứ phải Giản Ngọc Lân. (Juu: đúng là ý quên, nhưng là quên phải giả vờ cold ý =.=”, khổ) Tuy thế, dĩ nhiên tôi vẫn ăn cùng họ. là tôi có thói quen ăn sáng, hai là dù có muốn ăn cơm tôi cũng ngồi cùng bàn với đống người muốn tránh còn chẳng hết. Cho nên tính xoay người đến phòng thay đồ, thay quần áo thẳng khỏi đây thôi, tránh cho ngẩng đầu cúi đầu phải nhìn thấy đôi cái người mình muốn thấy. Lúc này, mắt tự dưng nhìn đến tiểu thiếu gia của Giản gia từng bước từng bước tới gần tôi. Tôi nheo mắt, theo bản năng đứng thẳng người lên, để ý lắm đến hành vi xấu xa của mình. “Chị ơi…” – Nghe đáng thương, hốc mắt cũng hồng hồng, mười phần lấy được thương cảm của người ta. Nhưng mà, ở Giản An Kiệt thiếu nhất chính là thương cảm. Cho nên khi cái thân hình bé kia lấy hết can đảm đến gần tôi, còn đưa tay lên định ôm lấy tôi, tôi chán ghét nghiêng người tránh . “Chị ơi…” – Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi, trông giống con hươu sao đến mấy phần. “ hẳn cũng nhận ra, Ngọc Lân rất thích .” – Tịch Si Thần nhướng mày, mặt vẻ lạnh nhạt. Lời của ta khiến tôi thoáng rùng mình, ánh mắt cùng theo đó mà tối sầm – “Ôi, thích, tôi đây có cần phải cúi lạy cám ơn cái ân đức rẻ mạt ấy của mấy người ?” – muốn buông tha hết thảy này nọ, nhắc đến làm gì chỉ khiến người ta thêm ghét bỏ. Tịch Si Thần nhìn lại tôi, từ đáy mắt tối tăm lên loại cảm xúc sâu sắc. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên đánh vỡ tĩnh lặng của căn phòng. Là số của Phác Tranh, nhận điện liền mạch ra ngoài ban công, vô tình quên mất trong phòng còn có hai người nữa. “Sao vậy?” – Phác Tranh chủ động gọi điện cho tôi nhất định là có chuyện, chỉ mong việc đến tầm cỡ mẹ tôi, xử lý chuyện đó tính ra có phần phiền toái hơn. “……….Là .” Sửng sốt, thực kinh ngạc biết bao nhiêu. “ biết em nghe điện thoại của , cho nên…” – Giọng có chút chua xót, buồn bã. “Có việc gì?” Bên kia ngừng mấy giây, gầm lên – “Đừng có lần nào cũng chỉ với tôi những lời này!” – Giọng rất là bất mãn. Tôi cười , từ tận đáy lòng – “Vậy tôi phải với cái gì?’ “Em…” – Giọng ràng có phần kinh ngạc cùng…kích động – “ muốn gặp em, ngay vây giờ, đừng từ chối!” “Chín giờ…..quán Cafe Tortoni.” – vẫn luôn thiếu kiên nhẫn, đáng ngạc nhiên là, nghĩ ngợi lại rồi cũng lại chấp nhận. Quan trọng nhất là, cũng mong gặp lại lần, trước khi rời . “ là bây giờ!” – Vội vã, lại dùng cái giọng ra lệnh. Hít vào hơi, tôi – “Diệp Lận, nên biết, tôi có thể .” Bên kia ngẫm nghĩ lát, cuối cùng cũng đồng ý – “…..Được, chín giờ, chờ em.” Ấn tắt điện thoại, nhìn xuống dưới ban công. Phong cảnh bên ngoài quá quen thuộc, cây cối, đường xá, nhà cửa. …………….. Nhớ rằng trước kia cũng chẳng thích ra khỏi phòng tý nào, tiếp xúc đối với bên ngoài cũng chỉ là từ ban công này mà trông ra xa, bởi xem ra khoảng xách xa xôi ấy, thực là an toàn. Đây là cái tính khép kín bẩm sinh, chứ cũng có lý do gì đặc biêt, dù là rất . …………….. Sau này cái tính khép tinh này vì đâu mà khỏi? Hình như là chữa trị mà tự nhiên hết. tới chốn xa lạ kia, bị buộc phải đón nhận, bị buộc phải đối mặt. Sau đó cứ lần nữa lại lần nữa đau khổ và thất bại tạo nên động lực để xé toạc lớp vỏ bọc mỏng manh bên ngoài, như thể bị ma quỷ làm đổi thay, trở nên ích kỷ, kiêu ngạo, độc ác, tàn nhẫn… ……………… Chậm rãi nhìn xuống cánh tay phải. thể quay về như ngày xưa, bây giờ cho dù có muốn trở lại làm Giản An Kiệt khép kín trầm cũng thể nào.
Chương 14 Edit: Juu_chan Xoay người bước vào phòng, Tịch Si Thần còn ở đó, cũng ngạc nhiên. Nhưng cái thằng bé kia… nhoài nửa người giường để gấp chăn, động tác tuy vụng về, nhưng kết quả cũng tạm coi được, ít ra cũng gọn gàng hơn nhiều so với sửa sang. “ cần đâu, dù sao cũng chẳng dùng nữa.” – Tôi thản nhiên . Khuôn mặt ngẩng lên lộ ra vẻ xinh xắn dường như khó phân biệt giới tính, ngọt ngào mỉm cười nhưng khi nghe tôi xịu hẳn xuống. “…Vâng, chị à, em xin lỗi…” – Hai má trắng muốt ửng ửng lớp màu hồng, hai tay nắm lấy quần áo trước người. “Lo lắng à?” “Em…em….” – Khuôn mặt lại đỏ thêm mấy phần. Xem ra nó bối rối – “Được rồi, có gì để thôi, ra ngoài trước .” – muốn đối xử gì với những người này, kể cả trẻ con. đến cạnh giường để di động lên ngăn tủ, xoay người tới phòng thay đồ. “Chị…chị ơi!” – Sau lưng truyền tới giọng trẻ con có phần gấp gáp. Dừng bước chân quay đầu nhìn lại. Lúng túng trượt xuống khỏi giường, vội vã chạy mấy bước về phía tôi, dường như nhớ ra điều gì, lại lùi lại vài bước. Dừng lại, nhìn tôi chăm chú, vân vê quần áo, cắn môi, trông có vẻ rất là đáng thương. “Có việc gì?” Giản Ngọc Lân lắc lắc đầu, ngừng chút lại gật đầu bạt mạng. “Rốt cuộc là có hay ?” “Chị à…chị phải sao?” – đôi mắt to gắt gao nhìn tôi chằm chằm. “Ờ.” “Thế…thế chị đâu? Bao giờ về?” – xong lại bước thêm mấy bước tới gần tôi, tuy nhiên tôi nghĩ chính nó cũng chẳng ý thức được hành động của mình. Tôi mỉm cười – “ Tiểu thiếu gia, tôi nghĩ, tôi cần phải báo cáo với cậu về chuyện của tôi.” “… phải thế, em…em…” Đút hai tay vào túi trước của áo ngủ, đổi tư thế đứng – “Được rồi, rốt cuộc cậu muốn chuyện gì?” – còn nhiều kiên nhẫn nữa. “Đó là, đó là…” – Hai bên vạt áo bị vân vê đến nhăn nhúm, đôi mắt long lanh mờ mịt sương – “A! Đúng rồi!” – Niềm vui thay thế nỗi buồn trong mắt, cười với tôi hết sức sung sướng, lại lần nữa vô ý bước tới gần tôi thêm hai bước – “ nếu chị muốn ra ngoài có thể kêu bác lái xe đưa , đúng đúng, chính là như vậy, ô ô, cái này tuyệt đối có vấn đề gì, ô ô, lo…” – đến đây lại lập tức khựng lại, ánh mắt liếc nhanh tôi cái, khuôn mặt xinh xắn trong nháy mắt cũng đỏ bừng lạ thường – “Ừ, ừ, lo…. lo! A, lo chị bị lạc đường! Ô ô, ô ô, chính là như vậy!” Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì lộn xộn, giận dữ – “Được rồi, biết rồi, có chuyện gì khác nữa sao!” – Nếu còn nữa, tôi nghĩ bản thân cũng chẳng còn đủ nhẫn nại mà nghe, thẳng thừng quay người bước . “Ừ ừ, có, có!” – Ngốc nghếch cười chạy tới chân giường xỏ dép vào – “Vậy nhé, em đánh răng đây!” – Nhảy nhót ra khỏi phòng. Cơ bản, tôi xác định mình chẳng cái gì cụ thể, cách khác, tôi chắc chắn chấp nhận hay hứa hẹn cái gì. Vậy , Giản Ngọc Lân này rốt cuộc hớn hở cái gì chứ?