Chương 23 Edit: Juu_chan Tháng tư, thời tiết Paris ôn hòa và dễ chịu. Trở về hai tháng rồi, tâm tình cũng lắng đọng lại. Sáng thứ bảy, đường phố sạch lát gạch đỏ, người qua lại rất ít, mang theo giá vẽ ra hồ nước ở ngoại ô, ở đó có nhà thờ theo phong cách Gothic thời kỳ đầu, sáng thứ bảy có rất nhiều người tới cầu nguyện. Gần nhà thờ có ngôi trường tiểu học cũ kỹ mà xinh đẹp, những đứa trẻ ở đó đều là dân của thị trấn, chất phác và trong sáng. Đôi khi tôi cũng được nhà trường nhờ dạy cho các em số kỹ thuật vẽ tranh cơ bản, thường là chiều thứ năm, bởi thời gian đó tương đối rảnh rỗi. đến ven hồ, dựng giá vẽ cẩn thận, lấy từ balo ra những vật liệu cần thiết, xong xuôi liền chậm rãi bắt đầu khắc họa lại khung cảnh đẹp đẽ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ này. đường có mấy đứa trẻ con chạy chơi đùa nghịch, nhưng tới gần quấy rầy tôi. Mấy cặp tình nhân nằm bãi cỏ tận hưởng ngày nắng đẹp hiếm có này. Hai giờ sau, tay phải cầm bảng pha màu hết chịu nổi, cho nên thể tạm dừng bức tranh mới chỉ được nửa, hy vọng lần sau có cơ hội có thể hoàn thành bức tranh này. Nghĩ đến năm hôm nữa Phần Lan, thế mà lại có phần lưu luyến với cái nơi mình vốn hề thích này. Tuần trước, lấy văn bằng ngành luật của Pháp từ trường đại học René Descartes chuyển sang học thạc sĩ ngành luật quốc tế tại trường đại học Helsinki(尔辛基) của Phần Lan. Mặc dù mình vẫn còn nửa năm học môn Tâm lý học thạc sĩ, nhưng bởi quan hệ máu mủ, cũng phải nghe lời mà sớm sớm sang Phần Lan. Buổi chiều trở về ký túc xá. Từ xa nhìn thấy bà Marouges(马丹), mái tóc lưa thưa bay trong gió, khuôn mặt sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời nhạt nhòa. Bà Marouges chạy tới thân thiết hôn hai má tôi, giọng hơi xúc động – “Ôi, Ann, cháu cuối cùng cùng về rồi, có chàng trai trẻ châu Á rất ưa nhìn tới tìm cháu đấy, thằng bé chờ cháu suốt cả buổi sáng.” Có chút ngạc nhiên, ở nơi này tôi có thân quen người châu Á nào đâu, cho dù có cũng chỉ là quen biết sơ sơ, hầu như thân tới mức có thể tìm tới được. “Cám ơn bác Marouges.” – Chậm rãi rảo bước tới, trong lòng thầm đoán rốt cuộc là ai vậy. Có lẽ cũng đoán ra được là rồi, chàng trai châu Á ưa nhìn, cho nên khi nhìn thấy trong nháy mắt cũng quá ngạc nhiên và bối rối. Diệp Lận đứng dưới tán cây trước cửa ký túc xá, thân áo trắng sạch , mái tóc hơi dài được cắt ngắn bớt, thoạt nhìn rất sáng sủa và tinh . “Tới Pháp bao giờ vậy?” – Đến gần rồi lên tiếng trước, tôi ngờ mình còn có thể bình tĩnh như thế, có lẽ bởi chuyện gì cũng có thể buông xuôi được rồi. Diệp Lận nhìn tôi hồi lâu rồi mới thản nhiên – “Hôm qua.” – Ánh mắt có phần phức tạp, cũng có phần áp lực – “Có rảnh ? Cùng ăn bữa.” “Được. Nhưng chờ em vào cất mấy thứ này .” – Chỉ chỉ giá vẽ phía sau. “ chờ em.” “Ừm.” Trở về phòng ngủ, chỉ có bạn người Singapore mới đến viết ca từ, những người khác đều ở, tôi trèo lên gác xép cất giá vẽ. “Ann. Buổi sáng có người tìm cậu, ta chờ cậu cả buổi.” “Ừ.” – vào phòng tắm rửa sạch màu vương tay. bạn cùng phòng có vẻ rất hứng thú với chuyện này – “Cậu gặp ta rồi à?” “Ừ.” “Tớ tưởng ta rồi cơ. , ta cũng đẹp trai, người nhà à?” “ phải.” – Rửa tay xong rồi nhưng lại phát ra ống tay áo cũng bị dính màu, hơi ngán, đến tủ quần áo lấy bừa ra cái áo khoác len rồi vào phòng tắm. “Bạn trai?” “ phải.” – Đối với mấy câu hỏi tò mò này tôi vốn thích, thường trả lời, nhưng mà thế này cũng chẳng thể coi là trả lời. “Ha! Ann, cho tớ số điện thoại của ta !” – Thay xong quần áo bước ra từ phòng tắm, bạn cùng phòng tay cầm cây bút chì cùng mảnh giấy viết đầy ca từ chảy đến trước mặt tôi – “Nếu phải bạn trai của cậu, vậy tớ theo đuổi cũng sao nhỉ.” Tôi khỏi buồn cười, nhưng cũng rất chân thành nhắc nhở nàng – “ ta có lẽ về Trung Quốc ngay thôi.” “Khoảng cách phải vấn đề.” – bạn cùng phòng khoát tay, làm bộ hề quan tâm. Tôi ngờ ấy như vậy, trông cũng có vẻ đùa, nhưng mà – “Tớ biết số điện thoại của ta.” bạn cùng phòng liếc mắt nhìn tôi cái, sau đó nhíu mày kêu lên – “Phải rồi. Lần trước Audrey coi trộm điện thoại của cậu cũng chỉ thấy lưu mỗi hai số của với cậu.” – nàng có vẻ mất hứng, thào lẩm bẩm – “Khó lắm mới có người coi được.” “Tớ ra ngoài đây.” – có gì thêm, vậy tốt hơn với…cái người chờ dưới lầu kia, dù sao, cần phải can thiệp vào chuyện của người khác. “…..hoàng tử mặc âu phục đen…” – Khi khép lại cửa phòng nghe được câu của bạn cùng phòng. Âu phục màu đen? Tôi nhíu mày, nhưng cũng để ý. (Juu: nhưng mà ta để ý :”> ý lại vừa xẹt qua) Ăn tối cùng Diệp Lận, tôi dẫn tới nhà hàng Ý cách trường xa, tới cũng buồn cười, ở Pháp sáu năm rồi nhưng mới chỉ nếm qua đồ ăn Pháp có hai lần, chẳng qua cũng chỉ bởi hợp khẩu vị. “Nhà hàng này đồ ăn rất ngon.” – Tôi . “Thường đến?” “Hồi trước từng làm thêm ở đây.” – Uống ngụm nước lọc – “ ở đây đến khi kết thúc tuần lễ thời trang Pháp à?” “, còn ở thêm hai ngày nữa.” – Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chiếu lên khuôn mặt vẻ thần bí khó lường. “Mấy hôm nay em có việc, khá bận rộn, nếu em đưa dạo chơi Paris chút.” – Tôi lòng. Tiếp theo chẳng ai gì thêm, khoảng thời gian tĩnh lặng trải ra. Rất lâu sau Diệp Lận mới mở miệng – “ phải kết hôn.” “……..Ừm.” – Tôi đảo đảo đĩa spaghetti bàn – “Chúc mừng .” “Giản An Kiệt, muốn nghe nhất chính là câu chúc mừng này của em.” – Diệp Lận ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt chứa cố chấp. “Nhưng mà, Diệp Lận, em cũng chỉ có thể câu chúc mừng này.” – Bình tĩnh thẳng. “Đáng lẽ ra nên đánh mất tất cả cơ hội, sáu năm trước, sáu năm qua…” – Khi Diệp Lận lời này hoàn toàn mất hết hy vọng. Có lẽ, nhưng chẳng còn gì để nữa rồi…em coi như bóng hình xen vào cuộc đời em suốt sáu năm, quét tất cả những mảng màu xám xịt, với , chỉ giữ lại đơn thuần sáu năm kia, để say này ngày nào đó nhớ lại, mỉm cười, như vậy cũng đủ rồi. Ngày hôm sau, bắt đầu lục tục thu dọn ít hành lý, đích thân tới đón, nhưng tôi nghĩ sáu năm ở đây cũng có đến cả trăm cả ngàn thứ lỉnh kỉnh, thực chiếc xe chở hết được, cho nên nhân lúc còn thời gian rảnh rỗi đem soạn lại, thứ vô dụng thẳng tay vứt luôn, nếu còn có ích quyên góp cho giáo hội. Dụng cụ vẽ có lẽ sau này cần nữa, bởi tự mình cũng cảm thấy gần đây vẽ càng lúc càng khó khăn; đống đĩa hình của Christine, quyên góp thôi, giáo hội chắc cũng gần thiên đường; gấu bông, à, quà sinh nhật Phác Tranh tặng, lớn quá, biết vứt có bị mắng nữa; găng tay màu phấn hồng tặng, dường như hơi trẻ con, tặng cho đứa bé nào ở giáo hội luôn cho rồi…Sửa soạn qua lại được chừng hai mươi phút, mà thực ra nhoáng cái tới đáy tủ quần áo để lộ ra chiếc áo, nhíu mày cầm lên… xa lạ, chiếc áo vest màu đen tuyền, có hoa văn hay họa tiết gì đặc biệt, thương hiệu lớn nên chắc là đắt tiền lắm… …Ký ức mơ mồ, cơn mưa xối xả, ngã tư đường bụi bặm, sao nhớ được đường về, đứng dưới mưa hai tiếng liền rốt cuộc thể lực cũng chịu nổi mã ngã xuống, khi ấy mơ hồ nhớ rằng có ai đó ôm lấy mình, rồi đưa tới bệnh viện… (Juu: là ý rồi :”>) Chiếc áo này hẳn là của người ấy để lại, đắp lên người tôi mà quên lấy về…nghĩ ngợi hồi quyết định để lại vào trong tủ quần áo, lại vô tình nhận ra trong túi áo bên phải hình như có cái gì đó, dừng lại chút vẫn kìm được tò mò lôi ra, là mấy tờ Euro và hai cái thẻ tín dụng…người ấy có phải bất cẩn quá , còn có tờ giấy được gấp rất gọn gàng, nghĩ chút rồi cũng mở ra…quảng trường Châtelet (Juu: =.=” đa tạ ss Charon), buổi chiều mùa hè, đài phun nước, chim bồ câu, người đường, quán cà phê ngoài trời…
Chương 24 Edit: Juu_chan Mấy ngày sau đó bề bộn nhiều việc, giáo sư Bernard của môn tâm lý học vẫn muốn khuyên tôi ở lại đại học René Descartes tiếp tục đào tạo chuyên sâu, tất nhiên là tôi cũng kiên trì cự tuyệt, nhận lời rồi nên đổi ý. Giữa trưa giành ra chút thời gian chạy tới phòng trưng bày của cung điện để xem triển lãm tranh, cái việc nhàn nhã này trước kia cũng làm ít, hôm qua nghe trong các tác phẩm trưng bày có bức của Monet thời kỳ đầu, cứ phập phồng háo hức cả đêm, bởi tôi rất thích Monet. Từ phòng triển lãm ra là năm giờ chiều, theo lối cũ mà về, khu vực này tập trung lượng lớn các quán cà phê cao cấp và bar chính thống, dạo trước Christine thích uống rượu, tôi cũng từng theo mấy lần, giờ phút này biết vì sao nhìn thấy quán bar trước mắt lại rất muốn vào mua rượu, cho dù tâm trạng mình lúc này thực bình tĩnh cũng thực ràng, cho dù biết rằng mình thể uống được rượu. Lúc này trong bar chỉ có lác đác vài người, ngoài mấy bartender(Juu: là người pha chế rượu ấy, từ này vẫn được dùng nguyên gốc thế này ) bồi bàn, chỉ có vài ba gã khách quen biết vì sao ban ngày ban mặt uống rượu cũng như tôi. Ngồi chiếc ghế cao gọi ly Martini, loại này rất dễ say, mà cũng rất mau tỉnh. “Người Trung Quốc? Hay người Nhật Bản?” – Bartender rót rượu cho tôi là thanh niên ngoại quốc tóc nâu mắt xanh. “Người Trung Quốc.” “Hey! Ông chủ của chúng tôi cũng là người Trung Quốc đấy.” Tôi liếc mắt nhìn ta cái cũng chẳng trả lời, chuyện này có gì lạ đâu. “Jeff, đến từ Mexico.” – Như để ý tôi trầm mặc ra sao, vẫn nhiệt tình tự giới thiệu với tôi. “Anatasia.” – Ở nước ngoài tôi rất ít khi dùng ba chữ ‘Giản An Kiệt’. “Dành cho Anatasia xinh đẹp.” – Jeff lập tức pha ly Tequila Mexico đưa đến trước mặt tôi – “ có đôi mắt đẹp động lòng người, rất động lòng.” “Cám ơn.” “ thích sao?” – lúc lâu sau Jeff thấy tôi có ý định uống rượu bèn lên tiếng hỏi. “, phải.” – Tôi cười ảm đạm – “Tôi uống được rượu.” Mắt Jeff thoáng cái trợn to – “Trời ạ! Tiểu thư uống được rượu mà cũng vào bar sao?” – Phản ứng của Jeff rất phóng đại, mà cũng buồn cười. Tôi cười – “À ừ, cho nên tôi cũng định đây.” – Thực ra lúc nãy vào cũng chỉ là tùy hứng mà thôi, cũng phải thực lòng muốn uống rượu, chỉ muốn thử cảm giác say rượu, mà tiếp tục cũng chỉ làm chuyện vô bổ. “Tôi nghĩ tôi có thể pha cho ly cồn.” – Jeff đề nghị. “Đấy đâu phải là rượu.” “Có lý. Anatasia…” – ta bỗng như nhớ ra điều gì – “Anatasia cái tên này hình như tôi nghe ở đâu rồi…” – Trầm tư lát – “Có lần ông chủ say rượu…” (Juu: dự cảm…dự cảm nha…) “Tôi nghĩ cái tên Anatasia này cũng ít người dùng…” – Tên người nước ngoài đảo tới đảo lui cũng chỉ có vậy. “Ừ, cũng phải.” – Jeff tỏ vẻ đồng ý. “Cám ơn ly rượu của .” – Nhấp ngụm coi như phép lịch tối thiểu, đặt tiền lên mặt quầy rồi đứng dậy rời . “Quý Anatasia, lần sau tới tôi mời nước trái cây.” – Tiếng trong sáng của Jeff từ phía sau truyền tới. Lần sau? Tôi nghĩ tôi hẳn đến nữa. Tiếng chuông nhà thờ vang lên, đánh động bầy chim câu trắng quảng trường. Ánh mắt nhìn theo chúng, lướt qua mấy ngọn tháp theo phong cách Gothic, giờ phút này tự dưng tôi rất muốn tự do tham quan Paris, mình. Sương mù man mác tản bên hồ, ánh mặt trời ấm áp, rạng rỡ, trong từng hơi thở, có thứ cảm giác lành lạnh nhàng khoan khoái. Dường như chút mát mẻ này cũng để lộ dần vị ngọt mát đầu xuân xanh mượt. Sắc trời màu xanh ngọc bích, mây trôi về xa, như thể chưa từng tồn tại, vương lại dù vệt màu trắng. thầm hít vào hơi. Mọi thứ đều xong rồi, bỏ lại phía sau thành phố ấy, dù là tình thân hay tình . Những bối rối, nặng nề, oán hận, quyết tuyệt…từng mang trong lòng đều nhạt nhòa … Chậm rãi tới vùng đất cổ kính phía trước. Sau chừng mười phút, chân đặt lên phía ngoài của tòa thành cổ mà trước kia Christine thường kể, con đường hẹp quanh co, tầng tầng tán cây, tòa thành này ở đây ít cũng phải từ thế kỷ mười lăm. Bản thân người Pháp dường như cũng lãng quên mất nơi này, mà khách du lịch cũng rất ít tới thăm. Vẻ đẹp cổ kính chân , dù có miêu tả bao nhiêu, cũng thể tả hết được vẻ đẹp từ thời Trung cổ còn lại này. Lúc này cũng mang theo dụng cụ vẽ. Lần trước ở đây cũng có bức tranh còn chưa hoàn thành, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt, hơi mang ý tiếc nuối nhưng cũng có phần nhõm. qua cánh cổng vòm khắc hoa màu trắng, nền đất bên trong bị thời gian ăn mòn hư hại. Bước từng bước sâu hơn vào trong sân, chợt nhớ năm ngoái có để chiếc lắc tay pha lê ở trụ bạc bức tường cổ kính, là quà của Christine tặng, biết đâu lần này có thể tìm thấy cũng nên… Chậm rãi bước , cũng biết bao lâu, trong khi trầm tư suy nghĩ đột nhiên vang lên tiếng nổ, cảnh vật bốn bề rung động kịch liệt, khói đen, bốn phía kiến trúc vụn vỡ, rồi dưới chân đột nhiên hụt hẫng, rơi xuống thẳng tắp… “Sụt lún.” – Trong đầu lập tức lên từ này. Thậm chí cả la hét cũng kịp. Hoảng sợ nháy mắt tràn ngập toàn thân. Ngay khi màu xanh ngọc bích của sắc trời sắp sửa biến mất khỏi tầm mắt, bóng đen lên… Giữa mịt mờ u ám, mùi ẩm mốc nồng đậm xộc vào mũi, bên tai còn có tiếng nước giọt giọt. Tôi khổ sở mở mắt ra, màu đen vô tận như dự đoán. Có cả chuyện này sao?! Có lẽ Thượng Đế an bài cho tôi kết cục là bị chôn sống, chợt cảm thấy thực buồn cười, có lẽ “Giản An Kiệt” theo cái cách này mà biến mất hoàn toàn triệt để khỏi thế giới này! Tay chân vừa mới lấy lại được cảm giác, lại bị đau đớn dần dần đánh úp lại, cả người đau ê ẩm, nhất thời cũng chẳng xác định được là bị thương ở đâu. Nhưng rất lạ là, cũng chẳng đau ghê gớm như tưởng tượng. Lúc này mới cảm giác được mặt đất dưới thân hơi khác thường, phải sỏi đá gạch vụn, cũng phải nền đất cứng rắn, trái lại còn có phần ấm áp, còn có mùi hương bạc hà thơm mát xa lạ mà quen thuộc ấy… (Juu: giờ chị biết tại sao đau chưa =.=”) Bàn tay đưa lại cảm giác về chất vải…tim đột nhiên lại nảy lên hoảng hốt, giãy giụa đứng lên, eo lại bị giữ chặt lấy, cơ thể vừa mới hơi vươn dậy lại ngã xuống lần nữa, bên tai vang lên tiếng rên rất . Cảm giác thấy người dưới thân cũng chầm chậm tỉnh lại, trói buộc nơi thắt lưng cũng được buông ra, vội vàng xoay người ngồi qua bên, trong bóng tôi những mảnh đá vụn đâm vào làm tôi đau đớn lạ thường, trái tim lại bởi hoang mang mà đập loạn lên, có lẽ nào?! Người đó sao có thể xuất ở Pháp được, lại còn rơi xuống cùng tôi đúng lúc như vậy chứ! “Em… sao chứ?” – Giọng trong trẻo lạnh lùng cùng chút khàn khàn chưa hồi phục lại, quả nhiên là giọng quen thuộc ấy! (Juu: từ giờ ta đổi cách xưng hô dần dần ) Mắt bắt đầu quen với bóng tối vô tận kia, có thể thấy được đây đây là đường hầm hẹp dài, mặt tường trong u ám cũng giống như ở đống đổ nát của trường tiểu học mà những ngón tay từng vuốt qua. Phía trước là đống gạch đá vụn bịt kín lối , phía sau là tối tăm . Hẳn là sụt lún sinh ra chấn động khiến cho tòa kiến trúc lâu năm được tu sửa chắc phải rất mong manh này sụp đổ, nhưng cũng may là chỗ sụp đổ lại đúng vào chỗ có đường hầm này, cho nên mới tránh được cái kiếp nháy mắt bị chôn sống…Đời là thế, khiến cho người ta chẳng biết nên than vãn hay mừng vui nữa! Cũng như…tôi muốn nghĩ đến vì sao Tịch Si Thần lại xuất ở đây, cùng tôi rơi xuống, còn làm đệm đỡ cho tôi! Bên cạnh truyền đến tiếng “póc” tênh, giống như tiếng gõ gì đó, trong mơ hồ thoáng lên chút ánh lửa. Rồi cũng ra đột ngột như vầng ánh sáng này – Tịch Si Thần biết bằng cách nào thắp sáng lên những cây đuốc tường. Đường hầm càng ra ràng trước mắt, những tảng đá lớn đồng đều phủ đầy rêu và bị nước xói mòn, còn có những hốc cắm đuốc với những hình điêu khắc họa tiết cổ xưa và xa hoa, có thể thấy được vẻ diễm lệ suy tàn của kiến trúc Gothic thời trung cổ. Thứ thẩm mỹ đại diện cho thiên chúa giáo và thần quyền, phát triển cho đến nay, hoàn toàn thay đổi. Có người , Gothic giống như là người em song sinh nổi loạn của lãng mạn, là bệnh tật tăm tối đằng sau đóa hoa xinh đẹp…Tôi cười khổ, lòng mình thế mà vẫn bình tĩnh như vậy, , so với vụ sụt lún này, xuất của Tịch Si Thần còn khiến tôi kinh ngạc hơn! Trong ánh lửa, tôi thấy Tịch Si Thần cầm trong tay chiếc đồng hồ tinh xảo, sợi dây kim loại quấn quanh những ngón tay tái nhợt và thon dài của ta lặng lẽ trượt xuống, đoạn cuối hình như có gì đó hơi đen, mặt có nạm viên ngọc màu xanh lam tỏa sáng cực kỳ bắt mắt. “Sapphire Xương Lạc, theo truyền thuyết nó được phát ở xóm núi có tên là Tân Vượng, khi đội thăm dò địa chất chuyện phiếm với những người già, tình cờ phát ra những hòn đá đánh lửa màu xanh họ buộc trong túi thuốc lá rất giống sapphire, sau khi kiểm tra, xác nhận đây là sapphire chất lượng tốt nhất ở Trung Quốc từ trước tới giờ…. ngờ nó cũng có lúc trở về với công dụng ban đầu.” – Giọng thản nhiên truyền tới, như là lơ đãng giải thích. “ có bật lửa sao?” – Cảm giác hơi hơi lạ lẫm trôi qua, buồn thay bản thân lại còn thêm hiếu kỳ. Mà lúc này đôi con ngươi sâu xa kia lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, ánh lửa lắc lư chiếu lên khuôn mặt ta những cái bóng ràng – “…Tôi hút thuốc.” – hiểu sao lời chẳng đầu chẳng đuôi ấy lại khiến tôi có cảm giác còn điều gì đó chứa đằng sau. “Trường tiểu học gần nhà thờ kia là trang viên của công tước Mona-de-Adel, giáo đường cũng thuộc về ông ta, cho nên đường hầm này hẳn là do ông ta vì nguyên nhân nào đó mà bí mật xây dựng, quý tộc ngày đó cũng thường xây dựng đường hầm bí mật để phòng có lúc cần như quy luật ngầm.” – Tịch Si Thần lấy cây đuốc từ vách tường xuống, nhìn đường bị đá vụn bịt kín – “Phía thông sang giáo đường bị chặn rồi, nhưng phía kia nhất định có lối ra.” – Trong lời lạnh nhạt đến nỗi có tia tình cảm nào, chỗ chết bị ta tới hồi, phảng phất như chẳng còn gì nữa. Người đàn ông trước mắt này, quen nín nhịn, lạnh lùng và toan tính, toàn nửa giấu nửa, khiến người ta chạm tới được ý đồ thực của ta. Mà thực ra lại là lần đầu tiên trò chuyện thẳng thắn như vậy, tôi hơi gấp gáp – “Đối với nơi này, thế mà rất là quen thuộc.” Tịch Si Thần liếc mắt nhìn tôi cái, cũng lặng im. Hồi lâu, cái người cầm đuốc kia cuối cùng mới có động tác. “ nào.” – Tiếng trầm thấp, hướng tới hành lang tối tăm biết điểm dừng kia mà .
Chương 25 Edit: Juu_chan Tôi giữ khoảng cách mét mà bước theo, dù muốn, cũng còn lựa chọn nào khác. Cúi đầu xem di động chút, vẫn là tín hiệu. “Chiều dài chắc cũng quá trăm mét, nếu có rẽ nhánh, mất thêm chút thời gian.” – Lại câu vô tình giải thích. “Nếu cuối cùng vẫn ra được sao?” – Chuyện đáng sợ này rất có khả năng. Bóng dáng cao gầy kia dừng lại, xoay người đứng đối diện tôi từ xa, ánh lửa lóe lên trong mắt ta bắn ra ý tứ nào đó – “Tôi đưa em ra ngoài.” (Juu: hứ, soái ca phải tin, à quên, trừ cái câu “ ăn em” ra nhớ) “ nắm chắc mấy phần.” – tự tin của ta nực cười. “Tôi đưa em ra ngoài.” – Lặp lại, trong lời bình thản man mác buồn buồn. Tôi cười – “Chính xác, tôi phải ra ngoài.” – Dừng chút – “Tôi nghĩ Tịch tiên sinh hẳn phải biết lý do.” – Tôi sợ chết, đúng vậy, nhưng mà lúc này, tôi muốn chết, muốn chết ở đây…cùng cái người trước mắt này! Sắc mặt Tịch Si Thần trở nên khá là u ám, lúc lâu sau mới thản nhiên – “ thôi.” Ánh đuốc phía trước theo hành lang run rẩy, tôi dừng chút rồi tới. được chừng chục mét, bức tường xưa cũ mà ẩm ướt dần mở rộng ra, các loại cây dây leo cũng dần dần tăng thêm. “Mặt đất trơn lắm, cẩn thận chút.” – Lúc này giọng nhàn nhạt vang lên. Còn tưởng rằng ta vẫn im thin thít chứ. Tôi cất bước theo cái bóng chảy dài ra dưới ánh lửa kia, nhưng cũng hề đáp lời. Thực tế là tôi có phần đuối sức, thân thể quá mức suy yếu vốn là thể vận động quá nhiều, mà cả ngày nay chạy tới chạy lui khiến tôi tương đối mệt mỏi, lại còn rơi vào cái cảnh này nữa. Bắt đầu lặng lẽ vịn vào tường hành lang mà , hy vọng có thể tiết kiệm được ít sức lực, trước khi tìm được lối ra được chật vật ngã xuống trước mặt ta. Vài phút sau, mặt tường hai bên bỗng thẳng ra. Thực tế là chúng tôi tiến vào nền đất hình tròn, trống trải có gì, vách tường hư hại, mặt còn khắc ít phù điêu, cũng tính là nghệ thuật chân chính, còn hơi thô cứng, như thể vì muốn tường quá đơn điệu mà tùy ý khắc lên, trong khí lan tràn chút hương rượu, nơi này chắc hẳn là hầm giấu rượu của quý tộc trung cổ rồi. Tịch Si Thần thăm dò toàn bộ địa hình chỗ này, có hai con đường. Tôi bước tới, tùy ý chọn con đường bên trái toan vào. “Chờ chút.” Xoay người cái, con dao găm phòng thân xoẹt qua cánh tay phải hướng về phía tôi của ta, tôi cười nhìn Tịch Si Thần, tiếng rất nhạt cũng rất chậm – “Đừng có chạm vào tôi.” Trong nháy mắt tất cả như chết hết, Tịch Si Thần nhìn tôi, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng mà tăm tối, con mắt đen vừa lạnh lẽo vừa cháy bỏng đanh lại, đôi con ngươi như đêm tối kia từ từ ra đau đớn khôn cùng, nhen lên ngọn lửa sâu lường được. Ngay sau đó, cánh tay phải còn chảy máu đột nhiên kéo tôi ôm vào trong lồng ngực, nhanh chóng áp đến nụ hôn mạnh mẽ, tràn ngập cảm giác đau khổ, thăm dò và day miết hề lưu tình. Tôi hoảng hốt, dùng hết sức lực còn lại mà giãy dụa, vô ích, đổi lại chỉ là ta càng siết chặt ôm ấp, tôi muốn hét lên nhưng tất cả thanh đều bị ta mạnh mẽ nuốt vào! Cái lưỡi nóng rực xộc thẳng vào trong miệng, quấy động quay cuồng, trong khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng nhưng dây dưa, tàn khốc hút lấy, mạnh mẽ và bất cần như thế, như thể người lữ hành lạc giữa sa mạc cố níu giữ lấy giọt nước ngọt lành cuối cùng, đấu tranh cố gắng trở nên vô ích thậm chí nực cười! Tịch Si Thần như vậy tôi chưa bao giờ gặp qua, có phần khiến người ta kinh hãi! …Cứng rắn cắn xuống, khoảnh khắc vị tanh ngọt hòa cùng hương bạc hà nhàn nhạt xâm nhập vào các giác quan của tôi, máu cũng từ đôi môi dây dưa kia chậm rãi xuống, mí mắt hơi nhướng lên, đôi con ngươi phức tạp và cháy bỏng kia nhanh chóng giữ chặt lấy tôi, điên cuồng trong đôi mắt tan biến, để lại buồn thương lặng lẽ. Tôi cũng nhìn thẳng vào ta, hơi mím môi che giấu bối rối của bản thân, đúng vậy, bối rối! Cho dù muốn thừa nhận, nhưng quả là nó tồn tại, cứ ngỡ rằng mình lãnh đạm cứng cỏi rồi, kết quả là vẫn bị ta dễ dàng khuấy động tâm trí! “An Kiệt…” – Bàn tay tái nhợt thon dài hướng đến hai má tôi, trong lời nhàn nhạt chứa si mê – “Tôi phải làm sao em mới có thể tha thứ cho tôi…mới có thể hận tôi nữa, từ chối tôi nữa…?” (Juu: hự, đứt cả ruột :[) Giọng điệu mềm mỏng như thế, lời như thế, ánh mắt thâm thúy như thế, trong lòng như bị ai vụng trộm lay động chút, khiến trái tim đập loạn! “ cho tôi hay…Đến cùng tôi phải làm sao…..” – Những ngón tay thon dài vuốt ve hai má của tôi, mang theo lưu luyến và trân trọng. “…” – Sau lúc ngây người cảm giác lạnh như băng mặt mới khiến tôi bừng tỉnh, cương quyết gạt tay ta ra – “Tịch Si Thần! Tôi rồi, đừng có chạm vào tôi!” – Dứt khoát xóa sạch hương vị bạc hà trong miệng. (Juu: ta thèm mà được nè TT^TT) “An Kiệt, em quá công bằng với tôi….An Kiệt….Ngay từ đầu em hoàn toàn chối bỏ tôi, làm gì tôi cũng đều cảm thấy mình như thằng ngốc, biết có được chút gì đáp lại…” – Khuôn mặt thanh lịch trở nên thâm trầm phức tạp, con ngươi đen mê người tỏa ra ánh sáng chân thành. “Tôi biết gì cả!” – Tôi chợt cảm thấy có chút cáu giận. “Em biết, em vẫn luôn luôn biết…em biết làm thế nào để quăng Tịch Si Thần luôn ngạo nghễ cao xuống mặt đất, khiến cho gần như điên cuồng, em còn biết làm thế nào đẩy ta vào đường cùng, đau sống nổi….An Kiệt, em biết mà, em vẫn luôn luôn biết mà.” – Vẻ mặt đau đớn tràn ngập khổ sở. “ bậy bạ gì đó!” – Phản bác kiểu ấy bản thân mình nghe còn thấy yếu ớt. “Kể cả tội chết cũng còn có kỳ hạn phải sao….Thế mà, tôi cũng được lựa chọn để mà chuộc hết tội……” “Tịch Si Thần, rốt cuộc linh tinh cái chết tiệt gì thế!” – Trước cái tình hình khó nắm bắt này tôi bắt đầu cảm thấy có chút bất lực, nơi nào đó có dự cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra. “Tôi bậy, em biết mà, tôi chỉ…….” – Cũng hết câu, Tịch Si Thần dùng sức kéo tôi vào trong lòng, lần này so với lần trước càng cương quyết để cho phản kháng chút nào, cả người tôi dán vào ngực ta, mà bàn tay để sau eo kia cũng gắt gao khóa chặt tôi, cho tôi mảy may cử động, giây tiếp theo, môi áp vào môi, hơi thở nóng bỏng tràn tới, thân thiết hôn sâu, lưỡi quấn quýt dữ dội làm tôi hơi cảm thấy đau, vị tanh ngọt cay đắng lại lần nữa tan ra trong miệng, giờ đây thậm chí cũng chẳng biết là máu của ai nữa. hề giãy dụa vô ích, hay cầu xin buông tha, cho đến tận lúc cả hai cùng hổn hển mới chấm dứt được cái nụ hôn với vẩn này. (Juu: *lườm* nụ hôn của Thần mà vớ vẩn á???) Nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại hô hấp rối loạn – “Tịch Si Thần, đừng ép tôi hận .” Tịch Si Thần vẫn buông ra, tay phải vẫn giữ phía sau tôi – “……Em hận rồi phải sao?” – Cảm giác được như ta thản nhiên cười, khàn khàn và thân mật, thoải mái và dứt khoát, sau đó, bàn tay tái nhợt nắm lấy tay phải cầm dao găm của tôi…đột nhiên đâm vào chính ngực mình! Máu tươi đỏ thẫm từ từ thấm qua lớp áo thuần màu, tạo nên đóa mẫu đơn kỳ dị………..
Chương 26 Edit: Juu_chan Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn ta, ta điên rồi sao?! Cảm giác nóng ẩm tay cho tôi biết tất cả chuyện này đều phải ảo giác! Cương quyết lắc đầu, theo bản năng muốn đẩy ta ra! Tịch Si Thần lảo đảo lui về phía sau mấy bước, suy sụp dựa vào tường, quần áo rách nát, máu chảy tràn ra, dù cách xa nhau khoảng nhưng vẫn có thể cảm giác được ràng hương vị tanh ngọt nồng ấm kia, tóc đen rối bời che khuất đôi mắt, che dấu nỗi buồn sâu sắc, Tịch Si Thần như vậy, lại mang vẻ yếu ớt khó nên lời! khí ngưng đọng lại, hai người nhìn thẳng vào nhau, giữ chặt lấy thân thể đương đau đớn. Những cảm xúc tên cứ tầng tầng lớp lớp đổ dồn đến, như những lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm trí tôi! con dao găm máu ngừng rỏ xuống, tôi đột nhiên chuyển hướng chạy sâu vào trong đường hầm! ta dựa vào đâu mà có thể làm như vậy, hết sức vô lý, hết sức vô lý! Bên trong chỉ toàn màu đen, cảm giác như mình rơi vào cái động đáy, hai chân nặng nề liều mạng chạy về phía trước, gió bên tai như muốn xua những suy nghĩ trong đầu. Bước chân hỗn loạn, lảo đảo cái ngã đất, đầu gối và lòng bàn tay đập mạnh xuống mặt đường đá, cảm giác rát buốt lập tức truyền tới khắp cơ thể, hơi thở nặng nề trong cái gian kín mít này dường như càng rối loạn và ướt át…….vì sao lại tới đây! Vì sao lại ở đây….vì sao phải…..rối loạn! Tất cả đều rối loạn! Tịch Si Thần, quá tàn nhẫn………ở thời điểm tôi hạ quyết tâm phải quên tất cả những gì qua này, xuất , dùng cách thức như thế, bạo lực và cực đoan phá hoại!!! …….Khi tôi quay lại chỉ thấy Tịch Si Thần dựa vào tường, mệt mỏi ngồi mặt đất, tay đặt đầu gối, áo sơ mi trắng nhuốm màu đỏ nhức nhối, cảm thấy hoảng hốt, chạy qua nắm lấy bả vai ta – “Tịch Si Thần!” – Phát giọng của mình có phần khô khốc – “ phải dẫn tôi ra ngoài sao! Thế này nghĩa là sao, đổi ý rồi ư?” – Tôi hận bản thân rồi còn quay lại, càng hận mình bị ảnh hưởng bởi ta! Đôi mắt sáng ngời từ từ mở ra, khi nhìn thấy tôi ra tia trong suốt, sau đó sóng mắt thu về, mở miệng cũng dịu dàng chưa từng thấy – “……….Tôi đưa em ra ngoài.” – ta đưa tay trái còn chưa dính máu tới đỡ lấy hai má của tôi – “An Kiệt…” – Cây đuốc rơi mặt đất chỉ còn lại chút tàn lửa, bập bùng ánh lên, rồi cũng tắt ngấm, đường hầm lại lần nữa tràn ngập bóng tối vô cùng – “Đối với em, tôi bao giờ đổi ý…” – Tiếng thầm vừa ngưng, đôi môi lạnh như băng phủ lên, vuốt ve nhàng như lông vũ. “………” “An….Tôi muốn hôn em, rất muốn…………” – Giọng nhàng hơi mất tự nhiên, như là ngần ngại. Khi tôi còn đương ngơ ngẩn hết sức Tịch Si Thần hoàn thành nụ hôn nhàng như nước này rồi, cố gắng hết sức đứng dậy, thắp lại cây đuốc, những ngón tay thon dài tái nhợt vịn vào mặt tường đổ nát. “, miệng vết thương…” – Tôi cũng vừa vặn đứng dậy theo, hành vi của ta sớm ngoài phạm vi phân tích và ứng phó của tôi rồi, chạm tay vào môi, nơi ấy còn chút ấm áp, môi xẹt qua nụ cười nhạt, nhưng mà cũng chỉ là tự giễu. “Tôi sao cả, xin lỗi, tôi làm em sợ…” – Giọng thanh nhã mang theo nụ cười yếu ớt mà dịu dàng an ủi tôi. Tôi nhếch miệng, cũng gì thêm. Sau khi nghỉ ngơi lát, ta dẫn tôi tiếp tục tiến tới, chúng tôi thực thể dừng chân lâu ở chỗ này. “Châu Âu thời trung cổ, loại đường hầm bí mật này…” – Đưa tay che miệng ngăn trận ho khan yếu ớt rồi mới tiếp – “Loại đường hầm này ngoại trừ dùng để đào thoát, còn dùng để bí mật chuyển tài sản và tù nhân. Cũng vì muốn cho kẻ thù có thể đuổi tới, cho nên đặt rất nhiều cạm bẫy, cũng thường có các ngã rẽ để gây nhầm lẫn.” (Juu: ta xót Thần quá) Mềm mỏng giải thích ràng như thế phải có ý muốn với tôi rằng ta còn chưa chết được đấy chứ, hề nhiều lời, chúng tôi đều cố ý làm như muốn nhắc đến chuyện điên cuồng lúc nãy. Tôi tự nhủ với mình, chỉ là sợ thôi, sợ điên cuồng của ta… Suốt dọc đường , Tịch Si Thần vẫn cứ liên tục thử mọi cách trong khó khăn bế tắc(Juu: ở đây tác giả dùng thành ngữ là “举步维艰” [jǔbùwéijiān] – “cử bộ duy gian” đại loại là khó mà bước tiếp được ý ), từ chỉnh thể đến từng chi tiết , khí truyền tới mùi rêu phong ẩm mốc, thanh nước giọt vang vọng…Tôi cũng chưa bao giờ bình tĩnh hơn trước mặt ta. Đối với hoàn cảnh này cũng hề thận trọng vô ích, hay mất kiên nhẫn mà kháng cự. Mà mấy tiếng trước, Tịch Si Thần biết bằng cách nào từ tường mở ra lối . Cũng khó tin y như lúc đốt lửa bằng sapphire, Tịch Si Thần dường như có thể tận dụng mọi thứ xung quanh để đạt được mục đích của mình. Như thể thế giới này, chẳng có gì mà ta biết, mà ta làm được. (Juu: chuyện, soái ca nhà ta mờ lị) cơn chóng mặt ập tới, trước mắt lại trở nên nhạt nhòa, gay gắt cắn mạnh môi dưới, trong miệng mùi máu tươi khi nãy còn chưa tan hết, trận tanh nồng lại lần nữa tràn đầy. Khi bị nhốt thường cảm thấy thời gian kéo dài ra vô hạn, dù thời gian chắc còn chưa tới ngày, mà cứ giống như đói khát ba ngày ba đêm ăn uống vậy. Dòng chất lỏng ấm áp được mớm vào trong miệng, mang theo hương bạc hà thơm mát. Trong đầu tôi còn tự dưng xuất cái thành ngữ buồn cười “lá lành đùm lá rách” (Juu: nguyên bản là “相濡以沫” – tương nhu dĩ mạt, có nghĩa tương tự), muốn kháng cự nhưng mà tay chân chẳng chịu nghe lời đại não, cứ như bị bóng đè vậy, biết là thức dậy rồi hay vẫn còn trong mộng. Xung quanh là màu xanh bụi bặm, màn mưa tầng tầng lớp lớp cho thấy con đường phía trước, khiến cho cái lạnh buốt giá thấm qua quần áo ướt đẫm đến tận xương tủy, ấm áp và thoải mái bất ngờ đến như thế, và rồi, khi tỉnh lại là trần nhà màu trắng muốt….. Áo vest đen trùm lên người bởi đứng dậy mà rơi xuống, có ánh mặt trời, có trần nhà, đập vào mắt vẫn là con đường đá lởm chởm và ngọn lửa bập bùng vô định kia. Tất cả hoảng hốt vừa rồi chỉ như giấc mộng…….thực chỉ là mộng mà thôi… Tịch Si Thần quỳ ngồi bên cạnh, trong mắt giấu nổi lo lắng, tay phải buông thõng bên người, tay trái muốn đỡ tôi đưa tới nửa chừng, lại ngại ngần dừng lại giữa trung, còn áo vest che dấu, đóa mẫu đơn đỏ thẫm nền áo sơ mi trắng muốt kia càng ra ràng trước mắt tôi. thể phủ nhận là ta có làn da rất đẹp, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao cao, mặt tường đá phía sau phản chiếu bóng dáng rất tuấn tú. Nhưng mà tuấn tú ấy lại mang theo thần thái lạnh lùng, cùng ngạo khí đến thần thánh cũng thể xâm phạm được. Nhận thấy tôi nhìn dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt ho , như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên mảnh.
Chương 27 Edit: Juu_chan Nhận thấy tôi nhìn dời mắt, Tịch Si Thần nghiêng mặt ho , như thể đứa trẻ con bị bắt quả tang làm chuyện xấu, khuôn mặt dưới ánh lửa ửng hồng lên mảnh. Vết thương chưa xử lý ngực kéo vảy, máu tươi đỏ thẫm gần như đen thấm ra nữa… Trong nháy mắt, trong đầu chợt sáng tỏ! Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, rùng cả mình…Muốn cười to, thực muốn cười to…Tôi lại cứ hết lần này đến lần khác như đứa ngốc để cho những điều giả dối ấy lừa gạt! Sao tôi lại quên mất, Tịch Si Thần là loại người ích kỷ thế nào. Vậy ra, tình cảm của mình toàn bị người ta đùa cợt! lo lắng trong ánh mắt thoáng cái còn! Những bối rối và mê mang lúc nãy, còn có cả dư vị của dịu dàng mà man mác buồn khiến lòng tôi rối loạn của ta, giờ biến thành những tiếng cười sỉ nhục tôi, điên cuồng nhạo báng ngu xuẩn của tôi. Tịch Si Thần nhận ra thay đổi của tôi, bình tĩnh đứng lên, lại như bị choáng váng mà khựng lại, tay phải theo bản năng bám lấy tường đá mà vươn dậy, nhoáng cái ổn định thân mình. Máu còn ấm áp, chảy xuống dòng theo mặt tường đá mấp mô. “Có đứng lên được ?” – Tịch Si Thần hỏi, nụ cười toát ra vẻ dịu dàng, mà tay phải buông kia như thể vô tình chà xát mặt tường thô ráp, xóa sạch vết máu kia, chỉ để lại những vệt màu hồng, tựa như những vệt máu khô cạn lâu bám tường. “Phía trước là cầu thang dẫn vào hầm rượu, nhưng cửa đá để mở vào bị hỏng rồi…” – Giọng dần dần yếu , mà tôi cứ lẳng lặng chẳng nghe lấy từ, mí mắt cụp xuống che toàn bộ cảm xúc này. Tiếng mong manh kia dần dần ngưng lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại vang lên – “Trừ phi…” – Lại còn thả ra hai chữ này. Phía trước là hành lang dài tăm tối, hẹp khó mà qua được. Lối ra của khối kiến trúc rộng lớn cổ kính vô cùng này ngờ lại khiêm tốn đến vậy, nhưng đúng sai gì cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Tôi đứng dậy bước về phía đó. Quay đầu lại thấy Tịch Si Thần vẫn đứng ở rất xa phía sau, nhàng ôm ngực ho khe khẽ, bước chân hơi lộn xộn và mơ hồ. Tịch Si Thần, thực ra việc gì phải như vậy. Rốt cuộc cũng muốn lo lắng vớ vẩn, vì hiểu được giả dối bên trong. Để ý tới ánh mắt đánh giá của tôi, Tịch Si Thần sửng sốt, đứng thẳng mình, đáy mắt đen tối lên tia u ám, thản nhiên – “Tôi lấy đuốc cái .” Sau cánh cửa cuối con đường là hầm rượu, những chai rượu vang hàng thế kỷ được đặt xen kẽ ngay ngắn trong những hốc tường đá. số bị vỡ, để lại trong những hốc tường các mảnh vỡ. Hương rượu tản mác trong khí nồng đậm hơn nhiều so với lúc trước. Mùi rượu quá nồng khiến tôi cảm thấy được khỏe. Sắc mặt Tịch Si Thần đỏ lên lạ lùng, đứng vững như muốn ngả về phía tôi. “Tịch Si Thần!” – Tôi quát khẽ theo bản năng. tiếp tục cái dáng vẻ ngả nghiêng nữa, ta thuận tay cầm lấy bình rượu kệ – “Nơi này có thức ăn nước uống, đành phải uống tạm thứ này…nhưng mà hình như hơi nhiều quá…” – Thản nhiên tự giễu, cả bản thân ta cũng tin được cái lời giải thích này. Nhẫn nhịn trong lòng đến cực điểm rồi, lại nảy sinh ý muốn trả đũa. “Tịch Si Thần, thích tôi điểm nào chứ?” – Khẽ cười bước từng bước đến bên ta, giọng mềm mại vốn có ở tôi – “Thân thể tàn tạ này, hay là…linh hồn nực cười này?” Tịch Si Thần ngây người, mặc cho bàn tay lạnh như băng của tôi đặt lên cơ thể mình. Nhận thấy chiếc áo sơ mi trắng kia ướt đẫm rồi, đóa mẫu đơn đỏ thẫm kia cũng phai màu rồi. “Thực là trò đùa tồi.” – Lần lượt cởi bỏ từng chiếc khuy áo ngay ngắn, để lộ ra khoảng ngực trần trụi. Ngón tay chậm rãi lướt qua vết thương ngắn ngủn kia, dừng ở nơi trái tim phập phồng. “Đáng lẽ ra nên đâm vào đây.” – Giọng điệu nhàng chất chứa cay đắng. Cảm giác được khối cơ thể dưới tay này trong nháy mắt trở nên căng thẳng, ngay cả nhịp phập phồng dưới đầu ngón tay cũng như ngừng lại. – “Vết thương ngắn và nông như vậy, sau khi rút dao ra máu mới có thể chầm chậm chảy ra, sau đó trong nháy mắt nắm chặt lấy lưỡi dao, để máu ở lòng bàn tay chảy tràn miệng vết thương, giả làm thương nặng…Tôi ngờ Tịch tiên sinh có thể diễn hay như vậy.” (Juu: haizz, khổ nhục kế, chỉ là khổ nhục kế thôi) hề trả lời. Sức nặng dần dần ép xuống người, hơi thở mang hương rượu phảng phất thổi qua bên tai tôi. Thân thể nóng rực, mồ hôi dấp dính, hô hấp rối loạn, lòng tôi rối bời, vội vàng đẩy ta ra theo phản xạ. Tịch Si Thần mất thăng bằng ngã vào mặt đá thô ráp, tay phải va rất mạnh lên mặt tường lởm chởm, vết thương chưa hề khép miệng lại ứa ra dòng đỏ thẫm. Hồi lâu cũng có lên tiếng. ta dựa lên bờ đá, tóc đen bối rối rủ xuống che vẻ mặt mơ hồ, bàn tay phải nắm chặt, máu theo kẽ tay rỏ xuống, từng giọt từng giọt rơi, tạo nên những đóa hoa lung linh diễm lệ – “Đúng, khổ nhục kế. Mặc dù cũ rồi, nhưng với em… có hiệu lực.” – Con mắt hơi nheo lại thoáng chút thất thần, tiêu cự trong mắt tan rồi lại tụ – “Bởi Giản An Kiệt rất lạnh lùng nhưng cũng rất…mềm lòng.” “………….” “Em muốn cùng chết với tôi trong này phải sao? Cho nên đao ấy phải là , em nên cảm thấy mừng.” ta có ý gì? Châm chọc bất lực của tôi sao? Đúng! Mê cung này đúng như ta , nếu có ta dẫn đường, tôi nhất định ra được. Thân thể Tịch Si Thần chậm rãi di chuyển sang bên, cuối cùng ngồi xuống. “Cầu thang ở ngay đây, em lên …” – Những bậc thang trong bóng tối, bị tàn phá suýt nữa nhìn ra. Đột nhiên có những tiếng ầm ầm, những bậc thang mà ta như kỳ tích mở ra, luồng ánh sáng mặt trời theo cửa hầm chiếu xuống. Tôi nâng tay che luồng ánh sáng trắng chói mắt, sau khi thích ứng được, lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tịch Si Thần – “ à?” – Tuy nhiên giờ phút này bản thân hoàn toàn có ý muốn đỡ ta. Tịch Si Thần ngồi tựa dưới đất, chậm rãi cười nhàn nhạt, thân thể hơi hơi run rẩy, như thể cố gắng chống chọi cái gì, hay chịu đựng cái gì. – “Bậc thang cũ nát được tu sửa, chi bằng để em trước xem? Dù sao tôi có chết cũng chẳng liên quan gì đến em phải sao?” “Đúng là chẳng liên quan!” – Câu trả lời của tôi gần như là phản xạ, nhưng thể chứng minh với chính mình điều gì đó, nhưng, thể phủ nhận lời ta khiến tôi có cảm giác nhói đau… “Hay là em quyến luyến? A, ‘sống cùng chết cùng chôn mộ’ cũng lãng mạn.” – Giọng lạnh lùng thốt ra nhanh chậm, biết xấu hổ mà làm tổn thương người ta… Tôi cố gắng khống chế phẫn nộ của mình, quan tâm ta có lên hay nữa, lê lết thân thể suy yếu, bước lên những bậc đá vỡ lởm chởm. tới bậc thang cuối cùng, chân bước lên mặt đất lâu thấy, cảm giác nhõm sau khi thoát chết trong gang tấc này khiến tôi cảm thấy có chút hư ảo. Mặc dù có lý do, vẫn nhịn được liếc mắt nhìn xuống cái. Trong ánh mặt trời tôi nhìn thấy nụ cười nhợt nhạt mênh mang ấy, mơ hồ như thể sắp tiêu tan. dòng tơ máu chầm chậm chảy ra từ khóe miệng ta, con mắt thất thần lạc mất tiêu cự, rồi chảy xuống, cơ thể suy yếu ngả nghiêng, xung quanh vang vọng tiếng ầm ầm. Ngay lúc tôi còn khó hiểu, những khối đá bên chân bỗng dưng đóng lại, tạo nên trận bụi mù, những cơ cấu từ xa xưa kia cũng gầm rú ma sát theo. Mặt đất kín bưng khe hở, như thể cửa động vừa rồi chưa bao giờ xuất . “Tôi chết liên quan tới em.” – Trong lúc hỗn loạn bên tai vẫn vang vọng những lời này. Bây giờ mới nhận ra, nó như thể lời dự báo trước về cái chết. Dòng máu theo khóe miệng chảy ra khi cuối, càng giống như mấy cảnh sinh ly tử biệt trong võ hiệp. (Juu: chú ý nhớ, từ đây chị thay đổi dần thái độ đối với , nên cách gọi cũng đổi dần dần.) Trong hoảng hốt nhớ lại rất lâu trước kia khi xem phim võ hiệp rất bực mình cái kiểu hơi tý lại ho khạc máu – “ phải lao phổi cũng chẳng phải viêm phế quản, ho ra máu như vậy rất giả tạo.” Gia Trân bày ra khuôn mặt khóc như hoa lê, quả quyết rằng – “Bị nội thương cũng ho ra máu mà.” Tôi nghi ngờ liếc nhìn nàng. Bùi Khải ở bên cạnh cũng rất có lòng phụ họa – “Nội thương có thể bị gây nên bởi những ngoại lực bên ngoài tác động đến con người như: ngã ngựa, đánh nhau, rơi từ cao xuống…hô hấp mất cân bằng, gan và dạ dày đảo lộn, sau đó sườn và bụng đau đớn, buồn nôn đầy hơi ăn uống được, nhỡ đâu phạm tới phổi, đường dẫn khí…sau khi nội thượng bị máu tràn vào, gây khó thở, ho ra máu, chảy máu cam, nôn ra máu…” “Thôi thôi thôi……” – Hàng loạt những giải thích thuộc về y học cổ truyền khiến người ta đau đầu, Gia Trân dở khóc dở cười – “Bùi Khải, sau này có thể tính làm giang hồ lang trung được đấy.”