Chương 28 Edit: Juu_chan Trong phòng bệnh, tường trắng muốt, drap giường trắng muốt, khí lạnh lùng hòa cùng mùi thuốc sát trùng, tất cả những thứ này đều cho tôi cảm giác quen thuộc thôi, nhưng mà lúc này đây, người nằm giường bệnh phải là tôi. Tôi chầm chậm bước tới, ngồi xuống cạnh mép giường, Tịch Si Thần hôn mê có vẻ tiều tụy và vô hại, toàn bộ đường nét khuôn mặt hoàn mỹ đều mềm mại hơn, thậm chí còn mang vẻ thơ trẻ, tóc đen tán loạn ôm lấy trán, đôi môi trắng bệch mím lại, vẻ cao ngạo thường ngày còn nữa, chỉ còn lại phần nào nhợt nhạt. Lợi dụng, lừa gạt, tranh thủ tình cảm, chiêu này nối tiếp chiêu kia, tính toán cẩn thận từng quân bài trong tay, những tưởng nếu cần, ngay cả chính sinh mệnh của mình cũng đưa vào toan tính được. Nhưng mà thông minh như , trước chuyện tình cảm cũng vụng về ngốc nghếch. Chậm rãi ngước mắt lên, trong khoảnh khắc rơi vào ánh nhìn sâu sắc của đôi mắt biết mở từ lúc nào nhìn tôi chăm chú, tôi sửng sốt, rồi vội vàng đứng dậy khỏi mép giường, nhưng chờ tôi đứng vững cổ tay bị Tịch Si Thần nắm lấy – “An……” – Tiếng khàn khàn cố thoát ra khỏi miệng. “Tôi gọi bác sĩ.” “ cần.” – Tịch Si Thần khó khăn ngồi dậy, đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu vẫn dời , giọng điệu hơi tha thiết – “Thế này được rồi.” Tôi bị ánh mắt của làm cho được tự nhiên, nghiêng nghiêng đầu – “Tịch Si Thần, tôi vì lần cảm kích mà đón nhận tình .” “Tôi biết.” – Yên lặng lúc lâu sau mới bình tĩnh cách lạ lùng. – “Có điều, tôi nghĩ rằng em quay lại.” “Tiếc cho màn khổ nhục kế diễn quá hoàn hảo của .” – Tôi hơi trào phúng, giờ nhớ lại cái lúc ấy vẫn còn hơi hoảng, nếu hiểu được đau đớn của ta phải là giả, nếu hiểu ra đằng sau từ “trừ phi…” ấy chính là trừ phi có người ấn nút mở cửa, nếu mở lại được cửa đá…..Thực tế là tôi vẫn luôn chán ghét giả dối chân thực này, nhưng cho tới giờ vẫn chưa hề ghét đến như vậy, ghét đến nỗi mắt nhòa cả , nước mắt cứ tự nhiên chảy tràn đầy mặt. “……Hối hận?” – Ánh mắt tươi sáng chợt tối sầm. Tôi nhìn mặt chút thay đổi – “Đừng cố thử tôi.” Tịch Si Thần cười khổ tiếng – “Thực , tôi có làm gì cũng vô ích phải ?” Có lẽ bởi yếu bệnh, nên lúc này trông thoạt nhìn như thể đứa trẻ phải chịu ấm ức. Tôi hơi nghiêng đầu – “Tịch Si Thần, tôi còn hận , cho nên, cũng phải làm gì nữa.” Đột nhiên, khuôn mặt có chút tươi tỉnh lên, nhàng kéo tôi lại gần, đưa tay tôi lên miệng thản nhiên đặt xuống nụ hôn, cảm giác từ đầu ngón tay lành lạnh truyền tới làm tim tôi đập mạnh – “……” Tịch Si Thần ngước mắt lên – “Cám ơn, trước mắt, như vậy là được rồi.” Tôi ngờ Tịch Si Thần mà cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy, như vậy, vừa xa lạ lại vừa mang tới ấm áp trong tôi. Về tất cả những chuyện chính, chúng tôi đều vô tình nhắc tới. “ nghỉ ngơi , ngày mai tôi lại tới.” – Tránh khỏi bàn tay của , cầm lấy áo khoác về phía cửa. “An Kiệt.” – Tiếng dịu từ phía sau truyền tới, chứa dựng biết bao ý vị – “…Tôi xin lỗi.” Muộn cũng muộn rồi, dừng lại, mở cửa ra ngoài, câu xin lỗi sau cuối ấy tới chậm sáu năm, bây giờ nghe được chỉ có cảm giác tênh như mây gió, thực tế, tất cả còn lại đến giờ cũng chỉ như mây gió mà thôi. Tịch Si Thần nằm viện tuần, tôi về trường xử lý nốt những việc dang dở, còn báo với hoãn kế hoạch lại. Bạn cùng phòng cũng chẳng thắc mắc chuyện mấy ngày nay tôi lục tục vắng bóng, chúng tôi vốn rất ít giao thiệp, chỉ có nàng Singapore kia cứ hơi tý lại hỏi tôi về “Diệp Lận”, tôi chỉ có thể cười khổ đáp rằng ấy sắp lập gia đình, nàng thất vọng rệt, nhưng cũng ngoan ngoãn hề làm phiền tôi. Trưa hôm nay mang cơm hộp của nhà hàng Ý tới bệnh viện, Tịch Si Thần ngủ, vết thương người lên sẹo, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Vuốt lên vết thương bàn tay , sâu đến đáng sợ như vậy, nhàng lướt qua, mang theo mấy phần đau lòng mà ngay cả chính mình cũng nhận ra. Ngay sau đó cảm thấy những ngón tay của chậm rãi nắm lấy năm ngón tay tôi, chặt chẽ ràng buộc – “Lại đây…” – Tịch Si Thần coi như hận thành đón nhận, được bước lại muốn tiến thêm thước. “Hôm nay thấy sao?” – Bác sĩ hồi phục rất nhanh, hôm qua còn có thể ra viện sớm. “ tệ.” – Ánh mắt Tịch Si Thần tươi sáng. Tôi rụt tay lại, rót ly nước đưa tới – “Vết thương của , tôi ít nhiều cũng phải có trách nhiệm.” “…….rất xin lỗi, tôi làm em khó xử.” – Cúi đầu, nhìn cái cốc thủy tinh trong tay. Trước chuyện tình cảm ta thực như đứa trẻ, rất cẩn thận mà lại mẫn cảm lạ lùng, thăm dò từng chút , thể kiềm chế được tình cảm, sau khi tôi từ chối tình cảm, lại tự giác lùi tới khoảng cách hữu hiệu, rồi chờ đợi đến bước hành động tiếp theo. ………..Mà tôi có hơn gì ? Có lẽ, hận , chỉ là trút giận, đối với yếu đuối khoan dung dành cho cha, đem tất cả những phẫn hận và uất ức chỗ nào trút ra của mình đổ hết lên đầu , lại còn, tự nhủ với mình rằng đó là điều đương nhiên, vuốt ve má phải của mình, nơi đó sớm còn đau nữa, chỉ là……Có lẽ, chỉ là muốn qua mà khẳng định mình vẫn còn tồn tại, có lẽ, mới chính là người bị lợi dụng…… Tôi thừa nhận lòng mình khác nhiều so với trước kia, tôi cũng biết mình đối với ngoài “cảm kích” ra còn có điều gì đó, lại chợt nhớ về những bối rối của mình ngày hôm ấy, khỏi cười khổ trận, tôi cố chấp đến cùng để làm gì cơ chứ……Đêm qua, suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới , Phác Tranh, Christine, Diệp Lận, Tịch Si Thần, mẹ, cha, Lâm Tiểu Địch, Mạc Gia Trân……Tôi nhớ lại lượt về tất cả những người từng gắn bó, tôi biết mình sao lại liên quan tới mỗi Tịch Si Thần nhiều thế, có lẽ là vận mệnh an bài……Nhưng buồn thay hai kẻ thờ ơ lạnh nhạt đều dễ bộc lộ cảm xúc, rồi lại ở bên nhau nảy sinh những điều mới mẻ, cho tới bây giờ…Giờ đây sau chuyện đó Tịch Si Thần trở nên ôn hòa và dịu dàng lạ lùng, như thể buông thả cái gì đó, chỉ là EQ có hạn nên biết xử lý tình cảm như thế nào. “An Kiệt, sao vậy, mệt mỏi ư?” – Tiếng thản nhiên vang lên, mang theo dịu dàng. Tôi đứng dậy, tự dưng cảm thấy dễ dàng hơn, nhưng vẫn có chút bất đắc dĩ, từ từ thả ra câu – “Tịch Si Thần, từ giờ chúng ta hòa thuận với nhau nhé.” Tâm tình bình thản chờ xem , mang theo chút thành kiến nào, có lẽ, tôi với có thể thực hòa thuận với nhau. Đương nhiên nếu muốn định nghĩa hòa thuận với nhau này là tình còn sớm quá, dù sao muốn lòng tôi hoàn toàn đón nhận người phải là chuyện dễ. Cho nên bây giờ chỉ có thể bước từng bước, tương lai, có thể hòa thuận bên nhau, cũng có thể lạnh nhạt chia xa. Mà giờ phút này tôi chỉ biết là, tôi chỉ muốn hận nữa, chỉ thế mà thôi.
Chương 29 Edit: Juu_chan Hai hôm sau Tịch Si Thần chuẩn bị làm thủ tục ra viện, tôi tính sơ sơ, sau khi hồi phục kha khá quay về Trung Quốc, cho nên mình cũng phải rục rịch chuẩn bị việc Phần Lan, dù sao việc này cũng ấn định rồi, ở bên kia cũng thúc giục mau. Đẩy cửa phòng bệnh vào, Tịch Si Thần ngồi giường lật xem ít tài liệu, mặc bộ pijama màu trắng (Juu: hơ, chị Cố dùng từ “miên bố” tức là áo ngủ ý, cơ mà ta thay băng pijama cho nó sang ) đeo thêm chiếc kính gọng bạc, lại có vẻ ôn hòa và tao nhã khó tả. “Hôm nay hơi muộn.” – Tịch Si Thần ngẩng đầu lên, mỉm cười. “Ừm.” – Tùy ý trả lời. tới bên cửa sổ thay lọ hoa bách hợp(Juu: hoa loa kèn, huệ tây đấy, chả phải cái gì xa lạ đâu) hôm qua. “Lại đây.” – bàn tay đưa ra, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang ý ra lệnh. “ ốm mà còn làm việc có vẻ ổn.” – Tôi , còn chậm rãi tới bên giường. Tịch Si Thần ngạc nhiên, đem giấy tờ tay nhét vào ngăn tủ bên cạnh, ý cười trong mắt lại nhuốm tầng dịu dàng – “Những lời này của em, có thể coi là quan tâm.” Tôi nhíu mày liếc mắt nhìn cái. Tịch Si Thần than tiếng – “An Kiệt, là vội vàng quá rồi, hay là em…” Tôi mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh – “ nghĩ nhiều quá rồi.” “ sao?” – Tịch Si Thần nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn và trong sáng, như thể tất cả những gì muốn che dấu trước kia còn muốn được che dấu nữa rồi – “Bây giờ, lòng tham của .” – Cười khổ tiếng, thào lẩm bẩm – “Bây giờ, e là ngay cả bản thân cũng khống chế được.” “ bảo em phải làm thế nào?” – Tôi thở dài cười, biểu được bước lại muốn tiến thêm thước của càng lúc càng ràng, đôi khi cứ như lừa trẻ con, mềm mềm ngọt ngọt, tôi trước giờ hay biết Tịch Si Thần cao cao tại thượng cũng có dáng vẻ này, thế này trước kia tôi ngay cả nghĩ cũng dám nghĩ đến. Nụ cười của Tịch Si Thần trở nên mơ hồ, cầm lấy đuôi tóc dài thả xuống trước eo của tôi, quấn quanh đầu ngón tay nghịch ngợm – “, em biết , em cần làm gì cả, miễn cưỡng em, cũng cố phá hoại cuộc sống của em, suy nghĩ của em, bản thân em lúc này, là quá ơn phước đối với rồi, chỉ là, có lẽ lòng tham của còn người luôn vô tận…” – Ngay lúc đó, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt tôi, cái nhìn chăm chú táo bạo, táo bạo đến nỗi tôi thể nhìn lại, nếu bị nó nhấn chìm – “ chỉ hy vọng em có thể đáp lại , dù chỉ chút thôi, đừng để cảm thấy như mình tự biên tự diễn.” bị tác động ràng là tự lừa dối mình, nhưng là tôi có thể làm gì hơn? Trước mắt điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là hòa thuận bên nhau được thôi, thêm nữa, tôi sợ càng ngày càng giống mình, cũng càng ngày càng…đón nhận . Đột nhiên, kéo bàn tay phải tôi để bên hông – “Bị thương? Vì sao vậy?” – Biểu tình có vẻ nghiêm trọng, nhìn vết thương hơi tím cạnh sườn ngón tay trỏ, muốn chạm vào nhưng lại nỡ. Tôi tránh ra nhưng được, đành phải thuận theo , ở bên nhau mấy ngày cũng đủ để biết đối với tôi rất kiên trì – “Khi mua hoa cẩn thận bị gai đâm.” – Trước kia Diệp Lận rất thích tặng tôi hoa, ngày nào cũng tặng biết mệt, sau này sang Pháp, tự mình hình thành thói quen mua hoa. “Hoa?” – Tịch Si Thần nhìn sang lọ bách hợp mới bên cửa sổ, có chút đăm chiêu, đúng lúc này y tá đẩy cửa bước vào, nhìn tôi cười – “Hôm nay đến muộn.” – Y tá này là Bella, y tá đặc biệt của bệnh viện, chuyên chăm sóc riêng cho số ít những bệnh nhân phòng VIP, hơi lớn tuổi, nhưng cho người ta cảm giác rất nhiệt tình. Tôi ngừng chút, gật đầu. Lúc nãy Tịch Si Thần cũng nhàn nhạt rằng tôi tới muộn, nhưng mà tôi biết rằng mình chỉ muộn có nửa giờ thôi mà. “Tịch tiên sinh chờ lâu lắm rồi.” Lời này khiến tôi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn người nằm giường, thấy tháo kính xuống, biểu rất tự nhiên – “Cứ tưởng rằng hôm nay em đến.” – Tịch Si Thần vẫn tiếng Trung. “Ha, người phương Đông là giàu tình cảm, đến muộn có chút mà lo cuống cả lên.” – Bella cười cười nhìn tôi và Tịch Si Thần. Người Pháp lãng mạn, khi chuyện lại kiêng nể gì, nhưng mà bị như vậy, ít nhiều vẫn có phần mất tự nhiên, nhất thời biết tiếp thế nào, nghĩ ngợi chút tôi – “Em ra ngoài cái .” “A, cần, tôi chỉ kiểm tra vết thương của Tịch tiên sinh chút xíu, cần phải tránh , hơn nữa cùng ngài đây phải tình nhân sao?” – Bella nháy mắt với tôi cái rất mờ ám, cười thoải mái. Tình nhân? Tôi cười khổ, muốn phủ nhận nhưng nghĩ cũng chẳng quan trọng, dù sao mấy cũng vô ích, mà Tịch Si Thần bên kia rất bình tĩnh để người ta kiểm tra vết thương người mình, khóe miệng thậm chí còn mang nụ cười nhàn nhạt. “ , hai người cậu là đẹp đôi!” – Bella còn . Tôi ngờ Bella còn hào hứng đến vậy, chỉ biết tiếp tục câm nín. “Cám ơn.” – Tịch Si Thần trả lời qua loa cho có, biểu trước mặt người ngoài của vĩnh viễn hoàn hảo, hào hoa như vậy. “Ok!” – Bella kiểm tra vết thương người Tịch Si Thần xong, thu dọn tài liệu, lại quay sang cười với tôi – “Tiểu thư xinh đẹp, mai gặp lại!” – xong thản nhiên đứng lên bước ra khỏi phòng bệnh. Tôi bất đắc dĩ hít hơi, nhìn Tịch Si Thần, cũng nhìn tôi – “Bực mình sao?” – Giọng rất . “ quan trọng nên phải bực.” – Nhưng mà có phẩn thoải mái cho lắm. “Chúng ta bây giờ ở bên nhau, phải ?” Tôi lắc đầu ngồi xuống cạnh giường – “Tịch Si Thần, từ bao giờ cũng bắt đầu biết bất an?” “Bởi vì em, nên mới có thể bất an như vậy.” – giữ chặt tay tôi, ánh mắt sáng ngời mà sâu thẳm – “An Kiệt, chúng ta bắt đầu rồi, ít nhất, cũng cho rằng em cho phép bắt đầu, nếu vậy, từ nay về sau bao giờ buông tay nữa.” “Nếu đến cuối cùng em vẫn thể đón nhận được sao?” – Tôi đưa ra giả thiết. “Em chứ?” – hỏi có phần hơi gấp gáp. “…………………..” “Em…có thể cần đáp lại gì cả.” – Thoáng chùng mi mắt xuống – “Xin đừng cự tuyệt những cố gắng của , tất cả tất cả, xin đừng cự tuyệt.” “Em có thể đây là lợi dụng lúc người ta khó khăn được ?” – khỏi cười nhạt , thực đối với , tôi cho đến giờ vẫn chẳng ràng cho lắm. “Có thể chứ?” – Tịch Si Thần ngước mắt chân thành và tôn thờ nhìn tôi, cũng nắm lấy lọn tóc đưa lên miệng nhàng hôn. Trái tim tôi bị hành động này của làm cho run bắn lên, như thể bị cái gì đó lôi kéo, lẳng lẳng nhìn vào mắt , biết bao lâu sau, đến cuối cùng mình trả lời thế nào cũng nhớ được ràng. “Sau này đừng mua hoa.” – Tịch Si Thần đưa ngón tay nhàng đan vào trong mái tóc tôi, giọng điệu mềm mỏng, rất cẩn thận – “Dù mọi thứ của em đều rất quý trọng, nhưng hoa…xin hãy để tặng cho em.”
Chương 30 Edit: Juukapup Khi trở lại ký túc xá bất ngờ nhận ra ba bạn cùng phòng đều ở đó. Chiếc bàn trong phòng khách được trải khăn, đặt đầy đồ ăn vặt, Audrey ngồi ghế sô pha, tôi vừa mới bước vào nghe thấy nàng chuyện về chàng người Đức nhàm chán. “ ta có làm chuyện đó với tôi.” “Cái bọn đàn ông Đức khô cứng, ở cùng chỗ thành đám bị điên, hai lần thế giới đại chiến phải do bọn họ phát động sao.” – Lương Ngải Văn, Singapore tiếp lời, tên của nàng đến tận hôm qua tôi mới miễn cưỡng ghi nhớ. “Chẳng thà ta điên luôn ấy!” ngang qua bọn họ, tiến thẳng vào phòng tắm. “Đàn ông chẳng có ai chung tình cả, Karl chẳng phải cũng có quan hệ với ba người phụ nữ sao, cả Klinsmann nữa.” “Klinsmann đẹp trai mà.” “Nhớ hồi trước tôi còn tìm đến ta.” – Amélie cười đắc ý. “Klinsmann, à, người đàn ông Anatasia Giản vừa mắt mà mấy còn tranh nhau.” – Audrey để ý có mặt của tôi, lớn tiếng . “Cái người hôm trước tôi nhìn thấy mới gọi là xuất sắc! Đáng tiếc…” – Nghe giọng Lương Ngải Văn thấy vô cùng tiếc hận – “An có số điện thoại của ta.” “Trong di động của An có mấy số chứ.” – Amélie châm chọc. Tôi cười cười, để ý lắm. Vừa cúi đầu, di động vang lên. “Em à?” – giọng nhàn nhạt mà vô cùng dịu dàng. “Ừm.” “ làm phiền em chứ?” – Nhận thấy bản thân cũng được tự nhiên, tính ra đây là lần đầu tiên chúng tôi có thể “bình tĩnh” chuyện điện thoại. “……..Ừm.” “An Kiệt.” – nhàng – “Ngày mai có thể tới đây sớm ?” “Có việc gì ư?” “Ừ, có việc. Nhưng mà bây giờ chưa được.” – cười khẽ, có lẽ còn khẽ bưng trán. Nghĩ ngợi chút rồi đáp – “Em cố gắng.” “An Kiệt.” – Đầu bên kia thở dài tiếng – “Em muốn gì với sao?” “Cái gì?” – Tôi nhăn trán, mình mới từ bệnh viện trở về có mười lăm phút thôi mà, có phần bối rối, đối với kiểu trò chuyện như tình nhân này vẫn quen cho lắm. “. có gì.” – Ngừng chút rồi lại , nghe giọng có chút đơn, nhưng vẫn ôn hòa bình thản – “Vậy, mai gặp nhé.” “……Được.” Cúp máy, bần thần nắm di động trong tay, vừa xoay người, thấy Audrey tựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi – “Đàn ông à?” Tôi cười trả lời nàng, về phía giá sách của mình. “Tôi thấy cậu cũng phải người an phận gì, bọn họ cứ coi cậu như đức mẹ Maria tái thế.” – Audrey theo sau tôi. “Giản An Kiệt, tôi hỏi cậu, có thực cậu có số điện thoại của người hôm nọ ? MSN cũng được.” – Lương Ngải Văn là người duy nhất có thể kêu đầy đủ và chính xác tên tiếng Trung của tôi. Tôi liếc mắt nhìn Lương Ngải Văn cái, lắc đầu, tôi và Diệp Lận thực cắt đứt liên lạc rồi. (Người mà Lương Ngải Văn tới chính là Tịch Si Thần luôn mặc đâu phục đen trang nhã, mà Giản đại tiểu thư của chúng ta vẫn cứ cho rằng đó là Diệp Lận.) Sáng sớm hôm sau thức dậy, xem điện thoại thấy tin nhắn báo tôi tới Pháp, còn chẳng kịp bất ngờ vội vàng thay quần áo chạy tới sân bay, bởi lệnh của là trước 9 giờ phải xuất trước mặt bà, mà bây giờ là 8 giờ 40 phút. Bóng dáng trưởng thành rực đỏ ở cửa sân bay khiến lòng tôi chợt cười, bà so với bất kỳ ai đều đẹp hơn, thực . nhìn thấy tôi, gần như là hét chói tai lên – “Ôi An của !” rất đẹp, so với mẹ còn trẻ trung hơn, tính ra cũng chỉ hơn tôi chín tuổi, tính tình còn có chút trẻ con. Tôi ôm lấy – “ phải ngày kia mới tới sao?” “Hoảng hốt chưa? Haha, muốn cho con niềm vui bất ngờ, rất muốn làm An của phát hoảng.” Tiếng trong trẻo quen thuộc của cho tôi cảm giác rất an bình – “Có cần về trước nghỉ ngơi ạ?” “, , máy bay ngủ nhiều lắm rồi, gần như ngủ suốt thôi.” Tôi nhìn đồng hồ – “ à, bây giờ con thể ở lâu với được.” “Sao vậy? Còn có chuyện gì quan trọng hơn tiếp đón sao?” (Juu: tự sướng quá =.=”) Tôi lấy áo khoác giúp , nghĩ nghĩ rồi – “ có nhớ được ai ở Giản gia ?” “Giản gia?! Hừ!” Tôi cười nhạt – “ đừng bực bội như vậy, con chẳng bận tâm nữa rồi.” “Nhắc mới nhớ, tháng trước con cũng trở về đó nhỉ, nếu Tiểu Phác với …” “ à.” – Tôi ngắt lời , giữ lấy cánh tay bước về phía trước – “Còn còn để ý đến những người đó nữa, cho nên cũng cần phải quan tâm nhiều như vậy, bây giờ, người thân duy nhất thế giới này với con chỉ có và mẹ thôi.” – Sau đó lại nhớ đến cái người cứ mách lẻo khắp nơi kia, cười – “Tất nhiên còn cả Phác Tranh nữa.” cúi đầu liếc mắt nhìn tôi cái, mà sâu sắc – “Sao đột nhiên nhắc tới người nhà họ Giản?” “Tịch Si Thần, còn nhớ ai ?” “Cháu của Trầm Tình Du.” “Vâng. Dạo này, con cứ luôn suy nghĩ chuyện, khoản tiền năm ấy nhận được phải chẳng đều là ấy gửi.” – Những trải nghiệm trong quá khứ từ đầu đến cuối đều vị thay đổi, như vậy, có rất nhiều chuyện phải xác nhận lại lần nữa. dừng bước, nhìn thẳng vào tôi – “Cậu ta ở Pháp à?” “Vâng.” “Người con định gặp cũng là cậu ta?” “Vâng.” khẽ thở dài hơi – “An Kiệt, tin con, tin tưởng con hiểu mỗi việc mình làm.” Tôi lắc đầu, kéo tay tiếp tục chậm rãi bước – “ chỉ có khoản tiền này, cái khoảng thời gian con chữa bệnh, lúc ấy ở Đức thể giúp gì, nhưng chính lúc ấy lại có người lấy danh nghĩa của giúp đỡ con, còn nữa, khi tay phải bị thương, khi bác sĩ Rosaline xuất , ấy mình là tình nguyện viên người Thụy Sĩ, thực ra, ấy là người Mỹ, mà ở tại Pháp đúng lúc con bị thương, khác biệt hơn nữa là, ấy phải tình nguyện viên, mà là bác sĩ khoa xương cốt nổi tiếng của Mỹ.” mở miệng mấy lần, cuối cùng mới thốt ra câu – “……. người thể có khả năng làm được nhiều việc như vậy.” “Vâng, thậm chí đằng sau đó còn liên quan đến chất kích thích…” – Tôi lựa chọn từ ngữ chút – “Cho nên bây giờ con chỉ đơn giản là nghĩ xem có khả năng hay thôi. Nhưng mà, ấy cho con cảm giác, có rất nhiều việc quá đỗi trùng hợp, trùng hợp đến mức….bao nhiêu chuyện đặt cùng nhau như vậy mà chút sơ hở. Nếu như dụng tâm điều tra, e là cả đời này con cũng biết, cho dù chỉ chút.” tôi mày bắt đầu nhíu lại, vẻ mặt hỗn loạn mang theo tập trung – “Thằng bé ấy…sáu năm trước chỉ gặp qua vài lần, cũng phải là người dễ gần, thực ra, cách khác, như con An Kiệt, chỉ là vẻ ngoài khuyến khích người ta tiếp cần, mà cậu ta, là lạnh lùng đến tận cùng.” “ muốn gì sao?” – Tôi thở dài. “An, trước kia con rất hận cái người tên Tịch Si Thần này phải ?” Tôi cúi thấp đầu, trực tiếp trả lời. “Mà bây giờ con lại muốn đem phần hận biến thành phần sao?” Ngẩng đầu đón lấy ánh mắt thăm dò cùng với quan tâm của – “ à, biết mà, con .” “Ừ, biết con , nhưng cậu ta sao? người thầm ở đằng sau chi phối giúp đỡ con sáu năm liền, cậu ta để cho con từ chối sao?” “ à…” “Mặc dù con người của thằng bé đó đến giờ cũng chưa ràng, nhưng mà, An, có thể chắc chắn với con rằng, cậu ta thích hợp với con,…rất phức tạp, đúng vậy, rất phức tạp, nếu theo như lời con , hoặc hơn thế nữa, là tay cậu ta nắm giữ tất cả, như vậy, chỉ có thể , cậu ta thực rất lợi hại!”
Chương 31 Edit: Juu_chan Tịch Si Thần đứng bên cửa sổ, những ngón tay thon dài nhàng đùa nghịch những cánh hoa bách hợp, quần áo bệnh viện thay ra rồi, mặc bộ đồ thường ngày nhạt màu, cạnh mặt dưới ánh nắng có phần mỏi mệt, chưa kể đến những sợi tóc dài phủ trán, tạo thành bóng che ánh mắt. Ngày hôm qua tới bệnh viện, cũng chẳng gọi điện cho tôi, có số việc, cả tôi và đều quá thận trọng. đến bên cạnh lấy những cành bách hợp ra, thay vào đó là những bông hồng trắng tươi mới. Tịch Si Thần quay đầu nhìn tôi, biểu rất bình tĩnh, làm như sớm biết đến diện của tôi, hai giây sau lại nhìn những bông hồng trắng tinh khôi kia, dịu dàng cười – “ là biết nghe lời.” “ thành thói quen mất rồi.” – Bình tĩnh đáp lời, nhưng tôi cũng chắc muốn đến chuyện mua hoa này…hay còn chuyện gì khác nữa. “Ra ngoài dạo cùng được ?” – Kéo lấy tay tôi, giọng nghe rất ôn hòa nhưng cho phép từ chối, có đôi lúc tôi còn cảm thấy, Tịch Si Thần còn bá đạo hơn cả Diệp Lận. “Ngày kia, em Phần Lan.” Bàn tay nắm siết chặt lại – “Ừ.” – Giọng bình thản. “Ngày mai ra viện.” – Tôi nhàn nhạt – “Khi nào về Trung Quốc?” “ của An Kiệt cũng đến Pháp rồi phải ?” – Tịch Si Thần nhàng đưa tay gạt những sợi tóc rơi trước mắt tôi ra sau tai. Các cuộc chuyện giữa tôi và luôn có gì đó liền mạch, lời này vừa ra, lúc lâu sau tôi mới gật đầu – “ vừa đến hôm qua.” – Cũng hề hỏi vì sao biết chuyện này, có rất nhiều chuyện, như thể thành quy ước, , tôi cũng vĩnh viễn hỏi. “Nếu là của An Kiệt, có lẽ cũng nên gặp lần.” – Khóe miệng nổi lên nụ cười nhàng, đáy mắt lặng yên mà sâu thẳm. “……….” Tịch Si Thần than – “Trò chuyện cùng , lúc nào em cũng phải suy tính kỹ rồi mới sao?” – Đầu ngón tay tao nhã lướt qua hai má tôi. Tôi bị đầu ngón tay lạnh lẽo kia làm cho run lên, lui lại chút theo phản xạ. bước này thôi, tôi nhận ra đôi mắt u ám của có tia chua xót xa xăm. Mấy giay sau mới mở miệng tìm lại tiếng chậm rãi lạnh nhạt quen thuộc kia – “ biết rồi.” Trong ngực có chút buồn bực khó hiểu – “Hôm qua bảo em đến sớm…” – Lúc này tôi chỉ muốn gì đó phá vỡ khí trầm buồn này, hiểu sao tôi rất thích. “Lạnh lùng có, mà mềm lòng cũng có, hiểu sao giờ chợt thích mềm lòng của em.” – Khóe miệng là nụ cười tự giễu, vẻ mặt trở nên ảm đạm lạ thường – “An Kiệt, em thực …vẫn đối với , Tịch Si Thần này, ngoài hận, vẫn có gì khác sao?” Tôi nhìn , gì, thực ra tôi cũng biết thế nào nữa. lâu sau Tịch Si Thần mới lạnh nhạt – “Ngày kia, vậy ngày kia cũng .” hiểu sao lời này của khiến tôi có phần bực mình, giằng tay ra khỏi – “Em về đây.” “An Kiệt!” – Cánh tay thon dài mà mạnh mẽ bỗng ôm chầm lấy tôi từ đằng sau, tiếng cười trầm thấp bật ra – “Chúng ta hờn giận gì nhau đây?” Tôi ngẩn ra! Bởi hành động của , cũng bởi từ …“hờn giận” vừa , hờn giận, chứ phải cãi nhau. Cánh tay đặt bên sườn chậm rãi đặt lên lưng tôi, xoay người tôi thành đối diện với , ngón tay thon dài như của nghệ sĩ chơi đàn đỡ lấy hai má tôi, nhàng hôm xuống… Nụ hôn dịu dàng đến vậy, nhàng vuốt ve, liếm láp, đôi môi lạnh lẽo mềm mại chà miết, từ tốn cẩn thận đảo qua miệng…hôn khẽ, cắn hút, khi sâu khi …Tôi vốn thích hôn, thực ra mà trước kia Diệp Lận hôn cũng chỉ đến độ khiến tôi ghét mà thôi, chứ gọi là thích, mà mỗi lần Tịch Si Thần hôn tôi luôn có cảm giác lạ lùng trong ngực, ghét, thậm chí… Những ngón tay thon dài len lỏi vào mái tóc tôi, nụ hôn như nước chậm rãi từ nhàng biến thành cuồng nhiệt, đầu lưỡi nhàng vuốt ve khoang miệng tôi, lưỡi tôi khi bị quấn quýt, khi bị hút lấy. Trong mê mang tôi tự chủ được chỉ biết đáp lại, nháy mắt, đôi mắt mở ra, đằng sau lớp sương mờ là màu đen thấy đáy. Khẽ ngâm tiếng rên, nụ hôn càng thêm sâu. “Ối! Xin lỗi ~ Xin lỗi ~ Xin lỗi! Tôi cố ý đâu!” – Tiếng Bella thốt lên thảm thiết ở cửa phá vỡ bầu khí. Rất lâu rất lâu sau sau lúc bối rối ấy mới bình tĩnh trở lại được, Tịch Si Thần thở dài tiếng – “Lần nào cũng có người quấy rầy.” – Vùi đầu trong mái tóc tôi cố nén khàn khàn trong tiếng – “Giờ này thực ra lại nhớ tới chỗ kia, ít ra, nơi ấy hôn em bị quấy rầy.”
Chương 32 Hôm nay Tịch Si Thần ra viện, hôm qua “hờn giận” rốt cuộc cũng coi như là êm đẹp, tôi nghĩ vậy. “Con sao vậy, cứ bồn chồn suốt.” Tôi giật mình, ngẩng đầu lên cười – “, sao ạ.” Dì buông dao xuống, dùng khăn ăn chà lau khóe miệng – “Biểu này của con làm dì thể cho là có gì.” “Hôm nay dì có nhất định phải dạo chơi nước Pháp ?” Dì nhíu mày – “Có hẹn à?” Tôi cười cười lắc đầu – “Dì cứ muốn điều tra con.” “Đó là bởi con cứ cố giấu diếm dì.” Thở dài rất – “Được rồi, dì à, , chắc dì cũng tra ra ấy rồi phải ?” Dì dừng chút – “Hắc, thực ra tâm tư của An nhà ta cũng phải vừa đâu nhé.” Tôi cười – “Có rút ra được kết luận nào ạ?” Dì mím môi – “Sau tất cả những gì cậu ta làm, con thể có cảm giác.” “Vâng.” – Khuấy cà phê trong chén – “Dù sao con cũng chỉ là người bình thường thôi.” Dì hừ tiếng – “Cậu ta chưa chắc là người bình thường.” (Juu: ừa, là thánh ~*o*~) “Dì thích ấy.” – Đây là câu khẳng định. “Chẳng ai thích được kẻ tâm tư quỷ quái, suốt ngày tính kế, lại từ thủ đoạn.” “Vâng.” – Tôi cười khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành. Dì nhìn tôi, trầm mặc vài giây, cuối cùng nghiêm túc – “An, dì vẫn muốn , dì tán thành con và cậu ta bên nhau.” “Chúng con đâu có bên nhau.” “Ừ, hai đứa có ở bên nhau, chỉ cố gắng ở bên nhau.” Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay phải của dì cạnh bàn – “Dì à, ngày mai chúng ta Phần Lan rồi.” “Lời này của con là muốn cho dì cởi lòng hay là lơ là cảnh giác đây?” Tôi cười ra tiếng, là càng càng lệch lạc – “Dì à, dì nghĩ phức tạp quá rồi.” “Đơn giản chút hẳn là tốt, dì đây xấu xa còn muốn phá hoại đấy.” Bất đắc dĩ thở dài, dì của tôi bình thường thoải mái vui vẻ, nhưng cố chấp ngay cả Phác Tranh cũng theo kịp được ba phần. Cuối cùng tôi – “Hôm nay con dành cả ngày đưa dì chơi Paris.” – Coi như là cam đoan tìm Tịch Si Thần. Thực ra chơi Paris cũng chỉ đơn thuần là thăm mấy điểm du lịch của Paris, cung điện Elysses, quảng trường Concorde, nhà thờ đức bà Paris……Dì cũng chẳng mấy hào hứng, bà vốn thích phong cảnh nhân văn mà, chuyến này chắc cũng chỉ vì “muốn phá hoại” thôi, nhưng cuối cùng cũng thực mệt mỏi thể “phá hoại” thêm được nữa, miễn cưỡng lưu lại Champ Elysses lười biếng hưởng thụ trà chiều. Tôi chào hỏi ra, so với ngồi hầu trà chiều tôi thà ra ngoài còn hơn, biết đâu còn có thể gặp triển lãm tranh, nhưng ra cũng nghĩ tới phải lộn lại để tìm Tịch Si Thần, ở mức độ nào đó, tôi thực mong mình quá chịu ảnh hưởng của , cho dù bây giờ có chút khống chế được, cũng nên quá buông thả. Bước lung tung, ánh hoàng hôn vàng nhạt buông xuống chừng hai chục phút, xuyên qua con đường về phía bắc, vào quảng trường bày các tượng điêu khắc, chọn chiếc ghế ở chỗ vắng vẻ ngồi xuống nghỉ tạm, lát sau, cảm nhận thấy có người nhìn chằm chằm về phía mình dời mắt, nghiêng đầu nhìn lại – là người đàn ông Pháp điển hình, cao lớn sáng sủa lại có phần hợp thời trang. Người đàn ông mỉm cười bước về phía tôi, còn dắt theo chú chó chăn cừu Đức, trông rất đẹp. (Juu: người đẹp, phải chó, con chó đẹp sẵn rồi )) “Xin chào.” – ta dùng thứ tiếng gượng gạo mở lời. Tôi ngây ra chút rồi đứng dậy, nhàn nhạt dùng tiếng Pháp đáp lại. “ phát dễ nghe.” – Miệng ta hơi giương lên, lần này dùng tiếng Pháp. “Cám ơn.” “Có thể cùng tôi dạo ?” – ta , thực trực tiếp. Tôi vừa định mở miệng, vai bị vòng tay ôm lấy, có người ôm chặt tôi từ phía sau….hương bạc hà quen thuộc! “ xin lỗi, ấy chỉ có thể cùng tôi.” – Lời trầm thấp lạnh nhạt, thứ tiếng Pháp rất chuẩn. Tôi hồi phục khỏi chút ngây ngẩn, khỏi khẽ cười – “ xuất lúc nào cũng như bóng ma.” Cảm giác thấy cổ bị ai nhàng cắn cái, tựa như còn thở ra lời nào, nhưng quá đến nỗi nghe được. Tịch Si Thần đứng thẳng người, tao nhã bước từng bước tới bên cạnh tôi, còn rất tiện tay nắm lấy tay trái tôi vẫn buông bên, năm ngón tay đan vào, cùng nắm – “Thứ lỗi.” – lời này là dành cho người đàn ông Pháp kia, trang trọng lịch . xong liền lôi tôi về phía con đường . “Làm sao vậy?” – Tôi cười hỏi, hội tụ cả cao quý và tao nhã, bước chân vội vã khiến thoạt nhìn như thể sắp tuột tay. Bước chân dừng lại, Tịch Si Thần đột nhiên xoay người, đôi mắt tăm tối khóa chặt lấy tôi, khuôn mặt có chút u buồn, sau lúc lâu, lại nhàng thở dài tiếng, cũng gì. Tôi cười – “Bây giờ, em muốn qua bên kia, có muốn cùng ?” – thuận tay chỉ chỉ phía bên kia. Tịch Si Thần nhìn thẳng vào tôi, cuối cùng cũng mở miệng, lời thốt ra choáng váng – “An Kiệt, em.” Tôi ngây người là lâu, rồi cũng đáp lời – “Ừ.” Tịch Si Thần vẫn lẳng lặng nhìn tôi, mắt đen u tối, tôi cười thành tiếng – “Sao giống trẻ con vậy, Tịch tiên sinh.” Đột nhiên Tịch Si Thần kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy – “An Kiệt.” – Giọng dịu dàng, cũng chan chứa tình cảm. Tôi ngạc nhiên, cứ để mặc ôm, nhìn người đường cũng chẳng mấy quan tâm. “Cho tới giờ vẫn chưa có ai bảo …trẻ con cả.” – Tựa đầu rúc vào cổ tôi, nhàng cười. “Còn nữa… vừa thổ lộ.” – Lời quẩn quanh lẩn trong tóc. “Ừ.” – Tôi cười, ánh mắt biết từ lúc nào trở nên dịu dàng – “Đúng rồi, sinh nhật vui vẻ, Tịch tiên sinh, dù muộn hai ngày. Nhưng mà, em nghĩ…sang năm chắc muộn nữa đâu.” Mất chừng năm giây, cả người Tịch Si Thần cứng đờ như hóa đá, ngay sau đó hơi kích động buông tôi ra, nhìn tôi, ánh mắt mang tia sáng kỳ dị – “Em…đồng ý rồi sao?” – hỏi rất rất , cũng rất rất cẩn thận. Bất đắc dĩ thở dài – “Dì em nhất định giận…” nụ hôn nóng bỏng ngạt thở nuốt lấy hết những lời tôi định , ngừng gắn bó quấn quýt, cho đến tận khi rời môi ra, cả hai hô hấp còn hỗn loạn. Cái con người này, càng lúc càng biết để ý gì cả. Bình ổn lại những rung động trong lòng, tôi nhàng cười hỏi – “ có vẻ rất thích hôn em nhỉ?” – Cũng thích vuốt ve mặt tôi. Khuôn mặt tuấn dật ửng hồng lên, những ngón tay tinh nhã lập tức bưng lấy trán, như thể muốn ngăn trở cái gì, rồi nỉ non thốt ra – “…tình cảm khó khống chế”.