Chương 19 Dương Á Lị cũng ở lại dùng bữa tối, cũng đúng thôi, ràng là đến cảnh cáo tôi đừng có tranh giành đàn ông với nàng, nếu tình cảnh như vậy mà ở ở lại dùng bữa tối phải thành trò cười sao. Tuy nhiên, chuyện này khiến tôi chút khó hiểu chính là Tịch Si Thần thực quen biết Dương Á Lị? ràng là hai người hoàn toàn liên quan – “ biết ta?” – Rốt cuộc vẫn hỏi. Tịch Si Thần liếc mắt nhìn tôi cái, lạnh nhạt – “Tình cờ.” Tình cờ? Lý do này là đơn giản, tôi cũng muốn tìm hiểu thêm, cầm khăn ăn bày biện ổn thỏa bàn, tiện tay nhận lấy nước tinh khiết từ người giúp việc. Tôi ở lại cùng dùng cơm với họ hoàn toàn bởi vì muốn lại rơi vào cái cảnh có thể đoán trước được: Giản Ngọc Lân mang cơm vào phòng tôi rồi sống chết cũng chịu ra. (Juu: ta rất thích em này, ơi là ý ♥~)Nghĩ đến thằng bé này, đầu lại hơi đau đau. “ muốn biết chuyện gì?” – Tiếng thản nhiên, Tịch Si Thần có phần đột ngột mở lời khơi lại chuyện vừa rồi. “Tôi nghĩ rằng .” – Buông ly thủy tinh trong tay xuống, tôi – “Thực ra cũng cần phải , vì cũng chẳng liên quan tới tôi.” – Tịch Si Thần và Dương Á Lị quen nhau thế nào, vì sao quen nhau đối với tôi chính xác liên quan cũng có, mà tôi sở dĩ có hỏi, chỉ vì….có lẽ có chút liên quan tới Diệp Lận…… Nhìn vào đôi mắt trở nên sâu sắc thể giải thích được, có mở miệng, giây lát xoay người nâng Giản Ngọc Lân vừa mới từ lầu chạy xuống ngã và người – “Lần sau được chạy vội vàng như vậy.” – Nghe giọng hơi có ý trách cứ. Giản Ngọc Lân nhìn thẳng vào tôi, cười khúc khích – “Vì bà chị ở dưới nhà…” “Ngồi lên .” – Giọng nhàn nhạt thản nhiên. “Vâng.” “Chị dùng tay trái này!” – Giản Ngọc Lân chỉ vào bàn tay trái cầm thức ăn của tôi kêu lên như phát ra lục địa mới. Tôi ngẩn ra, liền mở miệng như gặp chuyện cười – “Tay phải bỏ , tất nhiên chỉ có thể dùng tay trái, thế nào, có vấn đề gì sao?” Đôi mắt đen yên lặng gợn sóng ngước lên, bắn vể phía tôi ánh mắt thâm trầm như biển – “Nó vẫn chỉ là đứa trẻ con” – Giọng có lấy chút thay đổi. Lời này ngoài dự kiến, tôi cười đáp – “Tôi đâu có nó phải trẻ con.” “…thực phải là đáng …” Ngực giống như bị người ta độc ác đấm cho quả, tôi thực ngờ ta ra câu như thế! thầm nén lại cơn sóng trào vô tình dâng lên trong lồng ngực – “Với người biết cân nhắc ý tứ của người khác như cũng chẳng cần!” “ quan tâm đến ý kiến của tôi sao?” – gì chặn lại tôi, chỉ lạnh lùng hỏi. “Cám ơn nhắc nhở, tôi ra cũng chẳng quan tâm!” – Tôi và ta nhìn nhau qua bàn ăn. “ bướng bỉnh đó mang lại cho cái gì có lợi đâu.” “Tôi thế nào, cần Tịch tiên sinh phải lo.” – Tôi châm chọc khách khí. “Cố tình hiểu sai ý người khác cũng là điểm mạnh của .” – Tôi biết ta lời này có chút nào ý châm chọc hay . Tôi cười – “Đừng như kiểu rất hiểu tôi vậy, gì mà điểm yếu với điểm mạnh, Tịch tiên sinh, tôi với , chỉ là hơn tầng quan hệ pháp lý nực cười so với người xa lạ mà thôi.” Khuôn mặt mê ly mơ hồ nổi lên vẻ lạnh lẽo mờ mịt, tôi ngừng giây, hiểu vì sao lúc này đáy mắt Tịch Si Thần đột nhiên se lại. nhìn thấu ta, có đôi khi, , là thế, tôi nhìn thấu được ta. “Nếu có tầng quan hệ kia, sao?” – Tiếng lạnh lẽo chậm rãi. Tôi nhíu mày – “Đừng có mấy thứ làm người ta khó hiểu.” Tịch Si Thần dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn tôi, rất lâu sau mới – “Giản An Kiệt, thông minh như sao lại hiểu được.” Tim run lên – “Tôi nghĩ chúng ta đại khái cần lãng phí thời gian với vấn đề cực kỳ khó hiểu này.” Biểu của ta u ám khó tả – “ nghĩ, đây là chuyện cực kỳ khó hiểu…” Lúc này vừa vặn người giúp việc mang tới thêm đồ ăn, đề tài cũng bị tạm dừng. , đề tài này là chuyện từ tận đáy lòng tôi muốn nhắc đến nhất, bởi ngay từ đầu có lý do hoàn toàn chối bỏ…Mà bây giờ ta lại khơi ra…Bỏ qua, quan tâm, tôi nghĩ tốt hơn hết là tránh … Cúi đầu hớp ngụm cà phê, khôi phục bình tĩnh và hờ hững. Ghé mắt nhìn Giản Ngọc Lân cũng chằm chằm nhìn tôi. Đối với thằng bé này tôi cũng phải có cảm giác, nhưng mà thể hiểu được vì sao nó vô duyên vô cớ thích mình(Juu: chân tướng chuyện này đáng cực kỳ ý :-x), đừng mình với nó trước nay chưa từng gặp mặt, cho dù bây giờ gặp lần nào tôi cũng lảng tránh. “Cậu ấm Giản, nhìn tôi ăn cậu dễ nuốt hơn sao?” Mắt hạnh chớp chớp, lập tức nhận ra mình bị bắt quả tang, hai má đỏ bừng lên, đầu cũng cúi gằm xuống – “Dạ, em xin lỗi, chị…” “Nó là em trai …” – Biểu tình của Tịch Si Thần ở bên cạnh có phần mơ hồ. “A… à, là Ngọc Lân đúng…” “Vậy sao nào?” – Tôi đảo mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đen tối trầm tĩnh lạnh lẽo kia. Trầm mặc lúc rất lâu, cả hai đều gì, Giản Ngọc Lân bên cạnh cũng mơ hồ cảm thấy khí bình thường nên thêm gì nữa, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp. Tôi quyết định đứng dậy, vì bữa cơm này quá khó nuốt rồi. (Juu: công nhận, ăn bữa ở cái nhà này chắc đau bao tử chết mất ~.~) “Rốt cuộc là sợ cái gì?” “Sợ ư?” – Tôi nhắc lại – “Xin lỗi tôi ngu ngốc, biết Tịch tiên sinh cái gì?” Tịch Si Thần đứng dậy bước về phía tôi, đôi mắt lãnh đạm như nước. Mà tôi theo quán tính lại lùi bước ra sau rất nhanh – “Đúng rồi, tôi sợ Tịch tiên sinh phải sao.” “ sợ Ngọc Lân.” – Tịch Si Thần từng bước dồn tôi. Tim nảy lên, mắt nhắm chặt lại – “A, thực là ý nghĩ tồi.” “Giản An Kiệt.” “Đúng là ý nghĩ tồi!” – Giọng trầm xuống lạnh hơn, tốc độ cũng thong thả lạ thường – “Tịch Si Thần biết , lần nào cũng cho tôi cái…cảm giác sống động.” “Giản An Kiệt, cứ nhất định phải như vậy sao.” – Đôi mắt đen tối tăm nhàn nhạt, có chút đăm chiêu chằm chằm nhìn tôi, mà những lời này ta cũng phải lần đầu tiên. “ cứ nhằm vào tôi cũng chẳng sao.” “ nhận thấy tôi mực nhằm vào ……” “Chẳng lẽ phải? Chẳng lẽ Tịch tiên sinh lại còn có thêm ưu ái gì đó với tôi sao?” Nhìn tôi, mở miệng. Tôi chợt cười – “ còn gì để ? À phải, Tịch Si Thần, tôi với vốn chẳng có gì để mà .” – Xoay người hề nán lại. Trong ngực có chút buồn bực, tôi cùng với con người này, như nhất định rằng lần nào gặp nhau cũng giương cung giương kiếm được vui vẻ. Nhưng mà, cũng sao, tôi cũng thèm để ý.
Chương 20 Edit: Juu_chan thèm để ý có nghĩa là có thể bỏ qua, Tịch Si Thần cho tới giờ vân phải là người có thể bỏ qua được, ta giỏi che giấu, tính tình lãnh đạm, vừa biết thầm tính toán, vừa có vẻ ngoài tỏa ra mấy phần khí phách, đáng ghen tị, người người sẵn lòng chạy theo ta, bởi ta vừa vĩ đại vừa hoàn mỹ, người như vậy hoàn toàn cần cái gì từ tôi(Juu: nhầm =.=” ý cần ‘tình ’), tôi phải đứa ngốc, ta tiếp cận nhiều lần như thế nếu đúng là chỉ để làm khó tôi đành, nhưng nếu đúng như mình đoán, ta muốn thay đổi quan hệ giữa hai chúng tôi, với nguyên do nào đó, mà nguyên do ấy tôi tuyệt đối muốn tìm hiểu, như vậy, tình hình rốt cuộc thế nào cũng khó mà kiểm soát được… thực tế, Giản An Kiệt và Tịch Si Thần vĩnh viễn có khả năng chung sống hòa bình, bài xích ta, cái loại bài xích này mang theo chán ghét và thù hận…Thực ra đáp án sớm ràng phải sao, con đường khác nhau căn bản cần nhiều liên quan, việc tôi chỉ có thể làm là tuân theo thôi…(Juu: đoạn…hốt cả hoảng ~_~) “Chị ơi.” – Giọng nịnh nọt quen thuộc cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang của tôi, quay người hoàn tòa bất ngờ nhìn thằng bé chuẩn bị chui vào chăn. Khóa lại cửa ban công vào trong phòng – “Nếu tao tao hoan nghênh mày, mày có ra ngoài ?” Lắc đầu như dự đoán. Mệt mỏi vung tay, ra khỏi phòng, xuống lầu nhìn thấy người giúp việc dọn vệ sinh, thuận miệng hỏi – “Tịch Si Thần đâu?” “Tịch tiên sinh về phòng.” Ngẩng đầu ngước mắt nhìn về hướng lầu hai, tới phòng bếp lấy cốc nước suối, uống lèo ba viên thuốc. “Ngày mai Giản lão gia trở về, dặn tiểu thư là nếu được, mong tiểu thư có thể ở nhà.” Tôi ngừng chút rồi – “Biết rồi.” – Vỗ vỗ trán, nhàng day day chân mày định bước lên lầu, hai bước rồi lại dừng lại, quay sang người giúp việc phía sau cười – “Thực ra cần gọi tôi là tiểu thư.” Khi lên hết cầu thang tới lầu hai tôi lại vô ý dừng chân, thầm nghĩ, biết có nên bảo ta mang Giản Ngọc Lân ra khỏi phòng , dù sao lúc nãy còn cãi nhau với ta bàn ăn, lại còn…Nghĩ ngợi chút rồi vẫn tới cửa phòng Tịch Si Thần, đứng thẳng người gõ ba cái, lúc lâu sau cửa mới mở ra, tôi sửng sốt, vì dĩ nhiên, ta vừa mới từ phòng tắm ra, chỉ mặc cái quần dài màu đen, để trần nửa người , mái tóc đen ngắn rối bời rũ xuống, trán vẫn còn chảy xuống những tia bọt nước rất (Juu: *nuốt nước miếng*), so với hình tượng nghiêm nghị thường ngày còn thêm ba phần gợi cảm nén được, , vô cùng, vô cùng khiến tôi quen…Tôi nghĩ mình đến đúng lúc. Khi ta nhìn tôi cũng có chút kinh ngạc rất , mắt đen tăm tối chợt lóe lên, lát sau, xoay người đến mép giường lấy chiếc áo sơ mi trắng mặc vào – “Có việc gì?” – Lạnh nhạt . “Giản Ngọc Lân ở trong phòng tôi.” – gì nhiều, tôi tin ta hiểu được, tao nhã quay nán lại thêm. “……..có thể chuyện chút ?” Bước chân hơi ngừng lại – “Tôi nghĩ giữa chúng ta có chuyện gì để .” “Tôi nghĩ hẳn nghe tới việc Diệp tiên sinh là nghệ sĩ của M-SHANG.” Tim khẽ run lên, ngừng bước đứng lại. “Sắp tới.” – Cách Tịch Si Thần như thể lựa lời thể , như cố khắc phục gượng gạo bất ngờ này – “ ta có lẽ gặp nhiều phiền toái.” “Tôi biết hóa ra Tịch tiên sinh cũng thích quản chuyện của giới giải trí.” Ngừng chút, ta – “M-SHANG thuộc về Thành Nghiệp.” Tôi xoay người, đối diện ta cách chừng ba bốn bước – “Sao phải với tôi?” – Ý tôi là chỉ Diệp Lận. “ muốn biết.” “Vậy cám ơn tự nghĩ ra.” “Giản An Kiệt…nếu cho nhau cơ hội, chúng ta có thể chung sống hòa thuận.” Chung sống hòa thuận?! muốn đáp lại lời vô nghĩa này, quyết định xoay người trở về phòng,còn Giản Ngọc Lân mặc kệ nó. Kết quả chờ tôi nhấc chân lên Tịch Si Thần bất ngờ nhanh chân bước tới chắn đường tôi , trong lòng khỏi hoảng hốt, biểu của Tịch Si Thần lúc này phức tạp chưa từng có, mang theo vẻ u buồn khổ sở nào đó nồng đậm khó tan – “Thời gian, cho lỗi lầm của tôi, thời gian là bao lâu?” Hít sâu hơi, bởi ta đột ngột sâu sắc tầm thường nhìn tôi khiến tim khỏi co rút lại, nhịp tim bất thường khiến tôi cảm thấy buồn bực khó chịu – “Ai có quyền định tội Tịch tiên sinh cơ chứ?” “Có, Giản An Kiệt, em có biết rằng, em luôn luôn có…” – Hai tròng mắt tối tăm mà cuồng loạn bị tóc rủ che quá nửa, thấp thoáng lóe lên ánh nguy hiểm…Ánh mắt như vậy quá đỗi hỗn loạn, quá đỗi nóng bỏng, như tàn phá đến cực hạn! Bất an và hoảng hốt tràn khắp toàn thân, muốn chạy trốn, mà tài nào nhấc được chân lên, như bị cố định tại chỗ thể nhúc nhích được. Trong nháy mắt, cảm giác dịu dàng mà bá đạo quét tới, hô hấp bị cướp ! Trong tai tất cả các thanh đều lập tức lắng xuống, môi như bị chiếc lông mao mềm mà đam mê lướt qua, mạnh mẽ áp chế toàn thân, quá đỗi bất ngờ khiến tôi nhất thời thể hô hấp, ngay lúc còn hổn hển, cái lưỡi tham lam mà tinh tế lách qua đôi môi khẽ mở, hương bạc hà thơm mát nhanh chóng tràn ngập tất cả các giác quan, chỉ đơn giản dừng lại ở đó, còn hung hăng mút vào, đoạt lấy, điên cuồng lại còn có phần hoang tưởng, tay phải ta luồn vào mái tóc tôi đỡ lấy, nụ hôn dần dần càng thêm sâu, quay cuồng quấy động…Tế bào khắp toàn thân như bị mê hoặc thể nào phản kháng, đầu óc rối loạn thành mớ bòng bong, sức ép ở lưng càng mạnh hơn, thân mình gần như hoàn toàn dán vào cơ thể ở trần nửa người nóng bỏng kia, hô hấp ngày càng dồn dập…(Juu: edit cái đoạn này ta cũng khó thở lắm ~.~) “Giản, Giản tiểu thư, Tịch tiên sinh, hai ngươi…” Tôi biết chúng tôi chấm dứt nụ hôn này như thế nào, thực ra, năm phút sau khi nụ hôn chấm dứt rồi mà tôi vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, đúng vậy, hỗn loạn! “Vú Lâm, phiền bà tới phòng Giản tiểu thư đưa Ngọc Lân ra.” – Mênh mang nghe được giọng trầm thấp kia khôi phục được vẻ lạnh nhạt thông thường, chỉ là trong mơ hồ vẫn còn chút ngơ ngẩn. Cảm giác có người dắt tay tôi, giật mình, cố sức vùng ra, lui lại phía sau bước nhanh, đôi mắt kia gắt gao trói buộc tôi như cái đầm sâu, chút gợn sóng, sâu lường được. Hô hấp dồn dập vẫn chưa bình thường được, tim cũng chưa hết kinh hoàng, đáng chết! Tất cả những thứ này đáng chết! Đột nhiên đẩy ra người giúp việc bên cạnh lao xuống lầu…
Chương 21 Edit: Juu_chan Hành vi của tôi có thể gọi là cuống cuồng trốn chạy, lần này sang lần khác thể lý giải được những bối rối trong lòng, mơ hồ lo âu cùng bất an, chân bước hỗn loạn, tim đập hỗn loạn, tất cả tất cả hợp lại khiến Giản An Kiệt tôi phải chật vật phen…Màn đêm như thế, gió lạnh thấu xương, trong lòng buồn bực còn chưa hề lắng lại có dấu hiệu lạnh lẽo, khóe miệng bất giác nhếch lên nụ cười khổ… ràng, phân cách ràng khi sống chung bị ta làm nhòa . Nửa giờ sau, về lại Giản trang, đèn đuốc lên, nhìn bên đường hai chiếc xe đỗ, ngực thót lại, cảm giác rúng động, cha trở về, và cả….Trầm Tình Du cũng trở lại?! Ngây người mấy giây rồi lập tức bước vào, trong phòng khách Giản Chấn Lâm ngồi ở sô pha gọi điện thoại, mà bên cạnh là phụ nữ quyến rũ thành thục ôm Giản Ngọc Lân cưng nựng, năm tháng trôi qua chưa để lại dấu vết gì khuôn mặt bà ta, vẫn xinh đẹp và tinh tế như xưa. “Tiểu Kiệt.” – Giản Chấn Lâm nhìn thấy tôi đứng yên tại cửa, liền vội ngắt điện thoại tới trước mặt tôi, hơi gượng gạo lựa lời để – “Đáng lẽ ra là ngày mai, nhưng ngờ nghị trình kết thúc sớm vậy.” “Vâng…” Thấy biểu của tôi lãnh đạm như thế, Giản Chấn Lâm càng biết phải tiếp thế nào, ngừng lâu sau rồi mới tiếp – “Gần đây dì Trầm con cũng ở Singapore, cho nên giờ cũng về cùng luôn.” “….” – Tôi chẳng chẳng rằng, im lặng trầm ngâm. “…Con với dì Trầm cũng sáu năm rồi chưa gặp, chắc lạ lẫm, sau này ở chung lâu hơn quen thôi.” “An Kiệt.” – Lúc này Trầm Tình Du cũng đứng dậy bước tới, cười – “Ta cũng sớm nghe cha con con trở về, ta cũng muốn về ngay, nhưng mãi chẳng có thời gian nên mới hoãn đến tận bây giờ, trùng hợp, lại cùng ngày với cha con. Tóm lại, An Kiệt, chào mừng con về nhà.” Tôi liếc mắt nhìn bà ta cái, hơi gật đầu – “ có việc gì tôi lên trước.” – Xoay người cất bước, tới chân cầu thang bắt gặp ánh mắt Tịch Si Thần đứng ở cạnh đó, ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu xa mà thuần túy, như thể muốn đọc ra điều gì đó từ người tôi. Nghiêng mình lách qua ta thẳng lên lầu. Khép lại cửa phòng, cởi bỏ hết những áo quần vướng víu, vào phòng tắm, mở nước ấm vào đầy bồn, lõa thân nằm xuống, để nước chậm rãi tùy ý ôm lấy cơ thể mình, cho đến khi hoàn toàn ngập trong nước… Hôm sau khi thức dậy là hai giờ chiều, ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, trong phòng khách có ai, nhưng mà TV lại bật. Vốn định lặng lẽ rời nhà, nhưng lại cực kỳ vô tình liếc mắt nhìn TV rồi bắt gặp diễn viên duy nhất trong đó chính là Tịch Si Thần, mà chính mình cũng biết vì sao, tóm lại là tôi dừng lại. “Hôm nay tạp chí Celebrity Magazine chúng ta vô cùng vinh hạnh mới tới được giám đốc điều hành của ACH – Tịch Si Thần Tịch tiên sinh.” – dẫn chương trình mở đầu, và nhận được tràng pháo tay theo lệ thường. Tịch Si Thần ngồi mình bên trái sô pha, khách quan mà , bộ âu phục màu đen thiết kế vừa vặn hài hòa tôn lên dáng người đẹp đẽ xất chúng của ta, hai chân thon dài bắt vào nhau, cao quý hề mất tao nhã, mà khí chất nhàn nhạt trong mắt càng khiến cho ta thêm xa xôi và bí . “Tịch tiên sinh tới vô cùng bất ngờ với chúng tôi, thực tôi còn mong chờ tiền thưởng hàng năm của công ty.” “Ngài được tạp chí Aristocrats bình chọn là nhà lãnh đạo mới có ảnh hưởng nhất, biết Tịch tiên sinh cảm thấy sao về chuyện này?” – vị khách nam tiếp lời người dẫn chương trình. “CEO giỏi chỉ có mình tôi.” Người dẫn chương trình cũng hỏi sâu thêm, khéo léo chuyển sang đề tài khác – “Vậy Tịch tiên sinh có thể chút về kế hoạch hay mục tiêu tương lai của ACH ?” “Kế hoạch tùy lúc mà thay đổi, còn mục tiêu, tôi nghĩ công ty nào mục tiêu cũng như nhau thôi, đó là bỏ ra ít mà thu lại nhiều.” – Lạnh nhạt chậm rãi đáp câu. Người dẫn chương trình liên tục hỏi loạt những vấn đề chuyên môn sâu xa, hết thảy là về quản lý kinh doanh công ty với hiệu quả sáng tạo, Tịch Si Thần cũng trả lời ngắn gọn mà súc tích. Đến lúc sắp kết thúc, dẫn chương trình đứng dậy quay về phía khán giả – “Vậy tiếp theo đây chúng ta đáp ứng cầu cấp thiết của khán giả, hầu hết là mong mỏi của các khán giả nữ, xin hỏi Tịch tiên sinh số chuyện riêng tư.” – Ngay lập tức nhận được tràng vỗ tay hưởng ứng. Tịch Si Thần hơi gật đầu, phong độ rất tốt. “Có lẽ mọi người cảm thấy tôi hỏi điều này hơi trực tiếp, nhưng mà…xin hỏi Tịch tiên sinh kết hôn chưa?” – Lại kéo theo tràng vỗ tay ngoài dự đoán. (Juu: phỏng vấn soái ca chứ có phải xem xiếc đâu mà vỗ tay lắm thế =.=”) Tịch Si Thần sững chút rồi bình tĩnh – “Chưa.” “Quả nhiên vẫn là quý tộc độc thân!” – dẫn chương trình tỏ ra rất vui sướng, chợt như nhớ ra điều gì, ra vẻ giật mình – “Đừng với tôi Tịch tiên sinh định độc thân mãi mãi nhé?” Đôi mắt chợt lóe lên rồi lại khôi phục trong trẻo mà lạnh lùng – “…Tôi nghĩ, tôi kết hôn.” dẫn chương trình bật dậy hỏi tiếp – “Ý của Tịch tiên sinh phải chăng là ngài có đối tượng kết hôn thích hợp rồi? Thượng đế ơi, có rất nhiều ôm tạp chí về nhà khóc đây.” “Tôi phải nghệ sĩ.” – Lời này cũng hoàn toàn đúng. “No, no, no, Tịch tiên sinh quá xem sức hấp dẫn của mình rồi, cũng đánh giá quá cao khả năng chống cự của chúng tôi rồi, thực tế là mục tiêu của các vượt ra khỏi giới giải trí và lan sang rất nhiều lĩnh vực khác, cái gọi là ngoài lề, cái gọi là đánh du kích cũng đều là như vậy mà. Tóm lại, lấy điều kiện của Tịch tiên sinh mà , việc biết ngài là hoa có chủ đối với chúng tôi cũng như thể vừa trải qua trận đàn áp vũ trang đẫm máu.” – dẫn chương trình nhướng mày rất mờ ám, câu phấn khích hóm hỉnh lại nhận được ủng hộ nhiệt liệt. Tịch Si Thần cười cười, tiếp. “Vậy Tịch tiên sinh có thể nào tiết lộ ít thông tin về đáng chú ý kia ?” “Tôi rất muốn, nhưng tôi nghĩ ấy muốn tôi chuyện về mình.” “Chưa bao giờ tham gia mấy chương trình loại này, nhưng cũng có ích.” – biết từ bao giờ Trầm Tình Du đứng phía sau tôi – “Nếu bắt ép nó , tám phần là lười biếng mà bỏ qua.” – Ngay sau đó quay sang cười với tôi – “Lần sau có dịp An Kiệt cũng tới giúp đài phát thanh của dì xem sao.” chờ tôi trả lời, Trầm Tình Du tiếp tục lẩm bẩm – “….Nhưng mà, từ khi nào mà Si Thần nhìn trúng …” “Tôi ra ngoài đây.” “Sao? An Kiệt con phải sao?! Con có về kịp bữa tối , ta nấu canh rồi.” Tôi nhìn bà ta chút – “ về.” Trầm Tình Du tạm ngừng, cười – “Vậy à, tùy con, ra ngoài mình phải chú ý an toàn nhé.” Gật đầu bừa cái rồi sải bước ra ngoài. qua cánh cổng sắt uốn lượn của vườn hoa, bước chưa được mấy bước con đường liền ngồi thụp xuống bụi cây nôn ra trận kiểm soát được, dạ dày ngừng co thắt từng cơn, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, co rút ghê gớm như thể muốn đem tất cả mật nôn ra.
Ngoại truyện 2 Edit: Juu_chan Lần đầu tiên nhìn thấy là con đường râm mát của trường trung học, yếu đuối và khép kín, bộ quần áo thể áo vải bông màu xám tôn lên khuôn mặt trắng bệch quá đỗi thanh nhã, tóc dài tới thắt lưng, tay cầm bó hoa bách hợp, gió hiu hiu thổi bay mấy sợi tóc đen, nhàng ôm lấy hai má, đóa hoa trắng muốt càng thêm phần lung linh. Giờ phút này, trái tim bắt đầu gợn sóng. Đêm ấy, những cánh hoa trắng muốt trải đầy mọi ngóc ngách của giấc mơ. Sau này biết được tên là Giản An Kiệt, cái tên ấy nháy mắt cái khắc sâu trong lòng . “Elvis, nhìn gì mà ngơ ngẩn vậy?” – Tiếng tên bạn thân kéo khỏi thất thần. “Ai kia?” “Ồ, ngôi sao mới của trường, Diệp Lận, vẻ ngoài xuất sắc học hành cũng có vẻ tốt, sao? bên cạnh cậu ta là…” “ rồi.” – Giọng lạnh lẽo chậm rãi lúc này nghe ra có chút hậm hực. Rồi biết bên cạnh còn có chàng trai tên là Diệp Lận. bị chọc cười, hơi hơi đỏ mặt, giận dỗi nhéo má , chau mày ồn ào , những biểu tình sinh động và rực rỡ ấy những tưởng chẳng bao giờ xuất ở … bắt đầu trở nên bối rối và phiền não, muốn làm gì đó, nhưng làm gì cũng được, nghĩ muốn phát điên lên… “Elvis, cậu phải chứ?” “Cái gì?” – Gac bạn chợt hỏi câu này khiến hô hấp của bỗng như ngừng lại. “Bởi biểu của cậu gần đây rất lạ lùng, tôi vẫn luôn hiếu kỳ biết người siêu ổn định và kỷ luật lại còn cực kỳ thông minh như cậu mà vào ra cái dạng gì? Xem tình hình này, hồn ở xác, cơm nước thèm, còn có phần nham hiểm cùng xảo quyệt, ừ, tuy có phần khác với người thường nhưng cũng quá xa. Tuy nhiên! Tôi rất hiếu kỳ…đến tột cùng vị nữ thần nào có sức mạnh lớn đến nỗi làm cho Hoàng tử băng giá Elvis Tịch của chúng ta động lòng?! Hê, hẳn có ít người buồn lòng đây.” Vậy ra biểu của trong mắt người ngoài lại ràng như vậy, Tịch Si Thần có thể vì mà rối bời còn có phần kiểm soát được đúng là chuyện kỳ lạ, thậm chí ngay cả bản thân còn cảm thấy khó hiểu. Nhưng mà, có tình , đem mối tình đầu của mình dứt khoát chôn sâu vào tận đáy lòng. Sang Mỹ du học sau khi tốt nghiệp trong nước, ngỡ bọn họ chẳng gặp lại nhau. Ba năm sau về nước dự hôn lễ của dì Tình, gặp lại ! mặc lễ phục màu trắng muốt, ngồi yên lặng ở hàng ghế đầu của lễ đường, đôi mắt trống rỗng như còn đọng nước. ngỡ mình quên rồi, nhưng mà, con sóng cảm xúc mãnh liệt trào đến cho biết, chẳng những hề quên , thậm chí, tình cảm chôn giấu bao nhiêu năm kia cũng ào ạt trở về còn mạnh mẽ hơn xưa và càng khó mà kìm nén được. Nhưng mà vận mệnh trêu đùa, khiến với trở thành họ hàng pháp lý. Sau hơn bốn tháng ở lại Giản trang, hòa nhập cuộc sống của , nhìn dưới nắng chiều rực rỡ chống tay cố đọc hết tập bài tiểu luận, nhìn sáng sớm khi vừa mới rời giường hoàn toàn còn chưa mang vẻ điềm tĩnh phòng bị, nhìn trong phòng đọc buồn chán đệm chân chỉ muốn đọc cho xong cuốn sách, nhìn đeo tai nghe ôm gấu bông ngồi ban công nhìn xa xăm, rất nhiều khi bắt gặp cùng đứng dưới mái hiên…Nhưng bọn họ cho tới giờ chưa hề chuyện, mấy lần lướt qua nhau, biểu của như với người lạ, lạnh lùng tách ra, nhưng cũng nghĩ phải chủ động phá khoảng cách. Cho đến tận hôm ấy, hôm ấy thực là tồi tệ đến khủng khiếp! nghe thấy tiếng thét chói tai của dì Tình, lao ra khỏi cửa phòng chỉ nhìn thấy Giản An Kiệt ngồi trước cầu thang run rẩy nên lời, mà dì Tình ngã xuống dưới lầu, bên cạnh còn có vũng máu ghê người! phát điên, biết mình rốt cuộc làm sao nữa, chạy tới lôi Giản An Kiệt dậy – “Chết tiệt làm gì vậy!” – tay tát lên khuôn mặt nhợt nhạt tím tái kia! bắt gặp đôi mắt trống rỗng vô hồn, từng giọt nước mắt như thủy tinh theo khóe mắt rơi rơi, khóe miệng bắt đầu thấm ra tơ máu! sợ hãi, hề cố ý, hy vọng có ai đó an ủi mình, dù chỉ chút thôi… đột nhiên cảm thấy nỗi sợ hãi chưa từng có, như thể bị cơn sóng triều hủy diệt nhấn chìm hoàn toàn, mãi mãi thoát ra được! Ngày hôm sau bị tống sang Pháp. ngồi trong bóng tối của quán bar uống ly rượu mạnh đủ để đốt cháy người được. “Tịch, đủ rồi, cậu hành hạ bản thân quá !” “ sao, cũng tốt thôi…” – Giọng chua xót bật ra chỉ phản ánh được phần nào nỗi đau thuần túy. “Cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao tự nhiên mất kiểm soát như thế?” “Đấm tôi cái.” “Cái gì?” “Tôi đấm tôi cái.” “Cậu điên à!” – Người bên cạnh cuối cùng cũng nghe lời nhịn được kêu to lên hoảng sợ. “Ừ, đúng rồi, tôi cũng cảm thấy mình điên rồi…Cậu có biết , tôi đánh ấy, đáng chết tôi đánh ấy!” – Dứt lời ly thủy tinh vỡ tan, những mảnh vỡ đâm vào da thịt, máu theo cổ tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi, rồi vương vãi mặt đất.
Chương 22 Edit: Juu_chan Lâm Tiểu Địch nhét túi giấy vào tay tôi – “Biết cậu sắp , nên phải về chuyến, sau này biết bao giờ mới lại gặp mặt.” “Gì đây?” “Quà.” “Cám ơn.” ngừng chút – “Có trở lại nữa ?” “, .” – Để túi giấy sang ghế bên cạnh. chợt thở dài – “An Kiệt….biết , tớ thấy cậu là con bé khiến người ta đau lòng lắm ấy.” Cúi đầu quấy bọt trắng trong tách cà phê, chỉ cười . “Vậy nên, An Kiệt, cậu nhất định phải hạnh phúc.” “Cám ơn cậu, Tiểu Địch.” – Chỉ là, Tiểu Địch, hạnh phúc đâu có dễ dàng bắt lấy được như vậy. Ra khỏi quán cà phê, ngoài trời đầy mây, gió lạnh thổi bay cuốn theo lá khô, tầng mây cao trông mờ mịt mà nặng nề, chắc sắp có trận mưa đông. Trở lại nhà họ Giản, người giúp việc mở cửa – “Tiểu thư, Giản lão gia ở trong thư phòng chờ .” Tôi nghĩ chút rồi hỏi – “Có là có việc gì ?” – Đưa quà Lâm Tiểu Địch tặng cho người giúp việc cầm. “ có. Chỉ nếu thấy tiểu thư mời tiểu thư vào.” “Biết rồi.” – Xuyên qua hành lang dài trống trải quạnh quẽ, thẳng tới cửa thư phòng, đứng yên ở đó lúc lâu sau mới đưa tay gõ cửa. “Vào .” Tôi đẩy cửa vào mới phát khí rất lạ lùng, cha, Trầm Tình Di, thậm chí cả Tịch Si Thần cũng ở đó, cha và Trầm Tinh Du đứng trước bàn gỗ gụ chuyện gì đó với nhau, mà Tịch Si Thần ngồi gần đó chỉ cúi đầu, tóc mái hơi hỗn độn che đôi mắt u ám, bóng tối hình thành sau mí mắt, có vẻ kỳ lạ và thâm trầm. “An Kiệt, lại đây , chờ mỗi con thôi đó.” – Trầm Tình Du cười bước mấy bước về phía tôi. “Có chuyện gì ?” – khí như vậy tự dưng khiến tôi cảm thấy bất an, giống như sắp có điều gì đó xảy ra. “Có chuyện, nhưng là chuyện tốt!” – Trầm Tình Du cười . “Tiểu Kiệt, cha bảo con cái này.” – Giọng của Giản Chấn Lâm quá đỗi bình tĩnh và thận trọng, điều này càng khiến tôi cảm thấy chuyện hề đơn giản, thậm chí còn có phần đáng ngại. Giản Chấn Lâm bước tới đưa cho tôi bức ảnh, người đàn ông vẻ ngoài tử tế – “Đây là Thành Kỳ Quân tiên sinh.” Tôi hé mắt nhìn bức ảnh giây, sau đó lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt do dự dè dặt của Giản Chấn Lâm. Cơn đau to lớn chấn động trào đến! Nỗi chán ghét trong lồng ngực tràn lan, trái tim như bị ai hung hăng xé toạc, máu tươi đỏ thẫm ứa ra từng đợt! Bức ảnh rơi xuống, tay chầm chậm siết lại thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay…Tiểu Địch, “hạnh phúc” cho tới tận bây giờ vẫn chưa rơi xuống người tớ… “Tiểu Kiệt, cha chỉ muốn làm gì đó cho con, cha chỉ muốn bù đắp cho con…” – Giọng của Giản Chấn Lâm khô khốc và già nua – “Cha mong có người chăm sóc con, thương con. Thành Kỳ Quân tiên sinh có địa vị có nghiệp, đối với con, có ứng cử viên nào tốt hơn.” Ghê tởm… “Tiểu Kiệt, con cần phải lo lắng cũng như nghĩ ngợi lung tung, Thành tiên sinh rất coi trọng con, tuy hai người hơn kém mười bảy tuổi, nhưng chồng già vợ trẻ tình cảm càng bền lâu…” (Juu: tởm x_x) Ghê tởm ghê tởm ghê tởm… “Nếu con đồng ý, ngày mai cha bàn chuyện với Thành tiên sinh, Tiểu Kiệt, con phải tin cha, cha hại con, cha làm vậy chỉ muốn tốt cho con, vì tương lai của con sau này…” “Đủ rồi!!!” Rốt cuộc thể nhịn được phải thốt lên thành tiếng, thực ra, nếu mình thông minh hơn chút, ngay từ đầu đáng lẽ ra nên hy vọng gì, kết thúc kết thúc, tất cả hãy kết thúc ! Tôi hề muốn trả thù nhà họ Giản, cũng có nghĩa là bọn họ buông tha gây tổn thương cho tôi nữa, thảm rồi! “Tiểu Kiệt?” Tôi nhìn người cha vừa mới những câu giả dối phải “bù đắp” cho tôi, mở miệng cười nhạt, giọng lạnh đến thể lạnh hơn – “ là người cha vĩ đại nhỉ, vì quyền thế của mình mà ngại gọi về đứa con đuổi từ sáu năm trước. Thành Kỳ Quân sao?” – Từ từ cúi xuống, nhặt bức ảnh dưới chân lên – “ vị quan chức, ôi, coi trọng tôi, coi trọng tôi cái gì chứ? Ngoài cái ngoại hình, cơ thể tàn tạ, cha à, thế ông có với với lão ta rằng đứa con này của ông từng hút thuốc, thế ông có với lão ta đứa con này của ông thậm chí còn có bàn tay phải khuyết tật ?” “Cái, cái gì?” nhàng phủi bụi bức ảnh – “Muốn tốt cho tôi, vì tương lai của tôi? Sao phải lấy cớ tốt đẹp, sao phải lựa lời cảm động tim phổi người ta, sao cha thẳng là cha muốn dùng tôi để đổi lấy món lợi to lớn hơn có phải thành , có lẽ, như vậy, tôi cảm thấy ghê tởm như thế này, có lẽ, như vậy, tôi còn có thể rủ lòng thương mà giúp đỡ ông cũng biết chừng.” “An, An Kiệt…con gì vậy…hút thuốc, tàn phế…” – Trầm Tình Du sững sờ tới trước mặt tôi, kéo tay tôi. Hung hăng gạt bàn tay đó ra, quát to – “Cút ngay! Đừng có chạm vào tôi! Trầm Tình Du, ràng trong lòng bà hận thể băm vằm tôi ra, lại còn giả bộ thiện lương, cho ai xem, thấy mệt sao?” Trầm Tình Du có chút bồn chồn – “An Kiệt, năm đó con là thủ phạm, là dì sai rồi, dì lúc ấy, lúc ấy…” “, đứa trẻ đó, là tôi giết đấy.” – Tôi cười lạnh – “Đứa trẻ đó, tôi sai, tuy nhiên, Trầm Tình Du, bà bớt bày ra cái bộ dạng này cho tôi nhờ, nhìn mà ghê tởm! Tôi chỉ nợ mỗi cái sinh mệnh kia thôi! Tôi , là lỗi của tôi, nhưng tôi nghĩ tôi nợ các người cái gì cả!” Lạnh lùng đảo mắt nhìn những người trước mặt, cha khiếp sợ, Trầm Tình Du nhìn tôi tin nổi, cùng với Tịch Si Thần vẫn ngồi gục đầu ở ghế sô pha – “Các người…tôi nợ gì cả!” “Tiểu Kiệt, con đừng như vậy.” “Đừng như thế nào? Chẳng lẽ các người vào hùa nhau đẩy tôi vào cái hôn nhân chính trị này, tôi cũng ý kiến ý cò!! xin lỗi, tôi còn là Giản An Kiệt trước kia! Tôi còn yếu đuối tùy ý để các người lợi dụng nữa đâu!” “ phải vậy đâu Tiểu Kiệt, cha chỉ muốn chọn cho con người thích hợp, để chăm lo cho con cả đời.” “Buồn cười! Sáu năm qua tôi toàn tự chăm lo cho chính mình, vẫn sống yên ổn, giờ việc gì phải kiếm người nào đó tới mà làm hư thân ?” “Tiểu Kiệt, sao con phải cực đoan như thế…” – Thân thể Giản Chấn Lâm run rẩy như lá khô trước gió – “Còn nữa, hút thuốc là sao? Cơ thể con làm sao, vì sao tay phải lại tàn phế?” “Cha à, có lúc tôi rất muốn…giết ông.” – Chết rồi còn chạy tới hỏi vì sao lại chết, ha! Mấy lời rẻ tiền và giả dối này bây giờ nghe đến chỉ làm tôi tăng càng thêm oán giận! Giản Chấn Lâm chật vật lui về sau từng bước, nhìn tôi, kinh ngạc chịu nổi. ngờ, thực kết thúc sớm vậy, vẫn là bằng cách này, tuy nhiên, cũng tốt thôi…Ngay sau đó, tôi bình tĩnh tới trước mặt Giản Chấn Lâm, lấy ra cái thẻ tín dụng vẫn luôn để trong túi áo, ném xuống đất, trong mắt còn chút hơi ấm – “Còn cái này của ông, bên trong cũng ít, về sau…Tôi, cùng Giản tiên sinh ngài, còn quan hệ.” Sau đó, xoay người, rời , lưng rất thẳng, mang theo chút kiêu ngạo cuối cùng, chứng minh lúc này đây mình cũng phải là bị đuổi khỏi Giản gia! ra khỏi hành lang, mưa lạnh như băng bên ngoài táp lên người, tiếng mưa rơi bàng bạc mà tôi lại nghe ra thanh gì, yên tĩnh mà trống rỗng, chết lặng xuyên qua hoa viên, dùng cánh tay phải yếu ớt đẩy cánh cổng sắt có bao nhiêu ý nghĩa kia ra, tôi nghĩ, lần này xong hết cả rồi. “Tiểu Kiệt ngoan, cha mới mua trang viên, ngày mai chúng ta chuyển nhà nha.” “Mẹ à, sao lại trồng trúc trong vườn?” “Vì Bộ Trúc trong Tứ Quý mang ý nghĩa vĩnh hằng.” (Juu: Tứ Quý là “tùng, cúc, trúc, mai” ý) “Phòng Tiểu Kiệt đẹp lắm nhé.” “Phác Tranh, là màu hồng đó.” “Con bé này thích ban công này lắm à?” “Thích, có thể nhìn được những nơi rất xa.” “Tiểu Kiệt, phòng tranh này là cha tặng cho con nhé.” “Tranh Tiểu Kiệt vẽ đẹp lắm.” “Có thích nơi này thế nào, Tiểu Kiệt cũng ở đây mãi được.” Cuối cùng nước mắt ngăn được mà tràn xuống theo mưa, sau đó tới chui vào trong áo của người đàn ông đứng rất lâu trong mưa kia – “…Em mệt mỏi quá, thực mệt mỏi quá…, đưa em rời khỏi đây …”