Chương 44: muốn nó? " rất muốn có nó?" lại hỏi câu, nhưng thực thất vọng, Hướng Thanh Lam từ đầu tới cuối đều chữ nào, chính xác hơn là, từ khi ly hôn tới giờ vẫn chưa hề chuyện với . Trước kia ngày nào cũng phải tìm chuyện, chẳng sợ biết tẻ ngắt cũng vẫn cố , chẳng lẽ tại chữ cũng muốn nhiều lời với sao? Chính là biết, phải Hướng Thanh Lam muốn , mà là, thể . Tô Triết Thác lấy bộ quần áo ra, sờ ở trong tay cảm thấy cực kì mềm mại, nhưng cũng chẳng có cảm giác gì với nó. Chỉ có điều, với người nào đó lại hoàn toàn bất đồng. Hướng Thanh Lam nhìn kĩ bộ quần áo, hơi nhếch môi, nắm ngón tay chút, tại muốn làm cái gì? " thích nó?" Tô Triết Thác vẫn thản nhiên cười, nhưng ý cười lại chưa bao giờ đạt tới đáy mắt. Hướng Thanh Lam ngẩng đầu, muốn nhìn kĩ khuôn mặt của , trước kia khuôn mặt ấy là quen thuộc cỡ nào, tại sao lúc này lại trở nên có chút mơ hồ xa lạ? Có lẽ đây mới là Tô Triết Thác chân chính ? Lãnh tỉnh mà lại vô tình, sống chung với nhau hai năm, thế nhưng chưa từng biết . tại, giống tên ác ma, hoàn toàn ác ma. Đối mặt như vậy, biết vì sao lòng của lại bắt đầu bình tĩnh, sau đó, dùng sức gật đầu, đúng vậy, thích nó. Tô Triết Thác thong thả mà ác ý gợi lên khóe môi, năm ngón tay buông lỏng, bộ quần áo mới mua cứ như vậy rơi xuống nền nhà, dùng chân dẫm mạnh xuống, bán hàng vội vàng che kín miệng của mình, ánh mắt trợn to. phải đâu, bộ quần áo đắt tiền như vậy, có thể dẫm xuống như vậy sao? ngừng nhìn bên này lại nhìn bên kia, luôn cảm giác ba người là có quen biết, nam nhân tuấn mỹ đến kì cục này dường như nhằm vào từ đầu tới giờ vẫn lời nào kia. đúng là phức tạp. Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, nhìn bộ quần áo rơi sàn nhà, dấu giày kia giống như là lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cứa nhát sâu vào lòng . Dẫm nát nó cũng giống như dẫm nát lòng của . Nước mắt bắt đầu chảy ra... Vì sao, vì sao lại muốn đối xử với như vậy, vì sao muốn như vậy? Nhưng là, ai có thể trả lời. "Tôi cho bộ quần áo này, muốn chính mình đến đây lấy." Tô Triết Thác kéo tay Cung Như Tuyết đứng qua bên, lạnh giọng xong. muốn nhục nhã Hướng Thanh Lam, đây là điều mà chỉ cần phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra được. muốn vũ nhục , muốn dẫm nát lòng tự tôn của . Hướng Thanh Lam nghe , chậm rãi ngẩng đầu lên. nhìn lâu, khuôn mặt kia vẫn tuấn mỹ vô cùng, là khuôn mặt từng mê luyến nhất, là bầu trời của , nhưng từ giây phút nhìn thấy cùng khác giường, bầu trời của sụp đổ, mất tất cả. Vậy nên tại, cái gì cũng cần.
Chương 45: Buông tự tôn Cung Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Hướng Thanh Lam, cảm giác vui vừa rồi bắt đầu biến mất, bởi vì cũng nhìn ra tại Tô Triết Thác muốn vũ nhục ta. Được nhìn ta xấu mặt thực vui vẻ, cực kì vui vẻ, nhưng bất an trong lòng cũng càng ngày càng mạnh. Hướng Thanh Lam cúi đầu lần nữa, ánh mắt rơi xuống bộ quần áo bị giẫm bẩn, tự tôn của so với Thanh, thứ nào mới càng quan trọng? chậm rãi qua, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tô Triết Thác, nhìn coi thường của Cung Như Tuyết, cũng nhìn những người khác ràng thương hại. muốn nhìn cái gì, cũng muốn nghe điều gì. Hướng Thanh Lam chậm rãi ngồi xuống nhặt bộ quần áo lên, cẩn thận phủi bụi đất. thể mua cho Thanh được thứ đồ đắt tiền này, vậy nên nếu chỉ cần ngồi xuống, chỉ cần cúi đầu là có thể được đến nó, vậy làm, buông tha cho tự tôn của mình, vì chính , mà vì người khác. ôm chặt quần áo, nhìn thẳng vào nam nhân đứng ở trước mặt, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở áp lực của . 'Cảm ơn .' hơi cúi người xuống, cho dù đây chỉ là bố thí cũng muốn cảm ơn, chẳng qua, là cảm ơn tiếng động. Mở cửa ra, ngừng bước , thậm chí dám quay đầu, nhưng lại vẫn có thể cảm giác được ánh mắt ngày càng lạnh như băng của Tô Triết Thác thẳng tắp bắn vào thân thể . Thực lạnh, cũng rất đau. Khép lại cánh cửa, vài cơn gió thổi qua mơ hồ làm khô làn hơi nước vừa nhen nhóm. bước nhanh về phía trước, đem tất cả mọi việc bỏ ở sau lưng, từ nay nơi này phải thế giới có thể tiến vào. biết đây là loại cảm giác gì, cảm giác chính mình hoàn toàn hết hy vọng, ảo tưởng bấy lâu nay hoàn toàn bị đánh vỡ, còn chút ánh sáng nào. Là vì , vẫn là vì ? vươn tay đặt ở khóe mắt, rất khô, ra hề khóc, cũng khóc được. Dường như tất cả còn giá trị, thời gian hai năm của , hơn bảy trăm ngày có , trôi qua. Nhìn bộ quần áo ở trong lòng, dừng lại, cố gắng lau vết giày đó, cũng may chỉ có bụi đất, phủi sạch chút là được. Mặc kệ bộ quần áo này có được bằng cách nào, cũng tiết kiệm được ít tiền, thế nên hôm nay làm nhiều đồ ăn, nhất định Thanh rất vui vẻ. Mà bên trong cửa hàng, Tô Triết Thác nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Hướng Thanh Lam rời . biết phải vừa rồi có cốt khí vẫn là rất biết nhẫn nhịn nữa, nhưng điều làm cho thể chấp nhận là, tất cả mọi điều làm đều vì nam nhân khác. "Thác, nhìn gì thế?" Cung Như Tuyết phức tạp nhìn . Liệu có phải bọn họ xem điều gì , tại sao lại cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên thay đổi, thể đoán trước được điều gì nữa? " thôi." Tô Triết Thác đột nhiên buông lỏng tay ra, bước nhanh rời khỏi cửa hàng, giống như trước kia chăm sóc dắt tay Cung Như Tuyết, tại rất muốn im lặng chút. ra khi gặp lại người kia, phản ứng của còn kịch liệt hơn cả những gì tưởng tượng. Đây là loại tình cảm gì, biết, cũng muốn biết. Cung Như Tuyết vội vàng đuổi theo , lần đầu tiên cảm thấy tâm tình của bọn họ xa cách đến như vậy, mà tất cả dường như là vì xuất ấy...
Chương 46: khóc Hướng Thanh Lam mua rất nhiều đồ ăn, xách theo túi lớn túi trở về, còn chưa chạm đến nắm cửa bên trong có người đẩy ra. Sau đó, đôi tay thay đỡ lấy tất cả. Thanh... Ánh mắt cong lên, sức nặng tay hoàn toàn biến mất, cảm giác thực thoải mái. "Em rất thông minh phải ?" Thanh nâng cao đồ ăn tay, ánh mắt chợt lóe chợt lóe, cực kì sáng ngời. Thông minh? Hướng Thanh Lam hiểu nhìn về phía . "Lam ngốc!" Thanh vào, khóe môi xinh đẹp cong lên như đứa , "Em nghe thấy tiếng bước chân của Lam, cho nên biết Lam trở lại." xoay người, chỉ vào mặt mình, "Lam thấy em có thông minh ?" Hướng Thanh Lam cười , thông minh, quả là thông minh, tiếng động khen ngợi làm cho Thanh đắc ý cong lên khóe môi. Đương nhiên rồi, vốn dĩ là cực kì thông minh. Hướng Thanh Lam đem tất cả đồ ăn đều bỏ vào phòng bếp rồi mới ra, lấy bộ quần áo, sau đó tới ngồi bên cạnh Thanh. Vươn tay, đưa nó cho . Thanh sửng sốt chút, nhìn quần áo trong tay , trong mắt có chút ánh sáng chợt lóe mà qua. "Là tặng cho em sao?" có chút sung sướng hỏi, tuy quần áo của đều do mua, nhưng cái này vẫn rất đặc biệt. từng thấy tivi có người mặc nó, sau đó cho Lam rất thích, thể nghĩ được Lam mua nó cho . Hướng Thanh Lam gật đầu cái, nhà này chỉ có mỗi , cho cho ai? " tốt quá, em thử xem." Thanh cũng hỏi nhiều, nhanh chóng cầm quần áo thay. Phải , đúng là cái giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp, bộ quần áo nào được khoác lên cũng nhiều thêm phần tôn quý, hấp dẫn khiến người khác phải đui mù. "Có đẹp ?" Thanh chỉnh lại vạt áo, ánh mắt màu xanh lục chỉ có mảnh ý cười nhàng. rất thích bộ quần áo này, mềm, mặc vào rất thoải mái, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là vì nó là quà Lam tặng cho . Hướng Thanh Lam gật đầu cái, ‘Đẹp, đương nhiên là đẹp rồi, ra Thanh có thể làm người mẫu được đấy.' Được khen ngợi, Thanh tựa như đứa , tiến lên ôm chặt, "Cảm ơn Lam, em rất thích." Hướng Thanh Lam nhàng vỗ lưng , muốn quen thuộc với kiểu cảm ơn này. Nhưng đột nhiên tay ngừng lại, ngón tay gắt gao nắm chặt, ánh mắt xẹt qua tia chua xót. Ăn cơm tối xong, Hướng Thanh Lam vào phòng bếp rửa bát, mà Thanh ngồi trước máy tính bắt đầu giúp phiên dịch tài liệu. Hướng Thanh Lam rửa sạch tay, vốn muốn ra ngoài, cuối cùng lại dừng bước. tựa đầu vào mặt tường lạnh băng, giọt nước mắt yên lặng chảy xuống từ khóe mắt, theo gò má tái nhợt rơi xuống mặt đất. dám khóc lớn, chỉ biết đè nén cảm xúc chặt, tại sao, ngay cả nước mắt của mình cũng phải giấu ? phải đau, chính là rất đau. Đau đến mức thể chịu đựng được nữa. Tô Triết Thác, từ hôm nay trở em còn nhớ nữa, cũng lại , tình ấy chết cùng ngày em mất đứa bé. Nhưng là, tại sao quên người lại đau khổ đến vậy? Bởi vì quá , vẫn là bởi vì tha thứ được? đưa tay đặt dưới mũi, tiếp tục im lặng khóc, lâu thể khóc to, khóc cho thỏa lòng, chỉ biết dồn nén, áp lực, dù cho, bây giờ còn giọng . "Lam ở trong này làm gì lâu vậy?" Thanh đột nhiên bước vào phòng bếp, nhìn đến động tác có chút kỳ quái của Hướng Thanh Lam thân thể hơi khựng lại. "Lam..." giật giật môi, Hướng Thanh Lam vẫn áp lực khóc, nước mắt trào ra như muốn xát muối lên tất cả miệng vết thương trong lòng . "Lam..." Đây là lần đầu tiên nhìn thấy khóc, hơn nữa lại khóc thương tâm đến như vậy. Lam chưa bao giờ khóc, ở trước mặt vẫn luôn cười, có lẽ là sợ tổn thương người điều gì cũng hiểu như . vẫn luôn kiên nhẫn với , dạy nhiều điều, cho ấm áp chưa từng nhận được. Chưa từng biết, ra cũng có lúc yếu ớt như vậy, cảm giác hốc mắt của mình cũng bắt đầu cay cay, phải là người thích khóc, cho nên thể rơi lệ được, phải mạnh mẽ, phải bảo vệ Lam tốt. "Lam, khóc, khóc..." Thanh lên, gắt gao ôm chặt lấy thân thể ngừng run rẩy của Hướng Thanh Lam vào lòng. như vậy làm cho rất khó chịu, cảm thấy lòng mình giống như bị ai đó tàn nhẫn xé mở. "Ai bắt nạt Lam? Em đánh nó!" Nếu gặp được kẻ làm cho Lam khóc, nhất định đánh nó, hơn nữa, đánh chết nó. Khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng, ánh mắt lục sắc trở nên sâu thẳm, lúc này đây còn là hồ nước êm đềm, mà tựa như đại dương dậy sóng. lạnh lùng là từ linh hồn ra, có chút ấm áp nào, cảm xúc nên xuất ở , lại dường như vốn phải thuộc về . Mà Hướng Thanh Lam cũng nhìn đến Thanh thay đổi, vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ngón tay lôi kéo vạt áo của , run rẩy ngừng. "Lam, bé ngoan khóc phải ?" Thanh có chút ngốc vỗ vỗ lưng của , Lam cứ khóc như vậy đúng là làm cho chân tay luống cuống cả lên. Thời gian qua lâu, đến bây giờ bọn họ còn biết là ai cần ai nhiều hơn chút.
Chương 47: Giấc mơ của Thanh Bé ngoan sao, Hướng Thanh Lam nghe được , bất đắc dĩ cười khổ chút. Cho tới bây giờ đều là bé ngoan, nhưng vẫn có ai cả, hơn nữa cũng có người nào qua với như vậy. ‘Thanh.’ Môi của hơi hơi động, yên lặng nhớ kỹ tên . Hai người sống nương tựa lẫn nhau, lúc này đáy lòng càng thân thiết hơn chút, nam nhân có kí ức, mất tất cả, trừ bỏ đối phương ra, bọn họ còn có cái gì đâu? Gió đêm theo cửa sổ thổi vào, thỉnh thoảng làm phất lên góc rèm cửa, hiển có chút mềm mại. chiếc giường lớn trải hai chiếc chăn đơn, phân biệt ngủ hai người. Hướng Thanh Lam tỉnh lại, vươn tay mở ngọn đèn ngủ lên, ánh sáng chiếu vào người khác vẫn còn ngủ say, tiếng hít thở đều đều ngừng truyền đến. ngồi dậy, xoa ánh mắt có chút trướng đau, sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh. Ánh sáng ấm áp dừng khuôn mặt khiến dường như được phủ thêm tầng ôn nhu, mái tóc trông cũng nhạt màu hơn rất nhiều. khôi phục rất tốt, tuyệt giống như người từng phải lưu lạc. mím chặt môi, nhưng ngoại trừ tiếng hít thở đều đều truyền đến, tất cả đều phá lệ im lặng. Khi Thanh ngủ, ra rất giống người bình thường. đá chăn, mớ, thậm chí cũng dễ dàng xoay người, toàn bộ buổi tối đều giữ nguyên tư thế. Hướng Thanh Lam kéo lại chăn cho . Vốn ban đầu bọn họ người ngủ sô pha, người ngủ giường, nhưng cuối cùng vẫn là cả hai đều ngủ giường, bởi vì nằm ở sô pha hề thoải mái, hơn nữa Thanh cũng muốn vậy. Tuy trí nhớ được đầy đủ, nhưng vẫn biết là mình chiếm giường của , thế nào cũng cho ngủ sô pha. như vậy khiến người ta cảm thấy ấm áp, đương nhiên, mối quan hệ này vẫn cực kì thuần khiết. Thanh rất trẻ con, cũng để ý nhiều như vậy, trong suy nghĩ của , Thanh phải người nam nhân, mà là đứa . đứa , cho nên ý nghĩ là tuyệt đối đơn thuần. Quay đầu, nhìn thấy bộ quần áo kia được Thanh gấp gọn gàng để ở đầu giường, có thể thấy được thực thích nó. Thích là tốt rồi, Hướng Thanh Lam đem hai tay đặt ở đùi, đau đớn vì vũ nhục của Tô Triết Thác lúc ban ngày dường như phai nhạt rất nhiều vào lúc thấy nụ cười của Thanh. Nếu ủy khuất của có thể đổi lấy nụ cười trong trẻo này, như vậy liền cảm thấy thỏa mãn, , thực thỏa mãn. Từ ngày rời căn nhà kia, cuộc sống của liền giống như cái xác hồn, còn cảm xúc, đau, khóc, cười, có giọng . Nhưng từ ngày Thanh xuất , mới biết chính mình còn sống, còn hít thở, trái tim tưởng như vỡ vụn lâu nay dần dần khép lại. tin có ngày, tất cả tốt đẹp trở lại. ‘Cảm ơn, Thanh.’ Trong yên lặng, môi của tiếng động nỉ non. Mà lúc này Thanh đột nhiên xoay người, mặt hướng về phía , khóe môi hoàn mỹ mím chặt, dường như là mơ thấy chuyện gì vui, liền ngay cả mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày) cũng nhăn thành hình chữ thập. Hướng Thanh Lam nhàng đưa tay đặt ở mi tâm của Thanh, ngón tay mơn trớn nếp nhăn, muốn làm nó hạ xuống. Thanh hẳn là vui vẻ, đơn thuần, cần phiền não nhiều lắm, mặc kệ chuyện gì phát sinh cũng có gánh vác. Tuy rằng đủ cường đại, nhưng tin mình vẫn có thể bảo vệ tốt cho Thanh. Kéo lại chăn người, vươn tay tắt đèn ngủ, bên trong nhất thời biến thành mảnh hắc ám, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ vầng trăng ngoài cửa sổ tiến vào, lốm đa lốm đốm dừng mặt đất, trong trẻo mà phá lệ xinh đẹp lạnh lùng. Hướng Thanh Lam nhắm hai mắt lại, nhiệt độ từ tấm chăn thế nhưng làm cho cảm thấy quyến luyến, biết quyến luyến ấm áp, vẫn là quyến luyến . Có lẽ, ngày mai trời rất đẹp ? Thanh lại xoay người, hôm nay dường như giống như bình thường, bàn tay đặt ở đệm nắm chặt. Dùng sức đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên có chút trắng bệch, nhăn chặt mày rồi lại giãn ra, dường như giãy giụa điều gì đó. Trong giấc mơ chỉ có mảnh màu đen mông lung, mơ hồ, dường như có người ăn mặc chỉnh tề, ý cười lạnh như băng, khuôn mặt của người kia thế nhưng giống như đúc! Hai tay của đặt sau tay lái, ngón tay dùng sức nắm chặt, nhanh chóng lái chiếc xe sáng bóng cách xa tầm mắt của . Thanh muốn đuổi theo , cũng muốn hỏi vì sao bọn họ lại giống nhau đến vậy, quên tất cả, thậm chí, quên luôn cả bản thân mình. Nhưng vào lúc vươn tay, dường như thứ gì cũng thể bắt lấy. Lung tung muốn cầm giữ thứ gì đó, đến tận lúc nắm chặt được loại ấm áp, mới cảm giác chính mình có chút chân , hô hấp cũng dần bình ổn trở lại. Mở hai mắt ra, trán có chút mồ hôi lạnh hạ xuống, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, thấy ánh mặt trời tiến vào rất nhiều, rèm cửa cũng được kéo lên, hình như hôm nay thức dậy hơi muộn. Nắm chặt tay, phát ra mình cầm bàn tay bé, mà cũng thấy được ánh mắt Hướng Thanh Lam gắt gao nhìn mình. "Em nằm mơ, a..." đột nhiên nở nụ cười, có chút xấu hổ, Hướng Thanh Lam gật đầu cái, nhàng vỗ mu bàn tay của . Thanh ngồi dậy, vẫn dùng sức nắm chặt tay muốn buông ra, liền giống như là nhành cỏ cứu mạng của , chuyện trong mộng chân quá, phải chăng nó chứa điều gì đó về phần kí ức mất ? muốn biết, nhưng lại sợ phải biết. ‘Mơ thấy cái gì?’ Hướng Thanh Lam viết vào lòng bàn tay . Nhìn thẳng vào mắt , thấy nơi đó vẫn là mảnh trong trẻo bình thản, thế này mới cảm thấy yên tâm hơn chút. vừa rồi làm sợ muốn chết! vừa ngủ lâu liền nghe thấy rên rỉ thống khổ, hai tay quơ lên trung như muốn cầm lấy thứ gì, thoạt nhìn vô cùng đau đớn. sốt ruột nắm chặt tay của , như vậy khiến đau lòng, lẽ nào là gặp ác mộng? " có gì." Thanh lắc đầu, bản năng nghĩ để cho biết . Theo mỗi ngày trôi qua, biết được thêm rất nhiều điều, ví như tự hỏi. Có lẽ trí lực của đủ thành thục, nhưng bắt đầu biết nên đối xử với mình, với như thế nào cho tốt. muốn khiến phải lo lắng, nhìn sợ hãi cảm thấy khó chịu. Phải ? Hướng Thanh Lam hơi buông lỏng tay, tuy biết rằng giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cuối cùng cũng hỏi điều gì. Nếu muốn , tự khắc có ngày .
Chương 48: Thời gian đời? Rất dài "Lam, bây giờ mình ăn gì? Em đói quá." Hướng Thanh Lam trầm tư hồi, viết vào trong tay , ' làm xong hết rồi, lát nữa ăn cơm xong mang Thanh ra ngoài.' ra ngoài? Thanh bắt đầu nhăn lại cặp lông mày xinh đẹp, " ra ngoài làm gì?" ' ra ngoài chơi lát, nếu Thanh mốc meo mất thôi.' Hướng Thanh Lam đưa tay sửa lại lọn tóc trước trán của , vừa mới ngủ dậy nên có chút rối, trông thực giống cái tổ quạ. Thanh tùy ý để ngón tay xuyên qua mái tóc, có chút hưởng thụ cảm giác như vậy, nhưng đến bên ngoài vẫn thấy có chút bài xích. thích chuyện xảy ra ngày hôm đó, thích cách người khác nhìn , thích ánh nhìn của bọn họ có gì đó khác biệt, đồng tình hay là khinh bỉ. ra tuyệt đối sợ mốc meo, tivi , chỉ cần phơi nắng nhiều chút là được. Nhưng khi nhìn thấy ý cười trong mắt Hướng Thanh Lam thể từ chối được. Quên , chỉ là ra ngoài lát thôi, , cũng thiếu miếng thịt nào, cùng lắm để ý người khác là được. Hướng Thanh Lam đem thức ăn đặt ở bàn. Bọn họ ăn rất đơn giản, có thịt cá gì, thực , nhưng Thanh vẫn rất thích ăn, mỗi lần đều phải ăn hai bát cơm to mới được. Thanh ngồi đối diện Hướng Thanh Lam, mỗi ngày chuyện khiến vui vẻ nhất chính là được cùng ngồi ăn chiếc bàn, cho nên, muốn cùng Lam vĩnh viễn ở cạnh nhau, vĩnh viễn xa rời nhau. "Lam, Thanh ăn cơm cả đời với Lam." buông bát, ánh mắt còn nghiêm túc. Hướng Thanh Lam khựng lại chút, sau đó nhàng gật đầu. Thanh hiểu được ý của , vui vẻ cầm bát lên ăn tiếp, để ý thấy trong ánh mắt kia có nhiều lắm mê mang. Cả đời sao? Thực dài, nếu có thể, thích là cả đời, bởi vì như vậy có nghĩa là Thanh cả đời si ngốc. thực hi vọng có thể tốt trở lại, dù cho có rời nơi này, ít nhất cũng biết rằng được hạnh phúc ở nơi nào đó. Cơm nước xong, Hướng Thanh Lam thu dọn bát đũa, dặn Thanh ăn mặc chỉnh tề để lát nữa ra ngoài. Từ hôm trước mua quần áo xong, đây là lần đầu tiên Thanh ra khỏi nhà. Thanh được tự nhiên nửa ngày, đứng ở cửa phòng nhìn khoảng trời sáng lạn quá mức, vẫn cảm thấy thích ra ngoài, nhưng nhìn đến ánh mắt mong chờ của Hướng Thanh Lam đành lòng từ chối được. Hướng Thanh Lam buồn cười nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thanh, trong lòng có chút vui vẻ tên, loại cảm xúc này dường như có thể cuốn hút đến . ra bên ngoài là cả bầu khí sạch , hít vào, sau đó thở ra, phá lệ làm cho người ta thấy thoải mái. Cảm giác như vậy có lẽ là vì bên cạnh có thêm người nữa đồng hành. Thanh gắt gao lôi kéo tay Hướng Thanh Lam, dường như sợ bản thân bị vứt bỏ. ràng tâm lý của có chút bất an, có lẽ nên cho sớm tiếp xúc bên ngoài mới phải. Tuy trong nhà rất thoải mái, nhưng nếu có sóng gió thể trưởng thành, có thể chăm sóc cả đời, nhưng nhìn như vậy lại khiến đành lòng. "Lam, em thích nơi này." Thanh được tự nhiên nhăn mày, môi cũng mím chặt. vẫn thể bỏ qua ánh mắt của những người đó, bọn họ khiến cảm thấy như bản thân mặc gì vậy, khó chịu cực kỳ. Hướng Thanh Lam dừng bước, bỏ tay ra, viết đến, 'Bọn họ nhìn Thanh là bởi vì Thanh rất đẹp trai, ai có ngoại hình đẹp cũng được người khác chú ý, vậy nên bây giờ bọn họ hâm mộ Thanh, Thanh phải cảm thấy tự hào mới đúng, hơn nữa, Lam cũng rất tự hào mà.’ Hướng Thanh Lam tiếng động khích lệ , thế này mới khiến buông lỏng chân mày. ra bọn họ nhìn là vì đẹp trai, hơi nâng cằm lên, nheo lại ánh mắt, làm cho mấy đứng xung quanh bắt đầu đỏ mặt. Nam nhân này, rất tuấn mỹ! "Lam thích là tốt rồi." Thanh quay đầu lại, cũng có gì quá đắc ý, chẳng qua Lam tự hào, thế nên mới cảm thấy trong lòng thư thái hơn chút. Nhưng vẫn thích người khác nhìn mình như vậy, có chút cảm xúc xuất phát từ bản năng, vậy nên, thể thay đổi. Hướng Thanh Lam cong lên hai mắt, hé ra nụ cười ôn nhu động lòng người. nam nữ, nam nhân tuấn mỹ, xinh đẹp nhu mì, cực kì xứng đôi, bọn họ cạnh nhau trông giống như đôi tình nhân lâu năm, khiến người khác phải hâm mộ, kinh diễm. Bầu trời cực kì sạch , ánh mặt trời trong veo như nước vờn quanh, có chút gió thổi bên người, Hướng Thanh Lam kéo tay Thanh im lặng bước , khóe môi luôn mang theo chút thản nhiên mỉm cười. Bọn họ về phía trước, rất chậm, nhưng Thanh bắt đầu cảm thấy thích ứng. Thực ra chốn đông người cũng đáng sợ như suy nghĩ, rất nhanh, tâm tình của cũng tốt lên, theo khóe mắt, theo đuôi lông mày, tới mỗi cọng lông tơ đều bắt đầu cảm giác được cao hứng. Có chút mỉm cười là cần che dấu. Ánh mặt trời luôn đặc biệt ấm áp, hơn nữa, cũng có thể say lòng người. Chỉ cần bản thân nguyện ý, là cảm nhận được. "Lam, nơi này rất vui, về sau mỗi ngày mình đều đến đây nha." điệu trầm thấp từ tính, nhưng ra lại mang theo vài phần trẻ con, khiến người khác dễ dàng nhận ra có gì đó khác biệt. nhàng gật đầu, nắm chặt tay hơn chút, ánh mắt nhìn về phía trước mang theo ít mê ly hoảng hốt. bầu trời còn gợn mây, nắng cũng dịu rất nhiều, cảm giác như mọi màu sắc đều bị gió thổi đến nơi xa. Trong lòng có nhàng đau nhói, muốn mở mắt to nhìn ánh mặt trời, nhưng lại cảm thấy có nước mắt muốn trào ra. cái dắt tay đơn giản như vậy dường như vẫn luôn là điều muốn. Dù sao cũng chỉ là mà thôi, mong muốn nhiều, trước kia có cơ hội được biết, ra, được dắt tay người là hạnh phúc như vậy.