Chương 15 Edit: Juu_chan Thay quần áo xong, mở cửa ra hành lang gặp ngay Tịch Si Thần ở phòng đối diện cũng vừa mở cửa, thấy tôi động tác của ta khựng lại chút, rồi bước ra đóng cửa phòng lại. còn mặc bộ đồ ngủ thoải mái lúc nãy nữa, mà thay vào đó là bộ âu phục nghiêm chỉnh màu đen, góp phần tôn lên dáng hình thon dài, mơ hồ tỏa ra khí tức thâm trầm. Tôi nheo mắt liếc nhìn ta cái, cười cười, bước xuống nhà trước, ta cũng bước theo sau, hai người cách nhau mười bậc cầu thang. Đối mặt với ta tôi toàn có cảm giác mơ hồ lẫn lộn giữa sợ hãi, chán ghét, trốn tránh,…rất nhiều cảm xúc hỗn loạn trộn lại, cuối cùng đành chỉ biết mỉm cười… “Phải ra ngoài sao?” – Giọng thản nhiên từ sau lưng truyền tới. ta bước rất chậm, cố ý bước chậm, dường như tự nhủ phải bảo toàn khoảng cách mười bước, quá gần cũng quá xa. Tạm ngưng giây, Tịch Si Thần lại – “Tôi đưa …tiện đường.” – Bình thản lạnh nhạt, nghe ra chút cảm xúc nào. Tôi lập tức xuống lầu, trả lời ta, bởi cũng chẳng quan trọng. Xuống tới tầng , nhìn lướt qua phòng khách, người hầu chuẩn bị bữa sáng, nơi này tất cả đều rất xa lạ, bao gồm bữa sáng, bao gồm bàn ăn, bao gồm cả…con người. “Tịch tiên sinh.” – người hầu lên tiếng. “Vú Lâm, phiền bác đưa Ngọc Lân xuống ăn sáng, nó ở lầu hai.” – Cách của Tịch Si Thần, biết là vô tình hay cố ý, vẫn luôn mang vẻ lạnh nhạt thản nhiên, đối với ai cũng thế. Cúi đầu, vô thức giãn ra chút cười vu vơ, nụ cười ấy, có vẻ mỉa mai, cũng có vẻ tự giễu. Ra khỏi cửa, bước qua hành lang dài, thoải mái tóm lấy chiếc lá khô rơi đất lên chơi. Trước cửa biệt thự có lái xe chờ sẵn, sớm thấy tôi và mở rộng cửa xe. Tôi mỉm cười bước qua, thẳng tới đường lớn của cái khu dân cư cao cấp này, đây là đoạn dốc, hai bên mọc đầy hoa cỏ thấp bé đủ màu sắc, vừa mới vào hè, tươi đẹp muôn màu. Trăm mét nữa là bến xe bus quen thuộc. có đám người ở đó chờ xe, hết thảy là học sinh, đều mặc đồng phục trung học. Tôi tới chọn chỗ ít người nhất mà đứng, uể oải dựa vào tấm biển quảng cáo. Mấy loại xe qua, chiếc BMW màu trắng từ dốc xuống, ngang qua trạm xe, uyển chuyển rẽ phải ở ngã tư đầu tiên, biến mất. Tôi mỉm cười nhắm đôi mắt lại. biết bao lâu sau, bóng đen đột nhiên che mất ánh mặt trời sáng lạn của ngày đông mà tôi đương khao khát. Nâng mí mắt lên, đột ngột đập tới đôi mắt đen tuyền u tối, lòng chợt run lên. Tịch Si Thần có vẻ gì là nguy hiểm, tôi biết, nhưng, vẫn vô thức lùi nhanh bước rất đáng khinh. Hành động ấy dĩ nhiên như thể bộ phận của cơ thể, như thể phản xạ có điều kiện. Cố gắng nhìn thẳng ta ở khoảng cách gần như vậy…trong mắt Tịch Si Thần như dồn nén điều gì đó…tức giận? ta tức giận? Biểu của ta có thay đổi gì nhiều, nhưng mơ hồ mang chút gì đó bực bội. “ thôi.” – Khi lời này, chút bực bội gì đó hoàn toàn biến mất, hoàn toàn cảm thấy. Tôi thu lại sợ hãi, bày ra bộ dáng tự nhiên nhất. Ngoái đầu nhìn chiếc xe màu trắng để ngỏ cách đó ba mét – “ nhận ra hành động của mình rất nực cười.” – Ý bảo ta nên quay lại , dù sao đây cũng phải là việc Tịch Si Thần có thể làm. “ hề.” – Giọng thản nhiên rất nhàng. Câu trả lời này khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn biết bao – “ cũng rảnh rỗi quá .” “Tôi đưa , xe bus hợp với .” Ý tưởng này thú vị đây. – “A, Tịch Si Thần cao quý rồi.” – Cả tao nhã và cao quý. Tuy nhiên, cái cao ngạo này khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Đầu mày chau lại – “ biết tôi có ý tứ gì.” “Đây là việc của tôi.” – Cũng cần người khác nhiều chuyện. “… cứ cãi cọ hoài chắc cảm thấy hay ho lắm.” Tôi ngẩn người, cười – “Đúng vậy, nhưng mà, tôi cũng chẳng nhận ra mình có sở thích này.” – Ý châm chọc trong lời này có thể dễ dàng nhận ra. Tuy nhiên, nghĩ cho kỹ , những câu vặn vẹo ấy cũng phải loại tôi hay , cái tính hờ hững vốn có khiến tôi thành cái tính kiệm lời như vàng, chỉ mỗi khi đối mặt với cái con người này lại cứ hung hăng cãi lại. Tịch Si Thần giữ chặt tôi gì, rất lâu sau mới giận dữ – “Giản An Kiệt, khoảng thời gian sáu năm, tôi cứ nghĩ có thể trở nên biết điều đáng tiếc lại thành ra càng chao chát như thế.” Tôi nhíu mày – “Tôi thành ra cái loại gì cũng chẳng liên quan gì đến .” Tịch Si Thần nhìn tôi, khó khăn kiềm chế duy trì biểu tình bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt kia trở nên khó hiểu vô cùng. Ngay sau đó, đôi chân thon dài bước về phía trước, giữ chặt tay tôi, kéo tôi thẳng tiến tới chỗ chiếc xe đương đỗ bên đường. Tôi do dự, muốn vùng ra, lại càng bị nắm chặt, dù hề cảm thấy đau, nhưng tránh thế nào cũng thoát ra được! Tôi có chút điên đầu – “Tịch Si Thần, rốt cuộc muốn thế nào?” Hai ba bước bị kéo tới xe, Tịch Si Thần dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trầm trầm, tay vẫn chưa buông ra – “Tôi nghĩ ngoan ngoãn lên xe.” “Ha! vui vì chúng ta có cùng suy nghĩ.” “ cố chấp của cần phải dùng ở đây.” – Giọng vẫn chậm rãi như trước. “Tịch Si Thần!!!” – ……. thoát ra được. “Đừng náo loạn nữa có được …?” – Khoảng cách đến mười phân mà ta lại còn hơi hơi nghiêng người ghé vào tai tôi , khoảng cách như thế, là mờ ám, mà giọng của Tịch Si Thần cứ y như là khi chuyện cùng với Giản Ngọc Lân, dịu dàng và ôn hòa, thậm chí….còn hiển tia cảm xúc là lạ… “….!” – Tôi nhất thời nghẹn lời, cảm giác đối với ta lại lầm lẫn lần nữa, nhưng ngay đó lại khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng lên tiếng – “Tịch Si Thần, hành động của , căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả!” – Quả thực là vô cùng khó hiểu! Tịch Si Thần ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng tôi, ánh mắt hơi mờ nhạt – “ có, có ý nghĩa gì sao…” – thào , tựa như với tôi mà cũng như với chính mình, xong ảm đạm cười, mà nụ cười ấy có vẻ buồn buồn.
Ngoại truyện 1 Edit: Juu_chan “, buổi sáng tốt lành.” – Giản Ngọc Lân nheo mắt bước từ phòng ngủ ra. Bởi nghỉ hè, mẹ đồng ý cho cậu đến chỗ họ ở tháng. Tịch Si Thần buông tờ báo trong tay xuống, đẩy ly sữa sang bên tay phải – “Ăn sáng .” Cậu bé chần chứ lát, leo lên chiếc ghế – “Có thể uống sữa ạ?” – Đôi mày xinh xắn nhăn nhó, hơi ngán ngẩm nhìn chất lỏng màu trắng trong cái ly trước mắt. “Ừ, được thôi.” – Giọng thản nhiên gợn sóng, lười biếng và vô tâm – “Tối uống.” “Ối, lại còn thế nữa!” – Buồn bực gục đầu xuống mặt bàn, ngó phải ngó trái. Đôi mắt ấm áp mang theo ý cười – “Giờ ăn hết cháo .” “Dạ vâng!” – Thân hình bé lập tức ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn cầm bát cháo trắng bên cạnh bắt đầu xúc lên. So với sữa, cháo trắng quả là thánh phẩm ấy, đây là quan điểm số của Giản Ngọc Lân bé . “A! Đúng rồi!” – Đầu chôn trong cái bát ngẩng lên, quay qua Tịch Si Thần, ánh mắt lấp lánh – “ sắp đến cái nước có cái tháp sắt đẹp đẹp phải ?” “Ừ.” “Thế , thế , lần này có thể cho Ngọc Lân cùng ?” – Đôi mắt hoa đào bé bắt đầu phát ra ánh sáng cầu xin. “Muốn sao?” – Giọng vẫn hờ hững. Tiện tay cầm tờ báo bên cạnh lên đọc tiếp. “Vâng vâng vâng! Muốn , muốn !” “Ừ.” “A!? Đồng ý sao!? có thể mang Ngọc Lân cùng sao! hay quá hay quá!” “Ừ, được.” Bụp! Tiếng đầu đập xuống mặt bàn. Mùa hè nước Pháp, ấm áp mà nhàng. Sông Seine uốn lượn mềm mại qua đô thị phồn hoa nhất thế giới, thành phố Paris. Đôi bờ sông, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, cảnh vật và màu sắc ấy như là tự nhiên mà có, như bài thơ đại mà động lòng người. người đàn ông mặc đồ đen nhàn nhã bước chậm bờ sông, thần thái lạnh lùng, vẻ ngoài tuấn nhã, khí chất lạnh nhạt, dù cho nơi này là Paris phồn hoa đô hội, vẫn khiến cho bao nhiêu người dõi theo. Thực ra, cái nơi này cũng tới dưới hai mươi lần, năm năm, hai mươi lần có nhiều hay ? Nghĩ vậy, người đàn ông ấy vô thức cười khổ, nụ cười ấy, có chút tự giễu cũng có chút buồn thương. Khi Tịch Si Thần trở về khách sạn, là hai giờ chiều. Tắm xong, thay bộ đồ giản đơn. Niên Ngật tới gõ cửa – “Elvis, tối cùng ăn nhé!” Tịch Si Thần nghiêng người cho ta vào – “Có việc gì?” “Tổng giám đốc công ty bên này mời chúng ta ăn tối.” “Vì sao?” – Tịch Si Thần hơi nhíu mày, vẫn luôn ngại giao tiếp. “Hỏi hay , tôi cũng muốn biết. Mà này, nghe vị CEO này là Hoa kiều quốc tịch Pháp, muốn nhân dịp này tăng cường tình cảm với người Hoa chúng ta. Sao, lý do này có chấp nhận được .” Tịch Si Thần tất nhiên quan tâm cái chuyện vô lý đó, lạnh nhạt – “Tôi bận rồi.” – Ý là . Niên Ngật liếc mắt nhìn , nghĩ ngợi chút, cười – “Elvis, tôi hiểu được, việc công ty cái gì cậu cũng quản lý được, vì sao mỗi cái chuyện này lại kém như vậy…Ây, đừng có là quan tâm. Nhưng ít nhất cho tới giờ cậu vẫn chưa từ chối đúng ?” – Đây là mấu chốt. “Tối cậu mình nhỉ?” – Giọng có gì phập phồng, nhưng ràng muốn thêm cái chuyện này. Niên Ngật trừng mắt liếc cái –“Cậu bận rồi tôi còn biết làm thế nào bây giờ, đành phải mình thôi, ai bảo tôi số khổ thế này!” – Sau đó cười rất mờ ám – “Cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lạ , lần nào đến Pháp cậu đều biến đâu mất đến nửa thời gian.” Tịch Si Thần cười nhàn nhạt – “Vậy buổi tối phiền cậu.” Niên Ngật sững sờ, đôi mắt đảo qua đảo lại, ây, lại sang chuyện khác, coi mình là đồ ngốc mà – “Quên quên , chuyện với cậu mệt quá.” – Lại còn chẳng có kết quả gì nữa. Nghĩ đến Niên Ngật đây mấy năm nay xoay sở trong thương trường cũng có thể coi là kỳ cựu, có loại người nào chưa thấy qua, thế mà vẫn chưa thể nhìn thấu được Tịch Si Thần, mà càng đáng buồn hơn là, bây giờ ngay cả bề ngoài cũng chưa chắc ràng. người quá thâm trầm. Niên Ngật vươn thẳng người, hai tay bắt sau gáy, thoải mái ung dung bước – “Vất vả ơi là vất vả, dù sao người gánh phần khổ sở luôn là tôi.” Tiễn bước Niên Ngật, Tịch Si Thần trở lại phòng khách, đứng ở trước cửa sổ, hờ hững mà chăm chú nhìn phương xa, trong mắt có chút cảm xúc nào…có lẽ có, nhưng mà, giấu quá sâu… Màn đêm Paris là đẹp, lộng lẫy rực rỡ vô cùng, nơi nơi tỏa ra hơi thở của nghệ thuật. “Anatasia, ra ngoài sao?” – Nga hơi cao ngó ra khỏi phòng tắm hỏi, đầu tóc còn ướt sũng. “Ừ.” – phương Đông trả lời có phần tùy ý, cầm chiếc mũ mỏng bàn mở cửa ra ngoài. Bước con đường quen thuộc, dù mặt trời lặn rồi, nhưng vẫn theo thói quen bỏ mũ xuống. Thời tiết thế này rất thích, ít ra là lạnh. Bóng dáng hơi gầy yếu của dưới ánh sáng mờ mờ kéo theo những tia đơn và quạnh quẽ, ngay cả quần áo bên ngoài cũng bị bóng tối ôm lấy khiến cho khuôn mặt trông tái nhợt như bị bệnh. “Men theo con đường lầm lạc, tôi vào giữa những bụi gai, mới hay chúng phải là hoa…” (trích thơ Tagore – Juu: ta chịu, tìm cả ngày chẳng biết là bài nào :[) – thầm nhẩm lại, thực ra đọc cái gì, bản thân mình cũng chẳng nhận ra. Bước có phần vô thức, cũng xác định mục đích, nếu thấy chỗ nào có nghệ thuật đường phố dừng lại chút xem, hơi nghiêng đầu thưởng thức, trước khi rời còn thả tiền vào chiếc mũ cao của họ. “Ngài có muốn vẽ bức ?” – Người họa sĩ đường phố có mái tóc đỏ dài, tươi cười hỏi. “Có thể vẽ tranh phong cảnh ?” – Giọng trầm thấp mà thanh lịch, chính tiếng Pháp. “Ôi, cầu này còn chưa thấy ai đưa ra, thưa ngài.” – Nghe giọng người họa sĩ có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng ta cũng vui vẻ đồng ý. Người đàn ông bước tới gần thành cầu, chỉ vào chỗ cách đó xa, nhàng – “Cảnh kia….cùng với người.” Anatasia đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ bên bờ sông, bước qua những khóm hoa, phải về rồi, nếu lại phải báo cáo với quản lý ký túc xá, mà cái này phiền phức.
Chương 16 Edit: Juu_chan Cổ tay bị nắm càng lúc càng chặt, còn có phần đau đớn – “Tịch Si Thần!” Tịch Si Thần nhìn tôi, hề gì, hề làm gì, cũng hề buông tay. Mà tôi mất kiên nhẫn đến tột cùng rồi – “Tịch Si Thần, chết tiệt rốt cuộc muốn thế nào?!” – Tôi thề đời này mình chưa bao giờ lớn tiếng như vậy. Tịch Si Thần vẫn nhìn tôi, gì, rất lâu sau mới thả ra nụ cười, chua xót lạ thường – “Ghét ư…” – ta buông tay ra, từ từ nhè nâng hai má của tôi, tôi chỉ cảm thấy cơn lạnh buốt giá như băng xâm nhập lan tràn khắp thân mình, nhưng giờ phút này tôi lại có chút phản ứng gì, kiểu như lùi lại phía sau, kiểu như hung hăng gạt ra đôi tay mà tôi chán ghét vô cùng kia. Thế mà…ngây người đứng sững chỗ! là đáng chết – “ rốt cuộc…” “Nếu thế này, vậy , thêm chút là sao nữa rồi…” – ta bỗng như chợt hiểu ra điều gì, giọng cũng trở nên lãnh trầm và điềm tĩnh – “…. thôi, phải có người muốn gặp sao.” – Rụt tay lại, dấu vết. Tôi bực mình – “Tịch Si Thần, nghe hiểu tiếng người phải ! Hành động của là….cực kỳ khó hiểu! đừng có gây với tôi, … nên chọc tức tôi!” Tịch Si Thần cụp mắt xuống – “ thôi, bị muộn rồi!” “, biết lí lẽ.” “Vậy đấy.” – Biểu của ta đổi, lạnh nhạt – “…….lí lẽ cũng chẳng liên quan.” Nếu giết người mà phải ngồi tù, tôi bây giờ nhất định giết cái kẻ trước mắt này, hít sâu – “Tịch Si Thần…tôi muốn có bất kỳ quan hệ gì với . Trước muốn, giờ muốn, sau này càng muốn! Tôi biết vì sao cứ tới trêu chọc tôi, nhưng mà, tôi xin đừng có làm cái chuyện nhàm chán này nữa!” Chỉ nghĩ muốn lần nữa tránh khỏi đôi bàn tay mạnh mẽ tái nhợt kia, bỗng cảm thấy trán từng cơn choáng váng hoa mắt vô cùng, ngay sau đó, liền như mất ý thức rơi vào trong mảng đen tối hoàn toàn. Cảm thấy được có người ôm lấy mình, mơ hồ ngửi thấy được hương vị bạc hà nhàn nhạt sạch thấm vào lòng, quen thuộc mà xa lạ…Khi tỉnh lại thấy ở bệnh viện. Lại là bệnh viện, tôi cười khổ. “Hút thuốc quá nhiều, tuy là trước kia, nhưng ràng cơ thể của ấy tạo thành thương tổn quá lớn, hệ miễn dịch cơ bản bị hư hại, ốm đau chóng mặt là chuyện bình thường, sau này cố gắng đừng để ấy…” “Tỉnh.” – Tịch Si Thần bước mấy bước đến trước giường tôi. Vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo choàng trắng cũng bước tới theo – “Tỉnh là soa rồi! bảo cậu là ấy sao mà! Cậu còn…” “……………” “Ờ Ờ Ờ! Hứ, là vô tình quá, vừa rồi còn lôi kéo tôi như thế như thế, bây giờ lại như này như này…” “……………” “Ờ Ờ Ờ! Ôi, số khổ quá ! Ai bảo tôi là bạn đại học với người ta.” “Bác sĩ Lâm……” – Tịch Si Thần cuối cùng cũng mở miệng. “Ôi ôi ôi! Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài……” – được nửa đường cái bóng màu trắng lại quay lại – “Ấy ấy, đây là địa bàn của tôi mà.” “Cậu có thể ở lại đây, vấn đề.” – Lời bình tĩnh. “Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài. Tôi ra ngoài thèm quay lại.” – Bóng trắng lướt . “…….Cảm thấy thế nào?” – Câu như thể vô tình. Tôi tựa đầu quay ra phái cửa sổ, muốn trả lời, cũng có sức mà trả lời. “Nằm viện hai ngày, cần nghỉ ngơi.” Hai ngày? Ánh nhìn kia vĩnh viễn thể cho người ta hiểu thấu. Giây tiếp theo đứng dậy gạt kim truyền dịch tay, xuống giường, xỏ giày, cầm lấy áo khoác sau lưng mở cửa ra ngoài. ta, ngăn lại. “Giản An Kiệt.” – Vừa bước ra khỏi tòa nhà nghe tiếng người gọi mình. “Bùi Khải?” – Tôi lập tức dừng bước, giọng dáp lại có phần mơ hồ. Bùi Khải bước lại gần – “Sao lại ở đây, lại ốm à?” “.” – Tôi cười cười, nghĩ hai giây lại – “Bùi Khải, đưa em về được ?” “Ơ? À được.” – Bùi Khải có phần phản ứng kịp – “Nhưng mà em phải chờ chút, đưa mấy bản sao tài liệu này rồi ra.” – xong chạy tới tòa nhà phía bên trái. tới ngồi xuống chiếc ghế cách đó xa, lặng yên chừng ba phút sau Bùi Khải ra – “Để em chờ lâu, giờ được rồi.” Tôi đứng dậy – “Làm phiền rồi.” Bùi Khải phía trước dẫn đường – “ phiền phiền, dù sao cũng phải về rồi.” Ngay sau đó tới chiếc xe màu xám. “……….Em ngồi ghế sau.” “À? Được rồi.” Mở cửa ngồi vào ghế sau, rồi nằm ngay xuống. Bùi Khải sững người, lập tức cũng lên xe theo – “Em….thực có vấn đề gì sao? Nhìn qua cũng ổn.” “Để cho em ngủ chút.” – Giọng chút sức lực. “….À được. Đến nơi gọi em.” Khi ngủ nghe thấy Bùi Khải chuyện điện thoại với Phác Tranh. Ôi, tôi than , xem ra lại sắp được ăn trận quát tháo rồi. mơ màng bị người ta gọi dậy, hé mắt ra thấy khuôn mặt quen thuộc – “Này…Tranh.” Đầy bụng những lời mắng mỏ sau khi nhìn tôi hồi lại hóa thành chỉ câu thở dài bất đắc dĩ – “Muốn mắng em mà biết mở miệng thế nào!” Ra khỏi ghế sau, dựa vào vai Phác Tranh, quay đầu cám ơn Bùi Khải. “Đừng khách khí. việc gì trước đây.” Sau khi tiễn Bùi Khải, Phác Tranh đỡ tôi lên lầu. “Cần ăn gì hay ngủ luôn?” “Ngủ, mệt quá.” “ dọn giường, em tắm rửa qua .” “Vâng.” Tôi biết mình ngủ bao lâu, cảm giác như mơ màng và tỉnh táo lẫn lộn, chia tách ra, trầm trầm nổi nổi. Lúc này cũng có vài giấc mơ, nhưng mơ thấy gì, như thế nào cũng thấy chân …
Chương 17 Edit: Juu_chan Lúc rạng sáng bừng tỉnh rốt cuộc sau đó tài nào ngủ lại được, mở to mắt nhìn trần nhà cho đến tận khi trời sáng hẳn. “Vẫn muốn về sao?” – Phác Tranh dựa cửa vè mặt nghiêm túc hỏi. “Vâng.” “Vì sao?” “Em có lý do riêng.” – Khoác áo, tiện tay lấy từ trong hành lý ra chiếc khăn. “Lý do của em bình thường luôn khiến người ta khó mà chấp nhận được.” Tôi cười – “Phác Tranh, giận dỗi vô lý.” “ đến năm ngày mà nhập viện hai lần, lý do này có thể chấp nhận được ?” Tôi bĩu môi – “Ok, coi như em chưa .” “ vậy, lời lúc nãy coi như có.” “Tranh này, thử xem xét chuyển nghề , kiểu như…luật sư?” “Cám ơn, trước mắt thấy hài lòng với công việc của mình.” Dừng tay lại, ngồi bên mép giường, nhìn thẳng vào đôi mắt mười phần lửa giận kia, giận dữ – “ có biết , có số việc, em muốn người khác nhúng tay.” “ vinh hạnh mà lại được em thăng chức thành ‘người khác’.” “ biết em có ý đó.” “Được! Vậy…” “Phác Tranh, em nhất định phải về đó.” “……..” Nhìn bóng dáng Phác Tranh tức thở được xoay người bỏ , đầu óc có chút hỗn loạn, áy náy và tự trách. Giản trang, người giúp việc mở cửa, tồi vào rồi bước thẳng mạch lên lầu hai về phòng mình. Mà phòng bị người ta dọn sạch, chăn ga gối đệm cũng bị thay mới, tự hỏi nghe ngoài cửa sổ bên trái truyền tới những tiếng cười , hướng đó là bể bơi và hoa viên, bèn dời bước ra ngoài. Dưới ban công người ta trồng bãi cỏ, Giản Ngọc Lân chơi đùa cùng con Samoyed lớn, mà bên kia Tịch Si Thần ngồi ghế, nhàn nhã lật xem cuốn sách. Khó mà có được ánh mặt trời ngày đông sáng lạn thế này, hai người này thực biết hưởng thụ. “Hơ? Chị?! Chị chị chị……..” – Giản Ngọc Lân nhìn thấy tôi trước tiên, ngửa đầu chạy tới gần tôi mấy bước, kết quả chạy được hai bước bị con Samoyed phía sau đẩy ngã xuống đất. “Ruide(芮德)” – tiếng gọi trầm thấp, con Samoyed ngoan ngoãn nằm bên cỏ, hề nghịch ngợm quấn người. “Có bị thương ?” – Tịch Si Thần buông cuốn sách tay, tới nâng Giản Ngọc Lân dậy, tay kia gạt cỏ bám áo cậu bé, động tác rất hiền hòa. “……Chị……..” Tịch Si Thần ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt tôi, sau hai giây lặng im liền hướng tôi gật đầu. “Giản tiểu thư, bên ngoài có vị tiên sinh họ Diệp tìm .” – Người giúp việc gõ cửa tiến vào. Diệp? Diệp Lận! Thảng thốt trong giây lát! Cuộc hẹn hôm qua, tôi quên còn mảnh! Chạy xuống lầu, đến cửa lớn của biệt thự, Diệp Lận đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn tôi qua làn sương mỏng bàng bạc lời. Lúc rạng sáng bừng tỉnh rốt cuộc sau đó tài nào ngủ lại được, mở to mắt nhìn trần nhà cho đến tận khi trời sáng hẳn. “Vẫn muốn về sao?” – Phác Tranh dựa cửa vè mặt nghiêm túc hỏi. “Vâng.” “Vì sao?” “Em có lý do riêng.” – Khoác áo, tiện tay lấy từ trong hành lý ra chiếc khăn. “Lý do của em bình thường luôn khiến người ta khó mà chấp nhận được.” Tôi cười – “Phác Tranh, giận dỗi vô lý.” “ đến năm ngày mà nhập viện hai lần, lý do này có thể chấp nhận được ?” Tôi bĩu môi – “Ok, coi như em chưa .” “ vậy, lời lúc nãy coi như có.” “Tranh này, thử xem xét chuyển nghề , kiểu như…luật sư?” “Cám ơn, trước mắt thấy hài lòng với công việc của mình.” Dừng tay lại, ngồi bên mép giường, nhìn thẳng vào đôi mắt mười phần lửa giận kia, giận dữ – “ có biết , có số việc, em muốn người khác nhúng tay.” “ vinh hạnh mà lại được em thăng chức thành ‘người khác’.” “ biết em có ý đó.” “Được! Vậy…” “Phác Tranh, em nhất định phải về đó.” “……..” Nhìn bóng dáng Phác Tranh tức thở được xoay người bỏ , đầu óc có chút hỗn loạn, áy náy và tự trách. Giản trang, người giúp việc mở cửa, tồi vào rồi bước thẳng mạch lên lầu hai về phòng mình. Mà phòng bị người ta dọn sạch, chăn ga gối đệm cũng bị thay mới, tự hỏi nghe ngoài cửa sổ bên trái truyền tới những tiếng cười , hướng đó là bể bơi và hoa viên, bèn dời bước ra ngoài. Dưới ban công người ta trồng bãi cỏ, Giản Ngọc Lân chơi đùa cùng con Samoyed lớn, mà bên kia Tịch Si Thần ngồi ghế, nhàn nhã lật xem cuốn sách. Khó mà có được ánh mặt trời ngày đông sáng lạn thế này, hai người này thực biết hưởng thụ. “Hơ? Chị?! Chị chị chị……..” – Giản Ngọc Lân nhìn thấy tôi trước tiên, ngửa đầu chạy tới gần tôi mấy bước, kết quả chạy được hai bước bị con Samoyed phía sau đẩy ngã xuống đất. “Ruide(芮德)” – tiếng gọi trầm thấp, con Samoyed ngoan ngoãn nằm bên cỏ, hề nghịch ngợm quấn người. “Có bị thương ?” – Tịch Si Thần buông cuốn sách tay, tới nâng Giản Ngọc Lân dậy, tay kia gạt cỏ bám áo cậu bé, động tác rất hiền hòa. “……Chị……..” Tịch Si Thần ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt tôi, sau hai giây lặng im liền hướng tôi gật đầu. “Giản tiểu thư, bên ngoài có vị tiên sinh họ Diệp tìm .” – Người giúp việc gõ cửa tiến vào. Diệp? Diệp Lận! Thảng thốt trong giây lát! Cuộc hẹn hôm qua, tôi quên còn mảnh! Chạy xuống lầu, đến cửa lớn của biệt thự, Diệp Lận đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn tôi qua làn sương mỏng bàng bạc lời.
Chương 18 Edit: Juu_chan Ngồi sụp xuống khóm cây bên thềm, gắt gao ôm lấy hai chân, muốn ngăn bản thân khóc òa, nhưng nước mắt vẫn cứ thế cứ thế rơi… Cái từ “ ” kia đến tột cùng có thể lừa gạt ai chứ, giờ nghĩ tới, lại như cả chính mình cũng lừa dối được. “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong thôi.” Tiếng trầm lạnh đột nhiên vang lên làm tôi rùng cả mình. Cái gì thế này? Tới giễu cợt sao? Ừ, đây quả là cơ hội tốt hiếm hoi. “ vào cùng ăn sáng.” – Giọng chậm rãi lạnh nhạt như mọi khi – “Cơ thể , ăn uống phải điều độ.” Ăn uống phải điều độ? ta kể chuyện cười sao? Ngẩng đầu nhìn Tịch Si Thần giờ đứng cách mình mét, ta cũng nhìn tôi, ánh mắt sâu xa, mang theo chút gì đó suy sụp và buồn thương, nhưng thoạt nhìn cũng như vẫn bình tĩnh. Ngừng lát, giọng lành lạnh ấy lại vang lên – “Mau vào .” “Đừng làm phiền tôi.” – muốn nhiều, bởi muốn người khác nghe được giọng khàn khàn do khóc quá nhiều dù chỉ chút, hơn nữa lại còn là ta. Biểu tình của Tịch Si Thần vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng trong ánh mắt lại hơi lóe lên tia buồn buồn, im lặng rất rất lâu sau, đôi mắt đen tuyền cụp xuống – “Tùy .” Nhìn bóng dáng thon dài kia biến mất ở cuối con đường, tôi lại rúc đầu vào hai chân, hiểu được Tịch Si Thần, vậy cũng cần phải phí sức để nghĩ ngợi, dù sao người như vậy tôi cũng tiếp xúc nhiều. Khi ánh nắng chiều đỏ ối chiếu qua song cửa đánh thức tôi dậy là hoàng hôn rồi, mơ hồ nhớ rằng mình ngủ quên mất ở hoa viên. là cơ thể tệ chịu được. “Ưm…” – Tiếng trẻ con ngọt ngào truyền tới từ bên cạnh, quay đầu thấy Giản Ngọc Lân nằm đệm ngủ say sưa lạ thường, cau mày đứng dậy vào phòng tắm. Khi quay trở vào phòng ngửi thấy ngào ngạt mùi thức ăn. Đặt bàn, là phần ăn tối đơn giản. Giản Ngọc Lân nheo mắt, nửa nằm nửa ngồi nhìn, mơ màng lên tiếng – “Giờ cơm mang tới.” “Rồi sao?” – Tôi cười . “ …chị dậy…ăn cháo…” – Giọng dần, rồi nghe thấy nữa, hoàn toàn biến mất sau đống chăn đệm. “… ta cũng là rảnh rang.” Hai ngày sau đó, tôi rất ngoan ngoãn ở lại Giản trang, ra ngoài, nhưng rất khó hiểu là hề chạm mặt cái tên Tịch Si Thần rảnh rỗi lạ thường kia, cũng biết ta cố ý tránh mặt hay thực trùng hợp, tuy nhiên chuyện này đối với tôi mà cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, cả ngày bị Giản Ngọc Lân quấn lấy làm tôi có phần đau đầu, mà cái ngây thơ của trẻ con khiến nó ý thức được việc bị cự tuyệt, cho nên mỗi sáng sớm thức dậy phát hình hài ấm áp bên cạnh kia cũng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Mà, cái người tôi vẫn mực chờ đợi kia vẫn xuất . Đến ngày thứ ba biết được rằng cha sắp trở về, nếu cha trở về mà người kia vẫn chịu xuất , vậy tôi cũng chờ thêm nữa mà rời luôn, dù sao, câu giải thích kia, thể , đương nhiên, nếu là có thể đem mọi chuyện giải quyết lượt trước khi , tất nhiên thể tốt hơn, nhưng nếu thực được cũng cần phải cố làm gì. Buổi chiều, Dương Á Lị bất ngờ xuất ở Giản trang( ta lúc nào cũng xuất bất ngờ.), vẻ mặt nghiêm túc – “Tôi đến chuyện với về ấy.” Tôi cười đặt tách cà phê xuống, tất nhiên là biết ta muốn đến ai. Dương Á Lị nhìn thẳng vào tôi, ràng chấp nhận được thái độ của tôi – “Giản An Kiệt, tôi muốn biết trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.” “Tất nhiên, chúng ta đâu có quen thân tới trình độ có thể hiểu được trong lòng nhau nghĩ gì.” – Tôi cười cười tiếp – “Hơn nữa…đôi khi ngay cả tôi cũng hiểu bản thân mình, gì đến Dương tiểu thư.” “ cần phải châm chọc như thế, tôi tự biết mình có tư cách gì để , nhưng mà…” – Ngừng chút lại – “Diệp Lận ấy…” “Dương tiểu thư.” – Tôi ngắt lời ta – “ có chắc muốn chuyện về ta?” – Trong ánh mắt của ta có vẻ chán ghét và chối bỏ ràng, dù che dấu rất tốt, nhưng vẫn cảm giác được, chán ghét tôi mà vẫn phải bình tĩnh ngồi chuyện với tôi bởi chủ đề mà ta càng muốn cùng tôi, chắc phải kiềm chế giỏi lắm đây. Rất lâu sau, Dương Á Lị từ từ mở miệng – “Diệp Lận, ấy bây giờ, rất ổn.” “Dương tiểu thư.” – Tôi mỉm cười – “ đừng với tôi, đây là bởi vì tôi gây ra nhé.” Dương Á Lị ngẩng đầu nhìn tôi – “Trong lòng so với bất kỳ ai đều ràng hơn phải sao, cho dù có phủ nhận với tôi, nhưng thể phủ nhận với chính mình.” “ sao?” – Khuấy đều tách cà phê, tôi vừa cho thêm hai muỗng kem. “Diệp Lận là người mẫu cũng là nghệ sĩ….Truyền thông bỏ qua bất kỳ cơ hội nào bới móc, tấn công ấy….Mà tính cách ấy vốn kiêu ngạo, bây giờ lại… ấy có thể lơ đễnh, nhưng tôi thể, cho nên…” Cau mày chặt – “ rốt cuộc là muốn gì vậy, Dương tiểu thư?” “…tôi thừa nhận, ảnh hưởng của với ấy, rất lớn, như sáu năm trước, thậm chí so với khi đó còn…” – nửa chừng Dương Á Lị ngừng lại tiếp, nhìn tôi cứ liên tục thêm kem vào cà phê, nhíu mày nhàn nhạt – “Nhưng mà, bên cạnh Diệp Lận chỉ có thể có tôi. Hôm nay tôi tới tìm chủ yếu là muốn với …Giản An Kiệt, hy vọng về sau đừng xuất hiệ trước mặt Diệp Lận nữa, mãi mãi , tuy rằng cầu này có phần quá đáng, nhưng, tôi xin .” Tôi cười cười có tiếp. “Tịch tiên sinh, ngài trở về.” – Lúc này tiếng người giúp việc từ ngoài cửa truyền vào. bao lâu sau, Tịch Si Thần tiến vào phòng khách, nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Dương Á Lị ngồi đối diện với tôi, gật đầu với ta rồi thẳng đến cầu thang lên lầu, tay vừa mới chạm tới lan can cầu thang, lại dừng lại, xoay người, nhìn Dương Á Lị chậm rãi – “Nếu Dương tiểu thư vội về, có thể ở lại dùngbữa tối.” – Thái độ lịch thờ ơ.